Welcome! You have been invited by bevanbien to join our community. Please click here to register.
Chương 230: Quyền chủ thực ngạo kiều (35)

[HIDE-THANKS]
Editor: Howaito Sakura

Hệ thống bắt đầu lảm nhảm:

[Kí chủ, ngài phải nhớ cho kỹ, phải đối xử tốt với dạ minh châu. Y vui vẻ, kí chủ có thể đạt được hai viên dạ minh châu siêu cấp chí tôn.]

Nam Nhiễm đang định ăn một miếng thịt trâu nướng than, hai tay chéo qua nhau, bánh bao trắng vào miệng nàng, thịt trâu nướng vào miệng Đường Khô.

Bữa tối cứ như vậy mà trôi qua, phần lớn thời gian Đường Khô gia chủ đều ăn bánh bao, ngẫu nhiên mới ăn được thức ăn ngon. Vậy nhưng nhìn bộ dạng của y lại không có một chút nào không tình nguyện.

Hệ thống tang thương thở dài một tiếng, tâm tư của dạ minh châu cũng thật khó đoán.

Khi bữa tối xong, Tần Nhất nhận được một phong thư có hình thức kỳ quái. Bình thường viết đều sẽ dùng phong bì màu trắng hoặc da dê, nhưng phong thư này lại đỏ như máu, mặt trên có họa tiết rõ ràng. Đường Khô nhìn thoáng qua nhưng không nhận lấy, chỉ hờ hững nói:

"Đi thư phòng."

Tần Nhất cung kính: "Vâng."

Gã mang phong thư rời khỏi phòng trước.

Tần Nhất vừa đi, Đường Khô đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Nam Nhiễm đang ngồi. Nữ nhân này liệu có cảm thấy y đang phòng bị nàng? Nếu giờ không nói gì, nàng liệu có thương tâm không? Y trầm mặc thật lâu mới nói:

"Đây không phải đang phòng bị ngươi."

Nói xong, y nắm chặt tay giấu trong ống tay áo, ánh mắt y nhìn nàng đặc biệt sâu sắc.

Nói như thế này sẽ khiến nữ nhân y thích không suy nghĩ nhiều đúng không?

Nam Nhiễm nghe được lời y. Nàng nâng mắt nhìn y, đôi môi đỏ mọng mang theo ý cười, giống như không xương dựa vào tay vịn ghế, đáp một tiếng.

"Ừ."

Hệ thống không hiểu kí chủ và Đường Khô đang nói gì, sau đó chợt nghe nàng nói tiếp:

"Ngươi về sớm một chút."

Y mím môi, thanh âm hờ hững như trước.

"Ừ."

Nàng muốn cùng y ngủ đến như vậy sao?

Thật sự chưa từng gặp nữ nhân nào chủ động như vậy.

Nam Nhiễm nghe thấy y đáp ứng, nở nụ cười. Dưới ánh nến, nốt ruồi dưới khóe mắt nàng rõ ràng lạ thường, bộ dạng nàng cười rộ lên càng thêm mê hoặc người.

Đường Khô đơ cứng nhìn chằm chằm nàng.

Nàng.. đang dụ dỗ y?

Lo lắng y sẽ không trở về?

Thân thể y cứng đờ trong chốc lát, quay đầu liền đi ra ngoài. Khi sắp tới cửa phòng, y nói:

"Ta sẽ về sớm."

Nói xong câu đó y rời đi.

Tinh Chỉ canh giữ ở cửa, thấy trong phòng chỉ còn lại Nam Nhiễm mới đi vào. Đứng trước mặt nàng, nàng ấy hỏi:

"Tiểu thư, đêm nay người ngủ ở đây?"

Mí mắt nàng không hề động đật đáp: "Ừ."

Tinh Chỉ cẩn thận hỏi: "Vậy cần phải lấy y phục khác để thay?"

Nàng không phản ứng, hệ thống nhỏ giọng lầm bầm: [Kí chủ dạy dỗ thật tốt.]

Tinh Chỉ biết rõ Nam Nhiễm và Đường Khô cô nam quả nữ ở cùng một phòng, hoàn toàn không thấy có gì không ổn.

Hừ.

Kí chủ thật lợi hại.

Nàng xua tay: "Không cần phiền toái như vậy, sáng mai trở về."

Tinh Chỉ gật đầu: "Vâng."

Hệ thống có điểm tò mò:

[Kí chủ, Tinh Chỉ sao lại nghe lời như vậy, vì sao đi theo ngài? ]

Chẳng lẽ là mị lực từ nhân cách của kí chủ?

Mí mắt Nam Nhiễm động đậy, nàng cũng không biết. Vì vậy nàng liền hỏi:

"Vì sao ngươi lại đi theo ta?"

Tinh Chủ cúi đầu, đan hai tay vào nhau: "Nửa đời trước của Tinh Chỉ đều sống vì người khác. Khi ta già không muốn như vậy nữa, nhưng lại không biết nên làm thế nào. Tinh Chỉ đi theo tiểu thư, sẽ chậm rãi suy nghĩ, cẩn thận xem mình rốt cuộc muốn sống vì cái gì."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 231: Quyền chủ thực ngạo kiều (36)

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm buông mí mắt, lơ đãng lên tiếng

"Ừ"

Mái tóc đen rũ xuống.

Che nửa gương mặt nàng.

Nàng đứng dậy khỏi ghế dựa.

Đi ra ngoài.

"Chúng ta đi dạo."

Tinh Chỉ đồng ý

"Vâng"

Sau đó đi theo sau Nam Nhiễm.

Đêm lạnh như nước, thời tiết này cũng không còn nóng bức như lúc trưa.

Đi trên con đường nhỏ, càng thêm mát lạnh.

Một bên khác.

Trong thư phòng.

Tần Nhất mở phong thư ra.

Nhanh chóng quét qua một lần.

Sắc mặt ngưng trọng lên.

Ngẩng đầu nhìn về phía gia chủ.

"Gia chủ, trong thư nói, dư độc trong cơ thể ngài chậm chạp không được thanh trừ, có lẽ có liên quan tới huyết mạch Vu tộccủa ngài.

Nếu chậm chạp không giải, cứ thế mãi sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Tần Nhất quỳ một gối, hai tay ôm quyền

"Gia chủ, thuộc hạ cho rằng, hẳn nên đến Vu tộc một chuyến, có lẽ nơi đó, sẽ có cách."

Vừa thấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng của gia chủ, vẻ mặt Tần Nhất trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Đường Khô nghe xong, thật ra cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Nhàn nhạt mở miệng

"Việc này không vội."

Tiếng nói vừa dứt, bên trong thư phòng yên tĩnh.

Tần Nhất thấy gia chủ vẫn luôn không nói, cũng chưa đọc thư.

Hơn nữa, nhìn qua cũng không lạnh băng như trước kia.

Tần Nhất nghĩ tới vị tại thính đường kia

"Gia chủ đang nghĩ về Nam Nhiễm cô nương?"

