[Edit] Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn! - Miêu Đáp Ứng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hội Bàn Đào, 1 Tháng một 2021.

  1. Spark

    Bài viết:
    33
    Chương 60: Ta có thể nhịn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà thôi! Lý Tử Kính buông tay, xoay người quyết định sai người đi gọi nha hoàn của Lâm Nguyệt Các tới chiếu cố Hoa biểu muội.

    Không ngờ, Hoa biểu muội lại bỗng nhiên từ phía sau lưng ôm lấy thân thể của hắn, trong miệng liên tục nói: "Ôm, ôm ta, ôm ta.."

    Lý Tử Kính cũng chịu không nổi nữa. Nội tâm hắn tràn đầy dục vọng, xoay người ôm chặt ở Hoa biểu muội. Phương Hoa tựa như người chết đuối vớ được cọc, liên tục trúc trắc rướn người lên hôn môi hắn.

    Cái gì là uy phong, tôn nghiêm, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Tất cả đều gạt sang một bên!

    Hắn, Lý Tử Kính, vốn chính là Uy Viễn Đại tướng quân, nếu phải để ý sắc mặt người khác mà sắm vai Liễu Hạ Huệ, thì không được coi là đàn ông!

    "Khó chịu.." Phương Hoa không ngừng nỉ non: "Thế tử gia.."

    "Nhịn thêm một chút.." Lý Tử Kính nhẹ giọng dỗ dành.

    "Thế tử gia.."

    Nhìn Hoa biểu muội ở gọi mình, nàng căn bản là rõ ràng đang làm cái gì! Lý Tử Kính mừng rỡ như điên, vội vàng đem y phục ẩm ướt của Hoa biểu muội cởi ra.

    "Lạnh.." Phương Hoa vẫn còn chút thần chí, thấy cảm giác khô nóng đã biến mất, chỉ thấy có chút lạnh lạnh.

    "Nhịn thêm một chút.." Lý Tử Kính cũng vội vàng cởi y phục của mình ra, ôm lấy Hoa biểu muội sải bước chạy vội về hướng giường.

    Chờ mong đã lâu, cuối cùng cũng được ôm mỹ nhân trong ngực, Lý Tử Kính cẩn thận hỏi lại một câu: "Có thể chứ.."

    Phương Hoa đang mơ hồ, nhớ tới hành vi của mình, liền biết chắc đã bị kê đơn! Nàng cho rằng thế tử gia hỏi nàng có nhịn một chút nữa được hay không, chắc là nhịn một chút nữa, chịu đựng qua được rồi sẽ không sao phải không?

    Phương Hoa gật đầu, trả lời chắc chắn: "Ta có thể.."

    Còn chưa nói hết ta có thể "Nhịn", liền rơi vào vui thích vô pháp kiềm chế.

    Ngoài cửa sổ là đầu mùa đông cảnh vật tiêu điều, phòng trong lại là xuân ý dạt dào.

    Phương Hoa uể oải đẩy vật nặng đang đè trên thân mình ra, thầm nghĩ xoay người ngủ một giấc thật ngon.

    Tuy rằng bị Hoa biểu muội ghét bỏ đẩy ra, thế tử gia lại không quá quan tâm, từ trước đến nay trên gương mặt cương quyết lạnh lùng của hắn bỗng thoáng có ý cười, nhìn lại còn có chút ngu đần.

    Lý Tử Kính cho rằng hôn sự của hai người cần nhanh chóng thực hiện, hắn và Phương Hoa không duyên cớ đã trễ nải hơn nửa năm, sớm nên kết thành vợ chồng rồi. Qua hôm nay, hắn cảm thấy lại cũng không thể chịu đựng được cảnh chăn đơn gối chiếc nữa. Rõ ràng Hoa biểu muội ở ngay bên người, vậy mà lại chạm không được, đấy là muốn dằn vặt chết người a!

    Sắp đến chạng vạng, Phương Hoa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, chịu đựng đau xót toàn thân, mơ hồ không biết trời tối hay chưa, bản thân lại đang ở chỗ nào?

    Liếc nhìn cảnh vật lạ lẫm bốn phía, lại liếc mắt thế tử gia bên người, Phương Hoa muốn nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra..

    Nàng chắc là bị Chu Hạo Nam kê đơn, hạt gạo trong chén trà chắc hẳn là thuốc, cũng may bên người có thị vệ, cũng may có thế tử gia..

    Vì sao cũng may có hắn? Phương Hoa cho là mình càng ngày càng không có tiền đồ.

    "Tỉnh?" Phát hiện bên người có động tĩnh, Lý Tử Kính cũng rất nhanh tỉnh lại:

    "Đói bụng sao?"

