Xuyên Không [Edit] Trọng Sinh Thập Niên 60, Hảo Gia Đình - Đào Hoa Lộ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Achieu, 17 Tháng một 2022.

  1. Achieu

    Bài viết:
    12
    Chương 10: Công năng thần kỳ

    "Chương 10: Công năng thần kỳ"
    Tuy rằng không có kinh nghiệm mang thai, nhưng Mạc Như cảm giác được thai nhi vui vẻ mà chơi đùa.

    Hai người lặng lẽ nói nhỏ trong chốc lát, nghỉ ngơi một chút, Chu Minh Dũ tiếp tục san bằng mặt đất.

    Trong đầu anh đã quy hoạch tốt, làm gì đều trong lòng hiểu rõ, trước sửa sang lại nhà gỗ nhỏ một chút, lay ra được không ít cục đá.

    Mạc Như đi một chuyến liền thu vào không gian đi.

    Cô cảm giác hiện tại mình thực tham tiền, thấy cái gì đều muốn, những cục đá này có thể lũy làm WC. Hơn nữa nếu không thu vào, ngày hôm sau đã bị người khác nhặt đi lũy xây tường cho nhà mình. Có chút người không chịu tự mình tốn sức đào đá, nhưng nếu gặp một đống có sẵn vậy thì rất vui lòng đi nhặt.

    Mặt trời lặn phía Tây Sơn, ngoài đồng ruộng vang lên tiếng còi tan tầm, hai người lại nhiệt tình mười phần một chút đều không nghĩ về nhà.

    Chu Minh Dũ dọn sạch cục đá mắc ở dưới mặt đất, lại lật tung mặt đất lên, lại gánh nước tưới lên mặt đất liền đào ra cát sỏi, vôi, lại hất nước lên rồi lặp lại quá trình như thế. Chính phòng yêu cầu lót nền, nhất định phải cao hơn những vị trí khác, như vậy thời điểm trời mưa sẽ không chảy ngược vào trong phòng. Hơn nữa mặt đất nhất định phải đầm, kiến trúc mặt đất đầm cùng đập khác nhau, không thể đơn thuần dùng cối xay đè cho bằng, nhất định phải dùng cái đầm đấm đánh như vậy mới rắn chắc, không dễ dàng bị chuột khắp nơi đào thành động.

    Anh dự tính địa phương đầm là bên trong phòng ở tương lai, đào đất cơ không chịu ảnh hưởng, cho nên cũng không cần lo lắng về sau không đào được.

    Trong thôn có công cụ chuyên môn đầm nền, có tập thể dùng, còn có đơn phương dùng, phía dưới là một khối cục đá hình bán cầu, mặt trên có cây gậy gỗ rắn chắc, một người sức lực lớn là có thể đầm, giống nhau đều phải hai người đàn ông vừa ký hiệu để đầm.

    Thời điểm không còn sớm, anh tính toán ngày mai lại đi đội sản xuất kho hàng mượn cái đầm.

    Mạc Như bảo anh đào mấy cái hố, cô từ trong không gian lấy ra mười mấy cành cẩu kỷ, còn có lúc trước từ cây táo trong nhà đào nhánh cây non, tất cả đều gieo tại phụ cận lạch ngòi, mặt khác cô đem hạt giống rau dền gai cũng gieo ở địa phương ẩm ướt.

    Làm xong chút này trời liền tối, phía đông bầu trời treo lên ánh trăng tròn, vàng vàng giống một cái bánh nướng áp chảo, tuy rằng không sáng rõ nhưng nhìn lại ấm áp.

    Chỉ là có tiếng muỗi ong ong làm phiền người, phi thẳng vào trán đốt.

    Chu Minh Dũ cảm giác thấy không rõ liền buông xẻng: "Vợ à, chúng ta về nhà ăn cơm đi." Mạc Như không làm việc gì cần thể lực nên không cảm thấy đói, kỳ thật cô không thừa nhận mình không muốn ăn những lương thực phụ đó..