Đường Khô liếc mắt về phía Tần Nhất.

Vẫn luôn nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Tần Nhất vốn dĩ là thuận miệng đoán một chút.

Ai biết gia chủ giống như còn đang chờ hắn tiếp tục nói.

Tần Nhất nghĩ nghĩ, lại mở miệng

"Thuộc hạ cảm thấy Nam Nhiễm cô nương thực sự rất để ý ngài."

Đường Khô mím mím môi, sắc mặt lạnh như băng.

"Tiếp tục"

Tần Nhất không biết rốt cuộc là gia chủ muốn nghe gì.

Chỉ phải dọc theo cái này mà nói tiếp.

"Hôm nay Nam Nhiễm cô nương ăn cơm xong vẫn chưa đi.

Nói vậy, có nghĩa là còn muốn gặp ngài."

Thần sắc Đường Khô chớp mắt thay đổi.

"Chỉ có như thế?"

Tần Nhất sửng sốt một chút.

Này còn.. không đủ sao?

Hay là, gia chủ đại nhân vẫn đang mong tiến thêm một bước?

Tần Nhất nhìn kĩ lại, gia chủ hình như, thích Nam Nhiễm cô nương.

Hắn cân nhắc.

"Nữ nhi xem trọng nhất là thanh danh.

Việc Nam Nhiễm cô nương dùng bữa tối cùng ngài.

E là ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành.

Nam Nhiễm cô nương chưa xuất các, tuy rằng bây giờ cũng khá cởi mở.

Nhưng Nam Nhiễm cô nương là đích nữ thế gia, chung quy sẽ không tốt đối với thanh danh.

Có lẽ, Nam Nhiễm cô nương muốn lấy thanh danh của chính mình để thử ngài, xem thử rốt cuộc thì ngài để ý nàng bao nhiêu."

Bên người Đường Khô có rất nhiều ám vệ, chỉ có Tần Nhất đi tới vị trí như ngày hôm nay.

Ngoại trừ sự trung thành cùng với thực lực.

Chỉ bằng cái miệng kia, cũng đã nắm tương đối chắc.

Sau khi Đường Khô nghe hắn nói xong.

Mím môi, càng ngày càng trầm mặc.

Nàng muốn thăm dò tâm ý của hắn?

Nàng chẳng những nhìn trộm hắn, còn có ý đồ chiếm hữu hắn trắng trợn táo bạo như vậy.

Thật là, trước nay chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy.

Nàng lấy thanh danh của chính mình tới thử.

Được ăn cả ngã về không như vậy.

Là muốn gả cho hắn làm phu nhân Đường phủ sao?

Nghĩ vậy, lỗ tai Đường Khô nháy mắt đỏ lên.

Nàng cứ gấp không chờ nổi như vậy?

Đường Khô bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng.

Chỉ còn lại Tần Nhất đứng đó.

Đường phủ này, có rất nhiều ám vệ.

Muốn biết Nam Nhiễm ở đâu, quá dễ dàng.

Đi một vòng, tại đình hóng gió ở tiền viện, thấy được nữ nhân kia.

Nam Nhiễm một thân bạch y, sợi tóc rũ trước người, một tay nàng chống cằm, một tay khác đang cầm quả khô trên bàn, một ngụm một ngụm ăn.

Cứ ăn ăn, liền chờ được Đường Khô tới.

Tinh Chỉ nhỏ giọng mở miệng

"Tiểu thư, Đường gia chủ tới."

Nam Nhiễm nghiêng đầu nhìn qua.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 232: Quyền chủ thực ngạo kiều (37)

[HIDE-THANKS]
Bóng hình hắn mang theo ánh trăng, đôi mắt đen nhánh, dạo bước đi về phía nàng.

Dẫm lên bậc thang, bước lên đình hóng gió.

Bỗng nhiên duỗi tay, kéo tay Nam Nhiễm lại.

Đặt một khối ngọc bội vào lòng bàn tay nàng.

Làm như vậy, hẳn là nàng sẽ không cảm thấy bất an nữa.

Đó là một khối ngọc màu đen.

Cũng không quá lớn.

Một bàn tay là có thể cầm được.

Hoa văn trên mặt, giống như một con thần thú, Tì Hưu.

Điêu khắc rất xinh đẹp, sinh động như thật.

Nam Nhiễm cầm khối ngọc bội lên nhìn trái phải.

"Làm cái gì?"

Lỗ tai Đường Khô đỏ hồng, thanh âm hắn lạnh như băng

"Biết rõ còn cố hỏi."

Nam Nhiễm nâng con ngươi lên, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.

Cho đến khi hắn có chút ảo não nói một câu

"Tín vật."

Nữ nhân này nhất định là phải nghe hắn nói ra có phải hay không?

Chẳng lẽ muốn nghe chính miệng hắn xác nhận mới có thể yên tâm?

Thật là, cố ý chạy tới cấu kết làm bậy, chính mình lại còn không yên tâm.

Nam Nhiễm nghe xong hắn giải thích, cúi đầu xem ngọc bội kia.

Tín vật?

Thứ này có thể dùng để làm gì?

Đặt ở trong miệng cắn một cái.

Cứng ngắc.

Liền treo khối ngọc bội này ở bên hông.

Đường Khô vừa thấy động tác này của nàng, khóe môi thoáng cong lên một chút.

Nhưng mà sau đó lại có chút ảo não.

Làm sao bây giờ?

Nữ nhân này thực sự giống như gấp không chờ nổi muốn tuyên cáo cho mọi người biết.

Nam Nhiễm đứng dậy.

Lôi kéo ống tay áo của hắn, bước về phía hắn hai bước.

Sau đó, duỗi tay ôm lấy.

Cảm giác lạnh lạnh.

Thật là thoải mái.

Đường Khô mím mím môi.

Duỗi tay, cũng ôm lấy nàng.

Nam Nhiễm

"Ngủ thôi."

Đường Khô hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên nàng thật sự đúng là không chờ nổi.

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng hắn chưa nói cái gì.

Chẳng những không nói chuyện, còn động thủ bế Nam Nhiễm lên, khiêng về phía tẩm phòng.

Cũng không biết rốt cuộc là ai không kìm lòng nổi.

······

Từ khi tìm được dạ minh châu, buổi tối xác định quan hệ.

Từ hôm đó đến nay đã một tháng.

Nam Nhiễm luôn ở tại Đường phủ.

Mỗi ngày, khi mặt trời vừa xuống núi, đó là thời điểm nàng cũng với hoàng hôn tới tìm dạ minh châu.

Từ trước đến nay Nam Nhiễm lười vận động, nhưng khi tới tìm Đường Khô ngủ, đó là cực kỳ chấp nhất.

Sáng hôm nay.

Nam Nhiễm ở trong viện mình tại Nam gia.

Nhìn cây hoa đào giữa sân đang nở rộ.

Ngậm một đóa hoa đứng nhìn xung quanh.

Tiểu Đào bưng một mâm mứt hoa quả đi đến trước mặt Nam Nhiễm, nhìn theo ánh mắt của tiểu thư.

