Chương 20: Quay về đi ngủ
"Phó tiên sinh, tôi cảm thấy phải nói với anh rằng, anh nói không đúng rồi." Khương Bắc Hành ngồi một bên nhìn Phó Minh Khiêm, khuôn mặt lạnh lùng: "Bây giờ là mười hai giờ bốn mươi phút đêm, Tiểu Vận đã tan làm, không còn trong phạm vi quản lý của anh nữa thì phải?"
"Thư ký Khương, phải không?" Phó Minh Khiêm nghiêng đầu nhìn Khương Vận, dáng vẻ mịt mờ: "Sao tôi lại nhớ.. Hình như trong hợp đồng có một điều khoản nói rằng: Công việc thư ký không có thời gian quy định, thời khắc khẩn cấp gọi là phải đến. Có phải như vậy hay không?"
Khương Vận một tay che mặt âm thầm cắn răng, nhủ rằng lúc trước cô ký hợp đồng sao lại không nhìn rốt cuộc trong đó viết những gì a. Bây giờ muốn hối hận đã không còn kịp rồi.
"Thư ký Khương?" Phó Minh Khiêm thấy Khương Vận không nói lời nào, cố ý nghiêng người lại gần, nhìn bàn tay ở dưới bàn đang nắm chặt và khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của cô: "Hình như là nhớ ra rồi? Đi thôi, quay lại làm việc."
"Làm việc?" Khương Vận đột nhiên nhìn về phía Phó Minh Khiêm: "Anh đang đùa gì thế? Bây giờ cũng chả mấy mà trời sáng rồi, anh còn bảo tôi về làm việc?"
Phó Minh Khiêm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Khương Vận: "Cô ký hợp đồng liền đại diện cho việc cô nên thực hiện trách nhiệm của mình."
"Phó tiên sinh." Sắc mặt Khương Bắc Hành khó coi, anh liếc nhìn Khương Vận, cũng chậm rãi đứng dậy: "Tiểu Vận không thể đi theo anh làm việc."
"Tại sao?" Phó Minh Khiêm cảm thấy có chút buồn cười hỏi: "Anh có dị nghị?"
"Hợp đồng của anh gồm những điều khoản quá đáng, Tiểu Vận hoàn toàn có thể tố cáo anh." Khương Bắc Hành cúi đầu nhìn về phía Khương Vận, ôn nhu nói: "Ký rồi cũng không sao, anh và em cùng lên tòa án."
"..."
Phó Minh Khiêm quả thực không nhìn được, cười nhẹ một tiếng: "Khương Bắc Hành phải không? Anh thật thích xen vào việc của người khác a. Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng. Loại chuyện hợp đồng này vốn chính là song phương đồng ý, chứ không phải là tôi ép thư ký Khương ký. Huống chi cô ấy còn chưa lên tiếng, anh đã nói thay cô ấy? Anh có tư cách sao?"
Khương Vận cảm thấy không khí giữa hai người càng ngày càng lúng túng, thậm chí có khuynh hướng giương cung bạt kiếm. Cô vừa muốn mở miệng hòa giải thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói già nua.
"Tiểu Hành."
Ba người cùng nhau quay đầu lại. Người nói chuyện là một người ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ông đeo một chiếc mắt kính gọng đen, mặc áo sơ mi kẻ cùng quần tây, nhìn thấy Khương Bắc Hành liền mỉm cười đi tới.
"Em ăn xong rồi sao? Chúng ta cần phải trở về." Ông đến gần, vỗ vỗ bả vai Khương Bắc Hành, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Phó Minh Khiêm, kinh ngạc nở nụ cười.
"Ha ha ha đây không phải là Tổng giám đốc Phó sao!" Ông lão đi tới trước mặt Phó Minh Khiêm, vươn tay chào hỏi. Phó Minh Khiêm cũng lễ phép cúi người xuống bắt tay với ông một cái.
"Giáo sư Từ Khắc." Phó Minh Khiêm khẽ mỉm cười, buông tay ông: "Không ngở ngài cũng ở nơi này a."
"Đúng vậy, dẫn theo sinh viên ưu tú đến tham gia một chương trình nghiên cứu học thuật. Thế nào, hai người biết nhau?" Từ Khắc cười kéo Khương Bắc Hành đến trước người.
Phó Minh Khiêm hơi khiêu khích nhìn về phía Khương Bắc Hành: "Mới quen, cũng không thân thiết gì. Giáo sư Từ Khắc giúp một tay giới thiệu một chút đi."
Từ Khắc gật đầu một cái, hướng về phía Khương Bắc Hành nói: "Vị này là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị - Phó Minh Khiêm. Ba năm trước có tới trường học của chúng ta làm cố vấn chỉ đạo học thuật về chuyên ngành kinh tế tài chính. Lần đó không còn chỗ ngồi, sinh viên toàn trường đều vô cùng hưởng ứng, em cũng xem rồi đó."
