Đam Mỹ [Edit] Thượng Vị [Giới Giải Trí] - La Bặc Thỏ Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TIịch Ly Uy Vũ, 19 Tháng mười một 2021.

  1. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 68

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu nói đến tạo lửa chiến thì Bách ảnh đế chính là hạng nhất.

    "Tôi là heo" củng "[1] cải trắng, nhưng mà là heo bị cải trắng chủ động" củng ".

    " Cải trắng "củng" heo xong còn rất hài lòng, còn "củng" cả một buổi tối. "

    " Nhưng mà "củng" xong liền quên, heo thật thương tâm mà. "

    Giang Trạm đứng ở mép giường nghiến răng nghiến lợi:" Thời buổi bây giờ tâm của heo đều bị lăn qua nước đen hết rồi. "

    Bách Thiên Hành:" Cảm ơn. "

    Cảm tạ cái gì chứ! Ai khen cậu!

    Giang Trạm bị câu" cải trắng ham ăn "làm cho trở mặt,

    Mùi thuốc xác trùng không còn nữa, nỗi đau lắng sâu trong lòng cũng biến mất.

    Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành không hề thấy người này giống bộ dạng một bệnh nhân ở chổ nào, chỉ cảm thấy người này ngả ngớn không trừ thời điểm nào hết, so với trước kia ngày càng không biết xấu hổ.

    " Sao cậu không ngã chết luôn đi? "

    " Treo dây thép làm gì, dùng phương pháp an toàn làm gì chứ? Bách lão sư phải nên đi chân trần ở vách núi mới đúng, đóng phim xong liền nhảy xuống xem thử coi có tảng đá chủ động tiếp ngài không, tiếp được thì Bách lão sư trong người có thiên mệnh, không được thì còn có tảng đá thứ hai, thứ ba, thứ tư đang đợi ngài. "

    Giang Trạm trở mặt làm Bách Thiên Hành phì cười.

    Đúng rồi, đây mới là Giang Trạm.

    Vừa rồi, ngoan như vậy làm gì chứ.

    Bách Thiên Hành theo lời này liền dỗi ngược lại, thở dài mà nói:" Heo mà chết, cải trắng sẽ thương tâm. "

    Giang Trạm:" Toàn thế giới không chỉ có một heo! "

    Bách Thiên Hành bừng tỉnh:" Cậu cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình là cải trắng rồi sao. "

    "... "

    Giang Trạm nhìn hắn đầy xem thường.

    Bách Thiên Hành có kinh nghiệm rất phong phú về việc trở mặt, dỗi xong lại rất biết nghe lời mà nhận sai. Hắn duỗi tay kéo Giang Trạm:" Được rồi mà, là tôi sai, do tôi đóng phim không cẩn thận. "

    Giang Trạm nhìn hắn, bình tĩnh trở lại:" Rốt cuộc mà làm sao lại thế này? "

    Bách Thiên Hành:" Tôi sai, tôi quá liều lĩnh. "

    Đoàn phim" No way to chase "ban đầu kinh phí cũng tương đối dư dả, mời diễn viên chính đều là những người gạo cội. Kết quả quay chưa được bao lâu nhiều nhà đầu tư liền lần lượt rút vốn, thêm diễn viên nam chính bội ước, công ty chế tác dính phải kiện tụng, cho nên đoàn phim mém nữa đã phải tan rã.

    Bách Thiên Hành coi như là cứu nguy tạm thời, chẳng những cứu nguy mà còn vì mặt mũi của diễn viên chính Phó Tuyền Chu mà không lấy quá nhiều tiền thù lao.

    Nhưng đoàn phim cũng nghèo đến mức không có gì ăn, từ trên xuống dưới đều phải thắt lưng buộc bụng. Tiền khách sạn ở điện ảnh thành của hai già vị Phó Tuyền Chu cùng Bách Thiên Hành cũng là tự trả.

    Cảnh diễn ở vách núi kia nếu gặp đoàn phim có kinh nghiệm và có tiền thì cơ bản không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Nhưng nếu đặt ở đoàn phim" No way to chase "thì chính là tình thế tiến thoái lưỡng nan – Không có tiền.

    Bách Thiên Hành từ lúc thiếu niên đã bắt đầu đóng phim, cả người liền toát lên cổ khí không sợ chết. Sau hai mươi tuổi một lần nữa lại quay về với điện ảnh cũng vẫn không sợ chết.

    Trước đây có nhiều cảnh quay còn nguy hiểm hơn, lúc quay hắn chỉ nghĩ làm sau để quay cho thật tốt là được, còn chổ nào mà rảnh rang để nghĩ tới chuyện khác.

    Nhưng lúc này lại hoàn toàn không giống.

    Quay xong hắn liền hối hận.

    Giang Trạm trêu hắn:" Hối hận cái gì? Hối hận chết rồi thì không còn bị cải trắng củng nữa hay gì? "

    Bách Thiên Hành dựa vào đầu giường, duỗi tay vòng quanh cổ tay Giang Trạm, dùng ngón tay sờ sờ khớp xương nhô ra:" Tôi sợ cậu thương tâm. "

    Giang Trạm nhìn hắn.

    Bách Thiên Hành đột nhiên nhíu mày, đưa mắt hỏi:" Cậu không ăn sao, sao lại gầy như vậy. "

    Giang Trạm kéo tay ra:" Vì lên hình. "

    Bách Thiên Hành cảm thấy có chỗ nào không đúng, vì muốn lên hình đẹp sao? Nhưng lúc y đến Cực hạn thần tượng cũng không phải là vẫn gầy như vậy sao.

    Thêm đồ ăn vào nhà ăn ở ký túc xá là vì y mà chuẩn bị, ăn lâu như vậy sao chẳng thêm được chút thịt nào thế này.

    Đúng là thuộc họ cải trắng mà.

    Đoàn người Giang Trạm sáng sớm ngày hôm sau đã phải về, còn nửa buổi chiều cùng buổi tối cho nên nhân viên công tác không muốn lãng phí muốn thu thêm ít tư liệu sống nữa. Thực tập sinh lại càng không muốn lãng phi liền yên lặng mà chuồn ra ngoài chơi.

    Nhân viên công tác:" Không được! "

    Phí Hải:" Chỉ một lát thôi! "

    Nhân viên công tác:" No. "

    Ngụy Tiểu Phi:" Hít thở chút không khí cũng không được sao? "

    Nhân viên công tác:" Không được. "

    Kỳ Yến:" Quay tư liệu sống bên ngoài được không? "

    Nhân viên công tác:" Không đảm bảo, không an toàn, không quay. "

    Thực tập sinh:"... "

    Đang ủ rủ thì Cư Gia Tạ đi đến, một chiếc xe mang hết mọi người đi đến đoàn phim" No way to chase ".

    Cư Gia Tạ:" Tôi đã nói chuyện với đạo diễn bên kia rồi. Đằng nào thì sáu tổ điều phải quay tư liệu sống, tổ kahcs đều tìm tiền bối hay lão sư để học hỏi kinh nghiệm và tham quan. Các người đã đến rồi thì liền vừa hay quay ở đây luôn đi, tôi đã hỏi ý đạo diễn rồi, có thể quay, không sao cả. Quay về đoạn nào dùng được thì liền dùng, không dùng thì cũng có thể quay cái khác, cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu. "

    Đi đoàn phim so với buồn bã mà luyện nhảy ở khách sạn thì các thực tập sinh đều cao hứng mà chọn đi đoàn phim.

    Hỏi đến Giang Trạm thì Cư Gia Tạ nói:" Có đi nữa, y cùng với Bách lão sư sẽ xuất phát từ bệnh viện. "

    Chân Triều Tịch:" Bách lão sư không sao chứ? "

    Cư Gia Tạ:" Không việc gì, các cậu nhìn lại hắn xem, hắn giống người có gì lắm sao? "

    Đoàn phim đối với Chân Triều Tịch thì không có gì lạ nhưng với bốn thực tập sinh còn lại thì là vô cùng mới lạ luôn. Nhân viên công tác vác theo máy quay, Cư Gia Tạ mang cả nhóm thực tập sinh đi đến đoàn phim.

    Cư Gia Tạ:" Kia là đạo diễn chính, bên này là phó đạo diễn, nơi này còn có tổ biên kịch nữa, người đó chính là người của tổ biên kịch. "

    Cư Gia Tạ:" Hôm nay có quay ngoại cảnh, Bách lão sư hôm nay không có phân cảnh. Ôi, diễn viên ở bên kia kìa, tôi mang mọi người qua đó. "

    Phó Tuyền Chu hóa trang xong rồi đang ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với trọ lý, Cư Gia Tạ đi qua giới thiệu mấy thực tập sinh này với hắn.

    Phó Tuyền Chu:" Tất cả tôi đều pick. "

    Vừa nghe Phó Tuyền Chu nói có xem Cực hạn thần tượng thì VJ liền đưa máy quay ngắm ngay hắn.

    Cư Gia Tạ hỏi hắn:" Đều pick, vậy anh thích ai nhất? "

    Phó Tuyền Chu haha cười, sảng khoái nói:" Truy tinh còn cần 'nhất' nữa sao, đều thích đều pick a. "

    Qua một lát Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm cũng đến.

    Giang Trạm vừa đến liền giống như trở về nhà mình vậy, Phó Tuyền Chu cũng đi qua chào, nhân viên đoàn phim gặp y cũng cười chào hỏi, đạo diễn cũng đều kinh ngạc mà hỏi y đến đây lúc nào.

    Giang Trạm đi bên cạnh Bách Thiên Hành vừa đi vừa nói:" Vừa mới đến. "

    Đạo diễn:" Hôm nay cũng không cần rời đi vội vàng như vậy nữa. "

    Nhóm người Phí Hải nghe liền thấy có gì đó không đúng, hả? Chẳng lẽ trước đây Trạm ca đã từng đến rồi sao?

    Nhân viên công tác của Cực hạn thần tượng cũng thầm thì.

    " Giang Trạm trước đó đã từng quay tư liệu sống bên này sao? "

    " Không có đúng không? "

    " Kia, cậu ấy tự mình tới hả? "

    " Chắc vậy. Không đúng, cậu ấy chổ nào mà có thời gian? "

    " Đúng vậy, vậy thì cậu ấy đến đây lúc nào? "

    Phó Tuyền Chu ở bên cạnh nghe được liền làm bộ ho khan mà nhìn Bách Thiên Hành đang đi đến gần.

    Bách Thiên Hành vừa đến liền che miệng thấp giọng nói:" Bại lộ, bại lộ a. "

    Bách Thiên Hành nhìn hắn:" Bại lộ cái gì, quang minh lỗi lạc. "

    Phó Tuyền Chu:" Tôi có thể tin cậu 'quang minh lỗi lạc' sao? "

    Nhân viên công tác của Cực hạn thần tượng định đi hỏi Giang Trạm thì Phí Hải cùng Chân Triều Tịch nhìn nhau giao tiếp bằng ánh mắt, khẳng định là hai người họ lén gặp nhau rồi!

    Chuyện này có thể hỏi sao?

    Hỏi liền có thể trả lời sao?

    Trả lời xong liệu có phát sóng được không?

    Hai người lập tức gọi nhân viên công tác lại, nói lảng sang chuyện khác:" Chị ơi, chúng ta còn phải quay cái gì nữa vậy a? Phòng hóa trang có cần quay luôn không? Em nghe nói quay ngoại cảnh sẽ có xe vệ sinh chuyên dụng, em có thể đi xem thử được không? "

    Nhân viên công tác bị dời lực chú ý cho nên cũng quên cần hỏi Giang Trạm cái gì.

    Bách Thiên Hành đứng pử phía sau Giang Trạm thấp giọng nói:" Đây là hậu quả của việc chủ động đùa với lửa. "

    Ban đầu Giang Trạm không lên tiếng, im lặng một lát giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, liền che miệng thấp giọng nói:" Cậu nói đúng rồi, tôi đặc biệt thích chủ động 'đùa' với lửa ". Cười:" Đặc biệt là sau khi say rượu. "

    Hai ánh mắt đối diện nhau mang theo ẩn ý đầy khiêu khích.

    Bách Thiên Hành không ngờ Giang Trạm có thể tiêu hóa nhanh như vậy, lại còn có thể lấy cái đoạn kia mà chèn ép hắn.

    Bách Thiên Hành không biểu hiện gì, đè thanh âm xuống thực thấp:" Còn muốn uống nữa sao? "

    Giang Trạm cười:" Uống a. "

    Bách Thiên Hành cũng cười, có qua có lại:" Uống say tiếp tục củng heo? "

    Giang Trạm không nói chuyện, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra.

    Không có chữ, chỉ gửi đến một biểu tình bao.

    Một con heo, trên chân còn đeo một cái đuôi giới.

    Phía trên viết: Heo này chính là Bách Thiên Hành.

    Bách Thiên Hành:"... "

    Giang Trạm lại gửi thêm một biểu tình bao nữa.

    Một con heo đang ăn thức ăn, trên chân cũng có đeo đuôi giới.

