20. Chương 20: Toàn thân đều là bảo (1)
[BOOK]Để lấy nước mắt của tiểu bạch liên, tiểu hắc miêu liền cắn mấy cái trên làn da kiều nộn của nó, nó bị đau nước mắt liền rơi xuống, chẳng qua lúc này, nước mắt nó toàn bộ đều bị Quân Vô Tà dùng cái chai hứng lấy, chuẩn bị sau này dùng trên người Quân Tiển cùng Quân Khanh.
Trước khi nàng đủ cường đại, an nguy của Lân Vương phủ tất nhiên còn phải đặt ở trên vai hai người bọn họ.
Tiểu bạch liên khóc mệt, lại biến trở về nạp giới, an tĩnh trên ngón tay Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà thu thập tốt hạt sen cùng nước mắt, an tâm ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, nàng liền tiến đến gõ cửa phòng Quân Tiển.
Quân Tiển kinh ngạc nhìn cháu gái mình, không biết có phải ảo giác hay không, từ sau khi Quân Vô Tà bị thương, ông rất ít nhìn thấy mặt cháu gái mình, ngẫu nhiên gặp nhau vài lần, Quân Vô Tà cũng giống như không muốn gặp ông, làm ông rất là thương cảm.
"Vô Tà? Ngươi như thế nào đến đây, mau ngồi xuống." Quân Tiển lôi kéo Quân Vô Tà vội để nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Quân Khanh nửa người dưới tàn tật, đã không có khả năng sinh dục, hiện giờ ông chỉ có một đứa cháu gái là Quân Vô Tà, cũng không phải là đau tới tận tâm khảm.
Quân Vô Tà yên lặng để Quân Tiển lôi kéo ngồi xuống, lần đầu tiên cùng gia gia mới thân cận như vậy, trong lòng nàng có chút vi diệu.
Ít nhất, nàng cũng không chán ghét như vậy.
"Gia gia, ta hôm nay tới, là có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng." Quân Vô Tà sửa sang lại suy nghĩ, cùng Quân Tiển nói đến chính sự.
Quân Tiển trong lòng nhảy dựng, đã nhiều ngày Lân Vương phủ phong ba không ngừng, phong ba bên ngoài đối với Quân Vô Tà cũng đã kém tới cực điểm, chẳng lẽ nàng đã nghe được cái gì?
"Có chuyện gì, ngươi cứ việc mở miệng, chỉ cần gia gia có thể làm đều sẽ làm vì ngươi." Quân Tiển đau lòng nhìn cháu gái mình.
Quân Vô Tà thanh giọng nói, nàng là lần đầu tiên cùng "Thân nhân" mình chính thức nói chuyện.
"Việc ta không có Giới Linh, gia gia cũng biết."
Quân Vô Tà vừa thốt lên xong, Quân Tiển trong lòng liền lộp bộp một tiếng.
"Ta tự biết không thể tu luyện linh lực, trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn ốm đau trên giường, suốt ngày thuốc thang không rời miệng, rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng ở trong phòng lật xem một ít y thuật, ta rốt cuộc đã lớn, cũng nên có chút bản lãnh, nếu ta không tu luyện linh lực được, như vậy ta tính toán học tập y thuật."
Quân Vô Tà cũng không am hiểu giao tiếp, nàng đơn giản nói ra ý đồ của mình, lời này là nàng tự chuẩn bị tốt một đêm, tính tình thân xác Quân Vô Tà này căn bản cũng không tốt lắm, càng không có hứng thú gì với y thuật, nàng mạo muội mở miệng nói chung cũng có chút kỳ quái.
Cũng may trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn dưỡng bệnh, tiếp xúc nhiều nhất cũng là những nước thuốc đó miễn cưỡng có thể xem như lý do.
Quân Tiển kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà, hoàn toàn không nghĩ tới nàng tới tìm mình, cư nhiên muốn nói loại chuyện này.
Quân Tiển tuy rằng yêu thương nhưng cũng biết cháu gái mình không có bản lĩnh gì lớn, trừ bỏ gặp rắc rối cùng hưởng phúc ở ngoài, tâm tư nàng tất cả đều đặt trên người Mặc Huyền Phỉ.
Hôm nay thái độ nàng đột nhiên khác thường, cư nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy thật sự làm Quân Tiển có chút phản ứng không kịp.
Thấy Quân Tiển tựa hồ bị dọa, Quân Vô Tà chỉ có thể không ngừng cố gắng.
"Sự tình trong phủ, ta nhiều ít cũng biết một ít. Lần này bị thương, làm ta thấy rõ rất nhiều chuyện, gia gia không cần vì ta lo lắng, ta là thật sự nghĩ sẽ thay đổi."
