Welcome! You have been invited by mon rbt to join our community. Please click here to register.
Chương 240: Quyền chủ thật ngạo kiều (45)

[HIDE-THANKS]
Sau khi thu thập xong hết tất cả.

Nam Nhiễm cầm một chiếc khăn tay màu trắng chà lau sạch sẽ các ngón tay.

Tiện tay quăng luôn chiếc khăn tay kia.

Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu

"Đi thôi."

Trong hẻm nhỏ này, từ đầu đến cuối không có ai đi ngang qua.

Có lẽ cũng có một vài người nhìn thấy, nhưng lại sợ hãi tới mức nhũn chân, vội vàng chạy mất.

Sợ bị liên lụy.

Một bên khác.

Thư phòng Đường gia.

Đường Khô ngồi trên cái ghế gỗ tơ vàng.

Trong phòng im ắng.

Tần Nhất hai tay ôm quyền.

Đầu tiên là nhìn thử sắc mặt Đường Khô, thật lâu sau mới mở miệng

"Gia chủ, Nam gia tìm một cửa hôn sự cho hai vị đích nữ. Căn cứ của bọn họ truyền ta tin tức. Đích nữ Nam gia Nam Nhiễm phải gả cho công tử thế gia Phạm Khôn. Mà đích nữ Nam gia Nam Lăng.. lại gả cho gia chủ Đường gia. Nghe nói khi tin tức này vừa truyền ra, người đến Nam gia bái phỏng gần như đạp vỡ cửa."

Nói xong, Tần Nhất cũng không dám nói gì nữa.

Lão cáo già Nam gia kia.

Thế nhưng lại dám dùng tiểu xảo để gả nữ nhi.

Nữ nhi gả nhà bọn họ không gả đi được sao?

Đặc biệt còn dùng thân phận gia chủ Nam gia để đùa nghịch này kia.

Đúng là một kẻ không thể lên được mặt bàn.

Mặt Đường Khô không có biểu tình, thật lâu sau cũng chưa nói chuyện.

Tần Nhất đứng ở bên cạnh chờ.

Một lúc sau, Đường Khô đột ngột nói một câu

"Nữ nhân kia, nàng có ý tứ gì?"

Giọng nói từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, bây giờ lại có một tia tức giận.

Tần Nhất cứ nghĩ rằng gia chủ khẳng định là sẽ trách tội tên gia chủ Nam gia kia.

Nhưng sao lời này giống như có ý.. là nữ nhân nào đó phạm lỗi vậy?

Con ngươi đen nhánh Đường Khô hiện lên sự tức giận.

Nữ nhân kia, rõ ràng thời điểm hắn đến còn ôm hắn.

Một bộ rất thích hắn, không muốn rời xa hắn.

Nháy mắt, đã đi du hồ cùng tên Phạm Khôn kia.

Là có ý gì?

Muốn hắn làm tình nhân?

Một mặt là thích hắn đến không thể chịu được, mặt khác lại muốn cấu kết làm bậy cùng với kẻ khác.

Thật sự là chưa bao giờ gặp qua nữ nhân sớm ba chiều bốn như vậy!

Đường Khô dùng sức bóp mạnh ly trà trong tay.

Nửa ngày, liền nghe được một tiếng răng rắc.

Chung trà vỡ vụn.

Nháy mắt nước trà tung tóe khắp bàn.

Không biết là do hắn quá tức giận hay như thế nào.

Mắt đen bên phải dần dần biến thành màu đỏ như máu.

Tần Nhất sửng sốt, mở miệng

"Gia chủ!"

Giọng nói có chút bất ổn.

Đường Khô nghe được thanh âm của Tần Nhất, tựa hồ ý thức được cái gì.

Rũ mắt, lông mi mảnh dài rung nhẹ, che khuất đôi mắt đỏ như máu.

Sắc mặt hắn lại lần nữa khôi phục bộ dáng vô biểu tình.

Khuôn mặt như đao khắc cực kỳ lạnh lẽo.

Đường Khô ngồi rất lâu.

Chỉ là từ lúc đó về sau, thư phòng lại không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Vậy Nam Nhiễm cấu kết làm bậy trong miệng Đường gia chủ của chúng ta đâu?

Đang ngồi ăn ở tửu lâu bên cạnh ven hồ.

Một phòng giữa trong lầu hai.

Nhìn từ cửa sổ xuống, là con sông đào bảo vệ thành.

Liễu rũ, ảnh ngược, nước xanh, cảnh sắc hợp lòng người, đẹp không sao tả xiết.

Bên ngoài cửa phòng đóng chặt, Tinh Chỉ một thân hắc y đứng ở cửa.

Mùi thơm của thức ăn theo khe cửa nhẹ nhàng bay ra.

Nhìn lại trong phòng, Nam Nhiễm một thân bạch y, ngồi dựa vào cái ghế ở bên trong.

Chiếc đũa kẹp một cây rau cần, đưa vào trong miệng.

Từ sau khi đồ ăn được mang ra, miệng nhỏ của nàng chưa từng dừng lại.

Răng rắc răng rắc, thanh âm thanh thúy.

Bên cạnh Nam Nhiễm, còn có một nam tử.

Cầm quạt xếp trong tay, một thân thanh y, đầu đội ngọc quan, bên hông đeo ngọc bội chất liệu tốt nhất.

Nam tử khẽ cười, trên người có một loại khí chất thư sinh văn nhã

Ánh mắt vẫn luôn cố ý vô tình đảo qua người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới.

Người này chính là vị hôn phu mà gia chủ Nam gia tìm cho Nam Nhiễm, Phạm Khôn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 241: Quyền chủ thật ngạo kiều (47)

[HIDE-THANKS]
Hai người ngồi trong phòng đã nửa canh giờ.

Lời nói qua lại có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phạm Khôn vẫn duy trì tu dưỡng cơ bản nhất của thế gia tộc.

Vẫn luôn chờ Nam Nhiễm dừng đũa lại rồi mới nói chuyện.

Kết quả, nàng chưa từng ngừng đũa.

Cho đến khi thức ăn trong chén dĩa bị tiêu diệt hơn phân nửa.

Lúc này Nam Nhiễm mới dừng lại, đặt đôi đũa trong tay xuống.

Phạm Khôn cười dời đi ánh mắt, thông qua cửa sổ đang mở nhìn ra bên ngoài

"Sức ăn của Nam Nhiễm cô nương thật lớn."

Câu này nghe còn rất giống với lời nói của một người.

Ngay sau đó, Phạm Khôn một bộ rất có thâm ý

"Cô nương nên cảm thấy may mắn vì được gả cho Phạm mỗ, nếu như gả cho người khác, có lẽ sẽ không có được phúc khí tốt như vậy."

Nam Nhiễm dựa vào ghế, một tay chống trán.

Nâng mí mắt lên, liếc hắn ta một cái, không trả lời.