    Bên trên viết: Tào phớ ăn ngon thật.

    Bách Thiên Hành:"... "

    Giang Trạm nhìn cười, làm tư thái vô cùng bình tĩnh mà đuổi theo bước chân của Chân Triều Tịch.

    Cải trắng của người có sợ heo sao? Củng cũng củng rồi, liền củng một tặng hai, gửi cho ngươi hai cái biểu tình bao.

    Lần thứ ba công diễn năm tổ còn lại đều có tư liệu sống thăm ban.

    Có nhóm đã quay xong từ trước, có nhóm vì lịch trình mà xin dời lại sau khi công diễn.

    Tổ của Giang Trạm an bài thăm ban lúc đầu không phải là" No way to chase ", nhưng do Giang Trạm mang cả tổ đi Côn Minh cho nên liền thuận tiện mà quay luôn.

    Tổ Giang Trạm thân ở nơi đất khách, Reuters chỉ có một ít ảnh và video ở sân bay, thì khi màn đêm buông xuống có một thực tập sinh trong sáu tổ trực tiếp lên hotsearch.

    #Chung Trì khóc#

    Ở khách sạn sau khi luyện vũ đạo xong, lúc lướt điện thoại thấy cái hotsearch thì mấy người Phí Hải còn cảm thấy kỳ quái.

    Chung Trì khóc?

    Khóc cái gì?

    Vào hotsearch rồi mới thấy, số là Chung Trì cùng thành viên trong tổ đi thăm ban đoàn phim một tiền bối, vừa hay có cảnh quay của diễn viên quần chúng, Chung Trì trong những người diễn viên quần chúng kia nhận ra một người quen.

    Chung Trì cùng diễn viên quần chúng kia vừa gặp nhau nói chưa được vài câu thì nước mắt của Chung Trì đã rơi như mưa.

    Cứ như vậy, khóc tới lên hotsearch luôn.

    Lại xem WeiBo hóa ra Chung Trì cùng người quen kia là quen biết từ nhỏ còn cùng làm diễn viên quần chúng ở điện ảnh thành chung với nhau, cùng kiếm tiền phụ giúp gia đình, cùng ăn rất nhiều khổ cực rất tội nghiệp. Sau đó Chung Trì được một công ty giải trí nhìn trúng nên mới không làm diễn viên quần chúng nữa.

    Đoạn tuổi thơ này bởi vì một lần thăm ban mà bị phơi bày trước mắt công chúng.

    Không ai nghĩ đến Chung Trì người xếp hạng nhất của Cực hạn thần tượng, Chung Trì người có nhan sắc và năng lực nghiệp vụ cùng như trình độ vũ đạo đứng đầu lại có tuổi thơ thê thảm như vậy.

    Những thứ này làm cho fans nhà Chung Trì đau lòng gần chết, vừa đau lòng vừa ở hotsearch mà động viên an ủi.

    Với loại trình độ" ngược fan "thế này thì ở một khía cạnh nào đó nó cũng kích thích fabs rất lớn. Hiện tại, đứng trước Cực hạn thần tượng vì để che chở cho idol nhà mình, Trì Đường tỷ tỷ không chỉ không ngừng ôm ôm khóc thương mà còn đi đánh đầu số liệu, tăng lượt bình chọn, tăng tương tác quyết tâm đưa bảo bối của các cô ấy lên C-vị.

    Vì thế điểm số bình chọn ban đầu đang giằng co giữ vị trí thứ hai và thứ nhất thì sau vụ việc này khẳng cách đã kéo ra xa hơn.

    Mấy người Phí Hải đều cảm thấy quái lạ:" Chung Trì có có đoạn tuổi thơ thế này sao? Thiệt hay gải đây? Cậu ta không phải giống Sở Mẫn đều được ra nước ngoài huấn luyện chuyên nghiệp sao? Trước đây còn ở điện ảnh thành chạy bộ nữa sao? "

    Bành Tinh:" Chắc là thật ssi, hotsearch cũng đã lên rồi. "

    Chân Triều Tịch nghĩ nghĩ:" Tôi nhớ hình như lúc sơ bình đánh giá, cậu ấy có nói qua hoàn cảnh gia đình mình không được tốt. "

    Giang Trạm ở bên cạnh cũng nhìn điện thoại.

    Y không xem Chung Trì mà xem group do Vương Phao Phao đứng đầu.

    Vương Phao Phao: Mọi người ơi tới đây, chuẩn bị sẵn sàng chưa, vừa nói có khi nào bị kéo giẫm không thì người đối diện liền tới. Người hạng nhất gia cảnh không tốt, còn phải làm diễn viên quần chúng, thì liên quan gì đến học trưởng nhà chúng ta? Gia cảnh tốt, thành tích tốt, học trường danh giá cũng là nhà chúng ta sai sao?

    SS Thuốc trừ sâu DDVP: Là kết quả của công ty Chung Trì đi, tôi đi xem account marketing trong diễn đàn lớn thì thấy có mấy acc đã bị mua chuột để viết bài viết kéo giẫm rồi. Đây là thấy hạng nhất khó giữ, C-vị dần rời xa nên dùng chiêu trò sao?

    XX học muội: Cái kịch bản mỹ thảm cường ngược fan này đã dùng bao nhiêu năm rồi, sao bọn họ không chán ha? Ngược fan thì thôi đi, sao còn kéo giẫm cả học trưởng của chúng ta?

    SS Thuốc trừ sâu DDVP: Hiện tại ngược fan đều không phải đều như này sao? Ca nhà ta quá thảm, tâm thật đau nha, mua mua mua, làm số liệu, làm số liệu.

    Vương Phao Phao: Mọi người chú ý, cố gắng cẩn thận không để bị dắt mũi, tập trung tranh C-vị.

    P Đồ tốt xấu gì cũng là nửa giang sơn cho nên không chỉ có một group của Vương Phao Phao.

    " Sớm không tới, muộn không tới, lại đến đúng lúc này, còn có thể vì cái gì, còn không phải là C-vị. "

    " Công ty Chung Trì phủng cậu ấy như vậy, từ đầu đã muốn cậu ấy lấy được C-vị, nào ngờ lại xuất hiện nhà Tuyệt mỹ. "

    " Việc ngược fan đã trở thành hành động thường xuyên của chương trình tuyển tú rồi, quá mệt. "

    " Không biết có phải cố y không mà giờ mới để lộ ra, nếu cố ý thì không khéo sẽ không thu được hảo cảm. Chúng ta truy tinh không phải vì muốn xem soái ca ca ca ngưu bức, soái ca ca ca anh tuấn hay sao, luôn ngược ngược ngược, thì tôi còn truy tinh làm gì nữa không trực tiếp đi thi CPA luôn cho rồi. "[2]" Công ty giải trí cho rằng phấn vòng rất thích ngược sao, một bên vừa ngược bê kia liền chi tiền, nima. "

    " Nói tới cùng thì học trưởng vẫn là đáng để đu nhất, không có được C-vị thì về học thạc sĩ. "

    Giang Trạm lướt qua mấy cái group, nghĩ nghĩ lại click web của Nga Hán, xem bảng xếp hạng điểm số bình chọn của Cực hạn thần tượng.

    Người xếp hạng đầu tiên Chung Trì hôm nay vào ban ngày điểm so với y cũng không khác biệt quá nhiều, chỉ có một buổi tối đã kéo ra khoảng cách mười mấy vạn điểm.

    Giang Trạm cũng không biết Chung Trì lên hotsearch ngược fans là có phải vì muốn tranh C-vị hay không, nếu đúng thì cũng binhg thường mọi người tranh đấu vì bản thân thì y vẫn có thể hiểu được, nhưng nếu không thì điểm xếp hạng cũng đã kéo ra khoảng cách rất xa rồi.

    Đến nỗi phấn vòng còn đoán trước y sẽ bị kéo giẫm. Một bên là thuận buồm xui gió cao phú soái, một bên là điều kiện không tốt mỹ cường thảm?

    Giang Trạm âm thầm buồn cười.

    So thảm, thì y nhất định chưa chắc đã thua.

    Nhưng điều đó không cần thiết.

    Giang Trạm cất điện thoại, vỗ vỗ vai Phí Hải, ý bảo đi trước.

    Kỳ Yến:" Ca, anh không nhảy nauwx hả? Không phải quản lý biểu tình còn chưa đủ tốt sao? "

    Giang Trạm:" Tự mình luyện không tốt lên nỏi, tôi đi tìm người chuyên nghiệp học hỏi. "

    Người chuyên nghiệp trong miệng Giang Trạm giờ này vẫn đang nằm trong bệnh viện, chính làBách Thiên Hành.

    Bách Thiên Hành thấy Giang Trạm tối lại đến nữa nên có chút ngạc nhiên:" Tới củng heo sao? "

    Giang Trạm ngồi xuống ghế cạnh mép giường, lấy điện thoại mở một đoạn video đưa qua:" Heo không cần suốt ngày nằm mơ. Tôi đến là thỉnh giáo Bách lão sư một chuyện đứng đắn. "

    " Chuyện đứng đắn "ba chữ này lại được ưu tiên nhấn mạnh.

    * * *

    [1] Củng: Đại loại là làm hành động thân mật như kiểu" ăn"ấy, cũng có thể là câu dẫn, quyến rũ. Mình đã giải thích qua ở những chương trước. Mình vẫn giữ nguyên hán việt vì vốn từ của mình không đủ để làm cho nó thuần việt hơn nhưng vẫn giữ được ý nghĩa.

    [2] CPA: Chứng chỉ khẳng định năng lực của kiểm toán viên.
     
    Tranthitrang thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2022
  2. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 69

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện đứng đắn của Giang Trạm chính là quản lý biểu tình cho buổi công diễn lần ba.

    Mọi người đều biết, một người có cảm xúc từ trong ra ngoài thì biểu tình thể hiện mới càng phong phú càng tự nhiên, bất luận là trên sân khấu hay là trên phim phải đem cảm xúc du nhập vào nhân vật thì mới có thể biểu đạt tốt được.

    Giang Trạm ở trên sân khấu cho dù là hát hay vũ đạo đều là dựa vào cảm xúc. «Showme» là vui vẻ hạnh phúc, «Living» là nhộn nhịp, «Tomorrow» là hắc ám tất cả đều là cảm xúc thật của y. Y cần phải du nhập cảm xúc của bản thân vào nhân vật thì mới có thể trình diễn tốt được.

    Cho nên ở «Kẹo bông gòn» lần này y liền gặp trở ngại.

    Không đủ mềm, không đủ ngọt, sắc thái biểu cảm không đủ phong phú. Toàn bộ biểu tình mà nam sinh phải biểu đạt trong vũ đạo của kẹo bông gòn thì y nhiều lắm chỉ được năm mươi sáu mơi phần trăm, kết quả này có quá nhiều khiếm khuyết.

    Trước khi đến đây Giang Trạm đã nhờ biên đạo quay giùm một bản full để mang đến cho Bách Thiên Hành nhìn thử.

    Còn nói: "Tôi tự mình xem cũng thấy còn thiếu thiếu gì đó, nhưng bất quá vẫn không thể đạt tới được."

    Bách Thiên Hành: "Cậu có biết lúc quay đặc tả khuôn mặt của cậu sẽ chiếm bao nhiêu phần của toàn bộ màng ảnh không? Nếu bản thân cậu đã cảm thấy còn thiếu thì người xem cũng sẽ nhìn ra là thiếu."

    Lại nhắc nhỡ: "Bài hát này là của nhóm nhạc nam, ban đầu bài hát có hơi hướng chữ tình một chút nhưng vì phải kết hợp vũ đạo nên mới cải biên thành như thế."

    Giang Trạm thở dài: "«Kẹo bông gòn» ba chữ này, tôi một chữ cũng không lĩnh hội được."

    Bách Thiên Hành: "Thành viên tổ cậu đều lãnh hội hết rồi sao?"

    Giang Trạm: "Vốn cũng không lãnh hội được, nhảy nhảy nhảy cứ nhảy mãi lại biến thành tiểu Điềm Điềm."

    Bách Thiên Hành nhìn y: "Cậu không phải 'tiểu Điềm Điềm' hả?"

    Giang Trạm: "Tôi giống sao?"

    Bách Thiên Hành cười cười, y là: "Ở chổ tôi thì phải, nhất là lúc uống say."

    Giang Trạm ngứa tay nhìn lên tủ đầu giường tìm túi khăn giấy.

    "Đừng nhìn." Bách Thiên Hành từ trên giường bệnh ngồi dậy.

    Giang Trạm thấy hắn thay quần áo liền khó hiểu mà hỏi: "Định đi đâu vậy?"

    Bách Thiên Hành: "Cậu không phải phải làm tiểu Điềm Điềm sao?"

    Giang Trạm nghĩ sai rồi, cho rằng người đàn ông này lại bắt đầu cà chớn nên buột miệng nói: "Bách Thiên Hành!"

    Bách Thiên Hành buồn cười hỏi: "Nghĩ cái gì đó?"

