Chương 1
[BOOK]Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài có tiếng bước chân, loáng thoáng còn có thể nghe được giọng nói của một người đàn ông.
"Em ngủ thêm chút nữa đi, công ty có chút việc, anh đi trước đây."
Ngay sau đó là âm thanh mở cửa, tiếng bước chân người đàn ông đi tới phòng của đứa trẻ bên cạnh.
Cậu bé vốn còn đang dựa tai vào cửa, lúc này lại nhanh chóng mà phóng lên chiếc giường nhỏ, đắp chăn lên.
Cửa được mở ra.
Người đàn ông đi đến, cả người cậu cứng đờ cảm giác như một con quái vật siêu to khổng lồ đang đi tới, bức bách đến mức cả người không thở được.
Người đàn ông cường tráng cao1m9 mấy cuối xuống, nhìn cái chăn đã bị cậu nhóc đá ra thì sửa lại.
Việt Tần có thói quen hôn tạm biệt con mỗi ngày.
"Con yêu, ba đi kiếm tiền, ở nhà phải nghe lời mẹ nói, ba sẽ về sớm thôi."
Người cậu bé cứng đờ, đợi một lúc lâu mới chờ được người đàn ông đi ra khỏi phòng ngủ, khi này mới mở to mắt, trong phòng âm u, rạng sáng không khí vẫn còn sương mờ, trong phòng vẫn còn cảm giác bức bách nặng nề kia.
Phòng khách đã không còn âm thanh gì, cậu nhóc mang vớ vào, nhón chân mở cửa phòng ngủ ra.
Cậu đi ngang qua phòng khách nhỏ, vào trong thư phòng, mở máy tính trên bàn sách.
Tay chỉ chọc bàn phím, từng ngón một chọc vào chữ cái, rất nhanh trình duyệt đã hiện ra kết quả tìm kiếm.
"Giám đốc trẻ của tập đoàn Phi Dược gặp tai nạn xe hiện đang hôn mê, nghi là lái xe khi say rượu."
"Tập đoàn Phi Dược mở cuộc họp báo, tạm thời tập đoàn do phó giám đốc toàn quyền quản lý."
Cậu bé tức giận, hận không thể quăng máy tính xuống đất, không biết gì mà cũng nói!
"Khang Khang!"
Bên ngoài vọng lên tiếng, cậu nhóc nhanh tay đóng máy tính lại, làm bộ ngu ngơ ngồi trên ghế.
Người phụ nữ tìm trong phòng không thấy con, hấp tấp mở cửa thư phòng ra.
Con trai đứng ở chỗ đó ngơ ngác nhìn cái bàn.
Người mẹ trẻ ngồi xổm xuống dưới nhìn đứa con của mình, sờ trán của cậu: "Con yêu, hôm nay có chỗ nào mà con cảm thấy không khỏe không?"
Trên mặt đứa trẻ không có biểu cảm gì, ngồi ngơ ngác như một khúc gỗ.
Như thường ngày Hạ Sanh vẫn không nhận được câu trả lời, trong mắt cô ánh lên chút nghi ngờ.
Coi như hắn may mắn, qua được một kiếp, cũng tựa như hôm qua ăn sáng xong thì được mẹ đưa đến trường.
Ngăn giữa phòng học của bọn trẻ và chỗ đứng chờ của phụ huynh là một tấm kính lớn.
Cậu bé ngồi yên, im lặng nhìn món đồ chơi trước mặt, bên cạnh là một cậu bạn mũm mĩm đang chảy nước miếng, cắn chiếc ô tô đồ chơi.
Thầy giáo gằn giọng hỏi đi hỏi lại một câu: "Bạn nhỏ đáng yêu, con xem đây là gì nào?"
Sao hôm đó hắn lại không chết trong tai nạn xe hơi?
Đứng trước chuyện này giám đốc Phi Dược sắp tự kỷ thật rồi, một khắc trước còn đang ăn sinh nhật 24 tuổi được mấy em gái đẹp và bạn bè vây quanh, trước mặt là tháp bánh kem bốn tầng, khi tỉnh lại thì thấy mình đang ngồi trên ghế dành cho con nít, trước mặt là một cái bánh kem nhỏ trên bánh cắm bốn cây nến, bên cạnh là hai người đang hát bài chúc mừng sinh nhật cho mình.
