Hiện Đại [Edit] Thầy Giáo Đến Rồi! - Dạ Độc Túy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thong Dong, 1 Tháng chín 2021.

  1. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 10: Ý của Bặc Vĩ Quang..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối.

    Trường trung học Lĩnh Thủy.

    Tại phòng họp số 1 lầu 4 khu phức hợp, Bặc Vĩ Quang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế da mềm mại, rung chân vô cùng thoải mái. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, ông ta phải tổ chức họp ban lãnh đạo nhà trường, kiểm tra những thiếu sót để tìm cách khắc phục và sửa đổi. Mấy ngày nay bên lãnh đạo Cục giáo dục huyện lại làm công tác kiểm tra việc khai giảng của trường, ông không muốn để xảy ra bất cứ sai sót nào trong lúc này.

    "Mọi người cứ phát biểu thoải mái, nếu như có ai làm không tốt trong phạm vi trách nhiệm quản lý của mình, để xảy ra sơ sót mà bị lãnh đạo cấp trên phê bình, thì đừng trách tôi không khách khí."

    Các lãnh đạo sôi nổi bàn tán về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, bởi vì là công tác thường ngày, nên cũng chẳng có gì to tát đáng chú ý. Bặc Vĩ Quang nghe xong, chỉ gật gật đầu.

    Hiệu phó Bàng Quang Huy thấy cuộc họp cũng đã kéo dài khá lâu, nên nhỏ giọng hỏi: "Hiệu trưởng, nếu như không còn việc gì nữa, tôi muốn đến các phòng học kiểm tra một chút." Tuy nói ngày đầu tiên tự học của lớp là do giáo viên chủ nhiệm quản, nhưng trong lòng ông vẫn có chút không yên tâm.

    Ông tuy chỉ thuộc lãnh đạo cấp một, nhưng so với Bặc Vĩ Quang thì khác một trời một vực. Ông ấy là kiểu người đi lên bằng thực lực, chuyên phân công quản lý công tác dạy học, tất cả công việc liên quan đến giảng dạy của trường trung học Lĩnh Thủy mấy năm nay cũng đều là dựa vào một mình ông ấy quản lý, cho nên thành tích trung khảo và cao khảo* mỗi năm ở huyện chỉ đứng sau các trường trung học trọng điểm mà thôi.

    *trung khảo và cao khảo: Giống như thi THPT và đại học ở Việt Nam

    Bởi vậy, ở Trường trung học Lĩnh Thủy, trừ Bặc Vĩ Quang ra, lời nói của Bàng Quang Huy có sức nặng vô cùng lớn, rất được các giáo viên kính trọng và nghe theo.

    "Cái, cái này thì.." Bặc Vĩ Quang ngừng một chút, ngẩng đầu liếc qua Diệp Minh Quân, "Chủ nhiệm Diệp, hôm nay không phải anh đi dự giờ các lớp à? Có vấn đề gì không hả?"

    Bặc Vĩ Quang trong lòng thầm mắng Diệp Minh Quân không biết nhân cơ hội mà đem chuyện dự giờ ở lớp của Lý Khoái nói ra, mục đích của ông khi giao việc này chẳng phải là quá rõ ràng hay sao. Tại sao trong buổi họp đêm nay, ông ta lại im lặng như vậy, phải nhắc cho ông ấy nhớ ra mới được.

    Hôm nay đi dự giờ các lớp.. Bàng Quang Huy khẽ cau mày: "Chủ nhiệm Diệp, đây là chuyện gì vậy? Thầy có đến dự giờ lớp của ai à?" Mới vừa đi học trở lại, nhà trường cần sự ổn định, chứ không phải là tùy tiện đi dự giờ các lớp, bởi điều này sẽ tạo thêm áp lực vô cùng lớn cho các giáo viên.

    Các trường trung học của trấn khác với các trường trung học của huyện ở chỗ là vào mỗi kỳ khai giảng đều có thể xảy ra hiện tượng học sinh bỏ học để đi làm. Cho nên việc quan trọng nhất hiện tại là phải tìm đủ học sinh khiến bọn chúng quay trở lại trường và tiếp tục việc học.

    "Là, là lớp của Lí Khoái Lai." Diệp Minh Quân ấp úng nói, ông biết làm mấy loại chuyện như này sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

    "Cái gì? Giáo viên ngữ văn mới tới?" Bàng Quang Huy tức giận.

    Bặc Vĩ Quang thấy Bàng Quang Huy trừng mắt với Diệp Minh Quân vội nói: "Chủ nhiệm Diệp quan tâm đến thầy giáo mới tới, điều này rất đúng mà. Ông ấy là chủ nhiệm Phòng giảng dạy, đi dự giờ lớp của Lí Khoái Lai cũng không phải là điều gì quá đáng. Đúng rồi, tiết dạy của Lí Khoái Lai như thế nào? Có phải vừa kém vừa lộn xộn không, vậy cho nên anh mới ngại không dám nói ra à." nói xong, Bặc Vĩ Quang nhìn qua Diệp Minh Quân nháy mắt mấy cái.

    Hừ, một thầy giáo mới tới, làm sao mà hiểu hết được lên lớp giảng bài là như nào cơ chứ? Trước mặt một chuyên gia ngôn ngữ có thâm niên như Diệp Minh Quân đây, chắc chắn Lí Khoái Lai sẽ bị chê cho không ngóc đầu lên nổi luôn.

    Khà khà khà, trong buổi họp thường kỳ vào mỗi thứ năm này, ông ta sẽ chỉ trích thật nặng nề tên Lí Khoái Lai kia, đem đối phương chê cho tức đến phun cả máu chó ra.. Bặc Vĩ Quang càng nghĩ càng đắc ý, chờ Diệp Minh Quân nói ra mấy lời như vậy xong, ông sẽ mượn cớ để chất vấn năng lực dạy học của Lí Khoái Lai ngay tại buổi họp này luôn.

    Cũng không biết vì sao mà ông cảm thấy Lí Khoái Lai rất không vừa mắt, hận không thể một cước đá anh ra khỏi cái trường trung học Lĩnh Thủy này.

    "Tôi, cá nhân tôi cảm thấy cách dạy của thầy Lý vô cùng tốt, có thể đại biểu cho trình độ giảng dạy khoa ngữ văn của trường chúng ta." Diệp Minh Quân do dự một chút, cảm thấy cho dù Bặc Vĩ Quang ám thị ông nói những lời kia, nhưng ông không thể nào táng tận lương tâm như vậy được. Hơn nữa sự thật rõ rành rành ngay trước mắt, ông cũng không thể nào nói khác đi được.

    "Ồ?" Bàng Quang Huy trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

    "Điều này sao có thể chứ?" Bặc Vĩ Quang tức giận nhảy dựng lên, "Diệp Minh Quân, có phải ông đã nhận quà cáp gì từ chỗ của Lí Khoái Lai không hả?"

    Một giáo viên mới vừa tốt nghiệp trở về, sao có thể được Diệp Minh Quân nói tốt đến thế cơ chứ?

    Cho dù trình độ giảng dạy của Lí Khoái Lai được như giáo viên bình thường khác trong trường, Bặc Vĩ Quang cũng đã xem như anh ta rất giỏi rồi.

    "Hiệu trưởng, tôi thực sự không nói dối đâu, nếu mọi người tin tôi, thì có thể đến tham dự thử một tiết học của thầy Lý. Tôi đã dạy ngữ văn cả 10 năm nay, cũng không thể so được với cậu ấy." Diệp Minh Quân nói một cách trịnh trọng.

    "Chủ nhiệm Diệp, lời này là thật à?" hai mắt Bàng Quang Huy sáng rực lên.

    Diệp Minh Quân gật đầu: "Kỹ năng dạy học của Thầy Lý rất tốt, cách dẫn dắt vào bài vô cùng thú vị, tương tác giữa thầy và trò cũng vô cùng hài hòa hợp lý, khiến cho không khí cả lớp đều trở nên sôi nổi, sinh động hẳn lên. Có thể thành tích môn ngữ văn của lớp 4 trong tương lai sẽ tiến bộ hơn rất nhiều."

    Bàng Quang Huy còn muốn hỏi vài câu, nhưng Bặc Vĩ Quang vừa không chỉ trích được, lại còn phải nghe những lời tán dương không ngớt này, khó tránh khỏi thẹn quá hóa giận: "Đã họp lâu như vậy rồi, mọi người vẫn muốn nói tiếp à? Hôm nay đến đây thôi, tan họp."

    Diệp Minh Quân thấy Bặc Vĩ Quang tức giận, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu rồi thu dọn sổ sách, đồ đạc rồi rời đi.

    * * *

    Trong buổi học thứ hai, Lí Khoái Lai gọi Mã Chí Phong ra: "Tối qua có tiết tự học tại sao em không đến trường."

    "Hôm qua, ông của em không khỏe, nên em phải ở nhà chăm sóc ông." Mã Chí Phong sớm đã nghĩ ra cái cớ, mặt tỏ vẻ đầy chân thành mà nói. Nếu như Lí Khoái Lai không có ký ức của kiếp trước, chắc chắn là đã bị cậu lừa luôn rồi.

    Năm đó, Mã Chí Phong cũng dùng cách này để lừa Lí Khoái Lai, làm anh tưởng thật, còn cho rằng cậu ta là một đứa trẻ hiếu thảo. Đâu ngờ rằng ông nội của Mã Chí Phong vô cùng khỏe mạnh, mỗi lần Mã Chí Phong cúp học vào quán nét chơi game đều lấy cái cớ này ra nói, sau đó chờ đến khi tiết tự học kết thúc, cậu ta mới từ quán nét trở về nhà.

    Lâu dần, tâm của Mã Chí Phong đều ở trong quán nét đó, làm gì còn ý muốn đến trường học hành nữa?

    "Thật không? Vừa nãy thầy có gọi điện thoại cho ông của em, ông còn tưởng rằng tối qua em tự học ở trường nữa đấy." Lí Khoái Lai nhìn Mã Chí Phong.

    Mã Chí Phong bị Lí Khoái Lai vạch trần, sắc mặt liền tái nhợt đi. "Em, em.."

    "Em mau nói đi, để tôi xem em còn bịa ra cái cớ nào nữa." giọng nói của Lí Khoái Lai trở nên nghiêm túc hẳn.

    "Tối qua em đi quán nét chơi, thầy cứ mắng em đi." Mã Chí Phong cúi gằm xuống đất nói.

    "Em cho rằng mắng em là có thể lấy về lại điểm song ưu cho lớp? Em cúp học hai tiết, bị trừ hai điểm, còn vì chuyện đi đổ rác mà bốc hơi thêm năm điểm nữa, tổng cộng là bảy điểm." Lí Khoái Lai nói.

    Mã Chí Phong ngại ngùng: "Thầy Lý, em sai rồi, sau này em sẽ không cúp học nữa."

    Lí Khoái Lai vẫn còn muốn nói với Mã Chí Phong thêm chút nữa, nhưng chuông đã reo, hiệu phó Bàng Quang Huy lại đang bước đến trên tay còn cầm theo một cuốn sổ và một chiếc ghế đẩu.

    Lí Khoái Lai chỉ đành để Mã Chí Phong trở về lớp, ngẩng đầu cười nói: "Thầy Bàng, thầy đến dự giờ lớp của tôi đi, nếu được thì chỉ điểm thêm cho tôi một chút." có lãnh đạo nhà trường đến dự, kỷ luật của lớp chắc chắn sẽ tốt.

    Đối với Hiệu phó Bàng Quang Huy này, Lí Khoái Lai trong lòng vô cùng kính trọng, ông ấy thực sự vì công tác giáo dục mà cống hiến hết mình, không giống như Bặc Vĩ Quang chỉ biết làm ra mấy trò xấu xa kia.

    "Ha ha ha, thầy Lý, tôi định là sẽ dự giờ lớp khác, nhưng thầy đã mở lời nói như thế rồi, thôi thì tôi ở lại dự tiết ngữ văn của thầy vậy." Bàng Quang Huy cười nói.

    Ông ấy chính là muốn đến dự tiết của Lí Khoái Lai, nhưng lại đang không biết nên tìm lí do gì để nói, Lý Khoai Lai mở lời như vầy không phải lót gạch cho ông đi hay sao.

    Tháng mười, Cục giáo dục huyện có tổ chức cuộc thi giảng dạy cho các giáo viên tài năng, Bặc Vĩ Quang đã quyết định chọn giáo viên ngữ văn là Bặc Lệ Quyên tham gia, nhưng ông cảm thấy sáu năm tuổi nghề dạy học của Bặc Lệ Quyên cũng chỉ ở mức bình thường, chắc chắn sẽ không thể lấy được giải thưởng gì.

    Cuộc thi giảng dạy của huyện mấy năm gần đây, Trường trung học Lĩnh Thủy đều không giành được giải nhất, điều này khiến cho Bàng Quang Huy vô cùng sốt ruột.

    Nếu như Bặc Lệ Quyên không phải là cháu gái của Bặc Vĩ Quang, ông thật sự muốn cho đối phương lui xuống để thay một giáo viên ngữ văn khác dạy tốt hơn đi thi. Cho dù không lấy được giải nhất, cũng có thể giành về giải nhì hoặc giải ba gì đó chứ không mất mặt đến nỗi một giải cũng không giành được như Bặc Lệ Quyên.

    Ông và Diệp Minh Quân cũng đã từng nhiều lần đích thân hướng dẫn Bặc Lệ Quyên, nhưng cô ấy gần như chẳng có chút tiến bộ nào, cứ như một khúc gỗ mục chẳng thể làm gì được. Hơn nữa cái tiếng phổ thông kia của cô, thật khiến người ta không nói nên lời.
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười 2021
  2. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 11: Mày đừng ăn nói lung tung.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuông vào lớp vang lên, Lí Khoái Lai mỉm cười với Bàng Quang Huy rồi quay người vào lớp.

    Hiện tại Bặc Vĩ Quang luôn nhắm vào anh, vậy nên anh cần phải có được sự coi trọng Bàng Quang Huy.

    Có sự hỗ trợ của Bàng Quang Huy rồi, sau này anh ở trường mới có thể dễ thở hơn một chút. Hiệu phó Bàng, thầy cứ thoải mái quan sát năng lực giảng dạy trên lớp của tôi đi.. Lí Khoái Lai thầm nghĩ.

    Bàng Quang Huy cầm theo chiếc ghế đẩu lặng lẽ tiến vào phía cuối lớp học, đôi mắt sắc bén của Mã Chí Phong nhìn thấy Bàng Quang Huy, liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

    Bàng Quang Huy từ lúc tốt nghiệp xong đã đến làm việc ở Trường trung học Lĩnh Thủy, đến nay cũng đã 30 năm, không ít phụ huynh học sinh từng là học trò của ông. Trùng hợp thay, cha của Mã Chí Phong cũng là một trong số đó.

    Không lâu sau, Bàng Quang Huy kinh ngạc nhìn Lí Khoái Lai đang giảng bài trên bục, như thể mới phát hiện ra một bảo vật, hai mắt sáng rực lên, hận không thể bắt Lí Khoái Lai nhốt lại ngay lập tức.

    Tốt, thật là quá tốt rồi!

