Chương 91: Ở riêng rất tốt

"Ăn bánh bao chiên, đúng thật là biết ăn".

Bọn nhỏ bên kia đang nói chuyện vui vẻ, những người lớn bên này có thể nghe thấy được, nhị tẩu không nhịn được nói lẩm bẩm.

Mẹ Chu đã quyết định rồi, không dự định xía vào nữa. Sau khi mỗi gia đình ra ở riêng, bà sẽ không lo liệu bất cứ chuyện gì.

Đại tẩu nghĩ, đợi đến lúc tách ra, một ngày nào đó cô cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho bọn nhỏ!

Ở nhà, Lâm Thanh Hòa biết được tam tẩu đang trông nhà, cô làm xong việc liền đi qua cô ấy.

Mặc dù Lục Ni vẫn còn mệt mỏi, nhưng sắc mặt đã tốt hơn tối hôm qua nhiều.

Xác định mọi chuyện vẫn ổn, lại cùng tam tẩu nói chuyện với nhau. Lúc này mới để Chu Bách ở lại, Chu Bách muốn chơi cùng Tùng Tùng và khoai tây, con của đại tẩu. Đứa bé vẫn chưa được đặt tên, chỉ có biệt danh gọi là khoai tây.

Chu Khải và Chu Toàn thật sự không có khoác lác, hai anh em bọn họ hỏi buổi trưa ăn gì, Lâm Thanh Hòa đã hứa sẽ cho ăn bánh bao chiên.

Bánh bao hấp chín, bao bọc một lớp hỗn hợp trứng trộn với muối vừng, bỏ vào chảo chiên vàng đều hai mặt là được, mùi vị đặc biệt thơm.

Lâm Thanh Hòa đã làm rất nhiều, cô dùng dầu đậu phộng của riêng cô.

Xuyên đến đây lâu như vậy, vì thường xuyên dùng dầu mỡ heo, cho nên chỉ dùng một chai. Cô có tận năm thùng, mỗi thùng có tận năm chai dầu đậu phộng.

Vì vậy dùng dầu xa xỉ một chút để chiên bánh.

Ngoại trừ bánh bao chiên còn có canh đậu xanh. Canh đậu xanh nấu đơn giản thôi, không có bỏ đường, để cho bọn họ ăn kèm canh đậu xanh là quá ngon rồi.

Đoán chừng nhiêu đấy cũng đủ cho cả nhà ăn, lúc này Lâm Thanh Hòa mới bắt đầu dùng cỏ xanh nấu nước mát, cỏ chuyên dùng để hạ nhiệt.

Buổi trưa đem cơm đi, tiện đường ghé qua tam tẩu lấy phần cơm của nhà lão Chu gia luôn.

Bé út không đi theo, ở lại nhà Chu gia cho tam tẩu chăm sóc.

Đương nhiên có cho Chu Bách, Lục Ni và Tùng Tùng bánh bao chiên cùng canh đậu xanh để ăn.

Hôm nay trời thật quá nóng và oi bức, Lâm Thanh Hòa đem cơm qua cảm thấy như vậy. Cho nên muốn cô đi làm ruộng thì đừng hòng mơ tưởng.

"Bánh bao chiên và canh đậu xanh này ăn rất dễ nóng người. Vì thế loại trà thảo mộc này là đặc biệt chuẩn bị cho cha con các ngươi, nhớ phải uống có biết không?" Lâm Thanh Hòa dặn dò.

Chu Thanh Bách nhìn cô lải nhải như thế, ánh mắt khẽ động, nói: "Ngươi cũng ăn thêm chút nữa đi".

"Ta ăn ở nhà rồi" Lâm Thanh Hòa xua tay, nhưng nhìn thấy Chu Thanh Bách nhiệt tình nên không thể chối từ, cô vẫn ăn thêm miếng nữa.

Chu Khải cùng Chu Toàn đã ăn đủ no.

Bánh bao chiên được chiên vàng đều hai mặt, ráo dầu. Bên trên còn có vừng đen và trứng gà, mặn mặn thơm thơm của vị vừng. Ăn kèm với canh đậu xanh quả là không có gì chê được.

Cơm nước của nhà lão Chu gia là Lâm Thanh Hòa mang tới, nhưng mà cô giao nó cho đại tẩu.

Ngày hôm nay tam tẩu làm bánh kếp ngô. Nhị tẩu thấy rõ ràng bên này ăn bánh bao chiên, nói:" "Bánh đó còn bỏ thêm vừng và trứng gà à!".

Mùi thơm kia theo cơn gió bay tới bên này.

"Thật biết cách ăn" Nhị ca ăn bánh kếp ngô, cũng nhịn không được mà nói.

Vốn dĩ ngày hôm nay có bánh kếp ngô ăn đã là quá tốt, nhưng không thể so sánh với bánh bao chiên của nhà lão tứ được.

Chu đại ca lắc đầu nói: "Ngươi có thể sống qua ngày như thế sao" Ăn như vậy thì làm bao nhiêu mới đủ?

Đại tẩu nói trong lòng, làm sao sống được như thế vậy, Chu Khải Chu Toàn và bé út Chu Bách ngày càng cao lớn hơn.

Nhưng mà muốn đại tẩu sống như thế, cô đương nhiên không dám.

Thỉnh thoảng làm một bữa ngon cho mấy đứa nhỏ thì tạm được. Mỗi ngày đều thay đổi món ăn, khẳng định là cô không có cách nào sống giống như thế được.

Dù sao đại đội nhiều như vậy, cũng không tìm ra người thứ hai như vợ lão tứ.

Cha Chu không nói gì, ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến mấy việc đó.

Mẹ Chu cũng không muốn nói, đều là người của hai gia đình, chính mình quản nhà lão tứ thật ra cũng không tốt.

Trận này cha Chu cũng đã nói, muốn cho mấy đứa tách ra ở riêng, để cho những đứa trẻ này tự sống độc lập đi.

Già rồi muốn dưỡng lão.

Bên này Lâm Thanh Hòa phục vụ ba cha con xong, cũng căn dặn bọn họ, nếu có khó chịu thì phải ngay lập tức nghỉ ngơi.


Cô còn đưa hai viên thuốc cho Chu Thanh Bách giữ bên người để phòng ngừa.

Những ngày vụ thu quả thực bận rộn. Nhưng mà năm nay cũng coi như mùa thu hoạch tốt. Bởi vì biết năm nay lương thực bội thu, nụ cười trên mặt mọi người đều rất đơn thuần chất phát.

Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng mười.

Không ít lương thực đều đã thu thập. Một số loại lương thực sẽ được phân phát sau khi nộp thuế, còn một số loại sẽ bị tịch thu.

Nhưng mà lần này cả lữ đoàn đều tràn ngập niềm vui.

Năm nay lương thực được chia không ít, Lâm Thanh Hòa không có vinh dự cảm nhận niềm vui tập thể, nhưng nhìn Chu Thanh Bách mang lương thực trở về cũng có chút vui sướng.

"Năm nay hai chú heo nhà ta nuôi còn có thể đổi lại không ít lương thực đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

Hai chú heo to béo được cô nuôi hết mực, bây giờ nói là heo to béo cũng không có gì quá đáng, nhìn cỡ này chỉ sợ nặng khoảng hai trăm cân a?

Lâm Thanh Hòa mỗi ngày đều cho ăn nhiều lần, nào là cỏ heo, bã đậu, bột ngô gì đó. Cho ăn không ít thứ tốt, chẳng lẽ không tăng trưởng thịt sao?

Chu Thanh Bách nói: "Năm nay có lẽ chỉ được một con heo".

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, ý là muốn ăn thịt heo sao?

Mặc dù Lâm Thanh Hòa không có yêu thích gì thịt heo, thế nhưng nếu Chu Thanh Bách thích thì được thôi, cô gật đầu nói: "Được, một con heo thôi, ta làm thịt kho tàu cho ngươi ăn".

Chu Thanh Bách cứ nhìn cô.

Lâm Thanh Hòa bị ánh mắt hắn nhìn làm nhịp tim của cô tăng nhanh. Nhưng mà bây giờ là ban ngày, còn có thể làm gì. Hôn má hắn một cái, sau đó lùi lại đã bị Chu Thanh Bách ôm chặt eo rồi.

Lâm Thanh Hòa ho khan, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: "Ta nghe đại tẩu nói, cha mẹ có ý chờ thu hoạch vụ thu xong, đến lúc đó ba nhà đều tách ra riêng".

"Ở riêng rất tốt" Chu Thanh Bách nói.

Nhiều người chen chúc sống chung rất kì cục. Tuy trong thôn đều như vậy, nhưng bản thân Chu Thanh Bách cảm thấy, vẫn là sống riêng tốt hơn, mỗi gia đình mỗi nhà, tốt vô cùng.

"Cha mẹ cũng không còn trẻ, đến lúc đó ngươi cùng bọn họ thương lượng một chút, chu cấp dưỡng lão như thế nào. Mỗi tháng cho bao nhiêu, hay là cho theo quý" Lâm Thanh Hòa nói.

Mẹ Chu bây giờ như vậy coi như là chuyện tốt, cho mỗi gia đình ra ở riêng, bà không có ý định dính vào nữa.

Sở dĩ làm con dâu, Lâm Thanh Hòa cũng một vừa hai phải, không có léo nhéo bà như trước đây.

Kể từ khi nghe đại tẩu nói, bà cho.. Thế là cô luôn làm thêm một phần cơm cho cha mẹ Chu khi đem cơm cho cha con Chu Thanh Bách.

Chuyện trước đây coi như bỏ qua.
 
Chương 92: Chia thịt ăn

Sau khi thu thập hết lương thực cuối cùng và nộp thuế. Lương thực bắt đầu được phân phát.

Lại đem lúa mì vụ đông trồng xuống xong, đội sản xuất liền tuyên bố kết thúc công việc.

Lúc này bắt đầu chia thịt heo, đồng thời nếu nhà ai trong thôn nuôi heo cũng ùa heo ra ngoài.

Những nhà khác nuôi heo nặng đến bảy tám chục cân đã là tốt nhất. Thế mà hai con heo nhà Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách mỗi con nặng phải hai trăm cân.

Hai con heo nặng bốn trăm cân rồi.

Ùa hai con heo này ra ngoài, toàn bộ nhà Chu gia được một phen hú hồn.

Vì vậy nhao nhao hỏi Chu Thanh Bách nuôi như thế nào? Làm sao có thể nuôi heo mập như thế?

Chu Thanh Bách cũng không có gì phải giấu giếm. Hắn nói cho ăn cỏ heo, bã đậu, còn có bột ngô.

Mấy cái đầu tiên thì nghe còn ổn, nhưng mà cho ăn bột ngô thì thật đúng là hù người.

Cái gì chứ, lấy bột ngô nuôi heo sao?

Người thì không có bột ngô để ăn, người thì đem cho heo ăn.

Không cần phải nói cũng biết được đây chắc chắn là chủ ý của vợ hắn.

Lâm Thanh Hòa đã quen với cảnh này rồi, cho nên khi Chu Thanh Bách định nói trước kia bên hậu cần có chăn nuôi heo cũng nuôi theo phương pháp này, đã bị Lâm Thanh Hòa cản lại. Để hắn không cần nhiều lời nữa, thích thì tin không thích thì thôi.

