Ngôn Tình [Edit] Trọng Sinh Sau, Năm Cái Ca Ca Khóc Lóc Cầu Ta Hồi Phủ - Mộ Miên Miên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NhưNguyệt7749, 28 Tháng sáu 2023.

  1. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84

    Chương 10: Thoải mái, thực sự rất thoải mái!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Ấu An sờ đầu Khương Lạc, cười nói:

    - Việc đọc sách là chuyện tốt, sau này muội có thời gian liền về nhà dạy Lạc nhi!

    Khương Dương nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị.

    - Ấu An, nếu ngươi ở vương phủ không được đối xử tử tế, hoặc là.. Dù sao cửa nhà chúng ta vĩnh viễn vì ngươi rộng mở, ngươi muốn trở về lúc nào cũng được!

    - Ca ca, cảm ơn huynh. - Khương Ấu An cười tươi.

    - Cảm ơn gì chứ, ngươi là muội muội của ta mà! - Khương Dương gãi gãi cằm, cười lớn.

    Khương Dương muốn đi chẻ củi, Khương Ấu An ở trong phòng dạy Khương Lạc.

    - Lạc nhi, những chữ này có nghĩa là..

    Nàng lưu ý ánh mắt của Khương Lạc, nếu có chữ nào giảng xong mà hắn dừng lại một thời gian, liền đại biểu cho hắn không hiểu, Khương Ấu An liền kiên nhẫn giảng lại cho hắn.

    La thị làm một bàn đồ ăn lớn, một nửa đều là các món mà Khương Ấu An thích.

    Sau khi ăn xong, Khương Phong Văn gọi Khương Ấu An đến thư phòng.

    - Ấu An, ngày hôm qua ngươi bảo ta và thẩm thẩm ngươi cầm quần áo tới tiệm bán, đây là tiền bán, ngươi cầm lấy đi.

    Khương Phong Văn đem túi tiền đặt vào trong tay Khương Ấu An.

    Khương Ấu An dở khóc dở cười.

    - Tam thúc, túi tiền này chắc không phải là tất cả bán được đi?

    Tam thúc mà nàng yêu quý, sao lại làm ra chuyện đưa tiền trợ cấp như này chứ.

    Rõ ràng Khương gia là đại thương nhân của kinh thành, sau khi nàng trở về Khương gia, tam thúc đây là sợ nàng không có đủ bạc để tiêu sao, kỳ thật sống gian nan, không đủ là nhà tam thúc mới đúng chứ.

    - Ngươi ở vương phủ, có chuyện gì vẫn cần có người giúp, số tiền này ngươi cứ cầm đi!

    Khương Ấu An lắc đầu.

    - Tam thúc, người cầm tiền này mua vải tốt để dệt quần áo đi, lại thuê thêm hai người làm công đáng tin cậy nữa.

    Khương Phong Văn không hiểu.

    Khương Ấu An đem suy nghĩ của mình nói cho Khương Phong Văn nghe.

    Nàng tính đem trong cửa hàng trang hoàng lại một lượt.

    Kiếp trước nàng luyện ra một tay tay nghề may vá tinh tế, các loại thêu thùa không nói, hiện giờ nàng chỉ cần chú ý tới các kiểu dáng quần áo thịnh hành trong kinh thành, lại kết hợp với thẩm mỹ của thời hiện đại, nhất định có thể làm ra trang phục hấp dẫn mọi người.

    Nàng cần tiền, nhà tam thúc cũng cần.

    Huống hồ, nàng còn phải tính toán, chuẩn bị đường lui trước cho tương lai.

    Nếu như Mặc Phù Bạch sau này vẫn đi lên con đường làm boss phản diện, toàn bộ khắp nơi trên Diệu Quốc chắc chắn lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

    Cho nên nàng muốn chuẩn bị trước chút tiền, đến lúc ấy cùng nhà tam thúc tam thẩm rời khỏi Diệu Quốc!

    Đương nhiên, chuyện này nàng cũng không thể nói cho tam thúc nghe.

    Khương Phong Văn nhớ tới mấy bộ quần áo treo ở trong tiệm ngày hôm qua, thu hút tới không ít khách nhân, đều khen kiểu dáng quần áo mà Ấu An làm đẹp, tay nghề thêu thùa cũng tinh vi, còn tranh nhau mua.

    Thấy tam thúc không nói gì, Khương Ấu An cười nói:

    - Nếu ngày nào đó, vương phủ đuổi con đi, con cũng có thể tự nuôi sống chính mình!

    Khương Phong Văn không chút suy nghĩ.

    - Nhà chúng ta nuôi con!

    Khương Ấu An nghe vậy cười rất tươi, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp đến lạ.

    Sau khi cùng tam thúc thảo luận chi tiết mọi việc xong, Khương Ấu An cũng thấy thời gian không sai biệt lắm, nàng nên trở về vương phủ rồi.

    Từ ngõ nhỏ đi ra, Khương Ấu An nghĩ thầm, nếu việc đầu tiên là kiếm được tiền, vẫn nên bảo tam thúc đổi nhà lớn hơn đi.

    Tiền tích góp là để hưởng thụ mà.

    Đi đến đầu ngõ, nàng đột nhiên dừng lại.

    Cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng.

    Một thân bạch ngọc, phong tư trác tuyệt.

    Thân hình cùng với khí chất toát ra xung quanh khiến cho người ta mười phần thấy an tâm.

    Nụ cười Khương Ấu An dần dần biến mất.

    Nhưng vẫn là cười nhạt, chỉ là trong mắt không hề dao động.

    - Ấu An.

    Khương Khải chậm rãi lên tiếng.

    Khương Ấu An đi tới hướng của Khương Khải.

    Khương Khải cứ như vậy nhìn Khương Ấu An đi tới, mà hắn cũng muốn mở miệng..

    Chỉ là..

    Khương Ấu An vậy mà lại đi qua hắn.

    Khương Khải thấy vậy, trong lòng nhảy dựng lên.

    - Ta mời muội về Khương gia, muội cũng không về?

    Khương Ấu An cũng không mở miệng.

    Bước chân không ngừng.

    Khương Khải không xoay người lại, lại nghe được tiếng bước chân kia dần dần nhỏ lại, lại lần nữa mở miệng nói:

    - Vì sao lại muốn làm loạn?

    Khương Ấu An ngừng lại.

    Lúc này, Khương Khải mới quay đầu.

    Khương Ấu An cũng ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

    Nàng không gắt gỏng, không nóng tính, nói:

    - Ngươi hỏi ta vì sao? Sao ngươi không đi hỏi người Khương gia vì sao?

    Khương Khải nhíu mày.

    - Là bởi vì hôm qua muội về Khương gia xung đột cùng tiểu thất? Muội động thủ đánh tiểu thất, còn chưa nguôi giận? Ấu An, mới qua mấy ngày ngắn ngủi, sao muội lại trở nên thành gây sự như vậy.

    Khương Ấu An thấp giọng cười khẽ một chút.

    Nàng cất bước, làn váy ở giữa không trung bay lên, xoay một vòng.

    Không hề nhìn Khương Khải một cái.

    Liền lên xe ngựa, rời đi.

