Bài viết: 65 

Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học
Chương 116: Thiên tài Y học 2
Chương 116: Thiên tài Y học 2
Editor: Lacvuphongca_ dembuon
[HIDE-THANKS]
Buổi sáng đã đi rồi, buổi chiều vẫn còn đi.
Kim Ân Chính tuy rằng là bác sĩ Trung y, tốt xấu gì cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới y học như vậy, Lục Kiều biểu hiện như thế nào trong phòng phẫu thuật hắn cũng tự mình nhìn ra được.
Cho nên, hiện tại hắn ý thức được một hiện thực tàn khốc, đó chính là Lục Kiều không phải là thiên tài mà ban tổ chức phủng ra, mà chính bản thân cô đã là một thiên tài y học.
Kim Ân Chính đã có thể nghĩ đến chính mình còn có thể lăn lộn trong giới y học nữa hay không, hắn có thể kiêu ngạo như cá gặp nước trong giới y học còn không phải là bởi vì mọi người đều muốn học Tây y, những đồ vật mà lão tổ tông của bọn họ lưu lại đều ném đi.
Hiện tại lại có một Lục Kiều, Trung y lợi hại thì thôi đi, mẹ nó còn cả Trung y và Tây y kết hợp, quả thực là con mẹ nó biến thái.
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?
Kim Ân Chính ngồi trên vị trí, không lưu tình chút nào phun tào ở trong lòng.
Cuối cùng hắn đưa ra một kết luận, tương lai sợ là hắn không lăn lộn được trong giới y học nữa, nhưng mà vẫn có thể trộn lẫn trong vòng tròn y học ở chính quốc gia của bọn họ, dù sao ở hắn quốc gia mình, địa vị Trung y cũng tương đối được coi trọng.
Phòng phẫu thuật, Lục Kiều còn không biết chính mình tới tham gia giao lưu hội một chuyến, còn chưa kịp ra tay, Kim Ân Chính đã tính toán kẹp chặt đuôi trở về chính quốc gia của mình sinh hoạt rồi.
Giờ phút này, Lục Kiều còn ở trong phòng phẫu thuật, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Chu Tự Thông.
Sau khi học y, sẽ phát hiện rất nhiều sự tình có ý tứ, chẳng hạn như nhìn thấy bộ xương khô sẽ không sợ hãi, nhìn đến hình ảnh huyết nhục mơ hồ cũng vẫn bình tĩnh tự nhiên sẽ không sinh ra cảm giác ghê tởm muốn nôn, thậm chí còn sẽ phát hiện lúc dao phẫu thuật hạ xuống sẽ có một loại mỹ cảm không giống bình thường, mỗi một ca phẫu thuật đều là một hồi thịnh yến thị giác.
Trong phòng họp, mọi người thấy vẻ mặt cực kỳ hưng phấn của Lục Kiều, nhìn đôi mắt kia đều phát sáng.
Cô gái trẻ à, thu liễm một chút đi, nếu không tương lai làm sao gả ra ngoài được ^_^.
Nhắc tới gả.. Kinh Thị cũng có người đang nhớ thương Lục Kiều.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Bệnh viện Quân đội Kinh Thị.
Trong phòng bệnh, Phó Đông Thăng nhìn hai tiểu cô nương trẻ tuổi không mời tự đến, liền cảm thấy đau đầu.
Còn có lão Tần, kẻ dẫn người lại đây, đây là tới thăm bệnh hay là tới làm cho ông tức giận vậy?
"Phó gia gia, ngài uống nước đi, cháu rót cho ngài ly nước ấm." Trong đó có một cô gái mặc váy đỏ mở miệng nói một câu liền muốn đi hỗ trợ rót nước.
Nhìn thấy động tác của cô, Phó Đông Thăng vội vàng mở miệng nói: "Không không không, không cần không cần, ông không uống nước, ông mới vừa uống một cốc nước lớn, bụng ông ăn không tiêu."
"Ồ, Phó gia gia, cháu nghe nói khoảng thời gian trước Phó Khuynh ca ca đã trở lại, đều do ông nội của cháu lúc ấy không nói cho cháu biết chuyện ngài sinh bệnh, nếu không cháu đã sớm tới thăm ngài." Cô gái trẻ mặc váy đỏ làm nũng mở miệng nói, nói xong còn oán trách liếc mắt nhìn ông nội nhà mình một cái.
