Welcome! You have been invited by Memory to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 691: Cháu dâu ngoan

"Noãn Noãn, cháu không nói đùa chứ?"

"Làm sao có thể!" Noãn Noãn cười tủm tỉm nói: "Cháu dám cam đoan bằng năng lực của cháu, những nguyên thạch có phỉ thúy ở trong đó còn có rất nhiều, đến lúc đó cháu bí mật tìm người cắt ra phỉ thúy, qua mấy ngày nữa thành phố Giang muốn cử hành một trận đấu giá, bởi vì bên trong trận bán đấu giá này có một cái vòng là cháu quyên tặng cho bộ đội, cho nên cháu sẽ đi tham gia đấu giá, đến lúc đó liền đem những phỉ thúy này đấu giá luôn."

"Vòng? Cháu muốn đấu giá vòng gì?" Lão gia tử cảm giác cả người cháu dâu nhà ông đều là bí mật!

Chung Noãn Noãn đem chuyện Eden tặng vòng cho cô, thế nhưng mà Giang Xu Uyển lại muốn chiếm làm của riêng nói cho lão gia tử, lão gia tử nghe xong tức giận đến mức liên tục hừ lạnh.

Nếu như không phải về sau Chung Noãn Noãn nói cô đã điều tra rõ ràng bí mật nhà họ Chung, lão gia tử cảm giác ông sắp không khống chế nổi lực hồng hoang trong cơ thể, làm người nhà họ Chung cùng nhà họ Giang đều tiếp nhận sự chế tài của pháp luật.

Quả thực quá ghê tởm.

Khi biết Noãn Noãn nhà bọn họ lại muốn đấu giá một cái vòng có giá trị một trăm triệu cùng phỉ thúy sắp khai thác ra, quyên tặng số tiền nhận được từ đấu giá này cho bộ đội, lão gia tử cảm thán --

"Noãn Noãn, cháu thật sự là quá có lòng!"

"Không có gì, đây là điều mà một chuẩn quân tẩu như cháu phải làm. Nếu như trang bị của quân đội có thể tăng lên, trình độ sinh hoạt của binh sĩ có thể đề cao, lực chiến đấu của bọn họ có thể tăng cường, như vậy trên chiến trường, người liên lụy anh Xích Dương liền sẽ ít đi."

Đúng vậy, đối với Noãn Noãn tới nói, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được nhiều đạo lý lớn như vậy. Đạo lý duy nhất của cô chính là, tất cả những chuyện có lợi với anh Xích Dương, cô đều nguyện ý đi làm.

Lão gia tử nghe được lời nói của Noãn Noãn, không hiểu liền ướt hốc mắt.

Năm đó nếu như người phụ nữ kia cũng có thể đối xử như vậy với ba Xích Dương, vậy ba Xích Dương hẳn là sẽ không mất đi ý muốn sống sót, tráng niên mất sớm đi?

Cho nên cho dù trên người Noãn Noãn có một chút vấn đề nhỏ, nhưng nhìn ánh sáng trong suốt cùng tình yêu thuần túy trong mắt Noãn Noãn, Xích lão gia tử cảm thấy, cho dù thân phận của cô thật sự có vấn đề, cháu dâu này ông chắc chắn cũng sẽ muốn.

Đang định gửi tin tức cho bên thủ đô, nghĩ biện pháp làm một cái thân phận khác cho Chung Noãn Noãn, kết quả Noãn Noãn liền nhận được điện thoại của Lãnh Tấn Bằng.

Sau khi tắt điện thoại, lão gia tử hỏi: "Tiểu Lãnh gọi điện thoại cho cháu? Cậu ta hẹn cháu ăn cơm?"

"Vâng." Noãn Noãn gật đầu.

"Hôm nay cháu phải châm cứu cho cậu ta?"

"À không!"

"Vậy tại sao cậu ta lại chạy tới làm bóng đèn của chúng ta?"

Chung Noãn Noãn: "..."

Ông nội ngài thật tự giác, chẳng lẽ chỉ có chú Lãnh là bóng đèn sao?

"Cháu cũng không biết. Cháu nghe thanh âm của chú Lãnh cảm giác có chút nghiêm túc, đoán chừng là tìm cháu có chuyện gì đi."

"Ừ. Vậy liền để cậu ta tới đi. Không có việc gì, có ông nội ở đây."

Hốc mắt Chung Noãn Noãn nóng lên: "Vâng, có ông nội ở đây, cháu không sợ cái gì."

Lúc Chung Noãn Noãn cùng lão gia tử đến, Xích Dương đã đến rồi.

Xe còn không ổn định, Chung Noãn Noãn liền thấy thấy trước cửa quán ăn tại nhà đứng một người đàn ông mặc quân trang, thân hình thẳng tắp, giống một gốc cây tùng bách.

Nói thật, nhìn quen dáng vẻ của những lính đánh thuê quốc tế đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi kia, cô thật sự rất thích loại người đàn ông cho dù là đứng thẳng, cũng là cẩn thận tỉ mỉ như anh Xích Dương.

Loại đàn ông này là điển hình của đứng như tùng ngồi như chuông, cho dù không xem mặt, cũng có thể soái cô vẻ mặt máu.

Nhìn thấy xe chở Chung Noãn Noãn bọn họ tiến đến, Xích Dương lập tức đi nhanh tới, mở cửa xe giúp bọn họ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 692: Nằm cũng trúng đạn

"Ông nội, Noãn Noãn."

Chung Noãn Noãn đi ra ngoài trước, sau đó hai người cùng nhau nâng lão gia tử ra.

Vốn dĩ để cảnh vệ viên cùng đi vào ăn cơm, lão gia tử lại để cảnh vệ viên thay phiên đi vào ăn. Trông giữ chiếc xe. Dù sao trong này có đế vương lục giá trị 50 trăm triệu cùng phỉ thúy cấp cao còn chưa khai thác ra. Cũng không thể để đồ vật giá trị mấy chục trên trăm trăm triệu bị kẻ trộm lấy đi.

"Xảy ra chuyện gì?" Xích Dương thấy lão gia tử cực kỳ bảo bối chiếc xe, không nhịn được hỏi.

Sau đó lão gia tử liền vô cùng sinh động kể lại chuyện phát sinh ở Lăng Vân Hiên ngày hôm nay.

Xích Dương nghe xong, cả khuôn mặt đều đen xuống dưới.

Sau khi nghe xong, nhanh chóng kéo tay Noãn Noãn, kiểm tra tổ chức mềm trên tay cùng cánh tay, xương tay của cô, sau đó lại ngồi xổm xuống bóp tổ chức mềm trên đùi cùng xương đùi của cô một chút, thấy Noãn Noãn không đau, lúc này mới đứng người lên, vẻ mặt lo âu hỏi: "Noãn Noãn, không sao chứ?"

