Welcome! You have been invited by xxxbunnnnj to join our community. Please click here to register.
Chương 80: Thu hoạch vụ mùa

"Tứ tẩu, sao ngươi biết hay vậy?" Gương mặt Chu Hiểu Mai đỏ bừng, nói.

"Nếu không.. ngươi nghĩ ta nói với hắn ngày mai ngươi không cần đi làm là có ý gì. Nếu như ngày mai hắn đến đón ngươi, vậy ngươi phải suy nghĩ kĩ một chút. Còn nếu không có qua đây, vậy chứng tỏ hắn không có qua nhà cậu hắn rồi. Cũng chứng minh hắn với nhà cậu của hắn quan hệ không được tốt lắm, ngay cả một cái nhắc nhở cũng không có" Lâm Thanh Hòa nói xong liền đi trở về.

Thời điểm buổi tối đi ngủ, nói chuyện của Tô Đại Lâm cho Chu Thanh Bách nghe.

"Người đó khá tốt, thấp hơn ngươi một tí, nhưng cũng cao gần một mét tám rồi" Chu Thanh Bách cao khoảng một mét tám mươi lăm, ở thời đại này không được ăn uống dinh dưỡng, mà cao được như thế đã là quá cao rồi.

"Ngũ quan tướng mạo không tệ, sống mũi cao thẳng, có chút khờ. Nhưng đôi mắt hắn biết phân biệt trắng đen rõ ràng, ánh mắt không có chút nào giống kẻ lưu manh" Lâm Thanh Hòa tiếp tục nói.

Với khuôn mặt như vậy, những thanh niên trẻ tuổi sẽ không nhìn đến Chu Hiểu Mai. Nhưng cô lại thấy được trong mắt Tô Đại Lâm chỉ chứa mình Chu Hiểu Mai, còn lại đều không thèm để ý đến những người khác.

"Mặc dù có chút nói lắp, nhưng sống chung với nhau thì cái này không quá quan trọng. Hơn nữa về sau nếu gây gổ, mười người như hắn cộng lại cũng không phải là đối thủ của Chu Hiểu Mai. Ta còn nghe Chu Hiểu Mai nói, nhà hắn cũng tốt, có phòng riêng, diện tích nhà hơn bốn mươi mét vuông" Lâm Thanh Hòa nói.

Đừng có dùng ánh mắt của đời sau mà đánh giá căn nhà này. Một đại gia đình bây giờ cũng chỉ sống trong ngôi nhà rộng bốn mươi mét vuông thôi.

Có thể thấy được bốn mươi mét vuông nhà của Tô Đại Lâm này giống như một dinh biệt thự.

"Tiền lương của hắn một tháng ba mươi bốn đồng" Mức lương này cao gấp đôi Chu Hiểu Mai.

Bởi vì Chu Hiểu Mai mới là công nhân mới, cho dù năm nay có tăng lên một chút cũng mới mười bảy đồng. Thế nhưng Tô Đại Lâm có ba mươi bốn đồng tiền rồi, cũng do hắn là tổ trưởng, hơn nữa lại làm việc lâu năm.

Chẳng hạn như nhà cô, trong nhà có năm người, một tháng sinh hoạt mười đồng đã là khá tốt. Đương nhiên đó là dựa vào mức sống của bây giờ.

Theo tiêu chuẩn của Lâm Thanh Hòa thì cần phải thêm mười đồng nữa, hai mươi đồng mới đủ cho nhà cô sống tốt.

Trước kia cảm thấy mình tiêu tiền quá nhanh, nhưng hiện tại cô đã có một cách kiếm ra tiền.

Cô lấy thịt heo từ Mai tỷ bán buôn ra ngoài, một lần có thể kiếm được bốn đồng tiền.

Đi qua chợ đen bên kia bán không cần phiếu thịt, còn có thể đổi được phiếu lương thực. Nhưng giá hơi cao, một cân bán khoảng sáu đồng.

Cứ ba ngày lấy một lần, mỗi lần lấy năm cân thịt, tính luôn thịt thừa thì có tổng bảy cân.

Cho Mai tỷ một đồng lợi nhuận, một cân thịt được một đồng, như vậy tỷ ấy có thể kiếm được chút tiền mua ngũ cốc hay lương thực để ăn.

Một lần lấy thịt sẽ kiếm được bốn đồng, cách ba ngày lấy một lần, một tháng kiếm được khoảng bốn mươi đồng rồi.

Đương nhiên Lâm Thanh Hòa lúc bán thịt rất cẩn thận, chuyên môn tìm các bà lão để bán cho họ. Những bà lão này thường đông người nhà, hơn nữa không biết gây sự, thời điểm trao đổi còn cẩn thận hơn cô.

Có thể kiếm được số tiền này trong một tháng, dù nhà mình tiêu tốn không hề nhỏ thì vẫn có thể trích ra được một số tiền tiết kiệm.

Lâm Thanh Hòa rất hài lòng, cô cũng cần phải nỗ lực tiết kiệm thật nhiều tiền nha. Số tiền để dành cứ như thế này, về sau sẽ có một số tiền lớn, đủ cho cô làm vốn buôn bán rồi.

Lại nói về chuyện của Chu Hiểu Mai.

Chu Thanh Bách nghe cô nói xong, nói: "Ngươi cảm thấy tốt là được rồi".

"Ánh mắt ta rất đáng tin cậy sao?" Lâm Thanh Hòa cười, nhìn hắn nói.

Chu Thanh Bách mỉm cười, nhìn cô không nói chuyện. Lâm Thanh Hòa phát hiện tên đàn ông này tuy rất ít khi cười, nhưng khi cười tươi thật sự rất đẹp mắt à.

"Nếu như ta đoán không sai, năm nay có lẽ Hiểu Mai sẽ kết hôn. Đồ đạc bên cạnh thì không có, đến lúc đó của hồi môn của cô ấy, ta nên tặng một chăn bông mới ha!" Lâm Thanh Hòa nói.

Một chăn bông mới ở thời đại này là quá quý hóa rồi. Hơn nữa hai người có cảm tình rất tốt, nếu không làm gì nhà tẩu tẩu nào cam lòng tặng một chiếc chăn bông như vậy?

"Ngươi làm chủ" Chu Thanh Bách không can thiệp việc nhà, nói.

Lâm Thanh Hòa vòng tay qua ôm eo hắn, nói: "Mấy ngày nay ngươi ốm đi không ít".

Mùa đông được cô nuôi vô cùng tốt, khỏe mạnh rắn chắc. Hiện tại bước vào mùa hè, hắn rõ ràng đã gầy đi.

"Không ốm" Chu Thanh Bách lắc đầu nói, chỉ là nhìn mạnh mẽ hơn mà thôi.

"Vợ, ngươi nghỉ ngơi khỏe chưa?" Giọng điệu của Chu Thanh Bách lại khàn khàn.

Lâm Thanh Hòa ho khan, nói: "Cái kia của ta còn chưa đi".

Chu Thanh Bách liền thở dài, Lâm Thanh Hòa cười, kéo da mặt của hắn, nói: "Sao bây giờ ngươi không đứng đắn thế?"

Ta nói với ngươi kinh nguyệt ta đã hết khi nào?

Chu Thanh Bách nhíu mày, trong mắt lộ ra ý muốn nói.

Lâm Thanh Hòa hiểu ra, cười nói: "Lần đầu tiên ngươi trở về, ngươi còn không có như vậy? Ta kêu ngươi đi ngủ phòng sát vách, ngươi không phải rất sung sướng đồng ý sao? Ta còn tưởng ngươi một chút hứng thú với ta ngươi cũng không có"

Chu Thanh Bách có chút bất đắc dĩ.

Lời này sao có thể nói như vậy được, trước lúc hắn trở lại, nguyện vọng lớn nhất chính là hy vọng cùng cô yên ổn sống tốt.

Nhưng dục vọng của con người càng ngày càng lớn. Dù tính khí của cô không được tốt, nhưng chăm sóc hắn đều không thiếu thứ gì. Tuy rằng trước kia cô cũng ôn hòa với hắn, nhưng hắn cảm nhận được cô không giống với trước kia.

Cho nên không biết từ lúc nào hắn dần muốn thân cận cùng với cô.

"Mau đi ngủ đi, tháng sau thu hoạch vụ mùa rồi, ngươi còn không nghỉ ngơi dưỡng sức, còn muốn làm nhiều lần à" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách liền ôm cô đi ngủ.

Bây giờ đã là tháng năm rồi.

Tháng năm trời càng ngày càng nóng, đồng thời cá chạch cùng lương trong lòng đất cũng xuất hiện.

Chu Thanh Bách bận rộn hơn, thỉnh thoảng sẽ đi bắt một ít đem về. Không chỉ có hắn, tiểu tử Chu Khải kia cũng thích đi bắt cá trạch.

Mang theo cái xô rất sung sướng, Chu Toàn và Chu Bách cùng đi theo. Bởi vì nước sông không sâu, đều là bùn ở trong rãnh, cho nên Lâm Thanh Hòa cũng tùy ý bọn họ. Nhưng cũng nhắc nhở Chu Khải, phải thường nhìn hai đứa em trai, cũng coi như là trách nhiệm của Chu Khải.

Các chạch mang về nhà nuôi trong nước một đêm, ngày hôm sau có thể làm ăn.

Cá chạch tào phớ, cá chạch nướng hoặc thịt kho tàu cá chạch. Kể cả người không thích mùi đất như Chu Thanh Bách cũng yêu thích món này.

Chớp mắt đã đến đầu tháng sáu.

Cuối tháng này sẽ bắt đầu thu hoạch vụ mùa.

Thế nhưng mấy ngày nay lại có cơn mưa và nó không hề nhỏ.

"Điều này sẽ không ảnh hưởng đến vụ mùa chứ?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Sẽ không" Trời mưa Chu Thanh Bách không đi làm, đang ở trong nhà.

"Sẽ không ổn đâu. Nếu không.. sẽ không có ăn, nhưng cứ trông cậy vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

Rất may trời vẫn đẹp, dù mưa cả bảy tám ngày nhưng giữa tháng sáu trời đã bắt đầu trong xanh rồi.

Hơn nữa thời tiết vẫn còn nóng.

Mãi cho đến cuối tháng sáu, kèn lệnh thu hoạch vụ mùa đã vang lên.

Một ngày trọng đại thu hoạch vụ mùa như vậy, cả thôn ai cũng muốn tham gia. Nhưng Lâm Thanh Hòa không có đi, chỉ có Chu Khải và Chu Toàn đi, bọn họ đi nhặt bông lúa mạch có thể tính được công điểm.

Lâm Thanh Hòa ở nhà lo liệu thức ăn cho gia súc, sau đó làm xong cơm nước mang bé út ra ngoài. Cả gia đình cùng ăn bữa cơm dưới gốc cây ngoài trời.
 
Chương 81: Làm việc tạm thời

Vì là thu hoạch mùa hè cho nên ăn uống tương đối đơn giản, nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng.

Ăn bánh xuân.

Bánh xuân đều do Lâm Thanh Hòa gói ở nhà xong mới mang đi.

Cục thịt nhỏ, nấm thái hạt lựu, trứng gà xào rau hẹ, cô còn làm sốt cà chua ăn cho hợp mùa. Mùi vị đặc biệt ngon miệng.

Còn ăn cùng với canh, Lâm Thanh Hòa lần lượt múc cho mỗi người một bát.

Ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, lại ăn thêm cà chua nhà trồng, quả thật không còn gì phải nói.

Thức ăn bên này tuyệt đối là đệ nhất trong làng. Nhà lão Chu gia bên kia không thể nào so sánh được.

