Welcome! You have been invited by Im nguyen to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 111: Tay không bắt rắn 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Cũng không biết có phải hai nhân viên y tế mà bọn họ nhắc tới vừa rồi hay không.

Từ trong miệng Lưu Thế Điền Hoàng Thành đã biết Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đều là bác sĩ, nên cũng không lo lắng lắm, bác sĩ đối mặt với tình huống đột phát hẳn là biết phương pháp xử lý chính xác.

Nhưng mà sau khi đi được một đoạn, Hoàng Thành liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, căn cứ vào tình hình một đường đi tới mà phán đoán, hình như không chỉ có hai người đi vào.

Tâm mới vừa thả lỏng lại nhấc lên, nếu người nhiều xảy ra chuyện, cảnh khu đã có thể ăn không hết gói đem đi, chuyện này mà lộ ra cảnh khu sẽ phải bị chỉnh đốn và cải cách.

Bên này không thấy hai người Lục Kiều, Lưu Thế Điền trước khi xuất phát từ đỉnh núi liền liên hệ với ban tổ chức bên kia.

Lúc này ban tổ chức đã liên hệ với bệnh viện Quân đội Kinh Thị bên kia.

Viện trưởng nghe được đều không thấy cả hai người trong bệnh viện của mình, chỉ kém chút nữa liền hôn mê.

Hai người lớn sống sờ sờ, sao lại không thấy tăm hơi đâu?

Tìm không thấy á, chạy nhanh đi tìm a!

Viện trưởng chân trước nhận được tin tức, chân sau liền gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp trên.

Nói đùa sao, Lục Kiều cũng không phải là người bình thường, lúc trước thời điểm cô tới bệnh viện Quân đội ông liền đoán được.

Lãnh đạo bên kia thu được tin tức, viện nghiên cứu khoa học bên kia cũng thu được tin tức ngay sau đó.

Có thể nói, Lục Kiều bằng bản thân chi lực làm cả Kinh Thị đều sôi trào lên.

Chương Hà Chỉ mới từ phòng thí nghiệm ra tới liền nghe được tin tức như thế, sắc mặt không phải khó coi bình thường, ngay cả Hoàng Quảng Toàn cũng có chút lo sợ không dám tới gần.

"Sao lại không thấy tăm hơi? Đã phái người đi tìm chưa?" Chương Hà Chỉ đen mặt hỏi.

"Tìm rồi, cảnh khu bên kia đã phái người đi tìm, ban tổ chức bên kia cũng đã an bài tăng cường lực lượng tìm người, hẳn là không có việc gì, ông yên tâm đi." Hoàng Quảng Toàn mở miệng an ủi.

"Tôi có cái gì mà không yên tâm, thật ra không lo lắng cho Lục Kiều, nghe con bé nói qua khi còn nhỏ đi theo người trong nhà lên núi hái thuốc đi bộ nhiều, tôi chỉ cảm thấy này người trẻ tuổi thật không biết chừng mực, đường lớn thật tốt không đi còn đi đường tắt. Thật ra tôi muốn nhìn đến lúc tìm được người rồi xem Lục Kiều có thấy chính mình mất mặt không."

Một người đã hai mươi tuổi, sao còn có thể ấu trĩ như thế?

Hoàng Quảng Toàn nghe xong Chương Hà Chỉ phun tào, nhịn không được khóe miệng run rẩy một chút.

Quả nhiên là lão sư a, thật sự rất hiểu biết học sinh của mình.

Cũng không phải là, quá hiểu biết.

Thời gian trở lại hai giờ trước --

Sau khi Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đi đường tắt được một đoạn đường, theo lý mà nói khoảng cách thẳng tắp hẳn là sẽ rất gần mới đúng, nhưng mà thời điểm bọn họ đi được mười mấy phút.

"Xào xạc" tiếng vang của thảm thực vật lay động làm cho bước chân của Lục Kiều cùng Chu Chí Cường ngừng lại.

"Sẽ không lại là loài động vật có lông đi? Sói?" Chu Chí Cường nhìn động tĩnh xào xạc nơi xa, nhịn không được sợ hãi.

"Sói á? Ngài suy nghĩ nhiều rồi, nơi này thoạt nhìn không giống như có sói." Lục Kiều không chút do dự phun tào một câu.

Động tĩnh xào xạc lại tiếp tục vang lên, hai người nhìn chằm chằm, một lát sau bọn họ nhìn thấy một người chạy tới.

Người nọ cả người chật vật không thôi, quần áo trên người cực kỳ dơ bẩn, trên mặt còn bị quẹt vào rách da thịt, chảy ra vệt máu màu đỏ.

Khi người nọ nhìn thấy hai người Lục Kiều dường như cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền kích động chạy tới.

"Thật tốt quá, rốt cuộc gặp được người, hai người có thể giúp đỡ chúng tôi hay không, đồng bạn của tôi bị thương cần người hỗ trợ."

Bị thương?

Chu Chí Cường vừa nghe thấy có người bị thương, lập tức mở miệng nói: "Cậu dẫn chúng tôi qua đó đi."

"Được được được, ở phía trước, bên kia." Nam thanh niên chỉ một phương hướng, liền dẫn người đi qua.

Chu Chí Cường lập tức theo sau, Lục Kiều nhìn phương hướng cậu thanh niên đang đi, cũng đi theo đi được vài bước, ngay sau đó mở miệng hỏi cậu thanh niên một câu: "Đây không phải đường lên núi sao?"

Cậu thanh niên bị cô thình lình hỏi ra vấn đề hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại liền gật gật đầu nói: "A đúng đúng, tôi cùng bạn qua bên kia chụp ảnh, chính là đồng bạn ngẫu nhiên phát hiện phong cảnh bên kia tương đối đẹp, cho nên.. Nhưng mà cô yên tâm, chúng tôi không phải người xấu."

Lục Kiều liếc mắt nhìn đối phương một cái, gật gật đầu không mở miệng nữa.

Cậu thanh niên này nhìn cũng mười bảy mười tám tuổi, dùng ngôn ngữ mạng đời sau chính là, trong ánh mắt hắn có một loại trong veo ngu xuẩn của sinh viên.

Hắn còn muốn làm người xấu á? Có phải hắn có hiểu lầm gì về người xấu hay không?

Hơn nữa, vừa rồi Lục Kiều chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy, dù sao nếu lệch khỏi quỹ đạo con đường kia nếu có người đi tìm người cũng không tiện lắm.

Chu Chí Cường nghe được có người bị thương tương đối sốt ruột đi thật nhanh theo cậu thanh niên kia, Lục Kiều theo ở phía sau, vừa đi vừa nhớ đường.

Nói đùa sao, lệch khỏi quỹ đạo con đường chính rồi, chẳng may lát nữa lạc đường thì làm sao bây giờ?

Lưu nhiều tâm nhãn luôn luôn tốt.

Chỉ có thể nói mấy người trẻ tuổi này thật sự có thể đi a, kế tiếp Lục Kiều đi theo khoảng bốn mươi phút mới nhìn thấy đồng bạn của hắn.

Lúc ngừng lại, Lục Kiều cột lại bím tóc vừa rồi trên đường tới đây bị nhánh cây làm cho lộn xộn, bên cạnh hai má còn vài sợi tóc làm trên cổ cô hơi ngứa một chút.

Đồng bạn của cậu thanh niên kia có bốn năm người.

Xem bộ dáng của bọn họ hẳn là hẹn nhau đi chơi, trong đó có cả nam lẫn nữ, tổng cộng có sáu người.

Trừ bỏ cậu thanh niên vừa rồi dẫn đường không có việc gì, mấy cô gái thoạt nhìn cũng không có việc gì.

Bên kia có hai nam sinh đang ngồi trên mặt đất dựa vào tảng đá, cách đó không xa chính là vực sâu.

Lục Kiều đi lên trước nhìn nhìn, nơi này phong cảnh đúng thật là rất tốt, nhưng mà lại không có bất cứ cái gì đảm bảo an toàn, vừa lơ đãng ngã xuống người liền không còn.

Người trẻ tuổi, lá gan thật lớn.

Bên kia Chu Chí Cường đã bắt đầu làm kiểm tra cho hai cậu thanh niên kia, thấy Lục Kiều đi sang bên cạnh, ông lập tức nhắc nhở một câu: "Đừng đi qua đó, nguy hiểm."

"Biết biết, tôi chỉ nhìn xem một chút." Lục Kiều cười đáp lại một câu.

Ngay sau đó liền cất bước đi tới gần Chu Chí Cường bên này, nhìn nhìn hai cậu thanh niên kia mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?"

"Một cái chân bị gãy, một cái xương sườn đứt gãy, cũng may không giống trường hợp hôm qua xương sườn đứt gãy đâm thủng lá phổi, nếu không với điều kiện này cũng không thể phẫu thuật." Chu Chí Cường vừa kiểm tra vừa phun tào chuyện Lý Hiếu Mẫn ngày hôm qua một câu.

Mà mấy người trẻ tuổi nghe đối thoại của hai người liền mở to hai mắt nhìn.

Đây là bác sĩ sao, bọn họ còn tưởng rằng đồng bạn đi gọi tới là người đến đây hỗ trợ đưa người ra ngoài chứ.

Đồng bạn gọi người trở về cũng ngây ngốc một chút mới phản ứng lại, hai người này thật đúng là bác sĩ sao?

Đừng nói, thoạt nhìn đúng vậy nha.

Nhưng mà, bác sĩ nói chuyện đều như vậy sao? Gãy xương sườn trong miệng bọn họ xem ra không tính là gì?

"Vấn đề không lớn, gãy chân chỉ cần cố định một chút, xương sườn đứt gãy đưa về bệnh viện điều chỉnh lại vị trí cũ là được." Chu Chí Cường thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục Kiều nghe xong gật gật đầu, tầm mắt của cô dừng trên người một người trong nhóm, nhìn một lát cảm thấy sắc mặt đối phương không đúng lắm.

Người nọ bắt đầu run lên, trời đang rất nóng, hắn lạnh sao?

Lục Kiều nhìn chằm chằm người nọ, những người khác lại nhìn chằm chằm Lục Kiều.

Bác sĩ đều kiến thức rộng rãi như vậy sao? Gãy chân gì đó đều là vấn đề nhỏ.

"Cậu lạnh lắm sao?" Lục Kiều mở miệng hỏi.

"Vâng vâng, tôi cảm thấy rất lạnh cực kỳ lạnh." Nam sinh nghe được có người hỏi mình, gian nan mở to mắt trả lời một câu.

Lúc này Chu Chí Cường cũng đã nhìn ra không thích hợp, rõ ràng thân thể rất nóng, vì sao sẽ cảm thấy lạnh chứ?

Lục Kiều ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần nam sinh kia, sau khi tới gần Lục Kiều vừa muốn duỗi tay chạm vào tay nam sinh kia, đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp sặc sỡ bay vụt tới, tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ thấy được tàn ảnh.

Hả?

Cái gì vậy?

Có thứ gì lại đây, Lục Kiều phản xạ có điều kiện chính là vươn tay thật chuẩn xác bóp lấy thứ kia.

Tập trung nhìn vào, ôi má ơi.. Rắn!

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Con rắn trong tay Lục Kiều vặn vẹo thân hình, nhưng mà còn chưa kịp phản kháng, ngón tay trắng nõn kia của Lục Kiều đã bóp lấy vị trí bảy tấc trên thân rắn.

Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm Chu Chí Cường đều bị dọa nhảy dựng, ông nhìn con rắn màu sắc sặc sỡ trên tay Lục Kiều, vừa thấy chính là loại kịch độc.

"Lục Kiều, mau ném đi." Chu Chí Cường khẩn trương hô.

"Không có chuyện gì đồ chơi này tôi rất quen thuộc." Lục Kiều mỉm cười nghiêng đầu trả lời một câu.

Đứa trẻ lớn lên ở trong núi hơn nữa còn thường xuyên chạy nhảy ở trong núi, bắt rắn không phải là kỹ năng thiết yếu sao?

Nhìn thấy Lục Kiều không sợ hãi, khóe miệng Chu Chí Cường run rẩy một chút, mở miệng phun tào nói: "Cô có phải con gái không vậy?"

"Tôi đúng thật là con gái." Lục Kiều dõng dạc, vân đạm phong khinh đáp trả một câu.

"Vậy sao cô không sợ rắn?"

"Không sợ a, cái này có gì mà sợ chứ?" Lục Kiều hỏi lại một câu.

Khóe miệng Chu Chí Cường lại lần nữa run rẩy, trong đầu linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ tới.

Ồ, Lục Kiều sợ chó.

Thời điểm ở chân núi đụng tới con chó kia, lúc đó động tác leo cây kia của Lục Kiều phải nói là cực kỳ nhanh chóng lưu loát, chậm một giây đều là không tôn trọng con chó kia.