Quân Tiển trầm mặc không nói, tình huống Lân Vương phủ cũng không tốt, việc Mặc Huyền Phỉ tới cửa từ hôn với trực tiếp làm trò cùng Quân Vô Tà, ông liền tính cố ý giấu giếm, chỉ sợ cũng giấu không nổi nữa.[/BOOK]
[BOOK]Để lấy nước mắt của tiểu bạch liên, tiểu hắc miêu liền cắn mấy cái trên làn da kiều nộn của nó, nó bị đau nước mắt liền rơi xuống, chẳng qua lúc này, nước mắt nó toàn bộ đều bị Quân Vô Tà dùng cái chai hứng lấy, chuẩn bị sau này dùng trên người Quân Tiển cùng Quân Khanh.
Trước khi nàng đủ cường đại, an nguy của Lân Vương phủ tất nhiên còn phải đặt ở trên vai hai người bọn họ.
Tiểu bạch liên khóc mệt, lại biến trở về nạp giới, an tĩnh trên ngón tay Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà thu thập tốt hạt sen cùng nước mắt, an tâm ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, nàng liền tiến đến gõ cửa phòng Quân Tiển.
Quân Tiển kinh ngạc nhìn cháu gái mình, không biết có phải ảo giác hay không, từ sau khi Quân Vô Tà bị thương, ông rất ít nhìn thấy mặt cháu gái mình, ngẫu nhiên gặp nhau vài lần, Quân Vô Tà cũng giống như không muốn gặp ông, làm ông rất là thương cảm.
"Vô Tà? Ngươi như thế nào đến đây, mau ngồi xuống." Quân Tiển lôi kéo Quân Vô Tà vội để nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Quân Khanh nửa người dưới tàn tật, đã không có khả năng sinh dục, hiện giờ ông chỉ có một đứa cháu gái là Quân Vô Tà, cũng không phải là đau tới tận tâm khảm.
Quân Vô Tà yên lặng để Quân Tiển lôi kéo ngồi xuống, lần đầu tiên cùng gia gia mới thân cận như vậy, trong lòng nàng có chút vi diệu.
Ít nhất, nàng cũng không chán ghét như vậy.
"Gia gia, ta hôm nay tới, là có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng." Quân Vô Tà sửa sang lại suy nghĩ, cùng Quân Tiển nói đến chính sự.
Quân Tiển trong lòng nhảy dựng, đã nhiều ngày Lân Vương phủ phong ba không ngừng, phong ba bên ngoài đối với Quân Vô Tà cũng đã kém tới cực điểm, chẳng lẽ nàng đã nghe được cái gì?
"Có chuyện gì, ngươi cứ việc mở miệng, chỉ cần gia gia có thể làm đều sẽ làm vì ngươi." Quân Tiển đau lòng nhìn cháu gái mình.
Quân Vô Tà thanh giọng nói, nàng là lần đầu tiên cùng "Thân nhân" mình chính thức nói chuyện.
"Việc ta không có Giới Linh, gia gia cũng biết."
Quân Vô Tà vừa thốt lên xong, Quân Tiển trong lòng liền lộp bộp một tiếng.
"Ta tự biết không thể tu luyện linh lực, trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn ốm đau trên giường, suốt ngày thuốc thang không rời miệng, rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng ở trong phòng lật xem một ít y thuật, ta rốt cuộc đã lớn, cũng nên có chút bản lãnh, nếu ta không tu luyện linh lực được, như vậy ta tính toán học tập y thuật."
Quân Vô Tà cũng không am hiểu giao tiếp, nàng đơn giản nói ra ý đồ của mình, lời này là nàng tự chuẩn bị tốt một đêm, tính tình thân xác Quân Vô Tà này căn bản cũng không tốt lắm, càng không có hứng thú gì với y thuật, nàng mạo muội mở miệng nói chung cũng có chút kỳ quái.
Cũng may trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn dưỡng bệnh, tiếp xúc nhiều nhất cũng là những nước thuốc đó miễn cưỡng có thể xem như lý do.
Quân Tiển kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà, hoàn toàn không nghĩ tới nàng tới tìm mình, cư nhiên muốn nói loại chuyện này.
Quân Tiển tuy rằng yêu thương nhưng cũng biết cháu gái mình không có bản lĩnh gì lớn, trừ bỏ gặp rắc rối cùng hưởng phúc ở ngoài, tâm tư nàng tất cả đều đặt trên người Mặc Huyền Phỉ.
Hôm nay thái độ nàng đột nhiên khác thường, cư nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy thật sự làm Quân Tiển có chút phản ứng không kịp.
Thấy Quân Tiển tựa hồ bị dọa, Quân Vô Tà chỉ có thể không ngừng cố gắng.
"Sự tình trong phủ, ta nhiều ít cũng biết một ít. Lần này bị thương, làm ta thấy rõ rất nhiều chuyện, gia gia không cần vì ta lo lắng, ta là thật sự nghĩ sẽ thay đổi."
Quân Tiển trầm mặc không nói, tình huống Lân Vương phủ cũng không tốt, việc Mặc Huyền Phỉ tới cửa từ hôn với trực tiếp làm trò cùng Quân Vô Tà, ông liền tính cố ý giấu giếm, chỉ sợ cũng giấu không nổi nữa.[/BOOK]