Chương 10
[BOOK]"Cô đừng nói với các giáo viên khác, bây giờ cô dạy khóa của bà Trương cứ lấy trước 250 tệ đi."
"250 tệ đã nhiều lắm rồi, cô đừng có khó khăn nữa." Người bên kia hơi mất kiên nhẫn, giọng nói đã có thêm chút áp bách: "Trương phu nhân nói thích khóa học của cô, không phải thích cô, cô đừng có tự đề cao mình quá mà mặc cả với chúng tôi."
Hạ Sanh ngơ ngác, cô đã làm gì đâu? Vừa rồi cô cũng chưa nói là không đồng ý, Hạ Sanh hơi hoang mang, sao bà ta lại tức giận nhỉ?
Sau đó, Hạ Sanh mới nghĩ lại chắc do hiểu lầm, vì thế giải thích: "Không phải, vừa rồi là con tôi.."
Mới giải thích được một nửa, Hạ Sanh thấy mình hơi ngốc, sao phải giải thích? Giá cũng đã tăng đến 250 tệ rồi!
Bà chủ trung tâm thì tức hộc máu, làm Hạ Sanh ý thức được.
Vì thế cô nhanh chóng nói: "Tôi cũng không còn cách nào, nếu các cô không chịu tôi chỉ có thể đi tìm việc khác."
Lúc này củ cải nhỏ Khang tổng, hận không thể đứng lên cho cô một phiếu bé ngoan đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Bà chủ trung tâm nghệ thuật tuy có hơi khó chịu nhưng không còn cách nào khác, bà Trương kia đã chỉ định Hạ Sanh, hơn nữa bà ta cũng không lấy lại học phí đã đóng, còn đóng thêm học phí, họ đã nhận rồi.
Hạ Sanh cúp máy, cả người ngây ngốc, sau khi bị cái bánh to đập cho vui vẻ, một khóa 250 tệ! 250 tệ lận đó!
Cô cũng không phải là giáo viên dạy đàn dương cầm chuyên nghiệp, đối với cô mà nói, đạy đàn cũng chỉ là một công việc tạm thời, tương lai chưa chắc sẽ làm nữa.
Cho nên, Hạ Sanh cũng không lên kế hoạch nghiêm túc.
Nhưng mà 250 tệ! Có nghĩa là gì? Hơn nửa buổi chiều dạy bọn trẻ, một ngày lại có 600, 700 tệ.
Qua một tháng, ít nhất cũng được 1 vạn 8 tệ, có tiền rồi thì cô mới có thể có những khả năng khác.
"Con yêu, con đúng là ngôi sao may mắn của mẹ." Hạ Sanh ôm lấy thằng con nhà mình, nếu không phải nó lấy điện thoại chơi, khiến trung tâm nghệ thuật hiểu lầm, nàng sẽ không có được số tiền này.
Khang tổng được khen, trong lòng sinh ra kiêu ngạo, nghĩ thầm, hắn cũng không có tham gia trả giá, nếu tham gia thì còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa, thậm chí còn có thể khiến cho đối phương trợ cấp một phần!
Hạ Sanh không biết là Khang tổng cố ý, chỉ cảm thấy mình thật may mắn, kết quả là sau khi cô khen xong, Khang tổng giống như by lên mây, khí chất thay đổi.
Vốn chỉ là một cậu bé cao hơn một mét, ngửa đầu lên, hắn lại có cảm giác tự hào, cả người thả lỏng cứ như là chuẩn bị nghe Hạ Sanh khen ngợi tiếp.
Trong lòng Hạ Sanh không hề nghĩ đến: "Con, con cố ý?"
Hạ Sanh vừa nói dứt câu, cậu bé cũng lập tức rụt đầu lại, bộ dáng ngây thơ nhìn cô.
Lúc này, Hạ Sanh mới cảm nhận được là con mình cố ý.
Hạ Sanh cũng không cố truy hỏi, cô thấy được thằng bé đang lo lắng, khi này ofice building bên kia đã tan làm, lục tục có mấy công nhân đi ra.
Hạ Sanh nắm tay con trai: "Đi nào, chúng ta đi chờ ba."
Bây giờ đã là 5 giờ chiều, mặt trời như biết vận mệnh mình sắp phải xuống núi, phút cuối cùng nó phát ra những rạng mây đỏ.
Khang tổng quay đầu lại, thấy được bầu trời rực rỡ, ở thành phố này lâu đến vậy, lần đầu tiên nhìn bầu trời thế này, hắn có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn sắp được gặp lại những người quen khi xưa, hắn có chút vui.
