Bài viết: 65 

Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học
Chương 106: Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật 2
Chương 106: Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật 2
Editor: Lacvuphongca_ dembuon
[HIDE-THANKS]
Bên này Lục Kiều cùng Chu Chí Cường cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó, nhóm chuyên gia ở xung quanh tất cả đều mang vẻ mặt chua xót nhìn Chu Chí Cường.
Chậc chậc chậc, đồng sự chính là tốt như vậy đó, vừa rồi Tiểu Lục cự tuyệt bọn họ, sau đó đối xử với đồng sự Chu Chí Cường lại vui vẻ như vậy.
Ôi, đây là đạo lý gần quan được ban lộc đúng không?
Có thể để Tiểu Lục nhắc tới biện pháp châm cứu kia hay không, bác sĩ bệnh viện Quân đội đều biết a, cho dù không học được vẫn luôn có người muốn xem đúng không?
Hâm mộ, ghen ghét, bọn họ cũng muốn xem a.
Trong một góc tiệc tối, Kim Ân Chính nhìn thấy Lý Hiếu Mẫn giống một con chó rơi xuống nước xám xịt chạy về, tức giận trực tiếp mắng một câu.
"Phế vật!" Một chút việc nhỏ cũng làm không được, xem ra giao lưu hội lần sau không thể mang Lý Hiếu Mẫn theo nữa.
Lý Hiếu Mẫn vừa thấy sắc mặt này của Kim Ân Chính liền có chút sợ hãi, trực giác nói cho hắn, lão sư không cao hứng, thậm chí là cực kỳ tức giận.
Tiệc tối ăn ăn uống uống, nhóm chuyên gia ở chung một chỗ tán gẫu một chút về các loại kinh nghiệm trong lĩnh vực mà bọn họ am hiểu, cái nhìn, kiến nghị.
Khoảng mười giờ, tiệc tối còn chưa kết thúc, Lục Kiều nhìn mọi người vẫn hứng thú bừng bừng như cũ, cô nâng tay lên che miệng ngáp.
Lại mệt nhọc rồi, cô còn đang tuổi ăn tuổi lớn, yêu cầu chất lượng giấc ngủ thật tốt.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy động tác này của Lục Kiều, người nọ vốn dĩ còn đang mở miệng nói chuyện ngữ khí hơi tạm dừng một chút, lời nói liền chuyển.
"Tiểu Lục à, tôi thấy cô mệt rồi, hay là lần sau chúng ta lại thảo luận tiếp nhé? Hôm nào cô có thời gian có thể đến bệnh viện tỉnh của chúng tôi nhìn một cái, đến lúc đó tôi làm chủ mời cô ăn cơm."
"Ai ai ai, còn có tôi, cô tới tôi cũng mời cô ăn cơm."
"Ồ, còn không phải chỉ là một bữa cơm sao, xem các ông như vậy kìa, nếu là tôi tôi liền không mời Tiểu Lục ăn cơm, tôi trực tiếp bao hết toàn bộ chuyện ăn ở đi lại của cô luôn."
Những người khác: Vẫn là con mẹ nó ông thật lợi hại a!
"Ha ha ha, được được, đến lúc đó có cơ hội tôi chắc chắn sẽ đi, bây giờ tôi thật sự rất mệt, tối hôm qua lâm thời cho tôi biết chuyện diễn thuyết, phải chuẩn bị bản thảo suốt đêm, hiện tại tôi đứng cũng muốn ngủ rồi, vậy không cùng các ngài trò chuyện nữa nha." Lục Kiều cười nhẹ nâng lên tay vẫy vẫy, sau đó nhanh chóng xuống sân khấu.
Lục Kiều nhớ rõ lời dặn dò trước đó của Chu Chí Cường, trước khi rời đi còn cố ý tìm Chu Chí Cường nói một tiếng, Chu Chí Cường vừa nghe Lục Kiều phải đi, liền tỏ vẻ muốn cùng cô rời đi.