Noãn Noãn nhìn vẻ mặt lo lắng của Xích Dương, trong lòng tràn đầy cảm động, lắc đầu nói: "Anh Xích Dương, em không sao, em rất tốt! Không tốt chính là cô ta! Anh không nghe ông nội nói sao, cô ta bị em đánh vào trong hồ nước hai lần đâu!"

Dứt lời, Noãn Noãn còn giơ lên nắm tay nhỏ của cô, kiêu ngạo mà lung lay trước mặt Xích Dương, thật giống như một con mèo nhỏ quơ bàn chân lông xù mềm mại của mình khoe khoang với chủ nhân rằng mình đánh ngã một con chó nhát gan lại khoe khoang nằm bò xuống.

Xích Dương thấy vậy không nhịn được xoa đầu cô hai cái. Nếu như không phải ông nội ở đây, anh khẳng định đã hôn cô.

Cô gái nhỏ của anh, khoe khoang đều đáng yêu như vậy.

Mặc dù như thế, lão gia tử vẫn đứng trước mặt hai người, mắt trông mong nhìn xem hai người tú ân ái, quả thực là lại vui vẻ lại xấu hổ.

Từ trước tới nay chưa từng gặp cháu trai nhà ông đối với người nào tốt như vậy.

Đặc biệt là con gái, mặc kệ là loại hình gì, cháu của ông luôn luôn là khuôn mặt lãnh khốc, trừ khi là sĩ quan nữ quân nhân nhất định phải giao lưu, nếu không đừng nói không cần mắt nhìn người khác một chút, cho dù là bị người tới gần anh trong vòng một mét, khí tràng của anh sẽ triển khai toàn bộ, vẻ mặt không vui, dọa những cô gái kia muốn tới gần anh lại không dám tới gần.

Làm hại ông hơi kém đều cảm thấy những lão già kia nói đúng, cháu trai nhà ông khả năng thật không thích phụ nữ, mà thích tên Ninh Văn Hạo cả ngày đi cùng với anh kia.

(Ninh Văn Hạo hung hăng hắt xì một cái, biểu thị bản thân rất không hiểu ra sao)

Thật không nghĩ tới đứa cháu trai đối đãi phụ nữ rất khắc nghiệt kia, lúc đối mặt Noãn Noãn lại có thể hóa thân thành nhiễu chỉ nhu như vậy. Làm lão già như ông đứng ở một bên mặc dù cảm thấy bản thân là bóng đèn lớn, nhưng lại vô cùng vui mừng.

Sau khi xác định cô vợ nhỏ không có việc gì, Xích Dương mới lên tiếng: "Chuyện của Lăng Phẩm Viện em cũng không cần quản, ngày mai anh sẽ tìm cô ta để nói chuyện, sẽ để cho cô ta hoàn toàn hết hi vọng, cam đoan về sau sẽ không lại tổn thương em."

Noãn Noãn bĩu môi: "Cô ta chính là đồng nghiệp của anh, không đánh được cũng không chửi được, anh ưu tú như vậy, chưa chừng người ta lại căn cứ tâm tình ngọc đá cùng vỡ cũng muốn phân cao thấp với em giống như Âu Minh Tịch thì sao?"

Nhìn bộ dáng phiền muộn của Noãn Noãn, Xích Dương không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Em đây là đang ghen sao?"

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Xích Dương, Noãn Noãn thật buồn bực, miệng bĩu một chút: "Anh cứ nói đi?"

"Rốt cục nhìn thấy Noãn Noãn nhà anh để ý anh như vậy mà ghen tị một hồi, anh rất vui vẻ." Nhỏ giọng nói xong, không đợi Chung Noãn Noãn nói cái gì, Xích Dương đã nhìn về phía lão gia tử: "Ông nội, chúng ta đi vào đi."

Nhìn vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, trong lòng lão gia tử là vui mừng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 693: Vợ chồng đồng lòng

Nhanh chóng gật đầu, đi theo Xích Dương cùng cháu dâu vào phòng của bọn họ.

Bởi vì là quán cơm tại nhà, trước cổng mỗi một căn phòng nhỏ đều có chỗ để xe riêng, lại thêm vị trí nơi này bí ẩn, cho nên nơi này ngoại trừ việc có thể sử dụng Server để gọi phục vụ, khoảng cách giữa các phòng cũng đều khá xa xôi.

"Thêm một vị trí cho chú Lãnh, chú ấy muốn tới."

"Chú ấy tới làm gì?"

"Không biết, chú ấy chỉ hỏi chúng ta ăn cơm ở đâu, sau đó liền nói muốn tới."

Xích Dương nhíu mày, cảm giác người này tại sao lại càng đánh càng hăng? Không sợ bị cẩu lương dìm sao?

'Ông nội, ông đói không? "Chung Noãn Noãn hỏi.

" Không đói bụng không đói bụng, vừa rồi đi theo cháu ăn nhiều đồ ăn vặt ở thành phố Giang như vậy, chúng ta chờ tiểu Lãnh tới cùng nhau ăn đi. "

Chung Noãn Noãn cũng cảm thấy lão gia tử hẳn còn chưa đói, cho nên liền để phục vụ mang trà lên trước, chờ Lãnh Tấn Bằng đến mọi người cùng nhau ăn cơm.

Vốn dĩ 3 người ngồi ở trong phòng, bởi vì chưa tới thời gian ăn cơm, giờ phút này 8 tên cảnh vệ viên đều đứng ở trong sân tuần tra, tất cả đều an nhàn tường hòa như vậy.

Thế nhưng mà đột nhiên, Xích Dương và Noãn Noãn đều có phản ứng.

Xích Dương ngồi bên trái lão gia tử, Noãn Noãn ngồi bên phải lão gia tử, đột nhiên, Noãn Noãn động trước, sau khi nói một tiếng" Cẩn thận "với Xích Dương, cô đã đi đầu nhấn thân thể của lão gia tử xuống một chút.

Ngay khi thân thể của lão gia tử vừa mới cúi xuống, một cái gạt tàn thuốc màu đen chất lượng cực tốt vừa lúc bay tới, bay về phía trên trán lão gia tử.

Một viên đạn trực tiếp nện vào gạt tàn thuốc, phát ra một tiếng vang bén nhọn. Trong lúc đạn bị đẩy lùi, ngay lúc này gạt tàn thuốc cũng bay ra ngoài," Phịch "một tiếng đập phá cửa sổ đằng sau, nặng nề nện vào một sát thủ che mặt đang muốn xông tói từ cửa sổ phía sau.

