"Thính phong biện vị, nhắm mắt giết người." người áo đen cầm đầu đứng bên ngoài Cô Hư trận cười lạnh một tiếng. "Nếu cho rằng chỉ như vậy là có thể phá trận, người cũng quá ngây thơ rồi." hắn từ trong ngực lấy ra một cây sáo, sau đó một ca khúc trong trẻo nhưng lại thê lương vang lên, tại một đêm vắng lặng này lộ nên vẻ quỷ dị đặc biệt.
Hai người ở trong Cô Hư trận cũng nghe được thủ khúc này. Đường Liên không khỏi nhíu chặt mày lại.
Lôi Vô Kiệt cảm thấy trong nháy mắt, cơn gió ôn hòa khi nãy cũng trở nên thảm thiết, lại không có cảm giác có người xé rách ngọn gió. Ngay tại lúc hắn đang do dự, mấy đợt tấn công đã hướng hắn mà kéo tới. Tuy là hắn đã phản ứng lại và ngăn cản chúng nhưng vẫn bị thương vài chỗ.
"Ngưng thần!" Đường Liên giận dữ hét lên, thanh âm vang dội vô cùng, mang theo công lực của Phật môn Sư Hống Công.
Tiếng sáo kia cũng vì tiếng hét này mà trở nên trì trệ, Lôi Vô Kiệt thở ra một hơi, dùng một quyền đánh trở về một bàn tay quỷ dị.
Đường Liên cười nói. "Tuy đây chính xác là Cô Hư trận, nhưng so với Cô Hư trận mà tam sư tôn nói với ta thì đúng là chênh lệch một trời một vực. Nghe nói năm xưa khi Ma giáo đông chinh, ở dưới chân núi Kỳ Liên bày Cô Hư trận bao phủ cả trăm dặm, ở trong đó quỷ dị bách hiện, hệt như địa ngục trần gian. Mà tam sư tôn lúc đó cũng chỉ hơn ta bây giờ ba tuổi, tam sư tôn có thể phá được kỳ trận như vậy, ta lại thua cái Cô Hư trận nho nhỏ này, cũng thẹn với bao năm dạy dỗ của Tuyết Nguyệt thành."
"Sư huynh biết cách phá trận?" Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
Đường Liên nhún một cái đã nhảy tới sau lưng Lôi Vô Kiệt, hai người hỗ trợ lẫn nhau, bảo vệ sau lưng đối phương một cách tuyệt đối. Hai người ở trong Cô Hư trận giống như hai kẻ mù, tấn công từ bốn phương tám hướng tùy lúc mà xuất hiện, cũng nhờ như vậy mà giảm được không ít lần đánh lén.
"Sư huynh thật lợi hại!"
"Đây chỉ là điều cơ bản!" Đường Liên trách mắng. "Phương pháp phá giải Cô Hư trận là ở chỗ người bày trận. Chỉ cần tìm ra hắn rồi đánh gục hắn, trận pháp liền bị phá đi."
"Nhưng chúng ta đang đứng trong Cô Hư trận, làm sao tìm ra hắn đây?" Lôi Vô Kiệt hỏi.
Đường Liên mỉm cười. "Tiếng sáo. Hắn không nên thổi sáo, người bày trận phải tuyệt đối ẩn nấp, nhưng hắn lại cuống lên. Ngươi tới bảo hộ ta!"
"Rõ!" Lôi Vô Kiệt lớn tiếng đáp, hai quyền vung lên, đem những người áo đen đang cố gắng tiếp cận đều đánh ra ngoài, nhưng cùng lúc đó hô hấp của hắn cũng nặng nề hơn, hắn hiểu với thể lực của mình bây giờ chỉ có thể đánh được nhiều lắm trăm chiêu, sau trăm chiêu đó Đường Liên còn chưa phá được trận, chỉ sợ hắn sẽ kiệt sức mà chết.
Lúc này Đường Liên nhắm chặt mắt, thính phong biện vị của hắn hơi kém so với Đường lão thái thái, Đường lão thái gia cùng Đường tam thiếu gia là những đệ nhất cao thủ ám khí, chỉ trong chốc lát liền tìm ra tung tích của tiếng sao, hắn tập trung tinh thần vào tiếng sáo, dò theo tiếng sáo rốt cuộc cũng tìm ra cái người áo đen đang thổi sáo kia, lúc này hắn đang ngồi trên một nhánh cây khô.
"Là chỗ đó!" Đường Liên mở mắt ra, đóa Phật Nộ Đường Liên cứ thế được phóng ra, mà sau khi Phật Nộ Đường Liên phóng ra, Cô Hư trận giống như bị nứt ra, quang cảnh bình thường xung quanh từng chút một hiện ra.
Lão nhân áo đen đứng trên nhánh cây bỏ cây sáo xuống, khi hắn thấy đóa thất liên hoa yêu dã quỷ mị kia hướng bản thân bay tới đã vội vàng nhảy xuống, Nhưng đóa hoa sen kia bỗng nhiên nổ tung trên không trung, bảy cánh bay về bảy hướng khác nhau, trong đó có một cánh bay thẳng xuyên qua lồng ngực hắn, máu tươi mãnh liệt tuôn ra như thác, lão nhân nặng nề té xuống đất.
"Trận bị phá rồi." Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
"Đúng vậy. Trận bị phá rồi." trả lời hắn lại là một thanh âm xa lạ.
Lôi Vô Kiệt kinh hãi, Đường Liên cũng sợ tới mức cả người đều chảy mồ hôi lạnh. Chẳng biết từ khi nào, ở giữa Đường Liên cùng Lôi Vô Kiệt có một người mặc trường bào màu tím đậm, trên tay cầm quạt xếp, khóe miệng hơi mỉm cười.
"Ngươi!" Đường Liên xoay người, quạt xếp trong tay người mặc áo tím cũng xoay một cái, liền đánh bay Đường Liên, Đường Liên nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Người mặc áo tím xoay người hỏi những người mặc đồ đen kia. "Tóc bạc đâu rồi? Dựa theo ước định hắn lúc này đã sớm đắc thủ mới đúng. Hắn không ở đây, dựa vào mấy người các ngươi sao là đối thủ Đường Liên được."
"Ngươi là tên hèn hạ!" Lôi Vô Kiệt cắn răng mắng.
"Ồ?" người mặc áo tím quay lại nhìn hắn. "Ngươi là ai? Vì sao nói bản hầu hèn hạ?"
"Ngươi nhân lúc người ta không để ý mà đánh, sao không hèn hạ được?"
Người mặc áo tím khẽ cười một tiếng. "Chẳng lẽ ta phải hô to một tiếng ' Đường Liên, ta tới giết ngươi ', sau đó chào nhau rồi mới rút kiếm đánh sao?"
Lôi Vô Kiệt tức giận mắng. "Các ngươi vốn là lấy nhiều khi ít, lại thêm sư huynh ta vừa mới phá Cô Hư trận, tâm thần chưa định, ngươi âm thầm đánh lén, sao không hèn hạ chứ?"
"Sợ là ngươi đã lầm rồi. Bọn ta không phải tới tỷ thí, bọn ta là tới để giết người." ánh mắt người mặc áo tím đột nhiên lạnh đi, quạt xếp trong tay vung lên, đánh về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt dùng một quyền để nghênh đón, lại cảm thấy tuy là người mặc áo tím chỉ nhẹ nhàng vung lên nhưng lực lượng trên quạt xếp lại tựa như ngàn cân, quyền của hắn lấy bá đạo là chính lại bị cái quạt kia đánh lui về sau liên tục.
"Hỏa Chước chi thuật, thiêu đốt hỏa khí trong tim để có được thần lực trong một thời gian ngắn. Ta cứ tưởng ngoài Lôi Oanh ra thì Phích Lịch đường chẳng còn ai biết loại võ công này. Ngươi khá đấy." người áo tím vừa nói vừa vung quạt, liên tục đẩy lui Lôi Vô Kiệt. "Có điều vừa rồi ngươi vừa ở trong Cô Hư trận dùng nó, ngươi bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà."
Người áo tím dừng lại, ngửa mặt lên trời thở dài, quạt hướng lên không vung lên, đánh bay Lôi Vô Kiệt ra ngoài. Lôi Vô Kiệt chỉ thấy vào lúc cái quạt kia vung lên, có một cỗ nội lực như bài sơn đảo hải (dời non lật bể) đánh tới, hắn bị cỗ khí tức này ép tới hít thở không thông, hỏa khí trong lòng cũng trong nháy mắt bị dập tắt, ngay cả đôi mắt vốn đang rực đỏ cũng trở nên ảm đạm.
"Năm đó Lôi Oanh phải tế bảy phần hỏa khí cho Hỏa Chước chi thuật mới có thể miễn cưỡng chịu được Tử Khí Đông Lai của bản hầu, huống chi là ngươi?" người mặc áo tím lắc đầu thở dài, xoay người muốn rời đi.
"Ngươi không giết ta?" Lôi Vô Kiệt vốn đã mang tâm trạng liều chết nói.
Người mặc áo tím dừng bước. "Cho dù ta có ý tha cho ngươi nhưng những người phía sau quan tài cũng sẽ không tha cho ngươi. Chẳng qua, nếu ngươi có thể sống sót, một ngày nào đó ta với ngươi đánh một trận công bằng."
