Welcome! You have been invited by sinlanh to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 30: Gậy ông đập lưng ông[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]
"Nhi thần tất nhiên biết đó là tội khi quân."

Vương An cười cười, không có một chút sợ hãi nào: "Có thật hay không, sao phụ hoàng không tự mình đi hỏi một chút."

Viêm Đế cảm thấy có lý, khẽ gật gật đầu. Ông nhìn đám lưu dân vẫn còn quỳ, rồi quay sang dặn dò thái giám Lý Nguyên Hải:

"Qua đó bảo tất cả bọn họ đứng lên hết đi, nhân tiện gọi một vài người đi lại đây."

Lý Nguyên Hải nhận lệnh là đi ngay. Một lát sau, ông ta đã dẫn theo mười người lưu dân quay trở về.

Viêm Đế vẫy tay ra hiệu cho thị vệ đừng ngăn cản họ đi vào, sau đó đính thân đi tới quan sát những người lưu dân này.

Những người này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hoàng đế trong truyền thuyết, bị sự uy nghiêm của Viêm Đế làm cho khiếp sợ đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy.

"Các ngươi đừng căng thẳng. Trẫm chỉ muốn hỏi các ngươi một câu." Viêm Đế cố gắng làm cho giọng nói của mình ôn hòa hơn một chút.

"Không.. không chém đầu phải không ạ?"

Một ông lão tuổi khá cao vừa run cầm cập vừa nói: "Thảo dân nghe nói, nếu nói bậy nói bạ khiến hoàng thượng không vui là sẽ bị chém đầu."

Viêm Đế khẽ cau mày lại.

Viêm Đế vừa định mở miệng thì Vương An đã cười hề hề nói trước: "Ông lão đừng sợ. Ông cứ yên tâm nói sự thật ra. Phụ hoàng của ta lúc nào cũng yêu thương dân như con mình. Ông lão chẳng những không bị chém đầu mà còn có thể được ban thường hậu hĩnh nữa."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hoàng thượng muốn hỏi việc gì thì cứ hỏi đi, thảo dân biết gì sẽ đáp nấy."

Ông lão nói chuyện rất thật thà chất phác, những lưu dân đứng cạnh bên cũng thi nhau gật đầu và nói đúng ạ.

Viêm Đế nhìn Vương An bằng ánh mắt khen ngợi, rồi mới mở miệng hỏi: "Trẫm nghe nói ngươi quỳ gối ngoài cửa cung vì muốn tố cáo thái tử. Có việc này hay không?"

"Không có, không có.."

"Đúng ạ, thái tử điện hạ có tấm lòng nhân từ, rộng lượng và yêu thương dân chúng như con. Thảo dân có cáo trạng ai đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ cáo trạng ngài ấy."

"Hoàng thượng, ngài đừng nghe những người đó nói hưu nói vượn. Bọn chúng đều là những kẻ đê tiện!"

Nhóm lưu dân đồng loạt lắc đầu như trống bỏi, không có một ai thừa nhận.

Quần thần ngây ngẩn cả người. Trương Sĩ Ngôn và Trương Trinh cũng trợn tròn cả mắt.

Sắc mặt Vương Duệ còn khó coi hơn ăn phải phân.

Không đúng!

Kịch bản vốn đâu phải như thế này.

"Trước khi bổn vương tiến cung, chính miệng các ngươi nói các ngươi quỳ ở chỗ này là để thỉnh cầu khiển trách thái tử!"

Vương Duệ tức đến thở không nổi, nhảy ra buông lời chỉ trích.

"Xin cho hỏi vị đại nhân này là.." Mặt của một số lưu dân mờ mịt.

Vương Duệ há to miệng, trong lòng như có một vạn con thảo nê mã đang chạy như điên.

Chính bổn vương sắp xếp cho các ngươi tới đây, vậy mà lúc này các ngươi lại giả bộ không quen biết bổn vương?

Các người bắt tay với nhau diễn cho ta xem đấy à?

"Vị này chính là đương kim Huệ vương."

Vương An thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vương Duệ thì muốn phụt cười.

Thật ra hắn đã biết tất cả tình huống từ trước rồi.

Đúng vậy, mục đích ban đầu của nhóm người này là đến đây tố cáo hắn.

Có điều, đại bộ phận chịu đi là vì đã nhận gạo của Huệ vương.

Những người còn lại thì sợ quyền lực của Huệ vương nên họ không dám từ chối.

Nhưng mà trên đời này đâu phải chỉ có một mình Huệ vương biết cách lôi kéo lòng người.

Biện pháp của Vương An rất đơn giản.

Ngươi cho lương thực thì ta cho bạc.

Một người năm lượng, ai cũng có phần.

Dựa theo giá thị trường của Đại Viêm hiện tại, một người bình thường chỉ có thể kiếm được nhiều nhất là hai lượng bạc một tháng.

Năm lượng bạc là đủ trang trải cho một nhà ba miệng ăn tận nửa năm.

Một bên là lương thực chỉ ăn được vài ngày, một bên là có thể cầm ngân lượng sống sung túc trong nửa năm.

Một bên là Huệ vương, một bên là thái tử có địa vị rất cao.

Nhóm lưu dân cũng đâu có biết thế cục trong triều đình.

Bọn họ chỉ biết ai cho họ nhiều lợi ích thực tế hơn, ai chức vị cao hơn, họ sẽ nghe người đó.

Vì thế bọn họ kéo nhau đổi chiến tuyến, đứng về phía Vương An.

Vừa nãy có trường hợp nhận được tiền xong liền cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu cảm ơn.

Chỉ thiếu mỗi việc sơn một tầng nước sơn ánh vàng lên người Vương An rồi đưa vào chùa miếu cung phụng là họ chưa làm thôi.

Vương An hai tay chống nạnh, chân thì nhịp nhịp xuống đất, nhìn Huệ vương với vẻ mặc vừa đặc sắc vừa trêu chọc.

Không nghĩ tới phải không, ta bây giờ có rất nhiều tiền.

Xin lỗi nha, có tiền thì muốn làm gì cũng được hết á..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 31: Các ngươi bị ai uy hiếp[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]Ngươi chỉ biết là người có tiền thì ngoài mặt rất vui vẻ.

Nhưng ngươi không hề hiểu, trong thâm tâm, bọn họ còn vui hơn gấp bội phần.

Bỏ ra vài ngàn lượng để biến nguy thành lợi.. một chuyện rất đơn giản.

Người có tiền giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng đơn giản như vậy đấy.

Vương An vênh mặt nhìn Vương Duệ đầy khiêu khích.

Huynh đệ tốt, tiếp tục đi!

Ta thích cái cách ngươi coi thường ta nhưng lại không thể ngó lơ ta.

Kết quả của việc này vượt qua cả dự kiến của đám quần thần.

Những viên quan giám sát vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc luận tội, giờ chỉ có thể nhìn nhau trong im lặng.

Viêm Đế trầm ngâm, liếc mắt nhìn Vương Duệ: "Huệ Vương, trẫm cần một lời giải thích."

Ngữ khí bình thản nhưng lại nặng nề như núi, tạo áp lực rất lớn cho Vương Duệ.

"Đây, đây.."

Vương Duệ biến sắc, nhìn sang mấy người lưu dân, hít một hơi thật sâu: "Các vị, vừa nãy, bản vương vô tình đi ngang qua đúng lúc các người đang thỉnh nguyện nên đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện, tại sao các người lại phải tự lừa dối mình?"

Nhìn dáng vẻ thờ ơ của mấy ngư dân, Vương Duệ nén cơn giận nói tiếp: "Nói cho bản vương biết, có kẻ nào đó uy hiếp, bắt ép các người phải nói vậy đúng không?"

"Đừng sợ, Bệ hạ ở ngay trước mặt, có gì cứ nói ra, Bệ hạ sẽ làm chủ cho các người, không ai dám làm gì các người đâu."

Ngừng lại một chút, Vương Duệ đổi giọng: "Ngược lại, nếu các người dám lừa dối bệ hạ, cố ý nói dối thì một khi tra ra được sẽ bị khép vào tội khi quân."

Vương Duệ cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, giọng điệu đầy sát khi của hắn ta khiến mấy người lưu dân run sợ.

Cơ hội tốt.

Vương Duệ nhanh tay nhanh mắt, lập tức chỉ vào bọn họ, quát hỏi: "Các người run rẩy cái gì? Lẽ nào bị bổn vương nói trúng tim đen?"

Hắn ta như mở cờ trong bụng.

Bị Vương An ngươi uy hiếp thì có làm sao, chẳng qua cũng chỉ là vài tên dân mọn, mới dọa một tí mà đã để lộ ra sơ hở.

"Thảo dân.. Thảo dân không.. không có.."

Mấy người lưu dân ngày càng run rẩy, hoảng sợ, nói lắp ba lắp bắp.

"Còn dám chối, rõ ràng các ngươi có tật giật mình."

Vương Duệ một mực khẳng định, mang theo dáng vẻ uy nghiêm của một Vương gia, quát to: "Thật to gan, trước mặt bệ hạ mà còn dám nói dối, còn không mau quỳ xuống bẩm rõ sự thật!"

Bộp..

Mấy người lưu dân không thể chịu đựng được nữa, phủ phục trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha thứ: "Thảo dân sai rồi, xin Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng.."

Thành công mỹ mãn!

Vương Duệ ngẩng đầu, nhìn Vương An với vẻ mặt trêu tức, để xem ngươi có thể lật ngược tình thế bằng cách nào.

Đám người được Huệ Vương phái đến gồm Trương Sĩ Ngôn, Cảnh Binh và Trương Chinh sáng mắt lên, trong lòng bọn họ thầm thán phục Vương Duệ.

Lựa cơ ứng biến, nhạy bén hơn người, một Hoàng tử như này mới đáng để bọn họ đi theo.

"Bệ hạ, sự tình đã rõ, quả thật những lưu dân này bị người khác uy hiếp nên mới nói như thế."

Trương Chinh thân là Ngự Sử, mạo muội đứng ra một lần nữa: "Mong Bệ hạ tra ra kẻ chủ mưu, trừng phạt thích đáng, lấy lại công bằng cho dân chúng!"

"Mong Bệ hạ làm rõ!"

Lúc này, Trương Sĩ Ngôn cũng đứng ra.

Tể tướng đã lên tiếng thì những đại thần khác cũng hùa theo ngay lập tức.

Trong chớp mắt, những lời thỉnh cầu điều tra kẻ chủ mưu và trừng phạt hắn thích đáng vang lên không dứt.

Vương Duệ chớp thời cơ, lại đứng ra khẩn cầu:

"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, lần này ta chỉ cần tìm ra kẻ đứng sau và trừng phạt thích đáng là được."

"Những lưu dân này vốn rất đáng thương, chẳng qua là do họ e sợ quyền thế, không thể không phục tùng, vẫn mong Phụ hoàng rủ long từ bi, bỏ qua cho họ lần này."

Lời nói này của Vương Duệ được đông đảo quần thần ủng hộ và khen ngợi.

"Huệ Vương Điện hạ nói chí phải, mong Bệ hạ suy xét."

"Điện hạ từ bi nhân hậu, một lòng vì nước vì dân."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 32: Thần đến đây nương nhờ Thái tử[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]
"Thật là một may mắn cho đất nước khi có vị vua tài đức như vậy.."

Vương Duệ không khỏi đắc ý nhưng vẫn không quên ngẩng đầu nhìn Vương An một cái đầy khiêu khích.

Vị thái tử trẻ tuổi khẽ nhếch môi, ta đang lặng lẽ nhìn ngươi giả ngốc đấy.

Một mặt thì dọa nạt lưu dân, mượn sức mượn quyền của quần thần, muốn đuổi ta đi.

Một mặt thì đạo đức giả, cầu xin sự thương tình cho lưu dân, nhân cơ hội này lấy được danh tiếng.

Cái gì tốt đẹp ngươi cũng chiếm đoạt cho bằng hết, không ai nói cho ngươi biết rằng tham lam sẽ phải chịu báo ứng à?

Đối diện với đám quần thần cùng một giuộc với nhau ra vẻ hô hào, Viêm đế đau đầu kinh khủng, ánh mắt ông nhìn Vương An cũng ngập tràn sự thất vọng.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Cuối cùng thì, Thái tử vẫn chỉ là một công tử ăn chơi.

Sắc mặt ông dần u ám, xen lẫn chút uy nghiêm: "Thái tử, con còn gì để nói nữa không?"

Mặc dù, không ai đứng ra chỉ đích danh kẻ đứng sau là ai.

Nhưng, những chuyện ngấm ngầm như này còn cần phải điều tra sao?

"Nhi thần không còn lời nào để nói." Vương An trả lời rất quả quyết.

"Thật sự không có?"

Viêm Đế tức giận.

Tên tiểu tử khốn kiếp này, vừa mới đó mà đã biến thành bộ dạng ngu ngốc như này, tốt xấu gì thì cũng phải nói vài câu, nếu không thì ta giúp ngươi giải vây thế nào được.

Như nghe được tiếng lòng của ông, Vương An bày ra vẻ mặt vô số tội: "Nhi thần không biết phụ hoàng hỏi gì thì sao mà trả lời được?"

Vương Duệ nghe vậy thì cười lạnh, hờ hững: "Thái tử, chuyện đã đến nước này rồi, hà cớ gì phải giả bộ ngây ngốc, ngươi dám nói mình không liên quan gì đến chuyện này ư?"

"Nực cười, các ngươi điều tra kẻ chủ mưa thì liên quan gì đến bản cung!"

Vương An nói rất hợp tình hợp lý.. Lỗ Tấn và Chu Thọ Nhân không thể là cùng một người.

"Ha ha, sự thật thì luôn luôn thắng những lời bao biện, Thái tử vẫn nên chấp nhận hiện thực thì hơn."

Vương Duệ nắm chắc chiến thắng trong tay, hắn ta từ từ quay người sang, nở nụ cười hiền lành, thân thiện với mấy lưu dân: "Các vị đừng sợ, chỉ cần khai báo thành khẩn thì có thể.."

Hắn ta dẫn dắt từng bước: "Thí dụ như, Thái tử uy hiếp các người như thế nào, khiến các người không dám đưa ra bất kì đòi hỏi gì, tiếp đó là lừa gạt Bệ hạ?"

Bỗng..

"Uy hiếp cái gì chứ?"

Mấy lưu dân đó ngẩng đầu lên, biểu cảm hơi mơ hồ: "Thái tử Điện hạ, không hề uy hiếp chúng tôi."

"Hử?"

Vương Duệ đắc ý cười tươi rói, ở đâu lại lòi ra con thiêu thân thế này, hắn ta hạ thấp giọng:

"Các người phải hiểu rõ.. Trước mặt Bệ hạ không có chỗ cho các người nói dối đâu!"

"Bệ hạ, Bệ hạ anh minh, thật sự thảo dân không hề nói dối, chúng thần có thể thề với trời, Bệ hạ.."