Hạ Sanh không thế nào bồng con, đa số đều là cô nắm tay con, thằng bé im lặng đi theo cô.
Mà lúc này đây.
Hạ Sanh cúi đầu, nhìn bàn tay đang được nắm lấy, thằng bé nhảy nhót.
Có vẻ nó rất muốn gặp ba.
Chị dâu? Có người nhanh chóng nhận ra Hạ Sanh.
Hạ Sanh cũng biết người đó, là người làm cùng bộ phận với Việt Tần, trước kia còn tới nhà bọn họ ăn cơm.
Sao chị lại tới đây thế?
Hạ Sanh nói: "Ở nhà không có việc gì nên tôi đến đón anh Việt của cậu tan làm."
Người đó ngạc nhiên: "Chị dâu, chị chưa biết gì sao?"
"Chuyện gì?"
"Anh Việt bị sa thải rồi." Hắn có chút tức giận nói: "Là trong liên hoan ở công ty, anh Việt bị giám đốc mới sa thải."
Hắn nói xong mới nhận ra chuyện gì đó, nhanh bù lại, nói: "Anh Việt chưa nói cho chị biết chuyện này?"
Khang tổng vốn còn đang tìm người trong danh sách có thể tín nhiệm được, không ngờ thấy được người bạn gái tiều tụy đi ra, mới mấy ngày không gặp đã cô ấy đã gầy đi không ít.
Khang tổng nhân lúc Hạ Sanh bị khiếp sợ vì Việt tần bị sa thải, hắn từ từ buông lỏng tay ra, đi về phía người bạn gái.
Vừa mới đi vài bước, thì nghe giọng nói của Hạ Sanh: "Vì sao giám đốc sa thải anh ấy?"
Khang tổng hơi sửng sốt, người bạn gái sắp đi ngang qua hắn, Khang tổng nhìn khuôn mặt tiều tụy của bạn gái, hắn chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tới.
Khang tổng vươn tay, quay đầu lại nắm lấy góc áo của Hạ Sanh.
"Chị dâu, em nói chị đừng nóng giận nữa."
"Tôi không tức giận."
"Giám đốc Khang tên là Khang Việt."
Hạ Sanh bất ngờ, con trai cô trên là Việt Khang.
"Không phải con hai anh chị có chút bệnh nhỏ sao? Anh ta cảm thấy.."
"Cậu không cần phải nói nữa." Hạ Sanh ngắt lời của hắn, nhìn cô vẫn dịu dàng, cô cúi đầu nhìn con, trong mắt chỉ có sự che chở.
Hắn nói: "Chị dâu cũng đừng nóng, anh Việt giỏi như vậy, dù tới chỗ nào thì sẽ là nhân tài, có thể kiếm được lương cao."
Hạ Sanh bồng con lên, trên mặt không có tý cảm xúc nào khác, vẫn là ôn nhu dịu dàng, nói: "Bây giờ giám đốc mới của các cậu còn ở công ty không? Tôi muốn tìm gặp."
"Chị dâu, chị muốn làm gì?"
Hạ Sanh lộ ra một nụ cười, như cô đang gằn từng chữ một mà nói: "Tôi muốn xin lỗi anh ta, vì đã đặt tên con như vậy khiến giám đốc không được vui, tôi muốn xin lỗi."
Khang tổng có thể thề rằng trong phút chốc, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị Hạ Sanh đập gãy mũi, bị cô ấn xuống quỳ rạp trên mắt đất, vừa đánh vừa bắt hắn xin lỗi.
Khang tổng nghĩ, nếu hắn nhận thì không phải là người không có khí chất, mà có khả năng sẽ có cảnh-
Sau khi hắn bị đánh cho gãy mũi, quỳ xin Hạ Sanh tha thứ.
Cả người hắn run rẩy.
May mà hắn bị tai nạn giao thông, qua được một kiếp.
"Sau ngày hôm đó thì Khang tổng bị tai nạn giao thông." Hắn ta nói: "Giờ còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh lại."
Hạ Sanh thốt lên một tiếng: "Vậy thì tiếc quá."
Khang tổng nuốt nước miếng, hắn cảm giác được nguy hiểm.
Nhất định không thể để Hạ Sanh biết hắn là ai.
Tuyệt đối không được!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường.
Bữa tiệc liên hoan của công ty, Tiểu Khang Khang được ba ôm vào lòng, đôi mắt to tròn nhìn Khang tổng đang nói trên bục.
Tiểu Khang Khang nghĩ, anh trai đó thật giỏi, nếu anh ấy là con của ba mẹ thì tốt rồi, như vậy ba sẽ không vì cậu mà phải nghỉ việc.[/BOOK]
[BOOK]"Cô đừng nói với các giáo viên khác, bây giờ cô dạy khóa của bà Trương cứ lấy trước 250 tệ đi."
