Cô lấy ra hai bức thư đã viết từ lâu đưa cho hắn nói: "Anh giúp tôi làm một việc, gửi thư của tôi ra ngoài. Tôi muốn báo cáo Lương Khiêm."
Hàn Viễn Quân nghe vậy, nhận lấy, không hỏi nhiều.
Đến khi Lưu Ngọc Mai và Trương Kiến Quốc quay lại, hai người đã ngừng nói chuyện.
Có bình sữa, việc cho con bú thuận tiện hơn rất nhiều. Trước đây đều phải tính toán. Bây giờ trên đó có khắc, chỉ cần cho sữa bột vào theo lượng nước là được. Tân Thành ngậm đầu vú cao su, uống vừa nhanh vừa vội, rất nhanh nửa bình giờ đã thấy đáy.
Sau khi cho con trai ăn xong, Kỷ Thanh Lam đi gọi đồ ăn nhưng lại bị Hàn Viễn Quân ngăn cản.
"Đồng chí Trương và đồng chí Lưu hiếm khi đến đây, cũng nên để tôi làm chủ một lần, Kỷ đồng chí đừng giành với tôi."
Kỷ Thanh Lam thấy hắn có vẻ có tiền, cũng không ngăn cản, cuối cùng Hàn Viễn Quân gọi năm món mặn một một canh.
Khi trở lại Kiều gia, Kỷ Thanh Lam lấy bộ ấm trà bằng đất sét ra đưa cho ông Kiều, cảm ơn ông và Kiều Thiểu Dong đã chăm sóc hai ngày nay. Ông Kiều nhìn thấy mắt liền sáng lên, món quà của Kỷ Thanh Lam rất hợp ý ông, cũng khiên ông không từ chối được.
Nói cháu trai lấy tiền và phiếu đưa cho Kỷ Thanh Lam. Kỷ Thanh Lam không nhận, liên tục nói đây là quà cảm ơn, cuối cùng ông Kiều cũng nhận lấy.
Nói cô sau này đến đến thủ đô nhất định phải đến chỗ ông, có khó khăn thì gọi điện thoại viết thư cho ông.
Ông nội nhận món quà đắt tiền như vậy, Kiều Thiểu Dong áy náy, nói với Kỷ Thanh Lam: "Chị Thanh Lam, nếu có chuyện gì cần thì cứ nói với em."
Kỷ Thanh Lam suy nghĩ một chút, thật là có chuyện.
Cô kéo Kiều Thiểu Dong sang một bên, nhỏ giọng nói: "Chị quả thật có chuyện muốn làm phiền em."
Kiều Thiểu Dong nghiêm mặt, nói: "Chị, có chuyện gì chị cứ nói, em có thể làm được nhất định sẽ làm."
"Chú chú Bành của chị bị thương, sức khỏe không tốt, chị muốn đưa cho chú ấy một ít thảo dược bổ dưỡng, nhưng chị không có cách nào, muốn nhờ em giới thiệu cho chị."
Kỷ Thanh Lam dám nói điều này bởi vì cô phát hiện ra trong thuốc của ông Kiều có nhân sâm dại.
Yêu cầu này làm khó cho Kiều Thiểu Dong, ngày hôm trước trừ hốt thuốc cho ông nội và mua một ít thuốc bổ, chẳng qua là đều để lại cho ông nội, thân thể ông nội xấu tựa như một cái rỗ, hắn làm sao cũng không thể để thuốc ở lại.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bạn của ông nội em còn có một cây sâm rừng năm mươi năm tuổi, em đã mua một cái, chắc là vẫn còn, chẳng qua là giá có hơi đắt."
Kỷ Thanh Lam nghe vậy, lập tức có hứng thú, vội vàng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Trải qua hai ngày sống chung, Kiều Thiểu Dong biết cô có năng lực này, liền nói: "Năm mươi năm có lẽ phải đến số này, còn phải dùng một ít phiếu."
Vừa nhói, hắn giơ ba ngón tay.
Thứ tốt khó có được, Kỷ Thanh Lam không do dự nói: "Chờ chị một lát chị đi lấy tiền."
Rất nhanh, Kỷ Thanh Lam từ trong nhà đi ra, đưa cho hắn một cái túi vải, "Chị còn chuẩn bị năm mươi cân phiếu ăn thông thường cùng mấy cái vé, không biết có đủ hay không, chỉ là chị muốn làm phiền em làm một chuyến."
Nghĩ đến Hướng Quốc âm hồn bất tán, cô từ bỏ ý định đích thân đến đó.
Kiều Thiểu Dong đếm tiền, phát hiện ngoài phiếu thực phẩm còn có vé xe đạp, vé đài và năm vé vải, trong lòng chấn động, nhưng hắn có thể hiểu, vì vậy gật đầu với Kỷ Thanh Lam. "Chị tin em, em đi một chuyến."
Một giờ sau, Kiều Thiểu Dong mang theo túi vải trở lại, thừa dịp Trương Kiến Quốc và Lưu Ngọc Mai không để ý vào nhà Kỷ Thanh Lam, đưa một hộp đen cho Kỷ Thanh Lam.
"May mắn không làm nhục mệnh."
Kỷ Thanh Lam mở hộp ra nhìn một cái, bên trong có một nhân sâm đầy đủ râu và đuôi, một cổ mùi thuốc đập vào mặt, trong lòng yên lặng hỏi 515, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô cảm kích nói: "Đồng chí Kiều, cảm ơn cậu."
Kiều Thiểu Dong cười nói, vì mua nhân sâm rừng, hắn bị ông nội Chu nhéo đến đỏ tai. Vốn ông nội Chu giữ lại nhân sâm rừng cho riêng mình, kết quả bị hắn lắm mồm lấy đi.
Hắn còn lấy ra một lọ thủy tinh cỡ lòng bàn tay, nói với Kỷ Thanh Lam: "Đây là bột nấm linh chi do ông nội Chu tặng, có thể tăng cường khả năng miễn dịch của cơ thể, làm ẩm phổi, giảm ho và hen suyễn, cải thiện hệ tim mạch, tốt cho người già."
"Cảm ơn, sau này có thuốc tốt cũng giúp chị giữ lại, chị sẽ mua."
"Không thành vấn đề."
Buổi tối, Kiều Thiểu Dong đi mua rất nhiều thức ăn trở lại, trở về, Kỷ Thanh Lam cùng Lưu Ngọc Mai chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, mấy người vui vẻ ăn uống.
Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ đều im lặng.
Hàn Viễn Quân dùng cuốc đào dưới gốc cây bạch quả ở sân sau, đào ra một cái hộp nhỏ.
Vé xe là chín giờ sáng, trời vừa hừng sáng, hai người Kỷ Thanh Lam cùng Lưu Ngọc Mai đã chuẩn bị thức ăn, Kỷ Thanh Lam làm cơm nắm, bên trong bọc thức ăn cùng thịt vụn, hai người làm hơn mười nắm cơm, làm đầy năm hộp cơm.
Lại bày ra hai mươi cái bánh trứng, đêm qua Kiều Thiểu Dong đặc biệt mua cho bọn họ hai mươi quả trứng gà, hai mươi cái bánh bao, năm gói bánh quy để bọn họ ăn dọc đường.
Kỷ Thanh Lam lấy một con thỏ hấp chín rút xương, lấy xương ra, xé thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, cho gừng và tỏi vào chảo dầu xào thơm, sau đó cho thịt thỏ vào xào đến khi chín, nước cạn, thịt thỏ dậy mùi, cho thêm nước sốt thịt và rau khô.
Lần này, họ đã chuẩn bị đầy đủ, chủng loại phong phú.
Sau khi ăn sáng xong, mấy người bắt đầu thu dọn hành lý, thực ra tối qua họ đã thu dọn xong, chẳng qua là kiểm tra lại một chút, đám người Lưu Ngọc Mai không có thay đổi gì. Lúc đi hai túi, lúc về cũng là hai túi, một bọc quần áo, một túi thuốc cùng đồ mua ngày hôm qua.
Kỷ Thanh Lam có nhiều hơn, ba chiếc túi xách và một chiếc hộp.
Chiếc hộp là Bành Quốc Đống mua, bên trong chứa đầy các thứ, sữa bột, quần áo, đồ chơi cho Tân Thành, còn có áo khoác, giày da và đồ ăn nhẹ cho cô..
Mọi chuyện đều xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối.
Phần quan tâm này quá nặng nề, Kỷ Thanh Lam chỉ đành phải bỏ đồ lớn vào trong không gian, mặc dù như vậy, kể cả túi đựng thức ăn, vẫn còn hai chiếc túi xách và một chiếc vali. Bọn người Lưu Ngọc Mai cũng không hoài nghi, cho là cô để đồ vào trong hộp.
Rất nhanh, chiếc xe màu đen dừng lại ngoài cổng, lần này người lái xe trở thành Tiêu Dịch.
Sau khi từ biệt ông cháu Kiều gia, ba người lên xe rời đi.
Kiều Thiểu Dong tiễn họ, đỡ ông nội vào nhà, đi vào bếp lấy thuốc cho ông nội, nhìn thấy trên bếp còn có hai hộp sữa bột, hai gói đường nâu, trên xà nhà treo hai con gà, hai con vịt, một con thỏ, mấy miếng thịt.
Anh không khỏi lắc đầu cười lớn, chị Thanh Lam lại lén để lại đồ cho bọn họ.
Trên xe, Bành Quốc Đống hết lần này đến lần khác dặn dò Kỷ Thanh Lam chú ý an toàn trên đường, về nhà thường xuyên viết thư, nếu có khó khăn gì thì nói cho ông biết, nếu thiếu tiền thiếu đồ thì phải kịp thời báo cho ông.
Kỷ Thanh Lam nghe, nhìn mái tóc trắng trên thái dương của Bành Quốc Đống, nước mắt chảy dài, kiếp trước cô không hiểu chuyện như vậy, Lương Khiêm muốn gì cô cũng sẽ đến tìm chú Bành, coi lòng tốt của chú Bành đối với cô là điều hiển nhiên.
Kiếp trước cô chính tai nghe được Hướng Lan Lan và mẹ Hướng nói, chú Bành cao tuổi không còn hữu dụng với Lương Khiêm, Hướng Lan Lan lại không muốn chăm sóc chú Bành, nhẫn tâm gửi ông vào viện dưỡng lão.
Đáng thương chú Bành vất vả cả đời mà không chết yên lành.