Bài viết: 65 

Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học
Chương 111: Tay không bắt rắn 2
Chương 111: Tay không bắt rắn 2
Editor: Lacvuphongca_ dembuon
[HIDE-THANKS]
Cũng không biết có phải hai nhân viên y tế mà bọn họ nhắc tới vừa rồi hay không.
Từ trong miệng Lưu Thế Điền Hoàng Thành đã biết Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đều là bác sĩ, nên cũng không lo lắng lắm, bác sĩ đối mặt với tình huống đột phát hẳn là biết phương pháp xử lý chính xác.
Nhưng mà sau khi đi được một đoạn, Hoàng Thành liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, căn cứ vào tình hình một đường đi tới mà phán đoán, hình như không chỉ có hai người đi vào.
Tâm mới vừa thả lỏng lại nhấc lên, nếu người nhiều xảy ra chuyện, cảnh khu đã có thể ăn không hết gói đem đi, chuyện này mà lộ ra cảnh khu sẽ phải bị chỉnh đốn và cải cách.
Bên này không thấy hai người Lục Kiều, Lưu Thế Điền trước khi xuất phát từ đỉnh núi liền liên hệ với ban tổ chức bên kia.
Lúc này ban tổ chức đã liên hệ với bệnh viện Quân đội Kinh Thị bên kia.
Viện trưởng nghe được đều không thấy cả hai người trong bệnh viện của mình, chỉ kém chút nữa liền hôn mê.
Hai người lớn sống sờ sờ, sao lại không thấy tăm hơi đâu?
Tìm không thấy á, chạy nhanh đi tìm a!
Viện trưởng chân trước nhận được tin tức, chân sau liền gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp trên.
Nói đùa sao, Lục Kiều cũng không phải là người bình thường, lúc trước thời điểm cô tới bệnh viện Quân đội ông liền đoán được.
Lãnh đạo bên kia thu được tin tức, viện nghiên cứu khoa học bên kia cũng thu được tin tức ngay sau đó.
Có thể nói, Lục Kiều bằng bản thân chi lực làm cả Kinh Thị đều sôi trào lên.
Chương Hà Chỉ mới từ phòng thí nghiệm ra tới liền nghe được tin tức như thế, sắc mặt không phải khó coi bình thường, ngay cả Hoàng Quảng Toàn cũng có chút lo sợ không dám tới gần.
"Sao lại không thấy tăm hơi? Đã phái người đi tìm chưa?" Chương Hà Chỉ đen mặt hỏi.
"Tìm rồi, cảnh khu bên kia đã phái người đi tìm, ban tổ chức bên kia cũng đã an bài tăng cường lực lượng tìm người, hẳn là không có việc gì, ông yên tâm đi." Hoàng Quảng Toàn mở miệng an ủi.
"Tôi có cái gì mà không yên tâm, thật ra không lo lắng cho Lục Kiều, nghe con bé nói qua khi còn nhỏ đi theo người trong nhà lên núi hái thuốc đi bộ nhiều, tôi chỉ cảm thấy này người trẻ tuổi thật không biết chừng mực, đường lớn thật tốt không đi còn đi đường tắt. Thật ra tôi muốn nhìn đến lúc tìm được người rồi xem Lục Kiều có thấy chính mình mất mặt không."
Một người đã hai mươi tuổi, sao còn có thể ấu trĩ như thế?
Hoàng Quảng Toàn nghe xong Chương Hà Chỉ phun tào, nhịn không được khóe miệng run rẩy một chút.
Quả nhiên là lão sư a, thật sự rất hiểu biết học sinh của mình.
Cũng không phải là, quá hiểu biết.
Thời gian trở lại hai giờ trước --
Sau khi Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đi đường tắt được một đoạn đường, theo lý mà nói khoảng cách thẳng tắp hẳn là sẽ rất gần mới đúng, nhưng mà thời điểm bọn họ đi được mười mấy phút.
"Xào xạc" tiếng vang của thảm thực vật lay động làm cho bước chân của Lục Kiều cùng Chu Chí Cường ngừng lại.
