- Xu
- 330
Chương 10
Nghiêm Quốc Cường bị bắt trong một ngày trời trong nắng đẹp.
Hôm ấy, ông ta vừa mới nói với tôi rằng phải đi xử lý một số việc. Không lâu sau, trên bản tin thời sự tôi đã thấy hình ảnh ông ta bị cảnh sát áp giải.
Vô số micro chĩa vào mặt, còn Nghiêm Quốc Cường chỉ biết cúi đầu, để mặc cảnh sát còng tay. Ống kính truyền hình chỉ kịp thu lại mái tóc đã lốm đốm bạc trắng.
Khóe môi tôi cong lên, cúi đầu gửi cho Lục Doãn Diệu một tin nhắn: "Giải quyết xong rồi."
Anh gần như trả lời ngay lập tức: "Chúc mừng."
Tôi liền nhân cơ hội thăm dò: "Lục Doãn Diệu, anh năng lực mạnh như vậy, hay là ở lại giúp tôi quản lý tập đoàn đi, đừng trở về chỗ mẹ tôi nữa."
Nhưng như mọi khi, hắn chỉ im lặng từ chối.
Tôi duỗi người, thoải mái vươn vai một cái. Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, thô lỗ vô cùng. Không cần nghĩ cũng biết ai.
Tôi thong thả bước tới, vừa mở cửa đã nhanh chóng né sang một bên.
Quả nhiên, cái tát mà Từ Lệ Lệ định giáng xuống tôi rơi vào khoảng không, còn cô ta thì lảo đảo ngã sõng soài như chó ăn đất.
Tôi giả vờ che miệng hoảng hốt, nhưng ánh mắt lại sáng rực ý cười: "Còn một tháng nữa mới tới Tết, em đến chúc sớm thế này à?"
Gương mặt Từ Lệ Lệ đỏ bừng, run rẩy chỉ thẳng vào tôi: "Nghiêm Phi! Có phải là mày làm không? Có phải mày hại bố tao?"
"Phải đó." Tôi cắt ngang, không chút do dự, "Rồi sao? Giờ em định làm gì? Vào ngồi tù cùng ông ta?"
"Bố nuôi mày hơn hai mươi năm, sao mày có thể tuyệt tình đến vậy?"
Nghe vậy, tôi đưa tay kéo cô ta đứng dậy, nhưng ngay trong ánh mắt ngạc nhiên của cô ta, tôi liền buông tay.
"Rầm!"
Từ Lệ Lệ lại ngã mạnh xuống đất, đau đớn kêu la.
Tôi thì ung dung mở điện thoại, đưa cho cô ta xem một tấm ảnh chụp giấy nợ: "Em còn tâm trí lo cho Nghiêm Quốc Cường? Nghĩ tới bản thân trước đi. Nghe nói em vay nặng lãi, một tháng không trả nổi, coi chừng bọn đòi nợ chặt tay đó."
Nói thật, tôi cũng xem như là hảo tâm nhắc nhở.
Nhưng nỗi sợ hãi trong tưởng tượng lại chẳng xuất hiện trên mặt Từ Lệ Lệ. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy căm hận: "Không cần mày xen vào! Bạn trai tao sẽ giúp tao trả!"
"Bạn trai?" Tôi thoáng nghĩ tới gương mặt lạnh nhạt vô cảm của Lục Doãn Diệu, bật cười, lắc đầu: "Từ Lệ Lệ, có lúc chị thật sự thấy em quá ngây thơ. Những ngày này, em chưa từng thử liên lạc với anh ta sao?"
"Tao.. Tao và anh ấy ngày nào cũng gặp nhau, tụi tao ở bên nhau mỗi ngày!"
"Ngày nào cũng gặp?"
Lần này tôi thực sự bật cười lớn.
Bởi lẽ những ngày qua, tôi và Lục Doãn Diệu gần như quấn lấy nhau, bày mưu tính kế khiến Nghiêm Quốc Cường sa lưới.
E rằng Lục Doãn Diệu sớm đã ném Từ Lệ Lệ ra sau đầu rồi.
"Thôi được, đến lúc này rồi, chị cũng chẳng ngại tiết lộ thêm cho em một bí mật."
Tôi cúi xuống gần, đầu ngón tay khẽ nâng cằm nhọn của cô ta lên.
Không cần soi gương cũng biết, lúc này chắc chắn tôi đang cười vô cùng đắc ý.
"Từ Lệ Lệ, em có từng nghĩ tới khả năng này chưa? - Lục Doãn Diệu, từ đầu đến cuối.. Vốn là người của tôi?"
Từ Lệ Lệ còn muốn tiếp tục phát điên trước mặt tôi. Thế là tôi liền gọi bảo vệ tới, thẳng tay ném cô ta ra ngoài.
Y hệt như những lần trước.
Hôm ấy, ông ta vừa mới nói với tôi rằng phải đi xử lý một số việc. Không lâu sau, trên bản tin thời sự tôi đã thấy hình ảnh ông ta bị cảnh sát áp giải.
Vô số micro chĩa vào mặt, còn Nghiêm Quốc Cường chỉ biết cúi đầu, để mặc cảnh sát còng tay. Ống kính truyền hình chỉ kịp thu lại mái tóc đã lốm đốm bạc trắng.
Khóe môi tôi cong lên, cúi đầu gửi cho Lục Doãn Diệu một tin nhắn: "Giải quyết xong rồi."
Anh gần như trả lời ngay lập tức: "Chúc mừng."
Tôi liền nhân cơ hội thăm dò: "Lục Doãn Diệu, anh năng lực mạnh như vậy, hay là ở lại giúp tôi quản lý tập đoàn đi, đừng trở về chỗ mẹ tôi nữa."
Nhưng như mọi khi, hắn chỉ im lặng từ chối.
Tôi duỗi người, thoải mái vươn vai một cái. Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, thô lỗ vô cùng. Không cần nghĩ cũng biết ai.
Tôi thong thả bước tới, vừa mở cửa đã nhanh chóng né sang một bên.
Quả nhiên, cái tát mà Từ Lệ Lệ định giáng xuống tôi rơi vào khoảng không, còn cô ta thì lảo đảo ngã sõng soài như chó ăn đất.
Tôi giả vờ che miệng hoảng hốt, nhưng ánh mắt lại sáng rực ý cười: "Còn một tháng nữa mới tới Tết, em đến chúc sớm thế này à?"
Gương mặt Từ Lệ Lệ đỏ bừng, run rẩy chỉ thẳng vào tôi: "Nghiêm Phi! Có phải là mày làm không? Có phải mày hại bố tao?"
"Phải đó." Tôi cắt ngang, không chút do dự, "Rồi sao? Giờ em định làm gì? Vào ngồi tù cùng ông ta?"
"Bố nuôi mày hơn hai mươi năm, sao mày có thể tuyệt tình đến vậy?"
Nghe vậy, tôi đưa tay kéo cô ta đứng dậy, nhưng ngay trong ánh mắt ngạc nhiên của cô ta, tôi liền buông tay.
"Rầm!"
Từ Lệ Lệ lại ngã mạnh xuống đất, đau đớn kêu la.
Tôi thì ung dung mở điện thoại, đưa cho cô ta xem một tấm ảnh chụp giấy nợ: "Em còn tâm trí lo cho Nghiêm Quốc Cường? Nghĩ tới bản thân trước đi. Nghe nói em vay nặng lãi, một tháng không trả nổi, coi chừng bọn đòi nợ chặt tay đó."
Nói thật, tôi cũng xem như là hảo tâm nhắc nhở.
Nhưng nỗi sợ hãi trong tưởng tượng lại chẳng xuất hiện trên mặt Từ Lệ Lệ. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy căm hận: "Không cần mày xen vào! Bạn trai tao sẽ giúp tao trả!"
"Bạn trai?" Tôi thoáng nghĩ tới gương mặt lạnh nhạt vô cảm của Lục Doãn Diệu, bật cười, lắc đầu: "Từ Lệ Lệ, có lúc chị thật sự thấy em quá ngây thơ. Những ngày này, em chưa từng thử liên lạc với anh ta sao?"
"Tao.. Tao và anh ấy ngày nào cũng gặp nhau, tụi tao ở bên nhau mỗi ngày!"
"Ngày nào cũng gặp?"
Lần này tôi thực sự bật cười lớn.
Bởi lẽ những ngày qua, tôi và Lục Doãn Diệu gần như quấn lấy nhau, bày mưu tính kế khiến Nghiêm Quốc Cường sa lưới.
E rằng Lục Doãn Diệu sớm đã ném Từ Lệ Lệ ra sau đầu rồi.
"Thôi được, đến lúc này rồi, chị cũng chẳng ngại tiết lộ thêm cho em một bí mật."
Tôi cúi xuống gần, đầu ngón tay khẽ nâng cằm nhọn của cô ta lên.
Không cần soi gương cũng biết, lúc này chắc chắn tôi đang cười vô cùng đắc ý.
"Từ Lệ Lệ, em có từng nghĩ tới khả năng này chưa? - Lục Doãn Diệu, từ đầu đến cuối.. Vốn là người của tôi?"
Từ Lệ Lệ còn muốn tiếp tục phát điên trước mặt tôi. Thế là tôi liền gọi bảo vệ tới, thẳng tay ném cô ta ra ngoài.
Y hệt như những lần trước.