Nhị tẩu cứ nhìn một nhà năm người bên kia ăn bánh xuân. Đặc biệt là nhân nhồi, mùi thơm đều bay qua tới đây.

"Ăn ngon như vậy sao không qua đây biếu cha mẹ một ít" Nhị tẩu gặm bánh bột ngô, bĩu môi nói.

"Đã ra ở riêng rồi, ăn phần của ngươi đi!" Mẹ Chu nghe vậy liền liếc mắt nhìn con dâu thứ hai, rõ ràng đang muốn gây chuyện mà.

Nghe vậy nhị tẩu không dám nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy không phục.

Lâm Thanh Hòa cũng không đợi lâu, thoa kem chống nắng cho Chu Thanh Bách cùng Chu Khải và Chu Toàn xong, sau đó thu dọn đồ dùng, tiện tay cầm hai cái hộp lớn.

Kem chống nắng lúc này đã phát huy tác dụng rồi. Đứa lớn và đứa thứ hai thì khá hơn, qua đây chủ yếu vui đùa. Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn cả, nhưng mỗi người nhất định phải đội mũ.

Chu Thanh Bách là quân chủ lực nên mặt thật sự đỏ bừng, Lâm Thanh Hòa không nhẫn tâm nhìn như vậy.

"Không cần thoa những thứ này cho ta" Chu Thanh Bách nói.

"Ta cũng không còn dư lại nhiều lắm, thoa cho ngươi không được mấy lần" Lâm Thanh Hòa nói.

Lúc này mặt mày Chu Thanh Bách mới nhu hòa xuống.

"Nghỉ ngơi đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách gật đầu, đem Chu Khải Chu Toàn cùng nhắm mắt ngủ nghỉ ngơi.

Lâm Thanh Hò dọn dẹp đồ xong cũng ôm bé út Chu Bách về nhà. Hôm nay trời quá nóng, tựa như lò than.

Nhưng mà một ngày trọng đại như vậy không ai chạy trốn được, cũng phải xuống đất làm việc. Lâm Thanh Hòa đó giờ lười biếng chưa bao giờ làm việc, cho nên mọi người thấy mãi thành quen, không có cảm giác gì.

Kèn lệnh vừa vang lên, Chu Thanh Bách cùng mọi người lại xuống đất lần nữa gặt hái.

Chu Khải Chu Toàn và những đứa trẻ nhỏ khác thì không sao, yêu cầu không quá lớn. Bọn họ phụ trách nhặt bông lúa mạch, tính theo cân quy ra công điểm, những đứa trẻ này cũng rất có tinh thần làm việc.

Nhưng dù có tinh thần hăng say đi chăng nữa thì ngày hôm đó làm việc vô cùng mệt mỏi.

Lúc trở về Chu Toàn nằm sắp trên lưng cho cha hắn cõng về nhà, cho thấy rõ ràng là mệt mỏi.

Lâm Thanh Hòa lại càng hoảng sợ, sợ hắn bị trúng gió, nói: "Ngày mai Chu Toàn không được đi nữa".

"Không được, ta còn muốn đi!" Chu Toàn vội vàng nói.

"Không mệt sao?" Lâm Thanh Hòa hỏi hắn.

"Không mệt!" Chu Toàn gật đầu.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn như vậy cũng không quản nữa, nói: "Nếu mệt thì lập tức nghỉ ngơi có biết chưa?"

"Đã biết, ta sẽ không gắng gượng, nếu bị say nắng sẽ khó chịu chết" Chu Toàn nói.

Có những đứa trẻ khác ở giữa trời nóng, bị say nắng mà nôn mửa, tiêu chảy, nhìn rất khó chịu.

Ăn cơm tối đơn giản, Lâm Thanh Hòa nấu xong chè đậu xanh bưng ra.

Đây là chè đậu xanh đường phèn, chỉ hơi ngọt, nhưng ăn rất ngon.

Lâm Thanh Hòa múc cho cha con bọn họ nhiều một chút, rồi múc thêm hai bát kêu Chu Khải đưa qua cho ông bà nội ăn.

Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách: "Ngày mai ta sẽ nấu thêm chè đậu xanh, món này giải nhiệt rất tốt".

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới thỏa mãn, nói: "Hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi!"

Chu Thanh Bách lắc đầu, còn chưa mệt đến cỡ đó. Hắn định đi dọn chuồng heo, lại phát hiện chuồng heo đã được dọn dẹp rồi.

Đương nhiên là do Lâm Thanh Hòa quét dọn. Vì người đàn ông này, cô cũng không đếm xỉa đến mùi của phân heo.

"Ta có thể nói cho ngươi tin tốt, thu hoạch vụ mùa mùa hè này ta sẽ giúp ngươi làm, còn những lúc khác thì ngươi tự làm đi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không cần ngươi làm, chờ ta về ta làm là được rồi" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Ngươi mệt mỏi như vậy rồi, không thể cứ chuyện gì cũng đập trên đầu ngươi" Lâm Thanh Hòa bĩu môi nói.


Mặt mày Chu Thanh Bách phá lệ vừa lòng, cô nhìn ánh mắt của hắn có thể thấy được ý tứ ngọt ngào.

Điều này hiếm thấy trong mắt của người đàn ông cứng rắn này lắm.

"Đi nghỉ thôi" Lâm Thanh Hòa khoát tay nói.

Chu Khải rất nhanh trở lại, tiểu tử này ngày hôm nay cũng mệt mỏi nhiều rồi. Cho nên Lâm Thanh Hòa tắm rửa cho anh em bọn hắn xong liền để bọn hắn đi chơi. Sáu giờ rưỡi tối mới cho bọn hắn ăn chè đậu xanh.

Chè lạnh vừa phải vì được ướp lạnh bằng nước giếng. Cộng với có đường phèn cho nên ăn cực kì ngon.


Bắt đầu từ ngày hôm sau, cứ mười giờ sáng là Lâm Thanh Hòa đem chè đậu xanh qua đó cho cha con bọn hắn ăn.

Tất nhiên cha mẹ Chu cũng có phần, về phần những người khác, Lâm Thanh Hòa không thèm quan tâm.

Nhị tẩu khó tránh khỏi chua xót nói, người lớn như cô không có cũng chả sao. Thế nhưng con trai nhỏ của cô cũng không có ư?

Chu đại tẩu ở nhà chăm sóc bọn nhỏ tiện thể nấu cơm luôn, tam tẩu thì qua đây làm việc rồi.

Bởi vì đại tẩu sinh em bé mới hai ba tháng, nên không thể để cho cô ấy làm việc nặng hay tham gia thu hoạch. Phụ trách thức ăn cho cả nhà, thuận tiện chăm sóc bọn nhỏ thôi.

Lần này đại tẩu sinh được con trai.

Lâm Thanh Hòa lúc đó cũng không keo kiệt, tặng cho cô ấy hai cái chân heo hầm đậu phộng ăn, món này giúp người mẹ mới sinh có rất nhiều sữa cho em bé.

Tam tẩu không thể nào không mệt mỏi, nhưng cũng không có phản ứng hay nói bất cứ thứ gì.

Đều ra ở riêng rồi, tứ đệ muội Lâm Thanh Hòa này có thể hiếu kính với cha mẹ Chu như vậy, những nhà khác chẳng lẽ còn muốn ăn đồ ăn ở nhà cô ấy sao? Điều này sao có thể.

Mẹ Chu hôm nay trở về liền căn dặn đại tẩu, ở nhà cũng nấu một chút chè đậu xanh, mang cho nhà lão tứ một ít.

Nhị tẩu lại bắt đầu lẩm bẩm: "Đây là sợ hai vợ chồng già bọn họ ăn hết nhà của lão tứ sao?"

Tam tẩu lúc này nhịn không được nữa, nói chuyện này với đại tẩu.

"Thanh Hòa cho cha mẹ ăn chè đậu xanh, cô ta không hài lòng nói không có chuẩn bị phần cho bọn nhỏ. Bây giờ mẹ kêu đại tẩu nấu cho cả nhà ăn, cô ta lại không hài lòng, suốt ngày ở sau lưng nói những thứ này".

"Xời, hôm trước ta còn nghe đào nương nói, lúc đó Vương Linh nói móc Lâm Thanh Hòa, nhưng bị Lâm Thanh Hòa đáp trả lại. Quan hệ của Vương Linh với cô ta rất tốt" Đại tẩu bĩu môi nói.

"Đúng là bà ba hoa, ta đi đến nơi nào cũng đều có thể nghe thấy được cô ta đang nói xấu người khác" Tam tẩu khinh bỉ nói.

"Nhưng dù thế nào thì cô ta cũng chỉ dám nói sau lưng. Có bản lĩnh nói trước mặt Lâm Thanh Hòa thử đi, xem Thanh Hòa có tha cho cô ta hay không" Đại tẩu nói.

Tam tẩu không nói gì nữa, thu hoạch vụ mùa đúng là mệt chết người.

Bởi vì bận rộn thu hoạch vụ mùa cho nên Lâm Thanh Hòa sẽ không đi thị trấn bán thịt heo. Mỗi ngày đem thịt heo mua được đều bỏ vào trong túi không gian.

Chờ hết bận lại đi một chuyến đến thị trấn.

Mai tỷ bây giờ không có việc làm, Lâm Thanh Hòa chỉ mới biết được. Trước kia cô ấy chỉ làm công nhân tạm thời, không trách nguyên chủ lúc trước cực kỳ hiếm thấy qua Mai tỷ.
 
Chương 82: Cân bằng và bồi bổ

Cũng may hiện tại còn có cái nghề bán thịt heo.

Tuy là ba ngày mới lấy thịt một lần, nhưng mỗi lần cũng kiếm được bảy mao tiền rồi. Một tháng mười lần thì có bảy khối tiền, coi như phụ giúp gia đình một chút.

Có đôi khi lấy lần mười cân thịt.

Ngoại trừ Lâm Thanh Hòa cho một mao tiền lợi nhuận, cô còn cho Mai tỷ một ít phiếu thực phẩm, mấy phiếu này đều do mấy bà lão ở trong huyện thành đổi.

Nhiều như từ rừng lấy xuống, so với lúc làm việc không kém là bao.

Nhưng mà bởi vì có Mai tỷ cho biết cách bán ở đâu, như thế nào, cho nên Lâm Thanh Hòa ở hợp tác xã buôn bán hay mua thứ gì đó đều rất dễ dàng.

Chẳng hạn như ba bình mật ong trong nhà, là nhờ quan hệ của Mai tỷ mà có được.

Mật ong lúc này đương nhiên là mật ong nguyên chất. Năm ngoái Lâm Thanh Hòa liền mua một lon mật ong đông.

Nó tạo thành một cục giống như mỡ heo.

Cả mùa đông cô đều uống mật ong, mỗi ngày trước khi ngủ nhất định phải ngâm một ly để uống. Cô uống một mình, bọn nhỏ không cần uống những thứ này.

Khi đó trong lòng cô còn chưa để Chu Thanh Bách vào trong lòng, cho nên hắn cũng không có phần.

Nhưng từ lần trước cô đã thu phục được hắn rồi, đại khái hắn cũng yên tâm về cô.

Cho nên buổi tối mỗi ngày đều ngâm mật ong uống, đều sẽ cho Chu Thanh Bách một ly. Chu Thanh Bách tỏ ý không cần, hắn không thích uống những thứ ngọt ngào dính dính này đâu.

Nhưng mà vợ hắn làm cho hắn uống, dù không thích uống cũng phải uống vào.

Lâm Thanh Hòa uống xong mật ong đều có cảm giác rất tốt.

Uống trong một thời gian dài, tốt cho thân thể là điều hiển nhiên. Chu Thanh Bách mỗi ngày đều phải làm ruộng, mặc dù có cô làm đồ ăn ngon một ngày ba bữa đi nữa thì cũng không đủ bổ dưỡng.

Vi vậy Lâm Thanh Hòa dùng đủ cách để bồi bổ cho hắn.

Thu hoạch vụ mùa bắt đầu vào bảy ngày sau, Lâm Thanh Hòa liền làm thịt một con gà trong nhà.

Nuôi sau tết, hiện tại đã nặng hơn một cân rồi. Lúc nuôi có chết mất một con, còn dư lại năm con, làm thịt một con cũng còn dư lại bốn con, số lượng này là siêu nhiều rồi.

Món gà này không chỉ nấu mỗi gà để ăn như thế, Lâm Thanh Hòa còn đặt trước Mai tỷ một cái dạ dày heo.

Cô đem dạ dày heo rửa sạch, luộc chín, thái thành từng miếng vừa ăn. Sau đó hầm cùng với gà, cho vừng đen sau cùng.

Đây là một nồi thịt gà vừng đen hầm cùng dạ dày heo.

Mùi vị thơm phức, buổi tối ba cha con về nhà, ăn kèm với bánh màn thầu lúa mạch.

Tuy loại bánh màn thầu này Chu Khải và Chu Toàn đều không thích ăn. Nhưng thỉnh thoảng Lâm Thanh Hòa vẫn làm. Không ăn cũng phải ăn, không thể lúc nào cũng ăn lương thực được, ăn nhiều cũng sẽ mệt.

Chu Khải, Chu Toàn mỗi người chia nhau một cái đùi gà, Lâm Thanh Hòa bảo đùi gà để lát sau ăn. Lúc này cho hai bọn hắn ăn trước, hai vợ chồng cô ăn sau. Chờ bé út lớn một chút, có thể tự ăn được, đến lúc đó hắn cũng muốn gia nhập vào hàng ngũ.

Chu Khải Chu Toàn tỏ ý bằng lòng.

Lâm Thanh Hòa lấy cánh gà cho bé út Chu Bách gặm chơi, còn dư lại đều để phần Chu Thanh Bách, cô chỉ uống nước canh chứ không ăn thịt. Nhưng vẫn bị Chu Thanh Bách đút một cánh gà.

Một vụ thu hoạch mất khoảng nửa tháng.

Tuy rằng thu hoạch mùa hè không bằng thu hoạch mùa thu. Nhưng không thể không nói, đây đều là những công việc vất vả. Chu đại ca, nhị ca, tam ca, từng người từng người một gầy đi trông thấy.

Cha mẹ Chu cũng gầy không kém.

Dù học theo nhà lão tứ nấu chè đậu xanh ăn để không bị cảm nắng. Nhưng thật mà nói, đại tẩu nấu chè đậu xanh không có bỏ đường vào, hương vị thật sự không thể nào so sánh với Lâm Thanh Hòa.

Ngoài ra đồ ăn ở nhà lão Chu gia cũng không bằng bên này.

Chu Thanh Bách tuy là cũng sẽ mệt mỏi sau một vụ thu hoạch mùa hè như vậy. Nhưng muốn nói hắn gầy đi hay không thoải mái gì đó thì đều không có.

Kể cả thân thể Chu Khải, Chu Toàn đều rất ổn.

Vụ mùa kết thúc, Lâm Thanh Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù sau đó còn có một vòng công việc đồng áng mới, nhưng buổi trưa có thể về nhà nghỉ ngơi một.. hai giờ.. nha. Không giống vụ thu hoạch mùa hè này, chỉ cho ăn uống nửa giờ, ăn xong rồi nhắm mắt nghỉ ngơi vài chục phút, rồi lại xuống đất lần nữa.

Đúng là mệt chết người mà.

Trước đó Chu Thanh Bách đã giúp Lâm Thanh Hòa đem tất cả tư liệu cô cần mang về rồi.

Mặc dù không đọc sách đã rất nhiều năm, nhưng bây giờ học lại lần nữa cũng không có vấn đề gì. Chu Thanh Bách ở trong quân đội cũng có học tập, Lâm Thanh Hòa tự xem, cố ý không hiểu một chút liền đi hỏi hắn.

Đại khái muốn tiết lộ quá trình học tập của cô, đỡ phải khiến hắn nghi ngờ, coi như hắn là người chứng kiến sự tiến bộ của mình, có được không?

Mặc dù vẻ mặt của Chu Thanh Bách rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất đỗi kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện quá trình học tập của vợ mình thật sự quá nhanh. Có đôi khi ban đêm cô ngủ nói mớ trong giấc mơ, lúc ngủ cũng nói về bài học và những thứ cơ bản cần học thuộc. Đúng là dở khóc dở cười mà.

Vụ mùa thu hoạch xong thì tới chia lương thực, nhà của Lâm Thanh Hòa được chia không ít.

Chu Thanh Bách làm được mười công điểm, dĩ nhiên là được chia không ít rồi. Cộng thêm trong nhà còn có nuôi hai chú heo, nước tiểu và phân heo cũng được tính. Bắt đầu từ tháng năm, mỗi ngày Chu Khải đều mang một rổ cỏ heo đi đổi lấy công điểm.

Lâm Thanh Hòa cũng đi nhặt cỏ heo, nhưng mà cỏ heo cô nhặt đều đem về cho heo ăn.

Nhà cô lần này được chia rất nhiều lương thực, ít nhất cũng không cần phải mua nữa rồi.

Thỉnh thoảng Lâm Thanh Hòa có lấy từ túi không gian ra một ít.

Đối với hai chú heo nuôi ở nhà, chúng thật sự rất béo tốt.

Lần trước mẹ Chu sang đây xem thì rất kinh ngạc.

Nhưng cô đi ra ngoài cũng không nói gì, Lâm Thanh Hòa dặn bà đừng nói cho ai biết, sau vườn còn nuôi nhiều gà hơn, không thể khiến cho người ta tùy tiện ra vào được.

Trừ khi con gà còn lại được làm thịt, thì sẽ còn ba con, đến lúc đó nói ra cũng không sao. Bí thư thôn tới đây tham quan học tập cũng được, nhưng không phải là lúc này.

Lương thực thu hoạch khoảng nửa tháng, một đợt gieo hạt mới vừa rải xuống tiếp. Sắc trời có chút âm u, sau đó bắt đầu mưa.

Ngay cả Chu Thanh Bách cũng rất vui mừng. Bởi vì.. như thế tiết kiệm được rất nhiều thời gian và không cần phải tốn nhân công đi tưới nước nữa, còn có thể ở nhà ăn cơm.

Lâm Thanh Hòa ở nhà đọc sách, mấy đứa nhỏ cũng vậy.

Mặc dù bảy năm nữa kì thi đại học mới khôi phục, nhưng ở nhà quá nhàn rỗi a.

Vốn dĩ còn muốn may một chút quần áo, nhưng ngẫm lại vẫn là nên quên đi. Cả nhà cơ bản đều có ba bốn bộ thay đổi qua thay đổi lại, ở thời đại này như vậy tuyệt đối được coi là cơm no áo ấm quá rồi.

Khi trời tạnh mưa, Chu nhị ca và tam ca tới gọi Chu Thanh Bách.

Đây tất nhiên là muốn đi bắt cá chạch, Chu Thanh Bách mang theo xô cùng đi chung với bọn họ. Chu Khải, Chu Toàn lập tức biểu thị muốn đi theo, bé út Chu Bách cũng muốn đi.

Lâm Thanh Hòa nhìn hướng Chu Thanh Bách, Chu Thanh Bách gật đầu: "Đều đi"

Vì vậy ba anh liền vui mừng, liền đi ra ngoài cùng cha bọn hắn.

Lâm Thanh Hòa tiếp tục đọc sách một mình, tam tẩu mang theo Chu Tùng qua đây làm khách.

Thấy cô đọc sách thì liền kinh ngạc: "Ngươi còn tự mình học à?"

Ngay cả cửa ải khó khăn nhất là Chu Thanh Bách còn vượt qua được, cho nên người ngoài như tam tẩu, Lâm Thanh Hòa không thèm quan tâm các cô ấy nghĩ như thế nào.

"Không phải do nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao, ở nhà cũng chỉ chờ đợi, nên nhờ Chu Thanh Bách mang cho ta ít sách xem một chút" Lâm Thanh Hòa nói.
 
Chương 83: Dưa hấu lớn

[HIDE-THANKS]"Chữ này đều do ngươi viết à?" Tam tẩu lật xem một lượt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn em dâu thứ tư này.

Nét chữ này thật đẹp, thật sự viết rất tốt.

"Ta tùy tiện viết thôi" Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười, đó là những ghi chép mà cô ghi lại làm bút kí khi xem qua sách.

Còn có một ít là cô học thuộc lòng bài khóa sau.

"Ta không ngờ ngươi viết chữ đẹp như vậy, quá lợi hại" Tam tẩu thực sự bội phục.

Bởi vì tam tẩu có học qua một khóa xóa nạn mù chữ ở tiểu đội, biết rất có hạn, huống hồ chi là viết chữ.

"Trước đây thành tích học tập của ta rất tốt, nhưng không có cách nào học tiếp. Trong nhà không cho ta đi học, mà lại để cho cái tên nhị ca vong ân bội nghĩa kia đi học" Lâm Thanh Hòa nói.

Trọng nam khinh nữ ở trong thôn và khắp nơi hầu như đều rất phổ biến.

"Nhưng bây giờ học cũng vô ích" Tam tẩu thành thật nói.

"Ta biết là vô dụng, nhưng nhìn xem cũng tốt, đọc nhiều sách người sẽ thông minh hơn" Lâm Thanh Hòa nói.

Tứ tẩu cảm thấy em dâu thứ tư thông minh như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân. Nhìn người có lòng hiếu học này, đều là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng cô ấy cũng không quên đọc sách.

"Nhưng mà việc này tứ tẩu ngươi đừng nói ra cho ai biết, ta tự học là được. Đều chỉ ở nhà học, nói ra sẽ khiến người ta chê cười" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta không nói, nhưng việc thích học tập là chuyện tốt vinh quang, ai có thể chê cười ngươi?" Tam tẩu nói.

"Nhỏ mọn thôi" Lâm Thanh Hòa cười cười.

Tam tẩu liền nhớ đến mặt mũi của nhị tẩu, cũng không có nói gì thêm. Lâm Thanh Hòa nhìn Chu Tùng, cười nói: "Tiểu Tùng Tùng lớn nhanh quá, năm ngoái chỉ có một chút, năm nay biết ngồi rồi"

"Tiểu hài tử cứ như vậy mà lớn, Chu Khải lúc đó chẳng phải cũng vậy sao. Năm nay vóc dáng có thể cao lên không ít, mấy đứa cùng lứa trong thôn không có ai cao bằng hắn đâu" Tam tẩu cười nói.

Lâm Thanh Hòa cười nói: "Nó rất gầy. Đang làm bài tập được một nửa, nhìn thấy cha hắn đi câu lươn lập tức liền dẫn hai em trai hắn chạy theo".

Nói chuyện một hồi, hàn huyên đủ chuyện. Lúc này tam tẩu mới dẫn Chu Tùng trở về.

Đương nhiên Lâm Thanh Hòa có chiêu đãi cô ấy, hái được vài quả cà chua đặt trên đĩa, rắc thêm một ít đường rồi dùng tăm ghim ăn, đây là quà vặt tốt nhất để đãi khách rồi.

Chu Thanh Bách đưa ba đứa trẻ trở về trước khi trời tối.

Cha con bọn hắn dính đầy bùn đất, Lâm Thanh Hòa sẽ không xía vào. Dù sao Chu Thanh Bách cũng tắm cho ba đứa nhỏ và giặt quần áo, chỉ là mấy ngày này không dễ phơi khô đồ. Nhưng vẫn còn có quần áo để thay, cho nên Lâm Thanh Hòa không tức giân.

Nếu để cho cô tắm cho bọn nhỏ, vậy thì anh em bọn hắn sẽ không thiếu một trận giáo huấn.

Chu Thanh Bách mang về ba con lươn to và rất nhiều cá chạch.

Mùa này bất kể là lươn hay cá chạy cũng đều béo tốt, mùi vị đặc biệt thơm ngon.

Trước hết nuôi cá chạch, lươn không cần nuôi, buổi tối trực tiếp hầm lươn ăn.

Chu Thanh Bách ăn lươn xong bộc phát ham muốn, sau đó Lâm Thanh Hòa liền hưởng thụ ân ái phiền toái.

Không thể chịu đựng được, thằng nhãi này làm quá lâu, khiến cô toát cả mồ hôi, mùa hè này mà đổ mồ hôi thì thật khó chịu.

Thế nhưng khi bị cô nói, Chu Thanh Bách bày vẻ mặt vô tội. Hắn đã nhịn quá lâu rồi, cứ như vậy mà kéo dài a.

Lâm Thanh Hòa cười, kéo kéo mặt hắn. Càng ngày càng phát hiện người đàn ông này chứa toàn điều đen tối.

Chu Thanh Bách ôm vợ hắn, cảm thấy thỏa mãn.

Lúc đầu vốn dĩ rất thất vọng phải rút lui nửa chừng. Bởi vì hắn rất thích tổ chức, đó là lý tưởng sống của hắn.

Bất đắc dĩ đành chấp nhận, trong lòng hắn sao có thể dễ chịu được?

Nhưng mà bây giờ hắn cũng không hối hận chút nào khi cứ như vậy mà về nhà.

Ôm vợ hắn, Chu Thanh Bách cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Thậm chí hắn còn trách bản thân trước đây đã bỏ quên cô.

Vợ hắn rất tốt, cực kì tốt. Trước đây hắn không có quý trọng, nhưng sau này hắn sẽ quý trọng gấp bội.

"Vợ, làm thêm hiệp nữa" Chu Thanh Bách lại muốn làm đau vợ hắn.

Trước khi bị Lâm Thanh Hòa phản đối, hắn liền thâm nhập vào cô một hồi ác liệt, khiến cô ngày hôm sau phải ngủ dậy muộn.

Tuy mùa hè nóng bức, thế nhưng mùa hè nóng bức cũng là lúc trái cây bắt đầu nở rộ.

Sau khi mưa tạnh, một vòng làm việc mới lại bắt đầu.

Lâm Thanh Hòa dẫn Chu Toàn và Chu Bách đi thị trấn bán thịt heo.

Cho hai anh em ăn kem ở lối trung tâm thương mại, dặn dò Chu Toàn trông kĩ Chu Bách, hai anh em cùng nhau ăn kem.

Chu Toàn nói mình sẽ nhớ kĩ, nhất định không để mất dấu em trai.

Lâm Thanh Hòa cũng biết hắn sẽ coi kĩ, nhưng dù sao chỉ mới bốn tuổi, Lâm Thanh Hòa dùng một sợi dây thắt ở trên lưng bọn họ, để hai đứa nhỏ cùng ở một chỗ với nhau.

Căn dặn coi giữ xe đạp và trông giữ em trai, lúc này mới nhanh chóng đi bán thịt heo.

Nửa giờ sau Lâm Thanh Hòa mới trở về, một thân đầy mồ hôi.

Hai anh em đều ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó đợi, lúc này Lâm Thanh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi có chút chua xót.

"Đi, cùng mẹ tới đại lý tạp hóa, mua cho các ngươi hộp mạch nha bồi bổ" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Toàn, Chu Bách thấy cô trở về, cũng rất vui vẻ đi theo mẹ. Cả hai anh đều rất đẹp trai, khí chất và tướng mạo của Lâm Thanh Hòa thì không cần phải nói.

Cho nên ba mẹ con đi vào khiến mắt người bán hàng sáng lên.

Lâm Thanh Hòa thật sự mua không ít, nào là mạch nha, kẹo sữa, táo đỏ, long nhãn, còn trực tiếp mua sáu cân dưa hấu.

Nhìn thấy mấy thứ này, Chu Toàn và Chu Bách đều thèm chảy nước miếng.

Những cái khác đã ăn qua rồi, cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng dưa hấu thì hai anh em bọn họ chưa từng được ăn!

Lâm Thanh Hòa mua mấy thứ này xong không có trở về liền, mang Chu Toàn và Chu Bách đi qua trung tâm thương mại dạo một vòng, mua một chút đồ dùng học tập.

Mua xong rồi, lúc này Lâm Thanh Hòa mới chở hai đứa con trai cùng với những vật dụng này về nhà.

"Mẹ, lần sau có dẫn chúng ta đi nữa không?" Cả Chu Toàn và Chu Bách đều ngồi ở phía trước.

Hai anh em đều ngồi ở chiếc ghế dành riêng cho trẻ nhỏ, là Lâm Thanh Hòa tự vẽ ra, đưa cho Chu Thanh Bách đi tìm thợ mộc làm.

Còn quá nhó, Lâm Thanh Hòa không yên tâm để ngồi ở phía sau.

"Vậy còn phải xem biểu hiện của hai anh em các người à" Lâm Thanh Hòa nhướng mày.

"Chúng ta đều sẽ nghe lời" Chu Toàn lập tức bằng mặt không bằng lòng, nói.

"Nghe lời, ăn dưa hấu" Đứa bé út đang nghĩ về việc được ăn dưa hấu.

Ba mẹ con sắp tới nhà, nhưng mà tới nhà cũng không được ăn. Bởi vì Chu Thanh Bách còn chưa có tan làm, Chu Khải còn chưa có đi học về.


Phải đợi bọn họ trở về ăn nữa.

Mặc dù bỏ vào nước giếng cho dưa lạnh ăn sẽ ngon hơn. Nhưng trong nhà mấy đứa trẻ còn nhỏ, nên Lâm Thanh Hòa sẽ không bỏ vào nước giếng.

"Mẹ, phải đợi cha và anh cả về ăn hả?" Chu Toàn nhòm ngó dưa hấu, thèm nhỏ dãi.

"Vậy hôm nào nếu ngươi không có ở nhà, trong nhà có đồ ăn ngon, chúng ta không đợi ngươi mà ăn trước, ngươi có thể đồng ý không?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

Chu Toàn liền lắc đầu, chờ cha và anh cả về ăn.

Còn bé út Chu Bách thì đang chơi với quả dưa hấu trên tấm chiếc. Mặc dù dưa hấu không thể nào ăn trước, nhưng Lâm Thanh Hòa đã cho hai anh em bọn họ mỗi người ăn một quả cà chua.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 84: Đêm nay có thể?

[HIDE-THANKS]Chu Khải về nhà trước.

Nhưng khi về nhà liền xách giỏ đi ra ngoài chơi, muốn cùng đồng bọn trong thôn của hắn đi nhặt cỏ heo.

Những thứ này đều được tính công điểm.

Đứa con lớn tự ý thức mình là người đàn ông lớn thứ hai trong gia đình, mỗi ngày tan học về xách giỏ đi nhặt một ít cỏ heo.

Chỉ kịp đưa cặp cho Chu Toàn mang vào nhà, thậm chí còn không có thời gian nghe Chu Toàn nói mẹ đã mua dưa hấu về, ngươi đừng đi ra ngoài nhặt cỏ heo.

Chu Khải rất có ý thức trách nhiệm, hiện tại Lâm Thanh Hòa sẽ không quản hắn, một số việc xảy ra còn có thể giúp hắn tự nghĩ kế.

Đây cũng coi như là bồi dưỡng tính tự lập cho hắn.

Buổi tối ăn đơn giản một chút, sườn heo hầm khoai tây, súp và sau đó là bánh màn thầu bột ngô.

Chu Thanh Bách vừa tan làm về nhà thì Chu Khải cũng vừa trở lại.

Vì vậy sẽ ăn cơm trước.

Còn dưa hấu thì ăn tráng miệng sau.

"Mẹ, người cam lòng mua một quả dưa hấu lớn như vậy về ăn à?" Chu Khải mắt lấp lánh, nói.

"Không mua quả lớn, vậy mua quả nhỏ đủ cho cả gia đình nhà ta ăn sao" Lâm Thanh Hòa nói.

Cô cũng rất thích ăn dưa hấu, cô hỏi qua Chu Thanh Bách rồi, hắn cũng thích ăn. Quả dưa này sáu cân là vừa phải, không coi là nhiều.

Hơn nữa bây giờ bọn hắn còn nhỏ, chờ bọn hắn lớn, khẳng định cỡ này ăn vẫn chưa đủ thỏa mãn.

Ăn cơm tối xong liền bắt đầu lấy quả dưa hấu ra chơi.

Lúc khoảng sáu giờ tối Lâm Thanh Hòa mới để cho Chu Thanh Bách cắt dưa hấu ra ăn.

Mẹ Chu vừa vặn qua đây, nhìn thấy cả nhà bọn họ ăn dưa hấu, không khỏi cảm khái cuộc sống của nhà lão tứ, đúng thật không thể chê.

Nhưng sống như thế sẽ tốn rất nhiều tiền.

"Bé út, đưa cho bà nội một miếng dưa hấu" Lâm Thanh Hòa nói.

Bé út Chu Bách liền nhận lấy đưa cho bà nội một miếng dưa hấu. Bây giờ tiểu hài tử này đã nghe hiểu được tiếng người rồi, hơn nữa còn diễn đạt rất rõ ràng.

Mẹ Chu cũng nhận lấy, nói: "Ta vừa mới nghe nói vợ của em trai thứ ba nhà mẹ ngươi vừa mới sinh".

Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc, lúc này mới nhận ra đó là Lâm tam đệ. Năm trước cô trở về cũng không biết vợ hắn mang thai.

Tuy rằng không có ấn tượng gì tốt đối với Lâm tam đệ, nhưng chí ít cũng đủ thích không ghét, dù không nhìn tăng phật cũng phải nhìn mặt phật, gật đầu nói: "Vậy thì đợi đệ đệ qua đây báo tin vui".

Dưa hấu ăn rất ngon, mặc dù Lâm Thanh Hòa cảm thấy bình thường, nhưng bọn trẻ ăn rất hài lòng, chính Chu Thanh Bách cũng thích.

"Lần tới đi huyện thành, sẽ mua thêm một quả khác nữa" Lâm Thanh Hòa hứa hẹn.

Mấy anh em đại oa bày tỏ sự vui mừng, dù bây giờ đã bảy giờ nhưng trời vẫn chưa tối, Chu Khải cùng hai đứa em trai liền mang theo Phi ưng ra ngoài đi bộ.

Lâm Thanh Hòa không cần hỏi cũng biết là bọn hắn đang đắc ý, không thèm quan tâm đến.

Cũng chỉ có mấy đứa nhỏ mới hứng thú yêu thích về việc đó.

"Mệt không?" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Chu Thanh Bách: "Có muốn ta giúp ngươi xoa bóp không?"

Chu Thanh Bách không mệt lắm, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hưởng thụ sự phục vụ của vợ hắn. Hiện tại ba đứa nhỏ không có ở nhà, hắn liền trực tiếp nhờ cô xoa bóp.

Lâm Thanh Hòa sớm biết cơ thể hắn bắp thịt rất săn chắc rồi, nhưng đè lên mới biết được, thật sự không thể đùa đâu.

"Không nổi nữa" Xoa bóp hai cái, Lâm Thanh Hòa liền buông tay.

Quá cứng rắn, không vỗ được.

Chu Thanh Bách cười cười, kéo vợ hắn ngồi trong lòng.

Trời nóng bức này, Lâm Thanh Hòa ngồi trong lòng hắn cũng không thấy nóng. Ngửi thấy mùi nhẹ nhàng khoang khoái trên người hắn: "Mùi xà phòng này thật sự rất thơm"

Hắn dùng xà phòng tắm của cô mua về, bùn đất trên người không gì không thể rửa sạch, dùng rất tốt.

"Có phải cảm thấy ta tiêu tiền như nước, là người đàn bà phá sản không?" Lâm Thanh Hòa ôm cổ hán, nhướng mày nhìn, nói.

Chu Thanh Bách lắc đầu: "Không có" Vợ hắn đều suy nghĩ cho gia đình, sẽ không phô trương lãng phí.

"Ta đang suy nghĩ, khi nào gia đình chúng ta có thời gian đi Bắc Kinh chơi?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Sao lại muốn đi Bắc Kinh?" Chu Thanh Bách nhìn cô.

"Chẳng phải là do tò mò sao, Vạn Lý Trường Thành, Thiên Môn Sơn, tồn tại trong truyền thuyết" Lâm Thanh Hòa cười nói.

Cô chưa từng đi mới là lạ, cô không biết mình đã đi qua đó mấy lần rồi.

Nhưng đối với người ở thời đại này mà nói, đi du lịch ở Bắc Kinh là một điều gì đó vô cùng ý nghĩa.

"Bây giờ đi không được, bên ngoài đều khẩn trương làm việc, chờ một thời gian xem" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa cũng chỉ nhắc đến, liền nói: "Ở đây có ngọc bội gì không?"

"Những đồ vật đó đều là đồ vật phong kiến cũ" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa: "..."

Cô hiểu được ngay từ nhỏ người đàn ông này lớn lên trong hoàn cảnh gì, vì vậy nói: "Quên đi".

Chu Thanh Bách cũng biết vợ hắn muốn, vậy thì tìm thời gian thích hợp đi qua tìm ông bạn già nhìn xem, nếu có thì tốt, sẽ mua về cho cô.

"Đêm nay có thể?" Chu Thanh Bách vuốt ve eo nhỏ của cô, hỏi.

Lâm Thanh Hòa xui xẻo, thằng nhãi này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy.

Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt của hắn, hắn đang rất nghiêm túc nhìn cô mà hỏi, Lâm Thanh Hòa xui xẻo xui xẻo nói: "Ngươi làm việc cả một ngày như vậy, không cảm thấy mệt sao?"

"Không mệt" Chu Thanh Bách cười cười, biết ý của cô, liền hôn lên gò má cô một cái.

Chu Khải cùng hai em trai của hắn ra ngoài dạo chơi hết gần mười phút mới trở về. Sau khi trở về, dĩ nhiên là làm bài tập rồi mới chuẩn bị đi ngủ.

Chu Thanh Bách đã "thịt" được Lâm Thanh Hòa, cuối cùng khiến cô kiệt sức.

"Mỗi ngày ngươi đều làm ruộng, về nhà vẫn còn tinh lực như vậy à" Lâm Thanh Hòa yếu ớt nói.

Chu Thanh Bách khàn khàn âm sắc, nói: "Nếu ngươi còn muốn, ta còn có thể tiếp tục".

Lâm Thanh Hòa đem hắn đẩy sang một bên, Chu Thanh Bách cười, ôm chầm lấy vợ hắn, dùng cây quạt quạt cho vợ hắn mát, sau đó đi ngủ.

Hôm nay trời thật sự rất oi bức, Lâm Thanh Hòa thường nấu chè đậu xanh. Mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong và nghỉ ngơi, đều sẽ ăn một chén chè đậu xanh ngọt ngào.

Nửa tháng sau Lâm tam đệ mới tới báo tin vui.

Lâm Thanh Hòa nói hắn: "Đã sinh lâu như vậy, thế nào bây giờ mới qua đây nói?".

"Lúc đó vội vàng ở nhà hỗ trợ" Lâm tam đệ cười nói.

"Mau ăn chén chè đậu xanh này đi, nhìn ngươi thành dạng gì rồi. Mệt mỏi sẽ nhanh chóng biến thành bộ xương khô đấy" Lâm Thanh Hòa nhíu mày nói.

Lâm tam đệ hoàn toàn quá gầy, cao một mét bảy mươi lăm, ở thời đại này không tính là lùn. Nhưng không biết với chiều cao này thì có nặng nổi năm mươi lăm cân hay không, thật sự quá gầy.

"Nào có khoa trương như tỷ nói" Lâm tam đệ cười, vẫn đem chén chè đậu xanh ăn hết.

Gương mặt uống xong rất mãn nguyện, chè đậu xanh nào quả là ngon.

Lâm Thanh Hòa liền múc thêm cho hắn một chén, Lâm tam đệ vội nói: "Tỷ, đủ rồi".

"Đủ gì, vóc dáng lớn như vậy ăn có mỗi một chén đậu xanh, trong nhà còn một nồi đậu xanh nhiều như vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

Kêu Lâm tam đệ ăn một chén chè nữa, cô liền đi vào nhà lấy một ít thịt heo ra, cho một cân thịt ba chỉ và hai cây xương sườn. Đây đều là cô lấy từ trong túi không gian.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 86: Người mẹ tốt nhất trong thôn

Lâm Thanh Hòa lắc eo một cái rồi đi ra ngoài, tiếp tục cắt lát tảo đỏ, bỏ hạt. Sau đó làm nhân bánh màn thầu táo đỏ.

Về phần mẹ Chu.

Tuy rằng Lâm Thanh Hòa hiểu ý, nhưng Lâm Thanh Hòa sẽ không tán thành.

Đã ra ở riêng, dù quan tâm đến bên này thì cũng một vừa hai phải, lúc nào cũng nói không thấy phiền hay sao?

Gặp gỡ được người tốt như mẹ Chu, cô rất cảm kích vì đã quan tâm đến nhà mình như vậy.

Thế nhưng Lâm Thanh Hòa không tiếp thu nổi những ý tứ kia.

Nhà cô là cô làm chủ, cô làm cái gì làm cái gì, nếu có làm sai thì Chu Thanh Bách có thể nói để cô sửa sai, người ngoài thì tuyệt đối không được.

Đây là điểm cấm kị khi cô làm chủ gia đình.

Cho nên về sau, trong nhà có đồ ăn gì ngon đều sẽ không có phần đem qua cho nhà lão Chu gia.

"Hôm nay ta đi ngang qua bên kia, đều thấy bọn đại oa ăn bánh màn thầu, nói là bánh màn thầu táo đỏ, ăn rất ngon" Chu nhị ca nói.

Hắn cũng không cố ý khiêu khích, chỉ thuận miệng nói ra một câu.

Cha Chu không quan tâm, còn mẹ Chu không nói chuyện.

"Chắc không chẳng làm bao nhiêu, cho bọn đại oa ăn món mới thôi" Tam tẩu cười nói.

"Đồ ăn mới thế nào cũng phải đem cho cha mẹ một phần chứ" Nhị tẩu nhướng mày nói.

"Ra ở riêng rồi, cũng phải sống cho riêng mình mà" Đại tẩu cười nói.

Cơm nước xong xuôi ai nấy tự trở về phòng, tam ca vẻ mặt bàng hoàng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tam tẩu liền cười lạnh: "Còn không phải do nhị tẩu đi nói trước mặt mẹ, vợ lão tứ cầm đồ đem đi cho tam đệ của cô ấy. Mẹ không hài lòng, đại khái đi qua nói vài câu, thế là lão tứ gia không dành phần cho cha mẹ nữa".

"Chậc chậc, đều đã ra ở riêng, vợ Thanh Bách làm gì cũng không có quan hệ với nhà chúng ta bên này, mẹ đi qua nói làm gì" Tam ca nói.

"Mẹ vẫn hiểu rõ tứ thúc nhất, cả gia đình đều dựa vào tứ thúc. Mẹ nhất định sẽ không đồng ý để vợ lão tứ trợ cấp đồ cho nhà mẹ đẻ cô ấy rồi" Tam tẩu nói.

Chu đại ca trở về phòng cũng nói với đại tẩu về việc này.

"Cũng là do nhị tẩu thêu dệt, đi nói với mẹ chuyện này làm gì" Chu đại ca nói: "Mẹ cũng nhiều chuyện, biết thì kệ đi. Đã ra ở riêng, bên kia làm gì cũng không có liên quan đến bên mình. Mẹ đi nói những thứ này thì được gì".

"Ai biết" Đại tẩu thản nhiên nói.

Còn về phía nhị tẩu, trở về phòng ôm Chu nhị ca hôn một cái, Chu nhị ca vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ngươi làm gì vậy?"

"Làm sao, ngươi ghét bỏ ta à?" Nhị tẩu trợn mắt nói.

Chu nhị ca bĩu môi, trong lòng nói, nếu ngươi như vợ của lão tứ gia thì hôn ta bao nhiêu lần ta cũng nguyện ý. Nhưng nhìn mặt ngươi không có một chút nào có thể so sánh được với vợ lão tứ gia cả.

Nói đến chuyện này, bình thường đàn ông bọn họ nói chuyện riêng, thì có nói đến nhà lão tứ gia. Đương nhiên đây là hắn lặng lẽ nghe được, hắn nghe xong cũng không dám nói gì với bọn họ.

Họ đều nói lão tứ rất có phúc.

Chu nhị ca cũng cảm thấy tứ đệ mình rất có phúc khí.

Từ khi hắn trở về, vợ lão tứ nuôi hắn như thế nào vậy? Nghe nói mỗi ngày đều biến tấu những món thức ăn ngon khác nhau.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy khi vào vụ thu hoạch mùa hè. Bữa trưa ăn bánh bao thịt hoặc là bánh xuân, sủi cảo chiên, tệ nhất là món bánh ngô.

Nhưng sẽ kèm theo một hộp lớn thức ăn có nhiều món thịt làm cho lão tứ ăn.

Một vụ mùa bận rộn như thế trôi qua, ai mà không mệt mỏi gầy gò đi. Thế nhưng lão tứ không có vậy, không chỉ không có, rõ ràng còn bị nuôi mập lên, khiến trong lòng hắn ghen tị.

"Nói chuyện với ngươi đấy, ngươi đang nghĩ gì vậy hả?" Nhị tẩu nói.

"Không có gì, còn có thể nghĩ gì nữa" Chu nhị ca thở dài nói: "Cũng không biết khi nào nhà chúng ta mới làm vài món ăn ngon để ăn?"

Đi ngang qua nhà lão tứ, hắn đều muốn vào dùng bữa. Nhìn bọn đại oa ăn mấy cái bánh màn thầu táo đỏ, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra. Vây quanh không ít mấy đứa nhỏ, nhưng đến cùng hắn cũng biết xấu hổ mà đi về.

"Hừm, cũng không phải một năm được mùa, ngươi đừng nghĩ lung tung" Nhị tẩu xua tay nói.

Lúc này con trai đi vào nói anh em đại oa lại có đồ ăn ngon rồi, hắn cũng muốn ăn.

Con trai nhị tẩu gọi là Chu Hạ, lớn hơn Chu Toàn không bao nhiêu và lớn hơn con trai đại tẩu Chu Dương, bởi vì phía trước Chu Dương đều là chị gái.

"Ăn gì mà ăn, ngươi cứ việc đi làm con trai của cô ta đi" Nhị tẩu mắng.

"Có thể chứ?" Ánh mắt Chu Hạ càng thêm sáng lên.

Chu nhị ca liền nở nụ cười: "Con trai à, ngươi không có số mệnh đó, nhà chúng ta đang sống yên ổn, ăn bánh bột ngô qua ngày mà!"

Con của hắn Chu Hạ, nghe xong gương mặt mất mát.

Hắn thật sự rất muốn trở thành con trai của tứ thúc tứ thẩm thẩm.

Chu Khải, Chu Toàn bọn họ mỗi ngày đều có đồ ăn ngon. Không phải ăn thịt thì chính là ăn mì, ăn bánh màn thầu, còn có kẹo sữa, thậm chí ngay cả kẹo mạch nha cũng có, còn được ăn qua dưa hấu!

Cuộc sống này quá hạnh phúc, hắn cũng muốn đi làm con trai của tứ thúc.

Ước ao được giống như bọn đại oa không chỉ riêng Chu Hạ, con trai đại tẩu Chu Dương cũng rất hâm mộ, Lục Ni con gái tam tẩu cũng ước ao như vậy.

Đấy là nhà lão Chu gia, còn có nhưng đứa trẻ trong thôn, không nói ra cũng đều biết trong lòng bọn chúng đều ước mong sống cuộc sống giống bọn đại oa.

Nghe những người lớn nói mẹ của bọn đại oa không biết cách sống. Thế nhưng bọn họ lại cảm thấy, trên đời này quả thực không có cuộc sống của mẹ đứa trẻ nào so sánh được như mẹ của bọn đại oa đâu.

Nếu như đó là mẹ của bọn hắn thì tốt biết bao nhiêu nhỉ?

Lâm Thanh Hòa cũng không biết mình đã trở thành người mẹ tốt nhất trong lòng của những đứa trẻ trong thôn.

Lần này cô làm thử bánh màn thầu táo đỏ, không nghĩ ăn ngon như vậy, chính cô cũng thích ăn.


Nhưng mà táo đỏ không hề rẻ, khi mới về sẽ rẻ hơn rất nhiều. Đến lúc đó tranh thủ mua nhiều một chút đem về. Trước đây chưa từng có người nào làm bánh màn thầu táo đỏ ăn.

Chu Thanh Bách đi làm về phải đi câu cá chạch, câu cá tôm, thậm chí còn có cả ốc đồng. Tài nấu nướng của vợ hắn vô cùng tốt, những thứ này đến tay vợ hắn đều có thể biến thành mỹ vị.

"Lần sau nếu như đi thị trấn, ta mua cho ngươi một bình rượu Mao Đài trở về. Uống chút rượu này cũng đủ ngươi ngủ ngon" Lâm Thanh Bách xào ốc đồng, cùng nói với Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách cười nói: "Lần sau mua một bình trở về, hai ta cùng uống một chút chứ?"

"Có thể" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

Lươn lần này đặc biệt mập, ăn rất ngon, quan trọng nhất là nó tinh khiết hoang dã, đặc biệt dinh dưỡng. Nếu không phải Chu Thanh Bách làm ruộng mệt, thì Lâm Thanh Hòa mỗi ngày đều sai hắn đi câu lươn rồi.

"Mấy con cá chạch này giữ lại ngày mai đi. Ngươi đi đổi bột đậu nành với đậu phụ trở về, ta làm tiếp một ít đậu phụ rán" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu đáp ứng.

Không có gì xảy ra ở nhà vào thời gian này, thì bảy tám ngày nữa Lâm Thanh Hòa sẽ dẫn Chu Toàn và Chu Bách đi thị trấn.

Tính ra, hai anh em theo Lâm Thanh Hòa đi dạo lung tung khắp nơi, càng ngày càng.. thông minh hơn.
 
Chương 87: Tên Trần Sơn cặn bã

[HIDE-THANKS]Chớp mắt liền tới tháng chín, đã bắt đầu vào mùa thu. Việc thu hoạch vụ mùa thu sẽ bắt đầu vào cuối tháng này. Mãi cho đến tháng mười một mới có thể làm xong.

Đây là vụ mùa rất lớn. Ba vụ mùa hè bằng một vụ mùa thu mệt chết người đã đủ chứng minh thu hoạch vụ thu phiền phức như thế nào.

Nhưng dù sao Lâm Thanh Hòa cũng đâu xuống đất làm việc.

Dự án quy mô lớn này bắt đầu vào cuối tháng chín, mỗi ngày Lâm Thanh Hòa đều chuẩn bị đồ ăn trưa đem qua. Bởi vì thông cảm cho Chu Thanh Bách làm việc không dễ dàng gì, cho nên về cơ bản cô đều lo mọi thứ trong nhà.

Ngay cả dọn dẹp chuồng lợn cô cũng dọn dẹp giúp hắn trước khi hắn trở về.

Đối với bữa trưa, Lâm Thanh Hòa biến tấu đủ món.

Bánh bao, bánh màn thầu nhân thịt xào hoặc là bánh ngô hầm thịt.

Đương nhiên vẫn có rất nhiều rau, cà chua, chè đậu xanh ăn cho mát người.

Cô đều tự mang đến cho Chu Thanh Bách ăn.

Cô đạp xe đạp đem đồ ăn tới, nhà lão Chu gia cũng mặc kệ. Tuy rằng đại tẩu có đề nghị muốn mang giúp cô một ít đồ, nhưng Lâm Thanh Hòa trực tiếp cự tuyệt.

Mỗi nhà mỗi việc, không trộn lẫn với nhau, đỡ phải bị oán giận.

Đúng vậy, Lâm Thanh Hòa vẫn chưa hết giận mẹ Chu vì chuyện xen vào cách sống của cô. Cô cũng không phải là người tự làm oan chính mình.

Vào vụ thu hoạch mùa hè, cô đều mang chè đậu xanh hay canh gì đó đến cho cha mẹ Chu một phần. Thế nhưng vào vụ thu hoạch mùa thu này, một ngụm cô cũng không đem cho. Đương nhiên Lâm Thanh Hòa biết, cả nhà bên đó không nhất định phải yêu thích cô, nhưng chuyện nhà cô thì có quan hệ gì với nhà bên đó đâu.

Thái độ của cô hết sức rõ ràng, nhà cô là cô làm chủ, những người khác đừng hòng xen vào. Cho dù mẹ Chu là bà nội của bọn đại oa, có ý tốt, nhưng cũng không nên quấy rầy vào.

Có lẽ hơi hống hách một chút, nhưng mà cô chính là người như vậy.

Chu Thanh Bách đại khái cũng cảm giác được, vừa ăn chè đậu xanh vừa nhìn vợ hắn.

Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Có gì muốn nói không?"

Chu Thanh Bách còn chưa nói hết, Chu Khải liền thay cha hắn nói: "Mẹ, có cần đem cho ông bà nội một ít không?"

"Nhà lão Chu gia còn đang nghĩ nhà mình không có đậu xanh để nấu chè, đem qua chắc cũng không muốn ăn đâu" Lâm Thanh Hòa thản nhiên nói.

"Vậy khẳng định nhị tẩu sẽ nói xấu mẹ" Chu Toàn nói.

"Nói xấu thì nói xấu thôi, có bản lĩnh thì đứng trước mặt ta mà nói coi, xem ta trị cô ta như thế nào" Lâm Thanh Hòa cười lạnh nói.

Chụ Thanh Bách bất lực.

"Ăn mau, ăn xong đi nghỉ ngơi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách liền ăn phần của mình, Chu Khải và Chu Toàn cũng vậy. Sau khi ăn xong, liền nằm ngủ trên một cái túi da rắn do Lâm Thanh Hòa chuẩn bị.

Không có nhiều thời gian để ngủ trưa lắm, nhưng vẫn phải chợp mắt một lát.

Lâm Thanh Hòa chở Chu Bách về nhà, tiện đường chở luôn tam tẩu.

Tam tẩu khuyên cô: "Ngươi cũng đừng giận lâu như vậy".

Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười: "Ta nào có giận gì đâu, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, trước đây không phải như vậy sao?"

Tam tẩu nói: "Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Hiện tại tứ thúc đã ở nhà luôn rồi, ngươi như vậy, trong lòng hắn cũng sẽ không dễ chịu".

Lâm Thanh Hòa không nói gì, trong lòng thầm nói, ta làm gì mà khiến Chu Thanh Bách khó chịu?

Nhưng không thèm giải thích nhiều, dù sao khoảng cách thế hệ sẽ có suy nghĩ khác nhau. Có một số việc không có cách nào nói rõ.

Chở tam tẩu về nhà, Lâm Thanh Hòa cũng liền chở Chu Bách đi về. Lúc này có một người chạy đến nói: "Tứ tẩu, có thể cho ta mượn xe đạp một chút không. Ta muốn đi ra đồng, gần tối sẽ chở cha con tứ thúc trở về".

Lâm Thanh Hòa cau mày: "Ngươi là ai?"

"Ta gọi là Trần Sơn, là người thành phố, xin tứ tẩu chỉ giáo nhiều hơn" Trần Sơn cảm kích, cười nói ôn hòa.

Lâm Thanh Hòa nét mặt không thay đổi, trong lòng liền kinh ngạc, sau đó cười nhạt.

Trần Sơn?

Đây không phải là cái tên cặn bã quyến rũ nguyên chủ trong cốt truyện gốc sao?

Nhân sinh quả nhiên "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng"!

"Ra là Trần Sơn, từ trước đến nay ta không quen biết ngươi, thế mà dám đến chỗ ta mượn xe, là người nào cho ngươi mặt mũi vậy? Ngươi cho rằng ngươi là người thành phố đi đến nông thôn thì ngon rồi sao?" Lâm Thanh Hòa cười cười.

Một tên cặn bã dám đứng trước mặt cô giả bộ nho nhã?

Nhưng Trần Sơn vẫn có thể duy trì phong độ, sắc mặt không thay đổi: "Tứ tẩu nói lời này không hay lắm. Chúng ta xuống nông thôn, đều giống như mọi người ở đây, không có phân biệt".

"Không dám nói là kỳ thị, nhưng trong ngoài có chút không đồng nhất, Trần Sơn là loại người gì thì ta không dám phán bừa. Đương nhiên không thể phủ nhận đại đa số đều là người tốt, nhưng vẫn có kẻ gian kẻ trộm cho đến bây giờ vẫn chưa đi làm" Lâm Thanh Hòa giễu cợt, mang bé út Chu Bách xoay người rời đi.

Tuy rằng còn có nhiều chuyện khó nghe hơn, nhưng bé út Chu Bách đang ở đây. Cô cũng không thể quá đáng, đành chừa một chút mặt mũi cho hắn!

"Bộ dạng tốt như vậy mà lại gả cho người đàn ông ở nông thôn. Rồi có lúc ngươi sẽ hối hận, ta chờ ngươi hối hận đi theo ta!" Trần Sơn bắt buộc nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Hòa.

Đánh giá bằng mắt nhìn cao của Trần Sơn, vợ Chu Thanh Bách đúng là tuyệt phẩm. Eo thon mông nở, mặt mày nhẵn nhụi có thể bóp ra nước.

Mười dặm tám thôn, thật không tìm đâu ra một người nữ nhân như vậy, Dù cho có sinh ba đứa con trai rồi, vẫn xinh đẹp hấp dẫn.

Sớm muộn gì cũng khiến ngươi ở dưới người của ta cầu xin tha thứ!

Không biết con chuột cống Trần Sơn đang nghĩ gì, nhưng Lâm Thanh Hòa chắc chắc không thích điều đó.

Thật ra nguyên chủ cũng chướng mắt thằng nhãi này. Tuy rằng bị cám dỗ bên ngoài mê hoặc, bất đắc dĩ mới bị Trần Sơn dụ dỗ dẫn đi. Nhưng mà đương nhiên nguyên chủ cũng đâu phải loại người đứng đắn gì.

Cô không giống với nguyên chủ, con người Chu Thanh Bách cái gì cũng đều tốt, cho nên sẽ không xảy ra chuyện đó.

Âm mưu có quỷ quyệt đến đâu cũng vô dụng. Nếu cô đã xuyên tới đây, thì thân thể này cô làm chủ!

"Mẹ, ta buồn ngủ" Vừa về đến nhà bé út liền nói.

"Mẹ cũng vừa vặn buồn ngủ" Lâm Thanh Hòa cười cười, sau đó cùng con trai lên giường nằm ngủ.

Ngủ một giấc đến hai giờ rưỡi thì Lâm Thanh Hòa thức dậy. Bé út Chu Bách cũng ngủ đủ giấc rồi, cho nên để hắn chơi cùng với Phi ưng. Lâm Thanh Hòa đi vào phòng bếp hấp bánh màn thầu, trong khi bánh chín thì cô đi dọn dẹp chuồng gà và chuồng heo.

Chu Thanh Bách làm việc vất vả mệt mỏi, cô đương nhiên sẽ giúp đỡ hắn. Nếu nguyên chủ còn ở đây, việc nuôi heo còn không có khả năng nói chi làm dọn dẹp chuồng heo. Cô tự nhận mình đã làm tốt hơn nhiều so với nguyên chủ rồi. Cho dù ban đầu mẹ Chu có ý tốt, nhưng cô thực sự không bằng lòng được.

Vì vậy đừng trách cô cực đoan, điều cô muốn bày tỏ chính là bất cứ chuyện lớn chuyện nhỏ, cô đều không cần kẻ nào chen vào chuyện nhà cô, cho dù là mẹ chồng.

Cô không thể nhượng bộ, việc này mẹ Chu bên kia không ra vẻ không một thái độ gì thì không hòa giải gì cả.

Cho dù Chu Thanh Bách làm khó dễ, cô cũng sẽ không làm khó bản thân. Hắn làm khó dễ thì cứ khó dễ đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 88: Chu Thanh Bách nghiêm phạt

Chạng vạng tối Chu Thanh Bách và Chu Khải, Chu Toàn trở lại. Thời gian đã là sáu giờ rưỡi tối rồi.

Khoảng thời gian này cũng không còn sớm, ba cha con trở về thì trong nhà đã bày sẵn đồ ăn.

Bánh màn thầu với trứng chiên cà chua. Còn có thịt kho tàu ăn kèm dưa leo và canh cải nấu với sườn heo.

Món ăn tuy đơn giản, nhưng ăn rất ngon miệng.

Cả nhà ăn xong, theo quy cũ Lâm Thanh Hòa sẽ không dọn dẹp chén đũa, phần này do Chu Khải phụ trách.

Lâm Thanh Hòa đã làm xong công việc của mình, thời gian kế tiếp cô bắt đầu đọc sách.

Tuy rằng bảy năm nữa mới thi đại học, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình đọc sách của cô. Cũng chỉ nhìn xem, dù sao cô cũng chẳng có việc gì làm.

Chu Thanh Bách nói: "Chuồng heo để ta về dọn dẹp là được".

"Thu hoạch vụ thu xong, đến lúc đó ngươi cứ tự nhiên mà dọn dẹp, lúc này không cần giành làm" Lâm Thanh Hòa đọc sách, lý giải được tiêu đề, không thèm ngẩng đầu nhìn lên.

Chu Thanh Bách nhìn cô một cái rồi đi tắm trước.

Thu hoạch mùa thu quả thật rất mệt mỏi. Nhưng mà có đầy đủ thức ăn để chống đỡ, cũng có đủ thời gian nghỉ ngơi, nên vẫn kiên trì được.

Lúc hắn tắm xong mang theo mùi xà bông khắp cả người đi tới, lúc này Lâm Thanh Hòa mới giương mắt nhìn hắn một cái, nói: "Vất vả cả ngày, mệt không? Có muốn đi nghỉ trước không?"

"Không cần" Chu Thanh Bách nhìn cô.

Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ hắn, tiếp tục đọc sách của mình, nói: "Không biết về sau kỳ thi tuyển sinh đại học có thể khôi phục lại được hay không. Nếu như kỳ thi đại học khôi phục, ta đây muốn đi thi thử, ngươi đừng có cản ta".

"Đến lúc đó ngươi đã lớn tuổi rồi" Chu Thanh Bách không ngờ vợ hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện này, có chút bất đắc dĩ nói.

Khi đó không biết bao nhiêu tuổi, còn định tham gia thi vào trường đại học chứ?

Lâm Thanh Hòa trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta mãi mãi là mười tám tuổi, ngươi có hiểu không?"

Chu Thanh Bách thức thời gật đầu: "Ở trong mắt ta, vợ ta mãi mãi là đóa hoa mười tám tuổi".

Lâm Thanh Hòa lúc này mới thỏa mãn, nói: "Coi như ngươi biết điều, nếu không.. tối nay ngươi ngủ bên ngoài cùng muỗi đi".

Chu Khải vừa rửa chén vừa nhái lại lời cô vừa nói: "Coi như ngươi biết điều, nếu không.. tối nay ngươi ngủ bên ngoài cùng muỗi đi".

Lâm Thanh Hòa lúc nói không cảm giác được gì, nhưng mà nghe Chu Khải bắt chước nói theo cô, da gà nổi hết cả lên, buông cuốn sách, nói: "Chu Khải, có phải ngươi muốn bị đánh đòn phải hay không?"

"Mẹ, ngươi nói thì được, ta nói thì lại không được. Mấy ngày trước mẹ có nói, quan chức nhà nước thì được phép đốt lửa, còn nhân dân chẳng lẽ không được phép thắp đèn sao?" Chu Khải cười nói rồi chạy ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa vẫn ngồi xuống tiếp tục đọc sách, nói lầm bầm: "Mấy đứa nhỏ này chả không có lương tâm, đều chọc tức ta. Sinh con trai đúng là đến đòi nợ, chỉ có con gái mới là tri kỉ".

"Ta cũng cảm thấy như vậy" Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu.

Lâm Thanh Hòa liếc hắn một cái: "Ngươi còn dám nói như vậy, đây là do ai gieo mầm".

Chu Thanh Bách ôn nhu nhìn cô: "Ta cũng không nghĩ đến ngươi ganh đua như vậy".

Là rất ganh đua, đẻ một lần đều ra ba đứa con trai.

Nhưng về sau có phải nên sinh một đứa con gái không?

Nhắc mới nhớ, hắn và cô cũng đã làm mấy ngày. Nhưng tại sao bây giờ bụng cô lại vẫn chưa có động tĩnh gì?

Lâm Thanh Hòa lườm hắn một cái, trong lòng nói, sinh con trai hay con gái đều không phụ thuộc vào phụ nữ, là đàn ông các ngươi quyết định. Nhưng mà điều này cũng không thể nói lung tung, nên cô tiếp tục đọc sách.

"Tính tình của mẹ chính là như vậy, luôn lo lắng cuộc sống của chúng ta không được tốt, cho nên mới nói nhiều lời một chút" Chu Thanh Bách do dự nói.

"Vì vậy đó là lỗi ta. Đáng lẽ ra ta không nên quên nói cảm ơn vì lòng tốt của mẹ, mà ngược lại còn đối đầu với bà ấy có phải hay không?" Lâm Thanh Hòa cười tủm tỉm, nhìn hắn, nói.

Chu Thanh Bách do dự lắc đầu: "Vợ, ta không phải có ý này".

"Nếu ngươi cho rằng ta không hiểu chuyện, không hiếu thuận cha mẹ ngươi, ngươi có thể nói rõ, hai chúng ta có thể dừng ở đây" Lâm Thanh Hòa nói thẳng.

Sắc mặt Chu Thanh Bách trầm xuống.

Lâm Thanh Hòa cười nhạt: "Ta nói thẳng với Chu Thanh Bách ngươi. Ta không quan tâm mẹ ngươi có ý tốt hay ý xấu. Ta là người tự biết hiếu thuận, có đồ ăn ngon hay thứ gì tốt cũng đều đem qua. Thế nhưng chuyện trong nhà, ta không cho phép người khác nhúng tay vào. Ta đối xử với ngươi, với ba đứa con trai của ngươi ra làm sao, các ngươi khó chịu chỗ nào, nơi nào không thoải mái, các ngươi có thể trực tiếp nói với ta. Nhưng mà để cho người khác xen vào, ta đây sẽ không khách khí".

Nói xong, cô trực tiếp cầm sách trở về phòng bọn nhỏ.

Để Chu Thanh Bách ở lại với gương mặt bất lực.

Buổi tối không cần phải nói nữa, Lâm Thanh Hòa sẽ muốn đi ngủ riêng. Không muốn ngủ cùng tên đàn ông xấu xa Chu Thanh Bách!

Tuy nhiên Chu Thanh Bách không có bằng lòng, trực tiếp ôm cô về phòng ngay trước mặt ba đứa con trai. Khiến cho Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách đều hét lên.

Lâm Thanh Hòa cũng xấu hổ, nhưng đứa lớn Chu Khải không ngại, nói: "Cha, ngươi làm gì vậy!"

"Ôm vợ ta trở về phòng ngủ" Chu Thanh Bách nói: "Ba người các ngươi yên lặng ngủ thật ngon đi, sáng mai còn phải dậy sớm".

Câu sau là nói với anh em Chu Khải Chu Toàn.

Mùa hè bé út Chu Bách không có ngủ bên này, hắn thích ngủ chung với hai anh trai của mình.

Loại chuyện này Chu Thanh Bách đương nhiên rất vui lòng.

Đại oa bọn họ hỉ hả cười đồng ý rồi, thế là Lâm Thanh Hòa bị ôm trở về phòng.

"Ngay trước mặt bọn nhỏ ngươi đừng có làm như vậy!" Lâm Thanh Hòa cảnh cáo, nhưng mà nói thấp giọng nghe có vẻ như đang nũng nịu.

"Đến giờ ngủ rồi, ngày mai có rất nhiều việc" Chu Thanh Bách nói.

Vì vậy liền thổi tắt đèn, Lâm Thanh Hòa còn chưa nguôi giận. Chu Thanh Bách bắt đầu dỗ cô, nhẹ giọng dỗ dành.

Mất khoảng vài chục phút mới khiến Lâm Thanh Hòa hết giận. Lúc này Chu Thanh Bách mới lật người lên trên.

"Ngươi làm gì thế, ban ngày làm việc chưa đủ mệt sao?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Không mệt" Chu Thanh Bách lại bắt đầu hoạt động ăn "thịt".

Làm đến một nửa, Chu Thanh liền hỏi cô: "Về sau còn dám nói chấm dứt với ta nữa không?"

Lời nói của người phụ nữ này khiến hắn bực mình, đều đã có ba đứa con rồi, thế mà lời nào cũng dám nói ra!

Vào thời điểm mấu chốt này Lâm Thanh Hòa còn có thể làm được gì nữa đâu, đương nhiên chỉ đành đầu hàng thừa nhận sai lầm của mình.

Chu Thanh Bách lúc này mới tiếp tục "yêu" cô.

Làm từ lúc tám giờ cho đến mười giờ, lúc này hai vợ chồng mới ngủ.

Còn chuyện giận hờn trước đó, dĩ nhiên là đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Giữa vợ chồng với nhau, trên cơ bản đều như vậy.

Ngày hôm sau Chu Thanh Bách rời giường với tinh thần sảng khoái. Trong khi Lâm Thanh Hòa lười biếng ngủ thẳng đến sáu giờ sáng mới tỉnh dậy.

Chu Thanh Bách đã đi làm từ sớm.

Thu hoạch vụ thu rất gấp rút, bốn giờ rưỡi sáng mọi người đã xuất phát. Đi qua bên kia trời còn chưa sáng.

Cũng may tối hôm qua trước khi đi ngủ đã hấp một nồi bánh bao bí đỏ. Còn rau xanh các thứ thì không kịp làm, chỉ có thể nấu canh tôm khô, sau đó ăn cùng bánh màn thầu bí đó thôi.

Chu Khải Chu Toàn cũng sắp đi qua, nên cũng chờ bọn họ một chút rồi cùng đi chung.

Mặc dù Lâm Thanh Hòa có chút bất đồng với mẹ Chu. Nhưng Lâm Thanh Hòa không có ngăn cản đại oa bọn họ lui tới. Cô không đến mức ngang ngạnh như vậy.
 
Chương 89: Bị cảm nắng

Chuẩn bị bữa sáng cho hai anh của Chu Bách phong phú một chút.

Sau đó mới gọi Chu Khải và Chu Bách đi ra ngoài, hai anh em này có thể tung tăng thật.

Bởi vì.. những ngày này, con trai của người khác đều bị cha mẹ bắt ép phải đi. Thế nhưng hai anh em bọn họ đều háo hức muốn đi.

Còn Lâm Thanh Hòa làm được gì.

Cho heo với gà ăn xong. Cô bắt tay vào pha bột, buổi trưa sẽ ăn bánh xèo!

Cô còn hái một ít nấm, ngâm nó vào nước.

Làm nhân tương đối nhiều, cắt thịt và nấm đã ngâm thành hạt lựu. Hái được ba quả dưa leo, cắt chúng thành sợi. Tiếp đó là trứng chiên cùng với hành lá cắt khúc dài trộn với bột bánh.

Sau đó ăn cà chua và chè đậu xanh tráng miệng.

Nhưng thứ đó là những gì mà Lâm Thanh Hòa chuẩn bị đem đi.

Thông thường cô sẽ trực tiếp đặt mấy thứ đó ở trong túi không gian, gần tới nơi mới lấy ra. Cứ ung dung mà đi chẳng sợ bị đổ hay bị tràn canh.

Làm xong đồ ăn cũng mới hơn chín giờ kém, còn chưa tới mười giờ. Chờ cho tới mười giờ rưỡi sẽ chở bé út đi cùng.

"Chu Bách, lại đây, mẹ dạy ngươi vẽ" Rảnh rỗi ở nhà Lâm Thanh Hòa bắt đầu dạy bé út vẽ, cô phát hiện bé út Chu Bách thực sự có năng khiếu hội họa. Điều cốt yếu là tuy đứa trẻ này còn nhỏ, nhưng mỗi ngày học vẽ đều rất cố gắng nghiêm túc học.

Lần sau cô dự định đi mua vài cây bút màu về cho Chu Bách vẽ tốt hơn.

"Ta thật ghen tị vợ lão tứ gia, chỉ ở nhà, không quan tâm bất cứ điều gì ở bên ngoài" Nhị tẩu vì làm ruộng mà mệt mỏi, đau eo đau lưng, không nhịn được nói thầm.

Chu nhị ca nói: "Không phải trước đây ngươi nói cô ấy lười sao, bây giờ thế nào lại hâm mộ rồi".

"Còn có thể vì cái gì, nếu không phải là ngươi không có bản lĩnh, thì ta đâu cần phải ra mặt đi làm để chịu cực đâu!" Nhị tẩu nhịn không được nói.

Bây giờ mỗi nhà phụ trách một mảnh đất, không phải làm chung như trước đây. Nhà này phụ trách chỗ này, nhà kia phụ trách chỗ kia, làm xong sớm nghỉ sớm. Không làm xong vậy thì cứ tiếp tục làm, ngay cả giờ ăn trưa cũng không có.

Cho nên bên này đều làm chung một chỗ.

Chu Thanh Bách tự mình phụ trách chỗ khác, đừng chớ nhìn hắn chỉ làm một mình như thế mà khinh thường. Hắn làm việc bằng hai người lận.

Nhị ca bỉu môi nói: "Nếu ngươi ghét bỏ ta không có bản lĩnh, vậy ngươi có thể đi tìm người khác".

Lời này khiến nhị tẩu tức giận vô cùng.


"Lo mà làm việc đi, lải nhải lải nhải cái gì" Cha Chu bên kia nói.

"Suốt ngày chỉ bảo, làm việc thì không có bao nhiêu" Nhị tẩu bỉu môi nói.

Tam ca cũng mệt mỏi, nói: "Không biết trưa hôm nay ăn gì".

"Năm nay mẹ ở nhà nấu thì có gì ăn ngon chứ?" Tam tẩu thở dài nói.

Nếu như cô và đại tẩu ở nhà nấu cơm, khẳng định sẽ làm một chút đồ ăn gì đó ngon lành. Nhưng mẹ chồng ở nhà lo liệu thì không cần nói, bánh ngô ăn với dưa muối là ngon nhất rồi.

Đại tẩu cũng không ôm hy vọng về điều này.

Chu đại ca nói với cô: "Mẹ làm gì thì ăn nấy đi".

Đại tẩu nói: "Hiện tại cũng không còn khổ sở lắm. Sau lúc này sẽ được phát lương thực, năm nay cũng là mùa thu hoạch, cả nhà cũng nên thỉnh thoảng nấu đồ ngon ngon một chút".

Làm đồng đã mệt chết người, không có đồ ăn ngon bồi bổ thân thể thì làm sao mà chịu nổi?

"Chúng ta dù có ra ở riêng hay không thì mẹ nấu món gì cứ ăn món đó. Ngươi còn có thể nói mẹ biết sao? Ngươi không thấy bây giờ mẹ không có sắc mặt tốt với vợ lão tứ à" Chu đại ca nói.

Chuyện này Chu đại ca trễ nải còn biết được nữa là.

Bởi vì mẹ bọn họ không hài lòng với cách sống xa xỉ của vợ lão tứ, mỗi ngày không ăn trứng thì chính là ăn thịt heo, cho nên mới nói nhiều vài câu.

Vợ lão tứ đương nhiên không tình nguyện đồng ý, vì vậy mà mâu thuẫn ập đến.

"Nhà Chu Khải dù sao đã phân ra ở riêng rồi, làm như thế nào, ăn như thế nào, mẹ Chu Khải trong lòng tự có cân nhắc. Mẹ cũng thật là, đi qua nói cô ấy làm gì" Đại tẩu nói.

Về chuyện này, cô cũng ủng hộ mẹ của Chu Khải, chưa ở riêng thì không sao. Nhưng nếu tách ra ở riêng rồi thì chỉ cần không đụng đến lão Chu gia là được. Mẹ Chu Khải làm gì và phải làm gì chẳng lẽ còn phải đi nói cho bà biết?

Đành rằng là mẹ chồng trưng bộ mặt đó cho mẹ Chu Khải xem, thế mà ngược lại mẹ Chu Khải giống như là đang trưng bộ mặt cho mẹ chồng xem.

Nhìn đi, ăn thứ gì ngon cũng không có phần bên đây. Vụ thu hoạch mùa hè cái gì cũng biết dành phần đem qua. Vụ thu hoạch mùa thu mệt gấp bội mùa hè, nhưng một phần cũng không có đem cho.

Đến cùng là người nào thua thiệt?

Chu đại ca thở dài nói: "Vợ lão tứ tính khí cũng thật lớn, dù nói như thế nào thì mẹ cũng là trưởng bối mà".

Đại tẩu không nói gì.

Haha, qua nhiều năm như vậy rồi, tính tình của mẹ Chu Khải ai mà không biết. Gây sự với cô ấy mà còn mong cô ấy cho ăn uống, nằm mơ đi?

Hơn nữa chuyện này vốn dĩ mẹ Chu Khải cũng không hoàn toàn sai. So với trước đây, mẹ Chu Khải bây giờ ăn nói có đạp lý hơn rồi.

Chí ít thì đại tẩu cùng tam tẩu đều đồng ý cùng Lâm Thanh Hòa qua lại, còn những người khác thì không biết.

Mẹ Chu đem bữa trưa qua đây, Lâm Thanh Hòa biết được bà sẽ mang cơm trưa sau cô, cố ý đi chậm lại một đoạn.

Đợi bà ấy đến rồi, lúc này cô mới khoan thai đi tới. Mang theo bánh xèo đã nấu xong bỏ ở trong khay đem ra cho cha con bọn hắn ăn vài cái.

"Buổi sáng các ngươi đi cùng mấy tẩu của ngươi sao?" Lâm Thanh Hòa liền hỏi Chu Khải.

"Đi với tam tẩu" Chu Khải vừa ăn bánh vừa nói.

"Mẹ, bánh xèo này ăn ngon thật" Chu Toàn ăn rất thỏa mãn.

Lâm Thanh Hòa nhìn hai anh em bọn họ bị phơi nắng mặt đỏ bừng, nói: "Không biết thỉnh thoảng phơi nắng quá lâu họ có cho nghỉ ngơi không?"

"Làm sao có thể nghỉ, nghỉ ngơi liền yêu cầu nhặt nhiều, công điểm của chúng ta kiếm được sẽ ít hơn" Chu Toàn lắc đầu nói.

Chu Khải gật đầu: "Đúng vậy, mẹ không cần quan tâm chúng ta, chúng ta không có chuyện gì cả"

Bởi vì được Lâm Thanh Hòa cho ăn như thế nên hai anh em bọn họ không có chuyện. Nhưng con gái đại tẩu Chu Lục Ni thì bị trúng gió rồi.

Đêm đó trực tiếp bị nôn mửa và tiêu chảy.

Hơn nửa đêm tam ca tới đây gõ cửa mượn xe đạp muốn đưa Lục Ni đi khám bệnh.

Lâm Thanh Hòa cũng thích Chu Lục Ni, tiểu nha đầu này rất thông minh. Thỉnh thoảng còn qua đây giúp đỡ vài việc, tuy là trong nhà không còn gì để làm. Nhưng có đồ ăn ngon, Lâm Thanh Hòa đều sẽ cho bé ấy một ít.

"Có nghiêm trọng không? Chỗ ta có thuốc, là ta mua về để đề phòng khi cần dùng đến. Hay là trước mắt cứ cho cháu ấy dùng trước?" Lâm Thanh Hòa liền vào phòng lấy thuốc.

Đây là thứ cô không quên mua khi đang thu thập đồ vật lúc trước. Chúng đều là những loại thuốc rất hữu ích.

Nhưng mà cô cũng không dám đem lời này nói ra, cô thử nói ra xem?

"Cảm ơn tứ đệ muội, ta đem về cho Lục Ni uống trước xem sao đã!" Tam ca nói.

Bởi vì đưa tới trung tâm y tế thì cũng chích thuốc rồi cho thuốc uống. Đã có thuốc đó thì đương nhiên có thể thử trước.

Tuy nhiên Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách cũng đi đến xem thử.

Còn về phần nhị ca, ban ngày làm việc mệt nhọc, lúc này ngủ say như heo, sấm sét có đánh cũng không tỉnh.

Trong nhà có Phi ưng trông coi, sẽ không có chuyện gì.

Chu Lục Ni sắc mặt hơi trắng bệt, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn nay lại càng gầy hơn. Rất may thuốc của Lâm Thanh Hòa hiệu nghiệm, sau khi uống vào, Lục Ni liền thấy khá hơn.

Mệt mỏi cả ngày thêm việc bị say nắng, lúc này mới cảm thấy thoải mái lăn ra ngủ.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back