    Diệp Minh Quân khi nói vẫn lấp liếm đi một chút thực lực thực sự của Lí Khoái Lai, dựa vào kỹ năng giảng dạy trên lớp hiện tại của Lí Khoái Lai, đừng nói là tham gia cuộc thi giảng dạy của huyện, mà ngay cả thành phố cũng có thể lấy được giải mang về.

    Hết giờ, Lí Khoái Lai tuyên bố tan học, rồi đi xuống phía cuối lớp. "Hiệu phó Bàng, mong thầy chỉ giáo nhiều hơn."

    Đối với khả năng dạy học của bản thân, Lí Khoái Lai vô cùng tự tin. Trong sự nghiệp 15 năm dạy học, anh cũng từng là giáo viên ưu tú của quận, của thành phố và còn là một giáo viên tiên tiến của tỉnh.

    "Thầy Lý, thầy lên lớp rất tốt, tôi không có gì để nói nữa."

    Bàng Quang Huy hỏi, "Cậu có thể tham gia cuộc thi giảng dạy dành cho giáo viên cấp huyện không?"

    "Tôi có thể tham gia sao?" Lí Khoái Lai trong lòng mừng thầm.

    Năm đó Bặc Vĩ Quang cứ nhằm vào anh, khiến anh không tham gia được cuộc thi nào, mãi đến ba năm sau, chuyện tham ô của ông ấy bị bại lộ, Bàng Quang Huy lên làm hiệu trưởng, Lí Khoái Lai mới có cơ hội xuất đầu lộ diện mà tham gia các cuộc thi về giảng dạy.

    Từ đó về sau, anh tiến bộ rất nhanh trong sự nghiệp dạy học, còn giành về không ít giải thưởng to nhỏ tại các cuộc thi của huyện.

    "Đương nhiên là có thể rồi, cứ quyết định như vậy đi." Bàng Quang Huy vui vẻ cầm ghế rời đi.

    Mới vừa ra tới cửa, tên Ngô Đại Bàng hấp ta hấp tấp không thèm nhìn đường mà chạy tới, đâm thẳng vào chiếc ghế trên tay của Bàng Quang Huy.

    "Bammm." Ngô Đại Bàng ngã ra đất, tư thế hệt như chữ đại (大).

    "Là ai không có mắt hại ta ngã ra đất vậy hả?" Ngô Đại Bàng yếu ớt, chật vật đứng dậy từ dưới đất, tức giận hét to.

    Bàng Quang Huy ngại ngùng nói: "Thầy Ngô, thật xin lỗi cậu, cậu ngã chưa vậy?"

    "Là, là hiệu phó Bàng?" nhìn thấy Bàng Quang Huy, Ngô Đại Bàng vừa rồi còn vô cùng phẫn nộ, gương mặt lập tức biến sắc, như thể nhìn thấy cha mẹ đang mỉm cười thật tươi với mình vậy, "Không sao đâu, sức tôi khỏe lắm, ngã một cái cũng chẳng có chuyện gì đâu."

    Ngô Đại Bàng vẫy vẫy cánh tay thể hiện bản thân vẫn ổn, nhưng cơn đau trên thân thể truyền tới khiến hắn phải quay mặt lại mà nghiến chặt răng nén xuống.

    "Không có vấn đề gì là tốt rồi. Thầy Lý, thầy theo tôi lên văn phòng, chúng ta nói chuyện một lát đi." Bàng Quang Huy thấy Lí Khoái Lai cũng hết tiết rồi, muốn cùng với anh thảo luận một chút về việc giảng dạy ở trường.

    "Hiệu phó Bàng, hai người nói chuyện gì vậy? Tôi có thể tham gia cùng được không?" Ngô Đại Bàng cảnh giác hỏi.

    Nghe nói học kỳ này, nhà trường sẽ đề bạt một giáo viên lên làm phó chủ nhiệm phòng giáo vụ, hắn bây giờ chính là rơi vào tình thế bắt buộc.

    "Chúng tôi nói chuyện liên quan đến khoa ngữ văn." Bàng Quang Huy vẫy tay với Ngô Đại Bàng, sau đó quay đầu gọi Lí Khoái Lai đi với ông.

    Mã Chí Phong thấy cả hai người đều rời đi, liền đến bên cạnh Chu Thành Thắng. "Lớp trưởng, cuối tuần này, chúng ta tổ chức một buổi ngoại khóa đi câu cá cho cả lớp đi."

    "Được, để tôi hỏi thử ý kiến mọi người thế nào, nếu có hơn mười người đồng ý thì chúng ta đi."

    Chu Thành Thắng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng nên tổ chức một hoạt động nhỏ trong lớp, có thể tăng cường tình đoàn kết giữa mọi người, hơn nữa cũng khiến lớp trưởng như cậu trở nên uy tín hơn trong lớp.

    Các loại hoạt động nhỏ do học sinh tự tổ chức như vầy, đều là bọn họ tự đi chơi với nhau, không cần phải nói lại với giáo viên, cũng không cần giáo viên tham dự.

    Vì thế, Chu Thành Thắng đến chỗ bí thư chi đoàn Vi Tú Cầm: "Vi Tú Cầm, thứ bảy tuần này lớp chúng mình đi câu cá ở sông Bán Tinh đi, bà thấy thế nào?"

    "Mới vừa khai giảng đã đi chơi rồi, như vậy có vẻ không được hay lắm!"

    Vi Tú Cầm do dự một lát, "Hay là mấy người các cậu đi đi, tôi ở nhà xem chương trình ca nhạc."

    Vi Tú Cầm rất thích ca hát, cha mẹ làm việc ở trấn, lớn lên lại xinh đẹp, cho nên được các bạn nam trong lớp ưu ái bầu làm bí thư chi đoàn.

    Lúc này, Mã Chí Phong đi tới thuyết phục: "Vi Tú Cầm, bí thư đoàn như cậu không đi, tụi tui đi thì có ý nghĩa gì cơ chứ."

    "Đúng vậy, ngày nào chúng ta cũng đã học hành rất mệt rồi, thứ bảy này đi chơi thả lỏng một tí đi, cậu cũng có thể mang theo máy ghi âm ở nhà phát mấy bài hát lưu hành hiện nay cho mọi người nghe." Chu Thành Thắng tiếp lời.

    Cậu biết Vi Tú Cầm một lòng muốn trở thành ngôi sao ca nhạc, vô cùng thích học tiết âm nhạc.

    Vào bữa liên hoan hồi lớp mười, cô đã vô cùng tích cực chuẩn bị các tiết mục cho bữa tối hôm đó.

    "Được rồi, tôi đi. Lớp trưởng, cậu xác nhận lại sĩ số đi." Vi Tú Cầm gật gật đầu.

    Thấy Vi Tú Cầm đồng ý, Mã Chí Phong trên mặt đầy hào hứng nở nụ cười.

    Sau giờ học buổi trưa, Mã Chí Đông cùng Mã Chí Phong đạp xe về nhà, vừa đi vừa nói chuyện: "Phong ca, thứ bảy em có thể không đến sông Bán Tinh được không? Ba em bắt em ra đồng hôm đó rồi."

    "Không được, tụi mày nhất định phải đi, nếu không Vi Tú Cầm cũng sẽ rút lui giữa đường." Mã Chí Phong kêu lên.

    "Phong ca, anh đừng nghĩ nhiều quá, Vi Tú Cầm đó có nhà trong trấn cuộc sống cũng rất tốt, những người từ nông thôn lên như chúng ta bì không lại được, cậu ấy cũng sẽ không để ý gì đến anh đâu." Mã Chí Đông hết mực khuyên bảo.

    "Mày đừng có ăn nói lung tung." Mã Chí Phong thẹn quá hóa giận kêu lên, "Nếu mày còn nói như thế một lần nữa, thì đừng có huynh đệ gì với tao hết."

    * * *

    Lúc Lí Khoái Lai về ký túc xá thì gặp Bành An Thâm lớp mình đang ủ rủ dắt xe đạp ra khỏi cổng trường, không khỏi tò mò: "An Thâm, em làm sao vậy?"

    Bành An Thâm này là một nam sinh có dáng người nhỏ nhất trong lớp nên thường bị mấy đứa nghịch ngợm bắt nạt.

    Mặc dù vậy Bành An Thâm năm đó đã thi đỗ vào đại học, sau này trở thành nhân viên máy tính cấp cao của tập đoàn Tencent.

    Nhưng cậu khá ít nói, không thích xã giao với người khác, sau khi tốt nghiệp cũng không không kết giao thêm bạn mới, cho nên Lí Khoái Lai mãi vẫn không tìm được cách để nói chuyện với cậu.

    Có thể nói học sinh tốt nhất của lớp 4 năm đó chính là Bành An Thâm này.

    Nhưng cũng bởi vì cậu cứ bị các bạn học ở trường bắt nạt miết, cho nên trong lòng cũng hình thành nỗi oán hận sâu sắc, mà sau này vẫn luôn canh cánh trong lòng, không chịu quay về thăm trường dù chỉ một lần.

    Hiện tại tiểu học ở đây tầm khoảng 7 tuổi, cho nên học sinh trong lớp bình thường sẽ là 15 tuổi.

    Tuy nhiên lớp anh có hai trường hợp đặc biệt, Mã Chí Phong 16 tuổi và Bành An Thâm chỉ mới 14 tuổi.

    "Em, em không có ạ." Bành An Thâm ấp úng lắc đầu nói.

    "Em không cần sợ, cứ nói với thầy, có phải là có bạn bắt nạt em không?" Lí Khoái Lai tiếp tục hỏi tới.

    "Thật sự không có ạ, em phải về nhà ăn trưa đây." Bành An Thâm luống cuống dắt xe rời đi.

    Lí Khoái Lai biết chắc chắn là có vấn đề, nhưng Bành An Thâm đi rồi, chỉ đành chiều đến lại hỏi tiếp vậy.

    Về đến ký túc xá, một mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn từ ký túc xá bên cạnh của Tống Hiểu Phương thoảng qua.

    Làm giáo viên khoa thứ thật là tốt, có thể về sớm nấu cơm ăn.

    Tống Hiểu Phương ở trong bếp nghe được Lí Khoái Lai đã trở về, liền tắt bếp, đi ra ngoài nói: "Thầy Lý, kỷ luật của lớp anh rất kém. Anh phải quản chúng nó đi chứ."

    "Thật xin lỗi cô, để chiều nay tôi xuống nhắc nhở bọn chúng." Lí Khoái Lai liền xin lỗi.

    Xem ra tiết âm nhạc tuần tới anh phải đến giám sát lớp rồi.

    Bởi vì sơ trung mỗi tuần chỉ có một tiết âm nhạc, sáng nay, Tống Hiểu Phương đã dạy một tiết ở lớp anh rồi, cho nên phải đến tuần sau mới có tiết tiếp theo.

    "Anh cũng không cần nói xin lỗi, dù sao lớp anh cũng được nhà trường công nhận là lớp có kỷ luật kém nhất mà, tôi cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được." Tống Hiểu Phương muốn xoa dịu bầu không khí giữa hai người, an ủi Lí Khoái Lai một chút.

    Nhưng Lí Khoái Lai lại hiểu rằng cô coi thường lớp 4 bọn họ, có chút tức giận nói: "Cô Tống, kỷ luật lớp chúng tôi mấy ngày nay cũng có thể coi là tạm được, cô đừng coi thường đám học sinh đó như vậy có được không hả?"

    Nói xong, Lí Khoái Lai xoay người đi vào bếp nấu ăn.

    "Anh.." Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai nói chuyện với cô như vậy, tức không nói nên lời.

    Ở cái trường trung học Lĩnh Thủy này cô chính là một tiểu công chúa xinh đẹp và kiêu ngạo đó!
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  3. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 12: Hoạt động nhỏ của lớp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Văn phòng hiệu trưởng.

    Bặc Vĩ Quang tức giận đập bàn: "Không được, Lí Khoái Lai là cái thứ gì mà vừa mới vào trường chúng ta đã đòi giành lấy vị trí giáo viên ưu tú của Bặc Lệ Quyên để tham gia cuộc thi chứ?"

    "Hiệu trưởng, thầy Lý thật sự rất giỏi, nên để cậu ta tham gia cuộc thi giảng dạy cấp huyện lần này." Bàng Quang Huy khuyên nhủ.

    "Tôi nói không được thì chính là không được, cứ quyết định như vậy đi." Bặc Vĩ Quang phất tay xua Bàng Quang Huy ra ngoài.

    * * *

    Tiết đầu tiên vào buổi chiều của lớp 4 là Ngữ văn, khi chuông chuẩn bị vang lên, Lí Khoái Lai đã đứng ở bục giảng để nói về vấn đề kỷ luật rồi.

    "Các em, hiện tại ở lớp chúng ta không có hiện tượng vắng học, điều này rất tốt. Tuy nhiên, về mặt kỷ luật vẫn cần phải tăng cường hơn nữa. Mã Chí Phong, sáng nay giáo viên môn âm nhạc bảo với tôi các em hay nói chuyện trong giờ học, chẳng lẽ các em không thể tiết chế một chút được à?

    Lí Khoái Lai gằn giọng nói từng chữ, càng nói càng tức giận.

    Mã Chí Phong này dạy mãi mà không sửa, buổi sáng mới hứa sẽ học hành đàng hoàng, đến chiều liền như gió thoảng bên tai mà quên sạch sẽ.

    Ông nội cậu cũng không quản nổi cậu, chuyện này có chút đau đầu rồi đây.

    Tan học, Lí Khoái Lai gọi Bành An Thâm ra ngoài nói chuyện, mà bất kể anh có hỏi gì, Bành An Thâm cũng đều trả lời là không có chuyện gì cả.

    Mã Chí Phong tâm tình có chút không tốt, nằm sấp trên bàn ngủ.

    Trước đây, cậu cũng thường quen thói ngủ trong lớp, nhưng hiện tại Lí Khoái Lai thường xuyên đi tuần tra ngang lớp, cho nên cậu dù buồn ngủ cũng ngủ không được.

    " Mã Chí Phong, cậu có thể chú ý đến kỷ luật của lớp một chút được không hả? "Vi Tú Cầm bực tức đến cạnh Mã Chí Phong nói.

    " Tôi.. "Mã Chí Phong cũng không biết tại sao khi cậu nói chuyện riêng với một mình Vi Tú Cầm liền có chút căng thẳng.

    " Hừm, nếu như cậu còn tiếp tục nói chuyện trong lớp như vậy thì thứ bảy này không cần phải đến sông Bán Tinh nữa đâu. "Vi Tú Cầm tức giận bỏ đi.

    Thân là bí thư chi đoàn của lớp, Vi Tú Cầm thấy bộ dạng tức giận vừa rồi Lí Khoái Lai, trong lòng có chút khó chịu, chỉ biết đem hết sự tức giận trút lên người Mã Chí Phong.

    Bị Vi Tú Cầm mắng như vậy, Mã Chí Phong tự nhiên thấy vô cùng bí bách, khó chịu.

    Trong giờ học không được ngủ, nếu như không thể nói chuyện một chút sẽ càng dễ buồn ngủ hơn.

    Nhưng cũng bởi vì sợ bị thầy giáo trực nhật kiểm tra phát hiện, sẽ trừ lớp một điểm song ưu cho mỗi lần vi phạm của mỗi học sinh, cho nên cậu làm vậy cũng là vì muốn tốt cho lớp mà thôi.

    Dù sao nói chuyện trong lớp, giáo viên trực nhật cũng không bắt được.

    Một khi phát hiện giáo viên trực nhật đi qua, bọn họ sớm đã im lặng rồi.

    Cậu ta như vậy cũng là vì suy nghĩ cho điểm song ưu của lớp, Lí Khoái Lai sao có thể nói cậu như vậy chứ?

    Vốn dĩ Mã Chí Phong đang có ấn tượng tốt với Lí Khoái Lai, nhưng bây giờ trong lòng lại cảm thấy có chút oán giận, bao nhiêu sự tốt đẹp đều biến mất cả rồi.

    * * *

    Buổi tối, có người tới gõ cửa nhà Bặc Vĩ Quang.

    Vừa mở cửa ra ông liên nhìn thấy Ngô Đại Bàng đang đứng ngoài cửa, trên mặt nở nụ cười tươi rói, giọng nói có hơi lớn:" Ha ha, hiệu trưởng, tôi đến biếu thầy món quà đây! "

    " Cậu kêu lớn tiếng như thế làm gì hả? Mau vào trong đi. "

    Bặc Vĩ Quang sợ giáo viên ở phòng đối diện nghe được, vội vàng kéo Ngô Đại Bàng vào trong, rồi đóng cửa lại.

    * * *

    Sáng thứ bảy, mặt trời chói chang, một bộ phận học sinh lớp 4 năm hai tập trung tại cổng nhà máy đường Lĩnh Thủy.

    Lần này đăng ký đi sông Bán Tinh câu cá có tổng cộng 22 học sinh, 12 nam, 10 nữ, mỗi người nộp 10 tệ, do Chu Thành Thắng thu giữ và chịu trách nhiệm mua một chút đồ ăn vặt và mấy thứ linh tinh khác cho lớp.

    Chín giờ tập trung, mọi người đều đạp xe đến.

    Mã Chí Phong không đi xe đạp, mà ngồi trên yên sau của Mã Chí Đông, mới 8h30 đã lo lắng đứng đợi ở cổng nhà máy đường chờ mọi người rồi.

    " Phong ca, em đã nói là mình tới sớm quá rồi mà, anh xem, chỉ có mỗi hai chúng ta đứng đợi ở đây. "

    Lúc đó, Mã Chí Phong đã đến nhà Mã Chí Đông từ rất sớm giục cậu, hại cậu còn chưa kịp ăn sáng đã phải vội đạp đến đây rồi.

    Càng tệ hơn nữa chính là Mã Chí Phong còn ngồi phía sau xe của cậu, kiên quyết từ chối không chịu giúp cậu đạp.

    Tên Mã Chí Phong này thân thể vô cùng rắn chắc, khỏe mạnh, giống một tên tiểu đại nhân nặng đến đáng sợ, cậu phải mất rất nhiều sức mới có thể đèo tên này tới cổng nhà máy đường được.

    " Chúng ta phải tự giác một chút, sớm muộn gì chẳng phải đến, chi bằng đến sớm một chút, đừng để người khác phải đợi. "Mã Chí Phong liếc mắt trừng Mã Chí Đông một cái.

    " Vậy anh đổi chỗ cho em đi, em mệt lắm rồi. "Mã Chí Đông lau mồ hôi trên mặt.

    Các thành phố ven biển phía nam những tháng này nóng vô cùng, khiến cho cơ thể người ta lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi khắp người.

    " Chân của tao hôm nay bị đau rồi. "Mã Chí Phong lắc đầu.

    Mã Chí Đông thở dài nói:" Tiếc là lớp phó học tập Trần Tuyết Linh không rảnh để tham gia, nếu không thì hai hoa khôi của lớp chúng ta đều cùng đến rồi. "

    Trần Tuyết Linh nhà ở nông thôn lại có ba đứa em, cho nên gia đình cô thường xuyên gặp khó khăn về tài chính.

    Cô ấy lại là chị cả, một khi tan học là chạy ngay về nhà để làm việc kiếm sống.

    Hơn nữa hoạt động lần này cần phải nộp 10 tệ, cô ấy lấy đâu ra tiền được cơ chứ.

    " Chí Đông, mày cảm thấy Vi Tú Cầm hay Trần Tuyết Linh mới là người xinh đẹp nhất. "Mã Chí Phong đột nhiên hỏi.

    " Đương nhiên là Trần Tuyết Linh rồi. "Mã Chí Đông không chút suy nghĩ mà đáp lại ngay.

    Tuy rằng Trần Tuyết Linh và Vi Tú Cầm đều xinh đẹp, nhưng thành tích học tập của Trần Tuyết Linh rất tốt, lần nào kiểm tra cô cũng đứng nhất lớp.

    Trong mắt bọn họ, thành tích tốt cũng có thể xem là một điểm cộng cho sự xinh đẹp.

    Đây cũng là lý do Mã Chí Đông cảm thấy đáng tiếc khi mà Trần Tuyết Linh không đi.

    " Mày thì biết cái gì? "Mã Chí Phong tức giận đấm vào cánh tay của Mã Chí Đông, khiến cậu cắn răng mà kêu đau.

    Cách chỗ bán sỉ không xa, Chu Thành Thắng mua 22 chai sữa, 22 túi bánh mì và một đống đồ ăn vặt." Ông chủ, chỗ này bao nhiêu tiền. "

    " Không phải tôi đã nói rồi sao? 220 tệ, ngoại trừ sữa và bánh mì là cố định, còn lại toàn là đồ ăn vặt. Cho nên, tổng cộng là 220 tệ. "Ông chủ trả lời.

    " Ông chủ, ông xem tôi đã mua nhiều đồ như vậy, có thể tính tôi 200 tệ thôi được không? "Chu Thành Thắng trả giá, trong đầu thầm nghĩ, mình bày ra cho lớp hoạt động như này, bản thân không cần phải ra tiền, còn có thể kiếm được thêm được 10 tệ, cảm giác quả thực không tồi.

    " Này cậu, chúng tôi cũng chỉ là một tiểu thương, vừa rồi cậu cứ mặc cả với tôi, tôi tính cho cậu giá sỉ rồi, không thể rẻ hơn được nữa đâu. "Ông chủ vẻ mặt khổ não.

    Chu Thành Thắng lại nói thêm vài câu với ông chủ, thấy không thể rẻ hơn được nữa, chỉ đành nói:" Như vầy đi, tôi trả ông 200 tệ, ông lấy lại ít đồ ăn vặt đi. "

    Ông chủ thấy vậy, chỉ đành nhận lấy 200 tệ, rồi lấy ra một vài món đồ ăn vặt trong cái túi lớn đó ra lại.

    Chu Thành Thắng lại hỏi xin ông chủ một cái thùng các tông lớn, gói hết mọi thứ vào trong, cột vào sau xe, rồi phi thẳng đến cổng nhà máy đường.

    Mặc dù nói là tập trung lúc chín giờ, nhưng chín giờ kém mười toàn bộ 22 người tham gia đều đã có mặt đầy đủ.

    Thấy mọi người đã đến đủ, Chu Thành Thắng lớn tiếng hô:" Chúng ta xuất phát thôi. "

    Có vài nam sinh đầy hứng khởi mà phóng xe lao về phía trước, Mã Chí Phong nhìn qua Vi Tú Cầm ở bên phải cười nói:" Vi Tú Cầm, cậu đạp xe có mệt không? Hay là để tôi đèo cậu đi. "

    Vi Tú Cầm hôm nay thật đẹp, trên đầu đội cái mũ hình tròn màu hồng, mặc một chiếc váy dài cũng màu hồng, vô cùng phù hợp với cô, khiến mắt ai cũng sáng lên khi thấy cô tới.

    " Phong ca, không phải vừa nãy anh nói với em là chân bị đau sao? "Mã Chí Đông lo lắng.

    Phong ca như vậy là không được rồi, đến sức khỏe của bản thân cũng không thèm để tâm nữa rồi.

    " Tao, chân tao vừa rồi hơi đau một xíu, bây giờ không sao nữa rồi. "Mã Chí Phong oán hận trừng mắt với Mã Chí Đông.

    " Cám ơn, không cần đâu, tôi không mệt. "Vi Tú Cầm vừa đạp xe, vừa ngân nga hát tựa như chim sơn ca đang ríu rít vậy.

    Mã Chí Phong thấy bóng dáng rời đi của Vi Tú Cầm, tức giận mắng Mã Chí Đông." Mày không nói, cũng không có ai nghĩ mày câm đâu. "

    " Em chỉ là lo cho anh thôi mà, anh có cần phải tức giận đến thế không? "Mã Chí Đông thì thầm," Phong ca, em mệt rồi, anh chở em đi. "

    " Chân tao bây giờ lại đau rồi. "Mã Chí Phong cả giận nói.

    Mã Chí Đông thấy thế, chỉ đành phải gắng sức đạp xe chở Mã Chí Phong nặng trịch ở phía sau.

    Mã Chí Phong ở phía sau giận dữ kêu to:" Chí Đông, mày đạp nhanh lên đi, để còn đuổi kịp Vi Tú Cầm nữa. "

    " Xe chúng ta có tới hai người, trong khi xe người ta chỉ có mỗi một người thôi. "Mã Chí Đông bất lực nói.

    Cậu còn chẳng ngồi được trên yên mà đứng hẳn dậy để có lực đạp mạnh hơn.

    Thoáng chốc, đầu xe hướng về cái mương bên phải đường quốc lộ rẽ qua.

    " Không ổn rồi."Mã Chí Phong nhanh chóng nhảy xuống xe.

    Nhưng Mã Chí Đông lại không gặp may như vậy, trực tiếp lao thẳng xuống mương bên đường.

    Khi Mã Chí Đông dắt xe đạp lên lại đường quốc lộ, trên đầu vẫn còn một ít cỏ cây..
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười 2021
  4. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 13: Phải làm sao đây?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sông Bán Tinh nằm ở phía tây của thị trấn Lĩnh Thủy, có hai cái sừng nhô lên tạo hình dạng giống hai nửa vì sao, cho nên mới được gọi là Bán Tinh.

    Khi đến nơi, Mã Chí Đông mệt đến kiệt sức ngồi bên bờ sông thở hổn hển, xe đạp cũng bị cậu thả cho rơi trên mặt đất luôn.

    Cậu vừa mệt vừa đói không thèm để ý đến đám bạn cùng lớp đang chơi đùa ở bên kia, từ trên bãi cỏ bò dậy chạy qua chỗ xe đạp của Chu Thành Thắng, tìm đồ ăn lót dạ.

    Lúc Mã Chí Đông vừa nhìn thấy bánh mì bên trong thùng giấy, hai mắt liền sáng lên, đưa tay lấy ngay một túi bánh mì ra.

    Chu Thành Thắng tức giận đập vào tay Mã Chí Đông một cái, túi bánh mì trong tay liền rơi lại vào bên trong thùng: "Mã Chí Đông, cậu vội cái gì? Một lát nữa mọi người chơi xong mới bắt đầu ăn bánh uống sữa."

    "Lớp trưởng, tôi đói rồi, có thể ăn bánh mì trước được không?" Mã Chí Đông xoa cái bụng đang kêu "ọt, ọt.." của mình, mặt mày ủ rủ nói.

    "Cậu vội cái gì không biết nữa? Lát nữa cũng sẽ có phần cho cậu thôi, mà hình như cậu còn chưa ăn sáng à?" Chu Thành Thắng tức giận liếc nhìn Mã Chí Đông.

    Đột nhiên, Chu Thành Thắng chợt lóe lên một ý nghĩ.

    Đồ ăn vặt cậu mua lần này ít hơn 20 tệ so với dự tính ban đầu, hay là cho Mã Chí Đông ăn trước một ít. Đến lúc có người thắc mắc tại sao đồ ăn có vẻ ít, cậu liền có thể đem hết mọi việc úp lên đầu Mã Chí Đông.

    "Vì để chia đều cho mọi người, tôi chỉ đưa cậu ít đồ ăn vặt trước thôi." Chu Thành Thắng bốc lấy ít đồ ăn vặt đưa cho Mã Chí Đông sau đó liền rời đi.

    "Tôi thật sự vẫn chưa ăn sáng mà." dù sao cũng là đồ ăn, Mã Chí Đông đương nhiên sẽ không từ chối.

    Nhưng chừng này cũng ít quá rồi, Mã Chí Đông nuốt một cái liền hết sạch, lại quay qua tìm Chu Thành Thắng thì bị cậu nổi trận lôi đình mắng.

    Trong đám học sinh đang chơi bài, Chu Thành Thắng cười nói với bọn họ: "Mã Chí Đông kia cũng thật là, giống như một tên quỷ đói đầu thai vậy, vừa nãy đã ăn không ít đồ ăn vặt của chúng ta, tôi nghĩ là cậu ta vì để tiết kiệm tiền nên hôm nay đã cố ý không ăn sáng mà đến ăn đồ chúng ta mua đó."

    "Lớp trưởng, tôi nào có ăn nhiều đến vậy, cậu đừng có nói xấu tôi như thế chứ." Mã Chí Đông cả giận nói.

    Chu Thành Thắng không ngờ là Mã Chí Đông sẽ lại tìm tới đây, chỉ đành ngượng ngùng nói vài câu úp úp mở mở rồi chạy đi chỗ khác.

    * * *

    Đám Mã Chí Phong đã chuẩn bị dụng cụ đi câu đầy đủ, chỉ cần đặt mồi vào lưỡi câu rồi cứ thế mà ngồi chờ cá cắn câu thôi.

    Còn Vi Tú Cầm mang theo máy ghi âm đến, sau khi lắp pin xong liền bật lên những bản nhạc đang thịnh hành lên cho mọi người nghe.

    Mã Chí Đông đi tới, thì thầm nói: "Bật nhạc lớn tiếng như thế, không biết còn con cá nào dám bén mảng tới nữa không?"

    Mã Chí Phong hoàn toàn không để ý điều này, quay đầu cười nói với Vi Tú Cầm: "Cậu hát một bài cho mọi người nghe đi."

    "Đang câu cá mà hát cái gì? Bộ cậu không sợ dọa cho cá chạy mất à?" Mã Chí Đông lại to tiếng hơn một chút.

    Sắc mặt của Vi Tú Cầm có chút thay đổi, ngượng ngùng nói: "Tôi vẫn là không nên hát thì hơn."

    "Mã Chí Đông, mày không nói không ai nghĩ mày câm đâu."

    Mã Chí Phong tức giận nhảy dựng lên: "Mày chả biết gì cả, Vi Tú Cầm hát hay như vậy, đám cá đó sao có thể bị dọa cho chạy đi được chứ?"

    Tuy rằng lời này của Mã Chí Phong có chút giả tạo, nhưng Vi Tú Cầm nghe được trong lòng cũng thầm vui vẻ trở lại.

    So với học tập cô thích ca hát hơn nhiều, chỉ tiếc là cha mẹ không chịu cho cô đi học về âm nhạc.

    "Đúng rồi, mày mau đi lấy chút đồ đến đây ăn coi." Mã Chí Phong lại sai Mã Chí Đông.

    Hai mắt của Mã Chí Đông liền sáng lên, cái này này được nè.

