Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 127: Di Truyền Học 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Trước cổng lớn Quân Y Viện, Quan Hán Trung chậm rãi bước ra, dáng vẻ nặng nề, thần sắc u ám, thất thần.

Dường như từ xưa tới nay, gã đều không được cha mình yêu thích. Từ nhỏ đã là như vậy. Lão gia tử không thích những thói quen nhỏ đó của gã, không ưa cái dáng vẻ khúm núm, vâng vâng dạ dạ kia của gã. Nhưng mỗi lần đứng trước mặt ông, Quan Hán Trung lại không thể nào khống chế được.

Gã không muốn sợ ông, nhưng mà từ lúc gã còn bé mối quan hệ giữa hai cha con đã chẳng hề tốt đẹp.

Gã lớn lên trong tay người giúp việc do cha gã bỏ tiền thuê về. Thời gian được ở cạnh cha ít đến đáng thương. Ngay cả khi còn sống chung dưới một mái nhà, gã cũng gần như không thấy được mặt ông. Cha luôn rời nhà từ sáng sớm, đến tận nửa đêm mới về. Có khi mười ngày, nửa tháng không trở về đều là chuyện thường tình.

Càng lớn lên, khoảng cách giữa hai người lại càng xa. Từ lúc rời khỏi căn cứ đến nay, phải đến mấy năm rồi gã mới gặp lại cha mình.

Lần gần nhất gặp lão gia tử.. Hình như cũng đã bốn, năm năm về trước. Còn lần này, nếu không phải vì tình trạng sức khỏe của ông đột ngột chuyển xấu, thì thượng cấp lãnh đạo bên kia cũng sẽ không liên hệ với gã và gia đình.

Trị liệu suốt một thời gian, sức khỏe lão gia tử ngày càng suy yếu, gần như không chống đỡ nổi nữa. Lúc ấy, cấp trên mới sắp xếp đưa ông đến Quân Y Viện Kinh Thị, hy vọng có thể giành giật sự sống cho ông.

Kỳ thật, theo Quan Hán Trung, mọi chuyện đến mức này rồi thì chẳng cần phải giãy giụa thêm làm gì. Tình trạng của lão gia tử, đừng nói là Kinh Thị, ngay cả trong nước hay nước ngoài cũng chẳng có cách cứu vãn nào.

Không phải Quan Hán Trung không có lương tâm, mà là lão gia tử tuổi cũng lớn rồi, chẳng còn gì luyến tiếc. Nếu có thể buông tay rời đi một cách thanh thản, đối với ông mà nói có khi còn là một loại giải thoát. Bây giờ cứ miễn cưỡng chống đỡ, chẳng qua chỉ khiến bản thân thêm đau đớn, còn phiền lụy đến người khác.

Nếu không phải lão gia tử còn có tiền riêng và một số gia sản, Quan Hán Trung đã chẳng muốn đến Kinh Thị làm gì cho mệt xác.

Một mình gã chậm rãi rời khỏi Quân Y Viện, quay lại khách sạn gần đó nơi đã sắp xếp chỗ nghỉ từ trước.

"Thế nào rồi? Sức khỏe ba có khá hơn không? Bệnh viện Kinh Thị bên này nói sao? Ba còn chống đỡ được bao lâu nữa?"

Quan Hán Trung vừa bước chân vào cửa, còn chưa kịp thay giày đã nghe thấy vợ mình lải nhải hỏi liên tiếp vài câu.

"Còn thế nào nữa? Vẫn như cũ thôi, chắc cũng chẳng còn cố được bao lâu. Anh đang nghĩ phải tranh thủ thời gian để bảo ông già sang tên hết tài sản về tên anh, miễn cho đến lúc lúc ông ấy đi rồi, mấy thứ đó mà không giải quyết sớm thì lại phiền phức." Quan Hán Trung đáp cộc lốc, giọng chẳng mấy vui vẻ, trong lòng thì đã bắt đầu tính toán từng bước.

Người phụ nữ trong phòng nghe được lời này của Quan Hán Trung, ánh mắt sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi! Em nhớ hình như ba ở Kinh Thị có một căn tứ hợp viện đúng không? Với cả tiền tiết kiệm của ông nữa, chắc cũng không ít đâu ha?"

"Đúng là có căn tứ hợp viện, hồi nhỏ tôi có thấy giấy tờ nhà, nghe nói căn tứ hợp viện đó là của mẹ anh để lại. Còn tiền tiết kiệm thì chắc lão gia tử chẳng còn bao nhiêu. Em quên là lúc chúng ta kết hôn, lão gia tử cầm mấy vạn đưa cho chúng ta mua nhà sao? Anh đoán ông ấy cũng không còn bao lại nhiêu đâu."

Thời buổi này, công nhân lương cũng chỉ vài chục đồng một tháng. Lúc ấy, lương của Quan Chí Hoành cũng chỉ tầm một trăm đồng, một năm khoảng 1200. Chi tiêu hiều năm như vậy, lại còn bỏ ra cho vợ chồng gã mua nhà, đúng là không dư thừa được mấy.

Tuy Quan Hán Trung sợ cha, nhưng gã cũng hiểu rất rõ tính cách ông. Lão gia tử vốn không xem trọng tiền bạc, bệnh tình lần này cũng là do nhà nước chi tiền chạy chữa. Chứ nếu tự bỏ tiền túi, có khi hiện giờ lão gia tử còn không lấy ra được bao nhiêu.

Người phụ nữ nghe đến đó thì bĩu môi. Cô ta vốn có ngoại hình rất nổi bật, vóc dáng cao ráo, thậm chí còn cao hơn cả Quan Hán Trung một chút. Cặp chân dài miên man của cô ta đúng là khiến người ta phải ngoái nhìn.

Theo lý mà nói, với điều kiện của cô ta thì không nên để mắt đến người như Quan Hán Trung, vừa không đẹp trai, dáng người lại thấp, chẳng có gì nổi bật. Nhưng không cưỡng lại nổi sự thật là Quan Hán Trung người ta có tiền.

Hồi mới vào đơn vị, gã vừa thấy cô ta là bắt đầu theo đuổi tới tấp, tiêu tiền không tiếc tay. Dẫn đi ăn nhà hàng, mua đồ, tặng kính mát, thứ gì cũng vung tay không chớp mắt. Ra dáng một người đàn ông rộng rãi, nhiều tiền.

Dưới sức mạnh của đồng tiền, cô ta mới gật đầu gả cho Quan Hán Trung. Không thể không nói đúng là cô ta không nhìn nhầm. Ít nhất sau khi kết hôn, hơn mười năm trời sống rất sung sướng.

Mỗi tháng, Quan Hán Trung có tiền lương, cô ta cũng đi làm có tiền lương. Còn phía giáo sư Quan bên kia, đều đặn mỗi tháng lại gửi về nửa số lương.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Lúc đầu lão gia tử đưa tiền là muốn hỗ trợ đôi vợ chồng mới cưới một chút, sau này bọn họ có con thì vợ Quan Hán Trung liền tự động "định nghĩa" số tiền đó là chi phí lão gia tử cho để nuôi cháu.

Bằng không lão gia tử mấy năm chẳng thấy mặt, nếu không nhờ cô ta khéo dạy bảo thì bọn trẻ sao còn có thể nhớ rõ ông nội là ai chứ.

Nghĩ tới căn tứ hợp viện ở Kinh Thị, trong lòng cô ta rộn ràng không yên. Một căn nhà lớn như thế, lại ở ngay thủ đô, giá trị chắc chắn không nhỏ. Dù sao thì cũng phải vài chục vạn chứ ít gì! Mà với cô ta, mấy chục vạn là con số cả đời còn chưa từng thấy.

"Vậy chừng nào thì anh bảo ba sang tên?" Cô ta đã gấp không chờ nổi hỏi, giọng đã đầy háo hức.

"Cũng phải từ từ, chờ thêm một thời gian nữa đi. Dù sao giờ ông ấy còn đang nằm viện, sức khỏe chưa ổn, lúc này mà nói ông sang tên thì không hay. Chờ thêm thời gian nữa, lúc ông sắp không qua khỏi, anh sẽ lựa lúc thích hợp nhắc khéo chuyện này, để ông ký tên vào giấy tờ sang tên."

Người còn chưa mất, tất nhiên Quan Hán Trung không thể trắng trợn duỗi tay chia gia sản. Vẻ bề ngoài hiếu thuận, đạo đức vẫn phải giữ cho người khác xem.

Nói thật, nếu không phải sức khỏe của bố anh gặp vấn đề, Quan Hán Trung còn mong ông sống lâu trăm tuổi - bởi có như vậy gã mới có thể dựa hơi mà được lợi nhiều thêm một chút.

Quan Hán Trung hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu bản lĩnh. Công việc gã đang có là nhờ ai, bao năm qua vì sao thuận buồm xuôi gió, trong lòng gã biết rõ.

Nếu tương lai lão gia tử không còn nữa, các mối quan hệ hiện tại chắc gì còn giữ được. Cho nên, những gì có thể nắm lấy, nhất định phải nắm cho chắc tay trước khi quá muộn.

"Chắc anh chưa ăn cơm đâu nhỉ. Hồi nãy con trai với con gái còn chạy ra hỏi anh về chưa. Giờ anh về rồi, vậy cả nhà mình ra ngoài ăn cơm luôn đi." Người phụ nữ vừa nói đến chuyện ăn uống đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "À, chúng ta có thể đến căng tin bệnh viện ăn cơm không nhỉ?"

Bởi vì thân phận đặc biệt của lão gia tử, bọn họ là người nhà cũng được hưởng đãi ngộ theo. Việc ăn ở căng tin bệnh viện là một trong số những quyền lợi đó.

"Được. Em đi gọi tụi nhỏ đi, cả nhà mình qua đó ăn luôn." Quan Hán Trung miễn cưỡng gật đầu. Vừa mới về tới mà lại phải quay lại Quân Y Viện, trong lòng gã ta chẳng thấy hứng thú gì. Sớm biết vậy, thà khỏi về còn hơn.

Người phụ nữ thì không để tâm đến cảm xúc của Quan Hán Trung, vừa nghe được đi ăn miễn phí đã vui mừng chạy sang phòng bên gọi hai đứa con đi ăn cơm.

Hai đứa nhỏ nghe nói lại phải đi căng tin bệnh viện ăn cơm thì đều tỏ ra không vui.

"Mẹ, sao cứ đi ăn căng tin hoài vậy? Chúng ta không thể ra nhà hàng ăn à?" Ăn căng tin mãi cũng chán.

Mở miệng nói chuyện chính là cô con gái lớn của Quan Hán Trung, năm nay đã 16 tuổi, đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Cậu con trai nhỏ cũng là vẻ mặt không vui cau mày phụ họa: "Đúng đó mẹ, con không thích ăn ở căng tin. Canh thì lỏng như nước lọc, cơm thì ngán lắm rồi!"

"Ngán cũng phải ăn, ra ngoài ăn không phải tốn tiền sao? Nhanh lên, có chỗ ăn miễn phí thì ăn đi, người khác muốn còn không được nữa là. Hai đứa đừng chọn lựa nữa, ba tụi con đang chờ rồi đó, còn đứng đó than thở cái gì!" Người phụ nữa lải nhải răn dạy hai câu, có tiện nghi không chiếm có phải ngốc không, ăn không uống không không cần, một hai còn phải tự bỏ tiền ra sao?

Dù bọn trẻ không tình nguyện, cuối cùng vẫn bị bố mẹ lôi đi tới căng tin Quân Y Viện bên kia ăn cơm.

Trong đầu Quan Hán Trung lúc này đã tính toán sẵn, ăn xong sẽ ghé qua thăm lão gia tử một chút, làm bộ hiếu thảo, ít nhất để ông thấy được tấm lòng của con trai.

Nhưng người ngoài không hề biết rằng, lúc này ở Kinh Thị tuy ngoài mặt trông có vẻ yên bình nhưng bên trong lại đang dậy sóng ngầm.

Bởi vì thân phận đặc biệt của giáo sư Quan, ngay khi ông vừa đặt chân đến Kinh Thị, đã có không ít "bọ chó" bắt đầu rục rịch, nhiều lực lượng đã lặng lẽ phái người đến Quân Y Viện cắm chốt theo dõi.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 127: Di Truyền Học 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Ngay cả gia đình Quan Hán Trung lúc này cũng có người âm thầm bảo vệ, chỉ là họ không hề hay biết.

Có một số việc, biết ít thì tốt hơn. Càng ít người biết, càng dễ xử lý. Trên đời, nhiều khi thực tế phũ phàng hơn lời nói suông.

Gia đình Quan Hán Trung không biết gì cả, lúc này cả nhà còn vui vẻ chuẩn bị đi ăn cơm miễn phí ở căng tin Quân Y Viện. Đến nơi, cả nhà bốn người chẳng ai khách khí, muốn ăn gì gọi nấy. Hồi nãy còn chê canh lỏng, cơm nhạt, thế mà lúc ăn lại thấy ai nấy đều ăn không ít.

Căng tin bọn họ tới là dành cho nhân viên nội bộ của bệnh viện. Những y bác sĩ trong Quân Y Viện thấy mấy người Quan Hán Trung lạ mặt như vậy cũng không khỏi liếc mắt đánh giá vài lần. Sau khi hỏi thăm, biết đây là người nhà bệnh nhân, lại là trường hợp đặc biệt, nên mới được ăn ở khu vực này, họ cũng gật gù cho qua.

Ồ, cũng thật trùng hợp!

Trong lúc gia đình Quan Hán Trung đang vui vẻ ăn chùa ở căng tin, thì Lục Kiều, viện trưởng và mấy chuyên gia đã gặp trước đó cũng cùng nhau đến căng tin ăn cơm.

Vừa bước vào, Lục Kiều liền thấy được một nhà Quan Hán Trung đang ngồi ăn ở bàn ăn phía bên kia.

Ánh mắt cô lướt qua Quan Hán Trung, rồi dừng lại ở người phụ nữ bên cạnh anh ta, lúc tầm mắt nhìn về phía cô gái trẻ đang ngồi đối diện, trong mắt Lục Kiều loé lên một tia kinh ngạc không dễ phát hiện.

Sao lại.. Giống như vậy?

Cô gái kia.. Giống ai đó lắm.

Nói đến cũng khéo, cô gái kia lại có đến tám phần giống Lục Phương Vân!

Càng trùng hợp hơn, cuối cùng Lục Kiều cũng hiểu vì sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Quan Hán Trung, cô đã có cảm giác quen mắt. Thì ra ngũ quan của gã lại có hai, ba phần giống Lục Lão Yêu!

Chuyện này có phải quá mức kỳ lạ không? Quan Hán Trung lại có vài nét giống Lục Lão Yêu, mà nếu cô gái kia đúng như Lục Kiều đoán là con gái của gã, thì lại càng thú vị, con gái Quan Hán Trung vậy mà lại lớn lên giống Lục Phương Vân.

Phải biết rằng, ngay cả ba đứa cháu trai ruột của nhà họ Lục là Lục Thịnh, Lục Khải và Lục Phóng, cũng chẳng ai mang nhiều nét giống Lục Lão Yêu như vậy. Vậy mà ở ngay Kinh Thị này, cô lại chạm mặt một lúc hai người lớn lên "giống người nhà họ Lục".

Chậc chậc chậc.. Có phải thật kỳ diệu hay không?

Thế giới này rộng lớn như vậy, cố tình lại để cho Lục Kiều gặp được một chuyện "có ý tứ" như thế này.

"Lục Kiều, cô đứng ngẩn ra đấy làm gì? Lại đây xếp hàng lấy cơm, vừa rồi ở văn phòng còn ồn ào kêu đói bụng, giờ thì đứng ngây ra đó? Nhanh lên đi, lát ăn xong còn phải quay về kiểm tra lại cho giáo sư Quan!"

Viện trưởng phát hiện Lục Kiều không đi cùng ông, liền mở miệng hô một câu.

Cũng chính bởi một câu này của viện trưởng, Quan Hán Trung đang ăn cũng vô thức ngẩng đầu lên. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, ánh mắt gã ta đột nhiên chạm phải ánh mắt sâu thẳm, trong trẻo của Lục Kiều, giây phút đó tim đập khựng lại một nhịp.

Gã cảm thấy ánh mắt của vị bác sĩ Lục này nhìn gã có vẻ không thích hợp, không không không, càng nhìn càng thấy giống như bác sĩ Lục đang nhìn ai đó chứ không phải gã ta.

Lúc này, Quan Mộng con gái Quan Hán Trung cũng đã nhận ra có người đang nhìn mình. Cô bé ngẩng đầu, liền thấy một người phụ nữ mặc blouse trắng, xinh đẹp nổi bật đang đứng đó. Khi ánh mắt cô bé lướt qua khuôn mặt đẹp rực rỡ ấy, trong lòng bất giác dâng lên một tia.. Ghen ghét.

Quan Mộng vẫn luôn cho rằng mình rất xinh đẹp. Từ nhỏ đến lớn không ít người khen cô dễ thương, duyên dáng. Vậy mà hôm naylại gặp một người phụ nữ còn đẹp hơn cả cô?

Quan Hán Trung yên lặng cúi đầu.

Hơn nữa, Quan Mộng cảm thấy vị nữ bác sĩ kia.. Không vừa mắt.

Hai bên không phải quen thuộc lắm, lại vừa sáng nay còn xảy ra chuyện ầm ĩ kia, nên vốn dĩ cũng chẳng có lý do gì để phải chào hỏi nhau.

Quan Hán Trung yên lặng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm như thể không phát hiện ra gì.

Lục Kiều bên này cũng thu lại ánh mắt, đi về phía viện trưởng.

Sau khi lấy đồ ăn xong, cô cùng viện trưởng và mấy vị chuyên gia cùng ngồi một bàn. Vừa ăn, họ vừa nhắc tới tình hình sức khỏe của giáo sư Quan.

Lục Kiều lúc này chính là hiện thân của câu nói "thân ở Tào doanh, lòng ở Hán" - bên ngoài vẫn thản nhiên ăn uống, trò chuyện chuyên môn, nhưng trong lòng lại lặng lẽ quan sát động tĩnh bên phía gia đình Quan Hán Trung.

Làm một bác sĩ, hơn ai hết Lục Kiều tin vào sức mạnh của gien di truyền. Mà lần gặp gặp được chuyện trùng hợp như vậy Quan Hán Trung có nét giống Lục Lão Yêu, còn cô bé kia lại giống Lục Phương Vân, Lục Kiều thật sự khó mà không đặt nghi vấn về thân thế của người cha kế Lục Phụng Tiên.

Trong ký ức của cô, lão thái thái sinh ba người con: Lục Phụng Tiên là con cả, rồi đến Lục Phương Vân và Lục Lão Yêu. Nhưng kỳ lạ là, trong ba người con cố tình lão thái thái lại không thích Lục Phụng Tiên, rõ ràng Lục Phụng Tiên là người đẹp trai nhất, ngoan ngoãn nhất, hiếu thuận nhất trong ba người con. Rõ ràng là người con trai tốt như vậy, tại sao lại chẳng thể khiến lão thái thái hài lòng, dù có cố gắng bao nhiêu?

Ngẫm đi ngẫm lại, Lục Kiều càng lúc càng hoài nghi: Liệu có phải Lục Phụng Tiên thật ra là nhặt được, không không không, hiện tại có thể đổi một cách nói khác, có khi nào.. Lục Phụng Tiên chính là đứa trẻ bị lão thái thái lén đánh tráo năm xưa không?

Không phải con ruột thì sẽ không đau lòng. Là người cố gắng làm việc đến kiệt sức, thậm chí lúc đến lúc đã chết cuối cùng tiền bồi thường còn bị người ta ngang nhiên lấy đi để trợ cấp cho đứa con út. Chuyện như vậy, không thể đơn giản dùng hai chữ "bất công" mà xóa bỏ được.

Cách đó không xa, Quan Hán Trung cũng cảm thấy rõ ràng rằng bác sĩ Lục đang nhìn chằm chằm về phía họ. Trong lòng hắn càng thêm nặng nề, bất an đến cực độ.

Cuối cùng, thậm chí bữa cơm còn chưa ăn xong, gã đã vội vàng dẫn vợ con rời đi. Người phụ nữ bên cạnh còn không vui, cứ lải nhải không ngớt, trách móc vài câu.

Nhìn theo bóng dáng cả nhà họ khuất xa, Lục Kiều trầm ngâm, như đang suy tư gì.

Ánh mắt vẫn dõi theo không chớp. Trong lòng cô, suy nghĩ đang cuộn trào.

Ngồi ngay bên cạnh, viện trưởng cũng nhận ra ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào một nhà ba người nọ. Ông tưởng Lục Kiều vẫn chưa quên chuyện buổi sáng mà trong lòng không thoải mái, liền nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Lục Kiều, đừng để bụng chuyện hồi sáng. Con trai giáo sư Quan thì đúng là không ra gì thật, nhưng giáo sư Quan lại là người hiểu lý lẽ. Lúc ấy chẳng phải ông ấy cũng đứng về phía cô sao? Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua, nghĩ nhiều chỉ thêm mệt người."

"Phốc ha ha ha, viện trưởng ngài suy nghĩ nhiều rồi, tôi không để ý chuyện buổi sáng đâu." Lục Kiều giải thích một câu, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của viện trưởng, cô cười khẽ, mở miệng liền đổi sang một chủ đề khác, một chủ đề nghe có vẻ vu vơ, nhưng thật ra lại đầy ẩn ý.

"Viện trưởng, ba vị chuyên gia, các ngài thấy sao về di truyền học? Theo các ngài, nếu có quan hệ huyết thống thì có phải sẽ mang vài nét tương tự đúng không?"

Viện trưởng: ".. Hả"

Ba vị chuyên gia: "Hả hả hả?"

Bọn họ cũng chưa hiểu tại sao câu chuyện lại chuyển sang chủ đề di truyền học.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Chẳng qua nhắc tới gien di truyền học, bọn họ học y đều hiểu biết ít nhiều về phương diện tri thức này.

Gien di truyền chính là quá trình lưu truyền thông tin di truyền qua các thế hệ, được mã hóa bằng chuỗi nucleotide, nói đơn giản hơn chính là những gì mọi người vẫn quen gọi là tổ hợp AND.

Tục ngữ có câu: "Cháu ngoại giống cậu, cháu gái giống cô" - lời dạy của người xưa, bây giờ ngẫm lại thấy đúng là đầy trí tuệ.

Hiện tại, trong lòng Lục Kiều dâng lên một cảm khái sâu sắc: Trí tuệ cổ nhân Hoa Quốc, quả nhiên đi trước thời đại!

Nếu như những suy đoán trong lòng cô là đúng thì ba đứa trẻ ở nhà, e rằng thân phận cũng sẽ "nước lên thì thuyền lên" mà khác đi.

À, không hoàn toàn là người một nhà.

Bởi vì, chỉ có cô là người duy nhất trong nhà không mang dòng máu nhà họ Lục.

Không hề có quan hệ huyết thống.

Muốn "hưởng ké" hào quang cũng không có cơ hội.

Tuy nhiên, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán. Muốn biết thật giả ra sao, thì phải âm thầm tìm hiểu, điều tra một phen.

Bất cứ việc gì, dù có làm kín đến mấy, chỉ cần làm đều không thể không để lại dấu vết, vẫn sẽ có sơ hở.

Huống hồ, với kiểu tính cách đó cảu lão thái thái Lục gia, thật sự không có chỉ số thông minh của tội phạm đẳng cấp cao. Nếu bà ta từng làm chuyện gì khuất tất, nhất định đã để lại dấu vết.

Vừa lúc chiều nay phải đến kiểm tra sức khỏe cho giáo sư Quan, chi bằng.. Liền tìm điểm đột phá từ ông ấy đi.

Như vậy, cũng đồng thời tránh cho rút dây động rừng!

Có những thứ, đã lén trộm đồ vật của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả lại.

Kể cả là một cuộc đời bị đánh cắp, cũng là như thế!
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back