39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
40. Chương 40: Quỷ thị (1)

"Tám chín phần mười, thân xác này trước kia đã gây nhiều chuyện để lại không ít vết nhơ, gia gia không có khả năng chủ động để ta đi tham gia sinh thần của Thái Tử, ông mới hạ triều đình trở về, chủ ý này, hẳn là tên trên ngôi vị hoàng đế thượng kia đưa ra đi." Quân Vô Tà vừa đi, một bên nhẹ giọng cùng tiểu hắc miêu nói.

"Miêu?"

Hôn quân? Hắn muốn ngươi đi tham gia tiệc sinh thần làm cái gì?

"Tiêu thúc ta ở trong mắt bọn họ đã là cái người chết, lứa người trẻ tuổi của Lân Vương phủ chỉ còn lại mình ta, trong mắt bọn họ ta bất quá chỉ là tiểu quỷ vô tích sự, tiểu thúc vừa chết, gia gia tuổi cũng lớn, ta không gánh nổi trọng trách vực dậy Lân Vương phủ, bọn họ tự nhiên không có gì phải lo lắng, Thụy Lân Quân đã từng lập qua vô số quân công, cho nên liền tính muốn vắt chanh bỏ vỏ, còn nữa, bọn họ từ trong miệng gia gia không thể biết được tình huống của tiểu thúc, nhưng thật ra tiểu quỷ mười bốn tuổi hôi sữa như ta vậy miệng còn hôi sữa. Hơn nữa.. Ngươi không cảm thấy, đem một nữ nhân bị một nam bỏ, đưa tới sinh thần của huynh trưởng nam nhân đó, nhìn hắn cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta làm trò trước mặt đông đảo đại thần mặt, loại chuyện này thực bình thường sao?" Quân Vô Tà ngày thường nói cũng không nhiều, cùng người nhà mình là Quân Khanh cùng Quân Tiển nói chuyện cũng không quá dài dòng.

Chỉ khi đối mặt tiểu hắc miêu, năng lực giao lưu ngôn ngữ của nàng lại thẳng tắp bay lên, căn bản không cần sắp xếp liền có thể buột miệng thốt ra.

"Miêu!" Tiểu hắc mao nổi giận!

Vô sỉ! Này thật là quá vô sỉ! Hôn quân quả nhiên cùng tra nam là người một nhà! Mặt ngoài như ân đãi công thần, lại muốn từ trong miệng ngươi biết được tình huống của Quân Khanh thúc thúc, cư nhiên còn muốn mượn cơ hội này làm ngươi khổ sở, mất mặt! Trên thế giới này như thế nào sẽ có người không biết xấu hổ như vậy!

"Bọn họ muốn không phải là ta mất mặt, mà là Lân Vương phủ mất mặt. Gia gia hẳn là không nghĩ bại lộ tình huống hiện tại của Lân Vương phủ, mới miễn cưỡng làm ra quyết định này." Quân Vô Tà đối với sự an bài này không có bất luận cảm giác gì, những kẻ trên cao đó tự cho mình là thông minh, thường luôn là sẽ làm ra chuyện bịt tai trộm chuông.

"Bất quá cũng không có gì ghê gớm, để cho bọn họ đắc ý một đoạn thời gian đi, ta tổng hội cũng làm cho bọn họ đẹp mặt." Quân Vô Tà đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng hiện lên một tia sáng lạnh.

Tìm phiền toái cho nàng, nàng sẽ không để ý.

Chính là, những người đó, nếu dám tính kế đến trên người gia gia cùng tiểu thúc nàng thì cũng đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.

"Ngu xuẩn giả dối, không xứng sống trên đời, bọn họ tóm lại là muốn chết." Quân Vô Tà rũ mi mắt, nhìn bình thuốc trong tay mình.

Y giả, có thể cứu người, cũng có thể giết người.

Nàng có thể đem người chết từ Diêm Vương điện kéo trở về, tự nhiên cũng có thể đem người sống đá xuống dưới đó!

"Miêu!"

Chủ nhân uy vũ khí phách! Lộng chết đám ngu ngốc kia!

Quân Vô Tà không có nói nữa, nàng bình tĩnh tiếp tục đi tới, trong đầu cũng đã bắt đầu lên kế hoạch lâu dài.

Thân thểnày đã điều trị hoàn hảo rồi, Quân Khanh muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao còn cần đã hơn một năm nữa, trong khoảng thời gian này, nàng sẽ không nhàn rỗi, đã có Giới Linh, nàng liền sẽ lợi dụng thật tốt làm mình thật cường đại, đem những thứ chướng mắt cặn bã đó toàn bộ thanh trừ.

Muốn làm bản thân trở nên càng cường đại hơn, nàng cần phải tu luyện linh lực.

Chính mình có được Giới Linh một chuyện, nhưng Quân Vô Tà là một người bí mật.

Sau khi Quân Tiển cho Quân Vô Tà Lân Vương đại bộ phận quyền lực trong phủ, Quân Vô Tà đã từng xem qua công pháp trong thư phòng để tìm công pháp thích hợp cho mình tu luyện.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
41. Chương 41: Quỷ thị (2)

Đáng tiếc là nàng phát hiện những công pháp trong Lân Vương phủ không có loại nào thích hợp để nàng tu luyện.

Thế gian này công pháp tu luyện linh lực đều dựa trên loại hình của Giới Linh.

Giới Linh vũ khí với Giới Linh hình thú công pháp tu luyện cũng hoàn toàn không tương đồng.

Một cái hướng ngoại, một cái hướng nội.

Giới Linh của Quân Vô Tà lại không nằm trong hai loại thông thường, cho nên bất luận là công pháp loại nào cũng đều không thích hợp để nàng tu luyện.

Nếu là không có công pháp, liền vô pháp tăng lên linh lực, tự thân cường đại cơ bản trở thành hy vọng xa vời.

Làm thế nào tìm được công pháp tu luyện thích hợp đã trở thành việc khiến cho Quân Vô Tà thật đau đầu.

Nàng cũng không trông cậy vào việc tìm trong Lân Vương phủ.

Quân Vô Tà đánh chủ ý lên một nơi khác.

Trong trí nhớ của thân xác này, có một nơi bí ẩn, dù ở bên trong hoàng thành, nơi đó cũng không bị mọi người biết được, lại dị thường phồn hoa.

Đó là một nơi ẩn nấp ở góc ngầm trong chợ của hoàng thành, rất nhiều đồ vật không thấy ở trên thị trường, đều sẽ ở nơi đó bán ra, ở nơi đó cũng có thể thấy nhiều đồ vật không tầm thường.

Chỉ phương thức giao dịch ở đó cùng nơi khác không giống nhau, ở nơi đó buôn bán đồ vật không phải dùng tiền tài có thể mua được, chỉ có thể lấy đồ vật có giá trị tương ứng để đổi lấy.

Muốn từ đổ lấy đồ vật từ trong tay của người khác nhất định phải đáp ứng được yêu cầu từ đối phương.

Lấy vật đổi vật.

Chủ nhân Thân xác này trong một lần cùng Mặc Huyền Phỉ "Hẹn hò", bị Mặc Huyền Phỉ đưa tới nơi đó mới biết được. Trước đó, nàng cũng không biết có một nơi như vậy tồn tại, mặc dù nàng từ nhỏ lớn lên trong hoàng thành.

Nơi đó chủ nhân thân xác này cũng chỉ đến một lần, chính là cùng Mặc Huyền Phỉ đi, chợ ngầm kia có chút âm u, làm nguyên chủ thực không thích, cho nên Mặc Huyền Phỉ không đề cập tới, nàng cũng liền không đến đó nữa.

Chính là hiện tại, nơi đó, lại là nơi duy nhất Quân Vô Tà có khả năng sẽ tìm được công pháp, cho nên, nàng cần phảiđến đó một chuyến.

Gương mặt Quân Vô Tà trong hoàng thành này tương đối nổi danh, nàng tự nhiên không có khả năng để nguyên như vậy ra cửa, bảy tám loại dược liệu cắn nát, có cái nghiền thành phấn ma, có cái đè ép thành nước, hỗn hợp bôi lên trên mặt ở trình độ nhất định có thể thay đổi cốt cách khuôn mặt, lại tiến hành định hình một lần, phương thức dịch dung này so với phương pháp khác càng thêm hoàn hảo, dù bị người phát hiện manh mối, cũng không có khả năng từ trên mặt nàng tìm ra bất luận sơ hở gì.

Tìm một bộ bạch y mộc mạc, Quân Vô Tà khuôn mặt nhỏ tinh xảo của mình cải tạo hơi thanh tú đồng thời giá trị nhan sắc giảm xuống làm ngũ quan trên mặt nàng càng thêm nam tính.

Để tới chợ ngầm, trừ bỏ dịch dung ở ngoài, Quân Vô Tà còn cần chuẩn bị "Tiền", ngân lượng bình thường ở nơi đó không đáng một đồng, chỉ có thứ tốt mới có thể đổi lấy thứ mình muốn, cũng may mấy ngày này, Quân Vô Tà ở dược phòng làm ra không ít đan dược.

Vì để Quân Khanh cùng Quân Tiển sớm ngày điều trị tốt thân mình, trên tay Quân Vô Tà chuẩn bị không ít đan dược tẩm bổ thân thể.

Nàng từ giữa chọn lựa mấy bình, ngốc tại trên người, thừa dịp bóng đêm từ cửa sau Lân Vương phủ đi ra ngoài.

Ban đêm hoàng thành có vẻ dị thường an tĩnh, đây là lần đầu tiên sau khi Quân Vô Tà trọng sinh bước ra ngoài Lân Vương phủ, dựa theo địa chỉ trong trí nhớ, Quân Vô Tà hướng chợ ngầm đi tới.

Đó là một gian gác mái cũng không thu hút, nhìn giống tửu lầu bình thường khác, chính là cả tòa gác mái này chỉ có một tiểu nhị lười nhác ngồi ở đại đường, nhìn thấy Quân Vô Tà xuất hiện, cũng không tiếp đón, híp mắt tiếp tục ghé vào trên bàn.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
42. Chương 42: Quỷ thị (3)

Nơi vào chợ ngầm ở tại hậu viện tòa gác mái.

Từ đại đường đi đến hậu viện có thể thấy một cầu thang ngầm đi thông xuống dưới, có mấy người trẻ tuổi vừa mới từ nơi đó đi ra nhìn thấy Quân Vô Tà có hơi sửng sốt một chút.

"Tiểu quỷ choai choai này, cư nhiên cũng chạy đến quỷ thị, thật là hiếm lạ." Một người cùng đồng bạn nói thầm hai câu, liền rời đi.

Quỷ thị, tên này do người xây dựng lên nơi này đặt.

Quân Vô Tà trầm mặc tiến vào, sau khi đi qua cầu thang tối tăm, ánh sáng lại lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.

Chợ ngầm to như vậy giống như một thế giới khác, đối lập với hoàng thành ban đêm yên lặng, nơi này lại dị thường náo nhiệt.

Dòng người rộn ràng nhốn nháo ở các nơi tạo thành chợ, nơi này không có quỹ đạo cửa hàng, chỉ dựng một gian hàng nhỏ tạm thời thời, mỗi cửa hàng đều tạo thành từ một giá gỗ nhỏ cao khoảng nửa người, mặt trên bày chào các đồ vật muốn bán ra.

Ở lối vào quỷ thị, thân hình cao lớn của hai nam tử thẳng tắp canh giữ ở hai bên sườn trái phải, trên mặt bọn họ mang theo mặt nạ quỷ quái che lấp dung mạo, chỉ lộ ra cặp mắt trầm tĩnh mà sắc bén.

Khi Quân Vô Tà đi qua trước mặt bọn họ, bọn họ liền khóe mắt đều không có động một chút.

"Miêu?" Tiểu hắc miêu đi theo bên chân Quân Vô Tà, mở to cặp mắt mèo nhìn phồn hoa của nơi bí mật này.

Chủ nhân, làm sao chúng ta tìm được công pháp ngươi có thể tu luyện?

"Nếu là có thể dùng, khi tới gần, tiểu bạch liên sẽ cảm ứng được." Quân Vô Tà thấp giọng giải thích, công pháp dùng được hay không phải xem Giới Linh có đối với công pháp sinh ra cảm ứng không.

Giới Linh có linh hồn của chính mình, mọi người tu luyện linh lực chính là dựa trên lực lượng của Giới Linh tu luyện lực lượng của chính mình, nếu công pháp không được Giới Linh tiếp nhận thì dù lấy được cũng vô dụng.

"Miêu." Cái tiểu bạch si kia, có thể biết cái gì.

Mèo đen đối với tiểu bạch liên mỗi ngày chỉ biết khóc cũng không xem trọng.

"Trước tìm xung quanh xem đi." Quân Vô Tà trong lòng cũng không để ý, nàng đã đem hết những công pháp có trong Lân Vương phủ đem đến nhưng tiểu bạch liên cũng không có một chút phản ứng, nàng chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở nơi này.

Quỷ thị diện tích rất lớn, thân hình nhỏ xinh của Quân Vô Tà đi trong đám người, quầy hàng bốn phía không có nửa điểm khiến cho nàng hứng thú, nếu đổi thành người bình thường, lần đầu tiên tiến vào nơi này, chỉ sợ là xem đến hoa mắt, nhưng Quân Vô Tà mục đích chỉ có một, ngoài công pháp cần tìm, những thú vị khác cũng không thể làm nàng nhìn thêm một ánh mắt.

Chỉ là..

Bị một đám người vây quanh, bốn phía tràn ngập các loại mùi vị, mồ hôi, hương phấn, trong dòng người cực lớn nơi này, độ ẩm bốc lên, hương vị con người trộn với mồ hôi bốc lên, nơi đây giống như không gian mật không thông gió, hương vị hỗn tạp cũng không tính là dễ ngửi.

Nếu là người khác, hương vị này cũng không tính là gì, nơi này quá nhiều mới mẻ ngoạn ý, sớm đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn ai sẽ đi để ý những cái hương vị đó.

Chính là đối với Quân Vô Tà mà nói, hết thảy nơi này đều làm nàng phát điên.

Mày đẹp nhíu chặt, lúc chen chúc trong đám đông, Quân Vô Tà tận khả năng tránh tiếp xúc cùng bất luận kẻ nào, nhưng hương vị kia lại làm nàng tránh cũng không thể tránh.

Loại địa phương này, nàng tuyệt đối sẽ không tới lần thứ hai.

Tiểu hắc miêu rõ ràng có thể cảm giác được, thần kinh của chủ nhân nhà nó sắp hỏng rồi.

Đem thói ở sạch có chút mãnh liệt của chủ nhâ tới nói, loại địa phương này, quả thực chính là địa ngục.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
43. Chương 43: Phá thư (1)

"Miêu ô~" tiểu hắc miêu ý đồ trấn an thần kinh đang căng chặt của Quân Vô Tà.

Đáng tiếc nhìn khóe miệng Quân Vô Tà mím chặt liền có thể nhìn ra được, này cũng không có hiệu quả gì.

Quỷ thị quá lớn, quầy hàng bán công pháp lại ít đến đáng thương, chúng nó linh tinh rơi rụng ở các nơi, buộc Quân Vô Tà đem nơi này dạo cái hoàn toàn mới tính xong.

Khó khăn đi tới nơi dòng người thưa thớt, Quân Vô Tà lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, quầy hàng chỗ này cũng tương đối ít, Quân Vô Tà nhìn xung quanh bốn phía, lúc chuẩn bị đi tiếp nàng cảm giác được trên ngón tay bỗng nhiên truyền đến nhiệt độ.

Một cổ ấm áp từ Giới Linh làm ngón tay không ngừng cảm ứng.

Chẳng lẽ, nơi này có công pháp thích hợp với nàng?

Đây là lần đầu tiên tiểu bạch liên ở hình thái Giới Linh có phản ứng, Quân Vô Tà lập tức chú ý tình huống xung quanh.

Quầy hàng ở đây tổng cộng chỉ có mười cái, Quân Vô Tà nhất nhất nhìn qua, rốt cuộc phát hiện mục tiêu khả nghi.

Mắt không chớp nhìn mấy quyển thư tịch cũ nát được bày bán trên một tiểu quầy, những sách cổ đó bìa mặt đã bị tàn phá, nhìn không thấy thư tịch kia rốt cuộc là dạng gì, Quân Vô Tà nhìn trong chốc lát, xác định trên mười quầy hàng ở đây chỉ có nơi này có sách cổ, nàng mới đi qua.

Chào hàng những sách cổ đó chính là một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặt vốn nên trắng nõn lại nhiễm không ít vết bẩn, ăn mặc cũng có chút nghèo túng, chính là trên gương mặt tươi cười kia lại không nhìn ra có cảm xúc gì.

Thiếu niên ngồi trên ghế nhỏ sau giá gỗ, đôi chân bắt chéo, trong miệng ngậm một cây trúc diệp, trong tay cầm một quyển sách cổ cũ nát bất kham, xem thật vui vẻ.

Thẳng đến Quân Vô Tà đứng trước quầy hàng hắn cũng không phản ứng lại việc có khách nhân tới cửa.

Người bán không phản ứng, người mua cũng không hé răng.

Lực chú ý của Quân Vô Tà đều tập trung trên mấy quyển sách cổ kia, nàng đến càng gần sách cổ đó thì tiểu bạch liên truyền đến phản ứng cũng càng kịch liệt, điều này làm cho Quân Vô Tà càng thêm khẳng định, trong mấy quyển sách này nhất định có thứ nàng cần.

Lật xem từng cuốn, những sách cổ này bìa mặt tuy rằng không có, nhưng nội dung bên trong vẫn còn rất hoàn hảo.

Chẳng qua..

Quân Vô Tà đem mấy quyển này lật xem mấy lần, cũng nhìn không ra quyển nào sẽ là công pháp?

Mấy quyển sách cổ này căn bản đều chuẩn bị cho người làm vườn!

Mặt trên trừ bỏ dạy người như thế nào gieo trồng hoa hoa thảo thảo, liền một chút nội dung tin cậy điểm cũng không có.

Dù là Quân Vô Tà, đối mặt với kết quả như vậy, cũng nhịn không được, khóe miệng run rẩy, thế nhưng cố tình tiểu bạch liên lại khiến nàng tiếp xúc đến kia mấy quyển sách cổ kia, toàn bộ Giới Linh đều không tốt, nếu không phải địa phương không thích hợp, Quân Vô Tà cảm thấy nó lập tức liền phải biến ảo thành người để thu thập!

Không thể hiện hình, lại không thể chính mình động thủ, tiểu bạch liên cơ hồ là dùng chi gian cảm ứng cùng Quân Vô Tà, không ngừng thúc giục nàng.

"Đam mê đem này đó đều mang về nhà! Đam mê đem này đó đều mang về nhà! Đam mê đem này đó đều mang về nhà.."

Quân Vô Tà nắm chặt nắm tay.

Giới Linh là hoa sen tinh, nàng cũng có thể nhân từ với nó, thế nhưng hiện tại nàng yêu cầu chính là công pháp, tiểu gia hỏa này cho nàng tìm một đống sách dưỡng hoa cỏ tới làm cái gì?

Quân Vô Tà muốn đi, chính là tiểu bạch liên lại lần nữa thúc giục nàng đem này mấy quyển phá thư này mua trở về.

"Miêu?" Tiểu hắc miêu nghiêng đầu, nhìn biểu tình rối rắm của Quân Vô Tà.

"Ách?" thiếu niên say mê với thư tịch, rốt cuộc ý thức được có khách nhân đến, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lười nhác nhìn từ trên xuống dưới Quân Vô Tà đang đứng trước quầy hàng hắn.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
44. Chương 44: Phá thư (2)

"Mua đồ vật?" Vừa thấy có khách nhân, thiếu niên lập tức đem sách trong tay để sau eo lưng một tắc, mặt hiện lên nụ cười hề hề vô cùng ân cần.

"Tùy tiện xem, tùy tiện xem, nhìn trúng cái gì cứ việc mở miệng." Thiếu niên nhiệt tình đẩy mạnh một đống phá thư ra bán.

Quân Vô Tà khóe miệng mở rộng thành một đường thẳng, nhìn lướt qua thiếu niên, âm thầm đem ngón áp út đè ở lòng bàn tay, ngón cái hung hăng hướng Giới Linh mới không ấn ấn.

"Những sách này, ngươi muốn trao đổi với cái gì?" Quân Vô Tà lạnh giọng mở miệng, bụng đầy hy vọng mà đến, lại bị tiểu bạch liên bày một trận, vốn tâm tình đã không tốt càng thêm khó chịu.

"Những thứ này a? Ngươi đều muốn?" Thiếu niên hai mắt sáng lên nhìn Quân Vô Tà, phảng phất như đang xem một con dê béo từ trên trời giáng xuống.

"Ân." Quân Vô Tà chỉ nghĩ kết thúc sớm một chút, tránh cho tiểu bạch liên ở nơi đó dùng cảm ứng ồn ào, nàng còn muốn tiếp tục tìm kiếm công pháp khác.

Thiếu niên cười tủm tỉm vươn móng vuốt dơ hề hề, năm ngón tay thon dài thẳng ở trước mắt Quân Vô Tà quơ quơ.

"Năm viên đông châu!"

"..."

Quân Vô Tà nhìn nhìn móng vuốt thiếu niên, lại nhìn mấy quyển sách đối với nàng không dùng được kia, quay đầu liền đi.

Đông châu mượt mà cực lớn, đến từ Đông Hải, một viên giá trị vạn lượng hoàng kim!

Thiếu niên kia há mồm chính là năm viên! Bán chỉ là mấy quyển sách trồng hoa dưỡng thảo!

"Ai! Ai! Đừng đi a!" Thiếu niên thấy Quân Vô Tà không nói hai lời liền đi, lập tức liền nóng nảy.

Quân Vô Tà đi phía trước đi không thèm nhìn hắn, chính là trên ngón áp út nàng lại dần dần nở rộ ra một tia sáng.

"Không đi! Không đi! Không đi!" Mang theo nôn nóng non nớt thanh âm lặng yên truyền đến, Quân Vô Tà một tay đem chính mình tay phải giấu ở trong tay áo, trong lòng chấn động.

Này tiểu bạch liên là trúng tà không thành?

Vì muốn những quyển sách đó, cư nhiên cãi lại ý chi nàng, muốn trực tiếp hiện thân!

Không nói đến tiểu bạch liên bộ dáng có bao nhiêu đáng chú ý, chỉ là hắn hiện thân sau ánh sáng liền đủ để tại quỷ thành này sóng to gió lớn, hắn lúc này mới vừa muốn hiện hình, cũng đã tràn ngập ra một cổ mùi hương hoa sen lấn át mùi vị khác tại nơi này, làm không ít người xung quanh chú ý, những người đó đều dừng lại bước chân, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

Nếu có thể, Quân Vô Tà nhất định sẽ không chút do dự đem tiểu bạch liên nhét hắn trở lại trong miệng U Linh Giới!

"Câm miệng, thành thật yên lặng." Quân Vô Tà hạ giọng đến.

Nàng có được Giới Linh là một chuyện, không người biết đến, nếu bại lộ ở chỗ này, sự tình sẽ lớn rồi.

Lúc Quân Vô Tà cùng tiểu bạch liên đang đối kháng, thiếu niên kia đã đuổi theo tới, trong lòng ngực hắn còn ôm mấy quyển sách kia.

"Đừng đi a! Ngươi nếu là cảm thấy năm viên quá nhiều, ta có thể bớt một ít, bốn viên cũng được a!" Thiếu niên lẻn đến trước mặt ngăn trở đường đi của Quân Vô Tà, ra sức bán hết mấy quyển sách trong ngực mình.

Thiếu niên ôm sách lại đây, cuối cùng làm tiểu bạch liên yên lặng.

Quân Vô Tà xem như hiểu rõ, hôm nay nếu là không đem mấy quyển sách này mang về, tiểu bạch liên không chừng sẽ nháo ra chuyện không hay.

"Ta không có đông châu, ta chỉ có đan dược." Quân Vô Tà nhìn thiếu niên nói.

"A? Đan dược?" Thiếu niên gãi gãi đầu, trên mặt ý cười chậm rãi rút đi, có chút thất vọng nói thầm nói: "Loại địa phương này, ta có thể làm gì với đan dược.."

"Thôi, ngươi nếu là không có đông châu, liền thôi đi." Nói đoạn, thiếu niên liền rầu rĩ trở về đi.

Vừa mới ngừng nghỉ vài giây tiểu bạch liên lại làm ầm ĩ lên! Quân Vô Tà hoàn toàn đen mặt.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
45. Chương 45: Phá thư (3)

"Khoan đã." Nàng không thể không đối với thiếu niên kia mở miệng dừng bước.

Thiếu niên chậm rì rì quay đầu, có chút hứng thú nhìn Quân Vô Tà, "Thực xin lỗi, ta đối với đan dược không có hứng thú."

"Ta biết." Thiếu niên trước sau thái độ tương phản to lớn, đã chứng thực điểm này.

"Ngươi có thể nói cho ta, gần đây có nơi nào có thể lấy được đồ vật ngươi muốn, ta liền đi đổi." Quân Vô Tà bình tĩnh mở miệng, con ngươi thanh minh không mang theo bất luận cảm xúc gì nhìn thiếu niên.

Thiếu niên kia nhìn Quân Vô Tà, chần chờ hồi lâu, mới sờ sờ cái mũi, chiết trở về.

"Bên kia thật ra có người bán đông châu, hắn cũng thu đan dược, nhưng đan dược hắn muốn phỏng chừng ngươi không thể có." Nói thật, thiếu niên cũng không xem trọng tiểu hài tử trước mắt.

Một tiểu quỷ như vậy xuất hiện ở quỷ thị vốn dĩ đã thực kinh hãi thế tục, trong tay nàng có thể lấy ra được cái dạng đan dược gì a?

"Mang ta đến đó." Quân Vô Tà nói.

Thiếu niên bĩu môi, nhìn quầy hàng mình không có một bóng người.

"Nếu đổi được, trừ bỏ bốn viên đông châu, ta có thể đưa thêm cho ngươi một lọ đan dược." Quân Vô Tà thấy thiếu niên có chút không tình nguyện, mở miệng tăng giá.

"Ta thật không cần đan dược của ngươi, ta nếu cầb đan dược còn phải tìm đến đây sao.." Thiếu niên cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhỏ giọng lẩm nhẩm lầm nhầm, hắn nhìn con ngươi bình tĩnh của Quân Vô Tà, cảm thấy tiểu quỷ trước mắt có chút không giống người khác, ít nhất hắn ở quỷ thị mấy ngày nay, liền chưa thấy qua tiểu quỷ choai choai nào như vậy, mặc dù là có, bên người cũng là đi theo một đống người, ánh mắt chưa bao giờ bình tĩnh giống nàng như vậy.

"Cũng tốt, ta bồi ngươi qua đó là được, dù sao trong nhiều người như vậy chỉ duy nhất ngươi là muốn mua." Thiếu niên tựa hồ nghĩ thông suốt, cũng không giãy giụa nhún vai.

So với quầy hàng quạnh quẽ của thiếu niên, quầy bán đông châu bên này sớm đã là khách đến đầy nhà, rất nhiều người chen chúc ở chỗ này, nhìn trên quầy hàng các màu trân bảo.

Chín viên trân châu cực đại được bày biện trong một hộp gấm vải nhung màu đen làm châu quang càng thêm sáng ngời động lòng người, trừ bỏ đông châu, trên quầy hàng này còn có không ít linh thạch. Giới Linh sau khi hóa thành chiếc nhẫn, có thể để luyện hồn sư lấy kim loại quý trọng một lần nữa chế tạo lại một phen, lại được khảm lên linh thạch, tăng lên lực lượng của Giới Linh, hơn nữa làm cho người sở hữu càng tốt hơn khi tu luyện, cùng Giới Linh tương thông.

Linh thạch giá trị so đá quý càng thêm trân quý, cho nên người đến mua cũng sẽ trở nên rất nhiều.

Mỗi viên lớn nhỏ đều chỉ bằng nửa cái móng tay cái như Giới Linh vậy, nhưng trong đó lại ẩn chứa linh lực thập phần mênh mông, linh thạch nhỏ giống một viên gạo lớn, liền có thể bán ra giá trên trời kinh người, loại đồ vật này cũng chỉ có người có thế lực hùng hậu mới chơi nổi.

Lân Vương phủ có mấy viên linh thạch cũng đều là rất nhiều năm trước, đế vương đầu tiên của Thích Quốc đệ nhất ban thưởng cho Quân Tiển, Giới Linh của Quân Tiển cùng Quân Khanh liền một lần nữa được chế tạo qua, được khảm linh thạch phẩm chất cực tốt.

Quân Tiển vốn dĩ cũng vì Quân Vô Tà chuẩn bị một viên linh thạch, nhưng đều không có cơ hội sử dụng.

Quân Vô Tà cũng không có hứng thú gì với linh thạch, ít nhất hiện tại không có, chọn lựa linh thạch thập phần phức tạp, công pháp nàng vẫn chưa tìm được, hiện tại nói chuyện tìm linh thạch là hơi sớm.

Chủ nhân quầy hàng này là một lão nhân trên năm mươi tuổi, miệng hắn ngậm một tẩu thuốc phiện, nửa híp mắt nhìn một vòng người vây quanh, ở thời điểm người khác dò hỏi thường hừ hừ hai câu, thoạt nhìn cũng không nhiệt tình, nhưng người vây quanh lại không giảm mà càng tăng.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
46. Chương 46: Oan gia ngõ hẹp (1)

"Chênh lệch a, đây là chênh lệch a." Thiếu niên vô cùng đau đớn nhìn nơi này náo nhiệt, nghĩ lại tình huống mình bên kia bi thống lau lệ.

"Ngươi muốn cái kia sao?" Quân Vô Tà phản ứng không nhiều lắm, nàng giơ tay chỉ vào mấy viên đông châu kia dò hỏi thiếu niên.

Thiếu niên gật gật đầu.

Quân Vô Tà từ trong đám người lách đi vào, vừa muốn mở miệng, thình lình phát hiện được hai thân ảnh đã sớm một bước đứng ở nơi đó.

Thiếu niên tuấn mỹ một thân gấm vóc hoa phục đứng ở trong đám người, phá lệ bắt mắt, bên người hắn bạch y thiếu nữ khuôn mặt thanh lệ, khí chất xuất trần đưa tới không ít ánh nhìn.

"Nơi này thật sự cũng có chút đồ tốt." Tuấn mỹ thiếu niên tùy ý mở miệng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bên cạnh nữ tử.

Nữ tử khẽ gật đầu, rất là cao ngạo.

Tiểu hắc miêu bên người Quân Vô Tà, nhìn hai người đó nháy mắt liền xù lông.

Cẩu nam nữ!

Một nam một nữ đứng ở đó chẳng phải là Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên lúc trước chạy đến Lân Vương phủ gây chuyện sao!

Quân Vô Tà chỉ là nhìn lướt qua, cũng không có phản ứng gì.

"Hai viên linh thạch cùng chín viên đông châu này thật ra cũng không tồi." Mặc Huyền Phỉ nhìn trúng hai khối linh thạch, vừa lúc có thể để hắn chia cùng Bạch Vân Tiên, từ sau lần bị tập kích kia, Bạch Vân Tiên tâm tình liền không tốt, trong khoảng thời gian này, Mặc Huyền Phỉ dùng mọi thủ đoạn cũng không thể làm mỹ nhân cười thoải mái, lúc này mới nhớ tới địa phương như quỷ thị này.

Ngoạn ý tầm thường căn bản không lọt vào mắt Bạch Vân Tiên, đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông có cái gì tốt mà chưa thấy qua?

Hai người tại quỷ thị đi dạo một vòng, cũng không thể tìm thấy đồ vật làm Bạch Vân Tiên dừng bước, nhưng khi vừa tới được nơi này, Bạch Vân Tiên ánh mắt có chút kinh hỉ.

Hai khối linh thạch kia lớn nhỏ chỉ bằng ngón cái, cũng đã tính là lớn, dư sức để linh lực, lại làm Giới Linh hai người bọn họ có cùng cảm ứng.

Chín viên đông châu kia, Mặc Huyền Phỉ mặc dù thân là hoàng tử cũng nhin không được cảm thán một tiếng, phẩm chất như vậy dù ở trong hoàng cung cũng khó có.

"Chín viên đông châu này vừa vặn có thể được khảm trên vương miệng mà ta chuẩn cho ngươi, Vân Tiên thích không?" Mặc Huyền Phỉ không quên dò hỏi ý tứ Bạch Vân Tiên, ánh mắt đưa tình.

Bạch Vân Tiên khẽ gật đầu, ltrên mặt lạnh rốt cuộc xuất hiện một tia ý cười.

Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên tán tỉnh không coi ai ra gì, những người bên cạnh cũng đã biết thân phận bọn họ, trong lúc nhất thời thanh âm nhỏ khe khẽ từ trong đám người truyền tới.

Nếu nói, quan hệ lúc trước của Quân Vô Tà cùng Mặc Huyền Phỉ làm Mặc Huyền Phỉ trở thành đối tượng bị mọi người đồng tình, thì hiện tại, Bạch Vân Tiên cùng Mặc Huyền Phỉ bên nhau đã trở thành mục tiêu làm người ta hâm mộ ghen tị.

Quân Vô Tà là ai? Kia chính là nữ thổ phỉ nổi danh trong hoàng thành, dù cho lớn lên xinh đẹp như hoa, nhưng tính tình kia thật làm người khác không chịu được.

Bạch Vân Tiên thì khác, không chỉ có lớn lên xinh đẹp, khí chất xuất chúng, hơn nữa còn là đệ chủ tông chủ Khuynh Vân Tông, bất luận nhìn thế nào cũng là nữ thần trong cảm nhận của mọi nam nhân, Mặc Huyền Phỉ có thể ở bên Bạch Vân Tiên đã làm người hâm mộ chết tâm.

Mọi người hiện giờ tôn sùng Bạch Vân Tiên nhiều bao nhiêu liền chán ghét Quân Vô Tà bấy nhiêu.

Những lời khó nghe, cười nhạo cùng châm chọc từ trong miệng những người đó toát ra, Quân Vô Tà nghe một chữ cũng không lọt, nàng lại không có quá nhiều phản ứng.

Miêu nhi bên cạnh lại không chịu nổi, hận không thể nhào lên đi, đem những người thị phi hỗn đản sống sờ sờ đó cắn chết.

Đám ngu ngốc này biết cái gì? Nữ nhân kia nơi nào so được với chủ nhân nhà nó?

Bản lĩnh của gia chủ nó, không người nào xứng để theo xách giày!
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
47. Chương 47: Oan gia ngõ hẹp (2)

"Khuynh Vân Tông là cái quỷ gì, cũng đáng đến nói sao." Bên cạnh truyền đến tiếng khinh thường hừ lạnh, Quân Vô Tà quay đầu nhìn lại, cùng tới đây là thiếu niên đôi tay vòng qua sau đầu, khóe miệng ngậm cành trúc diệp, cà lơ phất phơ nhìn bị mọi người ngưỡng mộ Bạch Vân Tiên, ánh mắt rất không cho là đúng.

Thiếu niên thanh âm rất nhỏ, trừ bỏ Quân Vô Tà cũng không có người khác nghe được.

Thiếu niên cùng Quân Vô Tà tầm mắt giao nhau, hắn sửng sốt một chút, thấp giọng nói thầm mấy chữ, liền cười ha hả nói: "Ta không nói, ta đối với đan dược gì đó không có hứng thú, nơi như Khuynh Vân Tông ta tự nhiên cũng không có hứng thú."

Thiếu niên như là muốn giải thích cái gì, đáng tiếc Quân Vô Tà đã quay đầu đi chỗ khác.

Thiếu niên run run phiến môi môi phiến không hề nhiều lời.

"Hai viên linh thạch cùng chín viên đông châu này đổi như thế nào?" Vì giỗ mỹ nhân cười, Mặc Huyền Phỉ đã chuẩn bị tốt mọi khả năng hắn có.

Lúc trước khi mang Quân Vô Tà tới quỷ thị, hắn cũng chỉ là mang theo Quân Vô Tà ngây người trong chốc lát liền đi, chớ có nói vung tiền như rác, ngay cả một ngoạn ý nhỏ cũng chưa từng đổi tới cho Quân Vô Tà.

Hiện tại đổi thành Bạch Vân Tiên hắn có thể ra tay hào phóng.

Lão nhân bán đồ vật gương mắt liếc nhìn Mặc Huyền Phỉ một cái, thở ra một ngụm tử yên, không chút để ý nói: "Nơi này ta chỉ thu đan dược."

Mặc Huyền Phỉ hơi hơi sửng sốt.

Là hoàng tử cao quý, bảo bối gì mà hắn không có, thế nhưng có thể tại quỷ thành lấy đan dược đổi vật thì không tính là mặt hàng bình thường được, nói thật, Thích Quốc y thuật cũng không phát đạt, nếu không Mặc Huyền Phỉ cũng sẽ không chiều Bạch Vân Tiên như vậy, đan dược trân quý ở Thích Quốc hiện tại đều khóa trong kho của lão gia tử nhà hắn, hắn không có bản lĩnh lấy ra được.

"Ta lấy thuý ngọc cùng ngươi đổi." Mặc Huyền Phỉ không nghĩ ném đi mặt mũi trước mặt Bạch Vân Tiên, đơn giản đem một khối đại thuý ngọc từ bàn tay lấy ra, thuý ngọc kia tỉ lệ cực tốt, không phải giá trị liên thành thì cũng là vạn kim khó cầu

Mặc Huyền Phỉ này đã dốc hết vốn liếng.

Đáng tiếc lão nhân kia cũng không thèm liếc mắt một cái, tiếp tục xoạch xoạch ngậm tẩu hút thuốc.

Nói rõ đối với thuý ngọc này không có hứng thú.

Nếu đổi thành ở chỗ khác, nào có người dám không nể mặt mũi Mặc Huyền Phỉ như vậy, đường đường Nhị hoàng tử muốn mua đồ vật, đó là để mắt ngươi, dám không bán, lập tức hủy sạp đem người đẩy vào nhà lao là xong việc.

Thế nhưng đây là quỷ thị.

Quỷ thị tuy rằng ở mở tại hoàng thành Thích Quốc cũng không do Thích Quốc quản lý, không ai biết, quỷ thị rốt cuộc do ai mở, phương thức buôn bán độc đáo của nơi này cùng khu vực ẩn nấp, đều làm người ta thập phần tò mò, khu phố quỷ thị lại có không ít tráng sĩ mang theo mặt nạ quỷ quái, bọn họ là phụ trách duy trì trật tự tại quỷ thị, ở chỗ này bất luận ngươi bán ra cái gì, lại dùng thứ gì đi đổi lấy, cũng không có người quản, nhưng nếu là có người muốn gây sự tại đây, như vậy, thật ngượng ngùng, quỷ diện hộ vệ lập tức liền sẽ đem người đó quăng ra ngoài.

Đã từng cũng có những công tử ỷ vào gia thế của mình muốn ở quỷ thị làm chút hoạt động cường mua cường bán, chính là đều không ngoại lệ, đều bị "Thỉnh" đi ra ngoài, ngày sau không còn tư cách tiến vào quỷ thị.

Năm đó công tử của thừa tướng chính là bị người từ quỷ thị ném tới trên đường cái, mất mặt bà ngoại nhà hắn, thừa tướng tự mình đến đường cái đem người đưa trở về, lại cũng không dám tìm quỷ thị gây phiền toái.

Từ sau lúc đó mọi người đều biết, chủ nhân sau màn của quỷ thị thân phận nhất định rất có địa vị, rốt cuộc không ai dám ở chỗ này làm loạn.

Mặc Huyền Phỉ thân là hoàng tử, tuy rằng cũng không biết chủ nhân sau màn đó đến tột cùng là ai, nhưng hắn rất rõ ràng, hắn không có khả năng ở chỗ này ỷ thế hiếp người, nếu không hắn sẽ dẫm lên vết xe đổ của công tử nhà thừa tướng.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
48. Chương 48: Oan gia ngõ hẹp (3)

Mặc Huyền Phỉ sắc mặt có chút khó coi, Bạch Vân Tiên ở một bên nhẹ nhàng nhíu mày, nàng tiến lên một bước, từ trong lòng lấy ra một bình dược đưa cho lão nhân kia.

"Này đã đủ chưa?" Bạch Vân Tiên hơi hơi ngưỡng cằm đến.

Lão nhân tiếp nhận dược bình, nhướng mày nhìn Bạch Vân Tiên liếc mắt một cái.

Đám người sôi xung quanh duỗi dài cổ muốn xem đến tột cùng, đồ vật mà đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông lấy ra có gì khác biệt? Chắn chắn chính là bảo bối tốt khó gặp.

Lão nhân mở nắp bình ra ngửi ngửi.

Một cổ thanh hương từ cái chai tràn ra, cổ hương vị kia có chút hướng về mọi người.

"Này nhưng nổi danh sao?" Lão nhân hỏi.

Bạch Vân Tiên nói: "Đây là do gia sư luyện chế - tề vân đan."

Bạch Vân Tiên lời này vừa nói ra, khắp nơi vang lên một loạt thanh âm hút không khí.

Tề vân đan!

Trong lời đồn, đan dược này chỉ có Khuynh Vân Tông tông chủ có thể luyện chế được, có thể nói nó là bảo mệnh thần dược, dù là người hấp hối chỉ cần dùng mỗi ngày cũng có thể giữ mạng. Chư quốc vì cầu được tề vân đan, không tiếc đưa ra số tiền lớn, hướng Khuynh Vân Tông cầu lấy, Bạch Vân Tiên lần này đến Thích Quốc, chính là vì đưa cho quốc quân Thích Quốc mà cầu được một bình tề vân đan.

Mà bình trên tay Bạch Vân Tiên còn lại là sư phụ đưa cho cá nhân nàng.

Danh tiếng Tề vân đan ở các quốc gia đều thập phần vang dội.

"Thật không hổ là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông vừa ra tay chính là bảo bối giữ mệnh, lão nhân này thật là kiếm được món hời!" Không ít người âm thầm hâm mộ không thôi, nếu không phải Bạch Vân Tiên thân phận đặc thù, bọn họ hận không thể xông lên đi dùng gia sản cả người đổi lấy.

"Một viên tề vân đan đổi mấy thứ này, thật là lỗ vốn a."

"Ngươi biết cái gì, tề vân đan kia là sư phụ của Bạch Vân Tiên cô nương luyện chế, dùng hết nàng có thể hướng sư phụ xin, ngươi cho rằng Bạch Vân Tiên là người thường? Đan dược đối với nàng mà nói, có lẽ cũng không đáng giá đâu." Lời nói chua lòm từ trong miệng người vây xem truyền ra, bọn họ trong lòng lại âm thầm hâm mộ Mặc Huyền Phỉ một phen.

Có thể đem Bạch Vân Tiên nắm trong tay, Nhị hoàng tử này ngày sau chẳng phải là muốn hô mưa gọi gió sao?

Bạch Vân Tiên quả nhiên không phải nữ thổ phỉ Quân Vô Tà kia có thể so được.

Thanh âm tôn sundg không ngừng truyền đến, Bạch Vân Tiên như đã quen, trên mặt cũng không quá nhiều vui mừng, nhưng thật ra Mặc Huyền Phỉ đáy mắt ý cười càng thêm nồng đậm.

Đáng tiếc, lão nhân kia vào lúc này lại bĩu môi, không một chút do dự đem bình chứa tề vân đan trả lại cho Bạch Vân Tiên.

Vẻ cao ngạo trên mặt Bạch Vân Tiên xuất hiện một tia cứng đờ.

"Thứ này ta không cần, không đổi." Lão nhân ngồi trở lại trên vị trí của mình, thong thả ung dung ngậm tẩu hút thuốc.

Trong lúc nhất thời, đôi mắt mọi người đều muốn rơi xuống đất.

Lão nhân này có bị choáng váng hay không?

Tề vân đan đều không cần?

Bạch Vân Tiên sắc mặt càng ngày càng khó coi, nàng không nghĩ tới, đan dược sư phụ nàng luyện chế cư nhiên còn có người sẽ cự tuyệt.

"Vị lão nhân gia này, đây chính là tề vân đan, ngươi thật không cần?" Mặc Huyền Phỉ vừa mới dâng lên một chút tự đắc, nháy mắt đã bị đánh rơi rớt tan tác.

"Không cần, các ngươi nếu là không có đan dược khác, liền không cần ở chỗ này làm phiền." Lão nhân thái độ mất kiên nhẫn.

Bị người vả mặt trước mặt mọi người, Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Bọn họ bắt đầu hoài nghi, lão nhân này có phải hay không cố ý gây chuyện, cả tề vân đan cũng chướng mắt, thế gian này còn có đan dược gì mới có lọt vào mắt hắn để đem đồ vật đổi tới tay?

"Không đổi liền không đổi, ngươi thật nghĩ vài thứ kia chính là bảo bối sao? Ngươi nếu không muốn bán, nói thẳng là được." Mặc Huyền Phỉ hừ lạnh một tiếng.

Lão nhân quét hắn liếc mắt một cái, cười lạnh một tiếng không hề để ý hắn.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
49. Chương 49: Liên hoàn vả mặt (1)

"Không biết, đan dược này có lọt vào mắt tiền bối." Lúc bầu không khí đang áp lực, một thân ảnh nho nhỏ từ trong đám người đi ra.

Thiếu niên tuổi chừng mười bốn, trong tay nắm một bình sứ trắng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đi tới trước quầy hàng, đem đồ vật trong tay đưa cho lão nhân kia.

"Ta nói tiểu quỷ này, ngươi cũng đừng tới xem náo nhiệt, nhân gia chính là tề vân đan cũng chướng mắt, ngươi tùy tiện lấy đan dược khác tới lừa gạt, cẩn thận bị người chê cười." Mọi người bị hành động của lão nhân vừa rồi làm cho rất là buồn bực, cũng nhìn ra Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên không vui liền vội vàng mở miệng vì hai người báo thù.

Quân Vô Tà cũng không để những người đó vào mắt, chỉ là nhìn lão nhân kia.

Lão nhân nhìn Quân Vô Tà liếc mắt một cái, đứng dậy đem bình sứ nhận lấy, một bên nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi muốn đổi cái gì?"

"Đông châu."

"Nga." Lão nhân không chút để ý đem bình sứ mở ra, thình lình một cổ dược hương vị tràn ngập trong không khí, trong vị dược thảo ẩn ẩn lộ ra một cổ thanh hương hoa sen, khiến người ta sau khi ngửi được thể xác và tinh thần đều trở nên vô cùng thoải mái.

Ngay cả những người vây ở quanh quầy hàng khi ngửi được cổ hương vị kia, đều nhịn không được phát ra một tiếng thở dài thoải mái, phảng phất lỗ chân lông toàn thân đều nở ra vì hương vị dễ chịu kia.

Lão nhân ánh mắt mê mang trong nháy mắt trở nên sáng ngời, tùy ý trên mặt cũng lập tức rút đi, hắn thình lình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn dung mạo bình thường của Quân Vô Tà.

"Tiểu gia hỏa, đây là dược gì? Có tên là gì?" Trong giọng nói kia mang theo chút vội vàng.

"Không danh, chỉ là đan dược để điều trị khí huyết thôi." Quân Vô Tà căn bản lười đặt tên này đó cho đan dược, bất quá là nàng dùng điều trị thân mình cho Quân Tiển cùng Quân Khanh, nên không cần phải trịnh trọng như vậy.

"Đan dược này ngươi còn có bao nhiêu? Như vậy đi, ngươi lại cho ta một viên, ngoài chín viên đông châu ra đồ vật ta có ở đây, ngươi tùy ý chọn lựa ba món, như thế nào?" Lão giả đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, dược bình bị hắn nắm trong tay cẩn thận đặt ở trong lòng ngực, nói rõ không tính toán trả lại cho Quân Vô Tà.

Lời lão nhân nói, làm toàn trường lại lần nữa mất khống chế, tất cả mọi người khó có thể tin trừng mắt nhìn Quân Vô Tà, giống như thấy quỷ.

Lão nhân này không cần tề vân đan liền không nói, lúc này cư nhiên coi một lọ đan dược vô danh như bảo bối vậy, đây là chuyện như thế nào?

Chẳng lẽ đan dược tiểu quỷ này lấy ra so với tề vân đan của tông chủ Khuynh Vân Tông còn tốt hơn sao?

"Không cần, ta chỉ cần đông châu." Quân Vô Tà đối với đồ vật khác trên quầy hàng không có hứng thú.

"Ngươi không xem thử sao?" Lão nhân có chút không tình nguyện nhìn Quân Vô Tà, hận không thể lại từ trên người nàng có được thêm một viên vô danh đan dược.

"Không cần." Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, như thế nào như vậy dong dài.

"Vậy ngươi nói nói xem, ngươi yêu cầu cái gì? Ta nếu là có, đều có thể cùng ngươi đổi?" Nói, lão nhân liền từ thai vị phía dưới móc ra một cái túi tử, toàn bộ đem đồ vật trong túi đổ ra trên quầy hàng.

Từng viên linh thạch lập loè ánh sáng rơi xuống, đem quầy hàng nho nhỏ lấp đầy, phẩm chất của những linh thạch này thế nhưng so với phía trước trên quầy hàng bán ra còn muốn tốt hơn!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn một đống linh thạch kia, hoài nghi chính mình có phải hay không hoa mắt.

"Ta chỉ cần đông châu." Quân Vô Tà liền khóe mắt đều bủn xỉn không bố thí cho những linh thạch đó một ánh nhìn.

Lão nhân há miệng thở dốc, còn tưởng lại thương lượng một phen, chính là một bóng hình lại trước một bước đi qua.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
50. Chương 50: Liên hoàn vả mặt (2)

"Vị công tử này, không biết trong tay ngươi còn có đan dược như vậy hay không? Ta nguyện ý dùng bất cứ thứ gì đổi lấy, ta chỉ nghĩ vì người thương tìm kiếm một kiện lễ vật, còn thỉnh ngươi thành toàn." Mặc Huyền Phỉ mang theo quý khí cùng ngạo khí đi đến trước mặt Quân Vô Tà, mở miệng nói ra ý đồ của mình.

Hắn không biết đan dược trong tay tiểu quỷ này đến tột cùng có lợi ích gì, chính là hắn hôm nay tới muốn làm cho Bạch Vân Tiên vui vẻ, nếu là không thể làm được, chẳng lẽ không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Lão nhân kia không biết nhìn hàng, không cần tề vân đan, cư nhiên ôm đan dược vô danh của tiểu quỷ này coi như bảo bối, hắn muốn nhìn thử, thiên hạ này có bao nhiêu ngốc tử như vậy, lấy thân phận cùng tài lực của hắn, còn có gì là hắn không lấy được?

Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn Mặc Huyền Phỉ, con ngươi quạnh quẽ hơi hơi nheo lại.

Người Hoàng gia..

Người khi dễ gia gia cùng tiểu thúc nàng.

Đều đáng chết.

Nàng đan dược có cho chó cũng sẽ không cho hắn.

"Không đổi." Quân Vô Tà lạnh giọng mở miệng.

Muốn đan dược?

Nếu không phải thời điểm này không thích hợp, nàng thật ra cũng không ngại đút độc dược cho hắn.

Miễn phí, không thu tiền.

Lại một lần bị người vả mặt trước mặt mọi người, Mặc Huyền Phỉ sắc mặt hoàn toàn đen.

Bất quá hắn đã đến, liền làm Quân Vô Tà sửa lại chủ ý.

"Ta có thể lại cho ngươi hai quả đan dược, ngươi đem hai khối linh thạch thuộc tính giống nhau này đều cho ta." Quân Vô Tà chỉ vào hai viên bị một đống linh thạch đè ở phía dưới.

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn theo qua, nháy mắt thấy rõ hai khối linh thạch, bọn họ liền ngây ngẩn cả người.

Hai quả linh thạch này không phải là Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên coi trọng sao?

Biến cố bất thình lình này làm tất cả mọi người bất ngờ, tiểu quỷ này vừa mới mới cự tuyệt đề nghị của lão nhân, lại từ chối Mặc Huyền Phỉ, như thế nào nàng đột nhiên liền sửa lại chủ ý?

Chẳng lẽ là?

Mọi người thông cảm đảo qua ánh mắt ở trên người Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên.

Tiểu quỷ này cũng thông minh, nghĩ mượn hoa hiến phật, nàng là nhìn ra ý tứ Mặc Huyền Phỉ, muốn đem những cái đó linh thạch đó đưa cho Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, nàng cự tuyệt đề nghị của Mặc Huyền Phỉ chỉ sợ cũng là muốn đem sự tình làm tốt hơn.

Mặc Huyền Phỉ cũng nghĩ đến điểm này, biểu tình thoáng tốt hơn một ít.

Lão nhân kia cũng không quan tâm ý đồ của Quân Vô Tà làm sao đáp ứng đề nghị của hắn, hắn chỉ biết, đồ vật hắn muốn có thể lấy tới tay nhiều hơn một phần, như vậy là đủ rồi.

"Hảo hảo hảo, ta đây liền tìm cho ngươi." Không có một tia do dự, lão nhân nhanh nhẹn đem mấy cái linh thạch đều chọn ra tới, cười ha hả đưa cho Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà từ trong lòng lại lấy ra hai cái bình sứ nhỏ, đưa cho lão nhân kia.

Một phen linh thạch vào tay Quân Vô Tà, nàng đem hộp gấm có đông châu để ở bên hông, nhìn lướt qua linh thạch trong tay, lại giương mắt nhìn về phía Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên đứng cách nàng hơn năm bước.

Hai người kia sắc mặt điều đã có chuyển biến tốt đẹp, đồng thời nhìn Quân Vô Tà, tựa hồ chờ nàng tới gần.

Tất cả mọi người nhìn Quân Vô Tà, đều chờ nàng đi mượn hoa hiến phật.

Rắc.

Một viên linh thạch dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bị Quân Vô Tà dùng hai ngón tay bóp nát, thời điểm linh thạch tan vỡ hóa thành điểm điểm tinh quang rơi đầy trên mặt đất.

Quân Vô Tà mặt vô biểu tình nhìn Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, một chút một chút, nàng đem linh thạch trong tay bóp nát, những linh thạch giá trị liên thành trong tay nàng hóa thành bột phấn, nàng nhẹ nhàng nâng tay, những bột phấn mỹ lệ đó từ lòng bàn tay nàng chảy xuống, biến mất ở bên trong đám người.

Linh thạch tuy trân quý hơn đá quý, lại không cứng như đá quý, chỉ cần dùng sức liền có thể nghiền nát, đây cũng là lý do vì sao linh thạch lại rất nhỏ.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
51. Chương 51: Liên hoàn vả mặt (3)

Giống như sao trời từ trong tay chảy xuống, Quân Vô Tà nửa híp con ngươi, trên mặt không có chút cảm xúc.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ khó có thể tin nhìn hành động của Quân Vô Tà.

Mặt của Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên liền trở nên xanh mét.

Tiểu quỷ này căn bản không phải muốn mượn hoa hiến phật, nàng căn bản là muốn đánh vào mặt bọn họ!

Bột phấn linh thạch dần dần tiêu tán, Quân Vô Tà đưa tay tới gần cổ, vươn ngón áp út nhẹ nhàng xẹt qua trên cổ mình khiêu khích nhìn Mặc Huyền Phỉ.

Mặc Huyền Phỉ mắt đỏ lên.

Nếu không phải ở quỷ thị, hắn sẽ lập tức làm thịt cái tên tiểu quỷ không biết trời cao đất dày này.

Bạch Vân Tiên càng cắn môi dưới gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.

Vừa lòng nhìn Mặc Huyền Phỉ đen mặt, Quân Vô Tà xoay người, đem hộp gấm có chín viên đông châu kia đưa cho thiếu niên phía sau.

"Sách của ta." Quân Vô Tà nói.

Thiếu niên kia sửng sốt một hồi lâu, mới đưa mấy quyển sách giao cho Quân Vô Tà, đôi mắt hắn vẫn luôn khóa chặt trên người Quân Vô Tà, tựa hồ muốn hỏi cái gì.

Nhìn hai người tiến hành trao đổi, tất cả mọi người đều muốn điên rồi.

Tiểu quỷ này không phải là ngốc chứ?

Một đống linh thạch giá trị đã bị nàng tùy tay bóp nát!

Hiện tại một hộp đông châu trân quý, cư nhiên bị nàng lấy để đổi mấy quyển sách sao?

Tất cả mọi người đều muốn điên rồi.

Có tiền, liền tùy hứng!

Mặc Huyền Phỉ sau khi nhìn Quân Vô Tà đem một hộp đông châu đổi lấy mấy quyển sách vứt trên mặt đất cũng không ai muốn nhặt, suýt nữa nôn ra một búng máu, mặt hắn âm trầm lôi kéo Bạch Vân Tiên bước nhanh rời khỏi đám người.

Hôm nay, hắn thật sự là một chút thể diện cũng không có!

Sau khi lấy được sách, Quân Vô Tà cảm thấy tiểu bạch liên rất vui sướng, nàng đem sách cất kỹ, lập tức rời đi.

"Tiểu gia hỏa! Có rảnh lại đến a! Đông châu gì đó, vẫn đủ!" lão nhân trên quầy hàng cao giọng ồn ào.

Quân Vô Tà một đường đi tới trước, lại phát hiện một bóng người vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nàng quay đầu.

Thiếu niên vẻ mặt vô tội, đang theo ở sau lưng nàng.

Lúc thấy Quân Vô Tà xoay người, hắn chớp chớp đôi mắt lộ ra một nụ cười vô lại.

"Làm gì?" Quân Vô Tà hỏi.

"Cái kia, đan dược ngươi đi đổi lúc trước.. Có còn không?" Thiếu niên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ mở miệng.

"Ngươi nói ngươi không cần." Quân Vô Tà nhíu mày, nếu không có sự kiên trì của thiếu niên này, nàng cũng sẽ không lăn lộn đến bây giờ.

"Ách, ta không biết trong tay ngươi cư nhiên có loại đan dược phẩm chất tốt vậy, ta cho rằng loại địa phương như ở đây hẳn không thể có đan dược gì tốt." Thiếu niên ngay từ đầu thật tình không tính toán muốn đan dược của Quân Vô Tà, tề vân đan hắn đều chướng mắt, hắn càng không trông cậy cái tiểu quỷ này trong tay có thứ tốt gì.

Chính là sau khi lão nhân kia mở bình dược của Quân Vô Tà ra hắn liền ý thức được, mình đã phạm phải một sai lầm to lớn!

"Cái kia, ngươi không phải nói, sau khi việc thành sẽ cho ta thêm một bình dược sao?" Thiếu niên nhìn Quân Vô Tà, ẩn dưới khuôn mặt dơ bẩn có chút phiếm hồng.

"Hộp kia có chín viên đông châu." Quân Vô Tà nhắc nhở nói.

Nàng lúc trước đúng là có nói qua, sau khi việc thành sẽ cho thiếu niên thêm một bình dược, thế nhưng hiện tại số lượng đông châu đã tăng gấp đôi, nàng không cần lại đưa thêm đan dược.

Huống chi, hắn cũng không cần dan dược, không phải sao?

"Ta có thể trả lại ngươi năm viên." Thiếu niên vội mở miệng nói.

"Ta không cần." Dứt lời, Quân Vô Tà xoay người liền đi, nàng còn muốn tiếp tục tìm kiếm công pháp chân chính.

Mắt thấy Quân Vô Tà rời đi, thiếu niên buồn bực gãi gãi đầu, nhìn hộp gấm trong tay mình có chút bất đắc dĩ.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
52. Chương 52: Theo dõi (1)

"Xong rồi, lại làm hỏng việc. Trở về không chừng lại phải bị đám tiện nhân kia quở trách, ai." Buồn bực thở dài, thiếu niên lắc lư hộp gấm trong tay, ủ rũ cụp đuôi xoay người rời đi.

Quân Vô Tà vận khí không tốt, sau khi đi dạo một vòng toàn bộ quỷ thị nàng cũng không thể tìm được bất luận công pháp nào thích hợp để nàng tu luyện.

Trừ mấy quyển sách trồng hoa, có thể nói chuyến đi này không thu hoạch được gì, còn tốn mất ba viên đan dược.

Mất hứng mà về, Quân Vô Tà duy nhất thu hoạch được chính là mấy quyển phá thư kia.

Đã là đêm khuya, hoàng thành trên đường cái nhìn không có một bóng người, đen nhánh một mảnh.

Đường cái trống trải chỉ có Quân Vô Tà cùng mèo đen, ánh trăng đem bóng dáng nàng kéo dài ra, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Chỗ rẽ ven đường một mảnh hắc ám, ban đêm gió có chút lạnh.

Khi Quân Vô Tà đi đến chỗ rẽ kia, từ trong bóng đêm một bàn tay đem nàng kéo vào chỗ tối.

"Miêu!" Tiếng mèo chói tai phá vỡ màn đêm.

Quân Vô Tà bị kéo vào một cái ôm ấm áp, người nọ từ nàng sau lưng đem nàng ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng để ở bên môi nàng, thanh âm khàn khàn phất qua bên tai nàng.

"Hư." Hắc ảnh hướng về phía mèo đen nói.

Mèo đen cả người cứng đờ.

"Buổi tối một mình ra cửa, cũng không phải là một lựa chọn chính xác." Thanh âm mang theo ý cười vang lên phía sau Quân Vô Tà, nam tử mở miệng thở ra hơi nóng, đảo mắt qua cái cổ trắng nõn của Quân Vô Tà làm nàng khẽ run lên.

"Quân Vô Dược, buông tay." Quân Vô Tà không cần quay đầu lại, cũng biết chủ nhân của thanh âm này là ai.

Là thanh âm trêu chọc quen thuộc kia.

"Không bỏ, buổi tối lạnh như vậy, ngươi thân mình đều lạnh, ta cho ngươi chút ấm áp." Trong bóng đêm, Quân Vô Dược cười tủm tỉm đem Quân Vô Tà ôm càng chặt, cũng không biết vì cái gì, hắn đặc biệt thích cảm giác được ôm nàng, nàng nhỏ xinh như vậy giống như thoáng dùng sức liền có thể đem cốt nhục xoa nhập thân thể của mình.

"Ta không lạnh." Quân Vô Tà nói.

"Ân? Nhưng ta lạnh, ngươi giúp ta sưởi ấm." Quân Vô Dược cười nhẹ, hành vi càng thêm vô lại, hắn hơi hơi khom lưng, hàm dưới để ở đầu vai nàng.

"Tính cảnh giác của ngươi không cao, bị người theo dõi cả đêm cũng không phát giác." Trong bóng đêm mắt tím hơi hơi nheo lại, hắn hưởng thụ mùi hương của nàng, là mùi thuộc lại có một cổ thanh hương của thiếu nữ, thân mình nàng nhỏ nhắn mềm mại ôm vào trong ngực vừa vặn tốt, làm hắn luyến tiếc không muốn buông ra.

"Ta cho rằng, ngươi không giống con người." Quân Vô Tà bình tĩnh mở miệng, nàng một chút cũng không cảm thấy Quân Vô Dược là nhân loại bình thường.

"Ta nói, cũng không phải là ta.." Quân Vô Dược nâng tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh, song chỉ nhẹ nhàng thủ sẵn dưới hàm Quân Vô Tà, đem đầu nàng chuyển hướng về phía đường lớn.

Đường cái yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, người nọ tựa hồ có chút nôn nóng không ngừng tìm kiếm cái gì đó trong khoảng trống.

Ánh trăng chiếu trên người nọ, ngũ quan hắn ẩn ẩn lộ rõ.

"Long Kỳ." Quân Vô Tà nhận ra thân phận người nọ.

"Lân Vương phủ ám vệ rất nhiều, ngươi lại buổi tối chạy ra ngoài, cũng không phải là muốn cho bọn họ lo lắng, phỏng chừng cùng lúc ngươi vừa rời khỏi vương phủ tin tức cũng đã truyền tới tai Quân Tiển." Quân Vô Dược làm càn tham luyến sự mềm mại trên người Quân Vô Tà, ngữ khí hắn làm người khác có thể cảm nhận được tâm tình hắn không tồi.

"Long Kỳ cũng thật muốn báo ân, thế nhưng tự mình tới bảo hộ an toàn của ngươi." Quân Vô Dược nheo nheo mắt, đáy mắt thần sắc không rõ.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
53. Chương 53: Theo dõi (2)

Long Kỳ chuyên môn phụ trách chăm sóc Quân Khanh, sự tình khác của Lân Vương phủ hắn chưa bao giờ quản qua. Quân Vô Tà nửa đêm ra phủ, ám vệ tự nhiên sẽ đi theo bảo hộ nàng, lại cũng không cần Long Kỳ phải tự thân xuất mã, Long Kỳ xuất hiện nơi này nghĩa là Long Kỳ rốt cuộc sẽ làm việc cho người khác ngoài Quân Khanh.

Dược của tiểu gia hỏa này tựa hồ đã mua được nhân tâm của không ít người.

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, còn chưa chờ nàng nói cái gì đó, Quân Vô Dược đã đem nàng xoay lại đây, một tay nắm bên hông nàng, một cái tay khác nắm hàm dưới đem khuôn mặt nhỏ của nàng nâng lên.

Dưới ánh trăng, dung nhan vốn nên nghiêng nước nghiêng thành đã bị một khuôn mặt có dung mạo bình thường thay thế.

Quân Vô Dược lòng bàn tay thô ráp, nhẹ nhàng cọ xát cánh môi kều nộn của Quân Vô Tà, khóe miệng hắn gợi lên một ý cười tà tứ.

"Thật xấu." Ngũ quan xa lạ làm hắn muốn đem chúng nó hết thảy lau sạch.

"Vậy đừng nhìn." Quân Vô Tà cau mày, nàng thật sự không hiểu Quân Vô Dược suy nghĩ cái gì.

Hắn rất ít khi ngốc tại Lân Vương phủ, ngày thường luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngẫu nhiên xuất hiện, cũng là làm người ta trở tay không kịp. Chính như lời hắn nói, hắn đối với những người khác trong Lân Vương phủ cũng không có bất luận địch ý gì, hắn chỉ là bóp méo ký ức bọn họ, làm mọi người khi thấy hắn đến thì nhớ tới thân phận của hắn, hắn nếu không ở đây Quân Tiển cùng Quân Khanh cơ hồ cũng không nhớ nổi còn có một nhân vật như vậy.

"Ta phải đi về." Quân Vô Tà thình lình mở miệng, ám chỉ hắn buông tay.

"Tốt, chúng ta đi cùng nhau." Quân Vô Dược nhướng mày, giơ tay lên trực tiếp đem Quân Vô Tà bế ngang.

"..."

Quân Vô Tà trừng mắt, nhìn hắn.

Quân Vô Dược lại không hề để ý, ôm Quân Vô Tà đi ra ngoài, tiểu hắc miêu vội vàng đi theo lên.

Trên đường cái, Long Kỳ ảo não vì mất dấu Quân Vô Tà, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn thấy Quân Vô Dược đang ôm Quân Vô Tà từ một bên hẻm nhỏ đi ra.

"Thiếu gia, đại tiểu thư." Long Kỳ nghiêm sắc mặt, cung kính mở miệng, trong lòng lại rất là kinh ngạc, trước khi Quân Vô Dược hiện thân, hắn thế nhưng một chút cũng không có phát giác ra sự tồn tại của người này.

Quân Vô Dược liếc mắt cũng không nhìn Long Kỳmột cái, tâm tình sung sướng ôm Quân Vô Tà trở về Lân Vương phủ.

Long Kỳ yên lặng đi theo phía sau hai người.

* * *

Đối với sự tình Quân Vô Tà buổi tối chuồn ra phủ, Lân Vương phủ trên dưới giống như không biết, ngày thứ hai, Quân Tiển cùng Quân Khanh cũng từng nhắc tới việc này, Long Kỳ như cũ đi theo bên người chiếu cố Quân Khanh.

Sau khi đem dược thiện chuẩn bị tốt, Quân Vô Tà cùng mèo đen trở về phòng, đem tiểu bạch liên triệu hoán ra tới.

Tiểu bạch liên mặc tiểu yếm thấp đầu đứng ở trong phòng, đầu ngón tay đấu vào nhau không dám hé răng.

Quân Vô Tà khoanh tay trước ngực, híp mắt, hơi thở lạnh lẽo không ngừng di động trên người nàng.

Tiểu bạch liên run run.

Trong phòng một mảnh an tĩnh.

Sau nửa canh giờ giằng co, tiểu bạch liên rốt cuộc chịu không được cái bầy không khí làm người ta hít thở không thông này, oa một tiếng khóc ra, nước mắt lưng tròng đáng thương vô cùng nhìn Quân Vô Tà.

"Không.. Không cần.. Đem ta ném về đó." Tiểu bạch liên nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn run rẩy nhìn Quân Vô Tà, mơ hồ cảm giác được việc làm của hắn tối hôm qua ở quỷ thị đã làm chủ nhân bất mãn.

Quân Vô Tà nửa híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.

Tiểu bạch liên chân ngắn nhỏ đều bắt đầu run run đi lên.

"Nói ngươi vô dụng, ngươi thật đúng là vô dụng. Nháo lên như vậy để đem mấy quyển phá thư kia trở về làm cái gì." Tiểu hắc miêu nhảy tới trên bàn móng vuốt chạm vào mấy quyển sách cổ cũ nát bất kham kia, giương mắt nhìn tiểu bạch liên.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
54. Chương 54: Công pháp quỷ dị (1)

Tiểu bạch liên thút tha thút thít nức nở gạt lệ, "Đó không phải phá thư."

"Nga." Tiểu hắc miêu giật giật móng vuốt, bang một tiếng, đem một quyển sách cổ từ cái bàn bên cạnh đẩy xuống.

"Không cần a a a!" Tiểu bạch liên sắc mặt bá một tiếng trở nên trắng bệch, bước chân ngắn nhỏ ra sức chạy nhanh tới đem sách cổ ôm vào trong ngực.

Mèo đen nheo nheo mắt, nhìn ánh mắt khẩn cầu của tiểu bạch liên.

Bang.

Lại đẩy xuống một quyển.

Trong phòng, tiểu bạch liên khóc nước mắt lưng tròng, chân ngắn nhỏ không ngừng bước chạy ra ngoài cứu sách, tiểu hắc miêu chơi vô cùng vui vẻ lại thật sự làm khổ tiểu bạch liên.

"Đủ rồi." Quân Vô Tà rốt cuộc lên tiếng đánh gãy một mèo một hoa đang đùa giỡn.

Tiểu bạch liên lăn lộn mặt xám mày tro, ngã ngồi trên mặt đất, ôm mấy quyển phá thư bảo bối kia, mắt ai oán ngập nước nhìn Quân Vô Tà.

"Ngươi muốn sách này làm cái gì?" Quân Vô Tà dựa ngồi ở ghế trên, một tay chống cằm.

"Không phải ta, là chủ nhân dùng." Tiểu bạch liên hít hít cái mũi.

Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày.

Hôm qua lúc ở quỷ thị nàng cũng lật xem qua xem những sách này, bên trong trên cơ bản đều là dạy người như thế nào nuôi trồng hoa thảo, tiểu gia hỏa này chẳng lẽ muốn nàng làm thợ trồng hoa?

"Đây là.. Đây là công pháp mà các ngươi thường xuyên nói a." Tiểu bạch liên đang ôm một đống sách kia chậm rì rì giơ tay, xem chúng nó như vật quý đưa đến trước mặt Quân Vô Tà.

"Công pháp?" Quân Vô Tà hơi hơi sửng sốt.

Tiểu bạch liên gật gật đầu.

"Đúng vậy, ta là Giới Linh hệ thực vật, cho nên công pháo bình thường ngươi không thể dùng, ngươi không cần xem thường sách này, chúng nó rất khó kiếm, chủ nhân ta trước kia cũng chưa từng tìm được, cho nên vẫn luôn không thể tu luyện linh lực, vận khí của ngươi thật sự là rất tốt.." Tiểu bạch liên nỗ lực hướng Quân Vô Tà giải thích, chỉ là bộ dáng thẹn thùng của hắn kia thật sự không có sực thuyết phục.

Quân Vô Tà đem mấy quyển sách cầm trong tay lật xem, nếu không phải tiểu bạch liên nói cho nàng, nàng thật đúng là không thể tưởng tượng mấy thứ này cư nhiên sẽ là công pháp.

"Gieo trồng thực vật, có thể tăng lên linh lực?" Quân Vô Tà lật xem một trang, nhìn nội dung phía trên.

Tiểu bạch liên kiên định gật đầu.

"Loại gì đây?" Quân Vô Tà nhìn thực vật viết trên sách, tựa hồ đều là loại nàng chưa từng gặp qua.

Tiểu bạch liên lập tức nâng tay lên chỉ vào chóp mũi chính mình.

"Ta a. Loại ta a."

"..."

Quân Vô Tà hơi có chút không biết nói gì, trong đầu không khỏi hiện ra một hình ảnh quỷ dị.

Mùa xuân nàng đem tiểu bạch liên chôn trong đất, rồi tới mùa thu nàng là có thể thu hoạch thật nhiều tiểu bạch liên..

Này là đem tiểu bạch liên toàn thân chôn dưới đất, chỉ lộ ra hình ảnh một cái đầu, thật đúng là tương đương có hiệu quả đánh sâu vào thị giác!

"Ồ! Nơi này có ghi, chỉ cần đem loại giống ta nuôi ở nơi có nước là được, chuẩn xác mà nói, không phải giống ta, là giống hạt sen của ta, đem chúng nó dưỡng thành hoa sen, chúng nó lúc trưởng thành sẽ sinh ra linh lực cường đại, linh lực này đó chỉ có ngươi mới có thể hấp thu, hơn nữa, sau khi chúng nó trở thành hoa sen, tuy rằng không thể đạt tới bản thể hiệu quả như ta, nhưng là ăn xong hiệu quả so với ăn hạt sen tốt hơn rất nhiều nga." Tiểu bạch liên chớp chớp đôi mắt cười mê hoặc, ngữ khí vui sướng, biểu tình sinh động.

Quân Vô Tà cảm thấy, nếu hắn có đuôi thì hiện tại nhất định vui sướng đến vẫy đuôi.

"Như vậy xem ra, loại công pháp này tu luyện so với công pháp bình thường càng đơn giản hơn sao?" Quân Vô Tà xem qua không ít thư tịch công pháp, mỗi một loại tu luyện đều thập phần khó khăn, chính là trong sách cổ này đó phương pháp lại cực kỳ đơn giản, chỉ cần trồng hoa là được!
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
55. Chương 55: Công pháp quỷ dị (2)

Quân Vô Tà lại cẩn thận lật xem "Công pháp" trên tay, ngoại trừ cách gieo trồng hoa sen, còn có rất nhiều cách có thể gieo trồng thực vật khác, những thứ kia cũng có thể sinh ra linh lực, chẳng qua, những thực vật quỷ dị đó nàng chưa từng thấy bao giờ.

"Trừ hạt sen của ngươi, những thực vật khác phải lấy từ nơi nào?" Quân Vô Tà hỏi.

Tiểu bạch liên nhíu nhíu mày, chần chờ một lát mới nói: "Nơi này có rất nhiều đồ vật ta cũng không biết tới từ đâu, ta chỉ biết lai lịch của một ít thôi. Chỉ là.. Chủ nhân, ngươi hiện tại không lấy được."

"Có ý tứ gì?" Quân Vô Tà nhướng mày.

Tiểu bạch liên cúi thấp đầu có chút cổ hai tay béo nắm tiểu yếm mình, rầm rì nói: "Những đồ vật đó trên người mấy gia hỏa kia, bọn họ hiện tại không thể đến đây được, cho nên.. Lấy không được."

Quân Vô Tà lại nghe được từ trong miệng tiểu bạch liên nội dung khó có thể lý giải được

Thời điểm tiểu bạch liên vừa mới xuất hiện, hắn cũng từng nói qua, hạt sen của hắn bị một đám gia hỏa ăn mất, giờ trong miệng hắn lại một lần nhắc tới đám gia hỏa đó, làm Quân Vô Tà không thể không tò mò.

"Bọn họ là ai?"

"Giới Linh.." Tiểu bạch liên nói thầm nói.

"Phải chờ tới lúc bọn họ tìm được chủ nhân mới có thể lấy được?" Quân Vô Tà hỏi.

Tiểu bạch liên gật gật đầu lại lắc lắc đầu, hắn rối rắm nhíu mày, nỗ lực tự hỏi phải giải thích như thế nào với Quân Vô Tà.

"Bọn họ đã tìm được chủ nhân thế nhưng hiện tại lại không hiện ra được."

Quân Vô Tà càng nghi hoặc.

"A, cái kia, kỳ thật.. Chủ nhân ngươi chỉ cần tu luyện thật tốt, khẳng định có thể tìm được đồ vật khác, ngươi hiện tại.. Trồng hạt sen của ta trước không được sao." Tiểu bạch liên muốn nói lại thôi nhìn Quân Vô Tà, biểu tình có chút khẩn trương, hắn chạy hai bước đến trước mặt Quân Vô Tà, ngẩng đầu nhỏ một bộ biểu tình lã chã chực khóc.

"Chủ nhân, ngươi không cần vội vã tìm thực vật khác được không? Ta khẳng định sẽ giúp ngươi, ngươi trồng loài của ta trước được không."

"..."

Quân Vô Tà có dự cảm, nếu nàng lắc đầu tiểu bạch liên lập tức liền sẽ khóc cho nàng xem.

"Được."

Tiểu bạch liên lập tức nở nụ cười, trong phòng tràn ngập một cổ thanh hương hoa sen.

Quân Vô Tà ở trên mấy quyển sách cổ tìm ra một quyển, chuyên môn ghi lại phương pháp gieo trồng thực vật trong nước.

Lúc trước nàng cho rằng này mấy quyển này chỉ là sách về thực vật bình thường, nhưng sau khi tiểu bạch liên dẫn dắt nàng mới chú ý tới, phương pháp gieo trồng thực vật trong nước được ghi lại kia viết "Nước", căn bản không phải nước bình thường, loại kém nhất cũng là nước không nguồn, đó là nước mưa từ trên trời giáng xuống còn chưa rơi xuống đất, không phải nước trong ao hồ.

Trên thư tịch kia ghi lại đủ loại thực vật trong nước, trong đó liền viết phương pháp gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên.

Nhìn đến phương pháp này, Quân Vô Tà liền đen mặt.

Nước để gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên, đã không thể gọi là nước, trên trang giấy rõ ràng ghi lại phải sử dụng 'thiên tuyền chi thủy'.

Mà tuyền là cái gì Quân Vô Tà cũng chưa nghe nói bao giờ.

Nàng vốn đang cảm thấy, phương pháp tu luyện linh lực loại này, so với công pháp khác dễ dàng hơn, chính là hiện giờ xem ra, quá trình tu luyện cũng không đơn giản, để chuẩn bị điều kiện tu luyện lại khiến người ta phiền não không thôi.

Ai có thể tới nói cho nàng, thiên tuyền là cái quỷ gì không!

"Ngươi biết thiên tuyền là cái gì sao?" Quân Vô Tà cau mày, nhìn tiểu bạch liên.

Tiểu bạch liên phi thường quyết đoán lắc lắc đầu.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
56. Chương 56: Tiệc sinh thần (1)

Quân Vô Tà khóe miệng hơi run rẩy, trên sách này viết, Thương Ngự Tuyết Liên không thể gieo trồng bằng nước bình thường, nếu lấy nước thường nuôi dưỡng, hạt sen gặp nước sẽ chết mà không có bất luận sinh cơ gì.

Quả nhiên, hoa sen tinh không phải dùng nước thường là có thể dưỡng được!

Trừ bỏ thiên tuyền chi thủy, Quân Vô Tà còn chú ý tới, một loại "Chất lỏng" khác có thể dưỡng được Thương Ngự Tuyết Liên, thứ này gọi là "Ngọc dịch quỳnh tương".

Bốn chữ này ở nơi đây đại biểu cho một loại rượu cực kỳ trân quý, loại rượu này mặc dù là Quân Tiển cũng chỉ ở trên tiệc mừng công khi thành lập Thích Quốc, quân vương đời đầu khoãn đãi ông mới có cơ hội uống qua một chén nhỏ. Sau lần đó, Quân Tiển cũng chưa từng thấy qua loại rượu này, dân gian cũng nghe nói về ngọc dịch quỳnh tương nhưng chưa từng thấy xuất hiện ở bất kỳ nơi nào.

"Thế nhưng có thể dùng rượu để bồi dưỡng." Quân Vô Tà xoa xoa mi tâm, ngọc dịch quỳnh tương tuy rằng trân quý, nhưng tốt xấu gì nàng cũng biết đến, còn thiên tuyền chi thủy, nàng lại chưa từng nghe nói qua.

Ngọc dịch quỳnh tương, nếu lúc khai quốc sử dụng trong tiệc mừng công, như vậy cũng có nghĩa là hiện giờ có lẽ vẫn còn trong hoàng cung.

Quân Vô Tà nhớ Quân Tiển từng nói qua, không lâu sau là sinh thần của Thái Tử, nàng đã đáp ứng lời mời đi hoàng cung, vì Thái Tử chúc thọ. Chuyện này đối nàng mà nói có thể là một cơ hội tuyệt hảo, nếu có thể nàng tất nhiên muốn tìm xem trong hoàng cung có loại đồ vật này hay không.

Công pháp thần kỳ đã tới tay, nhưng điều kiện hà khắc lại làm Quân Vô Tà không thể không lùi lại thời gian tu luyện.

Lúc Quân Vô Tà còn đang buồn rầu vì "nước" để dưỡng Thương Ngự Tuyết Liên, thì Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên sau khi về từ quỷ thị cũng đã buồn bực tới cực điểm.

Quỷ thị thần bí, làm Mặc Huyền Phỉ không thể phát tác trước mặt mọi người, thế nhưng hắn đã đem khuôn mặt kia nhớ kỹ, tên tiểu quỷ dám trước mặt mọi người khiêu khích hắn, thật vất vả trấn an tốt Bạch Vân Tiên, Mặc Huyền Phỉ liền gấp không chờ nổi tìm tới họa sư cung đình, đem miêu tả của mình để vẽ ra bộ dáng của tiểu quỷ kia.

Ở quỷ thị lkhông gì được hắn, nhưng ra khỏi quỷ thị sẽ tự nhiên có cách khiến hắn nếm mùi đau khổ!

Mặc Huyền Phỉ âm thầm sai thủ hạ mình ở trong toàn hoàng thành tìm cho ra bóng dáng tiểu thiếu niên ở quỷ thị đêm đó.

Kỳ quái chính là, từ sau đêm đó trong hoàng thành không còn thấy bóng dáng người trong bức họa xuất hiện.

Mặc dù thủ hạ của Mặc Huyền Phỉ mai phục ở cửa của quỷ thị cũng không có được bất kỳ manh mối, tiểu quỷ kia tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian biến mất trong hoàng thành.

* * *

Thời gian qua rất nhanh, sinh thần thái tử Thích Quốc Thái Tử cũng sắp đến.

Trước sinh thần Thái Tử một đêm, Quân Tiển đã truyền Quân Vô Tà cùng Quân Khanh đến thư phòng của ông.

Lúc này đây tiệc sinh thần của Thái Tử, không chỉ có Quân Tiển cùng Quân Vô Tà được mời, ngay cả Quân Khanh người đang "Hấp hối" cũng được mời đến.

"Đêm mai là sinh thần của Thái Tử, hai người các ngươi cùng ta cùng đi dự tiệc, Long Kỳ không được đi vào. Vô Tà, đến lúc đó tiểu thúc ngươi liền phiền toái ngươi chiếu cố nhiều hơn." Quân Tiển nhìn Quân Vô Tà, Quân Vô Tà hiện giờ thay đổi đã làm hắn thập phần yên tâm, có tiểu nha đầu ở đó hắn cũng không sợ xảy ra vấn đề gì.

"Được." Quân Vô Tà gật đầu.

"Còn có một việc, người ngoài phủ cũng không biết tiểu thúc ngươi thân thể hiện giờ như thế nào, trước khi hắn khỏi hẳn ta không hy vọng bất luận kẻ nào phát hiện hắn có dấu hiệu khôi phục, cho nên.. Vô Tà ngươi có thể hỏi sư phụ ngươi xem có phương pháp nào có thể khiến tiểu thúc ngươi thoạt nhìn giống người ' bệnh nguy kịch ' không?" Quân Tiển có chút lo lắng, ban đầu trong khách mời cũng không có tên Quân Khanh, thẳng đến 5 ngày trước, tên của Quân Khanh mới được thêm vào.
 
39 ❤︎ Bài viết: 63 Tìm chủ đề
58. Chương 58: Tiệc mừng thọ (3)

"Việc gia gia nói sư phụ cũng đã nghĩ tới, hắn cũng đã đem đồ vật cho ta, ngày mai ta sẽ đưa cho tiểu thúc dùng. Đến lúc đó tiểu thúc bất luận là thoạt nhìn bên ngoài hay xem mạch tượng đều giống như sắp rời xa nhân thế, nhưngsẽ không có bất luận ảnh hưởng gì." Quân Vô Tà lúc này mới trả lời vấn đề của Quân Tiển, Quân Tiển nghĩ đến, nàng đã sớm đã nghĩ tới, không chỉ là vì sinh thần của Thái Tử, ngay cả ngày thường, Quân Vô Tà cũng đã chuẩn bị thuốc như vậy cho Quân Khanh phòng ngừa bất kỳ tình huống đột phát nào.

Quân Tiển cùng Quân Khanh đối với sư phụ của Quân Vô Tà càng thêm tò mò, người này rốt cuộc là có bao nhiêu năng lực, thế nhưng mọi chuyện đều chuẩn bị chu toàn như thế?

Càng khó tin hơn chính là, vị kia cao nhân, thật sự là muốn giúp Quân gia bọn hắn.

Trong khoảng thời gian điều dưỡng này, không chỉ làm cho Quân Khanh khôi phục lại tình trạng như lúc trước, càng làm cho thân thể Quân Tiển trở nên cường tráng thêm, không còn nhìn thấy thần sắc già nua nữa thay vào đó giữa mày của ông hiện lên anh khí giống như hãn tướng năm đó giết địch vô số.

"Sư phụ ngươi là đại ân nhân đối của Quân gia." Quân Tiển cảm thán một tiếng, vị cao nhân kia giúp Quân gia nhiều như vậy lại trước sau không chịu lộ diện, cũng chưa từng đưa ra bất luận yêu cầu gì, thật sự là quý nhân của Quân gia bọn họ.

"Hắn không thèm để ý." Quân Vô Tà rũ xuống mi mắt, giơ tay vuốt ve Miêu nhi trong lòng ngực.

Nàng hiện tại có thể làm, chính là để cho Quân Tiển cùng Quân Khanh trở nên càng cường đại hơn, nhưng này còn chưa đủ, nàng muốn, chính là mình cũng phải trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến mức Quân gia không còn kẻ thù nào hết, đều biến mất trên cõi đời này.

Thời gian một ngày trôi qua thực mau, ngày thứ hai khi màn đêm buông xuống, trong hoàng thành, những xe ngựa xa hoa nhất đều chạy đến trước đại môn hoàng cung, những người quyền cao chức trọng của Thích Quốc đều hội tụ tại đây, bọn họ mang theo bảo vật vì để đến mừng sinh thần của đương kim Thái Tử điện hạ.

Xe ngựa Quân gia ở cửa thành gặp phải xe ngựa của Ngô Vương.

Long Kỳ ngồi ở ngoài xe ngựa, mắt lạnh nhìn song song xe ngựa xa hoa phía trước.

Xe ngựa Ngô vương hết sức xa hoa, thủy tinh treo ở trên đỉnh xe ngựa theo bước đi phát ra một chuỗi thanh âm giòn vang.

"Nha? Lân Vương! Thật là trùng hợp." Ngô Vương từ trong xe ngựa nhô đầu ra, trên mặt ngấn mỡ hiện tra tươi cười dối trá.

Quân Tiển vén bức màn xe ngựa lên, đối với Ngô Vương khẽ gật đầu.

Ngô Vương mắt sắc nhìn thấy trong xe ngựa có mặt hai người khác, ý cười trên mặt càng đậm.

"Tiểu vương gia cùng Vô Tà cũng tới a, thật là náo nhiệt, cũng không biết do tàu xe mệt nhọc, tiểu vương gia thân thể không chịu được sao? Bất quá Lân Vương yên tâm, lấy quan hệ của hai chúng ta, ta đã sớm đã dặn dò tốt cung nhân, chờ tiểu vương gia đến yến hội, lập tức cho người hầu hạ, sẽ không để cho tiểu vương gia thân thể ăn không tiêu."

"Kia thật là làm phiền." Quân Tiển ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói một câu, lập tức buông bức màn, ngăn cách khuôn mặt làm người buồn nôn kia.

"..."

Ngô Vương cảm thấy hài lòng lùi đầu về.

Bên trong xe ngựa, Quân Vô Tà hơi hơi giương mắt, "Người này ăn uế vật gì vậy?" Miệng thật dơ bẩn.

Phụ tử tiện đã hiểu biết, Quân Vô Tà là đang dùng phương thức của mình mắng chửi người, lập tức hiểu rõ ý của nàng.

"Hắn là Ngô Vương, bản lĩnh không nhiều lắm ngày thường bất quá là ỷ vào huyết mạch hoàng tộc trên người mình thôi. Loại này mọi việc đều hiện rõ ở trên mặt, người nói chuyện không có đầu óc không cần để ý tới. Vô Tà ngươi phải nhớ kỹ, nguy hiểm thật sự là những người bề ngoài cẩn thận tỉ mỉ đối với ngươi, nhưng thời điểm ở sau lưng lai thọc cho ngươi một dao nhỏ, đó cũng là tàn nhẫn nhất." Quân Khanh mở miệng, hắn có chút lo lắng cho Quân Vô Tà, rốt cuộc nàng vẫn còn nhỏ tuổi, đối với nhân tính còn chưa khắc sâu lãnh hội.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back