Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 19 Chương 83: Đôi mắt đó rất đen, rất sáng 2 Bấm để xem Giản Ngọc Xuyên kiên trì bò lên trên, chỉ chốc lát sau đã bò lên cành cây. Hắn vươn tay ra: "Tiểu Vân Đoàn, đến đây, đến đây." Phì Chanh ngu ngốc đặt Tiểu Vân Đoàn lên cành cây, với sức nặng của Giản Ngọc Xuyên thì không thể leo lên cành cây này được, nhất định sẽ gãy. Nhưng nếu Tiểu Vân Đoàn đi tới thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Cũng may Tiểu Vân Đoàn cách thân cây không tính là xa, Giản Ngọc Xuyên vừa gọi nó liền chậm rãi đi tới. Giản Ngọc Xuyên cẩn thận lấy tay ôm nó vào trong ngực, suy nghĩ một chút, cứ như vậy ôm chính mình không cách nào đi xuống. Trừ khi.. "Tránh ra một chút." Giản Ngọc Xuyên một tay ôm Tiểu Vân Đoàn, một tay ôm thân cây hướng xuống dưới nói. "Cậu định làm gì?" Hồng Hải luôn cảm thấy Giản Ngọc Xuyên có thể điên rồi. Đây là một cây cổ thụ, vị trí Giản Ngọc Xuyên đứng cách mặt đất ít hơn bốn năm mét. Nghe có vẻ không cao, nhưng chỉ có những người muốn nhảy xuống độ cao như vậy mới biết, trên thực tế, không thấp chút nào! "Anh Hải, nếu không để tôi đi lấy thang đi?" Một nhân viên bảo vệ nói. "Chậc, phiền toái." Giản Ngọc Xuyên dứt lời, hắn tiếp đất bằng một cú xoay nửa vòng đẹp mắt! Hắn một tay chống đỡ một tay ôm Tiểu Vân Đoàn, động tác nhanh nhẹn giống như đại hiệp có thần công cái thế ^. ^ À, hình như tay bị gai đâm rồi. Hồng Hải há hốc miệng: "Cậu không sao chứ?" Giản Ngọc Xuyên đem Tiểu Vân Đoàn đặt vào trong ngực Hồng Hải: "Có thể có chuyện gì? Mù khẩn trương." Hồng Hải: Tôi mẹ nó mới không có khẩn trương! Chỉ là tim đập đột nhiên tăng nhanh một lát mà thôi, cậu dán vàng lên mặt mình à? Bất quá tư thế rơi xuống đất thật mẹ nó đẹp trai a a a.. Giản Ngọc Xuyên vẫy vẫy tay, dùng một loại ánh mắt đặc biệt vi diệu nào đó nhìn hắn, người đang tại chỗ bất động: "Đi đi, sững sờ chỗ này làm gì?" Hồng Hải đuổi theo: "Tay cậu bị sao vậy?" Giản Ngọc Xuyên cau mày: "Hẳn là bị gai đâm vào rồi, trở về rồi nói sau." Hắn quanh năm ngồi văn phòng, cũng không làm việc nặng nhọc gì, cho nên da trên tay cũng không thô, trèo lên cây đâm một chút cũng không có gì lạ. Hồng Hải ôm Tiểu Vân Đoàn: "Cảm ơn." Giản Ngọc Xuyên hỏi: "Cho người làm bánh sầu riêng chưa?" Hồng Hải nói: "Làm xong, cơm nước xong lại ăn. Hôm nay khách sạn có một đôi cưới, nghe nói buổi tối bắn pháo hoa, lát nữa nếu cậu không có việc gì có thể đi dạo quanh hồ Kính Tiên." Giản Ngọc Xuyên thật sự không biết còn có việc này, hỏi Hồng Hải: "Anh có đi không?" Hồng Hải nói: "Đến lúc đó nói sau." * * * Trên thực tế, cách một đoạn thời gian lại có bắn pháo hoa. Hai năm gần đây điều kiện sống của mọi người ngày càng tốt hơn, rất nhiều người tổ chức đám cưới đồng thời dứt khoát nghỉ ngơi. Anh ở đây một năm phải nghênh đón rất nhiều cặp đôi mới, còn có tổ chức sinh nhật. Tuy rằng không phải mỗi nhóm đều sẽ bắn pháo hoa, nhưng đây là nơi hiếm hoi mà anh có thể bắn pháo hoa mà không bị hạn chế, thỉnh thoảng anh có thể nhìn thấy chúng, cũng không cảm thấy cái này có cái gì đẹp mắt. Giản Ngọc Xuyên cũng không nói gì nữa, sau khi trở về thừa dịp phục vụ nhân viên phục vụ dọn thức ăn ngồi dưới ánh đèn khều gai. Có hai cái tương đối lớn đã khều ra, nhưng còn có hai cái nhỏ hắn khều mãi không được! Hắn vốn không phải là người có nhiều kiên nhẫn, làm trong chốc lát đem đầu ngón tay đổ mồ hôi cũng không khều được ra ngoài, nhất thời nóng nảy, hướng phòng ăn hô to: "Hồng Hải! Đến giúp tôi chút!" Hồng Hải hỏi: "Làm gì?" Giản Ngọc Xuyên đi qua: "Còn có hai cái gai tôi thật sự không khều ra được, anh giúp tôi." Hồng Hải: "..." Năm phút sau, Hồng Hải trừng mắt nhìn Giản Ngọc Xuyên với khuôn mặt thối hoắc, sau đó siêu hung dữ nắm lấy tay Giản Ngọc Xuyên bắt đầu mắng mỏ. Mẹ nó đánh nhau đánh không lại còn chưa tính, cá cược còn thua! Hồng Hải trừng mắt nhìn ngón tay trắng nõnt của Giản Ngọc Xuyên bắt đầu tìm gai, Giản Ngọc Xuyên liền cười tủm tỉm nhìn xoáy tóc của Hồng Hải. Hồng Hải có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Giản Ngọc Xuyên, làm cho anh có chút không được tự nhiên. Vì thế anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn: "Một đại lão gia mà sao tay lại nhỏ như tiểu cô nương?" Giản Ngọc Xuyên đại gia tựa lưng vào sofa: "Không tốt sao? Có thể dịu dàng vuốt ve anh." Hồng Hải vung tay Giản Ngọc Xuyên ra: "Cậu tự khều đi!" Giản Ngọc Xuyên cười giữ chặt tay Hồng Hải: "Hồng Hải, tôi nghiêm túc đấy, hai chúng ta thật sự không thể thử sao?" Hồng Hải xoay người, vừa lúc thấy ánh mắt Của Giản Ngọc Xuyên chăm chú nhìn mình. Không biết tại sao, đôi mắt đó rất đen, lại còn sáng như vậy. Hồng Hải bất tri bất giác nhìn lại thật lâu, thẳng đến khi Giản Ngọc Xuyên bên miệng lộ ra nụ cười, anh mới hậu tri hậu giác thở dài một tiếng nói: "Để tôi cân nhắc." Giản Ngọc Xuyên đáp một tiếng: "Được." Hoạt động pháo hoa buổi tối Hồng Hải và Giản Ngọc Xuyên rốt cuộc không đi, bởi vì có quá nhiều người đi, cảm giác còn rất ồn ào. Vì thế hai người sau khi ăn cơm tối lại thêm một bữa tráng miệng 'nặng mùi' (sầu riêng í ạ), mỗi người tự trở về phòng riêng ngủ. Hồng Hải cũng không hỏi Giản Ngọc Xuyên khi nào đi, anh tắm rửa xong nằm trên giường, xuất thần nhìn điện thoại di động. Kỳ thật trong khoảng thời gian này cùng Giản Ngọc Xuyên ở chung, anh cũng phát hiện ra một số vấn đề. Ví dụ như Giản Ngọc Xuyên tuy rằng nhìn như phi thường lấy bản thân làm trung tâm, nhưng kỳ thật lại biết suy nghĩ cho người khác. Còn nữa, kỳ thật điều kiện của tiểu tử này ở các phương diện đều không tệ, mà hình như anh cũng sẽ không thật lòng chán ghét ở chung cùng người này. Cho nên nội tâm anh tương đối mâu thuẫn, chung quy vẫn là bởi vì đêm đó bị.. "Meo meo!" Phì Chanh trong lồng uất ức nhìn Hồng Hải. "Câm miệng lại!" Hồng Hải trừng mắt: "Anh nhóc nói, nhóc phạm sai lầm phải đóng cửa nhà giam nhỏ để phạt. Khi nào nhóc nghĩ thông suốt mới thả nhóc ra!" "Meo meo meo.." Phì Chanh nâng mặt bánh lớn kêu. Hồng Hải chỉ coi như không nhìn thấy. Anh khép lại tấm chăn nhỏ cho quả cầu lông nhỏ đang ngủ trên ghế quý phi bên giường anh. Phì Chanh cảm thấy chua xót xoay người, đưa mông về phía Hồng Hải. Hồng Hải nhìn cũng không nhìn tiểu tử này, mở khóa điện thoại di động, gửi cho Giản Ngọc Xuyên một tin nhắn: "Ngủ chưa? Chưa ngủ ra uống hai ly."