    Khương Khải nhìn xe ngựa dần dần đi xa, khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng.

    Xe ngựa đến Thần Nam Vương phủ.

    Sau khi dừng lại.

    Trong xe ngựa, Khương Ấu An cười lạnh một tiếng.

    - Vì sao?

    Nàng lắc đầu, chỉ cảm thấy thật nực cười.

    Mới vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Cao thị vệ đứng trước cửa lớn vương phủ.

    - Thế tử gia bảo ngài đến thư phòng một chuyến.

    Cao thị vệ thấy biểu tình vui sướng của Khương Ấu An khi thấy người gặp họa.

    Khương Ấu An về phòng của mình một chuyến.

    Khi vào thư phòng, Mặc Phù Bạch đang thưởng thức ngọc bội song ngư bạch chi cầm trong tay, hắn ngẩng mặt, lãnh đạm nhìn Khương Ấu An một cái.

    Khương Ấu An ngoan ngoãn hành lễ.

    - Thế tử điện hạ.

    Mặc Phù Bạch thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức ngọc bội, như kiểu trong thư phòng chỉ có một mình hắn.

    Khương Ấu An cũng không lên tiếng, nàng móc ra hộp hương mới vừa rồi lấy từ trong viện, đi đến lư hương, Ấn An lẳng lặng đổi hương lại, thao tác nhuần nhuyễn.

    Mặc Phù Bạch chậm rãi ngước mắt, mắt phượng đen nhánh như mực của hắn nhìn nàng chăm chú, sau khi nàng đổi hương xong, khép lư hương lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn mới vang lên.

    - Thoải mái không?

    Khương Ấu An đứng đối diện, ánh mắt trong vắt của nàng chớp chớp, nghiêm túc gật đầu.

    - Thoải mái, thực sự rất thoải mái.

    Đột nhiên, thư phòng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

    Khương Ấu An lúc này mới phản ứng lại, vừa xong mình cùng Mặc Phù Bạch nói chuyện, có chút kỳ quái..

    Nàng rũ mắt.

    Một hồi lâu, Mặc Phù Bạch lại lần nữa mở miệng:

    - Ngươi làm ra chuyện này, thế nhưng thật sự kinh thế hãi hùng.

    - Còn tốt, còn tốt..

    Khương Ấu An trong lòng chửi thầm.

    Chuyện về sau ngươi làm mới đáng cưng là kinh thế hãi hùng.

    - Ừm?

    Khương Ấu An liếc nhìn vị trí chén trà mà mình mang đến, đã được uống gần hết.

    Trên khuôn mặt nhỏ của nàng, bên má hai cái lúm đồng tiền cũng hiện ra, đáy mắt dường như có ngàn vạn bông hoa đang nở rực rỡ.

    - Thế tử điện hạ, trà hợp khẩu vị của ngươi sao?

    Mặc Phù Bạch ánh mắt sâu thẳm, không có lập tức đáp lời.

    Sau một lúc lâu, hắn mới hừ nhẹ một tiếng.

    - Bổn thế tử không phải ca ca ngươi.

    Ngụ ý, không phải chỉ vài chén trà là có thể lấy lòng hắn.

    Khương Ấu An cười nhẹ, mi mắt cong lên.

    - Đúng vậy, Thế tử điện hạ vừa nhìn liền biết không phải loại che không ấm người.

    Mặc Phù Bạch: .

    Mặc Phù Bạch dời ánh mắt, hừ nói:

    - Đúng là không biết ăn nói.

    Khương Ấu An không nói gì.

    Thực ra, khi nàng quyết định về nhà tam thúc, liền tự hỏi Mặc Phù Bạch sẽ có phản ứng gì.

    Tuy nói sau này ở chung, nàng phát hiện hắn không có quá mức máu lạnh như trong sách miêu tả, nhưng rốt cuộc sau một thời gian ở chung, trong lòng nàng vẫn không rõ tiêu chuẩn của hắn là gì.

    Nhưng tạm thời bây giờ, nàng biết.

    Hắn cũng không có bất thường cáu gắt.

    - Chuyện ở vương phủ cũng không phải ngươi không đúng.

    Mặc Phù Bạch liếc mắt nhìn hương bay ra từ lư hương sứ bạch ngọc cốt.

    Khương Ấu An hiểu rõ ý trong lời hắn nói.

    Nàng nhấp khẩn môi, nhịn cười, nói năng có khí phách, nhấn mạnh phụ họa:

    - Thế tử điện hạ dạy phải!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2023
  2. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84

    Chương 11: Hắn cười?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm ngày tiếp theo, Khương Ấu An đều ra phủ, mua một ít nguyên liệu để điều chế hương và mặt nạ.

    Sau khi ăn cơm chiều, Khương Ấu An đem phấn trân châu đã mua lấy ra, lại nghiền nát hai loại dược liệu.

    Chờ sau khi dược liệu toàn bộ đều được nghiền nát thành phấn, Khương Ấu An lấy ra một ít để vào chén sứ, còn thừa thuốc bột thì bỏ vào bình sứ cất đi.

    Đem thuốc bột cùng phấn trân châu trọn đều, thêm một quả trứng gà, dùng bàn chải đặc chế trộn thành hỗn hợp.

    Khương Ấu An mang nước trong tới rửa mặt, lau sạch sẽ nước trên mặt, sau đó đắp mặt nạ được tạo từ hỗn hợp vừa trộn, rất nhanh, cả khuôn mặt liền như đeo một mặt nạ trắng tinh.

    Khương Ấu An nằm ở ghế, hưởng thụ thời gian thoải mái khi đắp mặt nạ.

    Cả ngày hôm nay, trời đều âm u.

    Hôm nay cũng trời cũng tối sớm.

    Tiếng đập cửa vang lên.

    Khương Ấu An đang chợp mắt đột nhiên giật mình tỉnh lại, nàng sờ mặt mình, mặt nạ nàng làm được đối với mặt nạ của hiện đại mà nàng nhớ không sai biệt lắm.

    - Khương cô nương, Vương phi gọi người đến Tùng Tuyết viện.

    Là giọng nói của Cao thị vệ.

    Khương Ấu An vừa định đáp lại, nhưng vừa chuyển động, từng khối mặt nạ liền rớt xuống.

    Trong phòng tối đen như mực, nàng đứng dậy, muốn đi châm nến.

    - Chẳng lẽ sớm như vậy đã đi ngủ rồi?

    Tiếng gõ cửa của Cao thị vệ lần này to hơn, Khương Ấu An không cẩn thận làm rớt chén trà trên bàn xuống đất.

    - Cái gì vậy?

    Cao thị vệ nhíu mày.

    Vừa phá cửa đi vào, đúng lúc Khương Ấu An thắp sáng ngọn nến.

    Ánh nến mờ nhạt.

    Thiếu nữ một thân y phục màu trắng, tóc thả, một khuôn mặt..

    Vừa lúc có gió đêm từ ngoài cửa lọt vào.

    Đồng tử của Cao thị vệ co rụt lại.

    Thân thể cứng đờ.

    - Quỷ.. Quỷ..

    - Quỷ.. Á..

    Một tiếng hét thê lương kia, truyền khắp toàn bộ Tím Lâm viện.

