Chương 9: Người tình thay thế của ảnh đế (9)
"Vừa nãy em nói muốn giống như trước kia, thật sự không giống nữa rồi." Thẩm Trường Lưu bây giờ đã hiểu, tại sao có người nói: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Tô Bạch đương nhiên không hiểu: "Anh có ý gì?"
Thẩm Trường Lưu bình tĩnh lại, kiềm chế cỗ kích động muốn đi tìm Mạc Chi Dương, bản thân phải nói rõ ràng với Tô Bạch, triệt để rõ ràng: "Em thích anh sao?"
"Thích a." Tô Bạch dường như không suy nghĩ gì trả lời.
"Anh thích ăn gì? Thích màu gì? Thích làm gì?"
Mấy vấn đề này, Tô Bạch chưa từng nghĩ tới: "Tuy rằng bây giờ em không biết, nhưng chúng ta có thể từ từ tìm hiểu lẫn nhau mà."
"Chúng ta quen biết mười lăm năm, mười lăm năm em không hiểu cái gì về anh, bây giờ sao có thể hiểu chứ?" Thẩm Trường Lưu thở dài, không hiểu sao cũng không thấy đau khổ, chỉ cảm thấy thoải mái: "Đêm hôm trước, anh đưa em đến cửa hàng bán đậu nành kia, anh hỏi em còn nhớ không? Em nói không nhớ."
Tô Bạch nghĩ nghĩ, nhưng thật sự không thể nghĩ ra hàm ý trong đó.
"Năm đó, khi chúng ta vừa vào đại học, đều không có tiền, nhưng em rất muốn đi xem buổi biểu diễn dương cầm của Charlie, khoảng thời gian đó, mỗi ngày anh vừa làm công đồng thời làm người mẫu, gom góp suốt nửa tháng mới mua cho em được tấm vé VIP, ở cửa hàng đó tặng cho em, em lúc đó rất vui, nhưng cũng chỉ vui mà thôi."
Chuyện này, Tô Bạch dường như nhớ rõ, nhưng lại không biết xảy ra ở nơi đó, vô lực thanh minh: "Lâu như thế rồi, quên mất cũng rất bình thường."
"Từ lúc tôi bắt đầu quen biết em, từ trước đến nay đều là suy nghĩ cho em, lo lắng cho em, làm chuyện cũng sẽ nghĩ: Tô Bạch có thích hay không? Em ấy có chán ghét không?
Em thích xem biểu diễn dương cầm, tôi liền đi làm thêm mua vé cho em, em thích ăn bánh kem của tiệm kia, dù phải đứng đợi dưới tuyết tôi cũng xếp hàng mua cho em, tôi cho rằng chỉ cần đối xử tốt với em, ngày nào đó em sẽ thích tôi.
Nhưng sự thật không phải, tôi đối tốt với em bảy năm, từ cao học đến tận năm bốn đại học, nhưng khi em tốt nghiệp không nói lời nào đã bỏ đi, tại sao đến một lời từ biệt cũng không có?"
Đối với sự chết vấn của hắn, Tô Bạch có chút chột dạ: "Em có thể giải thích."
"Sau khi em đi, tôi uống rượu, tôi sa đọa, tôi uống nhiều đến mức làm hỏng dạ dày, cũng may có người đại diện trước kia, cô ấy không từ bỏ mà cứu tôi trở về, đưa ta đến viện, thời gian tôi khó khăn nhất, em ở nơi nào?" Thẩm Trường Lưu nói đến đây, bỗng nhiên bật cười, cười bản thân trước đây sao lại ngu xuẩn đến vậy.
"Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa a." Tô Bạch đối với chuyện y rời đi, có chút áy náy.
"Em vẫn không hiểu." Tại sao y lại cho rằng bản thân trở về, sẽ có thể bắt đầu lại mọi thứ? Ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân: "Nhiều năm như vậy, chúng ta trải qua quá nhiều thứ, gặp gỡ quá nhiều người, đã không còn là chúng ta của trước kia nữa rồi."
Chuyện này Tô Bạch hiểu, nói nhiều như vậy cũng chỉ vì y, y khoanh tay trước ngực, chất vấn hắn: "Có phải anh đã phản bội? Thích người kia?"
"Giữa chúng ta không có vấn đề phản bội." Thẩm Trường Lưu không thể tiếp nhận được từ này, nếu nói chuyện bọn họ kết thúc do phản bội, vậy thì Mạc Chi Dương chính là tiểu tam, nhưng cậu không phải.
"Tôi yêu em, chỉ là nhiều năm như vậy em không đáp lại, hết thảy chỉ có tôi đơn phương, làm sao lại có phản bội ở đây? Tám năm, tôi chờ em tám năm, vì em mà tôi làm cãi nhau với người nhà đoạn tuyệt với gia đình, ba mẹ tôi cũng không nói lý, chỉ khi ta đã chết, từ cảnh sống trong nhung lụa thoáng cái đến tiền học phí cũng không trả nổi."
Tô Bạch vô thức phản bác: "Đó là anh tự nguyện, liên quan gì đến em chứ?"
"Đúng vậy, không hề liên quan, nhưng tám năm tôi vẫn một mực chờ em, thì thế nào đây? Tôi gửi cho em vô số tin nhắn, đều đá chìm đáy biển."
Nghe Tô Bạch nói, y cũng có khổ tâm của mình: "Đoạn thời gian đó em cũng rất bận, mỗi ngày em đều bận bịu diễn xuất, em một thân một mình ở nước ngoài cố gắng làm việc cũng không dễ dàng gì!"
Tô Bạch đương nhiên không hiểu: "Anh có ý gì?"
Thẩm Trường Lưu bình tĩnh lại, kiềm chế cỗ kích động muốn đi tìm Mạc Chi Dương, bản thân phải nói rõ ràng với Tô Bạch, triệt để rõ ràng: "Em thích anh sao?"
"Thích a." Tô Bạch dường như không suy nghĩ gì trả lời.
"Anh thích ăn gì? Thích màu gì? Thích làm gì?"
Mấy vấn đề này, Tô Bạch chưa từng nghĩ tới: "Tuy rằng bây giờ em không biết, nhưng chúng ta có thể từ từ tìm hiểu lẫn nhau mà."
"Chúng ta quen biết mười lăm năm, mười lăm năm em không hiểu cái gì về anh, bây giờ sao có thể hiểu chứ?" Thẩm Trường Lưu thở dài, không hiểu sao cũng không thấy đau khổ, chỉ cảm thấy thoải mái: "Đêm hôm trước, anh đưa em đến cửa hàng bán đậu nành kia, anh hỏi em còn nhớ không? Em nói không nhớ."
Tô Bạch nghĩ nghĩ, nhưng thật sự không thể nghĩ ra hàm ý trong đó.
"Năm đó, khi chúng ta vừa vào đại học, đều không có tiền, nhưng em rất muốn đi xem buổi biểu diễn dương cầm của Charlie, khoảng thời gian đó, mỗi ngày anh vừa làm công đồng thời làm người mẫu, gom góp suốt nửa tháng mới mua cho em được tấm vé VIP, ở cửa hàng đó tặng cho em, em lúc đó rất vui, nhưng cũng chỉ vui mà thôi."
Chuyện này, Tô Bạch dường như nhớ rõ, nhưng lại không biết xảy ra ở nơi đó, vô lực thanh minh: "Lâu như thế rồi, quên mất cũng rất bình thường."
"Từ lúc tôi bắt đầu quen biết em, từ trước đến nay đều là suy nghĩ cho em, lo lắng cho em, làm chuyện cũng sẽ nghĩ: Tô Bạch có thích hay không? Em ấy có chán ghét không?
Em thích xem biểu diễn dương cầm, tôi liền đi làm thêm mua vé cho em, em thích ăn bánh kem của tiệm kia, dù phải đứng đợi dưới tuyết tôi cũng xếp hàng mua cho em, tôi cho rằng chỉ cần đối xử tốt với em, ngày nào đó em sẽ thích tôi.
Nhưng sự thật không phải, tôi đối tốt với em bảy năm, từ cao học đến tận năm bốn đại học, nhưng khi em tốt nghiệp không nói lời nào đã bỏ đi, tại sao đến một lời từ biệt cũng không có?"
Đối với sự chết vấn của hắn, Tô Bạch có chút chột dạ: "Em có thể giải thích."
"Sau khi em đi, tôi uống rượu, tôi sa đọa, tôi uống nhiều đến mức làm hỏng dạ dày, cũng may có người đại diện trước kia, cô ấy không từ bỏ mà cứu tôi trở về, đưa ta đến viện, thời gian tôi khó khăn nhất, em ở nơi nào?" Thẩm Trường Lưu nói đến đây, bỗng nhiên bật cười, cười bản thân trước đây sao lại ngu xuẩn đến vậy.
"Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa a." Tô Bạch đối với chuyện y rời đi, có chút áy náy.
"Em vẫn không hiểu." Tại sao y lại cho rằng bản thân trở về, sẽ có thể bắt đầu lại mọi thứ? Ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân: "Nhiều năm như vậy, chúng ta trải qua quá nhiều thứ, gặp gỡ quá nhiều người, đã không còn là chúng ta của trước kia nữa rồi."
Chuyện này Tô Bạch hiểu, nói nhiều như vậy cũng chỉ vì y, y khoanh tay trước ngực, chất vấn hắn: "Có phải anh đã phản bội? Thích người kia?"
"Giữa chúng ta không có vấn đề phản bội." Thẩm Trường Lưu không thể tiếp nhận được từ này, nếu nói chuyện bọn họ kết thúc do phản bội, vậy thì Mạc Chi Dương chính là tiểu tam, nhưng cậu không phải.
"Tôi yêu em, chỉ là nhiều năm như vậy em không đáp lại, hết thảy chỉ có tôi đơn phương, làm sao lại có phản bội ở đây? Tám năm, tôi chờ em tám năm, vì em mà tôi làm cãi nhau với người nhà đoạn tuyệt với gia đình, ba mẹ tôi cũng không nói lý, chỉ khi ta đã chết, từ cảnh sống trong nhung lụa thoáng cái đến tiền học phí cũng không trả nổi."
Tô Bạch vô thức phản bác: "Đó là anh tự nguyện, liên quan gì đến em chứ?"
"Đúng vậy, không hề liên quan, nhưng tám năm tôi vẫn một mực chờ em, thì thế nào đây? Tôi gửi cho em vô số tin nhắn, đều đá chìm đáy biển."
Nghe Tô Bạch nói, y cũng có khổ tâm của mình: "Đoạn thời gian đó em cũng rất bận, mỗi ngày em đều bận bịu diễn xuất, em một thân một mình ở nước ngoài cố gắng làm việc cũng không dễ dàng gì!"