Khương Bắc Hành nhỏ nhẹ nhấp miệng: "Đã xem qua, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Khương Bắc Hành ngoài miệng thì nịnh nọt như vậy nhưng ánh mắt lại giống như muốn giết chết Phó Minh Khiêm.
"Đây là Khương Bắc Hành, sinh viên ưu tú của tôi, học tập vô cùng tốt, là sinh viên đứng thứ nhất, hàng năm đều đạt học bổng. Còn chưa tốt nghiệp đã viết không ít luận văn quốc tế. Vừa giải ngũ, đang chuẩn bị tốt nghiệp."
Sauk hi Từ Khắc nói xong, Phó Minh Khiêm như không có việc gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhàn nhạt gật đầu: "Nga."
"Nga?" Từ Khắc hiển nhiên không nghĩ tới Phó Minh Khiêm lại phản ứng như vậy. Lẽ thường không phải nên khen lại một câu "rất giỏi" hay gì đó ư? Làm sao lại chỉ có "Nga" chứ?
"Giáo sư Từ Khắc đến tìm sinh viên sao? Vậy các người nhanh đi về đi, tôi cũng nên quay về làm việc." Phó Minh Khiêm quay đầu lại nhìn Khương Vận: "Đi thôi, thư ký Khương." Trong mắt đều là ý cười đắc ý.
Ánh mắt Khương Bắc Hành vẫn đặt trên người Khương Vận không có rời đi. Lần này nghe thấy Phó Minh Khiêm muốn dẫn Khương Vận đi, mí mắt thình thịch nhảy lên. Anh vừa muốn lên tiếng ngăn lại liền thấy Phó Minh Khiêm nắm cổ tay Khương Vận, nhíu mày nhìn về phía Từ Khắc.
"Giáo sư Từ Khắc, sinh viên của ông, cần phải trông nom cho chặt. Đừng để anh ta ra ngoài chạy loạn, đỡ khiến người khác phiền lòng, cũng làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của người khác." Phó Minh Khiêm đi ngang qua trước mặt Khương Bắc Hành, đặc biệt dừng bước, "thân thiện" nhìn nhau mấy giây mới lôi kéo Khương Vận rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Phó Minh Khiêm buông tay Khương Vận ra, không nói một lời đi ở phía trước.
Khương Vận cũng không muốn nói chuyện, chẳng qua chỉ là yên lặng đi theo phía sau anh. Cho đến khi vào thang máy, Phó Minh Khiêm đột nhiên mạnh mẽ xoay người, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, làm cho cô có chút chột dạ, dưới chân không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.
"Ăn no sao?" Ánh mắt thâm thúy của Phó Minh Khiêm tràn ngập ý tìm tòi nghiên cứu cùng với một thứ cảm xúc khó nắm bắt.
"Ăn.. Ăn no." Thật ra thì lúc Phó Minh Khiêm đến, cô cũng ăn gần xong rồi.
"Cô ăn no, nhưng tôi còn chưa ăn no." Phó Minh Khiêm bĩu môi, Khương Vận thế mà lại nhìn thấy sự đáng thương trên mặt anh.
"Tôi tắm xong liền đi tìm cô cùng nhau ăn cơm, không nghĩ tới gõ cửa nửa ngày cũng không có người đáp lại. Vốn cho rằng cô đã ngủ rồi, tôi sẽ mang chút đồ lên cho cô, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy cô và người đàn ông kia cùng ngồi ăn cơm, còn vừa nói vừa cười."
Phó Minh Khiêm nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút giống như tự lẩm bẩm.
Khương Vận không tự chủ được ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, thấy u buồn trong mắt, trong lòng thoáng chốc lỡ mấy nhịp.
Vốn dĩ Khương Vận còn canh cánh trong lòng điều khoản hợp đồng, hiện tại trong đầu chỉ còn dư lại tội lỗi.
"Chuyện đó.. Ngại quá, lần sau tôi sẽ nói trước với anh tôi muốn đi đâu." Khương Vận lúng túng gãi gãi đầu: "Hơn nữa, chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, không có ý gì khác. Nếu như lần sau anh nhìn thấy thì cùng nhau ngồi xuống ăn cơm là được."
"Ăn cái gì? Ăn ánh mắt như viên đạn mà thanh mai của cô ném cho tôi, ngôn ngữ súng pháo sao? Tôi ăn không nổi." Phó Minh Khiêm lui về phía sau vài bước, hai tay đút túi: "Thư ký Khương, mười một giờ trưa mai gặp."
Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Phó Minh Khiêm sải bước rời đi trước.
"Không phải anh nói có công việc sao?" Khương Vận vội vàng chạy chậm theo phía sau Phó Minh Khiêm, hỏi.
