Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 30: Gặp lại ân sư (3)

[HIDE-THANKS]Đây chính là thái độ của một giáo viên tốt, nếu là Lưu Tuệ hoặc thầy Vương, chắc chắn chỉ yêu cầu học sinh cảm ơn, sao có thể tự nhận mình đã sai, cảm thấy rằng mình là giáo viên không thể bỏ xuống thể diện được khi đứng trước mặt học sinh của mình.

Triệu Văn Tông cũng đi tới nói: "Cô Trang, em cũng muốn tới thăm cô."

Từ lời của đồng nghiệp, cô đã sớm biết đứng trước mặt mình là hai học sinh ưu tú, cô giáo Trang vỗ vai Triệu Văn Tông nói: "Bố mẹ em hẳn là yên tâm lắm, con trai đến Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc, tương lai chắc chắn sẽ xán lạn."

Hốc mắt Triệu Văn Tông đỏ hoe. Sau khi kết quả thi đại học được công bố, Lưu Tuệ chưa từng chân thành chúc mừng cậu, ngược lại còn phàn nàn với cậu rất nhiều, bởi vì sau khi cậu nghe Tạ Uyển Doanh nói đã tự mình sửa lại nguyện vọng thi đại học.

"Lên đó em nhớ chăm chỉ học, đó là một thành phố lớn, so với Tùng Viên lớn hơn nhiều lắm." Cô giáo Trang đã đi qua rất nhiều nơi để dạy học: "Con trai cô học ở Đại học công nghệ Tây Trung Quốc đã dẫn cô đi tham quan qua, rất đẹp. Nhưng mà, thành phố lớn có rất nhiều điều thú vị, cô càng hi vọng các em tiếp tục chuyên tâm học tập, đừng cho rằng thi lên đại học là từ nay về sau không cần học nữa."

Giáo viên dặn dò tận tâm, Triệu Văn Tông cùng Tạ Uyển Doanh trực tiếp gật đầu.

Cô giáo Trang quay đầu lại, chỉ ngón tay lên chóp mũi Tạ Uyển Doanh: "Em, thật sự là cùng cô Lưu cãi nhau?"

Đối với vấn đề này, Tạ Uyển Doanh sẽ không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận mình cùng Lưu Tuệ cãi nhau còn suýt đánh nhau luôn.

"Cô ấy nói em không biết lượng sức, chỉ kém nói em một câu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Đến đây, để cô giúp em nhìn xem giấy báo trúng tuyển, có phải hay không con cóc đòi ăn thịt thiên nga." Cô Trang cười cười, đỡ mắt kính trên sống mũi.

Tạ Uyển Doanh đưa giấy báo trúng tuyển của mình cho cô Trang để chia sẻ niềm vui.

Nhìn qua kính lão, cô Trang cẩn thận đọc thư thông báo trúng tuyến của học sinh, vui mừng nhướng mày, nói: "A, trường y đứng đầu cả nước, mà còn học ngoại khoa tốt nhất. Trước khi đến cô đã nói với con trai cô về chuyện này, con cô đã nói đây là một nữ sinh rất trâu bò, đúng là giỏi thật. Nó ở thủ đô nhiều năm và biết rất rõ tình hình, ban này thi được vào khó như thế nào, nữ sinh sao có thể thi vào ban này được, em là người đầu tiên trong lịch sử."

Nói xong lời này, cô giáo Trang bật cười, ha ha cười to, bởi vì thật sự rất vui mừng, học sinh mà bà bồi dưỡng lại có thể đạt thành tích thủ khoa Khoa học tự nhiên để đi học ngoại khoa. Điều này có nghĩa là, nữ giới cũng có thể tự mình xây dựng mảnh trời riêng, bình đẳng với nam giới.

Là một người phụ nữ, cô giáo Trang làm sao có thể không vui và tự hào về nữ sinh này đây, cho nên mới vội vã từ thủ đô trở về để chúc mừng học sinh.

Tạ Uyển Doanh trong lòng rất là vui mừng, nhưng vẫn giữ cảm xúc bình tĩnh, bởi vì cô biết rằng học phẫu thuật không hề dễ dàng, cô mới chỉ thực hiện được bước đầu tiên mà thôi, nói: "Cảm ơn cô Trang."

"Không cần cảm ơn. Về sau em tới thủ đô học, có thể đến trong nhà cô. Hiện tại cô đang ở nhà con trai, đợi cô viết cho em địa chỉ và số điện thoại của con trai cô ở thủ đô." Cô Trang vừa nói vừa lấy giấy bút ra viết thông tin cho học sinh.

Những học sinh khác xung quanh nhìn Tạ Uyển Doanh chỉ biết ghen tị. Bọn họ muốn đến nhà cô giáo Trang làm khách cũng được, vấn đề là, họ không học đại học ở thủ đô nên cũng không có cơ hội đến đó. Đồng dạng, Triệu Văn Tông cũng nhìn qua Tạ Uyển Doanh.

Lần tuyển sinh đại học này, Tạ Uyển Doanh là học sinh duy nhất của trường trung học Kim Kiều được nhận vào một trường đại học ở thủ đô.

"Lúc đến thủ đô, em định đi máy bay hay là ngồi tàu hỏa?" Cô giáo Trang đưa địa chỉ cho học trò cưng rồi hỏi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 31: Đến thủ đô (1)

[HIDE-THANKS]"Cô Trang, nhà em chỉ có thể đi tàu hỏa, chắc là hạng thường ạ.." Tạ Uyển Doanh trả lời.

Cô giáo Trang nghe xong thở dài, ngồi tàu hỏa đi thủ đô rất cực khổ, bởi vì nơi này cách thủ đô rất xa. Nếu không phải là con trai mua cho bà vé máy bay, bà vừa đi vừa về một chuyến quá mệt mỏi, đây cũng là lí do trước đây bà rời thành phố Tùng Viên mà không quay lại.

Trước kia chưa có đường sắt cao tốc, ngồi tàu hỏa đi từ Tùng Viên đến thủ đô mất ròng rã 26 tiếng đồng hồ, còn chưa tính đi xe buýt từ đây đến tỉnh lị để đi tàu hỏa. Con đường đi học của Tạ Uyển Doanh thực sự rất gian nan.

Trong đầu Tạ Uyển Doanh thoáng qua hình ảnh của vị bác sĩ trẻ tuổi mà cô nhìn thấy ở cổng bệnh viện thành phố số 3, cực nhanh chóng ngồi trên xe con sau đó đi máy bay về thủ đô.

Hầy, có lẽ chỉ có các bác sĩ trình độ cao mới có đãi ngộ này. Chính mình phải phấn đấu từ sinh viên y khoa lên, thật sự chỉ mới bắt đầu.

"Được rồi, chúng ta sẽ liên lạc sau." Cô giáo Trang cưng chiều vỗ vỗ bả vai Tạ Uyển Doanh.

Tạ Uyển Doanh cùng cô giáo cáo biệt trước, cô vội vã đi trước để mua vé tàu hỏa cho học sinh.

Bất cứ khi nào, vé tàu trong nước luôn rất nhanh hết, rất khó mua, trong những năm 1990 điều đó lại càng được thể hiện rõ ràng hơn.

Sau khi tiễn cô rời đi, cô giáo Trang đột nhiên hỏi Triệu Văn Tông: "Sao đột nhiên em lại đổi sang học ở Tây Trung Quốc khiến cô giáo Lưu tức giận vậy?"

Mặt của Triệu Văn Tông không khỏi đỏ lên, đặc biệt xấu hổ, nghĩ tới đề nghị của Tạ Uyển Doanh đã khiến cuộc đời cậu xoay chuyển, mà cậu khi đó lại thật hèn nhát không cùng cô nói nửa lời, đến nay chỉ có thể trong lòng nói lời cảm ơn.

Như hiểu được điều gì, cô giáo Trang chỉ vào mặt cậu rồi lắc đầu bỏ đi.

Xếp hàng mua vé tàu, Tạ Uyển Doanh thật vất vả mới mua được vé cho mình và mẹ.

Sau khi biết con gái chỉ mua vé tàu cho mẹ, ở nhà Tạ Trường Vinh đập bàn, lại hét lớn với vợ: "Bà sinh ra súc sinh chỉ nhớ rõ bà, không nhớ còn có người ba này."

"Ông không thích trường đại học của Doanh Doanh, ông còn muốn mua vé tàu đi đâu?" Tôn Dung Phương bị chồng nói như vậy lửa giận ngập trời, cùng chồng đối mặt gay gắt.

"Cho dù tôi có thích hay không thích trường đại học của nó, nó vẫn phải mua vé tàu cho tôi." Tạ Trường Vinh giở thói thô lỗ: "Bởi vì tôi là chủ cái nhà này, là ba của nó!"

"Ông đây là tiêu tiền bừa bãi, ông muốn đi thì tự mình lấy tiền ra. Hơn nữa ông là ba của con bé, số tiền này vốn nên là ông bỏ ra!" Tôn Dung Phương hướng chồng hét.

Tạ Trường Vinh sửng sốt, nhận ra từ sau khi con gái thi đậu vào trường y, vợ ông ở nhà nói chuyện với ông đều mang theo mặt mày hớn hở, không quan tâm ông nữa.

Vì thế nhớ lại lão Phương bên cạnh nói với hắn: "Lão Tạ, ông phải thay đổi thái độ, lấy lòng con gái ông, miễn cho con bé đến thủ đô vinh hoa phú quý sau đó lại quên ông."

Nghe được những lời này Tạ Trường Vinh trong lòng trống rỗng, đảo mắt lại nhớ lại lời ba mình - Tạ gia gia - nói: "Con trai, vô dụng. Doanh Doanh đi thi trường y, sau khi tốt nghiệp bệnh viện người ta không nhận nữ bác sĩ phẫu thuật. Không tin, ngươi có thể hỏi dì họ Doanh Doanh đang làm bác sĩ."

"Đúng rồi, chị họ bà đã nói với bà, nói bệnh viện người ta không nhận nữ bác sĩ phẫu thuật." Tạ Trường Vinh lấy lời vợ ra nói với vợ.

Tôn Dung Phương mỗi lần nhớ tới lời nói của chị họ là có chút lo lắng, quả thật Chu Nhược Mai làm việc trong bệnh viện hiểu rõ hơn cô về nghề này. "Như thế nào, để Doanh Doanh trở về học sư phạm?" Tạ Trường Vinh nắm lấy cơ hội hỏi.

"Lúc trước chị ấy nói Doanh Doanh như thế nào cũng không thi đậu vào trường y. Nhưng Doanh Doanh bây giờ là thủ khoa Khoa học tự nhiên, giải thích như thế nào?" Tôn Dung Phương buông tay, cảm giác chị họ của mình hình như cũng không phải thần cơ diệu toán.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 32: Đến thủ đô (2)

[HIDE-THANKS]"Được được được, cứ để Doanh Doanh đi học. Tôi chống mắt lên xem tiền của bà cuối cùng sẽ rơi xuống hố như thế nào!" Tạ Trường Vinh khoát khoát tay với vợ và con gái rồi rời đi.

Nếu chị họ đã cố nói con gái bà không làm được, Tôn Dung Phương cũng chẳng muốn lại gọi điện cho Chu Nhược Mai nữa.

Cùng lúc đó, Chu Nhược Mai đang một mực chờ em họ gọi điện thoại cho mình để xin lời khuyên như mọi khi nhưng chờ mãi vẫn không thấy. Trong cơn nóng giận, bà đập mạnh tay lên chiếc ghế sofa trong nhà. Thật sự là muốn tức chết bà mà!

Cuối tháng tám, thời điểm cuối hạ đầu thu, chút hơi lạnh cũng bắt đầu tràn ngập khắp phương bắc.

Kiếp trước Tạ Uyển Doanh chưa từng đến thủ đô học hành hay làm việc, chưa hề trải qua không khí này. Chẳng qua cô nhớ rõ trước đây đã từng nghe ông ngoại nói đến, ông đã từng đến phương bắc, biết rằng mùa thu ở phương bắc khác hẳn với thu đông ở phía nam, thật sự có mùa thu.

Thế nên, Tạ Uyển Doanh mang theo áo len dệt kim cổ lọ cho mình và mẹ, đi trên đường khá thích hợp để mặc thêm áo khoác hoặc cởi ra tùy lúc.

Trước khi đi, Tôn Dung Phương còn dặn dò chồng mình: "Nhớ trông con trai ông làm bài tập hè đấy."

"Đây không phải là chuyện của bà à?" Tạ Trường Vinh mất hứng phản bác, không vui vì vợ và con gái từ đầu đến cuối đều không cho ông đi cùng.

Tôn Dung Phương không để ý tới chồng mình, cùng con gái mang theo hành lý lên xe buýt.

Trên xe, bà nói với cô: "Ba của con không phải muốn đi xem trường đại học của con, nghĩ rằng mẹ không biết sao? Ông ấy là muốn đi chơi. Sau này sẽ kiếm cớ tìm con, con đừng để ý tới ông ta."

Tạ Uyển Doanh mỉm cười, gật đầu với mẹ. Sau đó lại cảm thấy mẹ mình thật sự giống người mẹ trong phim "Xin chào, Lý Hoán Anh".

Ngồi trên xe buýt cả đêm, 2 mẹ con phải chạy tới ga tàu. Ở sảnh chờ mà căn bản không dám ngủ vì sợ bị lỡ chuyến, thật sự thì vé tàu rất đắt, nếu mà đánh mất thì cũng không thể mua lại được nữa.

"Chuyến tàu CT235 sắp vào ga."

Tiếng thông báo vang lên trong sảnh, các hành khách đang đợi đều đứng dậy, đổ xô đến phòng vé để xếp hàng. Một hàng dài chen chúc chật chội không thể tả, không khí khó chịu khiến người ta có chút không thoải mái.

Bỗng cô nghe thấy tiếng ho khan nặng nề.

Tạ Uyển Doanh nhíu mày.

Bất kể là do kiếp trước có một chút kinh nghiệm lúc đọc qua y học lâm sàng, hay là kích thích từ kỹ năng tiếp thu kiến thức y học trong mơ mới có sau khi tái sinh, dường như cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Mẹ cứ đứng ở đây chờ con một chút." Tạ Uyển Doanh để mẹ đứng ở một hàng thưa người hơn một chút, một mình len lên đầu hàng ngũ.

Tôn Dung Phương mua một tờ báo ở ven đường, đưa lên quạt vào cổ mình.

Cuối cùng cũng đi qua cửa soát vé, một đoàn người chạy tới sân ga, cầm hành lý đẩy nhau, chen lấn đi lên. Nhân viên bên trong đi tới đi lui, người chật như nêm. Không khí vẫn khó chịu như vậy.

Tạ Uyển Doanh để mẹ mình ngồi ở gần cửa sổ, bản thân đặt vali lên chỗ giá để trên đầu.

Vali đương nhiên là sẽ nặng hơn. Nói chung thì phụ nữ bình thường đều không có sức để nâng vali lên tàu, cho nên ở trong này có thể nhìn thấy phần lớn hành lý đều là đàn ông cầm.

Tôn Dung Phương thấy vậy, vừa định đứng lên đỡ giúp con gái, nào ngờ, con bé mới dùng một động tác mà đã vững vàng đỡ được rương hành lí nặng trĩu lên trên rồi.

Đúng lúc người đứng bên cạnh là con trai, hiển nhiên đang tính toán đến việc nếu Tạ Uyển Doanh không để lên được thì mình có thể chiếm trước vị trí, trong giây lát đã trợn tròn mắt.

Lúc này, người đàn ông cầm bình giữ nhiệt vừa đi lấy nước nóng ở toa ăn uống đi qua đây trở về, vừa hay nhìn thấy một màn này, không khỏi liếc nhìn Tạ Uyển Doanh: "Cô gái nhỏ đây rõ rằng khác biệt hẳn."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 33: Đến thủ đô (3)

[HIDE-THANKS]Tạ Uyển Doanh với hai bím tóc dài, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần màu đen, hình ảnh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, đúng hình ảnh một nữ sinh vừa tốt nghiệp trung học và bắt đầu trở thành sinh viên học đại học, bắt đầu những mơ mộng ở tuổi thanh xuân, có chút nữ tính.

Tạ Uyển Doanh cũng biết rằng, cô đã được tái sinh, cho nên tuổi tâm hồn của cô đã sớm vượt qua tuổi hiện tại rồi.

Có một người lạ mặt nào đó vừa liếc mắt qua đây, Tạ Uyển Doanh không thể không nhìn lại, đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông tuổi trung niên trên tay cầm một cái bình giữ nhiệt màu xanh. Bàn tay của người đàn ông, cô nhìn một phát liền biết được đó là bàn tay của bác sĩ, tại sao, vì nó tỏa ra mùi của nước khử trùng mà bác sĩ phải rửa tay quanh năm, da ông ta còn trắng hơn nhũng người bình thường.

Đối phương nhìn thấy cô nhìn lại. Ông ta đưa tay lên chỉnh chiếc kính với dây đeo hai bên bằng vàng trên sống mũi của mình, rồi lại nhìn cô một lần trước khi rời đi.

Tạ Uyển Doanh nhìn về hướng mà người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang đi, là đang đi đến toa ở phía sau của tàu, ở đó là khoang hạng sang có giường ngủ, giá vé ở khoang đó người bình thường không thể mua được.

Ở thời đại này cũng khá tốt, các bác sĩ ở các thành phố lớn rất giàu, hơn nữa cũng có địa vị và danh phận. Chưa kể bác sĩ khoa ngoại, so với bác sĩ khoa nội và y tá thì nhiều tiền hơn nhiều. Như bác sĩ phẫu thuật lồng ngực, nghe danh đã thấy rất ấn tượng.

Đúng lúc cô quay đầu lại, thì mẹ của cô đang ngồi nói chuyện với một hành khách đối diện cô.

"Con gái tôi sắp theo học tại Hiệp hội Y Khoa Quốc gia." Nói về thành tích mà con gái đạt được, Tôn Dung Phương khóe miệng tràn đầy vẻ tự hào không thể kiểm soát đươc.

Hành khách ngồi đối diện là một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tự giới thiệu mình họ Phương, sau khi nghe những lời mà Tôn Dung Phương nói, bà ấy nói: "Này, không phải là rất giống với cô gái vừa nãy sao?"

"Ai vậy?" Tôn Dung Phương cảm thấy rất hứng thú khi bà nghe thấy chuyện đó, có lẽ nào bà đã gặp phải bạn của con gái mình sau này hay sao, nhanh chóng giúp con gái xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các bạn cùng lớp.

"Con bé và bố mẹ đang ở trong toa giường nằm của đoàn tàu. Trước đó họ đã đi tới nhà ăn và đi qua đây, lúc đó hai người vẫn chưa lên xe, đường đi đã bị chặn. Hai mẹ con họ chỉ có thể ngồi vào chỗ này trước, họ ngồi đây nghỉ ngơi. Tôi cùng bố mẹ con bố nói chuyện, nghe bà mẹ nói lần này đi thủ đô là để dẫn con gái tới trường y." Dì Phương nói.

Khoang có giường ngủ. Tôn Dung Phương đang nhìn xem khoang có giường ngủ ở đâu, bà đang nghĩ xem là có nên đưa con gái đi đến khoang có giường ngủ để có thể tạo mối quan hệ tốt với các bạn cùng trường không.

Nhìn vào biểu cảm của mẹ cô, Tạ Uyển Doanh biết rằng mẹ lại tái phạm mấy thói hư tật xấu cũ, muốn đi khắp nơi để nói về tình cảm giữa người với người.

Tình cảm giữa người với người ở cùng một đất nước rất đặc biệt, đây là một xã hội có tình cảm giữa người với người sâu sắc. Do vậy mà Tôn Dung Phương luôn tin rằng, đi đến đâu cũng nên kết bạn, và nghĩ rằng, những người khác cũng muốn kết bạn, chỉ cần có thái độ tốt thì người ta sẽ không từ chối, trong đó bao gồm cả những phần tử trí thức đều là những người có phẩm chất cao, không có khả năng là người lạnh nhạt vô tình. Mẹ của cô mới tốt nghiệp tiểu học, vì vậy không có kinh nghiệm tiếp xúc với những người có học thức cao, đây là một cách hiểu sai với những người tri thức. Tạ Uyển Doanh cũng đã nghĩ về điều này, tiếc cho mẹ cô vì trước đây mẹ cô không có cơ hội đi học, vì vậy cô cần chăm chỉ học tập và giúp mẹ thực hiện ước mơ.

Về việc tính cách có tốt không, cũng không liên quan đến việc bạn có được giáo dục hay không. Giống như là dì họ Chu Nhược Mai và giáo viên chủ nhiệm Lưu Tuệ không phải tất cả đều là những người có nhân cách tốt lắm.

Cuối cùng, Tạ Uyển Doanh nắm lấy cổ tay áo của mẹ cô và nói: "Con không cần đâu."

Tôn Dung Phương quay đầu nhìn con gái với ánh mắt thắc mắc.

"Mẹ ơi, con gái của mẹ có năng lực, bạn bè sẽ chủ động tìm đến con thay vì để mẹ giúp con đi nịnh bợ người ta." Tạ Uyển Doanh an ủi mẹ.

Tôn Dung Phương ánh mắt đờ đẫn, ngay lúc này, bà bỗng cảm thấy rằng con gái mình trưởng thành rồi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 34: Bệnh đường hô hấp (1)

[HIDE-THANKS]Dì Phương nghe thấy lời nói của Tạ Uyển Doanh không khỏi che miệng cười thầm, nghĩ thầm cô gái này cũng mơ quá cao rồi, chỉ cần nhìn qua cách ăn mặc và cử chỉ khi ngồi trên ghế tàu hỏa cũng đủ biết được rằng cô và mẹ cô có gia cảnh không mấy tốt đẹp. Với điều kiện như vậy làm gì có khả năng đi nịnh bợ người khác vậy mà còn tỏ vẻ muốn đối phương ngược lại phải nịnh bợ mình, nghe không phải rất tức cười sao.

Vì con gái nên Tôn Dung Phương không đi, chợt bà quay lại hỏi dì Phương: "Bà đi một mình sao?"

"Không, chồng tôi đi đến toa tàu mua cho tôi một chút thức ăn rồi"

Hành khách trên tàu có thể phân được cấp độ giàu nghèo chỉ cần dựa vào khả năng tiêu tiền của họ. Giống như mẹ con Tạ Uyển Doanh căn bản không có nhiều khả năng mua đồ ăn trên tàu vì ai cũng điều biết đồ ăn trên này đắt đến muốn lấy mạng họ.

Dì Phương và chồng bà ta mặc dù có tiền mua đồ ăn nhưng lại không có tiền để mua giường nằm.

Thấm thoát đã đến giờ ăn tối, những hành khách bình thường đã lấy mì gói chuẩn bị từ trước đem ra ăn. Ông Phương, chồng dì Phương đã trở về từ toa đồ ăn và mang theo hai hộp cơm cho vợ và mình, vừa nhìn đã biết giá của nó cực đắt, tận những 20 nhân dân tệ một hộp.

Tạ Uyển Doanh cầm hai gói mì đã mua cho cô và mẹ cô trước đó đi đến bồn nước sôi đổ đầy vào. Thật sự có rất nhiều hành khách đang xếp hàng đợi đổ nước sôi vào mì, nhìn qua phải xếp tận một hàng dài mới tới lượt. Cuối cùng cũng nấu xong mì, Tạ Uyển Doanh đi về chỗ ngồi với hai tô mì trên cả hai tay, bất chợt nghe thấy cuộc đối thoại của vợ chồng dì Phương.

"Ông không biết hai mẹ con ngồi đối diện chúng ta buồn cười như thế nào đâu."

"Buồn cười như thế nào?"

"Con gái bà ta nói rằng muốn mấy người ở khoa hạng sang phải nịnh bợ họ ha.. ha" Dì Phương nói xong lời này, bà ta cười đến muốn nổ tung bụng.

Ông Phương sững sờ một chút, cau mày nói: "Quả thật là buồn cười, bọn họ nghĩ bản thân là ai mà có thể được ngồi ở khoang hạng sang chứ, e là ngay cả bước chân vào cũng không thể nào làm được."

"Làm sao ông biết?"

"Có một nhân viên đã ngăn tôi vào toa ngủ trừ khi tôi có vé. Bọn họ sợ tôi sẽ vào ngủ trên giường ngủ". Ông Phương lắc lắc đầu nói: "Tôi chỉ muốn xem giường trong toa tàu trong như thế nào thôi, dù sao tôi cũng chưa từng vào đó bao giờ. Kết quả liền bị ngăn ở cửa không cho vào."

"Giường nằm tại toa đồ ăn bên kia sao?"

"Đúng vậy, ở đó rất gần toa đồ ăn, đâu như chúng ta muốn mua gì cũng phải di chuyển thật xa".

Nếu có tiền thì dịch vụ phục vụ trên tàu ắt hẳn cũng cao hơn một bậc, bên ngoài đều là như vậy.

"Tôi nói cho ông biết thứ bọn họ là ăn mì gói." Bà Phương ghé vào tai chồng bà ta nói.

"Bọn họ chỉ có thể ăn mì ngay cả một hộp cơm cũng mua không nổi, lại còn dám nói những lời như vậy. Bà không nên nói chuyện cùng loại người này, tôi nói với bà hai người bọn họ đoán chừng da mặt cũng rất dày".

Ông Phương và dì Phương vừa nói xong lời này ngước mặt lên liền phát hiện Tạ Uyển Doanh đang đứng trước mặt bọn họ, trên mặt chợt hiện ra vẻ cứng ngắc, như muốn giải thích gì đó.

Tôn Dung Phương vừa từ nhà vệ sinh trở về, trông thấy con gái đặt hai bát mì gói lên chiếc bàn nhỏ liền nói: "Con ăn trước đi, mẹ đi đến toa đồ ăn xem mua cho con chút đồ ăn." Nói xong, bà định quay ra toa ăn uống để mua một ít đồ ăn ngon bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho đứa con gái sắp lên đại học của bà.

"Mẹ ơi, không cần phải mua đâu, con ăn mì gói là được rồi những món khác con không quan tâm đâu." Tạ Uyển Doanh kéo bà lại và nói.

Bị con gái kéo trở lại chỗ ngồi, Tôn Dung Phương đột nhiên cảm thấy biểu cảm ông bà Phương có chút khác lạ.

Nhận thấy ánh mắt của Tôn Dung Phương, dì Phương đã lên tiếng phàn nàn trước: "Con gái bà đi đứng kiểu gì mà bước tới lại không phát ra bất kỳ một tiếng động nào vậy, muốn dọa chết người ta à".

"Dì à, đó gọi là lễ phép đó ạ." Đối với loại người này, Tạ Uyển Doanh mới không cần khách khí mà mỉa mai trở lại.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 35: Bệnh đường hô hấp (2)

[HIDE-THANKS]Sau một hồi sững sờ, Tôn Dung Phương gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, con gái tôi chính là lễ phép."

Dì Phương và ông Phương không ngờ hai mẹ con chỉ ăn mì tôm này lại không sợ ai, sắc mặt cả hai đều đồng loạt tối sầm, đứng dậy đi trước. Dì Phương vừa đi trên đường vừa bàn bạc với chồng: "Ông nên nói thẳng là đi tìm bác sĩ Lâm. Con gái của bà ấy họ Lâm, tên là Lâm Lệ Quỳnh. Sau khi báo tên xong hẳn là có thể đi vào nhìn giường ngủ một chút."

"Không phải bà nói đó chỉ là sinh viên y khoa thôi sao?"

"Lúc đó ông không nghe rõ sao? Mẹ con bé nói rằng con bé là sinh viên y khoa xuất sắc, thường giáo sư lớn tuổi kê đơn thuốc. Nơi nào mà giống với hai người ngu ngốc ở đối diện, chưa trở thành bác sĩ mà lại tự cho rằng mình là bác sĩ lớn." Dì Phương nói.

Ông Phương gật đầu, cảm thấy vợ mình nói đúng. Nghĩ thấy hai vợ chồng ông thông minh đến mức nào, còn hai mẹ con Tạ Uyển Doanh và Tôn Dung Phương ngu ngốc ra làm sao. Người giàu sao có thể đi nịnh bợ người nghèo, phải là người nghèo đi nịnh bợ người giàu.

Hai vợ chồng vừa đi, Tôn Dung Phương lấy ra cải bẹ cùng xúc xích đặt vào bát mì tôm cho con gái. Tạ Uyển Doanh đem đồ ăn trong tô của mình chia cho mẹ. Nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của con gái, Tôn Dung Phương rất vui mừng.

Hai mẹ con vui vẻ thưởng thức mì của mình.

Bất giác đã về khuya, xe lửa đang đi trong đêm, gió thổi qua khung cửa sổ. Ở thời đại này, xe lửa đều là màu xanh lá cây, ban đêm không có máy điều hòa, nhiệt độ bên trong toa đều phụ thuộc vào khí hậu bên ngoài.

Tạ Uyển Doanh nhớ lại sự khó chịu mà bản thân cảm thấy ở nhà ga hôm nay, cô đột nhiên nhận ra đây chính là sự chênh lệch nhiệt độ, với tư cách là bác sĩ đã có kinh nghiệm, cô cảm thấy không ổn nên nói với mẹ: "Mẹ, mặc áo len vào trước rồi ngủ". Tạ Uyển Doanh lập tức lấy áo len để trong túi đồ ra khoác lên cho mẹ.

"Mẹ không cần đâu, thời tiết nóng lắm." Tôn Dung Phương từ chối.

"Mẹ, mẹ nghe con đi, xe này sẽ đi về phương Bắc vào ban đêm, phương Bắc sẽ càng ngày càng lạnh. Chúng ta không thể bị cảm vào ban đêm được." Tạ Uyển Doanh nói: "Vì tương lai con sẽ trở thành bác sĩ nên con biết rõ."

Đúng vậy, con gái mình muốn làm bác sĩ lớn vì thế Tôn Dung Phương vui vẻ đồng ý với đề nghị của con.

Lúc dì Phương và ông Phương trở về chỗ ngồi của mình, nhìn thấy hai mẹ con phía đối diện mặc áo len đang ngủ, liền trực tiếp bật cười: Thật sự là hai người ngu ngốc mà, bây giờ trời nóng như vậy mà lại đi mặc áo tay ngắn với áo len? Rõ ràng hành khách xung quanh đều không có ai làm giống như bọn họ.

Quả thật đến rạng sáng nhiệt độ chợt thấp xuống.

"Sao trời lại đột nhiên lạnh như vậy?" Dì Phương đang ngủ mơ mơ màng màng nói.

Ông Phương cũng lạnh đến mức trong mơ cũng phải rùng mình. Nhìn một vòng xung quanh, thấy một số người lấy quần áo dày ra mặc, thậm chí còn lấy áo khoác quân đội ra. Dì Phương và ông Phương cũng lấy ra một cái áo bông dày. Lúc này, họ nhìn hai mẹ con đối diện vẫn cảm thấy thật ngốc: Lạnh như vậy không phải nên mặc áo bông dày sao?

Trên thực tế, nhiệt độ này không cần phải mặc quần áo bông dày. Rốt cuộc thì cũng chỉ là mùa thu. Có điều, dù sao hành khách cũng là lần đầu tiên từ Nam ra Bắc nên chưa từng thử qua mùa thu ở phương Bắc. Chỉ biết rằng ở phương Nam chỉ có mùa mặc áo ngắn hoặc áo dày mà thôi.

Vì vậy mà hành khách mặc áo bông dày liền cảm thấy nóng và cởi áo ra. Hai vợ chồng họ Phương cũng vậy, khi trời nóng thì họ vén áo khoác lên, khi trời lạnh thì lại lấy áo khoác che lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến cả đêm hoàn toàn không thể ngủ ngon được. Cảnh tượng này giống như buổi tối đi ngủ không đắp mền thì không thoải mái và không thể ngủ ngon được.

Buổi sáng sau khi tỉnh dậy trên xe lửa, dì Phương cảm thấy cổ họng không thoải mái, nghĩ: Hỏng bét, chắc là bị cảm lạnh rồi. Nghĩ xong bà vội đẩy vai chồng: "Tôi đi tìm bác sĩ Lâm, nhà họ chắc sẽ có thuốc".[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 36: Bệnh đường hô hấp (3)

[HIDE-THANKS]"Bà đi tìm con bé làm gì?"

"Con bé không phải học đại học Y khoa ở Thủ đô sao? Nghe nói con bé đã giúp một vị giáo sư lớn tuổi kê đơn thuốc. Tôi đi nhờ con bé xem giúp cổ họng sao mà đau quá." Dì Phương nói.

"Bà cũng lấy cho tôi một ít thuốc". Ông Phương nói với vợ rằng ông cũng không được khoẻ, ông đặt tay sờ lên cái trán mê man của mình, hôm nay ông không thể nào ăn sáng được.

Dì Phương vội vàng đi đến chỗ xe giường nằm tìm người.

Còn bên này Tôn Dung Phương nhờ có con gái cung cấp áo len nên một đêm ngủ rất ngon, nhiệt độ cũng vừa phải không lạnh không nóng. Sau khi tỉnh lại thì rất thoải mái, chỉ có lúc nghiêng cổ đầu có một chút mỏi. Tôn Dung Phương phát hiện ông Phương đối diện sắc mặt có chút vấn đề nên hỏi: "Anh bị cảm à?"

"Bà không bị cảm sao?" Ông Phương hỏi ngược lại bà.

"Đương nhiên là không có." Tôn Dung Phương nói: "Con gái tôi chuẩn bị cho tôi áo len nên không bị lạnh".

"Cũng không thấy nóng sao?" Ông Phương nhớ tới tối hôm qua áo bông dày cộp khiến ông muốn chết đi sống lại, không ngờ hai mẹ con chỉ mặc áo len vào cũng không bị lạnh.

"Trời không nóng mà". Tôn Dung Phương nói, nhìn thấy chiếc áo khoác dày của hai vợ chồng bọn họ để ở chỗ ngồi, bà giật mình hỏi: "Trời ạ, cũng không phải là mùa đông mà sao hai người mặc quần áo dày như vậy?".

Đang nói bọn họ ngốc sao? Ông Phương tức giận nói: "Thì sao, trời lạnh mặc áo bông dày vẫn tốt hơn mặc áo len, bà mới là đồ ngốc."

Tạ Uyển Doanh thức dậy sớm hơn một chút nên ở trạm dừng giữa đường, cô tranh thủ cơ hội đi xuống mua bánh bao rồi trở về, nghe được có người mắng mẹ mình, không nói hai lời liền đi tới trước mặt Ông Phương nói: "Chú mặc quần áo dày như vậy, lại cởi ra thì rất dễ bị cảm lạnh. Cháu đoán chú cũng bị cảm rồi. Ở phương Bắc mùa dễ bị cảm lạnh và các bệnh hô hấp khác là mùa thu đó ạ."

Hình như bản thân và vợ đều thật sự bị cảm lạnh thật, thế nhưng như vậy lại giống như bị đối phương nói trúng, ông Phương giận dữ nói: "Cô không phải bác sĩ, chỉ là muốn đi học y khoa thì có thể hiểu cái gì. Đợi lát nữa bác sĩ thực sự trở lại, xem cô còn có thể nói gì nữa."

Đúng lúc dì Phương tìm được người trở về, theo sau bà là hai người phụ nữ.

Một người búi tóc, khuôn mặt tròn khoảng 40 tuổi. Một người tóc đuôi ngựa, đeo kính, mặc váy nhẹ nhàng, trông còn khá trẻ và ước chừng khoảng hơn 20 tuổi thôi. Hai người này, chắc là hai mẹ con bác sĩ mà Ông Phương nói.

"Bác sĩ Lâm và mẹ con bé tới rồi." Dì Phương nói với chồng: "Bác sĩ Lâm rất tốt, vừa nghe chúng ta bị cảm liền đến thăm đó."

"Vừa đúng lúc, chú có chuyện muốn nói, bác sĩ Lâm, người này không biết từ đâu tới, nói mặc quần áo bông dày dễ bị cảm lạnh. Rồi nói nếu mặc quần áo bông dày mà cởi ra trong một thời gian sẽ dễ bị cảm lạnh hơn, cháu là bác sĩ, cháu nói xem cô ta nói có đúng hay không?" Ông Phương xoay người hỏi bác sĩ Lâm.

Người được gọi là bác sĩ Lâm Lệ Quỳnh này, Tạ Uyển Doanh vừa nhìn đã biết là sinh viên năm 3, năm 4, kinh nghiệm trên giường bệnh khẳng định không nhiều. Đương nhiên, nếu thật sự có tài về y học, cô ấy phải biết ý kiến chuyên môn của mình là đúng.

Dưới sự quan sát của dì Phương và Ông Phương, Lâm Lệ Quỳnh đẩy nhẹ gọng kính nói: "Những gì cô ấy nói là không đúng."

"Thấy chưa!" Ông Phương thở ra, vui mừng lên tiếng.

Tôn Dung Phương ngây ngẩn cả người, ý là nói con gái bà nói sai sao?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 37: Sơ cứu trên tàu (1)

[HIDE-THANKS]Tạ Uyển Doanh nhìn vẻ lạnh lùng trên cặp kính của vị đàn chị này, dường như nhận ra được thái độ gì đó. Xem ra dì Phương đã sớm nói chuyện với 2 mẹ con họ.

Tôn Dung Phương giải thích cũng như giới thiệu với người đối diện: "Con gái của tôi đến thủ đô để học trường y."

"Chúng tôi có nghe nói. Nhưng các trường y ở thủ đô đều là những trường có điểm xét tuyển cao nhất cả nước, bà nói xem con gái bà học lớp nào? Con gái tôi trước khi thi vào đại học thì học ở trường cấp ba trực thuộc đại học sư phạm, con bà học ở đâu?" Mẹ Lâm đi tới.

Rõ ràng, đối phương đang nghi ngờ thành tích của con gái nhà mình, Tôn Dung Phương mất hứng đáp: "Con gái tôi là học sinh trường cấp 3 Kim Kiều, thi được hạng nhất, là thủ khoa khối khoa học tự nhiên."

"Cấp 3 Kim Kiều, ở thành phố nào?"

"Thành phố Tùng Viên."

"Một trường cấp 3 không thuộc tỉnh lị cũng có thể có thủ khoa khối khoa học tự nhiên? Là người đứng nhất toàn trường đúng chứ?" Mẹ Lâm mạnh mẽ chất vấn.

Con của những người này không tham gia kì thi đại học năm nay, vậy nên họ chẳng hề quan tâm chút nào với vị trí thủ khoa hiện tại.

Tôn Dung Phương tức giận: "Con gái tôi là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, việc này tôi lừa bà làm cái gì"

Mẹ Lâm nói: "Cho dù là thủ khoa khối khoa học tự nhiên thì con gái bà mới chỉ là sinh viên năm nhất. Con gái tôi là sinh viên y khoa năm thứ tư, đang trong thời kỳ thực tập lâm sàng rồi. Nếu như đã là sinh viên năm nhất mà không đọc qua y học thì cũng như nhau, cái gì cũng không hiểu"

"Không phải." Tôn Dung Phương vì con gái mà lên tiếng: "Con gái tôi trước giờ đều ở nhà đọc sách y học, nó đều hiểu."

"Tự mình học cái này thì có thể hiểu không?" Mẹ Lâm khinh thường nói với Tôn Dung Phương: "Trong trường y, con gái của tôi là đàn chị của con gái bà, chẳng khác nào là giáo viên cũng như bậc bề trên. Con gái bà phải tôn trọng con gái tôi, có biết không?"

Một sinh viên năm nhất nho nhỏ, dám không gọi đàn chị?

Tôn Dung Phương vô cùng kinh ngạc, nghe nói làm bác sĩ rất ôn tồn lễ độ, sao bỗng nhiên đề tài chuyển thành vấn đề vai vế rồi.

Mẹ Tạ Uyển Doanh không biết tình trạng của cái nghề này, thế nhưng đối với người trọng sinh lại như cô thì đã quen thuộc từ lâu, nói với bà: "Mẹ, không sao đâu ạ. Ở trên giường bệnh, nếu như đàn anh đàn chị không có bản lĩnh gì thì cũng không có người nguyện ý gọi đàn chị đâu."

Ngành nghề bác sĩ là nơi quan tâm đến kỹ thuật cùng thực lực, giống như cao thủ và mấy tên gà mờ trong giang hồ vậy.

"Cháu nói vậy là có ý gì?" Tròng mắt đầy tức giận của mẹ Lâm như muốn trừng ra ngoài, con bé trước mặt này vậy mà dám ngầm châm chọc con gái bà không có bản lĩnh.

Tạ Uyển Doanh hoàn toàn không biết đàn chị đây có đủ kỹ năng hay không, thế nhưng loại thái độ chuyên ngành này, nếu trở thành bác sĩ chỉ sợ rằng sẽ quá sức. Làm bác sĩ đòi hỏi sự chuyên nghiệp và thực tế nhất, Tạ Uyển Doanh thẳng thắn nói: "Tình hình của chú không phải chỉ bị cảm, ở tuổi này rất có khả năng bị cao huyết áp. Thời tiết nóng lạnh đột ngột dễ khiến huyết áp dao động, dần gây ra các bệnh về tim mạch cũng như xuất huyết não."

"Cháu nói cái gì, lão già nhà này bị cao huyết áp? Không có khả năng, thân thể ông ấy khá tốt, so với dì còn khỏe mạnh hơn nhiều." Dì Phương lo lắng đáp.

Tạ Uyển Doanh nhìn sắc mặt của chú Phương, kỹ năng có được lúc trọng sinh xuất hiện. Cô nhìn thấy đường cong của huyết áp cũng như nhịp tim của chú, quả thực như mình đoán, nói: "Tốt hơn hết là đưa chú ấy xuống tàu ngay lập tức, đến bệnh viện xử lý hạ huyết áp thì tốt hơn."

"Cháu đừng có mà nói xằng bậy, ông nhà dì từ đầu không hề bị cao huyết áp. Không thể nào." Dì Phương nói với 2 mẹ con Lâm: "Thân thể chồng tôi rất bình thường, chưa từng phải đến bệnh viện khám gì hết."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 38: Sơ cứu trên tàu (2)

[HIDE-THANKS]"Chỉ số huyết áp sau khi kiểm tra sức khỏe có bình thường không ạ?" Lâm Lệ Quỳnh lên tiếng hỏi dì Phương.

"Có."

"Vậy thì chắc chắn không sao."

"Đúng vậy. Bác sĩ Lâm cũng bảo không có vấn đề gì, cháu cứ nói hươu nói vượn nguyền rủa lão già nhà dì, đúng thật xấu tính!" Dì Phương giậm chân la lớn.

Tôn Dung Phương nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy hôm nay con gái khác xa với lúc trước. Những lời con bé vừa nói, ngay cả một chút bà cũng nghe không hiểu.

Hành khách xung quanh nghe thấy được lời của dì Phương cùng mẹ con Lâm Lệ Quỳnh, đã sớm xôn xao bàn tán:

"Có chuyện gì thế?"

"Một người nói mình là bác sĩ, người kia thì bảo bản thân là sinh viên y khoa."

"Sinh viên y khoa là cái gì?"

"Là học sinh học y học ấy. Sau đó sẽ trở thành bác sĩ."

"Vậy hẳn là học sinh kia phải nghe lời bác sĩ chứ?"

"Chắc thế."

"Vấn đề vừa rồi không nói đến, hai người kia kỳ thực đều là sinh viên y khoa nhỉ?"

Quần chúng vây lại xung quanh đều mơ hồ nghe ngóng.

Mẹ Lâm nghe những người này nói bậy bạ, càng bày ra vẻ kiêu ngạo đáp: "Mấy người không biết rồi, sinh viên y khoa cũng có phân biệt cấp bậc. Cao tương đương với bác sĩ, còn thấp thì không phải. Hơn nữa người cao được chỉ huy kẻ nào thấp."

Người xem nghe thấy lời của mẹ Lâm, đều cảm giác được người phụ nữ này có vẻ không đắc tội nổi, không nói lời nào.

Tôn Dung Phương nhức đầu, dùng ánh mắt nhìn con gái nên phải làm sao giờ.

Tạ Uyển Doanh lên tiếng: "Mẹ, lời chúng ta nên nói cũng đã nói, hết nghĩa vụ rồi ạ."

"Cháu nói cái gì, lặp lại lần nữa đi, rõ ràng cháu nói chồng dì.." Tay dì Phương vừa định chỉ lên chóp mũi Tạ Uyển Doanh thì bị kéo lấy, giật mình quay đầu lại, chỉ thấy chồng mình đang cầm lấy cánh tay, hỏi: "Ông nó làm sao thế?"

"Tôi đau." Chú Phương đau đớn nhìn bà xã, kêu lên.

Hai tay dì Phương cầm lấy bạn già nhà mình, vội la lên: "Bác sĩ Lâm, không phải cháu nói bản thân là bác sĩ ở thủ đô sao? Mau xem giúp lão chồng nhà dì với, ông ấy nói bị cảm cúm xong đau ở đây này."

"Cảm cúm thì sao có thể đau được?" Mẹ Lâm giành trước con gái một bước, đi đến xem tình huống của chú Phương, cúi đầu nhìn sắc mặt rồi đáp: "Hình như là phát sốt rồi."

Vẻ mặt chú Phương lấm tấm mồ hôi như mưa, có chút giống như đang sốt cao.

Các hành khách xung quanh khẩn trương đứng dậy, đoàn người chạy đi chạy lại trong xe. Có người còn cấp tốc thông báo tình hình cho tiếp viên trên chuyến tàu.

Giọng nói truyền qua loa, nhanh chóng lan ra toàn bộ đoàn tàu: "Toàn thể hành khách xin chú ý, toàn thể hành khách xin chú ý! Hiện tại trên tàu đang có một vị hành khách bị ốm đột ngột, rất cần sự giúp đỡ của nhân viên y tế. Nếu ai trên tàu là bác sĩ thì xin hãy đến toa xe thứ hai và liên hệ với nhân viên chúng tôi để tiến hành cứu trợ."

Thế nên, có người nào đó đang nằm trên giường nghe loa phóng thanh xong, đã cầm lấy chiếc kính đặt trên sách ở đầu giường đeo lên.

"Tìm bác sĩ gì chứ, con gái tôi là bác sĩ!" Mẹ Lâm nghe thấy tiếng loa trên xe, trước tiên quay đầu nói với hành khách xung quanh.

"Con gái bà là bác sĩ, vậy thì có thể nhanh giúp tôi kiểm tra chồng mình có được không?" Dì Phương gấp đến nỗi thét lên với mẹ Lâm.

Bà đành quay đầu nhìn con gái.

Lâm Lệ Quỳnh chầm chậm đi qua, nâng kính mắt, cẩn thận nhìn ngắm khuôn miệng đang mở to của chú Phương: "Có phải là đau răng không? Cháu thấy có vài cái bị sâu. Đoán chừng là vì bị sưng tấy dẫn đến phát sốt. Khi nào đến bệnh viện Tuyên Ngũ ở thủ đô thì cháu có thể giúp ông ấy liên hệ cho giáo sư."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 39: Sơ cứu trên tàu (3)

[HIDE-THANKS]Thật tốt quá. Dì Phương vui mừng khôn xiết nói: "Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm, cảm ơn cô rất nhiều, cô thực sự là một bác sĩ tốt. Lão già à, ông nhịn thêm một chút, chờ đến thủ đô đăng ký chuyên gia khám cho ông, bác sĩ Lâm đã nói vậy."

Tôn Dung Phương đối diện nhìn thế nào cũng cảm thấy bác trai Phương không giống như đau răng, khẩn trương nắm lấy tay con gái, khuyên dì Phương: "Tôi cảm thấy bệnh của ông nhà bà cứ không đúng lắm. Bà có muốn nghe con gái tôi nói không, hãy nhanh chóng cho ông ấy xuống tàu đưa đi bệnh viện. Tôi cảm thấy hình như ông ấy đau đến không chịu nổi rồi.."

"Ý bà là gì?" Dì Phương cùng mẹ Lâm quay đầu lại hét lớn với Tôn Dung Phương.

Không để cho mẹ mình bị bắt nạt, Tạ Uyển Doanh đứng trước mặt mẹ, nói với hai người phụ nữ này: "Chú ấy sắp ngất xỉu, trước tiên để cho chú ấy nằm xuống, không nên tùy tiện động đến chú ấy, chờ xe cứu thương đến."

"Lão già nhà ta không có khả năng.." Dì Phương hét lên câu này, đột nhiên phanh lại.

Ngay sau đó, một tiếng la hét của người phụ nữ phát ra từ toa xe.

Mọi người vừa nhìn, lại là Lâm Lệ Quỳnh đang thét chói tai. Cô hét đến nỗi đầu tóc dựng đứng. Bởi vì bác trai Phương chợt ngã xuống trước mặt cô, miệng phun bọt trắng lên đôi tất trắng lộ ra trên chân cô.

Dì Phương lập tức quỳ xuống bên cạnh bạn già, môi run rẩy hỏi: "Ông già, ông làm sao vậy, ông nói chuyện đi."

Bác trai Phương đã sớm bất tỉnh nhân sự.

"Ông ta sắp chết!" Có người kêu to.

Dì Phương oa một tiếng khóc lên: "Bác sĩ Lâm, mau cứu ông già nhà tôi a!"

Lâm Lệ Quỳnh liên tục lui về phía sau, bởi vì vớ bẩn khiến ngón chân đều run rẩy. Mẹ Lâm trốn sau lưng con gái mình. Hiện tại ai cũng nhìn ra bác trai Phương đây bệnh nặng hơn, không phải là đau răng.

"Sao cô không cứu ông già nhà tôi?" Dì Phương quay đầu lại gọi hai mẹ con Lâm Lệ Quỳnh.

Lâm Lệ Quỳnh và mẹ Lâm liên tục lùi lại, sắc mặt lộ ra sợ hãi.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Dì Phương lớn tiếng khóc: "Ai tới cứu ông già nhà tôi?"

"Tránh ra!" Tạ Uyển Doanh xắn ống tay áo lên, dùng sức đẩy mẹ con nhà họ Lâm ra.

Lâm Lệ Quỳnh và mẹ Lâm lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Thấy Tạ Uyển Doanh đi lên ngồi xổm đứng bên cạnh bác trai Phương, hai mẹ con bắt đầu kêu lên: "Cô muốn làm gì, cô không phải bác sĩ!"

Không để ý những người xung quanh nói cái gì, ngón tay Tạ Uyển Oánh sờ lên động mạch cổ Phương đại thúc, sờ động mạch cổ nhịp đập vượt quá bình thường, hiển nhiên là tim xảy ra vấn đề. Dựa theo triệu chứng vừa rồi, bác trai Phương mồ hôi đầm đìa cùng với triệu chứng kêu đau mà suy đoán, rất có thể là nhồi máu cơ tim gây ra rối loạn nhịp tim ác tính.

Ánh mắt lại nhìn về phía ngực bác trai Phương, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh méo mó của một trái tim đang đập thình thịch. Lúc này, thay vì ép tim, không bằng làm..

Mọi người xung quanh theo dõi thấy cô gái chải hai bím tóc dài kia đột nhiên nắm chặt nắm đấm, giống như một quyền của búa đập xuống ngực người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất.

Xung quanh mọi người xôn xao, là bị một đấm này của nàng dọa đến gần chết.

Chỉ có một người đàn ông vội vã đến hiện trường khi nhìn thấy cảnh này, cặp mắt kính đang đeo lóe sáng: Đấm này cũng là nện đủ đẹp.

"Cô đang làm gì vậy? Cô đã đập ông ấy đến chết, cô giết người!" Bà Lâm có ý định đẩy bả vai Tạ Uyển Oánh ra, đồng thời nói với con gái mình: "Mau, con mau cứu người."

Lâm Lệ Quỳnh lúc này phục hồi tinh thần lại, nói: "Đúng, bệnh nhân cần phải làm ép tim, mẹ mau tránh ra!"[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back