Chương 19: Vương gia; ta làm lễ vật cho ngài rồi!
"Đi?" Hứa Lão Nguyệt nhìn chằm chằm Ly Lạc; mặt đầy mong đợi.
Ly Lạc sững sốt một chút; biểu tình có chút cứng ngắc. Hắn nào dám đoán tâm tư Vương gia?
"Vương gia có thả ngài ra ngoài hay không; thuộc hạ không dám nói; bất quá Vương gia nhất định sẽ thích lễ vật Vương phi làm."
"Đúng không? Ta cũng cảm thấy hắn nhất định sẽ thích" Hứa Lão Nguyệt tìm một vòng cũng không tìm được vải; xé ga vải giường đem đồ vật bọc lại; sau đó hưng phấn liền chạy ra ngoài. "Vương phi.." Ly Lạc nhất thời trợn tròn mắt; không nghĩ tới nàng cứ như vậy đi ra; Vương gia cũng không nói cho phép nàng chjay ra ngoài. Bên này đám Thạch Nham bọn họ thấy Ly Lạc; còn tưởng rằng là Vương gia muốn gặp Vương phi; cho nên cái gì cũng không hỏi; liền trực tiếp cho đi. Ly Lạc phục hòi tinh thần lại; vội vàng đuổi theo: "Vương phi; ngài làm sao được ra? Vương gia cũng không cho phép ngài đi ra a." Hứa Lão Nguyệt khoát khoát tay; mặt đầy ổn định: "Yên tâm; ta đưa lễ vật cho hán; hắn sẽ không trách các ngươi để ta ra ngoài!" Ly Lạc mặt đầy đờ đẫn; hắn lúc nào để nàng đi ra ngoài; không phải chính nàng đi ra ngoài sao?
Thấy Hứa Lão Nguyệt đi xa; Ly lạc vội vàng lại hoảng loạn bất an đi theo. "Vương gia ở nơi nào chứ?" Hứa Lão Nguyệt đi một lúc lâu; ới phát hiện mình căn bản không biết Quân Mặc Nhiễm ở nơi nào. "Giản đại nhân đến; vương gia vào lúc này đnag ở lương đình!" Biết Hứa Lão Nguyệt không biết đường; Ly Lạc chỉ chỉ hướng lương đình.
Giản đại nhân? Con ngươi Hứa Lão nguyệt vụt sáng; lại là người kia?
"Cái Giản đại nhân đó rốt cuộc là ai; hắn cùng Vương gia quan hệ rất tốt sao?"
Nhìn cặp mắt tò mò mở to của Hứa Lão Nguyệt; Ly Lạc chột dạ sờ sờ lỗ mũi; "Thật ra thuộc hạ cũng không rõ; chúng ta mau đi tìm Vương gia đi."
Nhìn ra Ly Lạc cảnh giác; Hứa Lão Nguyệt cũng không hỏi tiếp nữa: "Được; tìm Vương gia" Xem ra nàng là gian tế; toàn bộ Vương phủ đều biết a; nhất là Quân Mặc Nhiễm chắc chắn biết nhất. Cái này Quân Mặc Nhiễm khẳng định cũng cảm thấy nàng là gian tế; cho nên mới một mực đem nàng nhốt lại ở lãnh uyển không để cho nàng ra.
Nàng thật là một ngày cũng đợi không nổi nữa rồi; nàng nhất định phải tìm cơ hội chạy ra ngoài; nàng mới không phải ở chỗ này cho bọn họ làm con cờ đâu!
Rất nhanh; Ly Lạc liền dẫn Hứa Lão Nguyệt đến lương đình. Trong lương đình; Giản Mạc Bắc thấy Hứa Lão Nguyệt; cười ăn quân cờ của Quân Mặc Nhiễm: "Vương phi của ngươi." thấy Hứa Lão Nguyệt tới; sắc mặt Quân Mặc NHiễm trong nháy mắt chìm xuống đi. "Ngươi nhìn nàng; giống như đẩy một xe lăn." Mặc dù dùng ga trải giường; bất quá Giản Mặc Bắc cũng đoán được Hứa Lão Nguyệt đẩy gì. Quân Mặc Nhiễm hoi nheo mắt lại; nguyên lai nàng muốn dùng nhiều gỗ như vậy chính là để làm xe lăn. Quân Mặc Nhiễm sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Vương gia!" Thấy Quân Mặc Nhiễm; Hứa Lão Nguyệt thật xa liền ngoắc; sau đó một đường nhỏ chạy tới lương đình; giống như chó nhỏ vậy nhìn hắn: "Vương gia; thần thiếp làm cho ngài lễ vật."