Người lưu dân kia dập đầu xuống đất xin thề, những tiếng dập đầu bịch bịch vang lên.

Viêm Đế nheo nheo đôi mắt hổ, trầm ngâm: "Không cần dập đầu nữa, ngẩng lên, nói cho trẫm biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

"Mong Bệ hạ tha tội, nói lần đến thỉnh nguyện này thì quả thực có chuyện như vậy.."

Một ông lão mở lời, Vương Duệ cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, vẫn tốt, mọi chuyện đúng như dự tính.

Có điều, ngay sau đó, hắn ta phải chau mày đến mức nổi cả gân xanh.

"Chỉ là, trong này có xuất có nhập, chúng thần đến đây không phải muốn kiện cáo Thái tử, mà là, thần nghe nói Điện hạ nhân từ thu nhận lưu dân nên muốn đến đây tìm nơi nương nhờ.."

Bước chuyển ngoặt trong lời nói của ông lão khiến Viêm Đế ngẩn người, quần thần ở đó cũng ngây ra.

Hơn nghìn người chạy đến Chính Dương Môn làm ầm làm ĩ, hóa ra là vì muốn nương nhờ vào Thái tử Vương An?

Một Thái tử vô dụng, không tài không đức mà có thể khiến lòng dân tin tưởng vậy ư?

"Nói bậy!"

Trong lúc mọi người đang không thể lí giải nổi, bỗng nhiên, Vương Duệ nổi giận chỉ thẳng vào đám lưu dân: "Rõ ràng các ngươi đã được bản vương thu nhận, giờ lại chạy đến đây nương nhờ Thái tử? Đừng hòng lừa gạt bọn ta!"

Ông lão kia sợ hãi, rụt rè ngẩng đầu, ngập ngừng nói: "Người chính là Huệ Vương Điện hạ.. Chẳng lẽ triều đình quy định, lưu dân chúng tôi sau khi được thu nhận thì không thể nương nhờ người khác sao?"

Câu hỏi này khiến Vương Duệ sững lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 33: Đi theo Thái Tử[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]
Những gì ông ấy hỏi thực ra không phải là vấn đề.

Trong thời đại này, không có quy định phải đăng ký hộ khẩu và quan phủ cũng không thể kiểm soát được nơi lưu dân muốn đến.

Lại nói, triều đình cũng muốn giảm bớt gánh nặng, lại càng mong sao bọn họ tự mình đi nhờ vả người khác ấy chứ.

Vì vậy, Vương Duệ uất nghẹn một lúc lâu cũng chỉ có thể nói ra lời không cam tâm: "Điều này thật sự không có."

"Vậy thì đúng rồi, chúng thần không muốn về dưới trướng Huệ Vương, nên quyết định nương nhờ vào Thái tử Điện hạ, mong Bệ hạ tác thành cho chúng thần!"

Mấy lưu dân đồng loạt cúi xuống dập đầu, vẻ mặt rất chân thành, tha thiết, không hề giống như đang giả bộ.

Sắc mặt của Vương Duệ cực kì khó coi.

Đứng trước mặt Vương Duệ mà còn dám chuyển sang nhờ cậy Thái tử.

Việc làm của mấy lưu dân này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn ta.

Viêm Đế hơi bất ngờ liếc nhìn Vương An, nghiêng người cúi đầu về trước hỏi: "Nói cho trẫm biết, tại sao các người lại muốn nương nhờ Thái tử?"

"Bẩm Bệ hạ, chúng thần nghe nói, Thái tử Điện hạ nhân từ rộng lượng, suy nghĩ cho dân, nên.."

"So với Huệ Vương, Thái tử Điện hạ còn khẳng khái và hào phóng hơn nhiều."

"Đúng vậy, chỉ có nương nhờ vào Thái tử Điện hạ, cả nhà thảo dân mới có thể yên ổn sống qua ngày!"

Không giống với cách đối đãi của Huệ Vương, mấy người lưu dân đó hết lời khen ngợi cách ứng xử của Vương An.

Trương Sĩ Ngôn và đám quần thần đều kinh ngạc đến ngây người, họ không tin vào những gì nghe được, còn cho rằng bên tai mình xuất hiện ảo giác.

Đi theo loại Thái tử này mà có thể yên ổn sống qua ngày?

Đến cả Viêm Đế cũng cảm thấy những lời này không đáng tin cho lắm.

Có điều, việc những lưu dân này tự nguyện, chủ động nhờ cậy Thái tử vẫn khiến cho ông vui mừng, phấn khởi, ít ra thì Thái tử cũng không phải là kẻ vô dụng, vô công rồi nghề.

Ánh mắt của Trịnh Thuần và Thải Nguyệt sáng lên, thần thái cũng tươi tỉnh hẳn, hai người họ thấy vui cho Vương An.

Những lưu dân này muốn thoát khỏi Huệ Vương, nương nhờ Thái tử, Điện hạ như này cũng chính là tâm hướng đến dân!

Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của hai người, Lăng Mặc Vân không khỏi bĩu môi.

Màn kịch này xuất hiện, lẽ nào lại không được trả công bằng bạc hay sao?

Đương nhiên Vương An sẽ không thừa nhận, hắn cười tủm tỉm, xua xua tay: "Không dám không dám nhận, mấy vị quá lời rồi, bản cung còn trẻ người non dạ, không vĩ đại như các người nói đâu, có điều.."

Hắn quay đầu liếc nhìn Vương Duệ, ánh mắt mang chút đắc ý, khoe khoang: "So với mấy người ra vẻ đạo mạo thì bản cung lại có thực lực hơn, đáng tin hơn.. Nói các người quả thật có mắt nhìn cũng là không quá."

"Nếu đã như vậy những người này tùy Thái tử thu nhận."

Viêm Đế đồng ý với lời thỉnh cầu của những lưu dân, nâng tay lên ý bảo bọn họ đứng dậy.

Sau đó, ông quay người, nheo mắt nhìn Vương Duệ, ánh nhìn tối tăm tựa hồ sâu không thể nhìn rõ tâm tư: "Huệ Vương, chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"

Vương Duệ gục đầu, mồi hôi lại túa ra đầy cổ.

Hắn ta biết, việc bản thân mình công kích Thái tử đã chọc giận đến Viêm Đế.

Bây giờ, thành bại trong gang tấc, nếu không thể đưa ra một câu trả lời thích đáng thì sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Viêm Đế.

Đúng lúc Huệ Vương đang vắt kiệt óc suy nghĩ, Trương Sĩ Ngôn đứng ra đầu tiên.

"Bệ hạ, những lời của người này chẳng qua chỉ là lời nói phiến diện, sao Bệ hạ không hỏi thêm vài câu để làm rõ sự tình ạ?"

Sắc mặt Viêm Đế trầm hẳn xuống, giọng nói lạnh như băng: "Ý Trương Tương muốn nói trẫm chỉ đang nhìn sự việc một cách phiến diện?"

Những người này lại muốn nhắm đến đứa con ông hết lòng thương yêu, điều này đã làm bùng lên cơn thịnh nộ trong ông.

Có chứng cứ thì cũng không nói làm gì.

Hôm nay đã không có chứng cứ thì chớ, lại còn tiếp tục làm càn, vậy thì đừng trách ông mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Ai ngờ đâu, Vương An bỗng nói vào vài câu: "Phụ hoàng, nhi thần thấy Trương Tương nói cũng có lý, hỏi thêm vài câu nữa cũng không hề gì, con người nhi thần thích nhất là lấy đức thuyết phục người."

"Lấy đức thuyết phục người?"

Viêm Đế sững sờ, không ngờ tiểu tử này cũng biết nói những câu như vậy.

"Không sai, xét về lý, lấy đức thuyết phục người là bản sắc vốn có của bậc minh quân."

Vương An nói ý thâm sâu: "Đương thời Phụ hoàng minh quân, đáp ứng nhu cầu nhỏ bé của người khác cũng không thành vấn đề, dù sao thì sau hôm nay, vị trí này nên thay đổi người rồi."

"..."

Viêm Đế lại ngẩn người, tiếp đó là giật mình mừng rỡ.

Thái tử nói như vậy, lẽ nào một trăm vạn lượng bạc kia đã..

Ông lập tức nhìn sang Vương An với ánh nhìn ám hiệu, dò hỏi, người đứng sau không nói gì, chỉ gật gật đầu, ý nói đã nắm giữ mọi thứ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 34: Thu phục lòng người[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]"Hít.."

Viêm Đế hít một hơi sâu, mặt ông đỏ bừng, cố gắng hết sức kiềm chế sự kích động trong lòng.

Ổn rồi!

Trẫm là vua của một nước, núi Thái Sơn đổ sập trước mắt thì mặt trẫm cũng không hề đổi sắc, sao có thể chỉ vì trăm vạn lượng bạc..

Không được, phải mau chóng kết thúc chuyện này tại đây.

Có thể lấy được bạc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trẫm không muốn nhìn đứa con trai của mình bị bôi nhọ.

Viêm Đế ổn định lại tinh thần, quay qua nhìn Lý Nguyên Hải: "Dẫn theo vài người nữa đi gọi tất cả những lưu dân ngoài kia vào đây cho trẫm."

Lý Nguyên Hải tuân lệnh, mang thêm một đoàn thị vệ hoàng cung đi dẫn hơn một nghìn lưu dẫn đến.

Nhìn nhóm lưu dân quần áo tả tơi, mặt mày xám xanh, Viêm Đế thầm tự trách mình, ông hắng giọng, nói với vẻ tức giận:

"Tất cả mọi người, nghe nói các ngươi đều chạy từ bên Huệ Vương sang đây nương nhờ Thái tử, điều này có đúng không?"

"Đúng là như vậy ạ, chúng thần đều đến đây để nương nhờ vào Thái tử."

"Thái tử Điện hạ là người tốt, chúng thần muốn đi theo Thái tử để được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn!"

"Mong Điện hạ thu nhận chúng thần.."

Ầm ầm ầm.. Hàng nghìn người quỳ rạp xuống đất, chiếm cả một vùng rộng lớn, khuôn mặt ai nấy cũng đều mang vẻ khẩn cầu.

Sự việc lớn như này khiến quần thần ở đó biến sắc.

Không ai có thể ngờ được, một Thái tử luôn mang tiếng xấu là bất tài, chỉ biết quần là áo lượt trưng diện lại có nhiều người tự nguyện đi theo như vậy.

Đến cả Viêm Đế cũng phải nhìn Vương An với con mắt khác.

Có điều, nghĩ đến một trăm vạn kia, Viêm Đế hơi hơi hiểu ra tại sao những lưu dân này lại khăng khăng một mực muốn ở cạnh Thái tử đến thế.

Tên nhóc thối này còn biết cách thu phục lòng người cơ đấy.

Viêm Đế vô cùng vui sướng.

Thân là Đế Vương, Vương An đều nắm rõ trong bàn tay tình thế trong triều hiện nay.

Mặc dù Vương An giữ danh hiệu Thái tử nhưng trên thực tế, không có thế lực nào khác đứng sau hỗ trợ hắn, ngoại trừ chính bản thân ông - Hoàng đế.

Cho tới tận bây giờ, đây vẫn là nỗi trăn trở trong lòng Viêm Đế.

Bây giờ, tiểu tử này lại tự học được cách thu phục lòng người, đây đích thị là chuyện tốt.

Ít nhất thì sau khi ông trăm tuổi cũng có thể nghỉ ngơi một cách thật sự.

Viêm Đế càng nghĩ càng thích, đảo mắt nhìn hơn nghìn lưu dân đang quỳ dưới đất rồi bỗng nói với Vương An: "Những lưu dân này.. con muốn xử lý như thế nào?"

Ước nguyện ngay từ đầu của những người này là được đi theo Thái tử để có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng, dựa vào tình thế trong nước bây giờ của Đại Viêm thì việc tạo ra cuộc sống tốt đẹp hơn đâu có dễ dàng như vậy.

Một khi không được như kỳ vọng, thì chắc chắn người đứng đầu cường điệu hóa chuyện này lên sẽ bị hàng nhìn người thóa mạ.

Ông muốn nhìn xem Vương An có đủ lòng can đảm và niềm tin để làm chuyện khó nhằn này không.

"Đương nhiên là thu nhận hết rồi ạ."

Bất ngờ, Vương An đưa ra quyết định thu nhận tất cả lưu dân mà không hề do dự. Hắn bước lên phía trước, cao giọng tuyên bố: "Các vị hương thân phụ lão xin hãy đứng lên, bản cung đã đáp ứng lời thỉnh cầu của các người.. Bản cung đảm bảo sẽ đem đến cho các người một cuộc sống mà các người hằng mong muốn!"

"Đa tạ Thái tử Điện hạ.."

Tiếng hò reo vang vọng cả đất trời.

Đám quần thần lại âm thầm lắc đầu, Trương Sĩ Ngôn thì châm chọc thẳng mặt: "Sống cuộc sống tốt đẹp.. khẩu vị của đám lưu dân này thật khác với những lưu dân bình thường, Điện hạ tiếp nhận một cách dễ dàng như vậy không sợ kết cục sẽ đi ngược lại hay sao?"

"Đúng đó, Điện hạ làm như vậy là không ổn.."

Quần thần đều đồng loạt thảo luận.

"Ha ha.. Tại sao các vị đại thần lại nói vậy, những người làm chính trị lại không nghĩ đến việc để cho dân chúng sống tốt hơn, coi dân chúng như những con chó hèn hạ, chỉ làm qua loa cho xong thì làm sao xứng với sự cung phục của dân chúng được?"

Ánh mắt Vương An sắc bén, giọng nói trầm bổng: "Phải hiểu rằng bổng lộc mình nhận đều là mồ hôi, nước mắt của dân, lấy của dân thì phải biết làm cho dân!"

Hắn chỉ tay vào những lưu dân trước mặt: "Các ngươi nhìn bọn họ đi, cuộc sống tốt đẹp mà họ luôn ao ước đơn giản đến nực cười.. Chẳng qua chỉ là mong ước được ăn đủ no, mặc đủ ấm, có chỗ êm ấm dung thân mỗi khi mưa đến bão về."

"Chúng ta là người bề trên, đến chuyện này mà còn không làm được thì còn nắm quyền làm gì nữa? Làm quan làm gì nữa?"

"Nhà cao cửa rộng một nghìn gian, hàn sĩ thiên hạ nhoẻn miệng cười, gió mưa không màng, vững như núi.."

Mọi người đều ngây ra.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 35: Điện hạ thay đổi rồi[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]Trước Chính Dương môn.

Một sự tĩnh lặng bất thường.

Quần thần há hốc miệng, mắt mở to, ai nấy đều cứng đờ như tượng.

Câu nói vừa rồi của Vương An vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Bổng lộc mình nhận đều là mồ hôi nước mắt của dân."

"Lấy của dân thì phải biết làm cho dân."

"Nhà cao cửa rộng một nghìn gian, hàn sĩ thiên hạ nhoẻn miệng cười, gió mưa không màng, vững như núi.."