    Giây tiếp theo, Cao thị vệ, hai mắt tối sầm, cứ như vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Khương Ấu An: ?

    Ở một chỗ khác trong Tím Lâm viện.

    Mặc Phù Bạch cùng Từ thị vệ đồng thời sửng sốt.

    - Người đâu, mau tới đây.

    Khương Ấu An nhìn Cao thị vệ ngất xỉu trên đất, vẻ mặt khó hiểu.

    Cao thị vệ rõ ràng thoạt nhìn giống sát thần.. Như thế nào?

    - Xảy ra chuyện gì?

    Rất nhanh.

    Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch ngồi trên xe lăn tới.

    Giọng nói này thanh lãnh còn mang theo một tia nghiêm nghị kia, là âm thanh phát ra từ Mặc Phù Bạch.

    Toàn bộ cửa của vương phủ, tát cả đều không có ngạch cửa cùng thềm đá.

    Khi Mặc Phù Bạch tới, vừa lúc nhìn thấy gương mặt kia của Khương Ấu An.

    Từ thị vệ: ?

    Mặc Phù Bạch cũng là thoáng chốc ngẩn người.

    - Khương Ấu An?

    Từ trong miệng Mặc Phù Bạch phát ra tên nàng.

    Trong giây lát, Khương Ấu An đột nhiên phát hiện, tên của mình dường như trở nên thật sinh động dễ nghe.

    Từ từ.

    Hiện tại không phải lúc tưởng tượng cái này.

    Khương Ấu An mở to hai mắt:

    - Hắn hình như là bị ta dọa hôn mê?

    Từ thị vệ cố gắng nhịn cười.

    - Thế tử phi, ngài đừng nhìn Cao thị vệ dáng vẻ to lớn, nhưng hắn sợ nhất chính là quỷ..

    Khương Ấu An: .

    Mặc Phù Bạch nhíu mày.

    - Kéo đi.

    - Vâng.

    Từ thị vệ khụ khụ hai tiếng, vội vàng tiến lên, cầm một chân của Cao thị vệ nâng lên, liền kéo ra bên ngoài.

    Chỉ là mới vừa kéo đi ra ngoài được vài bước, Cao thị vệ dường như sắp tỉnh lại.

    Khương Ấu An cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt của Cao thị vệ chậm rãi mở ra.

    Bốn mắt nhìn nhau.

    Từ thị vệ cũng cảm giác được gì đó liền dừng lại, quay đầu liền thấy..

    Cao thị vệ trừng mắt.

    Khương Ấu An: . Hả..

    Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ấu An cũng không biết nên nói cái gì, liền theo bản năng vẫy tay chào hỏi..

    Giây tiếp theo..

    Cao thị vệ hai mắt tối sầm, lại.. hôn mê bất tỉnh.

    Khương Ấu An: .

    Mặc Phù Bạch: .

    Từ thị vệ nhịn cười, nhịn không được, cầm chân Cao thị vệ lên, thật nhanh rời đi.

    - Phốc..

    Sau khi Khương Ấu An phản ứng lại, trực tiếp cười ra tiếng.

    Trên mặt còn đắp mặt nạ, nhưng nàng chính là nhịn không được cười!

    Ai có thể nghĩ đến, Cao thị vệ lớn lên nhìn còn đáng sợ hơn cả quỷ vậy mà lại sợ quỷ!

    Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

    - Ha ha ha ha..

    Mặt nạ trên mặt nàng đang không ngừng rớt xuống.

    Mặc Phù Bạch: .

    - Thế tử điện hạ, người ngày đó ở ngoài cửa sổ dọa ta sợ, khẳng định không phải Cao thị..

    Khương Ấu An còn chưa nói xong, tầm mắt liền rơi xuống trên mặt Mặc Phù Bạch.

    Lại phát hiện.

    Gương mặt tinh xảo như ngọc kia của hắn, vậy mà lại hơi nâng lên.

    Khương Ấu An mở to hai mắt, ngẩn ra.

    Mặc dù đang cười, nhưng gương mặt hắn trưng ra vẫn là cấm dục, dù vậy ngũ quan vẫn trở nên sinh động hơn.

    Khí lạnh cả người và khí thế tỏa ra xung quanh hắn cũng nhạt đi rất nhiều.

    - Điện hạ.. Người cười rồi?

    Khương Ấu An buột miệng thốt ra.

    Ngay lập tức, gương mặt Mặc Phù Bạch lại khôi phục như bình thường.

    Lông mi hắn hạ xuống, ngước mắt nhìn nàng.

    - Hiện tại cô thành cái dạng gì vậy? Chẳng phải mẫu phi bảo ngươi đi gặp bà ấy sao.

    Khương Ấu An bây giờ mới phản ứng lại, Cao thị vệ vừa rồi tới tìm nàng nói gì.

    Vương phi về phủ rồi!

    Hôm nàng về nhà, liền nghe đầu bếp nữ nói Vương phi đi chùa, một thời gian nữa sẽ trở về.

    Vương phi trên danh nghĩa là mẫu thân của Mặc Phù Bạch khẳng định sẽ gọi nàng qua.

    Khương Ấu An xoay người chạy vào trong phòng, mới vừa xoay người, lại quay trở lại.

    - Điện hạ, ta đẩy người về phòng trước.

    Khương Ấu An đẩy xe lăn về phía thư phòng của Mặc Phù Bạch.

    - Cô cứ để khuôn mặt này đi à?

    - Mặc dù không đẹp lắm, nhưng bên ngoài gió lớn, nhỡ người nhiễm phong hàn thì làm sao? Ta đẩy người về trước, sau đó lại lại bảo Từ thi vệ pha trà nóng cho người.. Không đúng, buổi tối vẫn là không nên uống trà, nói đi cũng phải nói lại, bên cạnh ngươi sao đến cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có? Thị vệ dù sao cũng là nam tử, không thể cẩn thận như nha hoàn được..

    Trên đỉnh đầu truyền giọng nói lải nhải không ngừng.

    Đôi mắt sâu của Mặc Phù Bạch như có gì đó, cảm giác hơi lúng túng lướt qua.

    - Ngươi nói nhiều quá.

    * * *

    Sau khi Khương Ấu An đẩy Mặc Phù Bạch về thư phòng, lập tức trở về rửa mặt.

    Mấy ngày này, kế hoạch làm đẹp của nàng không phải không có hiệu quả, lấy tay vỗ vào má, đều có thể cảm thấy được da thịt trở nên mềm hơn.

    Sau khi lấy lại quyết tâm, Khương Ấu An liền đi thẳng đến Tùng Tuyết viện.

    Ngoài cửa, Trương ma ma vừa thấy Khương Ấu An đến, lập tức đi vào bẩm báo.

    - Ngày đó ta không nên đem Phù Bạch tiến cung! Bây giờ thiên hạ ai cũng đều biết Thần Nam Vương phủ cưới con gái thương nhân! Thân phận của Ấn An trong vương phủ, ta còn chưa có ý kiến thì thôi, giờ lại làm loạn, gây ra các loại chuyện xấu, làm ta ở chùa cũng không an tâm!