Phạm Khôn vừa cười vừa phe phẩy cây quạt trong tay, một bộ dáng quý công tử thế gia.

"Nếu Phạm gia ta đã đưa sính lễ, vậy cô chính là vị hôn thê của ta. Cho nên, những lời khách sáo đối với bên ngoài, cũng không cần."

Vừa dứt lời, Phạm Khôn vươn tay sửa sang lại áo ngoài của mình một chút.

Một bên cúi đầu nói

"Tuy rằng cô là đích nữ, nhưng cha mẹ song vong, mặc dù là đích nữ trên danh nghĩa nhưng lại không sánh bằng một thứ nữ. Ngày sau, ta muốn làm rạng rỡ tên tuổi Phạm gia, cưới cô, là nhìn vào tình cảm của hai nhà."

Hắn mở miệng trước, lại không ngừng hạ thấp Nam Nhiễm.

Chính là định đánh đòn phủ đầu nói với Nam Nhiễm, không cần ỷ vào thân phận đích nữ đại thế gia tộc của mình mà vào Phạm gia chúng ta diễu võ dương oai.

Ta cưới ngươi là cho ngươi mặt mũi.

Nói xong, động tác vung quạt của Phạm Khôn dừng lại.

Nhìn về phía Nam Nhiễm, tựa hồ lúc này mới nói đến trọng điểm

"Nam nhân tam thê tứ thiếp, là chuyện bình thường."

Vừa nói Phạm Khôn vừa nhìn biểu tình của Nam Nhiễm.

Phát hiện nàng vẫn luôn lười biếng, cũng không để ý.

Phạm Khôn dần dần an tâm.

"Ngày thường, ta ghét nhất chính là phân chia đích thứ.

Ta đối với con cái tất cả đều bình đẳng.

Nói đến cùng, chúng ta mới là phu thê.

Cho dù sau này có tiểu thiếp sinh hài tử cũng đặt trên danh nghĩa của nàng."

Thời điểm nói ra lời này, Phạm Khôn biểu hiện không ủng hộ với việc phân chia đích thứ, một bộ dáng đầy căm phẫn.

Nếu như con của tiểu thiếp đặt dưới danh nghĩa của chính thất.

Vậy thì đó là hài tử của chính thất, chính là con vợ cả.

Phạm Khôn nói rất nhiều

Nam Nhiễm xoa xoa lỗ tai.

Không liên quan nói

"Nói xong rồi?"

Phạm Khôn lại lần nữa khôi phục bộ dáng phong độ nhẹ nhàng.

"Nam Nhiễm cô nương, có vẻ như nàng có chuyện gì muốn nói."

Nam Nhiễm gật đầu, cánh tay trắng nõn tinh tế, đặt trên tay vị ghế dựa.

Môi đỏ nói ra hai chữ

"Từ hôn."

Tiếng nói vừa dứt, nụ cười trên mặt Phạm Khôn lập tức cứng lại.

"Cái, có ý gì?"

Con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm nâng lên, đối mắt với hắn ta

"Tới Nam phủ, lấy sính lễ của người về, từ hôn."

Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Phạm Khôn lập tức đỏ lên.

Hắn ta cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Bởi một đứa đích nữ không ai muốn.

"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, không phải do ngươi làm chủ!"

Phạm Khôn tức giận.

Nam Nhiễm không dao động, tiếp tục uy hiếp

"Hoặc là ngươi tự đi vào, hoặc là ta mang ngươi nằm đi vào."

Phạm Khôn tức đến mức bật dậy.

Dùng quạt xếp chỉ vào mũi Nam Nhiễm

"Cô, cô, không biết xấu hổ không có tu dưỡng!"

Đôi môi đỏ của Nam Nhiễm gợi lên ý cười, hô một tiếng

"Tinh Chỉ."

Tinh Chỉ đẩy cửa mà vào.

Nàng cúi đầu, đi đến trước mặt Phạm Khôn.

Vút!

Một thanh chủy thủ sắc bén bay ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 242: Quyền chủ thật ngạo kiều (47)

[HIDE-THANKS]
Một giây sau, cả chủy thủ và cây quạt xếp của Phạm Khôn đều bị cắm vào tường.

Tinh Chỉ làm xong, quay đầu nhìn biểu tình của tiểu thư.

Thấy tiểu thư một tay chống cằm, bộ dáng lười biếng.

Đã thấy được nàng ấy thay đổi rồi.

Đại khái là vì sự việc trong ngõ nhỏ kia.

Khiến cho thái độ khi Tinh Chỉ đối với người đối với việc, rốt cuộc sinh ra biến hóa.

Nữ tử mềm oặt giống như một cái bánh bao mềm, hiện giờ trở nên có chút cứng.

Phạm Khôn bị một màn bất thình lình trước mặt dọa tới mức nhắm mắt lui thẳng về sau.

Chân đụng phải ghế dựa, bị vướng ngã, ầm một tiếng ngã ngồi ở trên ghế.

"Ngươi, ngươi, các ngươi.."

Nam Nhiễm cười khẽ

"Một canh giờ, hủy hôn.

Trễ một nén nhang, sẽ chặt một đầu ngón tay của ngươi.

Nếu như trễ hơn hai canh giờ, ta không ngại cắt luôn cả bàn tay ngươi."

Một gương mặt mỹ nhân tinh xảo như vậy.

Lời nói ra lại tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi đến thế.

Phạm Khôn làm người rất loạn, hắn ta vừa ý hai cô nương thanh lâu, còn làm lớn bụng người ta.

Dự định cưới Nam Nhiễm, sau đó lại thuận tiện giúp hai cô nương kia hoàn lương rồi đưa về nhà.

Ai mà biết, bộ dáng của Nam Nhiễm này hoàn toàn không ôn nhu hiền huệ giống trong lời đồn. Rõ ràng, rõ ràng chính là một mụ dạ xoa!

Phạm Khôn té ngã lộn nhào chạy ra ngoài.

Còn vấn đề cưới Nam Nhiễm?

Hắn ta cũng không chê mình sống lâu.

Cưới người như vậy về nhà, chỉ sợ hắn ta muốn giảm thọ.

Từ hôn, nhất định phải từ hôn.

Cái gì mà tôn nghiêm nam tử, cái gì mà bản sắc nam nhi.

Hết thảy đều bị một phen chủy thủ kia dọa không còn.

Hệ thống nhìn Nam Nhiễm xử lý.

Nhịn không được tán thưởng

【Ký.. ký.. ký chủ.. thật.. thật soái! 】

Nam Nhiễm biếng nhác

"Đã nói lắp thành dạng này rồi, cũng không cần thiết phải nói chuyện nữa."

【······】

Cố nén nước mắt.

Nam Nhiễm không có lập tức rời đi.

Mà là ngồi ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Ngón tay gõ cửa sổ.

