Xuyên Không [Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư - Dạ Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tây Lương, 3 Tháng tám 2021.

  1. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    40. Chương 40: Quỷ thị (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tám chín phần mười, thân xác này trước kia đã gây nhiều chuyện để lại không ít vết nhơ, gia gia không có khả năng chủ động để ta đi tham gia sinh thần của Thái Tử, ông mới hạ triều đình trở về, chủ ý này, hẳn là tên trên ngôi vị hoàng đế thượng kia đưa ra đi." Quân Vô Tà vừa đi, một bên nhẹ giọng cùng tiểu hắc miêu nói.

    "Miêu?"

    Hôn quân? Hắn muốn ngươi đi tham gia tiệc sinh thần làm cái gì?

    "Tiêu thúc ta ở trong mắt bọn họ đã là cái người chết, lứa người trẻ tuổi của Lân Vương phủ chỉ còn lại mình ta, trong mắt bọn họ ta bất quá chỉ là tiểu quỷ vô tích sự, tiểu thúc vừa chết, gia gia tuổi cũng lớn, ta không gánh nổi trọng trách vực dậy Lân Vương phủ, bọn họ tự nhiên không có gì phải lo lắng, Thụy Lân Quân đã từng lập qua vô số quân công, cho nên liền tính muốn vắt chanh bỏ vỏ, còn nữa, bọn họ từ trong miệng gia gia không thể biết được tình huống của tiểu thúc, nhưng thật ra tiểu quỷ mười bốn tuổi hôi sữa như ta vậy miệng còn hôi sữa. Hơn nữa.. Ngươi không cảm thấy, đem một nữ nhân bị một nam bỏ, đưa tới sinh thần của huynh trưởng nam nhân đó, nhìn hắn cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta làm trò trước mặt đông đảo đại thần mặt, loại chuyện này thực bình thường sao?" Quân Vô Tà ngày thường nói cũng không nhiều, cùng người nhà mình là Quân Khanh cùng Quân Tiển nói chuyện cũng không quá dài dòng.

    Chỉ khi đối mặt tiểu hắc miêu, năng lực giao lưu ngôn ngữ của nàng lại thẳng tắp bay lên, căn bản không cần sắp xếp liền có thể buột miệng thốt ra.

    "Miêu!" Tiểu hắc mao nổi giận!

    Vô sỉ! Này thật là quá vô sỉ! Hôn quân quả nhiên cùng tra nam là người một nhà! Mặt ngoài như ân đãi công thần, lại muốn từ trong miệng ngươi biết được tình huống của Quân Khanh thúc thúc, cư nhiên còn muốn mượn cơ hội này làm ngươi khổ sở, mất mặt! Trên thế giới này như thế nào sẽ có người không biết xấu hổ như vậy!

    "Bọn họ muốn không phải là ta mất mặt, mà là Lân Vương phủ mất mặt. Gia gia hẳn là không nghĩ bại lộ tình huống hiện tại của Lân Vương phủ, mới miễn cưỡng làm ra quyết định này." Quân Vô Tà đối với sự an bài này không có bất luận cảm giác gì, những kẻ trên cao đó tự cho mình là thông minh, thường luôn là sẽ làm ra chuyện bịt tai trộm chuông.

    "Bất quá cũng không có gì ghê gớm, để cho bọn họ đắc ý một đoạn thời gian đi, ta tổng hội cũng làm cho bọn họ đẹp mặt." Quân Vô Tà đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng hiện lên một tia sáng lạnh.

    Tìm phiền toái cho nàng, nàng sẽ không để ý.

    Chính là, những người đó, nếu dám tính kế đến trên người gia gia cùng tiểu thúc nàng thì cũng đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.

    "Ngu xuẩn giả dối, không xứng sống trên đời, bọn họ tóm lại là muốn chết." Quân Vô Tà rũ mi mắt, nhìn bình thuốc trong tay mình.

    Y giả, có thể cứu người, cũng có thể giết người.

    Nàng có thể đem người chết từ Diêm Vương điện kéo trở về, tự nhiên cũng có thể đem người sống đá xuống dưới đó!

    "Miêu!"

    Chủ nhân uy vũ khí phách! Lộng chết đám ngu ngốc kia!

    Quân Vô Tà không có nói nữa, nàng bình tĩnh tiếp tục đi tới, trong đầu cũng đã bắt đầu lên kế hoạch lâu dài.

    Thân thểnày đã điều trị hoàn hảo rồi, Quân Khanh muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao còn cần đã hơn một năm nữa, trong khoảng thời gian này, nàng sẽ không nhàn rỗi, đã có Giới Linh, nàng liền sẽ lợi dụng thật tốt làm mình thật cường đại, đem những thứ chướng mắt cặn bã đó toàn bộ thanh trừ.

    Muốn làm bản thân trở nên càng cường đại hơn, nàng cần phải tu luyện linh lực.

    Chính mình có được Giới Linh một chuyện, nhưng Quân Vô Tà là một người bí mật.

    Sau khi Quân Tiển cho Quân Vô Tà Lân Vương đại bộ phận quyền lực trong phủ, Quân Vô Tà đã từng xem qua công pháp trong thư phòng để tìm công pháp thích hợp cho mình tu luyện.
     
  2. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    41. Chương 41: Quỷ thị (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáng tiếc là nàng phát hiện những công pháp trong Lân Vương phủ không có loại nào thích hợp để nàng tu luyện.

    Thế gian này công pháp tu luyện linh lực đều dựa trên loại hình của Giới Linh.

    Giới Linh vũ khí với Giới Linh hình thú công pháp tu luyện cũng hoàn toàn không tương đồng.

    Một cái hướng ngoại, một cái hướng nội.

    Giới Linh của Quân Vô Tà lại không nằm trong hai loại thông thường, cho nên bất luận là công pháp loại nào cũng đều không thích hợp để nàng tu luyện.

    Nếu là không có công pháp, liền vô pháp tăng lên linh lực, tự thân cường đại cơ bản trở thành hy vọng xa vời.

    Làm thế nào tìm được công pháp tu luyện thích hợp đã trở thành việc khiến cho Quân Vô Tà thật đau đầu.

    Nàng cũng không trông cậy vào việc tìm trong Lân Vương phủ.

    Quân Vô Tà đánh chủ ý lên một nơi khác.

    Trong trí nhớ của thân xác này, có một nơi bí ẩn, dù ở bên trong hoàng thành, nơi đó cũng không bị mọi người biết được, lại dị thường phồn hoa.