    - Ngươi nói xem, Lưu Quốc Công phu nhân kia, bà ta tính là cái thá gì chứ, vậy mà lại dám ở sau lưng ta nói này nói nọ? Bà ta cũng không nhìn xem gương mặt kia của bà ta đã già thành cái bộ dạng gì rồi? Cũng khó trách bên ngoài đồn Lưu quốc công nửa năm rồi cung không thèm đến phòng bà ta một chuyến.

    Khương Ấu An còn chưa tiến vào, liền lập tức nghe thấy giọng nói truyền ra.

    - Phu nhân, Lưu Quốc Công phu nhân chính là ghen tỵ người bảo dưỡng da tốt hơn nàng ta, cho nên mới ở sau lưng đặt điều vương phủ! Người nguôi giận đi.

    - Đúng không, ai có mắt nhìn đều biết bổn vương phi bảo dưỡng da tốt, nhìn trẻ hơn nàng ta, trẻ trung xinh đẹp hơn nàng ta! Mau lấy gương tới, để bổn vương phi nhìn nhan sắc thịnh thế của mình.

    Khương Ấu An: .

    Khương Ấu An chưa thấy qua Thần Nam Vương phi, nhưng đối với miêu tả về nhân vật có ấn tượng, chỉ vì dưới ngòi bút của tác giả, Thần Nam Vương phi chính là mỹ nhân tự luyến.

    Tính cách cũng rất ngay thẳng.

    Hiện tại xem ra, thực sự rất đúng, may mà nàng có đem theo vũ khí bí mật.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2023
  3. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84

    Chương 12: Nhi tử có gì đó không đúng


    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bổn vương phi đúng thật là càng sống càng đẹp.. Có điều cái mụn đáng chết này, ta ở chùa miếu nhiều ngày như vậy, sao vẫn chưa lặn xuống chứ? Phiền chết đi được! Mau lấy gương đi!

    Khương Ấu An đang nghĩ, định lúc Thần Nam Vương phi tâm tình thật tốt lại đi vào, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, tiếng bước chân phát ra to như vậy, giờ vào cũng không được, lui cũng không xong.

    - Sao nàng ta còn chưa tới? Muốn ta đi mời hay gì..

    - Để lão nô ra ngoài nhìn xem.

    Vừa dứt lời, Khương Ấu An vẫn là đi vào.

    Trước mắt nàng, một thân y phục thêu hoa tinh tế, ngũ quan mười phần kinh diễm, tuy rằng đã có tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân nhan sắc khuynh thành.

    Gương mặt kia cũng coi như được bảo dưỡng rất tốt, chỉ là trên mặt vẫn còn khá nhiều mấy cái mụn đỏ.

    - Vương phi nương nương..

    Thấy người tới, Cung Ngọc Yến sửng sốt.

    Liền liếc mắt đánh giá Khương Ấu An một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt rơi trên mặt nàng.

    Hôm thành thân, nàng từ hôn phòng chạy ra, khóc lớn làm loạn, chính mắt thấy qua bộ dạng của nàng, như thế nào bây giờ lại có chút khác, hình như có chút xinh hơn?

    Cung Ngọc Yến thật mạnh hừ lạnh một tiếng.

    Bất quá ba giây sau..

    Cung Ngọc Yến liền bắt đầu nã pháo.

    - Ngươi cho rằng Thánh Thượng tứ hôn thì ta không dám đuổi ngươi đi đúng không? Hôm thành thân, ngươi khóc lớn làm loạn, ngyaf về nhà, ngươi lại biến vương phủ chúng ta trở thành trờ cười cho bách tính kinh thành bàn tán! Những phu nhân đó rõ ràng biết ta ở chùa miếu thanh tu, nhiều chùa miếu như vậy không đi, nhất định phải đến chùa ta đang thanh tu ở, còn không phải là tới để chê cười Thế tử phi Thần Nam Vương phủ không thể ở nơi thanh nhã sao?

    - Nhìn thấy ngươi ta liền tức giận, ngươi đi nhanh đi, đừng đứng trước mặt ta, chướng mắt lắm.

    Khương Ấu An còn chưa đi, Cung Ngọc Yến lại nói:

    - Ngươi đứng lại đó cho ta.

    Khương Ấu An: .

    Blah blah..

    Miệng Thần Nam Vương phi ngưng không nổi một giây.

    Khương Ấu An cảm thấy thật không thể tưởng tượng được.

    Tính tình nóng nảy như Thần Nam Vương phi, nói chuyện thẳng thắn, như thế nào liền nuôi được đứa con lạnh lùng như Mặc Phù Bạch chứ?

    Thấy Thần Nam Vương phi nói mãi không ngừng, Khương Ấu An bỗng nhiên nhớ tới mình từng xem qua một bộ phim điện ảnh.

    Chỉ là vợ của một quan cửu phẩm.

    Nhưng Vương phi này khi huấn luyện hạ nhân, đại khái chính là có thể mắng đến nỗi khiến người chết sống lại.

    Lúc này, Trương ma ma từ bên ngoài đi vào, nói:

    - Phu nhân, Thế tử gia tới.

    Giây tiếp theo.

    Khương Ấu An liền biết thế nào được gọi là biến sắc tức thời.

    Chỉ một giây sau, gương mặt như núi lửa phun trào kia của Thần Nam Vương phi liền ôn nhu trở lại, mặt mày vui vẻ, nghiễm nhiên biến thành bộ dạng của một mẫu thân nhân từ.

    Khương Ấu An: ?

    - Nhi tử..

    Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch vào, Cung Ngọc Yến định nhào lên.

    Chỉ là Mặc Phù Bạch nhìn một cái, Cung Ngọc Yến liền vội vàng phanh gấp, nhẹ nhàng nói:

    - Con à, sao con còn chưa đi ngủ? Đầu thu, nhiệt độ sáng tối chênh lệch nhiều như vậy, sao con mặc ít thế? Sao mới mấy ngày không gặp, con lại gầy đi nhiều rồi? Con..

    - Mẹ, con tưởng con nói rõ với mẹ rồi chứ. - Mặc Phù Bạch nhíu mày.

    Cung Ngọc Yến vội vàng che miệng.

    - Mẹ không nói, không nói nhảm nữa.

    Khương Ấu An cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..

    Vương gia có thể trực tiếp ngắt lời Vương phi, ở trước mặt con trai, nàng liền trở thành thỏ con đáng thương.

    Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch đến bên cạnh, Khương Ấu An liền định đi ra.

    Cung Ngọc Yến cũng ngồi lại vào ghế, trong mắt đều là con của nàng, cũng không thèm nhìn Khương Ấu An một cái.

    - Thế tử điện..

    Còn chưa có nói xong.

    Mặc Phù Bạch quay đầu, nhìn về phía Khương Ấu An.

    Gương mặt lạnh lùng, nhưng cả thân thể vẫn tỏa ra một khí chất đặc biệt.

    - Ai bảo ngươi đứng nói chuyện với ta thế? Ngồi xuống. - Mặc Phù Bạch lạnh lùng nói..

    Trương ma ma chạy nhanh đi lấy ghế.

    Cung Ngọc Yến bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong phút chốc, nàng lại không biết là không đúng chỗ nào.