"Sẽ không lại là loài động vật có lông đi? Sói?" Chu Chí Cường nhìn động tĩnh xào xạc nơi xa, nhịn không được sợ hãi.
"Sói á? Ngài suy nghĩ nhiều rồi, nơi này thoạt nhìn không giống như có sói." Lục Kiều không chút do dự phun tào một câu.
Động tĩnh xào xạc lại tiếp tục vang lên, hai người nhìn chằm chằm, một lát sau bọn họ nhìn thấy một người chạy tới.
Người nọ cả người chật vật không thôi, quần áo trên người cực kỳ dơ bẩn, trên mặt còn bị quẹt vào rách da thịt, chảy ra vệt máu màu đỏ.
Khi người nọ nhìn thấy hai người Lục Kiều dường như cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền kích động chạy tới.
"Thật tốt quá, rốt cuộc gặp được người, hai người có thể giúp đỡ chúng tôi hay không, đồng bạn của tôi bị thương cần người hỗ trợ."
Bị thương?
Chu Chí Cường vừa nghe thấy có người bị thương, lập tức mở miệng nói: "Cậu dẫn chúng tôi qua đó đi."
"Được được được, ở phía trước, bên kia." Nam thanh niên chỉ một phương hướng, liền dẫn người đi qua.
Chu Chí Cường lập tức theo sau, Lục Kiều nhìn phương hướng cậu thanh niên đang đi, cũng đi theo đi được vài bước, ngay sau đó mở miệng hỏi cậu thanh niên một câu: "Đây không phải đường lên núi sao?"
Cậu thanh niên bị cô thình lình hỏi ra vấn đề hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại liền gật gật đầu nói: "A đúng đúng, tôi cùng bạn qua bên kia chụp ảnh, chính là đồng bạn ngẫu nhiên phát hiện phong cảnh bên kia tương đối đẹp, cho nên.. Nhưng mà cô yên tâm, chúng tôi không phải người xấu."
Lục Kiều liếc mắt nhìn đối phương một cái, gật gật đầu không mở miệng nữa.
Cậu thanh niên này nhìn cũng mười bảy mười tám tuổi, dùng ngôn ngữ mạng đời sau chính là, trong ánh mắt hắn có một loại trong veo ngu xuẩn của sinh viên.
Hắn còn muốn làm người xấu á? Có phải hắn có hiểu lầm gì về người xấu hay không?
Hơn nữa, vừa rồi Lục Kiều chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy, dù sao nếu lệch khỏi quỹ đạo con đường kia nếu có người đi tìm người cũng không tiện lắm.
Chu Chí Cường nghe được có người bị thương tương đối sốt ruột đi thật nhanh theo cậu thanh niên kia, Lục Kiều theo ở phía sau, vừa đi vừa nhớ đường.
Nói đùa sao, lệch khỏi quỹ đạo con đường chính rồi, chẳng may lát nữa lạc đường thì làm sao bây giờ?
Lưu nhiều tâm nhãn luôn luôn tốt.
Chỉ có thể nói mấy người trẻ tuổi này thật sự có thể đi a, kế tiếp Lục Kiều đi theo khoảng bốn mươi phút mới nhìn thấy đồng bạn của hắn.
Lúc ngừng lại, Lục Kiều cột lại bím tóc vừa rồi trên đường tới đây bị nhánh cây làm cho lộn xộn, bên cạnh hai má còn vài sợi tóc làm trên cổ cô hơi ngứa một chút.
Đồng bạn của cậu thanh niên kia có bốn năm người.
Xem bộ dáng của bọn họ hẳn là hẹn nhau đi chơi, trong đó có cả nam lẫn nữ, tổng cộng có sáu người.
Trừ bỏ cậu thanh niên vừa rồi dẫn đường không có việc gì, mấy cô gái thoạt nhìn cũng không có việc gì.
Bên kia có hai nam sinh đang ngồi trên mặt đất dựa vào tảng đá, cách đó không xa chính là vực sâu.