    Phương Hoa biết thế tử gia chắc là đói bụng, có thể do hoạt động nhiều, hắn tựa hồ không thể chịu đựng được đói quá.

    Cả phòng vắng vẻ, Lý Tử Kính biết Phương Hoa lại trở về trạng thái không thích nói chuyện.

    "Ta đi sai người chuẩn bị nước, truyền lệnh."

    Lý Tử Kính tự mình rời giường thay y phục, săn sóc đem chăn mền buông xuống:

    "Ngươi tất cả y phục đều ướt, ta lệnh Tiểu Hương thay ngươi chuẩn bị bộ xiêm y mang qua đây."

    Phương Hoa uể oải vùi đầu vào trong chăn, có lẽ có không ít người biết chuyện mình và thế tử gia cấu kết rồi.

    "Ngươi cũng đừng quá đau buồn, chuyện của chúng ta đã giấu diếm hơn nửa năm, như ngươi vậy cũng quá cực khổ."

    Lý Tử Kính cũng cảm thấy tủi thân thay Hoa biểu muội, nàng quả thực là một cô nương ngây thơ, khéo léo lại thiện lương, chỉ..

    Chỉ là xui xẻo gặp phải chính mình sao? Lý Tử Kính bị ý niệm chợt lóe lên trong đầu này dọa ngốc, hắn không có gạt bỏ trách nhiệm, hắn cũng muốn lập tức cưới nàng, tất cả đều là Hoa biểu muội lo trước lo sau a!

    "Sau này, đừng.. nữa uống trà dùng cơm cùng ngoại nam, chuyện như vậy khó mà đề phòng cho được, hiểu không?"

    Nên dặn dò vẫn là phải nói, Lý Tử Kính giải thích tình hình ngày hôm nay một lần:

    "Ta không biết ngươi còn nhớ rõ nhiều ít? Cũng là ngươi ở đây cưỡi ngựa thì, ta mới phát hiện ngươi bất thường mà."

    Đối mặt với cả phòng yên lặng, Lý Tử Kính tiếp tục tự nói ra quyết định:

    "Ta vốn muốn cho Tiểu Hương các nàng tới hầu hạ ngươi, chẳng qua ngươi vẫn ôm ta, cũng do ta nhịn không được. Chúng ta cũng đã đính hôn rồi, hai ngày nữa liền xuất phát tới Kinh Châu, ta sẽ năn nỉ ngươi a gia sớm một chút lệnh chúng ta thành thân."

    Phương Hoa không ngừng tự mình oán trách tự mình thương, thế tử gia có thể nào sẽ cho rằng mình là người rất tùy tiện dễ dãi hay không? Xảy ra chuyện như vậy, nàng nhất định sẽ ít đi ra ngoài một chút. Sao mỗi lần ra ngoài đều gặp phải chuyện không tốt như thế..

    Gã sai vặt chuẩn bị nước nóng, dọn bữa tối lên, lại bị Lý Tử Kính đuổi đi. Tiểu tức phụ của hắn vẫn còn đang trốn ở trong giường, không muốn hé răng, cũng không chịu mặt ló mặt kia kìa!

    "Nước nóng chuẩn bị được rồi, muốn ta gọi Thúy Ngọc tới giúp ngươi không?" Lý Tử Kính giật lại chăn mền, liếc nhìn Hoa biểu muội đã ngồi dậy lại vùi mặt vào đầu gối. Hắn thật không biết nên dỗ dành nàng như thế nào, thất thân cho mình lại buồn tủi thế sao? Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên, phản ứng của nàng như vậy cũng khiến cho hắn rất mất vui.

    Phương Hoa cũng không muốn người khác dáng vẻ chật vật của mình, nàng không có biện pháp ổn định tâm tình lúc này. Đối mặt với ánh mắt tò mò của đám nha hoàn, nàng không làm được. Nàng bây giờ chỉ muốn trốn ở trong ngực thế tử gia. Nhưng cái đầu vịt ngố tàu hắn lại cứ nói lảm nhảm nhớ kỹ cái gì?

    "Vậy ngươi chờ một chút, ta đi gọi người.."

    Lý Tử Kính còn chưa kịp xoay người, Hoa biểu muội đã nhào vào trong ngực hắn, nguyên bản nội tâm vững chãi như sắt như đồng, thoáng cái đã mềm lòng.

    Hắn là Uy Viễn Đại tướng quân, uy danh anh dũng lan xa, đã bao giờ quấn quýt nhi nữ tình trường như vậy, ôm cô nương gia mà nhẹ giọng lấy lòng? Chẳng qua mọi việc luôn luôn có lần đầu tiên, Lý Tử Kính tin tưởng với trí tuệ của mình, nhất định có thể giải quyết tốt loại chuyện nhỏ này.

