Bác Sĩ Du Học (13) - Trận Đấu Súng ở Phố Thương Mại
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Vị trí của tay súng bắn tỉa nhanh chóng được tìm thấy, và ngay khi bọn lính chuẩn bị hạ gục hắn ta, một màn mạo hiểm đã xuất hiện!
Có một đứa trẻ bốn năm tuổi bị tách ra khỏi mẹ. Đứa trẻ đó đứng một mình trên đường và khóc lớn, khiến cho tay súng bắn tỉa chú ý. Tay súng bắn tỉa lập tức nhắm súng về phía đứa trẻ!
Tịch Viễn Tranh thầm nghĩ không tốt, lập tức lao về phía đứa trẻ. Một tiếng súng vang lên, Tịch Viễn Tranh thành công ôm đứa trẻ lăn qua một bên, nhưng bản thân lại bị súng bắn trúng cánh tay.
"Thiếu soái!" Có người hô to một tiếng. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng súng vang lên, âm thanh dày đặc và nhắm về cùng một hướng, tay súng bắn tỉa chưa kịp ẩn núp đã bị bắn thành cái sàng.
Nhưng cuộc đấu súng trên đường phố vẫn chưa kết thúc. Tịch Viễn Tranh gian nan ôm hài tử tránh né. Đến cửa quán cà phê, hắn được Phó Thiên Kiều đứng chờ sẵn kéo vào trong tiệm, thành công né tránh một phát súng trí mạng!
Mặc Yên thấy toàn quá trình: Thiết kế không tồi nha! Người sau lưng chắc chắn là một nhân tài!
Trái ngược với những người bị dọa ở trong quán cà phê, Phó Thiên Kiều giống như nữ thần, cả người tản ra kim quang, dũng cảm không sợ hãi, thông minh, tốt bụng, ngay cả thiếu soái cũng nhìn cô ta nhiều hơn vài lần!
Phó Thiên Kiều ôn nhu, an ủi đứa trẻ bị sợ hãi. Sau đó, cô ta mới lo lắng hỏi, "Thiếu soái! Vết thương của ngài ổn chứ? Có muốn tìm một bác sĩ đến xem thử không?"
Tịch Viễn Tranh lắc đầu, "Không có việc gì! Cô hãy chăm sóc cho đứa trẻ!" Nói xong, hắn liền lao ra ngoài, tiếp tục đối địch!
Nhưng hỏa lực của đối phương càng ngày càng mạnh, rõ ràng là nhằm vào Tịch Viễn Tranh, muốn ép hắn ở lại trong tiệm. Tịch Viễn Tranh không ngừng tìm điểm đột phá. Đáng tiếc, tất cả đều vô ích.
"Tôi cảm thấy anh vẫn nên ở lại nơi này thì tốt hơn! Anh không phát hiện, mục tiêu của bọn họ là anh sao? Từ lúc anh vào cửa hàng này, bọn họ chưa bắn trúng một người nào, chỉ là đánh lừa mà thôi." Mặc Yên ngồi ở vị trí cũ, tiếp tục ăn điểm tâm ngọt.
Lúc này, Tịch Viễn Tranh mới phát hiện vẫn còn có một người biểu hiện không giống bình thường. Phó Thiên Kiều vốn đang nghĩ nên làm thế nào để giữ thiếu soái ở lại trong tiệm, cũng không có tâm trạng chú ý đến Phó Phái Nhu.
"Cô biết cái gì sao?" Tịch Viễn Tranh nhíu mày hỏi. Đột nhiên xuất hiện một người không hoảng loạn chút nào, lại còn có tâm tình ăn điểm tâm ngọt, điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi.
"Tôi không biết cái gì cả!" Vẻ mặt Mặc Yên thành khẩn, "Chỉ là, tôi có thể nhìn ra được! Chẳng lẽ, thiếu soái không cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ quặc sao? Một tay súng bắn tỉa bị phát hiện, thế nhưng lại không chạy trốn, mà lại nhắm súng về một đứa trẻ. Não của hắn ngắn quá sao? Còn nữa, vì sao trên đường lại trùng hợp xuất hiện một đứa trẻ, mà đứa nhỏ này còn ở gần thiếu soái nhất. Lúc này mọi người đang hoảng sợ bỏ chạy, vì sao đứa trẻ này lại đột nhiên xuất hiện ở hướng ngược lại?"
Mặc Yên lau miệng, chậm rãi đi tới, "Hành tung của thiếu soái bị lộ như thế nào thì tôi không biết! Bất quá, vì sao bọn họ lại muốn giữ anh ở lại cửa hàng này? Là để cho anh gặp được ai sao? Hay là có người muốn tiếp cận anh? Thiếu soái cần phải nghĩ lại cho tốt!"