Hệ thống vẫn luôn cho rằng ký chủ của mình là thiếu nữ loại thứ hai.

Có thể động thủ tuyệt đối sẽ không uy hiếp áp bức.

Hơn nữa, nó còn cảm thấy đầu óc ký chủ nhà mình sử dụng không được tốt cho lắm.

Rốt cuộc không phải nhân loại đã có câu nói, đầu óc ngu si tứ chi phát triển hay sao?

Những kẻ động một chút là kêu đánh kêu giết, toàn là ngực lớn mà não bị úng nước.

Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được sự thay đổi của ký chủ.

Hình như số lần ký chủ động thủ càng ngày càng ít.

Còn chưa đến một canh giờ.

Đã nghe được thanh âm của hệ thống

【Đinh, hôn ước của cô đã giải trừ. Ký chủ, hiện giờ cô là người độc thân. 】

Nam Nhiễm đứng dậy, lắc cổ một chút.

Nói với Tinh Chỉ đang đứng bên cạnh cửa.

"Đi thôi, về nhà."

Nam Nhiễm đi ra cửa.

Tinh Chỉ đi theo phía sau Nam Nhiễm, nhắm mắt theo đuôi đi ra bên ngoài.

Chờ đến khi chủ tớ hai người từ tiệm ăn đi ra, đã là buổi chiều.

Mặt Trời ngả về tây.

Chiếu rọi bờ sông, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Nhánh cây liễu rũ đong đưa theo gió, giống như thiếu nữ đứng lặng.

Người ở ven hồ rất nhiều.

Nhìn xa có chút náo nhiệt.

Những người buôn bán nhỏ đi dạo tới tới lui lui, rao hàng.

Trẻ con chạy thoăn thoắt ngược xuôi.

Truyền đến những tiếng nói cười vui vẻ.

Trái lại tại sảnh chính Nam gia.

Không khí đã lãnh đến mức sắp kết băng.

Nam gia có khách.

Tại thính đường, Đường Khô một thân hắc y thêu bào, sắc mặt lạnh lẽo, ngồi ở vị trí cao nhất.

Ở bên phải hắn là gia chủ Nam gia.

Sắc mặt Nam gia chủ hiện tại chỉ có thể xem là miễn cưỡng cười vui.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện.

Vừa mới nghe nói nội đan của nhi tử lão ta bị đào ra.

Còn chưa kịp đến xem.

Thì tiếp đó đã thấy cha mẹ Phạm Khôn tự mình đến phủ.

Nói cái gì mà muốn hủy bỏ hôn ước, thu hồi sính lễ.

Còn thỉnh cầu lão ta giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhi tử bọn họ.

Bên kia mới vừa đi, lại tới thêm một vị.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 243: Quyền chủ thật ngạo kiều (48)

[HIDE-THANKS]
Gia chủ Nam gia lộ vẻ hiền lành, sờ sờ chòm râu ngay cằm.

"Hôm nay Đường gia chủ tới đây là có chuyện gì?"

Trong quá khứ khi gia chủ Nam gia nhìn Đường Khô, cảm thấy người này lạnh nhạt, bất cận nhân tình.

Thật sự ở chung không tốt.

Nhưng từ khi định ra hôn sự giữa hắn và Lăng Nhi.

Nhìn lại hắn, rất được.

Ngó trái ngó phải, đều thuận mắt không ít.

Thanh âm Đường Khô hờ hững như lúc ban đầu.

"Người đính hôn với ta, phải là đích nữ Nam gia."

Nam gia chủ cười gật đầu

"Tự nhiên là tiểu nữ."

Vốn là muốn lấy toàn bộ Nam gia làm của hồi môn cho Lăng Nhi

Không nghĩ tới, Đường Khô nói thẳng chỉ cưới đích nữ Nam gia, vị trí gia chủ Nam gia, vẫn để lão ta ngồi như cũ.

Sở dĩ Nam gia chủ bằng bất cứ giá nào dù là giao ra toàn bộ Nam gia.

Cũng là có tính toán nhỏ.

Nam Nhiễm đã sớm thành niên.

Vị trí gia chủ Nam gia này sẽ thuộc về Nam Nhiễm.

Đối với bên ngoài, lão ta cũng chỉ là quản lý thay mà thôi.

Mà trong những đứa con của lão ta, cũng chưa thủ đoạn hay tiền đồ gì, chỉ có mỗi Lăng Nhi là hợp ý nhất.

Lấy toàn bộ Nam gia làm của hồi môn, kỳ thực cũng vì ngày sau, để Nam Lăng kế thừa Nam gia, trở thành chủ nhân Nam gia.

Như vậy, phía sau nàng có Đường Khô, hơn nữa Nam Nhiễm gả đi cũng chỉ là một gia tộc nhỏ.

Cho dù ngày sau muốn tính sổ, với năng lực kia của Nam Nhiễm thì có thể làm được gì đây?

Hiện giờ, Đường Khô cũng không muốn Nam gia.

Vậy càng tốt.

Không nghĩ tới Đường Khô cũng vừa ý với nữ nhi của lão ta.

Hai người tình đầu ý hợp, làm theo thì lưng cũng dựa Đường gia.

Nam Nhiễm chỉ dựa vào một mình nó, cũng không tạo ra được sóng gió gì.

Tính toán đều bạch bạch rung động.

Chỏ có điều tính toán sai rồi.

Ngữ điệu Đường Khô hờ hững

"Người mà ta muốn cưới là đích nữ Nam Nhiễm."

Hắn vừa nói lời này, vừa chuyển động chiếc nhẫn ngọc màu đen trên tay.

Căn bản cũng không thèm vòng vòng với Nam gia chủ, trực tiếp điểm danh.

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Nam gia chủ cứng lại rồi.

"Nam, Nam Nhiễm?"

Hai vị gia chủ, nói chuyện trong thính đường.

Tần Nhất canh giữ ở cửa, cấm bất kỳ kẻ nào tiến vào.

Ai không biết thì còn tưởng Tần Nhất là thị vệ Nam gia.

Ánh chiều tà chiếu xuống, tạo ra chiếc bóng thật dài.

Nam Nhiễm đi dạo bên ngoài một hồi lâu, rốt cuộc cũng trở lại.

Đứng ở cửa Nam phủ.

Nam Lăng đã sớm đứng chờ ở cửa Nam phủ.

Nàng ta cười mi mắt cong cong

"Tỷ tỷ"

Hô kén hai chữ.

Một thân váy vàng nhạt, lộ vẻ linh động lại rất có tinh thần.

Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn lướt qua, dẫm lên bậc thang tiếp tục đi lên.

Đang đi, đột nhiên nghe được tiếng gầm của mãnh hổ.

"À UỒM!"

Một bóng dáng màu trắng bóng dáng nhanh chóng nhảy r từ trong nhà.

Bạch Hổ toàn thân tuyết trắng, không có chút tạp sắc nào.