    Chẳn qua, cái việc trấn an lấy lòng này, nam tử hán và cô nương gia suy nghĩ luôn luôn là hai cái đường thẳng song song.

    Giang Phương Hoa chỉ muốn thế tử gia dỗ dành như dỗ trẻ con, cho nàng một bờ vai vững chắc, một vòng tay ấm áp để tựa vào, để cho nàng có cảm giác an toàn và được thương yêu.

    Lý Tử Kính trước kia cũng nghĩ như vậy, hắn thầm nghĩ muốn để cho Hoa biểu muội tâm tình tốt một chút, đừng chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt. Hắn nhỏ giọng dỗ dành nàng, cẩn thận nhẹ nhàng hôn môi và ôm nàng, đến cuối cùng vẫn là để sát thương cướp cò, là không thể vãn hồi..

    Đợi lăn qua lăn lại, tắm gội xong xuôi ngồi xuống dùng bữa, đã là một lúc lâu sau.

    "Nên trở về.." Phương Hoa chờ thế tử gia dùng xong bữa xong, thấp giọng nói.

    Nếu cả đêm không về, chỉ sợ Hoa biểu muội sẽ càng cảm thấy mất mặt, khó có thể đối mặt với hắn. Thế tử gia dắt tay Phương Hoa phủ thêm áo khoác cho nàng, hiếm thấy hắn săn sóc nói:

    "Chúng ta trước tiên đi bộ tiêu thực một chút, giả vờ gặp nhau ở bên ngoài, rồi mới quay trở lại được không?"

    Lý Tử Kính cẩn thận dẫn Hoa biểu muội tới trung lộ thỉnh an tổ mẫu, nói một chút việc nhà rồi chào hỏi các đệ muội cùng tới Vinh Hoa Đường, lại chơi đá xúc cúc một lát rồi đưa Hoa biểu muội trở về đông lộ.

    Mọi người cũng không nhìn ra được, kỳ thực hai người này ở trong phòng trốn cả buổi chiều..

    Đối với những hành động tri kỷ hiếm gặp như vậy của Lý Tử, Phương Hoa rất hài lòng, nàng biết thế tử gia lo lắng nàng sẽ xấu hổ không gặp người.

    Quả nhiên làm như vậy, cảm giác bất an trong đầu Phương Hoa tiêu tan không ít.

    Hóa ra nam tử nghiêm túc cũng có thể có lúc dịu dàng, nàng dần dần thấy hài lòng. Phương Hoa cũng hy vọng quan hệ của hai người dần dần tốt đẹp lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2021
  2. Spark

    Bài viết:
    33
    Chương 61: Mượn đao giết người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đưa về Hoa biểu muội về xong, trở lại Lăng Vân Các, Lý Tử Kính tâm tình trở nên cực kỳ phức tạp.

    Vừa là vui vẻ vì quan hệ với Phương Hoa có chút tiến triển, nhưng cũng lo lắng Chu Hạo Nam và Triệu Lệ Hoa. Hai người này tồn tại đối với hắn và Hoa biểu muội đều cực kỳ nguy hại.

    Ngươi không phạm ta, ta sẽ không phạm ngươi, hai người này, liên tiếp làm ra hành vi hèn hạ, hắn nên nghĩ cách trừng trị hai người để chấm dứt hậu hoạn. Vì vậy, Lý Tử Kính ngay lập tức gọi mưu sĩ tới cửa, thương thảo đối sách.

    Sau khi nghe thám tử nói hồi báo tình hình, Lý Tử Kính khinh thường cười nhạt:

    "Xem ra trước kia chỉ có hai người này, hiện tại lại có thêm một Văn Lệ cũng đến gây rối, căn bản không cần chúng ta xuất thủ, liền có thể dùng kế mượn đao giết người."

    Từ trận sau khi gặp chuyện không may hôm đấu xúc cúc, Văn Lệdính dáng đến kẻ truyền lời cho nên bị Vương phi ghét bỏ, quan hệ dì và cháu gái càng ngày càng tệ. Mà Lý Tử Kính, còn bỏ đá xuống giếng, gián tiếp ra lệnh đuổi khách.

    Văn Lệ vẫn cho là Chu thế tử sẽ tới cầu hôn mình với cô mẫu, nhưng đợi mãi không được liền phải tự mình hành động.

    Nàng luyến tiếc, cũng không cam lòng cứ vậy mà rời Dương Châu.

    Nhìn phụ thân, lại thêm Trấn Nam vương gia thê thiếp đông đảo, ở đâu Văn Lệ cũng nhìn thấy hết những đấu đá tranh thủ tình cảm và gièm pha của hậu trạch, hiểu rõ rằng nam nhân bị ép buộc chắc chắn sẽ nhảy tường đào tẩu. Nàng cần thiết chậm rãi nghĩ cách, để cho nam nhân say mê điên đảo, mới có thể câu được con cá lớn Chu Hạo Nam này.

