Welcome! You have been invited by tatsuno jin to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 106: Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Bên này Lục Kiều cùng Chu Chí Cường cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó, nhóm chuyên gia ở xung quanh tất cả đều mang vẻ mặt chua xót nhìn Chu Chí Cường.

Chậc chậc chậc, đồng sự chính là tốt như vậy đó, vừa rồi Tiểu Lục cự tuyệt bọn họ, sau đó đối xử với đồng sự Chu Chí Cường lại vui vẻ như vậy.

Ôi, đây là đạo lý gần quan được ban lộc đúng không?

Có thể để Tiểu Lục nhắc tới biện pháp châm cứu kia hay không, bác sĩ bệnh viện Quân đội đều biết a, cho dù không học được vẫn luôn có người muốn xem đúng không?

Hâm mộ, ghen ghét, bọn họ cũng muốn xem a.

Trong một góc tiệc tối, Kim Ân Chính nhìn thấy Lý Hiếu Mẫn giống một con chó rơi xuống nước xám xịt chạy về, tức giận trực tiếp mắng một câu.

"Phế vật!" Một chút việc nhỏ cũng làm không được, xem ra giao lưu hội lần sau không thể mang Lý Hiếu Mẫn theo nữa.

Lý Hiếu Mẫn vừa thấy sắc mặt này của Kim Ân Chính liền có chút sợ hãi, trực giác nói cho hắn, lão sư không cao hứng, thậm chí là cực kỳ tức giận.

Tiệc tối ăn ăn uống uống, nhóm chuyên gia ở chung một chỗ tán gẫu một chút về các loại kinh nghiệm trong lĩnh vực mà bọn họ am hiểu, cái nhìn, kiến nghị.

Khoảng mười giờ, tiệc tối còn chưa kết thúc, Lục Kiều nhìn mọi người vẫn hứng thú bừng bừng như cũ, cô nâng tay lên che miệng ngáp.

Lại mệt nhọc rồi, cô còn đang tuổi ăn tuổi lớn, yêu cầu chất lượng giấc ngủ thật tốt.

Mấy người bên cạnh nhìn thấy động tác này của Lục Kiều, người nọ vốn dĩ còn đang mở miệng nói chuyện ngữ khí hơi tạm dừng một chút, lời nói liền chuyển.

"Tiểu Lục à, tôi thấy cô mệt rồi, hay là lần sau chúng ta lại thảo luận tiếp nhé? Hôm nào cô có thời gian có thể đến bệnh viện tỉnh của chúng tôi nhìn một cái, đến lúc đó tôi làm chủ mời cô ăn cơm."

"Ai ai ai, còn có tôi, cô tới tôi cũng mời cô ăn cơm."

"Ồ, còn không phải chỉ là một bữa cơm sao, xem các ông như vậy kìa, nếu là tôi tôi liền không mời Tiểu Lục ăn cơm, tôi trực tiếp bao hết toàn bộ chuyện ăn ở đi lại của cô luôn."

Những người khác: Vẫn là con mẹ nó ông thật lợi hại a!

"Ha ha ha, được được, đến lúc đó có cơ hội tôi chắc chắn sẽ đi, bây giờ tôi thật sự rất mệt, tối hôm qua lâm thời cho tôi biết chuyện diễn thuyết, phải chuẩn bị bản thảo suốt đêm, hiện tại tôi đứng cũng muốn ngủ rồi, vậy không cùng các ngài trò chuyện nữa nha." Lục Kiều cười nhẹ nâng lên tay vẫy vẫy, sau đó nhanh chóng xuống sân khấu.

Lục Kiều nhớ rõ lời dặn dò trước đó của Chu Chí Cường, trước khi rời đi còn cố ý tìm Chu Chí Cường nói một tiếng, Chu Chí Cường vừa nghe Lục Kiều phải đi, liền tỏ vẻ muốn cùng cô rời đi.

Dù sao ông lưu lại cũng không chuyện gì, trở về còn có thể tiếp tục cân nhắc phần hồ sơ phẫu thuật tim kia của Lục Kiều, có một bộ phận ông vẫn có chút không hiểu.

Nghiêng đầu nhìn nhìn quầng thâm mắt của Lục Kiều, Chu Chí Cường tỏ vẻ: Thôi, chỗ không hiểu được vẫn nên để ngày mai hỏi lại đi.

Hai người cùng nhau trở lại khách sạn, từng người trở lại phòng của chính mình.

Lục Kiều dùng động tác cực kỳ nhanh chóng rửa mặt, sau đó nằm trên giường đi gặp Chu Công.

Cô thật sự quá mệt mỏi, giấc ngủ ba tiếng đồng hồ hôm qua không đủ để làm cô thỏa mãn.

Mà Chu Chí Cường trở lại trong phòng, thay đổi một bộ quần áo, sau đó cầm lấy hồ sơ ngày hôm qua Lục Kiều đưa cho ông nghiêm túc mở xa xem, gặp được vấn đề không xác định hoặc là không hiểu ông còn cố ý dùng vở của mình viết xuống dưới, nói như vậy, lúc ông tìm Lục Kiều hỏi sẽ càng tiện hơn.

Đêm khuya, yên tĩnh không một tiếng động.

Trong một căn phòng nào đó lại truyền đến động tĩnh leng keng loảng xoảng loảng xoảng, dường như có người đụng vào thứ gì ngã thật mạnh ở trên mặt đất.

Nhưng mà người cùng một tầng lầu có cẩn thận lắng nghe đi chăng nữa lại cũng chưa nghe được cái gì.

Thật là kỳ lạ.

Giao lưu hội ngày hôm sau, dựa theo lưu trình, chương trình hôm nay chính là chữa bệnh từ thiện.

Làm bác sĩ, gặp phải nghi nan tạp chứng tụ ở bên nhau thảo luận luôn sẽ có nhiều phương pháp xử lý hơn, cũng sẽ có nhiều phương pháp trị liệu hơn.

Mà giao lưu hội lần này liền có sáng tạo khác đó chính là sắp xếp chữa bệnh từ thiện, bệnh nhân đều là tiếp nhận từ bệnh viện tới, bọn họ có lẽ là làm kiểm tra không có vấn đề gì thân thể lại không thoải mái, hoặc là chữa bệnh thời gian dài không có tiến triển, hoặc là gặp được tình huống từ trước đến nay chưa từng thấy qua, không thể xác định phương án điều trị.

Vật tẫn kỳ dụng, nếu đã tổ chức hội giao lưu y học lần này, như vậy thuận tiện giải quyết một chút việc chẳng phải là đẹp cả đôi đường rồi không?


(*) Vật tẫn kỳ dụng: Nghĩa là dùng người đúng việc, dùng vật đúng chỗ.

Nếu nói tinh, phải nói đến ban tổ chức, áp bức sức lao động của nhóm chuyên gia quả thực là không nương tay chút nào.

Mà sắp xếp chữa bệnh từ thiện cũng chia làm hai khu vực, một bên là khám trung y một bên là khám Tây y, kỳ thật cũng chỉ là chung một cái phòng họp ở giữa dùng một loạt bàn ngăn cách thôi, kỳ thật hai bên đều có thể nhìn đến tình huống bên kia.

Từng bác sĩ đều có vị trí riêng, bên cạnh còn có tiểu sử tóm tắt, bệnh nhân có thể tự mình lựa chọn bác sĩ.

Vị trí sắp xếp tương đối có ý tứ, vậy mà Lục Kiều ở đằng trước, còn Kim Ân Chính ở phía sau Lục Kiều.

Ha ha ha ha, thật có ý tứ.

Những người khác đều đã nhìn ra, ban tổ chức đây là trắng trợn bất công nha.

Lục Kiều là con ruột, mà Kim Ân Chính kia chính là nhặt được trong thùng rác.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Cũng có thể lý giải, ban tổ chức bao che cho con là chuyện bình thường mà, một là người một nhà, một lại là.. Địch nhân.

Tuy rằng là khách quý đặc biệt, nhưng cũng không thể phủ nhận Kim Ân Chính chính là địch nhân.

Mà Lục Kiều khi đến hiện trường địa điểm chữa bệnh từ thiện nhìn thấy vị trí của mình cũng hơi kinh ngạc.

"Ban tổ chức sắp xếp, ha ha ha, mười phần thì có tám chín phần vị trí này còn có Lưu Thế Điền nhúng tay." Chu Chí Cường vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn vị trí của Kim Ân Chính một cái, sau đó lại nhìn vị trí của Lục Kiều được xếp trước nhất, ông rất vui vẻ.

"Quay đầu lại cảm ơn đồng chí Lưu." Lục Kiều cũng cười theo, được thiên vị ai mà không vui vẻ chứ.