"Công việc chính là.." Phó Minh Khiêm đột nhiên xoay người, Khương Vận lập tức dừng bước lại.
"Bây giờ cô lập tức quay về phòng đi ngủ."
"Thư ký Khương, phải không?" Phó Minh Khiêm nghiêng đầu nhìn Khương Vận, dáng vẻ mịt mờ: "Sao tôi lại nhớ.. Hình như trong hợp đồng có một điều khoản nói rằng: Công việc thư ký không có thời gian quy định, thời khắc khẩn cấp gọi là phải đến. Có phải như vậy hay không?"
Khương Vận một tay che mặt âm thầm cắn răng, nhủ rằng lúc trước cô ký hợp đồng sao lại không nhìn rốt cuộc trong đó viết những gì a. Bây giờ muốn hối hận đã không còn kịp rồi.
"Thư ký Khương?" Phó Minh Khiêm thấy Khương Vận không nói lời nào, cố ý nghiêng người lại gần, nhìn bàn tay ở dưới bàn đang nắm chặt và khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của cô: "Hình như là nhớ ra rồi? Đi thôi, quay lại làm việc."
"Làm việc?" Khương Vận đột nhiên nhìn về phía Phó Minh Khiêm: "Anh đang đùa gì thế? Bây giờ cũng chả mấy mà trời sáng rồi, anh còn bảo tôi về làm việc?"
Phó Minh Khiêm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Khương Vận: "Cô ký hợp đồng liền đại diện cho việc cô nên thực hiện trách nhiệm của mình."
"Phó tiên sinh." Sắc mặt Khương Bắc Hành khó coi, anh liếc nhìn Khương Vận, cũng chậm rãi đứng dậy: "Tiểu Vận không thể đi theo anh làm việc."
"Tại sao?" Phó Minh Khiêm cảm thấy có chút buồn cười hỏi: "Anh có dị nghị?"
"Hợp đồng của anh gồm những điều khoản quá đáng, Tiểu Vận hoàn toàn có thể tố cáo anh." Khương Bắc Hành cúi đầu nhìn về phía Khương Vận, ôn nhu nói: "Ký rồi cũng không sao, anh và em cùng lên tòa án."
"..."
Phó Minh Khiêm quả thực không nhìn được, cười nhẹ một tiếng: "Khương Bắc Hành phải không? Anh thật thích xen vào việc của người khác a. Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng. Loại chuyện hợp đồng này vốn chính là song phương đồng ý, chứ không phải là tôi ép thư ký Khương ký. Huống chi cô ấy còn chưa lên tiếng, anh đã nói thay cô ấy? Anh có tư cách sao?"
Khương Vận cảm thấy không khí giữa hai người càng ngày càng lúng túng, thậm chí có khuynh hướng giương cung bạt kiếm. Cô vừa muốn mở miệng hòa giải thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói già nua.
"Tiểu Hành."
Ba người cùng nhau quay đầu lại. Người nói chuyện là một người ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ông đeo một chiếc mắt kính gọng đen, mặc áo sơ mi kẻ cùng quần tây, nhìn thấy Khương Bắc Hành liền mỉm cười đi tới.
"Em ăn xong rồi sao? Chúng ta cần phải trở về." Ông đến gần, vỗ vỗ bả vai Khương Bắc Hành, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Phó Minh Khiêm, kinh ngạc nở nụ cười.
"Ha ha ha đây không phải là Tổng giám đốc Phó sao!" Ông lão đi tới trước mặt Phó Minh Khiêm, vươn tay chào hỏi. Phó Minh Khiêm cũng lễ phép cúi người xuống bắt tay với ông một cái.
"Giáo sư Từ Khắc." Phó Minh Khiêm khẽ mỉm cười, buông tay ông: "Không ngở ngài cũng ở nơi này a."
"Đúng vậy, dẫn theo sinh viên ưu tú đến tham gia một chương trình nghiên cứu học thuật. Thế nào, hai người biết nhau?" Từ Khắc cười kéo Khương Bắc Hành đến trước người.
Phó Minh Khiêm hơi khiêu khích nhìn về phía Khương Bắc Hành: "Mới quen, cũng không thân thiết gì. Giáo sư Từ Khắc giúp một tay giới thiệu một chút đi."
Từ Khắc gật đầu một cái, hướng về phía Khương Bắc Hành nói: "Vị này là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị - Phó Minh Khiêm. Ba năm trước có tới trường học của chúng ta làm cố vấn chỉ đạo học thuật về chuyên ngành kinh tế tài chính. Lần đó không còn chỗ ngồi, sinh viên toàn trường đều vô cùng hưởng ứng, em cũng xem rồi đó."