    Sau hôm hạ dược hai ngày, Chu Hạo Nam cũng rất hỏi han Phương Hoa ra sao; hắn nghĩ cách muốn liên lạc với nội gián trong vương phủ, thế nhưng nội gián này lại như diều đứt dây, hoàn toàn không có động tĩnh.

    Hắn còn canh giữ ở cửa phòng muội muội, muốn thám thính một.. hai, vừa thấy Chu Mẫn ra khỏi cửa liền giả vờ nói:

    "Hai ngày trước ở tửu quán ta gặp được Phương Hoa muội muội, sắc mặt nàng không tốt, ta không thiện hỏi han, ngươi đi thăm nàng xem sao!"

    Tuy rằng quan hệ của Chu Mẫn và Lý Tử Thiện có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng mấy ngày gần đây cũng rất ít khi thấy hắn nói đến Phương Hoa, chắc là hắn có cảnh giác đối với mình.

    "Ngươi đừng xen vào chuyện Phương Hoa muội muội nữa, người khác hiện tại phòng ta như phòng cướp, khiến ta chẳng có ý định tới thăm nàng."

    Đây là lần thứ hai Chu Mẫn cự tuyệt đề nghị của ca ca. Tử Thiện không thích ca ca, cũng khiến cho nàng rất khó xử.

    Thấy con đường muội muội này xem ra đã hoàn toàn mất tác dụng, Chu Hạo Nam mới nhớ tới Văn Lệ. Gần đây nàng ta có tặng một ít bánh ngọt tới biệt viện La thành cho hắn, chỉ là hắn đã có chút chán ngấy Văn Lệ rồi. Hắn đã sớm nhìn ra tâm tư muốn làm thế tử phu nhân của nàng ta, nhưng lần này lại không giống trước kia.

    Tính ra cũng đã mấy ngày không gặp Văn Lệ rồi, nếu muốn thám thính tình hình Phương Hoa muội muội sau này, vậy hắn cũng không thể làm gì khác hơn là đi biệt viện chờ gặp Văn Lệ.

    Quả nhiên, tới buổi chiều, vừa qua giờ Mùi thì Văn Lệ đã xuất hiện ở biệt viện. Văn Lệ thấy Chu thế tử săn sóc mình tỉ mỉ, giới thiệu khắp đông tây biệt viện cho nàng, lại châm trà.. Hắn nắm tay kéo nàng ngồi ở mép giường, dịu dàng vuốt ve ngón tay nàng, lại ân cần hỏi han tình hình những ngày gần đây của nàng.

    Nếu không thì lại cảm thán công vụ bận quá không thể làm bạn bên nàng, các kiểu quan tâm, khiến Văn Lệ cực kỳ cảm động, cho rằng cá lớn này nàng sắp câu được rồi.

    Nhưng tiếc là đạo hạnh của Văn Lệ vẫn còn quá nông cạn, không biết rằng người có thể ngự nữ vô số rồi, thì cũng có thể nói ngươi nghe ngọt như mía lùi.

    Chu Hạo Nam thâm tình mà nhìn Văn Lệ, thương tiếc xoa nhẹ gương mặt nàng, triền miên hỏi:

    "Lần trước gã sai vặt bên cạnh ta gây họa, liệ có ảnh hưởng đến ngươi không?"

    Nói đến chuyện này, Văn Lệ lại cảm thấy tủi thân:

    "Khi đó ta còn tưởng rằng là ngươi sai gã sai vặt tới tìm ta, mới giúp thay ngươi truyền lời, nếu là người khác còn chẳng gọi được ta!"

    "Ngươi nha đầu ngốc này, đừng nghĩ vậy, ta gọi Phương Hoa muội muội làm cái gì đây?"

    Chu Hạo Nam điểm nhẹ môi Văn Lệ, lại dời đến bên tai nàng nhỏ nhẹ dỗ dành:

    "Có ngươi, ta lại cần gì những người khác nữa?"

    Nói xong đã phác ngã Văn Lệ xuống giường, loại lời nói khách sáo này không gấp gáp được, từ từ rồi hỏi mới được..

    Đang lúc hai người mây mưa, cửa phòng chợt bị phá bung, Triệu Lệ Hoa cầm đao xông tới, chém về phía bụng dưới Chu Hạo Nam, miệng liên tục lẩm bẩm:

    "Ta xem xem ngươi tìm những nữ nhân khác thế nào nữa.."

    Chu Hạo Nam bị đau, nhanh chóng bắt lấy cổ và cổ tay Triệu Lệ Hoa, gào lêm:

    "Nữ nhân điên này.."

