Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 25: Nhị trọng thiên

[HIDE-THANKS]
Nàng nhận ra bụi cây kia, trên cây treo đầy quả cẩu kỷ tử đỏ tươi, giữa một mảnh đỏ tươi lộ ra màu trắng sữa, làm nàng chú ý tới.

Nàng tò mò đi qua khom lưng nhặt lên, vật màu trắng sữa hóa ra là khối bạch ngọc, không lớn, chỉ bằng ngón cái, là một con dấu bạch ngọc.

Thời gian ở Đàm gia, nàng đã được kiến thức không ít thứ tốt, người Đại Chu yêu thích ngọc thạch sâu sắc, Lâm Thiên Lam nhiều ít có thể nhìn ra ngọc tốt xấu.

Cái ngọc ấn này là bạch ngọc, chất ngọc khá tốt, nhưng không tính là tốt nhất, kém xa khối ngọc bội bằng bạch ngọc mà Tiêu Nghiêu đưa nàng.

Nhưng nếu đã nhặt được, Lâm Thiên Lam liền thuận tay thu lại.

Trăm dặm đường núi đi mất hơn hai canh giờ, Lương Trung lẩm bẩm tự nói chuyện, thời gian trôi qua cũng khá nhanh.

Thời điểm xe ngựa của bọn họ đến, dưới chân núi đã tụ tập không ít xe ngựa.

Lương trung đỗ lại xe ngựa, nói với Lâm Thiên Lam, "Lâm cô nương, ta sẽ chờ cô nương đến giờ Dậu (bốn giờ chiều) thì trở về."

Bọn họ đến sớm, hiện tại mới quá nửa giờ Tỵ (10 giờ sáng), đi bộ đến Tiên Duyên Phong nhiều nhất hơn một canh giờ, nếu không thông qua kết giới phải quay trở về, sẽ không vượt qua giờ Dậu.

Lâm Thiên Lam nói cảm ơn xong liền đi vào núi.

Theo quy định, người nhà bằng hữu đều không cho phép đi cùng lên Tiên Duyên Phong, chỉ những thanh thiếu niên trong độ tuổi từ sáu đến mười sáu tuổi mới có tư cách đâm tiên duyên.

Đó là quy củ mấy ngàn năm qua, không ai dám vi phạm.

Đường lên Tiên Duyên Phong cũng không khó đi lắm, có thềm đá, chính là có một số khu vực khá chật hẹp hiểm trở, yêu cầu phải sử dụng tay chân bò qua.

Có những người kết bạn cùng đi, liền nâng đỡ lẫn nhau, lẻ loi một mình như nàng cũng không ít.

Có hài tử còn bé bò được vài dặm đường, mệt quá hoặc bị ngã đau, ngồi trên thềm đá khóc lớn, kêu phải về nhà.

Trước khi tới các hài tử đều biết chính mình sẽ phải đi mười dặm đường núi, nếu thật không nghĩ đi, có thể quay về bất cứ lúc nào, có sức lực khóc, lại không quay lại, đó chính là muốn làm người thương hại, giúp hắn.

Đại bộ phận người đi ngang qua các hài tử này đều vòng quanh, không để ý tới, cũng có những người giàu lòng thương người, sẽ đi qua nâng đỡ chúng, thậm chí có trường hợp cõng đi.

Lâm Thiên Lam là vòng quanh đi. Hài tử mà chỉ chút khổ này cũng không chịu được, cho dù có linh căn, tốt nhất là không nên đi Tu Chân giới, nơi đó không phải là thế ngoại đào nguyên tốt đẹp gì.

Từ Về An Thành có thể loáng thoáng nhìn đến hình dáng Thất Nguyên Sơn, bẩy ngọn núi san sát kề nhau cao thấp chênh lệch rất lớn, ngọn núi cao nhất trong đó chính là Tiên Duyên Phong.

Tiên Duyên Phong hình dáng tựa như tòa bảo tháp, hơn phân nửa đỉnh núi đều bị mây mù vờn quanh, nhìn lên không thấy được đỉnh núi.

Chân núi có một khối đất to trống trải, có năm cái cửa đá, đằng sau cửa đá trống rỗng, mỗi cái cửa đá cao khoảng năm mét, rộng ba mét, nhìn gần, sẽ thấy hóa ra mỗi cái cửa đá đều từ một khối đá to đào rỗng điêu thành, mặt trên khắc đầy kỳ kỳ quái quái đồ án.

Đâm tiên duyên chính là xem ai có thể đi vào bên trong cửa đá.

Đám người tụ tập ở chỗ năm cái cửa đá, không ngừng có người thử đi vào cửa đá, nhưng đại đa số đều bị một bức tường vô hình chặn lại trước cửa đá, có người không cam lòng, dồn lực cố hết sức đi vào, bị một sức mạnh vô hình đẩy ngược lại ngã mạnh.

Có người thử một lần không qua được, không phục mà đổi cửa khác thử lại, có người không qua được, cũng không quay trở về luôn, mà đứng ở bên cạnh vây xem vận khí những người khác, khiến cho địa phương gần cửa đá kín hết chỗ.

Lâm Thiên Lam đợi bên ngoài một lúc, chỉ thấy người chen vào trong, lại không thấy mấy người từ bên trong quay ra.

Nàng không nghĩ tiếp tục đợi, dùng chút lực, tách ra đám người chen lấn đi đến cửa đá.

Rốt cuộc đến được đằng trước, nàng nhìn thấy một nữ hài khoảng tám chín tuổi đang khẩn trương đi vào trong cửa, một chân bước qua trước, không có trở ngại, nàng mới nâng lên một cái chân khác đi vào.

Những người xung quanh chỉ thấy sau khi nữ hài vào cửa liền biến mất không thấy, bên kia cánh cửa vẫn là trống trơn.

Đám người xôn xao, âm thanh nói chuyện càng ồn ào. Ở đây mọi người đều còn nhỏ tuổi, vẫn chưa biết che dấu chân thật cảm xúc, có cực kỳ hâm mộ, có ghen ghét, có phẫn hận bất bình, các loại ánh mắt cùng với âm thanh bình luận vang lên không ngớt.

Lại có mấy người thử tiếp, đều không có thành công. Ít người thành công mới là bình thường, rốt cuộc tỷ lệ có linh căn chỉ một phần ngàn. Bất quá Lâm Thiên Lam không biết là, so với các khu vực khác, nơi này tỉ lệ như vậy đã rất cao, có nơi thậm chí mười vạn người mới được một người.

Dưới chân núi người chen chúc, nhưng trên đỉnh núi Tiên Duyên Phong nơi sương mù bao phủ, lại là một phong cảnh hoàn toàn khác.

Đỉnh núi Tiên Duyên Phong không phải nhọn, cũng không bằng phẳng, mà là một cái bồn địa ao hãm rộng mênh mông. Từ đỉnh núi phóng tầm nhìn, núi non trùng điệp, tầm nhìn trống trải, không có chút sương mù. Hóa ra sương mù là do Tu Chân Giới bày trận tạo ra để che lấp tầm nhìn từ chân núi Tiên Duyên Phong.

Tại Tu Chân Giới, bồn địa trên đỉnh núi Tiên Duyên Phong được gọi là Tiên Duyên Thành, do tám đại tông môn của Tu Chân Giới cùng quản lý.

Phường thị Tiên Duyên Thành ở Tu Chân Giới có chút danh khí, rất nhiều người tu chân đều thường tới chỗ này giao dịch các loại đan dược, pháp khí.

*Phường thị: Nơi giao dịch, mua sắm vật phẩm.

Mười năm một lần đâm tiên duyên không chỉ là sự kiện lớn ở Thế Tục Giới, ở Tu Chân Giới cũng là một chuyện lớn, không chỉ có tám đại tông môn sẽ phái người tới thu đồ đệ, các trung và tiểu môn phái cũng đều cử người đến Tiên Duyên Thành, có môn phái thậm chí là chưởng môn tự mình lại đây, kỳ vọng có thể thu được hợp ý đệ tử.

Phương bắc Tiên Duyên Thành có rất nhiều điện phủ, đều là tường xanh ngói đỏ, nhìn xa mộc mạc đơn giản, nhưng nhìn gần, sẽ thấy trên điện phủ mỗi một chi tiết đều vô cùng tinh tế xảo diệu, làm người tán thưởng.

Chính giữa khu vực là điện phủ lớn nhất. Lúc này, trong điện phủ truyền đến thanh âm bất mãn, "Hư Thiên Tông làm hỏng quy củ, có phải không xem chúng ta Ngự Kiếm Môn vào mắt?"

Nói chuyện là một vị đại hán râu quai nón lưng đeo trường kiếm, ánh mắt hắn căm giận bất mãn, hướng về nam tử áo xanh ngồi ở đối diện.

Nam tử áo xanh không để ý đến đại hán, ngón tay thon dài cầm lên một khối bánh trên bàn, đặt ở trước mũi ngửi ngửi, tựa hồ cảm thấy hương vị không hợp tâm ý, nhẹ nhàng nhíu mi, lại thả trở về.

"Ân Thanh Lê!" Thái độ tản mạn của nam tử áo xanh càng chọc tức đại hán râu quai nón, hắn tức giận đến giương tay bắt lấy chuôi kiếm trường kiếm ở sau lưng, thể hiện nếu không có câu trả lời khiến hắn vừa lòng sẽ vung tay đánh nhau.

Trong điện tất cả người khác vốn đang xem một viên đá truyền đến hình ảnh đâm tiên duyên tại Tiên Duyên Phong, bị hành động của đại hán râu quai nón gây chú ý, chuyển sang nhìn hai người.

Liền có người ra tới hòa giải, "Chân nhân Thiết Viêm xin bớt giận, có chuyện gì từ từ nói."

Đại hán râu quai nón vốn là không định đánh thật, có người đưa bậc thang, hắn cũng thuận theo đi xuống, buông ra chuôi kiếm, ngồi xuống, tức giận nói, "Hôm trước có một phàm tu song linh căn kim hỏa, vốn dĩ chọn Ngự Kiếm Môn chúng ta, đi được nửa đường, bị Ân Thanh Lê lừa đến Hư Thiên Tông, việc này Ân Thanh Lê phải cho chúng ta Ngự Kiếm Môn một lời giải thích".
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back