    Hắn đến gần nâng cổ tay Giang Trạm lên, vuốt ve những ngón tay đang nắm chặt: "Gầy cũng được di, sao còn cứng rắng thế nhở."

    Giang Trạm cho rằng có liên quan đến đoạn quá khứ nho nhỏ mà y còn chưa tiêu hóa xong kia, câu "cứng rắn" kia nghe thế nào cũng thấy không đúng.

    Y nhìn cổ tay của mình đang bị Bách Thiên Hành cầm lấy, rồi lại ngước lên nhìn Bách Thiên Hành.

    Bách Thiên Hành: "Vì sao biết nam sinh khác lúc nhảy có thể trở thành tiểu Điềm Điềm, còn cậu thì không thể không?"

    Giang Trạm: "?"

    Bách Thiên Hành: "Quá cứng."

    Giang Trạm: "Nói chuyện cho đàng hoàng vào."

    Bách Thiên Hành cười, ánh mắt dừng lại trên mặt của Giang Trạm, không nhanh không chậm mà nói: "Tính cách quá kiêu ngạo, cứng từ trong xương cốt, cái gì cũng muốn tự mình làm."

    Giang Trạm yên lặng.

    Bách Thiên Hành vẫn nhìn y: "Người bình thường gặp chuyện cũng không bốc đồng nhiều đến vậy, có thể lui liền lui, có người giúp so với không ai giúp không phải là tốt hơn sao. Cậu không giống còn quá hiếu thắng, không những phải tự làm còn phải làm tốt nhất mới được."

    Bách Thiên Hành: "Người khác lúc muốn nhượng bộ thì có thâm thế sẽ ỷ lại vào người khác. Có tầng cảm xúc này thì lúc yêu sẽ có thể điều động ra được, lúc họ nhảy nhảy nhảy đều có thể trở thành 'tiểu Điềm Điềm', Nhưng cậu không có, lúc cậu nhảy đều là kiểu vượt qua mợi chông gai, thẳng tiến không lùi thì làm sao thành 'tiểu Điềm Điềm' được."

    Bách Thiên Hành: "Ba chữ 'kẹo bông gòn' đúng là không một chữ nào cậu có được."

    Giang Trạm rụt cổ tay từ tay Bách Thiên Hành lại, nói lời tự đáy lòng: "Cậu đúng là rất hiểu tôi."

    Bách Thiên Hành lại đem cổ tay kia kéo trở lại: "Biết làm sao để làm 'tiểu Điềm Điềm' không."

    Giang Trạm lại kéo tay về: "Nguyện ý kỹ càng lắng nghe."

    Bách Thiên Hành lại nắm tiếp: "Nguyện ý nghe kỹ càng còn không cho tôi nắm một chút."

    Giang Trạm thành khẩn nói: "Bách lão sư, tôi bán nghệ, không bán thân."

    Bách Thiên Hành đem cổ tay gầy gò kia để vào lòng bàn tay nắm thật chặt: "Ai muốn cậu bán nghệ bán thân gì đâu chứ, ca ca dẫn đệ đi hẹn hò."

    Lời tác giả: Chương này hơi ngắn, mọi người đừng ghét bỏ, ngày mai viết hẹn hò + công diễn.
     
    Tranthitrang thích bài này.
  3. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
  4. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Tranthitrang thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2022
  5. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 72


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 72

    Phí Hải: "Cái tật xấu lúc nãy của Chung Trì là sao a?"

    Bành Tinh: "Cậu ta hẳn là có bệnh."

    Ngụy Tiểu Phi: "Không khéo cậu ấy thật sự có bệnh đi."

    Chân Triều Tịch: "Đã phải công diễn rồi, đừng để cậu ta làm ảnh hưởng."

    Kỳ Yến nhìn về phía Giang Trạm: "Ca, anh không sao chứ?"

    Giang Trạm bình tĩnh nói: "Không sao."

    Tổ Chung Trì đi rồi tổ Giang Trạm vẫn tiếp tục chờ thang máy, đối với tình huống vừa rồi cũng không biết phải nói sao, lại không thể bàn tán cái gì được hết, đã chuẩn bị công diễn rồi không ai muốn hao tâm tổn sức lên người thành viên của tổ khác.

    Phí Hải yên lặng mà thầm nói trong bụng: "Ở sau lưng Bách lão sư nói mấy lời này thì có bản lĩnh gì chứ? Có ngon gì đứng trước mặt Bách lão sư mà nói thử xem!"

    Thang máy tới, mọi người đều hướng vào trong thang máy mà đi.

    Bành Tinh là người đầu tiên đi vào, Ngụy Tiểu Phi cũng vừa đuổi kịp, tiếp theo đến Chân Triểu Tịch, Kỳ Yến, Phí Hải.

    Phí Hải đi vào xong xoay người ra hướng cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy sau lưng người đang chuẩn bị đi vào là Giang Trạm có nhiều thêm một người.

    Người nọ đeo khẩu trang đang tóm lấy Giang Trạm, người nọ vừa nâng mắt liền đối diện với ánh mắt của Phí Hải.

    Phí Hải: "!"

    Giang Trạm quay đầu nhìn thấy Bách Thiên Hành liền có chút kinh ngạc: "Cậu.."

    Bách Thiên Hành nhẹ nhàng mà "hừ" một tiếng.

    Giang Trạm quay đầu nói liền với thành viên trong tổ: "Các cậu đi xuống trước đi."

    Nói xong hai người họ liền biến mất ngoài cửa thang máy.

    Thang máy an tĩnh trong 3s, 3s sau cửa từ từ khép lại, Phí Hải không nói hai lời định chạy ra khỏi thang máy liền bị Chân Triều Tịch sống chết nắm vạt áo kéo lại: "Cậu định làm gì?"

    Phí Hải giãy dụa: "Tôi chỉ đi xem một lát! Nhìn một cái thôi! Tôi muốn xác nhận một chút!"

    Mọi người: "Đừng cắn."

    Giang Trạm bị Bách Thiên Hành kéo vào một phòng hóa trang nhỏ không có ai.

    Bách Thiên Hành mang theo một thân đầy bí hiểm mà đóng cửa lại đẩy Giang Trạm vào vách tường phía sau cánh cửa.

    Giang Trạm có chút kinh ngạc: "Cậu về khi nào vậy?"

    "Tôi có trở về sao?" Bách Thiên Hành tháo khẩu trang ra chuẩn bị hôn: "Không a."

    Giang Trạm bị hôn, phản ứng đầu tiên là đẩy ra: "Tôi trang điểm rồi!" Hôn một hồi son môi đều không còn gì cả.

    Bách Thiên Hành không hiểu hay là cố tình cũng không biết: "Tôi chỉ hôn nhẹ thôi."

    Giang Trạm: "?"

    Bách Thiên Hành lấp kín môi y, đưa vị chua ngọt của kẹo vào giữa môi y.

    Giang Trạm nếm được cổ hương vị ngọt ngào liền bát động, mùi vị này đưa y trở về buổi tối trong xe hôm đó.

    Y bị vị chua chua ngọt ngọt này bao lấy từ đầu lưỡi tới tim, hương vị lan tỏa khắp mọi nơi.

    Bách Thiên Hành chỉ hôn một lát liền ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu sau đó lột một viên kẹo bỏ vào miệng người đối diện, giọng nói đầy mê hoặc: "Ca ca đến đây tiếp ứng đường."

    Giang Trạm ngậm kẹo ngọt trong miệng, híp mắt nhìn Bách Thiên Hành trước mặt đầy mờ mịt: "Kia là thật hả? Ca ca không ngại cực khổ, xa xôi vạn dặm sao."

    Bách Thiên Hành không chế khoảng cách giữa hai cơ thể, không dựa quá sát nếu không sẽ sinh lửa, chỉ đưa tay nhéo nhéo cằm Giang Trạm: "Lát nữa nhảy cho tốt vào, biết chưa? Tôi ở dưới sân khấu nhìn cậu."

    Giang Trạm sửng sốt, lấy lại tỉnh táo: "Dưới sân khấu? Cậu muốn lộ diện? Cậu điên rồi hả?"

    Bách Thiên Hành hừ nhẹ: "Đều nói, không có trở về."

    Giang Trạm: "Chổ nào cũng có camera, sẽ bị chụp được." Huống chi công diễn còn có nhiều khán giả trực tiếp như vậy.

    Bách Thiên Hành đưa ta vỗ về cùng sờ soạng cổ Giang Trạm: "Tôi nói không trở về thì chính là không trở về."

    Giang Trạm ngậm kẹo: "Kiềm chế chút đi, Bách lão sư."

    Bách Thiên Hành: "Có kẹo cho ăn thì là ca ca, ăn xong rồi thì thành Bách lão sư sao hả?"

    Giang Trạm tựa lưng vào bức tường phía sau, hơi nâng cằm ánh mắt vô cùng ngạo nghễ, cười nói: "Ừm, đúng vậy, rất thực tế."

    Bách Thiên Hành không bỏ cái tay đang sờ cổ Giang Trạm của mình xuống được, bộ dạng nâng cằm của Giang Trạm thật sự rất câu dẫn: "Nếu đã thực tế như vậy, tôi lại 'không ngại cực khổ' cùng 'xa xôi vạn dặm', có phải là nên yêu cầu cậu đưa phí dịch vụ hay không."

    Giang Trạm ngậm kẹo, lúc nuốt kẹo xuống yết hầu thì hầu kết cọ qua lòng bàn tay Bách Thiên Hành: "Muốn cái gì?"

    Phòng chờ lên sân khấu.

    Chung Trì đứng ngồi không yên.

    Thành viên cùng tổ ở bên cạnh thấy được liền trấn ăn cậu ấy: "Không có việc gì đâu."

    Làm sao mà không có việc gì được?

    Mấy câu mà cậu ta nói lại vừa vặn lọt vào tai Bách Thiên Hành, cái người đang yên lặng mà gấp gáp trở về kia.

    Này mà còn nói không có việc gì được sao? Hay là đã quên lúc Bách lão sư đi đến gần cậu ta đã nói tiếng "Ừm" kia?

    Đặc biệt lúc đi đến phòng chờ lên sân khấu liền phát hiện tổ «Kẹo bông gòn» tất cả thành viên đều ở đây trừ Giang Trạm.

    Giang Trạm không ở đây, thì có thể ở đâu? Bách Thiên Hành lên lầu, chính là để gặp ai?

    Chung Trì vô cùng hối hận.

    Đến lúc này cậu ta vẫn còn mang theo điện thoại, công diễn đã gần kề cậu ta còn vội vàng chạy ra ngoài gọi điện cho người đại diện.

    Người đại diện nghe xong thực lý trí mà không nói thêm gì về Bách Thiên Hành: "Cậu hiện tại cái gì cũng đừng nghĩ nhiều, nhanh chóng quay lại phòng chờ đi, công diễn cho thật tốt vào cái đã, đừng nghĩ lung tung nữa!"

    Chung Trì: "Nhưng mà.."

    Người đại diện: "Không có nhưng mà! Đừng quản người khác! Cậu quản tốt chính mình là được."

    Tắt điện thoại, Chung Trì trở lại phòng chờ, sắc mặt còn kém hơn vừa rồi.

    Vừa đi đến liền nhìn thấy Giang Trạm.

    Giang Trạm vừa ngồi xuống đang nói chuyện phiếm với các thành viên khác, mấy thực tập sinh của nhóm khác cũng ngồi xung quanh y, bọn học gọi đồ ăn hay trà sữa không nhất định tất cả các thực tập sinh đều có nhưng Giang Trạm chắc chắn có phần.

    Chung Trì đưa mắt nhìn nơi khác.

    Khoảng cách giữa việc bản thân tình cờ nhìn thấy và tận mắt chứng kiến luôn làm cho người ta ghen tị, thậm chí ghen tị tới phát điên.

    Chung Trì cũng hiểu lúc này muôn ổn phải bảo trì phong độ, C-vị sắp cận kề rồi.

    Phần lớn con người khi ở một vị trí cao thì không phải là "trên cao quá lạnh" mà đều là đang đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận rất sợ một ngày nào đó sẽ bị thay thế.

    Giang Trạm hiện đang ở vị trí thứ hai, không chỉ là Chung Trì mà công ty quản lý của cậu ta cũng thế đều vô cùng hồi hộp, ngoài miệng thì an ủi Chung Trì nhưng trong lòng đều có suy nghĩ y như cậụ ta.

    Chung Trì chính là quá biết cho nên mới lo sợ.

    Thật ra không chỉ là Giang Trạm mà người ở vị trí thứ ba Sở Mẫn hay thứ tư Lục Tiêu, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy người nào cũng đều mạnh, đều có thể tùy thời mà thay thế cậu ấy.

    Không đến phút cuối cùng của chung kết thì vị trí hạng nhất này chính là một cái bệ cao vạn mét, ai đứng trên đó cũng đều run sợ.

    Chung Trì nghĩ sẽ ổn nhưng không ổn nổi, rốt cuộc cậu ấy cũng không phải người có tố chất tâm lý vững vàng.

