Bài viết: 65 

Tiểu Đường Bánh
Chương 105: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 15
Chương 105: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 15
Không cần phải nói, từ lúc rời khỏi suối nước nóng trị liệu Trình Ninh lại nhận được rất nhiều chú ý, không chỉ vì Thiệu Dương đi cùng mà còn vì anh đang quấn khăn tắm của Thiệu Dương.
Khăn tắm của Thiệu Dương không phải mua ở Lợi Phong, mà là đặt hàng riêng. Chiếc khăn tắm này không chỉ to, dày và ấm áp, mà phía trên còn thêu một đôi rồng phương Đông giao cổ rất khó nhìn thấy trên thị trường. Trước kia nhân viên của Lợi Phong đã nhìn thấy Thiệu Dương dùng qua, lại lần đầu tiên phát hiện thứ này còn có thể khoác lên người người khác ngoài Thiệu Dương, còn khoác cho người ta vui vẻ như vậy.
Cho nên nói, trợ lý Thiệu vẫn độc thân là có lý do đúng không? Hắn khẳng định đang chờ người như bác sĩ Trình.
"Trợ lý Thiệu, thời gian còn chưa hết, vậy phòng thuê của anh có giữ lại không?" Nhân viên chịu trách nhiệm quản lý các gói trị liệu cá nhỏ hỏi.
"Lát nữa còn ngâm nữa không?" Thiệu Dương hỏi Trình Ninh.
"Không được, tôi muốn tìm một chỗ ngồi một lát." Trình Ninh thật sự không còn cảm giác lạnh, nhưng vẫn có chút choáng váng.
"Lúc đó tôi đi cùng Lai Lai chơi lướt sóng, cậu ngồi trên bờ ăn chút gì đó." Thiệu Dương bế Lai Lai lên, sau đó nói với nhân viên: "Phòng này cứ mở bình thường cho khách, không cần giữ lại."
"Chú Thiệu Dương, con muốn chơi cầu trượt trước. Hôm nay vẫn còn, không chơi trượt, thang." Lai Lai nói.
"Được rồi, con chơi cầu trượt, chú ngồi trên bờ với cậu con xem con được không?" Thiệu Dương còn đang có việc muốn cùng Trình Ninh tán gẫu.
Lai Lai để lộ ra một hàng răng sữa trắng, cười gật đầu: "Vâng!"
Muốn chú Thiệu Dương làm bạn trai của cậu, vậy bé phải cố gắng để họ ở bên nhau nhiều hơn mới được. Tất cả đều diễn ra trên ti vi, được gọi là tạo cơ hội cho người lớn!
Lai Lai thực sự muốn chơi lướt sóng, nhưng hôm nay bé nhìn chằm chằm vào cầu trượt cả buổi chiều. Mỗi lần bé trượt một lần liền nhìn lên bờ một chút, nhìn xem Thiệu Dương và Trình Ninh có phải còn ngồi cùng một chỗ hay không. Xác định hai người này không tách ra, bé lại cao hứng trèo cầu thang chờ trượt xuống.
Trình Ninh và Thiệu Dương đều không nghĩ tới đứa nhỏ như vậy mà sẽ có nhiều tâm nhãn như vậy, liền ngồi bên bờ nói chuyện phiếm vừa nhìn tiểu tử đáng yêu này.
"Sau này thường mang Lai Lai đến đây chơi đi." Thiệu Dương cười nói: "Hình như bé thật sự rất thích nơi này." Một cầu trượt có thể chơi cả buổi chiều cũng không chán, đó nhất định là tình yêu đích thực.
"Đứa nhỏ kỳ thật đều thích nước, chẳng qua vì nguyên nhân cá nhân của tôi cho nên đều không mang bé đến công viên nước. Lần này thực sự cảm ơn anh. Nếu không phải nhờ anh, tôi cũng không biết bé vẫn còn có thể vui vẻ và hiếu động như vậy." Trình Ninh nhìn thấy Lai Lai cười thật vui vẻ, còn quen biết tiểu đồng bọn mới, không khỏi có chút tự trách.
"Hài tử mà, hiếu động là thiên tính. Hơn nữa vừa ngoan vừa hiểu chuyện, khiến người ta thích biết bao." Thiệu Dương giả bộ có chút buồn bực nói: "Hơn nữa tôi đã nói cậu không cần khách khí với tôi."
"Anh đừng chê bé nghịch ngợm là được rồi." Trình Ninh cũng cười nhìn qua bên kia, thấy Lai Lai cũng đang nhìn bọn họ, anh hướng Lai Lai vẫy tay.
Lai Lai vẫy tay hai cái rồi chạy lên cầu thang, nếu không phải bé đói quá, có lẽ bé vẫn tiếp tục chơi.
Không có biện pháp, tuy rằng bé rất muốn vì cậu mình và chú Thiệu Dương sáng tạo cơ hội, nhưng chơi cũng phải tiêu hao thể lực rất nhiều, bé cũng chơi không nổi.
Thiệu Dương lấy khăn tắm nhỏ quấn quanh Lai Lai: "Chơi đủ rồi sao?"
Lai Lai gật đầu: "Vâng! Chơi đủ rồi."
Thiệu Dương ôm Lai Lai: "Vậy đi thôi, chú Thiệu Dương mua đồ ăn ngon cho con."
Lai Lai ôm cổ Thiệu Dương hôn lên má Thiệu Dương một cái thật lớn: "MUA! Chú Thiệu Dương là tốt nhất!"
Trình Ninh nhéo nhéo khuôn mặt cháu trai rất ít khi nịnh nọt ai: "Tối nay con ngủ với chú Thiệu Dương đi, cậu ghen tị quá."
Lai Lai nghĩ cũng không muốn nói: "Vậy thì chúng ta! Ngủ cùng nhau!" Lai Lai hỏi Thiệu Dương: "Có thể không, chú Thiệu Dương?"
Thiệu Dương cười nói: "Có thể a."
Trình Ninh: "..."
Trình Ninh không nói gì khép khăn tắm lại. Anh cảm thấy như thể mình đã bị khí tức màu hồng phấn tấn công.
Ngủ cùng nhau là chuyện có thể tùy ý đáp ứng như vậy sao? Còn nữa, Thiệu Dương đối đãi anh và Lai Lai có phải là quá tốt hay không?
Trình Ninh không phải chưa từng bị người theo đuổi, hơn nữa anh lại không ngốc, cho nên anh có thể cảm giác được Thiệu Dương đối xử với anh và Lai Lai thật sự đặc biệt không giống những người khác.
Thiệu Dương rất nhiệt tình, nhưng loại nhiệt tình này không phải là loại nhiệt tình đãi khách, mà là thân cận hơn một chút, mang theo bao dung cùng yêu thương, giống như là đối với người nhà vậy. Điều này làm cho Trình Ninh có loại ảo giác, anh và Thiệu Dương hình như đã quen biết rất nhiều năm.
"Hay là cậu cùng Lai Lai lại ở Lợi Phong mấy ngày?" Sau khi ăn cơm tối xong đi vào phòng, Thiệu Dương hỏi Trình Ninh.
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng bên bệnh viện tôi còn phải trở về xem mới được." Trình Ninh nhìn người đang ngủ trên lưng Thiệu Dương. Tiểu tử này ăn cơm xong không lâu liền ngủ thiếp đi, có thể thấy được ban ngày chơi đùa cũng là sức cùng lực kiệt.
"Vậy được rồi, lần sau lại nói." Thiệu Dương nhẹ nhàng đặt Lai Lai lên giường: "Vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, có việc có thể tùy thời đi qua tìm tôi."
"Ừm, ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Trình Ninh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khăn tắm của Thiệu Dương không phải mua ở Lợi Phong, mà là đặt hàng riêng. Chiếc khăn tắm này không chỉ to, dày và ấm áp, mà phía trên còn thêu một đôi rồng phương Đông giao cổ rất khó nhìn thấy trên thị trường. Trước kia nhân viên của Lợi Phong đã nhìn thấy Thiệu Dương dùng qua, lại lần đầu tiên phát hiện thứ này còn có thể khoác lên người người khác ngoài Thiệu Dương, còn khoác cho người ta vui vẻ như vậy.
Cho nên nói, trợ lý Thiệu vẫn độc thân là có lý do đúng không? Hắn khẳng định đang chờ người như bác sĩ Trình.
"Trợ lý Thiệu, thời gian còn chưa hết, vậy phòng thuê của anh có giữ lại không?" Nhân viên chịu trách nhiệm quản lý các gói trị liệu cá nhỏ hỏi.
"Lát nữa còn ngâm nữa không?" Thiệu Dương hỏi Trình Ninh.
"Không được, tôi muốn tìm một chỗ ngồi một lát." Trình Ninh thật sự không còn cảm giác lạnh, nhưng vẫn có chút choáng váng.
"Lúc đó tôi đi cùng Lai Lai chơi lướt sóng, cậu ngồi trên bờ ăn chút gì đó." Thiệu Dương bế Lai Lai lên, sau đó nói với nhân viên: "Phòng này cứ mở bình thường cho khách, không cần giữ lại."
"Chú Thiệu Dương, con muốn chơi cầu trượt trước. Hôm nay vẫn còn, không chơi trượt, thang." Lai Lai nói.
"Được rồi, con chơi cầu trượt, chú ngồi trên bờ với cậu con xem con được không?" Thiệu Dương còn đang có việc muốn cùng Trình Ninh tán gẫu.
Lai Lai để lộ ra một hàng răng sữa trắng, cười gật đầu: "Vâng!"
Muốn chú Thiệu Dương làm bạn trai của cậu, vậy bé phải cố gắng để họ ở bên nhau nhiều hơn mới được. Tất cả đều diễn ra trên ti vi, được gọi là tạo cơ hội cho người lớn!
Lai Lai thực sự muốn chơi lướt sóng, nhưng hôm nay bé nhìn chằm chằm vào cầu trượt cả buổi chiều. Mỗi lần bé trượt một lần liền nhìn lên bờ một chút, nhìn xem Thiệu Dương và Trình Ninh có phải còn ngồi cùng một chỗ hay không. Xác định hai người này không tách ra, bé lại cao hứng trèo cầu thang chờ trượt xuống.
Trình Ninh và Thiệu Dương đều không nghĩ tới đứa nhỏ như vậy mà sẽ có nhiều tâm nhãn như vậy, liền ngồi bên bờ nói chuyện phiếm vừa nhìn tiểu tử đáng yêu này.
"Sau này thường mang Lai Lai đến đây chơi đi." Thiệu Dương cười nói: "Hình như bé thật sự rất thích nơi này." Một cầu trượt có thể chơi cả buổi chiều cũng không chán, đó nhất định là tình yêu đích thực.
"Đứa nhỏ kỳ thật đều thích nước, chẳng qua vì nguyên nhân cá nhân của tôi cho nên đều không mang bé đến công viên nước. Lần này thực sự cảm ơn anh. Nếu không phải nhờ anh, tôi cũng không biết bé vẫn còn có thể vui vẻ và hiếu động như vậy." Trình Ninh nhìn thấy Lai Lai cười thật vui vẻ, còn quen biết tiểu đồng bọn mới, không khỏi có chút tự trách.
"Hài tử mà, hiếu động là thiên tính. Hơn nữa vừa ngoan vừa hiểu chuyện, khiến người ta thích biết bao." Thiệu Dương giả bộ có chút buồn bực nói: "Hơn nữa tôi đã nói cậu không cần khách khí với tôi."
"Anh đừng chê bé nghịch ngợm là được rồi." Trình Ninh cũng cười nhìn qua bên kia, thấy Lai Lai cũng đang nhìn bọn họ, anh hướng Lai Lai vẫy tay.
* * *
Lai Lai vẫy tay hai cái rồi chạy lên cầu thang, nếu không phải bé đói quá, có lẽ bé vẫn tiếp tục chơi.
Không có biện pháp, tuy rằng bé rất muốn vì cậu mình và chú Thiệu Dương sáng tạo cơ hội, nhưng chơi cũng phải tiêu hao thể lực rất nhiều, bé cũng chơi không nổi.
Thiệu Dương lấy khăn tắm nhỏ quấn quanh Lai Lai: "Chơi đủ rồi sao?"
Lai Lai gật đầu: "Vâng! Chơi đủ rồi."
Thiệu Dương ôm Lai Lai: "Vậy đi thôi, chú Thiệu Dương mua đồ ăn ngon cho con."
Lai Lai ôm cổ Thiệu Dương hôn lên má Thiệu Dương một cái thật lớn: "MUA! Chú Thiệu Dương là tốt nhất!"
Trình Ninh nhéo nhéo khuôn mặt cháu trai rất ít khi nịnh nọt ai: "Tối nay con ngủ với chú Thiệu Dương đi, cậu ghen tị quá."
Lai Lai nghĩ cũng không muốn nói: "Vậy thì chúng ta! Ngủ cùng nhau!" Lai Lai hỏi Thiệu Dương: "Có thể không, chú Thiệu Dương?"
Thiệu Dương cười nói: "Có thể a."
Trình Ninh: "..."
Trình Ninh không nói gì khép khăn tắm lại. Anh cảm thấy như thể mình đã bị khí tức màu hồng phấn tấn công.
Ngủ cùng nhau là chuyện có thể tùy ý đáp ứng như vậy sao? Còn nữa, Thiệu Dương đối đãi anh và Lai Lai có phải là quá tốt hay không?
Trình Ninh không phải chưa từng bị người theo đuổi, hơn nữa anh lại không ngốc, cho nên anh có thể cảm giác được Thiệu Dương đối xử với anh và Lai Lai thật sự đặc biệt không giống những người khác.
Thiệu Dương rất nhiệt tình, nhưng loại nhiệt tình này không phải là loại nhiệt tình đãi khách, mà là thân cận hơn một chút, mang theo bao dung cùng yêu thương, giống như là đối với người nhà vậy. Điều này làm cho Trình Ninh có loại ảo giác, anh và Thiệu Dương hình như đã quen biết rất nhiều năm.
"Hay là cậu cùng Lai Lai lại ở Lợi Phong mấy ngày?" Sau khi ăn cơm tối xong đi vào phòng, Thiệu Dương hỏi Trình Ninh.
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng bên bệnh viện tôi còn phải trở về xem mới được." Trình Ninh nhìn người đang ngủ trên lưng Thiệu Dương. Tiểu tử này ăn cơm xong không lâu liền ngủ thiếp đi, có thể thấy được ban ngày chơi đùa cũng là sức cùng lực kiệt.
"Vậy được rồi, lần sau lại nói." Thiệu Dương nhẹ nhàng đặt Lai Lai lên giường: "Vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, có việc có thể tùy thời đi qua tìm tôi."
"Ừm, ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Trình Ninh nhẹ nhàng đóng cửa lại.