Chân lí thấm đẫm trong từng câu chữ, một lời nói ra như lời phán quyết của quan phủ, khiến ai nghe xong cũng phải tự vấn lương tâm của chính mình.

Không ít quần thần bất liêm phải cúi đầu, hổ thẹn, tự vấn lòng mình.

Mấy năm nay, bản thân mình đã thực sự là một quan phụ mẫu đúng mực chưa?

Có còn nhớ đến tâm nguyện thương dân, vì dân của mình lúc thi lấy công danh?

Có còn nhớ lời hứa hẹn mang lại lợi ích, ấm no đầy đủ cho dân?

Quên rồi, quên hết rồi..

Quan trường là một mớ hỗn độn!

Mấy năm nay, bọn họ chỉ lo kéo bè kéo phái, luồn cúi xu nịnh, còn đâu những tâm nguyện, những nguyên tắc mà chính mình đã đề đạt ra.

Vì thế, họ xấu hổ vô cùng, tự oán trách không thôi

"Lời nói của Thái tử Điện hạ đã giúp chúng thần thức tỉnh, vi thần xin thụ giáo."

"Từ nay về sau, vi thần xin ghi nhớ lời căn dạy của Điện hạ, luôn đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu."

"Điện hạ ngày đêm suy nghĩ cho dân chúng như vậy, đó chính là vinh hạnh của chúng sinh, của Bệ hạ, của xã tắc!"

"Ha ha.. Các khanh quá khen, tiểu tử này chỉ nói vài câu cho oai thôi, đừng đề cao quá."

Viêm Đế nói một cách khiêm tốn nhưng kì thực ông vui đến mức cười tít cả mắt.

Lão thái giám Lý Nguyên Hải râu tóc bạc phơ cũng phải bất ngờ, cười nói:

"Lão nô cho rằng Bệ hạ nói vậy là không thỏa đáng, Điện hạ đâu có ra oai, lời này của người không hề kém cạnh với thánh nhân cổ xưa, nhất định sẽ được lưu truyền đến mãi sau này."

"Thế sao? Ngay cả ngươi cũng thấy vậy, ha ha.."

Ngay lúc này, rốt cuộc Viêm Đế cũng không kiềm chế cảm xúc của mình nữa, ông cười to mãn nguyện, long bào đung đưa theo từng nhịp cười.

Tên tiểu tử vô liêm sỉ này hại ta lo lắng bất an từ nãy đến giờ, ta còn tưởng con lại trở về cái dáng vẻ trước kia chứ.

Tốt, vẫn chưa mất cái tài.

Cuối cùng vẫn lấy lại được thể diện cho trẫm.

Thật ra, ông cũng kinh ngạc khi thấy Vương An có thể nói ra những lời lẽ chí lý như vậy.

Ông ngầm đưa ra quyết định, bảo Hàn Lâm Viện biên soạn mấy câu nói này thành sách, giao cho các quan viên các châu phủ, các huyện xem.

Nói không chừng, còn có thể răn dạy, dẹp được đám quan chức bất liêm.

Có được một Thái tử như này thì còn cầu cạnh gì hơn nữa, Đại Viêm Triều ta có người kế vị rồi.

Vương An, con trai ta, hại não tốt, tốt lắm!

Nếu suy nghĩ này của Viêm Đế bị Vương An biết được thì e rằng mặt hắn ta sẽ tối sầm lại mất.

Có điều, mặt hắn không tối sầm lại mà có người khác mặt còn đen như đáy nồi.

Là Huệ Vương.

Vương Duệ có nằm mơ cũng không ngờ được Vương An lại có thể nói ra những câu triết lý như vậy.

Quả thực, đây chính là tóm lược chính xác và mạnh mẽ nhất trong việc trị vì thiên hạ.

Một chính sách phù hợp, có thể áp dụng cho mọi quan lại, bề trên khi cai quản, trị vì đất nước.

Dù cho hắn ta có vắt óc suy nghĩ thì cũng không nghĩ ra câu từ nào chuẩn xác hơn, hợp lý hơn thế.

Thật khủng khiếp!

Thật ra cũng không thể trách hắn.

Những lời Vương An nói nghe qua tưởng đơn giản.

Nhưng câu chữ mạnh mẽ như thác đổ, không hề tách rời khỏi chính trị, tuyệt đối không thể đúc kết ra được.

Giờ khắc này, Vương Duệ cảm nhận rất rõ ràng sự uy hiếp to lớn của Thái tử.

Một cảm giác rất mãnh liệt.

Trước đây, cho dù hắn ta có thua nửa trận ở đại lễ tìm nhân tài thì điều đó cũng không khiến cho hắn ta lo lắng như bây giờ.

Từ trước đến nay hắn ta vẫn rất cao ngạo, luôn khinh thường Vương An không học vấn, không tài nghệ.

Cái danh Thái tử chẳng qua cũng chỉ là vẻ bọc bên ngoài mà thôi, một cái bao như thế thì có gì mà đòi đấu với hắn ta?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 36: Đó là bạc[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]Nhưng giờ đây, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn ta cảm thấy mình không bằng người khác.

Điều khiến hắn ta không thể chấp nhận được là người đó lại chính là người hắn luôn coi thường.

Vương Duệ lo lắng bất an, liếc mắt cầu cứu những người cùng một giuộc với mình.

Không được để Vương An chiếm ưu thế như này.

Bắt buộc, phải nhấn chìm hắn xuống.

Mấy đại thần nhìn nhau trao đổi trong im lặng, cuối cùng, Trương Sĩ Ngôn lại đứng ra một lần nữa.

Trương Sĩ Ngôn là Tể tướng, lời nói của ông ta có sức nặng nhất, cũng là người duy nhất có thể kích động quần thần.

"Không ngờ Thái tử Điện hạ lại am hiểu về chính trị như vậy, từng câu từng chữ đều khiến con người ta tỉnh ngộ, lão thần khâm phục khôn nguôi."

Ông ta đổi giọng tán tụng Thái tử trước để đánh phủ đầu.

Tên giảo hoạt chốn quan trường Trương Sĩ Ngôn đã quá thuần thục chiêu bài này.

Nhưng Vương An lại không bao giờ chơi trò lật bài ngửa, cũng chẳng có suy nghĩ rằng mình phải khiêm tốn, nhã nhặn.

"Cũng chỉ là vài triết lý nhỏ nhặt không đáng nhắc tới mà thôi, bản cung còn nhiều lắm, nhìn ngươi có hứng thú như này, chi bằng ta tặng ngươi thêm vài câu nữa?"

Vương An ra vẻ khoe khoang, thầm nghĩ trong lòng, giới quan lại từ xưa đến nay ấy mà, ta thừa biết viên quan các người muốn nói gì!

Hiểu biết nhiều như vậy, ta có nên tự hào không?

"Hừm.."

Trương Sĩ Ngôn nghẹn giọng, đưa tay lên che miệng, khẽ hắng giọng: "Không cần thì tốt hơn, mọi thứ không nên cứng nhắc quá, cũng không nên nhiều quá, nếu không thì nuốt không trôi."

Ngừng lại một chút, ông ta lộ ra bộ mặt thật: "So với lời Điện hạ vừa nói thì cũng như nhau cả, người xưa có câu, có nguyện vọng mà không thực hiện được thì chi bằng rút lui đi, phải biết rằng trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một làm."

"Hiểu đạo lý, có ý tưởng là một chuyện tốt, nếu chỉ biết khua môi múa mép thì sẽ không làm được gì nên hồn, có am hiểu đạo lý đến đâu thì cũng chỉ như xây lâu đài trên cát, chỉ cần chọc một phát là đổ sụp, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ."

Trương Sĩ Ngôn nói một tràng khiến Vương Duệ phải thầm vỗ tay tán thưởng.

Không hổ danh là quan đứng đầu, ăn nói khéo léo, lý lẽ chắc như đinh đóng cột.

Thái tử nhà ngươi có nói lời đạo lý, văn vẻ đến mức nào đi chăng nữa mà cũng không làm được việc gì ra hồn thì chẳng khác gì kẻ ba hoa, phóng đại.

Ai mà không khoe khoang chứ?

Có bản lĩnh thì làm chuyện này luôn đi, để mọi người được mở mang tầm mắt.

Sắc mặt Viêm Đế hơi trầm xuống, cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

Nhưng, Trương Sĩ Ngôn nói cũng có lý, ông không thể tìm ra lý do để tức giận.

Thật sự, Thái tử quần là áo lụa trước đây chẳng làm nên trò trống gì.

Vương An nhìn vị Tể tướng đương triều, cũng chính là kẻ thù của mình, hai mắt hơi nheo lại nhưng không hề có ý cười.

Nói thật, Trương Sĩ Ngôn này rất có năng lực.

Nếu không thì sẽ không thể ngồi lên vị trí như bây giờ.

Nhưng thật đáng tiếc, ai bảo ngươi chọn sai người, đứng sai hàng.

Muốn trách thì chỉ có trách ngươi là kẻ thù của Vương An ta đây, định mệnh của ngươi là làm bàn đạp cho những bước chân đầu tiên của ta.

"Ý của ông là bản cung chỉ biết lý luận suông, nói chuyện binh đao trên giấy, đúng chứ?" Vương An nhếch môi, búng búng ngón tay.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Trương Sĩ Ngôn cười như không cười, một lười nói ra như mang theo dã tâm muốn giết chết Vương An: "Nếu lão thần nhớ không lầm thì hôm qua, Điện hạ đã cá cược với lão thần và Cảnh đại nhân, trước khi lâm triều hôm nay phải gom đủ một trăm vạn lượng bạc."

Ông ta đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt châm chọc: "Buổi triều sáng nay sắp tan rồi, mạo muội hỏi Điện hạ, bạc.. đang ở nơi nào?"

Đúng, bạc đâu?

Quần thần đề rướn cổ nghe ngóng, vụ cá cược của hai bên đã được lan truyền khắp triều đình, bọn họ cũng muốn biết về kết quả cuối cùng.

Nhưng, dường như không có..

"Biết ngay là ông sẽ hỏi vậy mà."

Vương An cười cười, búng tay một cái.

Lăng Mặc Vân đứng cạnh đưa hai đầu ngón tay vào miệng, bíp.. âm thanh vang vọng khắp triều, vang đến cả phố xá xa xôi.

Sau đó.

Lộc cộc, lộc cộc..

Tiếng móng ngựa truyền đến, nghe như có cả một đàn ngựa đông đúc vậy.

"Đó là.. bạc!"

Quần thần nhìn ra đằng ra, nhịp thở bình thường bỗng trở nên dồn dập trong chớp mắt.

Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe ngựa kéo theo rất nhiều chiếc rương lớn, mở nắp rương ra, một luồng sáng chói lóa rọi thẳng vào mắt.

Đoàn xe nối đuôi nhau dài đến tận ngoài đường, không thể nhìn được chiếc xe ngựa cuối cùng..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 37: Chuyện này sao có thể[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]Ngoài Chính Dương Môn.

Xe ngựa nườm nượp nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Đội quân rồng rắn đi đến, đầy ánh sáng bạc, như một con ngân long khổng lồ, làm cho quần thần hoa cả mắt.

"Bạc.. Toàn bộ đều là bạc à!"

"Trên trăm cỗ xe ngựa, một cỗ cả vạn lượng, sợ là thật sự hơn cả trăm vạn đó."

"Không ngờ, thái tử điện hạ vậy mà lại thật sự làm được, chẳng lẽ là kỳ tích.."

Đám người bàn tán xôn xao, sắc mặt khác nhau.

Có người nhìn rồi than thở, có người nghẹn họng nhìn trân trối, còn có người kinh ngạc không hiểu..

Nói thực ra, hôm qua đám đại thần lúc nhận được tin đánh cược, nhưng không một ai xem trọng Vương An.

Không có hắn, đặt cược kiểu này, đến bọn họ, cũng coi như khó hơn lên trời.

Một tên thái tử ăn chơi kém cỏi, sao có thể hoàn thành được chứ?

Trừ phi là mặt trời mọc đằng tây rồi.

Không ít người ngước mặt lên trời nhìn.

Ánh mặt trời chiếu trên đầu, hình như.. vẫn chưa đi chệch quỹ đạo.

Cái này làm cho người suy nghĩ cẩn thận xong kinh sợ.

Chẳng lẽ là có thần linh phù hộ sao?

Hay là, thái tử trẻ tuổi, đột nhiên chó ngáp phải ruồi?

Dù sao, bọn họ không bao giờ cho rằng thái tử tập hợp được từng đó bạc là dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.

"Chuyện này.. chuyện này sao có thể chứ?"

Trương Sĩ Ngôn nhìn từng rương bạc, hồn bay phách lạc, nhịn không nổi lùi lại mấy bước.

Cảnh Binh là đại thần bên trong binh bộ thượng thư, cũng xám mặt xám mày, vẻ mặt ngưng trệ.

Vương Duệ thì trừng to mắt, vẻ mặt còn khó coi hơn ăn phân.

"Ha ha.. Việc là do người, bản cung từ trước đến này coi trọng nhất là làm thật, ghét nhất chính là nói suông lầm nước."

Vương An mở quạt xếp, phe phẩy, nở nụ cười đùa cợt: "Thế nào, ngươi vẫn còn nghĩ là đầu hàng kẻ thù bán nước sao?"

Đánh tiếng sét bắt đầu!

"Ách! Lão thần.. lão thần cũng vì suy nghĩ cho xã tắc Đại Viêm, một lòng trung thành, có trời chứng giám.."

Trương Sĩ Ngôn nhất thời bị nghẹn ngào, dường như bị cái gì vô cùng nhục nhã, lồng ngực bị đè nặng.

"Không sai, điện hạ sao có thể.. sao lại làm ô uế cho người trong sạch chứ!"

Cảnh Binh cũng đỏ mặt đứng lên cãi chày cãi cối.

"Ha ha, trong sạch.. hiểu rồi, việc của người đọc sách, bình định sao có thể tính là bán nước được chứ, dù sao vốn liếng cũng không biên giới mà.."

Vương An ngưng lại trào phúng, nghe được cả đám người như rơi vào mây mù.

Sau đó, tạm thời mặc kệ hai người họ, đi đến trước mặt Viêm Đế, trịnh trọng hành lễ: "Phụ hoàng, một trăm vạn lượng bạc, may mà không hổ thẹn."

Một trăm vạn hàng thật giá thật, không tính cả tiền hắn vừa mới cho lưu dân.

Trước đó Vương An nhìn khố phòng của Tô gia, vẫn còn thừa không ít, cho nên thông qua "cách làm hảo hữu" thương lượng với Tô Mạc Già, muốn tiêu hơn một vạn tiền lẻ.

Tô Mạc Già rất giỏi hiểu ý người.

Vương An nhớ rất kỹ, lúc ấy khuôn mặt nàng ta thành khẩn (Biểu cảm nghiêm túc), ánh mắt tha thiết chân thành (Ánh mắt bốc lửa) nói ra một câu:

"Điện hạ dứt khoát dọn sạch Tô gia rồi!"

Ha ha.. Đúng là một nữ tử vừa vô tư lại vừa hào phóng, nữ trung hào kiệt, rất là quả quyết!

Nhưng mà, Vương An hắn cũng là một người cần da mặt chứ, dọn sạch nhà người ta, làm vậy không tốt lắm.

Lúc đó thái tử trẻ tuổi đã lựa lời cự tuyệt rồi.

Cuối cùng, chỉ lấy một vạn lượng bạc mà bỏ trốn ngay dưới ánh mắt giết người của Tô Mạc Già.

Thái tử mà còn như vậy, quả nhiên cơm dẻo của Tô gia không dễ nuốt mà.

"Tốt.. con của ta nói được làm được, đã nói là làm, lòng trẫm rất vui, ha ha."

Mắt Viêm Đế ửng đỏ, nói được vài chữ tốt đẹp, liền bước lên vỗ vào bả vai của Vương An, nhìn sao cũng cảm thấy rất hài lòng.

Không hổ là dòng giống của mình, rất là có tiền đồ!

Đột nhiên thần sắc của ông khẽ động, hình như nghĩ tới cái gì đó: "Đúng rồi, thái tử có thể nói cho trẫm nghe làm sao để gom góp được chỗ tiền này không?"

Quần thần nhao nhao dỏng lỗ tai lên nghe ngóng, cái này bọn họ cũng muốn biết.

"Thật ra cũng không có gì, ai kêu nhi thân ai cũng đối xử chân thành, quen biết khắp thiên hạ, muốn có tiền vẫn không dễ.."

Vừa nhắc đến đây, Vương An nhịn không nổi đắc ý.

Làm việc một cách đẹp như vậy, làm giả vờ cũng không được thoải mái.

"Khụ khụ.. nói cho chính sự đi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 38: Là hợp tác không phải cướp[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]
Viêm Đế ho khan vài cái, làm bộ nghiêm túc, tiểu tử ngươi có được mấy cân mấy lượng, vi phu còn không biết hay sao?

Còn quen biết khắp thiên hạ, tiếng xấu à..

"Ách.. Nhi thân là đi đến phủ thượng của bằng hữu, vuốt mặt, đổi được ít bạc thôi."

"Vuốt mặt.."

Viêm Đế chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng cũng có thể đoán ra được ý của nó: "Con tìm người ta mượn tiền?"

Trong lòng có chút thương xót.

Nhưng mà suy đi nghĩ lại, có thể trong thời gian ngắn mà mượn được nhiều tiền như vậy, cũng coi như thái tử có bản lĩnh rồi.

Vương An cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Ông đây đẹp trai như vậy, cho dù không dựa vào cái mặt, cũng dựa vào tài hoa kiếm cơm được, cần phải mượn tiền sao?

"Phụ hoàng hiểu lầm rồi, đây đều là do nhi thần kiếm được, không mượn người ta một lượng nào cả."

"Hả?"

Ánh mắt Viêm Đế sáng lên, đang chờ nói tiếp, thình lình bên cạnh truyền tới một giọng nói:

" "Thái tử khẳng định là kiếm được, mà không phải đã dùng thủ đoạn xấu xa gì sao?"

Là Vương Duệ.

Vừa rồi Vương An, đã thu được tiếng lành đồn xa từ chỗ lưu dân. Bây giờ, lại gom góp cho triều đình cả trăm vạn bạc.

Cái này khiến hắn ta cảm thấy sự uy hiếp nghiêm trọng.

Chuyện đã tới nước này, cho dù làm Viêm Đế bất mãn, hắn ta cũng không thể để Vương An phách lối như vậy được.

Đây ngược lại là một lời nhắc nhở đến Trương Sĩ Ngôn đứng ngồi không yên và Cảnh Binh.

Dựa theo tính cách ngang ngược của thái tử trẻ tuổi, loại chuyện cướp của nhà người ta, cũng thật sự là có thể làm ra được.

"Khó trách, hóa ra thái tử ỷ quyền ỷ thế, cướp đoạt của cải của người ta, còn nói cái gì mà tự mình kiếm được."

Trương Sĩ Ngôn bắt ngay lấy cơ hội, chất vấn ngay tại chỗ: "Bệ hạ, thái tử ỷ thế hiếp người, cưỡng đoạt của cải của dân, không coi phát luật Đại Viêm ta ra gì, không khác gì bọn cường đạo! Thần xin vạch tội thái tử."

"Đúng vậy đó bệ hạ, thái tử ngông cuồng như thế, nhất định sẽ làm lòng dân phẫn nộ, để lại tai họa vô tận đó!"

Cảnh Binh cũng liền vội vàng góp lời.

Giống như đã hẹn trước, Trương Chinh dẫn đầu bọn ngôn quan, cũng nhao nhao nhảy ra tiếp lời.

"Chúng thần tán thành!"

"Lòng dân không thể phế, xin bệ hạ điều tra thái tử rõ ràng, trả lại công đạo cho bách tính..

Tinh thần quần chúng mãnh liệt, nhao nhao đòi thảo phạt Vương An, không có một chút khâm phục nào cả.

Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh nhịn không được thở dài một hơi.

Hiện tại lửa đã bốc lên rồi, không thể thuận theo Viêm Đế không cho một lời giải thích.

Chỉ cần vặn ngã thái tử, đặt Huệ vương ở vị trí đầu, nguy cơ của bản thân chẳng những bị tiêu trừ, còn sẽ tiếp thêm được một bước.

Hai người lén liếc nhìn Vương An, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Trẻ người non dạ, cũng dám đấu với bọn ta cơ, ông đây bước qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường đó.

Vương Duệ cũng chuyển buồn làm vui.

Trận chiến này, hôm nay thái tử cho dù không chết, cũng phải bị lột da.

Nhịn không nổi cười trên nỗi đau của người khác, ai bảo ngươi vận được từng đó bạc, lần này, tự lấy đá đập chân mình đi?

Hắn ta cũng không tin, Vương An có bản lĩnh kiếm ra được nhiều tiền như vậy.

Vô số ánh mắt theo dõi Viêm Đế, sắc mặt của ông nghiêm lại, nhìn kỹ Vương An nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng:" Thái tử, người thành thật nói cho trẫm biết, chỗ bạc này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? "

Không phải ông không tin nhi tử nhà mình.

Mà thực sự là tiểu hỗn đản này, ngày xưa chỉ làm điệu làm bộ, ông thật ra cũng có chút lo lắng..

Đương nhiên, dựa vào tính cách của Viêm Đế.

Vương An thật sự làm ra loại chuyện trời oán dân hận này, ông cũng sẽ tuyệt đối không nhân nhượng.

Ngàn người chỉ trỏ, Vương An lại không hề e sợ, ngược lại lộ ra nụ cười" Ta biết thế nào cũng vậy mà. "

Ngoắc tay, đột nhiên có một người trong đội xe bước ra, cúi đầu hành lễ:" Thảo dân là Tô Thành, quản gia của Tô gia xin tham kiến bệ hạ. "

" Ngươi.. có việc gì? "

Thấy Viêm Đế hỏi đến, lúc này Tô Thành mới bẩm báo:" Bẩm bệ hạ, thảo dân đến để thay thái tử làm chứng. "

" Làm chứng? "

" Không sai, Thái tử điện hạ không hề chiếm đoạt của cải của dân giống như cái vị đại thần suy nghĩ. Một trăm vạn lượng này là điện hạ hợp tác với Tô gia chúng tôi, lấy được thù lao, hợp lý hợp pháp."

Vương An liếc mắt, quét qua bọn Vương Duệ ngạc nhiên một cái, trong lòng cười lạnh.

Thật ngại qua, ông đây cũng không phải nhân viên thời vụ.

Trời sinh không đội nồi.. đang
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
[SHOWTOGROUPS=6, 3, 13, 11, 14, 12, 7, 4, 5, 2, 8, 9]Chương 39: Thù lao mấy trăm vạn lượng[/SHOWTOGROUPS]

[HIDE-THANKS]Không sai, Tô Thành này, chính là đường lui Vương An để lại.

Lúc nãy đụng phải lưu dân yêu sách, hắn liền đoán ra được cái này là âm mưu của Vương An.

Thân là chiến sĩ, trình độ cẩn thận của Vương An, con người trước đây còn xa mới có thể so sánh, trong nháy mắt liền dự đoán đến mọi loại khả năng.

Ngay lập tức, liền kêu Lăng Mặc Vân quay lại Tô gia tìm người.

Hắn biết, danh tiếng của con người trước đây rất không tốt, điểm ấy dễ dàng bị người ta lợi dụng.

Ngộ nhỡ bị người ta nói xấu, chỗ bạc này là ăn cướp về, giải thích cũng vô dụng, đành để cho người của Tô gia làm chứng vậy.

Thuận tiện, làm một đợt quảng cáo cho mình luôn.

"Hả?"

Sắc mặt Viêm Đế nguôi lại, giơ tay lên, ra hiệu cho Tô Thành đứng lên nói chuyện: "Ngươi cũng đừng lừa trẫm, thù lao cái gì mà một lần có thể được nhiều lượng bạc như vậy chứ?"

"Việc này hoàn toàn chính xác, thảo dân nào dám lừa gạt hoàng thượng."

Tô Thành bị dọa cúi đầu xuống, thật thà khai ra: "Không dối gạt bệ hạ, Tô gia chúng tôi làm ăn kinh doanh tơ lụa, vừa vặn thái tử điện hạ có một phương thức nhuộm vải độc nhất vô nhị, thế là gia chủ làm chủ, tiêu tốn vạn lượng để mua về."

Bởi vì Vương An trước đó chỉ điểm, hắn ta không nói số lượng cụ thể, chỉ mập mờ trăm vạn lượng cho qua.

Viêm Đế trầm ngâm một lát: "Phương thức độc nhất vô nhị?"

"Không sai, điện hạ nói phương thức này là bí phương cung đình thất truyền trăm năm trước, tuyệt đối không có, có thể nhuộm ra loại tơ lụa lộng lẫy nhất trên đời!"

Nói đến cái này, tinh thần Tô Thành lập tức tỉnh táo, đứng thẳng người, không ngừng thở dài nhìn bọn đại thần xung quanh:

"Tơ lụa lỗng lẫy nhất, tương xứng với nhân tài phối thuốc ưu tú nhất, các vị đại nhân đều là nhân tài kiệt xuất của Đại Viêm ta, đợi hàng mới của Tô gia bán ra, vẫn xin chiếu cố nhiều hơn.."

Quần thần nhao nhao lắc đầu, không nói tiếng nào.

Đứng trước mặt Viêm Đế, ai dám mang phong cách xa hoa lãng phí chứ?

Chẳng qua, con người ai mà chả ưu nịnh.

Đa số người vẫn rất tán thành lời nói này của Tô Thành.

Ngựa tốt đi với yên tốt, danh kiếm đi với anh hùng.. Bản thân dù sao cũng là tinh anh của Đại Viêm, mặc y phục tốt nhất thì có làm sao?

Tên họ Tô này, dám khoe khoang khoác lác ở trước mặt bệ hạ và quần thần, chắc hẳn cũng có chút vốn liếng.

Trong lòng hạ quyết tâm, đợi sản phẩm mới của Tô gia bán ra, nhất định phải mua để mở mang kiến thức.

Viêm Đế vừa nghe có liên quan đến Vương An, cũng có hứng thú: "Hả, bí phương cung đình.. nếu thật sự như các ngươi nói, đợi đến khi Tô gia có hàng mới, trong cung có thể mua vào."

"Cái gì?"

Tô Thành y chang bị sét đánh trúng, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, vô cùng kích động: "Tạ bệ hạ long ân, tạ bệ hạ long ân!"

Trong cung mua vào!

Đây là khái niệm gì vậy?

Tô gia một bước lên mây trở thành hoàng thương sản xuất cống phẩm.

Cho dù là tài phú, hay là địa vị, đều tăng lên rất nhiều.

Cùng là thế gia sản xuất, tại sao Cố gia lại có thể trên Tô gia một cái đầu, không phải là ỷ vào thân phận hoàng thương của mình sao.

Bây giờ..

Ông trời có mắt.

Tô Thành kích động đến mức xém nữa ngất xỉu.

Lúc đầu, đối với việc gia chủ tốn hai trăm vạn để giao dịch với Vương An, hắn ta còn luôn nghĩ ngợi.

Đến mới, đối với tiếng xấu lan xa của vị thái tử này còn có thành kiến rất sâu.

Cho nên, lúc Tô Mạc Già phái hắn ta đi tới, trong lòng hắn ta thật ra là cự tuyệt.

Ha ha.. Tôi không thể bởi vì thiên hạ loạn trụy mà người nói, còn vì muốn quảng cáo chó má gì đó, mà bán đi khí tiết tôn nghiêm của mình được, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy được?

Được rồi, tôi vẫn phải đến.. chỉ bởi vì mệnh lệnh của gia chủ không thể làm trái được, chứ không phải là sợ tên thái tử quần là áo lượt như người.

Dù sao, Tô thành cũng vô cùng không nguyện ý.

Nhưng bây giờ.

Đùng một cái.

Đại bổng hạnh phúc tới qua đột ngột, không cần thêm thứ gì đặc biệt, cũng làm hắn ta thấy được cả núi vàng.

Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, Tô gia trở thành hoàng thương, từ đó mà bay lên tận trời xanh, trở thành cây cọc mới trong giới tơ lục của Đại Viêm.

Mà Tô Thành hắn ta cũng phải mượn cơ hội này mà trở thành người đứng đầu ngọn gió, bay lên cao, thăng chức tăng lương, đảm nhận CEO, cưới được người vừa đẹp vừa giàu, đi đến đỉnh cao của cuộc đời.

Nghĩ đến còn có chút kích động nữa.

Đây không phải công lao của một mình mình, đây là ân điển của thái tử điện hạ

Điện hạ, từ nay về sau một vạn năm nữa.. tôi, Tô Thành!

Chính là con chó trung thành nhất của người!

Tô Thành ngẩng đầu mừng đến phát khóc: "Xin bệ hạ yên tâm có thái tử điện hạ chỉ đạo, dưới sự bồi dưỡng và thúc giục của người, Tô gia chúng tôi nhất định sẽ phấn đấu thay cũ thành mới, thề không làm cho bệ hạ thất vọng!"

Vương An kinh ngạc.

Tô gia lại có một nhân vật như vậy sao.

Tuổi còn trẻ, cũng khoảng chừng ba mươi thôi, thế mà hiểu lễ nghĩa như vậy.

Có tiền đồ.

Ừ, nịnh nọt thoải mái như vậy, bản cung đã nhớ kỹ ngươi rồi.

Viêm Đế rất hài lòng với biểu hiện của Tô Thành, chủ yếu là hóa giải nguy cơ của thái tử, động viên vài câu rồi tiện tay đuổi đi.

Sau đó, triệu quản sự nội phủ tới, phân phó đem bạc vào trong cung.

"Từ từ!"[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back