Dù sao ông lưu lại cũng không chuyện gì, trở về còn có thể tiếp tục cân nhắc phần hồ sơ phẫu thuật tim kia của Lục Kiều, có một bộ phận ông vẫn có chút không hiểu.
Nghiêng đầu nhìn nhìn quầng thâm mắt của Lục Kiều, Chu Chí Cường tỏ vẻ: Thôi, chỗ không hiểu được vẫn nên để ngày mai hỏi lại đi.
Hai người cùng nhau trở lại khách sạn, từng người trở lại phòng của chính mình.
Lục Kiều dùng động tác cực kỳ nhanh chóng rửa mặt, sau đó nằm trên giường đi gặp Chu Công.
Cô thật sự quá mệt mỏi, giấc ngủ ba tiếng đồng hồ hôm qua không đủ để làm cô thỏa mãn.
Mà Chu Chí Cường trở lại trong phòng, thay đổi một bộ quần áo, sau đó cầm lấy hồ sơ ngày hôm qua Lục Kiều đưa cho ông nghiêm túc mở xa xem, gặp được vấn đề không xác định hoặc là không hiểu ông còn cố ý dùng vở của mình viết xuống dưới, nói như vậy, lúc ông tìm Lục Kiều hỏi sẽ càng tiện hơn.
Đêm khuya, yên tĩnh không một tiếng động.
Trong một căn phòng nào đó lại truyền đến động tĩnh leng keng loảng xoảng loảng xoảng, dường như có người đụng vào thứ gì ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
Nhưng mà người cùng một tầng lầu có cẩn thận lắng nghe đi chăng nữa lại cũng chưa nghe được cái gì.
Thật là kỳ lạ.
Giao lưu hội ngày hôm sau, dựa theo lưu trình, chương trình hôm nay chính là chữa bệnh từ thiện.
Làm bác sĩ, gặp phải nghi nan tạp chứng tụ ở bên nhau thảo luận luôn sẽ có nhiều phương pháp xử lý hơn, cũng sẽ có nhiều phương pháp trị liệu hơn.
Mà giao lưu hội lần này liền có sáng tạo khác đó chính là sắp xếp chữa bệnh từ thiện, bệnh nhân đều là tiếp nhận từ bệnh viện tới, bọn họ có lẽ là làm kiểm tra không có vấn đề gì thân thể lại không thoải mái, hoặc là chữa bệnh thời gian dài không có tiến triển, hoặc là gặp được tình huống từ trước đến nay chưa từng thấy qua, không thể xác định phương án điều trị.
Vật tẫn kỳ dụng, nếu đã tổ chức hội giao lưu y học lần này, như vậy thuận tiện giải quyết một chút việc chẳng phải là đẹp cả đôi đường rồi không?
(*) Vật tẫn kỳ dụng: Nghĩa là dùng người đúng việc, dùng vật đúng chỗ.
Nếu nói tinh, phải nói đến ban tổ chức, áp bức sức lao động của nhóm chuyên gia quả thực là không nương tay chút nào.
Mà sắp xếp chữa bệnh từ thiện cũng chia làm hai khu vực, một bên là khám trung y một bên là khám Tây y, kỳ thật cũng chỉ là chung một cái phòng họp ở giữa dùng một loạt bàn ngăn cách thôi, kỳ thật hai bên đều có thể nhìn đến tình huống bên kia.
Từng bác sĩ đều có vị trí riêng, bên cạnh còn có tiểu sử tóm tắt, bệnh nhân có thể tự mình lựa chọn bác sĩ.
Vị trí sắp xếp tương đối có ý tứ, vậy mà Lục Kiều ở đằng trước, còn Kim Ân Chính ở phía sau Lục Kiều.
Ha ha ha ha, thật có ý tứ.
Những người khác đều đã nhìn ra, ban tổ chức đây là trắng trợn bất công nha.