Nghi hoặc

"Tiểu thư, cô đang nhìn cái gì vậy?"

Tiểu Đào vừa nói, vừa cầm một khối mứt hoa quả lên đưa đến bên miệng Nam Nhiễm.

Cao hứng nói

"Tiểu thư, đây chính là điểm tâm mới ra của Lộ Trai Tân.

Ăn ngon cực kỳ.

Cô nếm thử."

Nam Nhiễm cúi đầu cắn một ngụm.

Thơm ngọt mềm mại, hương vị mật ong tràn đầy trong miệng.

Ăn rất ngon.

Tiểu Đào thấy tiểu thư ăn rất vui vẻ.

Liền tò mò hỏi một câu

"Tiểu thư, cô đang nhìn cái gì vậy?"

Nam Nhiễm nâng nâng cằm ý bảo.

"Đang suy nghĩ đổi một cây khác trong sân."

Tiểu Đào kinh ngạc.

"Tiểu thư, cô muốn đổi cây?

Đây chính là cây mà cô yêu thích nhất.

Cô đã quên?

Cây này là do cô và lão gia chủ, lão phu nhân cùng nhau trồng mà."

Lúc trước biết được tin lão gia chủ, lão phu nhân qua đời.

Tiểu thư mỗi ngày đều đứng dưới tàng cây này khóc đến thương tâm.

Cũng ít nhiều nhờ cây này, để cho tiểu thư một cái niệm tưởng.

Lúc này mới làm tiểu thư dịu xuống.

Nam Nhiễm quay đầu, nhìn về phía Tiểu Đào

"Phải không?"

Tiểu Đào nỗ lực gật đầu

"Đúng vậy."

Chậc.

Cây này chậm chạp không kết quả, mỗi ngày chỉ có cánh hoa rơi xuống.

Vốn định đổi cây ăn quả.

Hệ thống

【·······】

Cây không sai, là do ký chủ không có một chút tình cảm cao nhã nào.

Mỗi ngày chính là ăn ăn ăn.

Ngắm hoa ngắm trăng gì đó, không có nửa đồng quan hệ với ký chủ.

"Tỷ tỷ!"

Một âm thanh nhẹ nhàng truyền vào từ cửa.

Nam Lăng mặc một thân váy hồng nhạt đi đến.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 233: Quyền chủ thực ngạo kiều (38)

[HIDE-THANKS]
Bộ dáng linh động điềm mỹ, thời điểm đang nhìn Nam Nhiễm trong mắt còn hiện lên tia sáng.

Nam Lăng đứng dưới cây hoa đào.

Ngẩng đầu, nhìn cánh hoa đang bay trên đỉnh đầu.

Cười nhẹ giọng mở miệng

"Hoa đào già đi, rốt cuộc vẫn sẽ rơi xuống, bị hoa đào mới thay thế.

Đây là quy luật bất biến của vạn vật.

Giống như là, tỷ tỷ đã từng là đích nữ bị ta thay thế."

Nói xong câu cuối cùng, ý cười trên môi Nam Lăng cành sâu.

Nếu lúc trước đã trong sáng ngoài tối châm chọc.

Tới bước này rồi, vậy không cần phải thế nữa.

Nhìn ra được, hôm nay Nam Lăng phá lệ cao hứng.

"Nghe nói mấy ngày nay, tỷ tỷ luôn không ngừng lượn qua trước mắt gia chủ Đường gia."

Nam Lăng cầm lên một cánh anh đào, nắm chặt trong tay.

Thấp giọng mở miệng

"Cho dù là đến trước mặt thì lại có thể như thế nào đâu?

Tỷ tỷ cũng phải gả cho nam tử khác."

Tiểu Đào nghe Nam Lăng nói, ẩn ẩn có chút dự cảm bất hảo.

"Nam Lăng tiểu thư nói lời này là có ý gì?"

Nam Lăng liếc mắt qua Tiểu Đào.

Một nha hoàn mà lại không biết lớn nhỏ như vậy.

Nhưng mà, nàng ta cũng không tức giận.

Thậm chí còn cảm thấy rất vui, vì câu hỏi của nàng ấy mà giải thích.

Cười tủm tỉm

"Cha vì tỷ tỷ tìm một mối hôn sự.

Người kia tuy rằng thuộc tiểu gia tộc.

Nhưng làm người chính trực, đọc nhiều sách vở, là một quân tử khiêm tốn.

Nghe cha nói, buổi chiều ngày hôm qua người kia đã đưa sính lễ tới.

Cha vốn dĩ muốn để cho tỷ tỷ đi gặp mặt.

Có điều, tỷ tỷ không ở nhà.

Cha chỉ có thể thế tỷ tỷ mà đáp ứng."

Vừa dứt lời, Nam Lăng đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

"Tỷ tỷ cảm thấy vui không?"

Nam Nhiễm đối mặt với nàng ta.

Con ngươi đen như mực nhìn nàng ta.

Nam Lăng cầm khăn tay, che khóe môi cười

"Mỗi lần tỷ tỷ đem những viên đan dược rác rưởi kia tới, lại còn mang bộ dạng nghĩ cho ta

Thì tâm trạng của ta khi đó giống như tỷ tỷ bây giờ vậy.

Thật sự, rất tức giận.

Dựa vào cái gì ta phải dùng đồ thừa của ngươi.

Ngươi lại dựa vào cái gì lại là người vinh quang nhất trong gia tộc?"

Nói tới đây, giọng nói Nam Lăng bén nhọn.

Sắc mặt trong nháy mắt dữ tợn.

Có điều rất nhanh, đã khôi phục bình thường.

Nam Lăng rũ mắt.

Khăn tay lau qua mồ hôi trên trán

Đôi môi phấn nộn hiện lên ý cười, nói

"Tỷ tỷ, còn có một chuyện, ta cũng muốn nói cho tỷ tỷ biết.

Phụ thân đến Đường gia.

Muốn nghị thân cho ta."

Nam Lăng vừa nói, vừa xem sắc mặt Nam Nhiễm.

Sau đó, Nam Lăng cười ra tiếng.

"Phụ thân nguyện ý dùng toàn bộ Nam gia làm của hồi môn.

Ngươi nói, gia chủ Đường gia có nguyện ý hay không đây?"

Nam Lăng nói xong, liền lui về sau hai bước.

Nhìn sắc mặt Nam Nhiễm.

Biểu tình của Nam Nhiễm không có một chút gì biến hóa.

Nam Lăng bóp nát cánh hoa đào trong tay.

"Một kẻ ngay cả Kim Đan còn không có như ngươi, lấy cái gì tranh đấu với ta?"

Nói xong câu đó.

Nam Lăng bỗng nhiên nâng tay lên.

Nhanh chóng tập kích về phía Nam Nhiễm.

Thủ pháp nhanh chóng sắc bén.

"Một chưởng này, là ngươi thiếu ta."

Nam Nhiễm không có bất luận động tác nào.

