Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Ngày Tận Thế Độc Sủng - Hoa Hoa Liễu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thuýmama, 5 Tháng mười 2019.

  1. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
    Chương 89: Tiêu chuẩn bạch liên hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tuyết á khẩu không trả lời được, cứng đờ đứng ở trước mặt Hàn Kiều Kiều, một lát sau, có lẽ là bởi vì tức giận, có lẽ là bởi vì nhớ tới thân thế của mình, hốc mắt thực mau đỏ, nước mắt giống như hạt châu rơi xuống.

    Hai người đối đầu đã sớm khiến cho người bên cạnh chú ý, những người khác của đội đặc huấn hô Tô Tuyết hai tiếng, thấy cô ta không có động tĩnh, liền đi tới.

    "Tiểu tuyết? Xảy ra chuyện gì?" Một cô gái trẻ thấy Tô Tuyết nước mắt ràn rụa, vừa giật mình lại vừa khó hiểu, duỗi tay ôm lấy bả vai cô ta khuyên giải an ủi, "Vừa rồi còn tốt mà, đây là xảy ra chuyện gì.."

    Tô Tuyết lại chỉ là cắn môi yên lặng rớt nước mắt, một câu cũng không nói.

    Nữ đội viên không khỏi mang theo ánh mắt khiển trách nhìn thoáng qua Hàn Kiều Kiều.

    Hàn Kiều Kiều kéo kéo khóe miệng, mặc kệ bọn họ, đứng lên chuẩn bị đi xem kết quả kiểm tra có hay chưa. Một bóng người lại chắn phía trước cô.

    "Xin lỗi."

    Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu, thấy trước mặt đứng một người con trai thân hình thon gầy, xem bộ dáng bất quá hai mươi tuổi, giờ phút này sắc mặt nghiêm chỉnh bất thiện nhìn chằm chằm chính mình.

    Hàn Kiều Kiều không khỏi châm chọc nhìn về phía Tô Tuyết, đang muốn nói cái gì, Ngôn Tiếu từ sau lưng cô đứng lên, lạnh lùng nói: "Xin lỗi? Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt, đầu tiên là cái người này chạy tới không một chữ thô tục mắng một hồi, hiện tại lại chạy tới một cái không phân xanh đỏ đen trắng muốn chúng ta xin lỗi? Đội đặc huấn đúng không? Thật lớn uy phong!"

    Tô Tuyết bỗng nhiên ngẩng mặt đầy nước mắt, nức nở nói: "Mông nghị, đi thôi, chúng ta không thể trêu vào bọn họ.."

    Khuôn mặt chàng trai trẻ một trận biến hóa, nhìn chằm chằm Hàn Kiều Kiều ánh mắt càng hung hiểm hơn!

    Bỗng nhiên chớp mắt một cái! Mọi người chỉ thấy trước mắt hiện lên một đạo tàn ảnh, ngay sau đó, liền nhìn đến Tiêu Giản một tay gắt gao nắm cánh tay giơ cao của tên kia!

    Ngôn Tiếu bị hoảng sợ, nếu không phải Tiêu Giản tốc độ so đối phương nhanh hơn một bậc, Hàn Kiều Kiều giờ phút này đã bị một cái tát! -- Hàn ca nếu biết còn không đem bọn họ xé! Nhiều người như thế không bảo vệ được một cô gái?

    Ngôn Tiếu lập tức mở miệng mắng to! "Mẹ nó! Đây là muốn làm gì? Có năng lực a! Dám phát hỏa lên người cô gái nhỏ cậu thực sự có tiền đồ! A?"

    Tên kia bị Tiêu Giản nắm trụ sắc mặt trướng đến đỏ bừng, tay đau như bị bóp nát! Cắn răng không cho phép chính mình phát ra âm thanh!

    Hàn Kiều Kiều thong thả ung dung từ sau lưng Tiêu Giản đi ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Tô Tuyết, âm thanh lạnh lùng nói: "Tô Tuyết, vừa rồi lời nói kia của cô là có ý gì? Cái gì không thể trêu vào? Muốn nói không thể trêu vào, là tôi không thể trêu vào cô mới đúng, một câu không cần phải nói sẽ có người vì cô lo lắng ôm chuyện bất công của thiên hạ."

    "Người này cô nói chuyện như thế nào vậy? Cô ấy đều khóc thành như vậy, cô còn muốn như thế nào?" Cô gái bên người Tô Tuyết rốt cuộc nhịn không được nói.