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 20 Chương 84: Tán tỉnh qua màn hình LED Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 21 Chương 85: Có phải theo đuổi được rồi không 1 Bấm để xem Vốn một bộ phận nhân viên của Lợi Phong nhìn thấy Giản Ngọc Xuyên tự mình chọn một phòng để dọn ra ngoài, còn đoán không ra giữa ông chủ nhà mình và Giản Ngọc Xuyên rốt cuộc là tình huống gì. Bây giờ mọi người hiểu, hóa ra là Giản Ngọc Xuyên đang theo đuổi ông chủ của họ. Đó là một điều mới mẻ. Ở Lợi Phong làm việc lâu, ai không biết ông chủ bọn họ là người ngoài miệng đầy dâm ngữ, trong lòng sạch sẽ như xà phòng? Những người như vậy không phải là dễ dàng theo đuổi. Lại nói tiếp Giản tiên sinh này cũng là một người kiên nhẫn, một đêm hai vạn tám ngàn tám một gói chính là một tháng, có thể thấy là quyết tâm muốn đuổi theo người đến tay. Một số người thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để cung cấp cho Giản Ngọc Xuyên một trợ giúp. Không có cách nào, ăn rất nhiều bỏng ngô của người ta, không thể ăn không. "Ai, bữa trưa hôm nay sao lại phong phú như vậy?" Lợi ích của Lợi Phong luôn tốt, bữa trưa hai món mặn, nguyên liệu tươi mới, hương vị cũng tốt, trong ngành dịch vụ được coi là hiếm. Nhưng nhân viên tổng đài Lâm Trường Hân phát hiện hôm nay không chỉ có hai món mặn nguyên bản, mà mỗi người còn được tặng một phần bốn loại trái cây hỗn hợp cắt cùng một gói thịt bò khô! "Tôi nghe trưởng phòng bếp nói Giản tiên sinh cho thêm." Quản lý lễ tân xoa xoa tay: "Thật hy vọng anh ấy nhanh chóng theo đuổi được anh Hải của chúng ta, như vậy sau này có thể thêm hoa quả!" "Tại sao anh Giản đột nhiên thêm trái cây và thịt bò khô cho chúng ta?" Lâm Trường Hân khó hiểu hỏi: "Trước đó không phải ba hai ngày đã có bỏng ngô ăn sao?" "A, cậu thế mà ngay cả cái này cũng không biết? Chuyện này đều truyền khắp nơi.. À, hôm qua cậu nghỉ." Một nhân viên đã tận mắt chứng kiến sự thật nói: "Không giờ hôm qua, anh Giản tỏ tình với anh Hải trên màn hình LED bên ngoài tòa nhà chính của chúng ta, nhìn này! Tôi có một bức ảnh ở đây." Nhân viên lật ảnh ra cho Lâm Trường Hân xem "Không ít người nhìn thấy. Sau đó, có lẽ anh Hải cảm thấy ảnh hưởng không tốt? Để cho bộ phận kỹ thuật Triệu Thanh Hiên nhanh chóng thay thế. Kết quả Triệu Thanh Hiên đổi thành cái này. Nghe nói lời này là của anh Hải, trang trí là do cậu ta tự mình thêm." Một bức ảnh khác. "Ha ha ha ha ha ha, sao thấy giống phát thức ăn cho chó vậy?" Lâm Trường Hân nói: "Hải Ca không đánh chết Triệu Thanh Hiên sao?" "Tôi nghe nói anh Hải mắng cậu ấy một trận, nhưng trận mắng này thật đáng giá. Anh Giản đã gửi cho cậu ấy một hồng bao cực lớn, mà chúng ta còn đi theo được nhờ, đó là bữa ăn tối ngày hôm nay." Quản lý lễ tân nói: "Tôi cũng nghe anh Giản nói tất cả các nhân viên của Lợi Phong đều có phúc lợi mới sau khi anh ấy theo đuổi anh Hải thành công." "Ah! Vậy thì mỗi ngày tôi phải cầu nguyện một chút, để anh Hải nhanh chóng sa lầy." Lâm Trường Hân cười hì hì nói xong vừa quay đầu, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất: "Hải, Hải ca?" Phía sau mặc áo phông và đội mũ cao bồi, người tà tà tựa vào ghế ăn không phải là Hồng Hải sao? "Bình thường chiếu cố đám nha đầu các cô vô ích, không có lương tâm." Hồng Hải trừng mắt nhìn đám nhân viên: "Muốn tôi sa lầy phải không?" "Hắc hắc.." Lâm Trường Hân cắn đũa cười ngây ngô. Biết ông chủ là một con hổ giấy, vì vậy cô không thực sự sợ hãi. Chỉ là có một chút lúng túng. "Một giờ rưỡi chiều sẽ có một đoàn du lịch đến từ núi Trường An. Người trong đoàn này đều là khách quý, lát nữa ăn xong các cô trở về đều lên tinh thần một chút." Hồng Hải nói: "Lúc nói chuyện bát quái đều cho tôi chút tâm nhãn." "Yên tâm đi, anh Hải, Thiệu trợ lý đã dặn dò rồi." Quản lý nói: "Bộ phận lễ tân của chúng tôi và bộ phận phòng khách cũng đã liên lạc, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng." "Ừm." Ánh mắt Hồng Hải nhìn lướt qua một vòng phòng ăn. Từng người một, thấy anh nhìn qua tất cả đều quay đầu đi. Nghĩ anh không thấy họ đang nghe lén sao? Giản Ngọc Xuyên là một tên khốn! Dám ở chỗ anh mua chuộc lòng người! Cúi đầu nhìn móc khóa sầu riêng đá quý được đặt làm thủ công trong tay, Hồng Hải nhéo nhéo trán. * * * Buổi sáng sau khi thức dậy không bao lâu anh liền nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh đặc biệt, vốn còn tưởng rằng là đồ anh mua cho Tiểu Vân Đoàn, không nghĩ tới là móc khóa. Một móc khóa sầu riêng nhỏ bằng vàng trắng lớn bằng đồng năm xu được khảm đá quý vàng, vòng chìa khóa cũng được khắc một vòng chữ cái.. JYC &HH. Tinh xảo vô cùng. Anh phát hiện tiểu tử Giản Ngọc Xuyên này lãng mạn hơn mình nhiều. Trước kia anh tặng Trịnh Nham cái gì cũng là mua đồ làm sẵn, Giản Ngọc Xuyên ngược lại, thứ nhất chính là đặt hàng loại độc nhất vô nhị này. Thật đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Hồng Hải trong miệng ngậm kẹo sầu riêng, nhấc vòng chìa khóa chiếu vào ánh mặt trời. Chưa kể, tâm tình người ta cũng không tệ ^. ^ Giản Ngọc Xuyên sáng sớm đã đi làm, Hồng Hải ăn cơm xong đi nhìn một nhà Quả Cam Nhỏ, vui mừng phát hiện nhóc Bưởi cùng Chanh bọn nó đều đã mở mắt ra -- tuy rằng lúc trước cũng có lúc mở ra, nhưng không giống như bây giờ mở to, hơn nữa bò cũng lưu loát hơn? Hồng Hải vội vàng chụp lại cảnh này gửi cho Giản Ngọc Xuyên. Gửi xong mới phản ứng lại, người trước tiên anh muốn chia sẻ kinh hỉ lại là Giản Ngọc Xuyên. Bất quá hắn lại nghĩ đến con mèo này dù sao cũng là "tài sản" của Giản Ngọc Xuyên, tựa hồ chia sẻ với Giản Ngọc Xuyên cũng không có gì lạ. Có lẽ Giản Ngọc Xuyên đang bận rộn, cũng không nhanh chóng trả lời tin nhắn. Hồng Hải đợi một lát không đợi được hồi âm cũng không để ý, lái xe mang theo Tiểu Vân Đoàn cùng Phì Chanh được "ra tù" đi ra ngoài dạo một vòng. Anh đến hiệu thuốc của Hứa Hằng Hiên một chuyến, bắt cóc Hứa Hằng Hiên đang bận rộn nấu thuốc nấu đến nỗi đầy một đầu mồ hôi ra nói chuyện một lát. "Xong rồi, nó đây thật sắp biến thành quả bóng rồi." Hứa Hằng Hiên vuốt ve lông Phì Chanh: "Không nhớ anh à?" "Meo meo!" Phì Chanh cọ cọ trong lòng Hứa Hằng Hiên: "Meo ô~" "Không phải hôm qua nó bị nhốt phòng tối sao, hôm nay mang ra hóng gió một chút. Cậu xem một chút có rảnh hay không, có rảnh liền để nó ở chỗ cậu ở một đêm, miễn cho nó về sau không nhận ra cậu." "Đùa giỡn cái gì vậy? Nó được chính tay tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, sao có thể chút thời gian như vậy liền không nhận tôi. Phải không Phì Chanh?" Hứa Hằng Hiên xoa xoa khuôn mặt bánh lớn của Phì Chanh: "Chờ ca ca bận rộn xong liền đón nhóc về ở một thời gian. Nhóc cũng phải nhớ rõ, sau này không thể khi dễ Tiểu Vân Đoàn." "Meo meo meo!" Phì Chanh ủy khuất nhìn Tiểu Vân Đoàn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Hồng Hải. "Tiểu Vân Đoàn rất đáng yêu, chỉ là có chút gầy. Đúng rồi, hay là cậu đợi một lát, tôi bận xong hai chúng ta cùng đi ăn tối?" "Không được, tôi còn có chút việc." Hồng Hải nhìn đồng hồ. "Có việc gì vậy? Này, sao tôi lại thấy hôm nay hình như cậu có chuyện vui vậy?" Hứa Hằng Hiên cười tủm tỉm nói: "Cậu thành thật nói mau, có phải muốn hẹn hò với Giản Ngọc Xuyên hay không?" "Hẹn hò cái búa, tôi muốn đi bệnh viện thú cưng." Giản Ngọc Xuyên sau khi xem qua nói Tiểu Vân Đoàn gầy, nhưng nhìn nó hình như không chỉ bốn năm tuần, có khi lớn hơn một chút. Vì vậy, anh định đưa nó đến bệnh viện thú cưng để xem xét cẩn thận lại, làm kiểm tra cá nhân sau đó xem được thì tiêm phòng cho nó luôn cho an toàn. Dù sao cũng không có việc gì, Hồng Hải định dẫn Tiểu Vân Đoàn đi khám. "Không có hứng thú, tôi nghe người ta nói tối hôm qua hai người phát thức ăn cho chó, còn tưởng rằng hôm nay sẽ đến bữa tối dưới ánh nến gì đó." Hứa Hằng Hiên buông Phì Chanh xuống đất: "Được, vậy cậu mau đi đi, tôi cũng phải đi vào tiếp tục nấu thuốc. Đơn đặt hàng như núi!" "Bận rộn thành như vậy có thời gian hầu hạ anh trai tôi sao?" Hồng Hải trêu. "Anh ấy đi công tác còn chưa trở về, tôi muốn hầu hạ cũng khó nha!" Hứa Hằng Hiên khoát tay áo, trở về.