    Đặc biệt vừa nãy còn ở cầu thang gặp được Bách Thiên Hành, giống như lúc đứng trên cầu cao còn bị người khác bỏ thêm một bùa chú đòi mạng, người dù không việc gì cũng sẽ bị hù chết.

    Bên kia, Giang Trạm cùng một vòng người uống trà sữa nói chuyện phiếm, nhân viên công tác đi vào thông báo chuẩn bị đánh bảng bắt đầu thu hình.

    Mọi người tản đi ngồi lại đúng vị trí của mình, Giang Trạm lấy ly trà sữa bỏ vào túi ni lông trên tay Tùng Vũ, bỏ một viên kẹo vào miệng.

    Tùng Vũ định đi liền thấy y ăn kẹo: "Ăn kẹo hả, tôi cũng muốn ăn."

    Giang Trạm vứt vở kẹo vào túi trong tay cậu ấy, bình tĩnh nói: "Người lớn mới được ăn kẹo, con nít con nôi ăn kẹo làm gì chứ."

    Tùng Vũ mang theo vẻ mặt khó hiểu mà rời đi.

    Nhân viên công tác: "Action!"

    Công diễn lần thứ ba, kỳ tám của Cực hạn thần tượng, sân khấu hoàn toàn mới, ánh sáng và âm thanh được phụ trách bởi ban nhạc «The Sound of Music».

    Vẫn như cũ sân khấu chính và phụ đối diện nhau, khác biệt duy nhất là hôm nay Đồng Nhận Ngôn sẽ ở sân khấu chính chủ trì công diễn, sân khấu phụ chỉ có ba vị cố vấn là Đan Hách, Nhung Bối Bối và Diêu Ngọc Phi.

    Gần ngàn người xem trực tiếp tại trường qua trên tay đều có phiếu bầu, mỗi người chỉ có một phiếu, từ 36 thực tập sinh của sáu tổ chọn ra ba người xuất sắc nhất.

    Ba người này chẳng những trực tiếp thăng cấp ở lần loại thực tập sinh thứ tư mà sẽ đạt được điểm số cùng điểm xếp hạn nhất định, phần thưởng này sẽ được tính và tổng điểm xếp hạng của trận chung kết.

    Mở màn sân khấu, Đồng Nhận Ngôn tuyên bố quy tắc của lần công diễn hôm nay: "Hảo! Chúng ta bắt đầu buổi công diễn hôm nay nào!"

    Đồng Nhận Ngôn: "Xin mời tổ biểu diễn đầu tiên lên sân khấu!"

    Phong cách sân khấu của Đồng Nhận Ngôn và Bách Thiên Hành hoàn toàn khác nhau, Bách Thiên Hành là trầm ổn Đồng Nhận Ngôn là phóng khoáng, hắn thích "cue" thực tập sinh tạo điểm nhấn cũng thích tương tác cùng với các vị ở sân khấu phụ.

    Tổ đầu tiên lên sân khấu tự giới thiệu sau đó là một tràn pháo tay lớn, Đồng Nhận Ngôn lại bắt đầu "cue" Nhung Bối Bối, hắn bắt Nhung Bối Bối người vừa phát hành ca khúc mới lên sân khấu nhảy một đoạn vũ đạo trong ca khúc mới cho mọi người thưởng thức.

    Tiêu cự cùng tầm mắt của mọi người đều hướng về sân khấu chính, sân khấu phụ thì ngược lại vô cùng lạnh lẽo.

    Đồng Nhận Ngôn và Nhung Bối Bối không ở sân khấu phụ, Đan Hách và Diêu Ngọc Phi lại ngồi xa nhau, hai người họ không giao lưu ánh mắt cũng không tương tác với nhau, ánh mắt hai người họ đều hướng về sân khấu chính, Đan Hách thì vui vẻ mà xem còn nụ cười của Diêu Ngọc Phi hơi nhạt có chút mất tập trung.

    Trong lúc thu hình có nhân viên công tác đi đến sân khấu phụ nhắc nhỏ Diêu Ngọc Phi đừng thất thần. Diêu Ngọc Phi đồng ý một lần nữa lại ngồi vào chổ mà điều chỉnh lại biểu tình, tâm hiện tại vừa trầm vừa lạnh như hồ nước mùa đông.

    Lần công diễn trước cậu ta đã bị đóng mic cắt hình ảnh, kỳ này chẳng lẽ vẫn còn bỏ qua cậu ta?

    Cậu ta ngồi ở chỗ này, có được coi là cố vấn sao? Thực tế chính là vật trang trí.

    Không, cậu ta còn không bằng vật trang trí, vật trang trí chỉ cần ngồi lâu lâu sẽ có máy quay lướt qua vẫn sẽ có chút hình ảnh, cậu ta toàn bộ quá trinhg đều phối hợp, muốn cười đều cười, muốn nói đều nói nhưng cuối cùng một chút hình ảnh cũng không có.

    Diêu Ngọc Phi cảm thấy thật gian nan nhưng cậu ta chỉ có thể nhịn.

    Trên sân khấu chính Nhung Bối Bối tương tác với người chủ trì là Đồng Nhận Ngôn xong hai người họ nói thêm vài câu liền đem sân khấu giao lại cho thực tập sinh.

    Ca khúc của tổ đầu tiên là «Mật mã».

    Ca khúc của tổ thứ hai là «Handclap».

    «Handclap» nguyên bản đã có tiết tấu và nhiệp điệu mạnh mẽ sôi động, qua cải biên thì khi biểu diễn trên sân khấu ca khúc càng nhịp nhàng càng bùng nổ hơn. Từ sân khấu chính, sân khấu phụ, phòng chờ lên sân khấu, khán đài toàn bộ đều high theo màn trình diễn.

    Chỉ cần hát đến đoạn "I can make your handsclap" thì tất cả đều cùng vỗ tay theo.

    Trong phòng chờ lên sân khấu các thực tập sinh quay phim đến vui vẻ, nhân viên công tác đi đến lén nhắc nhở tổ của Giang Trạm, tổ bọn học là tổ thứ ba chuẩn bị lên sân khấu.

    Sáu thanh niên đứng dậy, nên chỉnh trang thì chỉnh trang lại, nên đi WC thì đi WC, sau đó đều đi đến dưới sân khấu đợi.

    Đã là lần công diễn thứ ba cho nên mọi người cũng ít nhiều có kinh nghiệm, nói không khẩn trương thì không hoàn toàn đúng nhưng sự khẩn trương này cũng không quá lớn.

    Sau khi ra ngoài Kỳ Yến nói: "Chúng ta biểu diễn sau «Handclap», chúng ta nên high một chút trước đã."

    Chân Triều Tịch buồn cười mà câu lấy cổ cậu ấy: "Bình hoa đệ đệ, phong cách của chúng ta khác họ rất nhiều đó, chúng ta chính là trình diễn «Kẹo bông gòn», lúc này chính là muốn mềm, muốn ngọt, không cần high, cậu tỉnh tỉnh a!"

    Kỳ Yến không ngừng cười: "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi lập tức điều chỉnh!"

    Phí Hải lượn tới bên cạnh Giang Trạm, vô cùng cẩn thần dè dặt mà hỏi: "Ca, Bách lão sư trở lại rồi sao?"

    Giang Trạm nhìn vào mắt Phí Hải lúc đầu định nói "Không phải là cậu thấy hết sao?", nhưng nhớ lại Bách Thiên Hành ngậm miệng mở miệng đều là "không trở về", nên dừng một chút liền sửa miệng mà nói: "Có sao?"

    Đáy mắt Phí Hải sáng lên, lập tức hiểu thấu mà gật gật đầu: "Ưm, ưm, ưm. Không có, không có."

    Giang Trạm mím môi cười.

    Mắt Phí Hải phát sáng, có chút chờ mong lại có chút do dự.

    Giang Trạm: "Sao vậy, muốn nói gì thì nói đi."

    Phí Hải cắn răng mà nói: "Ca, cái kia, chúng ta chính là nhảy «Kẹo bông gòn», ca có thể cho em cắn vài mẫu đường có được không?"

    Giang Trạm nhìn Phí Hải, Phí Hải hiện tại giống như hamster đang dự trữ lương thực qua mùa đông vậy, mắt sáng rực, hai má phúng phính còn có hai móng vuốt nhỏ, rất đáng yêu.

    Giang Trạm thu hồi ánh mắt, cười cười cũng chưa nói gì, Phí hamster từ từ hạ hai lỗ tai xuống.

    Đột nhiên Giang Trạm nói: "Hắn ở dưới sân khấu xem."

    Phí Hải "tạch" một cái lập tức ngẩng đầu lên.

    Hắn ở dưới sân khấu xem.

    Hắn? Dưới sân khấu?

    Bách Thiên Hành không phải là trộm trở về sao? Chủ trì sân khấu cũng là cố vấn khác làm thay, hắn không dám lộ diện mà?

    Nhưng Giang Trạm nói hắn ở dưới sân khấu xem.

    Vì sao lại ở dưới sân khấu, xem cái gì, xem ai, không cần nói rõ cũng không cần biết.

    Phí Hải: "!"

    Aaaaaaaaaaaaa! Đây chính là hint quen thuộc của Tuyệt mỹ! Tôi sống! Sống lại rồi!

    Hamster giống như đang tích trữ lương thực bằng cả một ngọn núi lửa, hận không thể trực tiếp mà bùng nổ. Cậu ấy mang lương thực, mang đường phân phát cho các tỷ muộn huynh đệ fans CP cùng chung một sở thích.

    Các tỷ muội! Chính là tuyệt mỹ! Xông lên!

    Lúc tới phòng phát sóng nhân viên công tác nhanh chóng mà dặm lại lớp trang điểm cho họ, đeo mic làm công tác chuẩn bị lên sân khấu.

    Lúc dặm lại lớp trang điểm Bành Tinh đứng bên cạnh Giang Trạm có chút mờ mịt mà hỏi: "Tôi thật sự ngọt mà đúng không?"

    Giang Trạm nhìn lại tạo hình hôm nay của cậu ấy: "Ngọt."

    Bành Tinh ngơ ngác lại đột nhiên nhớ tới cái gì liền nói: "Ca, ca có kẹo đúng không, cho em một viên tìm cảm giác ngọt đi."

    Giang Trạm thu lại ánh mắt: "Đã nói rồi, trẻ con không được ăn kẹo."

    Không bao lâu sau tổ thứ hai biểu diễn, kéo bình chọn, bình chọn, công bố kết quả, lần lượt liền kết thúc.

    Tổ thứ hai vừa xuống sân khấu, Đồng Nhận Ngôn một mình đứng trên sân khấu liền thở dài một tràn.

    "Tổ tiếp theo, ừm, trước khi họ lên sân khấu tôi phải nói gì đó khác khác một chút."

    Đồng Nhận Ngôn: "Aiz ui, Bách Thiên Hành Bách lão sư, cậu nhìn lại cậu xem. Cậu không đến cho nên tôi mới ohair đứng đây, nếu cậu đến không phải lát nữa sẽ có thể cùng bạn của mình đứng trên một sân khấu rồi sao."

    Đồng Nhận Ngôn quá thích "cue" người khác còn là dạng "cue" đến nghiện, trước trận loại thực tập sinh chỉ còn 36 người hắn đã "cue" qua tào phớ, hôm nay công diễn còn cố tình nói như vậy, hắn trực tiếp khiến mấy cô nàng nghe hiểu mấy lời này hét thảm.

    Đồng Nhận Ngôn nghe mấy tràn hét to um trời, vừa cười vừa đợi, đợi các cô ấy hét xong rồi mới nói: "Tôi đang nói gì vậy cà? Các bạn là đang hét cái gì vậy a?"

    Các tiểu cô nương lại hét tiếp.

    Đồng Nhận Ngôn thu lưới bắt đầu khống chế tiết tấu: "Được rồi, tiếp theo xin mời tổ thứ ba lên sân khấu."

    Tổ «Kẹo bông gòn» lên sân khấu, sáu thanh niên đều thống nhất mặc sơ mi trắng cùng quần đen dài, trang phục tươi tắn sáng sủa.

    Giang Trạm là C-vị nên đứng ở giữa, vừa vào vị trí liền mang theo thành viên trong tổ chào hỏi mọ người.

    Tổ tự giới thiệu xong Đồng Nhận Ngôn lại tiếp tục khống tràn: "Giang Trạm, lúc nãy cậu ở bên trong có nghe được tôi nói gì không?"

    Giang Trạm đưa micro lên môi, xoay người nhìn Đồng Nhận Ngôn nhưng không nói gì, dưới khán đài lại là một tràn thét chói tai.

    Đồng Nhận Ngôn làm vẻ mặt "Các cô đang kêu la cái gì vậy a" mà nhìn xuống khán đài, Giang Trạm ban đầu định trả lời nhưng bị tiếng thét này cản trở, dừng lại nhếch môi rũ mắt cười rộ lên.

    Nụ cười của y có chút ngây ngôn, hiển nhiên là biết lúc nãy Đồng Nhận Ngôn "cue" cái gì, mà y lại còn cười như vậy, dưới khán đài mọi người "get" đến thần kì, sau đó lại là những tràn hét chói tai.

    Người bắt đầu Đồng Nhận Ngôn lại bắt đầu làm bộ làm tịch: "Được rồi, hét cái gì không biết nữa là, hét gì mà hét chứ."

    Dưới khán đài liền an tĩnh lại.

    Đồng Nhận Ngôn giả bộ nổi giận: "Tôi chủ trì còn không khống nổi tràng, nếu Bách Thiên Hành ở đây thì các cô còn dám hét sao hả?"

    Làm trò trước mặt Giang Trạm mà trực tiếp "cue" Bách Thiên Hành, không phải cùng khung nhưng còn hơn hẳn cùng khung, dưới khán đài lại một trận sôi trào.

    Đan Hách cuối sườn mặt về hướng Nhung Bối Bối, cô ấy cũng hiểu ý mà cùng hắn đối diện nhau, hai người dựa gần lại nhau cùng nhau cười.

    Giang Trạm ban đầu chỉ là cười nhẹ nhẹ, lại bị mọi người cùng nhau dỗ cho nên không khống chế được biểu tình mà trực tiếp cười lớn lên luôn.

    Y nhoẻn miệng cười càng đưa đến nhiều tràn hét hơn nữa, y nâng ánh mắt trong nụ cười mang theo vài phần bất đắc dĩ thì tiếng hét lại càng rầm rộ hơn, hận không thể làm cho trường quay trực tiếp nổ tung.

    Đồng Nhận Ngôn cố ý không khống tràng để mọi người tùy ý mà hét mà kêu, dù sao đạo diễn bên kia cũng chưa có ngăn lại.

    Đan Hách ở sân khấu phụ cầm micro lên nói: "Đồng lão sư, cậu càn rõ như vậy không sợ Bách lão sư về tìm cậu tính sổ hay sao?"

    Đồng Nhận Ngôn trong tiếng hét của khán giả dưới sân khấu mà trả lời lại: "Sợ sao? Sợ cái gì, có cái gì đáng để sợ chứ, dù sau hôm nay Bách lão sư cũng không ở đây."

    Lời vừa ra thì sân khấu phụ một trận xôn xao, ghế bên cạnh Đan Hách vốn của Đồng Nhận Ngôn liền có một người trực tiếp ngồi xuống.

    Bách Thiên Hành không tạo hình không trang điểm càng không mang mic, cứ như vậy mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đan Hách cùng Nhung Bối Bối và Diêu Ngọc Phi, người xem dưới khán đài, sân khẩu chính đều một trận cả kinh.

    Bách Thiên Hành trong tầm mắt của mọi người vô cùng bình tĩnh mà tựa lưng vào ghế, hướng mắt về sân khấu chính đưa tay làm động tác ý bảo Đồng Nhận Ngôn tiếp tục.

    Đồng Nhận Ngôn chỉ lo trừng mắt còn chưa có tiếp tục thì dưới khán đài lại là từng trận hét chói tai.

    Trong tiếng thét ầm ĩ, cách nửa cái trường quay cùng khán đài Bách Thiên Hành và Giang Trạm đối diện với nhau.

    Đang thu hình ngoại trừ hậu trường thì nơi có thể nhìn thấy các cảnh quay cũng chỉ có thể là phòng chờ lên sân khấu của các thực tập sinh.

    Bọn họ thông qua màn hình lớn cũng chỉ thấy được hình ảnh đã được camera cắt đi, Bách Thiên Hành xuất hiện ở sân khấu phụ, tiếng thét chói tay ở khán đài, màn ảnh quay về sân khấu chính cho Giang Trạm một cảnh đặc tả.

    Kinh ngạc, kinh ngac, hoang, hoang mang, nghiên đầu cười một cái, lúc cười toàn cơ mặt đều giãn ra, đuôi mắt hiện lên ửng lên màu hoa đào, ánh mắt ngập tràn nước.

    Mấy thực tập sinh ở phòng chờ lên sân khấu tất cả đều sắp phát điên rồi.

    Nima, màn ảnh có vấn đề sao! Tình cảnh này, hình ảnh này còn có biểu tình hoàn toàn không đúng! Toàn bộ đều không đúng!

    Tại hiện trường, Đồng Nhận Ngôn suýt nữa không giữ được cằm của chính mình.

    Hắn tự suy nghĩ trong lòng đoạn này không thể phát sóng sẽ bị cắt, đã không thể phát sóng thì nhất định sẽ bị cắt, hắn đưa micro lên trực tiếp cách một cái sân khấu mà hỏi Bách Thiên Hành: "Cậu trở về làm gì?"

    Đồng Nhận Ngôn còn trực tiếp quay đầu nhìn Giang Trạm, âm thanh truyền đến mọi ngoc ngách của trường quay: "Hắn như vậy cậu cũng mặc kệ hả?"

    Phí Hải che mặt mà cuối đầu, liều mạng cắn chặt răng.

    Khán đài: Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!

    Là Tuyệt mỹ! Tuyệt mỹ!
     
    Tranthitranghong thích cà chua thích bài này.
  6. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 73


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 73

    Đối với câu hỏi của Đồng Nhận Ngôn, Giang Trạm trả lời sẽ không ổn cho nên căn bản không cần trả lời.

    Tại khán đài đều là từng trận hét chói tai.

    Y kiềm chế biểu tình thu lại ánh mắt của mình, đem lực chú ý trở về lại sân khấu chính nơi Chân Triều Tịch, Ngụy Tiểu Phi và thành viên bên cạnh đang nhìn mình.

    Bành Tinh ở bên trái y mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thừa dịp tiếng thét dưới khán đài vẫn còn vang vọng mà nghiêng đầu hỏi nhỏ Giang Trạm: "Để vậy có ổn không."

    Giang Trạm trấn an cậu ấy: "Không sao đâu."

    Đồng Nhận Ngôn vừa mới cầm mic nói câu không nên nói làm cho không khí tại trường quay bắt đầu nóng lên, hắn không ngờ mọi người lại phản ứng lớn như vậy cho nên không dám cầm lại mic lên nữa, hắn nhìn tổ của Giang Trạm: "Đoạn này sẽ được giữ lại."

    Nói xong đi lại gần thêm vài bước nữa mà hỏi Giang Trạm: "Cậu không biết trước hành động phô trương này của Bách Thiên Hành đúng không?"

    Giang Trạm lắc đầu.

    Đồng Nhận Ngôn: "Tôi cũng đoán vậy."

    Hắn nhìn thoáng qua liền thấy Phí Hải che miệng, cắn chặt răng mặt mày đỏ bừng bừng.

    Đồng Nhận Ngôn buồn cười: "Sao lên tới sân khấu rồi vẫn còn cắn chứ?"

    Phí Hải: Trách tôi hả? Trách tôi sao? Có thể trách tôi được sao? Tôi ở trên sân khấu, đường cũng ở trên sân khấu luôn được chưa.

    Ê-kíp bên kia thấy tình thế không khống tràng được, sân khấu chính thì đang bị đóng băng, nên ý bảo dừng lại một chút.

    Đạo diễn từ phía dưới sân khấu cũng đi lên sân khấu chính cùng Đồng Nhận Ngôn và thực tập sinh thương lượng một chút.

    Đồng Nhận Ngôn: "Vẫn nên thu lại từ đầu đi, đoạn tôi cue Bách Thiên Hành trước đó đích xác là không quá thích hợp."

    Đạo diễn: "Không sao, trước đó đều oke, đoạn cậu hỏi Giang Trạm không quản mà mặc kệ hay sao đó, bắt đầu thu lại từ đoạn đó."

    Các thực tập sinh: "?"

    Đồng Nhận Ngôn từ phía trên mà nhìn xuống đạo diễn đầy kinh ngạc: "Đoạn trước đó cũng có thê rphats sóng sao?"

    Đạo diễn: "Không thể phát sóng thì chúng ta có thể cắt mà."

    Thì ra là thế.

    Đạo diễn nói xong liền nhìn về phía Giang Trạm: "Đợi lát nữa sau khi đánh bản, sẽ thu từ lúc cậu bắt đầu phản ứng."

    Giang Trạm khó hiểu: "Em phải trả lời lại câu hỏi của Đồng lão sư hả?"

    Đạo diễn: "Trả lời chớ, không trả lời thì làm sao tiếp tục."

    Đồng Nhận Ngôn buồn bực: "Không phải, không đúng mà, không phải vừa nói không phát sóng được thì có thể cắt sao. Câu kia của tôi không phải đã quyết định cắt rồi sao, vậy thì còn trả lời làm cái gì?"

    Đạo diễn: "Ai nói đoạn kia không thể phát sóng?"

    Đồng Nhận Ngôn và sáu thực tập sinh: "?"

    Đạo diễn: "Đều nghe theo tôi đi, từ đoạn đó bắt đầu thu tiếp, trước đó đều oke hết."

    Oke sao? Đều oke hả?

    Đạo diễn không muốn bàn luận nhiều về vấn đề này, sau khi thương thảo xong liền đanh thép mà nói: "Được rồi, quyết định vậy đi, các cậu chuẩn bị laijmoojt chút."

    Nói xong liền lấy mic từ tay trợ lý, mở mic đứng đối diện với khán phòng, bắt đầu khống tràn: "Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu từ câu 'Hắn như vậy cậu cũng mặc kệ hả?'của Đồng lão sư mà thu lại, đừng hét nữa! Không cần hét! Nghe tôi nói, aizzz nghe tôi nói này!"

    Tại trường quay tiếng hét một lần nữa vang lên lại giống như một công tắc điện bị ngắt, đột nhiên dừng hẳn.

    Đạo diễn: "Thu hình lại đừng hét to như vậy nữa, trên sân khấu và ở dưới khán đài đều có thiết bị thu âm."

    Đạo diễn: "Còn có, người xem trực tiếp tại trường quay đều có phiếu bình chọn, phiếu trong tay các vị cho nên các vị phải suy nghĩ sao cho thật ký rồi mới bỏ phiếu, không cần bởi vì 'quá high'mà bỏ phiếu."

    Đồng Nhận Ngôn mở mic: "Trách tôi, trách tôi, là do tôi mở đầu."

    Thu hình cùng với video được phát sóng không giống nhau, lúc thu hình thì ê-kip chương trình sẽ quản lý toàn bộ quá trình, "cut" sau đó thu lại là chuyện rất bình thường. Sự cố vừa rồi cũng vậy, cũng cần thiết "cut" sau đó điều chỉnh lại rồi mới tiếp tục thu hình.

    Người xem có kinh nghiệm xem trực tiếp tại tường quay cũng không thấy lạ, kỳ lạ chính là đạo diễn lại nhắc nhở bỏ phiếu phải công bằng, sau đó tiếp tục thu hình nhưng không yêu cầu «Kẹo bông gòn» thu âm lại.

    Chẳng lẽ còn có thể cắt cái gì sao?

    Đang buồn bực đạo diễn liền cầm mic lên hướng mắt về sân khấu phụ đằng xa xa: "Nhanh, đưa cho Bách lão sư một cái mic."

    Bách Thiên Hành tựa lưng vào ghế không nhúc nhích, nhân viên công tác tiến tới đặt một cái mic trước mặt hắn.

    Bách Thiên Hành cầm mic lên, thanh âm truyền khắp trường quay: "Chuyện gì?"

    Đạo diễn: "Cậu cùng Giang Trạm thương lượng một chút xem lúc Đồng lão sư nói xong câu 'Hắn như vậy cậu cũng mặc kệ hả?', thì Giang Trạm sẽ trả lời thế nào, cậu ấy trả lời xong rồi thì cậu sẽ gì tiếp theo?"

    Khán gải tại trường quay đều kinh ngạc, đây là tạo cơ hội cho hai người họ đối thoại tương tác sao?

    Lại một tràn thét chói tai.

    Trong tiếng thét chói tai kia, Bách Thiên Hành liền buông mic xuống nhìn về hướng sân khấu chính chỉ cười không nói.

    Hắn không nói gì, Giang Trạm cũng không nói gì, tiếng thét của khán giả không có chất xúc tác cho nên cũng dần nhỏ lại.

    Đúng lúc này Giang Trạm lại lên tiếng: "Cậu đi xuống."

    Bách Thiên Hành: "Không."

    Hai câu nói, bốn chữ lại một lần nữa mang đến một tràn tiếng thét.

    Đan Hách bị chọc cho cười gần chết luôn, lại không sợ chết mà còn thêm dầu vào lửa: "Đều nhận ra đi, không phải là mặc kệ, mà là quản không được."

    Đồng Nhận Ngôn lại đổ thêm ít dầu nữa: "Loại này giống như ở bên ngoài không quản được, về nhà đều phải quỳ ván giặt đồ."

    "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

    Mọi người cắn đường đến phát điên rồi.

    Cố vấn sao mà một người so với một người còn hiểu hơn! Khó trách sao người ta có thể làm cố vấn a!