Sát thủ kia bị gạt tàn thuốc đập mạnh như vậy, trực tiếp ngã xuống ra ngoài. Bị cảnh vệ viên vừa lúc chạy tới bắn một phát súng liền bị mất mạng.

Rất nhanh, một đoàn sát thủ che mặt nhanh chóng vọt về phía phòng này. Ngoài cửa cảnh vệ viên rất nhanh liền chiến đầu cùng những sát thủ này.

Bởi vì số lượng sát thủ đông đảo, nhìn ra có mười người, chẳng những vũ lực giá trị siêu cao, từng người đều có hình thể cao lớn, nhìn không giống như là người nước Z, ngược lại giống như là sát thủ được mời đến từ nước ngoài.

Mấy tên cảnh vệ viên mấy lần muốn tới gần lão gia tử, nhưng từng người đều bị sát thủ cuốn lấy.

Vũ khí của những sát thủ này cơ hồ đều là súng máy, điều này nháy mắt khiến nhóm cảnh vệ viên tay cầm súng lục rơi vào thế yếu.

Mặc dù tạm thời còn không có bất kỳ người nào bị thương, thế nhưng mà hỏa lực lại bị áp chế gắt gao.

Nhóm sát thủ này huấn luyện cực kì có trật tự, phân 10 người đối phó 8 tên cảnh vệ viên, còn lại 10 người liền tập trung hỏa lực đối phó Chung Noãn Noãn, Xích Dương cùng lão gia tử.

Xích Dương một bên dùng cái bàn đá cẩm thạch che chắn hỏa lực ở phía trước, một bên móc súng lục ra đưa cho Noãn Noãn.

" Noãn Noãn, có thể chứ? "

Noãn Noãn gật đầu:" Không thành vấn đề."

Có sự cam đoan của Noãn Noãn, Xích Dương gần như không có bất kỳ hoài nghi gì, trực tiếp liền xông ra ngoài.

Mặc dù trên người không có súng, nhưng mà đối mặt 10 tên sát thủ đang hiện lên hình quạt vây quanh ở bên ngoài, trong lúc Xích Dương xoay người một cái, 10 chén nước đã bay ra ngoài từ các phương hướng khác nhau, đập vào chính giữa trán của 10 tên sát thủ đang bắn phá về phía bọn họ.

Mặc dù chén nước không có cách nào đánh chết người, nhưng mà lấy sức lực của Xích Dương, trong nháy mắt đem 10 tên sát thủ kia nện cho đầu óc choáng váng.

Thừa dịp khoảng thời gian chúng sát thủ ngây người ngắn ngủi, Xích Dương một quyền một khuỷu tay phân biệt tập kích về phía đầu hai tên sát thủ, tại chỗ trực tiếp đánh bạo đầu hai người kia.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 694: Thật lợi hại

Nhưng đây cũng chỉ là giết hai người mà thôi.

Cái chết của hai tên sát thủ đã tranh thủ thời gian cho những tên sát thủ còn lại, sau khi lấy lại tinh thần, đám người kia nhao nhao bưng súng máy lên bán phá về phía Xích Dương.

Nhưng mà tốc độ của bọn họ nhanh, tốc độ của Xích Dương còn nhanh hơn bọn họ, ngay khi bọn họ bắn phá về phía anh, Xích Dương đã nhanh chóng xoay người, nhắm ngay họng súng về phía mấy tên sát thủ cách anh gần nhất.

"Cộc cộc cộc.."

Theo một trận bắn phá, hơn phân nửa sát thủ đã bị Xích Dương giải quyết, tiện thể anh còn giải quyết luôn mấy tên sát thủ đang cuốn lấy cảnh vệ viên.

Nhưng lại vẫn có hai tên sát thủ cách anh rất gần đã ngay lập tức lăn ra, mặc dù chân hoặc là chỗ khác trên người đều bị thương ở những trình độ khác nhau, nhưng lại sẽ không nguy hiểm cho tính mạng. Quan trọng nhất chính là tuyệt không ảnh hưởng bọn họ nổ súng.

Cho nên thừa dịp hỏa lực của Xích Dương nhắm ngay mấy tên sát thủ khác, hai tên sát thủ này cũng nổ súng trong cùng một thời điểm.

Vốn dĩ còn muốn giải quyết thêm hai tên sát thủ bên phía cảnh vệ viên, nhưng bất đắc dĩ họng súng bên này đã nhắm ngay anh, lại không tránh liền không còn kịp rồi.

Nhưng nếu có thể giải quyết thêm hai tên sát thủ, bên phía cảnh vệ viên liền có thể lập tức chi viện cho Noãn Noãn.

Ngay lúc Xích Dương dốc hết sức lực muốn giết thêm một người, cùng thời điểm đó, Noãn Noãn ra tay.

Mặc dù cái bàn đá cẩm thạch đủ dày, nhưng mà trải qua trận oanh tạc luân phiên của 10 tên sát thủ trước đó, bên ngoài đã bị đánh thủng trăm ngàn lỗ.

Chung Noãn Noãn dùng súng chống đỡ nơi yếu nhất của cái bàn, bắn một phát về phía trước, sau đó đầu súng chỉ di chuyển một chút, nhiều nhất là qua 0.1 giây, lại nổ phát súng tiếp theo.

Lão gia tử kinh nghi nhìn Noãn Noãn nổ súng về phía cái bàn.

Nổ súng cách cái bàn, cái này có tác dụng không?

Không nói đến cái bàn có thể bị đánh xuyên hay không, cho dù bị đánh xuyên, có thể đánh vào người ở bên ngoài sao?

Cũng đừng không đánh trúng người bên ngoài, cái bàn lại bị hoàn toàn đánh nát..

Chẳng qua lão gia tử nghĩ như vậy, lại cũng không nói cái gì.

Mặc dù nổ súng như vậy rất không khoa học, nhưng mà không chịu nổi lão gia tử vô điều kiện tin tưởng Noãn Noãn.

Cho nên một súng bắn ra, lão gia tử phát hiện, cái bàn này chẳng những không nát, ngược lại dễ như trở bàn tay liền bị Noãn Noãn bắn ra một cái lỗ nhỏ.

Chỉ nghe bên ngoài có người rên khẽ một tiếng, sau đó liền truyền đến thanh âm người ngã xuống đất. Lập tức, lại truyền tới một thanh âm tương tự.

Lão gia tử: "!"

Lão gia tử biết, người bên ngoài khẳng định đã bị đánh trúng. Ông há hốc mồm mở to hai mắt nhìn Noãn Noãn!

Quả nhiên không hổ là cháu dâu của ông, như vậy đều có thể đánh trúng người. Vẫn là một lần hai cái!

Thật lợi hại!

