Welcome! You have been invited by Thiên Thanh 188 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 264 Tìm chủ đề
Chương 12 - 2: Đấu Cục

[HIDE-THANKS]
Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Lưng Vạn Cẩn Phàm cứng đờ, không nghĩ một màn vừa rồi bị người khác nhìn thấy. Người này.. Chẳng lẽ là cao thủ số? Nếu không tại sao nàng không phát hiện được. Vừa nghĩ đến thuật số của đối phương lợi hại hơn so với mình, sắc mặt Vạn Cẩn Phàm rốt cuộc có chút thay đổi. Quay đầu nhìn lại, thấy một nữ nhân đang ngồi ở trên nhánh cây.

"Ha ha.. Độc bà nương Nại Hầm này cũng có thời điểm nhìn lầm, xứng đáng.." Nữ nhân âm dương quái khí mắng lên: "Khẳng định nàng không thể tưởng được nha đầu ngốc nàng xem thường biết thuật số, còn đem đại đệ tử của nàng đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.. Ha ha.."

Nại Hầm là tên hữu hộ pháp, ở toàn bộ trong giáo dám gọi thẳng tên, lại dám gọi nàng là "Độc bà nương" cũng chỉ có tả hộ pháp Hạnh Khê, từ trước đến nay tả hữu hộ pháp đều bất hòa, gặp mặt là ầm ĩ, đem toàn bộ âm đèn giáo làm cho gà bay chó sủa là chuyện thường có. Sở trường của Nại Hầm ở Âm Dương giáo là dùng độc, Hạnh Khê là công với thuật thôi miên.

"Tiểu nhân bái kiến tả hộ pháp." Vạn Cẩn Phàm vừa muốn cong lưng xuống, lại nghe Hạnh Khê tức giận quát: "Hừ.. Đừng quỳ, ta cũng không đảm nhận nổi, vừa rồi mượn nước vẩy bày ra cơ cục, lại dùng thuật số khiến nàng lâm vào bên trong hỗn độn, mặc cho ngươi bài bố, bút tích này của ngươi không nhỏ.."

Vạn Cẩn Phàm cũng biết không giả bộ được, mắt liền lạnh lẽo nhìn qua đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cần nhẫn thì nhẫn, khi không thể nhẫn lại không ra tay phản kích, thì ta không phải là một nữ nhân!"

Hạnh Khê xì một tiếng khinh miệt, từ trên cây nhảy xuống dưới, trong khoảnh khắc, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi hình dạng. Cây cối vốn dĩ xanh um, vòng đầy chỗ cầu thang vậy mà biến thành một cái biển máu Tu La tràng, khắp nơi là phần ngũ tạng còn lại của chân tay đã bị cụt, tử thi chồng chất, cách đó không xa còn có một đám người đang chém giết, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, khiến người ta ghê tởm lại sợ hãi.

Mặt Vạn Cẩn Phàm không đổi sắc, nhìn ra được những người này đều là đồ giả làm bằng đất, muốn phá thì phải dùng cục gỗ. Nếu không nhanh chóng phá giải, bản thấ mình sẽ bị đám sát nhân ma quỷ kia xé đến ngay cả mẩu vụn cũng không còn.

Nhưng bây giờ đi đâu tìm gỗ được? Mắt thấy địch nhân càng ngày càng gần, Vạn Cẩn Phàm ổn định tâm lý, nhìn đòn gánh trong tay, trong lòng sáng ngời, vì thế nàng lấy đòn gánh đột nhiên đập về phía thùng nước, đập đến dập nát, sau đó mượn mảnh gỗ vụn, bày cờ gỗ lên.

Đang lúc đám Tu La kia muốn nhào tới đây, đột nhiên dưới chân Vạn Cẩn Phàm bùng lên một đám lửa lớn, lấy tư thế lửa cháy lan ra đồng cỏ lan ra mọi ngươi, ở bên trong ngọn lửa thiêu này, nàng nhìn thấy tất cả ảo ảnh biến mất không còn, bốn phía lại khôi phục non xanh nước biếc lúc trước.

Hạnh Khê nhíu mày lại, đôi tay bấm tay niệm thần chú, đang muốn bày cục, lại không nghĩ ra Vạn Cẩn Phàm đã nhìn ra ý đồ của nàng, nhanh chóng mượn hỏa cục phản công lại. Nhìn thấy ảo ảnh chuẩn bị vây lấy mình, Hạnh Khê vội vàng cởi bỏ bầu rượu quanh eo, trong chớp nhoáng lấyrượu rải thành một cái đồ án thất tinh củng nguyệt tam hoàn đan xen, cố gắng mạnh mẽ đem ngọn lửa che trời lấp đất chắn ở ngoài kết vực.

"Thật tốt cho một tặc nha đầu nhà ngươi, dám giết người diệt khẩu!" Hạnh Khê nào nghĩ trình độ thuật số của tiểu nha đầu hơn mười tuổi thế mà cao như vậy, ngay cả chính mình cũng không thể ứng phó, tốc độ phá cục cùng thủ pháp bố trí cục kia, trình độ thuần thục này, ít nhiều cũng luyện qua mười năm. Nàng vừa mới chỉ muốn thử đạo hạnh của tiểu nha đầu này một chút, làm sao nàng ta lại nghĩ được nàng lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất.

"Tả hộ pháp, cả tòa núi này ta đều bày ra kết vực, tiểu nhân muốn mượn thân thể ngươi dùng một chút, còn xin ngươi không cần tiếc rẻ." Đôi tay Vạn Cẩn Phàm vỗ một cái, quả nhiên cảnh sắc trước mắt lại biến đổi lần nữa, lại là băng thiên tuyết địa trắng xóa mênh mông không bờ bến.

Toàn thân Hạnh Khê lập tức như rơi vào hầm băng, toàn thân bị đông lạnh đến mức không thể nhúc nhích, như vậy làm sao nàng ta có thể bày cục thi triển thuật số. Mắt thấy trừ bỏ một mảnh trắng xóa cái gì cũng không có, nàng ta cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng lạnh, toàn thân gần như không phải là của mình nữa, vội vàng uy hiếp nói: "Tặc nha đầu, ngươi cho rằng ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy giáo chủ sẽ không biết, khuyên ngươi vẫn nên thả ta ra, nói không chừng còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu là ngươi còn dám bất kính với ta, sẽ khiến cho ngươi vĩnh sinh chịu nỗi khổ ngũ hành tương khắc (*). "

(*) Ngũ hành tương khắc: Giữa Ngũ hành có mối quan hệ ức chế nhau để giữ thế quân bình, đó là quan hệ Tương khắc. Người ta qui ước thứ tự của Ngũ hành Tương khắc như: Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc.

Âm thanh Vạn Cẩn Phàm lạnh đến tựa như gió rét thấu xương, giống như dao nhỏ gọt ở trên mặt và trong lòng Hạnh Khê: "Ta bố trí cái kết vực này chính là ngũ hành tương khắc, ngươi nói, trên đời này có mấy người nhìn ra được đây."

"Ngươi.. Ngươi, đủ tàn nhẫn! Rất tốt, rất tốt! Lão nương nguyền rủa ngươi vĩnh thế chịu cực hình ngũ hành tương khắc!" Biểu tình trên mặt Hạnh Khê đã cứng đờ, chỉ có thể từ âm thanh nàng nói chuyện nghe ra được oán hận cùng phẫn nộ của nàng.

"Cực hình? Người biết bố trí cục này còn chưa sinh ra đâu!" Vạn Cẩn Phàm hừ nhẹ một tiếng, ngón trỏ ngón cái kề nhau, dư lại sáu chỉ cuộn cùng một chỗ, dùng sức hướng trung tâm kết vực một chút, tất cả ảo cảnh biến mất không thấy, núi vẫn là tòa núi kia, cây vẫn là cây kia, người vẫn là hai người các nàng, chỉ là tả hộ pháp đối diện đã thành một người gỗ.

"Lại đây." Vạn Cẩn Phàm gọi một tiếng thì thấy tả hộ pháp Hạnh Khê ngoan ngoãn đi về phía Vạn Cẩn Phàm, dáng vẻ thuận theo sao có thể tưởng tượng thái độ chỉ tay trợn mắt điên cuồng của nàng ta vừa rồi.

Vạn Cẩn Phàm từ trong miệng phun ra một cây ngân châm dài ba tấc mảnh như tơ nhện, đâm về phía mi tâm Hạnh Khe, trong miệng quát khẽ: "Thúc hồn." Chỉ thấy toàn thân Hạnh Khê chấn động, thất khiếu đổ máu, tứ chi run rẩy, lập tức giống như già mười tuổi rồi.