Lục Kiều đi lên trước nhìn nhìn, nơi này phong cảnh đúng thật là rất tốt, nhưng mà lại không có bất cứ cái gì đảm bảo an toàn, vừa lơ đãng ngã xuống người liền không còn.
Người trẻ tuổi, lá gan thật lớn.
Bên kia Chu Chí Cường đã bắt đầu làm kiểm tra cho hai cậu thanh niên kia, thấy Lục Kiều đi sang bên cạnh, ông lập tức nhắc nhở một câu: "Đừng đi qua đó, nguy hiểm."
"Biết biết, tôi chỉ nhìn xem một chút." Lục Kiều cười đáp lại một câu.
Ngay sau đó liền cất bước đi tới gần Chu Chí Cường bên này, nhìn nhìn hai cậu thanh niên kia mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Một cái chân bị gãy, một cái xương sườn đứt gãy, cũng may không giống trường hợp hôm qua xương sườn đứt gãy đâm thủng lá phổi, nếu không với điều kiện này cũng không thể phẫu thuật." Chu Chí Cường vừa kiểm tra vừa phun tào chuyện Lý Hiếu Mẫn ngày hôm qua một câu.
Mà mấy người trẻ tuổi nghe đối thoại của hai người liền mở to hai mắt nhìn.
Đây là bác sĩ sao, bọn họ còn tưởng rằng đồng bạn đi gọi tới là người đến đây hỗ trợ đưa người ra ngoài chứ.
Đồng bạn gọi người trở về cũng ngây ngốc một chút mới phản ứng lại, hai người này thật đúng là bác sĩ sao?
Đừng nói, thoạt nhìn đúng vậy nha.
Nhưng mà, bác sĩ nói chuyện đều như vậy sao? Gãy xương sườn trong miệng bọn họ xem ra không tính là gì?
"Vấn đề không lớn, gãy chân chỉ cần cố định một chút, xương sườn đứt gãy đưa về bệnh viện điều chỉnh lại vị trí cũ là được." Chu Chí Cường thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Kiều nghe xong gật gật đầu, tầm mắt của cô dừng trên người một người trong nhóm, nhìn một lát cảm thấy sắc mặt đối phương không đúng lắm.
Người nọ bắt đầu run lên, trời đang rất nóng, hắn lạnh sao?
Lục Kiều nhìn chằm chằm người nọ, những người khác lại nhìn chằm chằm Lục Kiều.
Bác sĩ đều kiến thức rộng rãi như vậy sao? Gãy chân gì đó đều là vấn đề nhỏ.
"Cậu lạnh lắm sao?" Lục Kiều mở miệng hỏi.
"Vâng vâng, tôi cảm thấy rất lạnh cực kỳ lạnh." Nam sinh nghe được có người hỏi mình, gian nan mở to mắt trả lời một câu.
Lúc này Chu Chí Cường cũng đã nhìn ra không thích hợp, rõ ràng thân thể rất nóng, vì sao sẽ cảm thấy lạnh chứ?
Lục Kiều ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần nam sinh kia, sau khi tới gần Lục Kiều vừa muốn duỗi tay chạm vào tay nam sinh kia, đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp sặc sỡ bay vụt tới, tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ thấy được tàn ảnh.
Hả?
Cái gì vậy?
Có thứ gì lại đây, Lục Kiều phản xạ có điều kiện chính là vươn tay thật chuẩn xác bóp lấy thứ kia.
Tập trung nhìn vào, ôi má ơi.. Rắn!
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Con rắn trong tay Lục Kiều vặn vẹo thân hình, nhưng mà còn chưa kịp phản kháng, ngón tay trắng nõn kia của Lục Kiều đã bóp lấy vị trí bảy tấc trên thân rắn.
Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm Chu Chí Cường đều bị dọa nhảy dựng, ông nhìn con rắn màu sắc sặc sỡ trên tay Lục Kiều, vừa thấy chính là loại kịch độc.
"Lục Kiều, mau ném đi." Chu Chí Cường khẩn trương hô.
"Không có chuyện gì đồ chơi này tôi rất quen thuộc." Lục Kiều mỉm cười nghiêng đầu trả lời một câu.