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 21 Chương 85: Có phải theo đuổi được rồi không 2 Bấm để xem Hồng Hải nhìn bóng lưng bạn học cũ đều mang theo ai oán, nghĩ không ra, đến mức đó sao? Trước kia tần suất Trịnh Nham đi công tác so với anh trai anh còn cao hơn nhiều, hơn nữa chu kỳ còn đặc biệt dài, nhưng anh cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu như vậy. Chính là có đôi khi phiền não, cảm giác Trịnh Nham quá không coi trọng mình. Hiện tại ngẫm lại, đại khái anh đối với Trịnh Nham cũng đã sớm không để ý như ban đầu, dù sao khoảng cách có đôi khi sinh ra không phải là vẻ đẹp, mà là khoảng cách xa hơn. Hồng Hải đưa Tiểu Vân Đoàn lên xe, Phì Chanh lúc thì nhìn hiệu thuốc, lúc thì nhìn Hồng Hải, sau khi bị Hồng Hải gọi tên liền dứt khoát trở lại xe. Xem ra anh nó thật sự không có thời gian để trông chừng nó. Trên thực tế, nó không cần phải quan tâm! Nhưng mà quên đi, dù sao nó lưu lại cũng sẽ nhớ Quả Cam Nhỏ cùng bọn nhỏ. Hồng Hải lái xe đến chỗ bác sĩ Trình, kiểm tra cho Tiểu Vân Đoàn một chút. Bác sĩ Trình nhìn răng của Tiểu Vân Đoàn, nói Tiểu Vân Đoàn ít nhất được sáu tuần tuổi. Nó nhỏ như vậy hẳn là do suy dinh dưỡng, mai mốt bổ sung hẳn là có thể theo kịp. Hồng Hải thật lòng cảm thấy Tiểu Vân Đoàn có duyên với mình, liền theo đề nghị của bác sĩ Trình mua cho Tiểu Vân Đoàn một ít đồ ăn vặt bổ sung dinh dưỡng, sau đó lại hẹn thời gian tiêm vắc xin mới rời đi. Anh đi mua ổ mới cho Tiểu Vân Đoàn, còn có bát thức ăn mèo mới, chậu nước, cùng với cát mèo các loại, chỉ cần là thứ mèo cần anh đều mua -- chỗ bác sĩ Trình cũng có, nhưng anh cảm thấy không đẹp! Lần này Phì Chanh coi như ngoan, không đi khi dễ Tiểu Vân Đoàn. Nó và Tiểu Vân Đoàn đều ngồi ở ghế phụ, nó còn rất trượng nghĩa ngồi ở bên ngoài ngăn ngừa Tiểu Vân Đoàn rơi xuống. Tiểu Vân Đoàn cầm bánh quy mèo mềm mại, còn cẩn thận chia cho Phì Chanh một miếng. Phì Chanh thấy thế kéo tới ăn, xem như lĩnh tình này. "Phì Chanh nhóc ngồi xuống, đừng lúc nào cũng loạn động!" Hồng Hải lái xe rất tốt, chỉ thấy Phì Chanh đột nhiên đứng lên nhìn ngoài cửa sổ vỗ loạn một trận. "Meo Meo meo!" Phì Chanh vỗ cửa sổ kêu lên. "Được rồi, anh Hải mở cửa sổ cho nhóc." Hồng Hải mở cửa sổ ra một khe hở, để cho Phì Chanh ngắm cảnh. Phì Chanh thích nhất là mở cửa sổ để ngắm cảnh bên ngoài: "Này, nhóc muốn đi đâu? Quay lại!" Phì Chanh lại nhảy ra khỏi cửa sổ! Hồng Hải vội vàng dừng xe lại, ôm Tiểu Vân Đoàn đuổi theo. Phì Chanh chạy ngược lại, chạy về phía trước một quầy bỏng ngô? Quầy hàng nằm ngay lối vào một khu chung cư cũ. Mà Hồng Hải nhìn thấy bóng lưng ngồi xổm trước quầy hàng, đột nhiên biết vì sao Phì Chanh lại muốn chạy xuống xe. Giản Ngọc Xuyên mặc một chiếc áo gió màu đen ngồi xổm trước quầy bỏng ngô, giờ phút này đang ôm bỏng ngô vào trong ngực. Chiếc Porsche của hắn dừng cách đó không xa, chiếc máy làm bỏng ngô kiểu cũ màu đen cũng đồng thời lọt vào mắt Hồng Hải thực sự có chút đột ngột. Ông lão bán bỏng ngô kia thoạt nhìn ít nhất phải bảy mươi tuổi. Ông lão đầu tóc bạc trắng, gầy như que củi, đang nói gì đó với Giản Ngọc Xuyên. * * * Hồng Hải có chút tò mò, ma xui quỷ khiến thả chậm lại, nhẹ nhàng cước bộ. Anh dần dần đến gần hơn, sau đó anh nghe ông lão nói: "Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu mỗi ngày đến chăm sóc công việc kinh doanh của tôi. Mặc dù cậu không lên tiếng mỗi khi đến, nhưng tôi biết đó là cậu. Tôi đã bị mù trong nhiều năm, tuy đôi mắt này không sử dụng được, nhưng mũi và tai của tôi rất linh hoạt. Tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu không giống như những người khác." Động tác của Giản Ngọc Xuyên lấy bỏng ngô dừng một chút. Ông lão lại nói: "Cậu mỗi lần đến đều mua nhiều, còn cho tôi nhiều tiền như vậy. Lúc trước tôi cũng không dám nhận lung tung, nhưng hôm nay tôi có thể xác định chính là cậu. Cậu lấy lại tiền thừa đi, nếu cậu muốn ăn bỏng ngô, cậu cứ đến đây lấy. Tuy cậu nói những người luôn thích ăn. Nhưng tôi biết cậu mỗi lần mua nhiều là để chăm sóc công việc kinh doanh của tôi, nhưng chúng tôi không thể mỗi ngày lợi dụng lòng tốt của cậu. Lần trước cậu bảo Tam Mao lấy tiền của cậu đến chỗ tôi mua, hắn đều nói cho tôi biết. Thằng nhóc đó, cả nó và tôi đều sống trong cùng một sân, nên nó biết tôi." Ông lão nói xong lấy ra mấy tờ một trăm đồng từ trong túi quần áo Tôn Trung Sơn đã giặt đến trắng bệch: "Tôi cũng không nhớ được cậu lấy bao nhiêu túi, liền để lại một cái. Phần còn lại là ở đây. Cậu lấy lại đi." Giản Ngọc Xuyên ngồi xổm trên mặt đất, nhìn mấy tờ tiền giấy trước mặt không lên tiếng. Hồng Hải từ phía sau nhìn thấy lỗ tai của anh chàng này hình như hơi đỏ. Mà hành vi của anh đối với Giản Ngọc Xuyên lúc này lại có chút động dung nói không nên lời. Trách không được mỗi ngày đều tặng bỏng ngô cho nhân viên của Lợi Phong ăn. Bản thân Hồng Hải cũng không phát hiện bên môi mình mang theo nhiều thưởng thức, nụ cười sung sướng biết bao. Anh nhỏ giọng đi qua: "Ông à, ông nhận nhầm người rồi. Đây là lần đầu tiên chúng cháu đến mua bỏng ngô ở chỗ ông." Ông lão có chút sững sờ: "..." Giản Ngọc Xuyên trừng mắt nhìn Hồng Hải, ánh mắt đang hỏi: "Anh tới khi nào? Hồng Hải không để ý tới hắn, ôm lấy một túi bỏng ngô nói:" Ông ơi, ông nhanh cất tiền đi, cũng đừng để lát nữa lại làm mất. Cháu ở đây.. Vợ cháu bị câm, không nói được, ông đừng làm khó em ấy. Bỏng ngô chúng cháu đã lấy rồi, tiền cho ông ở trong hộp. " Ông lão không nhìn thấy, liền dứt khoát đặt một cái hộp sắt cũ kỹ bên cạnh bỏng ngô, mỗi lần khách đặt tiền vào bên trong, ông chờ khách nhân rời đi rồi mới cất tiền. Tuy rằng cũng có đôi khi gặp phải người không phúc hậu không cho tiền cầm bỏng ngô liền chạy, nhưng loại người này vẫn là rất ít, có thể một tháng cũng không gặp được một người. Giản Ngọc Xuyên trong ngực ôm bốn túi bỏng ngô, Hồng Hải trong tay cầm một túi. Trong hộp sắt có một trăm đồng được ông lão cầm trong tay, mà Hồng Hải còn đặt them hai mươi đồng -- có một tấm ván gỗ viết, túi nhỏ hai khối, túi lớn ba khối, Hồng Hải liền từ trong túi lấy ra một tờ tiền duy nhất. Trời xanh chứng giám biết bao nhiêu ngày anh đã không dùng tiền giấy. Ông lão nghiêng đầu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vạn nhất đưa tiền sai người khẳng định không được, vì thế ông gật gật đầu nói:" Được rồi, cám ơn cháu. " Ông run rẩy cất tiền đi, lại không chắc chắn ngửi ngửi mùi vị trong không khí. Hồng Hải lúc này dùng khuỷu tay đánh Giản Ngọc Xuyên:" Tiểu tử ngốc, sửng sốt cái gì? Đi thôi! " Giản Ngọc Xuyên liếc mắt nhìn Hồng Hải, dùng ánh mắt cảnh cáo anh. Hồng Hải ngoài miệng chiếm tiện nghi, tâm tình tốt không chịu nổi, gọi Phì Chanh:" Đi a, Phì Chanh, trở về ăn bỏng ngô! " Phì Chanh" Meo Meo"một tiếng đuổi theo, cực kỳ thông minh lên xe Hồng Hải. Giản Ngọc Xuyên đặt bỏng ngô lên ghế nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ ở phía trước khởi động, giống như đột nhiên hiểu được cái gì đó. Có phải theo đuổi được rồi không?