Nhưng đúng thật không thể nghi ngờ, hai con heo to béo này phi thường bắt mắt. Công điểm đương nhiên không thể thiếu, quan trọng nhất là hai con heo đó đủ chia cho cả thôn.

Bởi vì những nhà khác, kể cả trong đội cũng không nuôi heo mập được như thế. Cho nên họ muốn làm thịt hai con heo này chia cho mọi người, nếu có thể lấy được mỡ heo, vậy khẳng định có thể làm ra rất nhiều dầu mỡ heo để dành dùng dần!

Được sự đồng ý của chủ nhà, bí thư thôn liền làm thịt, những người khác chạy đi giao nhiệm vụ.

Lúc này chia thịt heo, trước Tết có thể chia thêm một lần nữa. Trại heo bên kia còn nuôi không ít, đều là giữ lại cho đoàn viên.

Lần thu hoạch vụ thu mệt nhọc, cho nên mọi người cũng phải ăn cái gì đó cho thật ngon.

Thế là hai con heo của nhà này bị giế thịt. Chu Thanh Bách đặt một cái đầu heo, một bộ ruột già, một cái dạ dày heo, một cái đuôi heo, năm cân mỡ. Còn có tám cái sườn heo, thịt ba chỉ, thịt nạc, thịt thăn. Mua cũng không ít.

Bấy giờ loại thịt được công nhận là ngon nhất chính là mỡ heo và thịt nhiều mỡ. Thứ hai là thịt ba chỉ, thịt thăn và đầu lợn.

Còn ruột, dạ dày heo và những thứ lòng heo thì không phổ biến lắm. Thịt nạc cùng xương sườn cũng vậy. Cho nên được tính giá rất rẻ. Đừng nhìn thấy mua như vậy mà nhiều. Thực tế những thứ này đều tính theo công điểm của hắn.

Huống hồ chi hai con heo mập béo này là nhà hắn nuôi. Hắn chọn trước, mua cũng nhiều nhưng trong thôn không ai nói gì.

Dù cho có không ít người thèm muốn cái đầu heo lớn đó, thế nhưng Chu Thanh Bách cầm đi, mọi người cũng chả dám nói.

"Mẹ Chu Khải à, sao ngươi không kêu tứ thúc xin thêm mỡ heo nhiều một chút. Những loại thịt kia làm gì có mỡ heo?" Đại tẩu qua đây, nhỏ giọng nói.

"Không sao đâu, cũng nên để lại chia cho mọi người" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ Chu Khải nhận thức rất tốt" Dì Hoàng ở bên cạnh nghe vậy liền khen ngợi.

"Lời nói này của Dì Hoàng nói, nếu là nhận thức tốt thì chỉ là do chưa thấy qua chuyện tiếp theo của cô ta mà thôi" Vương Linh giễu cợt nói.

"Nếu ta đi làm thì ngươi còn có thể lấy thịt heo tốt từ nhà ta như vậy sao? Ngươi có biết nuôi heo mập như vậy khó khăn cỡ nào không? Có ăn thì câm miệng đi! Ngươi không nói lời nào thì sợ mọi người nghĩ ngươi câm điếc à" Lâm Thanh Hòa không một chút khách khí, nói với cô ta.

Vương Linh mặt tối sầm lại.

Lâm Thanh Hòa cười như không cười, nhìn lướt qua. Cho dù muốn đánh lộn hay cãi nhau cô cũng không sợ chút nào, có bản lĩnh thì cứ tới!

Đúng thật là Vương Linh không dám làm vậy. Liền xoay người sang chỗ khác, cùng nói chuyện với nhị tẩu. Nhị tẩu cũng đưa mắt nhìn Lâm Thanh Hòa một cái, Lâm Thanh Hòa không thèm để ý cô ta.

Sau khi thịt được chia cho Chu Thanh Bách xong. Cô liền dẫn Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách đi theo Chu Thanh Bách đi về.

"Mẹ, năm nay nhà chúng ta được chia nhiều thịt như vậy, có thể làm thịt viên nữa không" Chu Khải hỏi.

Chu Toàn hai mắt phát sáng cũng nhìn về phía mẹ hắn.

Hắn vẫn còn nhớ mùi vị nổ tung của món thịt viên năm ngoái.

Chu Bách còn nhỏ, nhưng nhìn hai anh trai của hắn muốn ăn, biết đây là đồ ngon, cho nên nhìn mẹ hắn: "Mẹ, thịt viên".

"Được" Tâm trạng Lâm Thanh Hòa không tệ, lập tức đồng ý.

Thịt viên thôi mà, có chuyện gì lớn đâu? Muốn ăn thì làm ăn, hơn nữa trong nhà còn có nhiều thịt như vậy nữa.

Về đến nhà, Lâm Thanh Hòa liền sai Chu Thanh Bách đi rửa sạch ruột heo. Mấy thứ này đều là hắn muốn ăn, cô không chịu nổi mùi kia nên chỉ đồng ý nấu. Còn việc rửa sạch thì tự chính hắn làm đi, thâm chí còn nhờ hắn rửa sạch dạ dày heo luôn.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu làm những thứ khác.

Tuy chỉ có năm cân mỡ heo, nhưng trong nhà vẫn còn nhiều dầu. Hơn nữa còn có dầu đậu phộng cho nên nhiêu đấy đã đủ dùng rồi.

Trong khi đun mỡ làm dầu, Lâm Thanh Hòa bắt đầu chặt xương sườn, cắt thịt ba chỉ và thịt nạc.

Mặc dù hiện tại thời tiết đã lạnh cả người, nhưng thực chất cũng chỉ mới cuối tháng mười âm lịch, đến cùng còn không giữ được thịt tươi. Không giống như cuối năm, một lần chia thịt có thể ăn được lâu.

Vì phải làm thịt viên nên những thịt này đều được cắt ra. Sườn heo thì đem nấu canh hoặc hấp hay chiên ăn.

Xương to cũng được dùng để nấu canh.

Phần ruột già của heo sẽ được xào dưa muối cùng với dạ dày heo và đầu heo.

Lần này thu hoạch mùa thu thật sự mệt chết người. Tất nhiên phải làm thật nhiều món ngon cho Chu Thanh Bách bồi bổ rồi.

Vì vậy mấy ngày kế tiếp Chu Thanh Bách không còn thèm ăn cái gì nữa, đều ăn đến phát ngán.

Đại khái cũng ăn uống no đủ, hơn nữa lúa mì vụ đông đã được trồng xuống rồi. Trên cơ bản, hiện tại chính là thời điểm chuẩn bị qua mùa đông, Chu Thanh Bách nhàn rỗi không có việc gì làm, ban đêm đều dồn hết tinh thần dùng ở trên người Lâm Thanh Hòa.

Chu Hiểu Mai xin nghỉ trở về, nhìn tứ tẩu của cô dáng dấp kiều diễm ướt át, cũng xấu hổ không ngớt, không biết đầu óc đang nghĩ gì.

"Lần này trở về làm gì? Dự định kết hôn à?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nhìn cô ấy nói.

"Bây giờ cha mẹ đều rảnh rỗi, ta trở về nói một tiếng với cha mẹ, sau đó sẽ nói thời gian" Chu Hiểu Mai xấu hổ nói.

"Được đấy, trở về nói với cha mẹ đi. Bọn họ chắc sẽ rất vui vẻ, Tô Đại Lâm thật sự là người tốt" Lâm Thanh Hòa nói.

Trước đó cô có gặp và nói chuyện qua vài lần, cảm thấy Đại Lâm khá được, là một người đàn ông có thể chung sống cùng.

"Vậy ta đi về trước đây" Chu Hiểu Mai nói.

"Mang đĩa thịt viên này về ăn, nhớ trả lại đĩa cho ta" Lâm Thanh Hòa cho cô ấy một đĩa thịt viên, nói.

"Cảm ơn tứ tẩu" Chu Hiểu Mai cười, nhận lấy.
 
Chương 93: Ném qua vai

Lần này Chu Hiểu Mai trở về chính là giúp Tô Đại Lâm gửi lời, muốn qua đây gặp mặt cha mẹ Chu.

Sau đó tìm ngày lành tháng tốt để làm ngày kết hôn.

Xem vừa mắt thì ngày hôm sau có thể kết hôn rồi, những thứ khác sẽ được đơn giản hóa.

Lâm Thanh Hòa đã sớm chuẩn bị xong, nhà của Đại Lâm bên kia có lẽ hiện tại cũng đang chuẩn bị.

Chuyện này của Chu Hiểu Mai vừa đến đúng lúc.

Cha mẹ Chu liền quyết định đợi cho đến khi con gái gả đi, sau đó sẽ ở riêng.

Ngày hôm sau Tô Đại Lâm liền tới, còn có cậu mợ của hắn và mọi thứ đã sẵn sàng.

Kẹo cùng điểm tâm, những thứ quà lễ khác nói chung rất tươm tất, cũng rất chú trọng ý tứ bên này. Nếu không sẽ không chuẩn bị sính lễ tốt như vậy.

Cha mẹ Chu tuy cảm thấy Đại Lâm nói lắp thì hơi khó xử. Nhưng hai vợ chồng già cũng coi như tự mình biết mình. Cũng biết nếu không phải có khuyết điểm này, thì con gái bọn họ làm sao gả vào một gia đình như vậy?

Nhà ở bốn mươi mét vuông, lại có công việc ổn định, gả qua xong sẽ làm chủ gia đình cơ mà.

Lễ dạm hỏi, lễ ăn hỏi và lễ rước dâu coi như đã chuẩn bị xong.

Hôn nhân đối với Chu Hiểu Mai mà nói là không cần nhiều lời, điều kiện cực tốt là được.

Tô Đại Lâm và cậu mợ hắn rời đi, mẹ Chu không khỏi vui mừng nói: "Không trách mẹ Chu Khải nói hôn sự này rất tốt, cuộc hôn sự này quả thật tốt vô cùng nha".

"Nói lắp một chút" Cha Chu nói.

"Nói lắp thì thế nào, cũng không phải câm điếc. Hơn nữa sống qua ngày, biết kiếm tiền là quan trọng nhất, những cái khác không quan trọng lắm".

Nói tóm lại, cuộc hôn sự này sẽ được tổ chức vào cuối tháng.

Mặc dù Lâm Thanh Hòa có kiến thức, biết được tốc độ kết hôn ở thời đại này. Nhưng với tốc độ như vậy, cô cũng phải hoảng sợ.

Bước tiếp theo chính là của hồi môn rồi.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa từ thị trấn trở về, cầm theo một cái chăn bông mới tinh.

Cô sớm đã đặt cho người ta làm, tuy chỉ có năm cân, nhưng đây cũng là một cái chăn bông vô cùng tốt.

"Đây là chăn bông ta làm quà cưới cho cô nhỏ, hai khối xà phòng này cũng là cho cô ấy, đến lúc đó để cô ấy mang theo" Lâm Thanh Hòa đạp xe đạp qua nhà Chu lão gia, trực tiếp đem chăn bông và hai khối xà phòng đưa cho mẹ Chu, nói.

"Cần gì phải cho nhiều như vậy?" Mẹ Chu không ngờ cô lại nguyện ý cho Hiểu Mai nhiều đồ làm của hồi môn như vậy, nói.

Bất kể là chăn bông hay xà phòng thoạt nhìn đều không hề rẻ, đây là những thứ đồ cực tốt.