    Lúc này trong thôn truyền đến thanh âm của tiếng còi, hết đợt này đến đợt khác, nghe giống như bốn phương tám hướng đều ở vang, chắc là bốn đội sản xuất tất cả đều tập hợp, thổi còi vào buổi tối hầu như đều là đại sự khó lường gì đó.

    Hai người bọn họ đoán một chút cũng không thèm đoán, nghĩ trở về hỏi một chút là được, cô thu hết vào trong không gian, để Chu Minh Dũ khiêng xẻng làm bộ dáng, đến cửa nhà lại lấy ra.

    Trên đường cô bảo Chu Minh Dũ dạy cô cách xem ánh trăng đoán thời gian, tỷ như bắt đầu từ 6 giờ có thể thấy ánh trăng, mùng một vô nguyệt, sơ nhị tam tinh tế một loan như Nga Mi, chờ sơ tám chín, thời điểm ánh trăng ra tới liền treo ở phía nam trên trời, nửa đêm biến mất, từng ngày về sau vị trí của ánh trăng hướng tới phía đông hạ thấp mười lăm độ..

    Mạc Như nghe mùi ngon, trước kia cảm thấy Chu Dũ thích chơi trò chơi đọc sách không có tình thú gì, hiện tại mới cảm thấy anh hiểu được rất nhiều, không khỏi lại lần nữa nhận thức anh một chút.

    Mùa hè ngày dài đêm ngắn, buổi tối 7 giờ rưỡi sắc trời còn không tính tối mịt, 8 giờ tầm mắt mông lung, 8 giờ rưỡi thì hoàn toàn đêm đen bao phủ. Đặc biệt Chu Gia Trang không có điện, từng nhà lại luyến tiếc dùng nhiều đèn dầu, cho nên trong thôn nói cùng ngõ nhỏ nhưng bước vài bước thì thấy không rõ cái gì, dùng duỗi tay không thấy năm ngón tay, chẳng sợ bầu trời có ánh trăng cũng chỉ có thể thấy tay mình. Người bình thường đều là bảy tám giờ về nhà, 8 giờ rưỡi cơ bản không ra khỏi cửa hoạt động.

    Chu Minh Dũ một tay xách theo công cụ, một tay đỡ cô, trên dầu hai người đều có tiếng muỗi vo ve, đi dưới ánh trăng, nghe tiếng ve kêu, ở dưới bóng đêm bao phủ không nhanh không chậm mà đi về nhà cũng có một phen tư vị khác.

    Kết quả mới vừa vào thôn liền phát hiện những người đó không còn tinh thần gì nữa, đàn ông phụ nữ đều ra trận người già trẻ nhỏ đều tụ tập đầy đủ ở chỗ này, tiếng khóc hỗn loạn của trẻ sơ sinh vang lên, một mảnh náo nhiệt như đang xem phim chiếu rạp vậy.

    "Có phải đang chiếu phim điện ảnh hay không?" Mạc Như vui vẻ nói.

    Chu Minh Dũ lắc đầu: "Phim điện ảnh chỉ chiếu ở lúc nông nhàn, lúc này chắc chắn không phải, chắc là đại đội có việc gì."

    Mạc Như cười: "Đại đội có việc gì còn gọi người già trẻ nhỏ? Trước kia mở họp không phải đều là đàn ông đi sao? Phụ nữ đều không cần đi."

    Hai người về đến nhà, phát hiện hai người Chu lão hán cùng anh ba đã đi đại đội, Đinh Lan Anh cùng Trương Cú cũng vội vàng mặc quần áo cho bọn nhỏ. Vốn dĩ giờ này đều đi ngủ, lúc này trong thôn lại thổi còi, đứa nhỏ đều bị dọa tỉnh đang oa oa khóc rống.

    Trương Thúy Hoa ở nhà bếp bận việc, lấy bánh bột bắp đã được chưng tốt trong nồi to, đúng là thời điểm ngày mùa, có thể ăn mấy cái to liền lúc, buổi tối chưng một nồi, ngày hôm sau cơ bản ăn sạch.

    Chu Minh Dũ liền hỏi một tiếng: "Mẹ, có chuyện gì vậy a?"

    Trương Thúy Hoa mắng: "Trong toàn thôn bảy tám tuổi trở lên phải đi hết, ai biết Đại Nhĩ Tặc lại chơi cái gì. Đương cái đại đội trưởng không đủ hắn chấn hưng, đại đội thư ký cũng không như vậy, làm như mình cùng cán bộ giống huyện ủy nhau." Mỗi một lần đại đội mở họp, đại đội trưởng Trương Căn Phát kia đều gióng trống khua chiêng, hận không thể khiến mọi người khắp thiên hạ đều biết hắn muốn mở họp.

    Chị nhanh nhẹn thu thập nhà bếp một chút, nói với Chu Minh Dũ: "Hai ngươi nhanh chóng ăn cơm, đợi chút Minh Dũ đi mở họp, Ni Nhi ở nhà đừng đi loạn."

    Mạc Như gật gật đầu: "Mẹ, con đã biết."

    Trương Thúy Hoa chanh nhanh ra ngoài, lại tiếp đón hai tức phụ làm các cô chạy nhanh.

    Mạc Như liền nói với Đinh Lan Anh: "Chị dâu hai, chị dâu ba, các chị để đứa nhỏ ở nhà đi, em nhìn cho, tối lửa tắt đèn mà bọn họ cũng không thể làm gì."

    Đinh Lan Anh vừa muốn nói được, Trương Cú dùng sức kéo cô một chút, lớn tiếng nói: "Đa tạ cô hảo tâm a không cần, chính chúng ta mang đi cũng được, cũng không thể trông cậy vào ai." Nói liền chạy nhanh lại dẫn Nê Đản Nhi cùng Cúc Hoa đi ra cửa.

    Mạc Như nhưng thật ra cũng không có gì, cô chính là hỏi một chút, phải dùng cô liền hỗ trợ không cần thì thôi.

    Chu Minh Dũ đi lấy cho cô bát chao cháo, lấy hai bánh bột bắp, phát hiện cư nhiên có một quả trứng gà!

    Anh vui mừng mà lấy đưa cho Mạc Như: "Mau ăn luôn, mẹ cho em."

    Mạc Như trong lòng nóng hầm hập, lại suy nghĩ người khác phỏng chừng cũng chưa được ăn liền cho cô, khiến cô có chút ngượng ngùng.

    Chu Minh Dũ sợ cô không ăn, liền bóc vỏ đưa cho cô "Ăn đi, chúng ta nỗ lực tồn lương thực, kiếm nhiều tiền, về sau kiếm nhiều hơn, làm cả nhà đều có trứng gà thịt cá ăn."

    Mạc Như gật gật đầu: "Được." Cô cầm trứng gà không do dự ăn luôn, cho Chu Minh Dũ cắn một ngụm.

    Chu Minh Dũ nơi nào chịu, nhanh nhẹn ăn một cái bánh bột bắp, gắp thêm hai miếng dưa muối lại ngậm một cái bánh bột bắp, cầm trên tay, đợi khi anh ăn hết liền ra cửa.

    Tuy rằng để Mạc Như một người ở nhà, anh cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn. Lúc này từng nhà đều nghèo muốn mệnh, trong thôn cũng không có người xa lạ, nam nữ già trẻ suốt ngày đều mệt đến quá sức cũng không có tâm tư khác, đi nhà người ta ăn trộm ăn cắp thì càng thiếu, nhiều nhất chỉ là đi vườn rau cùng trong đất trộm ít đồ ăn.

    Tuy rằng Mạc Như rất muốn đi theo xem, nhưng nếu cô muốn giả ngu tự nhiên không thể đến trước mặt nhiều người như vậy đi, cô cơm nước xong thu thập một chút, lại đi làm một chút cá nhân vệ sinh. Đánh răng dùng súc miệng thay thế, rửa chân thì múc nước hừng hực, chỉ tắm rửa có chút phiền toái.

    Chờ thu thập xong, cô liền đem đèn dầu đi đến tây gian, trốn ở trong phòng kiểm tra đồ vật trong không gian.

    Công năng giữ tươi của không gian thật sự thực rất tốt, thực vật bên trong đều mới như lúc bỏ vào, không có dấu hiệu héo gì hết, đương nhiên cũng sẽ không sinh trưởng được.

    Trương Thúy Hoa cho một túi nhân đậu phộng, cô chọn lựa một chút, có một phần tư no đủ lưu trữ làm hạt giống, mặt khác đều là một ít không lớn được, chỉ có thể lưu trữ làm đồ ăn vặt.

    Sau đó cô lôi áo bông quần bông giũ giũ, ngày mai gặt là có thể phơi khô, mùa thu lại dùng.

    Chờ cô gỡ xong bọn họ cũng không trở về, luôn có chút tâm thần không yên, sợ là có chuyện đối với bọn họ bất lợi, vì tâm an, cô một bên vuốt bụng cùng bảo bảo nói chuyện phiếm, một bên đi lại xung quanh nhà.

    Sương phòng bên kia là địa bàn của hai chị dâu cô không đi, chỉ ở trong ba gian chính phòng đi bộ.

    Ở đông gian giường trước đất không có tủ quần áo, chỉ có hai lu một lớn một nhỏ, ở lu trên đặt hai hòm rương. Trên giường đất cũng không có gì đặc biệt, đầu giường đất trên tường gắn đinh gỗ với giá gác, thả hai cái thước lớn lên đầu gỗ tráp, còn có một rương gỗ nhỏ có khóa.

    Cô chỉ nhìn một vòng cũng không động bất cứ thứ gì thì ra ngoài, lại đi cho heo ăn cỏ dại mà cô đã cắt chiều nay, ngay cả đã ăn qua thức ăn chăn nuôi heo nửa đêm về sáng cũng sẽ đói. Vì làm nó béo hơn thì phải cho ăn nhiều, tuy rằng ăn cỏ xanh béo lên không nhanh, nhưng cũng tốt hơn nửa đêm về sáng ngao ngao kêu đói.

    Cô đi ngõ nhỏ nghe một chút, đại đội ở đầu thôn nam, cách nhà bọn họ có chút xa, tuy rằng có thể nghe âm thanh ô ô lạp lạp nhưng lại nghe không rõ.

    Ngẫu nhiên có thể nghe thấy cái gì "Đả đảo XX, đả đảo XX" "Bảo vệ xã hội chủ nghĩa!" "Hướng Mao chủ tịch cúi chào!"

    Cô suy nghĩ có thể là phê đấu hội? Nghe Chu Minh Dũ nói trong thôn có hai họ Trần địa chủ, đi nơi nào cải tạo mấy năm, hiện tại một người đã trở lại, chắc là phê đấu hắn.

    Cô đợi nửa ngày cũng không thấy bọn họ trở về, sau lại thổi đèn trèo lên giường đất ngủ, không biết qua bao lâu mới bị Chu Minh Dũ nhẹ nhàng gọi tỉnh để cởi quần áo ngủ cho dễ chịu.

    Trong phòng là một mảnh đen nhánh, cô cũng nhìn không thấy cái gì, còn nhớ chuyện mở họp rồi hỏi: "Có phải xảy ra đại sự gì hay không?"

    Nhưng ngàn vạn miễn bàn phải ăn chung nồi mới tốt.

    Chu Minh Dũ nói: "Không phải đại sự gì, trước đây vẫn luôn có nhiệm vụ nhưng thôn chúng ta không để trong lòng, hiện tại phía trên lại yêu cầu Trương Căn Phát thực hiện. Nga, chính là Chiến dịch Diệt trừ bốn hại."

    Diệt trừ bốn hại?

    Mạc Như đối với cái này không hiểu biết, khiến cho Chu Minh Dũ nói một chút.

    Chu Minh Dũ nói: "Chuyện này từ năm 52 bắt đầu làm khi đó thôn chúng ta chỉ tượng trưng bắt mấy con chuột, năm nay nửa năm lại làm, chúng ta lại vội vàng cày bừa vụ xuân, gieo trồng vào mùa xuân ai cũng muốn tốn công đi bắt chuột. Lại nói chúng ta cả ngày xuống đất, sâu lại không ít, con chuột trong nhà cũng bắt không ít, dư lại toàn muỗi cùng ruồi bọ, ai lại muốn tốn công đi bắt? Cho nên, Trương Căn Phát nói thôn chúng ta bị điểm danh, diệt trừ bốn hại quá lạc hậu, như vậy không được, muốn chúng ta từ giờ trở đi coi trọng lên, trọng điểm là bắt lão gian nhi, còn nói cái gì từng nhà đều có nhiệm vụ, không đủ nhiệm vụ thì khấu công điểm, lại nói cái gì vượt mức hoàn thành còn khen thưởng công điểm. Nghe hắn nói đến buổi sáng ngày mai cũng nói không xong, đội trưởng thúc còn muốn bắt đầu làm việc đại gia liền tan."

    Mạc Như: "Lão gian nhi là gì?"

    "Nga, chính là chim sẻ."

    Mạc Như: . Là rất gian xảo.

    "Chim sẻ không thể đánh, nó ăn lương thực cũng ăn sâu đâu, đánh chim chóc đến lúc đó sâu liền nhiều, phiền toái."

    Hiện tại còn không có nông dược gì đâu.

    Chu Minh Dũ nói: "Phía trên cũng không nghe, không có việc gì, chúng ta kéo dài công việc thì tốt rồi, cùng lắm thì bắt nhiều con chuột."

    Hai người một lần nữa nằm xuống, bên tai có tiếng muỗi ong ong càng ngày càng vang, làm người thật phiền lòng!

    Mạc Như nói: "Lúc em ngủ còn không có muỗi, lúc này sao lại nhiều như vậy?"

    Chu Minh Dũ nhỏ giọng nói: "Em không phải cắt rất nhiều cỏ dại sao, có phải hay không có ngải cứu, lấy ra để huân muỗi."

    Mạc Như ý niệm ở không gian lay một chút, quả nhiên tìm được một đống ngải thảo, ngải thảo là thứ tốt, đời sau huân ngải cứu đều nói cũng có chút niên đại đâu. Bất quá những ngảo thảo này vẫn chưa phơi khô không có cách nào đốt lửa huân, cô chỉ có thể lấy ra phần phật phần phật để an ủi tâm lý.

    Nhưng vẫn luôn phần phật thì không ngủ được, thực mau cô sờ soạng ra một bí quyết, cô dùng ý niệm khống chế không gian, sau đó bắt tay đặt ở trên đỉnh đầu, đem một cây ngải thảo lặp lại nhanh chóng thu vào thả ra, như vậy liền có gió cùng hương vị có thể xua đuổi muỗi.

    Như vậy lại là biện pháp tốt, cô luyện tập một chút, càng ngày càng thuần thục, cảm giác mình nửa ngủ nửa tỉnh đều có thể hoàn thành!

    Sau lại cư nhiên ngủ ngon lành, một chút cũng không cảm thấy muỗi cắn.

    Bọn họ ngủ rồi cũng không biết, nếu là có người cầm đèn tới xem, sẽ phát hiện một hiện tượng thần kỳ: Hai người trên đỉnh đầu dài ra một cây ngải thảo lớn, trong chốc lát xuất hiện trong chốc lát biến mất, mà chung quanh muỗi càng ngày càng nhiều ô ô mênh mông, cuối cùng không biết vì cái gì biến mất..
     
    Thanh ngu thích bài này.
  2. Achieu

    Bài viết:
    12
    Chương 11: Tay thiện nghệ!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    nh1m22, Kim KayleeThanh ngu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...