Lục Kiều cùng Chu Chí Cường thì vui vẻ, Kim Ân Chính bên kia vừa đi vào hội trường nhìn thấy vị trí của mình vậy mà xếp phía sau một tiểu nha đầu đã không thể vui vẻ nổi, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Kim Ân Chính âm thầm mắng chửi người ở trong lòng, nhưng mà ban tổ chức đều đã sắp xếp xong xuôi, lúc này mà làm ầm ĩ vậy thì có chút mất thân phận.

Đen mặt đi vào vị trí của chính mình, ngồi xuống.

Bên người hắn vẫn có hai học sinh đi theo như cũ, nhưng mà bảo tiêu lại không vào được loại địa phương như thế này.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ."

Đột nhiên, Lý Hiếu Mẫn đứng ở bên cạnh Kim Ân Chính đột nhiên che ngực lại ho khan vài tiếng.

Ở vị trí cách vách, Lục Kiều nghe được tiếng ho khan, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp cô nhìn thoáng qua.

Tiếng ho khan trầm tạp, nghe vào tai không giống như bệnh trạng cảm mạo.

Nhanh chóng phán đoán một chút, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, nhưng là còn không đợi Lục Kiều nghĩ kỹ, đột nhiên Lý Hiếu Mẫn đã nhận ra tầm mắt của Lục Kiều, hắn hung tợn trừng mắt nhìn lại.

Bị trừng mắt nhìn, Lục Kiều liền bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Thực nhanh, đã có người bệnh lại đây.

Hai người bệnh, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

Một người khác, là một bé gái, khoảng hai ba tuổi, được một người phụ nữ ôm vào trong ngực.

Người phụ nữ ôm con vừa xuất hiện ở đây mọi người liền phát hiện, trên mặt đứa bé kia mọc đầy mụn nhọt, ngay cả cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, trên da thịt cũng có rất nhiều mụn nhọt giống như trên mặt, thoạt nhìn rất dọa người.

Nam bệnh nhân không chút do dự lựa chọn Tây y, thực mau lựa chọn một bác sĩ bắt đầu xem bệnh.

Mà người phụ nữ ôm con kia lại có chút rối rắm, cô nhìn bên Tây y, sau đó lại nhìn nhìn bên trung y.

Do dự hai ba phút mới chọn bên trung y dưới cái nhìn nhìn chăm chú của mọi người.

Người phụ nữ tên là Tú Phương, đứa bé trong lòng ngực cô chính là con gái của cô, năm nay mới vừa ba tuổi, đứa bé thoạt nhìn rất hoạt bát, ở trong ngực mẹ không ngừng nhích tới nhích lui.

Tú Phương ôm con gái đi từng bước về phía trung y bên kia, trong lòng lại có chút bồn chồn, trước đó cô đã đưa con gái đi khám Tây y, thậm chí không chỉ đi khám ở một bệnh viện, cô đã chạy năm sáu bệnh viện trứ danh, sau khi khám bác sĩ đều nói là bệnh ngoài da bình thường, không có phương án điều trị cụ thể, chỉ có thể vừa điều trị vừa xem hiệu quả, ba tháng tái khám một lần.

Nhưng mà đã qua thời gian nửa năm, một chút tác dụng cũng không có, mụn nhọt trên người con gái cô không chỉ có không bớt đi hơn nữa lại còn không ngừng gia tăng, đây chính là con gái của cô nếu không khỏi được tương lai làm sao bây giờ a?

Hôm nay có thể tới chữa bệnh từ thiện là nhờ bên phía bệnh viện đề cử cô lại đây, hơn nữa vị bác sĩ kia còn nói, lần chữa bệnh từ thiện này là cơ hội khó có được, không chỉ có chuyên gia trong nước, còn có chuyên gia nước ngoài cũng sẽ hỗ trợ khám bệnh.

Người phụ nữ chậm rãi đi vào chỗ bác sĩ bên này, tầm mắt cô nhìn về phía vị trí bác sĩ thứ nhất

Ấn tượng đầu tiên là, tuổi thật trẻ.

Thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn cả cô.

Liếc mắt một cái nhìn thoáng qua tóm tắt bên cạnh bác sĩ.. Lục Kiều, công tác ở bệnh viện Quân đội Kinh Thị.

Gần như chỉ nhìn thoáng qua, người phụ nữ liền thu hồi tầm mắt.

Cô ôm con trong ngực lại lần nữa nhấc chân cất bước đi qua, sau đó ngừng trước vị trí của Kim Ân Chính.

Thấy một màn như vậy, không ít người đều thở dài trong lòng, Tiểu Lục thoạt nhìn vẫn là tuổi còn quá trẻ, mới có thể khiến cho người bệnh lựa chọn Kim Ân Chính.

Lục Kiều ngồi nguyên trên vị trí, không có cảm xúc dao động gì, chữa bệnh từ thiện đã sớm nói, người bệnh tự mình lựa chọn bác sĩ khám bệnh.

Người ta không lựa chọn cô, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Lục Kiều, có người đã không vui rồi.

"Bác sĩ Lục, ngại quá, người bệnh lựa chọn tôi, xem ra tôi vẫn càng làm cho người bệnh tín nhiệm hơn nha." Đây là lần đầu tiên Kim Ân Chính đối mặt cùng Lục Kiều.

Phía trước đều là để cho học sinh kia của hắn đi khiêu khích, hiện giờ thật ra lại để chính mình mở miệng.

Ngước mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, Lục Kiều mỉm cười.

"Vâng vâng vâng, bác sĩ Kim ngài thật là lợi hại!" Lục Kiều dùng miệng lưỡi thanh lãnh, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, nói lời giả dối.

Vâng vâng vâng, bác sĩ Kim ngài thật lợi hại.

Lợi hại muốn chết, ông chính là béo nhất!

Bác sĩ Lục tỏ vẻ: Nói lời âm dương quái khí cô cũng là người chuyên nghiệp, chỉ là nói loại lời này ít nhiều có chút khó xử chính mình, khiến mình ghê tởm.

Ọe!

Chính mình đều phải phun ra.

Lục Kiều vừa mở miệng, lập tức liền khiến cho không ít người nhìn qua.

Nhìn dáng vẻ giả bộ của Lục Kiều, sau đó nhìn vẻ mặt Kim Ân Chính giống như ăn cái gì đó.

Phốc ha ha ha, thật sự quá khôi hài.

Muốn hỏi Tiểu Lục, sao có thể làm được chuyện một khi mở miệng liền làm cho người ta tức muốn chết?

Nhận thấy được tầm mắt của mọi người nhìn qua, Lục Kiều vẫn đoan trang đại khí, bình tĩnh tự nhiên như cũ.


(*) Đại khí: Tài năng, chí khí rất lớn.

Bác sĩ Lục tỏ vẻ: Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật!
[/HIDE-THANKS]

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 107: Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
"Ây dô, tôi liền biết bác sĩ Kim là người tốt mà, tuy rằng học sinh của ông thoạt nhìn không giống người tốt, nhưng mà tôi cũng không ngại, có thể cùng nhau trợ giúp người bệnh tôi phi thường vui vẻ."

Lục Kiều nói xong, đi vài bước tới chỗ Kim Ân Chính, sau đó chớp chớp một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn thấy người lại đây, Kim Ân Chính tỏ vẻ chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như thế.

Lời vừa rồi của hắn đó là lời khách sáo, là trào phúng, bác sĩ Lục này nghe không hiểu hay là nhìn không ra vậy?

Còn thật đúng là không biết xấu hổ lại đây? Không cảm thấy mất mặt sao?

Lục Kiều tỏ vẻ: Ồ, không cảm thấy!

Mặt mũi đó là cái gì, có thể ăn hay là có thể uống vậy?

Nếu không thể ăn không thể uống, vậy muốn dùng nó làm gì.

"Bác sĩ Kim, ngài nhanh xem đi, người bệnh còn đang chờ đó." Lục Kiều không chỉ có da mặt dày thò qua tới, vậy mà còn thúc giục Kim Ân Chính tiếp tục khám cho bệnh nhân.

Chưa từng thấy qua bác sĩ nào không biết xấu hổ như vậy.

Ha ha ha ha, chỉ có thể nói, bác sĩ Lục thật đúng là mỗi một lần đều sẽ cho người ta những kinh hỉ không giống nhau.

Anh cho rằng bác sĩ Lục muốn nén giận?

Không, anh sai rồi, bác sĩ Lục cô sẽ âm dương quái khí dỗi người.

Anh cho rằng bác sĩ Lục sẽ nổi giận?