Khụ khụ khụ, nghĩ đến biểu hiện của chính mình lúc ấy, Chu Chí Cường yên lặng phun tào hai câu ở trong lòng liền thôi.

Cuối cùng cũng thế cả, hai người đều kẻ tám lạng người nửa cân.

Chó đáng yêu như vậy cô lại sợ hãi, còn rắn nguy hiểm như vậy cô lại xem như món đồ chơi?

Lục Kiều quơ quơ thân rắn trên tay, lại lần nữa mở miệng nói: "Ngài nhìn xem, rất ngoan nha, đều bất động cũng không cắn người."

Chu Chí Cường nhìn thoáng qua qua, ông cảm thấy con rắn kia không phải không muốn động đậy cắn người, là mẹ nó không động đậy được.

Lại lần nữa liếc mắt nhìn con rắn kia một cái, Chu Chí Cường vẫn sợ đến phát hoảng.

Trái lại Lục Kiều, quá mức bình tĩnh.

Lục Kiều: Con rắn này thoạt nhìn không hung dữ chút nào.

Rắn tỏ vẻ: Cô lễ phép sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 112: Đến cùng Lục Kiều có thân phận gì 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

"Được rồi, đi thôi!" Lục Kiều nói một câu đồng thời duỗi tay ném văng con rắn ra xa, chỉ thấy thân thể con rắn kia cuộn tròn vặn vẹo vài cái liền oạch một chút bò đi mất.

Nhìn thấy động tác của Lục Kiều, Chu Chí Cường còn chưa kịp mở miệng, Lục Kiều đã cúi đầu xem xét nam sinh vừa bị đông lạnh đến run rẩy kia.

Sắc mặt không tốt lắm, có dấu hiệu bị trúng độc, nói như vậy nếu là rắn không độc cắn lúc sau chỉ xuất hiện cảm giác đau đớn rất nhỏ, có lẽ phần lớn bệnh nhân sau khi bị thương sẽ xuất hiện bệnh trạng mệt mỏi, dưới loại tình huống này chỉ cần thêm một thời gian là có thể chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng mà rắn độc cắn thì lại khác, người sau khi bị rắn độc cắn sẽ xuất hiện bệnh trạng choáng váng đầu, phát sốt, nôn mửa, miệng vết thương sưng to.

Dưới tình huống có điều kiện, kiến nghị bệnh nhân trong vòng hai mươi bốn giờ tích cực tiến hành can thiệp lâm sàng cùng điều trị.

Điều trị bao gồm tiến hành tiêu độc, băng bó chuyên nghiệp.

Căn cứ vào tình huống thực tế của bệnh nhân, sau khi kiểm tra xác định sử dụng một ít huyết thanh kháng độc hiệu quả.

Loại tình huống trước mắt này muốn tiêm huyết thanh khẳng định là không có, địa phương hoang vu dã ngoại này sao có thể có huyết thanh chứ, nhưng mà vẫn có thể cấp cứu hỗ trợ điều trị trước một phần, chẳng hạn như băng bó, rửa sạch miệng vết thương có độc.

Sau khi kiểm tra một phen, Lục Kiều đã xác định miệng vết thương của bệnh nhân bị rắn cắn ở vị trí phía sau eo, miệng vết thương rất nhỏ đã xuất hiện màu đen, hơn nữa bắt đầu sưng to, toàn bộ làn da xung quanh miệng vết thương đều hiện ra màu sắc không khỏe mạnh.

"Chúng ta có phải hút hết máu độc ra hay không?" Nam sinh bị gãy xương sườn nằm bên cạnh thử tính mở miệng dò hỏi, thời điểm nói chuyện tầm mắt vẫn nhìn hai bác sĩ ở đây.

Chu Chí Cường nhận thấy được động tác của nam sinh kia, giận quá hóa cười, ông trực tiếp cười nhạo một tiếng, không chút khách khí phun tào nói: "Không sợ chết vậy cậu liền làm đi."

"Bớt xem phim truyền hình cùng tiểu thuyết võ hiệp không dinh dưỡng nào đó đi, nam nữ chủ trúng độc hút độc ra đều là lừa những người như các cậu, người hơi có chút đầu óc đều biết gặp được loại tình huống này cần phải lý tính cứu trị, cậu có tin hay không chỉ cần cậu hút một ngụm, lúc đó trúng độc không phải chỉ một người nữa, đến lúc đó nằm nơi này chính là ba người các cậu." Lục Kiều nói chuyện càng thêm không khách khí, một khi phun tào lên quả thực làm cho người không chỗ dung thân.

Kỳ thật rất nhiều thời điểm trong các loại phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết nhắc đến phương diện tri thức y học chuyên nghiệp đều sai lầm, chẳng hạn như trực hệ không thể truyền máu, phẫu thuật trong hoàn cảnh đặc thù xác suất cảm nhiễm là bảy mươi đến tám mươi phần trăm vân vân.

"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta nâng hắn đi tìm người sao?" Nam sinh lại lần nữa đưa ra kiến nghị.

"Chờ nâng đi ra ngoài tìm người, nửa đường người liền không còn." Đến lúc đó còn không biết nâng chạy đi đâu đâu.

Lục Kiều vừa mở miệng vừa móc ra ngân châm từ trên người mình, đồng thời còn móc ra dao phẫu thuật của mình.

Thói quen tùy thân mang theo mấy thứ này, thuần túy chính là thói quen nghề nghiệp.

"Lật người qua một bên."

Lục Kiều mới vừa nói xong, Chu Chí Cường đã nhanh chóng động thủ lật người qua, nam sinh quỳ rạp trên mặt đất cả người vẫn run rẩy như cũ, khi Chu Chí Cường chạm đến làn da của nam sinh kia, độ ấm bình thường mà, vì sao còn sẽ cảm thấy lạnh chứ?

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Chu Chí Cường, Lục Kiều cầm lấy dao phẫu thuật, trực tiếp động thủ.

Hàn quang trên dao phẫu thuật sắc bén hiện lên, ngay sau đó vị trí bị rắn cắn kia chảy ra máu màu đỏ đen, chỉ chốc lát sau liền theo làn da chảy xuống trên mặt đất ở bên cạnh.

Sau khi rạch miệng vết thương ra, Lục Kiều trực tiếp động thủ bắt đầu xử lý miệng vết thương có độc, tận dụng khả năng bài xuất hết máu có độc ra, lúc này Lục Kiều mới có thời gian trả lời vấn đề nghi hoặc vừa rồi của Chu Chí Cường.

"Sau khi bị rắn độc cắn sẽ sinh ra ảo giác." Cho nên người này mới có thể xuất hiện tình trạng nhiệt độ cơ thể bình thường, lại cảm thấy thực lạnh, lạnh đến mức run rẩy.

Đây là ảo giác sau khi trúng độc, phản ứng này rất bình thường.

Sau khi nhanh chóng xử lý miệng vết thương, Lục Kiều lấy ra ngân châm cô vươn tay kéo áo trên người nam sinh ra, sau đó châm kim lên ngực hắn, cánh tay cũng đều ghim đầy ngân châm.

Châm cứu chủ yếu là để khống chế máu người bệnh lưu thông, nếu không độc rắn sẽ lan tràn toàn thân, đến lúc đó đã thật sự không còn cách nào khác.

Hiện giờ đã ghim ngân châm xuống, ít nhất có thể kéo dài độc rắn lan tràn, tận lực tranh thủ càng nhiều thời gian.

Nam sinh đã bắt đầu mơ mơ màng màng, sau khi trên người ghim đầy ngân châm cũng không tỉnh táo lại.

Những người khác đều không biết làm sao bây giờ, hiện trường giống như Lục Kiều là người chủ sự, bọn họ cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy.

Ngẩng đầu, đối thượng với tầm mắt của những người khác nhìn qua, Lục Kiều bất đắc dĩ, duỗi tay chỉ chỉ hai người trên mặt đất kia, mở miệng nói: "Nghĩ cách đưa người ra ngoài đi, chờ ở chỗ này, thật muốn chờ chết sao?"

Làm sao để đưa người ra ngoài, đây mới là vấn đề.

Ba nữ sinh hình như cái gì cũng không biết, nam sinh trước đó đi tìm người có thể cõng một người, sau đó còn có một người.. Tầm mắt Lục Kiều không khỏi nhìn về phía Chu Chí Cường.

Chu Chí Cường ngẩng đầu đối thượng tầm mắt của Lục Kiều, nâng ngón tay lên chỉ vào chính mình, mở miệng hỏi: "Tôi tới á?"

"Nếu không thì sao, chẳng lẽ là tôi tới?" Lục Kiều hỏi lại một câu, cô nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên nhìn nhìn, tỏ vẻ.. Quá mảnh mai.

Bác sĩ Chu ngài nhất định sẽ không nhẫn tâm để cho một cô gái mảnh mai như tôi làm loại công việc tốn thể lực này đúng không?

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Khóe miệng Chu Chí Cường run rẩy, sau đó nhìn nhìn Lục Kiều, cúi đầu lại nhìn nhìn nam sinh ghim đầy ngân châm trên mặt đất, mở miệng nói: "Nhưng mà trên người hắn còn có ngân châm, khiêng lên đụng tới thì làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, cứ như vậy, hai người nâng hắn đi." Lục Kiều chỉ chỉ nam sinh bị rắn cắn, sau đó lại nhìn nhìn nam sinh bị gãy xương sườn kia, bình tĩnh mở miệng nói: "Còn vị đồng học này, tôi cảm thấy để tự hắn đi hẳn không thành vấn đề, gãy một cây xương sườn cũng không có vấn đề gì,

Nam sinh bị gãy xương sườn vẻ mặt mộng bức, hắn tỏ vẻ.. Này mẹ nó cô nói chính là tiếng người sao?

Có phải chỉ có nằm xuống không thể nhúc nhích trong mắt bác sĩ xem ra mới cần người trợ giúp hay không?

Hắn bị gãy xương sườn, không gãy chân, trách hắn sao?

Chẳng qua tình huống trước mắt đúng thật không có biện pháp nào, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa theo lời Lục Kiều nói vừa rồi, Chu Chí Cường cùng nam sinh kia nâng nam sinh bị rắn cắn.

Sau đó nam sinh bị gãy xương sườn kia che lại ngực thật cẩn thận đi ở giữa đội ngũ.

Lục Kiều đi ở sau cùng của đội ngũ, quyền chỉ huy toàn bộ đội ngũ đều ở chỗ Lục Kiều.

" Đi nhầm, là bên kia. "Lục Kiều nhàn nhạt sửa đúng Chu Chí Cường phía trước đi sai đường.

" A a a a, Lục Kiều cô còn nhớ rõ đường sao? Tôi cảm thấy chỗ nào cũng đều giống nhau, trừ bỏ cây cũng chính là cây. "Chu Chí Cường hự hự nâng người vừa đi vừa mở miệng hỏi một câu.

" Cũng phải để ý một chút, nếu không lạc đường thì làm sao bây giờ, hơn nữa giữa những cái cây này vẫn không giống nhau, ít nhất không hoàn toàn giống nhau, nhìn kỹ vẫn có khác biệt rất nhỏ. "Lục Kiều trả lời.

" Chúng ta còn phải đi bao lâu mới đến con đường kia a? "Chu Chí Cường lại hỏi.

" Chắc khoảng ba mươi phút đi, lúc tới chúng ta đi hơn bốn mươi phút, hiện tại không phải tiến độ càng chậm, cho nên đã đi được ba mươi phút rồi, còn khoảng nửa giờ đi. "Lục Kiều thô sơ giản lược tính toán một chút, đồng thời tầm mắt đảo qua đồng học đang được nâng lên kia, không phát hiện có gì khác thường, tầm mắt liền nhìn về phía một đồng học bị thương khác, mở miệng hỏi:" Cậu thế nào rồi? Còn có thể kiên trì đi không? "

" Còn có thể kiên trì. "Nam sinh thở hồng hộc trả lời một câu, trộm nhìn thần sắc Lục Kiều, nhất thời miệng không dừng được nói một câu:" Nếu tôi không thể kiên trì, có phải cô muốn đỡ tôi hay không? "

Lục Kiều nhìn qua, một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm đối thượng với vẻ mặt chờ mong của nam sinh kia.

Hả?

Đỡ cậu á?

Lục Kiều còn chưa kịp mở miệng, Chu Chí Cường đã giành trước trả lời một câu:" Đồng chí cậu suy nghĩ nhiều rồi."Lục Kiều cái loại con gái này không có tâm, còn nói đỡ cậu á, chưa đào hố chôn cậu đã tính là cô nàng có lương tâm rồi.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 112: Đến cùng Lục Kiều có thân phận gì 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Lục Kiều nhìn về phía Chu Chí Cường, nháy mắt cười ra tiếng.

Ây da, bác sĩ Chu ngài đây đều đã học được đoạt trả lời rồi sao?

Không tồi không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.

"Không thể kiên trì vậy chờ tại chỗ này, sau khi chúng tôi ra ngoài lại gọi người quay lại đón cậu." Lục Kiều mỉm cười trả về một câu.

Trở về đón hắn?

Không không không, ai biết nơi này có thể lại đột nhiên vọt ra một con rắn nữa hay không.

Tiếp tục lên đường, hự hự, trên đường không ai mở miệng nói chuyện, bọn họ vẫn nên tiết kiệm thời gian lên đường đi.

Lại đi thêm mười phút.

"Lục Kiều, bác sĩ Lục!"

"Chu Chí Cường, bác sĩ Chu!"

Ồ, người đi tìm đã tới rồi.

Tốc độ còn rất nhanh nha.

Tiếng gọi lảnh lót vang lên thật lớn giữa núi rừng, nghe thế, Chu Chí Cường vội vàng hô một tiếng.

"Chúng tôi ở chỗ này!"

Cách một đoạn, Lưu Thế Điền cùng Hoàng Thành nghe được tiếng trả lời lại, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thảm thực vật lay động phát ra tiếng vang xào xạc, chỉ chốc lát sau Chu Chí Cường liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ mang theo một cái rương cấp cứu vội vã đi về phía bọn họ bên này.

"Thế nào, bị thương sao? Tình huống như thế nào? Có nghiêm trọng không?" Hoàng Thành mang theo rương cấp cứu chạy vội qua, nhìn thấy mấy người Chu Chí Cường đang nâng nam sinh kia, liền hỏi vài câu lien tục.

"Bị rắn cắn, trong rương cấp cứu ngài mang theo có huyết thanh không, trên người con rắn kia là màu hồng cùng màu vàng đan xen, là chủng loại các người bảo hộ trong núi đúng không, các người hẳn là có huyết thanh để phòng mới đúng."

Lục Kiều mở miệng nói chuyện đồng thời tiến lên vài bước, mà Hoàng Thành sau khi nghe được Lục Kiều mở miệng liền ngẩng đầu nhìn qua, đoán được thân phận của đối phương, Hoàng Thành trực tiếp đưa rương cấp cứu qua.

Có thể nói mấy câu liền nói rõ ràng mọi chuyện, người trẻ tuổi này thật không đơn giản a.

Hơn nữa cô thật đúng là không nói sai, loại rắn này đúng thật là động vật được bảo hộ, nếu không đã sớm xử lý, ai cũng không ngờ tới con đường nhỏ này hoang phế đã nhiều năm còn sẽ có người đi qua, lại còn có nhiều người đều đi qua nữa chứ, hôm nay là tình huống thế nào vậy.

Từng người đều có mạch não khác người sao.

Nhìn đến rương cấp cứu được đưa qua, Lục Kiều cũng không nói lời vô nghĩa liền nhận lấy nói: "Đặt người xuống."

"À, được được được." Chu Chí Cường cùng một nam sinh khác vội vàng đặt người xuống.

Lúc này Lục Kiều đã mở rương cấp cứu ra, ngay sau đó liền cầm lấy huyết thanh.

Đi tới bên người nam sinh kia, kéo một cái cánh tay ra, nhanh chóng tiêm huyết thanh vào.

Tiêm huyết thanh vào xong, cơ bản liền không có chuyện gì.

Kế tiếp Lục Kiều cẩn thận rút hết ngân châm của mình ra.

Hoàng Thành nhìn thấy động tác của Lục Kiều, chần chờ một chút mới mở miệng hỏi: "Bác sĩ Lục, cô ghim kim như vậy, có phải có thể giảm bớt độc tố lan tràn độc tố hay không? Bởi vì sau khi bị loại rắn độc này cắn nhiều nhất chỉ có thể kiên trì khoảng thời gian nửa giờ."

"Đúng vậy, có một chút tác dụng đi, cũng may ngài mang huyết thanh đến kịp thời, nếu không hắn nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm nửa giờ nữa." Lục Kiều cười cười không có phủ nhận hiệu quả của ngân châm.

Sau khi Hoàng Thành nghe xong, kinh ngạc nhìn ngân châm của Lục Kiều.

Hóa ra thật sự giống như ông nghĩ vậy a, vậy cũng quá lợi hại đi?

Đây là lần đầu ông biết được trung y lợi hại như vậy đó.

Đoàn người trở về đi, đương nhiên không có khả năng lên đỉnh núi, còn có hai bệnh nhân phải đưa đến bệnh viện.

Cho nên, đương nhiên là đi xuống dưới.

Nhưng mà, còn chưa đi đến chân núi, lại có một đoàn người đi lên.

Những người này chính là người sau khi nghe được tin Lục Kiều mất tích liền được phái tới tìm người, hai nhóm người liền gặp nhau giữa đường.

Sau khi hai bên giao thiệp hàn huyên xong, Lục Kiều nghe được tin tức cũng sửng sốt một chút.

Nhiều người như vậy, đều tới tìm cô sao?

Quá hưng sư động chúng, Lục Kiều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

(*) Hưng sư động chúng (兴师动众) : Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng.

Chu Chí Cường đi ở vị trí bên cạnh Lục Kiều như cũ, ông nhìn nhìn Lục Kiều, sau đó lại nhìn nhìn hai nhóm người kia, sinh ra tò mò đối với thân phận của Lục Kiều.

Đến tột cùng là thân phận gì, cấp bậc gì, mới có thể khiến cho lãnh đạo hạ mệnh lệnh lại đây tìm người.

Phát hiện Chu Chí Cường nhìn chằm chằm vào chính mình, Lục Kiều quay đầu nhìn qua, hỏi: "Trên mặt tôi có hoa sao? Sao ngài vẫn luôn nhìn tôi vậy?"

"Không có, chỉ là tò mò, càng ngày càng nhìn không thấu cô." Chu Chí Cường hơi hơi nheo lại đôi mắt đánh giá cô, vẫn nhìn không thấu.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Tôi chỉ là một người bình thường, là đồng nghiệp của ngài, người của bệnh viện Quân đội." Lục Kiều mặt không đỏ, tim không đập lừa dối.

"Tôi tin cô cái quỷ." Chu Chí Cường trực tiếp phun tào một câu.

Bọn họ mới là người thường, Lục Kiều là người không bình thường nhất giữa một đám chuyên gia bọn họ.

Ai ai ai, viện trưởng đào chỗ nào ra được bảo bối như vậy chứ.

Lúc đi đến chân núi, Lục Kiều cùng Chu Chí Cường mới phát hiện những người khác cùng leo núi đều đã xuống núi.

Một đám người nhìn thấy hai người bọn họ lập tức liền tới đây, vô cùng náo nhiệt trò chuyện trong chốc lát, biết hai người bọn họ gặp chuyện phát sinh sau đó, các chuyên gia mới âm thầm cảm thán mấy người trẻ tuổi này vận khí thật tốt nha.

Gặp được hai người Lục Kiều cùng Chu Chí Cường khờ khạo đi đường tắt, nếu không thật đúng là xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhưng mà, bọn họ càng cảm thấy hứng thú chính là chuyện Lục Kiều ghim kim kia.

Đến tột cùng là ghim kim như thế nào mới có thể tạm hoãn độc tố a?

"Lục Kiều, cô phải phổ cập khoa học cho chúng tôi một chút nha, chúng tôi đều học Tây y, đối với trung y rất tò mò."

"Đúng đúng đúng, tôi cũng đặc biệt tò mò, trong số chúng ta chỉ có một mình cô học trung y, cô nói cho chúng tôi một chút a."

"Hay là, tôi chuyển sang trung y thử xem sao? Bao lâu thì có thể học được châm cứu nhỉ?"

Một đám chuyên gia tới trước mặt Lục Kiều giống như những đứa trẻ, trực tiếp hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Lục Kiều còn tốt, có một người khác lại hoảng loạn.

Đó chính là đồng học bị rắn cắn kia, giờ phút này hắn đã tỉnh táo lại, mở mắt ra liền thấy nhiều chuyên gia y học như vậy quay xung quanh hắn, xem xét miệng vết thương, dò hỏi cảm giác vân vân.

Nhiều người như vậy, hắn thật hoảng nha!

Lục Kiều bị vây quanh ở giữa, bắt đầu phổ cập khoa học châm cứu trung y cho các bạn nhỏ chuyên gia ^__^.

Mà cách đó không xa, Kim Ân Chính liền không vui.

Cái gì kêu chỉ có một mình Lục Kiều học trung y chứ!

Hắn không phải bác sĩ trung y sao? Hắn hành y đã vài thập niên, luận tư lịch ném Lục Kiều mấy chục con phố đi!

Hắn không xứng sao?

Một người lớn như hắn đứng tại nơi này, bọn họ có phải bị mù hay không mà nhìn không thấy.

Chẳng qua, trải qua chuyện hôm nay, Kim Ân Chính cũng lờ mờ phát giác ra.. Lục Kiều không phải bác sĩ bình thường.

Một bác sĩ bình thường sao có thể hưng sư động chúng như thế, hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Như vậy, hắn quá tò mò.

Lục Kiều.. Cuối cùng Lục Kiều còn có bí mật gì vậy?

[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 113: Lương tâm cô sẽ không đau sao 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Từ trên núi xuống tới nơi, Lục Kiều còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Lưu Thế Điền bên kia đã qua thúc giục Lục Kiều báo tin tức cho Kinh Thị bên kia.

Đầu tiên, người thứ nhất đương nhiên là lão sư bên kia, Chương Hà Chỉ lúc này khó có khi không ở trong phòng thí nghiệm, thời điểm Lục Kiều gọi điện thoại qua vừa vặn là ông nghe máy, Chương Hà Chỉ vừa mở miệng liền nói lời sắc bén giống như Lục Kiều, lúc răn dạy người quả thực giống Lục Kiều như đúc khuôn.

Nghe được lão sư bên kia lải nhải răn dạy mình, Lục Kiều vội trả lời vâng vâng liên tục, cũng không dám mở miệng phản bác, thái độ kia thật sự là cung kính thành thật.

Không có biện pháp, cô cũng biết chuyện hôm nay mình đi đường tắt gây không ít phiền toái cho người khác, một phần là làm nhiều người lo lắng an toàn của cô như vậy, còn có một phần là hưng sư động chúng sắp xếp nhiều người như vậy tới tìm cô, tuy rằng cô cũng không hối hận, nhưng thời điểm bị răn dạy Lục Kiều vẫn ngoan ngoãn nghe.

Lúc ấy cho dù đi đường nhỏ Lục Kiều cũng có nắm chắc, lúc còn nhỏ đi theo lão gia tử lớn lên ở nông thôn, trong núi có những gì là bác sĩ Lục đối quen thuộc nhất, động vật nào có độc hay không có độc hay thực vật cũng vậy, cô đều rõ như lòng bàn tay, nếu không một cô gái nũng nịu như cô sao còn dám đưa ra đề nghị đi đường tắt, loại chuyện tìm đường chết này Lục Kiều sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Mà Chu Chí Cường ở bên cạnh nhìn thấy Lục Kiều vâng vâng liên tục, có chút tò mò điện thoại bên kia là ai, nghe tiếng không giống như giọng của viện trưởng?

Nói thêm vài phút, Chương Hà Chỉ bên kia mới nói ông đang bận kế tiếp không có thời gian phản ứng cô, nói cô bên này mau chóng sau khi chấm dứt nhanh đi qua bên kia hỗ trợ ông.

"Vâng vâng, tốt, lão sư em đã biết." Lục Kiều gật gật đầu ân cần trả lời một câu, đợi nghe được bên kia treo điện thoại lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Lục Kiều, đó là ai vậy, lão sư của cô sao? Thoạt nhìn cô rất sợ ông ấy sao? Trong điện thoại mắng cô lâu như vậy, lần đầu tiên tôi thấy tính tình cô tốt như vậy đấy, nếu là người khác cô đã sớm mắng lại rồi đúng không?" Chu Chí Cường vừa thấy Lục Kiều cúp điện thoại, lập tức hỏi liên tục vài câu.

"Đúng vậy, là lão sư của tôi, lão gia tử này còn hung hơn cả tôi, tốt xấu gì cũng là lão sư của tôi, tôi cũng phải lưu vài phần mặt mũi cho ông ấy chứ, hơn nữa nói chuyện qua điện thoại nói nhiều cũng không tốt, không phải làm người khác chế giễu sao?" Lục Kiều liếc mắt nhìn Chu Chí Cường một cái, tiếp tục mở miệng nói: "Ây da, tôi là người như vậy đấy, là người tốt, tôn sư trọng đạo, ngày thường tôi ở trước mặt lão sư ông ấy nói một tôi không dám nói hai, ông ấy nói đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây."

Đúng đúng đúng, chính là bộ dáng này.

Lục Kiều xém chút nữa đều bị chính mình lừa dối luôn rồi @_@.

Chu Chí Cường bên cạnh.. Ông không hề tin chuyện ma quỷ của Lục Kiều một chút nào.

Dựa theo tính tình kia của Lục Kiều, ha hả, ha hả, mười câu thì có chín câu là giả, cũng chỉ có một câu "Tôn sư trọng đạo" kia là hơi hơi có mức độ đáng tin một chút, nhưng mà ông cho rằng bốn chữ này đối với Lục Kiều mà nói cũng là trộn lẫn hơi nước.

Kế tiếp còn phải gọi điện thoại cho bệnh viện Quân đội bên kia, lúc này đây viện trưởng tiếp điện thoại quá nhanh, sau khi chuyển được Lục Kiều còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, viện trưởng bên kia đã mở miệng.

"Lục Kiều à, có phải là cô không? Cô cùng Chu Chí Cường không có việc gì chứ? Hai người cũng quá lớn mật, địa phương kia là nơi nào chứ, đã không biết mà hai người còn chạy loạn, cũng may là không xảy ra việc gì, nếu không tôi sao có thể giao phó cho người ta chứ?"

"Lần sau không được tùy tiện chạy loạn biết chưa?"

"Được rồi, Lục Kiều cô đưa điện thoại cho Chu Chí Cường đi, tôi nói với hắn vài câu."

Viện trưởng bá bá nói một hồi thăm hỏi, sau đó chờ đến lúc Lục Kiều phản ứng lại cô đã đưa điện thoại cho Chu Chí Cường.

Chu Chí Cường nhìn đến điện thoại, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, thử tính nói nhỏ hỏi một câu: "Viện trưởng tìm tôi sao?"

"Đúng đúng." Tìm ngài, Lục Kiều trả về hai chữ còn gật gật đầu.

Nhìn thấy động tác của Lục Kiều, Chu Chí Cường hít sâu một hơi, mới vừa cầm điện thoại lên uy một tiếng.

"Chu Chí Cường, chuyện gì xảy ra vậy, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, Lục Kiều tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, ông cũng đã một bó tuổi còn không hiểu chuyện đúng không? Lúc trước chính là thấy ông trầm ổn tôi mới quyết định để ông đi cùng qua đó, vậy mà ông còn khen ngược bồi Lục Kiều cùng nhau hồ nháo, leo núi liền leo núi đi, ông còn đi đường tắt, sao, thân thể ông hư nhược sao, chỉ có vài bước đi đường như vậy ông cũng không leo được sao? Ngày thường xem ông rất lợi hại mà, leo núi thôi ông liền bại lộ thể chất?"

"Không phải, viện trưởng ngài quá bất công." Chu Chí Cường nhịn không được nói thầm một câu.

Vừa rồi viện trưởng ngài đối xử với Lục Kiều cũng không phải là thái độ này nha, ngài giống như gió xuân ấm áp, sao tới nơi này của ông lại là mùa đông rét lạnh vậy?

Này cũng quá bất công đi, quả thực chính là hai cấp xoay ngược lại.

Phốc ha ha ha ha, Lục Kiều ở bên cạnh nghe thấy thế cũng cảm thấy ủy khuất thay Chu Chí Cường.

Chẳng qua Lục Kiều người này vẫn còn có lương tâm, nhìn thấy Chu Chí Cường đồng chí bởi vì chuyện này bị mắng, trong lòng Lục Kiều băn khoăn, liền nâng lên tay vỗ vỗ bả vai Chu Chí Cường như đối xử với anh em tốt an ủi ông.

Nhưng mà mới vỗ vỗ được hai cái đã bị Chu Chí Cường vẻ mặt ghét bỏ tránh đi, ông còn cầm điện thoại nghe viện trưởng lải nhải răn dạy, đồng thời còn làm việc riêng cho Lục Kiều bên này một ánh mắt ý bảo: Đừng lộn xộn, không biết lớn nhỏ.

Đã không phải lần đầu tiên, người trẻ tuổi này sẽ không thật sự coi ông là anh em tốt đi?

Lục Kiều bị ghét bỏ còn cười ha ha ha vài tiếng, chờ ở bên cạnh.

Lúc này đây Chu Chí Cường bị răn dạy, thời gian còn dài hơn so với vừa rồi Lục Kiều bị Chương Hà Chỉ răn dạy.

Vừa rồi Chương Hà Chỉ còn có việc bận, vội vàng tiến vào phòng thí nghiệm.

Còn viện trưởng thoạt nhìn giống như không có chuyện gì, chính là mắng một đống lớn cho Chu Chí Cường nửa giờ học chính trị.

Nếu không phải ban tổ chức bên này cho gọi điện thoại miễn phí, sẽ phải mất không ít tiền a.

Thật vất vả buông điện thoại, Chu Chí Cường cảm giác đầu mình ong ong, dường như còn tàn lưu âm thanh viện trưởng răn dạy vừa rồi.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Ai da ai da, không được, bị nhắc mãi xảy ra di chứng luôn rồi.

"Lục Kiều à, hai ngày kế tiếp chúng ta an phận chút, tôi không muốn lại bị viện trưởng mắng đâu, đầu của tôi đều ong ong luôn rồi."

"Ha ha ha ha, không có việc gì, có phúc tôi được hưởng có khó ngài đảm đương nha." Lục Kiều cười hì hì trả về một câu.

"Không sai, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, chính là đạo lý này, ai ai ai, không đúng a, câu nói kia vừa rồi của cô không phải nói như vậy đi?" Chu Chí Cường lúc này mới phát hiện không thích hợp.

"Sao lại không phải? Tôi nói chính là như vậy nha." Lục Kiều vừa mở miệng trả về một câu vừa cộp cộp cộp bước nhanh hơn đi lên lầu.

Nhìn thấy động tác của Lục Kiều rõ ràng là chột dạ, Chu Chí Cường xác định vừa rồi Lục Kiều tuyệt đối không phải nói như vậy.

"Này này này, cô khẳng định nói dối, còn là anh em tốt sao, cô đối xử với tôi như vậy lương tâm sẽ không đau sao?"

Lục Kiều cộp cộp cộp bay nhanh lên lầu, thân ảnh nháy mắt biến mất ở chỗ ngã rẽ cầu thang, đồng thời cũng biến mất trong tầm mắt của Chu Chí Cường.

Qua khoảng hai giây, lúc này thanh âm của Lục Kiều mới truyền tới.

"À, tôi không có lương tâm." Cho nên sẽ không đau.

Chu Chí Cường: .

Ôi trời, người trẻ tuổi Tiểu Lục này thật đúng là.. không có lương tâm mà.

Người trẻ tuổi mặt dày vô sỉ như thế, Chu Chí Cường tỏ vẻ chính mình sống hơn phân nửa đời người, chỉ mới gặp phải một mình Lục Kiều như vậy.

Cộp cộp cộp chạy lên lầu, Lục Kiều trở lại phòng của chính mình, mở cửa, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Tìm quần áo từ trong ngăn tủ, định đi tắm rửa một cái.

Đi ra ngoài cả ngày, cô cảm giác chính mình đều giống như vị dưa chua luôn rồi.

Hai phút qua đi, tiếng nước xôn xao vang lên ở trong phòng.

Không phải nói ban tổ chức rất hào phóng, khách sạn này trong mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, thật đúng là rất thuận tiện.

Qua vài phút, Lục Kiều tắm rửa sạch sẽ xong bước ra một đầu tóc ướt đẫm buông xuống trên vai, làm cho quần áo sạch sẽ đều bị ướt, hiện ra màu sắc đậm nhạt không giống nhau.

Chậm rãi cất bước đi tới mép giường, động tác tùy ý cầm một khối khăn lông lên, xoa xoa mái tóc ướt át.

Thừa dịp tóc còn chưa khô, cô móc ra một quyển sách mở ra xem.

Hôm nay không có khả năng đi ra ngoài nữa, ai cũng không thể khiến cho cô bước ra khỏi khách sạn này, cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày hôm qua chữa bệnh từ thiện cả ngày, còn xảy ra chuyện kia của Lý Hiếu Mẫn, hôm nay leo núi mệt chết người, còn gặp phải mấy sinh viên bồng bột kia, thật đúng là không có một ngày thanh nhàn mà, ngay cả ngày đầu tiên vừa tới cô còn phải thức đêm chuẩn bị diễn thuyết nữa.

Cẩn thận tính tính toán ba ngày tới, liền bận bịu cả ba ngày a.

Sao cô chạy đến nơi nào đều có thể đụng tới người bệnh vậy nhỉ?

Nhưng mà Lục Kiều lại không biết, một chuyến giao lưu hội này còn chưa có kết thúc.

Đã có người bắt đầu có ý đồ với cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 113: Lương tâm cô sẽ không đau sao 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Giờ phút này ở Tam Viện, mấy bác sĩ đang ngồi ở phòng hội nghị mở họp.

Tuổi thoạt nhìn đều bốn năm chục tuổi, người trẻ tuổi nhất trong số bọn họ cũng đã hơn ba mươi tuổi, hắn vẫn là ngồi ở vị trí ở hàng sau cùng, nghe những người khác thảo luận phương án phẫu thuật.

"Đúng rồi, giao lưu hội ngày mai sắp xếp ở bệnh viện chúng ta đúng không?" Đột nhiên có một người trong đó mở miệng nói.

"À, hình như đúng như vậy, chẳng qua cái này không cần chúng ta nhọc lòng, chúng ta chủ yếu phụ trách phẫu thuật ngày mai, chuyện quan sát phẫu thuật này trong bệnh viện sẽ có người chuyên môn đến phụ trách chiêu đãi các chuyên gia giao lưu hội bên kia." Một người khác trả lời. "Tôi biết, chỉ là cảm giác rất mới mẻ, ông nói xem trước kia giao lưu hội đều không sắp xếp cái gì mà quan sát quá trình phẫu thuật, lúc này đây ban tổ chức thật sự biết chơi nha?"

"Ha ha ha, ai nói không phải đâu, tôi còn nghe nói giao lưu hội hôm nay đã xảy ra chuyện, tổ chức leo núi lại làm rớt mất hai người, ông nói có khôi hài không, hai người trưởng thành sống sờ sờ mà lại không thấy. Sau đó nhân viên công tác có mặt đều bị cấp trên phái đi tìm người."

Thật đúng là sống lâu mới thấy, hai người kia xem như đã nổi danh, bọn họ cũng không biết hai người đi lạc kia là ai.

Giao lưu hội bên kia không để lộ tên, có lẽ là sợ người ta mất mặt, cố ý hỗ trợ đánh yểm trợ đâu.

Chuyện này Tam Viện bên này đều nghe nói, trong vòng tròn giới y học cũng chỉ lớn như vậy, xảy ra chút chuyện gì mới mẻ, lập tức liền truyền ra.

Ây da, ngày thường công tác mệt mỏi, ngẫu nhiên nghe một chút bát quái cũng có thể thả lỏng tâm tình nha.

So với thường hai kẻ khờ khạo này liền rất khôi hài, ngọa long phượng sồ không chạy.

Giờ phút này ở khách sạn bên kia Chu Chí Cường cùng Lục Kiều đều trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn họ còn chưa tới Tam Viện quan sát, truyền thuyết của bọn họ đã bị các đồng chí Tam Viện biết.

Trở lại vấn đề chính, Tam Viện bên này còn đang mở họp.

Ca phẫu thuật hiện giờ bọn họ đang thương lượng này cũng là ca phẫu thuật để ngày mai giao lưu hội bên kia chuẩn bị quan sát, bọn họ phải chuẩn bị thật tốt để đến lúc đó viện trưởng Tam Viện có thể tăng thể diện trước mặt các chuyên gia kia.

Phương diện phẫu thuật trái tim, hệ số khó khăn rất lớn, trái tim là khí quan quan trọng nhất trong cơ thể, chỉ cần có liên quan đến phương diện phẫu thuật trái tim hệ số khó khăn liền không nhỏ chút nào, nếu không liền không cần phẫu thuật.

Đối với lần phẫu thuật này sắp xếp cho Tam Viện của bọn họ làm công tác chuẩn bị, hơn nữa ngày mai vốn dĩ có hai ca phẫu thuật, một ca phẫu thuật tim, còn có một ca kia là phẫu thuật đầu.

Hai ca phẫu thuật đều thuộc cấp độ quan trọng, bọn họ phải chuẩn bị thật tốt, không thể để thời điểm mấu chốt rớt dây xích, bọn họ đã làm đủ chuẩn bị cho hai ca phẫu thuật này.

Nhưng mà, các bác sĩ đều biết, công tác chuẩn bị có nhiều có tốt đến đâu nhưng đến lúc đó lên bàn mổ khả năng sẽ xuất hiện các loại trạng huống đột phát, đến lúc đó khảo nghiệm không chỉ có năng lực thao tác của bác sĩ mà còn khảo nghiệm phản ứng của bác sĩ, năng lực xử lý tình huống đột phát.

Trong phòng họp, người đàn ông ba mươi mấy tuổi ngồi ở hàng sau cùng kia nghiêm túc nghe mấy đồng sự mở miệng, chẳng qua vừa rồi nhắc tới chuyện kia trong giao lưu hội, thật ra hắn nhớ tới một sự kiện.

Hắn có một đồng học ở Kinh Thị, đồng học kia đi làm ở bệnh viện Nhân Dân, ngày hôm qua thời điểm gọi điện thoại liên hệ với đồng học kia liền nhắc tới bệnh viện Quân đội Kinh Thị bên kia đã từng có một băng ghi hình phẫu thuật trái tim.

Thời điểm nhắc tới băng ghi hình phẫu thuật trái tim đồng học kia rất kích động, bá bá nói thật nhiều cái gì mà thời điểm bác sĩ mổ chính kia phẫu thuật biểu hiện thế nào, nào là bóc tách, nào là xử lý cảm nhiễm, nào là quyết đoán cắt bỏ bộ phận bị cảm nhiễm, đều khen bác sĩ mổ chính lên trời cao.

Nghe đến đó hắn vẫn cảm thấy đồng học nói quá khoa trương, nhưng mà sau khi đồng học kia nói rõ quá trình phẫu thuật, hắn liền không cảm thấy đối phương khoa trương nữa.

Tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy băng ghi hình, gần như chỉ nghe đồng học tự thuật, hắn cũng cảm thấy kinh tâm động phách, sau khi gặp được tình huống đột phát phản ứng là nhanh chóng xử lý, thao tác quả thực chính là cấp bậc sách giáo khoa.

Cuối cùng, đồng học kia còn nhắc tới, bác sĩ mổ chính kia cũng có tham gia giao lưu hội lần này, hơn nữa còn nhắc tới đối phương họ Lục, Lục Kiều, một nữ bác sĩ hai mươi tuổi.

So với hắn còn trẻ hơn mười mấy tuổi, hiện tại người trẻ tuổi đều biến thái như vậy sao?

Mãi cho đến khi hội nghị kết thúc, người đàn ông kia vẫn còn nhớ thương bác sĩ Lục chưa gặp mặt kia.

Ngày mai quan sát cũng là phẫu thuật trái tim, không biết bác sĩ Lục trong truyền thuyết kia sau khi quan sát phẫu thuật sẽ có ý tưởng gì.

Bên này..

Bác sĩ Lục trong truyền thuyết đã nằm ở trên giường hô hô ngủ say, quyển sách lúc đầu còn ở trên tay đã rơi trên mặt, gương mặt kia của cô liền lộ ra một chút cằm trắng nõn tinh xảo, làn da đặc biệt trắng nõn mềm mại.

Một đầu tóc dài màu đen còn mang theo hơi nước như cũ từ mép giường buông xuống dưới.

Có lẽ là ngủ không được thoải mái, thân ảnh mảnh khảnh trên giường kia lẩm bẩm hai câu, mơ mơ màng màng nâng tay lên cầm lấy quyển sách đang đè trên mặt ném trên sàn nhà "Đông" một tiếng.

Gãi gãi gương mặt bị áp ra dấu vết nhợt nhạt kia, khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền tiếp tục mộng Chu Công.

Lầu một khách sạn --

Kim Ân Chính ngồi một mình trong phòng, nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày càng thêm hoài nghi thân phận của Lục Kiều.

Một hắc mã nửa đường xông ra tới, tuổi còn trẻ đã tham gia giao lưu hội, ngày đầu tiên diễn thuyết liền nghiền áp hắn, ngày đầu tiên chữa bệnh từ thiện vẫn là người nổi bật, ngày thứ ba không thấy người đâu mới một hai tiếng đồng hồ, vậy mà còn phái nhiều người như vậy đi tìm.

Chuyện này, nghĩ như thế nào cũng đều thấy không đơn giản!

Trung y và Tây y kết hợp, nên không phải là bên này muốn nâng lên một thiên tài y học đi?

A, không đúng, hoặc là tạo thế làm ra một "thiên tài y học" mới đúng.

Loại thao tác này Kim Ân Chính cũng không xa lạ, bởi vì hắn lúc trước chính là nổi danh như vậy, nếu không nhiều bác sĩ trung y như vậy, dựa vào cái gì mà hắn từ một nhân viên ngoại tịch có thể dùng tên tuổi trung y nổi danh trong giới y học.

Chậc chậc chậc, xem ra, thân phận Lục Kiều cũng không đơn giản, cũng không biết là con cái của gia đình quan lớn nào.

Sau lưng gia đình Lục Kiều nhất định có quyền thế, nếu không ban tổ chức sao có thể tạo thế cho Lục Kiều như thế.

Kim Ân Chính càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng.

Giao lưu hội còn có ba ngày, kế tiếp nhìn xem, nếu thật sự giống như hắn phỏng đoán, như vậy một kẻ bị phủng ra thành "Thiên tài" cũng không có gì đáng sợ.

Ngày mai, sợ là ban tổ chức nhất định còn sẽ làm cho Lục Kiều nổi bật.

Trong giới y học có đôi khi cũng không đơn giản như vậy, mất công có người nói quốc gia bọn họ tổ chức tài phiệt, bọn họ hiện giờ không phải cũng giở trò bịp bợm giống vậy sao.

Ha hả, ai cao quý hơn so với ai chứ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Đồng dạng ở khách sạn Chu Chí Cường cũng còn chưa ngủ, giờ phút này ông đang lật xem hồ sơ Lục Kiều đưa cho mình, nhìn mấy ngày ông vẫn chưa xem xong đâu.

Ban ngày tham gia hoạt động do ban tổ chức sắp xếp, buổi tối trở về xem hồ sơ, nhiều tư liệu như vậy, có một vài chỗ ông còn chưa hiểu lắm.

Đối với thân phận của Lục Kiều, không phải ông không hiếu kỳ, chẳng qua nếu viện trưởng cũng không biết, như vậy ông càng thêm không có khả năng biết nội tình bên trong.

Dù sao hai ngày kế tiếp ông chỉ cần chú ý Lục Kiều, không để xảy ra chuyện gì là được.

Ba ngày, còn có ba ngày nữa là bọn họ có thể về Kinh Thị.

Hy vọng ba ngày này có thể bình an vượt qua, ông thật sự không muốn lại nghe viện trưởng lải nhải răn dạy nữa.

Đáng tiếc, ngày đầu tiên thời tiết không tốt lắm.

Đây là lần đầu tiên sau khi tới thành phố S gặp được loại thời tiết mưa to này, ngày hôm qua còn trời trong nắng ấm ánh nắng tươi sáng, hôm nay liền mưa rền gió dữ sấm sét ầm ầm.

Ban tổ chức sắp xếp mọi người tập hợp ở lầu một khách sạn, ngay sau đó an bài xe buýt tới đón bọn họ đi qua Tam Viện bên kia.

Mặc kệ trời mưa hay không mưa, lưu trình đã an bài tốt không thể thay đổi, hơn nữa Tam Viện bên kia cũng đã nhận được thông báo chuẩn bị đầy đủ xong rồi, thế nào cũng không thể lâm thời để bọn họ leo cây.

Trong đám người, Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đứng cạnh nhau như cũ, chẳng qua hôm nay bên người hai người còn nhiều thêm mấy chuyên gia lại gần cùng tán gẫu.

Rất náo nhiệt, bọn họ đối với châm cứu của Lục Kiều biểu hiện không phải nhiệt tình bình thường.

Đối với chuyện châm cứu, Lục Kiều giải thích trong chốc lát, ngay sau đó thuận thế chuyển dời đề tài đến chuyện quan sát phẫu thuật hôm nay.

Nhắc tới quan sát phẫu thuật liền không thể không nhắc tới Tam Viện, trong đó thật là có người biết Tam Viện bên kia an bài.

"Nghe nói Tam Viện hôm nay an bài hai ca phẫu thuật, buổi sáng là phẫu thuật trái tim, buổi chiều an bài chính là phẫu thuật đầu."

Nhắc tới phẫu thuật trái tim Chu Chí Cường liền nghĩ tới phần hồ sơ kia của Lục Kiều, ông trộm quay đầu nhìn về phía Lục Kiều.

Quả nhiên, hai mắt Lục Kiều đều sáng lên.

Mà Chu Chí Cường không biết sự thật là, đôi mắt Lục Kiều sáng lấp lánh không phải bởi vì chuyện phẫu thuật trái tim.

Cô càng cảm thấy hứng thú chính là phẫu thuật đầu từ khi đến nơi này tới giờ cô đã làm rất nhiều loại phẫu thuật, nhưng mà phẫu thuật đầu cô còn chưa từng tiếp xúc qua đâu.

Xem tên đoán nghĩa, phẫu thuật đầu bao gồm u não, tổn thương não, những loại bệnh tật tương quan, xuất huyết não, cảm nhiễm vân vân.

Xe tới, mọi người lục tục lên xe.

Vài phút sau xe liền xuất phát.

Ngồi trên vị trí, Lục Kiều nhìn mưa to ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cô đã gấp không chờ nổi muốn quan sát phẫu thuật đầu vào buổi chiều.

Trong lòng cô bây giờ chỉ còn ba chữ: Làm nhanh lên, làm nhanh lên!

Mà giờ phút này Lục Kiều cũng không biết chính là, Tam Viện hôm nay an bài hai ca phẫu thuật, bất cứ ca phẫu thuật nào cô cũng không được vắng mặt.

Người khác là đi quan sát, còn cô là thực hành.

Cuối cùng diễn biến thành cô phẫu thuật, những người khác quan sát..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 114: Người nổi tiếng 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Kinh Thị --

Chị đi mấy ngày rồi nhỉ?

Hình như là ngày thứ tư, rõ ràng trước kia chị vừa đi liền đi nửa tháng bọn họ đều cho rằng đã thành thói quen, không nghĩ tới lần này chị mới đi được mấy ngày bọn họ lại thật sự có chút không quen, quả thực là sống một ngày bằng một năm, chỉ có thể nói thói quen thật là một thứ đáng sợ.

Ba nhóc con trong nhà đếm trên đầu ngón tay từng ngày một, một ngày, hai ngày, ba ngày, chị không có ở nhà, mấy ngày nay bọn họ ăn thịt cũng không thấy thơm ngon.

Hừ hừ hừ, tin bọn mi cái quỷ!

Giờ phút này trên bàn cơm nhà họ Lục, đặt một chén thịt kho tàu, màu sắc mê người, mùi hương xông vào mũi.

Trong miệng Lục Phóng còn đang ăn thịt, hàm hàm hồ hồ mở miệng nói: "Ô ô ô, không biết chị ở bên ngoài có thể được ăn thịt kho tàu ăn ngon như vậy hay không, khi nào thì chị trở về nha, cũng không gọi điện thoại liên hệ cho chúng ta một chút, chắc chắn Lục Ba Tuổi đã quên mất ba anh em chúng ta rồi."

Lục Khải trợn mắt trắng, tỏ vẻ: Không phải Lục Phóng nói như vậy không đúng, mỗi lần vừa ra khỏi cửa Lục Kiều liền giơ chân chạy như điên, làm gì còn thời gian nhớ thương ba người bọn họ ở nhà chứ?

"Yên tâm yên tâm, lúc nào chị trở lại anh sẽ còn làm thịt kho tàu ăn ngon như vậy, bảo đảm so với cái này còn ăn ngon hơn, chị nhà chúng ta thích nhất tay nghề này của anh, ở bên ngoài nhất định ăn sao ngon bằng ở nhà chứ, lần sau chị ra cửa anh sẽ nói chị mang anh theo, anh có thể nấu cơm, mang anh theo ra cửa bảo đảm sẽ nuôi chị trắng trẻo mập mạp."

Vừa nghe đến lời này của đại ca, Lục Phóng cùng Lục Khải trực tiếp hô "Thiết" một tiếng biểu đạt đầy đủ vẻ khinh thường.

Nhìn không ra nha, hiện tại đại ca đều không thành thật, không còn là người có bánh hay kẹo ăn đều nhường hai em trai nữa rồi, hiện tại một khi đại ca tranh sủng lên liền không chút do dự hố huynh đệ nha.

Tuy rằng ăn thịt rất ngon, bọn họ cũng ăn không ít, nhưng mà bọn họ nhớ thương chị là không thể nghi ngờ, hơn nữa hôm nay còn xảy ra một việc, bọn họ không biết xử lý như thế nào.

Liền sáng sớm tinh mơ hôm nay có người tìm tới cửa, người này ba đứa nhỏ đã từng gặp qua, thời điểm lần trước đi bệnh viện thăm bệnh, là người đàn ông trong phòng bệnh của Kim Phượng kia, nghiêm khắc mà nói bọn họ đều phải gọi đối phương một tiếng cha kế, dù sao chuyện Kim Phượng gả cho đối phương đó là sự thật.

Người đàn ông kia tới cửa nguyên nhân chỉ có một cái.. Đòi tiền.

Từ lúc vào cửa người đàn ông kia liền bắt đầu giả vờ đáng thương, muốn người khác đồng tình, biểu diễn có thể nói là thực tận lực nước mắt nước mũi đều tuôn ra, lải nhải từ chuyện lúc trước thời điểm Kim Phượng đến Kinh Thị đáng thương vô cùng không có chỗ ở, sau đó nhắc tới chuyện lúc hai người đi lãnh chứng lúc trước cũng bởi vì hắn thấy một người phụ nữ như Kim Phượng một mình ở bên ngoài quá đáng thương.

Còn chuyện thực ra đáng thương hay là háo sắc người có mắt đều biết, ba đứa nhỏ quá rõ ràng, dựa theo vẻ ngoài kia của Kim Phượng đàn ông tâm động là chuyện bình thường, vấn đề là Kim Phượng hiện tại bị bệnh hắn không muốn bỏ tiền ra còn tới đòi tiền mấy đứa nhỏ thật sự quá khó coi.

Có bản lĩnh ngủ với phụ nữ, hiện tại liền có bản lĩnh bỏ tiền ra.

Tuy rằng trên người ba đứa nhỏ bọn họ có tiền, nhưng mà tiền của bọn họ cũng không phải gió to thổi tới, bọn họ cực khổ thời gian dài như vậy tương lai còn tính toán để dành tiền cho chị bọn họ mua nhà chuẩn bị của hồi môn, người đàn ông này tới cửa tới khóc là có ý gì?

Đòi tiền sao?

Lục Phóng là người không vừa ý liền đồng ngôn vô kỵ, nghe được người đàn ông khóc sướt mướt nói chính mình không dễ dàng cỡ nào, nhóc trực tiếp mở miệng hỏi một câu: "Hai người đã bán nhà chưa?"

Lúc ấy người đàn ông kia liền đơ luôn, có lẽ không nghĩ tới một đứa nhỏ sẽ hỏi ra loại vấn đề này, lúc ấy biểu tình hắn miễn bàn có bao nhiêu khôi hài.

Đòi tiền không có, muốn người có ba đứa nhóc.

Đến cuối cùng người đàn ông kia bất lực trở về, nhưng mà bận tâm đến chuyện Kim Phượng dù sao cũng là mẹ ruột của Lục Phóng cùng Lục Kiều, nếu thật sự muốn lấy tiền để bảo mệnh cho bà ta Lục Thịnh cùng Lục Khải vẫn nguyện ý lấy tiền ra.

Chính là, cứu cấp cứu nghèo, Kim Phượng cùng người đàn ông kia còn có nhà, chuyện này liền không dễ làm.

Căn nhà kia của người ta bán đi còn giàu hơn bọn họ nhiều, bọn họ nghèo như vậy, nào có bản lĩnh đồng tình người ta chứ.

Nói đến nói đi, ba đứa nhỏ vẫn rối rắm không biết có nên đến bệnh viện thăm bệnh lại một lần nữa hay không, phẫu thuật lần thứ hai nghe có vẻ rất nghiêm trọng.

"Nếu không, chúng ta đi hỏi lãnh đạo của chị một chút, xem có thể liên hệ với chị hay không?" Lục Thịnh thử tính mở miệng hỏi một câu.

"Em cảm thấy có thể nha, chúng ta trẻ con không hiểu, chị là người lớn trong nhà, chúng ta vẫn nên hỏi chị một chút đi." Lục Khải phụ họa một câu.

Sau khi hai người nói xong, tầm mắt liền nhìn về phía Lục Phóng còn đang hì hục ăn thịt kho tàu, ánh mắt kia chính là dò hỏi ý kiến nhóc.

"Em không ý kiến, em thì thế nào cũng được." Lục Phóng nuốt miếng thịt kho tàu vào trong miệng.

Đã nói rồi, nếu được chọn giữa mẹ và chị, từ trước tới nay Lục Phóng đều không chút do dự lựa chọn người sau.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Mà giờ này khắc này.

Bệnh viện Quân đội bên kia.

Trong phòng bệnh, người đàn ông lúc trước vừa xuất hiện ở nhà họ Lục, giờ phút này đang ở trong phòng bệnh lải nhải chỉ trích mấy đứa nhỏ kia không có lương tâm, bạch nhãn lang, mẹ ruột nằm viện đã không tới thăm thì thôi còn không muốn bỏ tiền ra.

"Kim Phượng, cô nói quá đúng mấy đứa kia chính là bạch nhãn lang. Dù gì đi nữa cô cũng là mẹ ruột của tụi nó, hai đứa kia thì không nói, Lục Phóng còn không đau lòng cô, không phải bạch nhãn lang thì là cái gì? Còn có Lục Kiều kia, cô đều đã nằm ở bệnh viện cô ta đi làm mà cô ta cũng chẳng quan tâm, còn đi công tác, thật là nhẫn tâm mà."

"Khó trách cô không cần bọn họ, đều là bạch nhãn lang, nhưng mà cô yên tâm, ngày mai tôi còn đi tìm bọn họ, cũng không tin bọn họ ở căn nhà tốt như vậy còn không bỏ tiền ra." Dáng vẻ người đàn ông kia là tư thế lòng đầy căm phẫn, thoạt nhìn thật đúng là rất có thể hù người.

Nhưng mà Kim Phượng là ai chứ, người đàn ông trước mắt sao có thể đấu lại Kim Phượng chứ, không phải chính mình không muốn bỏ tiền ra còn ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy đi tìm mấy đứa nhỏ đòi tiền?

Thật đúng là không biết xấu hổ.

Nội tâm Kim Phượng khinh thường hắn, nhưng mà đối với mấy thằng nhóc bạch nhãn lang nhà họ Lục kia bà ta cũng tức giận không nhẹ.

Đều mẹ nó không có lương tâm, đàn ông không có lương tâm, trẻ con cũng không có lương tâm, có tiền đều không muốn bỏ ra đúng không?

Ánh mắt Kim Phượng trầm xuống, bà ta không làm gì được mấy người Lục Kiều, chẳng lẽ còn không làm gì được người đàn ông này sao?

Tưởng bà ta chết đều không muốn nhà sao, hắn tưởng bở!

Cũng may trước khi lãnh chứng bà ta học thông minh, nếu không hiện tại thật đúng là nằm bệnh viện cũng không có người tới xem một cái.

Người đàn ông kia mỗi ngày đều tới còn không phải sợ bà ta bán nhà sao? Muốn nhìn chằm chằm bà ta á?

Hắn cho rằng nhìn chằm chằm bà ta liền không bán được nhà sao, hắn vẫn quá ngây thơ rồi.

Với tính tình kia của Kim Phượng, tính mạng của bà ta sao có thể quan trọng bằng nhà chứ.

Căn nhà này, bà ta bán là cái chắc rồi.

Mà bên kia, thành phố S.

Theo tiếng mưa rơi xôn xao, xe buýt ban tổ chức sắp xếp đã chậm rãi ngừng ở cổng lớn Tam Viện.

Lục Kiều ngồi dựa ở vị trí cạnh cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người chờ ở cửa bệnh viện, chờ nhìn thấy Lưu Thế Điền đi qua cùng đối phương giao thiệp cô liền biết đây là người bệnh viện sắp xếp tới tiếp đãi.

Chờ những người khác lục tục xuống xe, hai người Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đi ở vị trí sau cùng, vừa đi còn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm nói gì đó.

Những người khác nhìn thấy Lục Kiều cùng Chu Chí Cường gần gũi không phải không hâm mộ, nhưng mà không có biện pháp người ta làm việc chung trong một bệnh viện, không giống như bọn họ.

Bọn họ cho rằng Lục Kiều cùng Chu Chí Cường nói chuyện đều là cái gì mà bí mật chuyên nghiệp.

Nhưng mà trên thực tế, hai người đối thoại là cái dạng này.

"Lục Kiều, người Tam Viện thoạt nhìn rất nhiệt tình nha, còn phái người tới cửa chờ."

"Đúng vậy, lát nữa lúc quan sát phẫu thuật chúng ta phải nghiêm túc xem, ban tổ chức thật biết chơi nha." Lục Kiều liếc mắt nhìn hai người Lưu Thế Điền bên kia một cái, phụ họa nói một câu với Chu Chí Cường.

"Chậc chậc chậc, ai nói không phải đâu, ngày hôm qua leo núi, hôm nay quan sát phẫu thuật, trước kia giao lưu hội đều không có ý tứ như vậy, vẫn là Lục Kiều cô có vận khí tốt, lần đầu tham gia giao lưu hội liền chơi tốt như vậy."

"Ha ha ha ha, vận khí của tôi vốn dĩ đã rất tốt." Lục Kiều hơi hơi nhướng mày khoe khoang một câu.

Đời trước cô cũng tham gia giao lưu hội rất nhiều lần, lúc học đại học liền bắt đầu đi theo lão sư bắt đầu quen thuộc lưu trình giao lưu hội, sau đó thì chính mình mang người khác tham gia, cô tham gia giao lưu hội không được một trăm lần cũng có mấy chục lần, cũng chưa từng gặp được ban tổ chức nào biết chơi như vậy.

Nhìn thấy Lưu Thế Điền cùng người của bên Tam Viện tán gẫu khá tốt, hai người Lục Kiều cùng Chu Chí Cường liền cất bước đi qua.

Còn phải chờ ở cổng lớn thời gian bao lâu nha, khí trời thế này, chúng ta có thể thay đổi nơi khác tán gẫu hay không?

Nhưng mà ngay khi hai người tới gần Lưu Thế Điền, nghe rõ đề tài đối phương nói chuyện với nhau, bước chân của hai người không hẹn mà cùng dừng lại.

"Đồng chí Lưu, nghe nói ngày hôm qua lúc leo núi có hai chuyên gia đi lạc sao? Ha ha ha, thời điểm chúng tôi nghe nói chuyện này cũng bị chọc cười, người đã bao lớn còn có thể để chính mình bị lạc mất chứ?"

"Ồ, hôm nay hai đồng chí kia cũng lại đây đúng không? Hay là đồng chí Lưu giới thiệu cho chúng tôi đi?"

Lưu Thế Điền nghe được lời này của đối phương, tươi cười trên mặt hắn nháy mắt thay bằng vẻ xấu hổ.

Ha ha, ha ha ha, thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm a.

Chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, hôm nay Tam Viện đã nghe được rồi sao?

Không ít người ở đây đều nghe được đối thoại vừa rồi, ít nhất nhóm chuyên gia đồng hành đều nghe rõ, tầm mắt của bọn họ liền nhìn về phía hai đương sự.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 115: Trợ giúp 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
"Bác sĩ Lục, tôi biết cô có mặt ở đây."

"Chính là cô, bác sĩ Lục tham gia giao lưu hội lần này, Lục Kiều."

"Bác sĩ Lục, làm phiền cô, ca phẫu thuật này thật sự cầu cô trợ giúp."

Bác sĩ Lục, bác sĩ Lục, bác sĩ Lục, mỗi lần nghe được người khác gọi cô như vậy, Lục Kiều đều có một loại cảm giác bất đắc dĩ.

Hôm nay cô thật sự tới Tam Viện quan sát phẫu thuật a!

Quan sát phẫu thuật biến thành bác sĩ mổ chính, loại tình huống này Lục Kiều cũng vẫn là lần đầu tiên đụng tới, thật đúng là ứng với câu nói kia, thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có ^_^.

Một giây trước, những người khác trong phòng họp còn đang hoài nghi Lục Kiều được hay không, một giây sau đương sự đang ngồi trên vị trí đã đứng dậy.

Ghế dựa phát ra tiếng vang rất nhỏ, nhận thấy được tầm mắt của mọi người nhìn qua, tầm mắt Lục Kiều đảo qua, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa đáng.

Cho dù là không trâu bắt chó đi cày, ca phẫu thuật này Lục Kiều cũng không thể không tiếp nhận, như trước đó đã nói, tạm dừng chờ lần tiếp theo, hoặc là bác sĩ mổ chính mạo hiểm thật lớn tiếp tục phẫu thuật đều không bằng Lục Kiều qua phòng phẫu thuật tiếp tục thực hiện ca phẫu thuật này.

Trong phòng phẫu thuật, Trương Khánh Sinh không phải không biết chính mình làm như vậy thực thái quá, nhưng mà cho dù thái quá hắn đều đã làm, hắn đã nghe đồng học nói về ca phẫu thuật kia của bác sĩ Lục, căn cứ vào hệ số khó khăn của ca phẫu thuật kia mà nói, ca phẫu thuật trước mắt này đối với Lục Kiều hẳn là khó khăn không lớn mới đúng.

Ca phẫu thuật kia toàn bộ quá trình đều là Lục Kiều mổ chính. Từ lúc bắt đầu mổ bụng, đến sau đó lại lấy dị vật ra, cắt bỏ bộ phận cảm nhiễm, cùng với cuối cùng khâu lại đều là Lục Kiều phụ trách, có thể khống chế toàn trường như vậy yêu cầu hệ số khó khăn rất cao, trước mắt sẽ còn sợ một cái phẫu thuật cắt bỏ sao?

Trên thực tế Lục Kiều thật đúng là không sợ, quá trình phẫu thuật vừa rồi cô ở phòng họp cũng vẫn luôn nhìn, tuy rằng chưa thấy qua tư liệu của bệnh nhân, bằng kinh nghiệm nhiều năm công tác của mình cô cũng có thể đoán được tám chín phần.

Nếu bác sĩ Tam Viện đều đã mở miệng, Lục Kiều liền được người dẫn vào phòng phẫu thuật.

Tiến vào phòng phẫu thuật, trước đó đã làm tốt công tác chuẩn bị, thay áo blouse trắng, tiêu độc sát trùng, sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị xong, lúc này Lục Kiều mới tiến vào phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh kia đi vào tới, Trương Khánh Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tốt quá, bác sĩ Lục đã tới rồi, cuối cùng tình huống có thể thay đổi một ít, nếu không tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật cũng nóng nảy muốn chết.

Nói giỡn, có thể không nóng nảy sao?

Bác sĩ mổ chính đột nhiên nói chính mình không dám tiếp tục phẫu thuật, bọn họ lại liền thêm không dám động, nếu tạo thành sự cố chữa bệnh kia đến lúc đó không chỉ có những bác sĩ tham dự phẫu thuật bọn họ ăn không hết gói đem đi, còn sẽ mang đến phiền toái cho bệnh viện.

"Bác sĩ Lục, cô tới đi." Trương Khánh Sinh nói đồng thời lập tức lui hai bước, nhường vị trí cho cô.

"Có cần tôi nói cho cô một chút tình huống của bệnh nhân.."

Lời của Trương Khánh Sinh còn chưa nói xong Lục Kiều đã nhanh chóng cất bước tiến lên, sau đó dừng lại ở vị trí mổ chính mà Trương Khánh Sinh đã đứng vừa rồi.

"Không cần, trực tiếp tiếp tục phẫu thuật đi." Lục Kiều đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng một câu như vậy, sau đó cô đã động thủ cầm lấy dao phẫu thuật.

Một khi cầm dao phẫu thuật Lục Kiều liền có một loại cảm giác quen thuộc, tầm mắt nhìn nhìn bộ vị đã bị mổ ra của bệnh nhân, cô khẽ nhíu mày quan sát một lát, trong lúc những người khác còn chưa phản ứng lại cô đã bắt đầu hạ đao.

Quá, quá nhanh đi?

Đều không cần suy xét, hoặc là thương lượng cùng các bác sĩ khác bên cạnh về vị trí hạ dao hay cắt bỏ thế nào sao?

Lục Lục Lục, cứ động thủ như vậy sao?

Đừng nói mọi người trong phòng phẫu thuật bị thái độ không chút do dự của Lục Kiều làm cho sợ ngây người, ngay cả chuyên gia ngồi trong phòng họp quan sát như cũ cũng bị động tác nhanh chóng của người thanh niên Lục Kiều này làm cho tim đập lỡ một nhịp, quá lớn mật.

Nhưng mà, kế tiếp bọn họ tiếp tục xem liền phát hiện lí do vì sao người thanh niên Lục Kiều này lại dám hạ dao nhanh chóng như thế, chậc chậc chậc, nhìn xem bàn tay kia kìa, vừa ổn lại mau, dao phẫu thuật trên tay Lục Kiều giống như hổ thêm cánh, khi sử dụng càng thêm thông thuận tự nhiên, mỗi một dao đều lưu sướng xinh đẹp như vậy, không có bất cứ khác biệt gì, thời điểm cắt bỏ hoàn toàn không đụng tới mạch máu.

Khả năng khống chế lực tay cầm dao của Lục Kiều khiến cho bọn họ đều phải hâm mộ, nếu như bọn họ có thể có kỹ thuật này, bọn họ ra cửa đều có thể đi ngang.

Mỗi một dao Lục Kiều hạ xuống đều là một loại thịnh yến thị giác khiến người xem hãi hùng khiếp vía lại âm thầm cảm thấy kỳ lạ, quá lợi hại, đồng thời hưởng thụ kích thích cùng tim đập.

Này này này, xử lý thật tốt quá.

Xử lý cắt bỏ bộ phận lại càng hoàn mỹ.

Từng dao từng dao đi xuống, mọi người đều cho rằng ca phẫu thuật này còn cần hơn một tiếng đồng hồ, hiện giờ tới trên tay Lục Kiều rồi, dường như thời gian chỉ trong nháy mắt liền phải kết thúc.

Đến khi thấy Lục Kiều bắt đầu khâu lại một tầng lại một tầng, mọi người quan sát phòng họp lúc này mới phản ứng lại.

Bốn mươi phút, ít hơn một nửa thời gian so với bác sĩ tam viện lúc trước, hơn nữa hiện giờ các hạng chỉ tiêu thân thể của bệnh nhân cũng ở trong phạm vi phẫu thuật, ca phẫu thuật này không thể nghi ngờ là rất thành công, phi thường thành công.

Hình ảnh trở lại phòng phẫu thuật bên này, tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều cảm thấy bọn họ giống như chỉ tới ăn dưa, hoặc là nói mua nước tương a, bởi vì nửa đoạn sau từ lúc bác sĩ Lục vào đây đến giờ bọn họ hình như gì cũng chưa làm, một mình bác sĩ Lục đã làm xong toàn bộ hành trình?

À, cũng không đúng nha, bác sĩ Trương ở bên cạnh vẫn có phụ một chút, chẳng hạn như hỗ trợ lấy một chút công cụ phẫu thuật, đổi một cái kéo khác, hoặc là giữ kẹp cầm máu một chút.

Trừ bác sĩ Trương còn có một y tá cũng hỗ trợ, cô ấy hỗ trợ lau mồ hôi cho bác sĩ Lục.

Giờ phút này cô y tá hỗ trợ lau mồ hôi kia, đôi mắt phát sáng nhìn bác sĩ Lục không chớp mắt, trong ánh mắt kia tất cả đều là sùng bái, kính nể, còn có khích lệ.

Đợi Lục Kiều làm xong nửa tràng phẫu thuật còn lại, ngẩng đầu liền phát hiện tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều đang nhìn chằm chằm mình.

Lục Kiều tỏ vẻ: Ách.. Đều nhìn cô làm gì vậy?

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Bác sĩ Lục, cô quá lợi hại."

Có người phát hiện tầm mắt của Lục Kiều đảo qua, vội vàng lấy lại tinh thần khen một câu.

"Cũng được, thao tác cơ bản, học thật tốt tương lai mọi người cũng có thể lợi hại giống như tôi." Lục Kiều là người hiểu được khách sáo thế nào, một khi mở miệng khiêm tốn, làm cho những người khác đều xấu hổ không thôi.

Ha hả, ha hả.

Những người khác xấu hổ cười cười.

Bọn họ cho dù luyện thêm mười mấy hai mươi năm nữa, cũng không chắc có thể làm được như bác sĩ Lục phẫu thuật vừa rồi biểu hiện lợi hại như vậy.

Ai ai ai, lại nói tiếp, bác sĩ Lục là bác sĩ của bệnh viện Quân đội Kinh Thị.

Nếu bệnh viện Quân đội lấy thực lực bác sĩ Lục làm tham chiếu.. Ôi má ơi, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ.

Nếu thật sự như vậy, thực lực của bệnh viện Quân đội Kinh Thị bên kia.. Khủng bố như vậy, thật sự không dám tưởng tượng.

Phẫu thuật kết thúc, Lục Kiều cùng cùng các bác sĩ của Tam Viện vừa nói chuyện vừa đi ra bên ngoài, áo blouse trắng trên người cũng đã cởi ra.

Còn có, Lục Kiều trộm nhìn nhìn thời gian, trong lòng âm thầm nói thầm.. Có phải đến giờ cơm rồi không?

Thay áo blouse trắng, rửa sạch đôi tay, đổi về áo khoác cảu chính mình, Lục Kiều quay lại phòng họp bên kia.

Mà trong phòng họp, Chu Chí Cường làm đồng sự của Lục Kiều đã bị các chuyên gia vây quanh.

Ây da, vốn dĩ định trộm chuồn ra ngoài đi tìm Lục Kiều, không nghĩ tới động tác chậm một bước, ra không được.

"Chu Chí Cường, bệnh viện Quân đội các ông thật không phúc hậu nha, có một đại bảo bối như Lục Kiều các ông còn cất giấu sợ chúng tôi đoạt mất có phải không?"

"Chậc chậc chậc, keo kiệt bủn xỉn, nếu không phải có giao lưu hội lần này chúng tôi còn không biết đến thời điểm nào mới có thể nhận thức Tiểu Lục đâu."

"Trung Tây y kết hợp, xem như Tiểu Lục đều giỏi cả, trung y châm cứu, Tây y phẫu thuật, Tiểu Lục còn có kinh hỉ gì mà chúng ta không biết nữa không?"

"Đúng vậy đúng vậy, thành thật nói rõ đi, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự phải trừng phạt!"

"Chu Chí Cường, có phải vừa rồi ông muốn chạy không?"

"Ha ha ha ha, cuối cùng đã để chúng ta bắt được đi?"

"Tôi liền cảm thấy không thích hợp, hôm trước khi tu bổ buồng phổi kia động tác của Tiểu Lục thoạt nhìn liền không đơn giản, lúc ấy tôi còn buồn bực, hiện tại xem như tôi đã nhìn ra, Tiểu Lục không phải lợi hại bình thường nha."

Mọi người xung quanh ông một câu tôi một câu, Chu Chí Cường bị vây ở bên trong, ông rất nhiều lần há mồm muốn nói gì đó, nhưng mà không tìm được cơ hội mở miệng.

Chu Chí Cường cảm thấy chính mình rất oan uổng, nói đạo lý một chút ông cũng không biết Lục Kiều lại có kỹ thuật xuất thần nhập hóa như vậy chứ, sử dụng dao phẫu thuật thuần thục đến như vậy, muốn lên trời a.

Chu Chí Cường cũng chưa từng xem Lục Kiều phẫu thuật, lúc trước ở bệnh viện Quân đội viện trưởng đã tổ chức một lần quan sát Lục Kiều phẫu thuật không tồi, nhưng mà lúc ấy ông phải đi công tác không ở trong bệnh viện, cũng không thấy được Lục Kiều ưu tú như thế.

Ồ, đúng rồi, Chu Chí Cường cũng đã xem hồ sơ của Lục Kiều, cảm thấy Lục Kiều này sợ là không đơn giản, nhưng mà ngoài dự đoán, hôm nay ông cũng là lần đầu tiên xem Lục Kiều phẫu thuật a.

"Trước đó tôi thật sự không biết, tôi bảo đảm, tôi dùng nhân cách của tôi thề." Chu Chí Cường giơ tay lên bảo đảm, nhìn ánh mắt không tín nhiệm của những người khác, Chu Chí Cường tiếp tục mở miệng nói: "Các ông thật sự hiểu lầm tôi, tôi cũng là lần đầu xem Lục Kiều phẫu thuật, các ông ngẫm lại mà xem, Lục Kiều mới đến bệnh viện Quân đội của chúng tôi thời gian một tháng, trước đó tôi đều không ở bệnh viện Quân đội, thật sự tiếp xúc cùng Lục Kiều không nhiều lắm."

"Tôi tin ông cái quỷ, bệnh viện Quân đội các ông ai cũng đều là quỷ tinh."

"Ha ha ha ha, Chu Chí Cường ông dùng nhân cách bảo đảm chúng tôi thật đúng là không tin, ông còn có thứ đồ vật như nhân cách kia sao?"

"Ha ha ha ha ha, tôi cũng không tin."

Phòng họp cãi cọ ồn ào, dù sao quan sát phẫu thuật đã kết thúc, bọn họ đều đang đợi Lục Kiều trở về sau đó nói một chút về ca phẫu thuật vừa rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 115: Trợ giúp 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Lúc Lục Kiều trở lại phòng họp, còn chưa kịp đi vào, đứng ở cửa liền nghe được âm thanh cãi cọ ồn ào náo nhiệt kia.

Trên mặt lộ ra thần sắc hồ nghi, Lục Kiều duỗi tay đẩy cửa phòng họp ra, sau đó thăm dò đi vào, nhìn nhìn tình huống bên trong.