Lão gia tử không biết là, Noãn Noãn không chỉ đánh trúng đối phương, cô vẫn là trước sau như một, trực tiếp bạo đầu đối phương, không để lại một chút cơ hội lật bàn cho đối phương.

Xích Dương đang muốn chuẩn bị tránh né thấy hai người muốn nổ súng về phía anh đã bị trúng đạn, lại không nỗi lo về sau, trực tiếp không chút lưu tình công kích nhóm sát thủ vây quanh cảnh vệ viên ở bên ngoài.

Chờ sau khi sát thủ bên kia phát hiện sát thủ bên này trong nháy mắt đã bị chết sạch, nhao nhao hoảng hốt. Một người trong đó phát ra một trận tiếng còi chuẩn bị rút lui.

Nhưng mà Xích Dương cùng cảnh vệ viên sẽ cho phép bọn họ rút lui sao?

Trước đó là bị những người này đánh không kịp trở tay, lại thêm có lão gia tử, dẫn đến bọn họ bó tay bó chân. Hiện tại nguy cơ bên phía lão gia tử đã bị giải trừ, lại thêm lại có Noãn Noãn bảo vệ, cho nên Xích Dương liền không cố kỵ nữa, tùy tiện giật súng máy của một người trong đó xuống, không chút lưu tình bán phá về phía đám sát thủ kia.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 695: Trang bị lợi hại

Sát thủ chỉ có thể nghĩ biện pháp ẩn nấp, nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể chạy thoát vận mệnh bị Xích Dương xử lý.

Một sát thủ trốn ở sau tường phòng, chuẩn bị đánh lén Xích Dương. Nhưng ngay khi tên đó muốn ra tay, một khung sắt trên đỉnh phòng đột nhiên sụp đổ, trực tiếp đặt ở trên người tên sát thủ đó.

Một tên sát thủ khác cảm giác được Xích Dương đang tới gần, đã bóp cò súng, ai ngờ tường vây sau lưng tên đó đột nhiên đổ, không hề có điềm báo trước vùi lấp anh ta ở phía dưới.

Mặc dù những sát thủ này rất lợi hại, nhưng khi chính diện đối đầu với Xích Dương, lại giống như gà con, hoàn toàn không có lực đánh trả.

Mà Xích Dương không biết là, ngay khi anh thu thập những gà con này, bên ngoài cách phòng ăn 1.5 cây số có một tay bắn tỉa đã nhắm ngay đầu của anh.

"Anh Xích Dương, nằm xuống."

Đột nhiên nghe được tiếng kêu của Noãn Noãn, Xích Dương không cần suy nghĩ, theo bản năng liền ngồi xổm xuống, trong lúc ngồi xổm xuống, còn giải quyết luôn tên sát thủ sau cùng ở cách đó không xa.

Ngay khi anh ngồi xổm xuống, một viên đạn trực tiếp bắn tới địa phương anh vừa mới đứng thẳng. Nhưng bởi vì sau lưng anh cũng không có công trình kiến trúc, cho nên đạn trực tiếp bắn tới chỗ rất xa.

Cách một cây số ở bên ngoài, tay bắn tỉa ở bên trong cao tầng thấy thế, còn tưởng rằng Xích Dương đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt đồ vật, mắng một tiếng "Mẹ nó", cảm thấy là anh may mắn, vậy mà có thể tránh thoát một phát súng trong thời điểm mấu chốt kia.

Chẳng qua bởi vì phía sau Xích Dương cũng không có công trình kiến trúc, cho nên tay bắn tỉa lường trước Xích Dương hẳn là không phát hiện vừa rồi anh kém chút liền bị trúng đạn, cho nên may mắn làm anh quyết định, lại đến một lần!

Nhưng lúc này Xích Dương đã nghe Noãn Noãn, vẫn luôn di động. Mặc dù tốc độ di động không nhanh, nhưng cũng không chậm.

Tay bắn tỉa ở đối diện nhìn qua, còn tưởng rằng Xích Dương tìm kiếm người sống trên mặt đất.

Trong lòng còn đang âm thầm vui vẻ, dưới tình huống đối phương đang buông lỏng, phát súng này, anh nhất định sẽ thành công.

Mặc dù đồng bạn của anh đều chết hết, nhưng mà cái chết của đồng bạn đổi lấy thành công của anh, càng thể hiện giá trị tồn tại của anh.

Vốn là đến đánh giết Xích Nguyên Thịnh, nếu Xích Dương cũng ở đây, anh quyết định trước tiên đánh chết Xích Dương, lại giết Xích Nguyên Thịnh. Vậy anh liền lập công lớn.

Mà anh không biết là, ngay lúc anh lần lượt nhắm chuẩn Xích Dương, chuẩn bị nổ súng, nhưng lại để Xích Dương lần lượt đào thoát từ họng súng của anh, chạy đến trước mặt một thi thể khác xem xét tình huống, Chung Noãn Noãn đã nhặt lên súng ngắm có tầm bắn 500 mét ở trên mặt đất bắt đầu tháo dỡ.

"Noãn Noãn, khoảng cách của đối phương xa như vậy, em dùng loại súng này xác định có thể đánh giết đối phương sao?"

Chung Noãn Noãn mỉm cười: "Vâng, em có một người bạn là người yêu thích phương diện này, chỉ cần đổi nòng súng một chút, dùng nòng súng của em là được."

Sau đó dưới ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của tất cả mọi người, Chung Noãn Noãn lấy ra hai ống đen từ bên trong túi xách. Ống đen nhìn rất nhẹ và tinh xảo, hình dáng tương tự với ống giảm thanh, thế nhưng mà Chung Noãn Noãn lại thuần thục tháo dỡ toàn bộ nòng súng của súng ngắm kia.

Xích Dương ngay lập tức nhìn ra mánh khóe.

"Sau khi vật này biến thành nòng súng, tầm bắn xa bao nhiêu?"

"Đúng vậy, ống đen nhìn như vật không ra gì này chính là nòng súng, thêm một ống tầm bắn sẽ tăng thêm 500 mét."

Cô buồn nôn nhất chính là tay bắn tỉa núp ở phía sau bắn lén, cho nên bên trong túi xách của cô tùy thời đều mang 4 ống.

Hiện tại trên thế giới, súng ngắm có tầm bắn xa nhất cũng chỉ có 2400 mét, dưới tình huống bình thường, trừ khi là lính đánh thuê đỉnh cấp, nếu không sát thủ bình thường rất khó giết người tại khoảnh cách 2400 mét.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 696: Ngược đối thủ

Dưới tình huống bình thường những tay súng bắn tỉa này đều thích giết người ở khoảng cách 1000 mét, hoặc là 1500 mét, cho nên cô mang theo 4 cái ống, hoàn toàn đủ dùng.