Không không không, anh lại sai rồi, bác sĩ Lục thuyết minh đầy đủ một câu, đó chính là.. Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Nhóm chuyên gia bên cạnh nhìn động tác của Lục Kiều quả thực đều bị chọc cười, quả nhiên mạch não của người trẻ tuổi rất khác biệt nha.

Chậc chậc chậc, nhìn nhìn sắc mặt kia của Kim Ân Chính đều biến đen.

Nhưng mà dưới thúc giục của Lục Kiều, hắn còn phải tiếp tục khám cho bệnh nhân.

Vừa rồi hắn đã xem qua tình huống của người bệnh, những gì nên hỏi cũng đều đã hỏi qua, Kim Ân Chính còn cố ý nhìn sổ khám bệnh, cái nhìn của hắn cùng các bác sĩ trước đó cũng không có gì khác nhau.

Đây hẳn là một loại bệnh ngoài da, trước mắt mà nói không có ký lục bệnh án, cho nên vẫn là câu nói kia, trước điều trị nhìn xem tình huống, đúng thời gian tái khám là được.

Nhưng mà lời nói ra vẫn muốn nói lời khác đi một chút, dù sao hắn chính là bác sĩ Kim Ân Chính mà.

"Như thế này, tôi kê đơn thuốc cho cô cho cô bé uống mấy ngày nhìn xem, tình huống người bệnh hiện giờ khó mà nói được, trước đó tôi cũng chưa từng gặp qua loại bệnh này, chờ tôi trở về xem lại, kế tiếp nếu có ý tưởng gì tôi sẽ liên hệ với bác sĩ chủ trị của người bệnh thương lượng xem có cần phải sửa lại phương án điều trị một chút hay không."

Tú Phương nghe thấy lời này không khác biệt với các bác sĩ trước đó, trong lòng vô cùng mất mát.

Vẫn là không có biện pháp, nhưng mà con cô càng ngày càng lớn, ánh mắt của người ngoài đã bắt đầu tạo thành ảnh hưởng tâm lý đối với bé, nếu tiếp tục như vậy, rốt cuộc có thể điều trị hết hay không?

"Vậy làm phiền bác sĩ Kim." Trừ bỏ nói như vậy, Tú Phương cũng không biết làm thế nào.

Kim Ân Chính nhìn ra được thần sắc có lệ của người phụ nữ kia, hắn nhíu mày không vui.

Dư quang khóe mắt đột nhiên nhìn thấy Lục Kiều bên cạnh, linh quang trong đầu chợt lóe, mở miệng hỏi một câu: "Bác sĩ Lục, chuyện này cô thấy thế nào? Cô có giải thích nào khác hay không?"

Nghe được lời này của Kim Ân Chính, Lục Kiều ngẩng đầu, bắt gặp tầm mắt vui sướng khi người gặp họa của Kim Ân Chính nhìn qua.

Ha hả, bác sĩ Kim đây là ném nồi sang cho cô sao.

Họa thủy đông dẫn, thấy cô ở nơi này liền muốn làm chút chuyện cho cô sao?

(*) Họa thủy đông dẫn 祸水东引: Thảm họa phía Đông. Ý đại khái là muốn khuấy động lên một số rắc rối. Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác để không gây hại cho mình.

Nghe thấy lời này của Kim Ân Chính, tầm mắt của những người khác vội vàng dừng trên người Lục Kiều.

Nhưng mà Tú Phương ôm con gái cơ bản không ôm hy vọng gì, trước đó khi nghe bác sĩ chủ trị đề cử cô mang con tới giao lưu hội chữa bệnh từ thiện cô còn có chút kỳ vọng, hiện giờ bác sĩ Kim cũng đã nói không có biện pháp, đó chính là thật sự không có biện pháp nào đúng không?

Nhưng mà tương lai con của cô làm sao bây giờ, đều nói điều trị nhìn xem tình huống, nhưng mà thời gian dài như vậy, mụn nhọt trên người con gái cô càng ngày càng nhiều, tương lai như vậy làm sao gả chồng chứ.

Mất nhiều tiền như vậy đều trị không hết, trong nhà vốn dĩ đã có ý kiến, lúc này đây là hi vọng cuối cùng của cô và con gái, không nghĩ tới vẫn không trị được.

Tú Phương có chút tuyệt vọng, nếu như có thể, cô nguyện ý thay con bé chịu phần tội này, con bé còn nhỏ, còn có tương lai, hiện tại trị không hết, chẳng phải con bé không có tương lai sao?

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, Tú Phương thậm chí không khống chế được khóc nức nở ra tiếng.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Cô thật sự không có biện pháp.

Người phụ nữ khóc thương tâm như thế, không khí liền áp lực lên.

Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ, sau đó nhìn về phía Lục Kiều vừa rồi bị Kim Ân Chính đẩy ra.

Cuối cùng, Lục Kiều mở miệng.

"Vừa rồi cô có nói đứa trẻ một năm trước bị bệnh, nửa năm qua đi khám rất nhiều bác sĩ đều không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà nói như vậy không đúng nha, ngài nghe một chút cái nhìn của tôi, nếu tôi không đoán sai con của cô vẫn có chuyển biến tốt đẹp."

Lục Kiều vừa mở miệng vừa cuốn tay áo của đứa trẻ lên, tiếp tục mở miệng nói: "Cô nhìn xem, trên người đứa trẻ hiện ra loại mụn nước bất đồng, có loại mưng mủ, có loại mang bọt nước, có loại phiếm hồng, nhưng mà nếu tôi đoán không sai ngay từ đầu trên người đứa trẻ hẳn là chỉ có loại mụn nhỏ phiếm hồng này mới đúng."

"Loại mụn mang bọt nước hẳn là xuất hiện thời gian hai tháng gần đây, loại mụn sưng đỏ mưng mủ hẳn là xảy ra cách đây một tháng mới đúng."

Lục Kiều vừa tự thuật, vừa xem xét mụn nhọt trên người đứa trẻ.

Kim Ân Chính bên cạnh, sau khi nghe xong liền bĩu môi, người trẻ tuổi này đúng là nói hươu nói vượn, cô ta không tận mắt nhìn thấy, vậy mà làm như nói chuẩn xác lắm vậy, không biết còn tưởng rằng cô ta tận mắt nhìn thấy tình huống của đứa trẻ này trong nửa năm qua.

"Đúng đúng đúng, ngài nói thật sự quá đúng." Tú Phương ôm con gái vội không ngừng gật đầu trả lời một câu, nghe thấy nữ bác sĩ xinh đẹp này nói được như vậy, hốc mắt cô cũng kích động phiếm hồng.

Cô ấy nói không hề sai chút nào, có phải con gái cô có thể trị khỏi hay không?

Mà Kim Ân Chính nghe được người phụ nữ mở miệng, chỉ cảm thấy trên mặt mình đã bị quăng mấy cái tát vô hình.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy Lục Kiều nói bậy, vậy mà giây tiếp theo người phụ nữ kia liền nói chẩn bệnh hoàn toàn chính xác, cái này không phải vả mặt hắn thì là cái gì?

Chỉ một thoáng sắc mặt Kim Ân Chính liền âm trầm xuống, tràn ngập áp suất thấp.

"Cái này hẳn là không phải sinh bệnh, hẳn là cô bé tiếp xúc với một loại thực vật nào đó mới xảy ra tình trạng này, loại thực vật này có phiến lá thon dài, bên cạnh hình răng cưa, màu đỏ tím, khi nở hoa sẽ có mùi rất thơm."

Loại thực vật trong miệng Lục Kiều, theo như lời của cô tương đối hiếm thấy, sau khi chạm vào sẽ xuất hiện tình trạng phát bệnh cũng không thấy nhiều lắm, mà sở dĩ Lục Kiều biết là bởi vì đời trước cô đã từng nhìn thấy loại thực vật này.

Thời điểm đi theo lão gia tử học trung y, gần như mỗi ngày đều chạy lên núi, ngẫu nhiên đụng phải loại thực vật này một lần, lão gia tử thuận miệng giải thích vài câu, lúc ấy cô nghe xong vài câu như vậy, thời gian trôi qua đã lâu, lần này đụng phải thật đúng là một chốc một lát không nhớ ra.

Sau lại thật vất vả nghĩ tới chuyện này, trùng hợp là Kim Ân Chính lại ném nồi cho cô.

Ha ha ha, thật đúng là quá trùng hợp.

Tú Phương nghe bác sĩ tự thuật, lập tức liền nghĩ tới, sau nhà nàng cô thật sự có một gốc thực vật như vậy cũng không biết đã có từ khi nào, nhìn thấy rất xinh đẹp cho nên người trong nhà cũng không chặt đi, nói là để đó ngửi mùi hoa cũng tốt.