    "Tôi muốn như thế nào?" Hàn Kiều Kiều cảm thấy buồn cười, "Thấy rõ ràng, tôi đang êm đẹp ngồi ở chỗ này, người trêu chọc tôi là các người, phải xin lỗi chính là các người, ngôn ngữ bất hòa ra tay đánh người cũng là các người, tôi mới là muốn hỏi, các người rốt cuộc muốn như thế nào?"

    "Chuyện không liên quan đến bọn họ, cậu không cần khó xử bọn họ.." Tô Tuyết khụt khịt nói.

    "Ha!" Hàn Kiều Kiều thật sự cười, "Tô Tuyết, cô không cần phải nói chuyện như vậy giống thật mà là giả, tôi sẽ không khó xử bọn họ, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cô, cô không ngại làm trò cười trước mặt đồng đội tôi liền rành mạch nói một lần, tôi không muốn cùng loại người như cô có bất kỳ quan hệ nào, sau này, mong cô không cần lại sấn đi lên cùng tôi nói chuyện, miễn cho nháo ra hiểu lầm, lại nhảy ra một cái hai cái bảo tôi xin lỗi cô."

    Cô gái Bên cạnh nghe đến không lời nào để nói, còn muốn nói cái gì, lại cảm thấy bả vai trầm xuống, xoay người vừa thấy, khuôn mặt trầm xuống của phó đội trưởng đứng ở sau lưng cô, một bàn tay đè ở trên vai cô.

    "Xem ra kỷ luật trong đội các người không có nhớ kỹ. Từ cầm, Tô Tuyết, sau khi trở về mang 5kg chạy." Hồng Vân nhìn về phía Tiêu Giản bên kia, trong thanh âm lạnh lẽo mang theo quả quyết, "Vương Mông Nghị, nhiệm vụ tích phân lần này giảm một nửa."

    "Đội phó! Là bọn họ!" từ cầm có chút không cam lòng biện giải nói.

    "Đủ rồi! Tôi có mắt, nhìn đến rất rõ ràng!" Hồng Vân nói xong, lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Tuyết, xoay người rời đi.

    Hồng Vân vừa đi, bọn Tô Tuyết không dám ở lại, cũng vội vàng rời đi.

    Hàn Kiều Kiều nhìn bóng dáng xinh đẹp đi xa, có chút xuất thần, chủy thủ kia, cô vẫn luôn mang theo trên người..

    Chỉ là đáng tiếc, đời này cô không tính toán tiến vào đội đặc huấn, cho nên chỉ sợ.. Cũng sẽ không có cơ hội cùng Hồng Vân trở thành bạn bè..

    "Chậc chậc chậc.. Vừa rồi đó là phó đội trưởng của bọn họ a? Thật là một người đẹp, chỉ là rất lạnh lùng." Ngôn Tiếu tiến đến bên cạnh Hàn Kiều Kiều, cũng nhìn nhìn nơi xa.

    Tiêu Giản bĩu môi, không nói một lời đi lấy giấy kết quả.

    Sau khi lấy được kết quả, bọn họ lại đợi trong chốc lát, Hàn Dực mới từ bên ngoài trở về.

    Hàn Dực đến nơi, Ngôn Tiếu lập tức đem chuyện vừa rồi phát sinh nói một lần, trọng điểm nhấn mạnh lúc sự việc sảy ra chính mình đứng dậy trước tiên, tuyệt đối không có làm bà cô nhỏ chịu nửa điểm ủy khuất!

    "Hàn cả cậu không biết a, cái người kêu Tô Tuyết kia miệng thật là lợi hại a, không một chữ thô tục, chính là có thể đem người ta nói đến hổ thẹn không bằng, cái gì chim vàng nuôi trong lồng, không là gì cả, cái gì tốt mã dẻ cùi -- bất quá Kiều Kiều của chúng ta đương nhiên càng tốt hơn, đem bọn họ tranh luận không lời gì để nói! Tiêu Giản, Carrey, ngươi nói có phải hay không?"

    Bạch Khải Thụy nỗ lực nghĩ lại một chút, thực khó xử, "Lúc ấy các người nói rất nhiều từ, tôi đều không hiểu lắm."

    Tiêu Giản nhíu nhíu mi, quăng một câu: "Cô gái khóc không ngừng."

    Hàn Dực nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, "Không có việc gì đi?"