(*) Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Vạn Cẩn Phàm mỏi mệt ngã ngồi trên mặt đất, sau khi nghỉ ngơi một lát, mới nói với Hạnh Khê: "Trở về đi, nhớ rõ tự mình thu thập sạch sẽ."

Hạnh Khe máy móc gật đầu, sau đó đôi mắt thanh minh lên, lại khôi phục thành dáng vẻ âm khí đầy mặt vừa rồi kia, ánh mắt tả hộ pháp cổ quái, thi triển khinh công biến mất ở giữa cây cối.

* * *

Thời điểm Vạn Cẩn Phàm làm xong việc trở lại trong thạch thất, đã là canh hai. Trúc Hạ vẫn không ngủ, ngồi ở cạnh bàn đá chờ nàng.

"Tiểu thư, ngươi hôm nay.." Lời Trúc Hạ nói còn chưa xong thì thấy Vạn Cẩn Phàm ngã trên mặt đất, giống như người gần chết. Trúc Hạ kinh hoảng chạy đến bên cạnh nàng, đỡ nàng đến trên giường nằm xuống, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư ngươi làm sao vậy, làm sao lại biến thành cái dạng này, các nàng lại bắt nạt ngươi?" Dứt lời nước mắt cũng sắp rơi xuống. Mấy ngày này Vạn Cẩn Phàm trải qua cuộc sống như thế nào hắn đều rõ ràng nhất, một thiên kim tiểu thư vốn được nuông chiều từ bé vậy mà nghèo túng đến mức phải làm việc nặng, còn bị hạ nhân bắt nạt, mỗi đêm trở về đều giống như còn thừa nửa cái mạng.

Chính là, chính là, cho dù khoảng thời gian trước có thảm cũng sẽ không ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng như người chết.

Vạn Cẩn Phàm hữu khí vô lực đưa tay nắm lấy tay hắn nói: "Không.. Có chuyện gì.."

"Sao có thể không có việc gì.." Trúc Hạ vội vàng bưng tới một chén nước cho nàng uống, Vạn Cẩn Phàm lại nghiêng đầu không uống.

Trúc Hạ lo lắng đi tới đi lui, cũng không biết đến tột cùng Vạn Cẩn Phàm đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hai người bọn họ đều là con kiến ai cũng có thể bóp chết ở Âm Dương giáo, quả thực ti tiện đến vô cùng. Dù hắn có chết, hắn cũng không muốn Vạn Cẩn Phàm xảy ra chuyện, hắn không muốn Vạn Cẩn Phàm tuổi trẻ như vậy đã bị ông trời thu đi.

"Ta.. Hôm nay, giết một người, ta vây khốn hồn phách nàng, khụ khụ.. Nếu là, ngày nào đó ta không quản tốt nàng, nàng ta sẽ.. Biến thành ma quỷ giết người, đem ta chém thành muôn mảnh.." Vạn Cẩn Phàm nói xong câu đó thì lâm vào hôn mê.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 264 Tìm chủ đề
Chương 13 -1: Lời thề.

[HIDE-THANKS]
Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Khi Vạn Cẩn Phàm tỉnh lại, thấy Trúc Hạ còn canh giữ ở mép giường nhìn nàng, vẻ mặt của hắn lo lắng sốt ruột.

"Làm sao lại không ngủ? Trời sáng ngươi còn phải đi luyện công, nếu là tinh lực không tốt sẽ ra sai, lại bị nàng ta đánh đập." Vạn Cẩn Phàm suy yếu kéo tay hắn, cảm động với việc hắn đối xử rất tốt với mình, không có chút điều kiện nào.

"Ta không sợ bị đánh." Trúc Hạ vẫn chưa thích ứng với việc thân cận cùng Vạn Cẩn Phàm như vậy, tuy nói hai người cũng có chút thời gian cùng chung chăn gối, nhưng là chỉ cần tiếp xúc thân mật một chút sẽ khiến hắn không biết theo ai.

"Thật khờ." Vạn Cẩn Phàm đem tay đang muốn lui về của hắn cầm chặt chút, nói: "Ta không có việc gì. Nhanh chóng lên giường ngủ đi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải bảo tồn tốt thực lực."

Trúc Hạ nhìn sự kiên định trong mắt nàng, biết là không thể từ chối, chỉ phải cởi áo ngoài lên giường, cẩn thận nằm ở bên cạnh nàng, giúp Vạn Cẩn Phàm dịch tốt chăn sau lưng.

Vạn Cẩn Phàm nhìn hai mắt lo lắng của Trúc Hạ, nhàn nhạt cười cười, nàng nghĩ, ở thời điểm nàng thống khổ cùng tuyệt vọng nhất, có thể có một người như vậy luôn ở bên cạnh nàng, quả thật nàng là một người hạnh phúc.

Trúc Hạ bị nàng cười đến ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu.

Vạn Cẩn Phàm nhẹ nhàng phất sợi tóc tán loạn trên trán Trúc Hạ xuống, nói: "Trúc Hạ, nếu ngày nào đó ta biến thành ma quỷ giết người trong miệng mỗi người, ngươi còn muốn đi theo ta hay không?"

Trúc Hạ cảm thấy cái trán của mình đang nóng lên, đối với Vạn Cẩn Phàm nói, xưa nay hắn nghe theo, ngay cả chính hắn cũng không biết là vì sao: "Muốn."

"Vậy.. Nếu có một ngày dáng vẻ của ta biến thành khó coi, trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, ngươi còn có theo ta hay không?" Vạn Cẩn Phàm nghĩ đến, nàng bắt đầu rất để ý Trúc Hạ.

"Muốn." Trúc Hạ nói xong, liền hỏi nói: "Tiểu thư, có phải xảy ra chuyện gì hay không, vì sao ngươi phải biến thành dáng vẻ, còn.. Còn.."

"Trúc Hạ, nếu có một ngày ta làm sự việc thiên lí bất dung (*), ngươi còn có theo ta hay không?" Vạn Cẩn Phàm cảm thấy nàng có thể cảm ơn trời cao, chỉ cần hai điều trở nên, là một người bình thường cũng sẽ không ở lại bên cạnh nàng.

(*) Thiên lý bất dung: Chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ cho được.

"Ta không biết tiểu thư muốn làm cái gì, nhưng là ta không muốn tiểu thư chịu khổ." Trúc Hạ nghĩ nghĩ, ngẩng đầu kiên định nói với Vạn Cẩn Phàm: "Trong lòng tiểu thư nhất định có rất nhiều nỗi khổ, nếu người khác cảm thấy ngươi thiên lí bất dung, Trúc Hạ nguyện ý cùng nhau không tha thứ cho thiên hạ với người."

"Đúng vậy.. Thiên hạ này cũng không tha thứ ta, ta hà tất phải bao dung thiên hạ này." Vạn Cẩn Phàm bi thương tự giễu bản thân, ôm đầu Trúc Hạ vào trong ngực: "Về sau ta làm bất kỳ cái gì, chỉ cần ngươi tha thứ cho ta là được, Trúc Hạ, đừng rời khỏi ta."

"Trúc Hạ không rời khỏi tiểu thư." Đôi tay Trúc Hạ bắt lấy vạt áo của Vạn Cẩn Phàm, như là cảm nhận được bi thương cùng tuyệt vọng trong lòng nàng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

"Trúc Hạ.." Vạn Cẩn Phàm nâng đầu của hắn lên, nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói với ta, chẳng sợ về sau xuống địa ngục chịu cực hình đau khổ, ngươi cũng đối với ta không rời không bỏ. Ngươi nói đi, nói là không rời không bỏ ta đi."

Trúc Hạ bị Vạn Cẩn Phàm điên cuồng như vậy dọa sợ tới mức không nhẹ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Không rời không bỏ."

Vạn Cẩn Phàm cũng không biết là nên khóc hay nên cười, rõ ràng ngoài miệng muốn cười, chính là nước mắt lại không chịu khống chế rơi xuống, làm cho Trúc Hạ cho rằng là nàng bị bệnh gì, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi nơi nào không thoải mái sao?"

