Chương 71 Tân nhân vương, rời đi (1)
Edit: Ninh Nấm Nùn
Chỉ thấy, từ trong quyển trục hiện ra một hàng chữ rồng bay phượng múa:
"Thần đội Vô Địch của Học Viện Quân Sự, bổn viện trưởng lệnh cho năm người thần đội các ngươi, đến Dạ thị gia tộc thu xếp chuyện nhà của Tân Nhân Vương lần này – Dạ Nhiễm, không giới hạn thời gian, trong lúc đó, vẫn nhận nhiệm vụ ở Nhân Ma chiến trường như cũ."
"Mặc Hoàng, đây là ---?" Dạ Nhiễm chớp chớp mắt, chỉ vào quyển trục nhiệm vụ trên tay, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
"Đây là nhiệm vụ do viện trưởng tự mình lệnh cho Tiểu Đội Vô Địch đi làm." Quân Mặc Hoàng khiêu mi, cười khẽ.
Dạ Nhiễm không biết nên nói gì, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta biết rồi."
Lưu Dược viện trưởng, Thiên Tứ bà bà, bọn họ bây giờ đã biết thân thế của Dạ Nhiễm, cũng không có gì lạ, một mệnh lệnh này, không đơn thuần là nhiệm vụ, càng thể hiện rõ ràng sự bao che khuyết điểm của Học Viện Quân Sự.
Nhiệm vụ của Học Viện Quân Sự và Dạ Nhiễm cá nhân trở về Dạ gia hoàn toàn không giống nhau.
"Trước tiên ngủ một giấc thật tốt đi, bây giờ đồng đội của nàng có lẽ cũng đã biết nhiệm vụ này, có chuyện gì ngày mai mọi người lại thương lượng cũng không muộn." Quân Mặc Hoàng khẽ hôn một cái lên trán Dạ Nhiễm, sau khi Dạ Nhiễm chìm vào giấc ngủ, mới quay người rời đi.
Dạ Nhiễm phải trở về Dạ thị gia tộc, đương nhiên hắn cũng không thể nhàn rỗi.
Đêm, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi.
Một đêm ngủ ngon, nội lực và thể lực hôm qua khô cạn, qua một đêm đã khôi phục hoàn toàn.
Đôi mắt mơ hồ buồn ngủ mở ra, Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn bên cạnh, không thấy Quân Mặc Hoàng, cảm thấy có chút mất mát, rồi lại nhịn không được lắc đầu, thói quen, quả là chuyện đáng sợ.
"A ô. Thật là buồn ngủ." Sau khi Dạ Nhiễm tỉnh lại không bao lâu, Tạp Tạp uốn mình ở trong lòng Dạ Nhiễm cũng tỉnh lại, mắt to buồn ngủ nhìn Dạ Nhiễm, mái tóc tím bạc cọ cọ trong lòng Dạ Nhiễm, tiếp theo là in một cái hôn ướt nhẹp lên mặt Dạ Nhiễm, Tạp Tạp cười giống như một con mèo đi ăn trộm.
"Tạp Tạp, đi rửa mặt đi." Dạ Nhiễm hôn trả Tạp Tạp, thuận tay kéo Tạp Tạp nhỏ xíu đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, một lớn một nhỏ cùng đi xuống cầu thang.
Vừa xuống cầu thang, Tập Diệt Nguyệt liền chạy đến bên người Dạ Nhiễm, hưng phấn nắm lấy cổ tay Dạ Nhiễm: "Đội trưởng đội trưởng, nhiệm vụ mới nhất của chúng ta, thật tốt quá thật tốt quá!"
Không chỉ Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch cũng nhìn Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu và Khúc Thừa Trạch dạo này thích nằm ỳ một chỗ cũng ngoài ý muốn dậy sớm, cả bốn người đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Nhiễm, nhiệm vụ này bọn họ đều biết cả rồi.
"Các ngươi ấy.." Nhìn thần sắc mấy người này, giờ phút này Dạ Nhiễm thật sự không biết nói gì.
Chỉ là, lúc này, có một dòng nước ấm, theo máu chảy vào tim, rất ấm, rất ấm.
Trên bàn cơm, Khúc Thừa Trạch vừa bới cơm, vừa mở to đôi mắt đen láy trái nhìn Dạ Nhiễm phải nhìn Phi Tiếu, sau nửa ngày mới rầu rĩ nói: "Đội trưởng, sáng hôm nay sẽ tuyên bố ai đoạt được ngôi Tân Nhân Vương, ngươi và Phi Tiếu ngày hôm qua cũng chưa phân được thắng bại, cũng không biết học viện dự định giải quyết như thế nào."
"Đoán chừng sẽ là song vương đấy." Tập Diệt Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trả lời trước.
Tư Mạt Tiêu gật gật đầu, không phát biểu ý kiến, chỉ sợ là 80 phần, Học Viện Quân Sự sẽ có song vương.
"Đoạt được ngôi Tân Nhân Vương, hẳn là đội trưởng." Liễu Phi Tiếu húp một ngụm cháo, thản nhiên nói.
Nhớ tới cuộc chiến ngày hôm qua, Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu từ trong tâm vẫn có thể cảm nhận được loại cảm giác đã tìm được đối thủ của mình.
Chỉ là Liễu Phi Tiếu biết rõ, cho dù hôm qua nhìn như là hắn và đội trưởng hòa nhau, nhưng nếu trên chiến trường thật sự, hai bên dùng thân phận là kẻ địch giao thủ, thì hắn ở trong tay Dạ Nhiễm, có lẽ không cầm cự được nửa canh giờ.
Liễu Phi Tiếu lại càng biết rõ, đội trưởng hoàn toàn không dùng các chiêu thức nháy mặt hạ gục đối với hắn, giống như chiêu thức được thấy ở chiến trường Nhân Ma trước kia.
Cho nên ------
Bất luận là như thế nào, Liễu Phi Tiếu đều hiểu rõ, một trận này, người thắng thật sự, hẳn là đội trưởng.
Đoạt được ngôi Tân Nhân Vương, càng lại là đội trưởng.
Dạ Nhiễm hiểu rõ cách nghĩ của Liễu Phi Tiếu, chậm rãi lắc đầu nói: "Phi Tiếu đừng tự xem nhẹ bản thân, ta là có một ít chiêu thức cường đại, nhưng sau khi sử dụng những chiêu thức kia, nội lực trong cơ thể ta sẽ trực tiếp khô cạn, lúc đó chỉ cần ngươi còn sức, ta đây liền nhất định thua."
Bây giờ Dạ Nhiễm so với Liễu Phi Tiếu, chỉ là hơn kinh nghiệm ở kiếp trước mà thôi.
Cho nên Dạ Nhiễm mới thường cảm thán, ở kiếp trước trong một ngàn người bình thường thì có năm mươi người có thể tu luyện được nội lực cổ võ, mà trong năm mươi người này có lẽ một cái thiên tài cũng không có.
Bây giờ ở Thương Minh đại lục, thiên tài lại có thể tùy ý thấy được.
"Đội trưởng nếu dùng khẩu quyết chữ 'Lâm' kia, đừng nói là khí lực, có còn sống hay không đã là một vấn đề." Giọng Liễu Phi Tiếu rất nhỏ, lại để cho mấy người Dạ Nhiễm nghe thấy rõ ràng.
Dạ Nhiễm khiêu mi, nhìn về phía bọn họ: "Chúng ta đánh cuộc không?"
"Đánh cuộc? Tốt, ta thích nhất là đánh cuộc, cược như thế nào?" Khúc Thừa Trạch nghe thấy đánh cuộc, liền hưng phấn lên, nuốt miếng cơm, giương giọng hỏi.
Mấy người Liễu Phi Tiếu cùng nhìn về phía Dạ Nhiễm, cược như thế nào? Cược cái gì?
"Ta cược kết quả chút nữa tuyên bố, sẽ là song vương." Đáy mắt Dạ Nhiễm mang theo ý cười, nàng thấy, hết bảy phần là nàng cùng Phi Tiếu sẽ là song vương.
"Ta cược kết quả chút nữa, là đội trưởng." Liễu Phi Tiếu liền hiểu Dạ Nhiễm muốn đánh bạc kiểu gì, nói thẳng.
"A, ta cũng cho rằng là song vương." Tư Mạt Tiêu vẫn một mực không lên tiếng lúc này từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, gật gật đầu biểu thị ý ủng hộ đội trưởng.
"Ta cũng theo bên đội trưởng." Ý của đội trưởng chính là ý của nàng, chuẩn xác cho thấy thái độ sùng bái của Tập Diệt Nguyệt.
Tạp Tạp, trực tiếp xem nhẹ, tiểu tử này xác định chắc chắn là ủng hộ Nhiễm Nhiễm nhà hắn.
Sau đó, là người cuối cùng, Khúc Thừa Trạch nhìn ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, nuốt một ngụm cháo, chỉ chỉ Liễu Phi Tiếu: "Thấy Phi Tiếu đáng thương chỉ có một mình, ta đây ủng hộ ủng hộ hắn.."
Lúc Liễu Phi Tiếu vừa định nói một tiếng hảo huynh đệ, Khúc Thừa Trạch lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, ở trong lòng vẫn cảm thấy sẽ là song vương."
Đội trưởng cường đại mấy người Tập Diệt Nguyệt cũng biết, Liễu Phi Tiếu cường đại bọn họ cũng hiểu.
Hơn nữa, một trận ngày hôm qua, ở trong mắt tất cả mọi người, bọn họ cũng không nhìn ra đội trưởng so với Liễu Phi Tiếu mạnh hơn ở điểm nào, kết quả trận đấu là thế hòa không phân thắng bại, cho nên tỷ lệ là song vương rất lớn.
"Nội tâm không quan trọng. Như vậy lúc này đánh cuộc, ai thua, liền chịu tất cả chi phí trên đường từ học viện đến Dạ thị gia tộc." Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, cười đến tùy ý tà mị.
"Được!" Liễu Phi Tiếu, Tư Mạt Tiếu cùng Tập Diệt Nguyệt liếc nhau, nở nụ cười.
Chỉ có Khúc Thừa Trạch vẻ mặt đầy cố chấp một mình ngồi trong góc vẽ vòng tròn, vì cái gì? Vì cái gì hắn vì tình nghĩa huynh đệ, lại phải bao hết chi tiêu dọc trên đường đi? Vì cái gì chứ?
Ăn xong điểm tâm, năm người Tập Diệt Nguyệt rời khỏi biệt thự, đến đài khiêu chiến thì dừng lại.
Cùng yên lặng đợi kết quả cuối cùng.
Ngoài mấy người Dạ Nhiễm mới đến, dường như toàn bộ học viên ở Học Viện Quân Sự đều đến đông đủ, Tân Nhân Vương lên ngôi, hễ có dạo qua Học Viện Quân Sự cũng biết tầm quan trọng của nó.
Mỗi năm một lần, là thời điểm quan trọng nhất trong năm.
Sau khi năm người Dạ Nhiễm đến nơi, đại bộ phận ánh mắt đều tập trung trên người Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu, cả hai thiếu niên thiếu nữ đều là thiên tài làm cho người ta khiếp sợ, Tân Nhân Vương rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người Lưu Dược viện trưởng, Thiên Tứ bà bà đi lên đài khiêu chiến.
Lưu Dược viện trưởng sắc mặt hồng hào, nụ cười trên mặt từ ngày hôm qua đến giờ hình như chưa hề dỡ xuống, cả đêm hưng phấn ngủ không nổi, thiên tài, tuyệt đỉnh thiên tài a.
Lưu Dược viện trưởng nhịn không được truyền thông tin cho đối thủ cũ của mình – Long viện trưởng của Học Viện Hoàng Gia, hưng phấn kích thích Long viện trưởng một phen, nói cho hắn biết lần này tân sinh nhà mình có hai Thất Giai võ giả mười lăm tuổi, hơn nữa Lục Giai đỉnh phong võ giả lại càng nhiều hơn.
Long viện trưởng thầm nghĩ muốn cho nổ banh cái lão tiểu tử Lưu Dược này.
Trong mắt cười tủm tỉm của Thiên Tứ bà bà, vào thời điểm mọi người không nhìn thấy, lóe ra một chút ánh sáng lạnh.
Sau nghi thức lên ngôi, Dạ Nhiễm muốn tạm thời rời khỏi Học Viện Quân Sự, nghĩ đến tư liệu đã nhìn thấy trước đó, ánh mắt Thiên Tứ bà bà càng lạnh lẽo, Dạ gia đúng không? Rất tốt, rất tốt.
Mắt Lưu Dược viện trưởng nhìn xuống đài, nhẹ nhàng vung tay lên không trung, mọi ánh mắt dưới đài lập tức tụ lại trên người Lưu Dược.
Thấy vậy bộ phận tân sinh đều sững sờ, năng lực hiệu triệu này, không hổ là một viện trưởng, cho dù đôi khi tức giận hoàn toàn giống như một tiểu hài tử.
"Vương miện của Tân Nhân Vương, từ trong trận chung kết hôm qua quyết định." Thanh âm Lưu Dược dù biểu hiện tỉnh táo, đáy mắt lại hưng phấn không dấu được như cũ.
Dưới đài mọi người nhịn không được ói ra: Viện trưởng à, cho dù lão nhân gia ngài hưng phấn vừa phát biểu vừa ngoác miệng cười, thì lúc này cũng không có ai cảm thấy kỳ quái đâu, thật sự không cần phải tận lực đi cứu vãn, ngài sớm đã không có hình tượng rồi.
Ánh mắt Lưu Dược viện trưởng nhìn hai người Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm đang đứng song song với nhau, mỉm cười, vung tay lên, một đạo sức mạnh vừa mạnh mẽ lại ôn hòa lập tức cuốn lấy hai người Dạ Nhiễm.
Sau đó Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu lập tức mở to mắt, sức mạnh kia cuốn lấy hai người, trong chớp mắt liền kéo họ đến đài khiêu chiến.
Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm lúc này còn có chút hoa mắt chóng mặt, sau khi kịp phản ứng, liền nhìn thấy Lưu Dược viện trường cùng Thiên Tứ bà bà đang cười tủm tỉm, phút chốc trên khuôn mặt xinh đẹp của hai người hiện lên tia kinh ngạc.
Nháy mắt một cái, hai người bọn họ đã đến đài khiêu chiến rồi?
Ánh mắt hai người cơ hồ là kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn Lưu Dược viện trưởng, đây là sức mạnh của mộng cấp đỉnh phong cao thủ sao?
Không thể nào không kinh ngạc, không khiếp sợ được.
Khi cổ lực lượng kia đến nơi, Dạ Nhiễm cùng Phi Tiếu hai người hoàn toàn không khống chế được thân thể mình, chỉ có thể đứng tại chỗ mặc sức mạnh kia cuốn lên, trong chớp mắt liền bị đưa tới trên đài khiêu chiến.
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu tin tưởng, Lưu Dược viện trưởng nếu muốn giết bọn họ, chỉ là một cái phất tay đơn giản như vậy cũng có thể làm cho bọn họ tan thành mây khói, triệt để biến mất trên thế gian này.
Đây chính là cường giả thật sự!
Trước mặt chính là thực lực của nhân vật đứng đầu Thương Minh đại lục.
Lưu Dược viện trưởng thỏa mãn nhìn thần sắc hoàng sợ của Dạ Nhiễm cùng Phi Tiếu, đúng là hai đệ tử này đều là cực kỳ ưu tú, nhưng phạm vi mà bọn họ tiếp xúc đến giờ vẫn còn quá nhỏ, vào thời điểm này, trực tiếp dùng thực lực nói cho bọn họ biết, đường còn rất dài, đừng đem giới hạn của mình chỉ ở Tiên Thiên tông sư.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu hôm nay cũng chỉ vừa mới bắt đầu, muốn trưởng thành, bọn họ còn phải đi một đoạn đường rất dài rất dài.
Mà con đường này, lại vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, giới hạn võ cực đỉnh phong cuối cùng, phải xem tạo hóa cùng vận khí của bọn họ.
Mà hắn, ánh mắt của Lưu Dược có chút suy sụp, Cửu Giai mộng cấp võ giả, mấy lão già bọn họ đứng ở vị trí này nhiều năm như vậy, lại thủy chung không thấy linh cảm đột phá kia, cũng tìm không thấy tiền bối cấp bậc Tiên Nhân nào.
Không ai chỉ đường cho bọn họ, cho dù đứng ở đỉnh cao, lại giống như là con ruồi không đầu, tìm không thấy chỗ đột phá nào, tìm không thấy phương hướng nào, tu luyện mù quáng, mắt thấy đại nạn từng chút một tới gần, lại không thể làm gì.
Lưu Dược đem ánh mắt đặt trên người những đệ tử ở phía dưới, việc duy nhất mấy lão đầu tử bọn họ có thể làm là dẫn ra con đường đúng đắn đến Cửu Giai mộng cấp võ giả cho bọn họ, còn con đường về sau, còn phải dựa vào cố gắng và may mắn của bọn họ.
"Thần đội Vô Địch của Học Viện Quân Sự, bổn viện trưởng lệnh cho năm người thần đội các ngươi, đến Dạ thị gia tộc thu xếp chuyện nhà của Tân Nhân Vương lần này – Dạ Nhiễm, không giới hạn thời gian, trong lúc đó, vẫn nhận nhiệm vụ ở Nhân Ma chiến trường như cũ."
"Mặc Hoàng, đây là ---?" Dạ Nhiễm chớp chớp mắt, chỉ vào quyển trục nhiệm vụ trên tay, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
"Đây là nhiệm vụ do viện trưởng tự mình lệnh cho Tiểu Đội Vô Địch đi làm." Quân Mặc Hoàng khiêu mi, cười khẽ.
Dạ Nhiễm không biết nên nói gì, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta biết rồi."
Lưu Dược viện trưởng, Thiên Tứ bà bà, bọn họ bây giờ đã biết thân thế của Dạ Nhiễm, cũng không có gì lạ, một mệnh lệnh này, không đơn thuần là nhiệm vụ, càng thể hiện rõ ràng sự bao che khuyết điểm của Học Viện Quân Sự.
Nhiệm vụ của Học Viện Quân Sự và Dạ Nhiễm cá nhân trở về Dạ gia hoàn toàn không giống nhau.
"Trước tiên ngủ một giấc thật tốt đi, bây giờ đồng đội của nàng có lẽ cũng đã biết nhiệm vụ này, có chuyện gì ngày mai mọi người lại thương lượng cũng không muộn." Quân Mặc Hoàng khẽ hôn một cái lên trán Dạ Nhiễm, sau khi Dạ Nhiễm chìm vào giấc ngủ, mới quay người rời đi.
Dạ Nhiễm phải trở về Dạ thị gia tộc, đương nhiên hắn cũng không thể nhàn rỗi.
Đêm, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi.
Một đêm ngủ ngon, nội lực và thể lực hôm qua khô cạn, qua một đêm đã khôi phục hoàn toàn.
Đôi mắt mơ hồ buồn ngủ mở ra, Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn bên cạnh, không thấy Quân Mặc Hoàng, cảm thấy có chút mất mát, rồi lại nhịn không được lắc đầu, thói quen, quả là chuyện đáng sợ.
"A ô. Thật là buồn ngủ." Sau khi Dạ Nhiễm tỉnh lại không bao lâu, Tạp Tạp uốn mình ở trong lòng Dạ Nhiễm cũng tỉnh lại, mắt to buồn ngủ nhìn Dạ Nhiễm, mái tóc tím bạc cọ cọ trong lòng Dạ Nhiễm, tiếp theo là in một cái hôn ướt nhẹp lên mặt Dạ Nhiễm, Tạp Tạp cười giống như một con mèo đi ăn trộm.
"Tạp Tạp, đi rửa mặt đi." Dạ Nhiễm hôn trả Tạp Tạp, thuận tay kéo Tạp Tạp nhỏ xíu đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, một lớn một nhỏ cùng đi xuống cầu thang.
Vừa xuống cầu thang, Tập Diệt Nguyệt liền chạy đến bên người Dạ Nhiễm, hưng phấn nắm lấy cổ tay Dạ Nhiễm: "Đội trưởng đội trưởng, nhiệm vụ mới nhất của chúng ta, thật tốt quá thật tốt quá!"
Không chỉ Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch cũng nhìn Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu và Khúc Thừa Trạch dạo này thích nằm ỳ một chỗ cũng ngoài ý muốn dậy sớm, cả bốn người đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Nhiễm, nhiệm vụ này bọn họ đều biết cả rồi.
"Các ngươi ấy.." Nhìn thần sắc mấy người này, giờ phút này Dạ Nhiễm thật sự không biết nói gì.
Chỉ là, lúc này, có một dòng nước ấm, theo máu chảy vào tim, rất ấm, rất ấm.
Trên bàn cơm, Khúc Thừa Trạch vừa bới cơm, vừa mở to đôi mắt đen láy trái nhìn Dạ Nhiễm phải nhìn Phi Tiếu, sau nửa ngày mới rầu rĩ nói: "Đội trưởng, sáng hôm nay sẽ tuyên bố ai đoạt được ngôi Tân Nhân Vương, ngươi và Phi Tiếu ngày hôm qua cũng chưa phân được thắng bại, cũng không biết học viện dự định giải quyết như thế nào."
"Đoán chừng sẽ là song vương đấy." Tập Diệt Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trả lời trước.
Tư Mạt Tiêu gật gật đầu, không phát biểu ý kiến, chỉ sợ là 80 phần, Học Viện Quân Sự sẽ có song vương.
"Đoạt được ngôi Tân Nhân Vương, hẳn là đội trưởng." Liễu Phi Tiếu húp một ngụm cháo, thản nhiên nói.
Nhớ tới cuộc chiến ngày hôm qua, Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu từ trong tâm vẫn có thể cảm nhận được loại cảm giác đã tìm được đối thủ của mình.
Chỉ là Liễu Phi Tiếu biết rõ, cho dù hôm qua nhìn như là hắn và đội trưởng hòa nhau, nhưng nếu trên chiến trường thật sự, hai bên dùng thân phận là kẻ địch giao thủ, thì hắn ở trong tay Dạ Nhiễm, có lẽ không cầm cự được nửa canh giờ.
Liễu Phi Tiếu lại càng biết rõ, đội trưởng hoàn toàn không dùng các chiêu thức nháy mặt hạ gục đối với hắn, giống như chiêu thức được thấy ở chiến trường Nhân Ma trước kia.
Cho nên ------
Bất luận là như thế nào, Liễu Phi Tiếu đều hiểu rõ, một trận này, người thắng thật sự, hẳn là đội trưởng.
Đoạt được ngôi Tân Nhân Vương, càng lại là đội trưởng.
Dạ Nhiễm hiểu rõ cách nghĩ của Liễu Phi Tiếu, chậm rãi lắc đầu nói: "Phi Tiếu đừng tự xem nhẹ bản thân, ta là có một ít chiêu thức cường đại, nhưng sau khi sử dụng những chiêu thức kia, nội lực trong cơ thể ta sẽ trực tiếp khô cạn, lúc đó chỉ cần ngươi còn sức, ta đây liền nhất định thua."
Bây giờ Dạ Nhiễm so với Liễu Phi Tiếu, chỉ là hơn kinh nghiệm ở kiếp trước mà thôi.
Cho nên Dạ Nhiễm mới thường cảm thán, ở kiếp trước trong một ngàn người bình thường thì có năm mươi người có thể tu luyện được nội lực cổ võ, mà trong năm mươi người này có lẽ một cái thiên tài cũng không có.
Bây giờ ở Thương Minh đại lục, thiên tài lại có thể tùy ý thấy được.
"Đội trưởng nếu dùng khẩu quyết chữ 'Lâm' kia, đừng nói là khí lực, có còn sống hay không đã là một vấn đề." Giọng Liễu Phi Tiếu rất nhỏ, lại để cho mấy người Dạ Nhiễm nghe thấy rõ ràng.
Dạ Nhiễm khiêu mi, nhìn về phía bọn họ: "Chúng ta đánh cuộc không?"
"Đánh cuộc? Tốt, ta thích nhất là đánh cuộc, cược như thế nào?" Khúc Thừa Trạch nghe thấy đánh cuộc, liền hưng phấn lên, nuốt miếng cơm, giương giọng hỏi.
Mấy người Liễu Phi Tiếu cùng nhìn về phía Dạ Nhiễm, cược như thế nào? Cược cái gì?
"Ta cược kết quả chút nữa tuyên bố, sẽ là song vương." Đáy mắt Dạ Nhiễm mang theo ý cười, nàng thấy, hết bảy phần là nàng cùng Phi Tiếu sẽ là song vương.
"Ta cược kết quả chút nữa, là đội trưởng." Liễu Phi Tiếu liền hiểu Dạ Nhiễm muốn đánh bạc kiểu gì, nói thẳng.
"A, ta cũng cho rằng là song vương." Tư Mạt Tiêu vẫn một mực không lên tiếng lúc này từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, gật gật đầu biểu thị ý ủng hộ đội trưởng.
"Ta cũng theo bên đội trưởng." Ý của đội trưởng chính là ý của nàng, chuẩn xác cho thấy thái độ sùng bái của Tập Diệt Nguyệt.
Tạp Tạp, trực tiếp xem nhẹ, tiểu tử này xác định chắc chắn là ủng hộ Nhiễm Nhiễm nhà hắn.
Sau đó, là người cuối cùng, Khúc Thừa Trạch nhìn ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, nuốt một ngụm cháo, chỉ chỉ Liễu Phi Tiếu: "Thấy Phi Tiếu đáng thương chỉ có một mình, ta đây ủng hộ ủng hộ hắn.."
Lúc Liễu Phi Tiếu vừa định nói một tiếng hảo huynh đệ, Khúc Thừa Trạch lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, ở trong lòng vẫn cảm thấy sẽ là song vương."
Đội trưởng cường đại mấy người Tập Diệt Nguyệt cũng biết, Liễu Phi Tiếu cường đại bọn họ cũng hiểu.
Hơn nữa, một trận ngày hôm qua, ở trong mắt tất cả mọi người, bọn họ cũng không nhìn ra đội trưởng so với Liễu Phi Tiếu mạnh hơn ở điểm nào, kết quả trận đấu là thế hòa không phân thắng bại, cho nên tỷ lệ là song vương rất lớn.
"Nội tâm không quan trọng. Như vậy lúc này đánh cuộc, ai thua, liền chịu tất cả chi phí trên đường từ học viện đến Dạ thị gia tộc." Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, cười đến tùy ý tà mị.
"Được!" Liễu Phi Tiếu, Tư Mạt Tiếu cùng Tập Diệt Nguyệt liếc nhau, nở nụ cười.
Chỉ có Khúc Thừa Trạch vẻ mặt đầy cố chấp một mình ngồi trong góc vẽ vòng tròn, vì cái gì? Vì cái gì hắn vì tình nghĩa huynh đệ, lại phải bao hết chi tiêu dọc trên đường đi? Vì cái gì chứ?
Ăn xong điểm tâm, năm người Tập Diệt Nguyệt rời khỏi biệt thự, đến đài khiêu chiến thì dừng lại.
Cùng yên lặng đợi kết quả cuối cùng.
Ngoài mấy người Dạ Nhiễm mới đến, dường như toàn bộ học viên ở Học Viện Quân Sự đều đến đông đủ, Tân Nhân Vương lên ngôi, hễ có dạo qua Học Viện Quân Sự cũng biết tầm quan trọng của nó.
Mỗi năm một lần, là thời điểm quan trọng nhất trong năm.
Sau khi năm người Dạ Nhiễm đến nơi, đại bộ phận ánh mắt đều tập trung trên người Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu, cả hai thiếu niên thiếu nữ đều là thiên tài làm cho người ta khiếp sợ, Tân Nhân Vương rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người Lưu Dược viện trưởng, Thiên Tứ bà bà đi lên đài khiêu chiến.
Lưu Dược viện trưởng sắc mặt hồng hào, nụ cười trên mặt từ ngày hôm qua đến giờ hình như chưa hề dỡ xuống, cả đêm hưng phấn ngủ không nổi, thiên tài, tuyệt đỉnh thiên tài a.
Lưu Dược viện trưởng nhịn không được truyền thông tin cho đối thủ cũ của mình – Long viện trưởng của Học Viện Hoàng Gia, hưng phấn kích thích Long viện trưởng một phen, nói cho hắn biết lần này tân sinh nhà mình có hai Thất Giai võ giả mười lăm tuổi, hơn nữa Lục Giai đỉnh phong võ giả lại càng nhiều hơn.
Long viện trưởng thầm nghĩ muốn cho nổ banh cái lão tiểu tử Lưu Dược này.
Trong mắt cười tủm tỉm của Thiên Tứ bà bà, vào thời điểm mọi người không nhìn thấy, lóe ra một chút ánh sáng lạnh.
Sau nghi thức lên ngôi, Dạ Nhiễm muốn tạm thời rời khỏi Học Viện Quân Sự, nghĩ đến tư liệu đã nhìn thấy trước đó, ánh mắt Thiên Tứ bà bà càng lạnh lẽo, Dạ gia đúng không? Rất tốt, rất tốt.
Mắt Lưu Dược viện trưởng nhìn xuống đài, nhẹ nhàng vung tay lên không trung, mọi ánh mắt dưới đài lập tức tụ lại trên người Lưu Dược.