    Hàn Kiều Kiều cười cười, lắc đầu.

    "Trở về đi, ca ca băng bó tay cho em." Hàn Dực bắt đôi tay cô, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.

    Mấy người lục tục lên xe. Tiêu Giản khởi động xe lữ hành trước mang mọi người trở về, Ngôn Tiếu ở lại đằng sau, một mình đem humvee trở về.

    Hắn đang muốn lên xe, trong lơ đãng, nhìn đến trên mặt đất một bãi nước, dường như không thấm vào mặt đất mà không có lý do..

    Tiêu Giản ghé vào cửa sổ xe hô: "Ngôn Tiếu! Làm cái gì vậy, lên xe."

    ".. Tới, tới." Ngôn Tiếu trong miệng đáp, quay đầu lại nhìn vệt nước kia một chút, mới lưu luyến đi lên xe.

    - - hai chiếc xe một trước một sau tiến vào trong sân, nguyên bản sân thập phần rộng mở lập tức trở nên chật chội.

    Hàn Dực từ trong không gian lấy ra dụng cụ chữa bệnh nhiệm vụ yêu cầu, nhưng dược vật quá nhiều, hắn đơn giản toàn bộ ném vào phòng trống lầu một, để vợ chồng Chu Ngạn đi sửa sang lại.

    "Phòng trống lầu một, không bằng bố trí thành phòng khám đi, không cần quá phức tạp, có giường bệnh là được, sau này ai bị thương cũng đỡ phải bò lên lầu hai đi." Lục Trường Uyên kiến nghị nói.

    Chu Ngạn nghe vậy rất là vui sướng, kỳ thật hắn sớm đã có cái ý này, chỉ là chính mình rốt cuộc đã chiếm một gian phòng, nếu lại muốn một phòng, không khỏi có vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhưng là.. Muốn chữa bệnh, đương nhiên là có một cái phòng khám độc lập càng tốt, nếu không, nhà ở chính loại địa phương người đến người đi, chỉ là tiêu độc sát trùng cũng không thể đáp ứng được.

    Hàn Dực thật không có phản đối, hắn chuyên chú quấn băng gạc cho Hàn Kiều Kiều, nghe được Lục Trường Uyên nói, cũng chỉ là hơi hơi gật đầu một cái, "Ngày mai Chu Ngạn liệt ra danh sách, nhìn xem phòng khám yêu cầu đồ vật gì, chúng ta lần này từ bệnh viện cầm không ít đồ vật, hẳn là không thiếu."
     
    quinnnn, sumoon921, Quynhtram5 người khác thích bài này.
  2. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
    Chương 90: Say không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thật, Hàn Kiều Kiều cảm thấy Hàn Dực có điểm chuyện bé xé ra to. Chỉ là bị thương ngoài da, không cần băng gạc qua mấy ngày liền đóng vảy, bất quá.. Được người mình thương đau lòng cảm giác thật ngọt ngào.

    Trong lòng tràn đầy hạnh phúc, quay đầu thấy Ngôn Tiếu phát ngốc nhìn chằm chằm tay cô, không khỏi cười, "Ngôn Tiếu, anh ngốc cái gì vậy?"

    Ngôn Tiếu lấy lại tinh thần, cười khan hai tiếng, hỏi cô: "Kiều Kiều, gần đây em.. Có cảm thấy chính mình khang khác hay không?"

    Hàn Kiều Kiều không thể hiểu được trừng anh, "có cái gì khác? Ân.. Chẳng lẽ da em bị đen?" Gần đây mặt trời càng ngày càng độc, dãi nắng dầm mưa, khả năng thực sự có chút phơi bị đen, nếu không.. Buổi tối đắp mặt nạ?

    Ngôn Tiếu hắc hắc cười cười, nói: ".. Có lẽ là anh nghĩ sai rồi đi, anh đi phòng bếp tìm đồ ăn."

    "Thần lải nhải." Hàn Kiều Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, nhỏ giọng nói thầm.

    - - vì chúc mừng lần đầu nhiệm vụ hoàn thành bình an trở về, hôm nay cơm chiều phi thường phong phú, trên bàn toàn gà vịt thịt cá, đồ ăn chay mặn nóng lạnh cộng thêm một nồi súp, còn có Lục Trường Uyên sớm chuẩn bị tốt một rương bia ướp lạnh, mọi người vây quanh cái bàn ngồi xuống, thật náo nhiệt.

