Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 168 :(b)
Dù sao hắn đã nghe nói Ngụy thiên sư thi vào trường cao đẳng chẳng những thi ra thành tích tốt, sau khi tiến vào đại học cũng không biến thành tầm thường, rất được các vị giáo viên các môn học vô cùng xem trọng đâu!
Hoàng ca vừa mở miệng, không khí lập tức tràn ngập bầu không khí học tập.
Ngụy Diễn:
- Ha ha, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là cuộc thi theo giai đoạn mà thôi, vả lại cũng không phải nhất định cần thi được thứ nhất.
Tuy rằng hắn nói với Từ đạo trưởng cuộc thi làm trọng, nhưng trên thực tế cuộc thi này hắn cũng không lo lắng, thuần túy chỉ là không muốn thu thập kết thúc chuyện của tà thuật sư mà thôi.
- A Diễn nhất định có thể thi thứ nhất!
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Bách trực tiếp đỗi trong màn hình:
- Là tôi sơ sẩy, a Diễn đi nghỉ ngơi trước đi, có sự tình gì ngày mai chúng ta nói sau.
Ngụy Diễn nhìn ra được hắn nói ngược với lòng:
- Bây giờ tôi còn chưa buồn ngủ, mới bắt một tà thuật sư, tinh thần còn rất tốt, một chốc còn chưa ngủ được.
Nụ cười trên mặt Tạ Bách lập tức sáng lạn, vội vàng nói:
- Vậy chúng ta tán gẫu thêm một lát, chờ khi nào cậu mệt nhọc tiếp tục đi nghỉ ngơi!
Ngay sau đó hắn giống như là chim khổng tước xòe đuôi khoe khoang, liên tục kể lại trong khoảng thời gian này mình đã làm những gì, hoàn toàn không hề có chút ý tứ "giữ bí mật buôn bán".
Nghe được Tạ Bách thao thao bất tuyệt giảng thuật, tuy rằng bên trong đề cập một ít thuật ngữ chuyên nghiệp Ngụy Diễn không hiểu, nhưng nhìn ánh mắt lòe lòe tỏa sáng của Tạ Bách, liền biết được lúc này nội tâm hắn vui mừng như thế nào.
Bất tri bất giác khóe môi Ngụy Diễn cũng hiện vẻ tươi cười:
- Vậy thì tốt quá, nhưng anh cũng phải cẩn thận Tạ Hộc chó cùng rứt giậu.
Tục ngữ nói thuyền nát còn có ba ngàn cây đinh đâu, Tạ Hộc diễu võ giương oai nhiều năm như vậy, không có khả năng một khi bị hao tổn người xung quanh đều biến thành bỏ đá xuống giếng hoặc là tránh né không kịp, mà hắn cũng chỉ là ngăn chặn sự ràng buộc số mệnh giữa Tạ Hộc cùng Tạ Toa Toa, nhưng dù sao hắn cũng là cha ruột của Tạ Toa Toa, vả lại nhiều năm nay cảm tình cha con đều tốt lắm, nếu hắn cầu Tạ Toa Toa tiếp tục làm cho Tạ Toa Toa đi cầu những người khác, cũng nói không chừng còn có thể tiếp tục giãy dụa thời gian dài.
Dù sao người có thể bị số mệnh nữ hấp dẫn, không nói gì khác, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình.
Tạ Bách gật đầu, nụ cười trên mặt càng lớn:
- Tôi đang lo lắng không thể đem bọn hắn một lưới bắt hết đâu! Tôi đã thật thu liễm, nếu là có đầu óc thì cùng tôi cùng nhau chia cắt khối đại bánh ngọt Tạ thị này, nhưng nếu bọn hắn đứng ở mặt đối lập với tôi, thương trường như chiến trường, khiến cho bọn họ cùng lão già kia cùng nhau chết không có chỗ chôn đi!
So sánh với Tạ Bách được như ý, hết thảy làm từng bước thuận lợi phát triển, bên Tạ Hộc liên tục suy sụp, đủ loại vấn đề ùn ùn kéo đến.
- Các anh làm ăn cái gì không biết!