Động tác thăm dò của Lục Kiều bị Lưu Thế Điền trong phòng hội nghị thấy được, ông không chút nghĩ ngợi liền vẫy vẫy tay gọi Lục Kiều một tiếng.

Nghe được hai chữ "Lục Kiều", tầm mắt của mọi người trong phòng họp đều đồng loạt nhất trí nhìn về phía của phòng họp bên kia.

Ây dô, đại danh nhân đã trở lại.

Thấy tầm mắt của mọi người nhìn qua, trên mặt Lục Kiều lộ ra một nụ cười nhẹ, từ phía sau cửa đứng ra, sau đó vẫy vẫy tay chào hỏi, tầm mắt đảo qua bọn họ.

"Cái kia.." ngữ khí Lục Kiều hơi tạm dừng một chút, chủ yếu là tầm mắt của mọi người quá nóng rực làm cho cô thật ngượng ngùng, lúc cô không ở đây đã phát sinh chuyện lớn gì sao?

Những người khác nghe được Lục Kiều mở miệng, đều nhìn cô.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lục Kiều tiếp tục mở miệng nói: "Đến giờ cơm rồi, đồng chí Lưu có phải muốn dẫn mọi người đi ăn cơm không?"

Lưu Thế Điền: Còn nhớ rõ ăn cơm, quả nhiên thiên tài ý nghĩ thật rõ ràng.

Chỉ có thể nói vuốt mông ngựa phải là đồng chí Lưu Thế Điền lợi hại a, đạo lý đối nhân xử thế không ai bằng.

Các chuyên gia nghe được Lục Kiều vừa mở miệng liền hỏi cơm, cũng lập tức bị chọc cười.

Chậc chậc chậc, quả nhiên vẫn là trẻ con mà, người trẻ tuổi còn đang tuổi ăn tuổi lớn đó.

Ăn cơm ăn cơm, một đám lão nhân như bọn họ không ăn cũng không thể để Tiểu Lục bị đói.

Một chuyến hành trình này của bọn họ, vốn dĩ ban tổ chức sắp xếp cho mọi người giải quyết cơm trưa ở nhà ăn Tam Viện, dù sao buổi chiều còn có một ca quan sát phẫu thuật, ăn cơm nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục.

Vài phút lúc sau, Lưu Thế Điền dẫn đoàn người xuất phát đi tới nhà ăn Tam Viện.

Lục Kiều cùng Chu Chí Cường vẫn đi cùng như cũ, hai người vốn dĩ đi ở sau cùng đội ngũ, nhưng mà không biết làm thế nào, đi tới đi tới, Lục Kiều cùng Chu Chí Cường liền phát hiện người bên người càng ngày càng nhiều, phía trước phía sau đội ngũ bất tri bất giác lấy hai người Lục Kiều làm trung tâm.

"Thấy được chưa, vừa rồi lúc cô chưa trở về bọn họ đều cho rằng tôi gạt bọn họ chuyện của cô. Lục Kiều cô phải làm chủ cho tôi, chứng minh cho tôi, hôm nay thật sự là lần đầu tiên tôi thấy cô tiến vào phòng phẫu thuật, tôi cũng không biết cô mổ chính lại lợi hại như vậy a."

Chu Chí Cường vẻ mặt ghét bỏ nhìn nhìn nhóm đồng hành xung quanh, sau đó sắc mặt biến đổi liền bắt đầu cáo trạng với Lục Kiều.

Nghe được Chu Chí Cường nói, Lục Kiều chậm rãi quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt "Tôi bị bắt nạt" của ông.

Thật sự mà nói, cay đôi mắt thật cay đôi mắt.

Bác sĩ Chu à ngài tốt xấu gì cũng là chuyên gia, đi ra ngoài liền đại biểu mặt tiền của bệnh viện Quân đội, ngôn hành cử chỉ vẫn nên chú ý một chút chứ.

Nếu không người khác đều cho rằng người của bệnh viện Quân đội Kinh Thị chúng ta đều ấu trĩ như vậy đó.

Khụ khụ khụ, giờ phút này Lục Kiều hoàn toàn quên mất chỉ mới ngày hôm qua cô cùng Chu Chí Cường đều là mặt hàng kẻ tám lạng người nửa cân, hai người cùng đi đường tắt đi lạc, sau đó là hành động "Toàn quân xuất kích" tìm người.

Lúc này còn ghét bỏ Chu Chí Cường ấu trĩ, Lục Kiều cô tuyệt không sẽ cúi đầu nhìn xem chính bản thân mình.

Lục Ba Tuổi chính là người ấu trĩ như vậy.

Những người khác nhìn thấy Chu Chí Cường cáo trạng trực tiếp ném qua một đống xem thường.

Một người lớn đùng như vậy còn cáo trạng, có xấu hổ hay không, có phải đàn ông không vậy?

"Cái kia, bác sĩ Chu đúng thật là lần đầu xem tôi phẫu thuật, trước đó tôi đã từng phẫu thuật một hai lần, lúc ấy bác sĩ Chu cũng không có mặt ở Kinh Thị, tôi chứng minh a." Dù sao cũng đều là đồng sự, Lục Kiều vẫn hỗ trợ chứng minh cho người ta.

Vừa được chứng thực, Chu Chí Cường liền ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ khoe khoang kia thì khỏi phải nói.

Nhưng mà căn bản không có ai nhìn ông, lực chú ý của mọi người đều ở chỗ Lục Kiều bên này.

Mấy chục người mênh mông cuồn cuộn, đi ở đường đến nhà ăn Tam Viện kia cũng phi thường bắt mắt, huống chi từng người đều là chuyên gia trong giới y học, công nhân viên chức Tam Viện nhìn thấy đội ngũ này đều yên lặng nhìn nhiều thêm vài lần.

Các chuyên gia chủ yếu cảm thấy hứng thú với năng lực cầm dao phẫu thuật kia của Lục Kiều, còn bên mảng trung y kia thật ra cũng rất có hứng thú, nhưng mà phương diện trung y quá mức thâm ảo bọn họ nghe một chốc một lát cũng không hiểu, cho nên đề tài cơ bản đều ở phương diện phẫu thuật.

Chẳng hạn như Lục Kiều làm thế nào mà tay vừa ổn lại mau như vậy, hạ dao còn dứt khoát lưu loát.

Còn có, thời điểm cắt bỏ đều không cần chuẩn bị trước, tiến vào phòng phẫu thuật liền trực tiếp thực hiện, thế này còn lợi hại hơn.

Người so với người, tức chết người mà.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.

Nói ra chỉ sợ cũng chỉ có các lão chuyên gia này đó nhưbọn họ mới dám nói.

Đến nhà ăn Tam Viện, sau khi Lưu Thế Điền dẫn đầu chạy tới giao thiệp một phen, mọi người bắt đầu xếp hàng ăn cơm.

Lục Kiều là ngoại lệ, không cần xếp hàng, những người khác trực tiếp nhường cô đứng ở vị trí thứ nhất.

Xếp hàng cái gì mà xếp hàng, Tiểu Lục đứng thứ nhất là được, bọn họ chỉ hy vọng lúc nào Tiểu Lục có thời gian rảnh tán gẫu với bọn họ nhiều một chút, nói chuyện phẫu thuật này.

Trước đó Tiểu Lục có nói chuyện luyện tập trên con thỏ, bọn họ cảm thấy hoàn toàn có thể suy xét.

Huống chi bọn họ đều xem Tiểu Lục như trẻ con mà đối đãi, để trẻ con ăn trước một ngụm cơm thì có làm sao!

Dưới sự chiếu cố của mọi người, đứa trẻ hai mươi tuổi Lục Kiều sau khi lấy đồ ăn xong tìm được vị trí liền ngồi xuống.

Bắt đầu ăn cơm, lúc ăn cơm tận lực không cần nói chuyện, miễn cho tiêu hóa không tốt.

Vùi đầu cắm cúi ăn, động tác ưu nhã nhanh chóng.

Ba phút, cô đã ăn xong rồi.

Giờ phút này Chu Chí Cường đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình lấy cơm xong trở về, đang chuẩn bị ngồi xuống vị trí đối diện Lục Kiều, ông vừa mới đặt khay đồ ăn, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, mông còn treo ở giữa không trung liền nhìn thấy khay đồ ăn trống không của Lục Kiều.

Trống không?

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Lục Kiều, cô thuộc họ heo sao?" Chu Chí Cường thật sự không thể nhịn xuống, mồm mép nhanh nhẹn liền phun tào một câu.

Ông lớn như vậy, lần đầu nhìn thấy cô gái trẻ ăn cơm nhanh như vậy.

Lục Kiều hơi hơi nhướng mày, cười, tỏ vẻ: Ồ, hôm nay ngài liền có thêm kiến thức mới rồi!

"Tôi không thuộc họ heo, bác sĩ Chu ngài mới là họ Chu đó." Lục Kiều ánh mắt mang cười trêu chọc một câu trở về.

Chu Chí Cường: . A!

"Càng ngày càng làm càn, không biết lớn nhỏ!" Chu Chí Cường nâng tay lên liền cho trán Lục Kiều một cái cốc đầu, người trẻ tuổi này càng ngày càng làm càn.

Lập tức, Lục Kiều cười ha ha ha.

Nhìn Lục Kiều ấu trĩ như thế, Chu Chí Cường đặt mông ngồi xuống: "Đúng rồi, buổi chiều là phẫu thuật não, đối với phẫu thuật não cô biết được bao nhiêu?"

"Tôi biết cũng không nhiều lắm, kỳ thật tôi càng cảm thấy hứng thú với phẫu thuật não, buổi chiều tôi phải quan sát thật cẩn thận, đến lúc đó học trộm trở về bệnh viện của chúng ta không chừng còn có thể dựa vào cái này ăn cơm đâu, hắc hắc hắc." Học trộm gì đó Lục Kiều chỉ là nói giỡn, chủ yếu là cô tương đối tò mò về trình độ y học trước mắt ở niên đại này.

Bởi vì điều kiện có hạn, phẫu thuật não tính nguy hiểm rất lớn, điều thứ nhất cần suy xét chính là phần đầu xương sọ là một không gian bịt kín, muốn mở ra yêu cầu thời gian nhất định, mà sau khi mở ra đầu óc là khí quan trung tâm của cơ thể con người, bên trong là các loại thần kinh đan xen, một khi không lưu tâm một chút xíu thôi đều sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Đời trước Lục Kiều cũng từng nghiên cứu về phẫu thuật não một thời gian, ngay từ đầu cô nghiên cứu chính là phẫu thuật, sau đó cô nghiên cứu phương hướng thay đổi, sửa thành nghiên cứu dược lý, não bộ xuất hiện vấn đề, có thể dùng thuốc cải thiện tình trạng của bệnh nhân không, đáng tiếc nghiên cứu còn chưa kịp có thành quả, cô đã đến nơi này.

Nếu có thể mà nói Lục Kiều hy vọng thời gian tới khi mình tiến vào viện nghiên cứu khoa học sau đó có thể tiếp tục hạng mục chưa kịp làm xong này.

So với việc tham gia cùng hạng mục của lão sư, Lục Kiều càng muốn tự mình làm hạng mục hơn.

Chu Chí Cường nghe được Lục Kiều thấy hứng thú với phẫu thuật não, tò mò liếc mắt nhìn cô một cái: "Nếu cô cảm thấy hứng thú với phẫu thuật não, lúc nào trở về bệnh viện Quân đội để người một nhà ở bệnh viện chúng ta dạy cho cô, nhưng mà phẫu thuật não không đơn giản, độ khó khăn không hề thấp hơn so với phẫu thuật trái tim đâu."

Vẫn nên dự phòng châm thì hơn, người trẻ tuổi nghĩ cái gì thì muốn cái đó, nhưng đừng để chỉ ba phút liền giảm nhiệt độ.

"Tôi biết, tôi đều đã thực hiện phẫu thuật trái tim, còn sợ phẫu thuật não sao?" Lục Kiều nói thầm một câu.

Nhưng mà ngồi ở vị trí của hai người lại không phát hiện ra, lúc hai người bọn họ nói chuyện người đàn ông ngồi bàn bên cạnh ngẩng đầu liếc nhìn hai người bọn họ một cái.

Tầm mắt đánh giá của người đàn ông kia dừng ở trên người Lục Kiều.

Bỗng dưng nhận thấy được có người đang nhìn mình, Lục Kiều nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh.

Người đàn ông đụng phải tầm mắt của cô nhìn qua, cũng không có thu hồi tầm mắt, mà là khẽ gật đầu.

"Cô chính là bác sĩ Lục sao?" Người đàn ông kia mở miệng hỏi.

Lục Kiều: .

Lại tới một người nhận thức cô sao?

Nói vậy, cô nổi danh ở Tam Viện như vậy sao?
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back