    Khương Ấu An biết, Mặc Phù Bạch không thích bị làm trái ý, cho nên liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

    - Ở Ngọc An tự mấy ngày nay, có phát sinh chuyện gì không? - Mặc Phù Bạch hỏi Cung Ngọc Yến.

    - Còn không phải Lưu Quốc Công phu nhân và..

    Mắt thấy Cung Ngọc Yến muốn nói, Mặc Phù Bạch trực tiếp ngắt lời nàng, nói với Trương ma ma:

    - Dừng! Bà nói đi..

    - Hồi bẩm Thế tử gia, buổi sáng hôm nay, Lưu Quốc Công phu nhân và hai vị hầu tước phu nhân cùng với Mộ Chiêu Nghi tới Ngọc An tự dâng hương bái phật, nói đến chuyện ngày Thế tử phi về nhà.. Lời nói tất nhiên là không dễ nghe..

    Mặc Phù Bạch mặt không cảm xúc.

    - Mộ Chiêu Nghi?

    - Chính là người gần đây hay qua lại với Ngọc quý phi, còn được Hoàng Đế khi cải trang đi tuần coi trọng..

    Cung Ngọc Yến còn chưa dứt lời, đã bị Mặc Phù Bạch nhìn một cái, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

    Bộ dáng ủy khuất này, nhìn qua thật sự không thể tưởng tượng đây chính là mẹ của Mặc Phù Bạch.

    Khương Ấu An lâm vào suy nghĩ.

    Mộ Chiêu Nghi này, chắc là trưởng nữ của Mộ gia ở kinh thành cũng cùng địa vị với Khương gia, cùng là thương nhân, nhưng trưởng nữ Mộ gia là được đương kim Thánh Thượng cải trang đi tuần coi trọng, được vào cung.

    Nghĩ đến một số sự việc phát sinh ở kiếp trước, Khương Ấu An nhíu mày.

    Nàng dứt khoát cũng không thèm nghĩ nữa, ánh mắt liền chú ý đến vai phải của Mặc Phù Bạch, áo gấm màu trắng không dính chút bụi trần lại có một cọng tóc đen.

    Khương Ấu An tới gần Mặc Phù Bạch.

    Cung Ngọc Yến nhìn sang.

    Lại thấy Khương Ấu An tới gần Mặc Phù Bạch hơn chút nữa, từ trên vai phải của hắn lấy xuống một cọng tóc.

    Mặc Phù Bạch hình như phát hiện gì đó, giọng nói dừng lại trong chốc lát, lại tiếp tục nói với Trương ma ma.

    - Bà nói tiếp đi.

    Trương ma ma trả lời.

    Khương Ấu An đã lại ngoan ngoãn ngồi xong.

    Mà Cung Ngọc Yến đôi mắt lại mở to, dù ai nhìn vào, cũng đều thấy nàng đang không hiểu chuyện gì diễn ra.

    Không đúng!

    Tính tình của con trai nàng, nàng rõ nhất, từ nhỏ liền không cần nha hoàn hầu hạ, khi mười lăm tuổi, trong viện của nàng có một nha hoàn không biết tốt xấu liền đi câu dẫn Mặc Phù Bạch, thiếu chút nữa thì bị thị vệ đánh chết, lại nói, từ đó về sau, liền không có lấy một nha hoàn nào dám đến Tím Lâm viện.

    Vừa rồi khi nha đầu này đứng, không cần quỳ xuống nói chuyện đã lạ rồi, vậy mà con trai ta còn bảo người đem ghế cho nàng?

    Hình như bọn họ còn cùng ở Tím Lâm viện?

    Cung Ngọc Yến càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

    Chỉ là nửa ngày rồi cũng chưa nghĩ ra nguyên hân.

    - Mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi.

    - Ơ.. Được, con trai, con cũng nghỉ ngơi sớm nha. - Cung Ngọc Yến giật mình phản ứng lại.

    Khương Ấu An đứng dậy hành lễ.

    Lúc này không đi, còn chờ nghe Vương phi lải nhải sao!

    Khương Ấu An đẩy xe lăn, cùng Mặc Phù Bạch rời khỏi Tùng Tuyết viện.

    Cung Ngọc Yến đứng dậy, liếc nhìn xung quanh, liền quay sang nói với Trương ma ma.

    - Trương ma ma, có thấy không, con trai ta lại cho phép nha đầu kia chạm vào hắn! Bà nói xem, ta không ở phủ mấy ngày nay, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

    Trương ma ma suy nghĩ một lát, liền nói:

    - Phu nhân, lúc mới hồi phủ, ta nghe Ngọc Kiều nói, Thế tử phi điều chế ra hương có thể giảm bớt bệnh đau đầu của Thế tử gia.

    - Thật sao? Bệnh của con ta có thuyên giảm không? - Cung Ngọc Yến mở to hai mắt hỏi.

    - Theo lời của thị vệ vương phủ, mấy ngày nay, Thế tử gia cũng không nổi nóng nữa.

    - Như vậy a..

    Cung Ngọc Yến nghĩ nghĩ.

    - Nha đầu kia hình như cũng không khó ưa đến vậy.

    Trương ma ma: .

    Được rồi.. Tính Vương phi chính là như vậy. Chỉ cần Thế tử xem trọng, phu nhân cũng sẽ xem trọng.

    Vương phủ nhiều thị vệ như vậy, Vương phi chỉ cảm thấy Từ thị vệ cùng Cao thị vệ lớn lên đẹp hơn những thị vệ khác.

    Liền bởi vì, hai thị vệ này là người bên cạnh Thế tử gia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2023
  4. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84

    Chương 13: Muội tính toán chi li như vậy làm gì?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Ấu An đẩy Mặc Phù Bạch đến trước mặt Từ thị vệ.

    - Ta quên một việc..

    Nói xong, Khương Ấu An lại xoay người trở lại.

    Trương ma ma vừa lúc từ trong phòng đi ra, Khương Ấu An liền lấy hai cái bình sứ nặng trĩu từ trong tay áo, một bình cao một bình thấp.

    - Cái bình cao này là mặt nạ do ta điều chế, làm phiền ma ma đưa cho Vương phi, mặt nạ này có thể giúp giảm bớt tình trạng da khô do chuyển mùa, hai ngày một lần, rửa mặt sạch sẽ trước khi bôi, để nửa nén hương liền có thể rửa sạch, cái bình thấp này dùng để dưỡng da, trước khi đi ngủ bôi, buổi sáng sau khi rửa mặt cũng có thể bôi một lượt.

    Nói xong, Khương Ấu An liền rời đi.

    Trương ma ma nhìn Khương Ấu An đi xa, lại nhìn bình sứ trong tay, nghĩ một hồi, nàng vẫn quyết định đi vào phòng.

    - Nha đầu kia thật thông minh, chẳng qua mặt của ta nhiều năm như vậy đều mời không ít đại phu xem qua, đến ngự y cũng không có thuốc, một nha đầu như nàng chẳng lẽ có thể chữa khỏi sao? Được rồi, đi ngủ thôi! - Cung Ngọc Yến che miệng ngáp một cái.

    * * *

    Ba ngày sau, buổi trưa.

    Khương gia.