"Có hơi nhiều thật" Đại tẩu có chút lúng túng nói.

"Chúng ta nào có thể so sánh với mẹ Chu Khải, gia cảnh nhà cô ta như thế nào nhà ta như thế nào chẳng lẽ không biết" Nhị tẩu liền nói.

Tam tẩu không nói gì.

Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt liếc nhìn nhị tẩu: "Có chuyện gì thì cứ nói, đừng cứ suốt ngày chua ngoa. Có bản lĩnh thì kêu chồng ngươi kiếm tiền cho ngươi tiêu sài, không có bản lĩnh thì câm miệng đi".

Mặt nhị tẩu trầm xuống, nói: "Lão tứ gia, ngươi nói chuyện ra làm sao đấy!".

"Ta nói thế nào thì cũng đều là tiếng người, còn có những người miệng chó không mọc ra được ngà voi, lại càng không nói được tiếng người" Lâm Thanh Hòa khinh miệng, nhìn cô ta nói.

"Ngươi muốn đánh lộn có phải không?" Nhị tẩu trực tiếp đẩy cô một cái.

Hiển nhiên, nhị tẩu nhẫn nhị Lâm Thanh Hòa đã lâu.

"Mẹ, đại tẩu, tam tẩu, các ngươi cũng đều thấy rồi đó, là vợ lão nhị đánh ta trước" Lâm Thanh Hòa nói xong lời này liền ném nhị tẩu qua vai, đem nhị tẩu ngã xuống đất.

"Bùm!" Mặt đất vang lên.


Những người phụ nữ trong nhà kinh ngạc đến ngây người. Đừng nói là phụ nữ, ngay cả cha Chu đang im lặng hút thuốc phiện cũng ngay người cả ra.

Gương mặt mẹ Chu ngây ngốc, đại tẩu tam tẩu còn kinh ngạc hơn.

"Aizo, đau chết đi được, vợ lão tứ, ngươi đây là muốn giết người sao!" Nhị tẩu còn đang nằm trên mặt đất rên rỉ, thậm chỉ còn hừ hừ than đau, cả người đều không bò dậy nổi.

"Cho ngươi mặt mũi, gọi ngươi một tiếng nhị tẩu còn không biết điều. Ngươi còn thở gấp nữa sao, bản thân không biết nặng bao nhiêu cân à. Nữ nhân của Chu Thanh Bách, ngươi có thể đẩy ngã hả?" Lâm Thanh Hòa từ trên cao, mắt lạnh nhìn xuống cô ta.

"Nhanh, mau đem vợ lão nhị đỡ dậy" Mẹ Chu phục hồi tinh thần lại rồi, vội vàng nói.

Đại tẩu cũng vừa tỉnh táo lại, liền vội vàng đem nhị tẩu đỡ lên, mẹ Chu nói: "Dìu nó trở về".

Vì vậy đại tẩu và tam tẩu liền đỡ nhị tẩu trở về.

Lâm Thanh Hòa chấp cả chuyện này. Đừng nói là nhị tẩu nhẫn nhịn cô từ lâu, cô đây cũng nhận nhịn cô ta lâu rồi. Lần này dám động thủ trước, cô còn phải khách khí với cô ta sao.

Đến lúc nên ra tay!

Đại tẩu, tam tẩu đưa nhị tẩu trở về xong thì quay lại. Lâm Thanh Hòa nói với mẹ Chu và hai người họ: "Mẹ, ta cứ để của hồi môn ở đây cho cô nhỏ. Còn đại tẩu tam tẩu, các ngươi không cần phải giống ta. Hiểu Mai biết điều kiện gia đình của từng người, có tâm ý là được. Ta đã xem qua phòng ở của nhà cô ấy rồi, vật gì cũng đầy đủ hết. Cuối tháng mọi người hãy vui vẻ tiễn cô ấy đi xuất giá, chớ vì chút của hồi môn mà gây ra gì không vui".

Nói xong lời này, Lâm Thanh Hòa tâm tình cực tốt đi ra về.

"Ho khan, lão nhị gia không sao chứ?" Mẹ Chu lúc này mới nhìn về phía đại tẩu, tam tẩu, nói.

"Không sao, chỉ là có chút đau người thôi" Tam tẩu nói.

Đại tẩu cũng gật đầu, sự tình không có gì nghiêm trọng, thế nhưng ngã như vậy có chút đau thật.

"Đi làm cho lão nhị gia an phận một chút. Việc này vốn dĩ là do nó không đúng. Nhiều người nhìn như vậy mà nó lại dám đẩy mẹ Chu Khải, không ai oan uổng nó đâu" Mẹ Chu nói.

Đại tẩu và tam tẩu liếc nhau một cái, nghĩ thầm, dù cho vợ lão tứ gây phiền thì mẹ chồng vẫn thiên vị cho vợ lão tứ.

Từ trong nhà đi ra, đại tẩu mới chậm rãi thở hắt ra, nói rằng: "Ta còn không biết mẹ Chu Khải có thể đánh như vậy".

Tam tẩu vừa nãy cũng bị giật mình: "Đúng vậy, ta cũng không biết khí lực của mẹ Chu Khải lại lớn như".

Ném một cái qua vai sạch sẽ, gọn gàng. Tam tẩu cảm thấy hai người như nhị tẩu cộng lại cũng không phải là đối thủ của mẹ Chu Khải.

Lời này có nghĩa là mẹ Chu Khải có thể đánh thêm được nữa.


"Nhìn thế kia, có lẽ là theo tứ thúc học" Tam tẩu nói.

"Ta đoán là vậy" Đại tẩu phi thường may mắn khi trước đây không có mâu thuẫn gì lớn với lão tứ gia.

Tam tấu cũng cảm thấy may mắn, quan hệ với nhà lão tứ cũng không tệ lắm.

Hai đứa con dâu vừa đi, mẹ Chu nhìn về phía cha Chu, cha Chu cũng nhìn về phía bà.

"Vợ lão tứ học từ lão tứ à?" Mẹ Chu nhịn không được, hỏi.

Cha Chu đoán chừng chính là lão tứ dạy rồi, mẹ Chu nói: "Ngươi nói xem, Chu Thanh Bách dạy vợ nó cái này làm gì?"

"Tốt vô cùng" Cha Chu tiếp tục hút thuốc phiện, nói.

Để coi từ nay về sau, vợ lão nhị có còn dám đụng đến vợ lão tứ không.

Cha Chu tuy rằng không hỏi gì, nhưng không có nghĩa là hắn không biết. Lúc này hai đứa con dâu động thủ, cũng đều là hai đứa con dâu tích tụ từng tí một, lâu ngày mới bùng nổ.

Ai mạnh ai yếu, chuyện này đã phân được cao thấp.
 
Chương 94: Ầm ĩ vì đánh không lại

[HIDE-THANKS]Mẹ Chu liền trừng mắt nhìn cha Chu.

"Không cần xen vào chuyện của chúng nó, ta thấy chiếc chăn bông này hình như là mới làm à!" Cha Chu nhìn chiếc chăn bông, nói.

Lực chú ý của mẹ Chu cũng chuyển sang bên này: "Là mới, cũng là có tâm" Sau đó nhỏ giọng nói: "Ông này, ngươi định cho Hiểu Mai bao nhiêu?"

"Ngươi quyết định đi" Cha Chu nói.

"Vậy cho năm mươi nha?" Mẹ Chu nói.

"Có phải hơi ít không?" Cha Chu ngây ra một lúc, nhìn bà ấy, nói.

Mẹ Chu nói: "Ít gì, nó và Đại Lâm đều đã công việc. Mỗi tháng có không ít tiền. Nó đi làm cũng có cầm bao nhiêu đem về đâu, chứ còn muốn bao nhiêu nữa?".

"Bên kia cho ba lễ vật lận" Cha Chu nói.

"Nhà ta giữ lại chiếc xe đạp, còn những thứ khác trả lại. Đến lúc đó sẽ có chăn bông, xà phòng, ấm nước đồ nữa" Mẹ Chu nói.

Cha Chu không nói chuyện.

Mẹ Chu nhỏ giọng nói: "Dù sao ta cũng phải dành dụm tiền cho Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách cưới vợ. Ngươi xem mẹ Chu Khải, nó tiêu tiền như nước, trong tay tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Bọn đại oa về sau cưới vợ không có tiền thì làm sao?".

Cha Chu nghe vậy lại càng không nói gì.

Con gái bên kia quả thật không thiếu đồ, giữ lại một ít cho anh em bọn đại oa thôi!

Hai vợ chồng già không đếm xỉa gì đến nhị tẩu bên kia, dù sao chuyện này là do cô ta gây chuyện trước. Ai cũng thấy cô ta động thủ với vợ lão tứ trước cả, bị ném như thế thì trách ai?

Thế nhưng nhị tẩu nào có bằng lòng để như vậy. Chu nhị ca từ bên ngoài trở về liền thấy cô ta nằm trên giường rên la rồi.

"Kêu gì chứ" Chu nhị ca nói.

"Đồ chết bầm nhà ngươi, vợ ngươi bị người ta đánh sắp chết, còn ngươi thì chạy đi đâu vậy hả?" Nhị tẩu trực tiếp chửi bới.

Chu nhị ca sửng sốt: "Bị người đánh, ai dám đánh ngươi?"

Nhị tẩu liền cắn răng nói: "Còn không phải là vợ lão tứ đánh sao, Lâm Thanh Hòa đánh!"

"Ngươi nói đùa à!" Chu nhị ca chau mày: "Ngươi còn không đánh lại cô ấy? Dáng vẻ kiều diễm kia biết đánh nhau sao, chấp hai người như thế còn không đánh được ngươi!".

Nhị tẩu tức giận: "Rốt cuộc là ngươi nghiêng về bên nào hả? Ta bị Lâm Thanh Hòa đánh, cha mẹ và mấy tẩu tẩu đều tận mắt nhìn thấy. Nếu ngươi không tin thì đi hỏi các cô ấy đi. Ta nói cho Chu Thanh Lâm ngươi biết, chuyện này ta sẽ không để yên cho Lâm Thanh Hòa đâu. Nếu ngươi và nhà họ Chu không làm chủ cho ta, ta đây sẽ về nhà mẹ đẻ tìm huynh đệ. Huynh đệ ta nhất định không để ta bị người khác đánh".

Chu nhị ca cau mày một cái, bước ra phòng tới hỏi tam tẩu: "Đại tẩu, tam đệ muội, xảy ra chuyện gì vậy. Mẹ Chu Tam bây giờ làm ầm ĩ muốn tìm về nhà mẹ đẻ kìa".

"Công bằng mà nói về chuyện này! Là mẹ Chu Tam động thủ trước nên mới bị mẹ Chu Khải đánh" Đại tẩu thành thật nói.

"Lúc đó cha mẹ đều có mặt, nhị tẩu đẩy mẹ Chu Khải, sau đó mới bị mẹ Chu Khải ném qua vai quăng ngã" Tam tẩu cũng nói.

"Ném qua vai?" Chu nhị ca sửng sốt.

"Chắc là tứ thúc dạy rồi" Tam tẩu nói.

"Làm sao, vợ của ngươi muốn gây chuyện sao?" Lúc này mẹ Chu từ trong nhà đi ra, nhìn Chu nhị ca, nói.