Lục Kiều là con ruột, mà Kim Ân Chính kia chính là nhặt được trong thùng rác.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Cũng có thể lý giải, ban tổ chức bao che cho con là chuyện bình thường mà, một là người một nhà, một lại là.. Địch nhân.
Tuy rằng là khách quý đặc biệt, nhưng cũng không thể phủ nhận Kim Ân Chính chính là địch nhân.
Mà Lục Kiều khi đến hiện trường địa điểm chữa bệnh từ thiện nhìn thấy vị trí của mình cũng hơi kinh ngạc.
"Ban tổ chức sắp xếp, ha ha ha, mười phần thì có tám chín phần vị trí này còn có Lưu Thế Điền nhúng tay." Chu Chí Cường vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn vị trí của Kim Ân Chính một cái, sau đó lại nhìn vị trí của Lục Kiều được xếp trước nhất, ông rất vui vẻ.
"Quay đầu lại cảm ơn đồng chí Lưu." Lục Kiều cũng cười theo, được thiên vị ai mà không vui vẻ chứ.
Lục Kiều cùng Chu Chí Cường thì vui vẻ, Kim Ân Chính bên kia vừa đi vào hội trường nhìn thấy vị trí của mình vậy mà xếp phía sau một tiểu nha đầu đã không thể vui vẻ nổi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Kim Ân Chính âm thầm mắng chửi người ở trong lòng, nhưng mà ban tổ chức đều đã sắp xếp xong xuôi, lúc này mà làm ầm ĩ vậy thì có chút mất thân phận.
Đen mặt đi vào vị trí của chính mình, ngồi xuống.
Bên người hắn vẫn có hai học sinh đi theo như cũ, nhưng mà bảo tiêu lại không vào được loại địa phương như thế này.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ."
Đột nhiên, Lý Hiếu Mẫn đứng ở bên cạnh Kim Ân Chính đột nhiên che ngực lại ho khan vài tiếng.
Ở vị trí cách vách, Lục Kiều nghe được tiếng ho khan, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp cô nhìn thoáng qua.
Tiếng ho khan trầm tạp, nghe vào tai không giống như bệnh trạng cảm mạo.
Nhanh chóng phán đoán một chút, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, nhưng là còn không đợi Lục Kiều nghĩ kỹ, đột nhiên Lý Hiếu Mẫn đã nhận ra tầm mắt của Lục Kiều, hắn hung tợn trừng mắt nhìn lại.
Bị trừng mắt nhìn, Lục Kiều liền bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Thực nhanh, đã có người bệnh lại đây.
Hai người bệnh, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Một người khác, là một bé gái, khoảng hai ba tuổi, được một người phụ nữ ôm vào trong ngực.
Người phụ nữ ôm con vừa xuất hiện ở đây mọi người liền phát hiện, trên mặt đứa bé kia mọc đầy mụn nhọt, ngay cả cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, trên da thịt cũng có rất nhiều mụn nhọt giống như trên mặt, thoạt nhìn rất dọa người.
Nam bệnh nhân không chút do dự lựa chọn Tây y, thực mau lựa chọn một bác sĩ bắt đầu xem bệnh.
Mà người phụ nữ ôm con kia lại có chút rối rắm, cô nhìn bên Tây y, sau đó lại nhìn nhìn bên trung y.
Do dự hai ba phút mới chọn bên trung y dưới cái nhìn nhìn chăm chú của mọi người.
Người phụ nữ tên là Tú Phương, đứa bé trong lòng ngực cô chính là con gái của cô, năm nay mới vừa ba tuổi, đứa bé thoạt nhìn rất hoạt bát, ở trong ngực mẹ không ngừng nhích tới nhích lui.