Phó Đông Thăng cùng Tần lão, da gà của cả hai người đều nổi lên, so với cô gái trẻ nũng nịu, có lẽ bọn họ càng thưởng thức vẻ bình tĩnh của Tiểu Lục hơn, ở chung tương đối tự tại.
Cho dù là cháu gái ruột, Tần lão cũng không thể che lại lương tâm nói hai cháu gái này của mình tốt hơn.
Nhắc tới chuyện này, Tần lão nhìn nhìn một cô cháu gái khác ngồi ở bên cạnh giường bệnh ôn nhu gọt táo, hôm nay con bé mặc váy trắng, thoạt nhìn văn văn nhược nhược, Tần lão cảm thấy có chút không phóng khoáng.
Một đứa quá kiêu ngạo, một đứa quá điệu thấp, đều không thích hợp với thằng nhóc kia của nhà họ Phó.
Cũng chỉ có Tiểu Lục mới thích hợp.
"Tiểu Lục không ở bệnh viện sao?" Tần lão mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, nói là tham gia cái gì mà hội giao lưu y học gì đó, nói đi một tuần liền trở về." Khi nhắc tới Lục Kiều trên mặt Phó Đông Thăng lộ ra mỉm cười, tiếp theo lại mở miệng nói: "Tính toán thời gian, chắc còn khoảng hai ba ngày nữa."
"Giao lưu hội, tuổi còn trẻ mà đã tham gia cái này rồi sao? Tiểu Lục tuy tuổi không lớn, nhưng bản lĩnh lại không nhỏ nha."
"Ha ha ha ha, ai nói không phải đâu, bệnh này của ông, chân kia của tôi, ít nhiều cũng đều nhờ Tiểu Lục."
Hai ông lão nhắc tới Tiểu Lục, hai cô gái trẻ bên cạnh còn dựng lỗ tai lên nghe lén, sau khi nghe xong vài câu liền không có hứng thú.
Tiểu Lục, bác sĩ, tham gia đồ bỏ đi hội giao lưu y học gì gì đó, cho dù là điểm nào xách ra cũng đều không đáng giá để các cô chú ý tới.
Tiểu Lục có lẽ là nam, cho dù là nữ bác sĩ, nếu đã có tư cách tham gia giao lưu hội, tuổi không tới năm mươi cũng phải hơn bốn mươi đi?
Còn không bằng tâm sự thêm nhiều chuyện về Phó Khuynh ca ca đâu, các cô không muốn nghe chuyện về người tên Tiểu Lục này.
Hai cô gái trẻ trong lòng phun tào, nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Sớm biết rằng hôm nay ông nội tới đây nhàm chán như vậy còn không bằng các cô tìm bạn đi ra ngoài chơi.
Bị người ghét bỏ, lúc giữa trưa khi Tần lão ra cửa còn không muốn mang hai người này theo đâu, không phải chính các cô đòi đi theo tới, cũng may là Tần lão biết Phó Khuynh đã rời khỏi Kinh Thị, nếu không cũng không dám dẫn hai cháu gái này lại đây.
Nếu dám làm phiền đến cháu nội của Phó Đông Thăng, Tần lão cảm thấy quay đầu lại Phó Đông Thăng sẽ đánh chết ông.
Nếu để ông nói, thằng nhóc Phó Khuynh này vẫn tương đối thích hợp với Tiểu Lục, hai người đều lớn lên đẹp, tính tình cũng thích hợp, Tiểu Lục so với hai cháu gái này của ông không biết tốt hơn bao nhiêu đâu.
Hai cháu gái nhà mình đều bị cha mẹ các cô chiều hư, nói cái gì mà con gái phải chiều chuộng, nuông chiều từ bé, vẫn đừng nên làm phiền đến thằng nhóc nhà họ Phó kia thì hơn.
- -
"Hắt xì, hắt xì.."
Vừa mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật, đang rửa tay Lục Kiều liền hắt xì hai cái liền.
Ồ, có ai nhớ thương cô sao?
Hẳn là ba đứa nhóc con nhà mình, tính ra bọn nhóc cũng có lương tâm.
Đãi rửa tay xong, Lục Kiều chạy tới hội hợp cùng Chu Chí Cường và những người khác, sau đó chuẩn bị trở về khách sạn bên kia.
Lúc lên xe vẫn mưa to như cũ, một ngày, cũng không có dấu hiệu ngừng mưa, mây đen dày đặc, chỉ nhìn thôi tâm tình cũng đều không tốt.