"Mẹ, mẹ Chu Tam bây giờ ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ tìm huynh đệ qua đây làm chủ cho cô ấy" Chu nhị ca vội nói.

"Được rồi, trở về đi. Xem nhà Chu lão gia ta có dễ bị bắt nạt không, bây giờ trở về ngay đi!" Mẹ Chu nghe vậy liền thẳng mặt hướng nhà nhị tẩu quát mắng.

"Mẹ, ta bị đánh thành như vậy mà mẹ còn binh cô ta. Chúng ta không phải con trai con dâu của ngươi sao!" Nhị tẩu phẫn nộ.

"Ta chỉ hỏi ngươi, ngày hôm nay ngươi bị ném, là do ai động miệng động tay trước?" Mẹ Chu hỏi.

Nhị tẩu không nói chuyện.

"Đừng nói là ngươi kêu lão nhị đến, dù ngươi có đi tìm cha mẹ và huynh đệ ngươi đến đây thì ta cũng đuổi bọn họ xám xịt mà trở về. Động miệng trước là ngươi, động thủ trước cũng là ngươi. Mắng người thì còn được, động thủ đánh không lại người ta mà còn muốn nói lý luận à?

Nếu ngươi không phục thì thu dọn đồ trở về nhà họ Trần đi. Để cho cha mẹ ngươi qua đây nói chuyện với ta, ta ngược lại còn muốn hỏi bà ấy nuôi dạy con gái như thế nào đấy!" Mẹ Chu khiển trách.

Nhị tẩu liền không dám nói chuyện.

"Trở về đi, trông coi vợ ngươi, suốt ngày nói huyên thuyên, những thứ khác thì không thấy tiến bộ gì" Mẹ Chu cũng nói lây qua Chu nhị ca.

Mặt Chu nhị ca xám xịt trở về phòng, tức giận nói: "Ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì, liên lụy ta cũng bị mẹ mắng một trận".

Nhị tẩu cũng tức giận xoay người sang chỗ khác khóc.

Thật là không có thiên lý, cô bị đánh mà vẫn là lỗi của cô hay sao!

Lâm Thanh Hòa bên kia đã sẵn sàng chờ nhị tẩu mang theo người nhà mẹ để sang gây sự. Nhưng mà đợi cả buổi trưa cũng chả thấy ai qua đây.

Xem ra đã bị mẹ Chu trấn áp xuống rồi.

Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa sai Chu Thanh Bách ra ngoài đi đốn củi.

Tuy năm nay trong nhà vẫn còn củi đốt nhưng lại không chịu cháy, còn phải chuẩn bị thêm một ít rơm củi mới được.

Đạp xe đạp đi, đem hai bao củi để lên xe đem về thật dễ dàng.

Bởi vì có Chu Thanh Bách ở nhà cho nên không cần Chu Đông nữa. Dù sao năm nay Chu Đông Chu Tây được chia không ít lương thực, chí ít anh em bọn họ vẫn đủ ăn.

Chu Thanh Bách còn chưa biết chuyện vợ hắn đánh người đâu. Nhà hắn thiếu rơm củi thật, vì vậy ăn cơm trưa xong hắn đã đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu hấp khoai lang, chuẩn bị làm màn thầu khoai lang ăn.

Đợt này nhà cô được chia rất nhiều khoai lang, làm thành bánh màn thầu khoai lang là quá tuyệt vời. Hơn nữa trời càng ngày càng lạnh, hôm nay sẽ làm nhiều hơn một chút, sẽ không lo lắng về việc nó nhanh bị hư.

Chủ yếu làm bánh màn thầu khoai lang còn bởi vì anh em bọn đại oa không thích ăn khoai lang nguyên bản.

Thế nhưng trong nhà có nhiều như vậy, cô và Chu Thanh Bách ăn chừng nào mới hết được. Cho nên làm bánh màn thầu khoai lang là tốt nhất rồi.

Mấy anh em bọn đại oa dễ dàng chấp nhận bánh màn thầu khoai lang hơn.

Từ khoảng bảy giờ sáng Chu Thanh Bách đã đi ra ngoài kiếm rơm củi, bận cho tới mười một giờ rưỡi trưa. Lúc này Lâm Thanh Hòa cũng mới xong hết việc và đã làm được rất nhiều bánh màn thầu khoai lang.

"Mẹ, sao ngươi làm nhiều bánh màn thầu khoai lang thế?" Chu Khải hỏi.

"Cả buổi sáng ngươi làm gì. Chu Toàn Chu Bách còn biết ở nhà giúp ta nhóm lửa, cho gà ăn. Còn ngươi thì ngược lại, không quan tâm đến mọi chuyện, trực tiếp bỏ chạy đi chơi có phải hay không?" Lâm Thanh Hòa giáo huấn.

"Ta không biết, lần sau ta khẳng định sẽ ở lại giúp" Chu Khải thích thú thừa nhận sai lầm của mình.

"Biết sai là tốt, nhưng là lỗi của ngươi, cho nên thưởng cho Chu Toàn và Chu Bách mỗi người một viên kẹo, còn ngươi thì không có. Ngươi có ý kiến gì không?" Lâm Thanh Hòa phát kẹo cho Chu Toàn, Chu Bách. Nhìn về phía Chu Khải, nói.

"Không có" Chu Khải nhìn thoáng qua, cười hì hì, nói.

"Cười cợt nhả, không có chút nghiêm túc" Lâm Thanh Hòa trừng mắt liếc hắn một cái, mặc kệ hắn.

Buổi trưa ăn bánh màn thầu khoai lang, ăn kèm dưa muối xào ruột heo, còn có thịt kho tàu.

Ngoài ra cô còn nấu một ít canh ăn cùng cơm, đỡ phải đi uống nước.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 95: Đáp lễ

[HIDE-THANKS]Hơn một giờ chiều Chu Thanh Bách mới trở về, tiện thể mang theo một xe đầy rơm củi đem về, cái này ít nhất cũng phải bốn năm gánh!

"Đói bụng rồi đúng không? Mau vào ăn cơm, ta hâm nóng đồ ăn lại một chút" Lâm Thanh Hòa nói.

"Thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tốt nên ta tranh thủ gom một ít đem về" Chu Thanh Bách gật đầu.

Lâm Thanh Hòa không nói gì, đi hâm nóng bánh màn thầu và lấy chén đũa đem ra.

Lâm Thanh Hòa hâm nóng đồ ăn, đồng thời hắn cũng đem rơm củi ra sau nhà, không cần Lâm Thanh Hòa phải động tay.

Chu Thanh Bách quả thật rất đói bụng, cộng thêm sức ăn lớn cho nên ăn hết toàn bộ thức ăn Lâm Thanh Hòa đã hâm nóng.

"Đi nghỉ một lát đi! Trong nhà không còn chuyện gì đâu" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách liền gật đầu.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết chuyện vợ hắn đánh người. Ngày hôm sau đi ra ngoài kiếm rơm củi bị Chu nhị ca chặn lại, nghe Chu nhị ca oán giận hắn mới biết được.

"Chuyện này ta còn chưa biết, không thể nói với ngươi bất cứ điều gì. Chờ ta quay lại hãy nói" Chu Thanh Bách nói xong đạp xe đi ra ngoài.

Buổi trưa đi về, lúc rửa mặt thuận miệng hỏi vợ hắn.

"Làm sao, còn dám tới ngươi cáo trạng à? Cô ta động miệng trước, động tay động chân cũng chính là cô ta. Vậy mà còn dám tới cáo trạng?" Lâm Thanh Hòa chế nhạo.

"Vợ đánh người?" Chu Thanh Bách hỏi.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy hắn quan tâm, cười nói: "Không có chuyện gì, cô ta đẩy ta một cái liền bị ta quăng ngã rồi".

Sau đó lại bổ sung: "Khi đó cha mẹ, mấy tẩu tẩu đều có mặt ở đó. Có rất nhiều người chứng kiến chuyện này. Dù cho cô ta dẫn nhà họ Trần tới, ta cũng có thể đánh lại!".

Chu Thanh Bách gật đầu nói: "Nếu thật sự có can đảm đến đây thì ngươi cũng không cần ra tay".

Lâm Thanh Hòa cười nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng nhìn lại cô, nói: "Về sau mấy chuyện như thế này ngươi cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ không nổi giận".

Lâm Thanh Hòa gật đầu, nói tiếp: "Thật ra ta cũng không để bụng chuyện này. Cô ta đã nhịn ta rất lâu rồi, ta cũng khó chịu cô từ lâu. Kỳ thật mà nói, hôm qua đánh nhau rất thoải mái".

Chu Thanh Bách: "..."

Ánh mắt nhìn vợ hắn có chút bất đắc dĩ.

Chu Thanh Bách biết chuyện này không trách được vợ hắn, cũng không nói lại với Chu nhị ca. Dù sao Chu nhị ca chỉ qua đây phàn nàn, muốn biểu đạt ý tứ, lão tứ ngươi dạy cái gì không dạy sao lại dạy vợ ngươi đánh lộn?

Nhưng còn chưa nói hết đã bị Chu Thanh Bách đuổi đi, cũng coi như bỏ qua chuyện này.

Liên tục trong vài ngày, Chu Thanh Bách đã chuẩn bị đầy đủ rơm củi cần dùng trong mùa đông.

Hắn vừa hoàn thành xong thì trời bắt đầu có tuyết rơi.

Hơn nữa tuyết rơi không hề nhỏ.

Cuối tháng mười một Chu Hiểu Mai kết hôn, cả nhà đều tiễn cô ấy. Bởi vì trời quá lạnh nên tất cả mọi thứ đều được giản lược.

Lễ hỏi để lại một chiếc xe đạp, những thứ khác đều đưa trở về lại.

Tiệc rượu được tổ chức ở bên nhà chồng. Chu Thanh Bách đi tham dự nhưng Lâm Thanh Hòa cùng bọn nhỏ sẽ không đi.

Lâm Thanh Hòa tặng một chiếc chăn bông và hai khối xà phòng, cái này rất được lòng Chu Hiểu Mai. Nhất là hai khối xà phòng kia, dễ sử dụng mà còn rất thơm.

Đại tẩu tặng một đôi cốc men, tam tẩu tặng hai chiếc khăn mặt. Còn nhị tẩu thì chẳng có gì, cũng không cho vật gì cả.

Nhưng mà chẳng ai nói gì, cũng không muốn vì chút đồ vật kia mà không vui.

Ba ngày sau Chu Hiểu Mai cùng Tô Đại Lâm quay trở lại.

Đáp lễ cho cả ba gia đình. Lâm Thanh Hòa bên này được một lon mạch nha và hai gói kẹo sữa. Hai người họ đem đồ đến đây trước, sau đó mới đến nhà mẹ đẻ.

Đại tẩu và tam tẩu mỗi bên cũng được một gói kẹo sữa. Còn nhị tẩu lúc đầu không tặng gì thì bây giờ cũng không có.

Chu Hiểu Mai cũng không phải là không khách khí, cô biết người nào đối xử tốt với cô, người nào không coi trọng cô.

Chẳng hạn như nhị tẩu, nếu ngay cả một chút của hồi môn cũng không cho, vậy thì cô cũng không cần khách khí.

Thật ra Chu Hiểu Mai cũng biết gia đình tứ tẩu có điều kiện tốt. Đối với ba tẩu tẩu kia không có yêu cầu gì cao, chỉ cần một món quà nho nhỏ thể hiện tấm lòng là được.

Giống như cốc men của đại tẩu, khăn mặt của tam tẩu. Chúng không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng nhiêu đó đã có tâm ý lắm rồi.

Gì cũng không cho, vậy tại sao cô phải chuẩn bị đồ đáp lễ? Dù cho Tô Đại Lâm nói tốt nhất là nên chuẩn bị một chút, nhưng cô vẫn không đồng ý.

Ngồi ở nhà lão Chu gia một hồi, Chu Hiểu Mai liền dẫn Tô Đại Lâm qua nhà tứ ca và tứ tẩu.

Tô Đại Lâm ở trong nhà cùng Chu Thanh Bách nói chuyện. Chu Hiểu Mai thì vào trong phòng cùng Lâm Thanh Hòa.

"Hình như được dưỡng ẩm rất tốt nha, sắc mặt trắng hồng" Vào đến phòng, Lâm Thanh Hòa liền nói.

Vừa mới trở thành phụ nữ đã kết hôn, Chu Hiểu Mai không thể không mắc cỡ.

"Nói chuyện chính, hắn và cậu mợ của hắn đối xử với ngươi có tốt không?" Lâm Thanh Hòa thấp giọng hỏi.

"Đối xử với ta vô cùng tốt" Chu Hiểu Mai đỏ mặt nói.

"Tốt là được, vậy ta cũng yên lòng" Lâm Thanh Hòa hài lòng nói: "Hiện tại trời lạnh. Các ngươi bên kia đốt than đá phải nhớ chú ý thông gió".

"Vâng, những thứ này Đại Lâm đều biết" Chu Hiểu Mai gật đầu nói.

"Mới vừa gặp các ngươi qua đây, bây giờ có chút tranh chấp vì chuyện gì đấy?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Chính là nhị tẩu, khi chúng ta đi ra cô ta còn tỏ thái độ. Lúc ta xuất giá cái gì cũng không chuẩn bị một chút, cho nên ta cũng không chuẩn bị cho cô ta. Đại Lâm nói như vậy không tốt, ta liền nói với hắn vài câu".

Lâm Thanh Hòa nở nụ cười: "Đại Lâm và cậu mợ của hắn đều rất phúc hậu".

"Hắn tốt bụng nhưng ta thì không. Lần trước bị tứ tẩu ngươi đánh là đáng đời. Cô ta còn xấu tính hơn trước".

"Lười quan tâm đến cô ta. Còn tưởng rằng cô ta sẽ thay đổi sau chuyện đó" Lâm Thanh Hòa nói.

"Tứ tẩu, bây giờ ta cảm thấy mình rất hạnh phúc" Chu Hiểu Mai cười mỉm, nói.

Lâm Thanh Hòa liền cười, nói: "Hai người các ngươi đều có công việc. Về sau sống tiết kiệm một chút. Đến lúc đó xem có thể dành được một khoản tiền hay không. Giữ lại mua một ngôi nhà lớn hơn".

"Hắn có tiết kiệm được một ít" Chu Hiểu Mai ngượng ngùng nói.

"Một ít cũng không sao. Nhưng lần này vì để cho ngươi gả cho hắn, hắn cũng hao tổn không ít đâu, về sau tiết kiệm lại. Ta bây giờ cũng đang tiết kiệm tiền đấy, đến lúc đó có thể mua nhà, phải mua một cái ở thành phố" Lâm Thanh Hòa nói.

"Tứ tẩu, ngươi tính mua nhà ở thành phố sao?" Chu Hiểu Mai nhìn cô hỏi.

"Tình hình hiện tại thì không mua được. Bây giờ cũng không dùng vào việc gì, tiết kiệm tiền về sau sẽ đến lúc cần" Lâm Thanh Hòa nói.

"Về sau tình hình sẽ tốt sao?" Chu Hiểu Mai sững sờ nói.

"Ngươi phải học cách nhìn xa. Nếu trong tay chúng ta không có tiền, về sau tình hình tốt lên thì cũng không đến lượt chúng ta. Nếu trong tay có một ít tiền, đến lúc đó mua được thì sẽ mua" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được, ta nghe tứ tẩu ngươi, tiết kiệm tiền" Chu Hiểu Mai gật đầu, nói.

"Trong thời tiết lạnh thế này, ngày thường không được đụng nước lạnh. Còn phải chú ý đến kinh nguyệt của mình, ta đoán chừng ngươi sẽ mang thai sớm thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai lại đỏ mặt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 96: Hãy có một đứa con gái

[HIDE-THANKS]Buổi trưa ở lại nhà cô ăn cơm.

Lâm Thanh Hòa cũng không nhỏ mọn, dọn lên một mâm đồ ăn.

Khi Tô Đại Lâm đạp xe chở Chu Hiểu Mai trở về còn nói rằng: "Tứ.. tứ ca cùng.. tứ tẩu.. đều rất tốt".

Chu Hiểu Mai ôm eo hắn, vẻ mặt ngọt ngào: "Đó là đương nhiên. Đại Lâm, tứ tẩu nói với ta, kêu chúng ta nên tiết kiệm tiền. Về sau có thể mua được một căn nhà lớn để ở".

Đại Lâm gật đầu, lần này để cưới vợ, hắn tốn không ít tiền. Nhưng hiện tại tiền hắn gửi trong ngân hàng vẫn còn hơn một ngàn đồng. Gia cảnh như thế này chắc chắn được coi là khá giàu ở trong thời đại này rồi.

Bên này Lâm Thanh Hòa đang nói về hai vợ chồng bọn họ.

"Mặc dù có chút nói lắp, nhưng chỉ cần thật tâm đối xử chân thành với Chu Hiểu Mai, thì trên cơ bản không có vấn đề gì" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.

"Ừ" Chu Thanh Bách gật đầu.

Thật ra hắn không có thành kiến gì với em rể Tô Đại Lâm cả.

"Chu Hiểu Mai kết hôn, cô lớn và cô hai cũng không về. Có lẽ mùng hai năm sau sẽ về đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

Lần này Chu Hiểu Mai kết hôn, đại tỷ Chu Tiểu Phàm và Chu Hiểu Hoa đều không đến dự.

Chu Tiểu Phàm bởi vì bị cảm không nhẹ. Thế nhưng đã nhờ chồng của cô ấy đến đưa năm khối tiền làm quà hồi môn, coi như bày tỏ tấm lòng rồi.

Còn Chu Hiểu Hoa là vì mẹ chồng bị cảm mạo nặng. Chồng của Chu Hiểu Hoa là con trai độc nhất trong nhà, cho nên không có cách nào khác, chỉ có thể ở lại chăm sóc. Nhưng cũng giống như chị gái Chu Tiểu Phàm, nhờ chồng của mình đem đến năm khối tiền bày tỏ tâm ý.

Hai cô ấy là hai tỷ tỷ lớn nhất, lớn tuổi hơn cả Chu đại ca. Nếu tính cả nam lẫn nữ thì Chu đại ca đứng hàng thứ ba.

Nhưng ở đây không lẫn lộn với nhau, nam ra nam, nữ ra nữ.

"Muốn đi thành phố?" Chu Thanh Bách biết ý của vợ hắn, nhìn cô nói.

"Mùng hai không đi, mùng ba đi cũng được" Lâm Thanh Hòa nói.

Cô nhỏ Chu Hiểu Mai muốn trở về làm khách, năm nay được ở lại. Còn như đại cô và nhị cô thì chả sao, cô không thân quen hai người họ lắm.

Sau đó Lâm Thanh Hòa xem lại mấy tấm ảnh năm ngoái.

Ba anh em đại oa đều xúm lại cùng nhau xem, đối với ảnh chụp mình đều đặc biết thích.

"Mẹ, năm nay đi thành phố, còn được chụp có phải không?" Chu Khải mắt chiếu sáng nhìn mẹ hắn, nói.

"Ảnh! Mẹ?" Chu Toàn cũng ước ao nhìn về phía mẹ hắn.

"Muốn chụp!" Chu Bách gật đầu nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu: "Xem các ngươi năm nay biểu hiện cũng không tệ lắm, sang năm có thể chụp bộ ảnh khác".

Ba đứa trẻ liền hoan hô.

Buổi tối Lâm Thanh Hòa vẫn đang xem ảnh, ngắm bản thân trong ảnh xong liền thưởng thức Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách chụp ảnh rất nghiêm túc, mặc dù Lâm Thanh Hòa yêu cầu hắn biểu cảm nhẹ nhàng chút. Nhưng vẫn không có cười, nam nhân đều chính là như vậy.

"Chỉ tiếc không có khung ảnh phù hợp, nếu không ta sẽ xếp tất cả chúng vào khung ảnh" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách mặt mày nhu hòa, nói: "Có thể kêu thợ mộc làm theo yêu cầu".

Lâm Thanh Hòa lại thay đổi ý: "Vẫn là quên đi, chờ sau này lại nói. Một năm chụp một lần, đến lúc đó có không ít ảnh".

Chu Thanh Bách cũng tùy ý cô.

Trời đổ tuyết, căn bản sẽ không có có việc gì làm. Chu Thanh Bách lại ôm hai chú heo con đem về nuôi. Còn Lâm Thanh Hòa mỗi ngày đều cân nhắc nên ăn gì.

Cô làm đủ thứ bánh. Nào là bánh màn thầu bí đỏ, màn thầu đậu đỏ, bánh nếp đậu, cháo bát bảo. Những thứ này cô đều làm trong một lần.

Đó đều là mấy món ăn chính. Còn có các món ăn kèm, các món canh thịt hầm và súp khác nhau.

Không phải mùa đông là thời gian để bồi bổ sao? Mệt nhọc một năm rồi, lúc này cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ.

Bọn nhỏ ăn vô cùng thỏa mãn, Chu Thanh Bách cũng giống như vậy.

Dậy sớm chạy bộ buổi sáng không thể giúp hắn phát tiết hết sức lực và dĩ nhiên buổi tối Lâm Thanh Hòa sẽ chịu đựng những điều đó.

"Tối nay ngươi cho ta ngủ một giấc thật ngon, không cho phép làm xằng làm bậy có nghe hay không?" Lâm Thanh Hòa cảnh cáo Chu Thanh Bách. Tối hôm qua động tác có chút lớn, suýt chút nữa thì Chu Khải đã tỉnh.

Vào mùa đông Chu Khải Chu Toàn Chu Bách đều qua bên đây ngủ.

"Ngươi nhịn không được mà kêu to" Chu Thanh Bách nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.

Lâm Thanh Hòa trong lòng nói, của ngươi như vậy ta có thể nhịn được sao!

Buổi tối ăn no, Lâm Thanh Hòa liền phụ đạo bài tập cho Chu Khải, Chu Khải nói: "Mẹ, năm sau ta muốn học lớp ba, lớp hai quá dễ".

"Được thôi, đến lúc đó kêu cha ngươi dẫn tới đó. Thầy cô giáo đưa bài kiểm tra trình độ, nếu vượt qua thì ngươi được học lớp ba" Lâm Thanh Hòa vẫn rất dân chủ.

Hơn nữa buổi tối mỗi ngày cô đều phụ đạo cho hắn. Chu Khải đã học được một nửa chương trình của lớp ba. Lớp hai là lớp nhỏ, năm nay bài thi nào cũng làm được một trăm điểm, điều này cho thấy rằng hắn nắm giữ kiến thức rất tốt.

Cho nên muốn đi học lớp ba cũng không thành vấn đề. Ở thời điểm này học tiểu học là năm năm chứ không phải sáu năm.

"Cha, ngươi nghe mẹ nói đấy, sang năm ta muốn đi học lớp ba" Chu Khải nói với cha hắn.

Chu Thanh Bách cũng không phản đối.

Hắn hiếm khi can thiệp vào việc giáo dục con cái. Chỉ khi nào bọn họ làm không đúng, hắn mới giáo dục.

Vì vậy liền quyết định năm sau Chu Khải sẽ đi học lớp ba.

Để cho Chu Khải học lớp ba, điều này cô cũng đã suy tính từ trước.

Sang năm Chu Khải bảy tuổi rồi, bảy tuổi học lớp ba thì vẫn còn quá sớm. Nhưng mà chỉ cần hắn có thể đi học thì đã là quá tốt.

Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục từ năm 1977. Bây giờ đã là năm 70, sang năm chính là năm 1971 rồi.

Đợt đầu tiên thi đại học khẳng định sẽ bỏ lở. Nhưng từ đợt hai, đợt ba trở đi có thể thử xem nha.

Khi đó Chu Khải mười bốn mười lăm tuổi rồi, nếu thi đậu học cũng không sao.

Cô tin tưởng những đứa con mà cô đã dạy. Cho dù mười bốn mười lăm tuổi thì vẫn có năng lực tự mình chăm sóc bản thân và sống độc lập.

"Mẹ, ta có nên đi học không?" Chu Toàn hỏi.

Qua năm hắn sẽ tròn năm tuổi.

"Chờ sáu tuổi rồi hãy nói. Ngươi cứ ở nhà học trước một chút. Đợi năm sau, đến lúc đó đi đọc sách, tranh thủ phấn đấu nhảy một lớp giống anh trai ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Toàn nghe vậy lúc này mới gật đầu.

Chu Toàn không hỏi gì nữa, lúc này bé út Chu Bách cũng nhìn cô, Lâm Thanh Hòa cười cười nói: "Chu Bách còn nhỏ nha, nên ở nhà với mẹ nhiều hơn. Chờ lớn một chút sẽ cho ngươi đi học".

"Ta muốn cặp đi học" Chu Bách nói.

Tiểu tử này mơ ước chiếc cặp đi học của anh trai hắn từ lâu rồi.

"Được, chờ ngươi đi học, đến lúc đó mẹ làm cho ngươi một chiếc cặp sách" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Chu Bách liền hài lòng.

Anh em với nhau một hồi sau đó đi ngủ. Mấy anh em này tính tình rất giống nhau, nói muốn ngủ, không bao lâu toàn bộ đều đã ngủ say.

"Ba đứa nhóc vô lương tâm" Lâm Thanh Hòa đắp kín mền cho bọn hắn, nói lẩm bẩm.

"Vợ, sinh thêm con gái đi" Chu Thanh Bách ôm cô vào lòng, trầm giọng nói.

"Thôi đi, ngươi chính là mệnh sinh con trai" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách cười, đè cô ở dưới thân, Lâm Thanh Hòa khẩn trương nói: "Ngươi đừng giằng co, mỗi ngày lại làm nhiều lần, ngươi không sợ hư thận của mình sao".
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 97: Đổi phiếu - Ăn thịt dê

[HIDE-THANKS]"Có hư hay không, ngươi không phải rõ nhất sao?" Chu Thanh Bách cười cười, chặn môi cô lại.

Không bao lâu Lâm Thanh Hòa đã bị Chu Thanh Bách làm cho đầu óc choáng váng. Bây giờ hắn càng ngày càng lão luyện, cô hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Lâm Thanh Hòa chỉ kịp nói một câu, ngươi làm nhẹ một chút. Sau đó không còn sức để nói nữa.

Tối hôm đó Chu Thanh Bách lại được ăn một bữa thỏa mãn.

Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa thức dậy đã hơn tám giờ sáng. Đối với cuộc sống hiện tại như vậy cô vô cùng cảm khái.

Đây quả thực là quá xa hoa lãng phí nha.

Ăn bữa sáng đơn giản xong, Lâm Thanh Hòa liền đạp xe đạp đến tìm Mai tỷ.

Bây giờ địa điểm lấy hàng của cô là nhà của Mai tỷ, không cần phải đi qua lò mổ. Bởi vì cô ghét bỏ trời lạnh, có chút không muốn qua bên đó lấy hàng.

Mai tỷ nào có thể đồng ý chặt đứt cái thu nhập này chứ. Bây giờ cô đã không có việc làm, phải dựa vào mấy việc như thế này. Cho nên nói Lâm Thanh Hòa muốn tới lấy hàng thì cứ tới nhà cô lấy.

Lâm Thanh Hòa đương nhiên đồng ý rồi.

Thực ra tới lấy cũng không có bao nhiêu thịt. Có khi thịt nhiều thì lấy sáu cân, có khi thịt ít thì chỉ có hai ba cân. Không kiếm được bao nhiêu.

Nhưng dù cho một tháng chỉ kiếm được bảy tám đồng tiền. Thế nhưng tiền này đối với Mai tỷ mà nói cũng rất quan trọng.

"Chưa nói khi nào thì quay lại sao?" Lâm Thanh Hòa hỏi Mai tỷ.

"Tạm thời không có, đợi đến khi có vị trị rồi lại nói" Mai tỷ gật đầu nói.

Đem thịt cho Lâm Thanh Hòa, Lâm Thanh Hòa liền cùng cô tiền trao cháo múc.

Mai tỷ cầm tiền, cười nói: "Ngươi có muốn mật ong không? Anh trai ruột của ta đào bắt được trên núi khi tuyết rơi. Tặng cho ta hai bình qua đây. Nhưng ta cũng không ăn, nếu ngươi thích thì ngươi lấy về hết đi!".

Hai mắt Lâm Thanh Hòa rực sáng, nói: "Hai bình mật ong ta đều muốn lấy, nhưng mà sẽ trả tiền. Nếu Mai tỷ ngươi không lấy, ta sẽ không nhận đâu, trực tiếp đến chỗ cung cấp và tiêu thụ bên kia mua".

Mai tỷ liền đi vào cầm hai bình mật ong ra, nói: "Ngươi khách sáo với ta những thứ này làm gì, cứ lấy về đi".

"Không được, Mai tỷ ngươi đừng trả lại cho ta" Lâm Thanh Hòa đẩy xe ra, mang theo hai bình mật ong ném lên xe đạp. Sau đó kín đáo đưa tiền cho Mai tỷ.

Dựa theo giá tiền của bên cung cấp và tiêu thụ.

Mặc dù không hề rẻ nhưng theo quan điểm của Lâm Thanh Hòa, mua hai bình mật ong rừng với số tiền ít ỏi này thực sự là một món hời.

Cách đây không lâu cô có mua một lon mật ong, nhưng đã dùng hết nửa lon rồi.

Mỗi ngày vào buổi tối sau khi Chu Thanh Bách làm xong việc đều phải uống một chén. Không làm việc cũng uống, cho nên tiêu hao tương đối nhanh.

Mang theo hai bình mật ong về nhà.

Hiện tại đã đến giữa tháng chạp, lần cuối cùng chia thịt sẽ vào ngày 25 tháng chạp.

Thế nhưng năm nay nhà cô không thiếu thịt ăn. Chẳng hạn như lần trước trồng lúa mì mùa đông đã chia thịt một lần rồi, nhà cô được chia không ít. Ăn không được bao lâu thì lại biến tấu thành món khác.

Lâm Thanh Hòa đặt hai bình mật ong lên nóc tủ. Người lớn thò tay lên có thể lấy ra, còn trẻ nhỏ ngay cả nhìn cũng chả thấy được.

"Ngày mai ta đi ra ngoài xem có kiếm được thịt dê không" Chu Thanh Bách nhìn thấy cô trở về, nói.

"Được, nếu có thì lấy thêm sườn dê, ta thích ăn phần đó" Lâm Thanh Hòa vội vàng nói.

Chu Thanh Bách gật đầu.

Về chuyện bán thịt của vợ thì hắn không để ý nhiều. Lúc đầu có hơi nghi ngờ, nhưng vừa nghe vợ hắn nói cô có một nhà người quen dưới đó. Cô trực tiếp lấy thịt cho bà ấy, còn những việc khác sẽ không nhúng tay vào.

Cho nên Chu Thanh Bách mới hiểu tại sao cô lại về sớm như vậy.

Xét cho đến cùng vẫn bắt nguồn từ sự tin tưởng về vợ của mình.

Ngày hôm sau Chu Thanh Bách đi kiếm thịt dê mua về ăn.

Lâm Thanh Hòa hầm canh thịt dê cẩu kỷ tử cùng táo đỏ, hương thơm bay khắp nhà.

Đương nhiên loại đồ tốt này không thể thiếu phần cho cha mẹ Chu. Đưa sang mỗi người một chén canh cùng mấy miếng nhỏ thịt dê, nhiêu đó đã tốt vô cùng.

Thịt dê khá hôi, nhưng Lâm Thanh Hòa biết cách chế biến. Món canh thịt dê không hề có mùi hay vị khó ăn, cho nên hai vợ chồng già rất thích.

Nhà lão Chu gia nay đã tách ra.

Sau khi Chu Hiểu Mai quay lại, cha mẹ Chu liền chủ trì việc tách ra ở riêng. Mỗi nhà một trăm đồng tiền, một ít đồ đạc khác. Lương thực cũng chia hết, ở nhà nào cũng đều được chia kĩ càng.

Nhưng việc nấu nướng vẫn thực hiện ở trong nhà bếp, nhà kia làm xong thì tới nhà tiếp theo.

Cha mẹ Chu cũng tự mình nấu.

Còn lương hưu chính là số lương thực được phát mỗi quý. Đến phiên nhà nào thì nhà nấy chuẩn bị, ngày đầu tiên phải làm rõ ràng toàn bộ.

Mấy anh em nhà họ Chu đã thương lượng xong chuyện này.

Cha Chu và mẹ Chu vừa uống canh vừa ăn thịt dê, khiến con trai nhị tẩu Chu Hạ thèm không chịu được, trở về liền hỏi mẹ hắn: "Mẹ, khi nào chúng ta ăn thịt?".

"Mười ngày nữa sẽ chia thịt, gấp gáp cái gì. Đến lúc đó làm vằn thắn cho ngươi ăn" Nhị tẩu nói.

Chu nhị ca cũng rất thèm, nói: "Hay là mua thịt về ăn trước?"

"Ngươi có phiếu thịt à?" Nhị tẩu tức giận nói.

Nông dân không có những phiếu mua thức ăn và thịt, chỉ có người thành phố mới có.

"Lão tứ chắc chắn có" Chu nhị ca nói.

Lão tứ bên kia hai ba ngày ăn thịt một lần, nhất định là có phiếu.

"Cho dù có đi chăng nữa, thì với tính tình của Lâm Thanh Hòa sẽ dễ dàng cho ngươi sao?" Nhị tẩu chế giễu.

"Ngươi còn muốn lấy không của lão tứ hả?" Chu nhị ca vô cùng kinh ngạc nhìn cô, nói.

Chu nhị ca thật không có nghĩ tới việc lấy không, đã nghĩ đi qua lấy tiền đổi. Nhưng nhhư vậy còn chưa nhất định sẽ can tâm tình nguyện đổi, vợ hắn đây là có ý nghĩ muốn lấy không ư?

"Cái gì mà lấy không, tứ thúc rút lui, ta không tin hắn không mang chút phiếu trở về!" Nhị tẩu buồn bực nói.

"Cho dù có cầm về thì hiện tại khẳng định đã dùng không ít. Mẹ Chu Khải tiêu tiền hoang phí thế kia, còn có thể thừa lại bao nhiêu? Nếu như ngươi nói muốn, ta có thể qua hỏi, nhưng nhất định phải lấy tiền đổi" Chu nhị ca nói.

Nhị tẩu nhìn ánh mắt háo hức của con trai mình. Hơn nữa bây giờ ra ở riêng rồi, cô nắm tiền trong tay, chẳng lẽ không thể mua chút thịt để ăn sao?

Nhị tẩu nói: "Vậy ngươi đi qua hỏi thử xem, nhưng tuyệt đối không cho nhiều!".

"Ta đi hỏi một chút" Chu nhị ca liền cầm tiền của cô đưa, nói.

Chu Thanh Bách nghe hắn nói qua đây để đổi phiếu thịt thì nhìn về hướng vợ hắn, loại chuyện này vợ hắn làm chủ.

Lâm Thanh Hòa cười nhìn Chu nhị ca, nói: "Nhị ca tới rất đúng lúc, nhân tiện ăn chén canh thịt dê nha?"

Đối với nhị tẩu không có ấn tượng gì tốt, nhưng ít ra đối với Chu nhị ca này còn có thể nói đạo lý.

Chu nhị ca cười lắc đầu: "Không cần không cần. Chủ yếu là tiểu tử Hạ Hạ kia nhìn ông bà nội ăn thịt dê, trở về liền đòi mẹ hắn cho ăn thịt".

Lâm Thanh Hòa nói: "Hôm nay Chu Thanh Bách mang về ít thịt. Nhị ca ngươi muốn từ nhà ta đổi chút phiếu, nhưng trong nhà không còn thừa lại bao nhiêu. Hơn nữa coi như lúc này cho nhị ca ngươi hai phiếu lớn đi nữa, thì trong khoảng thời gian này cũng không nhất định sẽ có thịt đâu".
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 98: Tại sao cô vẫn chưa mang thai?

"Thật là xấu hổ" Nghe Lâm Thanh Hòa nói như vậy, Chu nhị ca không khỏi đau lòng, nói.

Quả thật lúc này không có thịt, nếu muốn thì sáng mai mới có thể đi xem thử.

"Không có gì" Lâm Thanh Hòa thấy hắn thật sự muốn mua thịt, liền đứng dậy đi vào phòng bếp. Thịt Chu Thanh Bách mang về vẫn còn rất ngon, đúng chất thịt ba chỉ.

Chỗ này có lẽ là ba cân, Lâm Thanh Hòa chia ra một cân. Cô đi chuyển thịt trong thành phố lâu như vậy, thịt bao nhiêu cân đều có thể cảm nhận được.

Chia cho Chu nhị ca một cân thịt ba chỉ, thu tiền theo giá ở chợ đen, nhưng mà Chu nhị ca ra về rất vui vẻ.

Lấy tiền đổi phiếu thịt, rồi đi qua mua thịt, giá sẽ đắt hơn so với mua ở chợ đen. Thà trực tiếp mua thịt với giá của chợ đen mà vẫn có lời.

Hơn nữa không phải ai cũng dám qua chợ đen bên kia mua đồ.

Nhìn hắn cầm thịt này trở về, nhị tẩu sửng sốt một cái.

"Mẹ Chu Hạ cất đi" Chu nhị ca liền đem tiền còn thừa trả lại.

"Sao ngươi tiêu tiền nhiều vậy?" Nhị tẩu nghiến răng nói khi thấy số tiền còn sót lại.

Chu nhị ca nói rằng: "Gì mà nhiều. Với số tiền ban đầu cũng chỉ mua được có một cân thịt, bây giờ còn dư lại là tốt rồi".

"Cô ta dựa theo giá của chợ đen mà bán cho ngươi à?" Nhị tẩu bất mãn nói.

"Thịt này là do Chu Thanh Bách mua, cũng không dễ dàng mua được. Là do ta nói Hạ Hạ thèm ăn thịt, mẹ Chu Khải lúc này mới chia phần thịt này. Đổi lại chúng ta đi mua, đi một đoạn đường xa như vậy thì không nói, còn có thể mua được mới là một chuyện. Hơn nữa thịt này lão tứ mua ở chợ đen về, dĩ nhiên ta cũng phải trả theo giá đó. Ngươi còn muốn mua rẻ để lão tứ coi thường ngươi sao?" Chu nhị ca nhìn cô, nói.

Nhị tẩu liếc mắt nhìn hắn.

"Được rồi, không nói chuyện đó nữa, mau đi làm bánh chẻo đi! Thịt ba chỉ này là phần ngon nhất, nếu không phải thân là huynh đệ thì lão tứ sẽ không đồng ý cho ta đâu" Chu nhị ca không muốn cùng cô ầm ĩ, nói.

Tiền cũng đã tiêu rồi, nhị tẩu cũng không nói gì. Vì vậy liền làm vằn thắn ăn.

Một nhà năm miệng ăn, ăn đến thỏa mãn. Ăn xong bánh chẻo này, ngay cả nhị tẩu cũng câm miệng không nói gì thêm.

Tuy lần trước có chia thịt nhưng khi đó còn chưa có tách ra, một người có thể ăn bao nhiêu miếng chứ?

Lần này dùng nửa cân thịt làm bánh chẻo, ăn rất ngon. Còn dư lại nửa cân để dành từ từ ăn.

Nhà lão nhị ăn thịt, thịt đó là lão nhị đi qua nhà lão tứ để đổi.

Đại tẩu liền giễu cợt, tam tẩu cũng cười lạnh một tiếng. Tam tẩu lẩm bẩm riêng với tam ca: "Mới vừa rồi đánh nhau xong, cô ta không thấy ngại còn đi qua đổi thịt ăn. Mặt mũi đúng là dày thật".

"Chúng ta có nên đi đổi một chút không?" Tam ca không để ý điều này, hắn cũng muốn ăn thịt nha.

Tam tẩu tức giận nói: "Ăn gì mà ăn, gần đến lúc chia thịt rồi, đến lúc đó ăn nữa à?".

"Không phải ngươi mang bầu sao, cũng nên ăn bồi bổ chút thịt" Tam ca liền cười nói.

Đúng vậy, tam tẩu sinh xong Chu Tùng Tùng, sau gần một năm cô lại mang thai.

Phải mất vài năm mới có Chu Tùng Tùng. Nhưng không nghĩ bây giờ lại có thai, hơn nữa thai đã được một tháng.

Bởi vì kinh nguyệt chưa tới nên chắc chắn có thể khẳng định. Cũng không cần đi khám, chờ tháng sau sẽ biết thôi.

Nhưng căn bản đã có thể xác định được rồi.

Lâm Thanh Hòa vẫn chưa biết chuyện này. Ngày 25 tháng chạp tình cờ qua đây chia thịt mới nghe tam tẩu nói.

Sự kinh ngạc không đủ để diễn tả vẻ mặt của Lâm Thanh Hòa: "Ngươi quá nhanh đi! Lúc này mới bao lâu chứ?".

Vừa mới sinh Tùng Tùng xong, bây giờ lại mang thai.

Tam tẩu liền cười: "Cũng không có gì, ngươi cũng sắp đến rồi nhỉ?".

Lâm Thanh Hòa vẻ mặt sợ hãi, nói: "Sao ta nhanh như vậy được, ta cũng không có kế hoạch sinh con thêm. Ta đã có ba đứa con trai rồi".

Đối với nông dân mà nói, có ba đứa con trai xác thực không cần phải sinh nữa, hoàn toàn có đủ sự tự tin.

Tam tẩu cũng không nói gì.

Lần này Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách cũng được chia rất nhiều thịt. Nhưng mà không phải heo nhà cô nuôi, thịt mỡ còn không nhiều bằng heo nhà cô.

Chia thịt xong Lâm Thanh Hòa liền cùng Chu Thanh Bách đưa mấy anh em đại oa về nhà.

"Tam tẩu lại mang thai à?" Chu Thanh Bách hỏi khi vừa về đến nhà. Hắn vừa mới nghe được chuyện này. Bởi vì phụ nữ nói chuyện, hắn đi phía sau sẽ không nghe hết. Cho nên đi một đoạn đường, lúc này Lâm Thanh Hòa mới phát sinh lời nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu nói: "Ta cũng sửng sốt đây này. Không phải năm ngoái vừa mới sinh Chu Tùng sao, năm nay lại mang thai".

Nhưng dù sao đây cũng không phải là một ngoại lệ. Dường như rất nhiều người ở đây đều đang mang thai.

Nhất là từ mùa đông trở về sau, không ít người truyền ra tin tức tốt. Chẳng hạn như dì Trần ở sát nhà mua cho con dâu hai cân đường đỏ, năm nay con dâu bà ấy cũng lại mang thai..

"Chuyện tốt như vậy người khác biết sẽ dọa cho giật mình" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn ánh mắt hắn liền biết hắn có ý gì, ho khan đổi sang chủ đề khác: "Thịt heo này muốn ăn làm sao đây?"

"Ngươi cứ xem mà làm là được" Chu Thanh Bách nói.

Thế nhưng chuyện sinh con hiển nhiên không phải chuyện Lâm Thanh Hòa có thể tránh nha. Buổi tối bọn trẻ đã đi ngủ, Chu Thanh Bách cùng cô thâm nhập trao đổi một phen, sau đó mới nói: "Sinh thêm vào đứa nữa, gia đình chúng ta đều nuôi nổi chúng".

Lâm Thanh Hòa trong lòng nói, ta sẽ không sinh con đâu. Nhưng cô cũng có chút nghi ngờ, cô cùng Chu Thanh Bách chưa bao giờ mặc áo mưa, tại sao lâu như vậy cô vẫn chưa mang thai?

Cô rõ ràng cảm nhận được năng lực của hắn, một người đàn ông đầy bản lĩnh và mạnh mẽ như vậy có thể dễ dàng làm cho phụ nữ mang thai.

Thế tại sao cô vẫn chưa mang thai vậy?

Nếu như mang thai, liệu cô có sinh con được không?

Cái ý nghĩ này thật là đáng sợ, cô tuyệt đối không muốn sinh con đâu.

Cô dự định lần sau sẽ đi đến bệnh viện trong thành phố mua bao cho hắn đeo, nếu không.. lỡ cô mang thai thì phải làm sao?

Đến cùng hình như cô đã quên cái gì đó? Sao lâu như vậy mà cô vẫn chưa có thai chứ?

"Hả?" Chu Thanh Bách nói cả nửa ngày mà vợ hắn không phản ứng lại, liền giật mình.

Lâm Thanh Hòa đỏ mặt, nói: "Duyên phận còn chưa tới thôi?"