Thanh âm biếng nhác

"Tinh Chỉ"

Tiếng nói vừa rơi xuống, Tinh Chỉ đã lập tức xuất hiện trước mắt Nam Nhiễm.

Ầm!

Sức mạnh của Tinh Chỉ va chạm với Nam Lăng.

Nam Lăng bị lực lượng này đánh lùi về sau mấy chục bước.

Một mực thối lui tới cửa.

Trong cổ họng cuồn cuộn một cổ tanh ngọt.

Nếu không phải nàng ta khống chế tốt, sợ là phải phun ra máu.

Nam Lăng nheo lại đôi mắt.

Nhìn nữ nhân quần áo màu đen trước mắt.

Nam Lăng đỡ tường, nhịn một hồi lâu.

Mở miệng

"Ngươi là.."

Nói một nửa.

Thanh âm biếng nhác của Nam Nhiễm lại lần nữa truyền đến

"Ta nhìn nàng, rất không vừa mắt."

Tinh Chỉ gật đầu

"Vâng"

Vừa dứt lời.

Tinh Chỉ đã xuất hiện bên cạnh Nam Lăng.

Sau đó cầm tay Nam Lăng kéo người ra khỏi sân.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 234: Quyền chủ thật ngạo kiều (39)

[HIDE-THANKS]
Tinh Chỉ rất nhanh đã quay lại.

Nàng ấy đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Tay nắm chặt rồi mở ra.

Cho dù nàng ấy cố gắng kìm chế, nhưng vẫn có chút mất tự nhiên.

Nàng lớn như vậy.

Chỉ từng động thủ giết con yêu thú Mãnh Hổ đó.

Bởi vì yêu thú kia giết hại bá tánh trong thôn quá nhiều.

Nàng thật sự không đành lòng, nên mới ra tay.

Từ nay về sau.

Sẽ không đánh giết thêm lần nào nữa.

Hôm nay, giúp tiểu thư kéo Nam Lăng cô nương ra ngoài.

Nàng.. nàng chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy.

Cũng không biết mình làm có tốt hay không.

Do dự trong chốc lát, Tinh Chỉ hỏi Nam Nhiễm

"Tiểu thư, Tinh Chỉ làm như vậy có được không?"

Nam Nhiễm hiếu kỳ

"Kéo người đi đâu vậy?"

Tinh Chỉ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Nam Nhiễm.

"Kéo ra ngoài sân."

"Sau đó?"

"Sau đó thì nàng ta rời đi."

Nam Nhiễm không nói nữa.

Chỉ ngồi dựa vào gốc cây hoa đào.

Tiểu Hắc Long tò mò

【 Ký chủ, cô đang suy nghĩ gì vậy? 】

"Có chút hiểu được vì sao nàng ấy luôn bị người ta khi dễ."

Tiểu Hắc Long gật đầu

【 Ký chủ, nàng ấy quá thiện lương. 】

Nhưng rất nhiều thời điểm, tà ác chính là nhờ sự thiện lương và tình yêu tẩm bổ mà lớn lên.

Nếu quá thiện lương, thì sẽ không còn xinh đẹp nữa.

Tiểu Đào bưng mứt hoa quả đứng bên cạnh, nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt Tiểu Đào nhìn Tinh Chỉ lóe sáng, giống như đang nhìn một người anh hùng.

Là Tinh Chỉ cô nương bảo hộ tiểu thư.

Thật sự không nghĩ tới Tinh Chỉ cô nương lại lợi hại như vậy!

Vừa nghĩ.

Tiểu Đào vừa cong lưng, tiến đên trước mặt Nam Nhiễm.

Thấy Nam Nhiễm nhắm mắt lại, hai tay gối ở sau đầu.

Có vẻ như là đang ngủ.

Tiểu Đào nhỏ giọng dò hỏi

"Tiểu thư, ngài còn muốn ăn mứt hoa quả không?"

Nhẹ giọng hỏi.

Nam Nhiễm cũng không mở mắt.

Nhưng miệng thì mở ra.

Tiểu Đào cầm lên một khối, đút qua.

Vui vẻ nói:

"Nếu tiểu thư thích ăn, Tiểu Đào sẽ tiếp tục đi mua về cho tiểu thư."

Nam Nhiễm một bên cắn mứt hoa quả, một bên lên tiếng.

Đại khái là tỏ vẻ đồng ý với lời nói của nàng ấy.

Hoa đào điêu tàn, có một đóa vừa vặn rơi xuống giữa môi Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm vốn đang ăn mứt hoa quả.

Mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Há mồm ăn cánh anh đào kia luôn.

Tiểu Đào dừng lại bàn tay đang chuẩn bị phất cánh hoa xuống.

Cười khổ.

"Tiểu thư, người.. người.."

Ngài nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên nhân.

Nằm khoảng nửa canh giờ.

Nam Nhiễm ngồi dậy.

Đúng rồi.

Phải đi tìm dạ minh châu.

Vừa nghĩ như vậy, nàng lập tức đứng lên.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền nghe được giọng nói của hệ thống.

【Đinh, hệ thống nhắc nhở. Bởi vì cô đã có hôn ước với thế gia công tử Phạm Khôn. Căn cứ vào công tự lương tục, quy tắc của thế gian. Nữ tử có vị hôn phu, thì không được cùng chung chăn gối với nam nhân khác, càng không được có hành động gì thân mật. 】

Hệ thống nói rất nhiều.

Một câu Nam Nhiễm cũng chưa trả lời.

Tiểu Hắc Long cảm thấy, rất có khả năng ký chủ nhà mình nghe không hiểu.

Rốt cuộc thì ký chủ cũng không quá hiểu rõ những quy định về phong tục tập quán của thế gian này.

Tiểu Hắc Long bắt đầu giải thích

[ Ký chủ, thời xưa có câu: "Lệnh của cha mẹ lời người mai mối". Cha mẹ ruột qua đời thì gia chủ Nam gia có thể đại diện cho cha mẹ của cô. Gia chủ Nam gia nhận sính lễ của người ta, có nghĩa là đồng ý sẽ gả cô cho Phạm Khôn. Như vậy chứng minh cô và Phạm Khôn có hôn ước. Nếu cô đã sắp phải gả cho người khác. Thì không thể có hành vi thân mật với nam nhân khác. Nếu không, chính là không giữ phụ đạo, là tối kỵ. 】

Nam Nhiễm không thèm để ý

"Nếu như ta càng muốn làm thì sao?"

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí (1) khóc nức nở.

(1) Nãi thanh nãi khí: Tiếng con nít ngây ngô

【Ký chủ.. cô.. cô đừng như vậy mà. Ô ô ô ô ô~~~~Ta là hệ thống cải tạo, có nghĩa là giúp ký chủ trở thành một người tốt. Việc này, ta cũng không còn cách nào khác mà. ]
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 235: Quyền chủ thật ngạo kiều (40)

[HIDE-THANKS]
Hệ thống chỉ cần một giây là đã khóc.