    Trên bàn cơm bày đầy các loại món ăn trân quý.

    Thấy bọn nha hoàn bưng đồ ăn lên, Khương Diệu Diệu liền kéo Hà thị ra một góc.

    Khương Diệu Diệu nhìn thức ăn phong phú trên bàn, vui vẻ nói:

    - Mẹ, đây là đầu bếp mới tới làm sao?

    - Đúng vậy! Trước kia ở Phong Tiên cư, ta từng nếm qua tay nghề của vị đầu bếp này, tay nghề thật sự không tồi. - Hà thị lại quay sang nói với nha hoàn. - Đại thiếu gia bọn họ đâu? Sao còn chưa tới?

    Vừa mới nói xong, Khương Nhan y phục một thân màu đen đi nhanh đến, đi phía sau hắn còn có Khương Cẩm Nam.

    Một lát sau, Khương Tu Trạch cũng tới.

    - Phu nhân, Đại thiếu gia vừa ra khỏi nhà, còn nói là không ăn cơm.

    Hà thị gật đầu, lại dặn dò hạ nhân, đem đồ ăn đưa đến phòng Khương Uẩn Trần.

    Trong nháy mắt.

    Khi Hà thị quay lại, đã thấy con trai thứ hai cùng con trai thứ ba của mình ngồi xuống bên cạnh đứa con gái yêu quý của mình.

    Thấy vậy, nàng chỉ cười, sớm đã thành thói quen, liền ngồi xuống bên cạnh Khương Cẩm Nam.

    - Các con đây là muốn chiếm đoạt muội muội cho riêng mình sao?

    - A? - Khương Cẩm Nam bây giờ mới phản ứng lại.

    Người được các ca ca sung ải trong nhà - Khương Diệu Diệu liền quay sang hỏi Khương Cẩm Nam.

    - Ngũ ca, gần đây huynh làm sao thế? Cứ thất thần hoài vậy?

    - Không có gì.. Ăn cơm đi! - Khương Cẩm Nam nói xong liền cầm đũa gắp thức ăn.

    Khương Diệu Diệu nhìn Khương Cẩm Nam, ánh mắt hơi lóe lên.

    Rất nhanh, nàng liền trở lại gương mặt tươi cười, quay sang nói với Khương Tu Trạch:

    - Thức ăn hôm nay là đầu bếp mới tới làm, nhị ca, huynh thấy ăn có hợp khẩu vị không?

    Người Khương gia đều biết.

    Khương Tu Trạch khi ăn cơm, rất thích bắt bẻ người khác.

    Mấy năm trước, Khương gia cứ cách ba tháng liền đổi một người đầu bếp, chỉ mấy năm gần đây mới tốt hơn chút.

    Khương Diệu Diệu cầm đũa, gắp vào bát Khương Tu Trạch một miếng thịt bò.

    - Nhị ca, huynh nếm thử xem.

    Khương Tu Trạch gắp miếng thịt bò trong bát, để trước mũi ngửi ngửi.

    - Mùi hương rất mê người.

    Khương Diệu Diệu nghe vậy, ánh mắt liền sáng lấp lánh, Khương Tu Trạch ưu nhã đưa vào miệng, chỉ là cắn một miếng, hắn liền cau mày.

    - Quá già rồi.

    - Vậy huynh nếm thử cá xem.

    - Có phải thức ăn do đầu bếp làm không vậy? Có phải hắn ở Phong Tiên cư quét dọn liền có thế nói mình là đầu bếp của Phong Tiên cư không?

    Hạ nhân Khương phủ sớm đã thấy quen với việc này.

    Khương Diệu Diệu nhanh chóng múc cho Khương Tu Trạch một bát canh gà.

    - Huynh nếm thử canh gà này xem, nghe nói là hầm năm canh giờ lận đó.

    Khương Tu Trạch mới nếm một ngụm, liền nhăn mày.

    - Có phải hắn lười biếng không? Năm canh giờ? Sợ là còn chưa tới hai canh nữa.

    - Ta cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, Diệu Diệu, ăn cơm đi, mặc kệ nhị ca. - Khương Nhan nhanh chóng gắp thức ăn cho Khương Diệu Diệu.

    Khương Tu Trạch sắc mặt lạnh lùng, quay sang nói với Ngô quản gia:

    - Đuổi hắn đi, xong tìm đầu bếp khác.

    Ngô quản gia vừa đồng ý, Khương Cẩm Nam liền đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Khương Tu Trạch.

    Khương Tu Trạch híp mắt.

    - Đệ nhìn ta như vậy làm gì?

    Khương Cẩm Nam không nói lời nào, lập tức ném đũa lên bàn.

    - Không ăn nữa!

    Mặc kệ Khương Tu Trạch sắc mặt trầm xuống, Khương Cẩm Nam vẫn đi ra ngoài.

    Lúc Khương Tu Trạch đang bắt bẻ, trong giây lát, hắn liền nhớ tới Khương Ấu An.

    * * *

    Khương Cẩm Nam uể oải ỉu xìu mà đi trên đường phố.

    Bỗng nhiên, ánh mắt liền thấy một bóng dáng thân thuộc.

    Cửa hàng trang phục cách đó không xa, có một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh lục, nàng đang chỉ huy công nhân thay bảng hiệu mới, theo động tác dương tay, khuyên tai trân châu liền đung đưa đụng váo má nàng.

    Khương Cẩm Nam tinh thần dường như đã tỉnh táo lên, ánh mắt sáng lên vài phần, tiến lên nói:

    - Tiểu lục, Sao muội lại ở nhà tam thúc?

    Nghe được giọng nói quen thuộc, Khương Ấu An cũng chẳng thèm quay đầu nhìn một cái.

    - Dịch sang bên trái một chút

    - Tiểu lục, mấy ngày này muội ở vương phủ có sống tốt không? Muội có thể về nhà ở, đều là người một nhà, cũng không cần tức giận lâu như vậy!

    Khương Ấu An xoay người.

    - Ta ở vương phủ rất tốt..

    Không đợi nàng nói cho hết lời, Khương Cẩm Nam vội vàng nói:

    - Như vậy thì tốt, muội cũng không cần nổi giận nữa đâu.. Ngày mai về nhà ở mấy ngày đi? Ta đi đón muội? Thế nào?

    - Ồn ào quá! Khương Cẩm Nam, rốt cuộc ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa? Ngươi thật sự rất phiền đấy, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?

    Khương Cẩm Nam cau mày, trong lòng cũng hơi tức giận.

    Hắn nói chuyện với nàng nhẹ nhàng như vậy, vậy mà nàng còn kêu hắn phiền sao?

    - Khương Ấu An, muội đây là được một bước muốn tiến một thước sao? Muội tính toán chi li như vậy làm gì? Cũng không thể giận lâu vậy chứ? - Khương Cẩm Nam nói thật mạnh.

    Khương Ấu An liếc mắt nhìn hắn, không thèm trả lời hắn mà xoay người đi vào trong tiệm.

    - Khương Ấu An, muội đứng lại đó cho ta!

    Khương Ấu An còn chưa kịp suy nghĩ.

    Gương mặt của Khương Cẩm Nam đã tức giận đến đỏ bừng, hắn thật sự mãi vẫn không thể lý giải, Khương Ấu An rốt cuộc là vì sao lại phát điên.