Thân hình lớn hơn nhiều so với Bạch Hổ bình thường.

Ánh mắt Bạch Hổ bễ nghễ mang theo một loại lười biếng cao cao tại thượng.

Từng bước một bước tới chỗ Nam Nhiễm.

Cực kỳ uy phong.

Nếu như là người bình thường, nhìn thấy một con mãnh hổ như vậy, có lẽ đã sớm sợ tới mức nhũn chân, ngã xuống bậc thang.

Nam Nhiễm nhìn con hổ kia nửa ngày.

Chậc.

Nhìn cũng thật không vừa mắt.

Chắc nướng lên thì sẽ tốt hơn một chút.

Nguyên bản là Tinh Chỉ đang đứng phía sau nàng, đã sớm bước ra một bước chắn trước mặt nàng.

Mãnh hổ kia vẫn chưa thật sự há mồm cắn người, chỉ là uy hiếp, đi qua đi lại ở trong tòa nhà.

Nam Lăng cười mở miệng

"Tỷ tỷ bị dọa rồi sao?"

Nam Lăng đứng trên bậc thang, tư thế trên cao nhìn xuống.

"Đây là linh thú mà cha tìm cho ta, Bạch Hổ.

Yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ không trêu chọc, nó sẽ không cắn người."

Ở thế giới này, người có linh thú rất ít.

Cho dù là thế gia tộc, cũng có thể thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ở một thời đại mà vạn vật đều có thể tu luyện như vậy.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 244: Quyền chủ thật ngạo kiều (49)

[HIDE-THANKS]
Dã thú hoang dã có thể.

Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tu luyện trong bầu linh khí nồng đậm.

Thì sẽ tạo ra một con linh thú.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa linh thú và dã thú bình thường chính là kết nối với người.

Có thể nghe hiểu được chủ nhân đang nói cái gì, khi đánh nhau tuyệt đối là sự hỗ trợ tốt nhất.

Hiện giờ, Bạch Hổ đang ở trước mắt này.

Trên người dư thừa linh khí, thân là dã thú nên hơi thở giết người cũng cực kỳ nồng đậm.

Nam Lăng nhìn Nam Nhiễm hiện lên sự sắc bén.

"Là ngươi đào Kim Đan của Tiểu Lục."

Nam Nhiễm nghiêng nghiêng đầu, con ngươi đen như mực đảo qua Nam Lăng,

"Kim Đan?"

Đôi môi đỏ của nàng gợi lên ý cười.

Mí mắt buông xuống, lệ chí nơi khóe mắt lay động.

"Là tự bản thân hắn ta cắn nát, ta chỉ là đào ra, giúp hắn ta một chút."

Ánh mắt Nam Lăng càng thêm sắc bén.

Cùng với cảm xúc phập phồng của Nam Lăng, linh thú Bạch Hổ bên người nàng ta cũng đang vận sức chuẩn bị phát động.

Có ý là chỉ cần một lời nói của chỉ nhân, thì liền xé rách hai người đang đứng trước mắt kia thành từng mảnh nhỏ.

Nàng ta nheo đôi mắt, cái loại cảm giác ngây thơ vô tội hồn nhiên đã sớm không thấy bóng dáng

"Từ khi nào mà tỷ tỷ lại trở nên tàn nhẫn như vậy?"

Nam Nhiễm đặt hai tay sau lưng, từng bước một bước lên bậc thang.

Tư thái tản mạn, giống như là uy hiếp của mãnh hổ chẳng có tác dụng gì gì.

"Tàn nhẫn? Ngươi đang nói đùa cái gì vậy?"

Ý cười nơi khóe môi nàng càng đậm.

Nàng chẳng qua là đào Kim Đan của hắn ta, mà thôi.

Còn để lại cho hắn ta một mạng, để hắn ta tiếp tục kéo dài hơi tàn, đó là sự nhân từ khó có được từ nàng.

Những lời này của Nam Nhiễm thành công kích thích Nam Lăng.

Nam Lăng bỗng cắn chặt răng,

"Ta muốn khiến ngươi, sống không bằng chết."

Vừa dứt lời.

Giây tiếp theo, con mãnh hổ kia lập tức tấn công Nam Nhiễm,

"À UỒM!"

Tiếng gầm cực kỳ có lực uy hiếp.

Hình thể to lớn mạnh mẽ, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Chỉ có điều cũng không hề có hình ảnh máu tanh không nỡ nhìn như trong tưởng tượng.

Bạch Hổ kia, ngay cả vạt áo của Nam Nhiễm cũng chưa chạm được.

Tinh Chỉ đứng chắn trước người Nam Nhiễm.

Trên người bộc phát ra lực lượng, trực tiếp bắn Bạch Hổ bay ra ngoài một mét, đạn ghim vào trụ cửa của tòa nhà, giây tiếp theo, dừng lại.

Ánh mắt Nam Lăng co rụt.

Đại khái chưa từng nghĩ rằng linh thú mà mình vất vả tìm thấy.

Lại bị bắn ra ngoài một cách nhẹ nhàng như vậy.

Nam Nhiễm rũ mắt, không quan tâm, ý cười càng ngày càng đậm.

"Muốn giết ta? Còn hơi yếu."

Nói xong, Nam Nhiễm thoáng qua bên cạnh Nam Lăng.

Từng bước đi lên bậc thang, vào trong nhà.

Nàng đi rồi, con Bạch Hổ kia đứng ngay tại chỗ, đôi mắt xám bạc vẫn luôn gắt gao nhìn chăm chú vào Tinh Chỉ.

Bạch Hổ vẫy đuôi, cúi đầu.

Bỗng nhiên mở miệng

"Nữ nhân mặc y phục kia không phải người, là linh thú."

Bất đồng với thân hình thô cuồng của Bạch Hổ, nghe giọng nói giống như một nữ nhân.

Nam Lăng bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Hổ

"Cái gì? Làm sao có thể?"

Nam Nhiễm thế nhưng lại có được một con linh thú có thể hóa thành người?

Trách không được, nàng ta hoàn toàn không hề sợ hãi.

Bạch Hổ vừa nhìn đã hiểu ý tứ trong mắt Nam Lăng.

Là muốn chiếm linh thú kia cho riêng mình.

Trong mắt Bạch Hổ xẹt qua một tia khinh thường

"Chỉ là sinh ra sớm hơn mấy năm, tu luyện thành người mà thôi.

Cũng không có gì lợi hại."

Nam Lăng nghe được ngữ khí khinh thường của Bạch Hổ.

Nhìn về phía nó,

"Các ngươi biết nhau?"

Cái đuôi trắng thuần của nó đong đưa.

"Vài năm trước, đã từng giao thủ.

Một kẻ thủ hạ bại tướng mà thôi."

Nam Lăng không nghĩ tới, bọn họ nhận thức.

Càng không nghĩ tới, Bạch Hổ lại có thể đánh bại được linh thú hóa người kia.