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 22 Chương 86: Đãi ngộ chính thức 1 Bấm để xem Sau khi hai người rời khỏi thành phố, tốc độ xe dần dần tăng lên. Nhưng Hồng Hải vẫn khống chế tốc độ khoảng tám mươi cây số mỗi giờ, dù trên đường không có nhiều người, anh cũng không lái quá nhanh. Nếu cứ như bình thường, khi không có ai, Giản Ngọc Xuyên sẽ lái nhanh trên cơ sở đảm bảo an toàn, nhưng hiện tại phía trước có Hồng Hải, hắn thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định đi theo Hồng Hải. Giản Ngọc Xuyên nghe nhạc, mở cửa sổ xe thổi gió, tâm trạng tuyệt vời không thể diễn tả. Hắn cảm giác người hắn tuy rằng ở trên xe của mình, nhưng hồn lại giống như bay đến trong xe Hồng Hải. Vừa nghĩ đến những gì Hồng Hải nói trước quầy bỏng ngô, hắn liền vui vẻ không chịu nổi. Một tháng tiền phòng này không vô ích! Bây giờ có vẻ như tiền đã đi vào túi của bạn trai tương lai của hắn. Trong chốc lát nếu Hồng Hải dám không thừa nhận, hắn liền đi tìm ông lão bán bỏng ngô nhờ làm chứng. Mặc dù ông lão mù mắt, nhưng nói đến chuyện hôm nay, ông nhất định sẽ có ấn tượng. Tâm trạng Hồng Hải cũng không tệ. Tuy rằng hồi tưởng lại lúc trước mình nói Giản Ngọc Xuyên là "vợ" rất xúc động, nhưng cũng không có cảm giác hối hận gì, ngược lại cảm thấy lúc đó rất kích thích, đặc biệt là khi nhìn thấy Giản Ngọc Xuyên xấu xa trừng anh còn không thể mở miệng phản bác, thật sự là cảm thấy toàn thân đều thoải mái. Khi xe lập tức chạy đến Lợi Phong, Hồng Hải chậm rãi dừng lại. Anh nhìn thấy xe của Giản Ngọc Xuyên ở phía sau xe anh cũng dần dần chậm lại. Anh dừng lại, thò đầu hô: "Lát nữa dừng xe ở chỗ tôi chứ?" Giản Ngọc Xuyên hô: "Được!" Bãi đậu xe độc quyền của Hồng Hải có tổng cộng năm chỗ đậu xe, xe của anh đậu ở đây có ba chiếc, bình thường có hai vị trí chủ yếu là trống rỗng. Hiện tại Giản Ngọc Xuyên lái xe đến chỗ đỗ xe ở Hồng Hải, vậy cũng chỉ còn một cái. Kỳ thật phòng tổng thống của Giản Ngọc Xuyên là có chỗ đậu xe riêng, chẳng qua không giống Hồng Hải, trong phòng của anh có thang máy đi thẳng tới gara độc quyền. "Xem ra sau này đi làm có thể trễ năm phút nữa." Giản Ngọc Xuyên đi thang máy đi thẳng đến phòng Hồng Hải, nhịn không được cảm thán một câu: "Qua thời gian thử việc, phúc lợi đãi ngộ này là tốt rồi." "Ai nói cậu đã vượt qua thời gian thử việc?" Hồng Hải cầm hai chai nước ra ném cho Giản Ngọc Xuyên một chai: "Cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ chính là nói cậu đó." "Là anh nói, không như vậy sao có thể đuổi kịp anh?" Giản Ngọc Xuyên mở nắp chai ngậm một ngụm nước nhìn Hồng Hải vài giây, nuốt xuống nói: "Bất quá anh nói cũng đúng, anh đã thử một lần, từ số lần mà nói quả thật là quá ít. Vậy không bằng như vậy đi Hồng tổng, ngài thử dùng mấy lần nữa xem? Tôi hứa sẽ tận tình làm ngài hài lòng." "Cút đi!" Hồng Hải không hiểu. Giống như mình lúc đi học thành tích không quá đáng tin, thích đánh nhau nói nói nói tục còn có thể lý giải, sao loại người học bá như Giản Ngọc Xuyên còn thích thỉnh thoảng kể chuyện bậy bạ? "Tôi chỉ muốn *** anh thôi, không muốn *** anh." Giản Ngọc Xuyên lười biếng tựa ở trên ghế sa lon: "Buổi tối ăn gì? Tôi sắp chết đói rồi. Bữa trưa nay trong căng tin không ngon chút nào." "Có ăn đã tốt rồi, còn kén chọn. Lại nói cậu tốt xấu gì cũng là ông chủ phía sau màn, đổi đầu bếp còn không đơn giản sao?" "Đầu bếp này là mới tìm. Lúc trước cái kia kỳ thật cũng không tệ lắm, nhưng người ta quê nhà có việc, từ chức không làm. Đầu bếp mới này nấu món ăn vừa mặn vừa ngấy. Nói một lần có tác dụng một hai ngày. Mà sao anh biết tôi là ông chủ phía sau?" "Chỉ cho cậu tự mình điều tra tôi, còn không cho phép tôi điều tra cậu? Hồng Hải chính xác ném chai nước rỗng vào thùng rác rồi ngậm một khối kẹo sầu riêng:" Nhưng chính xác mà nói, lúc đó điều tra cậu là vì tìm Quả Cam Nhỏ. Thời gian đó Phì Chanh mỗi ngày đều tương tư thành bệnh, tôi đây không phải là đau lòng nó sao, hơn nữa cậu lại ra ngoài không có ở nhà, cũng không liên lạc được. " Phì Chanh nghe được Hồng Hải nhắc tới mình, uống nước xong quay đầu lại" Meo meo~ "một tiếng, Quả Cam Nhỏ cũng từ trong phòng sinh dò xét ngẩng đầu. Hai con mèo cùng nhau nhìn Hồng Hải, Hồng Hải liền cười đi qua vuốt lông từng nhóc một. * * * Giản Ngọc Xuyên nhớ rõ là có chuyện như vậy, Hồng Hải vì tìm hắn còn liên lạc với mấy người hắn quen biết, làm cho sau đó có người hỏi hắn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có phải ăn xong không nhận nợ cho nên mới bị người ta tìm khắp thế giới. Thời gian đó luôn có người cho rằng hắn làm người phụ lòng, quả thực oan chết hắn. Kỳ thật nghiêm túc mà nói hắn cùng Hồng Hải xem như là ngang hàng, bởi vì bọn họ đều là thông qua thủ đoạn không quá sáng sủa để tìm hiểu được tin tức của đối phương. Mà có một chuyện hắn vẫn không nói với Hồng Hải, đó chính là sau khi hắn và Hồng Hải có tình một đêm liền bắt đầu đặc biệt chú ý đến Hồng Hải, chuyện này cùng hắn lén lút đối với Hồng Hải làm trước nhất định hiểu rõ không phải không có quan hệ. Lúc ấy từ tin tức hắn tra được suy đoán, Hồng Hải hẳn là cái loại cả ngày không có việc gì làm, ỷ vào anh họ có năng lực liền cả ngày chỉ biết ăn uống vui vẻ, bên cạnh hẳn là có không ít nam nữ lui tới. Thật tâm mà nói, ấn tượng ban đầu của hắn đối với Hồng Hải cũng không tốt lắm, chứ đừng nói người này còn hiểu lầm hắn 'không được'! Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới người này cùng hắn nghĩ hoàn toàn giống nhau, đặc biệt đơn thuần không nói, cư nhiên còn có thể vì một người bạn trai lâu năm không ở bên cạnh mà giữ mình trong sạch. Phải biết rằng, điểm này đối với một người có nhan sắc có tài lực mà nói là rất khó có được, dù sao cũng đã gần ba mươi tuổi, ai còn chưa có chút nhu cầu sinh lý chứ. Nhưng Hồng Hải lại cố tình làm được, cố thủ một phương đất đai của Trịnh Nham, hơn nữa còn bởi vì ngủ với hắn một đêm mà lộ ra như vậy.. Một đại nam nhân dùng hai chữ" đáng yêu "hình dung hình như có chút không đáng tin cậy, nhưng ngoại trừ hai chữ này Giản Ngọc Xuyên này nhất thời cũng không tìm được từ nào thích hợp hơn. Lúc ấy hắn thật sự cảm thấy phản ứng của Hồng Hải đặc biệt thú vị, rõ ràng lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng lại xấu hổ sẽ đỏ mặt. Ừm, mặc dù thời điểm đó hắn đã không làm tốt lắm. Nghĩ đến đêm đó, Giản Ngọc Xuyên kìm lòng không được nhìn chằm chằm Hồng Hải đến xuất thần. Kỳ thật mỗi lần hắn nghĩ đến đêm đó đều có chút mâu thuẫn, một mặt là cao hứng, cảm thấy người cùng mình phát sinh quan hệ trở thành người mình thích, điều này rất may mắn. Nhưng đồng thời hắn lại đặc biệt hối hận. Chuyện đêm đó tuy rằng hắn cơ bản đều nhớ rõ, nhưng luôn cảm thấy trí nhớ này không đủ rõ ràng. Nếu như hắn ở trong trạng thái tỉnh táo cùng Hồng Hải ở cùng một chỗ, hắn nhất định càng thêm mạnh mẽ! Hồng Hải bị nhìn không được tự nhiên lắm, lắc lắc tay trước mặt Giản Ngọc Xuyên:" Này, nhìn cái gì vậy? " Ngay sau đó, điện thoại di động reo. Hồng Hải lấy ra xem, là một dãy số xa lạ. Anh bắt máy:" Này? Ai vậy? " Thanh âm của Trịnh Nham từ trong điện thoại truyền ra:" Hồng Hải, là tôi."