Vẫn lựa chọn vị trí dựa cửa sổ như cũ, Chu Chí Cường tay mắt lanh lẹ cướp được vị trí bên cạnh Lục Kiều.
Những người khác nhìn thấy động tác của Chu Chí Cường, khinh thường liếc ông một cái.
Lại không ai đoạt vị trí, chạy nhanh như vậy cũng không sợ bị vẹo cái eo già của ông sao.
Khụ khụ khụ, bọn họ không phải không có ý nghĩ đoạt, không phải động tác của ông già Chu Chí Cường kia quá mau sao!
Từng cái miệng đều chê nhưng thân thể lại thành thật, nhưng mà tốc độ xuống tay lại không chậm, không đến nửa phút, vị trí xung quanh Lục Kiều đã không còn chỗ trống.
Chờ Lưu Thế Điền lên xe cuối cùng, liền nhìn đến Lục Kiều đã cùng vài người trò chuyện.
"Lục Kiều, hôm nay xem như cô đã thật sự nổi bật rồi." Trong lúc trò chuyện, có người liền mở miệng trêu chọc một câu như vậy.
Mấy người khác cũng sôi nổi trêu ghẹo theo.
"Ha ha ha ha, không phải vậy sao, cùng là chuyên gia, chúng ta ở phòng họp quan khán, Tiểu Lục cô lại khen ngược buổi sáng buổi chiều đều chạy đến phòng phẫu thuật."
"Nhưng mà dao phẫu thuật của cô thật là thật lợi hại nha."
"Vẫn được đi, luyện tập còn có thể lấy đến ra tay." Lục Kiều mỉm cười nói khiêm tốn một câu.
Lấy, lấy đến ra tay?
Người trẻ tuổi, có thể đừng quá khiêm tốn hay không.
Có đôi khi vẫn có thể thích hợp kiêu ngạo một chút.
Chẳng hạn như người nào đó ở trước mặt, có người nhìn về phía Kim Ân Chính.
Ngồi trên vị trí, Kim Ân Chính nhận thấy được có người nhìn về phía mình, lập tức dựa vào ghế nhắm mắt lại chợp mắt.
Chỉ cần hắn giả bộ ngủ.
A, ai đều đừng nghĩ nói gì hắn.
Phương Đông có một câu nói gọi là.. Đừng cố gắng đánh thức một người giả vờ ngủ!
Kim Ân Chính tuy rằng là bác sĩ Trung y, tốt xấu gì cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới y học như vậy, Lục Kiều biểu hiện như thế nào trong phòng phẫu thuật hắn cũng tự mình nhìn ra được.
Cho nên, hiện tại hắn ý thức được một hiện thực tàn khốc, đó chính là Lục Kiều không phải là thiên tài mà ban tổ chức phủng ra, mà chính bản thân cô đã là một thiên tài y học.
Kim Ân Chính đã có thể nghĩ đến chính mình còn có thể lăn lộn trong giới y học nữa hay không, hắn có thể kiêu ngạo như cá gặp nước trong giới y học còn không phải là bởi vì mọi người đều muốn học Tây y, những đồ vật mà lão tổ tông của bọn họ lưu lại đều ném đi.
Hiện tại lại có một Lục Kiều, Trung y lợi hại thì thôi đi, mẹ nó còn cả Trung y và Tây y kết hợp, quả thực là con mẹ nó biến thái.
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?
Kim Ân Chính ngồi trên vị trí, không lưu tình chút nào phun tào ở trong lòng.
Cuối cùng hắn đưa ra một kết luận, tương lai sợ là hắn không lăn lộn được trong giới y học nữa, nhưng mà vẫn có thể trộn lẫn trong vòng tròn y học ở chính quốc gia của bọn họ, dù sao ở hắn quốc gia mình, địa vị Trung y cũng tương đối được coi trọng.
Phòng phẫu thuật, Lục Kiều còn không biết chính mình tới tham gia giao lưu hội một chuyến, còn chưa kịp ra tay, Kim Ân Chính đã tính toán kẹp chặt đuôi trở về chính quốc gia của mình sinh hoạt rồi.
Giờ phút này, Lục Kiều còn ở trong phòng phẫu thuật, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Chu Tự Thông.
Sau khi học y, sẽ phát hiện rất nhiều sự tình có ý tứ, chẳng hạn như nhìn thấy bộ xương khô sẽ không sợ hãi, nhìn đến hình ảnh huyết nhục mơ hồ cũng vẫn bình tĩnh tự nhiên sẽ không sinh ra cảm giác ghê tởm muốn nôn, thậm chí còn sẽ phát hiện lúc dao phẫu thuật hạ xuống sẽ có một loại mỹ cảm không giống bình thường, mỗi một ca phẫu thuật đều là một hồi thịnh yến thị giác.
Trong phòng họp, mọi người thấy vẻ mặt cực kỳ hưng phấn của Lục Kiều, nhìn đôi mắt kia đều phát sáng.
Cô gái trẻ à, thu liễm một chút đi, nếu không tương lai làm sao gả ra ngoài được ^_^.
Nhắc tới gả.. Kinh Thị cũng có người đang nhớ thương Lục Kiều.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Bệnh viện Quân đội Kinh Thị.
Trong phòng bệnh, Phó Đông Thăng nhìn hai tiểu cô nương trẻ tuổi không mời tự đến, liền cảm thấy đau đầu.
Còn có lão Tần, kẻ dẫn người lại đây, đây là tới thăm bệnh hay là tới làm cho ông tức giận vậy?
"Phó gia gia, ngài uống nước đi, cháu rót cho ngài ly nước ấm." Trong đó có một cô gái mặc váy đỏ mở miệng nói một câu liền muốn đi hỗ trợ rót nước.
Nhìn thấy động tác của cô, Phó Đông Thăng vội vàng mở miệng nói: "Không không không, không cần không cần, ông không uống nước, ông mới vừa uống một cốc nước lớn, bụng ông ăn không tiêu."
"Ồ, Phó gia gia, cháu nghe nói khoảng thời gian trước Phó Khuynh ca ca đã trở lại, đều do ông nội của cháu lúc ấy không nói cho cháu biết chuyện ngài sinh bệnh, nếu không cháu đã sớm tới thăm ngài." Cô gái trẻ mặc váy đỏ làm nũng mở miệng nói, nói xong còn oán trách liếc mắt nhìn ông nội nhà mình một cái.
Phó Đông Thăng cùng Tần lão, da gà của cả hai người đều nổi lên, so với cô gái trẻ nũng nịu, có lẽ bọn họ càng thưởng thức vẻ bình tĩnh của Tiểu Lục hơn, ở chung tương đối tự tại.
Cho dù là cháu gái ruột, Tần lão cũng không thể che lại lương tâm nói hai cháu gái này của mình tốt hơn.
Nhắc tới chuyện này, Tần lão nhìn nhìn một cô cháu gái khác ngồi ở bên cạnh giường bệnh ôn nhu gọt táo, hôm nay con bé mặc váy trắng, thoạt nhìn văn văn nhược nhược, Tần lão cảm thấy có chút không phóng khoáng.
Một đứa quá kiêu ngạo, một đứa quá điệu thấp, đều không thích hợp với thằng nhóc kia của nhà họ Phó.
Cũng chỉ có Tiểu Lục mới thích hợp.
"Tiểu Lục không ở bệnh viện sao?" Tần lão mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, nói là tham gia cái gì mà hội giao lưu y học gì đó, nói đi một tuần liền trở về." Khi nhắc tới Lục Kiều trên mặt Phó Đông Thăng lộ ra mỉm cười, tiếp theo lại mở miệng nói: "Tính toán thời gian, chắc còn khoảng hai ba ngày nữa."
"Giao lưu hội, tuổi còn trẻ mà đã tham gia cái này rồi sao? Tiểu Lục tuy tuổi không lớn, nhưng bản lĩnh lại không nhỏ nha."
"Ha ha ha ha, ai nói không phải đâu, bệnh này của ông, chân kia của tôi, ít nhiều cũng đều nhờ Tiểu Lục."
Hai ông lão nhắc tới Tiểu Lục, hai cô gái trẻ bên cạnh còn dựng lỗ tai lên nghe lén, sau khi nghe xong vài câu liền không có hứng thú.
Tiểu Lục, bác sĩ, tham gia đồ bỏ đi hội giao lưu y học gì gì đó, cho dù là điểm nào xách ra cũng đều không đáng giá để các cô chú ý tới.
Tiểu Lục có lẽ là nam, cho dù là nữ bác sĩ, nếu đã có tư cách tham gia giao lưu hội, tuổi không tới năm mươi cũng phải hơn bốn mươi đi?
Còn không bằng tâm sự thêm nhiều chuyện về Phó Khuynh ca ca đâu, các cô không muốn nghe chuyện về người tên Tiểu Lục này.