Bạch Hổ nện bước đi vào trong nhà.

Thanh âm nhẹ đến dọa người.

Tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Tinh Chỉ, cho đến khi nàng ấy biến mất ở khúc cua.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 245: Quyền chủ thật ngạo kiều (50)

[HIDE-THANKS]
Tinh Chỉ đi theo tiểu thư hồi sân.

Nàng ấy vẫn luôn cúi đầu, nghĩ về con Bạch Hổ kia.

Đi tới mới phát hiện, tiểu thư đã dừng lại.

Rầm một cái, va vào sau lưng Nam Nhiễm.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa vặn phát hiện Đường Khô đi ra từ trong thính đường.

Đường Khô và Nam Nhiễm bốn mắt nhìn nhau.

Nam Nhiễm nhíu mày.

Đi đến thính đường.

Tất cả lực chú ý của nàng đều đặt trên người Đường Khô, cho nên không có phát hiện sắc mặt Nam gia chủ bên cạnh cực kỳ khó coi.

Có thể nói là gượng cười.

Nam Nhiễm vừa mới đi đến trước mặt, liền thấy Đường Khô mím môi.

Thanh âm lạnh như băng

"Đợi ngày lành tháng tốt, ta sẽ đến đón nàng."

Nói xong, biểu tình của Đường Khô có chút ảo não.

Nữ nhân này khẳng định đang rất đắc ý.

Có thể hoàn toàn có được hắn.

Sau này nàng đã thành công bước vào Đường gia, trở thành phu nhân của hắn.

Nàng và hắn sẽ luôn ở bên nhau.

Nghĩ như vậy, Đường Khô không thể kiềm chế được, khóe môi cong lên.

Nam Nhiễm duỗi tay kéo ống tay áo của hắn.

"Ngày lành tháng tốt?

Hôm nay không được?"

Tai Đường Khô nhanh chóng đỏ lên.

Chẳng lẽ nàng lại gấp không chờ nổi như vậy?

Vốn dĩ hắn đã sớm kêu Tần Nhất chọn ngày tốt.

Là một tháng sau.

Nhưng thấy nàng vội vàng như thế.

Vậy bảy ngày sau cũng rất tốt.

Đường Khô suy nghĩ lung tung, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh như băng.

Nam gia chủ đứng bên cạnh một câu cũng nói không nên lời.

Còn có thể nói cái gì đây?

Đường Khô lần này tới, chính là làm rõ ràng người hắn muốn Nam Nhiễm

Chẳng những muốn Nam Nhiễm, mà của hồi môn là toàn bộ Nam gia này hắn cũng muốn.

Sắc mặt Nam gia chủ khó coi.

Ỷ vào thế lực Đường gia, thì muốn làm gì thì làm?

Tần Nhất nhìn gia chủ nhà mình, một chút cũng không kháng cự hành vi của Nam Nhiễm.

Hơn nữa còn rất có ý là nàng làm cái gì hắn cũng sẽ tiếp thu.

Tần Nhất tận mắt nhìn thấy gia chủ lãnh khốc tâm cứng như đá của mình, từng bước một ' sa đọa ' thành bộ dạng như hiện tại.

Thời điểm Tần Nhất cho rằng gia chủ nhà mình sẽ bị Nam Nhiễm cô nương này chạy cong đi.

Bỗng nhiên, lại thấy hơi thở của gia chủ xuất hiện dao động, giây tiếp theo, gia chủ giật lại ống tay áo.

Rồi về sau lui hai bước.

Kéo dãn khoảng cách với Nam Nhiễm.

Mí mắt Đường Khô nháy mắt rũ xuống.

Cả người trở nên phá lệ lạnh nhạt.

"Nam gia chủ, cáo từ."

Vừa dứt lời, Đường Khô liền lập tức rời đi Nam phủ.

Nam Nhiễm đứng gần.

Cho nên khi mí mắt Đường Khô buông xuống, nàng nhìn thấy rất rõ ràng mắt phải của hắn từ màu đen biến thành màu đỏ như máu.

Hơn nữa.. hào quang ấp lánh trên người hắn, hình như nháy mắt có chút ảm đạm.

Dạ minh châu sinh bệnh?

Nam Nhiễm nhìn bóng dáng Đường Khô rời đi, mày thoáng nhíu lại.

Đường Khô đi rồi, Nam gia chủ vẫn luôn đứng ở cửa thính đường, nhìn Nam Nhiễm một thân bạch y, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Nếu thời điểm vừa rồi còn có Đường Khô thì hắn ta còn thu liễm một chút.

Thì hiện giờ biểu tình càng âm trầm.

Trong mắt Nam gia chủ hiện lên một tia hung ác nham hiểm.

"Nam Nhiễm."

Giọng nói của lão ta không hề hòa ái, dính một tia sắc lạnh.

Nam Nhiễm quay đầu lại, nhìn hắn ta.

Nam gia chủ đứng trên bậc thang, một thân lụa thêu cẩm y, trên cao nhìn xuống, tầm mắt vẫn luôn quét nàng từ trên xuống dưới để đánh giá.

Không thể không nói, không phải người một nhà, thì không vào cùng một cửa.

Thời điểm Nam gia chủ và đôi nhi nữ của hắn ta nhìn Nam Nhiễm, cái loại biểu tình cao cao tại thượng này giống như sao chép.

Nam gia chủ vung ống tay áo, chắp tay sau lưng.

Trong lời nói ngầm có ý cảnh cáom

"Ngươi có được ngày hôm nay, là do Nam gia dưỡng dục.

Bất cứ lúc nào, cũng không thể vong ơn."

Tiếng nói vừa rơi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt Nam Nhiễm.

Phảng phất như những tính toán nhỏ trong lòng nàng sẽ không bao giờ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão ta.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 246: Quyền chủ thật ngạo kiều (51)

[HIDE-THANKS]
Đôi môi đỏ của Nam Nhiễm phác họa lên ý cười.

Cũng không biết sự tự tin của lão già này là đến từ đâu.

"Ngươi cũng đừng quên, vị trí ngươi đang ngồi, là của ta."

Vừa dứt lời, Nam gia chủ lập tức nheo mắt.

Thân thể bộc phát ra khí thế rất mạnh.

Đại khái, chính là khinh Nam Nhiễm không có nhiều kinh nghiệm.

Thanh âm chậm rãi như đang suy tư gì đó.

"Thật sự không nghĩ tới, vậy mà ngươi còn dám nhớ nhung vị trí này.

Tâm tư bất chính, há có thể phát triển Nam gia trở nên lớn mạnh?"

Hệ thống nghe mà cảm thấy căm giận.

Lão già này thật sự không biết đang nói cái gì.

Vị trí này vốn dĩ là của Nam Nhiễm không phải sao?

Hắn ta chỉ là tạm thời quản lý.

Như thế nào vừa vào trong miệng của hắn ta, ký chủ lại thành tâm tư bất chính nhớ thương đồ vật không nên nhớ?

Nam Nhiễm sau khi nghe xong, trực tiếp bật cười.

Nàng quét mắt qua một vòng trên người Nam gia chủ.

Nàng gẩy gẩy móng tay.

Không chút để ý

"Lão già, vị trí này, ta sẽ lấy lại, chờ đó."

Nói xong, Nam Nhiễm cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Chỉ để lại bóng dáng tiêu sái, làm Nam gia chủ nhìn chằm chằm hận không thể khoét ra một cái động trên người nàng.

Nam Nhiễm không được tính là cái gì, căn bản tạo không ra sóng gió.

Nàng dám nói lời cuồng vọng như vậy, là do núi dựa Đường Khô sau lưng.

Bằng không, nàng làm sao dám?

Nghĩ như vậy, Nam gia chủ nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.

Ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nếu đã tới nước này, có một số việc, cũng không thể trách hắn ta bất nhân bất nghĩa.

Ban đêm.

Những ngôi sao che kín bầu trời.

Gió lạnh thổi qua nói nào đó trong sân Nam gia.

Cánh hoa anh đào phấn lại bị thổi rơi.

Tiểu Đào bưng bữa tối vào phòng.

"Tiểu thư, dùng bữa"

Giọng nói Tiểu Đào cao hơn chút, tiểu thư thích nhất là ăn cơm.

Nam Nhiễm đứng dưới cây anh đào.

Nàng nhéo khối ngọc bội màu đen trong tay.

Nhìn trái phải.

Thứ này.

Có tác dụng gì?

Hệ thống hảo tâm giải thích cho ký chủ

【Ký.. ký chủ.. tin.. tín vật. 】

Kết quả vừa mới mở miệng, đã bị Nam Nhiễm ngăn lại.

"Im lặng"

Hệ thống nghi hoặc

【Hử? 】

"Không muốn nghe ngươi nói chuyện."

Mới bắt đầu hệ thống còn chưa kịp phản ứng.

Sau đó nghĩ đến chuyện chính mình trở thành một tiểu nói lắp, Tiểu Hắc Long xù lông.

【Ký.. ký.. ký chủ.. cô.. cô.. không thể.. kỳ thị ta. 】

Nam Nhiễm móc móc lỗ tai.

Kỳ thị?

"Ta đối xử với vạn vật, chúng sinh bình đẳng."

Không biết có phải do ngày thường chịu ảnh hưởng cách nói chuyện từ Tinh Chỉ hay không.

Lời này xuất phát từ trong miệng Nam Nhiễm.

Còn có chút lợi hại.

Hệ thống nghe xong, càng khó chịu.

Ký chủ cũng không có để nó vào trong mắt, đương nhiên sẽ không kỳ thị.

Tưởng tượng như vậy, tại sao còn rất mong bị ký chủ kỳ thị?

Tiểu Đào thấy tiểu thư lần này vậy mà vẫn chưa vào trong ăn.

Liền bưng một mâm bánh hoa quế đi ra ngoài.

Tiểu Đào cười mi mắt cong cong

"Tiểu thư ngài xem, đây là điểm tâm của Trai Tân Thượng.

Ngài nếm thử?"

Nói xong, Tiểu Đào liền cầm một khối điểm tâm, đưa tới miệng Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm há mồm, cắn một cái.

Điểm tâm này bên ngoài có màu trắng, nước nhân trong suốt.

Lúc đầu cứ nghĩ rằng bên ngoài sẽ hơi cứng

Kết quả căn một miếng, thật mềm, vị hoa quế thơm ngọt nồng đậm nháy mắt tràn ngập trong miệng.

Tiểu Đào biết tiểu thư thích ăn cái này.

Một bên đút tiểu thư ăn, một bên mở miệng

"Tiểu thư, chúng ta về phòng dùng bữa đi?

Có món ngài thích, còn có canh xương cá nữa."

Nam Nhiễm dựa qua, ăn hết tất cả điểm tâm kia.

Lúc này nàng mới mở miệng

"Hôm nay, không ăn ở đây."

Nói xong, quơ quơ ngọc bội màu đen trong tay.

Hôn ước cũng đã giải trừ, đương nhiên nàng phải đi tìm dạ minh châu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 247: Quyền chủ thật ngạo kiều (52)

[HIDE-THANKS]
Vừa nghĩ như vậy, Nam Nhiễm đã nhanh chóng đi ra ngoài sân.

Tinh Chỉ theo sau Nam Nhiễm, trước sau như một.

Phố xá ban ngày đông vui hiện giờ thật yên tĩnh.

Ánh trăng nhạt nhẽo chiếu vào những viên sỏi đá trên mặt hồ.

Hai người một trước một sau, rất nhanh đã tới chỗ.

Hai gã thị vệ đứng trước cửa, vẫn không có ngăn cản Nam Nhiễm tđi vào.

Nam Nhiễm ngựa quen đường cũ, mãi cho đến cửa tẩm điện mới dừng lại.

Tẩm điện đã sớm tắt đèn, nhìn từ bên ngoài, trong phòng đen nhánh một mảnh.

Nàng dẫm lên bậc thang, đang muốn đi vào.

Tần Nhất không biết xông ra từ chỗ nào.

Chắn trước mặt Nam Nhiễm.

Tần Nhất một thân áo xám, tươi cười ôn hòa, hai tay ôm quyền

"Nam Nhiễm cô nương, ngài đã tới."

Nam Nhiễm thuận miệng lên tiếng, liền muốn đi vào.

Nhưng Tần Nhất vẫn chắn trước mặt nàng, phảng phất giống như không hiểu ý của Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm hơi cau mày.

Con ngươi đêm như mực đảo qua mặt Tần Nhất.

"Tránh ra."

Tần Nhất cười ôn hòa mở miệng

"Nam Nhiễm cô nương, gia chủ hôm nay đã nghỉ ngơi rồi.

Ngài phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

Không bằng, đêm nay tạm chấp nhận ở Tây Sương Phòng được không?"

Nam Nhiễm nhìn Tần Nhất vài lần.

Nàng cười không chút để ý

"Tinh Chỉ."

Hô lên hai lên.

Giây tiếp theo, Tinh Chỉ nhào vào giằng co với Tần Nhất.

Tần Nhất rất mạnh, Tinh Chỉ cũng rất mạnh như vậy.

Hai bên lực lượng cường đại va chạm.

Kết quả chính là, thắng bại chưa phân, thế hòa.

Tần Nhất cảm nhận được lực lượng của Tinh Chỉ.

Có chút kinh ngạc, sức lực hai bên kiềm chế lẫn nhau.

Lúc này, Nam Nhiễm đã lướt qua Tần Nhất, lạch cạch một tiếng, đẩy mở cửa phòng.