Tú Phương ôm con gái đi từng bước về phía trung y bên kia, trong lòng lại có chút bồn chồn, trước đó cô đã đưa con gái đi khám Tây y, thậm chí không chỉ đi khám ở một bệnh viện, cô đã chạy năm sáu bệnh viện trứ danh, sau khi khám bác sĩ đều nói là bệnh ngoài da bình thường, không có phương án điều trị cụ thể, chỉ có thể vừa điều trị vừa xem hiệu quả, ba tháng tái khám một lần.
Nhưng mà đã qua thời gian nửa năm, một chút tác dụng cũng không có, mụn nhọt trên người con gái cô không chỉ có không bớt đi hơn nữa lại còn không ngừng gia tăng, đây chính là con gái của cô nếu không khỏi được tương lai làm sao bây giờ a?
Hôm nay có thể tới chữa bệnh từ thiện là nhờ bên phía bệnh viện đề cử cô lại đây, hơn nữa vị bác sĩ kia còn nói, lần chữa bệnh từ thiện này là cơ hội khó có được, không chỉ có chuyên gia trong nước, còn có chuyên gia nước ngoài cũng sẽ hỗ trợ khám bệnh.
Người phụ nữ chậm rãi đi vào chỗ bác sĩ bên này, tầm mắt cô nhìn về phía vị trí bác sĩ thứ nhất
Ấn tượng đầu tiên là, tuổi thật trẻ.
Thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn cả cô.
Liếc mắt một cái nhìn thoáng qua tóm tắt bên cạnh bác sĩ.. Lục Kiều, công tác ở bệnh viện Quân đội Kinh Thị.
Gần như chỉ nhìn thoáng qua, người phụ nữ liền thu hồi tầm mắt.
Cô ôm con trong ngực lại lần nữa nhấc chân cất bước đi qua, sau đó ngừng trước vị trí của Kim Ân Chính.
Thấy một màn như vậy, không ít người đều thở dài trong lòng, Tiểu Lục thoạt nhìn vẫn là tuổi còn quá trẻ, mới có thể khiến cho người bệnh lựa chọn Kim Ân Chính.
Lục Kiều ngồi nguyên trên vị trí, không có cảm xúc dao động gì, chữa bệnh từ thiện đã sớm nói, người bệnh tự mình lựa chọn bác sĩ khám bệnh.
Người ta không lựa chọn cô, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Lục Kiều, có người đã không vui rồi.
"Bác sĩ Lục, ngại quá, người bệnh lựa chọn tôi, xem ra tôi vẫn càng làm cho người bệnh tín nhiệm hơn nha." Đây là lần đầu tiên Kim Ân Chính đối mặt cùng Lục Kiều.
Phía trước đều là để cho học sinh kia của hắn đi khiêu khích, hiện giờ thật ra lại để chính mình mở miệng.
Ngước mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, Lục Kiều mỉm cười.
"Vâng vâng vâng, bác sĩ Kim ngài thật là lợi hại!" Lục Kiều dùng miệng lưỡi thanh lãnh, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, nói lời giả dối.
Vâng vâng vâng, bác sĩ Kim ngài thật lợi hại.
Lợi hại muốn chết, ông chính là béo nhất!
Bác sĩ Lục tỏ vẻ: Nói lời âm dương quái khí cô cũng là người chuyên nghiệp, chỉ là nói loại lời này ít nhiều có chút khó xử chính mình, khiến mình ghê tởm.
Ọe!
Chính mình đều phải phun ra.
Lục Kiều vừa mở miệng, lập tức liền khiến cho không ít người nhìn qua.
Nhìn dáng vẻ giả bộ của Lục Kiều, sau đó nhìn vẻ mặt Kim Ân Chính giống như ăn cái gì đó.
Phốc ha ha ha, thật sự quá khôi hài.
Muốn hỏi Tiểu Lục, sao có thể làm được chuyện một khi mở miệng liền làm cho người ta tức muốn chết?
Nhận thấy được tầm mắt của mọi người nhìn qua, Lục Kiều vẫn đoan trang đại khí, bình tĩnh tự nhiên như cũ.