    Đó là một nơi ẩn nấp ở góc ngầm trong chợ của hoàng thành, rất nhiều đồ vật không thấy ở trên thị trường, đều sẽ ở nơi đó bán ra, ở nơi đó cũng có thể thấy nhiều đồ vật không tầm thường.

    Chỉ phương thức giao dịch ở đó cùng nơi khác không giống nhau, ở nơi đó buôn bán đồ vật không phải dùng tiền tài có thể mua được, chỉ có thể lấy đồ vật có giá trị tương ứng để đổi lấy.

    Muốn từ đổ lấy đồ vật từ trong tay của người khác nhất định phải đáp ứng được yêu cầu từ đối phương.

    Lấy vật đổi vật.

    Chủ nhân Thân xác này trong một lần cùng Mặc Huyền Phỉ "Hẹn hò", bị Mặc Huyền Phỉ đưa tới nơi đó mới biết được. Trước đó, nàng cũng không biết có một nơi như vậy tồn tại, mặc dù nàng từ nhỏ lớn lên trong hoàng thành.

    Nơi đó chủ nhân thân xác này cũng chỉ đến một lần, chính là cùng Mặc Huyền Phỉ đi, chợ ngầm kia có chút âm u, làm nguyên chủ thực không thích, cho nên Mặc Huyền Phỉ không đề cập tới, nàng cũng liền không đến đó nữa.

    Chính là hiện tại, nơi đó, lại là nơi duy nhất Quân Vô Tà có khả năng sẽ tìm được công pháp, cho nên, nàng cần phảiđến đó một chuyến.

    Gương mặt Quân Vô Tà trong hoàng thành này tương đối nổi danh, nàng tự nhiên không có khả năng để nguyên như vậy ra cửa, bảy tám loại dược liệu cắn nát, có cái nghiền thành phấn ma, có cái đè ép thành nước, hỗn hợp bôi lên trên mặt ở trình độ nhất định có thể thay đổi cốt cách khuôn mặt, lại tiến hành định hình một lần, phương thức dịch dung này so với phương pháp khác càng thêm hoàn hảo, dù bị người phát hiện manh mối, cũng không có khả năng từ trên mặt nàng tìm ra bất luận sơ hở gì.

    Tìm một bộ bạch y mộc mạc, Quân Vô Tà khuôn mặt nhỏ tinh xảo của mình cải tạo hơi thanh tú đồng thời giá trị nhan sắc giảm xuống làm ngũ quan trên mặt nàng càng thêm nam tính.

    Để tới chợ ngầm, trừ bỏ dịch dung ở ngoài, Quân Vô Tà còn cần chuẩn bị "Tiền", ngân lượng bình thường ở nơi đó không đáng một đồng, chỉ có thứ tốt mới có thể đổi lấy thứ mình muốn, cũng may mấy ngày này, Quân Vô Tà ở dược phòng làm ra không ít đan dược.

    Vì để Quân Khanh cùng Quân Tiển sớm ngày điều trị tốt thân mình, trên tay Quân Vô Tà chuẩn bị không ít đan dược tẩm bổ thân thể.

    Nàng từ giữa chọn lựa mấy bình, ngốc tại trên người, thừa dịp bóng đêm từ cửa sau Lân Vương phủ đi ra ngoài.

    Ban đêm hoàng thành có vẻ dị thường an tĩnh, đây là lần đầu tiên sau khi Quân Vô Tà trọng sinh bước ra ngoài Lân Vương phủ, dựa theo địa chỉ trong trí nhớ, Quân Vô Tà hướng chợ ngầm đi tới.

    Đó là một gian gác mái cũng không thu hút, nhìn giống tửu lầu bình thường khác, chính là cả tòa gác mái này chỉ có một tiểu nhị lười nhác ngồi ở đại đường, nhìn thấy Quân Vô Tà xuất hiện, cũng không tiếp đón, híp mắt tiếp tục ghé vào trên bàn.
     
  3. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    42. Chương 42: Quỷ thị (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nơi vào chợ ngầm ở tại hậu viện tòa gác mái.

    Từ đại đường đi đến hậu viện có thể thấy một cầu thang ngầm đi thông xuống dưới, có mấy người trẻ tuổi vừa mới từ nơi đó đi ra nhìn thấy Quân Vô Tà có hơi sửng sốt một chút.

    "Tiểu quỷ choai choai này, cư nhiên cũng chạy đến quỷ thị, thật là hiếm lạ." Một người cùng đồng bạn nói thầm hai câu, liền rời đi.

    Quỷ thị, tên này do người xây dựng lên nơi này đặt.

    Quân Vô Tà trầm mặc tiến vào, sau khi đi qua cầu thang tối tăm, ánh sáng lại lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.

    Chợ ngầm to như vậy giống như một thế giới khác, đối lập với hoàng thành ban đêm yên lặng, nơi này lại dị thường náo nhiệt.

    Dòng người rộn ràng nhốn nháo ở các nơi tạo thành chợ, nơi này không có quỹ đạo cửa hàng, chỉ dựng một gian hàng nhỏ tạm thời thời, mỗi cửa hàng đều tạo thành từ một giá gỗ nhỏ cao khoảng nửa người, mặt trên bày chào các đồ vật muốn bán ra.

    Ở lối vào quỷ thị, thân hình cao lớn của hai nam tử thẳng tắp canh giữ ở hai bên sườn trái phải, trên mặt bọn họ mang theo mặt nạ quỷ quái che lấp dung mạo, chỉ lộ ra cặp mắt trầm tĩnh mà sắc bén.

    Khi Quân Vô Tà đi qua trước mặt bọn họ, bọn họ liền khóe mắt đều không có động một chút.

    "Miêu?" Tiểu hắc miêu đi theo bên chân Quân Vô Tà, mở to cặp mắt mèo nhìn phồn hoa của nơi bí mật này.

    Chủ nhân, làm sao chúng ta tìm được công pháp ngươi có thể tu luyện?

    "Nếu là có thể dùng, khi tới gần, tiểu bạch liên sẽ cảm ứng được." Quân Vô Tà thấp giọng giải thích, công pháp dùng được hay không phải xem Giới Linh có đối với công pháp sinh ra cảm ứng không.

    Giới Linh có linh hồn của chính mình, mọi người tu luyện linh lực chính là dựa trên lực lượng của Giới Linh tu luyện lực lượng của chính mình, nếu công pháp không được Giới Linh tiếp nhận thì dù lấy được cũng vô dụng.

    "Miêu." Cái tiểu bạch si kia, có thể biết cái gì.

    Mèo đen đối với tiểu bạch liên mỗi ngày chỉ biết khóc cũng không xem trọng.

    "Trước tìm xung quanh xem đi." Quân Vô Tà trong lòng cũng không để ý, nàng đã đem hết những công pháp có trong Lân Vương phủ đem đến nhưng tiểu bạch liên cũng không có một chút phản ứng, nàng chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở nơi này.

    Quỷ thị diện tích rất lớn, thân hình nhỏ xinh của Quân Vô Tà đi trong đám người, quầy hàng bốn phía không có nửa điểm khiến cho nàng hứng thú, nếu đổi thành người bình thường, lần đầu tiên tiến vào nơi này, chỉ sợ là xem đến hoa mắt, nhưng Quân Vô Tà mục đích chỉ có một, ngoài công pháp cần tìm, những thú vị khác cũng không thể làm nàng nhìn thêm một ánh mắt.

    Chỉ là..

    Bị một đám người vây quanh, bốn phía tràn ngập các loại mùi vị, mồ hôi, hương phấn, trong dòng người cực lớn nơi này, độ ẩm bốc lên, hương vị con người trộn với mồ hôi bốc lên, nơi đây giống như không gian mật không thông gió, hương vị hỗn tạp cũng không tính là dễ ngửi.

    Nếu là người khác, hương vị này cũng không tính là gì, nơi này quá nhiều mới mẻ ngoạn ý, sớm đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn ai sẽ đi để ý những cái hương vị đó.

    Chính là đối với Quân Vô Tà mà nói, hết thảy nơi này đều làm nàng phát điên.

    Mày đẹp nhíu chặt, lúc chen chúc trong đám đông, Quân Vô Tà tận khả năng tránh tiếp xúc cùng bất luận kẻ nào, nhưng hương vị kia lại làm nàng tránh cũng không thể tránh.

    Loại địa phương này, nàng tuyệt đối sẽ không tới lần thứ hai.

    Tiểu hắc miêu rõ ràng có thể cảm giác được, thần kinh của chủ nhân nhà nó sắp hỏng rồi.

    Đem thói ở sạch có chút mãnh liệt của chủ nhâ tới nói, loại địa phương này, quả thực chính là địa ngục.
     
  4. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    43. Chương 43: Phá thư (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Miêu ô~" tiểu hắc miêu ý đồ trấn an thần kinh đang căng chặt của Quân Vô Tà.

    Đáng tiếc nhìn khóe miệng Quân Vô Tà mím chặt liền có thể nhìn ra được, này cũng không có hiệu quả gì.

    Quỷ thị quá lớn, quầy hàng bán công pháp lại ít đến đáng thương, chúng nó linh tinh rơi rụng ở các nơi, buộc Quân Vô Tà đem nơi này dạo cái hoàn toàn mới tính xong.

    Khó khăn đi tới nơi dòng người thưa thớt, Quân Vô Tà lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, quầy hàng chỗ này cũng tương đối ít, Quân Vô Tà nhìn xung quanh bốn phía, lúc chuẩn bị đi tiếp nàng cảm giác được trên ngón tay bỗng nhiên truyền đến nhiệt độ.

    Một cổ ấm áp từ Giới Linh làm ngón tay không ngừng cảm ứng.

    Chẳng lẽ, nơi này có công pháp thích hợp với nàng?

    Đây là lần đầu tiên tiểu bạch liên ở hình thái Giới Linh có phản ứng, Quân Vô Tà lập tức chú ý tình huống xung quanh.

    Quầy hàng ở đây tổng cộng chỉ có mười cái, Quân Vô Tà nhất nhất nhìn qua, rốt cuộc phát hiện mục tiêu khả nghi.

    Mắt không chớp nhìn mấy quyển thư tịch cũ nát được bày bán trên một tiểu quầy, những sách cổ đó bìa mặt đã bị tàn phá, nhìn không thấy thư tịch kia rốt cuộc là dạng gì, Quân Vô Tà nhìn trong chốc lát, xác định trên mười quầy hàng ở đây chỉ có nơi này có sách cổ, nàng mới đi qua.

    Chào hàng những sách cổ đó chính là một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặt vốn nên trắng nõn lại nhiễm không ít vết bẩn, ăn mặc cũng có chút nghèo túng, chính là trên gương mặt tươi cười kia lại không nhìn ra có cảm xúc gì.

    Thiếu niên ngồi trên ghế nhỏ sau giá gỗ, đôi chân bắt chéo, trong miệng ngậm một cây trúc diệp, trong tay cầm một quyển sách cổ cũ nát bất kham, xem thật vui vẻ.

    Thẳng đến Quân Vô Tà đứng trước quầy hàng hắn cũng không phản ứng lại việc có khách nhân tới cửa.

    Người bán không phản ứng, người mua cũng không hé răng.

    Lực chú ý của Quân Vô Tà đều tập trung trên mấy quyển sách cổ kia, nàng đến càng gần sách cổ đó thì tiểu bạch liên truyền đến phản ứng cũng càng kịch liệt, điều này làm cho Quân Vô Tà càng thêm khẳng định, trong mấy quyển sách này nhất định có thứ nàng cần.

    Lật xem từng cuốn, những sách cổ này bìa mặt tuy rằng không có, nhưng nội dung bên trong vẫn còn rất hoàn hảo.

    Chẳng qua..

    Quân Vô Tà đem mấy quyển này lật xem mấy lần, cũng nhìn không ra quyển nào sẽ là công pháp?

    Mấy quyển sách cổ này căn bản đều chuẩn bị cho người làm vườn!

    Mặt trên trừ bỏ dạy người như thế nào gieo trồng hoa hoa thảo thảo, liền một chút nội dung tin cậy điểm cũng không có.

    Dù là Quân Vô Tà, đối mặt với kết quả như vậy, cũng nhịn không được, khóe miệng run rẩy, thế nhưng cố tình tiểu bạch liên lại khiến nàng tiếp xúc đến kia mấy quyển sách cổ kia, toàn bộ Giới Linh đều không tốt, nếu không phải địa phương không thích hợp, Quân Vô Tà cảm thấy nó lập tức liền phải biến ảo thành người để thu thập!

    Không thể hiện hình, lại không thể chính mình động thủ, tiểu bạch liên cơ hồ là dùng chi gian cảm ứng cùng Quân Vô Tà, không ngừng thúc giục nàng.

    "Đam mê đem này đó đều mang về nhà! Đam mê đem này đó đều mang về nhà! Đam mê đem này đó đều mang về nhà.."

    Quân Vô Tà nắm chặt nắm tay.

    Giới Linh là hoa sen tinh, nàng cũng có thể nhân từ với nó, thế nhưng hiện tại nàng yêu cầu chính là công pháp, tiểu gia hỏa này cho nàng tìm một đống sách dưỡng hoa cỏ tới làm cái gì?

    Quân Vô Tà muốn đi, chính là tiểu bạch liên lại lần nữa thúc giục nàng đem này mấy quyển phá thư này mua trở về.

    "Miêu?" Tiểu hắc miêu nghiêng đầu, nhìn biểu tình rối rắm của Quân Vô Tà.

    "Ách?" thiếu niên say mê với thư tịch, rốt cuộc ý thức được có khách nhân đến, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lười nhác nhìn từ trên xuống dưới Quân Vô Tà đang đứng trước quầy hàng hắn.
     
  5. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    44. Chương 44: Phá thư (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mua đồ vật?" Vừa thấy có khách nhân, thiếu niên lập tức đem sách trong tay để sau eo lưng một tắc, mặt hiện lên nụ cười hề hề vô cùng ân cần.

    "Tùy tiện xem, tùy tiện xem, nhìn trúng cái gì cứ việc mở miệng." Thiếu niên nhiệt tình đẩy mạnh một đống phá thư ra bán.

    Quân Vô Tà khóe miệng mở rộng thành một đường thẳng, nhìn lướt qua thiếu niên, âm thầm đem ngón áp út đè ở lòng bàn tay, ngón cái hung hăng hướng Giới Linh mới không ấn ấn.

    "Những sách này, ngươi muốn trao đổi với cái gì?" Quân Vô Tà lạnh giọng mở miệng, bụng đầy hy vọng mà đến, lại bị tiểu bạch liên bày một trận, vốn tâm tình đã không tốt càng thêm khó chịu.

    "Những thứ này a? Ngươi đều muốn?" Thiếu niên hai mắt sáng lên nhìn Quân Vô Tà, phảng phất như đang xem một con dê béo từ trên trời giáng xuống.

    "Ân." Quân Vô Tà chỉ nghĩ kết thúc sớm một chút, tránh cho tiểu bạch liên ở nơi đó dùng cảm ứng ồn ào, nàng còn muốn tiếp tục tìm kiếm công pháp khác.

    Thiếu niên cười tủm tỉm vươn móng vuốt dơ hề hề, năm ngón tay thon dài thẳng ở trước mắt Quân Vô Tà quơ quơ.

    "Năm viên đông châu!"

    "..."

    Quân Vô Tà nhìn nhìn móng vuốt thiếu niên, lại nhìn mấy quyển sách đối với nàng không dùng được kia, quay đầu liền đi.

    Đông châu mượt mà cực lớn, đến từ Đông Hải, một viên giá trị vạn lượng hoàng kim!

    Thiếu niên kia há mồm chính là năm viên! Bán chỉ là mấy quyển sách trồng hoa dưỡng thảo!

    "Ai! Ai! Đừng đi a!" Thiếu niên thấy Quân Vô Tà không nói hai lời liền đi, lập tức liền nóng nảy.

    Quân Vô Tà đi phía trước đi không thèm nhìn hắn, chính là trên ngón áp út nàng lại dần dần nở rộ ra một tia sáng.

    "Không đi! Không đi! Không đi!" Mang theo nôn nóng non nớt thanh âm lặng yên truyền đến, Quân Vô Tà một tay đem chính mình tay phải giấu ở trong tay áo, trong lòng chấn động.

    Này tiểu bạch liên là trúng tà không thành?

    Vì muốn những quyển sách đó, cư nhiên cãi lại ý chi nàng, muốn trực tiếp hiện thân!

    Không nói đến tiểu bạch liên bộ dáng có bao nhiêu đáng chú ý, chỉ là hắn hiện thân sau ánh sáng liền đủ để tại quỷ thành này sóng to gió lớn, hắn lúc này mới vừa muốn hiện hình, cũng đã tràn ngập ra một cổ mùi hương hoa sen lấn át mùi vị khác tại nơi này, làm không ít người xung quanh chú ý, những người đó đều dừng lại bước chân, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

    Nếu có thể, Quân Vô Tà nhất định sẽ không chút do dự đem tiểu bạch liên nhét hắn trở lại trong miệng U Linh Giới!

    "Câm miệng, thành thật yên lặng." Quân Vô Tà hạ giọng đến.

    Nàng có được Giới Linh là một chuyện, không người biết đến, nếu bại lộ ở chỗ này, sự tình sẽ lớn rồi.

    Lúc Quân Vô Tà cùng tiểu bạch liên đang đối kháng, thiếu niên kia đã đuổi theo tới, trong lòng ngực hắn còn ôm mấy quyển sách kia.

    "Đừng đi a! Ngươi nếu là cảm thấy năm viên quá nhiều, ta có thể bớt một ít, bốn viên cũng được a!" Thiếu niên lẻn đến trước mặt ngăn trở đường đi của Quân Vô Tà, ra sức bán hết mấy quyển sách trong ngực mình.

    Thiếu niên ôm sách lại đây, cuối cùng làm tiểu bạch liên yên lặng.

    Quân Vô Tà xem như hiểu rõ, hôm nay nếu là không đem mấy quyển sách này mang về, tiểu bạch liên không chừng sẽ nháo ra chuyện không hay.

    "Ta không có đông châu, ta chỉ có đan dược." Quân Vô Tà nhìn thiếu niên nói.

    "A? Đan dược?" Thiếu niên gãi gãi đầu, trên mặt ý cười chậm rãi rút đi, có chút thất vọng nói thầm nói: "Loại địa phương này, ta có thể làm gì với đan dược.."

    "Thôi, ngươi nếu là không có đông châu, liền thôi đi." Nói đoạn, thiếu niên liền rầu rĩ trở về đi.

    Vừa mới ngừng nghỉ vài giây tiểu bạch liên lại làm ầm ĩ lên! Quân Vô Tà hoàn toàn đen mặt.
     
  6. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    45. Chương 45: Phá thư (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khoan đã." Nàng không thể không đối với thiếu niên kia mở miệng dừng bước.

    Thiếu niên chậm rì rì quay đầu, có chút hứng thú nhìn Quân Vô Tà, "Thực xin lỗi, ta đối với đan dược không có hứng thú."

    "Ta biết." Thiếu niên trước sau thái độ tương phản to lớn, đã chứng thực điểm này.

    "Ngươi có thể nói cho ta, gần đây có nơi nào có thể lấy được đồ vật ngươi muốn, ta liền đi đổi." Quân Vô Tà bình tĩnh mở miệng, con ngươi thanh minh không mang theo bất luận cảm xúc gì nhìn thiếu niên.

    Thiếu niên kia nhìn Quân Vô Tà, chần chờ hồi lâu, mới sờ sờ cái mũi, chiết trở về.

    "Bên kia thật ra có người bán đông châu, hắn cũng thu đan dược, nhưng đan dược hắn muốn phỏng chừng ngươi không thể có." Nói thật, thiếu niên cũng không xem trọng tiểu hài tử trước mắt.

    Một tiểu quỷ như vậy xuất hiện ở quỷ thị vốn dĩ đã thực kinh hãi thế tục, trong tay nàng có thể lấy ra được cái dạng đan dược gì a?

    "Mang ta đến đó." Quân Vô Tà nói.

    Thiếu niên bĩu môi, nhìn quầy hàng mình không có một bóng người.

    "Nếu đổi được, trừ bỏ bốn viên đông châu, ta có thể đưa thêm cho ngươi một lọ đan dược." Quân Vô Tà thấy thiếu niên có chút không tình nguyện, mở miệng tăng giá.

    "Ta thật không cần đan dược của ngươi, ta nếu cầb đan dược còn phải tìm đến đây sao.." Thiếu niên cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhỏ giọng lẩm nhẩm lầm nhầm, hắn nhìn con ngươi bình tĩnh của Quân Vô Tà, cảm thấy tiểu quỷ trước mắt có chút không giống người khác, ít nhất hắn ở quỷ thị mấy ngày nay, liền chưa thấy qua tiểu quỷ choai choai nào như vậy, mặc dù là có, bên người cũng là đi theo một đống người, ánh mắt chưa bao giờ bình tĩnh giống nàng như vậy.

    "Cũng tốt, ta bồi ngươi qua đó là được, dù sao trong nhiều người như vậy chỉ duy nhất ngươi là muốn mua." Thiếu niên tựa hồ nghĩ thông suốt, cũng không giãy giụa nhún vai.

    So với quầy hàng quạnh quẽ của thiếu niên, quầy bán đông châu bên này sớm đã là khách đến đầy nhà, rất nhiều người chen chúc ở chỗ này, nhìn trên quầy hàng các màu trân bảo.

    Chín viên trân châu cực đại được bày biện trong một hộp gấm vải nhung màu đen làm châu quang càng thêm sáng ngời động lòng người, trừ bỏ đông châu, trên quầy hàng này còn có không ít linh thạch. Giới Linh sau khi hóa thành chiếc nhẫn, có thể để luyện hồn sư lấy kim loại quý trọng một lần nữa chế tạo lại một phen, lại được khảm lên linh thạch, tăng lên lực lượng của Giới Linh, hơn nữa làm cho người sở hữu càng tốt hơn khi tu luyện, cùng Giới Linh tương thông.

    Linh thạch giá trị so đá quý càng thêm trân quý, cho nên người đến mua cũng sẽ trở nên rất nhiều.

    Mỗi viên lớn nhỏ đều chỉ bằng nửa cái móng tay cái như Giới Linh vậy, nhưng trong đó lại ẩn chứa linh lực thập phần mênh mông, linh thạch nhỏ giống một viên gạo lớn, liền có thể bán ra giá trên trời kinh người, loại đồ vật này cũng chỉ có người có thế lực hùng hậu mới chơi nổi.

    Lân Vương phủ có mấy viên linh thạch cũng đều là rất nhiều năm trước, đế vương đầu tiên của Thích Quốc đệ nhất ban thưởng cho Quân Tiển, Giới Linh của Quân Tiển cùng Quân Khanh liền một lần nữa được chế tạo qua, được khảm linh thạch phẩm chất cực tốt.

    Quân Tiển vốn dĩ cũng vì Quân Vô Tà chuẩn bị một viên linh thạch, nhưng đều không có cơ hội sử dụng.

    Quân Vô Tà cũng không có hứng thú gì với linh thạch, ít nhất hiện tại không có, chọn lựa linh thạch thập phần phức tạp, công pháp nàng vẫn chưa tìm được, hiện tại nói chuyện tìm linh thạch là hơi sớm.

    Chủ nhân quầy hàng này là một lão nhân trên năm mươi tuổi, miệng hắn ngậm một tẩu thuốc phiện, nửa híp mắt nhìn một vòng người vây quanh, ở thời điểm người khác dò hỏi thường hừ hừ hai câu, thoạt nhìn cũng không nhiệt tình, nhưng người vây quanh lại không giảm mà càng tăng.
     
  7. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    46. Chương 46: Oan gia ngõ hẹp (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chênh lệch a, đây là chênh lệch a." Thiếu niên vô cùng đau đớn nhìn nơi này náo nhiệt, nghĩ lại tình huống mình bên kia bi thống lau lệ.

    "Ngươi muốn cái kia sao?" Quân Vô Tà phản ứng không nhiều lắm, nàng giơ tay chỉ vào mấy viên đông châu kia dò hỏi thiếu niên.

    Thiếu niên gật gật đầu.

    Quân Vô Tà từ trong đám người lách đi vào, vừa muốn mở miệng, thình lình phát hiện được hai thân ảnh đã sớm một bước đứng ở nơi đó.

    Thiếu niên tuấn mỹ một thân gấm vóc hoa phục đứng ở trong đám người, phá lệ bắt mắt, bên người hắn bạch y thiếu nữ khuôn mặt thanh lệ, khí chất xuất trần đưa tới không ít ánh nhìn.

    "Nơi này thật sự cũng có chút đồ tốt." Tuấn mỹ thiếu niên tùy ý mở miệng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bên cạnh nữ tử.

    Nữ tử khẽ gật đầu, rất là cao ngạo.

    Tiểu hắc miêu bên người Quân Vô Tà, nhìn hai người đó nháy mắt liền xù lông.

    Cẩu nam nữ!

    Một nam một nữ đứng ở đó chẳng phải là Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên lúc trước chạy đến Lân Vương phủ gây chuyện sao!

    Quân Vô Tà chỉ là nhìn lướt qua, cũng không có phản ứng gì.

    "Hai viên linh thạch cùng chín viên đông châu này thật ra cũng không tồi." Mặc Huyền Phỉ nhìn trúng hai khối linh thạch, vừa lúc có thể để hắn chia cùng Bạch Vân Tiên, từ sau lần bị tập kích kia, Bạch Vân Tiên tâm tình liền không tốt, trong khoảng thời gian này, Mặc Huyền Phỉ dùng mọi thủ đoạn cũng không thể làm mỹ nhân cười thoải mái, lúc này mới nhớ tới địa phương như quỷ thị này.

    Ngoạn ý tầm thường căn bản không lọt vào mắt Bạch Vân Tiên, đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông có cái gì tốt mà chưa thấy qua?

    Hai người tại quỷ thị đi dạo một vòng, cũng không thể tìm thấy đồ vật làm Bạch Vân Tiên dừng bước, nhưng khi vừa tới được nơi này, Bạch Vân Tiên ánh mắt có chút kinh hỉ.

    Hai khối linh thạch kia lớn nhỏ chỉ bằng ngón cái, cũng đã tính là lớn, dư sức để linh lực, lại làm Giới Linh hai người bọn họ có cùng cảm ứng.

    Chín viên đông châu kia, Mặc Huyền Phỉ mặc dù thân là hoàng tử cũng nhin không được cảm thán một tiếng, phẩm chất như vậy dù ở trong hoàng cung cũng khó có.

    "Chín viên đông châu này vừa vặn có thể được khảm trên vương miệng mà ta chuẩn cho ngươi, Vân Tiên thích không?" Mặc Huyền Phỉ không quên dò hỏi ý tứ Bạch Vân Tiên, ánh mắt đưa tình.

    Bạch Vân Tiên khẽ gật đầu, ltrên mặt lạnh rốt cuộc xuất hiện một tia ý cười.

    Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên tán tỉnh không coi ai ra gì, những người bên cạnh cũng đã biết thân phận bọn họ, trong lúc nhất thời thanh âm nhỏ khe khẽ từ trong đám người truyền tới.

    Nếu nói, quan hệ lúc trước của Quân Vô Tà cùng Mặc Huyền Phỉ làm Mặc Huyền Phỉ trở thành đối tượng bị mọi người đồng tình, thì hiện tại, Bạch Vân Tiên cùng Mặc Huyền Phỉ bên nhau đã trở thành mục tiêu làm người ta hâm mộ ghen tị.

    Quân Vô Tà là ai? Kia chính là nữ thổ phỉ nổi danh trong hoàng thành, dù cho lớn lên xinh đẹp như hoa, nhưng tính tình kia thật làm người khác không chịu được.

    Bạch Vân Tiên thì khác, không chỉ có lớn lên xinh đẹp, khí chất xuất chúng, hơn nữa còn là đệ chủ tông chủ Khuynh Vân Tông, bất luận nhìn thế nào cũng là nữ thần trong cảm nhận của mọi nam nhân, Mặc Huyền Phỉ có thể ở bên Bạch Vân Tiên đã làm người hâm mộ chết tâm.

    Mọi người hiện giờ tôn sùng Bạch Vân Tiên nhiều bao nhiêu liền chán ghét Quân Vô Tà bấy nhiêu.

    Những lời khó nghe, cười nhạo cùng châm chọc từ trong miệng những người đó toát ra, Quân Vô Tà nghe một chữ cũng không lọt, nàng lại không có quá nhiều phản ứng.

    Miêu nhi bên cạnh lại không chịu nổi, hận không thể nhào lên đi, đem những người thị phi hỗn đản sống sờ sờ đó cắn chết.

    Đám ngu ngốc này biết cái gì? Nữ nhân kia nơi nào so được với chủ nhân nhà nó?

    Bản lĩnh của gia chủ nó, không người nào xứng để theo xách giày!
     
  8. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    47. Chương 47: Oan gia ngõ hẹp (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khuynh Vân Tông là cái quỷ gì, cũng đáng đến nói sao." Bên cạnh truyền đến tiếng khinh thường hừ lạnh, Quân Vô Tà quay đầu nhìn lại, cùng tới đây là thiếu niên đôi tay vòng qua sau đầu, khóe miệng ngậm cành trúc diệp, cà lơ phất phơ nhìn bị mọi người ngưỡng mộ Bạch Vân Tiên, ánh mắt rất không cho là đúng.

    Thiếu niên thanh âm rất nhỏ, trừ bỏ Quân Vô Tà cũng không có người khác nghe được.

    Thiếu niên cùng Quân Vô Tà tầm mắt giao nhau, hắn sửng sốt một chút, thấp giọng nói thầm mấy chữ, liền cười ha hả nói: "Ta không nói, ta đối với đan dược gì đó không có hứng thú, nơi như Khuynh Vân Tông ta tự nhiên cũng không có hứng thú."

    Thiếu niên như là muốn giải thích cái gì, đáng tiếc Quân Vô Tà đã quay đầu đi chỗ khác.

    Thiếu niên run run phiến môi môi phiến không hề nhiều lời.

    "Hai viên linh thạch cùng chín viên đông châu này đổi như thế nào?" Vì giỗ mỹ nhân cười, Mặc Huyền Phỉ đã chuẩn bị tốt mọi khả năng hắn có.

    Lúc trước khi mang Quân Vô Tà tới quỷ thị, hắn cũng chỉ là mang theo Quân Vô Tà ngây người trong chốc lát liền đi, chớ có nói vung tiền như rác, ngay cả một ngoạn ý nhỏ cũng chưa từng đổi tới cho Quân Vô Tà.

    Hiện tại đổi thành Bạch Vân Tiên hắn có thể ra tay hào phóng.

    Lão nhân bán đồ vật gương mắt liếc nhìn Mặc Huyền Phỉ một cái, thở ra một ngụm tử yên, không chút để ý nói: "Nơi này ta chỉ thu đan dược."

    Mặc Huyền Phỉ hơi hơi sửng sốt.

    Là hoàng tử cao quý, bảo bối gì mà hắn không có, thế nhưng có thể tại quỷ thành lấy đan dược đổi vật thì không tính là mặt hàng bình thường được, nói thật, Thích Quốc y thuật cũng không phát đạt, nếu không Mặc Huyền Phỉ cũng sẽ không chiều Bạch Vân Tiên như vậy, đan dược trân quý ở Thích Quốc hiện tại đều khóa trong kho của lão gia tử nhà hắn, hắn không có bản lĩnh lấy ra được.

    "Ta lấy thuý ngọc cùng ngươi đổi." Mặc Huyền Phỉ không nghĩ ném đi mặt mũi trước mặt Bạch Vân Tiên, đơn giản đem một khối đại thuý ngọc từ bàn tay lấy ra, thuý ngọc kia tỉ lệ cực tốt, không phải giá trị liên thành thì cũng là vạn kim khó cầu

    Mặc Huyền Phỉ này đã dốc hết vốn liếng.

    Đáng tiếc lão nhân kia cũng không thèm liếc mắt một cái, tiếp tục xoạch xoạch ngậm tẩu hút thuốc.

    Nói rõ đối với thuý ngọc này không có hứng thú.

    Nếu đổi thành ở chỗ khác, nào có người dám không nể mặt mũi Mặc Huyền Phỉ như vậy, đường đường Nhị hoàng tử muốn mua đồ vật, đó là để mắt ngươi, dám không bán, lập tức hủy sạp đem người đẩy vào nhà lao là xong việc.

    Thế nhưng đây là quỷ thị.

    Quỷ thị tuy rằng ở mở tại hoàng thành Thích Quốc cũng không do Thích Quốc quản lý, không ai biết, quỷ thị rốt cuộc do ai mở, phương thức buôn bán độc đáo của nơi này cùng khu vực ẩn nấp, đều làm người ta thập phần tò mò, khu phố quỷ thị lại có không ít tráng sĩ mang theo mặt nạ quỷ quái, bọn họ là phụ trách duy trì trật tự tại quỷ thị, ở chỗ này bất luận ngươi bán ra cái gì, lại dùng thứ gì đi đổi lấy, cũng không có người quản, nhưng nếu là có người muốn gây sự tại đây, như vậy, thật ngượng ngùng, quỷ diện hộ vệ lập tức liền sẽ đem người đó quăng ra ngoài.

    Đã từng cũng có những công tử ỷ vào gia thế của mình muốn ở quỷ thị làm chút hoạt động cường mua cường bán, chính là đều không ngoại lệ, đều bị "Thỉnh" đi ra ngoài, ngày sau không còn tư cách tiến vào quỷ thị.

    Năm đó công tử của thừa tướng chính là bị người từ quỷ thị ném tới trên đường cái, mất mặt bà ngoại nhà hắn, thừa tướng tự mình đến đường cái đem người đưa trở về, lại cũng không dám tìm quỷ thị gây phiền toái.

    Từ sau lúc đó mọi người đều biết, chủ nhân sau màn của quỷ thị thân phận nhất định rất có địa vị, rốt cuộc không ai dám ở chỗ này làm loạn.

    Mặc Huyền Phỉ thân là hoàng tử, tuy rằng cũng không biết chủ nhân sau màn đó đến tột cùng là ai, nhưng hắn rất rõ ràng, hắn không có khả năng ở chỗ này ỷ thế hiếp người, nếu không hắn sẽ dẫm lên vết xe đổ của công tử nhà thừa tướng.
     
  9. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    48. Chương 48: Oan gia ngõ hẹp (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc Huyền Phỉ sắc mặt có chút khó coi, Bạch Vân Tiên ở một bên nhẹ nhàng nhíu mày, nàng tiến lên một bước, từ trong lòng lấy ra một bình dược đưa cho lão nhân kia.

    "Này đã đủ chưa?" Bạch Vân Tiên hơi hơi ngưỡng cằm đến.

    Lão nhân tiếp nhận dược bình, nhướng mày nhìn Bạch Vân Tiên liếc mắt một cái.

    Đám người sôi xung quanh duỗi dài cổ muốn xem đến tột cùng, đồ vật mà đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông lấy ra có gì khác biệt? Chắn chắn chính là bảo bối tốt khó gặp.

    Lão nhân mở nắp bình ra ngửi ngửi.

    Một cổ thanh hương từ cái chai tràn ra, cổ hương vị kia có chút hướng về mọi người.

    "Này nhưng nổi danh sao?" Lão nhân hỏi.

    Bạch Vân Tiên nói: "Đây là do gia sư luyện chế - tề vân đan."

    Bạch Vân Tiên lời này vừa nói ra, khắp nơi vang lên một loạt thanh âm hút không khí.

    Tề vân đan!

    Trong lời đồn, đan dược này chỉ có Khuynh Vân Tông tông chủ có thể luyện chế được, có thể nói nó là bảo mệnh thần dược, dù là người hấp hối chỉ cần dùng mỗi ngày cũng có thể giữ mạng. Chư quốc vì cầu được tề vân đan, không tiếc đưa ra số tiền lớn, hướng Khuynh Vân Tông cầu lấy, Bạch Vân Tiên lần này đến Thích Quốc, chính là vì đưa cho quốc quân Thích Quốc mà cầu được một bình tề vân đan.

    Mà bình trên tay Bạch Vân Tiên còn lại là sư phụ đưa cho cá nhân nàng.

    Danh tiếng Tề vân đan ở các quốc gia đều thập phần vang dội.

    "Thật không hổ là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông vừa ra tay chính là bảo bối giữ mệnh, lão nhân này thật là kiếm được món hời!" Không ít người âm thầm hâm mộ không thôi, nếu không phải Bạch Vân Tiên thân phận đặc thù, bọn họ hận không thể xông lên đi dùng gia sản cả người đổi lấy.

    "Một viên tề vân đan đổi mấy thứ này, thật là lỗ vốn a."

    "Ngươi biết cái gì, tề vân đan kia là sư phụ của Bạch Vân Tiên cô nương luyện chế, dùng hết nàng có thể hướng sư phụ xin, ngươi cho rằng Bạch Vân Tiên là người thường? Đan dược đối với nàng mà nói, có lẽ cũng không đáng giá đâu." Lời nói chua lòm từ trong miệng người vây xem truyền ra, bọn họ trong lòng lại âm thầm hâm mộ Mặc Huyền Phỉ một phen.

    Có thể đem Bạch Vân Tiên nắm trong tay, Nhị hoàng tử này ngày sau chẳng phải là muốn hô mưa gọi gió sao?

    Bạch Vân Tiên quả nhiên không phải nữ thổ phỉ Quân Vô Tà kia có thể so được.

    Thanh âm tôn sundg không ngừng truyền đến, Bạch Vân Tiên như đã quen, trên mặt cũng không quá nhiều vui mừng, nhưng thật ra Mặc Huyền Phỉ đáy mắt ý cười càng thêm nồng đậm.

    Đáng tiếc, lão nhân kia vào lúc này lại bĩu môi, không một chút do dự đem bình chứa tề vân đan trả lại cho Bạch Vân Tiên.

    Vẻ cao ngạo trên mặt Bạch Vân Tiên xuất hiện một tia cứng đờ.

    "Thứ này ta không cần, không đổi." Lão nhân ngồi trở lại trên vị trí của mình, thong thả ung dung ngậm tẩu hút thuốc.

    Trong lúc nhất thời, đôi mắt mọi người đều muốn rơi xuống đất.

    Lão nhân này có bị choáng váng hay không?

    Tề vân đan đều không cần?

    Bạch Vân Tiên sắc mặt càng ngày càng khó coi, nàng không nghĩ tới, đan dược sư phụ nàng luyện chế cư nhiên còn có người sẽ cự tuyệt.

    "Vị lão nhân gia này, đây chính là tề vân đan, ngươi thật không cần?" Mặc Huyền Phỉ vừa mới dâng lên một chút tự đắc, nháy mắt đã bị đánh rơi rớt tan tác.

    "Không cần, các ngươi nếu là không có đan dược khác, liền không cần ở chỗ này làm phiền." Lão nhân thái độ mất kiên nhẫn.

    Bị người vả mặt trước mặt mọi người, Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên sắc mặt khó coi tới cực điểm.

    Bọn họ bắt đầu hoài nghi, lão nhân này có phải hay không cố ý gây chuyện, cả tề vân đan cũng chướng mắt, thế gian này còn có đan dược gì mới có lọt vào mắt hắn để đem đồ vật đổi tới tay?

    "Không đổi liền không đổi, ngươi thật nghĩ vài thứ kia chính là bảo bối sao? Ngươi nếu không muốn bán, nói thẳng là được." Mặc Huyền Phỉ hừ lạnh một tiếng.

    Lão nhân quét hắn liếc mắt một cái, cười lạnh một tiếng không hề để ý hắn.
     
  10. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    49. Chương 49: Liên hoàn vả mặt (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không biết, đan dược này có lọt vào mắt tiền bối." Lúc bầu không khí đang áp lực, một thân ảnh nho nhỏ từ trong đám người đi ra.

    Thiếu niên tuổi chừng mười bốn, trong tay nắm một bình sứ trắng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đi tới trước quầy hàng, đem đồ vật trong tay đưa cho lão nhân kia.

    "Ta nói tiểu quỷ này, ngươi cũng đừng tới xem náo nhiệt, nhân gia chính là tề vân đan cũng chướng mắt, ngươi tùy tiện lấy đan dược khác tới lừa gạt, cẩn thận bị người chê cười." Mọi người bị hành động của lão nhân vừa rồi làm cho rất là buồn bực, cũng nhìn ra Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên không vui liền vội vàng mở miệng vì hai người báo thù.

    Quân Vô Tà cũng không để những người đó vào mắt, chỉ là nhìn lão nhân kia.

    Lão nhân nhìn Quân Vô Tà liếc mắt một cái, đứng dậy đem bình sứ nhận lấy, một bên nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi muốn đổi cái gì?"

    "Đông châu."

    "Nga." Lão nhân không chút để ý đem bình sứ mở ra, thình lình một cổ dược hương vị tràn ngập trong không khí, trong vị dược thảo ẩn ẩn lộ ra một cổ thanh hương hoa sen, khiến người ta sau khi ngửi được thể xác và tinh thần đều trở nên vô cùng thoải mái.

    Ngay cả những người vây ở quanh quầy hàng khi ngửi được cổ hương vị kia, đều nhịn không được phát ra một tiếng thở dài thoải mái, phảng phất lỗ chân lông toàn thân đều nở ra vì hương vị dễ chịu kia.

    Lão nhân ánh mắt mê mang trong nháy mắt trở nên sáng ngời, tùy ý trên mặt cũng lập tức rút đi, hắn thình lình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn dung mạo bình thường của Quân Vô Tà.

    "Tiểu gia hỏa, đây là dược gì? Có tên là gì?" Trong giọng nói kia mang theo chút vội vàng.

    "Không danh, chỉ là đan dược để điều trị khí huyết thôi." Quân Vô Tà căn bản lười đặt tên này đó cho đan dược, bất quá là nàng dùng điều trị thân mình cho Quân Tiển cùng Quân Khanh, nên không cần phải trịnh trọng như vậy.

    "Đan dược này ngươi còn có bao nhiêu? Như vậy đi, ngươi lại cho ta một viên, ngoài chín viên đông châu ra đồ vật ta có ở đây, ngươi tùy ý chọn lựa ba món, như thế nào?" Lão giả đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, dược bình bị hắn nắm trong tay cẩn thận đặt ở trong lòng ngực, nói rõ không tính toán trả lại cho Quân Vô Tà.

    Lời lão nhân nói, làm toàn trường lại lần nữa mất khống chế, tất cả mọi người khó có thể tin trừng mắt nhìn Quân Vô Tà, giống như thấy quỷ.

    Lão nhân này không cần tề vân đan liền không nói, lúc này cư nhiên coi một lọ đan dược vô danh như bảo bối vậy, đây là chuyện như thế nào?

    Chẳng lẽ đan dược tiểu quỷ này lấy ra so với tề vân đan của tông chủ Khuynh Vân Tông còn tốt hơn sao?

    "Không cần, ta chỉ cần đông châu." Quân Vô Tà đối với đồ vật khác trên quầy hàng không có hứng thú.

    "Ngươi không xem thử sao?" Lão nhân có chút không tình nguyện nhìn Quân Vô Tà, hận không thể lại từ trên người nàng có được thêm một viên vô danh đan dược.

    "Không cần." Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, như thế nào như vậy dong dài.

    "Vậy ngươi nói nói xem, ngươi yêu cầu cái gì? Ta nếu là có, đều có thể cùng ngươi đổi?" Nói, lão nhân liền từ thai vị phía dưới móc ra một cái túi tử, toàn bộ đem đồ vật trong túi đổ ra trên quầy hàng.

    Từng viên linh thạch lập loè ánh sáng rơi xuống, đem quầy hàng nho nhỏ lấp đầy, phẩm chất của những linh thạch này thế nhưng so với phía trước trên quầy hàng bán ra còn muốn tốt hơn!

    Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn một đống linh thạch kia, hoài nghi chính mình có phải hay không hoa mắt.

    "Ta chỉ cần đông châu." Quân Vô Tà liền khóe mắt đều bủn xỉn không bố thí cho những linh thạch đó một ánh nhìn.

    Lão nhân há miệng thở dốc, còn tưởng lại thương lượng một phen, chính là một bóng hình lại trước một bước đi qua.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...