Chu Thanh Bách chấp nhận lời giải thích này, lôi kéo vợ hắn một hồi cho tới khi Lâm Thanh Hòa kiệt sức mới buông tha cô.

Trước khi đi ngủ, Lâm Thanh Hòa còn muốn ngày mai cô phải đi mua bao cao su, tuyệt đối không được để cho có thai!

Nhưng đáng tiếc khi cô dự định làm như vậy thì trời đã đổ tuyết dày đặc, không thể đi được.

Vì trời quá lạnh, Lâm Thanh Hòa sẽ không muốn rời giường. Trực tiếp ở trên giường đất đọc sách, coi như giết thời gian.

Hôm nay cũng không có việc gì làm. Về cơ bản đều không ra khỏi cửa, tuyết rơi lớn như vậy ra ngoài làm gì.

Thế nhưng vào buổi tối ngày 29 tháng chạp, Lâm tam đệ mang theo một con thỏ qua đây. Lúc đến mặt bị đông cứng đến không chịu được, cái này rõ ràng vất vả lắm mới bắt được, lại đem đến bên đây.

"Ngươi thấy trời nhiều tuyết như vậy mà còn ra ngoài bắt thỏ sao?" Lâm Thanh Hòa trừng mắt nhìn hắn.
 
Chương 99: Chúc Tết

"Không sao đâu" Lâm tam đệ cười cười, đưa con thỏ cho cô: "Tỷ, cho ngươi, ta đi về trước đây".

"Cho gì mà cho, tự cầm về mà ăn" Lâm Thanh Hòa nhanh chóng cầm lấy tay hắn, nói.

"Đây là ta bắt cho tỷ vì năm nay đã cho vợ ta thịt để bồi bổ khi ở cữ" Lâm tam đệ nói.

"Cảm ơn làm chi" Lâm Thanh Hòa nói, sau đó lại nói: "Vào nhà trước đi đã".

Chu Thanh Bách đưa mấy anh em đại oa đi qua nhà cha mẹ Chu, không có ở nhà. Bây giờ trong nhà chỉ có cô và Phi ưng.

Phi ưng liếc nhìn Lâm tam đệ. Bởi vì Lâm Thanh Hòa dẫn vào nên nó cũng không có ý thù địch.

"Uống hết nhanh lên" Lâm Thanh Hòa rót một chén trà gừng táo tàu, nói.

Trà này trong nhà luôn luôn nấu, hiệu quả khá tốt. Lâm tam đệ uống xong cơ thể liền ấm lên.

"Trời rất lạnh sao ngươi không mặc thêm đồ nhiều một chút?" Lâm Thanh Hòa ở trong phòng lật tung tủ đồ, lôi ra chiếc áo len cũ của Chu Thanh Bách mua. Quả thực chiếc áo bây giờ đã cũ, hắn cũng không còn mặc nữa. Bởi vì năm trước Lâm Thanh Hòa đã đan cho hắn một chiếc áo mới tinh. Và bây giờ hắn đang mặc chiếc áo đó.

"Chiếc áo này của tỷ phu không mặc nữa, hắn đã đổi chiếc áo khác rồi. Có vẻ hơi to đối với ngươi, nhưng vẫn có thể mặc được, mau mặc vào" Lâm Thanh Hòa đưa chiếc áo len cho Lâm tam đệ, nói.

"Tỷ, không cần, đây là quần áo của tỷ phu mà" Lâm tam đệ vội vàng nói.

Hắn chỉ đến đây để cho con thỏ, không phải qua đây muốn cái gì đó.

"Cho ngươi thì ngươi cứ mặc vào. Hiện tại trong nhà chỉ có chút điều kiện này, nếu không ta cũng không sẵn lòng cho ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

Lâm tam đệ vẫn lắc đầu: "Không muốn không muốn, tỷ đừng lấy quần áo của tỷ phu cho ta, tỷ phu trở về sẽ tìm ngươi gây gổ mất".

"Trong nhà tỷ ngươi làm chủ, ta cũng nghe lời của tỷ ngươi" Lúc này Chu Thanh Bách dẫn mấy anh em đại oa trở vê, nói.

"Tỷ phu" Nhìn thấy hắn, Lâm tam đệ vội vã hô.

Chu Thanh Bách gật đầu, Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách thì kêu cậu. Lâm tam đệ cười cười.

"Áo len này từ năm trước đến giờ cũng không thấy ngươi mặc qua. Hay là cho đệ đệ ta nha?" Lâm Thanh Hòa hỏi hắn.

Chu Thanh Bách hỏi: "Có phải hơi cũ không?"

"Vậy phải xem tam đệ có chê cũ hay không" Lâm Thanh Hòa nhìn Lâm tam đệ, nói.

Lâm tam đệ lắc đầu: "Áo len tốt như vậy làm sao có thể chê cũ được

" Không thì nhanh thay đi "Lâm Thanh Hòa nói với Chu Khải:" Anh cả, mau dẫn cậu ba ngươi vào phòng thay đồ ".

" Cậu, đi theo ta "Chu Khải nói.

" Nghe tỷ của ngươi "Chu Thanh Bách cũng nhìn quần áo của Lâm tam đệ thật sự rất mỏng, nói.

Lúc này Lâm tam đệ mới đi theo Chu Khải mang áo len mặc vào, cảm giác cả người thấy nhẹ nhõm hẳn lên.

" Tối nay ở lại đây ăn cơm? "Lâm Thanh Hòa hỏi Lâm tam đệ.

Lâm tam đệ vội vàng lắc đầu:" Không được không được, ta ăn ở nhà ".

" Muốn về nhà ăn thì về nhà ăn. Mấy cái bánh bao này cho ngươi, mang trở về hâm nóng một chút là có thể ăn được "Lâm Thanh Hòa cầm lấy ba cái bánh bao lớn đưa cho Lâm tam đệ.

Đây là bánh ngày hôm trước làm cùng với Chu Thanh Bách và anh em đại oa.


Khi nào muốn ăn thì chỉ cần hấp lại, sau đó ăn cùng canh là được. Bánh màn thầu cũng không có thiếu, tất cả đều chuẩn bị sẵn, thời tiết này sẽ không sợ bị hư.

" Không cần "Lâm tam đệ lắc đầu.

" Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm "Lâm Thanh Hòa bọc giấy dầu kín đáo rồi đưa cho hắn.

" Tỷ, Tết năm nay tỷ có về ăn Tết không? "Lâm tam đệ hỏi cô.

" Không về, ta đã nói rồi, ta đoạn tuyệt với đám người vong ân bội nghĩa đó "Lâm Thanh Hòa xua tay, nói.

Lâm tam đệ liền bất lực, không nói cái gì về chuyện đó nữa, vì vậy nói:" Năm nay ta và vợ ta qua đây có được không? ".

" Mùng một, mùng hai đều rảnh "Lâm Thanh Hòa nói.

" Mùng một chúng ta qua đây "Lâm tam đệ nói.

" Được "Lâm Thanh Hòa đồng ý.

Sau đó Lâm tam đệ cầm bánh bao đi về.

Vợ Lâm tam đệ hỏi hắn:" Hôm nay ngươi đi ra ngoài làm gì với trời lạnh như thế này vậy? ".

" Ta đi bắt thỏ "Lâm tam đệ cười, nói.

" Bắt được chưa? "Vợ Lâm tam đệ hỏi.

" Bắt được, đưa cho tam tỷ rồi "Lâm tam đệ nói.

Vợ Lâm tam đệ sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói gì.

Năm nay chuyện cô ở cữ khi sinh con, cô cảm thấy có lẽ cả đời này cô đều sẽ nhớ mãi.

Nếu không phải nhờ Lâm tam tỷ thì cô thật sự không có trứng gà để mà ăn, chỉ vì cô sinh con gái!

Cho nên năm nay nhà cô liền tách ra ở riêng.

Thời gian qua ở chung không dễ dàng gì. Căn bản nhà cô không có được chia bao nhiêu lương thực, cho dù là có đi chăng nữa thì cô cũng nhất định muốn tách ra!

Cô đã chịu đủ rồi. Nhà mình mình làm chủ, thích ăn sao thì ăn, ai dám nói nhảm một câu?

" Ngươi xem đi là gì? "Lâm tam đệ lấy ra ba cái bánh bao lớn từ trong lòng, cười nói.

" Ở đâu ra đấy? "Hai mắt vợ hắn sáng lên, nói.

" Tam tỷ cho "Lâm tam đệ cười một cái, nói.

Đáp án này không có gì đáng ngạc nhiên, vợ hắn thở dài:" Không ngờ dì ba thậm chí ngay cả nhà mẹ để cũng không nhìn nhận, thế mà có thể nhận thức đứa em trai này ".

Lần trước cô ở cữ, dì ba cũng vì nét mặt của Lâm tam đệ mới đem trứng và sườn heo cho.

Trong lòng cô biết rõ điều này. Nếu không chỉ có chính mình thì đừng hòng mơ dì ba sẽ đem cô để trong mắt. Bởi vì lúc trước cô không hề giúp đỡ, hay nói giúp dì ba dù chỉ một câu.

" Tam tỷ vẫn đối với ta rất tốt "Lâm tam đệ thành thật nói, sau đó vén áo của mình lên, nói:" Ngươi xem, áo len này là của tỷ phu cho ".

" Thật sao? "Vợ tam đệ nhị không được đưa tay sờ sờ, chiếc áo len này giữ ấm rất tốt.

Mặc dù Chu Thanh Bách đã thay chiếc áo len này. Thế nhưng nó không có xấu hay hỏng ở chỗ nào cả. Bởi vì Lâm Thanh Hòa đã đan cho hắn chiếc áo khác, cho nên hắn mới không mặc nữa.

" Lúc tam tỷ cho ta, tỷ phu cũng nhìn thấy, tỷ phu để cho ta mặc "Lâm tam đệ nói, còn nói đầu năm muốn qua làm khách.

" Năm nay cũng không có ý định trở về à? "Vợ Lâm tam đệ sững sờ, nói.

" Tam tỷ vẫn chưa nguôi giận đâu "Lâm tam đệ nói.

Vợ tam đệ tự hỏi trong lòng, một năm trôi qua rồi còn chưa nguôi giận sao. Đây thật sự là không muốn lui tới với nhà mẹ đẻ nữa rồi, nhưng cũng không nói ra:" Năm nay ta đưa Ngọc Nhi và Hương Nhi qua nhà dì ấy chúc tết nhé!".

Cô cũng đã nhìn ra, nhà lão Lâm gia cũng chỉ có mỗi người dì ba này là quan tâm đến gia đình nhỏ của mình. Dù là vì chồng của mình mới như vậy, thế nhưng mối quan hệ này không thể chặt đứt.

Lâm tam đệ gật đầu đồng ý.

Buổi tối, hai vợ chồng đem ba cái bánh bao lớn này hâm nóng lại, chia cho hai đứa con gái cùng ăn.

Con gái út còn nhỏ, đút cho bé ăn nửa cái đã liền no rồi.

Con gái lớn một mình ăn hết một cái.

Còn dư lại thì Lâm tam đệ cùng vợ hắn ăn. Đương nhiên ăn không đủ no nhưng ít nhất cũng đủ lót dạ. Cuộc sống của những ngày mùa đông cũng không có gì làm, đều thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.

Nhất là nhà hắn vừa mớ ra ở riêng, căn bản chẳng được chia bao nhiêu lương thực.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back