Nếu như không biết thì còn tưởng rằng do Nam Nhiễm ức hiếp nó quá mức.

Làm hệ thống áp lực quá lớn.

Hệ thống vừa khóc vừa nói

【Ký chủ, cô có thể hủy bỏ hôn ước trước, sau đó lại tiếp tục ôm ôm ấp ấp với dạ minh châu. Nếu ký chủ có thể tuân thủ quy định, thì sẽ phát thêm một viên dạ minh châu cho cô. 】

Hệ thống ô ô một trận.

Nam Nhiễm bị ồn ào đến thoáng nhíu mày

"Đừng khóc."

Nàng vừa mở miệng, hệ thống lập tức im lặng.

Thật sự giống y như vòi nước, nói khóc liền khóc, nói dừng là dừng.

Tiểu Hắc Long lại nãi thanh nãi khí bổ thêm một đao

【Ký chủ, nếu như cô không tuân thủ, chân sẽ đau. 】

Vốn dĩ cho rằng quy định này sẽ không dùng đến.

Rốt cuộc ngoại trừ dạ minh châu, ký chủ cũng chưa từng để ai vào mắt.

Làm sao có thể thành thân với người khác được?

Cho nên sau khi đi vào thế giới này, Tiểu Hắc Long cũng không có nói với ký chủ.

Ai mà biết, cái tên gia chủ Nam gia trời đánh kia, thế nhưng lại dám giấu ký chủ đi làm mai.

Ô ô ô, suýt chút nữa là nó gặp họa rồi.

Hệ thống yên lặng ôm lấy cơ thể gầy yếu của mình.

Nếu ký chủ không chấp nhận những quy củ này, không chỉ mỗi ký chủ phải chịu trừng phạt.

Mà nó cũng vậy.

Nó sẽ biến đổi theo chiều hướng càng ngày càng thấp.

Nó không muốn!

Cứ như vậy, Nam Nhiễm vốn đã ngồi dậy, lại quay về nằm dưới gốc cây lần nữa.

Trời hôm nay càng ngày càng nóng.

Hiếm khi có được một nơi hóng mát tốt như dưới tàng cây này.

Buổi chiều, lúc hoàng hôn.

Đại sảnh Đường gia.

Đường Khô vẫn luôn ngồi ở trên ghế.

Đôi tay thon dài đặt lên đùi.

Khuôn mặt như đao khắc không có biểu tình gì.

Hờ hững lại cự tuyệt người tới gần.

Sảnh đường cực kỳ an tĩnh.

Hạ nhân đều đã rời đi.

Ngoại trừ hắn thì không còn ai khác.

Hắn vẫn luôn ngồi ở đó.

Từ lúc hoàng hôn cho đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, bên ngoài cũng đã tối.

Nữ nhân kia vẫn không đến.

Môi hắn khẽ giương lên.

Rốt cuộc thì nàng cũng biết xấu hổ?

Không nghĩ tới nàng lại vội vàng như vậy, còn phái gia chủ Nam gia đến nhà.

Còn nói cái gì mà nguyện ý dùng hai tay dâng lên toàn bộ Nam gia.

Thật là.

Càng nghĩ, thân thể Đường Khô càng căng cứng.

Hắn biết nàng thích mình.

Nhưng không nghĩ tới nàng lại thích nhiều đến như thế.

Đôi môi bạc mỏng cũng không giấu được tâm tư của chủ nhân.

Ngày càng cong lên trên.

Đường Khô ngồi ở chỗ đó tiếp tục đợi thêm một canh giờ.

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.

Nâng con ngươi lên nhìn sắc trời bên ngoài.

Vừa nãy còn đang cân nhắc có phải là Nam Nhiễm đang thẹn thùng hay không.

Đảo mắt, Đường Khô mím môi.

Hắn đã là vị hôn phu của nàng rồi.

Vì sao nàng còn chưa đến?

Tới dùng bữa tối với vị hôn phu, vốn dĩ nên là như vậy mới đúng.

Chẳng lẽ gia chủ Nam gia còn chưa trở về nói cho nàng biết là hắn đã đáp ứng rồi?

Ngày thường trời còn chưa tối thì nữ nhân kia cũng đã tới rồi.

Mỗi ngày đều muốn ôm hắn cọ cọ.

Tần Nhất đang canh giữ ở cửa, chưa tiến lên quấy rầy.

Gia chủ đang đợi Nam Nhiễm cô nương.

Đã đợi hai canh giờ.

Tần Nhất thở dài.

Cũng không biết Nam Nhiễm cô nương có thể cảm nhận được thật ra gia chủ rất thích nàng hay không.

Đường Khô vẫn luôn ngồi chờ trong đại sảnh.

Chờ từ lúc trời bắt đầu chập tối cho đến khuya.

Cho đến giờ Tý, bóng đêm đen nhánh, ánh trăng lên cao.

Tần Nhất đi vào trong.

Hai tay ôm quyền, cung kính mở miệng

"Gia chủ, đã là giờ Tý rồi."

Đường Khô giật giật cơ thể.

Thật lâu sau, rốt cuộc đứng dậy từ trên ghế dựa.

Một thân áo đen, toàn thân lạnh nhạt.

Xa cách lạnh băng như lúc đầu.

Hắn bước bước chân đi ra bên ngoài.

Tần Nhất cho rằng cuối cùng gia chủ của mình cũng chịu trở về nghỉ ngơi.

Kết quả.

Thời điểm sắp đi đến tẩm điện.

Bỗng nhiên Đường Khô dừng lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 236: Quyền chủ thật ngạo kiều (41)

[HIDE-THANKS]
Hắn mở miệng

"Chớ có đi theo."

Tần Nhất đứng tại chỗ, cúi đầu cung kính

"Vâng"

Vừa mới đồng ý thì đã thấy thân ảnh Đường Khô biến mất ở trước mắt.

Giờ Tý lúc nửa đêm.

Nam gia.

Trong sân trước phòng Nam Nhiễm.

Một thân ảnh màu đen xuất hiện dưới cây hoa đào.

Chính là cái vị mà nửa đêm chạy ra ngoài, gia chủ Đường gia Đường Khô.

Đường Khô nhìn căn phòng trước mắt.

Nhẹ mím môi.

Nắm chặt tay.

Tựa hồ còn có chút khẩn trương.

Đi đến trước phòng.

Bởi vì thời tiết nóng bức nên có một cánh cửa sổ mở rộng ra.

Vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở chiếc giường bên cạnh.

Nữ nhân kia nằm trên giường, đã sớm lâm vào giấc ngủ say.

Hắn đứng bên ngoài cửa sổ, vẫn luôn nhìn nàng.

Toàn thân lạnh nhạt, có chút tiêu tán.

Đứng trong chốc lát.

Bỗng nhiên Tinh Chỉ xuất hiện ở trước mặt hắn.

Tinh Chỉ nhìn thấy người tới, sửng sốt.

Nàng ấy cảm thấy có người nên mới ra ngoài nhìn xem.

Không nghĩ tới lại là gia chủ Đường gia.