(*) Đại khí: Tài năng, chí khí rất lớn.
Bác sĩ Lục tỏ vẻ: Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật!
Chậc chậc chậc, đồng sự chính là tốt như vậy đó, vừa rồi Tiểu Lục cự tuyệt bọn họ, sau đó đối xử với đồng sự Chu Chí Cường lại vui vẻ như vậy.
Ôi, đây là đạo lý gần quan được ban lộc đúng không?
Có thể để Tiểu Lục nhắc tới biện pháp châm cứu kia hay không, bác sĩ bệnh viện Quân đội đều biết a, cho dù không học được vẫn luôn có người muốn xem đúng không?
Hâm mộ, ghen ghét, bọn họ cũng muốn xem a.
Trong một góc tiệc tối, Kim Ân Chính nhìn thấy Lý Hiếu Mẫn giống một con chó rơi xuống nước xám xịt chạy về, tức giận trực tiếp mắng một câu.
"Phế vật!" Một chút việc nhỏ cũng làm không được, xem ra giao lưu hội lần sau không thể mang Lý Hiếu Mẫn theo nữa.
Lý Hiếu Mẫn vừa thấy sắc mặt này của Kim Ân Chính liền có chút sợ hãi, trực giác nói cho hắn, lão sư không cao hứng, thậm chí là cực kỳ tức giận.
Tiệc tối ăn ăn uống uống, nhóm chuyên gia ở chung một chỗ tán gẫu một chút về các loại kinh nghiệm trong lĩnh vực mà bọn họ am hiểu, cái nhìn, kiến nghị.
Khoảng mười giờ, tiệc tối còn chưa kết thúc, Lục Kiều nhìn mọi người vẫn hứng thú bừng bừng như cũ, cô nâng tay lên che miệng ngáp.
Lại mệt nhọc rồi, cô còn đang tuổi ăn tuổi lớn, yêu cầu chất lượng giấc ngủ thật tốt.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy động tác này của Lục Kiều, người nọ vốn dĩ còn đang mở miệng nói chuyện ngữ khí hơi tạm dừng một chút, lời nói liền chuyển.
"Tiểu Lục à, tôi thấy cô mệt rồi, hay là lần sau chúng ta lại thảo luận tiếp nhé? Hôm nào cô có thời gian có thể đến bệnh viện tỉnh của chúng tôi nhìn một cái, đến lúc đó tôi làm chủ mời cô ăn cơm."
"Ai ai ai, còn có tôi, cô tới tôi cũng mời cô ăn cơm."
"Ồ, còn không phải chỉ là một bữa cơm sao, xem các ông như vậy kìa, nếu là tôi tôi liền không mời Tiểu Lục ăn cơm, tôi trực tiếp bao hết toàn bộ chuyện ăn ở đi lại của cô luôn."
Những người khác: Vẫn là con mẹ nó ông thật lợi hại a!
"Ha ha ha, được được, đến lúc đó có cơ hội tôi chắc chắn sẽ đi, bây giờ tôi thật sự rất mệt, tối hôm qua lâm thời cho tôi biết chuyện diễn thuyết, phải chuẩn bị bản thảo suốt đêm, hiện tại tôi đứng cũng muốn ngủ rồi, vậy không cùng các ngài trò chuyện nữa nha." Lục Kiều cười nhẹ nâng lên tay vẫy vẫy, sau đó nhanh chóng xuống sân khấu.
Lục Kiều nhớ rõ lời dặn dò trước đó của Chu Chí Cường, trước khi rời đi còn cố ý tìm Chu Chí Cường nói một tiếng, Chu Chí Cường vừa nghe Lục Kiều phải đi, liền tỏ vẻ muốn cùng cô rời đi.
Dù sao ông lưu lại cũng không chuyện gì, trở về còn có thể tiếp tục cân nhắc phần hồ sơ phẫu thuật tim kia của Lục Kiều, có một bộ phận ông vẫn có chút không hiểu.