    Triệu Lệ Hoa cũng không cam lòng yếu thế, hai người ở trên giường đánh nhau. Văn Lệ áo quần xộc xệch nhảy xuống giường, bị dọa phát ngốc núp ở góc tường, nghe thấy hai người cùng lúc kêu thảm thiết, mới nhanh chóng nhặt y phục lên mặc rồi chạy trốn.

    Nhìn vết máu đầy giường, Văn Lệ liền biết Chu thế tử là không còn có thể có con nữa, đời này nàng cũng không muốn trông cậy vào người nửa tàn nửa tật như thế!

    Tôi tớ ngoài cửa nghe tiếng thì vội vàng chạy tới xem tình hình, nhất thời biệt viện loạn như cào cào, gà bay chó sủa.

    Triệu Lệ Hoa hành hung, mặc dù thân là Trưởng sử nữ nhi, nhưng lại sát thương Đại đô đốc thế tử, cùng ngày lập tức giam vào đại lao; mà Văn Lệ liên lụy ở trong đó thì bị Vương phi dduoir đi, suốt đêm đưa về quê nhà.

    Mặt mũi của Dương Huệ Nguyệt đều bị cháu ngoại gái làm mất hết, khiến Trấn Nam vương phủ trở thành đề tài câu chuyện mua vui cho bách tính. Lý Thần Châu giận không kềm được, nặng lời trách mắng, nói thẳng rằng nàng không hề xứng với uy nghi của đương gia chủ mẫu.

    Về phần Chu Hạo Nam thì phải nằm trên giường một thời gian, không thể xuống đất đi lại. Đại đô đốc phủ ngày nào cũng lo lắng thấp thỏm không yên.

    Tất cả chuyện nàycũng chỉ trách Chu Hạo Nam tự làm tự chịu. Dù gián điệp của Lý Tử Kính không báo tin cho Triệu Lệ Hoa, thì sớm muộn gì cũng vẫn xảy ra chuyện.

    Về phần trường sử Triệu Việt, bởi liên quan đến việc vật tư thuỷ vận liên tiếp mất trộm, bị triều đình tra xét và cưỡng chế giam giữ hồi kinh để thẩm lí và phán quyết, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

    Trấn Nam vương phủ, Thái phi phải đi cùng Lý Tử Kính tới Kinh Châu cầu hôn, Trấn Nam vương gia lại mang theo gia quyến trở về Mân Châu, Dương Châu biệt phủ từ trên xuống dưới bận rộn dị thường.

    Trước khi đi, Lý Tử Kính gọi đệ đệ tới Lăng Vân Các. Giao chuyện hành hội Dương Châu cho Tử Thiện chuẩn bị.

    "Tử Thiện, ngươi vàChu Mẫn thế nào rồi?"

    Lý Tử Kính không phải người mù, hơn nữa Đại đô đốc phủ cũng có mật thám, đối với chuyện của đệ đệ và Chu gia thiên kim, hắn đại để cũng biết chút ít, chỉ là hắn muốn biết ý nghĩ trong lòng Tử Thiện.

    "Thì vẫn cứ nhìn xem sao."

    Đối với đoạn cảm tình này, Tử Thiện cũng không nói ra được câu không vừa ý. Hắn yêu thích Chu Mẫn, thế nhưng có đôi khi lại cảm thấy nàng suy nghĩ thiếu linh quang.

    "Nếu không có thể cho đối phương một lời chắc chắn, ngươi ngàn vạn lần đừng động đến nàng." Tử kính ra chủ ý gọn gàng dứt khoát.

    "Ta biết."

    Tử Thiện cũng cảm thấy may mắn, cũng may hắn không đi đến một bước cuối cùng kia.

    "Chuyện Triệu Lệ Hoa, coi như là để cho bọn nam tử một cái cảnh giác, ta xem lần này đám tài tử phong lưu thành Dương Châu sẽ thay đổi một ít."

    Lý Tử Kính cho rằng nữ tử ghen tị rất đáng sợ, thế nhưng nam tử đùa bỡn cô nương cũng rất ghê tởm.

    "Cũng là bởi vì đại ca Chu Mẫn, cho nên ta mới do dự không tiến đối với đoạn nhân duyên quan hệ này."

    Tử Thiện sâu kín nói ra tâm tình của mình, hắn biết Chu Hạo Nam vẫn quấn quít lấy Hoa biểu muội, lúc trước vẫn còn bởi vậy mà khiến Hoa biểu muội bị vạ lây, bị Triệu Lệ Hoa thu mua cường bạocông kích. Cũng vì thế mà hắn và Chu Mẫn đã cãi nhau vài lần.