Đứa trẻ lớn lên ở trong núi hơn nữa còn thường xuyên chạy nhảy ở trong núi, bắt rắn không phải là kỹ năng thiết yếu sao?
Nhìn thấy Lục Kiều không sợ hãi, khóe miệng Chu Chí Cường run rẩy một chút, mở miệng phun tào nói: "Cô có phải con gái không vậy?"
"Tôi đúng thật là con gái." Lục Kiều dõng dạc, vân đạm phong khinh đáp trả một câu.
"Vậy sao cô không sợ rắn?"
"Không sợ a, cái này có gì mà sợ chứ?" Lục Kiều hỏi lại một câu.
Khóe miệng Chu Chí Cường lại lần nữa run rẩy, trong đầu linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ tới.
Ồ, Lục Kiều sợ chó.
Thời điểm ở chân núi đụng tới con chó kia, lúc đó động tác leo cây kia của Lục Kiều phải nói là cực kỳ nhanh chóng lưu loát, chậm một giây đều là không tôn trọng con chó kia.
Khụ khụ khụ, nghĩ đến biểu hiện của chính mình lúc ấy, Chu Chí Cường yên lặng phun tào hai câu ở trong lòng liền thôi.
Cuối cùng cũng thế cả, hai người đều kẻ tám lạng người nửa cân.
Chó đáng yêu như vậy cô lại sợ hãi, còn rắn nguy hiểm như vậy cô lại xem như món đồ chơi?
Lục Kiều quơ quơ thân rắn trên tay, lại lần nữa mở miệng nói: "Ngài nhìn xem, rất ngoan nha, đều bất động cũng không cắn người."
Chu Chí Cường nhìn thoáng qua qua, ông cảm thấy con rắn kia không phải không muốn động đậy cắn người, là mẹ nó không động đậy được.
Lại lần nữa liếc mắt nhìn con rắn kia một cái, Chu Chí Cường vẫn sợ đến phát hoảng.
Trái lại Lục Kiều, quá mức bình tĩnh.
Lục Kiều: Con rắn này thoạt nhìn không hung dữ chút nào.
Rắn tỏ vẻ: Cô lễ phép sao?
Từ trong miệng Lưu Thế Điền Hoàng Thành đã biết Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đều là bác sĩ, nên cũng không lo lắng lắm, bác sĩ đối mặt với tình huống đột phát hẳn là biết phương pháp xử lý chính xác.
Nhưng mà sau khi đi được một đoạn, Hoàng Thành liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, căn cứ vào tình hình một đường đi tới mà phán đoán, hình như không chỉ có hai người đi vào.
Tâm mới vừa thả lỏng lại nhấc lên, nếu người nhiều xảy ra chuyện, cảnh khu đã có thể ăn không hết gói đem đi, chuyện này mà lộ ra cảnh khu sẽ phải bị chỉnh đốn và cải cách.
Bên này không thấy hai người Lục Kiều, Lưu Thế Điền trước khi xuất phát từ đỉnh núi liền liên hệ với ban tổ chức bên kia.
Lúc này ban tổ chức đã liên hệ với bệnh viện Quân đội Kinh Thị bên kia.
Viện trưởng nghe được đều không thấy cả hai người trong bệnh viện của mình, chỉ kém chút nữa liền hôn mê.
Hai người lớn sống sờ sờ, sao lại không thấy tăm hơi đâu?
Tìm không thấy á, chạy nhanh đi tìm a!
Viện trưởng chân trước nhận được tin tức, chân sau liền gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp trên.
Nói đùa sao, Lục Kiều cũng không phải là người bình thường, lúc trước thời điểm cô tới bệnh viện Quân đội ông liền đoán được.
Lãnh đạo bên kia thu được tin tức, viện nghiên cứu khoa học bên kia cũng thu được tin tức ngay sau đó.
Có thể nói, Lục Kiều bằng bản thân chi lực làm cả Kinh Thị đều sôi trào lên.
