Chương 10: Trả thù
Khương Vận cứng người mặc cho Phó Minh Khiêm đùa nghịch tóc của cô, toàn thân trên dưới đều vô cùng căng thẳng, mồ hôi rin ra.
Sở dĩ như vậy là bởi vì Phó Minh Khiêm là người đàn ông đầu tiên chạm vào tóc cô.
Dĩ nhiên, trừ em trai Khương Kha luôn đối nghịch với cô từ nhỏ đến lớn, hai người suốt ngày nắm tóc đánh nhau.
Phó Minh Khiêm giúp Khương Vận xử lý xong mái tóc mới im lặng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn cô, lạnh giọng nói: "Sau này làm việc với tôi, nhất định phải buộc tóc lên."
"Tại sao?" Khương Vận cau mày quay đầu lại hỏi.
"Lệnh của cấp trên, không có nguyên nhân." Phó Minh Khiêm lần nữa trở lại ghế ngồi, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn một chút.
Khương Vận vốn còn đang thay đổi cái nhìn về Phó Minh Khiêm, cho rằng anh là một người khiêm tốn, thấu tình đạt lý. Bây giờ xem ra, dù sao cũng là con nhà giàu, không ai bì nổi.
Triệu Vi Kha mặt không thay đổi hướng dẫn nhân viên phục vụ bưng món ăn lên, đẩy đến trước mặt Phó Minh Khiêm: "Ăn đi, ăn xong rồi bàn hợp đồng."
Phó Minh Khiêm nhìn súp À L'oignon, salad cá ngừ, bò hầm nấm, trầm ngâm vài giây, sau đó đẩy đĩa salad cá ngừ đến trước mặt Khương Vận, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn.
Khương Vận nhìn cái đĩa trước mặt, theo bản năng nhìn về phía Phó Minh Khiêm.
Triệu Vi Kha cũng nhìn qua.
Món này là Phó Minh Khiêm đặc biệt gọi cho Khương Vận sao?
Triệu Vi Kha yên lặng cúi đầu, có một số thứ từ lúc bắt đầu cô đã thua hoàn toàn rồi, chi bằng giữ lại cho mình chút mặt mũi.
Triệu Vi Kha điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu lên, cười khẽ với Khương Vận: "Tổng giám đốc Phó con gái thích ăn salad, cho nên gọi cho cô, cô ăn nhiều một chút."
"Tôi không thích ăn salad". Khương Vận không cho Phó Minh Khiêm chút mặt mũi nào: "Tôi đặc biệt không thích vị của salad cá ngừ."
Khương Vận đẩy đĩa salad trở lại trước mặt Phó Minh Khiêm: "Tấm lòng của tổng giám đốc tôi xin nhận, ngài tự ăn là được rồi."
Phó Minh Khiêm đặt dao nĩa xuống, sắc mặt âm trầm nhìn Khương Vận, đôi mắt lạnh lùng.
Vậy mà Khương Vận lại không sợ hãi, cô vốn không thích ăn, nói lời thật lòng có gì sai?
Ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Vận mấy giây, sau đó Phó Minh Khiêm giơ tay đẩy đĩa salad đến trước mặt Đàm Kỳ.
"Một miếng cũng không được để lại."
Đàm Kỳ nghe Phó Minh Khiêm lãnh huyết vô tình dặn dò, vô cùng bất đắc dĩ kéo cái đĩa qua, khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng ăn từng miếng một.
Hắn cũng không thích salad a, làm sao mà chưa kịp giải thích đã thành người bị hại rồi!
"Nếu không thích ăn, vậy thì ăn cái này."
Triệu Vi Kha đem đĩa thịt bò bít tết trước mặt mình đẩy đến cho Khương Vận, lại rót rượu ra: "Đây là Lafite cô gọi, cô phải uống nửa bình, bằng không tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Khương Vận cầm ly rượu lắc lắc, cúi đầu ngửi, mùi thơm của Lafite quả nhiên thuần chánh. Khương Vận đang chuẩn bị uống một ngụm thì nghe thấy Phó Minh Khiêm ho nhẹ một tiếng.
