Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 80 Ngày Lành - Tạ Khai

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhất mạt hương, 21 Tháng ba 2021.

  1. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 69

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Từ Thiên Hồng rốt cuộc cũng tỉnh lại trong phòng bệnh.

    "Chị Cả, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị có biết chị đã hôn mê bao lâu rồi không, sắp bị sốt đến ngốc rồi." Từ Thiên Tinh trông rất hưng phấn.

    Từ Thiên Hồng sắc mặt tái nhợt, bộ dáng suy yếu: "Em Hai, sao em lại ở đây."

    "Em ở đâu từ lâu rồi, A, em đang nói cái gì nhỉ. Đây là bệnh viện đấy."

    "Bệnh viện?" Lúc này, Từ Thiên Hồng mới xoay chuyển ánh mắt, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên cô ấy nhìn thấy trần nhà trắng xóa, bên trên treo một cái quạt trần, những người tới lui đều mặc đồ bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân.

    Đây là khoa hồi sức cấp cứu, có tám giường bệnh, nhưng không phải cái nào cũng có người. Trừ Từ Thiên Hồng ra thì ở phía đối diện có một bà lão và một thanh niên trẻ tuổi, đều mặc quần áo bệnh nhân.

    Người nhà cũng không ồn ào, cho nên tuy rằng nhiều người nhưng lại rất yên tĩnh.

    Từ Thiên Hồng cố gắng nhớ lại, liền nhớ ra chuyện mình bị bệnh, sau đó mơ mơ màng màng: "Tại sao chị lại ở bệnh viện?"

    "Trời ạ, chị Cả, chị lại còn hỏi.." Từ Thiên Tinh vừa thấy Từ Thiên Hồng hỏi, ngay lập tức kể rõ ràng những chuyện phát sinh ngày hôm qua. Tuy nhiên, cô ta vẫn không quên cường điệu một chút công trạng của bản thân: "Nếu không phải em phá cửa, đem chị khiêng ra, thì hiện giờ chị vẫn còn đang bị sốt đến hôn mê, không chừng mạng cũng không giữ được ấy."

    Sức lực của Từ Thiên Hồng gần như mất hết, nửa ngày mới nở được nụ cười, suy yếu nói: "Cảm ơn em."

    Từ Thiên Hồng cảm thấy vào giờ khắc mấu chốt, người một nhà vẫn là tốt nhất!

    "Haiz, chị em với nhau nói cái này làm gì, bất quá chị vẫn.." Cô ta còn chưa nói xong liền nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài, Từ Thiên Tinh sợ bị người khác nghe thấy, lập tức chuyển sang chuyện khác: "Chị Cả, chị khát nước không, em đi lấy cho chị chén nước."

    Nói xong, cô ta lấy phích nước nóng ở trong ngăn tủ: "A, hết mất rồi, để em ra ngoài lấy nước."

    Vừa xoay người, cô ta nhìn thấy Từ Thiên Lam đang cầm một cái bình giữ nhiệt và một cái túi bước vào: "Chị Hai, đừng đi vội, ăn trước đã."

    Từ Thiên Lam vừa bước vào thì đúng lúc nghe thấy Từ Thiên Tinh nói muốn ra ngoài lấy nước, cho nên cô mới nói như vậy.

    "Không cần, em cho chị Cả ăn trước đi, sức khỏe của chị ấy còn yếu, ăn xong rồi uống thuốc, chị ra ngoài lấy nước cho chị ấy uống thuốc." Nói xong, cô ta không đợi Từ Thiên Lam trả lời, vội vàng bước ra ngoài.

    Từ Thiên Lam liếc nhìn bóng dáng vội vã của Từ Thiên Tinh, không nói gì, đem bình giữ nhiệt đặt lên trên bàn: "Chị Cả, chị dậy rồi, vừa đúng lúc uống canh, em có hầm riêng canh gà này."

    Từ Thiên Lam mở bình giữ nhiệt ra, một mùi thơm nồng đậm của canh gà tràn ngập căn phòng. Những người trong phòng bệnh vốn dĩ đã ăn rồi, nhưng ngửi thấy mùi thơm lại cảm thấy đói.

    "Em Ba, không cần hầm canh gà, chị chỉ bị cảm mạo, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi." Từ Thiên Hồng nhìn lên trần nhà, ánh mắt ngây ngốc, nói: "Lại còn đưa chị tới bệnh viện, tốn tiền, lát nữa em giúp chị làm thủ tục xuất viện đi!"

    Từ Thiên Hồng nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết.

    Đáng tiếc, Từ Thiên Lam lại không thể làm như lời Từ Thiên Hồng nói: "Chị Cả, chị không thể xuất viện được, bên bệnh viện phải kiểm tra bệnh tình của chị có ổn hay không mới có thể xuất viện, hơn nữa chị không phải chỉ là bị cảm mạo."

    Vừa nói, Từ Thiên Lam vừa lấy từ trong túi ra một cái bát, đổ canh gà ra, định bón cho Từ Thiên Hồng.

    Từ Thiên Hồng vội vàng đón lấy: "Để chị tự làm."

    Từ Thiên Lam cũng không cố làm, cô đóng nắp bình lại, rồi nhìn Từ Thiên Hồng uống hết bát canh. Bát rất nhỏ, không giống như cái bát to ở nông thôn, chỉ uống mấy ngụm là hết.

    Từ Thiên Hồng uống xong, sắc mặt cũng tốt hơn một chút, cơ thể ấm áp và có sức sống hơn.

    "Canh gà này là em tự nấu à?" Từ Thiên Hồng nghi ngờ hỏi.

    "Đúng vậy, thế nào?" Từ Thiên Lam hỏi.

    "Em Ba, tay nghề nấu nướng của em bây giờ có thể bằng đầu bếp rồi." Từ Thiên Hồng chân thành khen ngợi. Tay nghề nấu nướng của cô ấy là học được từ mẹ mình, mặc dù không biết nhiều món lắm nhưng vẫn ăn được.

    Từ Thiên Lam đỏ mặt, ho khan một tiếng che dấu sự xấu hổ. Canh gà cô nấu có sử dụng nước trong không gian, có thể uống không ngon sao, cho nên đây không phải là công lao của cô.

    "Ngon thì chị uống nhiều một chút." Từ Thiên Lam hoàn toàn không nghĩ tới việc chia sẻ với những người trong phòng bệnh. Bình giữ nhiệt quá nhỏ, hơn nữa nước trong không gian quá ít, nếu nấu nhiều thật sự là không đủ.

    Từ Thiên Hồng uống thêm một bát nữa, canh gà trong bình giữ nhiệt cũng sắp thấy đáy, Từ Thiên Hồng không uống thêm nữa, muốn để lại cho Từ Thiên Tinh và Từ Thiên Lam: "Đồ ngon như vậy, sao chị có thể uống một mình, em cũng uống đi, có thể chừa cho Thiên Tình một chút không?"

    "Sao chị cứ nghĩ cho người khác thế, em đã ăn cơm ở nhà rồi, hơn nữa đây là nấu để chị bồi bổ cơ thể."

    Từ Thiên Tinh lấy nước trở về, cũng tỏ vẻ không muốn uống. Lúc này, Từ Thiên Hồng mới uống nốt chỗ còn lại.

    Uống hết canh gà, Từ Thiên Lam bảo cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó thương lượng với Từ Thiên Tinh chuyện trực đêm. Sức khỏe của Từ Thiên Hồng không có ai chăm sóc thì không được.

    Bác sĩ kiểm tra những vết thương trên khắp cơ thể của Từ Thiên Hồng, những vết thương mới, cũ chồng chéo lên nhau, lại còn có dấu hiệu bị nội thương, nên yêu cầu Từ Thiên Hồng ở lại quan sát.

    Từ Thiên Lam nghe bác sĩ nói xong, tức giận đến cả người phát run. Tên họ Đổng này không bằng súc sinh, cô lập tức nhờ bác sĩ viết bệnh án, sau đó mang tới đồn công an.

    Đổng Chí Ba đang bị giữ lại tại đồn công an.

    Nhà của Từ Thiên Tinh ở khá xa cho nên Từ Thiên Lam để cô ta về nhà, còn cô ở lại chăm sóc Từ Thiên Hồng.

    Ban đầu, Từ Thiên Hồng nhất quyết không cho cô ở lại qua đêm: "Chị ngủ rồi không cần người chăm sóc, em nhanh về nhà đi, bọn nhỏ còn phải.."

    "Bọn nhỏ có Đại Hải chăm sóc rồi, không có việc gì đâu." Từ Thiên Lam kiên quyết nói.

    Tính tình Từ Thiên Hồng mềm yếu, bây giờ lại làm phiền người khác, gương mặt áy náy đỏ bừng cả lên, so với gương mặt trắng bệch vừa rồi, thì có sức sống hơn.

    Lại qua mấy ngày, bệnh viên thông báo, Từ Thiên Hồng chỉ bị thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày thì không còn gì đáng ngại nữa.

    Lúc này, Từ Thiên Lam mới yên tâm, nhưng cô vẫn tới đồn công an, báo án Đổng Chí Ba.

    Thoáng một cái đã đến giữa tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng lên.

    Từ Thiên Hồng ở bệnh viện chưa tới ba ngày, có chút sức liền ồn áo đòi xuất viện, Từ Thiên Lam biết cô ấy là đang tiếc tiền.

    Nhưng không có sự đồng ý của bác sĩ, Từ Thiên Lam không có cô ấy xuất viện, kiên trì ở lại bệnh viện thêm hai ngày, bệnh viện xác nhận là có thể về nhà tĩnh dưỡng, cô mới làm thủ tục xuất viện.

    "Chị đã nói là không có việc gì, có thể xuất viện, em còn cố ở thêm haai ngày, hai ngày tốn biết bao nhiêu là tiền ấy!" Từ Thiên Hồng vừa thu dọn đồ dùng vừa không ngừng lải nhải. Mặc dù, cô ấy nằm viện chưa tới một tuần nhưng cũng tích góp được không ít đồ: Hộp cơm, chậu rửa mặt, phích nước nóng, ly nước, quần áo. Trong đó có một ít là do Từ Thiên Lam mang tới, có một ít là cô đi mua, quần áo để tắm rửa không thể quay về nhà Từ Thiên Hồng để lấy.

    "Chị ở có hai ngày mà em còn đi mua quần áo, không phải có đồng phục bệnh nhân à, chị mặc vào cũng thấy khá tốt, còn mua quần áo mới làm gì, không phải là lãng phí tiền à!" Từ Thiên Hồng không ngẩng đầu lên, gấp quần áo vào trong túi, lẩm bẩm nói.

    Từ Thiên Lam cười: "Mua để chị mặc, cũng không phải là quần áo đắt tiền. Hai ngày này em rất vội, không có thời gian, chờ chị hoàn toàn khỏi bệnh, chúng ta cùng đi dạo phố đi, mua thêm mấy bộ quần áo."

    Lúc Từ Thiên Hồng được đưa tới bệnh viện, Từ Thiên Lam phát hiện ra cô ấy vẫn luôn chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xanh in hoa, quần cũng vậy, chưa từng thay đổi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  2. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 70

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, Từ Thiên Hồng sẽ xuất viện, Từ Thiên Lam định không gọi cô ta tới. Nhưng hôm qua, cô ta biết được thì nhất quyết đòi tới hỗ trợ. Có điều, bây giờ cô ta mới tới thì mọi thứ đã được thu dọn hết rồi, hầu như chẳng giúp được việc gì.

    Hai hôm nay đều là Từ Thiên Lam chăm sóc Từ Thiên Hồng. Từ Thiên Tinh nói muốn đến hỗ trợ có lẽ chỉ xuất phát từ lời khách sáo, hai ngay nay đều không nhín thấy bóng dáng của cô ta.

    Thực ra, Từ Thiên Tinh cũng định đến nhưng cứ nghĩ đến chuyện phải ngủ lại trong phòng bệnh thì cô ta lại không muốn đến nữa. Vừa hay Từ Thiên Lam nói với cô ta không cần phải đến nên cô ta cũng khách sáo nói mấy câu.

    Cô ta cũng muốn xuất hiện trước mặt Từ Thiên Lam nhiều hơn một chút, dù sao em Ba giờ đã phát tài, cô ta là chị gái của Từ Thiên Lam, không xuất hiện nhiều thì sau này làm sao mà được "thơm lây" chứ.

    Chuyện gia đình của Từ Thiên Hồng, cô ta đã biết từ lâu rồi. Chỉ có Từ Thiên Lam ít khi trở về thôn mới không biết tình hình cụ thể thôi.

    Nhưng cô ta không muốn quản chuyện này, đây là việc riêng của nhà chị Cả, quản nhiều không tốt. Hơn nữa, Từ Thiên Tinh quả thực không thích tính tình của chị Cả. Ngay cả mắt nhìn cũng không tốt, cho nên mới lấy phải một tên lưu manh. Hắn ta đánh vợ mình thành thói quen, có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Nếu để cho hắn nếm mùi ngon ngọt thì hắn sẽ càng ra tay mạnh hơn.

    Cho nên nhất định không thể dung túng, lẽ ra ngay từ lần đầu tiên bị đánh Từ Thiên Hồng phải phản kháng lại, cho hắn biết lợi hại. Nhưng chị ấy lại lựa chọn nhẫn nhịn, chịu đựng. Kết quả mới biến thành cục diện như ngày hôm nay.

    Đây cũng chính là lý do mà Từ Thiên Tinh khinh bỉ Từ Thiên Hồng. Làm người thì không nên quá thiện lương, ngươi lui một bước thì hắn sẽ tiến thêm một bước, đạo lý đơn giản như vậy mà chị ấy cũng không hiểu. Nếu chuyện này xảy ra với cô ta, Từ Thiên Tinh sẽ không đánh trả lại ngay lúc đó nhưng chờ khi tên khốn nạn kia ngủ, cô ta sẽ dùng gậy đánh cho hắn một trận nhớ đời mới thôi.

    Cho nên, trong mắt của Từ Thiên Tinh, Từ Thiên Hồng không đáng để đồng tình. Nhưng dù sao, Từ Thiên Hồng cũng là chị gái của cô ta, cho dù chán ghét cũng phải ra tay giúp một lần.

    Có điều, nguyên nhân chính là do cô ta không muốn đắc tội với Từ Thiên Lam. Hiện giờ, Từ Thiên Lam rất giàu có, nếu cô ta trực tiếp sấn tới thì với tính cách của Từ Thiên Lam, chắc hẳn sẽ không thèm để ý đến cô ta. Cho nên, Từ Thiên Tinh muốn nhân cơ hội lần này để kéo gần mối quan hệ với em Ba.

    "Thiên Tinh, em tới thật đúng lúc, nhanh tới khuyên bảo Tiểu Lam đi. Nó không biết cuộc sống bây giờ khó khăn thế nào, mới có mấy ngày mà đã mua một đống đồ, nào là quần áo, chậu rửa mặt, phích nước, những cái này trong nhà đều có mà lại ra ngoài mua. Đúng là quá lãng phí!" Từ Thiên Hồng lôi kéo Từ Thiên Tinh kể lể.

    Mấy ngày hôm nay ở cùng nhau khiến cho Từ Thiên Hồng cảm thấy tình cảm của mấy chị em lại trở nên thân thiết.

    Từ Thiên Tinh nhìn chị Cả kéo cái túi ra, bên trong toàn bộ là đồ dùng sinh hoạt, bao gồm khăn lông, ly nước và hai bộ quần áo, tất cả đều là đồ mới tinh. Đúng là người giàu có tiêu tiền có khác.

    Trong mắt Từ Thiên Tinh hiện lên một tia ghen ghét. Cô ta đã từng cho rằng trong ba chị em thì cô ta có một cuộc hôn nhân tốt nhất. Dù sao khi đó, chồng của cô ta cũng là người đưa phần lễ hỏi nhiều nhất, còn Từ Thiên Lam gả cho Vu Đại Hải chỉ có thể đưa một nửa lễ hỏi. Từ Thiên Tinh sợ nghèo, không muốn sống cảnh khốn cùng như khi còn ở nhà mẹ đẻ.

    Cho nên, Từ Thiên Tinh không để bụng chuyện chồng mình là người đàn ông trung niên hơn cô ta mười mấy tuổi, chỉ cần có tiền để dựa vào thì những cái khác không thành vấn đề.

    Còn Vu Đại Hải thì sao, anh ta cho dù có trẻ tuổi, đẹp trai thì cũng chỉ là một tên nghèo.

    Chỉ điểm này thôi, Từ Thiên Tinh đã không thèm suy xét đến loại người này, đẹp trai cũng không thể mài ra ăn được.

    Kết quả không ngờ được, người mình không thèm để ý cư nhiên đã phát tài. Trong lòng cô ta lâp tức mất cân bằng.

    "Chị Cả, Thiên Lam mua cho chị bởi vì chị là chị của em ấy, không được, Thiên Lam, chị cũng là chị gái em, em không thể nặng bên này nhẹ bên kia được đâu đấy." Từ Thiên Tinh giả bộ nói đùa: "Đại Hải nhà em bây giờ phát tài rồi mà em cũng không mời chúng ta qua chơi, chuyện tốt như vậy mà không nói một tiếng với người trong nhà. Chị phải nghe người khác nói mới biết được đấy."

    Từ Thiên Lam trong nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất: "Chị Hai, chị nói gì thế. Công ty của Đại Hải gọi là công ty thế thôi, chứ thực ra chỉ là nơi tập trung mọi người cùng nhau làm việc. Những người ở đấy còn chưa được trả tiền công đâu."

    "Chúng ta là chị em ruột mua chút đồ cũng là chuyện nên làm. Lần này chị Cả xảy ra chuyện, may mà chị chạy tới nói cho vợ chồng em biết, nếu không bọn em cũng không biết được."

    Từ Thiên Lam vừa nói vừa nhìn Từ Thiên Tinh cười.

    Từ Thiên Tinh lập tức hiểu được ý của Từ Thiên Lam, vừa là kể khổ, vừa là cảm ơn, phân biệt rạch ròi chuyện nào ra chuyện đó. Đồng thời cũng ngụ ý cho cô ta đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng cố dựa dẫm, làm thân với bọn họ.

    Từ Thiên Tinh âm thầm cắn răng, đứa em gái này càng ngày càng lợi hại. Cô ta xấu hổ cười cười: "Đó là chuyện đương nhiên, chị Cả cũng là chị gái của chị mà. Nếu chỉ có một mình, chị cũng sẽ cứu chị Cả ra ngoài, tìm bọn em cũng là muốn có thêm sự trợ giúp mà thôi."

    Ba chị em vừa trò chuyện vừa lễ phép tạm biệt mấy người bệnh cùng phòng. Sau đó, mỗi người xách một túi đồ đi ra ngoài.

    Trước đó, Từ Thiên Lam đã thanh toán hết tiền viện phí, cho nên lúc này bọn họ trực tiếp đi thẳng ra cổng.

    Sáng sớm, Vu Đại Hải tranh thủ tới công ty. Sau đó kiếm một chiếc xe tới đón bọn họ.

    Từ ngày đưa chị Cả vào bệnh viện, Vu Đại Hải đã muốn mua một chiếc xe secondhand. Công việc của anh cũng càng lúc càng phát triển, không thể không có xe đi lại được. Vu Đại Hải muốn tìm một chiếc xe vừa chở người vừa chở hàng hóa. Bây giờ xảy ra chuyện mới nghĩ tới chuyện mua xe, đúng là quá muộn.

    Có điều, tài chính hiện có, Vu Đại Hải đều dùng để tuyển nhân viên mới, công trình tiếp theo cũng chưa thu hồi được. Chỉ có thể chờ cửa hàng bách hóa bên chủ tịch huyện khởi công, anh mới có tiền để mua xe.

    * * *

    Ba người đi đến cửa bệnh viện nhưng vẫn chưa thấy Vu Đại Hải đến. Từ Thiên Lam liền đề nghị mọi người ngồi chờ ở dưới gốc cây. Bây giờ cũng sắp đến 11 giờ, bọn họ lại còn mặc áo khoác, cho nên càng nóng.

    Trước cửa bệnh viện có hai cây hòe lớn, vừa hay có thể tránh nóng. Vừa đứng dưới gốc cây chưa được bao lâu, Từ Thiên Lam phát hiện Từ Thiên Hồng bắt đầu thở hổn hển, cơ thể run rẩy.

    Cô hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của chị Cả. Từ Thiên Lam nhìn theo ánh mắt của đối phương thì thấy Đổng Chí Ba nở nụ cười dâm loạn, từ từ đi tới bên này.

    "Vợ à, anh tới đón em về nhà." Hắn bước lại gần và nói.

    Từ Thiên Hồng bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng trốn sau lưng Từ Thiên Lam, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi không về, tôi không muốn về nhà với anh, tôi sẽ tới nhà em Ba."

    Đổng Chí Ba nhếch môi cười, giả vờ như bây giờ mới phát hiện ra sự hiện diện của hai cô em vợ. Hắn lớn tiếng nói: "Ôi trời, hai em vợ cũng ở đây à? Các em khỏe không? Mấy hôm nay làm phiền mọi người chăm sóc cho vợ của tôi. Sau này, tôi sẽ báo đáp hai cô gấp đôi. Bây giờ, tôi đến đón vợ của tôi về nhà, không có vấn đề gì chứ."

    Lúc nói đến câu "Trả gấp đôi" Đổng Chí Ba nghiến răng nói, dường như hận hai người thấu xương. Loại người như hắn đúng là một tên tiểu nhân.

    Từ Thiên Lam không thèm để hắn vào mắt: "Anh uy hiếp ai thế. Anh đừng tưởng rằng lần này chỉ bị tạm giam mấy ngày thì không có chuyện gì. Tôi nói cho anh biết, chị Cả sẽ không trở về với anh đâu."

    Đổng Chí Ba đang định nói gì đó thì Vu Đại Hải từ phía sau hắn ta đi tới.

    "Đổng Chí Ba, mày làm gì ở đây thế?"

    Đổng Chí Ba bị dọa sợ từ lần trước, cho nên vừa nghe thấy giọng nói của Vu Đại Hải thì rụt cổ lại. Sau đó, hắn từ từ quay đầu lại, cười mỉa: "Ái chà, thì ra là em rể."

    "Mày tới đây làm gì hay là mày vẫn còn muốn đánh vợ. Tao nói cho mày biết, bây giờ mày đang trong giai đoạn giáo dục. Nếu mày còn tái phạm thì lúc nào cũng có thể bị bắt vào đồn công an đấy." Vu Đại Hải tức giận nói.

    Trong thời đại này, nhiều người đều cho rằng đánh vợ không phải là hành vi nghiêm trọng. Đặc biệt là ở nông thôn, cảnh sát cũng chỉ giam giữ mấy ngày, giáo dục mấy câu liền thả người. Cho nên, Đổng Chí Ba vừa mới được thả ra ngoài đã dám chạy tới bệnh viện.

    "Em rể, tôi đến để đón vợ của mình về nhà, chuyện này mà cậu cũng quản à?" Đổng Chí Ba lùi về sau mấy bước, bảo trì khoảng cách với Vu Đại Hải. Hắn sợ người đàn ông dã man này lại đem hắn đánh cho một trận. Có điều, hắn cảm thấy chuyện mình làm rất đúng đắn.

    "Tôi không muốn về nhà với anh. Tôi muốn tới nhà em Ba." Từ Thiên Hồng trong lòng sợ hãi, môi run rẩy mãi mới nói được một câu, tuy nhiên vẫn đủ cho người khác nghe được.

    "Tại sao cô không về nhà với tôi. Cô là vợ của tôi, cho dù có đi đến đâu thì vẫn là vợ của tôi. Cô có thể ở nhà người khác cả đời không?" Đổng Chí Ba giả vờ hiền lành, nụ cười không hề có thành ý: "Vợ à, em yên tâm đi, anh đã được cảnh sát dạy bảo rồi. Anh biết lỗi của mình rồi, anh đảm bảo về sau không bao giờ đánh em nữa. Em về nhà với anh đi."

    Đổng Chí Ba nói xong, sửa lại dáng vẻ cà lơ cà phất của mình, giả vờ chân thành nói. Nhưng Từ Thiên Lam hoàn toàn không nhìn thấy một chút thành ý nào, một chút tin cậy cũng không có.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  3. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 71

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Từ Thiên Hồng ngẩng đầu lên nhìn mình, Đổng Chí Ba còn đắc ý cho rằng Từ Thiên Hồng sẽ đồng ý về nhà cùng hắn, đang định lôi Từ Thiên Hồng đi thì đột nhiên nghe thấy chị nói ra một câu như vậy. Đổng Chí Ba ngây ngẩn cả người: "Ly hôn?"

    "Đúng vậy, ly hôn!" Nói xong những lời này, Từ Thiên Hồng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ.

    "Cô đang nói nhăng nói cuội gì thế, đi theo tôi về nhà. Tôi nói cho cô biết, nếu bây giờ cô không về nhà với tôi thì sau này ngủ ngoài đường cái đi!" Đổng Chí Ba tức hộc máu. Hắn bước nhanh tới định kéo lấy cánh tay của Từ Thiên Hồng, lôi chị đi.

    Từ Thiên Hồng sợ sệt, co rúm người lại.

    Mấy người Từ Thiên Lam thấy thế, vội vàng chạy tới bảo vệ Từ Thiên Hồng. Vu Đại Hải nắm lấy cánh tay của Đổng Chí Ba: "Đổng Chí Ba, có phải cánh tay của mày hết đau rồi phải không?"

    Vu Đại Hải chỉ dùng một chút sức đã khiến cho Đổng Chí Ba kêu lên như lợn bị chọc tiết. Mấy ngày hôm trước, cánh tay của hắn bị thương vẫn còn chưa khỏi hẳn. Bây giờ lại bị Vu Đại Hải túm lấy, làm cho vết thương cũ tái phát, khiến hắn đâu đến tê tâm liệt phế.

    "AAA, em rể, em rể, cậu nhanh buôn tay ra. Cậu mà nắm chặt như vậy thì cánh tay của tôi sẽ bị gãy mất. Tôi không kéo cô ta là được chứ gì." Đổng Chí Ba vừa kêu vừa bắt đầu xin tha, gương mặt vừa nãy còn đắc ý, bây giờ đã trở nên vặn vẹo, méo mó.

    "Hừ." Vu Đại Hải đẩy đối phương ra khiến cho Đổng Chí Ba thiếu chút nữa thì đặt mông xuống đất: "Nhanh cút đi."

    "Được được, tôi cút." Đổng Chí Ba vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại hỏi Từ Thiên Hồng: "Từ Thiên Hồng, tôi nói cho cô biết, đừng mơ tới chuyện ly hôn. Hôm nay, cô mà không trở về thì sau này ngủ ngoài đường đi!"

    "Tôi có chết đói, chết rét cũng sẽ không quay trở về với anh." Từ Thiên Hồng run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, kích động nói.

    "Được lắm, được lắm, cô đừng hối hận." Nói xong lời tàn nhẫn, Đổng Chí Ba nhìn thấy nắm đấm của Vu Đại Hải, sợ hãi nuốt nước bọt, vội vàng chạy đi.

    Từ Thiên Lam vỗ tấm lưng đang không ngừng run rẩy của Từ Thiên Hồng, an ủi nói: "Chị Cả, chị yên tâm, chỉ cần chị hạ quyết tâm, sẽ có cách để ly hôn."

    Từ Thiên Hồng yên lặng chảy nước mắt, sau đó kiên định gật đầu.

    Từ Thiên Tinh cảm thấy hôm nay Từ Thiên Hồng có thể đưa ra được quyết định như vậy, đúng là khiến cô ta phải nhìn chị bằng một cặp mắt khác xưa.

    Mọi người cùng nhau về nhà của Từ Thiên Lam, sau đó ăn một bữa cơm. Từ Thiên Hồng sống sót qua bi kịch thì rất kích động, không ngừng nói cảm ơn với mọi người, vừa nói đôi mắt lại đỏ hoe.

    Từ Thiên Tinh thực sự chán ghét tính tình yếu đuối, hay khóc này của Từ Thiên Hồng. Nhưng cô ta không thể hiện ra ngoài, chỉ yên lặng ăn cơm của mình. Bữa cơm này là ba chị em cùng nhau làm, nhưng nấu nướng do Từ Thiên Lam phụ trách, bọn họ chỉ trợ giúp việc lặt vặt. Từ Thiên Tinh không nghĩ tới, Từ Thiên Lam chỉ mới gả ra ngoài mấy năm mà tay nghề nấu nướng lại tiến bộ như vậy. Chỉ món trứng xào cà chua đơn giản mà cũng có thể nấu ngon thế này, khiến cô ta không thể dừng đũa được.

    Từ Thiên Tinh gắp một miếng trứng gà, đang định cho vào miệng thì nghe thấy Từ Thiên Lam nói một câu, lập tức không ăn được nữa.

    Từ Thiên Lam nói: "Chị Hai, lần này chị Cả không có việc gì là nhờ có chị đến báo tin. Em lấy trà thay rượu kính chị một ly." Trên bàn cơm chỉ có mình Vu Đại Hải là đàn ông, ba người phụ nữ lại không uống rượu, cho nên trên bàn cũng không có chén rượu nào.

    Lúc còn ở bệnh viên, Từ Thiên Tinh đã nghe Từ Thiên Lam nói qua câu này. Đây là muốn dùng một bữa cơm để đuổi cô ta đi à. Nhưng trong tình thế này thì Từ Thiên Tinh có thể nói cái gì chứ. Cô ta chỉ còn cách cười cười, nói: "Người một nhà không cần khách sao."

    Hai chị em uống hết ly trà lại tiếp tục ăn cơm. Bọn trẻ cũng ăn đến miệng bóng nhẫy.

    Từ Triển Bằng nghe thấy chị Cả tạm thời sẽ ở lại đây nên rất sung sướng. Trong bữa ăn, cậu không ngừng gắp thức ăn cho Từ Thiên Hồng, giống như sợ chị không được ăn no. Thực ra, trước kia chị Cả rất quan tâm đến cậu, cho nên Từ Triển Bằng cũng muốn sau này lớn lên sẽ chăm sóc cho chị thật tốt.

    Từ Thiên Hồng thấy em trai quan tâm đến mình, trong lòng rất vui, không uổng công trước đây chị yêu thương thằng bé.

    Ngược lại, đối với chị Hai Từ Thiên Tinh, Từ Triển Bằng lại làm như không nhìn thấy, cả bữa cơm cậu không nói với cô ta câu nào.

    Trước kia, Từ Thiên Tinh không bao giờ quan tâm, gần gũi với cậu, cho nên Từ Triển Bằng luôn nhớ ở trong lòng.

    Từ Thiên Tinh vốn định nối gần tình cảm với Từ Triển Bằng nhưng cho dù cô ta có nói gì thằng nhóc này cũng không thèm để ý. Từ Thiên Tinh chỉ đành từ bỏ, dù sao thì nó cũng chỉ là một thằng nhóc, tương lai có lẽ cũng không qua lại.

    Cơm no rượu say, ai về nhà nấy. Trên thực tế thì chỉ có mỗi Từ Thiên Tinh trở về nhà mình, còn lại đều ở lại đây.

    Căn nhà này tuy rằng không rộng nhưng cũng có rất nhiều phòng. Phòng khách ở giữa ba gian chính, hai phòng ngủ phụ thì Từ Triển Bằng một phòng, phòng còn lại dành cho Từ Thiên Hồng, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ở được.

    Căn phòng này không ẩm thấp giống như căn nhà cũ của chị, mà nó cũng được xây bằng gạch xanh giống như phòng ngủ chính, rộng rãi và sáng sủa.

    Từ Thiên Hồng vừa thu dọn vừa lải nhải: "Phòng lớn như vậy một mình chị ở rất lãng phí, chị ở gian ngoài là được.."

    Từ Thiên Lam mặc kệ Từ Thiên Hồng lải nhải. Cô biết chị chỉ là không muốn làm phiền người khác, nhưng chị nói nhiều cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, cho nên cô không thèm khuyên nhủ chị nữa.

    Từ Thiên Hồng thấy Từ Thiên Lam không để ý đến những gì mình nói, liền không tiếp tục nữa. Dù sao bản thân đang ở nhờ nhà người khác, vậy cứ nghe theo người ta đi.

    Từ Thiên Hồng là người không chịu ngồi yên một chỗ, theo như lời chị nói thì đây là thói quen rồi không bỏ được.

    Nhưng thực ra không phải như vậy, từ khi hiểu chuyện chị đã phải làm việc. Sau này lấy chồng thì lại càng vất vả hơn. Không những phải làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm mà còn đảm nhiệm nuôi sống cả nhà, một mình phải cấy sáu mẫu ruộng. Vẫn chưa hết, những lúc rảnh rỗi, chị còn phải nuôi gà, vịt để kiếm thêm thu nhập mua đồ dùng sinh hoạt. Nhà nào cần người giúp việc là chị lại đến làm giúp để kiếm tiền.

    Bất quá, công việc này cũng không được lâu lắm, bời vì ruộng cũng không nhiều lắm, ai cũng tự mình làm, không thuê mướn.

    Chỉ vào vụ cấy hoặc khi thu hoạch bận rộn thì người ta mới mướn. Nhưng công việc này rất vất vả, hầu như trời chưa tối thì chưa được nghỉ, không làm xong cũng không được tính công, chỉ hận không thể nằm ngủ luôn ở trên mặt đất.

    Vì thế, sáng hôm sau thức dậy, Từ Thiên Lam phát hiện cái sân sạch đến mức không có lấy một chiếc lá khô. Mấy gian phòng cũng được quét dọn sạch sẽ, lu nước cũng chứa đầy nước, trong bếp cũng tỏa ra hơi nước.

    Còn Từ Thiên Hồng thì đang lau bồn rửa mặt. Chị cọ rất chăm chú, cứ như muốn đem cái bồn rửa mặt này cọ đến sáng chói. Có điều, Từ Thiên Lam cảm thấy xác xuất này hơi nhỏ, bởi vì cái bồn rửa mặt này được tráng men.

    "Chị Cả, sao chị dậy sớm thế." Từ Thiên Lam nhìn trời, lúc này mới vừa hửng sáng.

    Vu Đại Hải cũng từ trong phòng ngủ đi ra, miệng vẫn còn ngáp: "Đúng vậy, sao chị không ngủ thêm một lúc."

    "Không còn sớm nữa, trời đã sáng rồi. Được rồi, các em mau đi rửa mặt đi, tí nữa là được ăn cơm rồi." Từ Thiên Hồng đặt cái bồn rửa mặt đã được cọ rửa sạch bóng lên trên giá, sau đó cười nói.

    Từ Thiên Lam nhíu mày: "Chị Cả, em muốn chị về đây ở, không phải là để chị làm việc nhà cho em. Chị vừa mới khỏe lại nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

    "Không sao, một chút việc vặt như thế này chị không mệt chút nào. Các em nhanh rửa mặt đi rồi còn ăn cơm. Không phải Đại Hải còn phải đi làm à."

    Cả nhà cùng ngồi ăn cơm sáng, sau đó Vu Đại Hải chào mọi người, cùng Từ Triển Bằng đi ra ngoài.

    Từ Thiên Hồng cũng nói muốn ra ngoài tìm việc làm. Từ Thiên Lam đang nghĩ xem có nên giúp chị hỏi Tần Minh xem chỗ anh ta có thiếu người hay không. Dù sao, nhà máy của anh ta lớn như vậy, nhất định sẽ thiếu lao động. Nhưng Từ Thiên Lam cũng chỉ mới nghĩ như vậy thôi, dù sao nhờ vả người khác cũng rất phiền toái.

    Cho nên, Từ Thiên Lam không ngăn cản Từ Thiên Hồng ra ngoài tìm việc. Đáng tiếc, Từ Thiên Hồng ra ngoài cả một ngày trời cũng không tìm được công việc gì, về đến nhà liền thở ngắn than dài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  4. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 72

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  5. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 73

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  6. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 74

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  7. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 75

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  8. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 76

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  9. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 77

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. nhất mạt hương

    Bài viết:
    113
    Chương 78

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian cứ yên lặng trôi qua, nháy mắt đã một tháng sau.

    Trong một tháng này, trung tâm thương mại đầu tiên do Vu Đại Hải xây dựng đã ra đời. Mọi người làm việc với khí thế bừng bừng để đẩy nhanh tốc độ. Bên này, Tần Tử Huân cũng nỗ lực để khoản tiền nhanh chóng được cấp xuống kịp thời.

    Vu Đại Hải mua một chiếc xe vận tải second-hand lớn để chở vật liệu xây dựng và nhóm công nhân đi ra ngoài làm việc. Anh phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn, nhưng tóm lại là tiền nào của nấy.

    Bên kia, Tần Minh cũng bận rộn đến chân không chạm đất. Nhà máy của anh ta tiếp nhận đơn đặt hàng đến mỏi cả tay. Bên cạnh đó, anh ta còn muốn mua đất để xây một nhà máy sản xuất đồ ăn vặt. Tần Minh nghe nói nguồn nước ở thị trấn Lưu Vân rất tốt, lại được sự góp ý của Từ Thiên Lam nên quyết định sẽ sản xuất đồ uống. Tần Minh là người có đầu óc tính toán lại quyết đoán, không phải vì một câu của Từ Thiên Lam mà đưa ra quyết định này. Anh ta đã phải khảo sát rất lâu.

    Nền kinh tế của đất nước càng ngày càng phát triển, cuộc sống của người dân cũng càng ngày càng tốt hơn. Cho nên, anh ta đưa ra quyết định như vậy là rất đúng đắn.

    Từ ngày Từ Thiên Hồng ở lại nhà máy của Tần Minh, công việc ngày càng tốt. Không những trở thành chỉ đạo viên giỏi của xưởng bánh ngọt mà còn đào tạo ra rất nhiều học viên. Tần Minh còn phát hiện ra rất nhiều ưu điểm của Từ Thiên Hồng, ví dụ như làm việc nghiêm túc, không chút cẩu thả, hơn nữa khi làm việc cũng không phải chỉ cho xong việc.

    Có một lần, nhà máy có một đơn đặt hàng gấp, lẽ ra trong thùng hàng phải có giấy hút ẩm nhưng bởi vì lượng hàng hóa quá nhiều mà lúc mua sắm không cẩn thận khiến cho giấy hút ẩm dùng không đủ. Số giấy hút ẩm đặt hàng thì vẫn đang trên đường đến nhưng đơn đặt hàng cần phải giao gấp. Người phụ trách xưởng liền phê duyệt không cần dùng giấy hút ẩm, dù sao cũng không ảnh hưởng lớn.

    Nhưng khi Từ Thiên Hồng biết chuyện, liền kiên quyết không đồng ý cho xuất hàng. Lúc ấy, Từ Thiên Hồng mới là chỉ là người hướng dẫn, không có chức vụ cụ thể. Người phụ trách kia cho rằng Từ Thiên Hồng nhiều chuyện, nên không thèm để ý đến chị ấy.

    Từ Thiên Hồng bảo hai học viên ngăn cản xe hàng, sau đó vội vàng đi tìm Tần Minh. Tần Minh nghe xong sự việc liền lập tức gọi điện cho khách hàng, giải thích nguyên nhân và xin vận chuyện hàng đến chậm một chút. Sau đó, anh ta yêu cầu đợi giấy hút ẩm về xong mới cho hàng hóa xuất kho.

    Thông qua chuyện này, Tần Minh lại càng nhìn Từ Thiên Hồng bằng cặp mắt khác xưa. Anh ta cảm thấy chị ấy làm việc rất có nguyên tắc nên định khi nào xưởng sản xuất đồ ăn vặt xong sẽ giao cho chị ấy quản lý.

    Trong thời gian chờ xưởng sản xuất đồ ăn vặt đi vào hoạt động, Từ Thiên Hồng đã được thăng chức lên làm tiểu tổ trưởng. Còn cái vị tiểu tổ trưởng kia bởi vì không hoàn thành trách nhiệm nên đã bị đuổi việc.

    Lúc Từ Thiên Lam biết chuyện, cô cảm thấy chị Cả ngoài việc mềm lòng thì những mặt khác đều rất tốt. Thấy Tần Minh không ngừng khen Từ Thiên Hồng, cô cũng cảm thấy hãnh diện, cũng theo sau khen mấy câu.

    "Có điều, Ngô Quế Hoa thật sự tới nhà máy của tôi để nhập hàng. Tôi cũng lấy giá giống như các cô." Tần Minh biết Từ Thiên Lam và Ngô Quế Hoa là quan hệ chị em chồng, cho nên nhắc nhở một tiếng.

    Từ Thiên Lam tỏ vẻ đã biết: "Cô ta thì có bản lĩnh gì chứ, cứ mặc kệ đi, chúng ta đừng có can thiệp, bán được thêm hàng cũng có lợi cho anh mà, phải không?"

    Vấn đề này cứ thế mà qua đi, hai người lại tiếp tục bàn bạc kế hoạch sắp tới.

    Về đến nhà, vừa mới ngồi xuống thì Lưu Thúy đã tới.

    Lúc Lưu Thúy tới còn dắt theo hai đứa con trai. Chị ta vốn là một người cao to, khỏe mạnh, vậy mà hiện giờ đã gầy đi trông thấy. Gương mặt càng đen sạm hơn so với trước kia, còn xách theo cả đồ ăn, nhìn qua có thể thấy cuộc sống cũng rất vất vả.

    Nghĩ cũng đúng, anh cả thì bị thương, chân què không thể làm được việc gì. Công việc đồng áng đều rơi xuống một mình chị ta. Ngoài ra, hai đứa con trai cũng cần phải ăn, học, cuộc sống tất nhiên sẽ rất gian khổ.

    Lúc trước, Từ Thiên Lam định tìm công việc cho chị ta ở siêu thị. Nhưng tiếc rằng, siêu thị không có vị trí phù hợp với Lưu Thúy. Mấy hôm nay, chuỗi siêu thị khai trương nhưng hầu hết là ở những trấn khác. Cả nhà Lưu Thúy đều ở đây, là phụ nữ thì rất khó bỏ nhà và con cái để đi làm nơi khác được.

    Mặc dù chân của Vu Đại Quốc không tốt nhưng Vu Đại Hải vẫn định đợi khi anh ấy phục hồi sẽ đưa anh ấy đến công ty của mình làm việc. Anh sẽ sắp xếp cho Vu Đại Quốc công việc phù hợp với khả năng, không cần dùng sức nhiều như khi làm ruộng.

    Lúc Vu Đại Quốc ra viện vợ chồng Vu Đại Hải có đưa cho bọn họ mấy trăm tệ để dùng. Nhưng bọn họ kiên quyết không chịu nhận, Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam chỉ đành từ bỏ. Hiện tại nhìnbộ dáng của Lưu Thúy thì biết là cuộc sống rất khó khăn.

    "Em dâu, tôi vừa thu hoạch bắp nên mang một ít tới đây cho nhà cô, ăn rất mềm." Bây giờ, Lưu Thúy coi Từ Thiên Lam và Vu Đại Hải trở thành ân nhân cứu mạng cho ba của con trai mình. Nhưng hiện giờ trong nhà chị ta thật sự không có gì có thể lấy ra, chỉ có chút bắp vừa mới thu hoạch được nên vội vàng mang tới, thuận tiện cũng tới để trả tiền: "Còn có, lần này thu hoạch bắp cũng kiếm được chút tiền, tôi trả trước cho cô một ít, sau này bán có tiền tôi sẽ lại trả."

    Nói xong, Lưu Thúy lấy ra hai trăm tệ, đưa cho Từ Thiên Lam: "Nhà tôi tổng cộng mượn của gia đình cô một nghìn tám trăm hai mươi tệ, tôi đưa trước cho cô hai trăm. Đây là giấy vay nợ, cô sửa lại giúp tôi."

    Từ Thiên Lam không nghĩ tới đối phương lại là người nghiêm túc như vậy. Cô cũng không khách sáo, yên lặng nhận tiền. Sau đó, trên tờ giấy vay nợ trừ đi hai trăm tệ.

    Trước khi ra cửa, Từ Thiên Lam mang một túi lớn đồ ăn vặt nhét vào trong lòng hai đứa cháu trai gầy đến không nhìn ra hình dáng: "Cho trẻ con ăn, chị dâu đừng từ chối."

    Lưu Thúy nhận không được mà không nhận cũng không xong, gương mặt đỏ bừng lên. Chị ta cảm thấy bản thân chỉ mang chút bắp ngô không đáng giá bao nhiêu tiền đến, lại nhận được túi đồ ăn ngon như vậy, trong lòng càng thêm băn khoan. Nhưng Lưu Thúy lại không biết nên nói gì, gương mặt xấu hổ đỏ bừng cả lên.

    Cuối cùng nhìn bộ dạng ủ rũ của chị ta, Từ Thiên Lam cũng nhịn không được mà hỏi: "Chị dâu, ở thị trấn bên cạnh có mở nhà máy, chị có muốn tới đó làm không?"

    Nhà máy mà Từ Thiên Lam nhắc tới chính là nhà máy của Tần Minh.

    Từ Thiên Lam không muốn nhét người của mình vào nhà máy của Tần Minh. Mặc dù, cô có cổ phần trong nhà máy nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nhận tiền hoa hồng thì không nên can thiệp vào chuyện kinh doanh.

    Chuyện của Từ Thiên Hồng cũng là không còn cách nào khác. Hơn nữa, Từ Thiên Hồng được nhận trên danh nghĩa là đến dạy lại công thức chế biến nhưng để có thể ở lại đó làm việc là dựa vào chính bản lĩnh của chị ấy, không liên quan đến cô.

    Lần này vì chuyện của chị dâu, cô mới phải phá vỡ nguyên tác này. Nhưng Từ Thiên Lam vẫn phải nhắc nhở trước với Lưu Thúy: "À, nhà máy ở thị trấn bên cạnh đãi ngộ rất tốt. Tôi cũng không dám bảo đảm chắc chắn là được bao nhiêu, nhưng nếu làm tốt cũng có thể nuôi được cả nhà. Tôi cũng chỉ có thể giúp chị có cơ hội được phỏng vấn, còn chuyện có được nhận vào làm hay không phải dựa vào chính chị."

    Lưu Thúy biết cô em dâu này xuất phát từ ý tốt. Đầu tháng, chị ta cũng có nghe nói thị trấn bên cạnh mở một nhà máy nhưng chị ta không muốn đi. Thứ nhất là Lưu Thúy nghĩ không kiếm được bao nhiêu tiền. Thứ hai là chị ta còn phải trông nom gia đình, không thể đi xa được.

    Nhưng vừa nghe thấy Từ Thiên Lam nói là tiền lương có thể nuôi sống cả gia đình, chị ta liền động tâm. Chỉ cần có thể kiếm được nhiều tiền thì chuyện trong nhà có thể nhờ người khác giúp đỡ. Hơn nữa, Vu Đại Quốc không phải bị liệt, chỉ là đi đứng không tốt mà thôi, những công việc đơn giản vẫn có thể tự làm.

    Nhưng chị ta có thể làm được sao? Chị ta chỉ là một người phụ nữ nông thôn, ngoài làm trồng trọt và làm việc nhà thì cái gì cũng không biết, làm sao có thể đi làm công nhân. Nếu chị ta nhờ vào mối quan hệ của Từ Thiên Lam để được nhận vào, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến Từ Thiên Lam: "Thôi, tôi làm gì cũng không được, chỉ sợ kiến cô mắt mặt thôi."

    Từ Thiên Lam không nhịn được cười: "Chị làm gì khiến tôi mắt mặt chứ. Hơn nữa, tôi cũng không có bản lĩnh để cho chị vào đấy làm, chỉ là xin cho chị một cơ hội để phòng vấn thôi, được nhận hay không thì không dám chắc. Nhà máy này là bọn họ xây dựng thêm, yêu cầu phải tuyển thêm công nhân, tuyển người khác cũng là tuyển, tuyển chị cũng là tuyển. Cho nên có được nhận hay không phải dựa vào chính bản thân chị."

    "Ngoài ra, chuyện của anh cả chị không cần phải lo lắng. Hai hôm trước, Đại Hải có nói với tôi sẽ sắp xếp để anh ấy vào làm trong công ty." Từ Thiên Lam nhìn thấy Lưu Thúy chuẩn bị nói gì đó, bèn an ủi: "Chị yên tâm, không phải bọn tôi miễn cưỡng làm như vậy. Anh ấy nhất định có thể làm việc, chúng tôi cũng sẽ trả tiền lương cho anh ấy đàng hoàng."

    Lưu Thúy định nói với Từ Thiên Lam mấy câu, nhưng chị ta cảm thấy bản thân cứ từ chối thì giống như đang làm kiêu. Hơn nữa, Lưu Thúy nhớ tới ánh mắt khát vọng nhìn bánh ngọt của mấy đứa trẻ, vì thế cắn răng trả lời: "Được, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình, tuyệt đối sẽ không làm cô mất mặt."

    Nghe lời bảo đảm của Lưu Thúy, Từ Thiên Lam dở khóc dở cười, chuyện này thì liên quan gì đến thể diện của cô chứ.

    Sau khi về nhà, Lưu Thúy đem tin tức tốt này nói với cả nhà. Người nhà tất nhiên nghe thấy cũng rất vui mừng.

    Từ khi phân gia đến nay, hai ông bà già liền ở cùng với nhà người con cả, cuộc sống rất khó khăn. Dù sao, Vu Đại Quốc cũng là con trai của mình, hai ông bà già không thể nhìn chúng chịu khổ được. Hơn nữa, lần phân gia này, hai ông bà cũng trở mặt với nhà con thứ hai và con thứ ba, cho nên chỉ có thể ở cùng với nhà con cả.

    Cuộc sống nhà con cả rất khó khăn nên hai ông bà đi theo cũng chịu không ít khổ. Bây giờ nghe thấy Lưu Thúy nói vợ chồng Vu Đại Hải tìm việc tìm việc làm cho nhà con cả thì lập tức thay đổi thái độ với Từ Thiên Lam. Lão thái bà nhếch miệng nói: "Hừ, coi như cô ta còn chút lương tâm."

    Lúc phân gia, gia đình của Ngưu Xuân Hoa được chia hai căn phòng ngoài nên để phân rõ ranh giới, cô ta đã dùng hàng rào tre làm thành một bức tường ngăn cách hai bên.

    Bức tường bằng rào tre rất chắc chắn và phân rõ ranh giới, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng nói từ bên kia, không khác gì lúc vẫn còn chung sân.

    Vừa rồi lúc đang phơi quần áo ở trong sân, cô ta nhìn thấy Lưu Thúy xách theo một cái túi lớn trở về. Chỉ chốc lát sau, hai đứa trẻ mỗi đứa cầm một miếng bánh ngọt ra sân ăn. Đứa con trai tham ăn của cô ta nhìn thấy thì khóc lóc muốn có.

    Từ khi phân gia, cô ta và Lưu Thúy đã chính thức cạch mặt nhau. Bây giờ lại vì một miếng bánh ngọt mà lại sang xin người ta, chắc chắn đối phương sẽ không để ý đến cô ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...