Nghiêng đầu nhìn nhìn quầng thâm mắt của Lục Kiều, Chu Chí Cường tỏ vẻ: Thôi, chỗ không hiểu được vẫn nên để ngày mai hỏi lại đi.
Hai người cùng nhau trở lại khách sạn, từng người trở lại phòng của chính mình.
Lục Kiều dùng động tác cực kỳ nhanh chóng rửa mặt, sau đó nằm trên giường đi gặp Chu Công.
Cô thật sự quá mệt mỏi, giấc ngủ ba tiếng đồng hồ hôm qua không đủ để làm cô thỏa mãn.
Mà Chu Chí Cường trở lại trong phòng, thay đổi một bộ quần áo, sau đó cầm lấy hồ sơ ngày hôm qua Lục Kiều đưa cho ông nghiêm túc mở xa xem, gặp được vấn đề không xác định hoặc là không hiểu ông còn cố ý dùng vở của mình viết xuống dưới, nói như vậy, lúc ông tìm Lục Kiều hỏi sẽ càng tiện hơn.
Đêm khuya, yên tĩnh không một tiếng động.
Trong một căn phòng nào đó lại truyền đến động tĩnh leng keng loảng xoảng loảng xoảng, dường như có người đụng vào thứ gì ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
Nhưng mà người cùng một tầng lầu có cẩn thận lắng nghe đi chăng nữa lại cũng chưa nghe được cái gì.
Thật là kỳ lạ.
Giao lưu hội ngày hôm sau, dựa theo lưu trình, chương trình hôm nay chính là chữa bệnh từ thiện.
Làm bác sĩ, gặp phải nghi nan tạp chứng tụ ở bên nhau thảo luận luôn sẽ có nhiều phương pháp xử lý hơn, cũng sẽ có nhiều phương pháp trị liệu hơn.
Mà giao lưu hội lần này liền có sáng tạo khác đó chính là sắp xếp chữa bệnh từ thiện, bệnh nhân đều là tiếp nhận từ bệnh viện tới, bọn họ có lẽ là làm kiểm tra không có vấn đề gì thân thể lại không thoải mái, hoặc là chữa bệnh thời gian dài không có tiến triển, hoặc là gặp được tình huống từ trước đến nay chưa từng thấy qua, không thể xác định phương án điều trị.
Vật tẫn kỳ dụng, nếu đã tổ chức hội giao lưu y học lần này, như vậy thuận tiện giải quyết một chút việc chẳng phải là đẹp cả đôi đường rồi không?
(*) Vật tẫn kỳ dụng: Nghĩa là dùng người đúng việc, dùng vật đúng chỗ.
Nếu nói tinh, phải nói đến ban tổ chức, áp bức sức lao động của nhóm chuyên gia quả thực là không nương tay chút nào.
Mà sắp xếp chữa bệnh từ thiện cũng chia làm hai khu vực, một bên là khám trung y một bên là khám Tây y, kỳ thật cũng chỉ là chung một cái phòng họp ở giữa dùng một loạt bàn ngăn cách thôi, kỳ thật hai bên đều có thể nhìn đến tình huống bên kia.
Từng bác sĩ đều có vị trí riêng, bên cạnh còn có tiểu sử tóm tắt, bệnh nhân có thể tự mình lựa chọn bác sĩ.
Vị trí sắp xếp tương đối có ý tứ, vậy mà Lục Kiều ở đằng trước, còn Kim Ân Chính ở phía sau Lục Kiều.
Ha ha ha ha, thật có ý tứ.
Những người khác đều đã nhìn ra, ban tổ chức đây là trắng trợn bất công nha.
Lục Kiều là con ruột, mà Kim Ân Chính kia chính là nhặt được trong thùng rác.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Cũng có thể lý giải, ban tổ chức bao che cho con là chuyện bình thường mà, một là người một nhà, một lại là.. Địch nhân.