    Trong phòng chờ lên sân khấu, Tùng Vũ không quan tâm camera nữa mà túm lấy tay Trình Thần: "Tôi mù hả? Tôi mù sao chứ? Sao tôi cảm thấy hai người họ.. A!"

    Trình Thần người đã tận mắt chứng kiến màn thổ lộ của Bách Thiên Hành: "Bình tĩnh."

    Tùng Vũ: "Cậu sao một chút kinh ngạc cũng không có vậy hả?"

    Trình Thần làm vẻ mặt vô cùng siêu nhiên: "Cậu đã thấy qua cái màn lúc hai giờ sáng tại phòng tập chưa? Lúc nhảy «Tomorrow» đó nhớ không? Tôi đã thấy qua rồi."

    Tiếp tục thư hình, đánh bản action.

    Thu hình bắt đầu từ đoạn Đồng Nhận Ngôn quay đầu đợi Giang Trạm trả lời câu hỏi kia, bởi vì Đồng Nhận Ngôn không nói lại câu 'Hắn như vậy cậu cũng mặc kệ hả?', lại vừa đánh bản bắt đầu thu cho nên khán đài cũng không có tiếng thét nữa.

    Giang Trạm thu lại biểu tình quay đầu nhìn Đồng Nhận Ngôn, bình tĩnh không trả lời, các thành viên khác cũng thu lại biểu tình mà đứng trên sân khấu cạnh Giang Trạm.

    Đồng Nhận Ngôn thấy không ai lên tiếng, cười nói: "Là không ai quản sao?"

    Nói xong giả vờ tức giận mà bước tới hai bước, chỉ tay vào sân khấu phụ: "Không ai quản thì đi xuống a!"

    Chọc cười người xem!

    Đồng Nhận Ngôn: "Được rồi, dù cho Bách lão sư có ở đây hay không thì chúng ta vẫn phải tiếp tục thu hình công diễn nha."

    "Chuẩn bị xong chưa?"

    "Sân khấu giao lại cho các bạn!"

    «Kẹo bông gòn» là một bản tình ca nhẹ nhàng, ấm áp cho nên ánh sáng chủ đạo đều thiên về hồng, lam và trắng, cố gắng tạo được phong cách nhẹ nhàng hoạt bát cùng tươi tắn.

    Sáu thanh niên thống nhất mặc áo trắng cùng quần đen dài, vì trang phục có chút đơn điệu cho nên trên quần áo của họ còn có thêm mấy họa tiết đáng yêu.

    Băng ghế dài màu lam, xe ngựa màu trắng, kẹo màu hồng cùng nhiều bóng bay với màu sắc tươi sáng chính là những đạo cụ tô điểm cho sân khấu.

    Đoạn nhạc dào đầu có giai điệu rất vui vẻ, Ngụy Tiểu Phi ngồi trên băng ghế dài tay cầm bóng bay, gương mặt đẹp đẽ đầy soái khí mang theo nét đáng yêu lại thâm tình, hé miệng hát: "Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau lúc ngồi bên cạnh em, em đã từng nói, quá hạnh phúc sẽ thiếu oxy.."

    Chân Triều Tịch: "Tình yêu như hạt giống được gieo vào tim, tự do sinh trưởng, lãng mạn như truyện cổ tích, cần phải dụng tâm để bồi đắp.."

    Lời hát ngọt ngào, tiết tấu nhẹ nhàng, vẻ ngoài trong sáng.

    Ai mà không yêu chàng trai "đưa em đi khắp nơi, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời", ai mà không yêu chàng trai "nắm lấy tay em, cùng nhìn về một hướng, đắm chìm trong hạnh phúc".

    Đặc biệt những chàng trai trên sân khấu khi có gương mặt soái khí ngời ngời, người cao chân lại dài, vì người mình yêu mà hát một bản tình ca đầy trìu mến, tô điểm thêm cho suy nghĩ của bạn về một tình yêu trong sáng.

    Mẫu kẹo bông gòn này cũng không bổ béo gì nhưng ăn vào vừa ngọt ngào lại vừa hạnh phúc.

    Bản tình ca nhẹ nhàng, lời hát dễ hiểu lại là một bản hit có thâm niên mười năm cho nên ở trên sân khấu hát thì dưới sân khấu cũng dều hát theo.

    Vừa hát vừa dõi theo sáu thực tập sinh.

    Sáu chàng trai trên sân khấu mỗi người đều có cái hay riêng, Phí Hải thì thu hút, Kỳ Yến thì tuấn mỹ, Chân Triều Tịch thì trầm ổn, Ngụy Tiểu Phi thì có ánh mắt thật trong thật sáng, Bành Tinh thì cao lớn soái khi mang lại cho người khác một cảm giác thực an toàn.

    Mà Giang Trạm, y chính là một mẫu kẹo bông gòn chính hiệu.

    Sẽ nhìn bạn bằng ánh mắt trong veo, tỏ tình với bạn bằng cả tấm lòng, khi anh ấy cười "thế giới đổi thay, trời lại sáng", khi anh ấy chán nản, do dự, bất lực cho dù gặp bất kì tình huống nào anh ấy cũng sẽ kiên định mà nắm lấy tay bạn, cho bạn bờ vai, lại nói với bạn "em chính là kẹo bông gòn của anh".

    Phần đầu của bài hát vô cùng ngọt ngào, vũ đạo và ca từ phân bố rất đồng đều, biểu tình trình diễn trên sân khấu cũng phối hợp rất ăn ý.

    Giang Trạm lần trước nhảy «Tomorrow» thì một người đảm nhiệm hai vai, kết bài dừng ở một biểu tình quỷ dị, lần này đến «Kẹo bông gòn» thì ngọt đến nhũn tim, khiến các cô gái ngồi dưới khán đài vừa ôm ngực vừa quấn quéo.

    Đến đoạn sau của ca khúc, lúc đến phần điệp khúc câu hát "em chính là kẹo bông gòn của anh" vừa vang lên, Giang Trạm liền nhìn thẳng về phía trước miệng mỉm cười nháy mắt một cái, nhẹ nhàng tung ra một cái wink.

    Các cô gái dưới khán đài: Quá quấn quéo, quấn quéo đến mức giống như điện giật vậy.

    Sân khấu phụ, Bách Thiên Hành cong cong khóe môi, quản được biểu tình chứ không quản được ý cười trên mặt.

    Đan Hách bên cạnh nhìn thoáng qua, cúi người che miệng nói nhỏ: "Vui lắm sao, Bách lão sư?"

    Bách Thiên Hành nhìn về phía sân khấu chính: "Đương nhiên."

    Đan Hách: "Cậu đừng có lên mặt."

    Bách Thiên Hành hừ nhẹ.

    Đan Hách: "Cũng đâu phải wink cho một mình cậu xem."

    Ý cười trên môi Bách Thiên Hành liền tràn ra.

    Không phải sao?

    Đương nhiên là phải.

    Cái wink này chính là phí đưa kẹo mà chính miệng hắn đã đòi Giang Trạm.

    «Kẹo bông gòn» dần dần cũng đến đoạn kết, Bách Thiên Hành cũng đứng lên.

    Đan Hách: "Aizzz, sao cậu chưa gì đã đi rồi?"

    Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi nghiêng đầu nhìn qua.

    Bách Thiên Hành đi xuống cầu thang: "Có chút việc."

    Trên sân khấu chính, sáu thực tập sinh đã hoàn thành xong phần biểu diễn của mình, đang đứng lại thành hàng trên sân khấu.

    Đồng Nhận Ngôn: "Ủa? Bách lão sư đi rồi hả?"

    Ánh mắt Giang Trạm rơi xuống sân khấu phụ, vị trí vừa rồi có người giờ đã trống không.

    Y thu lại biểu tình, thầm nghĩ: Thu được phí dịch vụ liền không thấy người.

    Phí Hải ở bên cạnh không biết nghĩ thế nào mà liền cầm mic nói ra một câu: "Hổ lang chi từ". [1]

    Phí Hải: "Bởi vì ăn xong kẹo bông gòn rồi nên liền đi."

    Giang Trạm đứng ở C-vị mà sặc một ngụm.

    Y sặc một ngụm liền dừng, nhưng không kịp nữa các cô gái cắn đường dưới khán đài đã lĩnh hội và đang hét to thật to rồi.

    Đúng đúng đúng! Cắn đường chính là như vậy! Hình ảnh sống động, chính là loại ý tứ này!

    Giang Trạm thu lại biểu tình cũng không nhìn qua Phí Hải ở bên cạnh, đáng tiếc thu kiểu gì cũng không thu được tốc độ máu chảy trong cơ thể.

    Chỉ một lát sau vành tai liền đỏ, hình ảnh này liền được các camera trực tiếp mà quay lại.

    Mãi đến khi kết thúc bỏ phiếu, kiểm tra số phiếu, thậm chi đến khi Đồng Nhận Ngôn thông báo số phiếu của từng thực tập sinh thì hiện trạng này vẫn chưa khôi phục.

    Tối thứ bảy, kỳ tám của Cực hạn thần tượng đúng giờ mà phát sóng.

    Không bao lâu hangtag #Chung Trì công diễn sai lầm#, #Bách Thiên Hành đột nhiên xuất hiện#, #Các chàng trai của kẹo bông gòn#, #Tai Giang Trạm đỏ# đều nằm trên hotsearch.

    Trước đó trong hỗn chiến của Trì Đường gia cùng Trạng Nguyên tỷ tỷ đã đưa đến thêm một ít Bạch Mộc tỷ tỷ, nhưng cuối cùng cuộc hỗn chiến này cũng không tiếp tục phát triển nữa.

    Trì Đường gia vì con trai nhà mình công diễn sai lầm mà bận rộn khống tràng, khống bình.

    Bạch Mộc gia thì vội vàng phân tích vì sao Bách Thiên Hành đã để Đồng Nhận Ngôn chủ trì công diễn rồi mà còn xuất hiện tại trường quay của buổi công diễn.

    Trạng Nguyên gia thì nhanh chóng phủi bay quan hệ và nhấn mạnh: Bách Thiên Hành đột nhiên xuất hiện không can hệ gì đến học trưởng của chúng tôi! «Kẹo bông gòn» là biểu diễn nhóm chứ không phải do một cá nhân solo! Xem chính là xem cả nhóm chứ không phải một mình học trưởng chúng tôi! Wink là do biểu diễn yêu cầu! Tất cả đều là công việc! Vì công việc! Sặc một ngụm kia chính là sặc không khí! Tai đỏ là do nhảy mệt với vừa bị sặc xong! Tính chú ý đến Giang Trạm tuyển tú cùng năng lực và màn biểu diễn của anh ấy! Không cần chú ý cái khác!

    Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống thì các cô gái của Tuyệt mý mới là người chiến thắng.

    Fan CP Tuyệt mỹ: Trì Đường tỷ tỷ ơi, lần này chúng tôi phải cảm ơn nhà của các cô. Nếu không phải các người kéo giẫm Giang Trạm, hất bát nước bẩn bò giường Bách Thiên Hành lên Giang Trạm, còn dẫn dắt dư luận gắn cho Giang Trạm cái mac "cao phú soái", thì rất khó nói Bách Thiên Hành có thể đột ngột xuất hiện ở công diễn để chống lưng cho Giang Trạm hay không đâu.

    Fan CP Tuyệt mỹ: Bạch Mộc tỷ tỷ cũng đừng giãy dụa nữa, thật đấy! Vé máy bay là tự hắn mua, máy bay là tự hắn ngồi, sân kháu phụ là tự thân hắn đi đến mà đúng không? Lúc Giang Trạm wink hắn còn mang vẻ mặt khoái chí nữa mà, không ai lấy dao ép buộc hắn, cũng không phải là cắt ghép biên tập của chương trình! Chỉ xem «Kẹo bông gòn», mà biểu diễn của các tổ khác còn chưa xem đã rời đi, cũng chính là Bách Thiên Hành của các vị mà đúng không?

    Fan CP Tuyệt mỹ: Trạng Nguyên tỷ tỷ cũng đừng giãy dụa nữa, thật đấy! Nhìn vành tai đỏ của Giang Trạm đi, đỏ đến như vậy các cô còn kêu là do nhảy cộng với sặc sao? Ai mà không có vành tai! Giang Trạm trước đó nhảy «Living», nhảy «Tômrrow» sao không thấy đỏ, đến «Kẹo bông gòn» liền đỏ a? Các cô tin sao?

    Fan CP Tuyệt mỹ: Được rồi, chúng tôi hôm nay chính là kiểu ngạo như vậy đấy! Chính là «Kẹo bông gòn» đã cho chúng tôi dũng khí!

    Còn không thấy sao! Tuyệt mỹ dù đã bị hủy! Nhưng Bách Thiên Hành và Giang Trạm vẫn mãi không hủy được! Chuyện nhảm nhí, cái gì mà kéo giẫm hất nước bẩn chống lưng các kiểu, Trạng Nguyên tỷ tỷ các cô cuối cùng đã làm được cái gì? Không được thì tránh ra đi! Chúng tôi Tuyệt mỹ tỷ tỷ sẽ đích thân đưa Giang Trạm lên C-vị!


    -----------------------------------------------

    [1] Hổ lang chi từ -虎狼之词: Lời nói lang sói.
     
    Tranthitrang thích bài này.
  7. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Tranthitrang thích bài này.
  8. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Tranthitrang thích bài này.
  9. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 76


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 76

    Buổi gặp gỡ fans tại hai thành phố A và S, ai cao ai thấp đều vô cùng rõ ràng.

    Bên Giang Trạm có hotsearch, có tường hoa, có tinh thần đoàn đội, ban ngày các thực tập sinh đều có thời gian giao lưu solo rất đồng đều, ban đêm chơi trò chơi nhóm tương tác cũng rất ấm áp.

    Bên thành phố S không có bất ngờ, không video gửi cho fans, hành trình thì vô cùng vội vàng, nội dung buổi gặp gỡ lại vô cùng quy củ, các thực tập sinh sau ống kính cũng không có quá nhiều tương tác với nhau, không có hotsearch cũng không có tinh thần đoàn đội.

    Với lại trước đó khi Chung Trì lên hotsearch đã lôi Giang Trạm ra so sánh một lần, lần này sau khi diễn ra buổi gặp gỡ fans thì khó tránh lại phải so sánh.

    Các cô gái truy tinh bắt đầu dùng hỏa nhãn kim tinh của mình:

    [Chung Trì là hạng nhất, Giang Trạm hạng nhì, lần này mỗi người tham gia hai buổi gặp gỡ fans cũng tương đương như đội trưởng của hai nhóm. Nếu so ra thì Giang Trạm cũng quá đỉnh rồi, nào là hotsearch, tường hoa, tinh thần nhóm còn Chung Trì bên kia cái gì cũng đều không có.]

    [Nếu đã so sánh thì xin đừng bỏ qua ảnh Reuters cùng video mà fans quay lại được! Nhìn video mà fans quay lại đi, giá trị nhan sắc của Giang Trạm không đùa được đâu, thảo nào chỉ quay lại trường cũ một cái liền biết bao là kinh động.]

    [Nói thẳng thì, Giang Trạm có ý thức đoàn đội còn Chung Trì căn bản không có, Chung Trì chỉ quan tâm biểu hiện cá nhân của chính mình thôi, chỉ cần cậu ấy tốt là được còn những người khác thì liền mặc kệ. Còn Giang Trạm từ lúc bắt đầu tham gia Cực hạn thần tượng thì nào là dọn hết được đóng hành lý đi lên mười mấy tầng lầu cũng là đề nghị của y, xem các đoạn ngoài lề của Cực hạn thần tượng thì đều biết nhân duyên của Giang Trạm đặc biệt tốt. Lần này tổ chức gặp gỡ fans y lại đứng ở C-vị mà dẫn dắt toàn nhóm, hệ quả thế nào mọi người chắc hẳn đều thấy đi.]

    [Cực hạn thần tượng chính là debut theo nhóm, nhóm đó! Nhóm đó! Theo nhóm! Theo nhóm! Giang Trạm rõ ràng là càng thích hợp đứng ở C-vị với tư cách là một trưởng nhóm hơn.]

    [Buổi gặp gỡ fans bên thành phố A kết quả thật sự rất tốt đi! 18 thực tập sinh tất cả đều thu thêm được nhiều fans, tôi xem lại bảng xếp hạng đã thấy có mấy vị trí đứng ở cuối thì giờ điểm đã tăng đáng kể rồi, đứng ở số 36 liền vươn vèo lên 24 đánh bại tận 12 thực tập sinh khác. Chốt lại thì các thực tập sinh cùng một nhóm với Giang Trạm vận khí thật sự rất tốt!]

    [Các người chính là mấy bông hoa Tường Vi sao? Lúc Chung Trì khóc các người còn vì đứa trẻ đó mà đau lòng, bây giờ biểu hiện của Giang Trạm vừa tốt lên một chút các liền không đau lòng nữa sao? ]

    [ (icon dở khóc dở cười) Ai kêu biểu hieenjc ủa Chung Trì khồn tốt chứ, chúng ta truy tinh là tuyển tú, tuyển tú có hiểu không? ]

    Vì thế sau buổi gặp gỡ fans không bao lâu Giang Trạm đã vượt qua Chung Trì mà đứng ở vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng.

    Số liệu vừa ra tới thì tổ đạo diễn đặc biệt cao hứng, cái đuôi của Tề Manh dài đến mức chọc lên tới trời luôn: "Thế nào! Thế nào! Có phải là bảo vật không a! Phải không! Phải không! Lúc trước khi tôi đề cử còn cho là không đúng, giờ thì đúng chưa! Đúng chưa!"

    Tổng đạo diễn túm lấy Tề Manh đưa tay xoa cái đầu mào gà của hắn: "Đúng, đúng, rất đúng. Bảo sao càng về sau chương trình tôi xem càng thuận mắt!"

    Thành tích này, các thực tập sinh trộm dùng điện thoại cũng rất nhanh mà biết được.

    Nhân duyên của Giang Trạm thật sự rất tốt mà, y vừa đứng ở vị trí số 1 thì liền có một đống người đến chúc mừng.

    Kim Lục Tiêu cùng Sở Mẫn ở trong phòng ngủ nói về chuyện này cũng không cần tránh né Chung Trì.

    Kim Lục Tiêu: "Giang Trạm lên hạng nhất rồi."

    Sở Mẫn: "Thật hả?"

    Kim Lục Tiêu: "Này còn có thể giả sao? Vừa xem bảng xếp hạng xong nè."

    Sở Mẫn: "Tôi dù thế nào cũng muốn cùng một tổ với y ở trận chung kết."

    Kim Lục Tiêu: "Cậu đúng là không nói lý mà, dù sao thì cậu cũng cùng y công diễn một lần, cơ hội lần này còn không để cho tôi sao?"

    Chung Trì: "..."

    Mấy người quen thân với Giang Trạm còn phô trương hơn, trộm đặt một cái bánh kem sau đó tháo mmicro xuống chen chút nhau trong phòng tắm, cùng ăn cùng chúc mừng Giang Trạm.

    Giang Trạm lúc đó đang tắm, cửa lớn đột nhiên bị đá văng ra, nguyên một đám người không nói hai lời liền chạy vào dọa lão đại nhà y muốn nhảy dựng luôn.

    "Làm gì a!"

    Giang Trạm quần áo chưa mặc nửa cái quần lót cũng không luôn, đang quấn khăn tắm ngang eo đứng ở trung tâm mà nhìn nguyên đám thanh niên kia.

    Tùng Vũ đứng trước mặt y đang cầm một cái bánh kem nhỏ sáu tấc, bên trên còn cắm một chữ C: "Tới đây, cầu nguyện rồi thổi nến đi."

    Giang Trạm cười đến sắp chết luôn: "Có ai giống các cậu không chứ?"

    Trình Thần chém đinh chặt sắt mà nói: "Mau thổi đi! Bánh kem này phải giữ lạnh! Đợi lâu sẽ tan ra đó!"

    Giang Trạm nhìn bánh kem: "Còn cần cầu nguyện gì nữa sao? Các cậu trực tiếp cắm chữ C lên đó rồi còn gì."

    "Vậy thì ước cho những người khác đi!" Chân Triều Tịch dõng dạc nói: "Tỷ như, ước cho tôi lọt vào top 11."

    Các thanh niên còn lại đồng loạt phát ra âm thanh khinh thường.

    "Kia sao lại không phải là tôi?"

    "Đúng vậy a, top 11 tôi cũng muốn."

    "Tôi muốn Trạm ca ước tôi lọt vào top 6."

    "Ta khinh, cậu còn không biết xấu hỗ hơn cậu ấy luôn, vừa muốn debut vừa muốn chọn vị trí phía trên luôn hả?"

    Mấy thanh niên ồn áo nhốn nháo, đặc biệt náo nhiệt vui vẻ.

    Ngụy Tiểu Phi: "Đừng nói nữa, ca của chúng ta muốn cái gì đều có cái đó, giống như thật sự là không cần phải ước cái gì hết á."

    Phí Hải: "Vậy nguyện bách niên hảo hợp đi."

    Mọi người: "Đừng cắn!"

    Giang Trạm dùng giọng điệu rất bận nhưng lại ung dung mà nói: "Các cậu bàn xong chưa? Tôi còn chưa có tắm xong đâu!"

    Tùng Vũ: "Thổi thổi thổi, ước nhanh rồi thôi đi."

    Đèn hành lang cùng phòng tắm đều, ánh sáng của nến hình chữ C phản chiếu vào đôi mắt trong sáng mang theo ý cười của Giang Trạm.

    Có bánh kem, có nến, có cả đám thanh niên vây quanh giống nhau Giang Trạm thật sự đang ăn sinh nhật vậy, y chấp tay trước ngực để sát môi, yên lặng một lát sau đó thổi tắt nến.

    Ngọn nến vừa tắt, đèn lên sáng lên, mấy thanh niên nọ bắt đầu ồn áo: "Ăn bánh, ăn bánh kem!"

    "Ước gì vậy a?"

    "Ơ, nói ra sẽ không linh nghiệm."

    "Mê tín."

    "Cậu làm sinh nhất, ước xong rồi thổi nến chẳng lẽ sẽ nói ra điều ước của mình với mọi người."

    "Nói nha, năm nào tôi cũng ước mình có một tương lai giàu có thịnh vượng."

    "Da mặt của cậu đâu."

    "Bỏ rồi."

    Mấy thanh niên chen chút nhau mà đến lại chen chút nhau mà rời đi, vừa đi vừa ăn bánh kem.

    Giang Trạm không nhịn được cười, đi theo sau lưng họ, đi đến cửa phòng tắm định đóng cửa lại tiếp tục tắm.

    Người đi ra ngoài sau cùng là Kỳ Yến lại đột nhiên xoay người lại, người ngoài cửa đầu thì tỏng phòng tắm, che miệng thấp giọng nói: "Ca, bánh kem này là chúng ta nhờ dì trong nhà ăn tuồng vào cùng với canh ấm sành. Lúc dì ấy đưa cho em còn trộm nói với em bánh này là do Bách lão sư đặt."

    Giang Trạm sửng sốt.

    Kỳ Yến chớp chớp mắt: "Em đi ăn bánh kem."

    Đang định đi lại bị Giang Trạm gọi lại: "Lấy điện thoại ở dưới gối nằm giúp tôi với."

    Kỳ Yến: "Được."

    Giang Trạm lấy được điện thoại liền khóa trái cửa phòng tắm lại, đi đến trước gương hông dựa vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.

    Y gửi một tin nhắn giọng nói: "Bách lão sư, bánh kem có chút nhỏ nha."

    Thực nhanh đã có tin nhắn trả lời lại.

    Bách Thiên Hành vô cùng bình tĩnh mà nói: "Bánh kem nhỏ, không quan trọng, tôi không nhỏ."

    Giang Tạm: "..."

    Đồ lẳng lơ!

    Sáng hôm sau 36 thực tập sinh tập trung tại cao ốc tứ phương để họp.

    Tuy rằng vòng loại thực tập sinh cuối cùng còn chưa chính thức thu hình, nhưng bảng xếp hạng đã rành rành ra đó, người nào không thể tham gia trận chung kết đã quá rõ ràng rồi.

    Không có đau khổ cũng không có tâm trạng tuột dốc, ở chương trình tuyển tú Cực hạn thần tượng có thể đi đến hiện tại thì nhân khí, mức độ phổ biến, fans, thứ nên có đều đã có. Cực hạn thần tượng kết thúc nhưng còn cả còn đường dài phía trước phải tiến lên, mọi con đường lớn đều hội tụ đến La Mã.

    Cuộc họp lần này chủ yếu là động viên cùng sắp xếp cho trận chung kết, lại đề ra kết hoạch cho hai tuần đếm ngược cuối cùng: Trước mắt thì ngoại trừ phần loại thực tập sinh cho thu hình thì còn có nội dung về quan hệ gia đình của thực tập sinh.

    Ý của ê-kíp là họ sẽ về nhà của 24 thực tập sinh trước, gặp bố mẹ của các thực tập sinh sau đó thu một ít đoạn ngắn theo yêu cầu, đoạn này sẽ được cắt nối biên tập và phát trong các kỳ của hai tuần đếm ngược của chương trình.

    Có thể sẽ thu một ít đoạn bố mẹ cổ vũ thực tập sinh theo dạng VCR, để dành kỳ cuối cùng sẽ phát sóng.

    Đạo diễn vừa nói xong mấy thực tập sinh phía dưới liền bàn luận sôi nổi.

    "Sao lại không nói sớm chứ, tiếng phổ thông của bố mẹ tôi không tốt lắm, sớm biết vậy đã để họ luyện trước một chút."

    "Đi đến nhà tôi quay sao? Kia ê-kíp thảm rồi, cao nguyên rộng lớn đang chờ các vị."

    "Tôi sợ mẹ tôi lại mang đến rắc rối cho tôi mất, trước kia cũng có một quảng cáo quay theo dạng VCR, mẹ tôi cư nhiên ở trong video nói tôi hay ngoái chân, tức chết đi được!"