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 22 Chương 86: Đãi ngộ chính thức 2 Bấm để xem Ngày đó ở bệnh viện nghe Trịnh Nham nói muốn ở cùng một người khác càng cần hắn hơn, Hồng Hải liền kéo số điện thoại của Trịnh Nham vào danh sách đen, vốn còn nghĩ về sau cũng không muốn có liên hệ với loại người này nữa, kết quả tên này ngược lại tốt, còn đổi số điện thoại di động! Nhưng nếu đã nhận cuộc gọi rồi giờ trực tiếp cúp máy hình như có vẻ quá nhỏ mọn, dường như hắn có gì đó không ổn. "Có việc gì không?" Hồng Hải ngồi đối diện Giản Ngọc Xuyên, rút điếu thuốc đưa lên miệng. "Em bây giờ có thời gian không?" Trịnh Nham bên kia truyền đến tiếng xe cộ lưu thông, nghe có vẻ người này hẳn là ở bên ngoài: "Anh muốn cùng em nói chuyện." "Giữa chúng ta hình như không có gì để nói chuyện chứ?" Hồng Hải sờ nửa ngày không sờ thấy bật lửa, nhẹ nhàng đá mũi chân Giản Ngọc Xuyên dưới bàn trà, ý bảo hắn giúp. Giản Ngọc Xuyên thấy thế, trực tiếp rút điếu thuốc bên miệng Hồng Hải ra, ngậm vào miệng mình, châm xong hút vài hơi, mới đưa tới bên miệng Hồng Hải. Hồng Hải trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng ngẫm lại ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, cái này cũng không tính là gì. Lại nói vừa nhìn bộ dáng Giản Ngọc Xuyên muốn cười mà không cười, lời cự tuyệt này cũng nói không nên lời. Anh nhận lấy ngậm vào miệng, trong nháy mắt lại nhíu mày đến gắt gao: "Anh nói anh đến Lợi Phong?" Giản Ngọc Xuyên hồ nghi ngẩng đầu lên, luôn cảm thấy kẻ nói chuyện phiếm với Hồng Hải là người hắn không muốn gặp. "Sẽ không trì hoãn em quá lâu, chỉ chốc lát thôi." Trịnh Nham nói: "Anh đang chờ em trong lương đình ở vườn phía đông của Lợi Phong." "Anh chờ tôi.. Này?" Hồng Hải muốn nói gì, trịnh Nham bên kia cũng đã cúp máy. "Này, anh không ăn tối với tôi à?" Giản Ngọc Xuyên nghe Hồng Hải nói ba chữ "anh chờ tôi", đương nhiên cho rằng Hồng Hải muốn đi ra ngoài gặp người nọ, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái. "Đúng vậy, cùng cậu ăn cơm, tôi cũng không nói không ăn a." Hồng Hải nói: "Đi, đi phòng bếp, cậu muốn ăn cái gì thì để cho đầu bếp làm cái đó." "Vậy hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài thì sao? Khó có được gió không lớn, chỉ có lương đình bên vườn hoa, ăn ở đó hẳn là rất mát mẻ." Giản Ngọc Xuyên đã không thể chờ đợi được để được thoải mái khoe ân ái trước mặt nhân viên của Lợi Phong. Hắn muốn cho bọn họ biết đây không phải là ô long! Đây là sự thật! Một ngày sau khi thổ lộ qua đèn Led, cuộc sống của hắn đã có một sự thay đổi lớn! Hồng Hải có chuyện gì không thích giấu diếm, lúc trước cùng Trịnh Nham khi đó là bận tâm đến công việc của Trịnh Nham cho nên không có biện pháp. Lúc này cùng Giản Ngọc Xuyên, tuy rằng xem như mới bắt đầu đi, nhưng cũng không có gì phải giấu diếm. Vì thế anh gật gật đầu: "Có thể." * * * Hai người ra khỏi phòng, dọc theo đường đi dẫn tới rất nhiều người chú ý. Chẳng qua trước kia phần lớn là chào hỏi một mình Hồng Hải, bây giờ lại thành "Anh Hải, Giản tiên sinh, chào buổi chiều." Mọi người cơ bản đều là cùng hai người chào hỏi. Giản Ngọc Xuyên nghiễm nhiên cảm thấy thân phận của mình có chút không giống, ít nhất ở địa giới Lợi Phong này, hiện tại cơ bản không ai không biết hắn, hơn nữa đều biết hắn cùng Hồng Hải có chút quan hệ. "Cậu ở nơi này thu mua lòng người hiệu quả còn rất lớn." Hồng Hải chua xót nói: "Bình thường tôi đối xử tốt với bọn họ như vậy cũng không thấy đám người này cười như hoa với tôi." "Anh nói sai rồi. Rõ ràng là đối với hai chúng ta cười như hoa. Bọn họ rõ ràng là thập phần coi trọng hai chúng ta ở cùng một chỗ." Giản Ngọc Xuyên ỷ vào chiều cao rất tự nhiên đặt cánh tay lên vai Hồng Hải: "Sớm biết vừa rồi lúc đi ra nên cầm theo bỏng ngô, thất sách." Hồng Hải theo bản năng muốn đem cánh tay trên vai hất đi. Anh theo bản năng bắt đầu dùng lực, rồi lại rất nhanh thu hồi lực đạo, tùy ý Giản Ngọc Xuyên đặt cánh tay lên vai mình. Tất cả mọi thứ đều là lần đầu tiên. Giản Ngọc Xuyên nhìn thấy cánh tay không bị hất đi, khẽ mỉm cười, tâm tình một đường rất tốt. Hai người sau khi đến phòng bếp nhìn nguyên liệu nấu ăn, chọn món ưa thích để phòng bếp làm mấy món, sau đó liền đến lương đình trong vườn hoa chờ. Phía sau có hai nhân viên phục vụ bưng nước trà, bưng theo đồ ăn khai vị trước bữa ăn đi theo, chờ Hồng Hải cùng Giản Ngọc Xuyên ngồi xuống, các cô liền đem trà điểm tâm đặt lên bàn sau đó lui sang một bên, mà Hồng Hải cùng Giản Ngọc Xuyên thì không coi ai ra gì bắt đầu nói chuyện phiếm. Lúc Hồng Hải đi ra cũng không cố ý nhìn Trịnh Nham có ở đây hay không, dù sao cho đến khi anh và Giản Ngọc Xuyên ngồi xuống anh cũng không nhìn thấy người kia, cũng không có ý định đi tìm, mà lúc anh ngồi xuống vừa vặn đưa lưng về phía Trịnh Nham, cho nên càng không nhìn thấy. Trịnh Nham lại nhìn thấy Hồng Hải và Giản Ngọc Xuyên, hai người kia đều cao lớn lại đẹp trai, vừa ra ngoài không đợi hắn đi xem trước, bên cạnh cũng đã có người sôi nổi nghị luận. "Hả? Hai người đó là ai? Đẹp trai quá." "Cái này cậu cũng không biết à? Người bên trái là Hồng Hải, ông chủ Lợi Phong, còn người bên phải chắc là bạn trai hắn. Nghe nói người đó họ Giản, bây giờ đang theo đuổi ông chủ Hồng, nhưng không biết có thành công hay không. Nếu cậu sống ở Lợi Phong gần đây, chắc hẳn cậu thường nghe người ta nói về hai người này." "Thật đẹp mắt, nhưng cậu xác định là đang trong giai đoạn theo đuổi? Nhìn sao lại không giống lắm." Tiểu cô nương nhìn thấy vị họ Giản dùng dĩa cắm điểm tâm đưa đến bên miệng Hồng Hải, Hồng Hải cũng ăn nha. Cái này nhìn thế nào cũng không giống tình cảm đơn phương nha! "Vậy xem ra là thành rồi." Đại tỷ tỷ đối diện tiểu cô nương nói: "Nhìn còn rất xứng đôi." "Ừm, tôi cũng thấy vậy." * * * Trịnh Nham vốn đang ngồi trên ghế hút thuốc, lúc này càng cảm thấy không ngồi nổi nữa. Trước kia Hồng Hải cùng một ít bằng hữu thân thiết một chút, hắn cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng hôm nay nhìn người họ Giản trong miệng vị khách nhân kia, không biết tại sao trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời, thật giống như đồ vốn nên thuộc về hắn bị người ta cướp đi. Hắn vẫn cho rằng đó là mình buông tay trước, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cũng không phải như hắn cho là như vậy? Ánh mắt Trịnh Nham nhìn Giản Ngọc Xuyên không khỏi mang theo địch ý, mà Giản Ngọc Xuyên nhìn thấy hắn, nụ cười vốn sủng nịch cũng dần dần ngưng đọng lại. "Làm sao vậy?" Hồng Hải phát hiện bất thường, quay đầu lại. Sau đó anh nhìn thấy Trịnh Nham đội mũ lưỡi trai, ăn mặc đặc biệt khiêm tốn. "Người đàn ông đó dường như gầy hơn lần trước chúng ta gặp. Tôi đoán tám phần là sống không như ý, muốn tìm anh tình cũ hồi sinh." "Hồi sinh cái rắm, hắn thích tìm ai thì tìm đi." Hồng Hải ngửi ngửi: "Ai, không khí này sao đột nhiên có mùi chua nhỉ? Hai cô có ngửi thấy không?" Hồng Hải hỏi hai tiểu nhân viên phục vụ phía sau. "Ngửi thấy." Hai tiểu nhân viên phục vụ phối hợp dị thường cười nói: "Chắc là mùi của bình giấm chua lâu năm bị đổ." "Anh đó, chỉ cần ỷ vào chuyện tôi thích anh để khi dễ tôi." Giản Ngọc Xuyên đặc biệt khoa trương thở dài: "Nhất định là kiếp trước tôi nợ anh." "Uống trà của cậu đi, có đồ ăn cũng không chặn được cái miệng này." Hồng Hải có vẻ không được tự nhiên. "Tiểu Ninh, cô đi tặng vị tiên sinh kia một tách cà phê." Giản Ngọc Xuyên cười nói: "Nói là tôi mời." "Vâng, Giản tiên sinh." Tiểu nhân viên phục vụ nhanh nhẹn, đi vào không bao lâu liền bưng cà phê ra, đặt lên mặt bàn Trịnh Nham: "Vị tiên sinh này, Giản tiên sinh chúng tôi nói mời ngài uống cà phê." "Không cần." Trịnh Nham nhìn thấy nụ cười của Giản Ngọc Xuyên liền cảm thấy trong lòng một trận khó chịu, hắn đứng dậy nhìn Hồng Hải một cái rồi rời đi. Chủ yếu là Hồng Hải ngoại trừ lần đó ra vẫn chưa bao giờ quay đầu lại. Có trời mới biết hắn tới cũng không phải vì cùng Hồng Hải tái hợp gì đó, chỉ là cảm thấy cuộc sống hiện tại quá mệt mỏi. Tuy rằng đó là lựa chọn của hắn, nhưng hắn đã không cách nào ức chế tâm tình hối hận. Hồng Hải cũng là sau này mới nghe người ta nói, vợ cũ của người Trịnh Nham thích lại trở về, hơn nữa còn đưa con cái cùng người kia ra nước ngoài. Trịnh Nham từ bỏ công việc chính là vì kiếm thêm tiền để cùng nhau trị liệu cho đứa nhỏ tên Đồng Đồng kia, kết quả cuối cùng lại mất cả công việc và tài sản của mình. Bất quá đây đều là điều sau này anh nghe được, hơn nữa đối với Hồng Hải giờ phút này mà nói, Giản Ngọc Xuyên mới là thử thách mới, về phần Trịnh Nham, người nọ là chuyện trong quá khứ, dĩ nhiên không liên quan đến anh. * * * Giản Ngọc Xuyên có thể là tám đời chưa từng yêu đương, sau khi xác định quan hệ với anh liền dính người vô cùng. Hồng Hải cùng hắn ăn cơm tối xong trở về phòng ngủ, mông còn chưa ngồi nóng, Giản Ngọc Xuyên liền cầm laptop cùng điện thoại di động vui vẻ tới. "Làm gì?" Hồng Hải đang chuẩn bị xem ti vi, tắm rửa, nhìn thấy Giản Ngọc Xuyên đến, thần kỳ cảm thấy mông đau. "Cố gắng qua thời gian thử việc." Giản Ngọc Xuyên nói. "Đã sửa xong còn lấy đâu ra thời gian thử việc?" Hồng Hải ôm gối ôm dịch sang bên cạnh. "A, vậy thì nhận đãi ngộ chính thức." Giản Ngọc Xuyên đặt đồ sang một bên, nghĩ cũng không muốn kéo Hồng Hải lên: "Đi, cùng nhau tắm rửa." "Này! Này, chờ đã! Chờ đã.." "Meo meo!" Phì Chanh đồng tình nhìn Hồng Hải bị bắt vào phòng tắm. Thật không hiểu, phản kháng để làm? Dù sao mỗi lần đều thua. Người không thấy rõ thực tế a, quả thật dễ dàng rơi vào tay giặc!
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 23 Chương 87: Nào có ai tặng móng heo cho bạn trai chứ? Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 24 Chương 88: Bữa trưa yêu thương 1 Bấm để xem Hồng Hải chẳng những cho người làm ba trăm cái móng heo, anh còn nghe theo đề nghị của Thiệu Dương, lại thêm ba trăm phần thức ăn chay, cùng với ba trăm phần trái cây giải dầu mỡ dự định cùng mang theo qua. Bởi vì lộ trình không tính rất gần, anh đã không để cho nhà bếp cắt trái cây, để tránh bị hỏng. Anh yêu cầu mọi người chọn ra nhiều loại trái cây đặc biệt tươi ngon, bỏ vào hộp hoa quả nhỏ, bên trong có việt quất và nho xanh. Ngay từ đầu Hồng Hải không nghĩ tới ba trăm móng heo sẽ chiếm bao nhiêu diện tích, càng không nghĩ tới sẽ nặng bao nhiêu, chỉ nghĩ chính anh mang qua là được. Vào bếp, anh mới nhận ra mình quá ngu ngốc và ngây thơ. Chủ yếu là để trông đẹp và thuận tiện cho tất cả mọi người cùng ăn, vì vậy móng giò và tất cả mọi thứ được đóng gói riêng biệt, trái cây và món ăn chay cũng được đóng gói riêng biệt, có nghĩa là, tất cả mọi thứ cộng lại với nhau tổng cộng là chín trăm hộp, có thể tưởng tượng nhiều bao nhiêu. Thiệu Dương tìm tới năm nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ: "Lát nữa hai người cùng anh Hải đi giao đồ xong rồi lái xe về." Một trong những nhân viên bảo vệ hỏi: "Vậy không cần chờ anh Hải sao?" Thiệu Dương nói: "Không cần. Đến lúc đó Giản tiên sinh tự nhiên sẽ đem anh Hải về." Một nhân viên bảo vệ khác đi tới một chiếc xe thương mại, cẩn thận chuyển đồ đạc vào trong xe -- hai chiếc xe thể thao tao nhã mà Hồng Hải gần đây thường lái không thể lái được, căn bản không chứa hết được. Bây giờ, hai nhân viên bảo vệ đang ngồi ở ghế lái chính và ghế phụ, ba người khác lái một chiếc Audi đi theo sau một chiếc xe thương mại, trong khi Hồng Hải ngồi trong xe thương mại nhìn chằm chằm vào thức ăn. Anh dậy khá muộn, cho nên bữa sáng cũng không ăn nhiều, nghĩ đến buổi trưa ăn cùng Giản Ngọc Xuyên, xem như là giải quyết sớm, nhưng những món ăn này thật sự là.. Cũng khó trách Thiệu Dương bộ mặt bội phục. Hiện tại chính anh cũng bội phục mình, thật muốn quỳ xuống dập đầu vái mình ba cái. "Anh Hải, không cần thông báo trước cho Giản tiên sinh sao? Lỡ đâu người trong đơn vị của họ ăn trưa rồi?" Tiểu bảo an và Hồng Hải rất thân thiết, nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều. Chủ yếu là đã mười một giờ rưỡi, có một số đơn vị ăn trưa sớm, hắn sợ đến lúc đó Hồng Hải đến không đúng lúc. "Thông báo không phải sẽ không có kinh hỉ sao?" Hồng Hải nói: "Sau khi xuống dưới lầu công ty bọn họ rồi nói sau." Cũng may lúc trước bảo Thiệu Dương kiểm tra thông tin cá nhân của Giản Ngọc Xuyên tra được Giản Ngọc Xuyên làm việc ở đâu, bằng không không cẩn thận hỏi anh còn không có cách nào tìm. Bảo vệ tạm thời làm tài xế liền theo chỗ Hồng Hải nói một đường chạy qua, cuối cùng đỗ xe vào bãi đỗ xe công cộng. * * * Hồng Hải lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giản Ngọc Xuyên: Ăn cơm trưa chưa? Đầu kia Của Giản Ngọc Xuyên rất nhanh nhắn lại, hơn nữa còn là tin nhắn thoại. Vốn tưởng rằng anh sẽ đến, muốn mang anh đến gần đó ăn đồ ăn ngon. Nhưng anh không đến, tôi đang suy nghĩ xem trưa ăn gì? "Đột nhiên hắn hạ thấp giọng nói:" Không muốn ăn thức ăn trong căng tin. " Hồng Hải nói:" Vậy anh chờ đi, lát nữa em đưa đồ ăn ngon cho anh. " Giản Ngọc Xuyên đợi cả buổi sáng còn tưởng rằng chờ không được, lần này lập tức vui vẻ:" Thật hay giả? Em đến? " Hồng Hải nhìn thấy ánh mắt cười hì hì của hai nhân viên bảo vệ, đột nhiên trên mặt nóng lên, trừng mắt nhìn hai người:" Cười cái gì mà cười? Di chuyển đồ đạc với tôi. " Hai nhân viên bảo vệ nhìn ra Hồng Hải ngượng ngùng, vội vàng nói:" Anh Hải, chuyển đến tầng mấy? " " Công ty bọn họ ở tầng mười sáu. " Từ tầng mười sáu đến tầng mười tám đều là công ty của Giản Ngọc Xuyên, nhưng Giản Ngọc Xuyên làm việc ở tầng mười sáu. Có thể nói Thiệu Dương lúc trước điều tra tương đối cẩn thận. Tiểu Vân Đoàn thấy Hồng Hải xuống xe, cũng nhảy xuống theo. Nó đã đi theo Hồng Hải từ sáng sớm, còn Phì Chanh thì ở cùng Quả Cam Nhỏ và bọn nhỏ cho nên không ra ngoài. Hồng Hải trong tay cầm thức ăn đặc biệt chuẩn bị cho Giản Ngọc Xuyên:" Đi thôi Tiểu Vân Đoàn, đi tìm.. Đi tìm anh Xuyên? Hình như kém bối phận nhỉ! " Tiểu Vân Đoàn nghiêng đầu, thấy Hồng Hải vừa đi vừa lẩm bẩm, vội vàng đuổi theo. Lại nói bộ phận phát triển lúc này đã bị tin tức của Giản Ngọc Xuyên và Hồng Hải nổ tung. " Tôi nói mà. Lão đại sẽ không vô nguyên vô cớ luôn thất thần. "Lập trình viên Lý Tình Thiên nói:" Sáng nay thỉnh thoảng anh ấy lại xem điện thoại di động, làm nửa ngày hóa ra là đang chờ người. " " Ai, các người còn có tâm tư vui vẻ. "Cô gái duy nhất trong bộ phận phát triển thở dài:" Lát nữa bạn trai của lão đại đến đưa đồ ăn ngon, anh ấy không cần lo lắng cơm trưa, còn chúng ta thì sao? Chúng ta buổi trưa ăn gì đây? Tôi giải thích trước đi, ngày hôm qua đặt hộp cơm kia hay là quên đi, cái đồ chơi gì a? Hai mươi tệ một phần cơm hộp bên trong chỉ có một món ăn còn bọc tinh bột dày bảy milimet. " " Không đúng, chúng ta có phải nhầm trọng điểm hay không? "Lý Tình Thiên nói:" Lão đại đã có bạn trai, anh ấy từ người ăn thức ăn cho chó biến thành người phát thức ăn cho chó, chẳng lẽ không nên mời chúng ta ăn một bữa? " " Có đạo lý! "Chính xác!" "Chính xác cái búa?" Giản Ngọc Xuyên nói: "Mỗi người đều có bạn trai, bạn gái, sao tôi không thấy mấy người mời tôi ăn một bữa?" "Lão đại lời này của anh nói không thẹn lương tâm sao? Làm sao tiền lương của chúng tôi có thể so được với nanh?" Tiểu cô nương ao chỉ cao một mét rưỡi, nhưng chỉ số thông minh lại tới hai mét tám nói: "Hơn nữa, huynh trưởng như cha a! Chúng tôi gọi anh một tiếng lão đại, không phải anh nên chiếu cố chúng tôi sao?" "Bạch Phi Phi, tôi nhớ rõ trên chứng minh thư cô lớn hơn tôi hai tuổi." Giản Ngọc Xuyên không chút khách khí nói: "Phòng chúng ta tôi tuổi nhỏ nhất, các người đều chỉ nói tôi mời ăn cơm không thẹn lương tâm sao?" Trong phòng nhất thời xuất hiện hơn mười ánh mắt ai oán. Giản Ngọc Xuyên không nói gì nữa: "Được rồi, tôi mời tôi mời, bất quá qua thời gian này rồi nói sau. Trong khoảng thời gian này thời gian của tôi ngoại trừ đi làm đều phải giữ lại cho vị nhà tôi, cho nên các người cứ chờ một chút đi." Ánh mắt ai oán nhanh chóng chuyển thành ánh mắt nịnh nọt. Giản Ngọc Xuyên đứng dậy: "Tôi đi đón người, các người tiếp tục công việc trên tay, đặt cơm cũng đừng đặt phần của tôi."
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 24 Chương 88: Bữa trưa yêu thương 2 Bấm để xem Lúc này Hồng Hải đã vào tòa nhà, hơn nữa anh còn thập phần có tầm nhìn xa trông rộng đem Tiểu Vân Đoàn giấu vào trong ngực. Tiểu Vân Đoàn nhỏ, lại rất ngoan, biết Hồng Hải ôm mình cũng không kêu loạn. Hồng Hải sau khi đăng ký ở chỗ lễ tân liền mang theo bảo vệ cùng vô số đồ ăn 'thu mua lòng người' thu hút sự chú ý của mọi người lên lầu mười sáu -- chủ yếu là những bảo vệ này mặc quần áo không phải quần áo của bảo vệ trong tòa nhà này mặc, hơn nữa người tới đều rất xa lạ. Đáng hận nhất chính là, những người này vừa đi qua thật sự rất thơm a! Vừa ngửi chính là mùi đồ ăn, nhưng không biết là món gì. Và hương vị ngọt ngào của trái cây! Thang máy dừng lại trên tầng mười sáu. Hồng Hải đột nhiên sinh ra một loại cảm giác căng thẳng nói không nên lời. Trước kia đánh nhau cũng chưa từng khẩn trương, nhưng giờ đưa đồ ăn cho người ta mà anh lại bắt đầu khẩn trương. "Tiên sinh, xin hỏi ngài là.." Tiểu cô nương ở quầy lễ tân vừa nhìn tư thế này hoảng sợ không nhẹ. Những người tới này bộ dạng cao lớn, nhìn còn có chút hung dữ. "Tôi đến tìm Giản Ngọc Xuyên. Xin hỏi anh ấy có ở đây không?" Hồng Hải không thấy người hỏi. "Giản tổng vừa mới đi toilet, hẳn là rất nhanh sẽ ra tới." Tiểu cô nương vừa nghe là tới tìm Giản Ngọc Xuyên, lập tức càng thêm tò mò. Người đối diện rất đẹp trai, chẳng những dáng người cao lớn, mặt mày sáng sủa, hơn nữa còn có loại khí chất đặc biệt như ánh mặt trời. Người này vắt áo khoác tây trang ra sau vai, tay áo sơ mi trắng cũng kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Hồng Hải trước khi ra khỏi cửa cố ý ăn mặc -- nhảm nhí sao? Đây không phải do đến công ty bạn trai nhất định phải ăn mặc thật đẹp trai! Giản Ngọc Xuyên đi rửa tay, không nghĩ tới vừa đi ra liền phát hiện Hồng Hải chẳng những tới, anh còn mang theo năm bảo vệ cùng một đống lớn.. "Thơm quá!" Giản Ngọc Xuyên ngửi thấy mùi thơm trong không khí: "Em thật sự mang đồ ăn cho anh?" "Không phải anh nói thức ăn ở đây không ngon sao, mang cho anh một chút, thuận tiện làm thêm cho nhân viên anh luôn." Hồng Hải nói: "Lát nữa anh xem bọn họ đặt ở đâu thuận tiện, bọn họ liền đưa qua. Tổng cộng ba trăm phần, hẳn là đủ đúng không?" "Đủ rồi, bạn trai em thật hào phóng!" Giản Ngọc Xuyên im lặng nhìn cái rương được đặt trên mặt đất: "Tiểu Trần, cậu dẫn bọn họ đến căng tin một chút, sau đó thông báo cho các phòng ban tự mình đến lấy." * * * "Anh định ăn ở đâu?" Hồng Hải đã không muốn quay đầu nữa, trái phải lại có người nghe tiếng chạy ra vây xem! Có phải đám người này chưa từng thấy người giao đồ ăn không? Xem cái gì mà xem! "Đến văn phòng của anh đi." Giản Ngọc Xuyên tâm tình siêu tốt ôm Hồng Hải đi về phía văn phòng của hắn. Văn phòng của hắn là một phòng trong bộ phận phát triển chương trình. Đó là lý do tại sao hắn sẽ trò chuyện với mọi người trong khu vực văn phòng lớn. Hắn vừa ra khỏi cửa chính là khu văn phòng lớn của bộ phận phát triển chương trình. "Ôi? Lão đại anh nhanh như vậy liền đón người đến?" Lý Tình Thiên hỏi. "Ừ. Bạch Phi Phi cô nghỉ trước một chút, cơm trưa đừng đặt nữa. Giản Ngọc Xuyên cười nói:" Trước tiên giới thiệu với các cậu một chút, vị này chính là bạn trai của tôi, Hồng Hải. Vừa rồi em ấy tới không chỉ mang thức ăn cho tôi, còn mang cho các cô cậu, lát nữa các cô cậu đi căng tin tự lấy, thuận tiện cũng nói cho người của các tổ khác biết, mỗi người đều có phần. "Giản Ngọc Xuyên nói với Hồng Hải:" Bọn họ đều là đồng nghiệp trong bộ phận của anh, nhiều lắm, anh giới thiệu cho em từng người một. " " Xin chào mọi người, gọi tôi Hồng Hải là được. "Hồng Hải phát hiện những người này thoạt nhìn đều cùng tuổi anh, chỉ có hai người thoạt nhìn rất nhỏ. " Cám ơn Hồng tiên sinh mang đồ ăn cho chúng tôi, lúc này chúng tôi đang lo lắng buổi trưa ăn cái gì. "Lý Tình Thiên cười nói:" Lần này chúng tôi được hưởng phúc rồi. " " Đừng khách khí. "Hồng Hải không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng:" Mang theo không nhiều lắm, mọi người coi như là tới cho mọi người thêm cơm đi. " " Vậy các cậu đi ăn trước, việc còn lại trở về rồi mới tiếp tục. "Giản Ngọc Xuyên nói ra ý là.. Còn sửng sốt làm gì vậy? Tôi còn muốn thế giới hai người, nhanh chóng đi hết đi! " Vậy chúng tôi sẽ không khách khí với anh Hồng nữa. Đi nhanh một chút, đi ăn thôi! "Bạch Phi Phi vội vàng đẩy tên ngốc bên cạnh:" Sửng sốt làm gì? Lát nữa đi trễ xếp hàng là tại anh đó! " Không phải vô cớ mà tên ngốc xuất thần. Hắn luôn cảm thấy mình đã gặp qua bạn trai của lão đại ở nơi nào, nhưng nhất thời không nhớ ra. Sau đó hắn bị đẩy mới phản ứng lại, đúng rồi! Người này không phải là ông chủ khách sạn Lợi Phong sao? Lúc bà nội của hắn đại thọ lần thứ sáu mươi, cả nhà đều tới khách sạn Lợi Phong, hắn đã gặp qua người này! Quả nhiên, bạn trai của ông chủ cũng là ông chủ. Lại nói đầu bếp của Lợi Phong rất lợi hại, nếu như là bọn họ làm, vậy chắc chắn sẽ ngon lắm! Tên ngốc vội vàng đi về phía trước, hắn cho rằng hắn đi đủ nhanh, kết quả đến căng tin cư nhiên đã xếp hàng dài! Mẹ kiếp! Rõ ràng là người nhà của bộ phận bọn họ giao đồ ăn, vì sao xếp hàng sẽ bị bộ phận tài chính giành trước! " Ôi, thật là thơm! "Bạch Phi Phi nhìn thấy có người đã cầm hộp cơm tìm vị trí ngồi xuống, mỗi người tổng cộng có ba cái hộp, cô thập phần rõ ràng nhìn thấy móng heo bên trong! Ngoài ra còn có một số loại trái cây và rau quả. Chỉ nhìn thôi cũng đã chảy nước miếng rồi. Cái này thực sự không thể so sánh được với món mà đầu bếp căng tin mới nấu. " Chúa ơi! Sếp tìm bạn trai quá đáng tin cậy! "Bạch Phi Phi bảo Lý Tình Thiên cùng tên ngốc đi mua món chính giành chỗ ngồi, sau đó lĩnh ba phần giò heo hoa quả cùng đồ ăn chay, sau đó cùng các đồng nghiệp khác lĩnh xong đi tìm bọn Lý Tình Thiên hội hợp. Nhất thời, trong căn tin tất cả đều là thanh âm nghị luận về Giản Ngọc Xuyên cùng Hồng Hải. Đã từng thấy người gửi bữa trưa yêu thương, chưa từng thấy có ai lại tặng bữa trưa yêu thương như vậy. Có thể nói thật sự vừa phong phú lại ngon, hơn nữa dinh dưỡng cũng rất toàn diện. * * * " Sau này em tuyệt đối sẽ trở thành người được yêu thích nhất trong công ty anh rồi. "Giản Ngọc Xuyên và Hồng Hải ngồi ăn móng giò, tâm tình rất tốt. Hồng Hải mang cho hắn bữa trưa không chỉ có móng giò, mà còn có một phần trái cây rửa sạch, cùng với mấy món ăn chay hắn thích ăn. Điều hiếm hoi nhất là đồ ăn nhẹ còn có sầu riêng! Ba món! Sầu riêng bong bóng, sầu riêng ngàn lớp, bánh sầu riêng! " Lúc đầu em định mang theo cả món chính, nhưng là quá nhiều, thật sự không dễ cầm. "Hồng Hải cảm thấy tháng này anh phải phát tiền thưởng cho mấy nhân viên bảo vệ tới đây hôm nay. " Món chính căng tin cũng có, em mang theo những thứ này cũng đủ để bọn họ nhớ kỹ em. "Giản Ngọc Xuyên ăn từng ngụm từng ngụm, thoạt nhìn đặc biệt thơm ngon. May mắn là gì? May mắn có lẽ là hắn thích một người, và người này đặt hắn trong tim. Hắn chẳng qua chỉ lải nhải một chút mà thôi, không nghĩ tới Hồng Hải lại tặng hắn một phần đại lễ như vậy. " Buổi chiều có thể tan tầm đúng giờ không? "Hồng Hải hỏi. " Có thể, em có thể tùy ý sắp xếp? "Giản Ngọc Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói:" Nếu không có an bài gì, hai chúng ta cùng nhau đi xem phim đi? Từ khi rời trường anh chưa đến rạp chiếu phim lần nào. " " Thật trùng hợp, em cũng vậy. "Hồng Hải cười:" Vậy ăn nhanh lên. " " Meo meo! "Tiểu Vân Đoàn ngửi ngửi mùi sầu riêng, thật sự chịu không nổi, trốn sang một bên. " Xem ra con trai chúng ta không thích mùi sầu riêng lắm. "Giản Ngọc Xuyên nhìn Tiểu Vân Đoàn nói:" Thật đáng thương. " " Em có mang đồ ăn nhẹ cho nó, anh đưa cho em cái hộp rỗng đó đi. "Hồng Hải đổ một ít thức ăn vào hộp rỗng dùng một lần cho Tiểu Vân Đoàn, Tiểu Vân Đoàn liền nằm sấp trên thảm chậm rãi ăn. Giản Ngọc Xuyên nhìn thấy Hồng Hải chấp nhận lời nói của hắn, trong lòng mừng thầm. Lúc hai người ăn cơm xong, các nhân viên của bộ phận phát triển chương trình mới từng người một ôm bụng tròn trở về. Bọn họ nhìn thấy Hồng Hải, mỗi một người đều là nụ cười biết ơn. Nhưng mà ngay khi bọn họ muốn nói lời cảm ơn lần nữa, chuông điện thoại di động của Giản Ngọc Xuyên vang lên. Là mẹ Giản gọi tới." Tiểu Xuyên, tối nay con có rảnh không? Có rảnh đến chỗ mẹ một chuyến. " Giản Ngọc Xuyên vừa thấy buổi chiều này đã nghĩ kỹ đi xem phim cùng Hồng Hải, khẳng định không rảnh, liền nói:" Hôm nay hẳn là không được, buổi tối con còn phải tăng ca, sao vậy mẹ? Có chuyện gì à? " Mẹ Giản nói:" Cũng không có chuyện gì, vốn là có chút đồ vật muốn cho con, bất quá con không rảnh thì thôi, lần sau lại nói. " Giản Ngọc Xuyên vốn không muốn nói dối, nhưng nếu mẹ hắn biết hắn và Hồng Hải ở cùng một chỗ khẳng định muốn gặp Hồng Hải, vậy thì Hồng Hải lại không dễ cự tuyệt, cho nên vẫn nên tính trước. Hồng Hải cũng không để ý người nói chuyện với Giản Ngọc Xuyên nói cái gì. Anh biết được mấy nhân viên bảo vệ giao đồ ăn đều đã trở về, liền mở điện thoại di động bắt đầu lật xem những bộ phim phát hành gần đây có gì thú vị không. Sau đó, anh chọn một bộ phim hài được Giản Ngọc Xuyên đồng ý anh mua hai vé. Sau đó chờ Giản Ngọc Xuyên tan ca, hai người liền rời khỏi công ty trong vô số ánh mắt tò mò cùng chúc phúc. Họ đến rạp chiếu phim, đi vào nhà vệ sinh trước khi xem phim, sau đó đi thẳng đến phòng chiếu phim VIP. Trong phòng chiếu VIP tổng cộng có hai mươi cái ghế sofa, lúc bọn họ đi vào đã có hai người ngồi ở chỗ đó. Ngay từ đầu, ai cũng không thấy rõ ai, nhưng hai người kia vừa nói chuyện, Giản Ngọc Xuyên liền cứng đờ. " Sao vậy? "Hồng Hải hỏi Giản Ngọc Xuyên. " Suỵt.. "Giản Ngọc Xuyên lặng lẽ kéo tay Hồng Hải ngồi xổm xuống:" Xong rồi, hai người phía sau là ba mẹ anh. " "..." Hồng Hải sợ tới mức làm đổ cả bỏng ngô.
Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 25 Chương 89: Đi xem phim gặp ba mẹ vợ 1 Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung