Bác Sĩ Du Học (23) - Hắc Bạch Vô Thường
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Tất cả mọi người đều vô cùng cảm tạ sự lớn mật của người vừa mới tới, khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Phó Thiên Kiều là không khỏi hưng phấn khi nghe thấy giọng nói này, trong mắt cô ta cuồng nhiệt như lửa, ánh mắt bình tĩnh chờ người đàn ông đi tới.
Một người đàn ông ôn nhuận như ngọc xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn ta có khí chất văn nhã, có một chút tương tự với Bắc gia. Nhưng Bắc gia có thêm vẻ bày mưu tính kế, cái khí thế của người có địa vị cao lâu năm nhìn xuống mọi người. Người đàn ông vừa mới tiến vào thì nho nhã thân thiện hơn, nụ cười mang theo lực tương tác, khiến cho người đối diện có hảo cảm.
"Thường Sanh, con đã về rồi!" Ngô Chấn Bang đi lên trước vài bước, có vẻ rất quen thuộc đối với người đàn ông nọ.
"Cậu! Có chuyện gì sao?" Người đàn ông nghi hoặc.
Ngô Chấn Bang do dự một chút, không biết nên nói như thế nào. Lúc này, Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh đã xoay người không còn nhìn nhau nữa. Các tân khách cũng khôi phục lại bình thường, trở nên náo nhiệt lại như cũ.
"Khụ khụ! Đây là cháu trai của tôi, tên là Tống Thường Sanh! Nó đang làm kinh doanh nhỏ ở phía Nam, hiện tại đi theo tôi đến Thành phố Huy Châu, muốn phát triển việc làm ăn ở đây. Về sau còn phải làm phiền mọi người chỉ điểm nhiều hơn!" Ngô Chấn Bang khách khí giới thiệu người đàn ông nọ với mọi người, nhưng trong giọng nói không khó nghe ra được sự coi trọng và yêu thích của ông ta đối với người cháu trai này. Khách khứa ở đây cũng đều là đại nhân vật ở Thành phố Huy Châu, cũng nghe hiểu lời của ông ra. Xem ra, về sau bọn họ còn phải chiếu cố vị cháu trai này của cục trưởng cục tài chính cho tốt. Nghe nói cục trưởng cục tài chính chỉ có một đứa con trai ngốc nghếch, nói không chừng vị này chính là người nối nghiệp của ông ta!
"Thường Sanh, người ngồi ở đây đều là tiền bối của con. Về sau con cần phải học tập các vị tiền bối này nhiều hơn, biết không?" Ngô Chấn Bang nghiêm túc nói.
"Con đã biết, cậu!" Tống Thường Sanh cười, đáp lời.
Thời điểm Tống Thường Sanh còn chưa tiến vào, lông xù xù ở trong đầu Mặc Yên đã kinh ngạc kêu lên, "Tiểu Yên Nhi! Người có giá trị ác ý cực cao đã tới! Hắn ta sắp vào đây rồi!"
Mặc Yên mang theo ánh mắt vừa tò mò vừa cẩn thận nhìn qua, không ngờ người đó lại có bề ngoài vô hại như thế. Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà!
"Cháu trai của cục trưởng cục tài chính? Đơn giản như vậy sao?" Mặc Yên thầm hỏi.
"Không có khả năng!" Lông xù xù kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, "Hắn ta nhất định có một thân phận khác! Nếu không thì sao giá trị ác ý lại có thể cao như vậy! Đây chính là sự ác ý liên quan đến tính mạng của hàng ngàn hàng vạn người!"
"Thật ra ta đã nghĩ tới một thân phận phù hợp với lời của ngươi nói." Mặc Yên bất động thanh sắc nhìn về phía khách khứa, phát hiện Phó Thiên Kiều nhìn chằm chằm vào Tống Thường Sanh. Sự ái mộ trong mắt cô ta khiến cho người khác khó có thể bỏ qua. Mặc Yên cúi đầu cười cười, thì ra là như thế!
"Cái thân phận gì?" Lông xù xù tò mò hỏi, người nào có thể hại chết nhiều người như vậy? Sát nhân sao? Hay là bệnh nhân tâm thần?
Mặc Yên trả lời dứt khoát, "Người Đông Di!"