"Sư phụ đuổi ta ra đi, ban đầu ta còn khó hiểu. Cho đến khi hôm qua gặp được một thanh đao, hôm nay lại thấy quạt của ngươi, ta mới hiểu câu ' Thiên địa rộng lớn ' của sư phụ." Lôi Vô Kiệt nắm chặt hai tay, vẫn khởi nội lực, đối mắt lần nửa trở nên đỏ rực, một thân trường sam màu đỏ không gió mà bay. "Nhưng mà nhìn thấy thiên địa rộng lớn vẫn chưa đủ, ta cũng muốn trở thành thiên địa." (ý anh là anh muốn mạnh lên thôi, chứ đừng tưởng anh muốn chầu trời hay về với đất mẹ nha
"Đúng là một tiểu tử thú vị." người mặc áo tím cười, liếc mắt nhìn đám người áo đen. "Các ngươi cũng nên cẩn thận."
"Tôn thượng, không thể coi thường hai người này, vẫn là xử lý sớm tốt hơn, để tránh tai họa về sau." một tên áo đen cúi đầu thuyết phục.
"Giết hai tên bị trọng thương, các ngươi không làm được sao? Thuộc hạ tóc bạc dạy dỗ, đúng là một đám phế vật." người mặc áo tím không nói gì thêm, hơi điểm nhẹ mũi chân, lên xuống mấy lần liền biến mất không thấy đâu.
"Đúng là một người thú vị." Đường Liên lúc này mới miễn cưỡng đứng lên. "Nếu như hắn ở lại, chúng ta không có phần thắng."
"Ý của ngươi là hiện tại ngươi có phần thắng?" một tên áo đen cười lạnh một tiếng.
Đường Liên đi lên phía trước vỗ vỗ vai Lôi Vô Kiệt. "Giết mấy tên nhãi nhép các ngươi có gì khó chứ.'Đường Liên mặc dù làm một bộ dáng thản nhiên như thường nhưng Lôi Vô Kiệt biết, vừa rồi Đường Liên vỗ lên vai hắn, thật ra là miễn cưỡng vịn vai mình mới không ngã xuống.
" Sư huynh.. "Lôi Vô Kiệt đang muốn lại đỡ hắn thì bị Đường Liên ngăn lại." Nhụy vừa truyền tin, người được liên hệ đã ở ngoài thành, nàng bây giờ đang đi chi viện. Chúng ta bây giờ nhất định phải ngăn bọn họ lại, chờ bọn họ quay lại!'
"Được." Lôi Vô Kiệt gật đầu, sau đó hét lớn một tiếng. "Các ngươi cùng lên đi."
"Cùng lên?" tên áo đen giơ bàn tay trắng bệch lên. "Có phải ngươi cho rằng phô trương thanh thế như vậy là có thể dọa lui chúng ta sao? Nếu ngươi đã nói cùng lên, vậy như ngươi mong muốn! Lên!"
Ngay lập tức, mười nấy người đồng thời tấn công bọn họ. Không, không phải bọn họ, chỉ có Đường Liên!
Đường Liên cắn răng nói. "Bọn họ nhìn thấu thương thế của ta."
"Không ai hiểu rõ chưởng lực của Tử Y Hầu hơn bọn ta, trúng một chưởng kia, ngươi nhất định đã bị trọng thương!"
Lúc này, một người đã đứng trước mặt Đường Liên, hắn đương nhiên là Lôi Vô Kiệt, nhưng Lôi Vô Kiệt lúc này cũng chỉ là nương tựa vào một chút chân khí cuối cùng mà chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hơn mười đạo chưởng lực đồng thời đánh vào trên người hắn, hắn gầm lên một tiếng, hai mắt trở nên đỏ thẫm.
"Lui lại!" người áo đen cầm đầu vội vàng hạ lệnh.
Nhưng đã không kịp. Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đồng thời bị Lôi Vô Kiệt đánh bay ra ngoài, nặng nề té xuống đất. Đầu gối Lôi Vô Kiệt mềm nhũn, cả người quỳ trên mặt đất, hắn lắc đầu than thở. "Sớm biết như vầy, năm đó khi học võ với sư phụ ít lười một chút.'
" Còn chưa tới thời điểm được buông lỏng đâu. "Đường Liên thở dài, ngẩng đầu nhìn mấy tên áo đen đang từng tên từng tên đứng lên lại, tuy mấy tên đó đều đang bị thương, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng.
Lôi Vô Kiệt cười khổ." Ta bây giờ một chút khí lực cũng không còn. "
Đường Liên cũng thở dài." Chưởng lực của người áo tím kia quả thật rất lợi hại, ta bây giờ vẫn không cách nào vận được chân khí. "
Người áo đen cầm đầu cười lạnh." Xem ra mạng của hai vị, phải lưu lại chỗ này rồi. "
" Lưu hay không lưu cũng không phải điều mà ngươi có thể nói. "một thanh âm lười biếng cắt ngang lời nói của hắn. Tiêu Sắt ngạc nhiên quay đầu kêu." Tiêu Sắt!"
Chỉ thấy một thân ảnh mặc áo lông chồn vững vàng đứng trên nắp quan tài vàng, sau khi nói xong liền lười biếng ngáp một cái, không phải Tiêu Sắt thì là ai chứ?
* * *