Tiểu Đường Bánh Chương 95: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 5 Bấm để xem Nếu như Lai Lai là loại hài tử không hiểu chuyện không nghe lời, Trình Ninh nhìn thấy nhóc như vậy sẽ không khổ sở, ngược lại chỉ buồn bực. Nhưng hết lần này tới lần khác, Lai Lai là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hơn nữa rất biết thông cảm cho khó khăn của người khác. Trình Ninh nhất thời cảm thấy trong lòng đau đớn. Nhưng để cho anh lập tức vượt qua bóng ma tâm lý anh lại không làm được. Đang cảm thấy khó xử, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam mang theo tiếng cười. "Bác sĩ Trình, sao lại ngẩn người ở đây?" Thiệu Dương cũng có chút ngoài ý muốn, trong công viên nước nhiều người như vậy, ồn ào như vậy, hắn cư nhiên rất nhanh tìm được đôi cậu cháu này. "Trợ lý Thiệu, sao anh lại tới đây?" Trình Ninh liếc mắt một cái cũng không dám thả lỏng nhìn lại, cho nên chỉ nhanh chóng quay đầu sang rồi lại quay trở về. "Tôi đột nhiên nhớ cậu không mua túi điện thoại di động chống thấm nước, như vậy ở đây chơi khẳng định không tiện, cho nên mang cho cậu một cái." Thiệu Dương cầm một cái túi đựng điện thoại di động trong suốt, màu xanh lá cây không thấm nước: "Cậu cầm trong tay như vậy vẫn không an toàn, nơi này có quá nhiều người." "Thật sự là quá phiền toái anh." Bản thân Trình Ninh đã khẩn trương, điện thoại di động vẫn nắm chặt trong tay. Lúc trước khi xem ở cửa hàng trực tuyến anh thật đúng là không nhìn thấy túi đựng điện thoại không thấm nước, chẳng qua anh căn bản không có ý định xuống nước, cho nên không mua. "Tới đây sao không tiếp tục chơi?" Thiệu Dương thấy Lai Lai một mực nhìn hồ bơi lướt sóng, cười nói: "Nếu không biết bơi, chú có thể lấy cho cháu một phao bơi nhỏ." "Cậu, cậu con sợ nước." Lai Lai nhìn Trình Ninh một cái, vạn phần thành thật nói: "Cho nên con cũng không, không xuống." "Bác sĩ Trình cậu sợ nước?" Thiệu Dương có chút ngoài ý muốn: "Vậy hai người có thể đi hồ bơi lướt sóng, bên trong nước sâu một mét năm, cậu đứng hoàn toàn không thành vấn đề." "Vấn đề là một mét tôi đã cảm thấy sâu." Trình Ninh nhỏ giọng nói thầm. Vừa vặn nghe rõ Thiệu Dương: "..." * * * Lai Lai trông mong nhìn Thiệu Dương. Rõ ràng rất muốn đi, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Thiệu Dương đột nhiên nghĩ đến mình khi còn bé. Rõ ràng rất muốn học piano, nhưng bởi vì biết tình hình trong nhà mà không dám đề cập đến. Khi đó đại khái cũng không khác gì tâm tình Lai Lai lúc này. "Như vậy đi, chú mang cháu đi chơi có được không?" Thiệu Dương hỏi Lai Lai, đồng thời cũng hỏi Trình Ninh: "Tôi dẫn Lai Lai xuống nước được không? Cậu yên tâm, khả năng bơi lội của tôi là tốt." "Cái này.. Có làm phiền anh?" Tuy rằng Lai Lai rất ngoan, nhưng chăm đứa nhỏ kỳ thật cũng không dễ dàng. "Dù sao chuyện hôm nay của tôi cũng gần như xong rồi, không sao." Thiệu Dương sờ đầu Lai Lai: "Lại nói Lai Lai ngoan như vậy, tuyệt không phiền toái." "Thật sự rất cảm ơn anh, trước kia tôi đã chết đuối nhiều lần, cho nên đối với những thứ này thật sự là.." Trình Ninh có chút xấu hổ, dù sao một đại nam nhân sợ nước sợ thành như vậy, thế nào cũng có chút không thể nói được. "Hiểu." Thiệu Dương dứt lời vỗ vỗ bả vai nhỏ của anh: "Vậy Lai Lai đợi một lát, chú đi thay đồ bơi liền tới tìm cháu." "Vâng." Lai Lai cười tủm tỉm gật gật đầu. Thiệu Dương đi đến chỗ thay quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, thay quần âu cùng áo sơ mi trắng, đổi thành một cái quần bơi đặc biệt giống Trình Ninh. "Đi thôi." Hắn đưa tay ra: "Chú đưa cháu đi lướt sóng. Nhưng chúng ta phải đi thuê phao bơi trước." "Vậy con thật sự, thật sự đi được sao? Cậu?" Lai Lai đặt bàn tay nhỏ bé lên tay Thiệu Dương, trong lòng vạn phần chờ mong, nhưng vẫn không quên hỏi Trình Ninh một chút. "Được, lát nữa cậu ở trên bờ đi theo, chụp ảnh cho con." Trình Ninh nhẹ nhàng thở ra, cảm giác áy náy kia cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Lúc thuê phao bơi, Trình Ninh giành trả tiền, kết quả vẫn là một xu. Trình Ninh lúc này mới biết được, tấm thẻ mình đang đeo lúc này đều là của Thiệu Dương. Bên cạnh có vị khách không rõ tình huống, chờ Thiệu Dương cùng Trình Ninh đi rồi hỏi. "Tại sao chúng tôi thuê phao bơi phải mất một trăm mười lăm, hắn lại chỉ cần một xu? Tiền đặt cọc sao?" Nhân viên phục vụ đành phải cười chỉ vào Thiệu Dương, giải thích với khách: "Xin lỗi ngài, bởi vì vị tiên sinh kia là giám đốc điều hành của công ty chúng tôi." Tuy nói vẫn treo chức trợ lý, nhưng cả tập đoàn Hồng Dương ai mà không biết Thiệu Dương ở Lợi Phong cùng phó tổng cơ bản không khác nhau? Khách không còn gì để nói, cầm phao bơi rời đi. Thiệu Dương cầm phao bơi, cũng không ỷ vào đặc quyền đi cướp vị trí, mà mang theo Lai Lai đi xếp hàng, sau đó cẩn thận xuống hồ bơi lướt sóng. Lần này túi điện thoại di động chống thấm nước hắn mua về cho Trình Ninh hắn tự mình dùng, bởi vì hắn quên mang theo. Trình Ninh ở trên bờ cầm điện thoại di động đi theo hai người, vừa đi vừa chụp. Lai Lai hi hi ha ha, trong chốc lát liền nghịch ngợm tạt nước vào người Thiệu Dương. Thiệu Dương che chở Lai Lai, thỉnh thoảng theo sóng nước phiêu phiêu một đoạn, chơi cũng rất cao hứng. Có lẽ tiếng cười của trẻ em quá truyền nhiễm, luôn luôn có thể thư giãn tâm trạng của mọi người. Lai Lai chơi đến gần kiệt sức, lúc này mới đồng ý trở về. Mà lúc này trời đã sắp tối rồi. Trình Ninh mang Lai Lai đi tắm nước nóng, sau khi tắm xong thì thay quần áo hỏi Lai Lai: "Hôm nay chơi có vui không?" Lai Lai cười nói: "Vui vẻ!" Lai Lai vốn là loại tính tình có chút chậm nhiệt, nhưng cùng Thiệu Dương điên cuồng chơi cả buổi chiều như vậy, lăn lộn đặc biệt quen thuộc. Nhóc cười hỏi Thiệu Dương bên cạnh vừa tắm nước nóng xong: "Chú Thiệu, sau này cháu, cháu còn có thể, có thể đến sao?" Thiệu Dương vô cùng xấu hổ cười nói: "Có thể.. A, chỉ cần cậu của cháu đồng ý cháu liền có thể đến chơi bất cứ lúc nào." Lai Lai cười tủm tỉm, mặc quần Đôrêmon nặng nề gật đầu. Trình Ninh ở bên cạnh mắt cũng không biết nên thả ở đâu. Tắm rửa có một gian phòng riêng biệt, nhưng thay quần áo.. Thiệu Dương cũng không nói gì, hắn không nghĩ tới hắn tắm lâu như vậy cố ý muốn tránh đôi cậu cháu này, kết quả hai người này còn chưa đi ra ngoài!