"Ồ"
Ly Lạc sững sốt một chút; biểu tình có chút cứng ngắc. Hắn nào dám đoán tâm tư Vương gia?
"Vương gia có thả ngài ra ngoài hay không; thuộc hạ không dám nói; bất quá Vương gia nhất định sẽ thích lễ vật Vương phi làm."
"Đúng không? Ta cũng cảm thấy hắn nhất định sẽ thích" Hứa Lão Nguyệt tìm một vòng cũng không tìm được vải; xé ga vải giường đem đồ vật bọc lại; sau đó hưng phấn liền chạy ra ngoài. "Vương phi.." Ly Lạc nhất thời trợn tròn mắt; không nghĩ tới nàng cứ như vậy đi ra; Vương gia cũng không nói cho phép nàng chjay ra ngoài. Bên này đám Thạch Nham bọn họ thấy Ly Lạc; còn tưởng rằng là Vương gia muốn gặp Vương phi; cho nên cái gì cũng không hỏi; liền trực tiếp cho đi. Ly Lạc phục hòi tinh thần lại; vội vàng đuổi theo: "Vương phi; ngài làm sao được ra? Vương gia cũng không cho phép ngài đi ra a." Hứa Lão Nguyệt khoát khoát tay; mặt đầy ổn định: "Yên tâm; ta đưa lễ vật cho hán; hắn sẽ không trách các ngươi để ta ra ngoài!" Ly Lạc mặt đầy đờ đẫn; hắn lúc nào để nàng đi ra ngoài; không phải chính nàng đi ra ngoài sao?
Thấy Hứa Lão Nguyệt đi xa; Ly lạc vội vàng lại hoảng loạn bất an đi theo. "Vương gia ở nơi nào chứ?" Hứa Lão Nguyệt đi một lúc lâu; ới phát hiện mình căn bản không biết Quân Mặc Nhiễm ở nơi nào. "Giản đại nhân đến; vương gia vào lúc này đnag ở lương đình!" Biết Hứa Lão Nguyệt không biết đường; Ly Lạc chỉ chỉ hướng lương đình.
Giản đại nhân? Con ngươi Hứa Lão nguyệt vụt sáng; lại là người kia?
"Cái Giản đại nhân đó rốt cuộc là ai; hắn cùng Vương gia quan hệ rất tốt sao?"
Nhìn cặp mắt tò mò mở to của Hứa Lão Nguyệt; Ly Lạc chột dạ sờ sờ lỗ mũi; "Thật ra thuộc hạ cũng không rõ; chúng ta mau đi tìm Vương gia đi."
Nhìn ra Ly Lạc cảnh giác; Hứa Lão Nguyệt cũng không hỏi tiếp nữa: "Được; tìm Vương gia" Xem ra nàng là gian tế; toàn bộ Vương phủ đều biết a; nhất là Quân Mặc Nhiễm chắc chắn biết nhất. Cái này Quân Mặc Nhiễm khẳng định cũng cảm thấy nàng là gian tế; cho nên mới một mực đem nàng nhốt lại ở lãnh uyển không để cho nàng ra.
Nàng thật là một ngày cũng đợi không nổi nữa rồi; nàng nhất định phải tìm cơ hội chạy ra ngoài; nàng mới không phải ở chỗ này cho bọn họ làm con cờ đâu!
Rất nhanh; Ly Lạc liền dẫn Hứa Lão Nguyệt đến lương đình. Trong lương đình; Giản Mạc Bắc thấy Hứa Lão Nguyệt; cười ăn quân cờ của Quân Mặc Nhiễm: "Vương phi của ngươi." thấy Hứa Lão Nguyệt tới; sắc mặt Quân Mặc NHiễm trong nháy mắt chìm xuống đi. "Ngươi nhìn nàng; giống như đẩy một xe lăn." Mặc dù dùng ga trải giường; bất quá Giản Mặc Bắc cũng đoán được Hứa Lão Nguyệt đẩy gì. Quân Mặc Nhiễm hoi nheo mắt lại; nguyên lai nàng muốn dùng nhiều gỗ như vậy chính là để làm xe lăn. Quân Mặc Nhiễm sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Vương gia!" Thấy Quân Mặc Nhiễm; Hứa Lão Nguyệt thật xa liền ngoắc; sau đó một đường nhỏ chạy tới lương đình; giống như chó nhỏ vậy nhìn hắn: "Vương gia; thần thiếp làm cho ngài lễ vật."
"Ồ"