Thanh âm phẫn nộ hét lớn vang lên trong phòng hội nghị, ánh mắt Tạ Hộc đỏ lên nhìn hơn mười vị cao quản (quản lý cao cấp) ngồi trong phòng, đỏ mặt tía tai:
- Mỗi tháng trả cho các anh tiền lương cao như vậy, chính là cho các anh ngồi không ăn bám sao! Vừa mua xuống mảnh đất kia, vì sao chậm chạp không khởi công? Người của công ty bất động sản Tuấn Diệu không phải nói tháng này bắt đầu khởi công sao? Còn có bộ phim điện ảnh mới đầu tư vì sao lại sụp đổ rồi? Chiếu phim suốt một tuần, phòng bán vé chỉ mới mười triệu? Lúc trước đã đầu tư tám mươi triệu!
Tạ Hộc quả thật sốt ruột.
Gần đây cũng thật bất thường, giống như là nước chảy ngược.
Trừ hai vấn đề lớn này, nhiều phân công ty dưới tập đoàn đều liên tiếp xảy ra sự cố, khiến cho Tạ Hộc sứt đầu mẻ trán không nói, mắt thấy lại có một đám hàng cung ứng không nổi, người phụ trách công ty mục tiêu cũng không liên lạc được, hiện tại cái sọt tài chính càng lúc càng lớn, hắn có chút ngồi không yên.
Nghe hắn chất vấn, nhóm cao quản trao đổi ánh mắt, một người tính tình có chút thẳng thắn mở miệng nói:
- Tạ đổng, ngài.. mấy ngày nay không thời gian xem báo biểu làm việc sao?
Tạ Hộc không nghe được lời nhận sai giải thích ngược lại còn bị hỏi như vậy, điều này làm cơn giận của hắn đột nhiên bị ngăn chặn:
- Cái gì?
Kịp phản ứng hắn thẹn quá hóa giận:
- Mỗi ngày tôi còn bận rộn vô cùng, vài ngày không xem thì làm sao vậy!
Sau đêm nằm ác mộng hắn có chút đa nghi, sau đó rõ ràng tranh thủ thời gian đi Man Thành, dù sao hắn cần tìm Man Thành quỷ vương cũng chưa từng liên hệ bằng trang bị điện tử, xuất quỷ nhập thần, muốn cầu người hỗ trợ nhất định phải tự mình đi qua.
Hoàng ca vừa mở miệng, không khí lập tức tràn ngập bầu không khí học tập.
Ngụy Diễn:
- Ha ha, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là cuộc thi theo giai đoạn mà thôi, vả lại cũng không phải nhất định cần thi được thứ nhất.
Tuy rằng hắn nói với Từ đạo trưởng cuộc thi làm trọng, nhưng trên thực tế cuộc thi này hắn cũng không lo lắng, thuần túy chỉ là không muốn thu thập kết thúc chuyện của tà thuật sư mà thôi.
- A Diễn nhất định có thể thi thứ nhất!
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Bách trực tiếp đỗi trong màn hình:
- Là tôi sơ sẩy, a Diễn đi nghỉ ngơi trước đi, có sự tình gì ngày mai chúng ta nói sau.
Ngụy Diễn nhìn ra được hắn nói ngược với lòng:
- Bây giờ tôi còn chưa buồn ngủ, mới bắt một tà thuật sư, tinh thần còn rất tốt, một chốc còn chưa ngủ được.
Nụ cười trên mặt Tạ Bách lập tức sáng lạn, vội vàng nói:
- Vậy chúng ta tán gẫu thêm một lát, chờ khi nào cậu mệt nhọc tiếp tục đi nghỉ ngơi!
Ngay sau đó hắn giống như là chim khổng tước xòe đuôi khoe khoang, liên tục kể lại trong khoảng thời gian này mình đã làm những gì, hoàn toàn không hề có chút ý tứ "giữ bí mật buôn bán".
Nghe được Tạ Bách thao thao bất tuyệt giảng thuật, tuy rằng bên trong đề cập một ít thuật ngữ chuyên nghiệp Ngụy Diễn không hiểu, nhưng nhìn ánh mắt lòe lòe tỏa sáng của Tạ Bách, liền biết được lúc này nội tâm hắn vui mừng như thế nào.
Bất tri bất giác khóe môi Ngụy Diễn cũng hiện vẻ tươi cười:
- Vậy thì tốt quá, nhưng anh cũng phải cẩn thận Tạ Hộc chó cùng rứt giậu.
Tục ngữ nói thuyền nát còn có ba ngàn cây đinh đâu, Tạ Hộc diễu võ giương oai nhiều năm như vậy, không có khả năng một khi bị hao tổn người xung quanh đều biến thành bỏ đá xuống giếng hoặc là tránh né không kịp, mà hắn cũng chỉ là ngăn chặn sự ràng buộc số mệnh giữa Tạ Hộc cùng Tạ Toa Toa, nhưng dù sao hắn cũng là cha ruột của Tạ Toa Toa, vả lại nhiều năm nay cảm tình cha con đều tốt lắm, nếu hắn cầu Tạ Toa Toa tiếp tục làm cho Tạ Toa Toa đi cầu những người khác, cũng nói không chừng còn có thể tiếp tục giãy dụa thời gian dài.
Dù sao người có thể bị số mệnh nữ hấp dẫn, không nói gì khác, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình.
Tạ Bách gật đầu, nụ cười trên mặt càng lớn:
- Tôi đang lo lắng không thể đem bọn hắn một lưới bắt hết đâu! Tôi đã thật thu liễm, nếu là có đầu óc thì cùng tôi cùng nhau chia cắt khối đại bánh ngọt Tạ thị này, nhưng nếu bọn hắn đứng ở mặt đối lập với tôi, thương trường như chiến trường, khiến cho bọn họ cùng lão già kia cùng nhau chết không có chỗ chôn đi!
So sánh với Tạ Bách được như ý, hết thảy làm từng bước thuận lợi phát triển, bên Tạ Hộc liên tục suy sụp, đủ loại vấn đề ùn ùn kéo đến.
- Các anh làm ăn cái gì không biết!
Thanh âm phẫn nộ hét lớn vang lên trong phòng hội nghị, ánh mắt Tạ Hộc đỏ lên nhìn hơn mười vị cao quản (quản lý cao cấp) ngồi trong phòng, đỏ mặt tía tai:
- Mỗi tháng trả cho các anh tiền lương cao như vậy, chính là cho các anh ngồi không ăn bám sao! Vừa mua xuống mảnh đất kia, vì sao chậm chạp không khởi công? Người của công ty bất động sản Tuấn Diệu không phải nói tháng này bắt đầu khởi công sao? Còn có bộ phim điện ảnh mới đầu tư vì sao lại sụp đổ rồi? Chiếu phim suốt một tuần, phòng bán vé chỉ mới mười triệu? Lúc trước đã đầu tư tám mươi triệu!
Tạ Hộc quả thật sốt ruột.
Gần đây cũng thật bất thường, giống như là nước chảy ngược.
Trừ hai vấn đề lớn này, nhiều phân công ty dưới tập đoàn đều liên tiếp xảy ra sự cố, khiến cho Tạ Hộc sứt đầu mẻ trán không nói, mắt thấy lại có một đám hàng cung ứng không nổi, người phụ trách công ty mục tiêu cũng không liên lạc được, hiện tại cái sọt tài chính càng lúc càng lớn, hắn có chút ngồi không yên.
Nghe hắn chất vấn, nhóm cao quản trao đổi ánh mắt, một người tính tình có chút thẳng thắn mở miệng nói:
- Tạ đổng, ngài.. mấy ngày nay không thời gian xem báo biểu làm việc sao?
Tạ Hộc không nghe được lời nhận sai giải thích ngược lại còn bị hỏi như vậy, điều này làm cơn giận của hắn đột nhiên bị ngăn chặn:
- Cái gì?
Kịp phản ứng hắn thẹn quá hóa giận:
- Mỗi ngày tôi còn bận rộn vô cùng, vài ngày không xem thì làm sao vậy!
Sau đêm nằm ác mộng hắn có chút đa nghi, sau đó rõ ràng tranh thủ thời gian đi Man Thành, dù sao hắn cần tìm Man Thành quỷ vương cũng chưa từng liên hệ bằng trang bị điện tử, xuất quỷ nhập thần, muốn cầu người hỗ trợ nhất định phải tự mình đi qua.