Chương 9: Biểu muội tôi không vui vì tôi được Vương gia sủng ái sao.
Buổi sáng, Hứa Lão Nguyệt đang ngủ thật say, Linh Lan liền đi vào bẩm báo: "Tiểu thư, Mai phi tới."
"Mai phi?" Hứa Lão Nguyệt mê man mở mắt, mai phi là ai?
Thấy nàng biểu tình ngái ngủ, liền vội vàng nhỏ giọng giải thích, "Tiểu thư, Mai phi là thê thiếp của biệt thự, trước khi vào phủ Mai phi phụ trách hậu viện"
Hứa Lão Nguyệt đầu trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nửa, nguyên lai là tình địch a. "Để cho nàng vào đi" Hứa Lão Nguyệt trực tiếp ngồi dậy, cũng không còn tâm tư buồn ngủ.
"Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài rửa mặt chải đầu." Liền vội vàng tiến lên hầu hạ Hứa Lão Nguyệt.
Hứa Lão Nguyệt liếc thấy bóng người ở cửa, cất giọng nói, "Không cần, biểu muội cũng không phải người ngoài, mời nàng vào đi." Hứa Lão Nguyệt vừa dứt lời, một thân ảnh yểu điệu liền vào phòng, "Mới vừa vào liền nghe tỷ nói lời này, muội thấy thật là ấm lòng."
Người nói chuyện vào trong phòng, Hứa Lão Nguyệt mói nhìn rõ nàng, mặt trái soan lớn chừng bàn tay, mắt hồ ly nhỏ dài, là cái tướng mạo hết sức xinh đẹp, thậm chí có thể nói là diêm dúa, đàn ông thính nhất cũng là như vậy.
Bất quá đeo vàng bạc, áo choàng lụa, không cần nhìn cũng biết là tới khoe khoang.
"Em gái nói đâu phải, hôm nay trông em tinh thần sa sút như vậy, em còn không quên đến xem ta, mới thật là ấm lòng." Hứa Lão Nguyệt lời vừa nói dí dỏm, tỉnh bơ lấy áo khoác ngày hôm qua Quân Mặc Nhiễm cho nàng mặc lên người.
Mai phi vốn lò còn đắc ý, khi nhìn thấy áo khoác kia liền không kiềm được: "Áo này là"
"Ai!" Hứa Lão Nguyệt mắt liếc chiếc áo trên người, khuôn mặt đỏ lên, "Ngày hôm qua Vương gia sợ ta cảm lạnh giúp ta mặc vào,
Cái này còn chưa cố cơ hội sẽ trả lại cho hắn mà."
Bên Mai phi chán chợt nổi lên gân xanh, hai tay không tự chủ bóp chặt, một khuôn mặt tươi cười vì ghen tị mà trở lên vặn vẹo: "Nguyên lai là quần áo Vương gia a, ngày hôm qua ngươi cùng vương gia.."
Mai phi cổ họng nghèn nghẹn, có chút hỏi không nổi, ngày hôm qua đã sớm nghe nói tối qua Vương gia ở bụi hoa cưng chìu Hứa Lão Nguyệt. Nàng vốn không tin đây là thật, cho nên mới chạy tới lãnh Uyển xác nhận một sau. Không nghĩ tới nhưng thấy được quần áo Vương gia. Hứa Lão Nguyệt rất hăng hái thưởng thứa mặt xanh đỏ đan xen trên mặt Mai phi, tiếp theo đó ngượng ngùng nói, "Muội cũng biết ta trước đã làm sai chuyện, ngày hôm qua ta đi tìm Vương gia nói xin lỗi, cũng may Vương gia hắn đại nhân đại lượng tha thứ cho ta, bằng không ta cũng biết làm sao bây giờ?"
"Phải không? Vương gia hắn tha thứ cho ngươi." mai trắc phi gắt gao nắm quyền, móng tay thật dài cắm sâu vào lòng bàn tay, nàng cũng không cảm thấy đau.
Hứa Lão Nguyệt nhưng không đáp lời, nhướng mày ngước nhìn nàng: "Làm sao, muội không vì ta được Vương gia cưng chìu mà cao hứng sao?"
"Cao hứng" Mai trắc phi kéo ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Dĩ nhiên cao hứng."
"Đây là muội cho người mang điểm tâm, tỷ nếm thử một chút." Mai trắc phi vừa nói thị nữ từ phía sau cầm ra một chồng điểm tâm trong hộp đựng thức ăn đưa cho Hứa Lão Nguyệt.
Hứa lão Nguyệt ngước mắt về điểm tâm kia thầm nghĩ, "Em giái quá khánh khí, ta bên này cái gì cũng không thiếu, Vương gia nói nơi này ăn mặc chi tiêu cũng không cần tiết kiệm a."
Hứa Lão Nguyệt nói lời lại thành công khiến cho Mai trắc phi đem mặt, Hứa Lão Nguyệt cũng thức thời, kích thích một câu liền ngoan ngoãn nhận cái đĩa, "Bất quá đa tạ muội muội, ta giữ lại tí ăn."
Mai trắc phi sắc mặt cứng đờ, đứng lên nói, "Vậy muội không làm phiền tỷ nghỉ ngơi, muội về trước, nếu thiếu.."
Mai trắc phi nói đến một nửa giống như ý thức nói thừa, cười cươi, "Nhìn xem muội nói gì này, trong mắt Vương gia làm sao thiếu điểm tâm này cho muội được."
Hứa Lão Nguyệt giống như là không có nghe ra Mai trắc phi châm chọc, cười nhẹ nói tiếp, "Muội nói cái gì vậy, không phải tỷđang thời kỳ khó khăn sao? Mong rằng muội ở chỗ Vương gia nói tốt giúp ta."
"Mai phi?" Hứa Lão Nguyệt mê man mở mắt, mai phi là ai?
Thấy nàng biểu tình ngái ngủ, liền vội vàng nhỏ giọng giải thích, "Tiểu thư, Mai phi là thê thiếp của biệt thự, trước khi vào phủ Mai phi phụ trách hậu viện"
Hứa Lão Nguyệt đầu trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nửa, nguyên lai là tình địch a. "Để cho nàng vào đi" Hứa Lão Nguyệt trực tiếp ngồi dậy, cũng không còn tâm tư buồn ngủ.
"Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài rửa mặt chải đầu." Liền vội vàng tiến lên hầu hạ Hứa Lão Nguyệt.
Hứa Lão Nguyệt liếc thấy bóng người ở cửa, cất giọng nói, "Không cần, biểu muội cũng không phải người ngoài, mời nàng vào đi." Hứa Lão Nguyệt vừa dứt lời, một thân ảnh yểu điệu liền vào phòng, "Mới vừa vào liền nghe tỷ nói lời này, muội thấy thật là ấm lòng."
Người nói chuyện vào trong phòng, Hứa Lão Nguyệt mói nhìn rõ nàng, mặt trái soan lớn chừng bàn tay, mắt hồ ly nhỏ dài, là cái tướng mạo hết sức xinh đẹp, thậm chí có thể nói là diêm dúa, đàn ông thính nhất cũng là như vậy.
Bất quá đeo vàng bạc, áo choàng lụa, không cần nhìn cũng biết là tới khoe khoang.
"Em gái nói đâu phải, hôm nay trông em tinh thần sa sút như vậy, em còn không quên đến xem ta, mới thật là ấm lòng." Hứa Lão Nguyệt lời vừa nói dí dỏm, tỉnh bơ lấy áo khoác ngày hôm qua Quân Mặc Nhiễm cho nàng mặc lên người.
Mai phi vốn lò còn đắc ý, khi nhìn thấy áo khoác kia liền không kiềm được: "Áo này là"
"Ai!" Hứa Lão Nguyệt mắt liếc chiếc áo trên người, khuôn mặt đỏ lên, "Ngày hôm qua Vương gia sợ ta cảm lạnh giúp ta mặc vào,
Cái này còn chưa cố cơ hội sẽ trả lại cho hắn mà."
Bên Mai phi chán chợt nổi lên gân xanh, hai tay không tự chủ bóp chặt, một khuôn mặt tươi cười vì ghen tị mà trở lên vặn vẹo: "Nguyên lai là quần áo Vương gia a, ngày hôm qua ngươi cùng vương gia.."
Mai phi cổ họng nghèn nghẹn, có chút hỏi không nổi, ngày hôm qua đã sớm nghe nói tối qua Vương gia ở bụi hoa cưng chìu Hứa Lão Nguyệt. Nàng vốn không tin đây là thật, cho nên mới chạy tới lãnh Uyển xác nhận một sau. Không nghĩ tới nhưng thấy được quần áo Vương gia. Hứa Lão Nguyệt rất hăng hái thưởng thứa mặt xanh đỏ đan xen trên mặt Mai phi, tiếp theo đó ngượng ngùng nói, "Muội cũng biết ta trước đã làm sai chuyện, ngày hôm qua ta đi tìm Vương gia nói xin lỗi, cũng may Vương gia hắn đại nhân đại lượng tha thứ cho ta, bằng không ta cũng biết làm sao bây giờ?"
"Phải không? Vương gia hắn tha thứ cho ngươi." mai trắc phi gắt gao nắm quyền, móng tay thật dài cắm sâu vào lòng bàn tay, nàng cũng không cảm thấy đau.
Hứa Lão Nguyệt nhưng không đáp lời, nhướng mày ngước nhìn nàng: "Làm sao, muội không vì ta được Vương gia cưng chìu mà cao hứng sao?"
"Cao hứng" Mai trắc phi kéo ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Dĩ nhiên cao hứng."
"Đây là muội cho người mang điểm tâm, tỷ nếm thử một chút." Mai trắc phi vừa nói thị nữ từ phía sau cầm ra một chồng điểm tâm trong hộp đựng thức ăn đưa cho Hứa Lão Nguyệt.
Hứa lão Nguyệt ngước mắt về điểm tâm kia thầm nghĩ, "Em giái quá khánh khí, ta bên này cái gì cũng không thiếu, Vương gia nói nơi này ăn mặc chi tiêu cũng không cần tiết kiệm a."
Hứa Lão Nguyệt nói lời lại thành công khiến cho Mai trắc phi đem mặt, Hứa Lão Nguyệt cũng thức thời, kích thích một câu liền ngoan ngoãn nhận cái đĩa, "Bất quá đa tạ muội muội, ta giữ lại tí ăn."
Mai trắc phi sắc mặt cứng đờ, đứng lên nói, "Vậy muội không làm phiền tỷ nghỉ ngơi, muội về trước, nếu thiếu.."
Mai trắc phi nói đến một nửa giống như ý thức nói thừa, cười cươi, "Nhìn xem muội nói gì này, trong mắt Vương gia làm sao thiếu điểm tâm này cho muội được."
Hứa Lão Nguyệt giống như là không có nghe ra Mai trắc phi châm chọc, cười nhẹ nói tiếp, "Muội nói cái gì vậy, không phải tỷđang thời kỳ khó khăn sao? Mong rằng muội ở chỗ Vương gia nói tốt giúp ta."