Khương Bắc Hành nhỏ nhẹ nhấp miệng: "Đã xem qua, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Khương Bắc Hành ngoài miệng thì nịnh nọt như vậy nhưng ánh mắt lại giống như muốn giết chết Phó Minh Khiêm.
"Đây là Khương Bắc Hành, sinh viên ưu tú của tôi, học tập vô cùng tốt, là sinh viên đứng thứ nhất, hàng năm đều đạt học bổng. Còn chưa tốt nghiệp đã viết không ít luận văn quốc tế. Vừa giải ngũ, đang chuẩn bị tốt nghiệp."
Sauk hi Từ Khắc nói xong, Phó Minh Khiêm như không có việc gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhàn nhạt gật đầu: "Nga."
"Nga?" Từ Khắc hiển nhiên không nghĩ tới Phó Minh Khiêm lại phản ứng như vậy. Lẽ thường không phải nên khen lại một câu "rất giỏi" hay gì đó ư? Làm sao lại chỉ có "Nga" chứ?
"Giáo sư Từ Khắc đến tìm sinh viên sao? Vậy các người nhanh đi về đi, tôi cũng nên quay về làm việc." Phó Minh Khiêm quay đầu lại nhìn Khương Vận: "Đi thôi, thư ký Khương." Trong mắt đều là ý cười đắc ý.
Ánh mắt Khương Bắc Hành vẫn đặt trên người Khương Vận không có rời đi. Lần này nghe thấy Phó Minh Khiêm muốn dẫn Khương Vận đi, mí mắt thình thịch nhảy lên. Anh vừa muốn lên tiếng ngăn lại liền thấy Phó Minh Khiêm nắm cổ tay Khương Vận, nhíu mày nhìn về phía Từ Khắc.
"Giáo sư Từ Khắc, sinh viên của ông, cần phải trông nom cho chặt. Đừng để anh ta ra ngoài chạy loạn, đỡ khiến người khác phiền lòng, cũng làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của người khác." Phó Minh Khiêm đi ngang qua trước mặt Khương Bắc Hành, đặc biệt dừng bước, "thân thiện" nhìn nhau mấy giây mới lôi kéo Khương Vận rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Phó Minh Khiêm buông tay Khương Vận ra, không nói một lời đi ở phía trước.
Khương Vận cũng không muốn nói chuyện, chẳng qua chỉ là yên lặng đi theo phía sau anh. Cho đến khi vào thang máy, Phó Minh Khiêm đột nhiên mạnh mẽ xoay người, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, làm cho cô có chút chột dạ, dưới chân không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.
"Ăn no sao?" Ánh mắt thâm thúy của Phó Minh Khiêm tràn ngập ý tìm tòi nghiên cứu cùng với một thứ cảm xúc khó nắm bắt.
"Ăn.. Ăn no." Thật ra thì lúc Phó Minh Khiêm đến, cô cũng ăn gần xong rồi.
"Cô ăn no, nhưng tôi còn chưa ăn no." Phó Minh Khiêm bĩu môi, Khương Vận thế mà lại nhìn thấy sự đáng thương trên mặt anh.
"Tôi tắm xong liền đi tìm cô cùng nhau ăn cơm, không nghĩ tới gõ cửa nửa ngày cũng không có người đáp lại. Vốn cho rằng cô đã ngủ rồi, tôi sẽ mang chút đồ lên cho cô, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy cô và người đàn ông kia cùng ngồi ăn cơm, còn vừa nói vừa cười."
Phó Minh Khiêm nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút giống như tự lẩm bẩm.
Khương Vận không tự chủ được ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, thấy u buồn trong mắt, trong lòng thoáng chốc lỡ mấy nhịp.
Vốn dĩ Khương Vận còn canh cánh trong lòng điều khoản hợp đồng, hiện tại trong đầu chỉ còn dư lại tội lỗi.
"Chuyện đó.. Ngại quá, lần sau tôi sẽ nói trước với anh tôi muốn đi đâu." Khương Vận lúng túng gãi gãi đầu: "Hơn nữa, chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, không có ý gì khác. Nếu như lần sau anh nhìn thấy thì cùng nhau ngồi xuống ăn cơm là được."
"Ăn cái gì? Ăn ánh mắt như viên đạn mà thanh mai của cô ném cho tôi, ngôn ngữ súng pháo sao? Tôi ăn không nổi." Phó Minh Khiêm lui về phía sau vài bước, hai tay đút túi: "Thư ký Khương, mười một giờ trưa mai gặp."
Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Phó Minh Khiêm sải bước rời đi trước.
"Không phải anh nói có công việc sao?" Khương Vận vội vàng chạy chậm theo phía sau Phó Minh Khiêm, hỏi.
"Công việc chính là.." Phó Minh Khiêm đột nhiên xoay người, Khương Vận lập tức dừng bước lại.
"Bây giờ cô lập tức quay về phòng đi ngủ."