Hai cô gái trẻ trong lòng phun tào, nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Sớm biết rằng hôm nay ông nội tới đây nhàm chán như vậy còn không bằng các cô tìm bạn đi ra ngoài chơi.
Bị người ghét bỏ, lúc giữa trưa khi Tần lão ra cửa còn không muốn mang hai người này theo đâu, không phải chính các cô đòi đi theo tới, cũng may là Tần lão biết Phó Khuynh đã rời khỏi Kinh Thị, nếu không cũng không dám dẫn hai cháu gái này lại đây.
Nếu dám làm phiền đến cháu nội của Phó Đông Thăng, Tần lão cảm thấy quay đầu lại Phó Đông Thăng sẽ đánh chết ông.
Nếu để ông nói, thằng nhóc Phó Khuynh này vẫn tương đối thích hợp với Tiểu Lục, hai người đều lớn lên đẹp, tính tình cũng thích hợp, Tiểu Lục so với hai cháu gái này của ông không biết tốt hơn bao nhiêu đâu.
Hai cháu gái nhà mình đều bị cha mẹ các cô chiều hư, nói cái gì mà con gái phải chiều chuộng, nuông chiều từ bé, vẫn đừng nên làm phiền đến thằng nhóc nhà họ Phó kia thì hơn.
- -
"Hắt xì, hắt xì.."
Vừa mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật, đang rửa tay Lục Kiều liền hắt xì hai cái liền.
Ồ, có ai nhớ thương cô sao?
Hẳn là ba đứa nhóc con nhà mình, tính ra bọn nhóc cũng có lương tâm.
Đãi rửa tay xong, Lục Kiều chạy tới hội hợp cùng Chu Chí Cường và những người khác, sau đó chuẩn bị trở về khách sạn bên kia.
Lúc lên xe vẫn mưa to như cũ, một ngày, cũng không có dấu hiệu ngừng mưa, mây đen dày đặc, chỉ nhìn thôi tâm tình cũng đều không tốt.
Vẫn lựa chọn vị trí dựa cửa sổ như cũ, Chu Chí Cường tay mắt lanh lẹ cướp được vị trí bên cạnh Lục Kiều.
Những người khác nhìn thấy động tác của Chu Chí Cường, khinh thường liếc ông một cái.
Lại không ai đoạt vị trí, chạy nhanh như vậy cũng không sợ bị vẹo cái eo già của ông sao.
Khụ khụ khụ, bọn họ không phải không có ý nghĩ đoạt, không phải động tác của ông già Chu Chí Cường kia quá mau sao!
Từng cái miệng đều chê nhưng thân thể lại thành thật, nhưng mà tốc độ xuống tay lại không chậm, không đến nửa phút, vị trí xung quanh Lục Kiều đã không còn chỗ trống.
Chờ Lưu Thế Điền lên xe cuối cùng, liền nhìn đến Lục Kiều đã cùng vài người trò chuyện.
"Lục Kiều, hôm nay xem như cô đã thật sự nổi bật rồi." Trong lúc trò chuyện, có người liền mở miệng trêu chọc một câu như vậy.
Mấy người khác cũng sôi nổi trêu ghẹo theo.
"Ha ha ha ha, không phải vậy sao, cùng là chuyên gia, chúng ta ở phòng họp quan khán, Tiểu Lục cô lại khen ngược buổi sáng buổi chiều đều chạy đến phòng phẫu thuật."
"Nhưng mà dao phẫu thuật của cô thật là thật lợi hại nha."
"Vẫn được đi, luyện tập còn có thể lấy đến ra tay." Lục Kiều mỉm cười nói khiêm tốn một câu.
Lấy, lấy đến ra tay?
Người trẻ tuổi, có thể đừng quá khiêm tốn hay không.
Có đôi khi vẫn có thể thích hợp kiêu ngạo một chút.
Chẳng hạn như người nào đó ở trước mặt, có người nhìn về phía Kim Ân Chính.
Ngồi trên vị trí, Kim Ân Chính nhận thấy được có người nhìn về phía mình, lập tức dựa vào ghế nhắm mắt lại chợp mắt.
Chỉ cần hắn giả bộ ngủ.
A, ai đều đừng nghĩ nói gì hắn.
Phương Đông có một câu nói gọi là.. Đừng cố gắng đánh thức một người giả vờ ngủ!
[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca