Welcome! You have been invited by Congpham to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 136 :(a)

- Vũ Quyên, Vũ Phượng, hai con trông chừng tiểu tam cùng tiểu tứ, cha đi tìm mẹ các con cùng tiểu ngũ.

Tiêu Minh Viễn nói xong cũng xông vào biển lửa.

-!

Bên ngoài Ký Ngạo sơn trang một mảnh tĩnh mịch, Dạ Kiêu đội làm sao cũng không nghĩ ra là tình huống nào sẽ phát sinh thành tình trạng như bây giờ.

- Thỏ nhi, thỏ nhi.. mẹ, thỏ nhi còn ở bên trong.

- Thỏ nhi kia..

Ở bên ngoài Vân Tường nghe được cũng có chút không bình tĩnh, lửa lớn như vậy không vội vàng chạy trối chết, còn để ý cái gì thỏ nhi, đây là lúc sinh ra mẹ nàng quên sinh cả đầu óc cho nàng sao?

- Ngô, nghe nói là mẹ của nàng làm một con búp bê vải bộ dáng con thỏ cho nàng.

Từng nhìn thấy qua hành động vĩ đại của tiểu ngũ bởi vì con búp bê vải thiếu chút nữa chết đuối chính mình, nhân tiện chết đuối anh chị của mình, Cố Vận An nói.

-!

Khóe môi Vân Tường co quắp:

- Cho nên so với chính tính mạng của mình còn trọng yếu hơn?

Đứa nhỏ kia thoạt nhìn cũng đã bảy tám tuổi đi?

- Ách.. có lẽ là.

Cố Vận An vừa dứt lời, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng gầm rú tê tâm liệt phế:

- Thục Hàm!

- Mẹ! Mẹ nhanh ra đây!

Đồng dạng truyền ra còn có tiếng la khóc của tiểu ngũ.

Không bao lâu, nơi cửa Ký Ngạo sơn trang hiện ra hai bóng người, trong đó một người bị người kia ôm vào trong ngực.

Ngay lúc hai người sắp trốn đi ra, một tiếng vang giòn truyền vào trong tai Tiêu Minh Viễn, đầu gỗ tạp xuống, trong tay Tiêu Minh Viễn dùng sức đem tiểu ngũ ôm trong lòng ném ra ngoài, mà trong lòng tiểu ngũ ôm chính là thỏ nhi mà nàng luôn ghi nhớ.

Mấy nhi đồng khác của Tiêu gia nhìn Ký Ngạo sơn trang đã sụp xuống, lên tiếng khóc rống lên:

- Cha! Mẹ!

Một màn bi thương, bi thảm, bi tráng như vậy, một màn có thể làm cho lòng người trầm trọng, lại sinh ra một loại cảm giác náo kịch.

- Vật kia.. còn trọng yếu hơn mạng của mẹ mình?

Vân Tường quay đầu nhìn Cố Vận An.

-!

Có lẽ, ở trong mắt tiểu ngũ, hẳn là.. a.

Tiểu ngũ bởi vì một con búp bê vải thiếu chút nữa làm chết đuối anh chị của mình, lần này rốt cục lại vì con búp bê vải chết cháy cha mẹ của mình.

Cố Vận An nhớ rõ, lúc trước sau khi tiểu ngũ được cứu đi lên, từng nói đây là mẹ làm cho nàng, là thỏ nhi trân quý nhất, cho nên Tiêu gia tỷ đệ không có trách nàng. Hiện tại vì thỏ nhi "trân quý", mất đi cha mẹ đây?

Đồ vật này nọ không còn có thể làm lại, nhưng người mất rồi thì sao?

Vân Tường thở dài, chuẩn bị mang theo Dạ Kiêu đội trở về thành, Tiêu gia tỷ đệ mất đi cha mẹ, chuyện trả nợ vẫn áp sau đi.

Không nghĩ tới Vân Tường muốn buông tha bọn họ, nhưng Tiêu gia tỷ đệ không có ý tứ muốn bỏ qua cho Vân Tường.

Tiêu Vũ Phượng cùng Tiêu Vũ Quyên quỳ ở nơi đó khóc rống một trận, đem ánh mắt cừu hận bỏ lên người Vân Tường, trong mắt hận ý đều nhanh ngưng tụ thành thực chất. Hai tỷ muội vọt tới trước mặt Vân Tường, nghiến răng nghiến lợi:

- Ngươi là đao phủ! Hung thủ giết người!

- Hung thủ giết người?

Vân Tường giễu cợt:

- Nhà các ngươi cháy là ta phóng lửa? Cha mẹ ngươi là bị ta cho người trói lại chết cháy?

- Ngươi sẽ gặp báo ứng? Ngươi làm hại ta nhà tan cửa nát, Triển Dạ Kiêu, ngươi sẽ gặp báo ứng!

Tiêu Vũ Phượng luôn dùng bề ngoài ôn nhu gặp người lúc này cũng không còn khí chất dịu dàng.

- Vậy ta còn thật sự là chờ mong.

Vân Tường liếc hai tỷ muội, nói:

- Chúng ta đi.

Trên đường trở về thành, Vân Tường cùng Cố Vận An gặp thoáng qua Triển Vân Phi cùng a Siêu.

- Nhé, Vân Tường, ngươi có phiền toái.

Cố Vận An quay đầu nhìn bóng lưng của Triển Vân Phi cùng a Siêu, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa mở miệng.

- Ân?

Sau thoáng khó hiểu, Vân Tường liền sực tỉnh, biết phiền phức là cái gì:

- Cố huynh cảm thấy được Vân Tường sẽ sợ hắn?

Cố Vận An lắc đầu:

- Đừng quên, vị ngũ thiếu gia kia chính là cùng ca ca ngươi gặp lại hận muộn.

Với nước tiểu tính của ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ, không có khả năng bỏ mặc Vân Tường "khi dễ" huynh đệ của hắn.

Nhìn thấy thân thể Vân Tường chợt cứng ngắc, Cố Vận An mới nói xong:

- Nhưng tin tốt lành sao, vị lão gia kia sẽ không cho phép hắn khinh suất.

Vân Tường nhìn chằm chằm Cố Vận An đã lâu, mới hỏi một câu:

- Cố huynh, Vân Tường làm sao đắc tội ngươi?

Tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái Cố Vận An lắc đầu, là có người đắc tội hắn nhưng người kia không phải ngươi, hắn không phản kích được, cũng chỉ có thể đổi mục tiêu một chút.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 136 :(b)

Khi Triển Vân Phi cùng Tiêu Vũ Phượng lại gặp gỡ, hơn nữa lắng nghe Tiêu Vũ Phượng kể ra Dạ Kiêu Triển Vân Tường phát rồ, trong lòng Triển Vân Phi một mảnh phẫn nộ.

Triển Vân Tường, lại là Triển Vân Tường! Nữ tử mà hắn muốn che chở trong lòng bàn tay, lại bị đệ đệ ác độc bức bách thành bộ dáng này!

Loại người giết người phóng hóa vô cùng hung ác, như thế nào lại là đệ đệ của Triển Vân Phi hắn!

Bên tai là ngôn luận tràn đầy hận ý của mấy người Tiêu gia đối với Triển gia, Triển Vân Phi một mảnh chua sót, bởi vì hắn cũng là người Triển gia, vẫn còn là đại thiếu gia, tương lai người chủ sự Triển gia. Nếu Vũ Phượng phát hiện hắn là người Triển gia, hắn và Vũ Phượng có phải sẽ trở thành người lạ hay không?

Mấy người Tiêu gia bi thống một trận, Tiêu Vũ Phượng mới phát hiện mình thế nhưng hướng một người lạ kể ra nỗi hận áp trong lòng mấy năm nay, không khỏi có chút giật mình.

Lau đi nước mắt, Tiêu Vũ Phượng nhìn Triển Vân Phi, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Nhíu mày hồi tưởng một trận, mới nhớ tới người này chính là người hôm qua cứu nàng cùng tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ!

Giữa nàng cùng vị công tử này, là duyên phận cực kỳ giống như lời mẫu thân đã nói.

Trong khoảnh khắc biến chuyển, ánh mắt Tiêu Vũ Phượng nhìn Triển Vân Phi tràn đầy vẻ nói không rõ.

- Còn chưa xin hỏi tục danh của công tử..

Tiêu Vũ Phượng nhìn Triển Vân Phi hỏi.

Triển Vân Phi bị nhìn nhịp tim đập mạnh, cảm xúc nóng rực làm cho hắn tin tưởng hắn đã yêu nữ tử chỉ mới gặp qua một lần trước mắt này, lúc trước hắn gặp được Ánh Hoa cũng là như bây giờ.. Không, tình cảm hiện tại còn thêm kịch liệt hơn trước kia.

Ma xui quỷ khiến, Triển Vân Phi mở miệng:

- Ta họ..

Còn chưa nói ra họ Triển, đã bị lý trí trở về, Triển Vân Phi cắn răng:

- Tô.. ta họ Tô.

- Tô?

Tiêu Vũ Phượng cao thấp đánh giá hắn:

- Tô cái gì?

- Tô.. Mộ Bạch, tên của ta kêu Mộ Bạch, hâm mộ Mộ, Bạch của Lý Bạch.

Triển Vân Phi ha ha cười, thầm thở dài một tiếng nguy hiểm thật. Chuyện hắn là đại thiếu gia Triển gia, vẫn là chờ Vũ Phượng yên tĩnh trở lại tiếp tục nói cho nàng biết đi.

Nhà của Tiêu Vũ Phượng đã bị đốt sạch, năm tỷ đệ không còn chỗ ở, nhận tri này làm cho Triển đại thiếu gia càng thêm chán ghét Triển Vân Tường ngang ngược càn rỡ.

Tiêu Vũ Phượng nhìn nhà mình bị đốt thành một đống hoang tàn, trong đầu nhớ lại người nhà bọn họ cùng nhau sống thật khoái lạc trước kia, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống.

- Vũ Phượng, cô bình tĩnh một chút.

Triển Vân Phi tiến lên, nắm chặt cánh tay Tiêu Vũ Phượng:

- Thương tâm, thống khổ tôi đều hiểu được, bởi vì tôi cũng từng thể hội qua loại cảm giác này. Nhưng bây giờ còn có người cần cô đi chiếu cố, cô không thể ngã xuống! Vũ Phượng!

Tiêu Vũ Phượng hai mắt đẫm nước mắt mông lung nhìn chằm chằm vào mặt Triển Vân Phi, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Vũ Quyên cùng ba đứa em đang khóc rống, được rồi, nàng phải kiên cường, nàng còn có đàn em cần chiếu cố.

- Tôi ở trong thành còn có một bộ tòa nhà chưa ở qua, Vũ Phượng, tôi mang mọi người cùng đi đi.

- Không, Tô công tử, ngài đối với chúng tôi có ân cứu mạng, chúng tôi không thể tiếp tục làm phiền ngài.

Tiêu Vũ Phượng lắc đầu cự tuyệt. Nàng đã thiếu Tô công tử rất nhiều.

- Vũ Phượng có thể chiếu cố tốt cho em trai em gái.

Tiêu Vũ Phượng nói xong, thật sâu liếc mắt nhìn Ký Ngạo sơn trang biến thành đống hoang tàn, lôi kéo tay tiểu ngũ cùng tiểu tam, cùng nhau đi xuống chân núi.

Triển Vân Phi đứng ở nơi đó, ngóng nhìn theo thân ảnh Tiêu Vũ Phượng, sau một lúc lâu siết chặt hai tay, trong lòng hạ một quyết định trọng đại.

- Thiếu gia, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ.

Theo Triển Vân Phi lên ngựa, a Siêu hỏi.

- Quay về Triển gia!

Triển Vân Phi nói xong, vung roi đánh vào mông ngựa.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 137 :(a)

Phụ thân để cho hắn tiếp nhận cửa hàng trong nhà, nhưng hắn luôn nhớ tới tình huynh đệ nên không đáp ứng, hơn nữa hắn cũng xem thường thương nhân tâm đen bóc lột dân chúng, nhưng mà bây giờ, hắn không thể không trở thành loại thương nhân này!

Đi tới dưới chân núi, Triển Vân Phi quay đầu nhìn lại Khê Khẩu, tiếp theo ra roi thúc ngựa đi về Triển viên.

Vân Tường cùng Cố Vận An nhàn nhã hơn, một đường thúc ngựa đi tới, nhìn không ít cảnh đẹp Đồng Thành.

Thẳng tới lúc đi tới trước Triển viên, Cố Vận An đều có chút lưu luyến.

- Lần sau cùng tứ gia cùng đi.

Địa phương xinh đẹp như vậy, tuyệt đối là thánh địa ước hội! Không kém hơn rừng cây nhỏ trong trường đại học!

Vân Tường kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới Cố huynh lại có giác ngộ như thế!

Hai người xuống ngựa, có người dẫn ngựa vào chuồng phía sau Triển viên không xa.

Trong Triển viên tuy cũng có chuồng ngựa, nhưng Dạ Kiêu đội chưa bao giờ nuôi ngựa trong này. Từ sau khi Vân Tường từ kinh thành trở lại Đồng Thành, liền luôn âm thầm phân chia đồ vật của mình cùng Triển gia.

Hai người vừa đi vào Triển viên, ngoài cửa truyền lại tiếng cười của tiểu Yến tử, sau đó là một trận cảm khái.

Cảm khái Đồng Thành xinh đẹp cùng chợ thật phồn hoa, tuy rằng vẫn so ra kém kinh thành.

Cố Vận An lôi kéo tay áo của Vân Tường, ý bảo hắn đi nhanh lên, đụng tới đám người kia, cho dù không nói lời nào cũng cảm thấy lồng ngực hết hơi.

- Ta cảm thấy được mấy ngày nữa ta cùng tứ gia mới đi ngắm cảnh sắc đi.

Cố Vận An tránh mặt tiểu Yến tử bọn họ quay về sân của mình, yên lặng hồi lâu nói.

- Cố huynh, hẳn là không cần phải tránh không kịp như vậy đi.

Vân Tường không nhịn được nói.

- Ngươi nguyện ý cùng vị ca ca hoa tuyệt thế của ngươi đi ra cửa?

Cố Vận An nhìn lại, đừng nói giỡn được hay không?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Triển Vân Phi cùng a Siêu từ bên ngoài đi vào, vừa thấy Vân Tường lập tức đen mặt.

- Triển Dạ Kiêu, vừa vặn ta có chuyện muốn tìm ngươi! Ngươi theo ta cùng đi gặp cha!

Triển Vân Phi tỏ vẻ bất mãn cùng trào phúng nói.

Vân Tường nhíu mày.

- Vân Tường, ngươi nói ta có cần cùng đi hay không?

Có chút tiểu kích động Cố Vận An ra vẻ bình tĩnh hỏi.

- Nếu Cố huynh có hứng thú, đi nhìn một chút cũng không sao.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài gì đó chẳng hạn, với hắn cũng không ý nghĩa gì.

- Điều này tựa hồ có chút không tốt lắm đâu..

Miệng nói xong không thích hợp, bước chân cũng không ngừng.

Triển Vân Tường tỏ vẻ không thèm để ý, làm cho Triển Vân Phi nghiến răng nghiến lợi. Triển Vân Tường! Chẳng thể trách dân chúng Đồng Thành sẽ xưng hô ngươi là Triển Dạ Kiêu! Bức tử cha mẹ Vũ Phượng, ngươi thế nhưng một chút động dung đều không có sao? Ngươi cũng đã biết, hiện tại Vũ Phượng..

Móng tay bấu chặt lòng bàn tay, Triển Vân Phi tựa hồ không biết đau.

- Cha, ngài ở đâu?

Đi vào chánh đường, không chứng kiến Triển Tổ Vọng Triển Vân Phi kêu một tiếng, tiếp theo hỏi nha đầu:

- Cha ta ở nơi nào?

- Vân Phi, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt đi.

Triển Tổ Vọng trách cứ một câu, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Triển Vân Tường thì biến mất không thấy gì nữa.

Đãi ngộ khác biệt này không thể càng rõ ràng hơn một chút ao? Cố Vận An đứng trong góc bĩu môi.

- Cha, ngày hôm qua cha không phải đã nói muốn con tiếp nhận sinh ý của ngài sao?

- Vân Phi, con đã nghĩ thông suốt!

Vẻ mặt Triển Tổ Vọng vui mừng, hắn rốt cục không cần lo lắng Triển gia xuống dốc.

- Để cho con tiếp nhận sinh ý của ngài có thể, con có điều kiện.

Nhìn biểu hiện của Triển Tổ Vọng, Triển Vân Phi thả lỏng.

- Đứa nhỏ này, lại muốn nói điều kiện gì với cha.

- Nếu cha không đáp ứng, con sẽ không tiếp quản sinh ý của ngài!

Triển Vân Phi nói vang vang mạnh mẽ.

- Được được được, con nói, cha nhất định làm được cho con.

Triển Tổ Vọng thật vui vẻ nói.

- Chỉ cần cha đem mảnh đất Khê Khẩu đưa cho con, con sẽ đón sinh ý của ngài.

Những lời này Triển Vân Phi nói rất nhanh, sợ Triển Tổ Vọng sẽ đổi ý.

- Cái gì?

Triển Tổ Vọng có chút khó hiểu hỏi.

- Cha!

Triển Vân Phi không dám tin, phụ thân kính yêu của hắn thế nhưng sẽ lật lọng!

- Vì sao ngài không thừa nhận! Vì mảnh đất ở Khê Khẩu, thế nhưng làm cho Tiêu gia nhà tan cửa nát, làm cho Vũ Phượng đã không có nhà a! Ngài chẳng lẽ không có tâm sao?
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 137 :(b)

Bị con yêu vừa nói như thế, Triển Tổ Vọng liền nổi cơn tức, nhưng không phải với Triển Vân Phi:

- Vân Tường! Ngươi nói, đây là có chuyện gì!

- Con trai bảo bối của ngươi không phải đều nói cho ngươi biết sao?

Đối với Triển Tổ Vọng cơn tức tận trời, Vân Tường thập phần bình tĩnh.

- Ta muốn ngươi chính mồm nói cho ta biết!

Triển Tổ Vọng giận vỗ bàn.

- Hừ.

Vân Tường hừ cười một tiếng, dùng ngữ khí tràn đầy trào phúng vừa nói vừa nói Triển Vân Phi:

- Sự thật chính là, Tiêu Minh Viễn hướng hiệu cầm đồ cầm khế đất, mượn mấy trăm lượng bạc, mà lúc đi đòi nợ thì Tiêu gia cháy, đem Tiêu Minh Viễn cùng phu nhân của hắn chết cháy.

- Triển Vân Tường!

Triển Vân Phi gầm lên giận dữ:

- Rõ ràng là ngươi đốt, xem mạng người như cỏ rác! Ngươi..

- Triển đại thiếu gia, ngươi thấy được? Sao ta không biết nắm lửa đốt Tiêu gia là ta phóng?

- Triển Dạ Kiêu!

Thanh âm Triển Vân Phi cất cao không ít.

- Đủ rồi! Vân Tường, ngươi đem khế đất Khê Khẩu giao cho Vân Phi!

Triển Tổ Vọng trầm mặc, ngữ khí nghe không tốt lắm.

- Không.

Vân Tường không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

- Ngươi nói cái gì!

Xuôi gió xuôi nước quen rồi Triển Tổ Vọng vừa nghe Vân Tường ngỗ ngược lời của mình, lúc này liền vỗ bàn đứng lên.

- Ta nói không, ta sẽ không đem khế đất Khê Khẩu giao cho Triển Vân Phi.

Thanh âm Vân Tường vẫn bình thản như trước.

- Nghịch tử! Ngươi chẳng lẽ đã quên cái nhà này là ai làm chủ!

Triển Tổ Vọng run rẩy chỉ vào Vân Tường.

- Cho dù Triển gia do ngươi làm chủ, khế đất Khê Khẩu cũng không phải của Triển Vân Phi.

Vân Tường nói:

- Đồ đạc của ta, dựa vào cái gì cấp cho Triển Vân Phi.

- Ngươi cứ như vậy xưng hô ca ca của mình?

- Như thế nào, hiện tại biết ta là người Triển gia? Ngươi có đem ta cùng mẹ cho rằng là người Triển gia sao?

Vân Tường vung tay:

- Khế đất Khê Khẩu là đồ vật của Triển Vân Tường này, không có một tia liên quan với Triển gia!

Hắn không cần chút ít gì của Triển gia, cũng đừng nằm mộng lấy đi đồ đạc của hắn!

- Vân Tường! Ngươi..

Hai tay Triển Tổ Vọng run rẩy, thứ tử mà hắn luôn không để vào trong mắt, hiện giờ thậm chí có lá gan ngỗ ngược hắn!

- Ta nói còn chưa rõ sao?

Khóe môi Vân Tường nhếch lên:

- Triển gia kinh doanh luôn là lương thực vải vóc, cũng không có hiệu cầm đồ. Lúc trước Tiêu Minh Viễn cầm khế đất, cửa hàng kia là của cải của Triển Vân Tường này, cũng không phải là của Triển gia.

- Triển Vân Tường! Ngươi thế nhưng nói chuyện như vậy với cha!

Hiếu tử Triển Vân Phi đỡ lấy Triển Tổ Vọng, ra vẻ chính nghĩa chỉ trích Vân Tường.

- Cha? Ta gọi hắn một tiếng cha, nhưng hắn có đem ta xem là con trai sao? Triển Vân Tường này rời khỏi Triển gia, cũng sẽ không đói chết.

Nói xong, Triển Vân Tường giễu cợt liếc mắt nhìn Triển Vân Phi một cái, vì sao Triển Vân Phi trở về, hắn biết được phi thường rõ ràng.

Nếu không phải đem toàn bộ ngân phiếu từ trong nhà mang đi tiêu xài sạch sẽ, Triển Vân Phi sẽ nghĩ quay về tiểu địa phương như Đồng Thành? Sẽ nghĩ tới cái gọi là nhà?

- Tốt! Tốt! Thật tốt!

Triển Tổ Vọng tức giận hàm râu run run, hắn thật sự coi thường đứa con dốt nát này, thế nhưng ở dưới mí mắt của hắn cùng Kỷ tổng quản bắt đầu hoạt động cướp của giết người!

- Thế nhưng ngươi không muốn làm người Triển gia, vậy cút ra khỏi Triển viên cho ta!

- Vậy thật đúng là đa tạ.

Vân Tường xoay người, không có chút lưu luyến.

Tình cha con giữa hắn cùng Triển Tổ Vọng đã sớm hao mòn, nếu không bởi vì Phẩm Tuệ còn ở trong này, hắn cần gì phải ở lại địa phương làm cho mình không thoải mái. Nhưng lần này Triển Tổ Vọng mở miệng, lại giảm đi không ít sự.

- Đứng lại! Triển Vân Tường, đem khế đất Khê Khẩu lưu lại!

Vẫn tâm niệm lấy lại nhà cho Tiêu Vũ Phượng, Triển Vân Phi lên tiếng hô.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 138 :(a)

Vân Tường mắt điếc tai ngơ, đối với lời nói của Triển Vân Phi, hắn sớm thành thói quen coi thường.

Cố Vận An nhìn hai cha con đang tức giận, thân ảnh vừa lủi, rời khỏi chánh đường, khinh công đúng là vật dùng tốt.

- Chúc mừng chúc mừng.

Đuổi theo Vân Tường, Cố Vận An cười chúc mừng.

- Chúc mừng tôi bị đuổi ra Triển gia?

Tâm tình Vân Tường thoạt nhìn không sai, khóe môi luôn lộ vẻ mỉm cười.

- Chẳng lẽ không nên chúc sao?

- Hẳn là.

Vân Tường cười gật đầu, xoay người nhìn chánh đường:

- Bản thân tôi muốn nhìn xem, Triển gia ở trong tay Triển Vân Phi có thể đi bao xa.

- Ngươi kỳ vọng một kẻ ngu xuẩn không có đầu óc biết kinh doanh cửa hàng?

Với nước tiểu tính của Triển Vân Phi, có thể sao?

Sinh ý của Triển gia giao cho Triển Vân Phi kinh doanh, loại hành vi này vốn không đáng tin, hơn nữa còn có Kỷ quản gia ở một bên nhìn chằm chằm, kế tiếp Triển viên nhất định là vở kịch hay liên tục.

Sau khi trở lại sân của mình, Vân Tường cho người tìm mẫu thân đem đầu đuôi sự tình nói với Phẩm Tuệ, sau đó ngồi nơi đó chờ mẫu thân trả lời.

Sau khi Phẩm Tuệ nghe xong cũng không khóc rống như trong tưởng tượng, thoạt nhìn phi thường bình tĩnh.

- Mẹ..

Vân Tường muốn nói lại thôi:

- Nếu mẹ luyến tiếc nơi này, chúng ta..

- Không cần vì mẹ tiếp tục chịu ủy khuất.

Phẩm Tuệ nhìn đứa con luôn làm cho mình kiêu ngạo;

- Hôm nay chúng ta liền rời đi.

Phẩm Tuệ nói xong, vỗ tay con trai, trở lại phòng mình thu dọn đồ đạc.

Nhà mẹ đẻ của Phẩm Tuệ chỉ là dân chúng bình thường, sẽ nhận thức Triển Tổ Vọng cũng là nhờ tay nghề thuê thùa của nàng ban tặng. Tay nghề của nàng không kém hơn thêu nương ngự dụng bao nhiêu, bởi vì trong nhà không có bao nhiêu tích tụ thường xuyên cầm sản phẩm đi bán, vì thế mới nhận thức Triển Tổ Vọng lúc đi tuần tra cửa hàng.

Triển Tổ Vọng thích tay nghề của nàng, không biết nghĩ sao nửa tháng sau đi cầu hôn, đem nàng mang về Triển viên. Lúc đó nàng vào Triển gia chỉ mang theo vài món thuê cùng vòng ngọc mẫu thân cho nàng, không còn gì khác.

Nàng mang đồ vào Triển gia không nhiều lắm, cho nên mang đi cũng không nhiều. Hai mươi năm, Triển Tổ Vọng cấp đồ đạc cho nàng hoặc tốt hoặc xấu nàng cũng không động tới.

Vân Tường cũng không thu thập bao nhiêu, bởi vì đồ đạc của hắn cũng không đặt trong Triển gia.

Vì thế hắn mang theo mẹ mình rời đi, cực kỳ tiêu sái.

Vân Tường tiêu sái, cha con Triển Vân Phi thì tức giận.

Triển Vân Phi vì không cầm lại được khế đất, không lấy được niềm vui của Tiêu Vũ Phượng mà buồn bực, Triển Tổ Vọng thì vì thứ tử mình luôn chướng mắt làm trái ý mình nên lửa giận tràn đầy, thấy Kỷ tổng quản thông báo có người hầu xin nghỉ việc, trực tiếp phất tay:

- Loại chuyện này chính ngươi quyết định!

- Nhưng mà lão gia, việc này..

Người hầu xin nghỉ thật sự là..

- Tốt lắm, ngươi lui xuống trước đi.

Triển Tổ Vọng không kiên nhẫn phất tay, Kỷ quản gia chỉ có thể yên lặng lui xuống.

Sau khi đi xa, Kỷ quản gia phẩy tay áo, bây giờ còn bãi cái giá! Nhị thiếu gia khó chơi đi rồi, Triển gia.. hừ!

Cùng Vân Tường đi ra, Cố Vận An quay về sân của hắn cùng Dận Chân, chuẩn bị cùng nhau trò chuyện.

- Bỏ được đã trở lại?

Dận Chân ngồi bên cửa sổ nhàn nhã xem sách nhìn Cố Vận An nhẹ nhàng hỏi một câu.

Cố Vận An không hiểu chột dạ một chút, nhưng lập tức nghĩ tới mình mới là người chiếm lý, lập tức ngẩng đầu lên ra vẻ bình tĩnh gật gật đầu.

- Không ở Đồng Thành chơi một chút?

Buông quyển sách, Dận Chân đứng lên đi tới gần.

- Không có, đi theo Vân Tường ra ngoài thành thu nợ.

Nghe được Dận Chân nói, Cố Vận An lặng đi một chút, quay đầu không hề xem hắn.

- Còn đang cáu kỉnh?

Dận Chân cười cười hỏi.

- Ai cáu kỉnh! Tiểu hài nhi mới cáu kỉnh đâu!

Hắn đây là uy nghiêm! Là chuẩn bị nói sự tình trọng yếu!

Nhưng xét thấy mình không đủ lòng tự tin, hắn đành đi thẳng vào vấn đề:

- Khụ.. Dận Chân, tôi cảm thấy được chúng ta nên nói chuyện một chút!
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 138 :(b)

Dận Chân nhìn Cố Vận An không nói.

Cố Vận An cũng thập phần thích ứng loại tình huống này, trực tiếp nói:

- Tuy rằng thời gian giữa không gian cùng sự thật có sai biệt, nhưng không thể sử dụng như thế!

Cố Vận An thập phần nghiêm túc, bị ngài dùng như vậy, không gian sẽ khóc!

Nhìn xem trong tiểu thuyết, diễn viên chiếm được không gian có người nào không phải một bước lên mây, cuối cùng đứng trên mọi người, nổi tiếng trong ngoài nước. Tới chỗ hắn chỉ lợi dụng thời gian sai biệt, nếu không gian có ý thức, thật sự sẽ khóc chết được hay không!

Đối với điểm mà Cố Vận An lo lắng, không gian chân chó tỏ vẻ, có thể dốc sức cho tứ gia là phúc khí của nó!

- Vậy ngày thường ngươi đều dùng như thế nào?

Dận Chân nhíu mày.

- Ách.. tôi.. dùng nó đến luyện đan.. còn có..

Vừa nói vừa cúi đầu, được rồi, kỳ thật hắn cũng là dùng thời gian sai biệt của không gian, sau đó nhân tiện đem không gian khốc soái cuồng bá túm làm truyền tống trận..

- Còn có gì muốn nói sao?

Cố Vận An gật đầu:

- Vân Tường đã dời ra ngoài, tứ gia, khi nào chúng ta đi?

Vân Tường rời khỏi Triển gia, cũng không cần quản cục diện rắm rối của Triển gia, muốn khi nào đi kinh thành đều được, hắn cũng không cần lưu lại chậm trễ, Giang Nam phong cảnh duyên dáng còn đang gọi về hắn đâu.

- Hai ngày sau, trên xe ngựa còn cần mang theo một ít thực vật.

Hai ngày a.. ngày tháng không cần khám bệnh là tốt đẹp như vậy, mặt trời ấm áp, làm cho hắn dâng lên cảm giác lười nhác, hai ngày này hắn cũng nên ngủ lười một chút..

- Cảm giác bữa tối hôm nay muộn hơn một chút.

Dùng xong bữa tối, Cố Vận An lại làm Kha Nam.

Dận Chân bình tĩnh tiếp tục xem sách.

Không được đáp lại, Cố Vận An tiến lên kéo tay Dận Chân đi ra cửa, vừa đi vừa nói:

- Chúng ta đi tìm kiếm chân tướng đi!

Biết sắp cáo biệt Triển viên, Cố Vận An cũng phấn khởi không ít.

Triển Tổ Vọng làm người không đáng tin, nhưng Triển viên xây dựng không tệ lắm, phong cảnh hậu viện mặc dù cũng không có bao nhiêu hấp dẫn người, nhưng cũng tiêu phí một phen tâm huyết, thập phần xinh đẹp.

Phong cảnh xinh đẹp của Đồng Thành nằm ở vùng ngoại ô, hiện tại sắp tối, đi vùng ngoại ô không thích hợp, trước hết dùng Triển viên tập hợp một chút.

Dọc theo đường đi, quá an tĩnh một chút.

- Dận Chân, ngài nói lúc hai chúng ta dùng cơm, bên ngoài đã qua nhiều tháng rồi không?

Cho nên Triển gia chán nản, ngay cả người hầu cũng không mướn nổi?

- Ngươi suy nghĩ nhiều.

Dận Chân đi vòng trở về, kỳ thật hắn cũng có chút tò mò tình huống hiện tại.

- Ân..

Cố Vận An ậm ừ khó chịu.

Khoảng cách chánh đường thật xa, đều có thể nghe được thanh âm Triển Tổ Vọng nổi giận:

- Ngươi đem người đều cho nghỉ, Triển viên lớn như vậy, ngươi tới phụ trách sao?
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 139 :(a)

Có hi vọng! Ánh mắt Cố Vận An sáng rực lên, lập tức sử dụng khinh công, đi theo phía sau Dận Chân chạy hướng chánh đường.

Trong chánh đường, Triển Tổ Vọng đứng ở giữa vỗ bàn, mà người bị khiển trách lại là Kỷ quản gia.

Bàn tay ẩn trong tay áo của Kỷ quản gia hung hăng nắm chặt, gân xanh gồ lên, nhưng biểu tình lại lộ ra ủy khuất, bộ dáng như vội vàng cần giải thích.

- Nhiều người xin nghỉ việc, vì sao ngươi không hội báo cho ta!

- Lão gia..

Bàn tay Kỷ quản gia buông ra lại siết vào, dùng khẩu khí có chút nghi hoặc nói:

- Lão nô từng hỏi qua lão gia, nhưng lúc đó lão gia..

Đang nổi nóng, nghe cũng chưa nghe xong, khiến cho chính hắn xử lý.

Triển Tổ Vọng ngẩn ra, hồi tưởng lại tựa hồ có sự việc như vậy, lúc đó mình bởi vì chuyện của Triển Vân Tường đang nổi giận, khiến cho quản gia lui xuống trước.

Một bên Triển Vân Phi cũng nghĩ tới, sau đó vội vàng làm chứng cho Kỷ quản gia:

- Cha, Kỷ quản gia nói không sai, hắn thật sự bẩm báo qua ngài. Kỷ quản gia làm nhiều việc như vậy cho Triển gia chúng ta, lao tâm lao lực, ngài làm người đại nghĩa rõ ràng, sao có thể nhẫn tâm trách cứ Kỷ quản gia đâu!

Triển Tổ Vọng còn đang buồn bực, Triển Vân Phi vẫn còn tiếp tục:

- Lần này tuyệt đối là âm mưu của Vân Tường! Hắn muốn làm cho ngài cùng Kỷ quản gia cách tâm a! Bằng không vì sao khi hắn còn ở trong Triển viên, đám người hầu tỳ nữ không làm gì, hắn vừa đi, những người hầu cũng cùng một lúc xin nghỉ việc đâu! Cha, ngài đừng bị người mê hoặc a!

Suy nghĩ của Triển Tổ Vọng lập tức bị Triển Vân Phi mang nghiêng lệch, Vân Phi nói không sai, lúc Triển Vân Tường còn ở trong Triển viên, những người này vẫn bình an vô sự, hắn vừa đi, những người này cũng cùng đi theo! Mà sau khi mình phát hiện có nhiều người hầu xin nghỉ như thế, nhất định sẽ trách cứ Kỷ quản gia. Vô duyên trách móc Kỷ quản gia, dù Kỷ quản gia ở lại Triển viên hơn hai mươi năm, cũng không tránh khỏi trái tim băng giá, cùng hắn cách tâm!

Mưu kế thật ác độc!

Triển Tổ Vọng hung hăng vỗ bàn, đem chén trà chấn rơi xuống đất.

Đám người hầu nghỉ việc, mặc dù có nguyên nhân vì Vân Tường trong đó, tuy nhiên thật sự không có bao nhiêu quan hệ với hắn, hắn rời đi Triển viên, cũng chỉ có tâm phúc của hắn hay biết mà thôi.

Rất nhiều người hầu Triển gia đều chướng mắt sự bất công của Triển Tổ Vọng cùng Mộng Nhàn luôn gây khó dễ, còn có Triển Vân Phi không có việc gì cũng tìm việc kiếm cớ gây sự, cho dù Triển gia cấp tiền công không ít, hơn nữa thái độ làm người của nhị thiếu gia cũng tốt, tuy rằng mỗi ngày đầu óc bị ba người Triển Vân Phi độc hại, nhưng bọn họ vẫn cố gắng lưu lại làm việc.

Hiện tại người bình thường duy nhất trong Triển gia là nhị thiếu gia đi rồi, bọn họ còn tiếp tục ở lại, không phải là tự tìm tai vạ sao? Cho dù tiền công có hấp dẫn người, nhưng bọn họ cũng ở không nổi. Huống chi nhị thiếu gia đã mua thôn trang thành nam còn thiếu không ít nhân công đâu.

Những người này thương lượng với nhau, liền vội vàng tìm Kỷ quản gia xin nghỉ việc, sau khi bắt được tiền công liền thu gom hành lý rời khỏi Triển viên, trước sau còn chưa vượt qua nửa canh giờ.

Hiệu suất tương đối cao.

Nghe được hai cha con Triển gia nói chuyện với Kỷ quản gia trong chánh đường, Cố Vận An cùng Dận Chân cũng đã hiểu bảy tám phần. Hai người liếc nhau, ăn ý xoay người rời đi.

Hai người quay về sân tạm thời của mình, Càn Long cũng phái người đi nói cho mấy người tiểu Yến tử một tiếng, hai ngày sau rời đi Đồng Thành.

Tiểu Yến tử cùng Tử Vi nguyên bản thật thích Đồng Thành, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần không nói, còn có người hầu hạ chiếu cố đầy đủ, không cần thủ quy củ, còn tự tại hơn trong cung.

Tử Vi cũng tạm thời quên mất đoạn cảm tình làm trong lòng mình thống khổ, chuyên tâm vào việc du ngoạn với ngũ a ca bọn họ. Nghe tin thị vệ truyền lời nhắn của Càn Long, không khỏi có chút không muốn.

Nhưng tâm tình này của nàng hai ngày sau cũng có chút thay đổi.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 139 :(b)

Mấy hôm trước mỗi ngày đều có bốn tỳ nữ đứng trước giường chờ hầu hạ nàng, bây giờ một người cũng không có, dù là nước rửa mặt cũng phải do chính nàng đi bưng vào! Dù là lúc ăn cơm cũng vậy, tỳ nữ bưng thức ăn vào xong, liền vội vàng rời đi, giống như tiểu Yến tử nàng sẽ ăn thịt các nàng vậy!

Liên tiếp hai bữa cơm đều bị lãnh đạm, tiểu Yến tử thật sâu cảm thấy được quyết định của hoàng a mã thập phần vĩ đại!

Nhất định là hoàng a mã nhìn thấu bề ngoài không thật của Triển gia, cho nên mới chuẩn bị rời đi!

Tiểu Yến tử càng nghĩ càng cảm thấy được người Triển gia thật đáng giận, đem bọn họ lừa vào nhà liền mặc kệ, nếu không phải còn biết chuẩn bị cơm cho các nàng, tiểu Yến tử sớm đi hưng sư vấn tội.

Không ít người hầu tỳ nữ Triển gia xin nghỉ, những người còn lại đều vội chân không chạm đất, một người làm việc của hai người, đừng nói hầu hạ tiểu Yến tử rời giường, có thể đúng giờ đưa cơm đã rất không sai rồi.

Sáng sớm tâm tình không tốt tiểu Yến tử lôi kéo Tử Vi cùng Vĩnh Kỳ, Phúc gia huynh đệ đi ra ngoài, muốn rời khỏi Đồng Thành, phải đi chơi đủ mới không uổng phí.

Đồng dạng sáng sớm ra cửa còn có Triển Vân Phi, hắn lo lắng cho Vũ Phượng không có nhà để ở còn phải mang theo em trai em gái, mặc dù có nhờ a Siêu chú ý, nhưng vẫn thập phần lo lắng, không tận mắt nhìn thấy Vũ Phượng, hắn không cách nào an tâm.

Hai nhóm người trước sau ra cửa, làm cho Cố Vận An mất hứng hồi lâu.

Hắn cũng chuẩn bị đi ra cửa, cùng tứ gia thân ái nhà hắn, nhưng bởi vì hai nhóm người kia đi trước, hắn đành bỏ qua ý tưởng đi ngắm cảnh dạo chơi mê người.

Hắn không cần cùng não tàn cùng nhau hành động!

Chờ thêm nửa canh giờ, Cố Vận An cùng Dận Chân đi ra Triển viên, chuẩn bị đi hướng vùng ngoại ô. Nhưng còn chưa đi được bao xa thì Dận Chân liền dừng lại.

- Làm sao vậy?

- Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?

Đứng giữa đường, Dận Chân nhìn chằm chằm hắn.

- Ngoại ô.

Cố Vận An nháy mắt, thành thật trả lời. Sau khi đi ra Đồng Thành, phong cảnh đi Khê Khẩu cũng thật không sai. Một đường ngắm cảnh, thuận tiện đi ăn cơm dã ngoại, không phải tốt lắm! Hắn thậm chí còn chuẩn bị xong thực vật ăn cơm dã ngoại đâu!

- Đi bên này.

Dận Chân xoay người đi phương hướng khác.

- Nhưng tôi nhớ được Vân Tường chứng thật là mang theo tôi từ nơi này đi..

Cố Vận An vẫn bảo vệ trí nhớ của chính mình.

Dận Chân không nói gì, trí nhớ của Cố Vận An không sai, nhưng không có nghĩa đường đi không sai.

Hắn đã dùng thời gian bốn năm hiểu rõ khả năng lạc đường của tiểu tử này.

Hai người đi bộ ra khỏi thành. Cưỡi ngựa mặc dù nhanh, nhưng cảm giác hẹn hò không được bao nhiêu, cho nên Cố Vận An quyết đoán bỏ qua..

Hay là cùng cưỡi chung một con ngựa?

- Đợi một chút, Dận Chân, chúng ta trở về cưỡi ngựa đi!

Nhân lúc còn chưa đi xa, sai lầm nhất định phải sửa lại.

Tiếp tục quay về Triển viên? Đương nhiên không phải.

Triển gia cũng có thể cho họ mượn con ngựa, nhưng Cố Vận An không cần. Đều nói thiếu não sẽ lây bệnh, ai biết ngựa của Triển viên có bị lây bệnh thiếu não hay không.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 140 :(a)

- Chúng ta đi nhà của Vân Tường, chỗ của hắn có ngựa.

Sau đó Cố hoàng hậu xung phong nhận việc dẫn đường.

Dận Chân chắp tay sau lưng, đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Cố Vận An hồi lâu, Dận Chân cảm thấy được hôm nay hắn muốn cùng Cố Vận An ra khỏi thành là không khả năng.

Mặc kệ cho người lộ si đi loạn kết quả chính là bọn họ quang vinh lạc đường.

Không thể nói lạc đường, Dận Chân còn nhớ rõ con đường mình đi tới, hơn nữa địa phương này cũng không hẻo lánh, ngược lại còn có không ít người ở lại.

- Tốt!

Một thanh âm ủng hộ truyền tới, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên.

- Thanh âm này.. tựa hồ có chút quen tai.

Cố Vận An nuốt nước bọt, khô cằn nói với Dận Chân.

Cách đó không xa, nơi ngã tư đường trống trải, có ba người đang làm xiếc, trong những người vây xem có vài người đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thoạt nhìn cực kỳ giống kẻ lừa gạt mà nhóm người làm xiếc thuê mướn.

- Nhìn thấy có cảm giác quen mắt hay không?

Thanh âm Dận Chân lạnh lẽo, nghe ra được hắn cũng thập phần chướng mắt mấy đồ chơi kia.

- Khụ, tòa nhà của Vân Tường thoạt nhìn không ở chỗ này, chúng ta đi trước đi.

Lần đầu tiên vì chính mình dẫn đường sai lầm nên chột dạ một phen.

Không đợi hai người xoay người rời đi, bên kia tiểu Yến tử cũng không cam chịu tịch mịch, nhớ lại lúc trước mình cùng Liễu Thanh Liễu Hồng cùng nhau làm xiếc, lúc này liền nhiệt huyết một phen, xông lên mượn đồng la gõ lên, miệng còn hét lớn:

- Các vị đại gia đại thẩm, tục ngữ nói, ở nhà dựa vào cha mẹ, ra đường dựa vào bằng hữu! Hôm nay, một nhà ba người làm xiếc trước mặt mọi người, chúng tôi là người trong giang hồ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ..

Nói xong ở trên người mình đào đào, móc ra một khối bạc vụn bỏ vào trong đồng la:

- Mọi người hỗ trợ dùm đi!

Vừa nói vừa cầm đồng la hướng người xem náo nhiệt giúp mấy người làm xiếc lấy tiền.

- Thật sự là không đành lòng nhìn thẳng.

Cố Vận An che mặt, tiểu Yến tử dù gì cũng từng làm xiếc, còn không biết những lời này đều là gạt người? Chính nàng lừa bao nhiêu, vì sao người khác nói lại tin đây?

Tin không nói, còn giúp người đi lấy tiền, cho dù là mướn kẻ lừa gạt cũng không tận chức tận trách như tiểu Yến tử a!

- Hi vọng đầu óc của Phương Nghiêm cũng giống như đầu óc của tiểu Yến tử.

Dận Chân dẫn đầu rời đi, như vậy bọn họ vây bắt người càng dễ dàng hơn.

Hai người còn chưa rời khỏi thạch lâm bao xa, lại thấy được một thân ảnh quen mặt.

Là Triển Vân Phi, bên cạnh là a Siêu. Hai người bước nhanh vào trong một ngõ hẻm.

Không dằn được lòng hiếu kỳ, Cố Vận An kéo Dận Chân tiến nhanh lên vài bước, đi vào đầu ngõ kia.

- Nhìn người.. thật đúng là không thể nhìn qua tướng mạo..

Nhìn cửa màu đỏ giắt đèn lồng màu đỏ cao cao, trên bảng còn có ba chữ « Đãi Nguyệt lâu », chọc mù hai mắt Cố Vận An.

Cảm thán một chút Triển đại thiếu gia « đói khát », giữa ban ngày cuống thanh lâu, lại tiếp tục cảm thán một tiếng, Đồng Thành tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.

- Dận Chân, chúng ta cũng vào xem đi!

Hắn đi vào Thanh triều lâu như vậy, còn chưa từng dạo qua thanh lâu kỹ quán đâu, thật sự là nhân sinh nhất đại bại bút!

- Ngươi đối với bên trong rất tò mò?

Ngữ khí của Dận Chân có chút âm sâm.

- Ách khụ.. làm sao có thể!

Thiếu chút nữa nói ra ý nghĩ của bản thân, Cố Vận An chết không thừa nhận:

- Tôi rất hiếu kỳ vị đại thiếu gia tài hoa lan tràn, khinh thường tục vật của Triển gia vì sao lại tiến vào loại địa phương dung tục này mà thôi.

Dận Chân nhìn Cố Vận An, ngay lúc Cố hoàng hậu có chút không được tự nhiên, Dận Chân gật đầu đồng ý:

- Đi thôi.

- Ai?

Thế nhưng đồng ý!

- Không muốn đi vào?

Cố Vận An lập tức lắc đầu, hắn phi thường muốn biết kỹ viện cổ đại có phải giống như trong ti vi biểu diễn hay không.

Dận Chân đi theo phía sau Cố Vận An, cùng nhau đi vào trong thanh lâu.

Hắn không sợ Cố Vận An bị những cô nương kia mê hoa mắt, kỹ viện chỉ đón khách vào ban đêm, giữa ban ngày những cô nương kia còn đang ngủ đâu.

Sau khi đi vào, Đãi Nguyệt lâu lại vô cùng náo nhiệt làm cho Dận Chân cũng cả kinh. Trong ngày thường những cái bàn dành cho khách cùng cô nương uống rượu tán tỉnh lúc này đều ngồi đầy người, một đám nhìn lên đài cao trên bậc thang không chuyển mắt.

Nghe nói Đãi Nguyệt lâu mới có đôi hoa tỷ muội vừa đến, hai người đều phi thường xinh đẹp, hơn nữa còn biết hát khúc, lại là nhất tuyệt. Mặc dù xế chiều hôm qua mới vào Đãi Nguyệt lâu, nhưng hôm nay đã có không ít người mộ danh mà đến.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 140 :(b)

Cố Vận An cùng Dận Chân tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống, từ chỗ bọn họ vừa vặn chứng kiến Triển Vân Phi cùng a Siêu.

Không cho khách nhân đợi bao lâu, tú bà Kim Ngân Hoa ăn mặc trang điểm xinh đẹp từ lầu hai bước xuống:

- Ôi, mặt mũi Vũ Quyên Vũ Phượng của chúng tôi thật là lớn, nhiều người đến cổ động như vậy.

Nói xong bắt đầu nở nụ cười, khăn tay hồng nhạt che miệng:

- Tốt lắm, Kim Ngân Hoa tôi cũng không tiếp tục làm e ngại khách, các vị chờ mong Vũ Phượng Vũ Quyên a, đã ra rồi!

Kim Ngân Hoa nói xong, nâng bước đi xuống thang lầu, đứng nơi cửa thang lầu chờ Tiêu gia tỷ muội xuất tràng.

Kim Ngân Hoa vừa xuống lầu, thanh âm chiêng trống xen lẫn nhị hồ cùng tiếng tỳ bà vang lên, sau đó Tiêu gia tỷ muội mà mọi người chờ mong đã lâu xuất hiện trên cửa thang lầu hai.

Tiêu Vũ Quyên ăn mặc như một mục đồng xinh đẹp trước hết đi lên sân khấu, há mồm y y nha nha hát lên, tuy là cách ăn mặc nam tử lại thật sự bị nàng làm ra bộ dáng phong tình vạn chủng.

- Xuất môn tựu nhãn nhi hoa, y đắc hắc y đắc y nha hắc! Dụng nhãn nhi tiều trứ na bàng biên đích nhất cá nữ kiều oa, y đắc y nha hắc! Đầu thượng đái trứ nhất chi hoa, thân thượng xuyên trứ lăng la sa, dương liễu tự đích yêu nhi nhất tiêm tiêm, tiểu tiểu đích kim liên bán trát trát, ngã tâm lý tưởng trứ tha, chủy lý niệm trứ tha, giá nhất tràng tương tư bệnh tựu bả nhân hại sát, y đắc y nha hắc! Y đắc y nha hắc!

Tiêu Vũ Quyên hát tới "thiếu nữ đẹp", Tiêu Vũ Phượng mặc quần áo màu vàng nhạt xuất hiện, trong mặt mày xen lẫn tình ý với mục đồng, thẹn thùng lại làm cho các khách nhân nhìn thấy ánh mắt đều trừng thẳng.

- "Ba tháng lý đến đào Hoa nhi mở, hạnh Hoa nhi trắng, mộc tê Hoa nhi hoàng, lại chỉ thấy cây thược dược mẫu đơn đồng loạt mà mở ra, theo được theo nha hắc! Đi tới ở vùng hoang vu pha trước, thấy một cái mục đồng, đầu đội lên mũ rơm, người mặc áo tơi, khẩu hoành lên sáo ngọc, thật cưỡi ngưu bối, khẩu mà lý hát đều là liên Hoa nhi rơi, theo được theo nha hắc!"

Tiêu Vũ Quyên cùng Tiêu Vũ Phượng ở trên đài vừa hát lại múa, bên dưới thanh âm trầm trồ khen ngợi thành một mảnh.

Cố Vận An cũng không có thời gian đi thể hội cái loại "đẹp" của Tiêu gia tỷ muội, bên cạnh hắn áp suất thấp đủ làm cho hắn vứt bỏ hết thảy sự vật!

Quay đầu, Cố Vận An nhìn Dận Chân, nhận chân thổ lộ:

- Dận Chân, ngài cũng biết tôi đối với bọn họ hoàn toàn không có một chút hứng thú nào!

Nói xong nháy mắt mấy cái, ý tứ hàm xúc thật rõ ràng, người làm hắn cảm thấy hứng thú không phải ở chỗ này sao.

Dận Chân lạnh lùng nhìn lên hai tỷ muội còn sinh động trên đài liếc mắt một cái, mặc dù không nói chuyện nhưng Cố Vận An biết tâm tình hiện tại của hắn đã không sai.

Không bao lâu sau Tiêu gia tỷ muội hát xong, hai người thước tha thi lễ với khách nhân, nói xong quá khứ số khổ của tỷ muội mình cùng nguyên nhân vì sao mình xuất hiện trong Đãi Nguyệt lâu này.

- Xem xong rồi?

Dận Chân hoàn toàn không chút hứng thú, chính mình nhưỡng ra bi ai, lại đem sai lầm đổ lên thân người khác, loại quá khứ này buồn cười tới cực điểm.

Cố Vận An ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn bị cùng Dận Chân rời đi, khóe mắt liếc thấy một bóng người trên lầu hai.

-!

Đây là giữa huynh đệ luôn có tâm hữu linh tê sao? Cố Vận An nghĩ, yên lặng nhìn Triển Vân Phi đang mê mẩn nhìn Tiêu Vũ Phượng.

Bên cạnh Triển Vân Tường còn đi theo bốn năm người, nhìn giống như là chưởng quầy. Đây là tới Đãi Nguyệt lâu bàn chuyện làm ăn?

Vân Tường cũng không che giấu hành tung của mình, cho nên chứng kiến Vân Tường không chỉ Cố Vận An cùng Dận Chân, còn có Triển Vân Phi, cùng với trùng hợp xoay người Tiêu Vũ Quyên.

Triển Vân Phi một trận tức giận, đem Vũ Phượng hại tới tình trạng như thế, Triển Vân Tường vẫn còn mặt xuất hiện!

Nhưng hắn lập tức quay đầu, thân phận bây giờ của hắn là Tô Mộ Bạch, không phải Triển Vân Phi. Hắn không thể tưởng tượng ra Vũ Phượng nếu biết hắn là ca ca của Triển Dạ Kiêu hại nàng nhà tan cửa nát sẽ có bộ dáng như thế nào, hắn không dám đi đổ.
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back