Ai biết thứ này vậy mà sẽ có độc chứ!

"Cái kia, vậy tình huống này của con gái tôi có phải chặt bỏ loại cây kia là có thể tốt lên hay không?" Tú Phương gấp không chờ nổi mở miệng hỏi.

"Chặt đi, nếu bác sĩ Kim không ngại, tôi kê thuốc cho vị bệnh nhân này uống mấy ngày thử xem nhé?" Lục Kiều vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Kim Ân Chính bên cạnh.

Không ngại để ý, vừa rồi Kim Ân Chính nói Lục Kiều không ngại cùng lại đây xem bệnh, hiện tại Lục Kiều hỏi hắn không ngại, cô kê thuốc cho bệnh nhân uống.

Này mẹ nó, còn trả lại a!

Hiện giờ có thể nói là Kim Ân Chính cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, dưới tầm mắt của mọi người, hắn cắn răng mỉm cười trả lời bốn chữ: "Đương nhiên không ngại."

Lục Kiều liếc mắt nhìn Kim Ân Chính một cái, trong lòng phun tào nói: Xem bộ dáng này của ngài, vẫn rất để ý nha.

Ngay khi Lục Kiều cúi đầu xoát xoát xoát khai phương thuốc cho người bệnh, không ít người đều thò qua xem, ngay cả Kim Ân Chính bên cạnh cũng duỗi dài cổ nhìn lén.

Nhưng mà bác sĩ Lục sử dụng lối viết thảo, bọn họ thực sự xem không hiểu.

Ngẫu nhiên nhận ra được mấy chữ, nhưng mà phần lớn cũng chưa nhận ra được.

Tú Phương nhìn phương thuốc cũng mang vẻ mặt mộng bức, này này này, bác sĩ khai phương thuốc đều không bình dân như thế sao?

Lát nữa làm thế nào bốc thuốc đây?

"Khụ khụ khụ, khụ khụ."

Cách đó không xa, Lý Hiếu Mẫn bên cạnh Kim Ân Chính lại lần nữa ho khan.

Lục Kiều nghe tiếng ho, vẫn trầm tạp như cũ, bút máy trong tay hơi tạm dừng một chút.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hiếu Mẫn, liền phát hiện sắc mặt của hắn càng khó nhìn hơn so với lúc trước.

Tái nhợt, mặt không có chút máu.

Mày đẹp hơi nhíu, Lục Kiều lại lần nữa liếc mắt một cái, tâm lý âm thầm nói thầm.. Người này, không thích hợp.

Ngay khi Lục Kiều đang nói thầm trong lòng, Lý Hiếu Mẫn đột nhiên ho khan kịch liệt.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ."

"Khụ khụ khụ khụ!"

Tư thế kia như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài?

Hiện giờ loại tình huống này của Lý Hiếu Mẫn, cho dù là ngốc tử cũng đều biết không thích hợp, càng miễn bàn nơi này đều là chuyên gia trong giới y học.

"Anh không có việc gì chứ?" Một học sinh khác nhìn thần sắc Lý Hiếu Mẫn, duỗi tay đỡ hắn.

Lúc hắn đang suy nghĩ muốn mở miệng lần nữa, miệng vừa mới mở ra còn chưa kịp nói chuyện.

Lý Hiếu Mẫn bỗng dưng phun ra một búng máu, thật sự là phun ra.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, máu còn mang theo độ ấm đều phun vào trong miệng người bạn kia.

Một mùi máu tươi nùng liệt làm hắn ngốc lăng tại chỗ..

Ọe!


(Edit tới đây tui cũng muốn nôn, eo ôi ghê quá @_@)
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 108: Mặt dày vô sỉ 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Đối mặt với tầm mắt của học sinh mình, Kim Ân Chính cười cười, trong ánh mắt tất cả đều là âm trầm, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Là hai người các con mâu thuẫn, đánh nhau mới xuất hiện loại tình huống này."

"Tú Dân à, lão sư vẫn thực thích con, chuyện lần này giải quyết xong có thể lưu lại bên người lão sư tiếp tục học tập hay không liền phải xem con có hiểu chuyện hay không rồi."

Nghe lão sư trần trụi uy hiếp như thế, Giang Tú Dân nhấp môi tự hỏi vài giây sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ hắn biết làm thế nào rồi.

"Tú Dân, con là người thông minh." Kim Ân Chính vừa lòng, còn thuận miệng khen một câu.

Mà trải qua thời gian dài dòng, phòng phẫu thuật bên kia cũng kết thúc.

Đợi đến khi mấy bác sĩ từ bên trong đi ra, các bác sĩ lưu lại bên ngoài tiếp tục chữa bệnh từ thiện liền phát hiện một tình huống quỷ dị, đó chính là thời điểm đi vào mấy người đều rất bình tĩnh.

Nhưng mà tại sao lúc đi ra người nào người nấy đều biểu hiện thực kích động, hơn nữa mấy người đều là quay xung quanh người trẻ tuổi Tiểu Lục kia.

Mấy người vừa đi một bên vừa nói gì đó với Lục Kiều, bọn họ đối xử với Lục Kiều thực sự rất nhiệt tình.

"Tiểu Lục à, vừa rồi tu bổ phẫu thuật phi thường lợi hại a."

"Đúng vậy, tôi còn tưởng Tiểu Lục cô chỉ biết trung y, không nghĩ tới Tây y cũng lợi hại như vậy, xem thủ pháp vừa rồi của cô hẳn đã lên bàn mổ rất nhiều lần rồi đúng không? Thủ pháp kia lão luyện, lưu sướng, so với chúng tôi làm đều tốt hơn."

"Thật đúng như vậy, tôi làm tu bổ kia có lẽ sẽ không làm được tốt như Tiểu Lục."

"Tiểu Lục, cô có suy xét đi ăn máng khác hay không?"

"Tiểu Lục, chữa bệnh từ thiện kết thúc chúng ta tập trung lại, giành thời gian tâm sự thật tốt nhé."

Theo lời mấy bác sĩ ông một câu, tôi một câu, những người khác bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ chuyện vừa mới xảy ra.

Tầm mắt sôi nổi nhìn về phía Lục Kiều, ồ, thật lợi hại.

Trước đó thời điểm nhìn thấy bác sĩ Lục kiểm tra liền cảm thấy người trẻ tuổi này thật lợi hại, không nghĩ tới vào bàn mổ lại còn lợi hại hơn, còn có thể phẫu thuật? Còn có thể tu bổ, có thể làm mấy chuyên gia khích lệ như thế, Lục Kiều biểu hiện tất nhiên không tầm thường rồi.

Mà Lục Kiều là đương sự bị quay xung quanh cũng mỉm cười trả lời bọn họ, chờ nhìn đến Tú Phương chờ ở cách đó không xa còn có bé gái trong ngực cô, Lục Kiều liền giơ tay lên đánh gãy mấy người hàn huyên.

Phát hiện tầm mắt của Lục Kiều, mấy người cũng thấy được người bệnh nhỏ cùng với người nhà người bệnh đang chờ ở nơi đó.

"À, Tiểu Lục cô bận việc của cô đi, chúng ta nói chuyện sau nhé."

"Đi thôi đi thôi, chúng ta liền không quấy rầy cô công tác nữa."

Xua xua tay, mấy người tản ra, từng người đều cất bước trở về vị trí của chính mình.

Chữa bệnh từ thiện còn đang tiếp tục, bọn họ phải quay lại vị trí công tác của mình.

Lục Kiều lúc này mới nhấc chân cất bước đi về phía Tú Phương bên kia, khoảng cách cũng không xa lắm, thực mau Lục Kiều đã đi tới trước mặt hai mẹ con.

"Ngại quá, đã để ngài đợi lâu, vừa rồi tình huống đặc thù, hiện tại tôi tiếp tục khai phương thuốc cho ngài." Lục Kiều xin lỗi trước, nói xong móc ra bút máy của mình, lấy ra đơn thuốc còn đang viết dở.

"Không có việc gì không có việc gì, bác sĩ Lục quá khách khí, cô là bác sĩ vừa rồi là trị bệnh cứu người, tôi từ từ không có việc gì." Tú Phương là người tính tình thành thật sẽ không biết nói lời gì dễ nghe, chỉ biết mở miệng như vậy sau đó xua xua tay tỏ vẻ cô không ngại.

"Sau khi có phương thuốc, tôi bồi cô đi lấy thuốc, đổ ba chén nước sắc thuốc, nấu lửa nhỏ trong hai tiếng đồng hồ, khi nào còn lại khoảng nửa chén liền tắt bếp, uống khi còn nóng."

