Bài viết: 65 

Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 25
Chương 89: Đi xem phim gặp ba mẹ vợ 2
Chương 89: Đi xem phim gặp ba mẹ vợ 2
Hồng Hải nghĩ thầm anh nói thật dễ dàng! Anh có lòng quay đầu lại nhìn hai vị trưởng bối phía sau, nhìn bọn họ nhìn anh rốt cuộc có hài lòng không, nhưng anh lại không dám quay đầu lại. Vì thế Hồng Hải cân nhắc, lấy điện thoại di động ra, quyết định hỏi anh trai mình.
Hồng Hải: Anh, lần đầu tiên gặp ba Hứa Hằng Hiên, anh làm thế nào? Em gặp một tai nạn nhỏ ở đây, nhìn thấy ba mẹ Giản Ngọc Xuyên.
Tố Quan Hà Đỉnh: Cậu đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn?
Hồng Hải: Ừm.
Tố Quan Hà Đỉnh: Không cần đặc biệt làm cái gì, cậu chỉ cần có thể làm cho trưởng bối Giản gia nhìn ra cậu đối tốt với Giản Ngọc Xuyên là được.
Cha mẹ nào trên thế giới này không muốn con cái của họ gặp một người tốt với anh ta / cô ấy? Cho nên trừ phi là loại cha mẹ căn bản không thích đối phương, bằng không chiêu này mười phần mười thì có chin phần tác dụng.
Hồng Hải cảm thấy có đạo lý, vì thế những người khác xem phim, anh thỉnh thoảng nhìn Giản Ngọc Xuyên, nghĩ phải làm gì đó với người này mới được.
Bộ phim dài một trăm phút nhanh chóng kết thúc, Giản Ngọc Xuyên đứng dậy nắm lấy tay Hồng Hải, quay người nói: "Ba mẹ muốn ăn gì? Để con xem gần đây có chỗ nào thích hợp không."
Giản Trọng Sơn và Mai Thục Đình bình thường đều bận nên không đến đây thường xuyên, thực sự có chút bối rối, họ chậm rãi bước xuống bậc thang và vừa đi ra vừa nói: "Hay là hỏi Tiểu Hải muốn ăn cái gì đi."
Hồng Hải nói: "Chú và dì không cần khách khí như vậy, con nghe hai người."
Mai Thục Đình vẫn kiên trì nói: "Hôm nay dì nghe con, hôm nay con là nhân vật chính."
Hồng Hải suy nghĩ một lát, hỏi Giản Ngọc Xuyên: "Gần đây có tiệm nào làm đậu bắpvà cà rốt ngon không?"
Hai loại rau này vẫn là món ăn giản dị yêu thích của Giản Ngọc Xuyên, Giản Ngọc Xuyên bị hỏi như vậy, trong lòng liền ấm áp, vì thế hắn cười nói: "Thật đúng là không có." Nếu có, vậy hắn sẽ không đến mức phải lo lắng giữa trưa muốn ăn cái gì: "Hay là trở về Lợi Phong được không?" Giản Ngọc Xuyên hỏi ba mẹ: "Ba mẹ, chúng ta đi Lợi Phong ăn có được không? Vừa vặn còn có thể đi gặp một nhà Quả Cam Nhỏ."
Mai Thục Đình nghe được hai chữ "Lợi Phong" có chút do dự, cảm thấy khách sạn này thường xuyên nghe mọi người nói đến có chút xa, nhưng vừa nghe thấy Quả Cam Nhỏ, do dự nhất thời dừng lại, cười hỏi Hồng Hải: "Đi Lợi Phong được không? Có gì bất tiện không?"
Hồng Hải vội vàng nói: "Không sao ạ, vừa lúc con vẫn luôn muốn chờ có cơ hội mời chú và dì đến đó ở một thời gian, chỉ sợ hai người quá bận rộn không có thời gian."
Cho nên coi như kế hoạch từ trước của anh thật tốt.
Giản Trọng Sơn cùng Mai Thục Đình biết con trai muốn đuổi theo một người, nhưng bọn họ cũng không biết người này chính là ông chủ nhỏ của khách sạn Lợi Phong, cho nên lúc nghe Hồng Hải nói như vậy luôn cảm thấy có chỗ quái lạ.
Tại sao lại mời bọn họ đến Lợi Phong ở một thời gian?
Nhưng hai người cũng không thể hỏi nhiều, bởi vì một giây sau khi Hồng Hải dứt lời, bọn họ đột nhiên nghe được một tiếng "Meo Meo ô~".