Thấy vậy bộ phận tân sinh đều sững sờ, năng lực hiệu triệu này, không hổ là một viện trưởng, cho dù đôi khi tức giận hoàn toàn giống như một tiểu hài tử.
"Vương miện của Tân Nhân Vương, từ trong trận chung kết hôm qua quyết định." Thanh âm Lưu Dược dù biểu hiện tỉnh táo, đáy mắt lại hưng phấn không dấu được như cũ.
Dưới đài mọi người nhịn không được ói ra: Viện trưởng à, cho dù lão nhân gia ngài hưng phấn vừa phát biểu vừa ngoác miệng cười, thì lúc này cũng không có ai cảm thấy kỳ quái đâu, thật sự không cần phải tận lực đi cứu vãn, ngài sớm đã không có hình tượng rồi.
Ánh mắt Lưu Dược viện trưởng nhìn hai người Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm đang đứng song song với nhau, mỉm cười, vung tay lên, một đạo sức mạnh vừa mạnh mẽ lại ôn hòa lập tức cuốn lấy hai người Dạ Nhiễm.
Sau đó Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu lập tức mở to mắt, sức mạnh kia cuốn lấy hai người, trong chớp mắt liền kéo họ đến đài khiêu chiến.
Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm lúc này còn có chút hoa mắt chóng mặt, sau khi kịp phản ứng, liền nhìn thấy Lưu Dược viện trường cùng Thiên Tứ bà bà đang cười tủm tỉm, phút chốc trên khuôn mặt xinh đẹp của hai người hiện lên tia kinh ngạc.
Nháy mắt một cái, hai người bọn họ đã đến đài khiêu chiến rồi?
Ánh mắt hai người cơ hồ là kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn Lưu Dược viện trưởng, đây là sức mạnh của mộng cấp đỉnh phong cao thủ sao?
Không thể nào không kinh ngạc, không khiếp sợ được.
Khi cổ lực lượng kia đến nơi, Dạ Nhiễm cùng Phi Tiếu hai người hoàn toàn không khống chế được thân thể mình, chỉ có thể đứng tại chỗ mặc sức mạnh kia cuốn lên, trong chớp mắt liền bị đưa tới trên đài khiêu chiến.
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu tin tưởng, Lưu Dược viện trưởng nếu muốn giết bọn họ, chỉ là một cái phất tay đơn giản như vậy cũng có thể làm cho bọn họ tan thành mây khói, triệt để biến mất trên thế gian này.
Đây chính là cường giả thật sự!
Trước mặt chính là thực lực của nhân vật đứng đầu Thương Minh đại lục.
Lưu Dược viện trưởng thỏa mãn nhìn thần sắc hoàng sợ của Dạ Nhiễm cùng Phi Tiếu, đúng là hai đệ tử này đều là cực kỳ ưu tú, nhưng phạm vi mà bọn họ tiếp xúc đến giờ vẫn còn quá nhỏ, vào thời điểm này, trực tiếp dùng thực lực nói cho bọn họ biết, đường còn rất dài, đừng đem giới hạn của mình chỉ ở Tiên Thiên tông sư.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu hôm nay cũng chỉ vừa mới bắt đầu, muốn trưởng thành, bọn họ còn phải đi một đoạn đường rất dài rất dài.
Mà con đường này, lại vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, giới hạn võ cực đỉnh phong cuối cùng, phải xem tạo hóa cùng vận khí của bọn họ.
Mà hắn, ánh mắt của Lưu Dược có chút suy sụp, Cửu Giai mộng cấp võ giả, mấy lão già bọn họ đứng ở vị trí này nhiều năm như vậy, lại thủy chung không thấy linh cảm đột phá kia, cũng tìm không thấy tiền bối cấp bậc Tiên Nhân nào.
Không ai chỉ đường cho bọn họ, cho dù đứng ở đỉnh cao, lại giống như là con ruồi không đầu, tìm không thấy chỗ đột phá nào, tìm không thấy phương hướng nào, tu luyện mù quáng, mắt thấy đại nạn từng chút một tới gần, lại không thể làm gì.
Lưu Dược đem ánh mắt đặt trên người những đệ tử ở phía dưới, việc duy nhất mấy lão đầu tử bọn họ có thể làm là dẫn ra con đường đúng đắn đến Cửu Giai mộng cấp võ giả cho bọn họ, còn con đường về sau, còn phải dựa vào cố gắng và may mắn của bọn họ.