    "Cảm tình tuy là chuyện cá nhân của hai người các ngươi, nhưng đã thành hôn, thì lại chính là chuyện của hai gia tộc, ngươi quả thực phải suy nghĩ kỹ."

    Lý Tử Kính nói sâu xa, hắn còn chưa nói chuyện Chu Hạo Nam hạ dược Hoa biểu muội cho những người khác biết, nếu đệ đệ biết, nhất định cãi nhau một trận với Chu Mẫn cho mà xem.

    Hắn và Phương Hoa, đều không muốn trở thành người phá nát mối nhân duyên này, thế nhưng hắn và nàng cũng không muốn có bất cứ dính dáng gì đếm Chu Hạo Nam nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2021
  3. Spark

    Bài viết:
    33
    Chương 62: Nuôi thành chó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  4. Spark

    Bài viết:
    33
    Chương 63: Sinh sớm quá không tốt

    New Editor: Quỳnh Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  5. Spark

    Bài viết:
    33
    Chương 64: Luyện công pháp gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Spark

    Bài viết:
    33
    Chương 65: Dám làm dám chịu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Hội Bàn Đào

    Bài viết:
    0
    Chương 66: Thế tử gia tổn thất

    Editor: Mi Mi

    Beta-er: Đào Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy sắc mặt Giang Bá Dung (*) khi nhìn Hoa biểu muội đã dịu lại, Lý Tử Kính thầm tá hỏa: Chẳng lẽ nhạc phụ lại muốn khuyên bảo nàng nhắc lại chuyện nghị thân với Chu thế tử hay sao? Hắn cực lực phản đối!

    "A gia, Chu thế tử tuyệt đối không phải người tốt. Hắn lăn lộn vui đùa bên ngoài nhiều năm, oanh yến bên người thành đàn, thậm chí để đoạt Hoa biểu muội hắn còn hạ dược nàng. Nếu không phải Phương Hoa kịp thời chạy thoát thì chỉ sợ thanh danh đã bị hắn làm cho bại hoại rồi!"

    Lý Tử Kính chỉ lo vạch trần hành vi đê hèn của Chu thế tử nên không để ý rằng Hoa biểu muội đang liên tục nháy mắt ra tín hiệu với hắn. Chuyện này nàng vốn không muốn để cho phụ thân mình biết được.

    "Nàng bị hạ dược thì làm sao ngươi lại biết được? Chu thế tử lại có thể bại hoại phẩm đức như vậy?"

    Giang Bá Dung thấy nữ nhi đang nháy mắt với Lý Tử Kính, thầm nghĩ bụng: Hay là chuyện này còn có ẩn tình gì?

    Gừng càng già càng cay. Giang Bá Dung giương mắt nhìn Thế tử gia, thầm nghĩ: Hay là tên tiểu tử thúi này lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nữ nhi? "

    Chuyện đã đến nước này rồi Lý Tử Kính chỉ có thể thừa nhận thẳng thắn:

    " Ban đầu dược chưa phát tác, nhưng trên đường trở về vương phủ thì nàng lại ôm lấy tiểu tế không buông tay.. "

    Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nhạc phụ, Lý Tử Kính cũng không biết phải trần tình lại nhiều hay ít nữa?

    Cùng là nam nhân nên Giang Bá Dung cũng biết bây giờ Lý Tử Kính đang ở cái tuổi bẻ gãy sừng trâu. Hắn làm sao có thể buông tha cho con thỏ trắng ngây thơ trước mắt được. Nhưng như vậy thì chuyện kế tiếp là..

    " Đừng nói đến chuyện này nữa! "

    Giang Bá Dung cảm thấy da đầu như tê dại, vội lên tiếng ngắt lời thế tử.

    Chuyện như vậy hai người nam nhân bọn họ tự biết rõ ràng, nếu lại nói quá nhiều thì Phương Hoa lại càng xấu hổ mất mặt.

    Giang Bá Dung uống cạn ly trà đắng đã nguội đặt trên bàn, lúc này mới cảm thấy sự ngột ngạt trong lồng ngực đã giải tỏa bớt. Ông ta giương mắt nhìn Lý Tử Kính:

    " Ngươi có tính toàn gì không? "

    Còn có cái gì để mà tính toán nữa? Chẳng phải bọn họ đã nghị hôn rồi hay sao? Lý Tử Kính ngập ngừng mở miệng:

    " Lần này tiểu tế muốn mau chóng kết thúc thỉnh kỳ để có thể nghênh thú Hoa biểu muội về phủ, mong nhạc phụ đại nhân đồng ý. "

    " Ngươi đã dự định chọn ngày nào rồi? "

    Giang Bá Dung hỏi với giọng điệu lạnh nhạt.

    " Ngày 10 tháng 12. "

    Lý Tử Kính cẩn thận đáp lời.