    - Được! Tùy ngươi!

    Nói xong, Khương Cẩm Nam liền phất tay áo rời đi.

    Chờ sau khi Khương Cẩm Nam đi, Khương Diệu Diệu mới từ chỗ tối đi ra.

    Nàng nhìn nơi Ngũ ca rời đi, lại nhìn cửa hàng trang phục cách đó không xa, trong đầu dường như đang suy tư gì đó.

    - Diệu diệu?

    Một thiếu nữ toàn thân hồng nhạt xuất hiện bên cạnh Khương Diệu Diệu.

    - Đình nhi? Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt hình như không được tốt lắm?

    Khương Diệu Diệu lôi tay Mộ Đình Nhi hỏi:

    - Ta vừa rồi nhìn thấy Cẩm Nam ca ca, ta gọi mà huynh ấy cũng không thèm trả lời, ta còn muốn hỏi ngươi, huynh ấy làm sao vậy?

    Nhắc tới Khương Cẩm Nam, Mộ Đình Nhi tức khắc nhu hòa không ít.

    Khương Diệu Diệu than nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía cửa hàng trang phục cách đó không xa.

    - Vừa rồi.. Hình như ta thấy Ngũ ca cãi nhau với Lục tỷ tỷ.

    Mộ Đình Nhi nghe xong liền tức giận.

    - Khương Ấu An? Lần trước nàng về nhà, hại Cẩm Nam ca ca bị thi vệ vương phủ đánh, có phải đầu nàng có vấn đề hay không?

    Khương Diệu Diệu không nói gì, quay đầu nhìn lại cửa hàng trang phục cách đó không xa.

    Mộ Đình Nhi nhìn theo ánh mắt của Khương Diệu Diệu, lập tức hỏi:

    - Nàng ta ở trong cửa tiệm trang phục của tam thúc ngươi?

    Trong cửa hàng.

    - Tam thẩm, bảng hiệu cửa hàng đổi được rồi!

    Khương Ấu An cười tủm tỉm, trên tay cầm chén hương, đang định đem tro hương bên trong đổi lại, thay loại hương nàng mới điều chế ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2023
  5. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84

    Chương 14: Mộ Đình Nhi đến tiệm làm loạn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đợi lát nữa ta đi ra ngoài nhìn xem. Ấu An, ta và Phùng Công cùng nhau may gấp bốn bộ trang phục này, lúc đưa qua chỗ ngươi, còn không có thấy đẹp như vậy, sau khi được ngươi sửa lại, mấy bộ này thật đúng là tuyệt phẩm

    Nhìn y phục được treo trong tiệm, La thị nở một nụ cười mãn nguyện.

    Biết lựa chọn màu sắc thịnh hành, còn có cách xử lí các chi tiết trên y phục của Khương Ấu An đều làm La thị kinh ngạc cảm thán.

    Bốn bộ, hai bộ nam, hai bộ nữ, nhìn vào đều giống như hàng thượng phẩm.

    Nếu nàng mà là khách, thật sự cũng muốn xem thử!

    Khương Ấu An cười nhạt, vừa lòng với các chi tiết trên y phục mà nàng xử lí.

    - Khương Ấu An!

    Một giọng nói với ý tứ không mấy tốt đẹp truyền đến.

    Khương Ấu An quay đầu liền nhìn thấy bộ mặt vênh váo của Mộ Đình Nhi.

    Đi theo ngay sau là Khương Diệu Diệu.

    Khương Ấu An hơi híp mắt.

    Nàng nhớ, Trương ma ma từng nói Mộ Chiêu Nghi chính là tỷ tỷ của Mộ Đình Nhi.

    Mộ gia thời trẻ ở Từ Châu làm ăn, sau đó mới đến kinh thành phát triển.

    Mà lúc Mộ gia ở Từ Châu, liền cùng nhà tam thúc không ưa nhau, Mộ Đình Nhi từ nhỏ cũng vì thế mà ghét nàng.

    Mặc dù sau này nàng trở về Khương gia, Mộ gia cũng đến kinh thành phát triển, Mộ Đình Nhi thích Khương Cẩm Nam, cũng vẫn là đi tìm nàng gây khó dễ.

    Mặc dù Mộ Đình Nhi chán ghét nàng, thế nhưng lại là bạn thân của Khương Diệu Diệu.

    Nguyên nhân chủ yếu là vì Mộ Đình Nhi thích Khương Cẩm Nam, mà người Khương Cẩm Nam sủng ái nhất chính là Khương Diệu Diệu.

    - Lục tỷ tỷ.. Oa, trang phục ở đây là tỷ tỷ tự làm sao?

    Khương Diệu Diệu đi vào tiệm, không khỏi kinh ngạc cảm thán ra tiếng.

    Lời nói này của Khương Diệu Diệu liền khiến Mộ Đình Nhi chú ý.

    Cửa hàng y phục đầu tiên là do Mộ gia mở, hơn nửa các hộ gia đình giàu có ở kinh thành đều là đến cửa hàng nhà nàng đặt may y phục, nàng từ nhỏ đã tiếp cận phương diện này, cũng được coi là chuyên gia.

    Dù vậy, khi nhìn thấy những bộ y phục do Khương Ấu An làm vẫn không khỏi thấy kinh diễm.

    Khương Ấu An thần sắc nhàn nhạt, nói với La thị:

    - Tam thẩm, một chút nữa ta liền đi bảo chú Vương làm cho cái bảng, khắc chữ "Người nhàn rỗi và chó miễn vào".

    - Khương Ấu An, ngươi nói ai là người nhàn rỗi?

    Mộ Đình Nhi trừng mắt.

    - Ta có nói ngươi là người nhàn rỗi sao? - Khương Ấu An lạnh lùng liếc nhìn Mộ Đình Nhi một cái.

    Nguyên nhân kiếp trước nàng bị loạn côn đánh chết, không thiếu sự đóng góp của Mộ Đình Nhi cùng với người khác hãm hại.

    - Ngươi nói ta là chó? - Mộ Đình Nhi trừng mắt, vẻ mặt tức giận.

    Khương Ấu An cười nhẹ, nhưng trong mắt chứa đầy sự lạnh lùng.

    - Ngươi ngược lại cũng tự mình hiểu được đó.

    Mộ Đình Nhi tức giận đến run cả người.

    - Khương Ấu An, ngươi đừng tưởng rằng gả được vào Thần Nam Vương phủ liền có thể khiến mình trở thành phượng hoàng, cả kinh thành này không ai là không biết nguyên nhân ngươi được chọn là gì? Chẳng phải sông rất chật vật sao?

    Mộ Đình Nhi vừa nói xong, Khương Diệu Diệu vội vàng khuyên nhủ:

    - Đình nhi, Lục tỷ tỷ ở vương phủ rất tốt, ngươi đừng nói như vậy..

    Mộ Đình Nhi cười mỉa mai:

    - Diệu Diệu, ngươi quá đơn thuần rồi, ta nghĩ không bao lâu nữa, nàng ta liền sẽ bị vương phủ đuổi ra thôi.