Cũng giống như hiện tại, chỉ cần 2 cái ống, lại thêm bản thân súng ngắm có tầm bắn 500 mét, tổng cộng 1500 mét, vừa đủ để có thể đánh giết người kia.

Vốn dĩ Xích Dương đang cố làm bộ kiểm tra thi thể, lão gia tử vẫn luôn trốn ở đằng sau mặt bàn không hề đi ra, cho nên tay súng bắn tỉa kia vẫn luôn tìm cơ hội ý đồ đánh giết Xích Dương.

Rốt cục, 40 giây sau, Xích Dương không động.

Khóe môi tay bắn tỉa giương lên một nét cười tàn nhẫn.

Nhưng ngay khi anh sắp điều chỉnh lại súng, đã thấy Xích Dương thông qua kính viễn vọng của súng ngắm, cười với anh một cái.

Tay bắn tỉa giật mình, bỗng cảm giác không ổn.

Sau một lúc hoảng thần, tay bắn tỉa lại nhắm chuẩn lần nữa. Nhưng mà lần này, xuất hiện trong tầm ngắm, lại là Chung Noãn Noãn.

Chính là Chung Noãn Noãn lại giương môi, nộ ra một cái cười lạnh khinh miệt đối với anh.

Ánh mắt của Chung Noãn Noãn nhìn anh hoàn toàn khác với ánh mắt Xích Dương nhìn anh.

Ánh mắt Xích Dương nhìn anh mặc dù là hướng về phía bên này, nhưng mà thông qua kính viễn vọng của súng ngắm, anh có thể nhìn thấy anh mắt của Xích Dương là mơ hồ, dù là mặt cùng đôi mắt đều đối diện anh, nhưng con ngươi không tập trung ở trên người anh.

Nhưng mà vì sao ánh mắt Chung Noãn Noãn có thể chuẩn xác không lầm tập trung ở trên người anh, hơn nữa còn có thể đối mặt với anh thông qua kính viễn vọng của súng ngắm?

Chờ đến lúc thấy Chung Noãn Noãn giơ súng cầm trong tay, mà họng súng còn ngắm ngay anh, tay bắn tỉa quá sợ hãi, chuẩn bị vứt súng rời đi.

Thế nhưng mà nghĩ lại..

Mẹ nó không đúng!

Cho dù người phụ nữ này có thể nhìn thấy anh thì sao?

Cô cho là súng có tầm bắn 500 mét trên tay cô có thể đánh đến anh?

Ngoài nghề!

Khóe môi tay bắn tỉa vốn dĩ đã chuẩn bị chạy trốn lộ kia lộ ra một nét cười, con mắt xuyên thấu qua ống ngắm nhìn Chung Noãn Noãn, khiêu khích dùng môi nói --

"Đến!"

"Phanh!"

Tay bắn tỉa đang muốn bóp cò đột nhiên cảm giác tay đau đớn một hồi, hét thảm một tiếng.

Cúi đầu xem xét, tay phải của anh cùng chỗ cò súng, vậy mà đã bị đánh nát.

Trong nháy mắt, tay bắn tỉa bị dọa đến thét lên một tiếng.

Anh tuyệt không cảm thấy Chung Noãn Noãn là bắn trượt, mới từ đầu bắn tới tay anh.

Đối với tay bắn tỉa, tay chính là bộ phận có tầm quan trọng ngang hàng với sinh mệnh.

Tay bị mất, tay bắn tỉa liền phế đi.

Mà Chung Noãn Noãn, rất rõ ràng là đang đùa giỡn anh.

Cô không dùng một phát súng giết chết anh, ngược lại là đánh nát tay anh.

Cô ta thật là độc ác!

Nhìn toàn bộ bàn tay đều bị đánh đến mức sắp tách khỏi tay, tay bắn tỉa giận dữ, lại ngắm chuẩn lần nữa, muốn lợi dụng tay trái bắn Chung Noãn Noãn. Dù tay trái của anh không lợi hại bằng tay phải, không thể bắn chết Chung Noãn Noãn, nhưng vẫn có thể làm cô bị thương.

Nhưng mà Chung Noãn Noãn vẫn luôn không động đậy lại giống như mèo trêu đùa chuột, chờ đối phương thật vất vả nhắm chuẩn, lúc này cô mới không tốn sức chút nào giơ súng lên, lại bắn một phát vào tay trái của tay bắn tỉa.

"..."

Tay bắn tỉa lại hét thảm một tiếng.

Lần này, tay trái cùng tay phải của anh đều bị đập nát, cho dù tay bắn tỉa lại không cam lòng, giờ phút này cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng.

Thế là anh chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh vừa mới động, tai trái của anh liền bị bắn xuống.

Tay bắn tỉa lại hét thảm lần nữa, không nhịn được chửi ầm lên: "Biến thái! Cô là người phụ nữ biến thái! Cô biến thái!"

Anh không nghĩ ra, cho dù đối phương muốn anh chết, cùng lắm thì giết anh, cần gì phải tra tấn anh tàn nhẫn như vậy?

"Ba!" Một tiếng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 697: Noãn Noãn trả thù

Lỗ tai bên phải tay bắn tỉa cũng bị bắn rớt.

Tay bắn tỉa bị dọa thảm rồi, nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng mà tên sát thủ thối ý đồ muốn giết anh Xích Dương nhà cô, còn muốn giết ông nội cô, Noãn cô nương có thể tha cho anh ta?

Đây chính là chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.

Cho nên bình thường một súng hoặc là một chiêu có thể làm tên sát thủ mất mạng, lần này, Noãn Noãn nổ súng 5 lần, sau khi đánh nát hai tay của đối phương cùng hai lỗ tai, mới một phát súng bắn trúng giữa trán làm tên sát thủ mất mạng.

Trình độ tinh chuẩn kia, quả thực giống như là dùng súng để ở đầu đối phương sau đó nổ súng.

"Noãn Noãn, thế nào? Đánh trúng không?"

Bởi vì Xích Dương không có cách nào nhìn thấy đồ vật ở quá xa, thấy Chung Noãn Noãn bắn nhiều lần như vậy có chút bận lòng.

Chung Noãn Noãn nhìn người đã chết không thể chết thêm, gật đầu nói: "Vâng, hẳn là đã chết, em thấy anh ta đã ngã xuống."

"Vậy là tốt rồi."

Bởi vì bên này phát sinh bắn nhau, Xích Dương lập tức liền liên hệ với quân đội.

Người của quân đội cùng Lãnh Tấn Bằng gần như là đồng thời đến.

Nhìn xem đầy đất bừa bộn, Lãnh Tấn Bằng trực tiếp trợn tròn mắt.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Xích Dương thuật lại tình huống cho Lãnh Tấn Bằng một lần, sắc mặt Lãnh Tấn Bằng lập tức liền trầm xuống.

Hỏi thăm một chút còn có người sống hay không, xác định những sát thủ kia sau khi ám sát thất bại liền cắn thuốc độc tự sát, liền làm người rửa sạch hiện trường.

Bởi vì quân đội tham gia, lại thêm quán cơm này cũng đủ lớn, khoảng cách giữa các phòng tương đối rộng, mà phòng Xích Dương đặt trước lại ở tận cùng bên trong, cho nên chuyện nơi đây cũng không làm ảnh hưởng đến quá nhiều người.

Mọi người đi gần hết, lúc này Lãnh Tấn Bằng mới nhìn về phía Chung Noãn Noãn, thừa dịp lúc Xích Dương đang bàn giao công việc với người khác, nói với Noãn Noãn: "Noãn Noãn, cháu qua đây một chút, chú có chút chuyện muốn hỏi cháu."

"Vâng."

Xích Dương đang nói chuyện ở bên kia, thính tai nghe được thanh âm nhỏ giọng của Lãnh Tấn Bằng, cảm thấy trầm xuống, lập tức đi tới, một tay liền kéo lại Chung Noãn Noãn sắp đi theo Lãnh Tấn Bằng, bảo hộ ở trong ngực anh.

"Chú có lời gì có thể hỏi cháu, tại sao phải đơn độc hỏi cô ấy?"

Lão gia tử ở một bên cũng nhíu mày, phụ họa cháu trai nói: "Tiểu Lãnh, cậu có chuyện gì cần đơn độc hỏi Noãn Noãn mà người nhà như chúng tôi không thể nghe?"

Lãnh Tấn Bằng: "!"

Tại sao cảm giác giống như là tôi muốn ăn vợ cùng cháu dâu nhà các người vậy?

Chẳng phải là làm theo quy định hỏi thăm một chút thôi sao?

Các người đến nỗi dùng ánh mắt như đang phòng trộm kia nhìn tôi sao?

Rõ ràng là chiến hữu, nhưng giờ phút này lại cảm giác giống như là trong nháy mắt biến thành kẻ thù.

"Chú chỉ là có chút chuyện cần hỏi Noãn Noãn mà thôi, cháu đây là biểu tình gì?" Lãnh Tấn Bằng không vui.

"Noãn Noãn cũng là ân nhân cứu mạng của chú, chú còn có thể đối với nó không tốt sao?"

"Vậy có chuyện gì chú liền hỏi trước mặt cháu cùng ông nội, không cần đơn độc nói chuyện với Noãn Noãn."

"Đúng!"

Xích Dương cùng lão gia tử kẻ xướng người họa, Lãnh Tấn Bằng bị làm cho tức giận đến muốn giơ chân.

Kỳ thật Chung Noãn Noãn biết Lãnh Tấn Bằng muốn đơn độc nói chuyện với cô về cái gì, hiện tại đã đến lúc công khai thân phận của cô. Dù sao cô cũng không muốn anh Xích Dương nhà cô cả ngày sinh hoạt trong sự lo lắng hãi hùng.

"Chú Lãnh, cháu biết chú muốn hỏi cháu cái gì, cháu cũng biết chú không cho anh Xích Dương cùng ông nội biết, là sợ bọn họ bởi vì cháu mà bị tổn thương. Nhưng mà không sao, bọn họ là người thân thân nhất trong cuộc đời này của cháu, cho nên chuyện của cháu, không có chuyện gì là bọn họ không thể biết."

Lãnh Tấn Bằng: "!"

Đúng vậy! Vốn dĩ ông liền muốn lặng lẽ hỏi thăm Noãn Noãn, biết rõ ràng thân phận của cô, lúc này mới có thể sửa lại thân phận của cô lúc quân đội điều tra.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 698: Thân phận của Noãn Noãn

Nếu như thân phận của Chung Noãn Noãn thật sự không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu như ông có thể giúp đỡ, cũng nhất định sẽ hỗ trợ ở mức độ lớn nhất. Chỉ cần Chung Noãn Noãn tiếp cận Xích Dương không phải vì mục đích giết cậu ta là được.

Chẳng qua trải qua chuyện tối nay, đối với Chung Noãn Noãn, Lãnh Tấn Bằng đã rất yên tâm.

Nếu như cô tiếp cận Xích Dương chính là vì giết cậu ta, như vậy đêm nay chính là cơ hội tốt nhất.

Bởi vì mặc dù Xích Dương không dễ dàng bị giết, nhưng mà bên cạnh cậu ta còn có lão gia tử.

Sau khi trải qua chuyện này, Lãnh Tấn Bằng cảm thấy, cho dù thân phận của Chung Noãn Noãn có thể có chút kinh khủng, nhưng ít ra tình cảm của cô đối với Xích Dương là thật.

Ông làm như vậy còn không phải là vì suy nghĩ cho tên nhãi ranh này.

Thế nhưng mà cậu ta đâu?

Chậc chậc!

Nhìn xem bộ dáng hận không thể gặm nét mặt ông của Xích Dương, Lãnh Tấn Bằng cảm thấy rất tức giận.

"Được được được! Các người đều là người tốt, chỉ một mình tôi là người xấu, được chưa!"

Vón dĩ còn tưởng rằng Xích Dương, ít nhất lão gia tử cũng sẽ nói lý giải ông, kết quả Lãnh Tấn Bằng phát hiện bản thân suy nghĩ nhiều.

Chẳng những Xích Dương một bộ dáng "Chú thật sự là người xấu", ngay cả lão gia tử cũng là một bộ dáng "Sao đầu óc cậu lại chậm chạp như vậy", Lãnh Tấn Bằng đã cảm thấy phiền muộn.

"Vậy chúng ta đi vào, vừa ăn cơm vừa nói đi."

Lãnh Tấn Bằng: "..."

Lão gia tử: "..."

Cảnh vệ viên: "..."

"Noãn Noãn, cháu còn có thể ăn được?"

Chung Noãn Noãn gật đầu: "Ăn được! Vì sao lại không ăn được? Hơn nữa hiện tại ông nội khẳng định cũng đói bụng. Mặc dù cái phòng này không thể được, nhưng mà phòng trước của chúng ta không phải cũng không có việc gì sao? Chúng ta đi phòng kia ăn! Đồ ăn đều gọi, không ăn thật không có lời!"

Nhìn đầy đất bừa bộn cùng máu tươi, trong lòng một đám đàn ông yên lặng nói thầm --

Thần kinh của cô gái này phải lớn bao nhiêu!