Khương Vận hơi nghiêng đầu, liếc thấy Phó Minh Khiêm đang cắt thịt bò, động tác nhẹ nhàng thuần thục.
Nhưng cả người lại giống như đang giết bò vậy, cảm giác chỉ cần anh dùng lực một chút, cái đĩa cũng bị cắt nát.
Muốn uống thì nói thẳng a!
Khương Vận lặng lẽ nói thầm trong lòng, bàn tay lại nâng ly rượu đưa đến trước mặt Phó Minh Khiêm: "Tổng giám đốc Phó uống trước đi."
Phó Minh Khiêm ngừng lại động tác, liếc nhìn Khương Vận một cái, lại tiếp tục cúi đầu cắt thịt bò.
Cắt xong đưa một miếng vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Tôi không uống Lafite."
Trả thù!
Trắng trợn trả thù!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Khương Vận.
Đàm Kỳ đang điên cuồng giải quyết đĩa salad, đúng lúc này lại ôm cổ ho khan. Khương Vận ôn nhu cười với Phó Minh Khiêm, sau đó đặt ly Lafite lên bàn xoay, chuyển đến trước mặt Đàm Kỳ.
"Trợ lý Đàm đừng ho, uống một chút cho thuận họng."
"Tôi.. Tôi phải lái xe."
Đàm Kỳ sững sờ một chút, hia người này là chuẩn bị lặng lẽ đem đồ ăn trên bàn đều cho hắn sao?
"Tôi có thể gọi lái xe thuê." Ý tứ của Khương Vận rất rõ ràng, ly rượu này Đàm Kỳ không thể không uống. "
Đàm Kỳ rối rắm nhìn về phía Phó Minh Khiêm.
Phó Minh Khiêm không thích người khác động vào xe của mình, cho nên trừ một số tình huống bất khả kháng, bọn họ sẽ không tìm lái xe thuê. Cho dù Khương Vận có gác đao lên cổ hắn, nâng cốc rượu kề vào miệng hắn, Đàm Kỳ cũng không dám tự chủ trương.
Phó Minh Khiêm bất động thanh sắc ăn đồ ăn của mình, một câu cũng không nói, giống như không nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
Đàm Kỳ xấu hổ cười cười, đang muốn nói với Khương Vận mình không thể uống, lại nghe thấy giọng của Phó Minh Khiêm:" Tôi tự lái xe về. Một lát nữa cậu gọi xe đến chợ trung tâm mua chút đồ cho tôi. "
Khương Vận được như ý nhìn Đàm Kỳ nháy mắt như đang nói:" Ha ha, uống đi. "
Triệu Vi Kha ngồi một bên từ từ tiếp nhận sự thật là cô căn bản không thể dung nhập vào thế giới của ba người họ, nên tạm thời yên lặng ăn xong bữa cơm này.
Một bữa cơm cứ thế yên lặng kết thúc trong khoái trá lại không vui.
Trước khi đi, Phó Minh Khiêm cẩn thận kiểm tra lại hợp đồng với Triệu Vi Kha, nhanh chóng chỉ ra những vấn đề cần hiệp thương. Sau đó hai người cũng không có xung đột gì liền chính thức ký tên hợp tác.
Lúc rời khỏi, Triệu Vi Kha có chút lưu luyến nhìn Phó Minh Khiêm, trên mặt có chút hổng:" Lần sau, có thể một mình hẹn anh ăn cơm không? "
" Không được. "Phó Minh Khiêm khách khí lui về sau từng bước, kéo dài khoảng cách của hai người.
" Tôi không thích đồ ăn bên ngoài, không ngon như đồ ăn ở nhà. Triệu tổng còn bận việc, tôi xin phép đi trước. "Nói xong Phó Minh Khiêm gật đầu một cái liền xoay người bước ra ngoài.
Khương Vận và Đàm Kỳ tạm biệt Triệu Vi Kha, cũng đi theo.
Tuy rằng Phó Minh Khiêm rời đi trước, nhưng bước chân không nhanh, Khương Vận và Đàm Kỳ đuổi theo một chút liền bắt kịp.
" Bây giờ đi đâu? Về công ty? "Khương Vận nghiêng đầu hỏi Phó Minh Khiêm.
Phó Minh Khiêm nghe tiếng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy chiếc đũa cắm trên đầu Khương Vận. Anh không nói lời nòa, dừng bước túm lấy cánh tay Khương Vận kéo đến trước mặt.
Khương Vận không kịp phòng bị, bước chân lảo đảo đụng vào ngực Phó Minh Khiêm, sống mũi đau xót, nước mắt chảy ra.
Phó Minh Khiêm còn chưa để ý đến phản ứng của cô, thẳng tay rút chiếc đũa trên đầu cô xuống.
Mái tóc mềm mại chảy xuống, lọn tóc lướt qua mu bàn tay Phó Minh Khiêm, ngứa ngáy, anh vội vàng thu tay lại.
" Mang theo thứ này ra khỏi phòng ăn, cô không sợ ông chủ tìm cô tính sổ à? "Đúng lúc nên cạnh đi đến một nhân viên phục vụ, Phó Minh Khiêm đưa chiếc đũa cho hắn.
Khương Vận che lỗ mũi ngẩng đầu lên, nước mắt long lanh nhìn chằm chằm Phó Minh Khiêm:" Làm phiên anh lần sau khi quyết định chuyện gì, có thể nói trước với tôi một tiếng không? "
" Nhường đường một chút, nhường đường một chút! "
Phía sau truyền đến tiếng kêu và tiếng bước chân dồn dập, mấy nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn bẩn thỉu đi đến, mà Khương Vận vừa lúc ngăn trở đường đi của bọn họ.
Mắt thấy chiếc xe càng ngày càng gần, Phó Minh Khiêm một lần nữa vươn tay kéo Khương Vận lại.
Anh cúi đầu nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, chóp mũi lại tràn ngập hương hoa nhài.
Giọng nói của Phó Minh Khiêm không tự giác hòa hoãn xuống.
" Loại chuyện gấp như thế này, cô cảm thấy có thời gian để báo trước sao?"
Sở dĩ như vậy là bởi vì Phó Minh Khiêm là người đàn ông đầu tiên chạm vào tóc cô.
Dĩ nhiên, trừ em trai Khương Kha luôn đối nghịch với cô từ nhỏ đến lớn, hai người suốt ngày nắm tóc đánh nhau.
Phó Minh Khiêm giúp Khương Vận xử lý xong mái tóc mới im lặng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn cô, lạnh giọng nói: "Sau này làm việc với tôi, nhất định phải buộc tóc lên."
"Tại sao?" Khương Vận cau mày quay đầu lại hỏi.
"Lệnh của cấp trên, không có nguyên nhân." Phó Minh Khiêm lần nữa trở lại ghế ngồi, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn một chút.
Khương Vận vốn còn đang thay đổi cái nhìn về Phó Minh Khiêm, cho rằng anh là một người khiêm tốn, thấu tình đạt lý. Bây giờ xem ra, dù sao cũng là con nhà giàu, không ai bì nổi.
Triệu Vi Kha mặt không thay đổi hướng dẫn nhân viên phục vụ bưng món ăn lên, đẩy đến trước mặt Phó Minh Khiêm: "Ăn đi, ăn xong rồi bàn hợp đồng."
Phó Minh Khiêm nhìn súp À L'oignon, salad cá ngừ, bò hầm nấm, trầm ngâm vài giây, sau đó đẩy đĩa salad cá ngừ đến trước mặt Khương Vận, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn.
Khương Vận nhìn cái đĩa trước mặt, theo bản năng nhìn về phía Phó Minh Khiêm.
Triệu Vi Kha cũng nhìn qua.
Món này là Phó Minh Khiêm đặc biệt gọi cho Khương Vận sao?
Triệu Vi Kha yên lặng cúi đầu, có một số thứ từ lúc bắt đầu cô đã thua hoàn toàn rồi, chi bằng giữ lại cho mình chút mặt mũi.