    Giang Bá Dung nhướng mày nghi hoặc:

    " Là ngày 10 tháng 12 năm sau sao? "

    " Là ngày 10 tháng 12 tháng sau.. "

    Đây là lần đầu tiên Lý Tử Kính cảm thấy gấp gáp.

    " Không được. "

    Giang Bá Dung cảm thấy không cần phải thương lượng gì thêm.

    " Cái đó.. Năm sau mùng 1 tháng 2 cũng là ngày lành.. "

    Lý Tử Kính thầm cảm thấy may mắn vì đã nhờ đại sư xem thêm vài ngày.

    Giang Bá Dung tự giác lui lại một chút, hùng hồn nói:

    " Liền định vào tháng mười hai năm tới đi! "

    Cái gì? Lý Tử Kính khiếp sợ không nói ra lời, hắn há miệng gấp gáp:

    " Chuyền này.. này.. "

    " Hiện tại Hoa nhi mới mười lăm tuổi, tháng 12 năm sau con bé mới chỉ mười sáu tuổi hơn thôi. Chưa thành thân ngươi đã không chờ được, nếu thành thân rồi thì chẳng phải ngươi chẳng kiêng nể gì nữa? "

    Giang Bá Dung thầm nghĩ chỉ có thể để nữ nhi ở gần mình thì mới an toàn nhất:

    " Vốn dĩ ta tính toán để con bé nghị thân trước, đến mười bảy tuổi mới thành thân. Đây cũng là suy nghĩ cho việc sinh hài tử sau này. Nếu ngươi lại phản đối nữa thì ngươi nghenh thú người khác về đi! "

    Lý Tử Kính nhìn Hoa biểu muội đang ngồi một bên buồn bã không hé răng. Nàng đang nghĩ cái gì đây? Nàng có thể chịu đựng được một khoảng thời gian dài không gặp mình như vậy hay sao?

    Từ đầu tới giờ, thế tử gia nói chuyện với phụ thân nhưng Phương Hoa cũng chẳng nghe được một câu rằng hắn muốn thành thân là bởi hắn thích nàng, làm cho nàng thấy hơi thất vọng. Vậy nên đối với việc thành thân vào ngày nào nàng cũng chẳng để ý lắm.

    Nếu bây giờ hắn nguyện ý chờ thì có lẽ còn thể hiện ra rằng hắn thực sự để ý đến mình.

    Hơn nữa nếu tháng sau thành thân luôn thì cũng quá hấp tấp rồi. Chuyện xuất giá đều phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nàng phải thêu hỉ phục, chuẩn bị của hồi môn.. Phương Hoa không tin hắn đều đã xử lý hết tất cả.

    Thành thân là chuyện cả đời chỉ có một lần, phải tiến hành trong lãng mạn. Đây là ngày mà mỗi một khuê nữ đều cực kỳ chờ mong, mà Phương Hoa cũng không ngoại lệ. Nàng không muốn xử lý chuyện này qua loa.

    Tình cảm có thể từ từ vun đắp nhưng thành thân thì không thể làm lại thêm một lần.

    " Chúng ta cũng muốn để cho Hoa nhi xuất giá thật long trọng. Tháng mười hai sang năm cũng đã tính là quá nhanh! "

    Giang Bá Dung cảm thấy nữ tế suy nghĩ không đủ chu toàn.

    Lý Tử Kính nghe Giang Bá Dung nhắc nhở liền cũng nhận ra ngay bản thân suy nghĩ quá mức đơn giản, quên mất đây vốn là chuyện trọng đại giữa hai gia tộc.

    " Đa tạ nhạc phụ đã tác thành. Tử Kính sẽ nhờ đại sư xem lại một chút ngày lành tháng 11, tháng 12 năm sau, rồi sau đó sẽ lại thỉnh kỳ. "

    Thế tử gia chỉ mong một năm này trôi qua nhanh một chút, mà hiện tại hắn cũng bắt đầu thấy lo lắng,

    " Từ giờ trở đi, ngươi và Hoa nhi không được gặp riêng. Ta sẽ phái thị vệ nhìn chằm chằm hai ngươi! "

    Giang Bá Dung cảnh cáo:

    " Trước khi nghị thân ngươi đã không kiềm chế được như vậy rồi, làm sao ta có thể tin sau khi nghị thân các ngươi sẽ an phận giữ mình? Nhẫn nhịn một năm là vì tính toán lâu dài, các ngươi phải hiểu được khổ tâm của người làm phụ mẫu. "

    " Phương Hoa, con về phòng nghỉ ngơi trước đi! "

    Đợi sau khi nữ nhi nghỉ ngơi, Giang Bá Dung gọi tiểu tế đang định chắp tay thy lễ rời đi lại:

    " Tử Kính, tới chơi hai ván cờ rồi lại đi nghỉ ngơi! "

    Nhìn dáng vẻ buồn nản của Lý Tử Kính, Giang Bá Dung chế nhạo:

    " Ta cũng rất tủi có hiểu không? Không thể ôm nương tử, chỉ có thể sờ quân chờ, ai muốn hả? "

    Nhưng mà loại lời này nói ra lại có vẻ già mà không đứng đắn. Hình tượng thanh tâm quả dục ông thật vất vả mà xây dựng ra trước mặt Uy Viễn Đại tướng quân lập tức sụp vỡ.

    " Còn nữa, đừng để thái phi và nhạc mẫu tương lai của ngươi biết chuyện này, đỡ cho các nàng lo lắng, chỉ cần nói chuyện hôn kỳ cho họ là được rồi!"

    Bây giờ nhạc phụ có nói cái gì thì Lý Tử Kính cũng chỉ có thể gật đầu.

    Tới Kinh Châu chưa đến ba ngày, Lý Tử Kính đã gầy đi thấy rõ.

    Một phần là do thỉnh kỳ không được như mong muốn, một phần là hắn ăn không quen đồ ăn ở Kinh Châu. Mọi món ăn cơ hồ đều cay, khiến cho hắn hơi khó nuốt, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm trắng.

    Thái phi Giang Uyển Nhu thì lại thoải mái tự tại hơn nhiều. Thừa dịp được cơ hội tranh thủ về quê hương, bà liền bái phỏng vài vị lão trưởng bối và bằng hữu nhiều năm trước, ngày ngày đều bận rộn mà cũng rất vui vẻ.

    Biết thỉnh kỳ của tôn tử phải lùi ngày, bà vốn cũng mong chờ nhưng dẫu sao tháng chạp cũng gấp gáp quá, gia đình tử tế sao lại có thể vội vàng gả con gái đi như vậy được?

    Không có tổ mẫu hay Hoa biểu muội để trò chuyện tâm sự, Lý Tử Kính đành phải tranh thủ lấy lòng hai đại cữu tử (*). Giang Uyển Nhu lại tính toán nghỉ ngơi mười ngày rồi trở lại Mân Châu ăn tết.

    (*) Đại cữu tử: Anh vợ

    Mấy ngày không được gặp riêng Hoa biểu muội, lại bị thị vệ ở nơi nơi chỗ chỗ nhìn chằm chằm nên Lý Tử Kính cảm giác ngày qua ngày thực khổ sở.

    Nhị ca của Phương Hoa là Giang Hoài Đức, hắn từ bé đã coi Lý Tử Kính như anh hùng mà sùng bái. Lần này rốt cuộc hắn có cơ hội gần người, hắn liền ngày ngày đưa muội phu (**) đi khắp nơi, còn có vẻ khoe khoang với đồng bạn.

    (**) Muội phu: Em rể

    Ở Kinh Châu cũng thịnh hành chơi xúc cúc. Có Lý Tử Kính trợ giúp, đội của Giang Hoài Đức trở thành đội không đâu địch nổi, mối quan hệ đại cữu tử với muội phu cũng vì thế mà hòa hợp hơn không ít. Cuối cùng cũng lại tìm được phương thức tiếp cận Hoa biểu muội mau lẹ hơn!

    Giang Bá Dung chỉ yêu cầu thị vệ không cho Lý Tử Kính ở gần Phương Hoa, nhưng lại không nói rằng Giang Hoài Đức không được tiếp cận muội muội mình. Thân là nhị ca, hắn cũng thấy cách làm của phụ thân đúng là không lưu tình, không hợp lý. Vì thế, hắn cũng liền chủ động lấy thân làm cầu Ô Thước (***) cho bọn họ có cơ hội gặp gỡ.

    (***) : Cầu Ô Thước, Cầu Hỉ Thước: Chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, ví với việc vợ chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách.

    Không được gặp gỡ nói chuyện với thế tử gia nhiều ngày, Phương Hoa cũng cảm thấy hơi buồn bã, mất mát.

    Nên lúc nhị ca tìm nàng nói muốn nàng gọi bằng hữu chơi cùng từ nhỏ đi xem bóng, nàng liền nghĩ nếu có thể nhìn thấy ở chung với Lý Tử Kính một chút thì tốt rồi. Nàng cũng từng một mình ở nơi đất khách quê người, nàng có thể hiểu biết loại cô đơn và cảm giác xa lạ này..

    Tính ra thì Hoa biểu muội có lương tâm hơn Thế gia nhiều! Đây cũng là chỗ khác nhau giữa các cô nương với đám nam nhân.
     
    Spark, Hangpham180520, rukimary2 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...