    Tỷ tỷ nàng là Mộ Chiêu Nghi, gần đây rất thân với Ngọc quý phi.

    Khương Ấu An sở dĩ có thể gả vào vương phủ làm thế tử phi, cũng không phải là vì bát tự hợp nhau, mà là Ngọc quý phi muốn dùng thân phận thấp hèn của Khương Ấu An nhục nhã Thần Nam Vương phủ.

    Chỉ sợ đến hạ nhân trong Thần Nam Vương phủ cũng không đem nàng để vào mắt.

    - Ta còn chưa chính thức treo bảng "Người nhàn rỗi và chó miễn vào", ngươi đã nhịn không được muốn chứng minh rồi à? Tiếp tục nói đi, ngươi nói bao nhiêu ta nghe bấy nhiêu. -

    - Ngươi!

    Nàng thật sự quá chán ghét tiểu tiện nhân này rồi!

    Khương Diệu Diệu nóng nảy, đi đến bên La thị, nắm chặt tay nàng nói:

    - Tam thẩm, thẩm khuyên nhủ Lục tỷ tỷ đi? Đợi lát nữa khách muốn vào mua trang phục, nhìn thấy cảnh tượng như vậy khẳng định ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng cửa hàng..

    La thị liền rút nhanh tay lại.

    Thái độ nàng đối Khương Diệu Diệu rất lạnh lùng.

    - Đợi đến khi có khách vào, liền để họ nhìn một chút, tiểu thư nhà Mộ gia đến đây la lối khóc lóc như thế nào.

    Khương Diệu Diệu ánh mắt lập loè, càng nóng nảy.

    - Tam thẩm, thẩm cũng định làm loạn với tỷ tỷ sao? Con sẽ khuyên nhủ Đình nhi, nàng chỉ là nghĩ sao nói vậy, nhanh mồm nhanh miệng, không có ý gì xấu..

    - Diệu Diệu, ngươi vẫn là tránh xa loại tiện dân này một chút! Miễn bị lây những thứ bẩn thỉu của nàng!

    Mộ Đình Nhi cầm tay kéo Khương Diệu Diệu về phía mình, nàng đang giận mà không có phát tiết được, đúng lúc nhìn thấy y phục treo trong cửa hàng.

    Không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng liền cầm lấy hai bộ y phục giật ra.

    La thị sắc mặt hơi trầm xuống.

    - Mộ tiểu thư, ngươi làm gì vậy?

    La thị vừa nói xong liền nhìn thấy Mộ Đình Nhi trực tiếp ném hai bộ y phục xuống đất thật mạnh, dẫm lên.

    - Ây da, ta trượt tay làm rơi xuống đất rồi, vốn dĩ ta định xem hai bộ này.. Thật là ngại quá!

    Khương Ấu An lạnh lùng nhìn Mộ Đình Nhi.

    Khương Diệu Diệu túm góc váy Mộ Đình Nhi, giật giật.

    - Đình nhi, ngươi..

    Mộ Đình Nhi nhún nhún vai.

    - Diệu diệu, ta chỉ là trượt tay thôi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bồi thường tiền.

    Dứt lời, Mộ Đình Nhi từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc, ném xuống đất, ngay sát chân Khương Ấu An.

    - Này, thỏi bạc này đủ để bồi thường cho hai bộ y phục đó rồi nhỉ?

    Vừa nói, Mộ Đình Nhi vừa tỏ ra đắc ý.

    - Cảm giác nhục nhã tiện nhân thật đã.

    - Mộ tiểu thư, ngươi..

    La thị tức giận đến muốn mắng người.

    Rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

    Tỷ tỷ Mộ Đình Nhi mấy ngày gần đây được hưởng ân sủng của thánh thượng, vì vậy mà địa vị của Mộ gia ở kinh thành cũng đã vượt qua Khương gia.

    Lại nói, Mộ gia và Khương gia sớm đã phân rõ quan hệ, chẳng qua chỉ là cùng làm thương gia ở kinh thành mà thôi.

    Khương Ấu An nhìn thỏi bạc trên mặt đất.

    Trên khuôn mặt đẹp đẽ kia, không thể nào nhìn ra nàng là đang có cảm xúc gì.

    Nàng không chút hoang mang đi đến trước mặt Mộ Đình Nhi.

    - Thỏi bạc này thật sự đủ để đền hai bộ váy kia.

    Mộ Đình Nhi đắc ý, vừa định mở miệng..

    Đột nhiên.

    Khương Ấu An đem chén trà trên bàn hắt vào người Mộ Đình Nhi.

    Khóe miệng nàng hiện ra hai cái lúm đồng tiền.

    - Nhất thời tay run, thật ngại quá!

    Mộ Đình Nhi ngây người phút chốc mới phản ứng lại, giọng nói sắc bén.

    - Khương Ấu An, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi biết y phục này của ta đáng giá bao nhiêu tiền không?

    Khương Ấu An đem chén trà giao lại cho La thị.

    Nàng mở to hai mắt, hỏi:

    - Rất đắt sao? Nêu vậy ngươi cởi ra đi, ta sẽ giúp ngươi giặt lại thật sạch, được không?

    Dứt lời, không đợi Mộ Đình Nhi kịp phản ứng.

    Khương Ấu An liền tiến lên, hai tay nắm lấy cổ áo Mộ Đình Nhi, dùng sức xé một cái, chỉ nghe được tiếng âm thanh vải bị xé thật mạnh vang lên.

    Y phục trước ngực Mộ Đình Nhi trực tiếp bị Khương Ấu An xé rách, lộ ra cái yếm màu cam bên trong.

    - A! - Khương Ấu An tỏ vẻ áy náy, chớp chớp cái mắt. - Phải làm sao bây giờ? Ta không cẩn thận dùng quá nhiều sức, không thì ta bồi thường tiền cho ngươi, được không?

    La thị:

    Khương Diệu Diệu:

    - A a a! - Mộ Đình Nhi một lúc sau mới phản ứng lại, thét một tiếng chói tai, nhanh chóng lấy hai tay bảo vệ phần áo yếm bị lộ ra ngoài.

    Mặt nàng đỏ lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Khương Ấu An.

    - Đồ tiện nhân nhà ngươi! Ta đánh chết ngươi..

    - Bạc này bồi thường cho ngươi, sao ngươi không nhặt đi? Bị người khác nhặt thì không tốt đâu, nhanh nhặt đi..

    Không đợi Mộ Đình Nhi kịp nói gì, Khương Ấu An nhanh chóng đè cổ nàng xuống, dùng sức một hơi đè mạnh xuống bàn.

    Mộ Đình Nhi đâu phải là đối thủ của Khương Ấu An.

    Phải biết rằng, Khương Ấu An ở Khương gia làm nhiều việc nặng, bên người cũng không có nha hoàn, mọi việc đều tự tay làm lấy. Nếu nàng ra tay nặng, Mộ Đình Nhi chắc chắn đã bị nằm bất tỉnh trên đất rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2023
  6. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84

    Chương 15: Không nên nói lời khó chịu


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Nếu chưa có tài khoản thì nhấn vào đây để đăng kí ^^ Đăng Ký
     
  7. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84

    Chương 16: Ta sai rồi


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...