Đường Khô dời tầm mắt ra khỏi cửa sổ.

Con ngươi hờ hững không chút gợn sóng nhìn Tinh Chỉ.

Đảo mắt, Đường Khô liền biến mất.

Tinh Chỉ nhìn thấy trước mắt không có ai, ngây ngẩn cả người.

Mới vừa rồi, người kia chắc là gia chủ Đường Khô không sai.

Không phải ảo giác.

Không ngờ rằng trên thế gian này lại có người tu vi cao cường như vậy.

Gió lạnh thổi qua, chỉ để lại một mùi đàn hương nhàn nhạt.

Sáng sớm hôm sau.

Nam Nhiễm tỉnh lại.

Nàng vừa mở mắt ra, đã thấy được người nam nhân đang ngồi trong phòng.

Đường Khô lạnh như băng ngồi trên chiếc ghế hoa lê.

Con ngươi đen nhánh nhìn nàng chằm chằm.

Trên mặt không có cảm xúc, không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Tiểu Hắc Long lặng lẽ mở miệng

"Ký chủ, hôm nay trời vừa mờ sáng thì hắn đã tiến vào ngồi. Đợi cô gần một canh giờ."

Nam Nhiễm chống thân thể, dựa vào gối mềm sau lưng.

Một lọn tóc rũ xuống, đại khái là còn chưa tỉnh ngủ.

Lông mi rung nhẹ, lại sắp nhắm mắt.

Nửa ngày, nàng mở miệng

"Hình như đã nhiều ngày rồi ta chưa đến tìm ngươi."

Đường Khô mím môi.

Sự lạnh lẽo quanh thân gia tăng thêm một chút.

Nàng liếc hắn một cái

"Ta có một số việc cần phải làm."

Nam Nhiễm vẫn luôn nằm ở trên giường, cũng không có bước xuống.

Nếu như nàng xuống dưới, nàng cũng không biết mình sẽ làm gì dạ minh châu.

Tiểu Hắc Long cực kỳ cảm động

【 Ký chủ, cố lên, cô có thể mà! ]

Một lát sau.

Nghe được Đường Khô hờ hững nói một tiếng.

"Ừ"

Cứ như thế xem như đáp lời.

Đường Khô từ ghế trên đứng dậy.

Đi ra ngoài sân.

Hắn cũng không có rời đi.

Chỉ là đứng ở dưới gốc cây anh đào.

Cũng không nói gì, chẳng qua là đứng đợi ở đó.

Tiểu Đào rất khẩn trương.

Nói thật, nàng có chút sợ vị gia chủ Đường gia này.

Nhìn thấy hắn đi ra.

Tiểu Đào đã vội vàng vọt vào trong phòng, giúp tiểu thư trang điểm chải chuốt.

Vừa trang điểm vừa nói

"Tiểu thư, có một người tên là Phạm Khôn gửi bái thiếp đến. Nói là muốn mời tiểu thư cùng đi du hồ."

Vừa mới bắt đầu Nam Nhiễm cũng không có phản ứng.

Nàng hoàn toàn không nhớ rõ tên Phạm Khôn này là ai.

Cho đến khi hệ thống nhắc nhở

【Ký chủ, chính là vị hôn phu do đích thân gia chủ Nam gia chỉ định và xác nhận cho cô. 】

Nói xong, hệ thông tiếp tục mở miệng nói

【Ký chủ, cô có thể nhân cơ hội lần này, hủy bỏ hôn ước giữa hai người. 】

Nam Nhiễm gật gật đầu.

"Ừ"

Nghĩ như vậy, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn thấy được người nam nhân đang đứng ở dưới tàng cây hoa đào.

Môi đỏ gợi lên một nụ cười.

Trong lòng có chút vui.

Cũng không biết vì cái gì.

Dạ minh châu càng ngày càng có thể khiến nàng vui vẻ.

Đôi khi, chỉ là nhìn hắn cũng cảm thấy tâm tình không tồi.

Chờ Tiểu Đào trang điểm chải chuốt xong.

Nàng đi ra khỏi phòng.

Hệ thống không ngừng nhắc nhở

【Ký chủ, cô không thể ôm hắn. Chỉ cần cô ôm hắn một cái, cô cũng sẽ đau. Còn có, ta cũng sẽ bị thoái hóa. 】
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 237: Quyền chủ thật ngạo kiều (42)

[HIDE-THANKS]
Vừa mhắc tới đây, hệ thống liền muốn khóc.

Nó không muốn thoái hóa.

Cho dù nó có là hệ thống cải tạo đi chăng nữa, nhưng nếu ký chủ đụng vào điểm mấu chốt thì nó cũng sẽ bị phạt.

Nam Nhiễm bĩu môi.

Dừng chân lại.

Nàng còn chưa nói chuyện, ngược lại là Đường Khô mở miệng trước.

Ngữ điệu lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh nhìn nàng

"Phạm Khôn là ai?"

Nam Nhiễm nhíu mày.

Cuộc đối thoại ban nãy hắn đều nghe được?

Đường Khô ngày thường nói rất ít, nhưng thật ra hôm nay có rất nhiều vấn đề.

Hơn nữa hình như càng lạnh hơn một chút so với dĩ vãng.

"Ngươi muốn đi du hồ cùng với hắn?"

Trong nội tâm Đường Khô vẫn luôn đè nén sự tức giận.

Nữ nhân này, nàng đang cố ý sao?

Rõ ràng cũng đã là thê tử chưa qua cửa của hắn, vì sao còn muốn đi du hồ cùng với nam nhân khác?

Nàng đặt hắn ở đâu?

Còn nữa.

Nàng thích mình nhiều như vậy, lại có thể ở bên cạnh nam nhân khác?

Không thể không nói, Đường gia chủ suy nghĩ cũng thật nhiều.

Nam Nhiễm nhìn xung quanh, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

Nàng không muốn để cho hắn biết chính mình đã đính hôn cùng với người khác.

Không có nguyên nhân gì cả.

Chỉ là không muốn.

Nàng đi qua.

Duỗi tay, bỗng nhiên ôm lấy hắn.

Trên chân lập tức truyền đến đau đớn.

Đường Khô đã bị cái ôm này dời đi lực chú ý.

Tức muốn hộc máu.

Nữ nhân này nhất định phải trước mặt nhiều người như vậy lôi lôi kéo kéo sao?

Nhiều người như vậy là ai đâu?

Tinh Chỉ và Tiểu Đào.

Chờ đến khi nàng buông tay ra.

Đường Khô rũ mắt, cứng rắn một câu

"Còn có rất nhiều chuyện phải xử lý."

Nói xong câu đó.

Đường Khô vội vàng rời đi.

Hắn vừa đi.

Nam Nhiễm lập tức ra cửa.

Tinh Chỉ nhắm mắt chạy theo sau Nam Nhiễm.

Hệ thống:

【Ký.. ký chủ.. cô.. cô muốn đi tìm Phạm.. Phạm Khôn sao? 】

"Không thể nói chuyện đàng hoàng?"