Tuy rằng là khách quý đặc biệt, nhưng cũng không thể phủ nhận Kim Ân Chính chính là địch nhân.
Mà Lục Kiều khi đến hiện trường địa điểm chữa bệnh từ thiện nhìn thấy vị trí của mình cũng hơi kinh ngạc.
"Ban tổ chức sắp xếp, ha ha ha, mười phần thì có tám chín phần vị trí này còn có Lưu Thế Điền nhúng tay." Chu Chí Cường vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn vị trí của Kim Ân Chính một cái, sau đó lại nhìn vị trí của Lục Kiều được xếp trước nhất, ông rất vui vẻ.
"Quay đầu lại cảm ơn đồng chí Lưu." Lục Kiều cũng cười theo, được thiên vị ai mà không vui vẻ chứ.
Lục Kiều cùng Chu Chí Cường thì vui vẻ, Kim Ân Chính bên kia vừa đi vào hội trường nhìn thấy vị trí của mình vậy mà xếp phía sau một tiểu nha đầu đã không thể vui vẻ nổi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Kim Ân Chính âm thầm mắng chửi người ở trong lòng, nhưng mà ban tổ chức đều đã sắp xếp xong xuôi, lúc này mà làm ầm ĩ vậy thì có chút mất thân phận.
Đen mặt đi vào vị trí của chính mình, ngồi xuống.
Bên người hắn vẫn có hai học sinh đi theo như cũ, nhưng mà bảo tiêu lại không vào được loại địa phương như thế này.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ."
Đột nhiên, Lý Hiếu Mẫn đứng ở bên cạnh Kim Ân Chính đột nhiên che ngực lại ho khan vài tiếng.
Ở vị trí cách vách, Lục Kiều nghe được tiếng ho khan, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp cô nhìn thoáng qua.
Tiếng ho khan trầm tạp, nghe vào tai không giống như bệnh trạng cảm mạo.
Nhanh chóng phán đoán một chút, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, nhưng là còn không đợi Lục Kiều nghĩ kỹ, đột nhiên Lý Hiếu Mẫn đã nhận ra tầm mắt của Lục Kiều, hắn hung tợn trừng mắt nhìn lại.
Bị trừng mắt nhìn, Lục Kiều liền bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Thực nhanh, đã có người bệnh lại đây.
Hai người bệnh, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Một người khác, là một bé gái, khoảng hai ba tuổi, được một người phụ nữ ôm vào trong ngực.
Người phụ nữ ôm con vừa xuất hiện ở đây mọi người liền phát hiện, trên mặt đứa bé kia mọc đầy mụn nhọt, ngay cả cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, trên da thịt cũng có rất nhiều mụn nhọt giống như trên mặt, thoạt nhìn rất dọa người.
Nam bệnh nhân không chút do dự lựa chọn Tây y, thực mau lựa chọn một bác sĩ bắt đầu xem bệnh.
Mà người phụ nữ ôm con kia lại có chút rối rắm, cô nhìn bên Tây y, sau đó lại nhìn nhìn bên trung y.
Do dự hai ba phút mới chọn bên trung y dưới cái nhìn nhìn chăm chú của mọi người.
Người phụ nữ tên là Tú Phương, đứa bé trong lòng ngực cô chính là con gái của cô, năm nay mới vừa ba tuổi, đứa bé thoạt nhìn rất hoạt bát, ở trong ngực mẹ không ngừng nhích tới nhích lui.
Tú Phương ôm con gái đi từng bước về phía trung y bên kia, trong lòng lại có chút bồn chồn, trước đó cô đã đưa con gái đi khám Tây y, thậm chí không chỉ đi khám ở một bệnh viện, cô đã chạy năm sáu bệnh viện trứ danh, sau khi khám bác sĩ đều nói là bệnh ngoài da bình thường, không có phương án điều trị cụ thể, chỉ có thể vừa điều trị vừa xem hiệu quả, ba tháng tái khám một lần.