Tịch Viễn Tranh suy nghĩ cẩn thận về lời Mặc Yên nói. Không thể không nói, sau khi hồi tưởng lại, hắn phát hiện bản thân xem nhẹ rất nhiều thứ, "Cô cũng rất khả nghi!" Tịch Viễn Tranh nói như đinh chặt sắt, đôi mắt của hắn bình tĩnh nhìn chăm chú Mặc Yên, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Mặc Yên.
Mặc Yên nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, cười nói, "Đương nhiên! Tôi cũng có hiềm nghi! Hoan nghênh anh tới kiểm chứng! Bất quá, ngoại trừ tôi ra, đương nhiên còn có những người khác!" Mặc Yên liếc qua Phó Thiên Kiều một cái.
Biểu tình của Phó Thiên Kiều căng thẳng, sợ chính mình bị hoài nghi. Cô ta vội vàng muốn giải thích, nhưng lại bị Mặc Yên đánh gãy.
"Cứ tưởng sẽ được xem một cảnh cực kỳ thú vị, ví dụ như mỹ nhân xả thân cứu anh hùng chẳng hạn. Không ngờ lại không thú vị như thế! Vẫn là cốt truyện cũ kỹ, muốn dùng hình tượng thiện lương dũng cảm chinh phục đàn ông sao? Tưởng người khác đều là kẻ ngốc à! Chị còn muốn đi dạo ở nơi khác, không làm phiền em nữa!" Mặc Yên ý vị thâm trường, nói mấy lời kỳ quái. Bất quá, người thông minh sẽ hiểu lời cô nói!
Hoảng loạn trong mắt Phó Thiên Kiều càng ngày càng rõ ràng, ngay cả Tịch Viễn Tranh vẫn luôn nhìn chăm chú vào Mặc Yên cũng phát hiện ra biến hóa của cô ta.
Mặc Yên nói xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài. Một viên đạn bay tới, Mặc Yên lấy ra một cây quạt màu đen che ở trước mặt. Thời điểm Tịch Viễn Tranh muốn nhắc cô né tránh, hắn kinh ngạc phát hiện, viên đạn kia bắn vào quạt liền biến mất không còn tàn ảnh, giống như đã bị quạt hấp thu. Mà cây quạt kia vẫn còn nguyên vẹn, không có một chút tổn hại nào.
Tịch Viễn Tranh: Là đôi mắt của tôi có vấn đề sao? Hoài nghi nhân sinh..
Mặc Yên nhanh chóng đi khỏi chiến trường, rẽ sang một con phố khác.
Trong không gian, lông xù xù xoa mắt, kinh hô, "Trời ạ! Ta vừa mới nhìn thấy Phá Nguyệt sao?"
"Ừm.." Biểu tình Mặc Yên rất bình tĩnh, "Lãng Nhật toàn thân đỏ như lửa, trông quá mức rêu rao, cho nên ta liền đổi thành Phá Nguyệt."
"Chỉ là, hơi thở của Phá Nguyệt quá nguy hiểm! Tiểu Yên Nhi, không phải trước nay ngươi đều không dùng nó sao?" Lông xù xù nghi vấn.
"Phải không? Trước đây ta chưa từng sử dụng nó sao? Sao ta lại không nhớ rõ nhỉ!" Đáy mắt Mặc Yên tối lại, "Trong lòng ta, Lãng Nhật và Phá Nguyệt đều quan trọng như nhau! Nếu ta cố tình giấu Phá Nguyệt đi, nhất định là có nguyên nhân đặc thù gì đó!"
"Phải không? Cũng có thể là do ta nhớ lầm!" Lông xù xù cười ha ha, tim đập thình thịch. Nó lại lỡ miệng nói sai rồi!
"A, đúng rồi! Tiểu Yên Nhi, ngươi cứ đi ra như vậy, mặc kệ Tịch Viễn Tranh sao? Hắn chính là cp ban đầu của Phó Phái Nhu nha!" Lông xù xù vỗ đầu, giả bộ đột nhiên nhớ ra.
"Ồ! Có quan hệ gì với ta?" Mặc Yên lãnh đạm.
"Nhỡ đâu hắn là người kia.." Lông xù xù rối rắm, muốn nói lại nói không ra lời.
"Hắn không phải!"
"Sao ngươi biết?"
"Cảm giác."
"Ồ! Vậy ngươi tìm được rồi sao? Ai là vậy?"
"Hứa Nghi Nhiên."
Lông xù xù giả vờ kinh ngạc, "A! Là hắn sao?"
Mặc Yên: Ta liền lẳng lặng nhìn ngươi diễn, không vạch trần ngươi!
"Tịch Viễn Tranh là một anh hùng! Chỉ bởi vì âm mưu quỷ kế như vậy mà phải mất một bàn tay. Thật là không công bằng!" Lông xù xù thở dài nói.
"Tay gì cơ?" Mặc Yên dừng lại.
"Một phát súng kia đã bắn hỏng dây thần kinh ở tay của Tịch Viễn Tranh. Bởi vì không trị liệu kịp thời, từ nay về sau, tay của hắn không thể cầm được vật nặng, ngay cả súng cũng không bắn được! Trong đoạn thời gian đó, tinh thần của hắn vẫn luôn rất sa sút, là Phó Thiên Kiều luôn ở bên cạnh hắn. Cũng bởi vì như vậy mà hắn mới thích Phó Thiên Kiều!"
Mặc Yên lập tức xoay người, chạy trở về.
"Tiểu Yên Nhi, vì sao ngươi quay lại?"
"Sự tình còn chưa kết thúc! Ta quyết định tự mình trị liệu cho Tịch Viễn Tranh! Làm bàn tính của Phó Thiên Kiều thất bại!"
Mặc Yên dùng tốc độ cực nhanh mà trở về quán cà phê. Trận đấu súng vẫn còn đang diễn ra. Bọn họ thật sự là đang trì hoãn thời gian, thì ra đây mới là trọng điểm! Xem ra, tay súng bắn tỉa kia đúng là không tồi, bắn rất chuẩn!
Quán cà phê, Phó Thiên Kiều bắt lấy thời cơ, muốn chuyển tất cả hoài nghi của Tịch Viễn Tranh lên trên người Mặc Yên.
"Thiếu soái, người vừa rồi chính là chị gái của tôi! Không ngờ chị ấy ở nông thôn nhiều năm như vậy mà vẫn hiểu được trường hợp này! Chị ấy mới được tôi đón về vài ngày trước! Ở trên xe lửa, tôi phát hiện chị ấy không phải thông minh bình thường đâu. Những người Đông Di mà chúng tôi gặp trên tàu đều nghe lời chị ấy! Mấy năm nay, tôi cũng không hiểu rõ vì sao chị ấy lại có biến hóa lớn như vậy! Tôi cảm thấy giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác!"
Có một đứa trẻ bốn năm tuổi bị tách ra khỏi mẹ. Đứa trẻ đó đứng một mình trên đường và khóc lớn, khiến cho tay súng bắn tỉa chú ý. Tay súng bắn tỉa lập tức nhắm súng về phía đứa trẻ!
Tịch Viễn Tranh thầm nghĩ không tốt, lập tức lao về phía đứa trẻ. Một tiếng súng vang lên, Tịch Viễn Tranh thành công ôm đứa trẻ lăn qua một bên, nhưng bản thân lại bị súng bắn trúng cánh tay.
"Thiếu soái!" Có người hô to một tiếng. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng súng vang lên, âm thanh dày đặc và nhắm về cùng một hướng, tay súng bắn tỉa chưa kịp ẩn núp đã bị bắn thành cái sàng.
Nhưng cuộc đấu súng trên đường phố vẫn chưa kết thúc. Tịch Viễn Tranh gian nan ôm hài tử tránh né. Đến cửa quán cà phê, hắn được Phó Thiên Kiều đứng chờ sẵn kéo vào trong tiệm, thành công né tránh một phát súng trí mạng!
Mặc Yên thấy toàn quá trình: Thiết kế không tồi nha! Người sau lưng chắc chắn là một nhân tài!
Trái ngược với những người bị dọa ở trong quán cà phê, Phó Thiên Kiều giống như nữ thần, cả người tản ra kim quang, dũng cảm không sợ hãi, thông minh, tốt bụng, ngay cả thiếu soái cũng nhìn cô ta nhiều hơn vài lần!
Phó Thiên Kiều ôn nhu, an ủi đứa trẻ bị sợ hãi. Sau đó, cô ta mới lo lắng hỏi, "Thiếu soái! Vết thương của ngài ổn chứ? Có muốn tìm một bác sĩ đến xem thử không?"
Tịch Viễn Tranh lắc đầu, "Không có việc gì! Cô hãy chăm sóc cho đứa trẻ!" Nói xong, hắn liền lao ra ngoài, tiếp tục đối địch!