Tần Nhất đứng ở cửa, nắm chặt tay

Việc này, gia chủ cũng không muốn để cho Nam Nhiễm cô nương biết được.

Nhưng bệnh của gia chủ, không có khả năng lại tiếp tục kéo dài thêm được nữa.

Nam Nhiễm đẩy cửa mà vào.

Người trên giường tựa hồ đã chịu kinh động.

Lập tức ngồi dậy.

Liền nhìn thấy.

Đường Khô một thân áo trong màu trắng.

Mái tóc màu đen rối tung.

Một khuôn mặt như đao khắc luôn luôn lạnh băng, hiện giờ lại xuất hiện sự kinh ngạc.

Tròng mắt của hắn, một con là màu đen bình thường, một con khác lại đỏ như máu.

Bên mặt phải của hắn, bắt đầu từ đôi mắt đỏ như máu kia, từng sợi màu đen giống như dây đằng, vẫn luôn lan tràn xuống phía dưới.

Trong phòng không có châm nến.

Hôm nay ánh trăng bên ngoài phá lệ sáng.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu tới trên giường, soi sáng người Đường Khô.

Khiến hắn trên dưới tất cả đều bị bại lộ trong tầm nhìn của Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nhìn hắn, nhíu mày

Như thế nào cảm thấy, ánh sáng trên người của người này, so với ban ngày lại càng thêm ảm đạm rồi?

Cảm giác, giống như không bao lấ sau, sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, sẽ không sáng nữa.

Trong phòng yên tĩnh dọa người.

Nam Nhiễm thoáng nhắn mày.

Nàng đi qua.

Vươn ngón tay tinh tế trắng nõn.

Sờ sờ gương mặt hắn ta.

Lạnh như băng.

Nàng nghiêng đầu

"Chàng sẽ chết?"

Thời điểm tay nàng chạm vào gương mặt Đường Khô, thân thể Đường Khô run lên.

Hắn nhìn nàng, thấy nàng nhíu chặt mày, môi mỏng lạnh mím lại.

"Ừ"

Hắn lên tiếng.

Tiếng nói mang theo sự khàn khàn.

Thống Tử nhỏ giọng nói

【Ký.. ký chủ.. là.. là do độc dược của hắn phát tác. 】

Nam Nhiễm biết kết cục cuối cùng của hắn, 30 tuổi, sẽ chết.

Nàng dò hỏi hệ thống

"Thuốc giải ở đâu?"

Hệ thống

Ấp úng

【 ách.. cái này, cái này, hệ thống dựa theo đạo lý mà nói, là, là không thể nói.. 】

Lời nói còn chưa nói xong.

Nam Nhiễm liền hỏi thêm một lần nữa

"Thuôc giải ở đâu?"

Hệ thống cảm thấy lời này của ký củ khác âm trầm.

Đặc biệt là giá trị hắc hóa hình như lại muốn có xu hướng dâng lên.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 248: Quyền chủ thật ngạo kiều (53)

[HIDE-THANKS]
Hệ thống lập tức nói

【Hỗn hợp giữa nhân sâm hơn trăm năm cách ba trăm dặm về phía nam và quả địa tâm cách hai trăm dặm, có thể giải độc này. 】

Lần này, hệ thông nói lắp giống như tốt lên không ít.

Rất nhanh đã nói xong.

Nam Nhiễm xoay người, tính đi ra ngoài.

Mới vừa bước ra nửa bước, cổ tay đã bị Đường Khô nắm lấy.

Hắn dùng sức.

Một phen kéo Nam Nhiễm lại.

Hắn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ôm eo nàng, ôm người vào trong ngực.

Hắn ôm nàng thực sự rất chặt.

Giống như là muốn khảm nàng vào trong xương.

Hảo nửa ngày, mới nghe hắn mở miệng nói

Tiếng nói khàn khàn

"Hơn hai ngày sau, ta sẽ khỏe lại."

Không phải sau này hắn luôn mang bộ dạng như vậy.

Chỉ là, chỉ là chất độc tiềm tàng kia, độc phát rồi mới biến thành bộ dáng này.

Sau hai ngày, là có thể áp được độc xuống.

Là có thể lần nữa khôi phục bộ dáng như ngày thường.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn hắn, vươn tay sờ gương mặt lạnh lạnh của hắn.

Thời điểm nàng chạm vào mặt hắn, sống lưng Đường Khô lập tức cứng đờ.

Hắn chỉ lặp lại một câu

"Ta sẽ tốt thôi."

Nam Nhiễm cười không chút để ý

"Phải có thuốc giải, mới có thể tốt lên được".

Vừa nói xong lời đó, Nam Nhiễm cảm thấy ánh sáng trên người hắn càng ảm đạm hơn so với vừa rồi.

Nàng duỗi tay, vỗ vỗ gương mặt hắn

Nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

Trông hắn ngày càng ảm đạm.

Hệ thống

【······】

Ký chủ cảm thấy vỗ mặt hắn hai cái hắn sẽ sáng thêm một chút, phải không?

Hệ thống nãi thanh nãi khí mở miệng

【Ký.. ký chủ.. hắn.. mạnh mẽ dùng linh lực áp chế độc xuống.

Như vậy sẽ tăng tốc độ hao tổn thọ mệnh của hắn nhanh hơn. 】

Nam Nhiễm nhìn hắn trong chốc lát.

Bỗng nhiên nâng tay, đập vào cổ hắn một cái.

Con ngươi đen như mực của Đường Khô nhìn nàng.

Thân thể ngồi thẳng tắp.

Vẫn không nhúc nhích.

Nam Nhiễm mày hơi nhíu.

Không sao?

Thời điểm đang nghĩ ngợi.

Thấy hắn thẳng tắp nhìn chằm chằng nàng,

"Nàng đã là phu nhân chưa qua cửa của ta, vô pháp thay đổi."

Khi hắn nói ra những lời này, hơi thở xung quanh dao động rất mãnh liệt.

Giọng nói vừa dứt, liền ngã xuống vai Nam Nhiễm.

Ngất xỉu.

Nam Nhiễm thoát khỏi cái ôm của hắn.

Đứng dậy.

Thấy hắn ngã vào trên giường, độc khí đã từ lòng bàn tay lan tới mặt.

Nàng rũ mắt, nhìn Đường Khô vào trên giường.

Duỗi tay, mu bàn tay trắng nõn chạm chạm hắn gương mặt.

Băng băng lạnh lạnh.

Nàng không thích dạ minh châu ảm đạm.

Nàng cười một chút.

Xoay người, đi ra ngoài.

Bộ dáng tản mạn kia, thật giống như đang đi ra ngoài tản bộ.

Tần Nhất nhìn Nam Nhiễm không nói một lời rời đi.

Hắn đứng ở chỗ đó, ánh mắt phức tạp.

Mà khi Nam Nhiễm vừa rời khỏi.

Đường Khô trên giường lập tức mở mắt.