Tiểu Đường Bánh Chương 96: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 6 Bấm để xem Mọi người đều biết, bị người lạ bắt gặp một số chuyện tương đối riêng tư luôn tốt hơn là bị người quen bắt gặp, bởi vì xác suất một người gặp lại người lạ lướt qua là nhỏ đến mức không đáng kể, hơn nữa cho dù thật sự có duyên gặp lại, đối phương cũng không biết anh là ai. Nhưng giữa những người quen thì khác, luôn có những lúc sẽ gặp lại nhau và có thể nghĩ về một ngày xấu hổ nào đó. Thiệu Dương bình thường sau khi ngâm suối nước nóng xong hoặc nghịch nước, đều về phòng tắm riêng của mình tắm rửa sạch, lần này đi vào phòng tắm công cộng hoàn toàn là bởi vì hai cậu cháu Trình Ninh, hắn không muốn tạo cho người ta một cảm giác đặc biệt nên mới đổi ý. Không nghĩ tới lại bị cậu cháu Trình Ninh nhìn thấy bộ dáng hắn đang khỏa thân. Thiệu Dương cũng sắp quên mất hai chữ "bình tĩnh" viết như thế nào. Trình Ninh cũng không được tự nhiên, lúc nói chuyện không tự giác trở nên có chút lắp bắp: "Tôi, chúng tôi đi ra ngoài chờ anh. Chút nữa tôi sẽ đi nhìn bọn nhóc Bưởi một lần nữa xem chúng có sao không rồi tôi sẽ đưa Lai Lai đi." Thiệu Dương "Ừ" một tiếng, trong đầu nghĩ, lát nữa mặc quần áo xong vẫn là tìm người đưa hai cậu cháu về, sao bầu không khí lại ngượng ngùng như vậy? Lai Lai cũng chú ý tới, nhưng bé còn quá nhỏ, không hiểu vì sao mọi người đều là con trai, cậu và chú Thiệu lại cảm thấy ngượng ngùng, vì thế bé buông tay Trình Ninh ra, lướt qua bên cạnh Thiệu Dương nói: "Con muốn chờ chú Thiệu." Thiệu Dương vừa mới mở tủ ra, nghe vậy cũng không quay đầu lại mặc quần áo lên người. Lúc trước đối diện với một mảng lớn nước, Trình Ninh thật đúng là không có tâm tư chú ý người này. Bây giờ anh mới phát hiện, Thiệu Dương dáng người rất rắn chắc, thoạt nhìn dường như có tập thể thao thường xuyên, nên trên người có từng khối từng khối cơ bắp. Rõ ràng lúc mặc quần áo có vẻ rất gầy, cởi ra còn có cơ bắp như vậy. Lại nhìn cánh tay mình, vừa trắng vừa mịn, giống như cô nương. Trình Ninh âm thầm phàn nàn về vóc người của mình, sau đó chờ Thiệu Dương mặc quần áo xong, tựa hồ muốn đi, anh cũng không biết sợi gân nào không đúng, nói với Thiệu Dương: "Tóc anh còn chưa khô, bên ngoài rất lạnh." Thiệu Dương thật đúng là quên chuyện này, nghe vậy sấy tóc một chút -- tóc ngắn, sấy khô cũng nhanh. Sau đó hai lớn một nhỏ cứ như vậy một trước hai sau đi ra. Rõ ràng Trình Ninh mới là cậu Lai Lai, thế nhưng tiểu tử này lại nắm tay Thiệu Dương. Hơn nữa trước kia tới đây cũng không thích nói chuyện với người ngoài, bởi vì bé nói chuyện phát âm không chính xác. Để sửa lỗi này, bé thường nói một tiếng rồi tạm dừng, đôi khi bé sẽ nhận được một số ánh mắt thông cảm hoặc khó hiểu, mà Lai Lai rất không thích những ánh mắt này. Nhưng khi nói chuyện với Thiệu Dương hình như bé còn rất vui vẻ? "Chú Thiệu, cháu, cháu nói chậm, chú cũng đừng, đừng tức giận." Lai Lai chủ động nói: "Bởi vì cháu phát âm, không đủ tiêu chuẩn, muốn, sửa chữa." "Không sao đâu, cháu đừng nóng vội, chú sẽ không tức giận đâu." Thiệu Dương nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại: "Cháu đáng yêu như vậy sao có thể tức giận chứ?" "Thật sao?" Lai Lai ngửa mặt nhìn Thiệu Dương, cười đặc biệt ngọt ngào. "Đương nhiên là thật a." "Chú Thiệu, tốt nhất! Trình Ninh:"... " Anh nuôi Lai Lai mấy năm, Thiệu Dương chỉ cùng chơi một buổi chiều dưới nước liền là người tốt nhất ^. ^ * * * Thiệu Dương mở cửa phòng trò chơi của mèo con, đám bóng lông mập này chơi rất vui, cũng không có gì khác thường. Nhưng ngay khi Trình Ninh chuẩn bị mang Lai Lai trở về, điện thoại trình Ninh vang lên. Điện thoại là do anh Hải 'Miêu Nô' gọi. Hồng Hải cũng không biết là đọc tin tức ở đâu, nói là có bé mèo tiêm vắc-xin xong, lúc đầu nhìn cũng rất tốt, nhưng ngày hôm sau đột nhiên chết. Một số bé mèo sau khi tiêm vắc-xin rất sống động, nhưng sau một thời gian hoạt bát bắt đầu trở nên yếu hơn cho đến khi ngừng thở. Khả năng này mặc dù rất thấp, nhưng Hồng Hải người xem các bé mèo như con của mình cảm thấy không thể không chú ý. Vì vậy, anh quyết định yêu cầu Trình Ninh ở lại Lợi Phong thêm hai ngày nữa. " Bác sĩ Trình, chúng ta đều là người quen rồi, cậu liền chiếu cố khách hàng cũ, coi như là ra ngoài làm việc, tôi sẽ trả tiền theo mức khi bọn nhóc Bưởi sinh, cậu xem được không? "Hồng Hải không biết ở đâu, rất yên tĩnh, cho nên thanh âm này truyền vào tai đặc biệt rõ ràng. " Nhưng lúc tôi đến đây quần áo cái gì cũng không mang theo, thật sự không tiện lắm. "Trình Ninh nói:" Hồng tổng, anh yên tâm, bọn nhóc Bưởi khẳng định sẽ không có việc gì. " " Ai, tôi cũng biết là mình lo lắng mù quáng, tôi cũng tin tưởng nhân phẩm cậu. Nhưng là mọi thứ đều sợ có cái vạn nhất, giờ cậu mà đi trong lòng tôi không yên tâm lắm. "Hồng Hải nói:" Chủ yếu là hôm nay tôi không thể quay lại. Giản tiên sinh nhà tôi bên này có chút việc phải xử lý, cho nên coi như cậu giúp tôi một chút được không? " " Vậy.. Được rồi. Nhưng tôi vẫn phải về nhà một chút. " " Cái này dễ làm, để Thiệu Dương lái xe đưa cậu về lại cùng nhau quay lại là được. Nếu thuận tiện cậu có thể cung cấp cho cậu ấy số điện thoại, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy. " " Sao vậy anh Hải? "Thiệu Dương nhận điện thoại di động của Trình Ninh. " Lão gia tử bị cao huyết áp, hôm nay tôi không về được. Tôi mời bác sĩ Trình ở lại thêm hai ngày nữa, lát nữa cậu đưa cậu ấy về thành phố một chuyến, mang theo thứ cậu ấy muốn mang theo rồi lại trở về Lợi Phong đi. Nếu cậu bận thì tìm người cũng được. Hồng Hải nói: "Lúc này lão gia tử đang ở bệnh viện, có thể phải vài ngày nữa tôi mới trở về." "Được, vậy anh bận việc đi, bên này không cần nhớ thương." Thiệu Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Lát nữa em sẽ đi vào thành phố, có cần phải mang cho anh cái gì không?" "Không cần, cậu coi chừng mấy quả bóng béo kia là được." Hồng Hải cười nói: "Người anh em, vất vả rồi." "Chậc, chỉ có chút việc này có cái gì vất vả, vậy em cúp máy đây." Thiệu Dương đưa điện thoại di động lại cho Trình Ninh: "Lát nữa tôi lái xe, mọi người xem là ở chỗ này ăn cơm trước hay là trở về ăn?" "Cậu, cậu đáp ứng làm, làm cá cho con." Lai Lai vội vàng. Bé không muốn ăn ở đây! Tuy rằng thức ăn ở đây cũng đều rất ngon, nhưng cậu làm cá dưa chua là món ăn bé thích nhất. "Như vậy à, vậy nếu không, lát nữa để cậu của cháu trở về đây làm cá cho cháu ăn được không?" Thiệu Dương nói: "Ở đây các loại nguyên liệu đều có, cũng có thể làm cá." Thiệu Dương nhìn về phía Trình Ninh: "Có thể không bác sĩ Trình?" "Thế nhưng, hương vị, sẽ thay đổi nha." Còn không đợi Trình Ninh nói cái gì, Lai Lai rối rắm nhíu lông mày nhỏ vội vàng lên tiếng: "Cậu, chúng ta có thể mời chú Thiệu, đến nhà chúng ta ăn, cá dưa chua, được không?" Chú Thiệu dẫn bé chơi nửa ngày, còn đáp ứng để sau này béy lại đến chơi. Cậu đã dạy bé, làm người phải biết cảm kích người tốt với mình, vậy có phải bé cũng có thể.. Mượn hoa hiến Phật? Không biết những lời này dùng ở chỗ này có đúng hay không. "Phòng bếp ở chỗ các anh quá lớn, tôi đi phỏng chừng luống cuống tay chân. Vậy, hay là trợ lý Thiệu anh xem như vậy được không? Nếu anh không để ý, mời anh đến chỗ chúng tôi cùng ăn, vừa vặn cảm ơn anh đã chăm sóc chúng tôi, hôm nay còn mang Lai Lai chơi." Trình Ninh vốn đang nghĩ cảm ơn Thiệu Dương như thế nào, hiện tại cảm thấy mời Thiệu Dương ăn cá hình như cũng không tệ. Tuy rằng Thiệu Dương khẳng định không thiếu bữa cá này, nhưng tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của anh. "Vậy thì.. Cung kính không bằng tuân mệnh." Thiệu Dương chung quy là không nỡ để cho Lai Lai thất vọng.
Tiểu Đường Bánh Chương 97: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 7 Bấm để xem Lai Lai biết Thiệu Dương muốn đến nhà mình, bé cao hứng hỏng rồi, hiện tại nhìn hoàn toàn không giống đứa nhỏ buổi sáng không muốn ra ngoài. Bé vừa nắm tay cậu mình nói: "Cậu ơi, tim con thật tốt nha!" "Là vui vẻ, không phải tim thật tốt." "Vâng! Vui vẻ!" "Vậy, có mang bọn nhóc Bưởi đi cùng không?" Trình Ninh hỏi. Tuy rằng anh cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, nhưng vạn nhất thì sao? Vốn không cảm thấy có chuyện gì, Hồng Hải nói vậy trong lòng anh cũng không yên tâm. "Mang theo đi, ai bảo bọn nó là cháu trai cùng cháu gái của tôi chứ." Thiệu Dương vụng trộm nhìn Lai Lai nói với anh: "Chuyện này cậu khẳng định lý giải." "Phốc, ừm." Hồng Hải coi bọn nhóc Bưởi như con trai con gái, coi Thiệu Dương là em trai, vậy Thiệu Dương không phải là chú của bọn nó sao, điều đó không có gì sai cả. Đem sáu con mèo cùng mang đi, theo lý thuyết là không dễ dàng, nhưng Phì Chanh thông minh, Thiệu Dương để cho nó đi nó liền biết đi theo. Mà nó vừa đi, năm nhóc kia tự nhiên sẽ biết phải đuổi theo. Vì thế, không cần lồng, bốn nhóc mèo con cùng hai bốn nhóc mèo lớn hoành tráng đi ra ngoài. * * * Thiệu Dương lái xe đến một chợ nông sản mà Trình Ninh thường đi, sau đó hắn cùng bầy mèo chờ ở trong xe, Trình Ninh mang Lai Lai đi mua đồ ăn. Trình Ninh mua cá còn có một ít món ăn phụ, sau đó lại mua vài loại hoa quả. Trình Ninh động tác đủ nhanh, cho nên Thiệu Dương cũng không đợi bao lâu. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không tốt lắm. Vốn dĩ hắn mua đồ bơi cho Trình Ninh, đại khái có thể hoàn trả, cho nên Trình Ninh cũng không nợ hắn cái gì. Trình Ninh lần này lại mời hắn ăn cơm mà hắn còn tay không chuẩn bị đi ăn không uống không. Lần đầu tiên đến cửa làm khách, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đi tay không không đáng tin cậy. Thiệu Dương nhìn xung quanh một vòng: "Phiền hai người ở trong xe chờ tôi một chút, tôi đi mua hộp thuốc lá." Trình Ninh nghĩ hay là mình quên cái gì đó, nghe vậy "À" một tiếng -- luôn cảm thấy quên chút gì đó không mua. Thiệu Dương cũng không biết mua cái gì thì tốt, hắn ăn ở Lợi Phong, ở cũng ở Lợi Phong, phòng không cần tự mình thu dọn, đồ ăn không cần tự mình mua, mỗi ngày đều có người làm sẵn, cho nên kỳ thật đối với việc mua đồ ăn hắn rất xa lạ. Khi còn ở nước ngoài làm việc trong nhà hàng ngược lại đã mua một ít đồ ăn với người khác. Cuối cùng Thiệu Dương chọn một cái đùi dê lớn còn có một cái sườn dê. Lúc ở Lợi Phong hắn thấy cậu cháu Trình Ninh uống canh dê, còn rất thích. Thứ này ăn vào mùa đông để xua tan cái lạnh. Thiệu Dương trả tiền xong, lại đi mua chút hạt. Trong ấn tượng của hắn hình như các bạn nhỏ đều rất thích ăn những thứ này, dù sao khi hắn còn nhỏ cũng vậy. Về phần thuốc lá, hắn có thuốc lá không cần mua, một ngày mới hút nửa hộp, trong tay là hộp trưa nay mới mở ra. Thiệu Dương định đi ra ngoài, Trình Ninh đột nhiên nhớ tới chưa mua bát giác. Trong nhà luôn có chuẩn bị, cho nên bình thường anh đều rất ít mua cái này, bởi vì vừa mua là đủ dùng hai tháng. Lần trước anh đã mua nó. "Trợ lý Thiệu, anh vẫn còn ở trong đó sao?" Trình Ninh gọi điện thoại cho Thiệu Dương. "Ở đây, sao vậy?" "Phiền anh giúp tôi mua một chút bát giác được không? Tôi quên mua." "Được." Thiệu Dương sắp đi tới cửa, lại trở về mua một túi lớn bát giác. Trình Ninh thấy Thiệu Dương trở về mới biết được, người này căn bản không phải đi mua thuốc lá. Anh cười hỏi: "Trợ lý Thiệu, anh rất thích ăn thịt dê sao?" Thiệu Dương nói: "Cũng bình thường. Chủ yếu là lần đầu tiên đến nhà cậu, tôi không thể đi tay không. Đây là mua cho Lai Lai, tôi thấy hình như bé thích uống nước súp. Tôi không làm được món này, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ làm được." Trình Ninh quả thật biết, hơn nữa anh lại một lần nữa phát hiện, Thiệu Dương thật sự đặc biệt cẩn thận chu đáo. Lai Lai ngoại trừ cá dưa chua ra, thích nhất chính là canh dê nấu mì. Thiệu Dương đem đùi dê giao cho Trình Ninh, cũng theo phương hướng Trình Ninh nói lái đi. Trình Ninh hiện đang ở căn hộ hai phòng một sảnh, diện tích ước chừng bảy mươi mét vuông, là hai năm trước mua trả góp theo từng đợt. Ngôi nhà tuy rằng không tính là lớn, nhưng hai người ở cũng tạm ổn. "Chỗ này hơi nhỏ, trợ lý Thiệu anh đừng để ý, anh tùy tiện ngồi nha." Trình Ninh đi rửa tay rồi vào bếp bắt đầu rửa trái cây. "Vẫn là đừng gọi trợ lý Thiệu nữa, cậu vừa gọi tôi như vậy luôn cảm thấy tôi vẫn còn đi làm. Gọi là Thiệu Dương đi. Thiệu Dương cười nói:" Tôi năm nay hai mươi bảy tuổi, bác sĩ Trình thì sao? " " Tôi nhỏ hơn anh hai tuổi. "Trình Ninh đeo tạp dề:" Vậy anh cũng đừng gọi tôi là bác sĩ Trình, thật ra tôi nghe cũng cảm thấy không ổn lắm. Gọi tôi là Trình Ninh đi. " " Được, Trình Ninh, có cái gì cần hỗ trợ không? " " Nếu thuận tiện, anh để Lai Lai đọc một câu chuyện, nếu có chỗ nào bé đọc không đúng, phiền anh sửa lỗi phát âm cho bé. Cám ơn." Bình thường Lai Lai không thích đọc truyện, chính xác hơn mà nói, bé thích đọc thầm, không thích đọc thành tiếng. Nhưng hôm nay Thiệu Dương tới, hình như bé đặc biệt vui vẻ, cư nhiên chủ động đi lấy bản vẽ nhỏ của mình ra, còn ngồi bên cạnh Thiệu Dương. Bé tổng cộng lấy mấy quyển, để Thiệu Dương lựa chọn. Thiệu Dương tiện tay chọn một cuốn sách có bìa đặc biệt dễ thương, không ngờ khi chỉ vào cuốn sách nụ cười trên mặt Lai Lai đột nhiên biến mất.
Tiểu Đường Bánh Chương 99: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 9 Bấm để xem Trình Ninh vùi đầu ăn cơm không nói gì nữa, hơn nữa yên lặng nghĩ bữa cơm này không gắp thức ăn nữa. Mà Thiệu Dương, nhìn vành tai Trình Ninh hồng hồng, không biết vì cái gì, trong lòng sinh ra cảm giác sung sướng nói không nên lời. Niềm vui chưa bao giờ được trải nghiệm. "Tôi còn muốn thêm chút cơm, anh cũng thêm chút chứ?" Trình Ninh lúc đứng dậy nói với Thiệu Dương đang có chút xuất thần. "Được, cám ơn." Thiệu Dương đưa chén cho Trình Ninh. Rất nhiều năm rồi hắn không được ăn cá dưa chua do bà nội làm nữa, hơn nữa sau khi bà nội hắn rời đi, hắn cũng không ăn được món cá dưa chua nào ngon hơn bà nội hắn nấu, nhưng hắn phát hiện món Trình Ninh làm giống y như bà nội hắn đã từng làm. Trình Ninh lại múc cho Thiệu Dương một chén đầy, chính anh múc nửa chén. Lượng cơm của anh không tính là lớn, hai chén bình thường ăn không hết, bình thường một chén là vừa, nhưng hình như lưu Thiệu Dương ở đó ăn một mình không tốt lắm, cho nên lại múc thêm một chút. Lai Lai một bữa chính là một chén nhỏ, sau khi ăn không sai biệt lắm liền đi chơi với bọn Phì Chanh. Phì Chanh và Quả Cam Nhỏ thay đổi môi trường mới đều cảm thấy mới lạ, mang theo một đám nhỏ đi vòng vòng nửa ngày. Lúc này chúng nó cũng ăn cá -- Trình Ninh cố ý làm cho chúng không bỏ muối. "Lai Lai, chúng đang ăn, đừng trêu chọc chúng. Con đi thu thập một chút bản vẽ của con, bỏ vào trong túi gấu con, lát nữa cậu kiểm tra nha." Trình Ninh thấy Thiệu Dương cũng ăn xong, vừa thu dọn bát đũa vừa nói. "Hay là để tôi rửa chén." Thiệu Dương nói: "Cậu đi thu thập đồ cậu muốn lấy đi." "Không cần, không cần, anh vẫn là ngồi đi, tôi rất nhanh có thể làm xong." Trình Ninh nói xong tay chân nhanh nhẹn rửa một ít hoa quả cho Thiệu Dương đặt lên bàn trà; "Anh có thể xem ti vi gì đó, điều khiển từ xa ở chỗ này." "Emmm.." Thiệu Dương nhìn bóng dáng sau khi đưa cho hắn điều khiển vội vàng quay về phòng bếp, không hiểu sao lại muốn cười. Có cần xấu hổ như vậy không? Không phải là vì.. Hắn ăn một miếng cá mà cậu ấy đã gắp không? Trong tay Thiệu Dương cầm một quả, đột nhiên cảm thấy Trình Ninh người này rất thú vị. Sau một lúc, Lai Lai chạy đến cầm túi gấu nhỏ của bé, xem ra còn rất nặng. Thiệu Dương nhận lấy xem, phát hiện bên trong có ba quyển bản vẽ, còn có một hộp bút màu cùng một quyển sổ nhỏ. "Lai Lai thích vẽ tranh?" "Vâng." Lai Lai lấy ra quyển sổ nhỏ cùng bút màu, rất nhanh ở trên quyển sách nhỏ vẽ ba người. Bé cầm bút điểm người phía trên nói. "Chú Thiệu, cậu, Lai Lai." "Oa, tai chú Thiệu to như vậy sao?" Thiệu Dương nhìn hai cái lỗ tai to mặt to, dở khóc dở cười. "Lớn. Chú Thiệu, tai to, cậu, mắt to." "Ồ.. mắt cậu cháu quả thật lớn." Hơn nữa lông mi còn đặc biệt dài, luôn làm cho người ta có cảm giác đặc biệt ôn nhu hồn nhiên. Thiệu Dương ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu, nhìn Trình Ninh rửa xong chén đang lau bàn, sau đó lại hỏi Lai Lai: "Vậy Lai Lai cái gì lớn nha?" "Lai Lai bụng to!" Lai Lai chỉ vào cái bụng mình ăn tròn vo: "Bên trong rất nhiều, măng chua!" "Phốc ha ha ha, cho nên vẫn là cháu lợi hại nhất, tiểu quỷ." * * * Quần áo mùa đông đều dày nặng, Trình Ninh vừa nghĩ dứt khoát cầm một cái vali nhỏ, bỏ chút quần áo cho Lai Lai thay còn có của riêng anh. Anh cũng mang theo nha khoa gia đình. Cuối cùng anh cũng bỏ trái cây vào túi bảo quản, nghĩ để ở nhà cũng dễ bị hỏng. Mặc dù bên ngoài lạnh, nhưng trong phòng có địa nhiệt, rất ấm áp. Thiệu Dương thừa dịp Trình Ninh còn chưa bận rộn xong, nói: "Tôi trước tiên mang những quả cầu lông này xuống lầu mở điều hòa trước, sau khi trong xe ấm áp cậu lại mang Lai Lai xuống." Trình Ninh nói: "Vậy phiền toái anh." Thiệu Dương cười cười: "Nếu không ngại, tôi có thể giúp cậu xách vali xuống trước." Trình Ninh vội vàng đưa cho Thiệu Dương: "Cảm ơn." Thiệu Dương kéo vali đi xuống lầu, Trình Ninh đi kiểm tra điện nước và khí gas gì đó có đã tắt hết hay chưa, sau đó anh nói với Lai Lai: "Lai Lai đến đây, sau này ai gắp thức ăn cho con, tốt nhất con không nên gắp lại cho người khác được không?" Lai Lai nói: "Vâng. Nhưng tại sao?" Trình Ninh suy nghĩ một chút nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cuối cùng nói ra một câu: "Bất lịch sự." Lai Lai miễn cưỡng tiếp nhận, trong đầu bé nghĩ cậu khẳng định lại nói cho có lệ. Cậu lúc cấm bé làm một chuyện gì đó luôn nói rất chi tiết, tình huống không chi tiết như vậy chính là có lệ hoặc là lừa gạt bé. Thiệu Dương sau khi làm nóng xe xong gọi điện thoại cho Trình Ninh, Trình Ninh mang Lai Lai xuống lầu lên xe. Thiệu Dương ngồi ở ghế lái, Trình Ninh thì mang theo Lai Lai chen chúc cùng đám quả cầu lông. Tất cả mọi thứ trông không có gì khác biệt so với thời điểm đến, bầu không khí khá hài hòa. Nhưng ngay khi xe đi được một đoạn, Lai Lai đột nhiên "Ah!" Một tiếng: "Con, con biết tại sao cậu nói bất bất sự!" "Là 'bất lịch sự'." Trình Ninh theo bản năng sửa chữa. "Đúng vậy! Bất lịch sự!" Lai Lai nói: "Bởi vì, chú Thiệu ăn, nước miếng, cậu!" Trình Ninh: "..." Thiệu Dương: "..."
Tiểu Đường Bánh Chương 100: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 10 Bấm để xem Nhờ Lai Lai tặng cho cậu của bé một cái hố thật sâu, mà Trình Ninh ngượng quá thật lâu không dám nói chuyện với Thiệu Dương, ngay cả lúc thỉnh thoảng không cẩn thận tầm mắt giao nhau, anh cũng lập tức né tránh. Xấu hổ, quả thực rất xấu hổ. Nếu không phải bởi vì đường đi hơn phân nửa, mắt thấy sắp đến Lợi Phong, anh đã ôm đứa cháu trên tay nhảy xuống xe. Anh không nhớ đã bao lâu mình đã không xấu hổ như vậy. Thiệu Dương lái xe đến bãi đậu xe ngầm của mình, trước khi xuống xe thì thầm: "Tôi lấy vali xuống trước, lát nữa cậu kéo vali, tôi ôm Lai Lai." Lai Lai sau khi "nói ra lời kinh người", đợi nửa ngày cũng không đợi được tiếng phụ họa, vì thế trong hoàn cảnh yên tĩnh dựa vào Trình Ninh ngủ thiếp đi -- có thể là nghĩ vấn đề dùng não quá độ, cũng có thể là ăn quá no, mà trong xe lại ấm áp. Trình Ninh nói: "Vẫn là anh kéo vali đi, tiểu tử này rất nặng." Thiệu Dương nghe vậy cũng không nói gì, sau khi xuống xe lấy vali ra đứng ở một bên, liền mở cửa xe ở ghế sau. Lúc này Trình Ninh vừa mặc quần áo ấm cho Lai Lai xong, Thiệu Dương thấy bé mặc không sai biệt lắm, nói: "Nào Lai Lai, chú Thiệu ôm cháu vào phòng nha." rồi đưa tay bế đứa bé ra. Tiểu tử Lai Lai này đừng nhìn mới năm tuổi, đã khoảng bốn mươi cân, một tiểu mập mạp, mà Trình Ninh, mặc dù không tính là đặc biệt gầy yếu, nhưng tuyệt đối không phải là người rắn chắc cỡ nào, vừa nhìn đã biết không có bao nhiêu khí lực. Thiệu Dương ôm Lai Lai: "Lai Lai, chú Thiệu bế cháu ra nha." Trình Ninh há miệng, ngẫm lại vẫn là xuống, đóng cửa xe kéo rương đi theo phía sau Thiệu Dương. "Vì sao lúc ôm đứa nhỏ còn phải nói trước một tiếng?" Trình Ninh sau khi lên thang máy, nhịn không được hỏi Thiệu Dương. Trên thực tế trước kia anh cũng từng thấy qua có người làm như vậy, nhưng vẫn không rõ có phải là có nguyên nhân gì đặc thù hay không. "Thế hệ trước nói đứa nhỏ còn quá nhỏ, một khi ngủ thiếp đi lại có người đột nhiên ôm nó đi, còn không nói với nó một tiếng liền rất dễ làm cho đứa nhỏ kinh hãi. Đứa trẻ giật mình không phải là có khả năng gây sốt cao, vì vậy trước khi bế nó đi, chúng ta phải nói với bé rằng chúng ta sẽ bế bé đi. Còn có một cách nói khác là, vừa sợ hãi liền có thể đem hồn rơi xuống. Tất nhiên điều này là mê tín dị đoan hơn, vì vậy tôi nghĩ rằng lời trước đáng tin cậy hơn." Thiệu Dương thấy trong thang máy ấm áp, cởi mũ Lai Lai ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé. "Anh còn có kinh nghiệm hơn tôi, tôi đều là mù nuôi bé." Trình Ninh nhỏ giọng nói: "Nhưng mà anh nói có đạo lý, xem ra sau này tôi cũng phải chú ý nhiều hơn một chút." "Tôi biết cũng không nhiều, đều là trước kia khi bà nội tôi còn sống nghe bà nói." Thiệu Dương nói xong thang máy đi lên lầu một, sau khi hắn đi xuống đi thẳng tới tổng đài, tính cho người lấy thẻ phòng cho Trình Ninh. Hắn hỏi Trình Ninh: "Phòng giường cỡ lớn thuận tiện hay phòng hai giường đơn thuận tiện?" "Giường lớn đi, Lai Lai ngủ tương đối thích lộn xộn, tôi sợ chính bé ngủ sẽ lật xuống đất." "Tôi thấy bé ở nhà là tự mình ngủ một cái giường mà." Thiệu Dương nhớ rõ trong phòng nhỏ nhà Trình Ninh có một cái giường nhỏ, thoạt nhìn còn có người ngủ. "Giường trong nhà tôi thấp và có hàng rào bảo vệ. Có thể anh không nhận thấy, bởi vì vào ban ngày khi bé xuống giường, bé đã mở hàng rào." Trình Ninh cười nói: "Cứ là giường lớn đi, cám ơn." "Phòng giường lớn tầng mười hai còn không?" Thiệu Dương hỏi nhân viên của tổng đài. "Còn có ba gian." Nhân viên công tác cười nói xong tò mò nhìn trong ngực Thiệu Dương: "Trợ lý Thiệu, đứa nhỏ này là ai vậy? Thật dễ thương." Ngủ trong lòng Thiệu Dương ngoan ngoãn, lông mi dài như cánh quạt nhỏ. "Lấy cho tôi phòng gần phòng tôi." Thiệu Dương nói: "Đứa bé này là cháu tôi." "Đứa cháu này của cậu bộ dạng thật giống bác sĩ Trình." Quản lý bộ phận an ninh hơn ba mươi tuổi một cựu chiến binh, tên là Phương Trung Hàn, bình thường quan hệ với Thiệu Dương không tệ, thuộc loại trò đùa gì cũng có thể đùa giỡn, lúc này vừa vặn ở gần đó, nghe vậy liền nói: "Cậu xác định không phải là mình loạn trèo chứ Thiệu Dương?" "Tôi chỉ ngẫu nhiên trèo thôi, nếu có năng lực thì anh cũng trèo một cái đi." Thiệu Dương cười nói, gọi Trình Ninh đang xấu hổ: "Đi thôi, đặt Lai Lai lên giường trước để bé ngủ thoải mái hơn." "Ừm." Trình Ninh kéo vali đi theo bên cạnh Thiệu Dương, trong đầu kỳ quái hiện lên câu nói kia của Thiệu Dương. Lấy cho tôi phòng gần phòng của tôi. Chuyện Thiệu Dương ở tầng mười hai anh biết, hai lần trước đến Lợi Phong đều nghe Hồng Hải nói qua. Nhưng anh vẫn chưa lên tầng mười hai. * * * Tầng mười hai toàn bộ đều là phòng giường cỡ lớn xa hoa, ngoại trừ căn phòng Thiệu Dương ở – phòng kia của Thiệu Dương là đặc biệt theo sở thích của hắn mà trang trí, bên trong không chỉ có giường còn có tatami, ba phòng hai sảnh, giống với căn nhà trong thành phố của hắn. Thiệu Dương định dứt khoát để cậu cháu Trình Ninh đến chỗ hắn, nhưng lại cảm thấy có chút quá đường đột. Lúc trước anh Hải trực tiếp mời bác sĩ Trình vào ở là vì mèo, vậy hắn có thể có nguyên nhân gì chứ? Đưa Lai Lai đặt lên giường lớn, Thiệu Dương gọi điện thoại cho Hồng Hải: "Anh Hải, em đến phòng anh lấy hai cái thảm nha." Hồng Hải sửng sốt: "Lấy thảm? Cậu lấy tấm thảm nào?" Thiệu Dương nói. "Bác sĩ Trình ở phòng giường lớn, không phải cậu ấy còn mang theo đứa bé sao, vạn nhất ban đêm rơi dưới gầm giường thì sao? Thảm phòng em không thích hợp để sử dụng bên giường, thảm bên phòng anh thì được." Hồng Hải còn tưởng chuyện gì, nghe vậy nói: "Cậu không phải có thể đi vào sao? Cần cái gì thì tự mình đi lấy, chuyện này còn cố ý gọi điện thoại, cậu nhàn rỗi thật." Thiệu Dương vui vẻ: "Biết rồi, không phải là do em sợ Giản tiên sinh nhà anh ghen sao, phải báo cáo một chút." Giản Ngọc Xuyên vừa vặn ở bên cạnh nghe được, cười nói: "Không có việc gì, lúc này tôi để ý nhất là ở chỗ tôi, còn lại cậu tùy ý, đều dọn sạch cũng không thành vấn đề." Thiệu Dương hỏi: "Giản lão gia tử thế nào rồi?" Giản Ngọc Xuyên nói: "Cũng không sao. Lớn tuổi, luôn luôn có một số vấn đề về sức khỏe, nhưng nói chung là vẫn ổn." Thiệu Dương lại nói thêm hai câu, cũng nhắc tới bọn nhóc Bưởi vẫn tốt, để cho hai vợ chồng Hồng Hải yên tâm, sau đó liền cúp điện thoại. Trình Ninh từ trong phòng vệ sinh đi ra, nói với Thiệu Dương đang cầm điện thoại di động. "Tôi đi xem bọn nhóc Bưởi là được rồi, anh nếu có việc có thể đi bận rộn trước." Thiệu Dương nói: "Tôi đi lấy chút đồ, lát nữa lại đây." Phòng Hồng Hải có mấy tấm thảm, còn đặc biệt dày đặc biệt mềm mại, Thiệu Dương tìm hai người đem những thứ này chuyển đến phòng Trình Ninh ở. "Đây là.." Trình Ninh hoảng sợ, hưng sư động chúng như vậy chính là làm gì? "Ban đêm ngủ phía nào? Đặt thảm ở phía bên kia, để tránh Lai Lai thực sự rơi xuống." Thiệu Dương nói: "Nếu không cứ để sang một bên này đi, lát nữa đem ghế quý phi bên kia chuyển tới đây, như vậy có thể an toàn hơn một chút." "Không cần, không cần, như vậy là rất tốt, quá phiền toái anh." "Được rồi, tôi mang theo bọn Phì Chanh đi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi. Nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, hoặc đi thẳng qua gõ cửa cũng được, tôi ở phòng bên cạnh." "Được." Trình Ninh nghĩ thầm anh cũng quá chu đáo rồi. Bất quá đêm nay hẳn là anh không cần đi tìm Thiệu Dương nữa chứ? Cơm cũng ăn xong, chỗ ở cũng sắp xếp xong, hình như không có việc gì.
Tiểu Đường Bánh Chương 101: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 11 Bấm để xem Trình Ninh thấy Lai Lai ngủ rất ngon, bên kia không có thảm đặt hai cái gối ôm, sau đó liền đi tắm rửa. Lúc trước cùng đi chơi nước, tuy rằng anh không xuống nước, nhưng thứ nhất là khẩn trương, thứ hai bị những du khách khác chơi nước bắn tung tóe, cho nên vẫn phải tắm rửa thật kỹ -- ở trong phòng tắm chỉ lo lắng Lai Lai, anh chỉ là xối sơ lung tung vài cái. Lai Lai cảm giác ngủ hơi nóng, xoay người, đá rơi chăn nhỏ. Bé gặp phải gối ôm, liền đem chân mập mạp đặt trên gối ôm tiếp tục ngủ. Bé mơ thấy mình đang ngồi trên một con vịt bơm hơi đang trôi dạt về phía trước với những con sóng. Ồ lên! Ồ lên! Nước ấm áp xông lên người, thoải mái đến mức không muốn về. Cậu của bé ở bên cạnh đi theo bé, chụp ảnh cho bé, mà chú Thiệu của bé thì che chở bé, không cho bé chết đuối. Bé hạnh phúc đến nỗi bé cảm thấy nhiệt độ nước dường như đang trở nên mát mẻ hơn? Lai Lai cảm giác không thích hợp lắm, lại trở mình. Vì thế Trình Ninh tắm rửa xong, sau khi thay áo ngủ đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Lai Lai gây họa. Rõ ràng lúc anh vào phòng tắm giường này vẫn tốt, đồ trên giường màu trắng cũng sạch sẽ, bản đồ màu vàng nhạt ở trên rốt cuộc là từ đâu tới? Trình Ninh nhìn kỹ, quần Lai Lai quả nhiên ướt đẫm. "Tiểu tử thúi con thật đúng là muốn đem cậu con vào chỗ chết mà" Trình Ninh đỡ trán, lập tức khom người chọc cháu trai không biết mơ thấy cái gì mà rối rắm nhíu lông mày nhỏ: "Nào, tỉnh tỉnh, Lai Lai? Thức dậy đi." "A, không có ai đủ." Lai Lai mơ mơ màng màng nói xong lại lật một chút, triệt để lật đến chỗ khô ráo. Trình Ninh sợ tới mức vội vàng cởi hết quần ướt và quần lót cho bé, đắp chăn lại, quần áo ướt đưa vào phòng vệ sinh. Vốn còn nói không phiền toái Thiệu Dương đâu, lần này thì xong rồi. * * * Sau khi Thiệu Dương trở về phòng cũng không vội tắm rửa, chỉ là rót một ly rượu vang đỏ rồi mang ra ban công chậm rãi thưởng thức. Hắn còn có chút không ngủ được, hơn nữa tâm tình không hiểu sao rất tốt. Cảm giác ngày hôm nay trôi qua rất vui vẻ, cũng không biết có phải là bởi vì mang theo Lai Lai chơi một buổi chiều hay không, cư nhiên khó có được cảm giác buông lỏng, mà còn mới mẻ. Bằng không mỗi ngày đều là những chuyện kia, cảm giác qua bao nhiêu ngày đều giống như một ngày. Thiệu Dương đang suy nghĩ ngày mai có muốn hay không cũng mang Lai Lai đi chơi nước. Lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Thiệu Dương từ trong gương cửa thấy trình Ninh, mở cửa liền hỏi: "Làm sao vậy?" Trình Ninh vuốt ve cổ mình, lời còn chưa nói ra đã đặc biệt ngượng ngùng. Anh chỉ chỉ vào phòng kia của mình, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Vẫn là phiền toái anh tự mình đến xem đi." Thiệu Dương đặt ly rượu lên tủ, đóng cửa đi tới phòng Trình Ninh. Sau đó hắn nhìn thấy Lai Lai ngủ rất ngon, bản đồ trên chăn cũng rất sảng khoái. Nếu có thể xem nhẹ một mảng lớn màu vàng, cảm giác tiểu hài nhi này thật đúng là rất giống thiên sứ. Thiệu Dương nhịn không được cười cười: "Có thể là ban ngày chơi nước mệt mỏi nên ngủ quên đi, không sao, lát nữa tôi sai người tới đổi một bộ khăn trải giường khác." Trình Ninh gật gật đầu: "Xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho anh. Một năm rồi bé không tè dầm nên tôi không nghĩ đến." Thiệu Dương khoát tay: "Thật không có gì. Cậu chờ một chút, tôi đi lấy một cái chăn nhỏ tới ôm bé đi, bằng không lát nữa đổi đồ không tiện." Trình Ninh nói xong, chờ Sau khi Thiệu Dương đi ra ngoài, anh đi sờ nệm, phát hiện ngay cả nệm cũng ướt. Cũng không biết đây là bao nhiêu nước tiểu. Thiệu Dương ôm Lai Lai đi, Lai Lai vẫn ngủ ngon như trước, giống như không có việc gì. Ngược lại ba người đến hỗ trợ đổi giường cùng nệm quả thực giày vò một chuyến. Chủ yếu là nệm trên giường lớn một người không có cách nào đổi, cho nên tổng cộng phải có ba người cùng nhau đổi. * * * Trình Ninh ngồi ở chỗ Thiệu Dương, đã không biết nên biểu đạt tâm tình đau lòng của anh lúc này như thế nào. Ngẫm lại những vấp ngã sau khi nhận được hơn một năm trước, anh có chút trầm mặc. "Muốn uống một ly không?" Thiệu Dương hỏi. "Không được. Tửu lượng của tôi không tốt." Trình Ninh thở dài một tiếng, cười nói: "Cảm ơn." "Bình thường đều là một mình cậu chăm sóc Lai Lai sao?" Thiệu Dương đặt Lai Lai đặt lên chiếu tatami, cũng không sợ ồn tới Lai Lai, hơn nữa có chút khoảng cách, Lai Lai ngủ ngon hẳn là không nghe được thanh âm của bọn họ, cho nên hắn hỏi một câu hỏi vẫn luôn có chút tò mò. "Ừm, Lai Lai không có người thân nào khác ngoài tôi." Trình Ninh nhìn Lai Lai nói: "Chị tôi sinh xong chưa đầy năm tháng đã đi, chết vì tai nạn giao thông. Chị ấy tự mình mở một cửa hàng nhỏ, bán chút đồ tươi sống, chính là buổi sáng khi chị ấy đi mua đồ.. anh biết đó, rạng sáng ít xe, có tài xế lái xe rất nhanh, không quan tâm." "Còn ba bé thì sao?" "Bởi vì đối phương hoàn toàn chịu trách nhiệm, cho nên công ty bảo hiểm bồi thường một số tiền. Anh rể tôi.. anh nghĩ xem một người đàn ông có thể để cho một người phụ nữ vẫn đang cho con bú phải một mình đi mua hàng vào lúc hai giờ sáng. Sau khi nhận được tiền bồi thường, không bao lâu anh ta đã lấy tiền bồi thường và kết hôn với một người khác. Vốn dĩ anh ta không quan tâm nhiều đến Lai Lai, ngay khi vợ mới kia của hắn vừa vào cửa, tình cảnh Lai Lai càng không tốt, động một chút liền bị đánh. Bất quá lúc ấy hắn còn không đồng ý đem Lai Lai cho tôi nuôi dưỡng, nếu không phải bởi vì bọn họ phát hiện Lai Lai có vấn đề về ngôn ngữ." "Tôi nghe cũng ổn mà, chỉ là vấn đề phát âm, sau khi sửa lại cũng tốt hơn nhiều." Thiệu Dương cảm thấy Lai Lai rất tốt, vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu. Chính là có đôi khi bất thình lình nói một câu bạo kích có chút làm cho người ta chịu không nổi.. Ví dụ như ăn nước miếng hay gì đó ^. ^. "Đó là bởi vì sau đó tôi đã đưa bé đi phẫu thuật. Dây thanh quản của bé không giống người bình thường, sau khi phẫu thuật xong bây giờ mới tốt hơn nhiều. Chỉ có một số thói quen khi phát âm cần phải được sửa chữa, bác sĩ nói muốn sửa chữa hoàn toàn có thể mất vài năm, nhưng kiểu gì cũng sẽ tốt." "Vậy ba nó hoàn toàn mặc kệ nó sao?" "Vừa nghe nói phẫu thuật tiêu tiền, ba nó không cần suy nghĩ liền đem quyền nuôi dưỡng cho tôi." Trình Ninh nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Lai Lai tràn đầy đau lòng: "Lúc trước ở chỗ tôi, lúc anh chọn bản vẽ không phải chọn quyển 'Đừng nóng vội, từ từ đến' sao? Đó là chủ đề mà người mẹ luôn khuyến khích con cái của mình, vì vậy bé mới không muốn đọc nó." "Xin lỗi." Thiệu Dương không nghĩ tới còn có chuyện này. "Không phải lỗi của anh nói xin lỗi làm gì, hẳn là tôi phải xin lỗi anh mới đúng. Vừa mời anh ăn một bữa cá dưa chua, xoay người liền thả cháu ngoại đi tiểu trên giường ở chỗ của anh." "Đã nói không sao." Thiệu Dương nói: "Chúng ta xem như là bằng hữu phải không? Bạn bè có thể không cần phải khách khí." "Được rồi, vậy lần sau mời anh uống canh dê." "Vậy phải qua một đoạn thời gian." "Tại sao?" "Gần đây ăn thật tốt." Thiệu Dương nhẹ nhàng lắc lắc chén rượu, cười nhìn Trình Ninh một cái nói: "Độc thân, sợ bổ." Trình Ninh: "..."
Tiểu Đường Bánh Chương 102: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 12 Bấm để xem Trình Ninh đỏ mặt trở lại phòng mình, soi gương hơn nửa ngày. Anh không biết vì sao mình lại đỏ mặt, rõ ràng Thiệu Dương chỉ nói thật mà thôi. Độc thân, sợ bổ. Có gì sai không? Không có gì sai với điều đó cả! Nhưng anh lại cảm thấy xấu hổ, anh còn cảm thấy trong cơ thể máu huyết không yên. Chẳng lẽ là bởi vì trong mắt Thiệu Dương có vẻ trêu chọc? Trình Ninh yên lặng xoay người dùng nước lạnh rửa mặt, quyết định bình tĩnh. Lúc này Lai Lai mông trần ngủ một hồi, đột nhiên giật mình, ngồi dậy, dụi mắt nức nở, kêu lên: "Cậu~" "Ơi!" Trình Ninh đáp một tiếng, từ trong toilet đi ra ngồi xuống bên cạnh Lai Lai: "Tiểu tử thúi, tỉnh rồi sao?" "Vì sao con, không mặc, quần?" Lai Lai hỏi. "Con còn không biết xấu hổ hỏi." Trình Ninh nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ: "Con tè dầm con biết không? Đi tiểu thành một mảng rất to. Vừa rồi chú Thiệu Dương của con gọi người đem nệm đều thay rồi." "Cậu gạt người!" Tiểu tử thúi cúi đầu nhìn con gà con, sau đó kẹp chặt hai chân: "Con không đi tiểu!" "Ừm hừ, con không đi tiểu, con tè dầm. Còn có phải lừa con hay không, ngày mai con hỏi chú Thiệu của con là biết." Trình Ninh kéo Lai Lai một phen: "Nếu đã tỉnh thì đứng lên tắm rửa đi, cậu thay cho con bộ đồ ngủ gấu nhỏ con thích nhất có được không?" - Tốt! Trong phòng không lạnh, Lai Lai mông trần nắm tay Trình Ninh đi vào phòng tắm. Trình Ninh điều chỉnh nhiệt độ nước, đem thân thể Lai Lai tắm rửa sạch, sau đó quấn khăn tắm ôm lên giường. Toàn thân Lai Lai bị bao bọc, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ: "Cậu khí lực thật nhỏ. Chú Thiệu ôm, ôm con, không giống cậu, mặt đỏ lên, còn thở hổn hển." Trình Ninh im lặng: "Rõ ràng là con quá mập có được không? Hơn nữa, cậu rõ ràng là nóng." Thiệu Dương khí lực lớn thì sao? Sức mạnh lớn có liên quan gì đến anh chứ? Trình Ninh chọc chọc vào bụng cháu trai, mặc cho bé bộ đồ ngủ gấu nhỏ bé thích nhất. Tinh thần của thằng nhóc thúi tốt hơn một chút, sau khi ngủ một giấc liền muốn ăn. * * * Trình Ninh cảm thấy quá muộn, cũng không thích hợp để cho đứa nhỏ ăn cơm, ngay tại siêu thị trực tuyến của Lợi Phong đăng ký một ID sau đó mua hai hộp sữa. Theo lý thuyết đi gõ cửa Thiệu Dương thuận tiện hơn, nhưng anh thật sự không muốn phiền toái Thiệu Dương nữa, hơn nữa anh phát hiện người dùng mới đăng ký kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần điền vào thông tin trên bảng điều hành, lại thêm số điện thoại di động, dùng mã xác minh xác minh một chút rất nhanh có thể đăng ký tốt, hơn nữa lúc rời khỏi Lợi Phong dựa vào thẻ tay tiêu trừ ID, sau này lại đăng ký là được. Thẻ tay là của Thiệu Dương, cho nên hai hộp sữa chỉ cần một xu, Trình Ninh luôn cảm thấy lại nợ Thiệu Dương nhân tình. Cho nên thật sự muốn mời Thiệu Dương uống canh dê sao.. Trình Ninh thật rối rắm ^~^ Lai Lai còn rất thích uống sữa, uống một hộp rưỡi, còn lại nửa hộp Trình Ninh uống. Sau khi uống xong, hai cậu cháu nằm trên giường, một người rất sảng khoái, một người siêu mệt mỏi. Buổi sáng Trình Ninh dậy sớm, ban ngày lại lăn qua lăn lại, lúc này chỉ muốn ngủ, nhưng Lai Lai lại không muốn ngủ. "Cậu, cậu nói chú Thiệu, ngủ chưa?" Lai Lai nói: "Con nhớ chú Thiệu." "Ngủ đi, đã trễ như vậy khẳng định ngủ rồi." Trình Ninh nhắm mắt lại, nửa mơ mơ màng màng nói: "Con cũng đi ngủ sớm một chút, sau khi tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy chú ấy." "À.." Lai Lai căn bản không buồn ngủ, mở to mắt nhìn đèn tường trong chốc lát, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, Trình Ninh cũng ngủ say. Anh cho rằng Lai Lai an tĩnh như vậy, cũng sẽ dần dần ngủ, nhưng trên thực tế Lai Lai cũng không có ngủ. Tiểu tử này lặng lẽ cầm lấy điện thoại di động, sau đó mở khóa điện thoải mở WeChat -- bé nhớ rõ, cậu có Wechat của chú Thiệu. Nhưng bé không biết nhắn tin thì sao? Lai Lai đột nhiên nghĩ bé có thể bày tỏ tình cảm. Vì thế sáng sớm hôm sau, Thiệu Dương đứng lên xem điện thoại di động liền phát hiện có ba tin nhắn Wechat mới, đều là Trình Ninh gửi. Bất quá nội dung nhìn thế nào cũng có chút không đúng. Trình Ninh: Muốn anh. GIF Trình Ninh: Ngủ chưa? GIF Trình Ninh: Đến đây thôi! GIF Thiệu Dương nhướng mày nhìn nửa ngày, nhìn thế nào cũng không giống trình Ninh gửi tin nhắn, nhéo nhéo trán rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên môi hắn mang theo một nụ cười. Rèm cửa thông minh chậm rãi kéo ra, hắn nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, một mặt ấm áp. Tâm tình không tự chủ được tốt lên. * * * Thiệu Dương trả lời tin nhắn cho Trình Ninh: Chào buổi sáng, hai người còn đang ngủ sao? Hôm nay nếu không có gì, tôi sẽ mang Lai Lai đến công viên nước chơi một lúc, tôi thấy bé rất thích nước. Thiệu Dương: Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu đồng ý. Trình Ninh ngủ ngon, nghe thấy điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, nửa mở nửa mắt ra tìm điện thoại di động. Anh thấy điện thoại di động đang ở chỗ Lai Lai, vỗ vỗ Lai Lai nói: "Lai Lai, đưa điện thoại cho cậu một chút." Một buổi sáng liên tiếp vang lên tin nhắn Wechat, đừng nói là ai tìm anh có chuyện gì đó. Lai Lai bình thường thức dậy rất sớm, cho dù không dậy nổi, buổi sáng cũng ngủ rất nông, kêu hai tiếng liền tỉnh. Nhưng tối hôm qua bé chờ Thiệu Dương trả lời Wechat cho bé, không đợi được, rất muộn mới ngủ được, lúc này mệt đến mức căn bản kêu không tỉnh. Trình Ninh thấy thế nửa ngồi dậy, vừa ngáp vừa sờ trán Lai Lai. Thấy cháu trai không nóng, chỉ ngủ rất say, anh vừa lấy điện thoại di động, vừa nhìn chiếc đồng hồ nhỏ bên cạnh. Anh vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, mùa đông chính là thời điểm tốt để lười biếng, khó có được lúc anh không cần đi bệnh viện. Anh cũng không muốn từ trong chăn đứng lên.. Mẹ ơi! Trình Ninh "..." Thoáng cái hoàn toàn ngồi dậy. Lai Lai lại dám thừa dịp anh ngủ vụng trộm gửi Wechat cho Thiệu Dương? Lần này anh hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, trả lời Thiệu Dương. Thật ngại quá, tin nhắn là tối hôm qua Lai Lai phát loạn. Lúc đó tôi đã ngủ thiếp đi, bé tỉnh lại không ngủ được, phỏng chừng là muốn tìm anh chơi mới gửi tin nhắn cho anh. Thiệu Dương: Ừm, đoán được. Khoảng thời gian đó chúng ta mới chia tay không bao lâu, khả năng cậu nghĩ về tôi cũng không lớn. Trình Ninh: . Trước kia sao không phát hiện Thiệu Dương người này hình như rất ngứa đòn? Trình Ninh im lặng nhìn cháu trai bị chọc trong chốc lát còn không dậy được: "Tiểu tử thúi, mau rời giường!" Lai Lai không muốn dậy, giường ở đây rất thoải mái. Bé giống như con lợn nhỏ lại chui vào trong chăn, cuối cùng đem chính mình cuộn thành một quả bóng. Trình Ninh chiếu theo chỗ cao nhất chọc chọc: "Nếu không đứng lên lát nữa cũng không có bữa sáng a." Trong nháy mắt lộ ra đầu dưa nhỏ: "Chú Thiệu, dậy rồi à?" Trình Ninh chua xót nói: "Dậy rồi." Lai Lai nhanh chóng ngồi dậy; "Cậu, hôm nay con còn, có thể cùng chú Thiệu, chơi nước sao?" Trình Ninh đem quần áo sạch sẽ đưa tới; "Hẳn là có thể đi. Bất quá con phải chờ chú Thiệu có thời gian mới được." Lai Lai gật đầu thật mạnh: "Được!" Thiệu Dương rửa mặt xong cũng muốn ra ngoài ăn sáng, vừa lúc ở bên ngoài gian phòng Trình Ninh nghe được thanh âm Lai Lai, liền dứt khoát gõ cửa: "Trình Ninh, dậy chưa?" Trình Ninh đáp một tiếng: "Dậy rồi." Lai Lai lạch bạch chạy tới mở cửa nói: "Chú Thiệu sớm~" Thiệu Dương khom lưng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn: "Lai Lai cũng dậy sớm thế. Cậu con đâu?" Lai Lai theo bản năng chỉ chỉ giường, kết quả phát hiện bên giường cũng không có người. Bé ngây người nói: "Vừa rồi." Thiệu Dương cười: "Vậy cậu con không có ở đây, chú Thiệu có thể hỏi con một vấn đề không?" Lai Lai gật đầu, nói: "Có thể nha." Thiệu Dương: "Cậu con có bạn trai hay bạn gái không?" Lai Lai: "Không đâu. Chú Thiệu, có thể làm bạn trai của cậu, cậu con không?" Thiệu Dương cười cười không nói gì, mà Trình Ninh đang chuẩn bị đánh răng trong toilet cách một bức tường thì thất thần bôi sữa rửa mặt lên bàn chải đánh răng.
Tiểu Đường Bánh Chương 103: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 13 Bấm để xem Lai Lai không nói dối, Trình Ninh quả thật không có bạn trai. Chẳng những không có bạn trai, còn chưa đứng đắn yêu đương bao giờ. Lúc còn đi học ngược lại có không ít người theo đuổi Trình Ninh. Trình Ninh bộ dạng thanh tú, tính cách lại tốt, quả thực khiến người ta thích. Nhưng lúc đó anh tập trung học, có thời gian lại phải làm việc chăm chỉ, ngủ không đủ giấc, căn bản là không có thời gian yêu đương. Sau đó, anh tốt nghiệp trường với tuổi nhỏ nhất lớp và sau khi tích lũy được một số kinh nghiệm, anh đã tự mở một bệnh viện thú cưng với số tiền tiết kiệm mà ba mẹ để lại cho anh. Nhưng lúc này anh lại có Lai Lai. Cho dù anh xem Lai Lai như bảo bối, nhưng trong mắt của đại đa số người, Lai Lai là vướng bận. Mặc dù một số người cảm thấy bản thân anh không tệ, nhưng khi họ nhìn thấy anh mang theo một đứa trẻ, còn dự định tiếp tục mang đứa trẻ này theo, về cơ bản đều đã nhượng bộ lui binh. Hầu hết mọi người sẽ cảm thấy, bây giờ chi phí nuôi dạy một đứa trẻ cao như thế, làm sao hai người sống thoải mái được? Hơn nữa, có con cũng không thể có sớm như vậy, ngay cả thế giới hai người cũng không được hưởng. Trình Ninh cũng biết tình huống của mình, dần dà cũng không vội tìm bạn đời. Dù sao anh cũng không thể mặc kệ Lai Lai, anh cũng không có ý định tìm một người "vợ" không đáng tin cậy. Vốn dĩ Lai Lai đã rất nhạy cảm, anh không thể để cho Lai Lai bị tổn thương gì nữa. Đúng vậy, không thể. Nhưng Thiệu Dương.. Tại sao lại hỏi câu hỏi đó? Trình Ninh nhịn không được quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm Lai Lai kể chuyện xưa. "Chú Thiệu Dương, vậy, cuối cùng tiểu hạt giống, thế nào rồi?" Lai Lai ôm cổ Thiệu Dương, mềm mại hỏi. "Cuối cùng hạt giống nhỏ nảy mầm, sau đó phát triển thành một cây hoa hướng dương rất lớn. Sóc nhỏ gọi những người bạn tốt của nó đến ăn hạt hướng dương. Chúng không đói vào mùa đông nữa." Thiệu Dương vuốt ve đầu Lai Lai, quay đầu hỏi Trình Ninh: "Lát nữa chúng ta ăn gì?" "Trình Ninh?" Thiệu Dương phát hiện ánh mắt Trình Ninh có chút phiêu phiêu. Giống như đang nhìn hắn, nhưng hình như cũng không phải đang nhìn hắn, quái lạ. "Ồ, làm sao vậy?" Trình Ninh vô ý thức cắn cắn môi, vừa lúc đối diện với ánh mắt thân thiết của Thiệu Dương: "Có vấn đề gì không?" "Không phải tôi có vấn đề gì." Thiệu Dương bật cười, "Tôi cảm thấy, có phải miệng cậu không thoải mái hay không. Tôi thấy cậu từ khi ra khỏi phòng tắm luôn luôn liếm môi, sau đó cau mày." Hơn nữa màu môi tựa hồ cũng không giống trước kia. "A, không có việc gì, có thể bị dị ứng gì đó, lát nữa hẳn là có thể tốt." Thật ra là dùng sữa rửa mặt có vị thuốc Đông y đánh răng quá chua, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục. May mắn, sau đó anh đã nhổ ra ngoài, nhưng nói ra cũng thật xấu hổ. "Xác định không cần đến bệnh viện kiểm tra sao?" Thiệu Dương hỏi. "Ừm, không cần." "Được, vậy nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi biết, không cần khách khí với tôi." Thiệu Dương nắm tay Lai Lai: "Lát nữa Lai Lai muốn ăn cái gì?" "Chú Thiệu ăn cái gì, cháu ăn cái đó." Lai Lai nói, lại quay đầu nhìn Trình Ninh một cái: "Cậu, miệng cậu, sao lại đỏ bừng?" "Cậu không có việc gì." Trình Ninh vỗ vỗ bả vai nhỏ của bé: "Lai Lai, xuống tự mình đi, con nặng như vậy, đừng để chú Thiệu Dương ôm con nữa. Chú Thiệu lát nữa còn phải đi làm việc." "A.." Lai Lai thất vọng bĩu môi. "Không sao, chút trọng lượng này tôi còn ôm được." Thiệu Dương xoa xoa đầu Lai Lai: "Đúng không?" "Vâng!" * * * Lai Lai mỉm cười ngọt ngào. Mà Trình Ninh đột nhiên chậm lại bước chân. Anh nhìn thấy Thiệu Dương ôm Lai Lai vừa kể chuyện xưa vừa đi, đột nhiên hiểu được vì sao Lai Lai lại thích Thiệu Dương. Bởi vì dường như không có người ôm Lai Lai như vậy, cũng không có người mang bé cùng chơi nước như Thiệu Dương, còn kể chuyện xưa. Để cho Lai Lai phát âm chính xác hơn, anh đều để cho bé tự mình đọc, không đúng mới có thể sửa. Nhờ vậy Lai Lai ngược lại có khả năng đọc rất tốt, nhưng tương ứng, Lai Lai có thể vẫn thiếu sự cưng chiều mà một số trẻ em ở độ tuổi này nên có. Anh quan tâm tới Lai Lai đều là ở một ít chi tiết sinh hoạt, ví dụ như Lai Lai muốn ăn cái gì, hoặc là có lạnh hay không, nóng hay không nóng. Những thứ khác, đặc biệt là học tập và một số thói quen đặc biệt nghiêm ngặt. Có lẽ nên học hỏi kinh nghiệm từ Thiệu Dương? Làm sao anh lại có thể cảm thấy người đàn ông này rất biết cách chăm sóc trẻ con? Trình Ninh vừa đi vừa nghĩ, không biết ở trong mắt người khác, lúc ba người bọn họ đi cùng một chỗ, đặc biệt giống một nhà ba người. Trình Ninh giống như "người mẹ" nghiêm khắc kia, còn Thiệu Dương giống như "người cha" cưng chiều đứa nhỏ. Bữa sáng vẫn ăn bên cạnh phòng trò chơi của mấy nhóc bóng lông, Trình Ninh cũng cố ý nhìn mấy quả bóng lông nhỏ ngày càng hoạt bát trước khi ăn cơm -- chúng rất tốt, không có phản ứng bất lợi nào đối với vắc xin. Theo lý thuyết Trình Ninh đã có thể đi rồi, nhưng Hồng Hải không mở miệng này, Thiệu Dương cũng không có. Trình Ninh đáp ứng Hồng Hải sẽ ở Lợi Phong hai ngày, còn nữa anh ở đây Lai Lai đi theo còn có thể chơi nước, dứt khoát cũng không đề cập đến chuyện về nhà. Về phần Thiệu Dương, hắn tự nhiên là có tính toán của riêng hắn. * * * Thiệu Dương sau khi ăn cơm xong đi tuần tra toàn bộ khách sạn một vòng, chưa đến trưa đã đem chuyện bận rộn gần như làm xong. Hắn lại đi theo Lai Lai dùng cơm trưa với Trình Ninh, ba người lại đi công viên nước. Lúc này đây, không riêng gì Lai Lai mà ngay cả Trình Ninh cũng xuống nước. Ban đầu là không thể lay động được, đi theo đến khu vực nước nông của hồ bơi có độ dốc, kết quả không để ý tiến vào chỗ nước cao đến thắt lưng, lúc phản ứng lại một trận váng đầu, đã được Thiệu Dương đỡ lấy. "Đừng lo lắng, tôi kéo cậu, khẳng định sẽ không để cho cậu bị chìm." Thiệu Dương một bên nắm lấy phao bơi của Lai Lai không cho bé chạy loạn, một bên nắm lấy tay Trình Ninh: "Hay là cậu nhắm mắt lại?" "Tôi, tôi vẫn nên lên đi." Trình Ninh chân đều mềm nhũn, bất giác nắm lấy tay Thiệu Dương, nắm chặt lấy. Anh hoảng hốt muốn chết, nhưng hôm nay công viên nước du khách vẫn không ít, anh phải cố gắng bình tĩnh một chút để tránh dẫn tới bị vây xem. "Cậu! Cậu xấu hổ." Lai Lai làm mặt quỷ với mái tóc đen ướt đẫm: "Có chú Thiệu giúp cậu, không sợ!" "Chính con không sợ là được, tôi, tôi vẫn lên bờ là được rồi." Mẹ kiếp, sao mà chân không di chuyển được! Anh ngược lại buông tay a! "Làm sao vậy?" Thiệu Dương cảm giác nắm tay mình đột nhiên trở nên chặt chẽ hơn. "Anh, anh có thể dìu tôi một chút không?" Trình Ninh nhỏ giọng nói với Thiệu Dương, anh cảm thấy nói ra lời này thật xấu hổ, nước chỉ ngập đến thắt lưng mà anh đã choáng váng rồi! "Được, cậu đừng lo lắng, thực sự không sao." Thiệu Dương phát hiện sắc mặt Trình Ninh cũng không đúng, dứt khoát ôm eo Trình Ninh: "Đi thôi." Có lẽ lai Lai cũng phát hiện vấn đề của cậu bé tương đối nghiêm trọng, bị đẩy phao bơi vào bờ cũng không nói lời nào. Trên bờ có chỗ nghỉ ngơi, được cung cấp chút đồ ăn, nhưng lúc này người quá đông, lại không có ghế trống, Thiệu Dương nghĩ tốt nhất là cho Trình Ninh uống chút gì nóng nên dẫn anh đi. Đến quầy bán hàng, anh gọi một ly sữa ấm và một ly nước ngô nóng, một ly cho Lai Lai, một ly đặt vào tay Trình Ninh: "Cậu thấy khỏe hơn chưa?" Trình Ninh chống lại đôi mắt đen kia, hơi chậm chạp gật đầu. Chỉ cần lên bờ là được rồi, lên bờ, tâm sẽ không còn hoảng loạn nữa. Không đúng, vẫn có chút hoảng hốt, đặc biệt là khi nhìn thấy Thiệu Dương cười với anh, luôn cảm thấy tim có chút không bình thường. Trình Ninh cầm ly yên lặng quay đầu, đột nhiên phát hiện rất nhiều nhân viên công tác đang nhìn anh, còn mang theo một chút tươi cười hữu hảo. Quay đầu lại, còn nữa? "Cậu, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Lai Lai liếm đi một vòng râu sữa quanh miệng, tò mò đánh giá trái phải. "Khụ, không có gì." Trình Ninh đột nhiên phản ứng lại, thì ra là tay Thiệu Dương vẫn còn ở trên thắt lưng anh!
Tiểu Đường Bánh Chương 104: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 14 Bấm để xem Thiệu Dương cũng không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của Trình Ninh, chẳng qua lúc lên bờ Trình Ninh còn có chút run rẩy, cho nên hắn mới ôm eo Trình Ninh. Sau đó lấy đồ uống, hắn nhìn Trình Ninh uống, tâm tư cũng không đặt ở trên tay kia. Nếu không phải vì nhìn thấy nụ cười trêu chọc của cấp dưới, phỏng chừng hắn thật sự không biết sẽ ôm đến khi nào, dù sao cũng không có ghế, bọn họ liền đứng bên cạnh quầy bán hàng, đứng rất gần. Nhưng cũng chính vì vậy, Thiệu Dương phát hiện ra một tin tức đặc biệt quan trọng, đó chính là tai Trình Ninh đỏ hồng. Trình Ninh nhất định là phản ứng lại, nhưng anh cái gì cũng không nói, cũng không tránh thoát khỏi hắn. Anh chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng uống một ngụm ngô ngọt. Điều này nói rõ cái gì? Cái này! Nói! Có! Hi vọng! Thiệu Dương hỏi: "Hiện tại cảm giác thế nào?" Trình Ninh gật gật đầu: "Tốt hơn nhiều, cám ơn." Vừa vặn bên cạnh có người rời đi, Thiệu Dương trực tiếp nhẹ nhàng ấn Trình Ninh lên ghế: "Cậu ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi. Tôi sẽ lấy khăn tắm cho cậu." Trình Ninh phát hiện có chút lạnh. Thực tế, công viên nước rất ấm áp, những người khác trông khá tốt, chỉ mình anh bắt đầu run rẩy khi lên bờ. Mặc dù thời gian này đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn một chút khó chịu. Lúc Trình Ninh còn đang đi học thì mùa đông ra ngoài phát tờ rơi, có lần bị cảm lạnh, còn gặp phải bạn ngồi cùng bàn bị viêm phổi. Hai người thân thể không tốt cùng nhau ho khan. Về sau bà ngồi cùng bàn đã khỏi hẳn, nhưng còn anh thì lại bị ho. Chữa mãi không khỏi, bệnh tật ở một mức độ nào đó còn sót lại căn nguyên, sau đó anh luôn sợ lạnh lạnh hơn người khác. Anh luôn lo lắng Lai Lai sẽ bị cảm, có khi là vì điều này. Thiệu Dương vốn nghĩ mua khăn tắm, nhưng ở đây bán khăn tắm đều là cỡ bình thường, bao lấy nửa người trên còn phải lộ eo, hơn nữa chưa giặt. Ngẫm lại trong nhà Trình Ninh dọn dẹp sạch sẽ như vậy, Trình Ninh khẳng định cũng là người thích sạch sẽ, vì thế hắn dứt khoát đề nghị đi ngâm suối nước nóng. "Suối nước nóng?" Trình Ninh biết suối nước nóng bên Lợi Phong đặc biệt nổi tiếng, nhưng thoạt nghe vẫn có chút sững sờ. Chủ yếu là hồ nước nóng đối với anh mà nói cũng không cạn. Anh không thích tụ tập dưới nước cùng nhau.. "Đúng vậy, tìm một căn phòng có nhiệt độ thích hợp ngâm một chút, đối với cậu giảm bớt căng thẳng cũng có lợi." "Nhưng Lai Lai thì làm sao bây giờ? Có thể thằng bé cảm thấy nhàm chán." Xin lỗi cháu trai, lúc này phải bán con! "Tôi chọn cái này bé hẳn là sẽ thích." Thiệu Dương nói: "Đi thôi, đi thử một chút, nếu như vẫn cảm thấy rất khó tiếp nhận, vậy tôi cam đoan sẽ không bao giờ kéo cậu xuống nước nữa, trực tiếp đưa cậu trở về nghỉ ngơi." "Vậy.. Được rồi." Trình Ninh cũng không phải không muốn vượt qua sợ hãi đối với nước, hơn nữa Thiệu Dương cũng là hảo tâm, cự tuyệt tựa hồ cũng không thông tình hợp lý. Hơn nữa ôn tuyền bình thường cũng chỉ sâu khoảng sáu mươi centimet? Cùng lắm thì lại choáng váng một chút, dù sao hôm nay cũng mất mặt rồi! "Chú Thiệu, vậy không phải chúng ta, chơi không được rồi?" Lai Lai ngẩng lên khuôn mặt nhỏ hỏi. "Sao có thể như vậy được? Nếu chú đã đồng ý chơi với con cả buổi chiều, chắc chắn sẽ mang con đi chơi. Chúng ta đi ngâm suối nước nóng một lát, để cậu con giảm bớt căng thẳng một chút được không?" "Tốt!" * * * Thiệu Dương nói suối nước nóng là suối cá chữa bệnh, bên bọn họ có dịch vụ hồ bơi mở, ngoài ra còn có phòng nhỏ có thể cho thuê theo giờ. Lúc này người thuê tương đối nhiều, Thiệu Dương liền mang theo Trình Ninh và Lai Lai đi thuê phòng nhỏ trị liệu cá. Mặc dù hồ bơi này nhỏ hơn hồ bơi mở, nó có một ngăn riêng biệt, nên riêng tư hơn. Đương nhiên vẫn phải nộp một xu, bởi vì phòng nhỏ trị liệu cá vốn là tiêu dùng thêm, hơn nữa Thiệu Dương phải quẹt thẻ mới có thể hiển thị trên tin tức thời gian này có khách. "Wow! Cậu nhìn kìa, rất nhiều cá!" Lai Lai vốn cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng vừa nhìn thấy đàn cá nhỏ trong ao trong nháy mắt hưng phấn lên: "Chú Thiệu Dương, chú có thể, vớt được không?" "Không thể nha, bất quá con có thể ngồi vào." Thiệu Dương nói xong đem Lai Lai chậm rãi bỏ vào trong ao: "Lát nữa chúng nó sẽ đến cắn con, nhưng không đau, chỉ hơi ngứa." "Hi hi, chúng nó sợ chạy mất." Lai Lai vui vẻ, sau khi ngồi xuống hai bàn tay mập mạp không ngừng nắm lấy. "Ngày hôm qua đã định dẫn thằng béy tới chơi, nhưng hôm qua chúng ta ở công viên nước chơi xong trong hồ bơi này còn có người, cho nên không tới." Thiệu Dương một chân bước vào ao, nói với Trình Ninh: "Có muốn vào thử xem không?" "Được, được." Trình Ninh cắn cắn môi: "Anh, anh ngàn vạn lần đừng cười nha, kỳ thật tôi vẫn có chút khẩn trương." "Những người sợ nước như cậu thực sự rất hiếm, chết đuối nhiều lần?" Thiệu Dương rất tự nhiên vươn tay ra. "Ừm. Lần cuối cùng thiếu chút nữa mạng nhỏ không giữ được, cho nên trong lòng còn sợ hãi. Nhưng nước ấm thực sự là tốt hơn một chút." Trình Ninh chỉ do dự một lát sau liền đặt tay lên tay Thiệu Dương: "Cám ơn." "Không cần khách khí." Thiệu Dương nói: "Cảm giác này cũng rất tốt." "Ừ?" Trình Ninh sửng sốt: "Cảm giác gì?" "Cảm giác nắm tay." Thiệu Dương vẩy nước lên mặt Lai Lai, cười nói: "Hình như sau khi trưởng thành tôi còn chưa nắm tay ai." Trình Ninh: "..." Cảm ơn anh đã giữ thể diện cho tôi, tôi biết là tôi không dám buông tay ==. Lai Lai nghiêng đầu nhìn xem: "Cậu, chú Thiệu Dương nói, nói, làm bạn trai cậu." Trình Ninh trên mặt nóng lên: "Lai Lai con không được nói bậy, chú Thiệu của con khi nào nói lời này?" Lai Lai cảm thấy mình không nói bậy, vội vàng hỏi Thiệu Dương: "Chú Thiệu, cháu là nói bậy, nói bậy sao? Không phải các chú, lớn, người lớn nói, không.. Không.. Không mặc định, là thừa nhận?" Trình Ninh im lặng: "Là 'không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận." Lai Lai gật đầu thật mạnh: "Đúng! Đúng là nó. Buổi sáng, buổi sáng, chú Thiệu Dương cũng không có, nói không." Thiệu Dương: "Đúng không? Vậy chú đã nói gì?" Lai Lai rối rắm mặt bánh bao suy nghĩ một hồi lâu: "Chú hỏi con, cậu có bạn trai, hoặc bạn gái không. Con nói không, chú Thiệu, chú, làm bạn trai của cậu, sau đó chú liền, chú liền cười, không nói không được." Thiệu Dương cười cười: "Lai Lai, trí nhớ và logic này của con thật mạnh. Nhưng con đoán sai, chú không phải là bạn trai của cậu con." Lai Lai "Ồ" một tiếng, thất vọng bĩu miệng cúi đầu. Trình Ninh lúng túng buông tay ra: "Cái kia, tiểu hài tử nói lung tung, anh đừng để ý." Thiệu Dương nói: "Không có gì, Lai Lai rất đáng yêu." * * * Lai Lai ngồi yên lặng ở đó, vài con cá nhỏ đã bắt đầu cắn bé. Bé cảm thấy có chút ngứa ngáy, theo lý thuyết rất thú vị, nhưng lại không cao hứng nổi. Ngay cả hồ bơi trôi dạt và đường trượt nước lớn cũng không muốn chơi. Trình Ninh cũng có chút buồn bực. Vốn lúc xuống ao còn khẩn trương, lần này lực chú ý cũng không biết chạy đi đâu. Dù sao khẩn trương cũng không còn, chính là cảm thấy trong lòng có chút tắc nghẽn, không thoải mái lắm, nhưng anh lại nghĩ không rõ anh có cái gì không thoải mái. Thiệu Dương nói rõ ràng là sự thật, anh ấy quả thật không phải bạn trai anh. Thật là gặp quỷ mà. Cá nhỏ bắt đầu dần dần vây quanh, chỉ là lúc này Trình Ninh cùng Thiệu Dương mỗi người có tâm sự, cũng không có cảm giác được trên người có biến hóa gì. Trong phòng ngắn ngủi yên tĩnh một chút, thẳng đến khi Thiệu Dương đột nhiên lại dịch xuống, tựa cổ vào đài vây của ôn tuyền. Thiệu Dương không tráng kiện như vậy, nhưng cũng không quá gầy, thuộc loại người mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo có thịt. Hắn rất tự nhiên cong hai tay, nhắm mắt lại, đặt khuỷu tay ở hai bên đài vây của ôn tuyền. Khuỷu tay của hắn cách mặt Trình Ninh thật gần, nếu cánh tay này duỗi ra, nhất định sẽ đụng phải Trình Ninh, hoặc là thoạt nhìn tựa như đem Trình Ninh nửa che ở trong ngực. Nhưng mà hắn đem cánh tay cong lên, hơn nữa lúc đặt lên đài vây lại trùng hợp kém một chút không đụng phải Trình Ninh. Trình Ninh quay đầu lại có thể nhìn thấy cơ bắp của Thiệu Dương, còn có thể nhìn thấy ngũ quan thập phần anh tuấn kia. Người này đang nghĩ gì vậy? Giống như muốn ngủ thiếp đi, lại giống như không ngủ. Trình Ninh bất tri bất giác nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi người bên cạnh đột nhiên hỏi: "Đẹp sao?" Rõ ràng Thiệu Dương vẫn nhắm mắt lại, Trình Ninh lại sợ tới mức vội vàng quay đầu lại: "Tôi.. Tôi.." Thiệu Dương lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Trình Ninh, cười nói: "Rốt cục tôi cũng biết vì sao lúc đi học luôn có người thích khi dễ.. Một người bạn cùng lớp." Sau đó liền một bước ra khỏi ao. "Rầm rầm!" Một tiếng, nhóm cá nhỏ tan ra lại tụ tập, Trình Ninh tại chỗ ngây ngốc. Cái gì bắt nạt bạn cùng lớp? Trình Ninh hoàn toàn quên mình còn ngâm mình trong nước, trong đầu đều là dấu chấm hỏi. Lai Lai hỏi: "Cậu, chú Thiệu Dương, có phải hay không, không muốn dẫn cháu chơi đùa nữa?" Trình Ninh nói: "Hẳn là không phải. Chú ấy có thể bận việc gì đó. Hơn nữa cho dù chú Thiệu Dương không mang con chơi, con cũng có thể đi chơi cầu trượt. Cậu ở bên cạnh nhìn con, được chứ?" Lai Lai "Ồ" một tiếng, nhìn về phía cửa. Lúc Thiệu Dương đi đã đóng cửa lại, ở trong phòng nhỏ trị liệu cá đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa. Lai Lai trong lòng có chút khổ sở, quay đầu nói với Trình Ninh: "Cậu, con muốn đi tìm chú Thiệu Dương." Trình Ninh cũng không biết có nên đi tìm hay không, nhưng vẫn là từng chút đi tới. Sau khi đứng lên vừa nhìn sóng nước, quả nhiên lại bắt đầu choáng váng, cũng may vừa nhấc chân là có thể bước ra. Anh vội vàng kéo Lai Lai rời khỏi ôn tuyền, đã thấy Thiệu Dương mang theo một cái khăn tắm đặc biệt lớn đi vào. Thiệu Dương trực tiếp mở khăn tắm khoác lên người Trình Ninh: "Sao lại không ngâm nữa?" Trình Ninh hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt giúp anh khoác khăn tắm đặc biệt tự nhiên: "Anh đi lấy khăn tắm cho tôi?" Thiệu Dương cười nói: "Nếu không thì sao? Vào nước vào cũng run, ra khỏi nước cũng run, vẫn là quấn một chút tốt hơn." Trình Ninh: "..." Tác giả nói: Lai Lai: Bé là người sẽ nhanh chóng có "mợ", bé nhỏ nhất, bé có lý, hừ hừ!