Lão gia tử đã trải qua rất nhiều lần ám sát như vậy, nhiều đến không thể đếm hết được, cho nên bình tĩnh, thế nhưng mà Noãn Noãn..

Bởi vậy có thể thấy được, Noãn Noãn trải qua tình huống như vậy cũng sẽ không ít hơn lão gia tử.

Chẳng qua Xích Dương lại nhanh chóng phản ứng kịp.

"Được, vậy chúng ta liền đến phòng phía trước ăn. Đồ ăn anh gọi lúc trước cũng đã làm xong, làm bọn họ trực tiếp mang lên là được."

"Vâng!"

Nghe được có thể mang thức ăn lên, bụng Chung Noãn Noãn cũng phối hợp kêu hai tiếng "ùng ục".

Xích Dương đau lòng nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng cho Noãn Noãn: "Nhịn một chút, lập tức liền ăn cơm. Anh gọi đồ ăn đều là món em thích."

"Vâng." Nghe được đều là đồ ăn cô thích, bụng Noãn Noãn lại phối hợp kêu vài tiếng.

Lão gia tử: "..."

Vậy còn ông?

Lãnh Tấn Bằng: "..."

Không cảm giác. Ăn nhiều cẩu lương liền sẽ biết, dù sao tuyệt đối sẽ không có đồ ăn mà ông thích.

Bởi vì cảnh vệ viên cũng lao động một ngày chưa ăn cơm, lão gia tử đau lòng cảnh vệ viên của mình, thế là để bọn họ tiến vào ăn cơm trước, tất cả vấn đề cũng chờ ăn cơm hỏi tiếp.

Lúc ăn cơm, Lãnh Tấn Bằng vốn chỉ muốn ngồi cách Chung Noãn Noãn cùng Xích Dương xa một chút, ai ngờ ông lại ngồi đối diện hai người, nhìn thấy rõ ràng cảnh hai người mặt mày đưa tình, cùng với mỗi một lần gắp thức ăn cho đối phương, Xích Dương vẫn luôn tay ngứa không nhịn được lau khóe miệng cho Noãn Noãn trong lúc ăn cơm.

May mắn ông đã sớm ăn cơm tối ở nhà Selina, nếu không ông khẳng định là không ăn được.

Chờ mọi người ăn đến không sai biệt lắm, toàn bộ cảnh vệ viên cũng đã đi ra, nói chuyện vừa mới bắt đầu.

"Noãn Noãn, hôm nay chú tới nhà Selina. Bởi vì hôm nay tiểu Duệ lại bị công kích, mà Diệp Hải lại muốn mạng của tiểu Duệ lẫn nữa. May mắn được Selina cứu! Cháu nói đúng, Diệp Hải, chính là một con rắn độc."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 699: Người nhà

Lời nói của Lãnh Tấn Bằng làm Xích Dương nao nao.

Anh biết Diệp Hải là loại người tâm tư có chút sâu, nhưng lại không nghĩ tới anh ta sẽ thật sự muốn mưu hại tính mạng của Lãnh Kỳ Duệ.

Chẳng qua Chung Noãn Noãn lại giống như đã sớm đoán được, mỉm cười: "Mặc dù loại chuyện này rất làm người tức giận, nhưng mà có thể thông qua chuyện này làm chú Lãnh thấy rõ ràng bộ mặt thật của Diệp Hải, cũng rất đáng giá. Chí ít về sau Lãnh Kỳ Duệ sẽ không lại bị Diệp Hải hại."

Lãnh Tấn Bằng thở dài: "Đúng vậy."

"Cậu muốn hỏi cái gì liền hỏi đi. Quanh co lòng vòng như vậy, cậu còn là quân nhân hay không? Tiểu Lãnh, cậu thay đổi!"

Lãnh Tấn Bằng: "..."

Lão gia tử ở một bên sốt ruột đến miệng đều muốn nổi bong bóng, ngay cả đồ ăn đều ăn không ngon, kết quả thật vất vả nói đến chuyện chính, Lãnh Tấn Bằng lại nói chuyện con cậu ta.

"Chú muốn nói là, hôm nay chú đến cảm ơn Selina, thế mới biết, hóa ra Selina lại là con gái của công tước Y Đốn ở nước Y. Mặc dù là con nuôi, nhưng mà công tước Y Đốn lại rất thích cô ta, không những ghi tên cô ta vào gia phả, còn tuyên bố muốn đem di sản phân cho Selina cùng em gái cô ta. Chú biết quan hệ của cháu cùng Selina rất tốt, chú còn biết cháu cùng Selina, Eden đều lớn lên ở cô nhi viện nước ngoài.

Như vậy điều này nói rõ, trước đó lúc Xích Dương gửi báo cáo kết hôn, tự thuật về quá khứ của cháu là không đúng. Mặc dù cháu là con gái của Chung Khuê Quân, nhưng mà quá khứ của cháu lại không bình thường. Cháu cũng biết Xích Dương là sĩ quan ưu tú cực kỳ quan trọng của quân ta, đối với hôn sự của hai cháu chú cũng là vui thấy việc thành. Thế nhưng mà cháu cũng biết, nếu như chú là tư lệnh, là lãnh đạo trực tiếp của Xích Dương, chú nhất định phải thực hiện chức trách của chú, điều tra rõ ràng thân phận vợ chưa cưới của Xích Dương. Cho nên, chú hi vọng cháu có thể nói rõ ràng cụ thể cho chú."

Sợ Chung Noãn Noãn khó xử, Lãnh Tấn Bằng lại nói thêm một câu --

"Nơi này đều là người cháu có thể tin cậy. Nếu như cháu có nỗi khổ gì, chúng ta đều sẽ cố gắng hết sức trợ giúp cháu."

Xích Dương nghe được mấy câu đầu liền muốn tức giận, nhưng mà nghe được câu sau, anh lại thu liễm biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt, cầm tay Chung Noãn Noãn dịu dàng nói: "Yên tâm, chúng ta đã là người một nhà, cho dù như thế nào, chúng ta đều sẽ ở cùng một chỗ!"

Chung Noãn Noãn: "..."

Bị anh Xích Dương liêu thất điên bát đảo, thế nhưng mà trong lòng lại tràn ngập một sự hạnh phúc khó nén.

Loại hạnh phúc này, là đời trước cô cố gắng cả đời cũng không theo đuổi được.

Đối với một lính đánh thuê mà nói, tiền tất nhiên quan trọng, nhưng khi phát hiện trong sinh mệnh chỉ còn lại tiền, như vậy sinh mệnh sẽ tái nhợt cỡ nào.