"Ha hả.." Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt củaVạn Cẩn Phàm, nàng cảm thấy tay Trúc Hạ ở trên mặt nàng lau qua lau lại, tầm nhìn của nàng sẽ rõ ràng và mờ đi một lúc, nhìn cái mặt đối diện có lẽ ngay cả thanh tú cũng không tính này, nàng thật sự thích. Vừa dốt lại ngốc, thế nhưng rất kiên cường, rất cố chấp, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần dốt với Vạn Cẩn Phàm nàng, chỉ cần ngốc với Vạn Cẩn Phàm nàng, chỉ cố chấp với Vạn Cẩn Phàm nàng thì cái gì cũng đều đủ rồi.

"Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ." Đôi tay run rẩy của Trúc Hạ tràn đầy nước mắt Vạn Cẩn Phàm, hắn không biết là sự việc gì làm Vạn Cẩn Phàm thương tâm như vậy, hắn hy vọng nàng khỏe mạnh vui sướng.

"Làm sao lại ngu như vậy.." Một bàn tay của Vạn Cẩn Phàm bắt lấy cổ tay Trúc Hạ, một bàn tay chế trụ cái ót của hắn, cúi đầu hôn xuống.

Trúc Hạ hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn gương mặt phóng đại của Vạn Cẩn Phàm, ngay cả thở cũng không dám thở. Trong miệng có chứa hương vị mặn mặn, hắn biết đó là nước mắt của Vạn Cẩn Phàm, còn có một cỗ mùi hương của hoa hải đường, quanh quẩn ở trong hơi thở, thẳng tắp chui vào trong lòng, làm hắn đột nhiên có chút say mê.

Vạn Cẩn Phàm ngẩng đầu nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của hắn một cảm giác dịu dàng trào dâng trong lòng, đem hắn ôm vào trong ngực, nói: "Chỉ cần sau này ngươi đều ở bên người ta, cho dù là ngũ hành cực hình ta cũng không sợ, đời này, cho dù là để tiếng xấu muôn đời, cũng đều không sao cả."

"Về sau tiểu thư sẽ rất tốt, chuyện gì đều không làm khó được tiểu thư." Trên mặt Trúc Hạ là một mảnh đỏ ửng, hắn nghĩ là hắn có thể hy vọng xa vời.

* * *

Trúc Hạ không nghĩ tới tất cả những gì hắn học là dùng để ám sát giết người.

Hữu hộ pháp Nại Hầm ngồi ở một bên phía trên cự thạch, mặt không chút thay đổi nhìn đệ tử phía dưới tàn sát lẫn nhau, mùi máu tươi tràn ngập khiến nàng hưng phấn.

Lần đầu tiên Trúc Hạ tới nơi huyết luyện này, lập tức đã bị sợ tới mức chết khiếp. Việc này.. Việc này.. So với bãi tha ma còn khiến người ta ghê tởm hơn. Toàn bộ phòng ngay cả trần nhà cũng tẩm đầy huyết sắc, màu sắc đỏ sậm kiêu ngạo khiến người ta chấn động, kia phải giết bao nhiêu người mới có thể đem trần nhà nhuộm thành thâm hồng như vậy.

Rất nhiều người còn chưa chết hẳn, thống khổ nằm rạp xuống trên mặt đất, chân tay run rẩy, toàn thân máu chảy đầm đìa, giống như mới bò từ một cái huyết trì hung hiểm ra đây. Một ít người còn có chân tay lành lặn còn có thể đứng, trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, toàn thân tản ra hơi thở khát máu điên cuồng.

Nại Hầm ném cho Trúc Hạ một thanh chủy thủ, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, chỉ có sống sót mới có thể trở thành đệ tử chân chính của ta."

Trúc Hạ từ trên mặt đất tích máu loãng sâu nửa tấc lấy ra một thanh chủy thủ, toàn bộ tay cùng chủy thủ lập tức lây nhiễm máu tanh.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 264 Tìm chủ đề
Chương 13 -2: Lời thề.

[HIDE-THANKS]
Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

"A.." Đột nhiên một cái bóng dáng toàn thân là máu nhào tới phía Trúc Hạ, trường kiếm trong tay còn không bằng nói là huyết kiếm, múa may lung tung.

Trúc Hạ vội vàng né tránh, nhưng người máu kia đuổi theo không bỏ, tựa hồ không chết người hắn sẽ không hết hi vọng, thấy Trúc Hạ nhanh chóng trốn đi, huyết kiếm trong tay chém cũng càng trở nên điên cuồng.

Trúc Hạ sợ tới mức nuốt ngụm nước bọt, ngay lúc sắp bị ép đến vách tường, hình thành góc chết, vội vàng kéo một khối thi thể lên che ở phía trước, đánh thẳng về phía người máu kia. Người máu điên cuồng chém lung tung đâm loạn, huyết kiếm "Phốc" một tiếng liền đi vào bụng tử thi kia.

Trúc Hạ vội vàng dùng sức đẩy tử thi về phía trong lồng ngực của người máu kia, bóp chặt trường kiếm, sau đó giơ chủy thủ lên cao, từ đỉnh đầu người máu kia đâm xuống.

"Ách.. Phốc.." Người máu trừng lớn đôi mắt đẫm máu nhìn Trúc Hạ, không thể tin được nhìn Trúc Hạ, trong miệng không ngừng phun ra máu loãng, nhưng ở một khắc trước khi hắn chết kia, vậy mà Trúc Hạ từ trong mắt hắn thấy được một tia giải thoát.

Trúc Hạ chưa tỉnh hồn nhìn người đầu tiên chết ở trong tay hắn, sợ hãi nhìn chằm chằm chủy thủ đang nhỏ máu, trong dạ dày quay cuồng không thôi, muốn nôn nhưng không nôn được.

"Ha ha.. Không tồi.." Một giọng nói thô bạo vang lên bên tai Trúc Hạ, chờ hắn phản ứng lại, phần lưng đã ăn một đao.

Đau đớn lan tràn ở trên lưng, Trúc Hạ nhanh chóng đá nàng một cái, sau đó vội vàng lui về phía sau vài bước đưa tay chạm vào lưng một chút, đúng là trên lưng hắn đã bị một vết cắt dài.

"Ha ha.." Một nữ nhân trên người đã không còn mấy miếng vải vặn vẹo cầm nửa thanh mâu (*) âm trầm nhìn Trúc Hạ, cẩn thận tìm kiếm cơ hội tiến công.

(*) Thanh mâu: Cái giáo, một thứ đồ binh cán dài có mũi nhọn.

Trúc Hạ cầm chặt chủy thủ, không dám thả lỏng một chút nào, hắn đột nhiên nhớ tới lời tối hôm qua Vạn Cẩn Phàm nói, hiện tại, nhìn nơi Tu La trước mắt này, có lẽ, lời tối hôm qua hẳn là phải để hắn hỏi Vạn Cẩn Phàm, nếu, có một ngày hắn trở thành ma quỷ giết người, nàng còn có thể muốn hắn hay không; nếu có một ngày, hắn cũng trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, nàng còn muốn hắn hay không; nếu có một ngày, hắn làm sự việc thiên lí bất dung, nàng còn muốn hắn hay không.

Vì thế, hắn muốn sống, tồn tại để buổi tối trở về hỏi Vạn Cẩn Phàm, nàng có thể muốn hắn hay không.

Nữ nhân đá văng người nửa chết nửa sống bò qua bò lại dưới chân đi, âm hiểm cười chậm rãi tới gần Trúc Hạ. Chỉ cần lại giết vài người, nàng liền đạt tiêu chuẩn, liền có thể rời khỏi cái địa ngục huyết luyện này.

Trúc Hạ hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi xổm thân mình xuống. Nữ nhân không biết hắn muốn làm cái gì, cái này khiến nàng càng thêm cảnh giác, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trúc Hạ nhìn hắn đến tột cùng muốn làm những gì.

Trúc Hạ chậm rãi lại đứng dậy, sau đó đột nhiên đá một chân ra ngoài, một đầu vải rách bị chân hắn kẹp lấy, theo một đá của hắn, vải rách vứt ra một chuỗi máu loãng, vừa lúc bắn vào trong mắt nữ nhân. Nữ nhân nhắm hai mắt lại, sau đó thấy bụng lạnh toát, bèn lau mặt, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy một thanh kiếm thật dài đâm vào bụng nàng.

Trúc Hạ đem kiếm rút ra, sau đó lại hung hăng đâm vào. Nữ nhân kêu lên một tiếng, đôi mắt đờ đẫn không có nhắm lại, sau đó ngã về phía sau, đập lên vô số hoa máu.

Hắn chưa kịp thả lỏng lấy lại sức, cánh tay hắn lại đau xót, quay đầu lại vừa thấy, là một thanh trường kiếm chém vào trên cánh tay chính mình.

* * *

Vạn Cẩn Phàm nhìn nữ tử trước mắt, chính là nữ tử ngày hôm qua mở miệng khiêu khích nàng, sau đó bị chính mình làm thuật số rời đi, hình như là đại đệ tử của Nại Hầm.

Nữ tử một chân đá ngã Vạn Cẩn Phàm, cười mắng: "Ngày hôm qua tìm ngươi nửa ngày không tìm được, hôm nay cuối cùng bắt được ngươi rồi."

Ngày hôm qua Vạn Cẩn Phàm tiêu tốn quá nhiều nguyên khí, hơn nữa phát động ngũ hành thuật số, ít nhất giảm thọ mười năm, hiện tại nàng chỉ có thể mặc cho người ta bài bố: "Không biết vị cô nương này có chuyện gì."

Nữ tử thấy Vạn Cẩn Phàm không có tính tình như vậy, xì mắng một tiếng, nói: "Không có gì, chính là rảnh đến nhàm chán, tìm ngươi chơi đùa."

Vạn Cẩn Phàm cũng không nói chuyện nữa, nàng biết hôm nay là không thể giải quyết tốt hậu quả.

"Ngươi cũng đừng trách ta, sư phụ nàng không thích loại thiên kim tiểu thư da thịt non mịn như ngươi đây nhất, nhìn.. A, liền muốn để cho người ta hung hăng dẫm bẹp ở dưới chân." Dứt lời nữ tử liền hung hăng dẫm một chân lên trên người Vạn Cẩn Phàm, trong miệng sung sướng nói: "Diện mạo ngược lại cũng không tệ lắm, nhưng là, mấy vết chém ở trên mặt ngươi đâu? Ngươi nói về sau còn có nam nhân sẽ xoay quanh ngươi hay không."

Trong lòng Vạn Cẩn Phàm buồn cười, thật sự không biết tướng mạo bình thường này của mình cũng có thể bị người khác đố kỵ. Ở hoàng gia quý tộc, những cái mỹ nhân đó, ngay cả tay của họ so với bản thân mình cũng đẹp hơn.

"Ngược lại ngươi rất bình tĩnh, cũng khá, nhưng mà, ngươi càng không lên tiếng không tức giận, ta lại càng cảm thấy thú vị." Dứt lời một tay đem Vạn Cẩn Phàm từ trên mặt đất kéo, hung hăng tát nàng một bạt tai.

Vạn Cẩn Phàm nhắm mắt lại, bình tĩnh hòa nhã chờ đợi tất cả bạo hành. Nàng nghĩ, chỉ cần nàng không chết, mọi thứ dù tàn nhẫn hơn nữa cũng có thể thừa nhận.

* * *

Buổi chiều này, Vạn Cẩn Phàm chân chính hiểu được tất cả đều có thể chịu đựng, chỉ cần Trúc Hạ còn ở bên cạnh nàng. Lưu cho nàng một hơi thở, thì tất cả đều có khả năng.

Buổi chiều này, Trúc Hạ chân chính hiểu được tất cả lời nói của Vạn Cẩn Phàm tối hôm qua. Hắn nghĩ, nếu như muốn để hai người sống sót, hắn nhất định phải trở nên càng mạnh mẽ lợi hại hơn. Hắn muốn luôn đi theo bên cạnh Vạn Cẩn Phàm, cùng nhau không tha thứ cho thiên hạ với nàng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 264 Tìm chủ đề
Chương 14 -1: Ghi nhớ.

[HIDE-THANKS]
Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Nếu sau khi bị thương một mình liếm miệng vết thương, khả năng này chỉ có thể kích thích hận ý, thế nhưng nếu hai người cùng an ủi lẫn nhau, thì điều đó lại nhẹ nhàng dịu dàng.

Khi Vạn Cẩn Phàm trở lại thạch thất nhìn thấy Trúc Hạ không chờ nàng giống như trước kia, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, mặc dù toàn thân ngay cả thở cũng sẽ đau nhức, nhưng nàng vẫn vội vàng vọt vào. Nàng mới đi đến giữa phòng thì lảo đảo một cái té ngã trên mặt đất.

Trúc Hạ nằm ở trên giường nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, thấy Vạn Cẩn Phàm chật vật đang ngã xuống đất, giống như là không đứng dậy được, vội la lên: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy.. Khụ khụ.." Trúc Hạ khụ xong, vội vàng thở hổn hển mấy hơi, cảm giác sắp đem phổi ho ra ngoài vậy.

"Hô.." Nghe được tiếng nói của Trúc Hạ, Vạn Cẩn Phàm mới yên tâm lại, nhưng nàng thật sự không có sức lực đứng dậy, chỉ phải nói: "Ngươi.. Không có việc gì là được."

"Tiểu thư.. Các nàng, lại.. Lại bắt nạt ngươi sao?" Trúc Hạ cẩn thận hỏi, hắn muốn tự mình nâng Vạn Cẩn Phàm dậy nhưng không thể làm gì được, toàn thân không có mấy chỗ là tốt, hơi động một cái liền đau đến tận xương tủy.

"Không có.." Vốn là Vạn Cẩn Phàm nhắm mắt lẳng lặng quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên giãy giụa đứng dậy, nôn nóng hỏi: "Trúc Hạ, đã xảy ra chuyện gì, tại sao có một cỗ mùi máu tươi rất đậm."

"Làm, làm gì có.. Tiểu thư, khụ khụ.." Trúc Hạ không nghĩ tới Vạn Cẩn Phàm mẫn cảm như vậy, trước khi trở về hắn rõ ràng có rửa sạch người, lại vẫn bị nàng ngửi thấy.

"À.. Cách ta trong vòng mười trượng, một chút động tĩnh và mùi đều rõ như lòng bàn tay, ngươi đừng nghĩ gạt được ta." Vạn Cẩn Phàm nắm chặt cạnh giường, nỗ lực bò dậy, cầm tay Trúc Hạ, lại nghe thấy tiếng hắn hút không khí thật nhỏ, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

".. Không có việc gì." Trúc Hạ bị đâm thủng lời nói dối, cũng không muốn Vạn Cẩn Phàm lo lắng, ngoài miệng còn đang phủ nhận. Chỉ là không nghĩ tới Vạn Cẩn Phàm nhìn qua là một thư sinh yếu đuối, lại có bản lĩnh này, không khỏi khen: "Tiểu thư thật là lợi hại."

"Thật ngốc, có chuyện gì còn có thể không nói với ta." Vạn Cẩn Phàm vén ống tay áo của hắn lên, vốn cho rằng là chút vết thương da thịt, nào nghĩ đập vào mắt lại là vết đao nhìn thấy ghê người như vậy! Vết cắt dài từ khuỷu tay, thiếu chút nữa kéo dài tới cổ tay, vết đao rất sâu, da thịt hoàn toàn lật ra, vết thương chỉ xử lý đơn giản, ngay cả thuốc cũng chưa bôi.

"Tiểu thư, đừng.. Khụ khụ, đừng nhìn." Những miệng vết thương đó quá xấu xí, hắn sợ dọa đến nàng, ghét bỏ bản thân mình.

"Các nàng, các nàng sao lại có thể đối xử với ngươi như vậy." Tay Vạn Cẩn Phàm run rẩy muốn sờ một chút, nhưng lại sợ đau đến Trúc Hạ, trong lòng giống như bị muôn vàn đao cắt qua. Lúc trước quả thật không nên để hắn đi theo mình, nàng nhất thời ham ấm áp, không nghĩ đến lại đem hắn đẩy vào vực sâu vạn trượng này.

Trúc Hạ cắn cắn môi, suy yếu cười nói: "Tiểu thư, hôm nay Trúc Hạ thắng đó, từ nay về sau ta chính là đệ tử chính thức, về sau ta sẽ.. Có thể học công phu lợi hại.. Có thể không cho, khụ khụ.. Tiểu thư chịu khổ."

"Ngươi thật là.." Đồ ngốc chữ chưa nói khỏi miệng, Vạn Cẩn Phàm cười nói: "Trúc Hạ thật lợi hại, về sau ta liền dựa ngươi, vì không cho ta chịu khổ, ngươi nhất định phải tốt lên."

"Ha hả.." Trúc Hạ cười cười, cảm thấy trên người lại đau cũng đáng giá.

"Đều làm đệ tử chính thức rồi, tại sao ngay cả chút thuốc cũng không cho bôi." Vạn Cẩn Phàm không cần hỏi cũng biết hôm nay Trúc Hạ gặp phải chuyện gì, còn mạng đi ra từ loại địa phương kia, vậy đời này sẽ luôn sống ở trong sinh hoạt không thấy ánh mặt trời, trừ phi bị tử vong. Nàng không cần Trúc Hạ trải qua loại sinh hoạt này, cho nên, kế hoạch nên làm trước thời hạn.

"Có, ở trên bàn. Chờ ta có sức lực chút lại bôi." Thời điểm hôm nay hắn trở về, hữu hộ pháp nói là cho hắn thời gian ba ngày nghỉ ngơi, hắn nghĩ chính mình nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau cùng ngày thứ ba thì có thể giúp Vạn Cẩn Phàm làm việc, như vậy nàng có thể nhẹ nhàng chút.

"Ta giúp ngươi bôi thuốc đi." Vạn Cẩn Phàm hít sâu một hơi, nhất cổ tác khí (*) đi đến bên cạnh bàn cầm lấy bình thuốc, lại ngã trở lại mép giường.

(*) Nhất cổ tác khí: Không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối.

Trúc Hạ nghĩ miệng vết thương trải rộng trên người, bôi thuốc cho hắn, chẳng phải là muốn cởi sạch sao, vội vàng chối từ nói: "Không, không, không cần, Trúc Hạ tự mình có thể."

Vạn Cẩn Phàm sờ sờ đầu của hắn, hòa nhã nói: "Không thể bảo vệ ngươi, ta đã rất vô dụng, chẳng lẽ ngay cả bôi thuốc cho ngươi cũng không cho ta làm? Trên đời này, cam tâm đối xử tốt với ta chính là ngươi, cho ta cơ hội một lần đối xử tốt với ngươi, được chứ?"

"Ta.. Ta, tự mình làm." Vừa nghĩ đến việc cởi hết nằm ở trước mặt Vạn Cẩn Phàm, làm cái loại chuyện không được tự nhiên này, thật cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Ha ha.." Vạn Cẩn Phàm không thể ngăn chặn nở nụ cười, tay trái đặt ở trên đôi mắt của Trúc Hạ, nói: "Như vậy, có phải sẽ không thẹn thùng hay không?"

Trúc Hạ cảm nhận được tay của Vạn Cẩn Phàm gần đây trở nên thô ráp, chàng cảm thấy đau lòng. Còn không đợi hắn hồi phục lại tinh thần từ trong loại cảm giác này, liền cảm giác cổ áo của mình đang bị người ta cởi bỏ, muốn từ chối, lại mơ hồ có chút chờ mong. Lần đầu tiên có người sẽ đau lòng cho mình, bị thương sẽ có người bôi thuốc giúp mình. Hơn nữa, người này là Vạn Cẩn Phàm, người mà cả đời hắn cũng không trèo lên được.

Chỉ cần.. Nàng không chê là được.

Vạn Cẩn Phàm không nói gì, lẳng lặng nhìn vết thương lớn lớn bé bé trên người Trúc Hạ, vết thương mới vết thương cũ chỗ nào cũng có. Làm một nam tử, vậy mà hắn còn có thể sống sót, ngay cả mình cũng không thể không bội phục. Hiện tại lại bị mình liên lụy, quả nhiên hắn là một người có số khổ: "Trước kia Trúc Hạ thật sự quá khổ đi?"

Trúc Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của Vạn Cẩn Phàm, hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt của hoa hải đường trên người nàng, liền cảm thấy rất an tâm, miệng vết thương trên người cũng không đau như vậy: "Không đâu, có thể sống sót thì như thế nào cũng không khổ."

"Trên người nhiều vết thương như vậy, nhất định trước kia ngươi chịu rất nhiều tội, hiện tại lại bởi vì ta, tiến vào vực sâu ma quỷ này, rất hận ta đi." Vạn Cẩn Phàm nhịn xuống đau đớn nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, thật cẩn thận bôi thuốc cho Trúc Hạ.

"Không có, có thể đi theo bên cạnh tiểu thư, Trúc Hạ rất vui vẻ." Trúc Hạ cảm nhận ngón tay Vạn Cẩn Phàm chạm vào ngực của mình, chính là một trận run rẩy. Hắn cảm thấy e lệ, lại trộm vui mừng.

"Vui vẻ sao.." Khóe miệng Vạn Cẩn Phàm chứa đựng một tia cười, hỏi: "Vậy đi theo ta cả đời đi."

Trúc Hạ không nói gì, có lẽ trầm mặc là câu trả lời tốt nhất. Hắn nghĩ một ngày Vạn Cẩn Phàm còn dùng đến hắn, hắn sẽ đi theo bên cạnh nàng một ngày, nữ nhân này đã cho mình sinh mệnh, đã cho mình ấm áp, còn đã cho mình hy vọng. Tình cảm xúc động mãnh liệt như vậy khiến cho hắn nhịn không được muốn khao khát có được một lần.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 264 Tìm chủ đề
Chương 14 -2: Ghi nhớ.

[HIDE-THANKS]
Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

"Cả đời này, đồ vật hy vọng xa vời có thể có được rất ít, ta chỉ cần hai thứ, trong đó một thứ chính là Trúc Hạ có thể vĩnh viễn đi theo ta. Không biết ông trời có thể thương hại ta, thương xót ta hay không, sau đó miễn cưỡng đồng ý." Vạn Cẩn Phàm thấp giọng thở dài, có lẽ chuyện thứ nhất không tính là khó, nhưng nàng càng lo lắng Trúc Hạ có thể vẫn luôn đi theo mình hay không, bởi vì chuyện tình cảm như vậy, cũng không phải ngươi muốn là có thể có được.

"Không cần, ông trời.. Đồng ý. Chuyện của chúng ta, chính mình định đoạt. Trúc Hạ chưa bao giờ tin ông trời, chỉ tin vào chính mình." Trúc Hạ kéo tay Vạn Cẩn Phàm đặt ở trên đôi mắt của mình xuống, gằn từng chữ: "Cũng tin tiểu thư."

Vạn Cẩn Phàm hơi hơi mỉm cười, tâm tình giống như được sáng tỏ thông suốt, nhẹ nhàng vuốt ve tay Trúc Hạ, hỏi: "Trúc Hạ có cái gì thích hay không, hoặc là muốn làm?"

Trúc Hạ nào gặp qua Vạn Cẩn Phàm cười đến dịu dàng thuần khiết như vậy, trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, chờ đến khi đôi mắt Vạn Cẩn Phàm lại nhìn qua, mới đỏ mặt quay đầu đi, nói: "Nói ra sẽ bị chê cười."

"Ta không chê cười ngươi, những gì ngươi muốn, chỉ cần ta có thể sẽ cho ngươi." Vạn Cẩn Phàm nhìn bàn tay nắm lấy của hai người, trong lòng trở nên ấm áp, nàng có thể cho rất nhiều, chỉ cần hắn muốn.

Trúc Hạ cũng không phải cảm thấy Vạn Cẩn Phàm có thể mang đến cho hắn cái gì, nhưng là ở trong đôi mắt ôn nhu của Vạn Cẩn Phàm, vẫn nhịn không được nói ra: "Khi còn nhỏ nghe kịch nam cảm thấy làm tướng quân thật là lợi hại, có thể chỉ huy nhiều người như vậy, uy phong vô cùng, chỉ là thế gian này cho phép một người nam tử làm tướng quân, nói ra cũng chỉ là trò cười."

Vạn Cẩn Phàm không nghĩ đến hắn lại có những suy nghĩ như vậy, sau khi suy nghĩ, nói: "Cũng chưa chắc không thể, cái này cần xem thiên hạ này là ai nói chuyện."

"Hả?" Trúc Hạ không rõ lời nàng nói chính là có ý tứ gì.

"Nếu thiên hạ này là ta định đoạt, chính là ngươi muốn làm hoàng đế cũng có thể, đừng nói chỉ là tướng quân." Vạn Cẩn Phàm tự chế giễu một câu, mấy thứ quyền lợi cùng vinh quang này, từ nhỏ nàng đã không để vào trong mắt.

"Tiểu thư!" Trúc Hạ cảm thấy lời này nàng nói thật sự là quá điên cuồng, hiện tại hai người ngay cả tự thân cũng khó bảo toàn, còn nói cái gì thiên hạ.

"Trúc Hạ không cần lo lắng, cũng đừng không tin, mặc kệ là hôm nay hay là về sau, nghĩ muốn cái gì, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ cho." Vạn Cẩn Phàm đột nhiên để sát vào bên tai Trúc Hạ, nói: "Không phải ngươi đã nói muốn cùng nhau không tha thứ cho thiên hạ này với ta sao, chúng ta sẽ bao trùm thiên hạ này, được không?"

Trúc Hạ hoàn toàn không hiểu rõ được Vạn Cẩn Phàm đang nói cái gì, cuộc sống của hắn rất đơn giản, vẫn luôn sống ở bên trong chạy trốn cùng lấp đầy bụng. Mộng tưởng của hắn cũng rất đơn giản, chỉ cần có một ngày không cần chạy trốn chịu khổ nữa là được.

Vạn Cẩn Phàm đắp chăn đàng hoàng cho hắn, dựa vào mép giường, chậm rãi nói: "Khi còn nhỏ, phụ quân ta đã không thích ta lắm, luôn nói hoàng tỷ ta có tiền đồ, có thể được mẫu hoàng vui vẻ, mà ta tư chất ngu dốt, khiến cho hắn mất mặt. Vì thế ta cũng rất nỗ lực học tập, nhưng có một ngày, nhị hoàng tỷ làm ra một bài văn chương cực kỳ xuất sắc, rất được mẫu hoàng thích, càng được một ít văn nhân học sĩ lưu truyền rộng rãi khen ngợi. Nhị hoàng tỷ càng ngày càng xuất chúng, bởi vì phụ quân nàng là con trai Thừa tướng, thêm tài năng của nàng vượt bậc, thậm chí mẫu hoàng cố ý truyền ngôi cho nàng, nhưng ngươi biết không, nhị hoàng tỷ ở năm mười bốn tuổi ấy chết đuối, bị chết rất thảm."

"Ta tận mắt nhìn thấy nàng bị phụ quân của đại hoàng tỷ đẩy xuống hồ nước, Đế hậu hắn hung hăng bóp cổ nhị hoàng tỷ, có lẽ hắn sợ lưu lại dấu vết, liền dùng khăn ướt che lại miệng mũi của nhị hoàng tỷ. Hắn trơ mắt nhìn nhị hoàng tỷ trừng lớn đôi mắt chết ở trong tay của mình, sau đó đẩy mạnh xuống hồ nước, cứ như vậy nhị hoàng tỷ nhanh chóng chìm xuống dưới, ngay cả bọt nước cũng không nổi lên một cái. Khi đó ta mới sáu tuổi, sợ tới mức hơn một tháng mỗi ngày đều mơ ác mộng." Vạn Cẩn Phàm đột nhiên châm chọc hừ một tiếng, "Ngày hôm sau ta đi thỉnh an Đế hậu, thế mà sắc mặt hắn vẫn như thường, giống như chưa từng giết người vậy."

Trúc Hạ không nghĩ tới địa phương hoa lệ phú quý như vậy, lại còn có loại chuyện dơ bẩn này. Người hoàng gia không phải đều sinh hoạt thật sự hạnh phúc tốt đẹp sao?

"Sau này Tam hoàng tỷ cũng lớn, năm ấy nàng mười một tuổi, làm bài thơ, oanh động cả kinh thành, năm thứ hai, nàng lại đoạt được vòng nguyệt quế ở giải thi đấu võ học, thật sự là nổi bật vô cùng. Kết quả, sau khi nàng đoạt giải quán quân mới một tháng, liền ốm đau không dậy nổi, mẫu hoàng phát bảng vàng triệu tập danh y thiên hạ, cũng không có người tài ba nào có thể trị. Sau này không biết làm sao, đại hoàng tỷ cũng bị bệnh, cũng tìm danh y khắp nơi nhưng không có thuốc chữa. Nhưng mà, buồn cười chính là, nửa tháng sau, hai vị hoàng tỷ đều khỏe lại một cách kỳ tích."

"Cái này.. Vẫn là Đế hậu hắn.."

"Tất nhiên là như vậy, lúc trước hắn dùng thuốc muốn độc chết Tam hoàng tỷ, nhưng không nghĩ tới phụ thân Tam hoàng tỷ cũng không phải đèn cạn dầu, cũng dùng chiêu này hạ độc cho đại hoàng tỷ, sau này hai vị phụ quân bắt tay giảng hòa, đưa giải dược cho nhau." Vạn Cẩn Phàm nói lên đoạn cung đình bí sử này, cảm thấy thập phần buồn cười.

"Hoàng cung như thế nào là loại địa phương này.. Ta còn tưởng rằng.." Trúc Hạ nghĩ không khỏi lo lắng nhìn Vạn Cẩn Phàm, hỏi: "Vậy tiểu thư?"

"Ta?" Vạn Cẩn Phàm tự giễu cười: "Bộ dáng chật vật hiện tại này của ta, còn không phải là các nàng ra tay sao. Lúc trước thấy nhị hoàng tỷ bị hại, ta vẫn luôn giả bộ, giả bộ cái gì cũng sẽ không biết, giả bộ cái gì cũng đều không hiểu, giả bộ cái gì cũng không tranh, toàn tâm toàn ý muốn sinh hoạt yên bình, kết quả đâu.. Không nghĩ tới hôm nay sẽ phải chịu cái kết cục này."

"Tiểu thư, ngươi.. Đây là Đế hậu làm hại sao.." Xưa nay Trúc Hạ hận nhất bị người khác khinh thường, oán nhất ăn thiệt thòi chịu đánh, huống chi đối tượng là Vạn Cẩn Phàm.

"Cũng không phải là hắn." Cổ họng Vạn Cẩn Phàm nghẹn ngào xuống, buồn bã nói: "Là đại hoàng tỷ cùng Tam hoàng tỷ, các nàng tranh ngôi vị hoàng đế, vu oan cho nhau, sau này không kéo nhau xuống được, vì vậy đem bát nước bẩn này hất tới trên người ta. Sau lại.. Ngươi cũng biết."

"Các nàng là tỷ tỷ của ngươi, sao lại có thể.." Trúc Hạ dứt lời, lại nghĩ tới mẫu thân cùng đệ đệ nhà mình, cũng không kém chút nào.

"Tỷ tỷ thì thế nào, ở trước mặt quyền thế và lợi ích, thân tình huyết mạch tính là cái gì, mẫu hoàng biết rõ là ta oan uổng, cũng giả bộ hồ đồ ngầm đồng ý. A.. Còn không phải là cái ngôi vị hoàng đế sao, đáng giá để các nàng không biết xấu hổ như vậy, thật là khiến người ta ghê tởm."

"Vậy là tiểu thư muốn?"

"Trúc Hạ, đại lục này có tất cả tám nước, ngươi nói có phải hay không có chút nhiều?"

"Hả?"

"Chúng ta bao phủ cả thiên hạ này, lại diệt đi Cát Quốc, ngươi nghĩ thế nào?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 264 Tìm chủ đề
Chương 15 -1: Gọi tên

[HIDE-THANKS]
Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Tả hộ pháp Hạnh Khê từ trong lòng móc ra một quyển sách, lại từ trong tay áo trượt ra một cái bình nhỏ, đưa tới trong tay Vạn Cẩn Phàm.

Vạn Cẩn Phàm mở sách ra, lại mở cái bình ra, mắt hướng bên trong nhìn, nói: "Chỉ có chút như vậy?"

"Nại Hầm trông giữ quyển sách đó thật sự nghiêm ngặt, khi ăn trộm con trăm tiết trùng chân này, suýt chút nữa bị nàng phát hiện." Hạnh Khê cẩn thận nhìn lén sắc mặt Vạn Cẩn Phàm, lo lắng nàng không vui một cái sẽ quất đánh bản thân mình.

"Ngươi ra bên cạnh chờ một chút." Dứt lời Vạn Cẩn Phàm liền chuyên tâm mở sách ra nhìn. Hạnh Khê đứng ở bên ngoài cách một trượng canh chừng, làm theo lời Vạn Cẩn Phàm nói, nói gì nghe nấy.

Uớc chừng qua một canh giờ, Vạn Cẩn Phàm đem sách ném tới trong lồng ngực Hạnh Khê, nói: "Mang sách trả về đi, đừng để nàng phát hiện. Lần sau lấytrộm sách, đừng cầm loại sách không có tác dụng gì này cho ta."

"Vâng, vâng.." Hạnh Khê đem sách cất kỹ, lại vâng vâng dạ dạ nói: "Chủ tử phải cẩn thận, trăm tiết trùng này nếu khống chế không tốt sẽ bị phản phệ."

"Ngươi có thể đi rồi." Vạn Cẩn Phàm xoay người cầm thùng nước lên, lắc lư đi về phía trên núi.

Hạnh Khê nhìn bóng dáng Vạn Cẩn Phàm đi xa, mới xoay người rời đi. Thật sự là một tên nô bộc trung thành không hai lòng.

* * *

Vạn Cẩn Phàm một bên bổ củi, một bên âm thầm nhớ rõ tất cả những gì vừa rồi đọc ở trong sách. Chăn nuôi độc trùng thế nào, làm sao để khống chế độc trùng, làm sao để dùng độc trùng giết người. Những cái đó đều không chấp nhận được một chút xíu qua loa, hơi sơ sẩy chút, là có thể lọt vào phản phệ.

Tuy rằng mình là người mang thuật số, hơn nữa hiện nay thiên hạ có thể xuất hiện người thứ hai không quá ba người, nhưng độc thuật vừa lúc là khắc tinh của thuật số, trái lại thuật số cũng là khắc tinh của độc thuật, học trò hai bên từ xưa đã đánh nhau rất lâu, hiếm khi có người có thể đem thuật số cùng độc thuật dung hòa cùng nhau. Thứ nhất là ở giữa môn phái có kẻ thù lâu năm, thứ hai là hai bên tu tập rất nhiều phương pháp trái ngược nhau, không cẩn thận một cái sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng mà đây đều là cái nhìn của người tu hành nông cạn, nếu tu vi có thể đạt tới trình độ của Vạn Cẩn Phàm đây, lại tu hành độc thuật cũng không phải là việc khó. Nhưng mà người có thể đạt tới trình độ giống như Vạn Cẩn Phàm, cũng đều là nhân vật môn phái cấp trưởng lão, hạng người đức cao vọng trọng này, tự nhiên là khinh thường tu tập độc thuật.

Rơi vào cái ma quật này, đối với Vạn Cẩn Phàm mà nói, cũng không rõ là họa hay là phúc. Chờ nàng việc lớn đã xong, chờ cảnh tượng kia, nàng có thể đoán được.

Vạn Cẩn Phàm bên này nghĩ, đại đệ tử của hữu hộ pháp Nại Hầm lại đúng giờ tới.

"Ha hả.. Khôi phục cũng không tồi nha, lại có thể làm việc." Nói xong nàng ta đoạt lấy rìu trong tay Vạn Cẩn Phàm, cầm trong tay lúc lắc, tựa hồ đang suy nghĩ chủ ý xấu gì.

Toàn thân Vạn Cẩn Phàm đều đau muốn chết, hôm nay có thể đứng lên đã coi như kỳ tích, làm sao nghĩ sau khi đánh đập nàng ngày hôm qua như vậy, còn không buông tha mình.

"Không nói lời nào?" Đại đệ tử một chân đá văng ra củi lửa bên chân, không có ý tốt đi đến bên cạnh Vạn Cẩn Phàm, cười hì hì nói: "Ngươi nói nếu là phế đi một bàn tay của ngươi, không biết ngày mai ngươi còn có thể làm việc không, khẳng định là vẫn có thể đi, một bàn tay cũng là tay, như vậy ta phế một đôi được không?"

Vạn Cẩn Phàm giận quá thành cười, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn nàng ta, nói: "Vậy xem ngươi có bản lĩnh kia không."

Nữ nhân sửng sốt, bỗng nhiên cười ha hả: "Ái chà, chà.. Tiến bộ, không tệ, ta đang lo ngươi không nói lời nào khiến ta quá nhàm chán đây." Trong mắt nàng ta hiện lên tàn nhẫn, vung rìu lên muốn hướng Vạn Cẩn Phàm bổ xuống. Mắt thấy đôi tay kia sắp phải tách rời từ trên cánh tay của nàng xuống, phun ra hoa máu xinh đẹp, đột nhiên cổ nàng ta đau xót, thấy hoa mắt rồi ngất đi.

Rìu rơi trên mặt đất, tạo ra tiếng vang thật mạnh.

"Chủ tử, không có việc gì đi." Tả hộ pháp Hạnh Khê vội vàng quỳ xuống, chỉ sợ Vạn Cẩn Phàm có chút bất mãn: "Tha thứ cho tiểu nhân tới muộn, thỉnh chủ tử trách phạt."

Vạn Cẩn Phàm không nói gì, cong người xuống lục soát vài cái ở trên người đại đệ tử vừa chết ngất kia, lấy ra một quyển sách cùng mấy cái bình sứ. Mấy con sâu bởi vì ký chủ hôn mê không có mệnh lệnh khống chế, từ cổ áo cùng cổ tay áo chậm rãi bò ra.

"Chủ tử, nàng hôn mê lâu rồi, đám sâu này nếu như chạy mất, sẽ bị phát hiện, sẽ bị hoài nghi." Hạnh Khê chỉ chỉ bình sứ trong tay Vạn Cẩn Phàm, lại nói: "Mấy cái chai này là ký chủ ngủ ban đêm dùng để khống chế sâu."

Vạn Cẩn Phàm cân nhắc, nói: "Bây giờ ngươi biết nên làm cái gì đi, loại giờ này, đừng tới phiền ta."

"Vâng. Chủ tử xin yên tâm." Hạnh Khê vừa nghe khẩu khí Vạn Cẩn Phàm không tốt, sợ tới mức run lên.

Vạn Cẩn Phàm đem sách trong tay một tờ lại một tờ xem, thở ra một hơi, đem sách thả lại trong lồng ngực nữ nhân, cầm lấy rìu tiếp tục chẻ củi.

Hạnh Khê thấy nàng không có trách cứ, nhẹ nhàng thở ra, đem đại đệ tử kéo đi ra ngoài.

Vạn Cẩn Phàm biết nàng đem người mang đi thi triển thuật số, cho nàng một cảnh tượng huyền ảo, khiến nàng cho rằng hôm nay lại lần nữa bị đánh đập là mình. Chỉ là, cái phương pháp này không phải kế lâu dài.

* * *

Ban đêm, chờ Vạn Cẩn Phàm trở lại trong phòng, nhìn thấy Trúc Hạ đang khâu vá cái gì ở trên quần của nàng.

"Tiểu thư, đã trở lại. Mau tới đây ngồi, có mệt hay không?" Trúc Hạ vui mừng đứng dậy kéo Vạn Cẩn Phàm qua, ở trên người nàng xem đi xem lại, sợ nàng lại bị người ta bắt nạt. Thầm hận chính mình vô dụng, khiến nàng vẫn luôn chịu tội.

"Đã nói không cần gọi ta là tiểu thư." Vạn Cẩn Phàm kéo hắn đi đến mép giường, đem hắn ấn ở trong ngực: "Gọi ta Cẩn Phàm là được, đang làm cái gì vậy?"

Trúc Hạ không được tự nhiên xê dịch thân thể, cầm lấy quần áo trên giường, cầm kim, nói: "Thêu một đóa hải đường lên đây."

Vạn Cẩn Phàm đem đầu dựa vào trên đầu vai hắn, nhìn bộ dạng nghiêm túc xe chỉ luồn kim của hắn, khóe mắt có chút ướt át: "Thật đẹp."

"Tiểu thư thích là được." Trúc Hạ vui vẻ cười cười, ngón tay sờ lên cánh hoa: "Trách không được tiểu thư thích hải đường thiết huyết, thì ra.. Chỉ là Trúc Hạ hy vọng đời này tiểu thư chỉ cần sống vui vẻ là được, đừng vì những sự việc đó mà mệt chính mình."

"Đã nói không cần gọi ta là tiểu thư, gọi Cẩn Phàm, gọi tới nghe một chút." Vạn Cẩn Phàm cầm tay hắn, lòng bàn tay vuốt ve lòng bàn tay thô ráp của hắn, trên đời này mọi người đều yêu công tử mềm mại, chính là, không ai có thể hiểu được vẻ đẹp của Trúc Hạ. Một nam nhân cam nguyện vì bảo vệ nữ nhân mà làm chính mình mạnh lên, trên đời chỉ có một người, còn tốt nữa, người này thuộc về mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 264 Tìm chủ đề
Chương 15 -2: Gọi tên

[HIDE-THANKS]
Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

"..."

Trúc Hạ không gọi được, thầm nhủ trong lòng, cảm giác ấm áp và ngọt ngào, thế nhưng chính là xấu hổ không thể gọi được.

Vạn Cẩn Phàm dùng tay che mắt hắn lại, ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Bịt kín đôi mắt sẽ không cần thẹn thùng, ha hả.. Trúc Hạ thật sự đáng yêu, gọi một tiếng Cẩn Phàm đi cho ta nghe một chút."

Trúc Hạ bị nàng nói như vậy, càng thêm xấu hổ, cắn chặt môi, không sao nói ra được một câu.

"Không phải Trúc Hạ dũng cảm nhất sao, có thể đi ra từ trong đống người chết, lại không có can đảm gọi tên của ta, chẳng lẽ ta so với bọn hắn còn đáng sợ hơn?" Vạn Cẩn Phàm lấy quần áo đang không ngừng bị xoắn ở trong tay hắn, hạ quyết tâm muốn hắn nói ra.

"Không phải, ta.." Trúc Hạ biết nàng là đang kích thích mình, quần áo để làm dịu sự khẩn trương trong tay cũng bị nàng cầm đi, tim đập lại càng nhanh.

"Vậy ngươi nói cùng ta, Cẩn." Vạn Cẩn Phàm vòng lấy eo hắn, mới biết được hắn thật sự quá gầy.

"Cẩn.." Trúc Hạ cảm giác được độ ấm lòng bàn tay của nàng dán ở trên eo mình, hô hấp căng thẳng, thân thể cứng ngắc.

"Phàm." Vạn Cẩn Phàm biết hắn khẩn trương quá mức, lông mi rung động ở bên trong khe hở ngón tay khiến nàng muốn cười, đứa nhỏ này thật sự vô cùng đáng yêu.

"Phàm.." Trúc Hạ nói xong cái chữ này, rõ ràng cảm thấy cánh tay ôm lấy mình lại chặt vài phần, siết đến hắn có chút đau.

"Hai chữ nói nối liền đi." Vạn Cẩn Phàm biết trên người hắn có thương tích, cũng buông hắn ra, đem thân hắn vặn qua, đối diện với mình.

Trúc Hạ cúi đầu không dám nhìn nàng, hai tay lại bị Vạn Cẩn Phàm nắm, không biết như thế nào cho phải, tiếp xúc thân mật giữa hai người cũng từng có, nhưng hắn vẫn không thể quen được. Trước nay không ai dùng kiên nhẫn nói chuyện với hắn như vậy, cũng không có người dịu dàng đem hắn ôm vào trong ngực như thế, hắn sợ hãi nàng sẽ lập tức biến mất, chỉ là một cái ảo ảnh.

Vạn Cẩn Phàm thở dài, chống cằm lên vai hắn để hai cần cổ giao nhau, cọ xát làn da mềm nhẵn, cảm giác này khiến người ta vui mừng: "Có khó như vậy sao?"

Trúc Hạ nghe được bất mãn trong miệng nàng, có chút luống cuống, hắn không muốn Vạn Cẩn Phàm không thích mình một chút nào, lập tức hít vào một hơi thật sâu, run rẩy mở miệng: "Cẩn.. Cẩn.."

"Tiếp tục." Vạn Cẩn Phàm khẽ vuốt lưng hắn, cổ vũ cho hắn.

"Cẩn.. Phàm.." Trúc Hạ thở ra một hơi dồn dập, vừa rồi dường như đem tất cả sức lực trên người hắn đều rút đi, may mắn chính là rốt cuộc đã nói ra.

Vạn Cẩn Phàm nở nụ cười nhẹ nhàng, nâng mặt hắn lên, lại dùng tay che đôi mắt hắn lại, cúi người hôn xuống, đôi môi gắn bó. Trong không khí, hơi thở hai bên thở ra cũng rất nhạt, thật cẩn thận, không dám hành động vội vàng, sợ phá hủy thời gian thân mật tốt đẹp này.

Bóng dáng hai người ôm nhau bị ánh nến nhảy lên chiếu rọi ở trên tường lạnh băng, chỗ cửa sổ cao thạch truyền đến từng đợt côn trùng kêu, ai cũng không thể tưởng tượng được, ở cái địa ngục nhân gian mỗi ngày tràn ngập huyết tinh bạo lực này, còn sẽ có một màn ấm áp như vậy. Hai người đáng thương, ở dưới tình huống tính mạng cũng khó giữ được, quý trọng lưu luyến thứ tình cảm xa xỉ trộm có được này.

"Mặt Trúc Hạ thật đỏ." Vạn Cẩn Phàm nhỏ giọng trêu chọc, âm thanh chỉ có lỗ tai hai người ma sát mới nghe được: "Màu sắc giống như bông hải đường đỏ."

"..."

Trúc Hạ theo bản năng nhìn hải đường thiết huyết còn chưa thêu xong, xấu hổ đến gắt gao nhắm mắt lại.

"Về sau mỗi bộ quần áo của ta, đều thêu một đóa hải đường lên trên đi, hải đường đỏ giống như mặt Trúc Hạ." Vạn Cẩn Phàm đem hắn áp đảo ở trên giường, kéo chăn lên, cẩn thận ôm hắn ở trong ngực.

Trúc Hạ vùi đầu vào chăn, nhưng Vạn Cẩn Phàm sao có khả năng cho hắn trốn tránh, trực tiếp nâng cằm hắn, đem đầu của hắn nâng lên: "Trúc Hạ còn chưa trả lời ta đó, ngươi là không muốn thêu sao?"

Trúc Hạ dùng sức gật gật đầu, lại muốn tìm chỗ trốn đi. Vạn Cẩn Phàm cũng không hề khó xử hắn, cằm cọ cái trán hắn, chậm rãi nói: "Trúc Hạ, người cũng chỉ có cả đời, cả đời quý giá này còn thiếu rất nhiều, giống như mộng. Cho nên, đời này muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng lưu lại tiếc nuối. Được người khác thích cũng được, không được người thích cũng tốt, chỉ cần bản thân muốn, đâu thèm những quan niệm thế tục đó, thoải mái hào phóng làm đi là được. Thành cũng được, bại cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi, trò chơi kết thúc, trời liền sáng, một đời người cũng chỉ đơn giản như vậy."

"Tiểu thư nói ta hiểu được, tiểu thư muốn làm cái gì thì làm đi, Trúc Hạ hiểu ngươi." Trúc Hạ hít vào một hơi, cảm động đến muốn khóc, trên đời lại có một nữ tử hiểu hắn như vậy. Bọn họ là phù hợp như thế, sống được phù hợp như vậy. Do dự một chút, vẫn quay lại ôm Vạn Cẩn Phàm, chứng minh mình đối nàng khẳng định.

"Được Trúc Hạ, ngươi cũng giống nhau, có cái ý tưởng gì cứ việc nói, ta và ngươi cùng nhau làm, đời này đều không bỏ rơi ngươi, không để cho ngươi đi một mình." Vạn Cẩn Phàm hôn cái trán của hắn, dịu dàng nói: "Trên đời này đồ vật giả dối gì đó nhiều lắm, chỉ có ngươi đối ta là thật sự, cho nên, bất kể như thế nào, ta đều không nỡ bỏ ngươi."

"Tiểu thư.." Trúc Hạ còn chưa nói xong, đã bị Vạn Cẩn Phàm bưng kín miệng, còn bị nàng ác liệt nhéo vài cái, "Trí nhớ Trúc Hạ không tốt rồi, vừa rồi kêu ngươi gọi ta là gì đó, còn không sửa miệng sao."

"..."

Trúc Hạ nhìn động tác đầy tính trẻ con của nàng, phụt một tiếng liền bật cười. Loại tâm lý tự ti cao không thể chạm đối với nàng trước kia, đột nhiên không còn sót lại chút gì.

"Có cái gì buồn cười, rõ ràng là ngươi không đúng. Nhanh chóng sửa miệng." Vạn Cẩn Phàm nắm mũi hắn, không cho hắn hô hấp.

Trúc Hạ lấy cái tay tác quái của nàng ra, cười đến rớt nước mắt: "Ngứa.."

"Biết ngứa, còn không mau gọi!" Vạn Cẩn Phàm giả vờ tức giận, sắc mặt cũng tối sầm lại.

Trúc Hạ ngừng ý cười, đầu hướng trong lồng ngực Vạn Cẩn Phàm tới gần, nhẹ nhàng cọ cọ, trầm mặc hồi lâu mới lẩm bẩm nói hai chữ: "Cẩn Phàm.."

"Không nghe thấy." Vạn Cẩn Phàm đem lỗ tai tiến đến bên miệng hắn, uy hiếp nói: "Lại gọi một lần."

Trúc Hạ nhìn lỗ tai trắng như ngọc trơn của nàng, ma xui quỷ khiến liền dùng môi nhẹ nhàng chạm vào một chút, si ngốc kêu: "Cẩn Phàm.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back