    Có Mã Chí Phong lên tiếng, Chu Thành Thắng không dám không đưa đồ ăn cho cậu.

    Mã Chí Đông liền chạy đi, Mã Chí Phong hỏi: "Vi Tú Cầm, cậu cứ hát bài ruột [Trong gió có đám mây mưa] của cậu đi."

    "Tôi có rất nhiều bài ruột." Vi Tú Cầm có chút không vui.

    Nghe lời này của Mã Chí Phong, cứ như thể là bản thân cô chỉ hát được mỗi bài kia vậy.

    "Cái này tôi biết, nhưng tôi thích nghe cậu hát bài đó nhất." Mã Chí Phong nhận ra hình như mình lỡ lời rồi, liền lấp liếm.

    "Vậy thì được, tôi hát bài này trước." Vi Tú Cầm gật đầu, lấy từ trong túi ra một hộp băng đệm gắn vào máy rồi đứng lên.

    Trong gió có đám mây làm từ mưa

    Đám mây ấy làm từ cơn mưa

    Trong trái tim của mây thì mưa là tất cả.

    (bài hát này đã có trên youtube và có tới hai phiên bản, mình để link đây bạn nào thích thì vào nghe nhé: Link, Link )

    Khi tiếng ca vang lên, đám học sinh đang nói chuyện, đánh bài, câu cá đều ngừng lại, im lặng mà nghe Vi Tú Cầm ca hát.

    Cho dù là Mã Chí Đông đang rất đói, sau khi lấy được đồ ăn cũng không ăn ngay mà đứng yên tại chỗ để nghe tiếng ca được cất lên kia.

    Lúc câu hát cuối cùng vừa dứt, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

    Mã Chí Phong điên cuồng vỗ đến mức cả hai bàn tay đều đỏ ửng. "Vi Tú Cầm, cậu hát thêm bài nữa đi."

    "Cái này có vẻ không hay lắm, phải để các bạn khác hát nữa chứ."

    Vi Tú Cầm kêu gọi các bạn khác lên hát, nhưng sau khi cô hát ca khúc đó thì làm gì còn ai dám lên hát nữa chứ? "

    Vi Tú Cầm quả không hổ là bí thư chi đoàn, thấy mọi người không dám lên hát, liền bắt nhịp cho cả lớp cùng nhau hát.

    Khi tiếng nhạc lại vang lên, mọi thanh âm của thanh xuân từ mọi người đều đồng thanh cất lên.

    Hết bài này đến bài khác, phát hết cả các bài trong cuốn băng rồi mà mọi người dường như vẫn chưa muốn dừng lại.

    " Được rồi, các cậu đi câu cá đi. "Vi Tú Cầm thấy mọi người hát theo cô lâu như vậy rồi, trong lòng có hơi áy náy.

    " Được, chúng ta vừa ăn vừa câu cá. "

    Lúc này, Mã Chí Phong mới nhớ ra mình đã nhờ Mã Chí Đông đi lấy đồ ăn, nhưng tên này đến giờ vẫn chưa quay lại," Mã Chí Đông, mày chết ở đâu rồi hả, sao còn không mau mang đồ ăn về đây. "

    Mã Chí Đông ở bên kia vội vàng kêu lên:" Em muốn lấy sữa và bánh mì, nhưng lớp trưởng không cho em lấy. "

    " Vừa nãy vẫn còn quá sớm, bây giờ thì có thể lấy được rồi. "Chu Thành Thắng thấy mọi người cũng đã chơi hơn một giờ, có thể lấy bánh mì và sữa đưa cho họ ăn được rồi.

    Đối với đồ ăn vặt, mọi người sớm đã ăn không ít.

    Bởi vì vừa nãy ngoài Mã Chí Đông ra, các bạn khác đều đã ăn sáng, nên lúc bắt đầu cũng không có ai vội ăn cả.

    Mã Chí Đông liền vui vẻ chạy qua lấy bánh mì, xé một gói mà ăn lấy ăn để.

    " Mã Chí Đông, đồ ăn của tụi tao đâu. "Mã Chí Phong thấy Mã Chí Đông vẫn chưa mang đồ ăn về, không đợi được mà lại kêu lên.

    " Đến đây, đến đây. "Mã Chí Đông miệng nhồi đầy bánh mì, giọng nói cũng trở nên không rõ ràng.

    Mã Chí Đông đem bánh mì, sữa và đồ ăn vặt đặt cạnh chỗ của Mã Chí Phong, bản thân lại ở phía sau tiếp tục ăn.

    Nắng lên có hơi gắt, Vi Tú Cầm nhanh chóng đội chiếc mũ che nắng màu hồng phấn của mình lên.

    " Vi Tú Cầm, cái mũ này của cậu trông đẹp thật đấy. "Mã Chí Phong thẳng thắn nói.

    " Chiếc mũ này là mẹ tôi mua được trong một chuyến công tác trên thành phố đó. "Vi Tú Cầm đắc ý nói.

    Loại mũ đẹp như vầy, cho dù là lên huyện cũng chưa chắc có thể mua được đâu.

    Đột nhiên, có cơn gió lớn thổi qua. Gió mạnh đến mức những hộp sữa ở trên cỏ cũng bay lên.

    Chiếc mũ che nắng của Vi Tú Cầm không được buộc chặt cũng bị gió thổi bay về phía sông Bán Tinh ở trước mặt.

    " Mũ của tôi. "Vi Tú Cầm vội vàng đến mức luống cuống cả tay chân mà hét lên.

    Đây là cái mũ yêu thích nhất của cô, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

    Chiếc mũ rơi trên mặt sông, đang dần chìm xuống.

    " Phải làm sao đây hả Mã Chí Phong. "Hai mắt Vi Tú Cầm rưng rưng.

    " Vi Tú Cầm, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu lấy mũ về cho cậu."Mã Chí Phong thấy bộ dạng thương tâm của Vi Tú Cầm, liền cảm thấy khó chịu trong lòng, vội vàng đứng lên.
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười 2021
  5. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 14: Đuối nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mã Chí Phong quay đầu hét lớn: "Mã Chí Đông, mày mau nhảy xuống sông, đem mũ vớt lên cho tao."

    "Phong ca, bụng em vẫn còn hơi đói, lại không mang theo quần bơi.." Mã Chí Đông vẻ mặt đau khổ, "Không lẽ anh muốn em cứ vậy mà nhảy thẳng xuống nước luôn à?"

    "Ừ, cứ nhảy thẳng xuống nước vớt lên." Mã Chí Phong thấy chiếc mũ đang dần chìm xuống, bên cạnh còn có Vi Tú Cầm đang lo lắng sốt ruột cả lên.

    Mã Chí Đông kêu lên: "Nhưng em vẫn còn đang mặc quần áo mà."

    "Mã Chí Đông, mày có ý gì thế hả? Muốn cởi sạch quần áo à?" Mã Chí Phong tức giận trừng Mã Chí Đông.

    "Nhưng nếu bây giờ em nhảy thẳng xuống nước thì quần áo sẽ bị ướt mất."

    Mã Chí Phong đứng lên mắng: "Bây giờ nắng gắt như vậy, mày phơi một xíu sẽ khô thôi. Mau nhảy xuống đi, không tao sẽ đá mày xuống bây giờ."

    Thấy vẻ mặt hung dữ của Mã Chí Phong, Mã Chí Đông chỉ có thể miễn cưỡng bỏ nửa miếng bánh mì đang ăn dở trên thảm cỏ, sau đó "Bùm" một tiếng nhảy xuống sông.

    Kỹ thuật bơi lội của Mã Chí Đông không tệ, chỉ một lát là đã có thể bơi tới chỗ chiếc mũ.

    Cậu ta bổ nhào về phía trước, tay phải duỗi ra liền bắt được cái mũ rồi.

    "Mã Chí Đông, cậu giỏi quá." Vi Tú Cầm thấy cảnh này liền nhảy cẫng lên sung sướng.

    Mã Chí Phong kêu lên: "Chí Đông, cậu quăng mũ lên bờ trước đi." cậu có chút hối hận, sớm biết vậy cậu đã đích thân nhảy xuống sông cho rồi.

    Mã Chí Đông gật gật đầu, dùng sức ném, chiếc mũ cũng theo đó bay lên bở. "

    Tuy rằng chỗ cậu cách bờ chỉ vài mét, nhưng Mã Chí Đông đã dùng toàn lực để quăng chiếc mũ vào bở.

    " Wow. "Các học sinh khác đều vỗ tay tán thưởng Mã Chí Đông.

    Lúc Mã Chí Đông đang đắc ý, đột nhiên chân bị chuột rút.

    " Cứu.. "lúc Mã Chí Đông vừa lớn tiếng gọi, nước sông đã tràn vào khắp miệng của cậu.

    Mã Chí Đông cứ thế một lúc rồi từ từ chìm xuống.

    Có học sinh phát hiện ra tình trạng của Mã Chí Đông, kêu lên:" Không ổn rồi, Mã Chí Đông hình như bị đuối nước rồi. "

    " Đuối nước? Sao có thể chứ, kỹ năng bơi của cậu ta tốt vậy cơ mà. "

    Mã Chí Phong vừa nói vừa ngoảnh đầu qua, chỉ thấy một bàn tay yếu ớt đang động đậy trên sông.

    Chỉ trong chốc lát, dưới sông chỉ còn mỗi nước chảy, không còn thấy cái gì khác nữa.

    Chu Thành Thắng ở bên kia phát hiện đã xảy ra chuyện, sợ tới tái cả mặt đi.

    Kỹ năng bơi của cậu chỉ ở mức trung bình, sông Bán Tinh này sâu hơn hai mét, để cậu bơi ở dưới một chút còn có thể, nhưng kêu cậu nhảy xuống cứu người thì chẳng khác nào lấy bánh bao đánh chó, một đi không trở lại.

    Chính trong tiếng thét chói tai của đám học sinh, Mã Chí Phong bất ngờ lao thẳng xuống sông, nước bắn tung tóe, khiến mọi người trong lòng lóe lên một tia hy vọng.

    Mã Chí Phong lòng như lửa đốt, chính cậu đã kêu Mã Chí Đông nhảy xuống sông lấy mũ.

    Nếu như Mã Chí Đông xảy ra chuyện gì không may, cậu cả đời này cũng không thể tha thứ cho chính mình.

    Mã Chí Phong liều mạng bơi đến chỗ Mã Chí Đông chìm xuống khi nãy, tốc độ vô cùng nhanh, bơi tới nơi thì lặn xuống luôn.

    Nhưng Mã Chí Phong đã tìm ở khu vực gần đó khá lâu vẫn không nhìn thấy Mã Chí Đông đâu.

    Khi Mã Chí Phong lại nổi lên trên mặt nước, Vi Tú Cầm hét lớn:" Mã Chí Phong, cậu không tìm được Mã Chí Đông à? "

    Vi Tú Cầm lúc này cũng thấy áy náy, nếu như không phải Mã Chí Đông giúp cô xuống sông lấy mũ, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

    " Không biết cậu ta đi đâu rồi? "Mã Chí Phong lau nước trên mặt, tuyệt vọng kêt lên.

    Cậu trước đây từng học qua kiến thức sơ cứu cho người đuối nước khi bơi trong môn thể dục, nếu như không nhanh tìm ra Mã Chí Đông thì có lẽ sẽ không còn cứu chữa kịp nữa.

    Mã Chí Phong lo đến mức hai mắt đỏ hoe, tuy là đang ở trong nước nhưng trên trán vẫn đầy những giọt mồ hôi.

    " Nước chảy xuống dưới, có khi nào là ở hạ lưu không? "Chu Thành Thắng kêu lên.

    Trên người bọn họ không có điện thoại, giờ có liều mạng chạy qua trấn kêu người khác tới chắc chắn cũng sẽ không kịp.

    Một phút lại trôi qua, Mã Chí Phong vẫn chưa ngoi lên lại.

    Vi Tú Cầm hoang mang, luống cuống quay đầu hỏi Chu Thành Thắng:" Lớp trưởng, sao Mã Chí Phong vẫn chưa ngoi lên mặt nước nữa, có khi nào cậu ấy cũng xảy ra chuyện rồi không? "

    " Tôi cũng không biết nữa. "Chu Thành Thắng cũng hoảng sợ.

    Hoạt động lần này là cậu khơi mào tổ chức, nếu như thiệt mất hai mạng người, cậu biết phải giải thích như thế nào với nhà trường và phụ huynh của bọn họ đây?

    " Vừa rồi Mã Chí Phong rất nhanh đã ngoi lên mặt nước, lần này đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy đâu, tôi sợ là cậu ta thực sự đã gặp chuyện rồi. "Phía sau có người lo lắng nói.

    Ngay lúc mọi người đang xôn xao bàn luận, mặt sông phía xa xa dao động, Mã Chí Phong ngoi đầu lên khỏi mặt nước.

    " Mã Chí Phong, có tìm được Mã Chí Đông không? "Vi Tú Cầm hét lên.

    Mã Chí Phong lắc đầu nhìn chằm chằm vào hạ lưu sông.

    Vi Tú Cầm thấy Mã Chí Phong dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, lo lắng nói." Nếu cậu mệt rồi thì mau lên đây đi. "

    Nói xong, Vi Tú Cầm hỏi các nam sinh khác:" Các cậu biết bơi không? Xuống tìm Mã Chí Đông thử. "

    " Kỹ năng bơi của chúng tôi đều không tốt. "Chu Thành Thắng lắc đầu.

    Vi Tú Cầm không dám nhắc lại chủ đề này nữa, nếu như kỹ năng bơi không tốt, có thể chỉ khiến người khác bị liên lụy thêm mà thôi.

    Mã Chí Phong mặc kệ Vi Tú Cầm lại tiếp tục lặn xuống rồi. Chu Thành Thắng thấy mọi chuyện không ổn, kêu hai nam sinh quay về trấn tìm thêm người tới giúp.

    Mã Chí Phong hết lần này đến lần khác ngụp lặn trong nước, và cũng bơi ngày càng xa bờ.

    " Cậu, cậu ta có khi nào cũng sẽ gặp chuyện không? "Vi Tú Cầm nhìn chằm chằm Mã Chí Phong hỏi Chu Thành Thắng.

    " Tôi không biết. "Chu Thành Thắng lắc đầu.

    Tất cả những gì bọn họ có thể làm lúc này là trông chờ vào Mã Chí Phong bên này hoặc là chờ người trong trấn tới.

    Chỉ là Mã Chí Đông còn có thể đợi đến lúc đó không?

    Chính lúc mọi người lo đến mức không biết phải làm gì, Mã Chí Phong lại ngoi lên.

    Cậu lần này ngoi lên không khác gì lúc nãy nhưng phía còn kéo thêm một người.

    " A, kia là Mã Chí Đông. "Mọi người đều vui mừng reo hò.

    " Thật tốt quá. "

    " Mã Chí Phong giỏi quá. "

    Mã Chí Phong nắm lấy cánh tay Mã Chí Đông lôi vào bờ, Mã Chí Đông sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết là như nào rồi.

    Khi hai người bọn họ về tới bờ, đám Chu Thành Thắng ba chân bốn cẳng kéo Mã Chí Đông lên bãi cỏ.

    Vi Tú Cầm nhìn Mã Chí Đông nằm bất động, sợ hãi hỏi." Mã Chí Phong, Chí Đông có khi nào sẽ chết không? "

    " Để tôi ép hết nước trong bụng cậu ta ra đã. "Mã Chí Phong dùng sức ấn vào bụng của Mã Chí Đông.

    Một lát sau, miệng Mã Chí Đông phun ra nước.

    Mã Chí Phong thấy Mã Chí Đông vẫn chưa tỉnh, vội gọi:" Mã Chí Đông, mày mau tỉnh lại cho tao, tao hứa sau này sẽ không sai vặt mày nữa, mày mau tỉnh lại đi. "

    Mã Chí Phong tiếp tục ép xuống, hô hấp nhân tạo cho Mã Chí Đông.

    " Bọn họ.. "một vài nữ sinh thấy hai nam sinh này môi chạm môi liền vô cùng kinh ngạc, xì xào qua lại.

    " Đây là hô hấp nhân tạo, là để cứu Mã Chí Đông. "Vi Tú Cầm từng nghe qua phương pháp này, vội vàng giải thích với mọi người.

    Không lâu sau, Mã Chí Đông mở mắt, nhìn thấy Mã Chí Phong ngay trước mặt:" Phong, Phong, Phong ca, anh vậy mà lại hôn em? "

    " Mày nghĩ đi đâu vậy hả? Đây là hô hấp nhân tạo. "Mã Chí Phong thấy Mã Chí Đông tỉnh lại, những lo lắng vừa rồi liền dịu xuống.

    " Đây là nụ hôn đầu tiên của em đó. "Mã Chí Đông đau lòng hét lên.

    " Tao cũng vậy. "Mã Chí Phong cả người uể oải nói.

    Vừa rồi cậu ta bơi qua bơi lại dưới sông Bán Tinh chắc chắn vô cùng mệt. Bây giờ Mã Chí Đông tỉnh lại, cả người cậu mới được thả lỏng một chút, đến đứng cũng không nổi nữa, nên đành ngồi luôn trên bãi cỏ.

    " Ha ha ha!"Vi Tú Cầm và những người khác đều ôm bụng cười.
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười một 2021
  6. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 15: Ba cậu có nhà không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng ngày chủ nhật, khuôn viên trường vô cùng yên ắng.

    Một người phụ nữ trung niên đi đến trước cửa tầng trệt của ký túc xá dành cho giáo viên, kiểm tra kỹ số phòng.

    Sau đó, cô ấy đến trước cửa ký túc xá của Lí Khoái Lai, vừa gõ vừa hỏi: "Xin hỏi, đây có phải là ký túc xá của giáo viên Lí Khoái Lai không?" Vừa rồi ở phòng bảo vệ cô đã hỏi qua bác Hán mới biết Lí Khoái Lai sống ở đây.

    Bởi vì là ngày nghỉ nên Lí Khoái Lai cũng không dậy sớm làm gì, mà ngủ nướng đến tận trưa mới tỉnh dậy tắm rửa làm cơm ăn, gộp chung bữa sáng và bữa trưa làm một luôn.

    Nghe được bên ngoài có người tìm anh, anh vội đáp lại rồi đứng dậy đi ra cửa.

    Mở cửa ra, Lí Khoái Lai nhìn thấy một người phụ nữ nông thôn trung niên đang đứng ở ngoài, vẻ mặt lo lắng: "Xin hỏi, chị tìm em có việc gì không ạ?"

    "Chàng trai trẻ, tôi không đến tìm cậu, tôi tìm ba cậu, ông có ở nhà không?" người phụ nữ thăm dò một vòng bên trong, sốt ruột hỏi.

    "Tìm ba tôi có chuyện gì không?" Lí Khoái Lai ngây ngẩn cả người.

    Anh vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn hơi mơ màng, nên phản ứng hơi chậm.

    Người phụ nữ đó không trả lời Lí Khoái Lai, mà hướng vào trong mà kêu to: "Thầy Lí Khoái Lai, thầy có ở nhà không? Tôi là mẹ của Bành An Thâm."

    "Chị là mẹ của An Thâm? An Thâm xảy ra chuyện gì à?" Lí Khoái Lai lo lắng hỏi.

    "Ba cậu không ở nhà à?" người phụ nữ thấy mình đã lớn tiếng gọi như vậy mà bên trong vẫn không ai trả lời lại, có chút bất lực.

    "Tôi chính là Lí Khoái Lai, chị không phải đến là tìm tôi à? Gọi ba tôi làm gì?"

    Lí Khoái Lai kỳ quái.

    Người phụ nữ giật mình nhìn lại Lí Khoái Lai: "Cậu chính là Lí Khoái Lai?"

    "Đúng vậy, là tôi." Lí Khoái Lai gật gật đầu.

    Người phụ nữ đó lúc này mới nhận ra bản thân đã mắc sai lầm: "Thầy Lý, thật ngại quá, trông thầy trẻ quá, tôi còn nghĩ là thầy vẫn đang học trung học, không ngờ tới một thanh niên trẻ như vầy đã làm giáo viên."

    "Mà chị, An Thâm làm sao vậy?" Lí Khoái Lai lo lắng hỏi.

    "Thầy Lý, là như vầy, hôm nay ba nó rời giường phát hiện túi tiền thiếu mất 50 tệ, sau này phát hiện ra trong cặp của An Thâm lại có đúng 50 tệ. Chúng tôi hỏi nó rốt cuộc là chuyện gì, thì nó nói là trong lớp thu phí hội viên. Lúc đó tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi, nếu như là trong lớp muốn thu tiền, sao lại không hỏi chúng tôi chứ, tại sao lại phải lén lấy tiền trong túi của ba đi." người phụ nữ nói.

    Lí Khoái Lai nhíu mi: "Không phải, lớp chúng tôi bây giờ còn chưa bắt đầu thu phí hội viên. Hơn nữa, nếu như có thì cũng chỉ thu 10 tệ, nghe nói số tiền này trước nay vẫn luôn như thế mà."

    "Hừ, cái thằng nhóc Bành An Thâm này, dám nói dối chúng tôi, đợi tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn cho nó một trận." người phụ nữ tức giận kêu lên.

    "Chị, chị đừng nóng giận quá, trước hết phải hỏi rõ ràng xem rốt cuộc An Thâm lấy 50 tệ này để làm gì đã." Lí Khoái Lai thấy vậy, liền hỏi mượn Phù Huy chiếc xe máy để đi đến nhà Bành An Thâm.

    Nhà của Bành An Thâm ở ngay thị trấn bên cạnh, bởi vì họ có nhiều ruộng đất, ngoài trồng mía ra, còn trồng thêm một ít cây ớt, cho nên gia cảnh cũng không tồi.

    Vợ chồng Bành Thế Cảnh chỉ mới sinh được Bành An Thâm và một cô con gái đang học tiểu học. Nghe nói giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ qua đây, liền vội vàng chạy ra ngoài.

    "Thầy, thầy Lí?" nhìn thấy Lí Khoái Lai, Bành Thế Cảnh ngập ngừng nhìn vợ phía sau. Đây là lần đầu tiên ông thấy một giáo viên trẻ như vậy.

    Mạc Xuân Đào nhìn chồng gật đầu, biểu thị người đến đúng thật là Lí Khoái Lai.

    "Trông tôi trẻ vậy thôi, chứ thật ra năm nay cũng 23 tuổi rồi." Lí Khoái Lai cười nói.

    "Thầy Lý, chào thầy, chỉ vì chuyện của An Thâm nhà tôi mà phiền thầy phải qua tận thôn chúng tôi, cũng thật ngại quá." Bành Thế Cảnh ái ngại nói.

    "Thế Cảnh, vừa rồi thầy Lý cũng nói rồi, trong lớp không có thu phí hội viên.." Mạc Xuân Đào tính kể hết chuyện vừa nãy, để chồng cô xét hỏi Bành An Thâm, hỏi han xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

    Nhưng Bành Thế Cảnh xua xua tay: "Em không cần nói nữa, vừa rồi anh cho nó hai cái bạt tai, nó nói ra hết cả rồi. Là đám Mã Chí Phong trong lớp đòi tiền nó, cho nên nó mới lấy trộm tiền của chúng ta."

    "Cái gì? Là Mã Chí Phong?" Lí Khoái Lai giật mình đi vào trong phòng, muốn mặt đối mặt nói chuyện Bành An Thâm.

    Bành An Thâm đang ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai bên mặt đều in lên vết đỏ của cú đánh vừa rồi, có thể thấy ba cậu ra tay rất mạnh.

    "Ba em đánh à?" Lí Khoái Lai hỏi Bành An Thâm.

    Bành Thế Cảnh cũng đến gần, cười nhạt: "Hừ, cũng tại vợ tôi cứ mềm lòng không cho tôi động thủ, còn chạy đến trường tìm thầy hỏi chuyện. Đợi vợ đi khỏi, tôi mới đánh nó, nó liền khai ra hết mọi chuyện rồi."

    Mạc Xuân Đào nhìn thấy bộ dạng này của Bành An Thâm, đau lòng mắng: "Sao anh đánh con mạnh tay vậy hả? Đánh hư đứa con trai duy nhất của nhà ta thì phải làm sao?"

    "Ta.." Bành Thế Cảnh lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhìn lên mặt của Bành An Thâm, trong lòng cũng có chút nhói. Theo như lời Mạc Xuân Đào thì mặc dù trong nhà có hai đứa con, nhưng tương lai nhà họ Bành chắc là sẽ dựa vào cậu con trai duy nhất Bành An Thâm này để nối dõi tông đường.

    "An Thâm, có thật là Mã Chí Phong kêu em về nhà ăn trộm tiền không?" Lí Khoái Lai hỏi.

    "Cậu ta đòi tiền em, nếu như thứ hai không đưa cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đánh em." Bành An Thâm ấp ấp úng úng nói.

    Lí Khoái Lai liền hiểu ra, ngày hôm đó anh nhìn thấy Bành An Thâm trong lòng hình như có chuyện gì đó, nhưng hỏi thế nào cũng không chịu nói, hóa ra lại là chuyện này.

    "Mã Chí Phong này ở đâu vậy hả? Bây giờ chúng ta đi tìm nó." Bành Thế Cảnh phẫn nộ kêu lên.

    "Thế Cảnh, chúng ta có cần gọi bác hai và chú tư đi cùng không?" Mạc Xuân Đào thận trọng hỏi. Dù sao đi tìm người gây sự, tốt hơn vẫn nên mang theo nhiều người theo một chút.

    Lí Khoái Lai sợ chuyện bị làm cho phiền phức thêm, vội vàng nói: "Cha mẹ của Mã Chí Phong ở bên ngoài làm công, chỉ còn ông nội ở nhà chăm sóc. Cho nên mọi người đến nhà tìm ông của cậu ta, cũng không làm được gì đâu. Không thì thế này đi, ngày mai đi học, tôi tìm gặp Mã Chí Phong, nhất định giải quyết dứt điểm vấn đề này."

    "Thầy Lý, lỡ đâu ngày mai Mã Chí Phong đánh An Thâm của con trai chúng tôi thì sao?" Mạc Xuân Đào lo lắng.

    "Vậy thì bây giờ tôi đi tìm Mã Chí Phong luôn, hai người cứ yên tâm đi." Lí Khoái Lai vội nói.

    "Thế thì tốt, làm phiền thầy Lý rồi." Bành Thế Cảnh ngẫm lại cách này cũng hợp lý. Dù sao Mã Chí Phong chỉ nói miệng với Bành An Thâm, cũng không bắt được quả tang ngay tại chỗ, bọn họ đi tìm Mã Chí Phong cũng hơi không ổn cho lắm.

    Nếu để Lí Khoái Lai xử lý sẽ thích hợp hơn.

    Lí Khoái Lai trò chuyện với Bành An Thâm thêm một lát, nhắc nhở cậu nếu ở trường xảy ra chuyện gì thì phải lập tức tới tìm anh. Sau đó, anh liền lái xe đến nhà của Mã Chí Phong.

    Nghe nói là chủ nhiệm lớp đến, ông nội Mã Chí Phong liền lôi kéo anh ngồi lại nói rất nhiều chuyện, ý muốn để Lí Khoái Lai quản Mã Chí Phong nhiều một chút, không để cậu ta ở bên ngoài gây chuyện.

    Ra khỏi nhà của Mã Chí Phong, Lí Khoái Lai lái xe đến quán nét trong trấn. Vừa rồi, ông có nói Mã Chí Phong đến nhà bạn chơi, nhưng Lí Khoái Lai không tin được lời này, cảm thấy Mã Chí Phong nhất đinh là nói dối để đi chơi game trong quán nét.

    Đỗ xe máy ở ngoài quán nét, sau khi khóa kỹ, Lí Khoái Lai tiến vào bên trong.

    Vừa bước vào phía trong, nhìn xung quanh toàn là đầu người lúc nhúc, khói thuốc tràn ngập khắp không gian, Lí Khoái Lai không nhịn được mà ho khan vài cái.

    Anh không hút thuốc nên có hơi mẫn cảm với mùi khói thuốc.

    Có vài người nghe thấy tiếng ho của Lí Khoái Lai, có chút khó chịu lườm anh một cái.

    Lúc này, Lí Khoái Lai nhìn thấy bóng dáng một thanh niên đang cúi đầu nói chuyện với một thiếu niên trước mặt khác, ánh mắt sắc lạnh, liền nhận ra ngay tên đó chính là Thiết Thủ.
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2021
  7. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 16: Sự xung động của Lí Khoái Lai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Chu à, trong lớp cậu là lão đại, dù thế nào cũng có chút bộ dạng lão đại. Cậu bảo vệ cho đám học sinh trong lớp, bọn họ thỉnh thoảng cho cậu một ít tiền chơi game thì cũng có tính là gì đâu?" Thiết Thủ tỏ vẻ "tận tình khuyên bảo" mà nói với thiếu niên kia.

    "Lão Đại, em biết rồi." Thiếu niên kia vừa chơi Warcraft, vừa gật gù.

    Lí Khoái Lai trông dáng người cậu ta chỉ như một học sinh cấp hai thôi.

    Còn việc có phải là học sinh trường trung học Lĩnh Thủy hay không thì anh cũng không biết bởi trấn Lĩnh Thủy còn có một trường trung học khác nữa.

    Lí Khoái Lai vốn tưởng rằng gặp được Thiết Thủ là có thể tìm được Mã Chí Phong, nhưng anh đã nhìn qua mấy lượt rồi cũng không thấy Mã Chí Phong đâu.

    Thiết Thủ cảm giác có người đang nhìn chằm chằm hắn, quay nhìn qua thì thấy đó là một chàng trai trẻ khá đẹp trai. Có vẻ là học sinh trung học, cũng có vẻ như là sinh viên đại học.

    "Cậu là Thiết Thủ hả?" tâm tình Lí Khoái Lai có chút phức tạp.

    Thiết Thủ này không phải dạng người tốt đẹp gì, nghe lời dụ dỗ hắn vừa nói với thiếu niên kia, liền biết được tâm tư đối phương đang nghĩ gì.

    Năm đó Thiết Thủ cũng dùng cách này mà dụ dỗ Mã Chí Phong, khiến cho Mã Chí Phong từng bước từng bước một chìm xuống vực thẳm.

    Lí Khoái Lai như bị kích động, thật muốn cầm lấy cái ghế đẩu bên cạnh hung hăng đập mạnh vào đầu tên Thiết Thủ, khiến hắn không dám qua trấn Lĩnh Thủy phá hoại cuộc đời của các thanh thiếu niên trong trấn nữa.

    "Mày là ai?" Thiết Thủ xếch mắt nhìn về phía Lí Khoái Lai.

    "Mã Chí Phong ở đâu rồi?" Lí Khoái Lai tiếp tục hỏi.

    Lão Thư ở phía sau tức giận kêu lên: "Mày là ai vậy hả? Lão Đại bọn tao đang nói chuyện với mày đó, mày đừng có mà không biết điều!"

    "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Mã Chí Phong." Lí Khoái Lai nghiêm nghị nói, "Em ấy vẫn còn là học sinh, các người đừng có mà dạy hư em ấy, nếu không pháp luật sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu đâu."

    "Bọn tao không có dạy hư ai hết, cũng không phải là kẻ xấu." Thiết Thủ thấy thiếu niên bên cạnh quay đầu nhìn bọn họ ánh mắt có chút nghi hoặc, không khỏi tức giận, "Hôm nay là chủ nhật, giáo viên các người ăn no xong không có việc gì làm à? Lúc này mà cũng muốn quản học sinh, có phải lại muốn kêu tụi nó quay về học bổ túc gì gì đó không?"

    Thiếu niên kia gật gật đầu, lẩm bẩm: "Đúng vậy, giáo viên của tụi em cũng nói em học hành không tốt, muốn em theo họ học bổ túc."

    Nhìn thấy cơ hội Thiết Thủ lập tức lớn tiếng: "Các ngươi đến xem này, giáo viên Trường trung học Lĩnh Thủy đến đây tìm học sinh đi học bổ túc, học sinh không chịu, hắn liền nhắm vào chúng tôi mà phát tiết, nói chúng tôi là người xấu, làm hư học sinh của hắn."

    Nghe lời này của Thiết Thủ, một vài thanh thiếu niên đều quay đầu nhìn về phía bên này. Lúc đầu bọn họ còn hơi sợ, sợ là giáo viên kia chính là thầy cô của mình.

    Sau khi bọn họ phát hiện không quen biết Lí Khoái Lai, lá gan như to hơn hẳn, xì xào bàn tán xung quanh.

    "Thiết Thủ, cậu đừng cho rằng nói như vậy liền có thể che đậy mọi chuyện. Người chưa thành niên được pháp luật bảo hộ, nếu như cậu dạy hư chúng, chắc chắn sẽ chạy không thoát đâu."

    Lí Khoái Lai đột nhiên nhìn đến một tấm biển trên tường của quán nét, trên đó viết: "Cấm trẻ vị thành niên vào quán nét.", trong lòng khẽ động.

    Sau khi ra khỏi quán nét, Lí Khoái Lai cũng không rời đi, mà đến một chỗ không có người lấy ra chiếc điện thoại bấm số gọi.

    Gọi điện xong, Lí Khoái Lai trở lại bên ngoài quán nét, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

    Đột nhiên, một tên béo từ lầu hai quán nét vội vàng chạy xuống kêu lên: "Các ngươi ai chưa đủ 18 tuổi thì ra khỏi quán nét mau, sắp có người đến kiểm tra rồi."

    Hầu hết người trong quán đều là những đứa trẻ vị thành niên, tên béo kêu lên như vậy, chúng liền lo lắng hỏi. "Nhưng mà ông chủ chúng tôi đã thanh toán cả rồi."

    "Sau này tao sẽ bù đắp lại cho các ngươi, mau đi đi." Tên béo vẫy tay phải mà kêu lên.

    Chỉ trong chốc lát, hai mươi mấy thanh thiếu niên từ trong quán nét xông ra.

    Lí Khoái Lai nhìn những đứa trẻ này rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng.

    Anh cũng không ở lại đây nữa, mở máy rồi leo lên xe đi lên đến quốc lộ không xa ở bên cạnh, yên lặng quan sát tình hình trong quán nét.

    Lúc này, có một chiếc xe cảnh sát đi tới, bước xuống là một cảnh sát và hai nhân viên an ninh.

    Trong đó một nhân viên an ninh sầm mặt bước tới trước cửa quán nét lớn tiếng nói: "Ông chủ có ở đây không? Vừa rồi chúng tôi nhận được cuộc gọi tố cáo, nói quán nét của các ngươi có trẻ vị thành niên, bây giờ chúng tôi yêu cầu tất cả các vị khách có mặt bên trong đi ra, chúng tôi sẽ theo lệ mà kiểm tra."

    "Giang Đông, cậu nói cái gì vậy hả? Chúng tôi kinh doanh hợp pháp, làm sao có thể để cho trẻ vị thành niên đi vào quán nét được cơ chứ?" Tên béo đối với tên nhân viên an ninh sầm mặt kia nói.

    Vị cảnh sát tên Bàng Chí Hoa nghiêm túc nói: "Giang Đông, cậu vào bên trong gọi hết những người có mặt ở trong ra đây, chúng ta sẽ kiểm tra chứng minh nhân dân của từng người một."

    "Vâng, anh Hoa." Giang Đông hơi hơi khom người, sau đó lập tức ngẩng đầu bước vào bên trong.

    Bên trong quán nét không còn bao nhiêu khách, sau khi Giang Đông nhìn thấy Thiết Thủ và một vài thanh niên, liền kêu bọn họ đi ra.

    Thiết Thủ cùng với Lão Thư đi ra bên ngoài, nhìn thấy Bàng Chí Hoa đang đứng ở ngoài, trên mặt liền lộ vẻ nịnh nọt. "Anh Hoa, chào anh, trưa nay anh rảnh không? Chúng ta đi uống rượu đi."

    Bàng Chí Hoa năm nay mới 30 tuổi, là một cảnh sát đi lên bằng thực lực, nghe nói anh ta có khả năng sẽ được đề bạt làm phó sở trưởng.

    Mà tên Thiết Thủ muốn náo loạn kia chắc chắn rất muốn ấy lòng Bàng Chí Hoa này.

    Bàng Chí Hoa lắc đầu nói: "Không cần, tôi không rảnh. Thiết Thủ, cậu tốt nhất nên hành xử cho đúng mực vào, đừng để đến lúc đó lại hối hận."

    "Anh Hoa, xem anh nói kìa, em có lúc nào không an phận đâu." Thiết Thủ cười ha ha.

    Sau khi Giang Đông đi ra, Bàng Chí Hoa hỏi: "Bên trong còn vị khách nào không?"

    "Hết rồi, ngoại trừ quản lý quán ra, thì không còn ai nữa."

    Giang Đông nói xong, quay đầu liếc qua đám Thiết Thủ, "Các ngươi đem chứng minh nhân dân ra đây."

    "Giang Đông, tất cả đều là người của trấn Lĩnh Thủy, anh còn không biết đến đám tụi tôi sao? Chúng tôi đều là những tên ăn chơi khét tiếng, còn có thể là trẻ vị thành niên được sao." Thiết Thủ trêu chọc.

    Bàng Chí Hoa phất phất tay, kêu Giang Đông và nhân viên an ninh còn lại lên xe cảnh sát rời đi.

    Ông chủ béo nhìn thấy đám người Bàng Chí Hoa rời đi, liền tức giận phun một ngụm nước bọt: "Mẹ nó, nếu để tao biết được là ai đã tố cáo quán nét, tao nhất định không tha cho hắn."

    "Ha ha, anh béo, vừa rồi có một tên giáo viên của Trường trung học Lĩnh Thủy đến tìm học sinh, có thể là hắn đã báo quán nét của các anh đó." Thiết Thủ liền chụp lên đầu Lí Khoái Lai.

    Tên béo này có thể mở một quán nét to như vậy trong trấn, thực lực về kinh tế chắc chắn rất vững vàng, cũng là một trong những mục tiêu nịnh bợ của Thiết Thủ.

    "Giáo viên đó tên là gì? Thiết Thủ, mày điều tra giúp tao đi." trên mặt ông chủ béo lộ vẻ vô cùng phẫn nộ.

    Lần tố cáo vừa rồi, khiến hắn mất ít nhất một đến hai trăm tệ.

    Hơn nữa, nguồn khách lớn nhất của quán nét là học sinh, nếu như bọn chúng biết được có cảnh sát đến kiểm tra, có khi sẽ sợ không dám đến quán, tới lúc đó hắn còn kinh doanh gì được nữa cơ chứ?

    Quán nét này hắn đầu tư mấy chục vạn, mỗi ngày đều kiếm về cho hắn không ít tiền.

    "Về vấn đề này, em sẽ cho các huynh đệ dốc toàn lực mà điều tra rõ ràng tên đó cho anh." Thiết Thủ ám thị.

    Ông chủ béo liếc nhìn Thiết Thủ một cái: "Được rồi, nếu như tìm được thông tin gì hữu dụng, ta nhất định sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu."

    Có được lời này của ông chủ béo, Thiết Thủ đắc ý nở nụ cười.

    Thiết Thủ gọi Lão Thư qua: "Mày đi tìm Mã Chí Phong về đây cho tao, hỏi xem chủ nhiệm lớp của nó tên là gì."

    "Cái này quá đơn giản rồi, tôi có thể tra ra tên và số điện thoại của hắn chỉ trong vòng chưa đầy một giờ." Lão Thư đắc ý nói.

    "Cái này không cần vội, ngày mai chúng ta hẵng nói với anh béo chuyện của tên giáo viên kia." Thiết Thủ cười nham hiểm.

    "Tại sao phải để đến mai mới nói?" Lão Thư khó hiểu.
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2021
  8. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 17: Em chỉ mượn cậu ta 10 tệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiết Thủ cười lạnh nói: "Nếu như chúng ta nhanh như vậy nói với anh béo, hắn nhất định sẽ cho rằng việc này rất dễ dàng, lợi ích cho tụi mình cũng sẽ ít. Nhưng nếu qua một ngày, chúng ta mới nói là đã cực khổ tra ra được, hắn sẽ cho chúng ta nhiều hơn một chút."

    "Lão Đại, anh thật là xảo quyệt nha." Lão Thư kính nể nhìn Thiết Thủ.

    "Con mẹ mày, cái này gọi là thông minh, không phải là xảo quyệt, ngươi biết cách dùng từ không đấy?" Thiết Thủ tức giận mắng.

    "Em đến tiểu học còn chưa học xong." Lão Thư ngượng ngùng nói.

    Thiết Thủ không nói gì thêm, quay lại nhìn xe cộ tới lui trên đường, ánh mắt đầy u ám.

    * * *

    Lí Khoái Lai có chút ủ rũ lái xe đi ra chợ mua đồ ăn, từ việc học sinh lũ lượt chạy ra khỏi quán nét khi nãy mà nói, ông chủ béo kia chắc chắn đã nhận được tình báo trước khi cảnh sát tới.

    Người ta có thể đầu tư mở ra quán nét lớn như vậy, bên trong có đến mấy chục cái máy tính (Máy tính cấu hình cao giá vài nghìn tệ một cái), có thể thấy thực lực của đối phương không thể coi thường được.

    May là lúc đó anh không cậy thế chạy qua vạch trần quán nét trước mặt ông chủ, nếu không chắc giờ đã bị đám người đó đánh nhừ đòn rồi. Anh đã chuồn lẹ như vậy, chắc sẽ không bị ông chủ ở đó phát hiện đâu.

    Nhưng Lí Khoái Lai nào biết được, vừa rồi anh đã đắc tội với Thiết Thủ. Vì để báo thù anh, Thiết Thủ đã úp chiếc nồi này lên đầu anh rồi.

    Không ngờ rằng lại trùng hợp là Lí Khoái Lai thật sự là người đã gọi điện thoại báo.

    * * *

    "Haiz, chiếc xe này sao vậy trời?" Lí Khoái Lai cảm thấy xe máy không ổn định, loạng choạng hướng về phía bên đường mà đâm vào.

    Anh vội vàng giảm ga, đạp phanh, dùng sức đỡ chắc tay lái, mới khiến chiếc xe dừng lại một cách vững vàng.

    Vừa cúi xuống kiểm tra, Lí Khoái Lai phát hiện ra bánh xe sau đã xẹp lép rồi, không thấy lõi van đâu, xem ra là có người đã giở trò với chiếc xe của anh.

    Xe của anh chỉ đến ba nơi: Nhà của Bành An Thâm, nhà của Mã Chí Phong và trước cửa quán nét; hai địa điểm đầu có lẽ không có khả năng.

    Ngược lại là chỗ quán nét vừa này, vừa đông người vừa phức tạp, có thể là lúc anh đi gọi điện thoại bị người ta động tay động chân vào rồi.

    Lí Khoái Lai chỉ đành đứng xuống dắt xe đến tiệm sửa xe, bởi vì bánh xe không có khí mà vẫn lái cho nên bị thủng hai lỗ, sữa chữa hết 10 tệ.

    Bác sửa xe còn nói, cũng may là anh phát hiện ra sớm mà nhảy xuống dắt bộ, chứ nếu vẫn còn tiếp tục lái thì đã hỏng luôn cả cái lốp rồi.

    Sửa xe xong, Lí Khoái Lai ra chợ mua chút rau và thịt rồi quay về trường.

    Phù Huy sống ở lầu một của ký túc xá trong trường, khi Lí Khoái Lai đem xe trả lại cho Phù Huy, còn nói rõ bản thân không cẩn thận làm thủng hai lỗ ở bánh xe sau, vợ của Phù Huy từ phòng đi ra có chút tức giận lấy lại chìa khóa: "Thầy Lý, nhà của chúng tôi cũng không giàu có gì, mua được một chiếc xe máy cũng chẳng dễ dàng đâu."

    "Thực xin lỗi." Lí Khoái Lai ngại ngùng nói, "nhưng mà tôi cũng đã bỏ tiền sửa lại ổn cả rồi."

    "Bỏ tiền ra sửa rồi thì lốp xe vẫn là có vấn đề rồi, còn có thể được như ban đầu sao." Ngũ Liên Hoa có vẻ như đang nói đùa, nhưng Lí Khoái Lai lại nghe được đây không chỉ là nói đùa.

    Nếu như không phải Lí Khoái Lai chưa nhận lương, anh thật sự muốn mang chiếc xe đi thay hẳn một cái lốp mới rồi mang về lại cho họ.

    Phù Huy thấy vậy đi ra giảng hòa: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Khoái Lai không phải đã sửa xong rồi sao? Vậy là không còn chuyện gì nữa rồi. Khoái Lai, cũng sắp trưa rồi, cậu mau về ký túc xá nấu ăn đi."

    Đợi Lí Khoái Lai rời đi, Ngũ Liên Hoa khó chịu nói với Phù Huy: "Về sau anh đừng cho Lí Khoái Lai mượn xe nữa."

    "Vợ à, anh với mẹ cậu ta là người cùng thôn, như vậy có vẻ không hay cho lắm?" Phù Huy vẻ mặt khó xử nói.

    "Hừ, ngày thường không phải anh thông minh lắm sao, sao bây giờ đầu óc lại hồ đồ như vậy? Anh không biết tìm cái cớ để từ chối à? Có cần phải cho cậu ta dùng thẳng thừng như thế không?" Ngũ Liên Hoa tức giận quay về phòng.

    Phù Huy đành bất lực thở dài một hơi, xoay người đi vào xào rau. Ở nhà, địa vị của anh chỉ có thể xếp thứ hai mà thôi.

    * * *

    Tiết học đầu tiên của buổi sáng thứ hai là chào cờ, Lí Khoái Lai lo Mã Chí Phong gây phiền toái cho Bành An Thâm, nên đã đứng ở cổng trường chờ Mã Chí Phong.

    Nhìn thấy Mã Chí Phong phờ phạc đi vào khuôn viên trường, Lí Khoái Lai liền gọi cậu lại, "Chí Phong, em có biết thầy tìm em vì chuyện gì không?" Lí Khoái Lai hỏi.

    "Còn có thể là chuyện gì cơ chứ? Không phải là chuyện đi sông Bán Tinh hôm trước sao?"

    Mã Chí Phong tiếp tục phản bác: "Hôm đó là thứ bảy, không thuộc trách nhiệm quản lý của thầy. Hơn nữa, Mã Chí Đông không phải là chưa chết sao? Vừa rồi cậu ta cũng đã đến trường rồi còn gì."

    "Cái gì? Mã Chí Đông suýt chết?" Lí Khoái Lai bị dọa sợ tới mức muốn rớt cả hàm dưới, "Hôm trước các em đến sông Bán Tinh làm cái gì vậy hả?"

    "Thầy, thầy không biết à?" Mã Chí Phong ngẩn cả người.

    Cậu còn tưởng rằng Chu Thành Thắng đã mách lẻo với Lí Khoái Lai, nói ra ngày đó chính cậu đã kêu Mã Chí Đông xuống sông lấy mũ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Nhưng Mã Chí Phong đâu biết rằng, bởi vì đó là hoạt động đó do Chu Thành Thắng tổ chức, cậu ta sợ giáo viên trách phạt, làm sao dám nói lại với thầy được chứ?

    Lí Khoái Lai chớp mắt nhìn: "Thầy có biết một chút, nếu không cũng đã chẳng gọi em qua đây để hỏi. Em mau đem hết chuyện xảy ra hôm đó kể lại cụ thể cho thầy nghe."

    Mã Chí Phong cúi gục đầu kể lại toàn bộ chuyện Mã Chí Đông bị đuối nước ra: "Em cũng không biết là cậu ấy bị chuột rút ở chân, đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi."

    "Các em sau này ngàn vạn lần cũng đừng làm những chuyện hồ đồ như vậy nữa, nếu như đã muốn tạo ra hoạt động cho lớp, có thể nói với thầy, đến lúc đó trường học sẽ sắp xếp cho." Lí Khoái Lai nhanh chóng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.

    May là Mã Chí Đông được Mã Chí Phong vớt lên, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.

    Mã Chí Phong bất bình nói: "Bây giờ trường học vẫn luôn nói an toàn là số một, cho nên không dám để tụi em ra ngoài chơi, thầy đừng có lừa tụi em nữa."

    Lí Khoái Lai âm thầm gật đầu, hiện tại trường học vẫn luôn duy trì thái độ như vậy. Không dám mang học sinh ra ngoài tổ chức hoạt động hay đi du lịch, bởi vì một khi xảy ra chuyện, hiệu trưởng sẽ phải chịu trách nhiệm. Vì để bảo đảm an toàn cho mình, hiệu trưởng sao có thể để cho trường học tổ chức các hoạt động ngoại khóa như thế cơ chứ.

    "Thầy sẽ nghĩ cách." Lí Khoái Lai nhớ ra trong tương lai khi ngành giáo dục phát hiện ra vấn đề này, liền áp dụng phương pháp thực hành các hoạt động nghiên cứu, có thể đưa học sinh ra ngoài hoạt động, cũng là một cách khá hay.

    "Thầy Lý, sắp phải xếp hàng rồi, em về lớp trước đây." Mã Chí Phong muốn chuồn đi.

    Lí Khoái Lai cười lạnh nói: "Em vội cái gì chứ? Vừa rồi chỉ mới có một việc thôi, còn việc thứ hai nữa đâu?"

    "Việc thứ hai?" Mã Chí Phong sững sờ.

    "Em tìm Bành An Thâm đòi 50 tệ tiền bảo kê, lá gan của em cũng lớn thật đấy." Lí Khoái Lai cả giận nói.

    "Em, em hiện tại không có tiền, cho nên mới hỏi mượn Bành An Thâm, không phải là tiền bảo kê." Mã Chí Phong lắc đầu, "Ày, mà sao lại 50 tệ cơ chứ? Em rõ ràng chỉ mượn cậu ta có 10 tệ thôi mà."

    Lí Khoái Lai nghiêm túc: "Em đừng hòng giở thủ đoạn đó với thầy, làm gì có kiểu mượn tiền này thế này không? Người ta không đưa tiền, em liền đánh người ta?"

    "Thầy Lý, em thực sự không đòi Bành An Thâm 50 tệ, chỉ mượn 10 tệ thôi, khi nào có tiền sẽ trả lại cho cậu ta." Mã Chí Phong nhỏ giọng nói.

    Lúc này, Bành An Thâm vừa hay lại mới đến trường, Lí Khoái Lai liền gọi cậu qua: "An Thâm, em qua đây một chút."

    Bành An Thâm nhìn thấy Mã Chí Phong đã ở đó, cơ thể liền rụt về sau.

    Sau khi Lí Khoái Lai năm lần bảy lượt kêu to, cậu mới do dự dắt xe đạp đi qua.

    "Bành An Thâm, cậu nói rõ ràng ra cho tôi, tôi đòi 50 tệ lúc nào hả? Tôi chỉ hỏi mượn cậu có 10 tệ thôi." Mã Chí Phong tức giận trừng mắt nhìn Bành An Thâm.


    Lí Khoái Lai thấy Bành An Thâm sợ hãi, an ủi nói: "An Thâm, em không cần sợ, có thầy ở đây rồi, có chuyện gì thì em cứ nói rõ ràng ra. Nếu như Mã Chí Phong dám làm gì thì thấy sẽ lập tức gọi ba cậu ấy tới đây."
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2021
  9. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 18: Mã Chí Phong làm lớp phó thể dục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mã Chí Phong nghe Lí Khoái Lai nói muốn tìm bố cậu, liền tức xì khói: "Em không có đòi cậu ta 50 tệ, thật sự chỉ mượn đúng 10 tệ thôi."

    Bành An Thâm gật gật đầu nói: "Ừm, Mã Chí Phong đúng là chỉ hỏi em 10 tệ."

    "Đúng là vậy mà, Mã Chí Phong em dám làm dám chịu, có bao giờ nói dối đâu?" Mã Chí Phong thấy Bành An Thâm thừa nhận, trong lòng liền cao hứng trở lại.

    Lí Khoái Lai chỉ vào mặt Bành An Thâm nói: "Chí Phong, em xem, vì em mà ba của An Thâm đã đánh cậu ấy thành ra như vậy, đến bây giờ các dấu tay in trên mặt vẫn chưa biến mất hẳn. Hôm qua, ba cậu ta còn đòi đến trường tìm em, nói là muốn báo cảnh sát, nếu không phải là thầy ngăn lại thì bây giờ em cũng sẽ không thoải mái đứng trước mặt thầy như vầy đâu."

    Sắc mặt của Mã Chí Phong lập tức tái nhợt đi, dù sao cậu cũng chỉ là học sinh, nếu như bị phụ huynh tìm tới tận cửa, thì nhà trường chắc chắn sẽ thông báo cho ba cậu biết, sự việc lúc đó sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng. "Thầy Lý, em, em chỉ là muốn mượn cậu ta 10 tệ thôi."

    "Cách nói này có phải là Thiết Thủ dạy em không?" Lí Khoái Lai lạnh nhạt nói.

    "Em.." Mã Chí Phong ấp ấp úng úng, nghẹn đến nói không được.

    Đúng như lời Lí Khoái Lai nói, chiêu này thật sự là do Thiết Thủ dạy cho cậu. Ngoài mặt thì nói là "mượn", nhưng lại dùng giọng điệu uy hiếp để đòi, đám học sinh ngoan ngoãn đó nhất định sẽ đưa cậu tiền.

    Nếu như có người chất vấn, cậu liền nói là mượn tiền, thì sẽ có thể né tránh được trách nhiệm. Còn về việc khi nào mới trả lại tiền thì ai mà biết được chứ?

    Lí Khoái Lai tiếp tục nói: "Em đừng tưởng nói như vậy là có thể né tránh trách nhiệm, thực ra em đã thực hiện một hành vi vi phạm pháp luật. Năm nay em cũng đã 16 tuổi rồi, nên chịu trách nhiệm cho hành vi của chính bản thân mình gây ra."

    "Em sai rồi, sau này em sẽ không tìm Bành An Thâm đòi tiền nữa." Mã Chí Phong nghiến răng, nghiêm túc nói: "Nhưng, em thật sự chỉ đòi 10 tệ, không phải 50 tệ."

    Lí Khoái Lai quay đầu nhìn Bành An Thâm: "Sao em lại lấy trộm những 50 tệ, bên trong vẫn còn ẩn tình gì à?"

    Bành An Thâm thấy mọi chuyện đã thành như vậy rồi, liền nói ra thêm hai cái tên của học sinh lớp trên nữa, mỗi người bọn họ đòi cậu 20 tệ.

    "Hóa ra là bọn họ." Mã Chí Phong tức giận mắng to, "Em chỉ dám đòi 10 tệ, bọn họ vậy mà dám đòi những 20 tệ."

    "Mã Chí Phong, bây giờ mà em còn dám la lớn như vậy? Bất kể là 1 tệ hay 10 tệ, em làm như vậy là phạm pháp rồi. Nếu như không phải thầy ngăn cản ba của An Thâm, em bây giờ sợ là chỉ có thể húp cháo qua ngày thôi đấy." Lí Khoái Lai tức giận nói.

    Mã Chí Phong cúi đầu: "Em, em không phải đã nhận sai rồi sao?"

    "Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì vậy hả? Trong khi ông nội em mỗi ngày đều đã cho em tiền tiêu vặt rồi mà."

    Mã Chí Phong trầm mặc không nói lời nào.

    "Em không nói thầy cũng biết, vào quán nét chơi game phải không?" Lí Khoái Lai cười lạnh nói.

    "Thỉnh thoảng em có chơi một chút." Mã Chí Phong nhỏ giọng trả lời.

    Lí Khoái Lai thở dài một hơi. "Thiết Thủ cũng không phải dạng người tốt lành gì, cách cậu ta dạy em đòi tiền như vậy sẽ hại chính bản thân em thôi. Lâu dần, em sẽ quen với việc đòi tiền người khác như thế, bây giờ là đòi học sinh, sau này ra đời sẽ đòi người trong xã hội, lúc đó chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng hay ho gì."

    "Anh ấy chỉ đưa ra ý kiến như vậy, cũng không bảo em phải làm theo." Mã Chí Phong chột dạ, "Thầy Lý, em hứa với thầy, sau này nhất định sẽ không đòi tiền Bành An Thâm nữa."

    Lí Khoái Lai biết là dục tốc bất đạt, Mã Chí Phong bị Thiết Thủ xúi giục lâu như vậy, cậu ta bây giờ chính là đang rơi vào thời kỳ nghiêm trọng nhất của "bệnh phụ" (đây là căn bệnh đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn của thanh thiếu niên), có thể khiến cho Mã Chí Phong không hận Bành An Thâm cũng có thể xem là đã tốt lắm rồi.

    Về phần còn lại, đành phải từ từ dạy dỗ tiếp.

    Lí Khoái Lai để Bành An Thâm về lớp trước mới tiếp tục nói: "Chí Phong, mỗi một bạn học đều có cha có mẹ. Ví như Chí Đông, mặc dù trong lòng em cảm thấy cậu ấy không quan trọng, nhưng đối với cha mẹ cậu ấy, cậu ấy chính là món bảo vật vô cùng quý giá. Còn có An Thâm, dáng vẻ lo lắng hôm qua của cha mẹ cậu ta, chỉ hận là không thể tìm em tính sổ ngay lập tức thôi. Hơn nữa những học sinh này, bình thường đối xử với em cũng không tồi, em đối xử với bọn họ như vậy, làm sao có thể chấp nhận được cơ chứ."

    Mã Chí Phong đứng ở đó không nói một lời nào, chân phải đá nhẹ xuống đất, như thể đang suy nghĩ lại mọi chuyện.

    "Haiz, em đừng tưởng rằng Thiết Thủ đối xử với em tốt, thực chất cậu ta chỉ muốn lợi dụng em mà thôi. Em cứ từ từ mà nghĩ cho kỹ đi." Lí Khoái Lai xua xua tay, để Mã Chí Phong về lớp.

    * * *

    Sau nghi thức chào cờ, nhà trường tuyên bố điểm song ưu tích lũy khởi đầu của tuần trước, khối 11 vẫn là lớp 1 xếp vị thứ nhất, lớp 4 xếp thứ sáu và cũng là chót bảng trong danh sách.

    Sau khi trở lại lớp, Lí Khoái Lai thấy bộ dáng ủ rũ của các học sinh, liền động viên: "Kỳ thực, điểm song ưu khởi đầu này đối với lớp chúng ta mà nói cũng không phải chuyện gì quá khó. Nếu đã không thể so bì với lớp khác về mặt thành tích, lẽ nào chúng ta không thể tranh khẩu khí với lớp khác một lần hay sao?"

    "Đúng, chúng ta có thể đấu với lớp khác một lần thử."

    Vi Tú Cầm nghe Lí Khoái Lai nói như vậy, liền lập tức đáp lại, "Thầy Lý, em quản kỷ luật của lớp, em sẽ bày tỏ thái độ trước, tuần này sẽ đốc thúc các bạn về mặt kỷ luật, cố gắng không để giáo viên trực nhật trừ nửa điểm nào của lớp chúng ta."

    Lí Khoái Lai hướng Vi Tú Cầm âm thầm gật đầu, nữ sinh này quả không tệ, chỉ tội là không thể sống lâu được thôi.

    Lí Khoái Lai sực nhớ ra tuần này anh phải đến nhà của Vi Tú Cầm thăm hỏi gia đình, nhằm ám thị cho phụ huynh đưa cô bé này đến bệnh viện kiểm tra dạ dày.

    Trong tương lai, Vi Tú Cầm lúc đang học đại học đi kiểm tra phát hiện dạ dày có vấn đề, cũng vì thế mà qua đời khi còn rất trẻ.

    "Em cũng giúp một tay, nhất định sẽ quản tốt các học sinh trong lớp." Chu Thành Thắng thấy lớp phó như Vi Tú Cầm đã bảy tỏ thái độ, cậu ta là lớp trưởng dù thế nào cũng phải hưởng ứng một chút chứ.

    Lí Khoái Lai nói: "Đương nhiên, ngoại trừ ban cán sự lớp dẫn dắt quản lý tốt, còn cần tất cả các bạn học khác trong lớp hợp tác cùng. Ngoài ra, lớp chúng ta vẫn còn thiếu lớp phó thể dục phải không, thấy đề xuất Mã Chí Phong đảm nhận, các em thấy sao?"

    "Cái gì? Cho Mã Chí Phong làm lớp phó thể dục?" đám Chu Thành Thắng kinh ngạc kêu lên.

    Kỷ luật của Mã Chí Phong luôn không tốt, cho nên tất cả các giáo viên trước đây đều không dám cho cậu ta làm cán bộ lớp. Mã Chí Phong này chắc chắn sẽ phá hỏng kỷ luật của lớp chứ đừng nói gì đến việc dẫn dắt lớp.

    Mã Chí Phong không hề để tâm chuyện các bạn học khác phản đối chuyện cậu làm lớp phó thể dục, bởi căn bản cậu cũng không muốn làm lớp phó thể dục.

    "Sao vậy? Chí Phong, em không dám làm sao?" Lí Khoái Lai cười nói, "Nam tử hán đại trượng phu, đến cái này mà cũng không dám làm, sau này sao có thể làm nên đại sự được cơ chứ?"

    Vốn dĩ Vi Tú Cầm cũng không muốn để Mã Chí Phong làm lớp phó thể dục, nhưng thấy thầy nhất quyết muốn để cậu làm, liền lập tức ủng hộ quyết định của Lí Khoái Lai. "Mã Chí Phong, cậu không dám à?" Vi Tú Cầm cố ý nói khích.

    Mã Chí Phong thấy Vi Tú Cầm hỏi cậu như vậy, đầu liền như bốc lửa lập tức đáp lại: "Tôi sao lại không dám cơ chứ? Tôi làm là được chứ gì."

    "Vậy thì tốt, chuyện này cứ quyết định như thế đi. Chí Phong, từ học kỳ này trở đi, em cần phải quản lý kỷ luật của lớp, làm một cán bộ tốt. Còn nữa về phương diện thể dục, phải cố gắng phấn đấu để giành giải trong đại đội thể thao sắp tới của trường vào tháng 11, giúp lớp 4 chúng ta đạt được nhiều thành tích tốt." Lí Khoái Lai nhanh chóng đặt sách lên bục giảng.

    Lúc này, đám Vi Tú Cầm mới hiểu ra, hóa ra Lí Khoái Lai để Mã Chí Phong làm lớp phó thể dục đều có nguyên nhân cả.

    Hồi còn ở khối 10, lớp 4 bọn họ cũng là lớp có thành tích đứng chót trường tại đại hội thể dục thể thao, bị các lớp khác mỉa mai chê cười.

    Nói lớp của bọn họ thành thích không tốt thì thôi đi, đến cả vận động cũng không được, mặt nào cũng đều kém như nhau.

    "Đúng, đại hội thể thao học kỳ này của trường, chúng ta nhất định phải lấy được thành tích tốt." Vi Tú Cầm quay đầu nhìn Mã Chí Phong nói, "Cái này đành trông chờ vào cậu rồi."

    Mã Chí Phong như được điểm đúng huyệt, liền vỗ ngực: "Vi Tú Cầm, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được."

    Học sinh trong lớp nhìn hai người Vi Tú Cầm và Mã Chí Phong mà cười phá lên.
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2021
  10. Thong Dong

    Bài viết:
    91
    Chương 19: Chúng ta làm một giao dịch nhỏ đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa tan học, Lí Khoái Lai quay về ký túc xá.

    Ngoài cửa ký túc xá vẫn là một chiếc máy màu đỏ của hãng Đại Dương và phòng bên cạnh vẫn bay ra mùi hương đồ ăn xào nấu ngào ngạt thơm phức như ngày nào.

    "Nếu như mình có thể nhập bọn ăn chung với phòng bên cạnh thì tốt biết mấy." Lí Khoái Lai thầm nghĩ.

    Nhưng Lí Khoái Lai biết đây chỉ là vọng tưởng mà thôi, tuy Tống Hiểu Phương vẫn luôn là nữ thần trong lòng mọi người nhưng trước nay đối với nam đồng nghiệp vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ lãnh cảm.

    Dần dần mọi người ai cũng mất kiên nhẫn mà đi tìm một mối tình khác.

    Lí Khoái Lai đem tài liệu dạy học, sách giáo khoa và mấy thứ đồ khác đặt lên bàn làm việc, lấy điện thoại gọi cho Phù Huy. "Alo, chú Phù phải không? Bây giờ cháu muốn mượn xe máy nhà chú.."

    ".. Cái này à, thật là ngại quá, xe máy nhà chú bị người khác mượn mất rồi." Phù Huy do dự một lúc mới trả lời.

    Lí Khoái Lai cúp điện thoại, lẩm bẩm: "Bây giờ biết hỏi mượn xe ai để đi mua đồ ăn đây?"

    Khi Lí Khoái Lai ra ngoài ký túc xá, nhìn thấy chiếc xe máy của Tống Hiểu Phương ở cửa. Anh do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là đi thẳng ra ngoài.

    Tống Hiểu Phương mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng tâm địa vẫn là thiện lương.

    Nghĩ rằng dù sao hai người cũng là đồng nghiệp, lại là hàng xóm của nhau, cho Lí Khoái Lai mượn xe đi xuống trấn mua đồ ăn cũng không có gì là không được.

    Cho nên, khi cô nghe chuyện Lí Khoái Lai bên kia đã định đi ra cửa đợi Lí Khoái Lai mở lời hỏi mượn xe.

    Nhưng lại không ngờ rằng lúc cô đi ra tới cửa thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lí Khoái Lai.

    Hừ, anh không hỏi mượn tôi, tôi cũng chẳng thèm cho anh mượn.. Tống Hiểu Phương tức giận đóng sầm cửa lại.

    Đi qua dãy ký túc xá tiếp theo, Lí Khoái Lai nhìn thấy chiếc Suzuki của Ngô Đại Bàng đang dựng phía bên kia.

    Lí Khoái Lai biết điểm tốt nhất ở Ngô Đại Bàng này chính là không thù dai, chuyện xảy ra tuần trước, có lẽ bây giờ anh ta cũng quên gần hết rồi nhỉ.

    Lí Khoái Lai đến trước cửa, nhìn thấy Ngô Đại Bàng nhỏ gầy ở trong phòng đang soi gương chải tóc.

    Ngô Đại Bàng vừa chải tóc vừa cảm thán: "Chậc chậc, từ trước nay ta chưa từng gặp ai đẹp trai đến như vậy, đẹp đến ngút trời luôn rồi."

    "Thầy Ngô" Lí Khoái Lai kêu một tiếng.

    Nghe tiếng gọi của Lí Khoái Lai, Ngô Đại Bàng giật mình nhảy dựng lên, vội hỏi: "Lí Khoái Lai, anh tìm tôi là muốn báo thù hay là đánh nhau? Tôi nói cho anh biết, tôi có thể dùng tay không mà dập vỡ 18 viên gạch, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay liền có thể bay xa tới mười vạn tám trăm dặm. Còn nữa, bác Hán năm đó cũng là cao thủ nhất đẳng, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, bác chắc chắn sẽ chạy qua đây giáo huấn anh một trận cho coi."

    Lí Khoái Lai cười nói: "Thầy Ngô, anh nói cái gì vậy hả? Chuyện không vui xảy ra tuần trước là do công việc bắt buộc thôi. Lí Khoái Lai tôi cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi gì, chuyện cũng đã qua rồi, sao có thể tìm anh báo thù cơ chứ?"

    "Nếu vậy thì được." Ngô Đại Bàng thở phào nhẹ nhõm.

    Vóc dáng của anh ta nhỏ, sức cũng yếu, nếu như đánh nhau với Lí Khoái Lai, anh chắc chắn không phải là đối thủ, "Thế anh có chuyện gì không?"

    "Hôm nay tôi vẫn chưa mua đồ ăn, muốn mượn xe của anh để xuống trấn mua chút đồ." Lí Khoái Lai nhìn thoáng qua chiếc xe ở bên ngoài.

    "Vậy thì không được, chiếc Suzuki kia là vợ của tôi, làm sao có thể cho anh tùy ý mượn đi được chứ?" Ngô Đại Bàng lắc đầu nguầy nguậy.

    Lí Khoái Lai đảo mắt nhìn xung quanh, thần bí mà nhỏ giọng nói: "Như vầy đi, chúng ta làm một giao dịch nhỏ, thế nào?"

    "Giao dịch gì?" Ngô Đại Bàng kỳ quái hỏi.

    "Là việc liên quan đến cô giáo Tống Hiểu Phương.." Lí Khoái Lai không nói tiếp phần sau.

    Đôi mắt nhỏ của Ngô Đại Bàng sáng lên, lập tức phấn khích: "Giao dịch này được, có phải là để cho Hiểu Phương làm bạn gái tôi không? Tôi nói cho anh biết Lí Khoái Lai, nếu thật vậy, anh có mượn xe tôi đi hai ba lần cũng không vấn đề gì."

    Ngô Đại Bàng, con mẹ anh, thế này cũng keo kiệt quá rồi đó. Nếu như Tống Hiểu Phương làm bạn gái anh thì cho dù anh có tặng tôi cả cái xe thì tôi vẫn lỗ đấy.. Lí Khoái Lai thầm mắng.

    Lí Khoái Lai nhỏ giọng nói: "Anh cũng biết đó, ký túc xá của tôi ngay cạnh phòng Tống Hiểu Phương, thông tin tôi có cũng không ít đâu."

    "Đều tại Chủ nhiệm Hoàng, tôi đã nói là phải để phòng tôi ở cạnh phòng của Hiểu Phương, nhưng ông ấy lại nhất quyết không giúp tôi thu xếp." Ngô Đại Bàng tức giận vỗ vào bắp chân.

    "Anh cho tôi mượn xe đi, tôi sẽ nói anh biết." Lí Khoái Lai nói.

    Ngô Đại Bàng nào đành lòng để Lí Khoái Lai lái chiếc xe yêu quý của mình: "Như này đi, bây giờ tôi cũng muốn xuống trấn, để tôi đưa anh đi."

    Nhà của Ngô Đại Bàng ở trong trấn có mở một tiệm ăn gọi là Trúc viên, nên cũng được xem là một gia đình khá giả trong trấn.

    "Được, anh nhanh chở tôi đi đi, buổi chiều tôi còn có tiết nữa." Lí Khoái Lai sốt ruột ngồi trên xe máy của Ngô Đại Bàng.

    Ngô Đại Bàng vặn ga phóng về phía thị trấn, vì để tạo uy phong, anh tay liên tục lắc lư thân người, khiến Lí Khoái Lai ngồi sau vô cùng hoảng loạn.

    "Ngô Đại Bàng, lái xe không cần phải vặn tay ga như vậy. Không giữ được cổ xe sẽ rất nguy hiểm." Lí Khoái Lai lo lắng kêu lên.

    "Lí Khoái Lai, anh mau nói với tôi chuyện của Hiểu Phương đi, nếu không tôi quay xe về lại trường đó." Ngô Đại Bàng đe dọa.

    Lí Khoái Lai chọn ra vài món anh thích ăn và nói: "Tống Hiểu Phương thích ăn khô bò, cánh gà, còn có bia hay gì đó kiểu kiểu vậy. Nếu anh có tiền thì mua tặng cô ấy đi, nếu mà không dám tặng trực tiếp thì để tôi đem tặng dùm cho."

    "Cái này thì dễ, lát nữa tôi sẽ mua luôn." Ngô Đại Bàng hào hứng.

    Chỉ cần Tống Hiểu Phương thích ăn đồ của anh, đến lúc nào đó cũng sẽ thích anh thôi. Thứ Ngô Đại Bàng ta đây không thiếu nhất chính là tiền. Ở Trường trung học Lĩnh Thủy, nếu anh xếp thứ hai về độ giàu có thì không ai dám nhận xếp thứ nhất.

    Đến chợ, Ngô Đại Bàng đợi Lí Khoái Lai xuống xe, liền vặn ga đi luôn.

    "A, thầy Ngô, anh không tính chở tôi về trường à?" Lí Khoái Lai kinh ngạc kêu lên.

    "Anh tự mình nghĩ cách về trường đi, tôi bây giờ phải đi mua đồ ăn cho Hiểu Phương rồi." Ngô Đại Bàng lái xe rời đi.

    Đệt, đây là gậy ông đập lưng ông a.. Lí Khoái Lai tự trách chính mình.

    Vừa rồi, để lừa Ngô Đại Bàng nhanh nhanh lái xe xuống trấn, anh đã liên tục nói rằng nên mua đồ này nọ tặng cho Tống Hiểu Phương. Không ngờ báo ứng nhanh như thế đã xuất hiện, Ngô Đại Bàng vậy mà lái xe bỏ chạy luôn rồi.

    Lí Khoái Lai mua một ít đồ ăn và mì gói, sau đó lấy điện thoại gọi cho Ngô Đại Bàng: "Alo, anh đang ở đâu rồi?"

    "Khà khà khà, thầy Lý, anh gọi điện cho tôi cũng chẳng ích gì, tôi đã về trường rồi." Ngô Đại Bàng đắc ý cười, "Anh tự nghĩ cách đi nhé."

    "Chuyện là như này, tôi có mua cho cô Tống Hiểu Phương một ít đồ, muốn đưa anh để tặng cho cô ấy, không ngờ là anh đã về rồi, vậy thôi tôi đành tự mình đưa cho cổ vậy." Lí Khoái Lai bất đắc dĩ dùng đến chiêu này.

    "Cái gì? Anh mua đồ luôn rồi, tôi nói anh biết, anh không được tặng, toàn bộ cứ giao hết cho tôi để tôi đích thân đem tặng cô ấy." Ngô Đại Bàng sốt ruột kêu lên: "Tôi vừa hay vẫn còn ở trong trấn, anh bây giờ đang ở đâu, tôi qua đón.."

    Không lâu sau, Ngô Đại Bàng đã lái xe qua đến nơi.

    Lí Khoái Lai thầm mắng tên Ngô Đại Bàng không có chút nghĩa khí này, anh biết rõ Ngô Đại Bàng bình thường sẽ ăn ở tiệm cơm nhà mình, vừa nãy chắc chắn là đang ở quán cơm Trúc Viên.

    "Đi thôi, thầy Lý, tôi đưa anh về trường." Ngô Đại Bàng lấy tay lau đi dầu mỡ còn dính trên miệng, cười nham hiểm.

    Lí Khoái Lai đã mua đồ sẵn rồi, lại để cho anh đem đi tặng Tống Hiểu Phương. Đến lúc đó, anh nói là chính mình mua, đoạt hết công lao của Lí Khoái Lai.. Ngô Đại Bàng càng nghĩ càng khoái chí.

    "Được." Lí Khoái Lai leo lên xe.

    Về đến trường học, Ngô Đại Bàng dừng xe, vẻ mặt đầy hào hứng. "Thầy Lý, đưa mấy thứ đồ anh mua cho Hiểu Phương giao cho tôi đi."

    Lí Khoái Lai xuống xe, làm bộ làm tịch nhìn qua nhìn lại túi đồ, đột nhiên giật mình kêu lên: "Ai dà, vừa rồi rõ ràng là tôi có mua một túi đồ ăn vặt lớn cho Tống Hiểu Phương mà, sao tự nhiên lại không thấy đâu nữa rồi?"
    Thầy giáo đến rồi! - Thong Dong
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...