"Uống ba ngày trước, một ngày một lần, sau khi tình huống chuyển biến tốt đẹp thì sửa lại ba ngày uống một lần, chờ sau khi mụn nhọt tiêu tán liền không cần tiếp tục uống thuốc, cơ bản không có di chứng gì, nhưng mà muốn khôi phục cần thời gian một tháng."

Lục Kiều cúi đầu viết phương thuốc, bút máy xoát xoát xoát không dừng, vừa viết vừa dặn dò những việc cần chú ý.

Viết phương thuốc xong, Lục Kiều liền dẫn hai mẹ con đi bốc thuốc, giao lưu hội có bố trí phòng thuốc, nhưng mà chuyện phòng phẫu thuật kia quá mức đột ngột, ai có thể nghĩ đến chữa bệnh từ thiện còn có thể xuất hiện loại chuyện như phẫu thuật khẩn cấp này chứ.

Đợi tiễn người bệnh thứ nhất của mình đi xong, à, hoặc là nói cô tiễn đi chính là người bệnh thứ nhất của bác sĩ Kim.

Sau khi Lục Kiều trở lại vị trí của mình, vừa mới ngồi xuống Chu Chí Cường liền lại gần.

"Lục Kiều, vừa rồi mấy lão nhân kia nói gì với cô vậy, cô ngàn vạn lần đừng động tâm nha, viện trưởng còn chờ cô trở về đó, viện trưởng đã nói cô không quay về, tôi cũng đừng trở về nữa." Chu Chí Cường cảm thấy giao lưu hội lần này quá nguy hiểm.

Mẹ nó tất cả đều là như hổ rình mồi muốn đồng hành cạy góc tường, ai cũng đều nhớ thương hạt giống tốt của bệnh viện người khác.

Phi! Không biết xấu hổ!

Trong lòng âm thầm phun tào, lúc Chu Chí Cường nói chuyện còn liếc mắt nhìn những tầm mắt ở bốn phía xung quanh đang nhìn qua, đều đang nhìn chằm chằm Lục Kiều.

Hiện giờ ở giao lưu hội, Lục Kiều chính là bánh trái thơm ngon, giống như đặt một chén thịt kho tàu mê người trước mặt một tên khất cái vậy ^_^.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Chu Chí Cường cảm giác nhiệm vụ của mình quá gian khổ.

Ô ô ô, viện trưởng, cảm giác sắp giữ không được.

Lục Kiều vừa mới ngồi xuống liền nghe được Chu Chí Cường nói, nhịn không được buồn cười quay đầu nhìn qua: "Bác sĩ Chu, ngài yên tâm, tôi vừa đến bệnh viện Quân đội của chúng ta, tôi sẽ không tùy tiện trốn chạy."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, vị trí phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Đàn ông, khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt suy sút, trong ánh mắt đầy tơ máu.

Hắn đứng ở vị trí phía trước, tầm mắt đảo qua tên bác sĩ trên bàn làm việc, sau đó nhìn nhìn tóm tắt bên cạnh, xác định chính mình không tìm lầm người lúc này mới quay đầu nhìn về phía hai người trước mắt.

Một người là lão gia tử lớn tuổi, một người là tiểu cô nương trẻ tuổi, cuối cùng tầm mắt người đàn ông dừng ở trên người Lục Kiều.

Hắn vừa tiến vào liền nghe người ta nói, lần này chữa bệnh từ thiện có một nữ bác sĩ trẻ tuổi đặc biệt lợi hại, vừa rồi có người hộc máu chính là bác sĩ này làm cấp cứu còn có phẫu thuật.

Trước đó nhìn thấy tình huống tại hiện trường, bệnh nhân kia sau khi trở lại phòng nghỉ liền kể lại chuyện này, lúc ấy trong phòng nghỉ liền có không ít người chuẩn bị tìm nữ bác sĩ trẻ tuổi này xem bệnh, nhưng mà sau đó nghe nói nữ bác sĩ còn ở trong phòng phẫu thuật không ra, không ít người đều rất thất vọng.

Hắn không nghĩ tới chính mình vận khí tốt như vậy, vậy mà vừa lúc gặp được nữ bác sĩ đang ngồi khám.

Tầm mắt nhìn người đàn ông chằm chằm Lục Kiều, Lục Kiều ngồi trên vị trí cũng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

"Xin chào, trước đó ngài đã khám bệnh ở bệnh viện nào chưa? Có mang theo sổ khám bệnh không? Ngài nói xem thân thể nơi nào không thoải mái." Thời điểm Lục Kiều làm việc việc công xử theo phép công, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, tươi cười khi tán gẫu cùng Chu Chí Cường vừa rồi đã nhanh chóng thu liễm.

Người đàn ông nhìn thái độ nghiêm túc của nữ bác sĩ, liền tự giác duỗi thẳng lưng, đưa sổ khám bệnh của mình qua, nhưng mà tay hắn vừa mới vươn ra ảnh hưởng tới bụng, bụng sinh ra đau đớn làm hắn không tự giác khom lưng còng xuống, muốn giảm bớt đau đớn.

Lục Kiều vươn bàn tay ra, mới vừa chạm vào sổ khám bệnh trên tay người đàn ông kia liền nhận thấy được hắn dị thường, cô ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy sắc mặt người đàn ông kia so với vừa rồi còn trắng bệch thêm vài phần, trên trán thậm chí xuất hiện mồ hôi lạnh.

Người đàn ông kia rất khó chịu, không tự giác giơ tay ôm bụng, đau đớn làm hắn gắt gao cắn môi, nhận thấy được tầm mắt của bác sĩ Lục nhìn qua, hắn ngẩng đầu lên.

Sau khi đối mắt với tầm mắt của đối phương, Lục Kiều tiếp tục quan sát sắc mặt đối phương, như suy tư gì đó.

Mà người đàn ông kia, khi bắt gặp tầm mắt cô, có chút ngượng ngùng miễn cưỡng cười cười, khô cằn mang theo chua xót.

"Không thoải mái sao, tôi kiểm tra cho ngài một chút." Lục Kiều mở miệng, sau đó thuận tay đặt sổ khám bệnh ở bên cạnh trên bàn, nhấc chân cất bước vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài.

Đi tới trước mặt người đàn ông kia, cô vươn tay, ấn phần bụng vừa rồi người đàn ông kia che lại, vừa thao tác vừa mở miệng dò hỏi người bệnh có cảm thụ gì.

"Đau liền nói, nơi này có đau hay không?" Lục Kiều mở miệng đồng thời ấn một vị trí, cũng không ngẩng đầu lên nhíu mày hỏi một câu.

"Có đau một chút." Người đàn ông nhìn động tác của bác sĩ Lục.

Bên cạnh, Chu Chí Cường nhìn Lục Kiều tự mình làm kiểm tra cho người bệnh, liền cầm lấy ly nước kia lên tính uống miếng nước giải khát.

Ngay khi Chu Chí Cường vừa uống một ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống, người đàn ông kia đột nhiên lại mở miệng lần nữa.

"Bác sĩ Lục, có phải tôi mang thai hay không ^_^?"

"Phốc, khụ khụ khụ, khụ khụ!" Chu Chí Cường trực tiếp phun ra một ngụm nước, làm cho cằm đều ướt.

Ngay cả Lục Kiều nghe được lời này đều hơi giật mình ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, nghiêm túc nhìn lướt qua hắn, mở miệng nói: "Đàn ông sẽ không mang thai, không có khí quan có thể mang thai sinh con."

Cho nên, là cái gì khiến ngài hiểu lầm chính mình mang thai vậy?

Còn có, vẻ mặt Lục Kiều ghét bỏ liếc mắt nhìn về phía Chu Chí Cường một cái.

Bác sĩ Chu, chú trọng vệ sinh nha, cằm cũng ướt nước rồi kìa!

Có lẽ là nhận thấy được tầm mắt ghét bỏ của Lục Kiều, Chu Chí Cường vội vàng duỗi tay tùy ý lau lau cằm, sau đó trừng lớn đôi mắt nhìn người đàn ông vừa rồi nói chính mình mang thai kia.

Mà người đàn ông kia nghe được bác sĩ Lục nói một câu phổ cập khoa học vừa rồi kia, vẫn kiên trì quan điểm của chính mình như cũ, mở miệng nói: "Nhưng mà, trong bụng tôi có cái gì đó."

Lục Kiều tiếp tục làm kiểm tra, phối hợp gật gật đầu với hắn, tỏ vẻ: Đúng thật là có cái gì đó.

Người đàn ông kia nhìn thấy bác sĩ Lục tán đồng với ý kiến của mình, đang muốn mở miệng, bác sĩ Lục đã giành mở miệng trước.

Chỉ nghe được tiếng nói thanh lãnh của cô vang lên, nói: "Trong bụng ngài có đại tràng cùng ruột non."

Trong bụng có cái gì?

Đại tràng cùng ruột non, đây không phải chuyện thống nhất trong cả nước sao?
[/HIDE-THANKS]

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 109: Thật sự không phải tôi 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS]
Vừa rồi nghe được bệnh nhân nói không đau, Lục Kiều ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn bệnh nhân một cái, cười cười.

Duỗi tay, ngón tay trắng nõn kia của cô cầm một cây ngân châm, chậm rãi lấy ra.

Theo động tác của cô, trán bệnh nhân bắt đầu nổi gân xanh, có thể thấy được hắn đau đớn thế nào.

"Bác sĩ Lục, đau." Người đàn ông nhịn không được hô một câu.

Người xem xung quanh thấy rõ ràng rành mạch, người đàn ông đau đến mức cả người căng chặt, chỉ hút không khí.

Nhìn thấy phản ứng này của người đàn ông, Lục Kiều liền hoàn toàn xác định vị tình huống của bệnh nhân này. Cô vươn tay điều chỉnh ngân châm về vị trí cũ.

Đau đớn lập tức biến mất, bệnh nhân cũng cảm thấy quá thần kỳ.

"Yêu cầu thời gian một tiếng đồng hồ, đừng chạm vào ngân châm trên người, ngài đi ra cửa bên kia đứng đi, sau khi có phản ứng liền đến tìm tôi lấy châm ra." Lục Kiều vừa nói chuyện vừa giơ tay chỉ chỉ một góc trống trải ở cửa bên kia, nơi đó không có người nào.

"Vâng vâng vâng, tốt." Người đàn ông ngẩn người trả lời một câu, ngay sau đó nhấc chân Lục qua đi chỗ Kiều vừa nói.

Nhìn thấy động tác hắn, Lục Kiều còn không quên dặn dò một câu: "Mở cửa sổ."

Mở cửa sổ? Vì sao lại muốn mở cửa sổ?

Những người khác không rõ, Chu Chí Cường cũng không rõ.

Bọn họ cứ như vậy nhìn người đàn ông kia đi tới vị trí Lục Kiều nói, sau đó dựa theo yêu cầu của cô mở cửa sổ, ngay sau đó tìm vị trí đứng thẳng tắp không dám lộn xộn.

"Lục Kiều, không có việc gì sao lại muốn mở cửa sổ vậy?" Lòng hiếu kỳ của Chu Chí Cường rất nặng, quan hệ cùng Lục Kiều tương đối tốt, liền không nhịn được hỏi một câu.

Không hiểu liền hỏi, là thói quen tốt của Chu Chí Cường.

Nhìn ánh mắt tò mò của đối phương, Lục Kiều mỉmcười, cười thần bí, mở miệng nói: "Đợi đến giờ, tự nhiên sẽ biết."

Bảo mật như vậy á?

Chu Chí Cường nhìn Lục Kiều ra vẻ thần bí, càng thêm tò mò.

"Vậy tôi qua đó nhìn xem thế nào? Nếu như bệnh nhân có tình huống thế nào tôi liền trở về nói cho cô." Chu Chí Cường nói xong liền đi nhanh về phía bệnh nhân đi qua vừa rồi.

Ông muốn đến gần để quan sát tình huống của người bệnh, sau đó làm rõ ràng trung y rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ.

Lục Kiều nhìn thấy động tác của Chu Chí Cường, vội vàng vươn tay muốn mở miệng gọi đối phương lại, nhưng mà động tác của Chu Chí Cường quá nhanh, thân thủ của lão gia tử thật mạnh mẽ nha, cô vừa mới mở miệng còn chưa kịp nói chuyện, người đã chạy đi thật xa.

Lục Kiều: Thôi vậy.

Cứ để ông ấy đến gần để quan sát đi.

Chỉ hy vọng sau khi ông quan sát xong không cần trở về nói tình huống cho cô đâu (Đố các tình iu biết tình huống gì hơm ^_^ .

Bên này cử hành giao lưu hội khí thế hừng hực, bên kia trong bệnh viện Quân đội Kinh Thị có người đã gấp không chờ nổi muốn bác sĩ Lục trở về.

Bệnh viện Quân đội --

"Sao lại có thể khuếch tán, tôi đều đã làm phẫu thuật cắt đi rồi, tôi đã thành dáng vẻ như quỷ này hiện giờ các người nói cho tôi tế bào ung thư khuếch tán sao?"

"Các người nói cái chuyện ma quỷ gì vậy, phẫu thuật lần thứ hai sao, các người nói ra thật nhẹ nhàng, một câu liền khiến cho tôi phải phẫu thuật lần thứ hai, bởi vì dao nhỏ không cắt ở trên người các người không đau đúng không?"

"Hơn nữa, tôi mất nhiều tiền như vậy, tôi đã không còn tiền chữa bệnh."

Trong phòng bệnh cách một cánh cửa đều có thể nghe thấy tiếng chửi bậy cuồng loạn của người phụ nữ bên trong.

Lúc này, trong phòng bệnh, Kim Phượng thật sự không thể lý giải được, vì sao chứ?

Ông trời liền không quen nhìn bà ta như vậy sao?

Mới làm phẫu thuật xong được mấy ngày, sau khi phúc tra liền nói cho bà ta tế bào ung thư khuếch tán, yêu cầu phẫu thuật lần thứ hai, mẹ nó đây là báo ứng sao?

Kim Phượng không cho rằng đời này mình đã làm sai chuyện gì, bà ta chỉ muốn sống thật tốt, đối xử với chính mình tốt một chút, có chỗ nào khiến cho ông trời nhìn không quen chứ, muốn đùa bà ta cho vui sao.

Số bà ta cũng quá khổ mà, điều kiện trong nhà không tốt thì thôi đi, còn đuổi kịp thời điểm đặc thù kia, ba bà ta bị bắt đi làm điển hình, thật vất vả mười mấy năm trôi qua ông cũng đã trở lại, bà ta tìm đàn ông lại còn đoản mệnh, đoản mệnh thì cũng thôi đi, còn lưu lại một thứ phải bồi tiền.

Bà ta lại tìm một người đàn ông khác, còn mẹ nó đoản mệnh, còn thêm vài đứa kéo chân sau.

Người đàn ông thứ ba thoạt nhìn tuy mệnh dài, nhưng mẹ nó lại là người không có lương tâm, vậy mà không muốn bỏ tiền cho bà ta chữa bệnh.

Đàn ông, a, đàn ông không có một người nào tốt.

Bác sĩ nhìn thấy cảm xúc của Kim Phượng quá kích động, vội vàng mở miệng khuyên: "Vị đồng chí này thỉnh ngài bình tĩnh một chút, tình huống của ngài xác thật tương đối đặc thù, loại tình huống giống như của ngài thật sự không thấy nhiều lắm, nhưng mà gặp phải loại chuyện này ngài vẫn nên tích cực phối hợp với điều trị của chúng tôi, còn về chuyện tiền bạc, ngài lại nghĩ biện pháp."

Bác sĩ cũng cảm thấy bệnh nhân này thật sự quá xui xẻo, các bệnh nhân khác đều sẽ không xuất hiện loại tình huống này, mới làm phẫu thuật xong được mấy ngày liền xảy ra tình huống khuếch tán, cho dù khuếch tán tái phát, bệnh nhân khác cũng đều là nửa năm hoặc là một năm sau mới xuất hiện loại tình huống này.

Loại mới vừa làm phẫu thuật xong liền tái phát này, cực kỳ hiếm thấy.

Kim Phượng nhìn bác sĩ mở miệng yêu cầu bà ta phối hợp điều trị, chẳng lẽ trước đó bà ta không đủ tích cực phối hợp điều trị sao?

Nhưng mà, kết quả thì sao?

Nghĩ tới tình trạng còn phải lên bàn giải phẫu một lần nữa, ngực bà ta chỉ còn thừa một chút thịt như vậy, muốn san bằng toàn bộ mới bỏ qua sao.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Tôi mặc kệ, khi nào Lục Kiều trở về, bác sĩ, ông không được. Tôi muốn Lục Kiều đổi cho tôi một bác sĩ khác, hoặc là để Lục Kiều tự mình phẫu thuật cho tôi."

"Ngại quá, bác sĩ Lục đi công tác, hiện giờ không ở bệnh viện." Bác sĩ có chút tức giận, nhưng mà đối mặt với bệnh nhân ông vẫn kiềm chế hỏa khí trong lòng.

Cái gì mà nói ông không được, loại tình huống này của bà ta đổi bác sĩ nào cũng đều giống nhau, nên tái phát vẫn sẽ tái phát.

Ông nhẫn, thân là bác sĩ không thể mang cảm xúc đối thoại với bệnh nhân, không thể kích phát mặt trái cảm xúc của bệnh nhân.

"Tôi mặc kệ, các người mau liên hệ với Lục Kiều đi, tôi là mẹ của nó, đi công tác quan trọng hay mẹ quan trọng? Các người nhanh đi liên hệ với Lục Kiều đi." Kim Phượng bị phẫu thuật thất bại kích thích khiến bà ta có chút hỏng mất.

Nhìn Kim Phượng kích động như thế, bác sĩ cũng chỉ đành mở miệng nói: "Được được được, ngài đừng kích động, tôi liền đi liên hệ với bác sĩ Lục."

Nhưng mà có thể liên hệ được hay không, ông cũng không thể xác định.

Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh của Kim Phượng, trực tiếp đến văn phòng của viện trưởng.

Sau khi viện trưởng nghe nói tình huống của Kim Phượng, ông nhíu mày suy xét một chút mới cầm lấy điện thoại chuẩn bị liên hệ với Lục Kiều bên kia.

Nhưng mà chờ điện thoại kết nối được, nhân viên lễ tân khách sạn bên kia nói, các chuyên gia tham gia giao lưu hội đều không ở khách sạn, đang tiến hành chữa bệnh từ thiện, không liên hệ được với bọn họ.

Nghe được đối phương nói như vậy, viện trưởng nói lời cảm tạ xong liền cúp điện thoại.

Liên hệ không được, ông cũng không có cách nào.

"Viện trưởng, liên hệ không được với bác sĩ Lục, vậy bên phía mẹ của bác sĩ Lục thì làm sao bây giờ?" Cảm xúc của bệnh nhân thực kịch liệt a.

"Chuyện này để tôi tới xử lý, lát nữa tôi đến phòng bệnh nhìn tình huống bệnh nhân xem, nếu thật sự không có biện pháp vậy đổi bác sĩ, ông hẳn không ngại chứ?" Viện trưởng nhìn về phía bác sĩ dò hỏi.

"Không ngại không ngại, tôi đều không ngại chút nào." Gặp phải Kim Phượng, loại hình bệnh nhân như củ khoai lang phỏng tay này, ông ước gì giao cho người khác phụ trách.

Cho nên, sao có thể không muốn, quả thực là quá nguyện ý.

Sau đó viện trưởng liền tới phòng bệnh của Kim Phượng, sau khi tiến hành câu thông một phen, Kim Phượng biết không liên hệ được với Lục Kiều bên kia, cuối cùng cũng cố mà đáp ứng đổi bác sĩ.

Nếu không thì làm sao bây giờ, nếu bà ta cố chấp chờ Lục Kiều về, rau kim châm cũng đều lạnh.

Hiện giờ, muốn chữa bệnh chỉ còn một con đường, đó chính là.. Bán nhà!

- -

Bên kia, Lục Kiều hoàn toàn không biết tình huống bên Kinh Thị, lúc này cô đang khám bệnh cho bệnh nhân.

Không biết vì sao, cô còn chưa kịp ngồi xuống vị trí liền có bệnh nhân lại đây, khiến cho Lục Kiều cũng không kịp ngồi xuống.

Mà ở một bên kia, Chu Chí Cường vẫn canh giữ ở bên cạnh người đàn ông kia, nhìn cả người hắn ghim nhiều ngân châm như vậy, Chu Chí Cường hạ quyết tâm phải tới gần quan sát tình huống của bệnh nhân này một chút.

Chu Chí Cường nâng tay lên nhìn nhìn thời gian ở đồng hồ trên cổ tay mình, còn năm phút nữa liền đủ thời gian một tiếng đồng hồ.

Còn thừa bốn phút.

Ba phút.

Hai phút.

Tốt, bắt đầu đếm ngược.

Ngay khi Chu Chí Cường vẻ mặt chờ mong, sắc mặt người đàn ông kia có chút kỳ lạ.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ, rồi lại không giống như trước đó đau đến mức ra mồ hôi lạnh.

"Cậu bị sao vậy, đau bụng à? Hay không thoải mái?" Chu Chí Cường lại lần nữa tới gần thêm một bước.

"Không không không, ngài đứng cách tôi xa một chút." Người đàn ông kia nhìn thấy Chu Chí Cường tới gần, vội vàng lui về phía sau hai bước.

Nhưng mà Chu Chí Cường nhìn thấy tình huống này của bệnh nhân không hiểu ra sao, lại lần nữa tới gần, còn mở miệng khuyên: "Đồng chí, cậu nơi nào không thoải mái cậu cứ nói, cậu không nói làm sao bác sĩ biết tình huống của cậu thế nào chứ?"

"Tôi muốn đi ra ngoài một chút." Người đàn ông kia nói xong liền định đi ra ngoài.

Chu Chí Cường liền vội vàng chạy theo phía sau.

"Tôi nói vị đồng chí này, cậu.."

"Phốc phốc phốc!"

Lời của Chu Chí Cường còn chưa nói xong, trả lời ông chính là tiếng rắm liên tiếp vang lên.

Tiếng thật vang, động tĩnh lớn, trong hội trường yên tĩnh nghe được rất rõ ràng.

Vẻ mặt bệnh nhân nam sống không còn gì để luyến tiếc, dưới chân giống như sinh gió bước nhanh chạy ra ngoài.

Sau đó, lưu lại một mình Chu Chí Cường đứng yên tại chỗ không hề phản ứng lại.

Liền, quá mức đột ngột, không kịp phòng ngừa.

Động tĩnh không nhỏ, cũng dẫn tới người xung quanh đều nhìn về phía Chu Chí Cường.

Trong đó bao gồm cả Lục Kiều.

Chu Chí Cường nhận thấy được tầm mắt của mọi người nhìn qua, động tác chậm rãi xoay người lại, đợi bắt gặp tầm mắt Lục Kiều nhìn qua kia, ông không chút nghĩ ngợi liền khoan khoái mở miệng.

"Không phải tôi, tôi không đánh rắm, tôi thật sự không đánh rắm!"

Chu Chí Cường liền phủ nhận ba lần liên tục, chỉ kém giơ lên tay thề.

Lục Kiều nhìn dáng vẻ Chu Chí Cường cực lực phủ nhận, nhịn không được cười ra tiếng.

"Ha ha ha ha, ngượng ngùng, ha ha ha ha."

Cô cũng chưa nói là ông mà.

Bác sĩ Chu, ngài cứ kích động phủ nhận như vậy, có phải lạy ông tôi ở bụi này không?

Nhìn nhìn, nhìn nhìn, ngài làm như vậy liền làm cho người khác hiểu lầm lớn nha!

Chu Chí Cường: Thật sự không phải tôi!

Đừng nhìn! Đừng nhìn!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 110: Thâm tàng bất lộ 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

"Mơ mơ màng màng nhìn thấy bạn chó dũng mãnh chạy tới chỗ mình, Lục Kiều cùng Chu Chí Cường lập tức xoay ngược lại.

Người nào đó vốn mảnh mai đang ngủ gà ngủ gật oạch một cái bò lên trên cây.


Mà người tuổi già sức yếu kia lại nhanh chân chạy như điên, phải nói là như một cơn gió."

Chu Chí Cường vẫn luôn ở bên cạnh không rời đi, nhìn thấy Lục Kiều cúp điện thoại mới muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, một hồi lâu mới mở miệng an ủi một câu: "Đừng lo lắng, phẫu thuật lần thứ hai cũng không nguy hiểm như vậy, chỉ cần cắt bỏ đúng chỗ, điều trị tốt vẫn có thể sống thêm mười mấy hai mươi năm."

"Vâng." Lục Kiều trả về một chữ.

Sau đó trong lòng âm thầm mắng, phẫu thuật lần thứ hai cho dù tính nguy hiểm lớn hơn nữa, nhưng cũng giống như Chu Chí Cường nói vậy, cắt bỏ đúng chỗ cũng có thể sống.

Mấu chốt ở chỗ sợ là Kim Phượng không đủ tiền để chống đỡ phẫu thuật lần thứ hai, lúc này đây, sợ là thật sự phải bán nhà.

Nhân sinh trên đời không phải người không có tiền chưa xài xong, mà là người còn sống, tiền lại không có.

Trong hai loại, người sau càng thống khổ hơn, đặc biệt là đối với loại người như Kim Phượng càng đúng như thế.

Buổi chiều, tiếp tục chữa bệnh từ thiện.

Căn cứ sắp xếp của ban tổ chức, cả ngày hôm nay đều là thời gian chữa bệnh từ thiện, ngày mai là tham quan phong cảnh bản địa.

Sau đó là quan sát phẫu thuật ở bệnh viện.

Hành trình kế tiếp đều đã sắp xếp tốt, cứ dựa theo lưu trình đi là được.

Mà buổi chiều chữa bệnh từ thiện không có kinh tâm động phách như buổi sáng, nhưng Lục Kiều lại phát hiện thời gian buổi chiều bệnh nhân tìm cô xem bệnh càng nhiều.

Căn bản không có thời gian nhàn rỗi, ngay cả uống miếng nước đều phải tốc chiến tốc thắng.

Nhưng mà Lục Kiều không biết chính là, trải qua thời gian một buổi sáng lên men, tên tuổi của cô đã lan truyền giữa những bệnh nhân tới tham gia chữa bệnh từ thiện.

Tất cả bệnh nhân đều biết hôm nay chữa bệnh từ thiện có một bác sĩ Lục cực kỳ lợi hại, Trung y và Tây y kết hợp, xem bệnh rất lợi hại.

Thường xuyên qua lại, bệnh nhân tới tìm Lục Kiều xem bệnh càng ngày càng nhiều.

Buổi chiều, vị trí của Kim Ân Chính vẫn ở bên cạnh vị trí của Lục Kiều như cũ, nhưng mà bên người hắn đã không có bóng dáng hai học sinh, một người nằm ở trên giường bệnh, một người khác bởi vì hành vi quá mức ác liệt, ban tổ chức đã xử phạt không cho phép Giang Tú Dân tiến vào bất cứ nơi nào trong giao lưu hội lần này.

Rõ ràng là vị trí cách vách, buổi chiều lại hiện ra hai tình trạng hoàn toàn trái ngược, Lục Kiều bên này nối liền không dứt, mà Kim Ân Chính bên kia lại là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, có một hai bệnh nhân đi qua, nhưng mà sau khi Kim Ân Chính khám xong bệnh nhân còn không hài lòng, làm cho khuôn mặt của Kim Ân Chính hoàn toàn âm trầm xuống.

Ngồi trên vị trí, Kim Ân Chính nhìn tình huống ở vị trí Lục Kiều bên kia, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tham gia nhiều lần giao lưu hội như vậy, Kim Ân Chính hắn vẫn là lần đầu gặp phải loại tình huống ăn không ngồi rồi này.

Chữa bệnh từ thiện kết thúc, Lục Kiều rất mệt, vừa kết thúc liền nâng lên tay đấm đấm bả vai, ngay sau đó cầm lấy ly nước uống ừng ực ừng ực một ly lớn, thân thể của cô cần cấp bách bổ sung nước.

Có lẽ là tầm mắt của Kim Ân Chính quá nóng rực, đợi Lục Kiều uống nước xong liền đối mắt với tầm mắt nhìn chằm chằm qua của hắn.

"Hắn đã nhìn chằm chằm cô cả một buổi." Chu Chí Cường phát hiện Lục Kiều đối mắt với Kim Ân Chính, vội vàng lại gần nhỏ giọng cáo trạng.

Ông đã quan sát cả một buổi, chắc chắn khẳng định Kim Ân Chính nhìn chằm chằm Lục Kiều vài tiếng đồng hồ.

Nghe được Chu Chí Cường nói, Lục Kiều hơi hơi nhướng mày, khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

"Ách, có lẽ là quá nhàn rỗi, cả một buổi chiều cũng chỉ có hai người bệnh đến khám." Chu Chí Cường tự hỏi một lát lại tự tìm ra câu trả lời.

"Vậy thật đúng là hâm mộ hắn, được nghỉ ngơi một buổi chiều, không giống tôi thật sự rất mệt nha, người bệnh liền thích tìm tôi xem bệnh." Lục Kiều đã nắm giữ được tinh túy cao cấp của việc chọc ngoáy.

Lục Kiều tỏ vẻ: Đắn đo!

Chu Chí Cường nghe được lời này của Lục Kiều nhịn không được bật cười.

Chậc chậc chậc, Lục Kiều nói lời này làm Kim Ân Chính muốn đánh cô đúng không?

Chỉ có thể nói câu nói kia của Lục Kiều tính thương tổn tuy không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực kỳ mạnh.

Không thấy được sắc mặt Kim Ân Chính đen thui có thể so sánh với đáy nồi sao.

Mọi người xung quanh cũng nghe được lời nói "lặng lẽ" của Lục Kiều cùng Chu Chí Cường.

Ầy, không muốn nghe cũng không được nha.

Hai người này "Lặng lẽ" nói cũng không nhỏ tiếng đâu, trừ bỏ Kim Ân Chính nghe được, người xung quanh bọn họ cũng có thể nghe được rành mạch đó.

Ha ha ha ha, bọn họ rất thích người trẻ tuổi Tiểu Lục này nha, cái miệng kia.. Thật biết "Nói chuyện" nha.

Kim Ân Chính bên cạnh đã không có tả hữu hộ pháp, bị âm dương quái khí hắn cũng phải nhịn xuống.

Có người liền bội phục Kim Ân Chính, thật sự là tiểu nhân co được dãn được a.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Chữa bệnh từ thiện hoàn toàn kết thúc, Lục Kiều ăn xong cơm chiều liền trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai đi tham quan, nghe nói ban tổ chức tổ chức leo núi, không phải nên ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt sao, nếu không ngày mai leo núi đến giữa đường liền bất động thì mất mặt lắm.

Lục Kiều là người trẻ tuổi nhất trong số các chuyên gia, nhất định phải xử lý tốt hơn những người khác, đệ nhất trừ cô ra không thể là ai khác.

Một đêm ngủ ngon.

Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm.

Là thời tiết rất tốt để leo núi.

Sáng sớm tinh mơ Lục Kiều đã bị âm thanh gõ cửa bang bang đánh thức.

"Lục Kiều, Lục Kiều, cô nhanh lên, chúng ta sắp phải xuất phát rồi." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chu Chí Cường.

"Tới tới, tôi lập tức xong liền." Cách một cánh cửa Lục Kiều trả lời một câu.

Vài phút lúc sau, Lục Kiều mở cửa đi ra ngoài, hai mắt còn buồn ngủ mê mang còn chưa thanh tỉnh.

Hai người đi cùng xuống lầu, đến địa điểm tập hợp, Lục Kiều giơ tay che miệng ngáp một cái, Chu Chí Cường ở bên cạnh lải nhải nói gì đó, Lục Kiều cũng gật đầu phụ họa một hai câu.

Tầm mắt những người khác dừng ở trên người hai người, nháy mắt cảm thấy hôm nay tổ đội hai người này tham gia hoạt động leo núi sợ là không được a.

Một mảnh mai, một tuổi già sức yếu.

Không đủ xem, không đủ xem.

Nửa giờ lúc sau, thời điểm đến chân núi, mọi người vẫn không có thay đổi ý tưởng như cũ.

Khi một đám người bọn họ tính toán xuất phát, một thân ảnh cao tráng lao từ trên núi xuống, lao đến rất nhanh, lông xù xù, cùng với động tĩnh gâu gâu gâu.

Mơ mơ màng màng nhìn thấy bạn chó dũng mãnh chạy tới chỗ mình, Lục Kiều cùng Chu Chí Cường lập tức xoay ngược lại.

Người nào đó vốn mảnh mai đang ngủ gà ngủ gật oạch một cái bò lên trên cây.

Mà người tuổi già sức yếu kia lại nhanh chân chạy như điên, phải nói là như một cơn gió.

Thân thể nhỏ bé của Lục Kiều trốn ở trên cây, nhìn bạn chó dũng mãnh đuổi ở phía sau Chu Chí Cường kia, vô cùng cảm tạ nơi tham quan này cái gì đều không nhiều lắm, nhưng mà cây to lại có rất nhiều, thật tốt thật tốt quá!

A, đã quên nói, bác sĩ Lục từ nhỏ liền sợ chó.

Bởi vì chó đáng yêu như vậy, đời trước Lục Kiều lại quá nghịch ngợm, tính tình hoang dã giống như con trai, cả ngày đi khắp nơi trong thôn, thích trêu mèo chọc chó, sau đó.. Cô đã bị chó cắn vào mông.

Ký ức kia quá mức khắc sâu, nghĩ như vậy Lục Kiều cảm thấy cái mông của bản thân lạnh vèo vèo.

Những người khác nhìn thấy động tác sét đánh không kịp bưng tai của hai người này, quả thực là trợn tròn mắt.

Mảnh mai?

Nhìn xem trên cây.

Tuổi già?

Lại nhìn xem Chu Chí Cường còn chạy như điên.

Ây da ây da, hai người này, thâm tàng bất lộ nha!

[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back