Hệ thống ủy khuất

【 Ta.. Ta.. chịu.. đã chịu trừng phạt. Này.. như thế này.. phải.. kéo dài.. một ngày. 】

Vốn dĩ nó là một hệ thống nói chuyện lưu loát, về sau lại trở thành một kẻ nói lắp.

Tiểu Hắc Long cảm thấy rất mất mặt.

Giấu đi thôi, một câu cũng không được nói.

Mới vừa ra khỏi cửa, đi chưa được vài bước. Đã nhìn thấy mấy người đại tiểu thư đang từ xa đến gần. Mấy người này đều là dòng thứ Nam gia. Bởi vì hiện giờ gia chủ thuộc về chi thứ. Các nàng giống như nhân cơ hội mà xoay người.

Hành sự càng ngày càng càn rỡ.

Vài người ăn mặc trang điểm lộng lẫy.

Phía sau còn có hai thiếu gia dòng thứ Nam gia đi theo.

Năm người cứ như vậy trực tiếp chắn trước mặt Nam Nhiễm.

Một người mặc váy đỏ, trên đầu cài một đóa hoa đào.

Cầm khăn tay hồng nhạt, che môi mở miệng.

"Đích nữ đại tiểu thư, hôm nay trải qua có tốt không?"

Cố ý tăng thêm hai chữ đích nữ.

Lúc này, một vị thiếu gia mặc cẩm y thêu lụa tay cầm quạt xếp, cười

"Đích nữ nhà chúng ta không phải là Nam Lăng sao? Vị này, còn được tính là đích nữ ư?"

Nói xong, vị thiếu gia kia cố ý dừng một chút, kéo dài giọng

"Kim Đan của ngươi không phải đã bị hủy rồi sao? Chỗ nào còn có tư cách làm đích nữ?"

Bọn họ khinh Nam Nhiễm chỉ còn lại một mình.

Cha mẹ toàn vong, nội đan bị đào.

Biết nàng không tạo ra được sóng gió gì.

Vừa nói xong, chung quanh là một mảnh thanh âm cười nhạo.

Rõ ràng, bọn họ ai cũng biết.

"Ai nha, Nam Tiểu Lục, sao ngươi lại nói trắng ra như vậy? Không sợ làm tức chết đích nữ tỷ tỷ của chúng ta sao? Dù sao thân thể nàng vốn đã mảnh mai."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Những người ở đây, ngươi một lời ta một câu.

Không ai cảm thấy nhục nhã người khác như vậy là không đúng.

Chỉ cảm thấy chỉ có như vậy mới càng thêm có vẻ chi thứ bọn hắn mới là lão đại của Nam gia này.

Vị nam tử đứng hàng thứ sáu của Nam gia tựa hồ đặc biệt hận Nam Nhiễm.

Hắn ta đùa nghịch quạt xếp ở trong tay.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 238: Quyền chủ thật ngạo kiều (43)

[HIDE-THANKS]
Châm chọc ra tiếng

"Không nghĩ tới thuốc kia thật sự rất có tác dụng. Chỉ cho ngươi uống một chén trà, thế nhưng lại có thể hủy đi Kim Đan của ngươi."

Tiếng nói vừa rơi xuống.

"Ha ha ha ha ha"

Lại là một mảnh vui cười.

Nam gia là đại gia tộc.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả đều đã quen sống trong nhung lụa.

Thị phi thiện ác cái gì đó, tựa hồ cũng không có nhận thức được.

Một nữ tử trong đó nhẹ nhàng đánh Nam Tiểu Lục một cái.

Ý bảo hắn ta không nên ngay cả việc này cũng nói ra.

Nam Tiểu Lục cũng không để ý

"Hiện giờ cha ta là gia chủ. Ở trong cái nhà này, ta chính là lớn nhất. Chỉ là hủy đi Kim Đan, cũng không phải là muốn mạng của ả. Về sau, cứ coi như là Nam gia nuôi dưỡng thêm một con chó."

Nam Tiểu Lục càng nói càng kiêu căng ngạo mạn.

Hắn ta và Nam Lăng là cùng một mẹ sinh ra.

Tính ra hắn ta cũng là con trai trưởng.

Từ sau khi trở thành con trai trưởng, chung quanh nịnh nọt quá nhiều.

Thế cho nên hắn ta hành sự càng ngày càng không biết nặng nhẹ.

Rõ ràng tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện Nam Tiểu Lục hạ độc hủy đi Kim Đan của nguyên thân.

Bọn họ không ngăn cản, ngược lại còn ngồi xem kịch.

Nguyên thân là thiên tài tu luyện của Nam gia.

Kẻ nào cũng đang chờ xem một ngày nguyên thân bị rơi đài.

Đôi môi đỏ của Nam Nhiễm kéo lên nụ cười.

Biếng nhác.

Buổi sáng hôm nay vừa mới ra cửa, không nghĩ tới lại gặp được việc này.

Nàng chậm rãi mở miệng

"Tinh Chỉ."

Tinh Chỉ tiến lên một bước

"Có nô tì!"

Nàng ấy nghe được cảm thấy cực kỳ tức giận.

Không nghĩ tới những kẻ này lại có thể đối xử tàn nhẫn với tiểu thư như vậy

Quan trọng hơn bọn họ đều là thân thích trong một nhà!

Nam Nhiễm rũ mắt

"Đánh gãy chân bọn họ. Một kẻ cũng đừng hòng chạy."

Tinh Chỉ vừa nghe, chớp mắt hơi do dự.

Nhưng lại tưởng tượng, xác thật là phải giáo huấn bọn họ một lần.

Đánh gãy chân, về sau còn có thể nối lại.

Sự đau đớn này muốn khiến cho bọn hắn phải nhớ kỹ.

Tinh Chỉ gật đầu

"Vâng!"

Năm người này tuy rằng đều có tu vi.

Nhưng ở trước mặt Tinh Chỉ, căn bản chỉ như mèo cào.

Tinh Chỉ cầm một cây trường côn trong tay.

Phanh phanh phanh, vài tiếng hạ xuống.

Năm người đều hô to đau đớn mà ngã xuống đất.

Nam Nhiễm hoạt động cổ một chút.

Nàng đi đến trước mặt Nam Tiểu Lục.

Khom lưng, rút ra chút thủ bên hông hắn ta.

Thanh chủy thủ này có bề ngoài thật đẹp.

Mặt trên còn được khảm đá quý.

Hoa văn sinh động như thật.

Nam Nhiễm rút đao ra tới.

Phản chiếu sườn mặt của nàng.

Giây tiếp theo, nàng nhấc chân dẫm lên ngực Nam Tiểu Lục.

Nam Tiểu Lục hoảng sợ.

"Ngươi.. ngươi.. ngươi muốn làm gì?"

Nam Nhiễm chớp chớp mắt nhìn hắn.

Lệ chí nơi đuôi mắt càng thêm mị hoặc

"Đào Kim Đan nha."

Giọng nói chậm rãi.

Một đao liền thọc xuống bụng hắn.

"..."

Tiếng kêu thê thảm vang vọng, làm đàn chim kinh hoảng bay tán loạn.

Máu bắn lên trên mặt người bên cạnh.

Nàng ta bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Nhưng trái lại là Nam Nhiễm, nhìn qua rất nhàn nhã.

Dao nhỏ trong tay nàng không ngừng thọc quấy trong bụng Nam Tiểu Lục.

Một phát lại một phát.

Máu chảy đầy đất.

Sợ tới mức mấy kẻ còn thanh tỉnh đang quỳ trên mặt đất không ngừng bò ra bên ngoài.

Vừa bò bò vừa kêu cứu mạng.

Cuối cùng.

Kim Đan bị nàng hung ác đào ra.

Một hạt châu nhỏ màu vàng.

Thời điểm vừa thoát ly khỏi thân thể, nháy mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Nam Nhiễm một tay đầy máu cầm hạt châu kia.

Đặt trong tay nhìn một lát.

Giây tiếp theo, nàng bẻ miệng Nam Tiểu Lục ra.

Nhét hạt châu vào trong miệng của hắn ta.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ.

Bóp cằm, khép miệng hắn ta lại.

Nghe được một tiếng rắc thanh thúy truyền ra từ trong miệng hắn ta.

Kim Đan nứt ra.

Nam Nhiễm nhéo nhéo cằm hắn ta.

"Thích Kim Đan như vậy, ta liền để cho người tự ăn Kim Đan của chính mình. Cảm thấy vui không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 239: Quyền chủ thật ngạo kiều (44)

[HIDE-THANKS]
Sắc mặt Nam Tiểu Lục tái nhợt, ánh mắt bi thống, tức giận công tâm, chết ngất đi.

Hệ thống cảm thấy âm thanh kia giống như tên nam nhân này đang ăn đậu đường.

Nam Nhiễm đứng dậy.

Tầm mắt đảo qua những người ở đây.

Còn bốn người thanh tỉnh, tất cả đều đang liều mạng bò ra ngoài.

Đáng tiếc, chân đã gãy.

Bò cũng không được bao xa.

Tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ.

"Cứu mạng!

Cứu mạng!"

Một lần lại một lần vang vọng trong hẻm nhỏ này.

Tinh Chỉ nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này.

Trong lòng vẫn có chút không đành lòng.

Khi thấy Nam Nhiễm cầm thanh chủy thủ đầy máu kia đứng lên.

Rốt cuộc, vẫn là nhịn không được mở miệng

"Tiểu thư.."

Tinh Chỉ muốn nói lại thôi.

Nam Nhiễm nâng mí mắt lên, nhìn nàng.

Tuy Tinh Chỉ là yêu thú, lại sống so với nhân loại còn thiện lương hơn.

Ở trên người nàng ấy, căn bản không thấy được sự khát máu chém giết của động vật.

Nam Nhiễm thưởng thức thanh chủy thủ trong tay.

"Cảm thấy ta, quá tàn nhẫn?"

Tí tách, chủy thủ đầy máu, nhỏ giọt rơi trên mặt đất.

Tinh Chỉ không nói chuyện.

Nam Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, ánh dương chói mắt làm đôi mắt nàng híp lại.

"Kim Đan bị hủy, thiên tài trăm năm khó gặp từ đây ngã xuống. Về sau, thân thể của ta suy yếu, so với người bình thường còn không bằng. Huỷ hoại cả đời ta, biến ta thành một phế nhân nửa chết nửa sống. Ngươi cảm thấy, ta hẳn là nên thuyết giáo hắn ta hai câu, không nên đào Kim Đan?"

Tinh Chỉ lắc đầu

"Không, không, tiểu thư, ta không phải là có ý này."

Chỉ là nàng chưa bao giờ gặp qua trường hợp máu tanh như vậy.

Nhẹ nhàng bâng quơ

"Chẳng qua là khiến hắn trả giá đại giới mà thôi."

Nàng thật đúng là người tốt, chỉ khiến hắn ta ăn một chút đau khổ như vậy thôi.

Vẫn còn mạng để tiếp tục sống sót.

Phạm sai lầm thì phải bị phạt, đây là chuyện đương nhiên.

Nam Nhiễm ném thanh chủy thủ kia xuống đất.

Đào Kim Đan thôi mà.

Mệt mỏi.

Nam Nhiễm mở miệng

"Còn những kẻ khác, cắt đứt gân tay gân chân."

Lúc này, Tinh Chỉ không nói tiếng nào.

Cầm lấy dao nhỏ trên mặt đất.

Từng chút từng chút xuống tay.

Vừa mới bắt đầu, tay phát run.

Nhưng khi nàng ấy nghe được một nữ tử sắc mặt dữ tợn dùng thanh âm bén nhọn nói

"Các ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta phải kêu cha ta ngũ mã phanh thây các ngươi, băm thành nhân thịt cho chó ăn!"

Vừa dứt lời.

Tinh Chỉ dừng lại.

Ánh mắt nàng ấy chuyển qua trên mắt nữ tử kia.

Một chút ý tứ hối cải nàng ta cũng không có.

Thậm chí càng thêm điên cuồng.

Đột nhiên hình như minh bạch vì cái gì mà tiểu thư lại muốn làm như vậy.

Nàng lẩm bẩm một câu

"Phạm sai lầm rồi, thì phải trả giá đại giới."

Nghĩ như vậy.

Nàng lần nữa xuống tay, cũng không còn run rẩy.

Ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, giơ tay chém xuống.

Trong chốc lát.

Những người trong ngõ nhỏ toàn bộ ngất đi, máu chảy đầy đất.

Xử lý xong xuôi hết thảy, Tinh Chỉ quỳ một gối trên mặt đất.

Dập đầu ba cái với Nam Nhiễm.

"Đa tạ tiểu thư chỉ điểm."

Tiểu Hắc Long

【Đinh.. chúc mừng.. ký chủ.. xong.. hoàn thành một chuyện tốt. Giảng.. dạy người mù quáng.. thiện lương.. học.. học được sự thiện lương chân chính. Thay đổi kết quả.. cuối cùng.. Tinh Chỉ bị người trong thôn.. phanh thây chết thảm. Ký chủ chính là.. soi.. đèn sáng soi đường, phân biệt đúng sai.. danh.. danh sư cao đồ.. 】

Càng nói về sau, giọng của hệ thống nhỏ dần.

Hình như thành ngữ này dùng sai rồi thì phải.

Thôi kệ, cứ chắp vá sử dụng đại đi.

Hệ thống bị nói lắp quá dọa người.

Nghe xong hết câu, Nam Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Đầu lưỡi vuốt không thẳng?"

Bị ký chủ nhắc tới như vậy.

Hẹ thống lập tức khóc thút tha thút thít.

Nó cũng không muốn nói lắp.

Cũng do ký chủ không chống cự đướ sự dụ hoặc của dạ minh châu.

Ôm dạ minh châu.

Nó mới trở thành một hệ thống nói lắp.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back