    "Tôi phải hỏi trước mới được, hai vị kia nhà tôi thường không ở nhà, quanh năm đều bay đi chơi."

    Cuộc họp diễn ra theo dạng vô cùng cởi mở, ven tường một loạt VJ giơ camera lên bắt đầu quay.

    Quay được một người nào đó ở hàng ghế đầu đang vô cùng yên lặng không tiếng động.

    Giang Trạm ngồi, tay chống thẳng ở hai bên sườn, hơi ngửa đầu ra sau một tí.

    Y không cùng người bên cạnh nói cái gì cũng không có biểu tình gì, ánh mắt trống rỗng giống như đang suy nghĩ.

    Máy ảnh quay được y, nhân viên công tác nhìn liền thấy y có chút không đúng.

    Tùng Vũ ở bên cạnh quay đầu, kỳ quá hỏi: "Sao vậy?"

    Giang Trạm lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy, biểu tình rất tự nhiên: "Không có việc gì."

    Giang Trạm đi tìm đạo diễn, định hỏi không quay bố mẹ mà quay họ hàng được không, còn chưa mở miệng thì đạo diễn đã nói: "Khéo thật, tôi cũng muốn tìm cậu."

    Đạo diễn: "Cậu lên tầng gặp một người." Nói xong liền ra ngoài.

    Giang Trạm: "Ai?"

    Đạo diễn cân nhắc một hồi mới quay đầu lại nhìn y: "Ông chủ của Ngoại tinh nhân văn giải trí cậu có quen không? Công ty quản lý của Sở Mẫn. Bên đó yêu càu ký hợp đồng với cậu trước khi lập nhóm debut, còn khẳng định cậu nhất định sẽ ký với hắn."

    Giang Trạm theo đạo diễn ra ngoài, đi được vài bước thì dừng chân lại: "Kia, ông chủ kia có phải họ Tống không?"
     
    Tranthitranghong thích cà chua thích bài này.
  10. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 77

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 77

    Trước khi đến cao ốc Tứ Phương, ông chủ Tống đã làm đủ tất cả các bước chuẩn bị.

    Vận động, xông hơi, spa, chăm sóc da, quần áo nguyên cây đều mới toanh, khuy cài áo là nguyên bộ được đặt làm theo yêu cầu, giày được vận chuyển từ đường hàng không về, tóc thì được stylist đến tận nhà làm, móng tay cũng được chăm sóc thật tốt từng móng một.. Xa hoa đến mức trợ lý Trương còn nghiêm túc mà hoài nghi có phải chăng thiếu gia nhà mình muốn hẹn hò với công chúa nước nào đó.

    Theo lý mà nói coi trọng tới vậy, chuẩn bị kỹ càng tới mức đó thì hẳn phải bình tĩnh mà ra khỏi nhà mới đúng, nhưng hắn rất nhanh mà phát hiện ra ông chủ nhà mình có chút bực bội.

    Khuy áo cài xong rồi lại tháo ra, cà vạt chọn 800 lần lại quay về chọn cái ban đầu, đứng trước gương soi hết lần này đến lần khác, lần nào cũng không vừa ý.

    Đã vậy còn luôn hỏi: "Được chưa?"

    Tiểu Trương gật đầu: "Được rồi."

    Tống thiếu gia nhíu mày lại: "Sao tôi cứ cảm thấy vẫn chưa được?"

    Tiểu Trương là một trợ thủ có nguyên tắc: "Tôi cảm thấy đã được lắm rồi."

    Tống Hữu nhìn vào gương, kéo vạt áo của bộ âu phục ra phía trước: "Ừm, được rồi thì liền được rồi, đi."

    Sau khi lên xe tiểu Trương nhận một túi văn kiện mà ông chủ nhà mình đưa qua, nhìn sơ qua thấy trên bìa văn kiện viết: "Hợp đồng nghệ sĩ của Ngoại tinh nhân văn giải trí."

    Tài xế đang lái xe, tiểu Trương ngồi ở ghế phó lái quay đầu ra sau: "Ông chủ, trường hợp hôm nay anh kêu Nhan tổng đi sẽ thích hợp hơn đó. Kim loại màu cùng kim cương Nam Phi thì tôi am hiểu nhưng giới gaiir trí thì tôi một chút cũng không hiểu."

    Tống Hữu bắt chéo chân ngồi ở hàng ghế sau, biểu tình có chút bực bội, ánh mắt dừng ở ngoài: "Bảo cậu đi cùng thì cậu cứ đi, nói nhảm nhiều thế làm gì."

    Tiểu Trương tốt xấu gì cũng đã theo ông chủ nhà mình nhiều năm cho nên tánh khí ổng chủ thì hắn vẫn hiểu được chút đỉnh, ông chủ hắn tuy tính tình có chút tàn bạo, thỉnh thoảng hay điệu cao một chút nhưng những trường hợp nghiêm túc thì chưa bao giờ rời khỏi giới hạn.

    Đi ký hợp đồng với một nghệ sĩ thôi mà, có cần so với tắm gội dâng hương còn trịnh tọng hơn không? Lại không phải là một hạng mục giá trị lớn, có cần khẩn trương đến thế không?

    Tống Hữu chính là khẩn trương, chẳng những khẩn trương mà còn có chút đứng ngồi không yên.

    Dù chuẩn bị chu đáo đến đâu cũng không thể xua tan bất an trong lòng hắn.

    Ngoài cửa sổ dòng xe đang đan xen lẫn nhau, Tống Hữu yên lặng một lúc lại hỏi tiểu Trương: "Cậu có bằng hữu không?"

    "?" Tiểu Trương: ".. Có." Đương nhiên là có.

    Tống Hữu: "Có kiểu bằng hữu trước kia quan hện rất tốt, sau đó không liên lạc nữa không?

    Tiểu Trương suy nghĩ:" Không có. "

    Tống Hữu:" Bằng hữu của cậu sẽ ngay lúc cuộc sống cậu khốn khó mà cắt liên lạc sao? "

    Tiểu Trương:" Sẽ không. "

    Tống Hữu:" Cậu sẽ ngay lúc bằng hữu của mình cuộc sống khó khăn, mà cắt liên lạc với y sao? "

    Tiểu Trương:" Đương nhiên là sẽ không. "

    Tống Hữu:" Nếu cắt liên lạc còn có thể tái hợp không? "

    Tiểu Trương sau khi trải qua mấy câu hỏi về tình bạn hữu nghị thì đầu óc liền thanh tỉnh, lập trường kiên định mà nói:" Cảnh đời thay đổi, cảnh còn người mất, đương nhiên là không thể.. "

    Tống Hữu:"... "

    Vì bát cơm, tiểu Trương nhanh chóng bổ sung:" Trừ phi cái người bằng hữu kia của tôi có tiền giống như ông chủ ngài vậy. "

    Tống Hữu vui mừng.

    Tiểu Trương nhà hắn giỏi nhất chính là điểm này, lời nói thẳng thắng khó nghe cùng a dua nịnh hót đều có thể tự do mà cắt ghép.

    Tống Hữu dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn về hàng ghế trước:" Chỉ cần chi tiền liền có thể hòa hảo? "

    Tiểu Trương:" Không thể. "

    Tống Hữu:"... "

    Đổi trợ lý! Đổi gấp!

    Lập tức! Hiện tại! Liền!

    Lúc họ đến cao ốc Tứ Phương nhân viên công tác thấy ông chủ Tống uy vũ hiên ngang, toàn thân đầy quý khí cho nên toàn bộ quá trình không hề dám chậm trễ, nhưng có mấy lời thật sự không thể không nói.

    " Giang Trạm bên kia. Tống tổng, ngài gặp thì vẫn có thể gặp, nhưng ký hợp đồng.. "

    Tống Hữa dựa lưng vào ghế, toàn thân từng chân tơ kẽ tóc đều viết hai chữ" kim chủ ", hắn không quan tâm vô cùng thản nhiên đầy khí phách mà nói:" Đi gọi người đến đi, tôi nói sẽ ký thì chắc chắn sẽ ký. "

    Nhân viên công tác:"... "

    Tiểu Trương:"? "Ông chủ tự tin của anh là từ đâu đến a.

    Sau khi nhân viên công tác rời đi, chưa được nửa phút hắn ở trên ghế đã đổi hơn chục dáng ngồi, cơ bản vẫn không được liền đứng lên đi dao vòng vòng.

    Tiểu Trương nhìn ông chủ nhà mình với ánh mắt đầy mờ mị, có hạng mục giải trí lớn đến thế hả? Lớn đến mức ông chủ của hắn đứng ngồi không yên.

    Tiểu Trương:" Ông chủ, uống miếng nước. "

    Tống Hữu cầm ly giấy trên bàn họp, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

    "? "Tiểu Trương:" Hít sâu! "

    Tống Hữu một tay cho vào túi một tay nớ lỏng cà vạt, yên lặng hít sâu.

    Tiểu Trương lại nhắc:" Nghe tiếng tim đập, thả lỏng một chút! "

    Tống Hữu liếc qua.

    Tiểu Trương: Được, câm miệng.

    Tống Hữu đi đến cửa sổ sát đất đưa lưng về hướng cửa lớn, yên lặng nhìn ra ngoài của sổ.

    Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra.

    Tiểu Trương ngẩng đầu, Tống Hữu xoay người, chỉ thấy nơi cửa lớn đọa diễn đi phía trước, sau lưng còn có một người nữa. Đạo diễn vừa đi vào vừa thân thiện nói:" Tống tổng. "Lại quay đầu nhìn ra sau:" Giang Trạm, vị này là Tống tổng. "

    Tống Hữu chuyển tầm mắt qua, vừa nhìn thấy người tới cũng nhìn thấy một vẻ mặt vô cùng quen thuộc.

    Giang Trạm cười nhạt, mặt đầy ghét bỏ, vừa đi vừa nói:" Nha, này là ai a, Tống tổng sao. "

    Đạo diễn:"? "

    Tiểu Trương:"? "

    Sợi dây đang căng cứng trong lòng Tống Hữu đột nhiên được thả lỏng, hắn nhìn Giang Trạm cunxgd di theo làm một vẻ mặt đầu giễu cợt:" Này không phải là Giang đại minh tinh đây sao. "

    Giang Trạm đến gần mang vẻ mặt thong dong việc công liền tính theo phép công:" Tìm tôi có việc gì? "

    Tống Hữu cũng vậy làm một bộ dạng cao quý lãnh diễm:" Cũng không việc gì, tìm cậu ký tên. "Nói xong hướng tiểu Trương duỗi tay ra.

    Tiểu Trương từ túi văn kiện lấy ra bản hợp đồng đưa cho Tống Hữu, Giang Trạm nhìn sang một cái, bình tĩnh nói:" Cậu tìm tôi ký tôi liền ký sao? "

    Tống Hữu nhận hợp đồng, lật giấy lật đến nhiệt tình, lật đến trang ký tên ở cuối cùng, lại từ trong tay tiểu Trương mà nhận lấy bút, đưa hợp đồng cùng bút qua luôn, dùng giọng điệu hung tợn mà nói:" Ký! "

    Giang Trạm nhận bút cùng hợp đồng, đến điều khoản cũng không thèm xem, đặt hợp đồng xuống bàn cúi người ký hai chữ, ký xong kẹp bút vào hợp đồng ném lại cho Tống Hữu:" Ký xong rồi, cút đi. "

    Tống Hữu chụp lấy hợp đồng lại ném qua cho tiểu Trương, toàn bộ quá trình nhanh đến mức làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

    Ngọa tào! Vậy liền ký xong rồi? Thảo luận cũng không thảo luận? Điều khoản cũng không cần xem? Các người xem hợp đồng là tờ giấy lộn muốn ký liền ký sao?

    Ngay khi vừa gặp nhau hai người đã giuong cung bạt kiếm làm cho người nhìn không khỏi hoang mang, khẩn trương.

    Hai người này nếu muốn đánh nhau thì phải làm sao?

    Đột nhiên Tống Hữu giơ tay, Giang Trạm cũng đồng thời mà duỗi tay.

    Tiểu Trương đứng lên, đạo diễn liền kêu lên một tiếng" aizzzz ".

    Lại thấy Tống Hữu cùng Giang Trạm bắt tay nhau, nắm chặt rồi còn đụng vai nữa.

    Tống Hữu cười:" Hợp đồng không xem đã ký, không sợ baba là tôi đây hố cậu không thể thương lượng sao? "

    Giang Trạm cũng cười theo:" Cậu không hố tôi cậu là cháu nội. "

    Tống Hữu:" Ông nội cậu "

    Giang Trạm:" Tổ tông cậu. "

    Tống Hữu:" Em gái cậu. "

    Giang Trạm:" Anh trai cậu. "

    Hốc mắt Tống Hữu nóng lên:" Cậu, mẹ nó còn biết trở về. "

    Đuôi mắt Giang Trạm cũng hồng:" Đương nhiên về a, về để ôm đùi Tống tổng."
     
    hong thích cà chua thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...