"Bé Khang, con xem nè!"
Thầy giáo đi đến bên người hắn, làm suy nghĩ của hắn bị cắt ngang.
Khang tổng nhắm mắt lại, hắn có thể nghĩ ra cách để trở lại cơ thể của mình.
Hạ Sanh nhìn con trai ngồi trong lớp, nó ngồi trong một góc hai mắt nhìn món đồ chơi trước mặt, ngồi xuống một cái là hơn một tiếng, thầy giáo nói chuyện cũng không trả lời lại, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Trước kia thằng bé không nói lời nào nhưng dù ít hay nhiều cũng phản ứng với chuyện xung quanh, bây giờ thì một chút cũng không phản ứng.
"Trường hợp của thằng bé có lẽ không chỉ là chứng chậm nói, chúng tôi nghĩ bé đang có khuynh hướng bị bệnh tự kỷ, tôi kiến nghị hai người nên đưa bé đi đến bệnh viện chuyên môn để làm kiểm tra."
"Ngày mai tôi và ba của bé sẽ dẫn nó đi bệnh viện."
Nửa đêm, hắn mở cửa phòng khách ra, rón ra rón rén đi ra ngoài kết quả là vừa mới đến phòng khách thì thấy trước mặt có một cái bóng của người đàn ông cũng đang rón rén.
Hắn hơi ngạc nhiên, đã trễ thế này mà lại lén lút ra ngoài? Có thể là chuyện gì nhỉ?
"Nhanh thôi, tôi tới liền."
Lúc hắn ra được tới ngoài, người đàn ông đã chạy xuống dưới lầu, trong tay thì cầm điện thoại nói chuyện với người kia.
Trên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu hiện lên vẻ không đồng nhất với biểu cảm, ngay cả đứa trẻ nó cũng biết khinh bỉ.
Bạn gái của hắn còn nói thích nhất là mẫu người đàn ông của gia đình.
Đây là mẫu người đàn ông của gia đình? May mà sa thải rồi đấy không thì ở lại làm việc trong công ty thì chắc chắn là một mối tai họa lớn.
Linh hồn trong người cậu bé tuy là người chân đạp mấy thuyền, muốn cho tất cả người đẹp một chỗ để tựa vào.
Nhưng đám bạn gái của hắn đều biết nhau, còn thường xuyên đi dạo phố chung, không ai lừa gạt ai.
Hắn khinh thường đi qua chứ cũng không làm gì, hai vợ chồng này không có quan hệ với hắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn tìm được chú hai và ông quản gia, tìm cách trở trở cuộc sống thường ngày của mình.
Người đàn ông này chạy nhanh thật, đôi chân ngắn của hắn đi xuống được dưới lầu thì đã không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Hơn một giờ sáng ở tiểu khu chỉ có đèn đường và cây cối thay nhau gác đêm, xa xa nghe được tiếng chó sủa, trước mặt là hai con đường.
Cậu bé này chính là Khang tổng, chân xỏ dép lê lông lá, mặc đồ ngủ hình bé heo George, hắn chọn một con đường dựa theo trí nhớ của mình.
Lúc này hắn chỉ cần đi ra được bên ngoài tiểu khu, kêu taxi đi đến khu biệt thự Cảnh Hoa, đến lúc đó tìm được quản gia rồi chuyện tiếp theo quản gia sẽ xử lý.
Sau khi người bị thu nhỏ lại, xe chung quanh đã trở nên cao bự hơn, giống như con quái thú bằng sắt thép đang ngủ đông hai bên đường trong tiểu khu.
Khang tổng nuốt nước miếng, đi về phía trước, đột nhiên lùm cây bên cạnh đong đưa.
Khang tổng lui về phía sau một bước, có một con mèo đen nhảy ra.
Chỉ là một con mèo thôi, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhớ tuyến đường mình đã đi vào ban ngày chỉ cần băng qua một cái ngã tư là đến cổng chính của tiểu khu.
Ở ngã tư có mấy cái thùng rác, kế bên thùng rác là mấy con chó đang bới tìm đồ.
Chó hoang đều là chó sống lâu ở khu này, từ góc nhìn của một cậu bé 4 tuổi thì đây đều là những con chó lớn.
Khang tổng cũng không phải là đứa trẻ 4 tuổi, hắn không sợ chó nhưng bây giờ không phải là lúc đánh bậy đánh bạ, cả người từ từ nhích khỏi vị trí đang đứng, cố gắng ra khỏi con đường ban đầu.
Bỗng nhiên khi đó có một con chó ngẩng đầu lên, sau đó sủa một tiếng.
Khang tổng thầm nói quả này thôi rồi, quay đầu bỏ chạy, mấy con chó sau lưng đã đuổi theo.
Khang tổng muốn há mồm gọi người cơ mà chỉ có thể phát ra tiếng nha nha nha.
Trong chớp mắt, trong đầu Khang tổng chỉ có hình ảnh hắn bị mấy con chó xơi tái, nỗi sợ hãi bao lấy con tim nhỏ bé của hắn.
Giây tiếp theo, phịch một tiếng, hắn đụng vào cái gì đó.
Việt Tần vừa cầm chìa khóa xe từ chỗ người bạn, vừa về thì bị một cái gì đó đụng trúng, đối phương vì quán tính mà ngã về phía sau, theo phản xạ có điều kiện mà hắn kéo đối phương lại.
Việt Tần tập trung nhìn, con trai của mình?
Việt Tần vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, một thân ôm con chạy trong tiểu khu.
Mấy con chó đã dí tới gần, đồng loạt ngừng lại.
Việt Tần cau mày, quát lớn một cái mấy con chó đồng loạt chạy đi.
Khang tổng sững sờ, hắn bị cái người bự con này ôm vào trong ngực, bàn tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve cái trán của hắn-
"Không sao, không sao rồi, ba ở đây đừng sợ, đừng sợ nữa."
Khang tổng hận ngứa răng, nhưng hắn cũng không phải thằng ngu, biết là lúc này không nên có biểu hiện khác thường vì thế giả bộ làm thằng ngu, miễn cưỡng nhận lấy tình thương của ba.
"Con trai, sao con ra đây được?"
Đương nhiên là không có ai trả lời lại, người đàn ông cũng không ngại, tiếp tục nói-
"Bị chó hư kia dọa sợ rồi sao?"
"Đừng sợ ba ở đây, ba sẽ bảo vệ con"
"Ba phải đi đón người ta, nếu con mệt thì lát nữa ngủ trong xe được không?"
Khang tổng được cõng trên lưng, đang nhận vai bé ngốc, hắn phục người đàn ông này rồi, thế mà lại mang con đi ra ngoài!
"Vài phút nữa tôi sẽ đến, chị cứ chờ tôi ở ngã tư đường."
Khang tổng ngồi trên ghế cho con nít, thờ ở lạnh nhạt với tất cả.
Người kia còn không biết xấu hổ làm dáng là người cha tốt: "Con yêu, lát nữa sẽ có một chị lạ mặt ngồi bên cạnh con, con không phải sợ đâu, chị gái đó không phải người xấu."
Khang tổng không trả lời.
Rất nhanh, xe dừng lại ở ngã tư, một cô gái trẻ tuổi đang kéo theo vali vẫy vẫy tay.
Tần Việt nhìn con trai ngồi trên ghế, vừa sững sốt vừa có chút sợ hãi.
Lúc này, có gái trẻ thấy đứa cậu nhóc ngồi yên lặng trên ghế an toàn, Tần Việt quay đầu lại trấn an, sờ sờ đầu con: "Đừng sợ, chị gái này chỉ ngồi một lát là xuống, chúng ta chỉ cần đưa chị ấy tới sân bay là được rồi."
Người đàn ông hung hãn lúc này chỉ còn lại tình yêu thương mềm mại của cha.
Cô gái trẻ bên cạnh nhìn, tinh thần đang căng thẳng cũng được thả lỏng một chút.
Khang tổng cũng nhận ra được, Việt Tần không phải là đi gặp tình nhân mà là làm tài xế.
Việt Tần đưa cô gái đến sân bay, khi này mới nhìn đứa con trai trên ghế, tính chuẩn bị đưa nó về nhà nhưng lại sợ nó sẽ lén đi ra ngoài, vì thế nên nói: "Con yêu muốn đi làm với ba không?"
Trong lòng Khang tổng nói, tôi có quyền quyết định sao?
Việt Tần đưa con của mình theo tiếp tục nhận đơn.
Tiếp đến là một đôi vợ chồng, có vẻ như đang có chuyện cãi nhau, vì phía sau có một cái ghế của trẻ con nên khi hai người ngồi có chút chật chội.
"Xin lỗi, buổi tối con tôi không ngủ được, cho nên tôi đem nó đi theo."
Người phụ nữ nhanh chóng nói: ' Không sao đâu. "
Sau khi người phụ nữ nói, lại quay về phía người chồng bên cạnh nói:" Nhìn chồng nhà người ta xem, đi làm cũng mang con đi theo, đây mới là người ba tốt, đâu giống anh có chút việc cũng đưa con cho em. "
Người đàn ông hừ một tiếng:" Người đàn ông vô dụng mới không tìm được người chăm sóc con để đi làm. Bởi vì tính tình anh tốt đấy, chứ đổi lại người không tốt tính, chỉ có thể mang con đi làm anhư thế này? "
Khi người đàn ông nói chuyện, anh ta thấy thằng nhóc cứ chăm chăm nhìn mình:" Con của cậu là thằng ngốc sao? "
Người phụ nữ vội vàng kéo chồng mình.
Từ nhỏ đến lớn, Khang tổng toàn được người ta khen ngợi, chưa có người nào âm dương quái khí (1) như cái người trước mặt, sao lại phải ngồi chung với cái loại người như này chứ!
Âm dương quái khí (1) : Âm dương quái khí: Nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. Nguồn leosansutu. Wordpress.
" Xuống. Tôi không nhận đơn của anh. "Giọng Tần Việt đè nặng tức giận.
Người đàn ông còn tính nói thêm, kết quả Tần Việt dừng xe ở ven đường, bước từ ghế lái xuống.
Người Việt Tần cường tráng cao 1m9, hắn đứng trước cửa xe.
Vốn dĩ người đàn ông kia còn muốn mắng hai câu thì lúc này hắn ta cũng chẳng dám mắng, mặt xám xịt bước xuống xe.
Việt Tần chờ bọn họ đi, lúc này mới sờ đầu con trai:" Đừng nghe bọn họ nói bậy, con không phải thằng ngốc, con là thiên tài, đứa trẻ thông minh nghe lời nhất mà ba từng gặp chính là con. "
Khang tổng mặt ngay đơ nhìn vào lưng ghế, không có câu trả lời nào.
Thật là, phải biết mình biết ta chứ, hắn ta muốn kiếm tiền mà! Chỉ vì người ta nói con hắn là thằng ngốc thì không chịu được, đây không phải là sự thật sao? Khó trách tại sao lại nghèo!
Hai cha con đưa đơn cuối xong, Việt Tần tính tiền tối hôm nay kiếm được.
Khang tổng không nhìn được thò lại gần nhìn.
Số đơn hoàn thành hôm nay: 15 đơn, tiền thu được: 369.86 tệ.
369.86? Khang tổng tính, trên thực tế buổi tối nay nhận 4 đơn, nói cách khác ban ngày nhận 11 đơn, vậy mà mới có hơn 300 tệ.
Nếu hắn nhớ không lầm, cái khóa học chó chết kia một tiết cũng phải 120 tệ, mà mỗi ngày hắn phải học hai khóa.
" Con trai ngoan, có muốn xe không? Ba có tiền, ngày mai ba mua xe đồ chơi cho con được không!"
Trong nháy mắt hắn thấy Việt Tần có bị ngu hay không vậy cơ chứ! Không có năng lực, bây giờ vất vả đi kiếm chút tiền, không để dành mà lại đi mua xe đồ chơi?
Người đàn ông phá của! [/BOOK[/BOOK]