Chương Hà Chỉ mới từ phòng thí nghiệm ra tới liền nghe được tin tức như thế, sắc mặt không phải khó coi bình thường, ngay cả Hoàng Quảng Toàn cũng có chút lo sợ không dám tới gần.
"Sao lại không thấy tăm hơi? Đã phái người đi tìm chưa?" Chương Hà Chỉ đen mặt hỏi.
"Tìm rồi, cảnh khu bên kia đã phái người đi tìm, ban tổ chức bên kia cũng đã an bài tăng cường lực lượng tìm người, hẳn là không có việc gì, ông yên tâm đi." Hoàng Quảng Toàn mở miệng an ủi.
"Tôi có cái gì mà không yên tâm, thật ra không lo lắng cho Lục Kiều, nghe con bé nói qua khi còn nhỏ đi theo người trong nhà lên núi hái thuốc đi bộ nhiều, tôi chỉ cảm thấy này người trẻ tuổi thật không biết chừng mực, đường lớn thật tốt không đi còn đi đường tắt. Thật ra tôi muốn nhìn đến lúc tìm được người rồi xem Lục Kiều có thấy chính mình mất mặt không."
Một người đã hai mươi tuổi, sao còn có thể ấu trĩ như thế?
Hoàng Quảng Toàn nghe xong Chương Hà Chỉ phun tào, nhịn không được khóe miệng run rẩy một chút.
Quả nhiên là lão sư a, thật sự rất hiểu biết học sinh của mình.
Cũng không phải là, quá hiểu biết.
Thời gian trở lại hai giờ trước --
Sau khi Lục Kiều cùng Chu Chí Cường đi đường tắt được một đoạn đường, theo lý mà nói khoảng cách thẳng tắp hẳn là sẽ rất gần mới đúng, nhưng mà thời điểm bọn họ đi được mười mấy phút.
"Xào xạc" tiếng vang của thảm thực vật lay động làm cho bước chân của Lục Kiều cùng Chu Chí Cường ngừng lại.
"Sẽ không lại là loài động vật có lông đi? Sói?" Chu Chí Cường nhìn động tĩnh xào xạc nơi xa, nhịn không được sợ hãi.
"Sói á? Ngài suy nghĩ nhiều rồi, nơi này thoạt nhìn không giống như có sói." Lục Kiều không chút do dự phun tào một câu.
Động tĩnh xào xạc lại tiếp tục vang lên, hai người nhìn chằm chằm, một lát sau bọn họ nhìn thấy một người chạy tới.
Người nọ cả người chật vật không thôi, quần áo trên người cực kỳ dơ bẩn, trên mặt còn bị quẹt vào rách da thịt, chảy ra vệt máu màu đỏ.
Khi người nọ nhìn thấy hai người Lục Kiều dường như cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền kích động chạy tới.
"Thật tốt quá, rốt cuộc gặp được người, hai người có thể giúp đỡ chúng tôi hay không, đồng bạn của tôi bị thương cần người hỗ trợ."
Bị thương?
Chu Chí Cường vừa nghe thấy có người bị thương, lập tức mở miệng nói: "Cậu dẫn chúng tôi qua đó đi."
"Được được được, ở phía trước, bên kia." Nam thanh niên chỉ một phương hướng, liền dẫn người đi qua.
Chu Chí Cường lập tức theo sau, Lục Kiều nhìn phương hướng cậu thanh niên đang đi, cũng đi theo đi được vài bước, ngay sau đó mở miệng hỏi cậu thanh niên một câu: "Đây không phải đường lên núi sao?"
Cậu thanh niên bị cô thình lình hỏi ra vấn đề hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại liền gật gật đầu nói: "A đúng đúng, tôi cùng bạn qua bên kia chụp ảnh, chính là đồng bạn ngẫu nhiên phát hiện phong cảnh bên kia tương đối đẹp, cho nên.. Nhưng mà cô yên tâm, chúng tôi không phải người xấu."
Lục Kiều liếc mắt nhìn đối phương một cái, gật gật đầu không mở miệng nữa.
Cậu thanh niên này nhìn cũng mười bảy mười tám tuổi, dùng ngôn ngữ mạng đời sau chính là, trong ánh mắt hắn có một loại trong veo ngu xuẩn của sinh viên.
Hắn còn muốn làm người xấu á? Có phải hắn có hiểu lầm gì về người xấu hay không?
Hơn nữa, vừa rồi Lục Kiều chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy, dù sao nếu lệch khỏi quỹ đạo con đường kia nếu có người đi tìm người cũng không tiện lắm.
Chu Chí Cường nghe được có người bị thương tương đối sốt ruột đi thật nhanh theo cậu thanh niên kia, Lục Kiều theo ở phía sau, vừa đi vừa nhớ đường.
Nói đùa sao, lệch khỏi quỹ đạo con đường chính rồi, chẳng may lát nữa lạc đường thì làm sao bây giờ?
Lưu nhiều tâm nhãn luôn luôn tốt.
Chỉ có thể nói mấy người trẻ tuổi này thật sự có thể đi a, kế tiếp Lục Kiều đi theo khoảng bốn mươi phút mới nhìn thấy đồng bạn của hắn.
Lúc ngừng lại, Lục Kiều cột lại bím tóc vừa rồi trên đường tới đây bị nhánh cây làm cho lộn xộn, bên cạnh hai má còn vài sợi tóc làm trên cổ cô hơi ngứa một chút.
Đồng bạn của cậu thanh niên kia có bốn năm người.
Xem bộ dáng của bọn họ hẳn là hẹn nhau đi chơi, trong đó có cả nam lẫn nữ, tổng cộng có sáu người.
Trừ bỏ cậu thanh niên vừa rồi dẫn đường không có việc gì, mấy cô gái thoạt nhìn cũng không có việc gì.
Bên kia có hai nam sinh đang ngồi trên mặt đất dựa vào tảng đá, cách đó không xa chính là vực sâu.
Lục Kiều đi lên trước nhìn nhìn, nơi này phong cảnh đúng thật là rất tốt, nhưng mà lại không có bất cứ cái gì đảm bảo an toàn, vừa lơ đãng ngã xuống người liền không còn.
Người trẻ tuổi, lá gan thật lớn.
Bên kia Chu Chí Cường đã bắt đầu làm kiểm tra cho hai cậu thanh niên kia, thấy Lục Kiều đi sang bên cạnh, ông lập tức nhắc nhở một câu: "Đừng đi qua đó, nguy hiểm."
"Biết biết, tôi chỉ nhìn xem một chút." Lục Kiều cười đáp lại một câu.
Ngay sau đó liền cất bước đi tới gần Chu Chí Cường bên này, nhìn nhìn hai cậu thanh niên kia mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Một cái chân bị gãy, một cái xương sườn đứt gãy, cũng may không giống trường hợp hôm qua xương sườn đứt gãy đâm thủng lá phổi, nếu không với điều kiện này cũng không thể phẫu thuật." Chu Chí Cường vừa kiểm tra vừa phun tào chuyện Lý Hiếu Mẫn ngày hôm qua một câu.
Mà mấy người trẻ tuổi nghe đối thoại của hai người liền mở to hai mắt nhìn.
Đây là bác sĩ sao, bọn họ còn tưởng rằng đồng bạn đi gọi tới là người đến đây hỗ trợ đưa người ra ngoài chứ.
Đồng bạn gọi người trở về cũng ngây ngốc một chút mới phản ứng lại, hai người này thật đúng là bác sĩ sao?
Đừng nói, thoạt nhìn đúng vậy nha.
Nhưng mà, bác sĩ nói chuyện đều như vậy sao? Gãy xương sườn trong miệng bọn họ xem ra không tính là gì?
"Vấn đề không lớn, gãy chân chỉ cần cố định một chút, xương sườn đứt gãy đưa về bệnh viện điều chỉnh lại vị trí cũ là được." Chu Chí Cường thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Kiều nghe xong gật gật đầu, tầm mắt của cô dừng trên người một người trong nhóm, nhìn một lát cảm thấy sắc mặt đối phương không đúng lắm.
Người nọ bắt đầu run lên, trời đang rất nóng, hắn lạnh sao?
Lục Kiều nhìn chằm chằm người nọ, những người khác lại nhìn chằm chằm Lục Kiều.
Bác sĩ đều kiến thức rộng rãi như vậy sao? Gãy chân gì đó đều là vấn đề nhỏ.
"Cậu lạnh lắm sao?" Lục Kiều mở miệng hỏi.
"Vâng vâng, tôi cảm thấy rất lạnh cực kỳ lạnh." Nam sinh nghe được có người hỏi mình, gian nan mở to mắt trả lời một câu.
Lúc này Chu Chí Cường cũng đã nhìn ra không thích hợp, rõ ràng thân thể rất nóng, vì sao sẽ cảm thấy lạnh chứ?
Lục Kiều ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần nam sinh kia, sau khi tới gần Lục Kiều vừa muốn duỗi tay chạm vào tay nam sinh kia, đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp sặc sỡ bay vụt tới, tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ thấy được tàn ảnh.
Hả?
Cái gì vậy?
Có thứ gì lại đây, Lục Kiều phản xạ có điều kiện chính là vươn tay thật chuẩn xác bóp lấy thứ kia.
Tập trung nhìn vào, ôi má ơi.. Rắn!
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Con rắn trong tay Lục Kiều vặn vẹo thân hình, nhưng mà còn chưa kịp phản kháng, ngón tay trắng nõn kia của Lục Kiều đã bóp lấy vị trí bảy tấc trên thân rắn.
Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm Chu Chí Cường đều bị dọa nhảy dựng, ông nhìn con rắn màu sắc sặc sỡ trên tay Lục Kiều, vừa thấy chính là loại kịch độc.
"Lục Kiều, mau ném đi." Chu Chí Cường khẩn trương hô.
"Không có chuyện gì đồ chơi này tôi rất quen thuộc." Lục Kiều mỉm cười nghiêng đầu trả lời một câu.
Đứa trẻ lớn lên ở trong núi hơn nữa còn thường xuyên chạy nhảy ở trong núi, bắt rắn không phải là kỹ năng thiết yếu sao?
Nhìn thấy Lục Kiều không sợ hãi, khóe miệng Chu Chí Cường run rẩy một chút, mở miệng phun tào nói: "Cô có phải con gái không vậy?"
"Tôi đúng thật là con gái." Lục Kiều dõng dạc, vân đạm phong khinh đáp trả một câu.
"Vậy sao cô không sợ rắn?"
"Không sợ a, cái này có gì mà sợ chứ?" Lục Kiều hỏi lại một câu.
Khóe miệng Chu Chí Cường lại lần nữa run rẩy, trong đầu linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ tới.
Ồ, Lục Kiều sợ chó.
Thời điểm ở chân núi đụng tới con chó kia, lúc đó động tác leo cây kia của Lục Kiều phải nói là cực kỳ nhanh chóng lưu loát, chậm một giây đều là không tôn trọng con chó kia.
Khụ khụ khụ, nghĩ đến biểu hiện của chính mình lúc ấy, Chu Chí Cường yên lặng phun tào hai câu ở trong lòng liền thôi.
Cuối cùng cũng thế cả, hai người đều kẻ tám lạng người nửa cân.
Chó đáng yêu như vậy cô lại sợ hãi, còn rắn nguy hiểm như vậy cô lại xem như món đồ chơi?
Lục Kiều quơ quơ thân rắn trên tay, lại lần nữa mở miệng nói: "Ngài nhìn xem, rất ngoan nha, đều bất động cũng không cắn người."
Chu Chí Cường nhìn thoáng qua qua, ông cảm thấy con rắn kia không phải không muốn động đậy cắn người, là mẹ nó không động đậy được.
Lại lần nữa liếc mắt nhìn con rắn kia một cái, Chu Chí Cường vẫn sợ đến phát hoảng.
Trái lại Lục Kiều, quá mức bình tĩnh.
Lục Kiều: Con rắn này thoạt nhìn không hung dữ chút nào.
Rắn tỏ vẻ: Cô lễ phép sao?