    Nhân Hàn Kiều Kiều hai tay đều quấn băng gạc, Hàn Dực không cho cô động thủ, bưng một chén súp một muỗng một muỗng đút cho cô, Hàn Kiều Kiều cảm thấy quá thẹn thùng, nhưng là thấy mọi người đều là một bộ làm như không thấy, kệ đi.. Loại việc sâu ân ái trước mặt mọi người này, làm mãi cũng liền quen đi.

    Dư Uyển Thiến biểu tình có chút khẩn trương, cũng có chút kích động, đây là lần đầu cô làm nhiều đồ ăn như thế, cũng không rõ khẩu vị của mọi người lắm, cô thấy Hàn Kiều Kiều đang uống canh, liền mắt mang ý cười hỏi cô: "Hương vị như thế nào? Có ngon hay không? Uống canh này đặc biệt bổ, cơ thể em đang phát triển uống nhiều chút."

    Hàn Kiều Kiều nuốt xuống một ngụm, cười nói: "Em đã mười tám rồi."

    Ngôn Tiếu ở một bên xen vào nói: ", em mới mười tám, còn chưa phát dục hết, uống nhiều chút."

    Lục Trường Uyên gắp một khối rau trộn thịt bò, nói: "Chị Dư tay nghề không tồi, bác sĩ chu thật có số hưởng a."

    Dư Uyển Thiến ba mươi bốn tuổi, mọi người kêu một tiếng chị cũng là tự nhiên.

    Chu Ngạn cười đến thực văn nhã, tuy rằng vẫn là gầy như vậy, nhưng tinh thần lại rất tốt, không giống suy sút như lúc mới gặp, hắn thấy Dư Uyển Thiến được khen, liền khiêm tốn cười nói: "Tay nghề không tồi, cũng là vì Hàn thiếu bên này nguyên liệu nấu ăn phong phú, bằng không không bột đố gột nên hồ, tay nghề lại tốt cũng là uổng công."

    Chu Ngạn cũng không rõ ràng, nhìn trong phòng, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, lò vi ba.. Còn có những thứ xa hoa không nên tồn tại trong căn cứ này, hắn thực thức thời đem nghi hoặc chôn ở trong lòng.

    Mấy năm nay kinh nghiệm sống nói cho hắn biết, có đôi giả vờ không biết, là cần thiết. Biết quá nhiều, thường thường sẽ không có chuyện gia gì tốt.

    Hiện giờ hắn cùng vợ có ăn, có nơi ở thậm chí rất có khả năng ở tương lai một lần nữa làm lại bác sĩ, hắn đã thấy đủ.

    Lần này cơm ăn đến đã khuya, tất cả mọi người đều uống không ít rượu, đặc biệt Bạch Khải Thụy, hắn say mèm, nằm liệt trên ghế hát vang bài ca Giáng Sinh christmascarol, Tiêu Giản ngày thường là người nội liễm, uống say vẫn luôn ngồi ở vị trí cũ ngây ngô cười, Ngôn Tiếu cùng Lục Trường Uyên tửu lượng tốt một chút, một người đỡ một người lên lầu.

    Hàn Dực chỉ tượng trưng uống lên một chén nhỏ, hắn không uống nhiều lắm, cũng không ai dám khuyên, nhưng thật ra Chu Ngạn vẫn luôn nói không uống không uống, lại bị Ngôn Tiếu rót vài ly xuống bụng.

    Hàn Kiều Kiều cảm thấy Hàn Dực đêm nay phá lệ dính người, hai tròng mắt thâm thúy lại đen bóng, giống một con mèo lớn lười biếng, không ngừng dùng cằm ở cần cổ cô cọ xát. Hàn Kiều Kiều trong lòng bỗng nhiên có một cái ý tưởng lớn mật-- ca ca hắn.. Có phải hay không uống say?

    * * * Như vậy một chén rượu nhỏ, liền say? Không quá khả năng đi?

    Hàn Dực lôi kéo Hàn Kiều Kiều trở về phòng, bước chân cùng bình thường tựa hồ không có gì khác biệt, vững vàng lên lầu, đi vào phòng, trở tay khóa cửa, cũng không bật đèn, liền ôm lấy cô ngồi ở trên giường, rồi mới trong bóng đêm không nói một lời nhìn cô.