"250 tệ đã nhiều lắm rồi, cô đừng có khó khăn nữa." Người bên kia hơi mất kiên nhẫn, giọng nói đã có thêm chút áp bách: "Trương phu nhân nói thích khóa học của cô, không phải thích cô, cô đừng có tự đề cao mình quá mà mặc cả với chúng tôi."
Hạ Sanh ngơ ngác, cô đã làm gì đâu? Vừa rồi cô cũng chưa nói là không đồng ý, Hạ Sanh hơi hoang mang, sao bà ta lại tức giận nhỉ?
Sau đó, Hạ Sanh mới nghĩ lại chắc do hiểu lầm, vì thế giải thích: "Không phải, vừa rồi là con tôi.."
Mới giải thích được một nửa, Hạ Sanh thấy mình hơi ngốc, sao phải giải thích? Giá cũng đã tăng đến 250 tệ rồi!
Bà chủ trung tâm thì tức hộc máu, làm Hạ Sanh ý thức được.
Vì thế cô nhanh chóng nói: "Tôi cũng không còn cách nào, nếu các cô không chịu tôi chỉ có thể đi tìm việc khác."
Lúc này củ cải nhỏ Khang tổng, hận không thể đứng lên cho cô một phiếu bé ngoan đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Bà chủ trung tâm nghệ thuật tuy có hơi khó chịu nhưng không còn cách nào khác, bà Trương kia đã chỉ định Hạ Sanh, hơn nữa bà ta cũng không lấy lại học phí đã đóng, còn đóng thêm học phí, họ đã nhận rồi.
Hạ Sanh cúp máy, cả người ngây ngốc, sau khi bị cái bánh to đập cho vui vẻ, một khóa 250 tệ! 250 tệ lận đó!
Cô cũng không phải là giáo viên dạy đàn dương cầm chuyên nghiệp, đối với cô mà nói, đạy đàn cũng chỉ là một công việc tạm thời, tương lai chưa chắc sẽ làm nữa.
Cho nên, Hạ Sanh cũng không lên kế hoạch nghiêm túc.
Nhưng mà 250 tệ! Có nghĩa là gì? Hơn nửa buổi chiều dạy bọn trẻ, một ngày lại có 600, 700 tệ.
Qua một tháng, ít nhất cũng được 1 vạn 8 tệ, có tiền rồi thì cô mới có thể có những khả năng khác.
"Con yêu, con đúng là ngôi sao may mắn của mẹ." Hạ Sanh ôm lấy thằng con nhà mình, nếu không phải nó lấy điện thoại chơi, khiến trung tâm nghệ thuật hiểu lầm, nàng sẽ không có được số tiền này.
Khang tổng được khen, trong lòng sinh ra kiêu ngạo, nghĩ thầm, hắn cũng không có tham gia trả giá, nếu tham gia thì còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa, thậm chí còn có thể khiến cho đối phương trợ cấp một phần!
Hạ Sanh không biết là Khang tổng cố ý, chỉ cảm thấy mình thật may mắn, kết quả là sau khi cô khen xong, Khang tổng giống như by lên mây, khí chất thay đổi.
Vốn chỉ là một cậu bé cao hơn một mét, ngửa đầu lên, hắn lại có cảm giác tự hào, cả người thả lỏng cứ như là chuẩn bị nghe Hạ Sanh khen ngợi tiếp.
Trong lòng Hạ Sanh không hề nghĩ đến: "Con, con cố ý?"
Hạ Sanh vừa nói dứt câu, cậu bé cũng lập tức rụt đầu lại, bộ dáng ngây thơ nhìn cô.
Lúc này, Hạ Sanh mới cảm nhận được là con mình cố ý.
Hạ Sanh cũng không cố truy hỏi, cô thấy được thằng bé đang lo lắng, khi này ofice building bên kia đã tan làm, lục tục có mấy công nhân đi ra.
Hạ Sanh nắm tay con trai: "Đi nào, chúng ta đi chờ ba."
Bây giờ đã là 5 giờ chiều, mặt trời như biết vận mệnh mình sắp phải xuống núi, phút cuối cùng nó phát ra những rạng mây đỏ.
Khang tổng quay đầu lại, thấy được bầu trời rực rỡ, ở thành phố này lâu đến vậy, lần đầu tiên nhìn bầu trời thế này, hắn có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn sắp được gặp lại những người quen khi xưa, hắn có chút vui.
Hạ Sanh không thế nào bồng con, đa số đều là cô nắm tay con, thằng bé im lặng đi theo cô.
Mà lúc này đây.
Hạ Sanh cúi đầu, nhìn bàn tay đang được nắm lấy, thằng bé nhảy nhót.
Có vẻ nó rất muốn gặp ba.
Chị dâu? Có người nhanh chóng nhận ra Hạ Sanh.
Hạ Sanh cũng biết người đó, là người làm cùng bộ phận với Việt Tần, trước kia còn tới nhà bọn họ ăn cơm.
Sao chị lại tới đây thế?
Hạ Sanh nói: "Ở nhà không có việc gì nên tôi đến đón anh Việt của cậu tan làm."
Người đó ngạc nhiên: "Chị dâu, chị chưa biết gì sao?"
"Chuyện gì?"
"Anh Việt bị sa thải rồi." Hắn có chút tức giận nói: "Là trong liên hoan ở công ty, anh Việt bị giám đốc mới sa thải."
Hắn nói xong mới nhận ra chuyện gì đó, nhanh bù lại, nói: "Anh Việt chưa nói cho chị biết chuyện này?"
Khang tổng vốn còn đang tìm người trong danh sách có thể tín nhiệm được, không ngờ thấy được người bạn gái tiều tụy đi ra, mới mấy ngày không gặp đã cô ấy đã gầy đi không ít.
Khang tổng nhân lúc Hạ Sanh bị khiếp sợ vì Việt tần bị sa thải, hắn từ từ buông lỏng tay ra, đi về phía người bạn gái.
Vừa mới đi vài bước, thì nghe giọng nói của Hạ Sanh: "Vì sao giám đốc sa thải anh ấy?"
Khang tổng hơi sửng sốt, người bạn gái sắp đi ngang qua hắn, Khang tổng nhìn khuôn mặt tiều tụy của bạn gái, hắn chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tới.
Khang tổng vươn tay, quay đầu lại nắm lấy góc áo của Hạ Sanh.
"Chị dâu, em nói chị đừng nóng giận nữa."
"Tôi không tức giận."
"Giám đốc Khang tên là Khang Việt."
Hạ Sanh bất ngờ, con trai cô trên là Việt Khang.
"Không phải con hai anh chị có chút bệnh nhỏ sao? Anh ta cảm thấy.."
"Cậu không cần phải nói nữa." Hạ Sanh ngắt lời của hắn, nhìn cô vẫn dịu dàng, cô cúi đầu nhìn con, trong mắt chỉ có sự che chở.
Hắn nói: "Chị dâu cũng đừng nóng, anh Việt giỏi như vậy, dù tới chỗ nào thì sẽ là nhân tài, có thể kiếm được lương cao."
Hạ Sanh bồng con lên, trên mặt không có tý cảm xúc nào khác, vẫn là ôn nhu dịu dàng, nói: "Bây giờ giám đốc mới của các cậu còn ở công ty không? Tôi muốn tìm gặp."
"Chị dâu, chị muốn làm gì?"
Hạ Sanh lộ ra một nụ cười, như cô đang gằn từng chữ một mà nói: "Tôi muốn xin lỗi anh ta, vì đã đặt tên con như vậy khiến giám đốc không được vui, tôi muốn xin lỗi."
Khang tổng có thể thề rằng trong phút chốc, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị Hạ Sanh đập gãy mũi, bị cô ấn xuống quỳ rạp trên mắt đất, vừa đánh vừa bắt hắn xin lỗi.
Khang tổng nghĩ, nếu hắn nhận thì không phải là người không có khí chất, mà có khả năng sẽ có cảnh-
Sau khi hắn bị đánh cho gãy mũi, quỳ xin Hạ Sanh tha thứ.
Cả người hắn run rẩy.
May mà hắn bị tai nạn giao thông, qua được một kiếp.
"Sau ngày hôm đó thì Khang tổng bị tai nạn giao thông." Hắn ta nói: "Giờ còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh lại."
Hạ Sanh thốt lên một tiếng: "Vậy thì tiếc quá."
Khang tổng nuốt nước miếng, hắn cảm giác được nguy hiểm.
Nhất định không thể để Hạ Sanh biết hắn là ai.
Tuyệt đối không được!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường.
Bữa tiệc liên hoan của công ty, Tiểu Khang Khang được ba ôm vào lòng, đôi mắt to tròn nhìn Khang tổng đang nói trên bục.
Tiểu Khang Khang nghĩ, anh trai đó thật giỏi, nếu anh ấy là con của ba mẹ thì tốt rồi, như vậy ba sẽ không vì cậu mà phải nghỉ việc.[/BOOK]