Tiểu Vân Đoàn cảm nhận được gió lạnh, từ trong ngực Hồng Hải chui ra. Bởi vì nó thật sự là quá nhỏ, hơn nữa trong phòng chiếu phim ánh sáng quá tối, Giản Trọng Sơn cùng Mai Thục Đình mới không thể phát hiện sớm.
Trước đó, khi bộ phim được chiếu, Tiểu Vân Đoàn đang ngủ ở góc sô pha nơi Hồng Hải đang ngồi. Bộ phim ồn ào như vậy cũng không thể ảnh hưởng đến nó, đại khái là bởi vì vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Hồng Hải, cảm thấy thập phần an ổn. Sau đó phim chiếu xong, Hồng Hải tiện tay vớt nó vào lòng nó cũng không tỉnh, lúc này nó ngủ no, có chút đói bụng liền tỉnh.
"Trời ạ, nó thật đáng yêu." Quả bóng nhỏ như vậy, mẹ Mai yêu mèo nhất thời chịu không nổi: "Con thực sự mang mèo ra ngoài xem phim à?"
"Đây là con trai của con và Hồng Hải lưu lạc trong dân gian, Tiểu Vân Đoàn, gần đây mới tìm về." Giản Ngọc Xuyên sờ sờ đầu Tiểu Vân Đoàn: "Thật ngoan, bất quá tạm thời còn chưa có danh phận."
"Meo meo!" Tiểu Vân Đoàn ngửa mặt nhìn. Mặc dù khuôn mặt của nó không tròn như gia đình nhà Phì chanh, nhưng nó trông nhỏ và ngoan, vì vậy nó vẫn rất đáng yêu.
"Há mồm liền nói bậy." Giản Trọng Sơn trừng mắt nhìn con trai, bất đắc dĩ cười với Hồng Hải nói: "Dì con vừa nhìn thấy mèo liền không đi được. Đã bao nhiêu năm rồi cũng không sửa được, Tiểu Hải con cũng đừng trách."
"Không có, không có, con cũng như vậy." Hồng Hải thuận lông của Tiểu Vân Đoàn: "Dì có muốn ôm không?"
"Được không?"
Hồng Hải trực tiếp đưa Tiểu Vân Đoàn vào trong ngực Mai Thục Đình.
Mai Thục Đình đã lâu không sờ được vật nhỏ lông xù như vậy, lập tức cảm giác thích vô cùng. Chỉ là Tiểu Vân Đoàn lúc trước bị đưa tới đưa lui, thật sự là có chút sợ hãi. Nó hiếm khi gặp được một chủ nhân tốt, nó lo lắng lại bị tiễn đi, cho nên vừa được Mai Thục Đình ôm liền không ngừng kêu meo meo ".
Hồng Hải nhìn thấy thật đau lòng, cho nên lúc Mai Thục Đình đưa lại anh liền trực tiếp ôm về trong ngực.
" Lát nữa con lái xe, ba mẹ liền đi theo xe của con đi. "Giản Ngọc Xuyên nói.
" Hay là để em lái đi, anh lái xe quá nhanh. "Hồng Hải cảm thấy để cho trưởng bối ngồi xe Giản Ngọc Xuyên lái quả thực chính là khiêu chiến trái tim.
" Cũng tốt. "Giản Ngọc Xuyên ôm lấy Tiểu Vân Đoàn:" Đi thôi. "
" Anh gọi điện thoại cho Thiệu Dương, nói ba mẹ anh muốn đi qua, cậu ta sẽ biết nên làm gì. "Hồng Hải trong lòng thầm nói đây chính là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, cũng không thể chậm trễ.
" Không cần cố ý chuẩn bị chứ? "Giản Ngọc Xuyên cảm thấy thuận theo tự nhiên là được.
" Sao không cần? Vừa vặn phòng anh không ở, để chú dì ở là được. Hồng Hải nói: "Anh còn sững sờ làm gì? Gọi đi!"
"Được rồi, anh gọi, anh gọi là được." Giản Ngọc Xuyên theo lời Hồng Hải nói cho Thiệu Dương, sau đó cúp điện thoại, đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe nói: "Này, em đừng khẩn trương như vậy, em khẩn trương anh liền muốn ôm em an ủi."
"Lăn đi!" Hồng Hải trừng mắt!
Một lát sau, chờ đèn đỏ, Hồng Hải âm thầm cọ cọ mồ hôi trên lòng bàn tay, quay đầu nói: "Này, hay là anh vẫn nắm tay em một cái đi."
Ôm một chút thì không được, vậy nắm tay nhỏ bé không thành vấn đề chứ?
Hồng Hải: Anh, lần đầu tiên gặp ba Hứa Hằng Hiên, anh làm thế nào? Em gặp một tai nạn nhỏ ở đây, nhìn thấy ba mẹ Giản Ngọc Xuyên.
Tố Quan Hà Đỉnh: Cậu đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn?
Hồng Hải: Ừm.
Tố Quan Hà Đỉnh: Không cần đặc biệt làm cái gì, cậu chỉ cần có thể làm cho trưởng bối Giản gia nhìn ra cậu đối tốt với Giản Ngọc Xuyên là được.
Cha mẹ nào trên thế giới này không muốn con cái của họ gặp một người tốt với anh ta / cô ấy? Cho nên trừ phi là loại cha mẹ căn bản không thích đối phương, bằng không chiêu này mười phần mười thì có chin phần tác dụng.
Hồng Hải cảm thấy có đạo lý, vì thế những người khác xem phim, anh thỉnh thoảng nhìn Giản Ngọc Xuyên, nghĩ phải làm gì đó với người này mới được.
Bộ phim dài một trăm phút nhanh chóng kết thúc, Giản Ngọc Xuyên đứng dậy nắm lấy tay Hồng Hải, quay người nói: "Ba mẹ muốn ăn gì? Để con xem gần đây có chỗ nào thích hợp không."
Giản Trọng Sơn và Mai Thục Đình bình thường đều bận nên không đến đây thường xuyên, thực sự có chút bối rối, họ chậm rãi bước xuống bậc thang và vừa đi ra vừa nói: "Hay là hỏi Tiểu Hải muốn ăn cái gì đi."
Hồng Hải nói: "Chú và dì không cần khách khí như vậy, con nghe hai người."
Mai Thục Đình vẫn kiên trì nói: "Hôm nay dì nghe con, hôm nay con là nhân vật chính."
Hồng Hải suy nghĩ một lát, hỏi Giản Ngọc Xuyên: "Gần đây có tiệm nào làm đậu bắpvà cà rốt ngon không?"
Hai loại rau này vẫn là món ăn giản dị yêu thích của Giản Ngọc Xuyên, Giản Ngọc Xuyên bị hỏi như vậy, trong lòng liền ấm áp, vì thế hắn cười nói: "Thật đúng là không có." Nếu có, vậy hắn sẽ không đến mức phải lo lắng giữa trưa muốn ăn cái gì: "Hay là trở về Lợi Phong được không?" Giản Ngọc Xuyên hỏi ba mẹ: "Ba mẹ, chúng ta đi Lợi Phong ăn có được không? Vừa vặn còn có thể đi gặp một nhà Quả Cam Nhỏ."
Mai Thục Đình nghe được hai chữ "Lợi Phong" có chút do dự, cảm thấy khách sạn này thường xuyên nghe mọi người nói đến có chút xa, nhưng vừa nghe thấy Quả Cam Nhỏ, do dự nhất thời dừng lại, cười hỏi Hồng Hải: "Đi Lợi Phong được không? Có gì bất tiện không?"
Hồng Hải vội vàng nói: "Không sao ạ, vừa lúc con vẫn luôn muốn chờ có cơ hội mời chú và dì đến đó ở một thời gian, chỉ sợ hai người quá bận rộn không có thời gian."
Cho nên coi như kế hoạch từ trước của anh thật tốt.
* * *
Giản Trọng Sơn cùng Mai Thục Đình biết con trai muốn đuổi theo một người, nhưng bọn họ cũng không biết người này chính là ông chủ nhỏ của khách sạn Lợi Phong, cho nên lúc nghe Hồng Hải nói như vậy luôn cảm thấy có chỗ quái lạ.
Tại sao lại mời bọn họ đến Lợi Phong ở một thời gian?
Nhưng hai người cũng không thể hỏi nhiều, bởi vì một giây sau khi Hồng Hải dứt lời, bọn họ đột nhiên nghe được một tiếng "Meo Meo ô~".
Tiểu Vân Đoàn cảm nhận được gió lạnh, từ trong ngực Hồng Hải chui ra. Bởi vì nó thật sự là quá nhỏ, hơn nữa trong phòng chiếu phim ánh sáng quá tối, Giản Trọng Sơn cùng Mai Thục Đình mới không thể phát hiện sớm.
Trước đó, khi bộ phim được chiếu, Tiểu Vân Đoàn đang ngủ ở góc sô pha nơi Hồng Hải đang ngồi. Bộ phim ồn ào như vậy cũng không thể ảnh hưởng đến nó, đại khái là bởi vì vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Hồng Hải, cảm thấy thập phần an ổn. Sau đó phim chiếu xong, Hồng Hải tiện tay vớt nó vào lòng nó cũng không tỉnh, lúc này nó ngủ no, có chút đói bụng liền tỉnh.
"Trời ạ, nó thật đáng yêu." Quả bóng nhỏ như vậy, mẹ Mai yêu mèo nhất thời chịu không nổi: "Con thực sự mang mèo ra ngoài xem phim à?"
"Đây là con trai của con và Hồng Hải lưu lạc trong dân gian, Tiểu Vân Đoàn, gần đây mới tìm về." Giản Ngọc Xuyên sờ sờ đầu Tiểu Vân Đoàn: "Thật ngoan, bất quá tạm thời còn chưa có danh phận."
"Meo meo!" Tiểu Vân Đoàn ngửa mặt nhìn. Mặc dù khuôn mặt của nó không tròn như gia đình nhà Phì chanh, nhưng nó trông nhỏ và ngoan, vì vậy nó vẫn rất đáng yêu.
"Há mồm liền nói bậy." Giản Trọng Sơn trừng mắt nhìn con trai, bất đắc dĩ cười với Hồng Hải nói: "Dì con vừa nhìn thấy mèo liền không đi được. Đã bao nhiêu năm rồi cũng không sửa được, Tiểu Hải con cũng đừng trách."
"Không có, không có, con cũng như vậy." Hồng Hải thuận lông của Tiểu Vân Đoàn: "Dì có muốn ôm không?"
"Được không?"
Hồng Hải trực tiếp đưa Tiểu Vân Đoàn vào trong ngực Mai Thục Đình.
Mai Thục Đình đã lâu không sờ được vật nhỏ lông xù như vậy, lập tức cảm giác thích vô cùng. Chỉ là Tiểu Vân Đoàn lúc trước bị đưa tới đưa lui, thật sự là có chút sợ hãi. Nó hiếm khi gặp được một chủ nhân tốt, nó lo lắng lại bị tiễn đi, cho nên vừa được Mai Thục Đình ôm liền không ngừng kêu meo meo ".
Hồng Hải nhìn thấy thật đau lòng, cho nên lúc Mai Thục Đình đưa lại anh liền trực tiếp ôm về trong ngực.
" Lát nữa con lái xe, ba mẹ liền đi theo xe của con đi. "Giản Ngọc Xuyên nói.
" Hay là để em lái đi, anh lái xe quá nhanh. "Hồng Hải cảm thấy để cho trưởng bối ngồi xe Giản Ngọc Xuyên lái quả thực chính là khiêu chiến trái tim.
" Cũng tốt. "Giản Ngọc Xuyên ôm lấy Tiểu Vân Đoàn:" Đi thôi. "
" Anh gọi điện thoại cho Thiệu Dương, nói ba mẹ anh muốn đi qua, cậu ta sẽ biết nên làm gì. "Hồng Hải trong lòng thầm nói đây chính là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, cũng không thể chậm trễ.
" Không cần cố ý chuẩn bị chứ? "Giản Ngọc Xuyên cảm thấy thuận theo tự nhiên là được.
" Sao không cần? Vừa vặn phòng anh không ở, để chú dì ở là được. Hồng Hải nói: "Anh còn sững sờ làm gì? Gọi đi!"
"Được rồi, anh gọi, anh gọi là được." Giản Ngọc Xuyên theo lời Hồng Hải nói cho Thiệu Dương, sau đó cúp điện thoại, đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe nói: "Này, em đừng khẩn trương như vậy, em khẩn trương anh liền muốn ôm em an ủi."
"Lăn đi!" Hồng Hải trừng mắt!
Một lát sau, chờ đèn đỏ, Hồng Hải âm thầm cọ cọ mồ hôi trên lòng bàn tay, quay đầu nói: "Này, hay là anh vẫn nắm tay em một cái đi."
Ôm một chút thì không được, vậy nắm tay nhỏ bé không thành vấn đề chứ?