Đôi mắt một mảnh thanh minh, hoàn toàn không có ý bị gõ ngất xỉu.

Phản ứng gì hắn cũng không có.

Cứ nằm trên giường.

Duy trì một tư thế như vậy, nằm từ khuya đến sáng sớm

Ngày hôm sau tỉnh lại.

Những sợi đen đáng sợ kia đã biến mất.

Mắt cũng từ đỏ như máu khôi phục thành màu đén.

Áo trong màu trắng, khuôn mặt lạnh lẽo, như ban đầu

Hắn rời giường.

Đứng dậy.

Đứng yên lặng bên giường thật lâu.

Rõ ràng vẫn là người này.

Lại cảm thấy, quanh thân hắn càng lạnh hơn so với dĩ vãng.

Gương mặt kia, cũng bịt kín một tầng băng sương, trên mặt không có bất luận biểu tình gì.

Tần Nhất quỳ một gối ở bên ngoài.

"Gia chủ."

Trong phòng, Đường Khô một thân áo đén, hơi thở cường đại tràn ngập l; quanh trước mắt và em cõng bạn về hộ

Tần Nhất cúi đầu càng tháp

"Gia chủ, đã đến lúc bắt đầu."

Tới nơi ở của Vu Tộc, tìm cách giải độc này.

Không có.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 249: Quyền chủ thật ngạo kiều (54)

[HIDE-THANKS]
Đường Khô đứng ở cửa tẩm điện.

Thanh âm hờ hững.

"Không cần phải đi."

Tần Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu

"Gia chủ?"

Đây là có ý gì?

Gia chủ không định tìm kiếm thuốc giải?

Tần Nhất lập tức mở miệng

"Gia chủ, dư độc trong cơ thể của ngài không thể đối thêm được nữa.

Tần Nhất cho rằng, gia chủ hẳn là có thể khởi hành."

Một người hoạt bát như Tần Nhất, đều bị bức đến sắc mặt ngưng trọng, nói thẳng với Đường Khô.

Bởi vậy cũng biết, bây giờ thân thể Đường Khô đã xấu đến mức nào.

Đường Khô liếc mắt nhìn hắn ta một cái.

Hờ hững nhàn nhạt một câu

"Hôm nay còn nhiều thứ chưa phê duyệt."

Tần Nhất cau mày

"Gia chủ!"

Tần Nhất thật sự rất sốt ruột.

Gia chủ của mình không muốn giải độc, vậy phải làm sao bây giờ?

Đường Khô không nói gì nữa, đi về thư phòng.

Tần Nhất vẫn luôn quỳ gối ở cửa tẩm điện.

Cúi đầu, chau mày, sắc mặt ngưng trọng.

Hơn nửa ngày.

Mở miệng

"Người tới."

Một ám vệ xuất hiện.

Hai tay ôm quyền với Tần Nhất.

Ám vệ Đường gia do Đường Khô phụ trách.

Trong trường hợp khẩn cấp, Tần Nhất có thể điều động ám vệ bí mật trong sân.

Tần Nhất đứng dậy.

"Đến Nam gia, tìm Nam Nhiễm, mời người đến."

Sau khi nói xong câu đó.

Tần Nhất ngừng lại

"Không cần biết là dùng biện pháp nào, đều phải để nàng xuất hiện ở chỗ này."

Vừa dứt lời, ám vệ biến mất.

Gió sớm thổi qua.

Lung lay ngọn liễu, để lại tinh thần xanh biếc phấn chấn.

Sau một nén nhang, ám vệ đã biến mất lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tần Nhất.

Hai tay ôm quyền

"Nam Nhiễm không có ở trong phủ.

Nha hoàn chứng thực, một đêm không về."

Một đêm không về?

Nàng đã đi đâu vậy?

Rời khỏi Đường phủ, lại có thể đi đến chỗ nào?

Tần Nhất mở miệng

"Đi đến Nam phủ, mang người về bằng bất cứ giá nào."

Sắc mặt Tần Nhất nghiêm túc hạ lệnh.

Tiếng nói vừa rơi xuông, ám vệ lại lần nữa biến mất.

Tần Nhất nắm chặt tay.

Hiện giờ, cũng không còn biện pháp nào khác.

Có lẽ chỉ có Nam Nhiễm nói, gia chủ mới bằng lòng nghe.

Đêm qua, hắn ta cũng không chờ ở trong phòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy Nam Nhiễm vừa vào chưa được bao lâu đã vội vàng rời đi, cũng có thể đoán được đại khái.

Bọn họ ở chung không tốt.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của gia chủ.

Rất có khả năng, Nam Nhiễm đã làm gia chủ đau lòng.

Hắn ta chưa từng thấy bộ dạng để ý của gia chủ đối với người nào giống như vậy.

Chỉ cần Nam Nhiễm vừa xuất hiện, ánh mắt của gia chủ vẫn luôn dán chặt vào nàng.

Loại cảm giác không tự biết hãm sâu, khiến Tần Nhất cũng không muốn nhắc nhở gia chủ cảnh giác.

Gia chủ rốt cuộc có một tia nhân khí.

Có thể vui vẻ như một người bình thường, có thể ăm cơm với người khác.

Sẽ khó chịu, sẽ bất an, sẽ tức giận.

Hắn ta hy vọng gia chủ có thể vĩnh viễn giống như thế này.

Tần Nhất phục hồi tinh thần lại.

Hắn đứng lên, đi đến cửa thư phòng.

Không vào trong quấy rầy, chỉ đứng chờ ở cửa.

Thư phòng an tĩnh.

Hạ nhân bên ngoài thư phòng, hành động cũng rất yên tĩnh, nhẹ đến mức không nghe được bất kỳ tiếng động nào.

Giữa trưa, mặt trời chói chang.

Tần Nhất đứng ở cửa mở miệng

"Gia chủ, nên dùng bữa rồi."

Thật lâu sau, giọng nói hờ hững truyền ra từ bên trong

"Ừ"

Đường Khô vẫn như trước, gương mặt lạnh băng không thay đổi.

Ăn cơm, ngủ, xử lý sự việc rườm rà.

Một ngày lại một ngày, vẫn chưa có bất kỳ biến hóa gì.

Chỉ là không còn nghe hắn nói muốn đi tìm Nam Nhiễm.

Phảng phất, nữ nhân Nam Nhiễm này, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.

Cứ như vậy, qua bốn ngày.

Buổi sáng ngày thứ năm.

Đường gia rốt cuộc có người tới, có một chút nhân khí.

Nam Lăng mặc một thân váy dài xanh nhạt.

Một cây trâm ngọc thúy búi trên tóc.

Trên người mang theo tinh thần phấn chấn và sức sống.

Mày liễu cong, ánh mắt sáng gời.

Đôi môi phấn nộn hàm chứa ý cười, xuất hiện ở cửa Đường phủ.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back