Lông xù xù hoảng sợ, nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy rất có lý. Chẳng phải người Đông Di có mưu đồ xâm lược nước khác, tùy ý tàn sát người vô tội sao!
"Chỉ là, hắn ta không phải là cháu trai của cục trưởng cục tài chính sao? Sao có thể là người Đông Di?"
"Chuyện này thì ta không biết! Nhưng mà, ta còn phát hiện ra một chuyện rất thú vị!" Nói đến đây, Mặc Yên dừng một chút, "Tống Thường Sanh này chính là người sau lưng Phó Thiên Kiều! Bất ngờ chưa! Đã tìm được đại Boss phía sau màn rồi!"
Lông xù xù nâng móng vuốt lên, che miệng lại. Cái kinh hỉ này tới quá đột ngột! Năng lực quan sát cùng phân tích của Tiểu Yên Nhi vẫn luôn kinh người, chỉ là từ trước đến nay cô quá mức thiện lương, không muốn dùng ác ý phỏng đoán suy nghĩ của người khác, cho nên mới bị đám người đó qua mặt!
Ở đằng kia, Tống Thường Sanh còn không biết chính mình đã bị nhìn thấu. Hắn ta còn đang giao lưu với những vị khách khác. So với Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh không dễ tiếp cận, vị Tống công tử đẹp trai này trông có vẻ dễ nói chuyện hơn. Vì thế, trong lúc nhất thời, có không biết bao nhiêu ánh mắt của những cô gái tụ tập ở trên người hắn ta.
Tống Thường Sanh đi về phía trung tâm của bữa tiệc. Giờ phút này, nơi đó có người của Phó gia, Mặc Yên, Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh, không biết mục tiêu của hắn ta đến tột cùng là người nào. Trái tim của Phó Thiên Kiều nhảy thình thịch. Ở nơi này chỉ có một mình cô ta biết thân phận thật sự người đàn ông này, hắn ta đã bán mạng cho người Đông Di!
Tống Thường Sanh đứng lại, mở miệng nói, "Xin mạo muội quấy rầy! Tiểu thư thật sự quá xinh đẹp, Tống mỗ chỉ liếc mắt một cái liền thấy được tiểu thư trong đám đông! Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, cho nên Thường Sanh mạo muội tiến đến làm quen với tiểu thư, không biết có vinh hạnh này không?"
Hắn ta nhìn Mặc Yên bằng ánh mắt chân thành. Tuy rằng trong miệng nói mạo muội, nhưng kỳ thật, hắn lại rất lịch sự, không có một chút nào không phù hợp.
Nụ cười của Phó Thiên Kiều cứng lại, không dám tin tưởng mà nhìn người đàn ông. Tại sao lại như vậy? Vì sao lại là tiện nhân Phó Phái Nhu này! Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Câu dẫn Bắc gia cùng thiếu soái còn chưa đủ, còn muốn cướp đi người đàn ông thuộc về cô ta! Đáng chết! Phó Phái Nhu thật là đáng chết!
"Có phải hắn ta phát hiện ra được chúng ta đang đánh giá hắn hay không?" Mặc Yên còn chưa nói gì, lông xù xù đã cảm thấy hoảng loạn. Không có biện pháp nào, người này quá nguy hiểm!
"Không nhất định! Có lẽ hắn ta nghe Phó Thiên Kiều nói ra nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ trước, cho nên mới đến đây để thử ta! Bất quá, ánh mắt của hắn ta cũng không tệ lắm! Ta xác định hắn ta chính là kẻ thù khó đối phó nhất!" Mặc Yên không khiêm tốn chút nào mà nói, "Nói không chừng xuống tay từ chỗ của hắn ta sẽ có được kết quả tốt không ngờ đến!"
Lông xù xù vốn đang không rõ lời Mặc Yên nói có nghĩa là gì, nhưng khi nó phát hiện giá trị oán khí của Phó Thiên Kiều tăng lên nhanh chóng, lông xù xù mới nhận ra: Thì ra là thế này! Gừng càng già càng cay! Dù sao thì tuổi của Tiểu Yên Nhi cũng chất đống ở nơi đó!
Mặc Yên: Nói cứ như ngươi trẻ tuổi hơn ta vậy đó!
"Phó Phái Nhu!" Mặc Yên cười thâm thúy.
"Thì ra là Phó tiểu thư! Hân hạnh được gặp mặt!" Tống Thường Sanh ôn nhu cười nói, "Đây là người nhà của Phó tiểu thư sao?"
Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh liếc nhìn nhau, giống như lập tức mười phần ăn ý hạ một quyết định gì đó. Lông xù xù phiên dịch lại chính là:
"Thế nào? Xử lý tên tiểu tử này trước, sau đó chúng ta lại cạnh tranh công bằng?"
"Được! Tôi cũng nhìn hắn ta không vừa mắt!"
Kết quả là, vừa rồi còn thấy hai người giương cung bạt kiếm, nhưng lập tức nhận định cùng chung kẻ địch. Hai người vây quanh, không ngừng truy hỏi Tống Thường Sanh đang có ý đồ xáp lại gần Mặc Yên. Bốn con mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Tống Thường Sanh.
Đôi mắt Tống Thường Sanh tối sầm lại, thâm thúy lưu chuyển, nhưng vẫn phong độ cười, "Nói như vậy, hai vị chính là thiếu soái quân đội Bắc Hoa cùng với Bắc gia của Thanh bang oai phong một cõi Thành phố Huy Châu! Thất kính! Về sau, việc làm ăn của Tống mỗ còn phải dựa vào hai vị rồi!"
Mặc Yên: Sao lại giống Hắc Bạch Vô Thường như thế nhỉ..
Lông xù xù nghe được lời này liền bật cười. Bởi vì Tịch Viễn Tranh hàng năm luyện binh đánh giặc, cho nên màu da là màu đồng cổ khỏe mạnh, nhưng đứng cùng với người khác sẽ cảm thấy đen hơn rất nhiều. Mà Hứa Nghi Nhiên lớn lên còn trắng hơn so với người bình thường, nếu không thì lúc trước cũng không bị gọi là tiểu bạch kiểm. Nhưng nhìn sơ qua lại cảm thấy hai người này còn rất xứng đôi nha!
Lúc này, Bạch Vô Thường Hứa Nghi Nhiên còn đánh giá Tống Thường Sanh từ trên xuống dưới, lại lần nữa phát huy bản tính độc miệng của hắn.
Một người đàn ông ôn nhuận như ngọc xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn ta có khí chất văn nhã, có một chút tương tự với Bắc gia. Nhưng Bắc gia có thêm vẻ bày mưu tính kế, cái khí thế của người có địa vị cao lâu năm nhìn xuống mọi người. Người đàn ông vừa mới tiến vào thì nho nhã thân thiện hơn, nụ cười mang theo lực tương tác, khiến cho người đối diện có hảo cảm.
"Thường Sanh, con đã về rồi!" Ngô Chấn Bang đi lên trước vài bước, có vẻ rất quen thuộc đối với người đàn ông nọ.
"Cậu! Có chuyện gì sao?" Người đàn ông nghi hoặc.
Ngô Chấn Bang do dự một chút, không biết nên nói như thế nào. Lúc này, Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh đã xoay người không còn nhìn nhau nữa. Các tân khách cũng khôi phục lại bình thường, trở nên náo nhiệt lại như cũ.
"Khụ khụ! Đây là cháu trai của tôi, tên là Tống Thường Sanh! Nó đang làm kinh doanh nhỏ ở phía Nam, hiện tại đi theo tôi đến Thành phố Huy Châu, muốn phát triển việc làm ăn ở đây. Về sau còn phải làm phiền mọi người chỉ điểm nhiều hơn!" Ngô Chấn Bang khách khí giới thiệu người đàn ông nọ với mọi người, nhưng trong giọng nói không khó nghe ra được sự coi trọng và yêu thích của ông ta đối với người cháu trai này. Khách khứa ở đây cũng đều là đại nhân vật ở Thành phố Huy Châu, cũng nghe hiểu lời của ông ra. Xem ra, về sau bọn họ còn phải chiếu cố vị cháu trai này của cục trưởng cục tài chính cho tốt. Nghe nói cục trưởng cục tài chính chỉ có một đứa con trai ngốc nghếch, nói không chừng vị này chính là người nối nghiệp của ông ta!
"Thường Sanh, người ngồi ở đây đều là tiền bối của con. Về sau con cần phải học tập các vị tiền bối này nhiều hơn, biết không?" Ngô Chấn Bang nghiêm túc nói.
"Con đã biết, cậu!" Tống Thường Sanh cười, đáp lời.
Thời điểm Tống Thường Sanh còn chưa tiến vào, lông xù xù ở trong đầu Mặc Yên đã kinh ngạc kêu lên, "Tiểu Yên Nhi! Người có giá trị ác ý cực cao đã tới! Hắn ta sắp vào đây rồi!"
Mặc Yên mang theo ánh mắt vừa tò mò vừa cẩn thận nhìn qua, không ngờ người đó lại có bề ngoài vô hại như thế. Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà!
"Cháu trai của cục trưởng cục tài chính? Đơn giản như vậy sao?" Mặc Yên thầm hỏi.
"Không có khả năng!" Lông xù xù kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, "Hắn ta nhất định có một thân phận khác! Nếu không thì sao giá trị ác ý lại có thể cao như vậy! Đây chính là sự ác ý liên quan đến tính mạng của hàng ngàn hàng vạn người!"
"Thật ra ta đã nghĩ tới một thân phận phù hợp với lời của ngươi nói." Mặc Yên bất động thanh sắc nhìn về phía khách khứa, phát hiện Phó Thiên Kiều nhìn chằm chằm vào Tống Thường Sanh. Sự ái mộ trong mắt cô ta khiến cho người khác khó có thể bỏ qua. Mặc Yên cúi đầu cười cười, thì ra là như thế!
"Cái thân phận gì?" Lông xù xù tò mò hỏi, người nào có thể hại chết nhiều người như vậy? Sát nhân sao? Hay là bệnh nhân tâm thần?
Mặc Yên trả lời dứt khoát, "Người Đông Di!"
Lông xù xù hoảng sợ, nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy rất có lý. Chẳng phải người Đông Di có mưu đồ xâm lược nước khác, tùy ý tàn sát người vô tội sao!
"Chỉ là, hắn ta không phải là cháu trai của cục trưởng cục tài chính sao? Sao có thể là người Đông Di?"
"Chuyện này thì ta không biết! Nhưng mà, ta còn phát hiện ra một chuyện rất thú vị!" Nói đến đây, Mặc Yên dừng một chút, "Tống Thường Sanh này chính là người sau lưng Phó Thiên Kiều! Bất ngờ chưa! Đã tìm được đại Boss phía sau màn rồi!"
Lông xù xù nâng móng vuốt lên, che miệng lại. Cái kinh hỉ này tới quá đột ngột! Năng lực quan sát cùng phân tích của Tiểu Yên Nhi vẫn luôn kinh người, chỉ là từ trước đến nay cô quá mức thiện lương, không muốn dùng ác ý phỏng đoán suy nghĩ của người khác, cho nên mới bị đám người đó qua mặt!
Ở đằng kia, Tống Thường Sanh còn không biết chính mình đã bị nhìn thấu. Hắn ta còn đang giao lưu với những vị khách khác. So với Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh không dễ tiếp cận, vị Tống công tử đẹp trai này trông có vẻ dễ nói chuyện hơn. Vì thế, trong lúc nhất thời, có không biết bao nhiêu ánh mắt của những cô gái tụ tập ở trên người hắn ta.
Tống Thường Sanh đi về phía trung tâm của bữa tiệc. Giờ phút này, nơi đó có người của Phó gia, Mặc Yên, Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh, không biết mục tiêu của hắn ta đến tột cùng là người nào. Trái tim của Phó Thiên Kiều nhảy thình thịch. Ở nơi này chỉ có một mình cô ta biết thân phận thật sự người đàn ông này, hắn ta đã bán mạng cho người Đông Di!
Tống Thường Sanh đứng lại, mở miệng nói, "Xin mạo muội quấy rầy! Tiểu thư thật sự quá xinh đẹp, Tống mỗ chỉ liếc mắt một cái liền thấy được tiểu thư trong đám đông! Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, cho nên Thường Sanh mạo muội tiến đến làm quen với tiểu thư, không biết có vinh hạnh này không?"
Hắn ta nhìn Mặc Yên bằng ánh mắt chân thành. Tuy rằng trong miệng nói mạo muội, nhưng kỳ thật, hắn lại rất lịch sự, không có một chút nào không phù hợp.
Nụ cười của Phó Thiên Kiều cứng lại, không dám tin tưởng mà nhìn người đàn ông. Tại sao lại như vậy? Vì sao lại là tiện nhân Phó Phái Nhu này! Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Câu dẫn Bắc gia cùng thiếu soái còn chưa đủ, còn muốn cướp đi người đàn ông thuộc về cô ta! Đáng chết! Phó Phái Nhu thật là đáng chết!
"Có phải hắn ta phát hiện ra được chúng ta đang đánh giá hắn hay không?" Mặc Yên còn chưa nói gì, lông xù xù đã cảm thấy hoảng loạn. Không có biện pháp nào, người này quá nguy hiểm!
"Không nhất định! Có lẽ hắn ta nghe Phó Thiên Kiều nói ra nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ trước, cho nên mới đến đây để thử ta! Bất quá, ánh mắt của hắn ta cũng không tệ lắm! Ta xác định hắn ta chính là kẻ thù khó đối phó nhất!" Mặc Yên không khiêm tốn chút nào mà nói, "Nói không chừng xuống tay từ chỗ của hắn ta sẽ có được kết quả tốt không ngờ đến!"
Lông xù xù vốn đang không rõ lời Mặc Yên nói có nghĩa là gì, nhưng khi nó phát hiện giá trị oán khí của Phó Thiên Kiều tăng lên nhanh chóng, lông xù xù mới nhận ra: Thì ra là thế này! Gừng càng già càng cay! Dù sao thì tuổi của Tiểu Yên Nhi cũng chất đống ở nơi đó!
Mặc Yên: Nói cứ như ngươi trẻ tuổi hơn ta vậy đó!
"Phó Phái Nhu!" Mặc Yên cười thâm thúy.
"Thì ra là Phó tiểu thư! Hân hạnh được gặp mặt!" Tống Thường Sanh ôn nhu cười nói, "Đây là người nhà của Phó tiểu thư sao?"
Hứa Nghi Nhiên cùng Tịch Viễn Tranh liếc nhìn nhau, giống như lập tức mười phần ăn ý hạ một quyết định gì đó. Lông xù xù phiên dịch lại chính là:
"Thế nào? Xử lý tên tiểu tử này trước, sau đó chúng ta lại cạnh tranh công bằng?"
"Được! Tôi cũng nhìn hắn ta không vừa mắt!"
Kết quả là, vừa rồi còn thấy hai người giương cung bạt kiếm, nhưng lập tức nhận định cùng chung kẻ địch. Hai người vây quanh, không ngừng truy hỏi Tống Thường Sanh đang có ý đồ xáp lại gần Mặc Yên. Bốn con mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Tống Thường Sanh.
Đôi mắt Tống Thường Sanh tối sầm lại, thâm thúy lưu chuyển, nhưng vẫn phong độ cười, "Nói như vậy, hai vị chính là thiếu soái quân đội Bắc Hoa cùng với Bắc gia của Thanh bang oai phong một cõi Thành phố Huy Châu! Thất kính! Về sau, việc làm ăn của Tống mỗ còn phải dựa vào hai vị rồi!"
Mặc Yên: Sao lại giống Hắc Bạch Vô Thường như thế nhỉ..
Lông xù xù nghe được lời này liền bật cười. Bởi vì Tịch Viễn Tranh hàng năm luyện binh đánh giặc, cho nên màu da là màu đồng cổ khỏe mạnh, nhưng đứng cùng với người khác sẽ cảm thấy đen hơn rất nhiều. Mà Hứa Nghi Nhiên lớn lên còn trắng hơn so với người bình thường, nếu không thì lúc trước cũng không bị gọi là tiểu bạch kiểm. Nhưng nhìn sơ qua lại cảm thấy hai người này còn rất xứng đôi nha!
Lúc này, Bạch Vô Thường Hứa Nghi Nhiên còn đánh giá Tống Thường Sanh từ trên xuống dưới, lại lần nữa phát huy bản tính độc miệng của hắn.