Triệu Vi Kha điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu lên, cười khẽ với Khương Vận: "Tổng giám đốc Phó con gái thích ăn salad, cho nên gọi cho cô, cô ăn nhiều một chút."
"Tôi không thích ăn salad". Khương Vận không cho Phó Minh Khiêm chút mặt mũi nào: "Tôi đặc biệt không thích vị của salad cá ngừ."
Khương Vận đẩy đĩa salad trở lại trước mặt Phó Minh Khiêm: "Tấm lòng của tổng giám đốc tôi xin nhận, ngài tự ăn là được rồi."
Phó Minh Khiêm đặt dao nĩa xuống, sắc mặt âm trầm nhìn Khương Vận, đôi mắt lạnh lùng.
Vậy mà Khương Vận lại không sợ hãi, cô vốn không thích ăn, nói lời thật lòng có gì sai?
Ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Vận mấy giây, sau đó Phó Minh Khiêm giơ tay đẩy đĩa salad đến trước mặt Đàm Kỳ.
"Một miếng cũng không được để lại."
Đàm Kỳ nghe Phó Minh Khiêm lãnh huyết vô tình dặn dò, vô cùng bất đắc dĩ kéo cái đĩa qua, khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng ăn từng miếng một.
Hắn cũng không thích salad a, làm sao mà chưa kịp giải thích đã thành người bị hại rồi!
"Nếu không thích ăn, vậy thì ăn cái này."
Triệu Vi Kha đem đĩa thịt bò bít tết trước mặt mình đẩy đến cho Khương Vận, lại rót rượu ra: "Đây là Lafite cô gọi, cô phải uống nửa bình, bằng không tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Khương Vận cầm ly rượu lắc lắc, cúi đầu ngửi, mùi thơm của Lafite quả nhiên thuần chánh. Khương Vận đang chuẩn bị uống một ngụm thì nghe thấy Phó Minh Khiêm ho nhẹ một tiếng.
Khương Vận hơi nghiêng đầu, liếc thấy Phó Minh Khiêm đang cắt thịt bò, động tác nhẹ nhàng thuần thục.
Nhưng cả người lại giống như đang giết bò vậy, cảm giác chỉ cần anh dùng lực một chút, cái đĩa cũng bị cắt nát.
Muốn uống thì nói thẳng a!
Khương Vận lặng lẽ nói thầm trong lòng, bàn tay lại nâng ly rượu đưa đến trước mặt Phó Minh Khiêm: "Tổng giám đốc Phó uống trước đi."
Phó Minh Khiêm ngừng lại động tác, liếc nhìn Khương Vận một cái, lại tiếp tục cúi đầu cắt thịt bò.
Cắt xong đưa một miếng vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Tôi không uống Lafite."
Trả thù!
Trắng trợn trả thù!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Khương Vận.
Đàm Kỳ đang điên cuồng giải quyết đĩa salad, đúng lúc này lại ôm cổ ho khan. Khương Vận ôn nhu cười với Phó Minh Khiêm, sau đó đặt ly Lafite lên bàn xoay, chuyển đến trước mặt Đàm Kỳ.
"Trợ lý Đàm đừng ho, uống một chút cho thuận họng."
"Tôi.. Tôi phải lái xe."
Đàm Kỳ sững sờ một chút, hia người này là chuẩn bị lặng lẽ đem đồ ăn trên bàn đều cho hắn sao?
"Tôi có thể gọi lái xe thuê." Ý tứ của Khương Vận rất rõ ràng, ly rượu này Đàm Kỳ không thể không uống. "
Đàm Kỳ rối rắm nhìn về phía Phó Minh Khiêm.
Phó Minh Khiêm không thích người khác động vào xe của mình, cho nên trừ một số tình huống bất khả kháng, bọn họ sẽ không tìm lái xe thuê. Cho dù Khương Vận có gác đao lên cổ hắn, nâng cốc rượu kề vào miệng hắn, Đàm Kỳ cũng không dám tự chủ trương.
Phó Minh Khiêm bất động thanh sắc ăn đồ ăn của mình, một câu cũng không nói, giống như không nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
Đàm Kỳ xấu hổ cười cười, đang muốn nói với Khương Vận mình không thể uống, lại nghe thấy giọng của Phó Minh Khiêm:" Tôi tự lái xe về. Một lát nữa cậu gọi xe đến chợ trung tâm mua chút đồ cho tôi. "
Khương Vận được như ý nhìn Đàm Kỳ nháy mắt như đang nói:" Ha ha, uống đi. "
Triệu Vi Kha ngồi một bên từ từ tiếp nhận sự thật là cô căn bản không thể dung nhập vào thế giới của ba người họ, nên tạm thời yên lặng ăn xong bữa cơm này.
Một bữa cơm cứ thế yên lặng kết thúc trong khoái trá lại không vui.
Trước khi đi, Phó Minh Khiêm cẩn thận kiểm tra lại hợp đồng với Triệu Vi Kha, nhanh chóng chỉ ra những vấn đề cần hiệp thương. Sau đó hai người cũng không có xung đột gì liền chính thức ký tên hợp tác.
Lúc rời khỏi, Triệu Vi Kha có chút lưu luyến nhìn Phó Minh Khiêm, trên mặt có chút hổng:" Lần sau, có thể một mình hẹn anh ăn cơm không? "
" Không được. "Phó Minh Khiêm khách khí lui về sau từng bước, kéo dài khoảng cách của hai người.
" Tôi không thích đồ ăn bên ngoài, không ngon như đồ ăn ở nhà. Triệu tổng còn bận việc, tôi xin phép đi trước. "Nói xong Phó Minh Khiêm gật đầu một cái liền xoay người bước ra ngoài.
Khương Vận và Đàm Kỳ tạm biệt Triệu Vi Kha, cũng đi theo.
Tuy rằng Phó Minh Khiêm rời đi trước, nhưng bước chân không nhanh, Khương Vận và Đàm Kỳ đuổi theo một chút liền bắt kịp.
" Bây giờ đi đâu? Về công ty? "Khương Vận nghiêng đầu hỏi Phó Minh Khiêm.
Phó Minh Khiêm nghe tiếng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy chiếc đũa cắm trên đầu Khương Vận. Anh không nói lời nòa, dừng bước túm lấy cánh tay Khương Vận kéo đến trước mặt.
Khương Vận không kịp phòng bị, bước chân lảo đảo đụng vào ngực Phó Minh Khiêm, sống mũi đau xót, nước mắt chảy ra.
Phó Minh Khiêm còn chưa để ý đến phản ứng của cô, thẳng tay rút chiếc đũa trên đầu cô xuống.
Mái tóc mềm mại chảy xuống, lọn tóc lướt qua mu bàn tay Phó Minh Khiêm, ngứa ngáy, anh vội vàng thu tay lại.
" Mang theo thứ này ra khỏi phòng ăn, cô không sợ ông chủ tìm cô tính sổ à? "Đúng lúc nên cạnh đi đến một nhân viên phục vụ, Phó Minh Khiêm đưa chiếc đũa cho hắn.
Khương Vận che lỗ mũi ngẩng đầu lên, nước mắt long lanh nhìn chằm chằm Phó Minh Khiêm:" Làm phiên anh lần sau khi quyết định chuyện gì, có thể nói trước với tôi một tiếng không? "
" Nhường đường một chút, nhường đường một chút! "
Phía sau truyền đến tiếng kêu và tiếng bước chân dồn dập, mấy nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn bẩn thỉu đi đến, mà Khương Vận vừa lúc ngăn trở đường đi của bọn họ.
Mắt thấy chiếc xe càng ngày càng gần, Phó Minh Khiêm một lần nữa vươn tay kéo Khương Vận lại.
Anh cúi đầu nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, chóp mũi lại tràn ngập hương hoa nhài.
Giọng nói của Phó Minh Khiêm không tự giác hòa hoãn xuống.
" Loại chuyện gấp như thế này, cô cảm thấy có thời gian để báo trước sao?"