Nhưng mà đã qua thời gian nửa năm, một chút tác dụng cũng không có, mụn nhọt trên người con gái cô không chỉ có không bớt đi hơn nữa lại còn không ngừng gia tăng, đây chính là con gái của cô nếu không khỏi được tương lai làm sao bây giờ a?
Hôm nay có thể tới chữa bệnh từ thiện là nhờ bên phía bệnh viện đề cử cô lại đây, hơn nữa vị bác sĩ kia còn nói, lần chữa bệnh từ thiện này là cơ hội khó có được, không chỉ có chuyên gia trong nước, còn có chuyên gia nước ngoài cũng sẽ hỗ trợ khám bệnh.
Người phụ nữ chậm rãi đi vào chỗ bác sĩ bên này, tầm mắt cô nhìn về phía vị trí bác sĩ thứ nhất
Ấn tượng đầu tiên là, tuổi thật trẻ.
Thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn cả cô.
Liếc mắt một cái nhìn thoáng qua tóm tắt bên cạnh bác sĩ.. Lục Kiều, công tác ở bệnh viện Quân đội Kinh Thị.
Gần như chỉ nhìn thoáng qua, người phụ nữ liền thu hồi tầm mắt.
Cô ôm con trong ngực lại lần nữa nhấc chân cất bước đi qua, sau đó ngừng trước vị trí của Kim Ân Chính.
Thấy một màn như vậy, không ít người đều thở dài trong lòng, Tiểu Lục thoạt nhìn vẫn là tuổi còn quá trẻ, mới có thể khiến cho người bệnh lựa chọn Kim Ân Chính.
Lục Kiều ngồi nguyên trên vị trí, không có cảm xúc dao động gì, chữa bệnh từ thiện đã sớm nói, người bệnh tự mình lựa chọn bác sĩ khám bệnh.
Người ta không lựa chọn cô, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Lục Kiều, có người đã không vui rồi.
"Bác sĩ Lục, ngại quá, người bệnh lựa chọn tôi, xem ra tôi vẫn càng làm cho người bệnh tín nhiệm hơn nha." Đây là lần đầu tiên Kim Ân Chính đối mặt cùng Lục Kiều.
Phía trước đều là để cho học sinh kia của hắn đi khiêu khích, hiện giờ thật ra lại để chính mình mở miệng.
Ngước mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, Lục Kiều mỉm cười.
"Vâng vâng vâng, bác sĩ Kim ngài thật là lợi hại!" Lục Kiều dùng miệng lưỡi thanh lãnh, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, nói lời giả dối.
Vâng vâng vâng, bác sĩ Kim ngài thật lợi hại.
Lợi hại muốn chết, ông chính là béo nhất!
Bác sĩ Lục tỏ vẻ: Nói lời âm dương quái khí cô cũng là người chuyên nghiệp, chỉ là nói loại lời này ít nhiều có chút khó xử chính mình, khiến mình ghê tởm.
Ọe!
Chính mình đều phải phun ra.
Lục Kiều vừa mở miệng, lập tức liền khiến cho không ít người nhìn qua.
Nhìn dáng vẻ giả bộ của Lục Kiều, sau đó nhìn vẻ mặt Kim Ân Chính giống như ăn cái gì đó.
Phốc ha ha ha, thật sự quá khôi hài.
Muốn hỏi Tiểu Lục, sao có thể làm được chuyện một khi mở miệng liền làm cho người ta tức muốn chết?
Nhận thấy được tầm mắt của mọi người nhìn qua, Lục Kiều vẫn đoan trang đại khí, bình tĩnh tự nhiên như cũ.
(*) Đại khí: Tài năng, chí khí rất lớn.
Bác sĩ Lục tỏ vẻ: Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật!
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
Chỉnh sửa cuối: