Bài viết: 20 

Chương 11: Anh có tâm sự
Chương 11: Anh có tâm sự
"Vũ Đồng, ai bắt nạt em?"
"Chị Phượng.." Âm thanh nức nở, Vũ Đồng ủy khuất lau nước mắt.
"Em.. Em không phải cố ý muốn chọc anh ấy tức giận, em thật sự.. vì sao.. Vì sao anh ấy chán ghét em.."
"Là Quý Tư Kỳ à?"
"Em không muốn anh ấy chán ghét em.. Em không muốn.."
Thấy Vũ Đồng thút tha thút thít, Kim Phượng không khỏi đau lòng đem cô ôm vào trong lòng ngực.
"Đừng khóc, đừng khóc, có Chị Phượng ở đây, không khóc.."
"Chị Phượng, làm thế nào đây? Anh ấy chán ghét em, anh ấy chán ghét em! Anh ấy về sau sẽ không đến tìm em nữa.. Sẽ không đến tìm em nữa.."
Vũ Đồng sợ hãi giống cô bé lạc đường.
Kim Phượng không khỏi thở dài.
"Vũ Đồng, em yêu ngài ấy phải không?"
"Hả?" Đôi mắt mở to mê man, Vũ Đồng mờ mịt mà nhấm nuốt lời Kim Phượng nói.
"Nếu em không phải yêu Quý thiếu gia, tại sao em vì ngài ấy khóc đến thương tâm như vậy?"
"Em.."
Đúng vậy, tại sao cô vì anh khóc đến thương tâm như thế?
Vì sao anh lại như chúa tể chiếm cứ nội tâm cô? Vì sao chỉ vì một câu của anh khiến thế giới của cô như sắp sụp đổ? Chẳng lẽ cô thật sự yêu anh?
Nhưng yêu là cảm giác gì? Chẳng lẽ thế này gọi là yêu?
Còn anh? Anh đối với cô là loại tâm tình gì? Anh thích cô sao?
Ở trong lòng anh có chỗ cho cô hay không? Anh có để ý đến suy nghĩ của cô hay không? Cô, không biết..
Ba ngày sau, phải chờ trái mong, Quý Tư Kỳ rốt cuộc cũng qua trở lại Phượng Hoàng Thành.
Anh xuất hiện dường như như ánh rạng đông, quét sạch sương mù trong lòng Vũ Đồng, cô vui vẻ mà mở rộng miệng cười.
"Tư Kỳ."
"Theo tôi."
Quý Tư Kỳ không một lời giải thích, một phen giữ chặt tay Vũ Đồng.
Còn không kịp biểu đạt vui mừng, anh tùy ý hành động khiến cô khó hiểu.
"Anh.. Anh muốn đưa em đi đâu?"
"Đưa em đi một nơi."
Cùng đối lập với sự nhiệt tình của Vũ Đồng, anh lạnh lùng mở miệng.
"Đi một chút?" Anh tính toán mang cô đi đâu?
Vẫn không một lời giải thích, Quý Tư Kỳ bắt lấy cánh tay cô lần thứ hai, bước từng bước mạnh mẽ.
Dường như có chuyện gì cự kỳ quan trọng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia quỷ dị không tầm thường.
Một đường đem cô rời khỏi Phượng Hoàng Thành, bước chân chưa từng ngừng lại.
Cứ như vậy không đầu không đuôi đi theo anh, không hiểu chuyện gì, Vũ Đồng cứ thở hổn hển theo anh.
"Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đây? Tư Kỳ? Tư Kỳ?"
Đối với tiếng kêu của cô anh mắt điếc tai ngơ, Quý Tư Kỳ không nói một câu cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Máy móc mang theo Diệp Vũ Đồng đến bãi đỗ xe, cô cứ chạy theo từng bước của anh, anh trước sau không mở miệng.
Ánh mắt kì lạ mà không thấy bất cứ sắc thái gì, anh lạnh bang, trong con mắt như không chứa linh hồn.
Đem cô nhét vào Porsche màu đen, Quý Tư Kỳ lập tức nhấn ga lái xe nghênh ngang rời đi.
Hai mắt nhìn thẳng phía trước, trầm mặc dường như không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Thế giới của hai người đối lập, Quý Tư Kỳ như vậy khiến Vũ Đồng cảm giác khoảng cách giữa anh và cô thật xa xôi.
Từng trận hơi thở mùi rượu truyền đến, Vũ Đồng không khỏi nhíu nhíu mày.
Nhìn sườn mặt anh trầm tư, Vũ Đồng cũng lâm vào một trận trầm mặc.
Anh, lại uống rượu sao? Hôm nay anh vui vẻ? Hay thương tâm?
Hay còn chưa tha thứ cho cô? Hay còn giận cô? Mấy ngày không gặp anh, anh có ổn không? Thường làm cái gì? Hay vẫn chưa thoát khỏi tâm tình buồn bực?
Cứ như vậy làm cô không khỏi thất thần, anh rốt cuộc định mang cô đi đâu?
Ngoại trừ lần ngoại lệ nửa năm trước, từ trước đến nay chỉ có cô ở Phượng Hoàng Thành yên lặng chờ anh.
Hôm nay anh định mang cô đi du lịch riêng, hay còn có ý gì? Hay là anh muốn chuyển biến mối quan hệ này cùng cô?
Mối quan hệ vừa nguy hiểm vừa ái muội.. Ý anh muốn bọn giữ mối quan hệ trong sáng? Hay anh anh muốn vượt giới hạn bạn bè? Hay trong lòng anh có một chút thích cô?
Nhưng, thật sự sẽ như cô dự đoán sao?
Nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm sững sờ, khiến làm cô cảm thấy một tia không chân thật.
Nếu thật như cô dự đoán, nếu anh trong lòng thực sự một chút thích cô, vì sao anh lại không nói lời nào? Vì sao hôm nay Quý Tư Kỳ anh một chút cũng không giống với anh cô đã từng quen biết?
Chẳng lẽ anh có tâm sự? Hoặc là..
Tay lái đảo mạnh một cái, bỗng nhiên anh dùng lực, Vũ Đồng bừng tỉnh.
Hít vào một hơi, ổn định ánh mắt liền thấy Quý Tư Kỳ lúc này hướng tới một con đường nhỏ âm u đạp phanh chạy.
Không có đèn đường, không có nhà của, cỏ dại mọc thành cụm bên đường nhỏ hẻo lánh tựa hồ đã lâu không có ai đi qua.
Cành lá lay động càng thêm âm trầm, giờ phút bóng đêm bao phủ bọn họ vô biên vô hạn.
Tư Kỳ tại sao muốn mang cô đến một nơi như? Thật tối.
Sởn tóc gáy, trong xe tràn ngập một cỗ hơi thở đáng sợ. Đường nhỏ âm u, giống như thẳng tới của tử thần, không biết mục đích phía trước làm Vũ Đồng bất an nuốt nước bọt.
Hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, cô một giây nào dám lơ là cảnh giác.
"Vũ Đồng, ai bắt nạt em?"
"Chị Phượng.." Âm thanh nức nở, Vũ Đồng ủy khuất lau nước mắt.
"Em.. Em không phải cố ý muốn chọc anh ấy tức giận, em thật sự.. vì sao.. Vì sao anh ấy chán ghét em.."
"Là Quý Tư Kỳ à?"
"Em không muốn anh ấy chán ghét em.. Em không muốn.."
Thấy Vũ Đồng thút tha thút thít, Kim Phượng không khỏi đau lòng đem cô ôm vào trong lòng ngực.
"Đừng khóc, đừng khóc, có Chị Phượng ở đây, không khóc.."
"Chị Phượng, làm thế nào đây? Anh ấy chán ghét em, anh ấy chán ghét em! Anh ấy về sau sẽ không đến tìm em nữa.. Sẽ không đến tìm em nữa.."
Vũ Đồng sợ hãi giống cô bé lạc đường.
Kim Phượng không khỏi thở dài.
"Vũ Đồng, em yêu ngài ấy phải không?"
"Hả?" Đôi mắt mở to mê man, Vũ Đồng mờ mịt mà nhấm nuốt lời Kim Phượng nói.
"Nếu em không phải yêu Quý thiếu gia, tại sao em vì ngài ấy khóc đến thương tâm như vậy?"
"Em.."
Đúng vậy, tại sao cô vì anh khóc đến thương tâm như thế?
Vì sao anh lại như chúa tể chiếm cứ nội tâm cô? Vì sao chỉ vì một câu của anh khiến thế giới của cô như sắp sụp đổ? Chẳng lẽ cô thật sự yêu anh?
Nhưng yêu là cảm giác gì? Chẳng lẽ thế này gọi là yêu?
Còn anh? Anh đối với cô là loại tâm tình gì? Anh thích cô sao?
Ở trong lòng anh có chỗ cho cô hay không? Anh có để ý đến suy nghĩ của cô hay không? Cô, không biết..
Ba ngày sau, phải chờ trái mong, Quý Tư Kỳ rốt cuộc cũng qua trở lại Phượng Hoàng Thành.
Anh xuất hiện dường như như ánh rạng đông, quét sạch sương mù trong lòng Vũ Đồng, cô vui vẻ mà mở rộng miệng cười.
"Tư Kỳ."
"Theo tôi."
Quý Tư Kỳ không một lời giải thích, một phen giữ chặt tay Vũ Đồng.
Còn không kịp biểu đạt vui mừng, anh tùy ý hành động khiến cô khó hiểu.
"Anh.. Anh muốn đưa em đi đâu?"
"Đưa em đi một nơi."
Cùng đối lập với sự nhiệt tình của Vũ Đồng, anh lạnh lùng mở miệng.
"Đi một chút?" Anh tính toán mang cô đi đâu?
Vẫn không một lời giải thích, Quý Tư Kỳ bắt lấy cánh tay cô lần thứ hai, bước từng bước mạnh mẽ.
Dường như có chuyện gì cự kỳ quan trọng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia quỷ dị không tầm thường.
Một đường đem cô rời khỏi Phượng Hoàng Thành, bước chân chưa từng ngừng lại.
Cứ như vậy không đầu không đuôi đi theo anh, không hiểu chuyện gì, Vũ Đồng cứ thở hổn hển theo anh.
"Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đây? Tư Kỳ? Tư Kỳ?"
Đối với tiếng kêu của cô anh mắt điếc tai ngơ, Quý Tư Kỳ không nói một câu cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Máy móc mang theo Diệp Vũ Đồng đến bãi đỗ xe, cô cứ chạy theo từng bước của anh, anh trước sau không mở miệng.
Ánh mắt kì lạ mà không thấy bất cứ sắc thái gì, anh lạnh bang, trong con mắt như không chứa linh hồn.
Đem cô nhét vào Porsche màu đen, Quý Tư Kỳ lập tức nhấn ga lái xe nghênh ngang rời đi.
Hai mắt nhìn thẳng phía trước, trầm mặc dường như không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Thế giới của hai người đối lập, Quý Tư Kỳ như vậy khiến Vũ Đồng cảm giác khoảng cách giữa anh và cô thật xa xôi.
Từng trận hơi thở mùi rượu truyền đến, Vũ Đồng không khỏi nhíu nhíu mày.
Nhìn sườn mặt anh trầm tư, Vũ Đồng cũng lâm vào một trận trầm mặc.
Anh, lại uống rượu sao? Hôm nay anh vui vẻ? Hay thương tâm?
Hay còn chưa tha thứ cho cô? Hay còn giận cô? Mấy ngày không gặp anh, anh có ổn không? Thường làm cái gì? Hay vẫn chưa thoát khỏi tâm tình buồn bực?
Cứ như vậy làm cô không khỏi thất thần, anh rốt cuộc định mang cô đi đâu?
Ngoại trừ lần ngoại lệ nửa năm trước, từ trước đến nay chỉ có cô ở Phượng Hoàng Thành yên lặng chờ anh.
Hôm nay anh định mang cô đi du lịch riêng, hay còn có ý gì? Hay là anh muốn chuyển biến mối quan hệ này cùng cô?
Mối quan hệ vừa nguy hiểm vừa ái muội.. Ý anh muốn bọn giữ mối quan hệ trong sáng? Hay anh anh muốn vượt giới hạn bạn bè? Hay trong lòng anh có một chút thích cô?
Nhưng, thật sự sẽ như cô dự đoán sao?
Nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm sững sờ, khiến làm cô cảm thấy một tia không chân thật.
Nếu thật như cô dự đoán, nếu anh trong lòng thực sự một chút thích cô, vì sao anh lại không nói lời nào? Vì sao hôm nay Quý Tư Kỳ anh một chút cũng không giống với anh cô đã từng quen biết?
Chẳng lẽ anh có tâm sự? Hoặc là..
Tay lái đảo mạnh một cái, bỗng nhiên anh dùng lực, Vũ Đồng bừng tỉnh.
Hít vào một hơi, ổn định ánh mắt liền thấy Quý Tư Kỳ lúc này hướng tới một con đường nhỏ âm u đạp phanh chạy.
Không có đèn đường, không có nhà của, cỏ dại mọc thành cụm bên đường nhỏ hẻo lánh tựa hồ đã lâu không có ai đi qua.
Cành lá lay động càng thêm âm trầm, giờ phút bóng đêm bao phủ bọn họ vô biên vô hạn.
Tư Kỳ tại sao muốn mang cô đến một nơi như? Thật tối.
Sởn tóc gáy, trong xe tràn ngập một cỗ hơi thở đáng sợ. Đường nhỏ âm u, giống như thẳng tới của tử thần, không biết mục đích phía trước làm Vũ Đồng bất an nuốt nước bọt.
Hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, cô một giây nào dám lơ là cảnh giác.