Nhưng hỏa lực của đối phương càng ngày càng mạnh, rõ ràng là nhằm vào Tịch Viễn Tranh, muốn ép hắn ở lại trong tiệm. Tịch Viễn Tranh không ngừng tìm điểm đột phá. Đáng tiếc, tất cả đều vô ích.
"Tôi cảm thấy anh vẫn nên ở lại nơi này thì tốt hơn! Anh không phát hiện, mục tiêu của bọn họ là anh sao? Từ lúc anh vào cửa hàng này, bọn họ chưa bắn trúng một người nào, chỉ là đánh lừa mà thôi." Mặc Yên ngồi ở vị trí cũ, tiếp tục ăn điểm tâm ngọt.
Lúc này, Tịch Viễn Tranh mới phát hiện vẫn còn có một người biểu hiện không giống bình thường. Phó Thiên Kiều vốn đang nghĩ nên làm thế nào để giữ thiếu soái ở lại trong tiệm, cũng không có tâm trạng chú ý đến Phó Phái Nhu.
"Cô biết cái gì sao?" Tịch Viễn Tranh nhíu mày hỏi. Đột nhiên xuất hiện một người không hoảng loạn chút nào, lại còn có tâm tình ăn điểm tâm ngọt, điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi.
"Tôi không biết cái gì cả!" Vẻ mặt Mặc Yên thành khẩn, "Chỉ là, tôi có thể nhìn ra được! Chẳng lẽ, thiếu soái không cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ quặc sao? Một tay súng bắn tỉa bị phát hiện, thế nhưng lại không chạy trốn, mà lại nhắm súng về một đứa trẻ. Não của hắn ngắn quá sao? Còn nữa, vì sao trên đường lại trùng hợp xuất hiện một đứa trẻ, mà đứa nhỏ này còn ở gần thiếu soái nhất. Lúc này mọi người đang hoảng sợ bỏ chạy, vì sao đứa trẻ này lại đột nhiên xuất hiện ở hướng ngược lại?"
Mặc Yên lau miệng, chậm rãi đi tới, "Hành tung của thiếu soái bị lộ như thế nào thì tôi không biết! Bất quá, vì sao bọn họ lại muốn giữ anh ở lại cửa hàng này? Là để cho anh gặp được ai sao? Hay là có người muốn tiếp cận anh? Thiếu soái cần phải nghĩ lại cho tốt!"
Tịch Viễn Tranh suy nghĩ cẩn thận về lời Mặc Yên nói. Không thể không nói, sau khi hồi tưởng lại, hắn phát hiện bản thân xem nhẹ rất nhiều thứ, "Cô cũng rất khả nghi!" Tịch Viễn Tranh nói như đinh chặt sắt, đôi mắt của hắn bình tĩnh nhìn chăm chú Mặc Yên, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Mặc Yên.
Mặc Yên nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, cười nói, "Đương nhiên! Tôi cũng có hiềm nghi! Hoan nghênh anh tới kiểm chứng! Bất quá, ngoại trừ tôi ra, đương nhiên còn có những người khác!" Mặc Yên liếc qua Phó Thiên Kiều một cái.
Biểu tình của Phó Thiên Kiều căng thẳng, sợ chính mình bị hoài nghi. Cô ta vội vàng muốn giải thích, nhưng lại bị Mặc Yên đánh gãy.
"Cứ tưởng sẽ được xem một cảnh cực kỳ thú vị, ví dụ như mỹ nhân xả thân cứu anh hùng chẳng hạn. Không ngờ lại không thú vị như thế! Vẫn là cốt truyện cũ kỹ, muốn dùng hình tượng thiện lương dũng cảm chinh phục đàn ông sao? Tưởng người khác đều là kẻ ngốc à! Chị còn muốn đi dạo ở nơi khác, không làm phiền em nữa!" Mặc Yên ý vị thâm trường, nói mấy lời kỳ quái. Bất quá, người thông minh sẽ hiểu lời cô nói!
Hoảng loạn trong mắt Phó Thiên Kiều càng ngày càng rõ ràng, ngay cả Tịch Viễn Tranh vẫn luôn nhìn chăm chú vào Mặc Yên cũng phát hiện ra biến hóa của cô ta.
Mặc Yên nói xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài. Một viên đạn bay tới, Mặc Yên lấy ra một cây quạt màu đen che ở trước mặt. Thời điểm Tịch Viễn Tranh muốn nhắc cô né tránh, hắn kinh ngạc phát hiện, viên đạn kia bắn vào quạt liền biến mất không còn tàn ảnh, giống như đã bị quạt hấp thu. Mà cây quạt kia vẫn còn nguyên vẹn, không có một chút tổn hại nào.
Tịch Viễn Tranh: Là đôi mắt của tôi có vấn đề sao? Hoài nghi nhân sinh..
Mặc Yên nhanh chóng đi khỏi chiến trường, rẽ sang một con phố khác.
Trong không gian, lông xù xù xoa mắt, kinh hô, "Trời ạ! Ta vừa mới nhìn thấy Phá Nguyệt sao?"
"Ừm.." Biểu tình Mặc Yên rất bình tĩnh, "Lãng Nhật toàn thân đỏ như lửa, trông quá mức rêu rao, cho nên ta liền đổi thành Phá Nguyệt."
"Chỉ là, hơi thở của Phá Nguyệt quá nguy hiểm! Tiểu Yên Nhi, không phải trước nay ngươi đều không dùng nó sao?" Lông xù xù nghi vấn.
"Phải không? Trước đây ta chưa từng sử dụng nó sao? Sao ta lại không nhớ rõ nhỉ!" Đáy mắt Mặc Yên tối lại, "Trong lòng ta, Lãng Nhật và Phá Nguyệt đều quan trọng như nhau! Nếu ta cố tình giấu Phá Nguyệt đi, nhất định là có nguyên nhân đặc thù gì đó!"
"Phải không? Cũng có thể là do ta nhớ lầm!" Lông xù xù cười ha ha, tim đập thình thịch. Nó lại lỡ miệng nói sai rồi!
"A, đúng rồi! Tiểu Yên Nhi, ngươi cứ đi ra như vậy, mặc kệ Tịch Viễn Tranh sao? Hắn chính là cp ban đầu của Phó Phái Nhu nha!" Lông xù xù vỗ đầu, giả bộ đột nhiên nhớ ra.
"Ồ! Có quan hệ gì với ta?" Mặc Yên lãnh đạm.
"Nhỡ đâu hắn là người kia.." Lông xù xù rối rắm, muốn nói lại nói không ra lời.
"Hắn không phải!"
"Sao ngươi biết?"
"Cảm giác."
"Ồ! Vậy ngươi tìm được rồi sao? Ai là vậy?"
"Hứa Nghi Nhiên."
Lông xù xù giả vờ kinh ngạc, "A! Là hắn sao?"
Mặc Yên: Ta liền lẳng lặng nhìn ngươi diễn, không vạch trần ngươi!
"Tịch Viễn Tranh là một anh hùng! Chỉ bởi vì âm mưu quỷ kế như vậy mà phải mất một bàn tay. Thật là không công bằng!" Lông xù xù thở dài nói.
"Tay gì cơ?" Mặc Yên dừng lại.
"Một phát súng kia đã bắn hỏng dây thần kinh ở tay của Tịch Viễn Tranh. Bởi vì không trị liệu kịp thời, từ nay về sau, tay của hắn không thể cầm được vật nặng, ngay cả súng cũng không bắn được! Trong đoạn thời gian đó, tinh thần của hắn vẫn luôn rất sa sút, là Phó Thiên Kiều luôn ở bên cạnh hắn. Cũng bởi vì như vậy mà hắn mới thích Phó Thiên Kiều!"
Mặc Yên lập tức xoay người, chạy trở về.
"Tiểu Yên Nhi, vì sao ngươi quay lại?"
"Sự tình còn chưa kết thúc! Ta quyết định tự mình trị liệu cho Tịch Viễn Tranh! Làm bàn tính của Phó Thiên Kiều thất bại!"
Mặc Yên dùng tốc độ cực nhanh mà trở về quán cà phê. Trận đấu súng vẫn còn đang diễn ra. Bọn họ thật sự là đang trì hoãn thời gian, thì ra đây mới là trọng điểm! Xem ra, tay súng bắn tỉa kia đúng là không tồi, bắn rất chuẩn!
Quán cà phê, Phó Thiên Kiều bắt lấy thời cơ, muốn chuyển tất cả hoài nghi của Tịch Viễn Tranh lên trên người Mặc Yên.
"Thiếu soái, người vừa rồi chính là chị gái của tôi! Không ngờ chị ấy ở nông thôn nhiều năm như vậy mà vẫn hiểu được trường hợp này! Chị ấy mới được tôi đón về vài ngày trước! Ở trên xe lửa, tôi phát hiện chị ấy không phải thông minh bình thường đâu. Những người Đông Di mà chúng tôi gặp trên tàu đều nghe lời chị ấy! Mấy năm nay, tôi cũng không hiểu rõ vì sao chị ấy lại có biến hóa lớn như vậy! Tôi cảm thấy giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác!"