    Hàn Kiều Kiều bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, muốn đứng lên, đôi tay lại bị Hàn Dực gắt gao giữ ở trên giường, hai người bảo trì tư thế an tĩnh ngồi, dần dần, Hàn Kiều Kiều liền có chút vững không được, bị ca ca nhìn chằm chằm nhu vậy cô cảm thấy chính mình liền hô hấp đều có chút khó khăn.. Trước mắt bỗng nhiên phủ lên một bóng ma, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đôi môi liền đã bị người quen thuộc cạy ra, môi lưỡi giao hòa trong chớp mắt, một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó, cô đã bị ca ca ấn ngã vào trên giường.

    "Ngô.."

    Cô muốn nói không được, còn chưa có tắm rửa. Hôm nay ở bên ngoài chạy cả ngày, giờ phút này chính mình trên người nhất định đều là mùi thối hoắc. Chính là đẩy hắn ra, lại có chút không đành lòng.

    - - chậm rãi, trong đầu chỉ còn hỗn độn, mơ mơ màng màng cảm thấy chính mình áo sơmi bị người từng viên cởi bỏ.

    Hàn Dực buông môi cô ra, ngược lại xuống phía dưới gặm cổ, Hàn Kiều kiều hút khí, cô nỗ lực khống chế chính mình thanh tỉnh, nhẹ giọng nói: "Không, không được.. Dơ.."

    Nội y đã bị đẩy đi lên, cô nghe thấy hắn chôn ở trước ngực cô phát ra nặng nề thanh âm: "Rất thơm"

    Ôn nhu tinh tế hôn dọc theo đường cong nhấp nhô, ngọn núi bị hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn, Hàn Kiều Kiều thân thể ngăn không được run rẩy.

    * * * Quá mê người.

    Trong bóng đêm, cô nghe được Hàn Dực thấp thấp cười một tiếng, "muốn."

    Hàn Kiều Kiều nghiêng đi mặt nhắm hai mắt, cảm thấy trên mặt bị hỏa thiêu. Trong lòng nghĩ không ra ca ca rốt cuộc say hay là không có say, chỉ cảm thấy hắn đêm nay phá lệ bất đồng.. Chính là muốn nói thực sự có cái gì bất đồng, cô lại nghĩ không ra.

    Hắn như là đem cô trở thành món đồ chơi yêu thích không buông tay, đối mỗi một chỗ đều tràn ngập tò mò cùng thăm dò, lăn qua lộn lại trêu đùa, nghe được cô nức nở liên tục liền sẽ vừa lòng cười ra tiếng, bàn tay to chạm được nước suối tràn lan, thon dài ngón tay ở khe rãnh ướt át xoay quanh một lần một lần miêu tả, cố ý vô tình ở nơi mẫn cảm xoay tròn, làm tình ý càng nóng rực, thủy triều càng mãnh liệt..

    Thẳng đến khi Hàn Kiều Kiều sắp bị bức điên, áp lực phát ra âm rung khó nhịn: "Ca ca.. Ca ca.." cô rốt cuộc muốn nói cái gì đâu? Đại não đã mất đi năng lực tự hỏi, cô thấp giọng kêu hắn, phảng phất như vậy là có thể từ trong khổ hình này được giải thoát.

    Hàn Dực kéo quần lót cô xuống để bên cạnh, đột nhiên vọt vào!

    Hai khối thân thể tạm dừng lại, tạm hoãn đi sự cực hạn khoái cảm, cùng với tiếng nước ái muội, hắn bắt đầu một chút một chút đưa đẩy.

    "Thật muốn chết ở trong người em."

    * * *

    Ban đêm, không biết từ chỗ nào truyền đến một cái rất nhỏ tiếng vang, như là đồ vật gì vỡ ra, lại như là đồ vật bị bẻ gãy. Một lát sau, nó lại lần nữa vang lên, hình thành một trận liên tục giòn vang, rồi sau đó lại lặng yên không một tiếng động quy về bình tĩnh..

    Một trận gió thổi qua, trên cửa sổ run lên, rốt cuộc từ hai bên hoàn toàn nứt mở ra, lộ ra lông xù xù một đoàn, cuộn tròn, che dấu ở nửa thanh vỏ trứng, lấy mắt thường khó có thể phân biệt, hơi hơi phập phồng. Bất quá trong chốc lát, bên kia cũng truyền đến vỡ vụn âm thanh, bang, bang..
     
    naadeii, quinnnn, sumoon9217 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng bảy 2020
  3. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
Trả lời qua Facebook
Đang tải...