Cho nên đời trước cô vội vã khát vọng tình thân như vậy, nếu không phải là bởi vì khi đó mặc dù Giang Xu Uyển cùng Chung Khuê Quân che dấu vô cùng tốt cũng rất làm cô thất vọng, cô thật sự có thể xem ở bọn họ thích tiền, chiều chiều bọn họ, cho bọn họ rất nhiều rất nhiều tiền mà bọn họ không tưởng tượng được.

Chẳng qua đời trước không có được, đời này, cô cuối cùng cũng đạt được.

Xích Dương không chỉ là người yêu của cô, cũng là người nhà của cô!

"Noãn Noãn, ông nội cũng là người nhà của cháu. Nếu là có cái gì, ông nội khẳng định sẽ đứng về phía cháu. Tuyệt không hai lời."

Nhìn ánh mắt kiên định của lão gia tử, đôi mắt của Chung Noãn Noãn lại ướt.

Lão gia tử chính là người bao che khuyết điểm như vậy.

Ông rất chính trực, rất chính phái, xem người cũng rất bắt bẻ. Thế nhưng mà nếu bị ông nhận định, ông sẽ đối với người đó rất tốt rất tốt rất tốt!

Đời trước, dù biểu hiện của cô không được tốt, thế nhưng mà một khi lão gia tử nhận định, ông cũng sẽ bảo vệ cô giống như là một người ông chân chính. Chỉ là thỉnh thoảng thở dài làm cô biết, đối với đoạn hôn nhân này, ông cuối cùng vẫn là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Chẳng qua một đời này, cô sẽ không lại làm ông nội có một chút xíu tiếc nuối.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 700: Sunny

Cô sẽ để ông nội có một tuổi già hạnh phúc.

Lãnh Tấn Bằng nhìn cả gia đình đoàn kết này, vừa ghen tị lại vừa phiền muộn.

"Hắc, hắc, hắc, chẳng qua chỉ là hỏi thăm thân phận chân thực của Noãn Noãn một chút mà thôi, các người từng người sao lại giống như muốn trở mặt thành thù với chú vậy? Noãn Noãn là cô gái tốt, chú tin tưởng Noãn Noãn nhất định sẽ không phải là dạng người như các người nghĩ."

Xích Dương tức giận.

"Dạng người như cháu nghĩ? Cháu có thể nghĩ là dạng gì?"

Lãnh Tấn Bằng: "..."

"Tiểu Lãnh, bây giờ cậu nói chuyện càng ngày càng không có trình độ."

Lão gia tử ở một bên cũng bất mãn nói.

Lãnh Tấn Bằng: "..."

Cảm giác lời này không có cách nào hỏi tiếp.

Chung Noãn Noãn bị Xích Dương, ông nội còn có chú Lãnh chọc cười.

"Anh Xích Dương, ông nội, chú Lãnh, kỳ thật cháu đích xác không phải đứa bé từ vùng núi xa xôi trở về thành thị để tìm ba mẹ."

Một câu, trái tim Xích Dương đã nâng lên cổ họng, bắt lấy tay Noãn Noãn, nắm thật chặt, trong mắt đều là lo âu và đau lòng. Sợ nghe được chuyện anh không muốn nghe nhất.

Nhìn ánh mắt vô cùng lo lắng cùng khổ sở của anh Xích Dương, Chung Noãn Noãn mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Cô liền nói sao anh Xích Dương lại đưa khẩu súng cho cô, hóa ra là đã sớm hoài nghi cô.

Quả nhiên trải qua sinh hoạt kiêu ngạo quen rồi, lúc đóng vai hắc đào Q cùng tay bán tỉa trên máy bay cô liền hối hận, nên nhịn đau nhức một chút, thay đổi xương cốt một chút.

Chẳng qua biết liền biết đi.

Đã sớm biết sẽ có một ngày này, cho nên từ lúc 12 tuổi chuẩn bị thoát ly tổ chức, cô cũng đã bắt đầu tẩy trắng quá khứ của bản thân.

"Noãn Noãn.."

Thấy Chung Noãn Noãn muốn nói lời kế tiếp, Xích Dương dọa đến mức không dám nghe.

Chung Noãn Noãn mỉm cười, duỗi ra một cái tay khác, xoa lên cái tay đang cầm thật chặt tay cô của Xích Dương, nói ra từng chữ --

"Cháu là con gái út của công tước Y Đốn, tên cháu là Sunny."

"Cái gì?"

Nói thật, Lãnh Tấn Bằng đã đoán được thân phận này, người giật mình chính là Xích Dương cùng lão gia tử mà thôi.

Giật mình nhất hẳn là Xích Dương.

Bởi vì ngay từ khi hoài nghi thân phận của Noãn Noãn, Xích Dương đã cảm thấy Noãn Noãn nhà anh nhất định là sát thủ hoặc là lính đánh thuê, nếu không sẽ không có thân thủ lợi hại như vậy, cùng khí tràng mạnh mẽ như vậy.

Thế nhưng mà Noãn Noãn nhà anh nói cái gì?

Cô lại là con gái của công tước Y Đốn?

Là sự tồn tại gần như là công chúa của nước Y?

"Noãn Noãn, em.."

Thấy Xích Dương vẫn là một bộ nghi ngờ trong hạnh phúc, Chung Noãn Noãn nói: "Anh Xích Dương, thật xin lỗi, kỳ thật trước đó em liền muốn nói cho anh biết, thế nhưng mà anh vẫn luôn không cho em cơ hội nói ra chân tướng. Lần trước em nói với anh là em đã biết thân thế của em, em còn chuyên môn hỏi anh, sao anh không hỏi em biết đến bằng cách nào, anh cũng nói chuyện này không phải điều tra một chút là có thể rõ ràng sao, cho nên em liền không nói."

Xích Dương nhìn xem Noãn Noãn, nghiêm túc hỏi: "Em thật là con gái của công tước Y Đốn?"

"Đương nhiên, cái này còn có thể làm bộ sao? Tên cùng ảnh chụp của em đều treo ở bên trong hoàng cung nước Y đâu."

Xích Dương: "!"

"Vậy sao trên tư liệu nói cháu trở về từ vùng núi xa xôi? Quốc gia chúng ta cùng nước Y cũng coi như là quan hệ bạn bè, nếu cháu là con gái công tước Y Đốn, ở quốc gia chúng ta cũng có thể được rất nhiều ưu đãi đặc biệt. Đặc biệt lấy thân phận của cháu gả cho Xích Dương, mặc dù lúc kiểm duyệt sẽ hơi phiền toái một chút, nhưng mà bởi vì quan hệ ngoại giao của hai nước, mặc kệ là đối với cháu vẫn là đối với Xích Dương, đều là một chuyện tốt." Lãnh Tấn Bằng hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back