Chương 42
[BOOK]Món ăn Tần Việt và Ôn Nhu đưa đến đều là do đầu bếp khách sạn làm, hương vị và màu sắc hoàn hảo, nhìn vào liền muốn ăn
Trái ngược hoàn toàn với ba món Lục Lệ Hành làm ra, cá sù mì được hấp đến nỗi không còn nhìn ra hình dạng và nhan sắc ban đầu của cá, khi vào miệng thì thịt cá lại quá chín.. Mất đi vị tươi vốn có, hơn nữa còn bị cho dấm chua, thật sự mất đi hương vị quý báu của cá sú mì. Còn món bắp xào tôm thì nửa cháy nửa sống, lại còn vừa mặn vừa ngọt. Cuối cùng là món rau màu đen tuyền trên bàn, trực tiếp làm cho người ta mất đi hứng thú ăn uống với thực vật.
Kỷ Khinh Khinh căn cứ theo suy nghĩ trong đầu và cũng vì Lục Lệ Hành, đem mấy món ăn Tần Việt đưa tới bày ra trước mặt Lục Lệ Hành, "Lục tiên sinh, hôm nay ngươi vất vả rồi."
Lục Lệ Hành mi tâm nhíu chặt, sâu kín nhìn nàng một cái.
Chỉ một ánh mắt, Kỷ Khinh Khinh liền hiểu được, sau đó tiện thể sửa miệng, "Lão công, hôm nay ngươi vất vả rồi."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là một giờ."
Lục Lệ Hành hai mắt híp lại, thân trên hơi hướng về phía trước, tới gần Kỷ Khinh Khinh thấp giọng nói: "Ta lần đầu nấu cơm, ngươi hẳn là nên bày tỏ chút ý kiến gì chứ?"
Kỷ Khinh Khinh dựa ra sau, kéo dãn khoảng cách đang gần trong gang tấc với Lục Lệ Hành.
"Bày tỏ ý kiến?"
Lục Lệ Hành đem bắp xào tôm bị Kỷ Khinh Khinh để qua một góc kéo lại.
"Món bắp xào tôm này đã phải tách hạt tôm nửa giờ, tôm ta phải xử lý trong hai mươi phút, bị tôm làm bị thương hai lần, bị dầu bắn đến bốn lần."
Kỷ Khinh Khinh nhìn vết thương của hắn đã hoàn hảo khép lại không còn dấu vết nào, "Cần đi bệnh viện không?"
".. Ngươi nghe ta nói hết lời."
"Ngươi nói đi."
Hắn đem cá sù mì bưng tới.
"Cá sú mì được ta rửa sạch sẽ, hiện tại trên tay còn có mùi."
"Dùng nước rửa tay nhiều lần sẽ bay mùi thôi."
"Còn có đĩa rau xanh này, là ta một cây lại một cây rửa kỹ."
Kỷ Khinh Khinh thử nói: "Cảm ơn ngươi lão công, cố ý làm cho ta bữa cơm này."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là hai giờ."
"Chỉ như vậy?"
Kỷ Khinh Khinh bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng không biết Lục Lệ Hành là như thế nào quản lý công ty, có yêu cầu còn phải vòng vèo như vậy.
"Lão công, ngươi hôm nay làm cho ta bữa cơm này, ta thật sự đặc biệt cảm động, vì cảm tạ ngươi," nàng hít một hơi thật sâu, "Lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công!"
- - "Giá trị sinh mệnh +11, trước mắt giá trị sinh mệnh là 14 tiếng."
"Đã đủ chưa vậy?"
"Không đủ."
"Lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công.." Kỷ Khinh Khinh quan sát ánh mắt hắn dần sung sướng, cười nói: "Vậy thế này đã đủ chưa?"
- - "Giá trị sinh mệnh +9, trước mắt giá trị sinh mệnh là 23 tiếng."
"Không đủ."
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Lục Lệ Hành ánh mắt đặt ở ba đĩa đồ ăn trên bàn, "Ta làm mấy món này, phải ăn một nửa."
"..."
Lục Lệ Hành là mang tâm địa rắn rết như vậy sao? Nếm thử chút hương vị còn được nhưng hắn lại bắt nàng ăn một nửa? Muốn nàng đi chết sao?
Kỷ Khinh Khinh vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
Không ăn, đánh chết cũng không ăn.
Ăn một ngụm đều thiếu chút nữa trúng độc, ăn một nửa sợ là phải thăng thiên luôn?
"Ta tân tân khổ khổ làm cơm cho ngươi, ngươi.."
"Đình chỉ!" Kỷ Khinh Khinh đánh gảy Lục Lệ Hành đang thao thao bất tuyệt, "Lục tiên sinh, ngươi dành nhiều thời gian và tinh lực như vậy để nấu cơm cho ta, ta thực cảm kích, cũng thực vinh hạnh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, trước khi nấu cơm ngươi đã hỏi ta muốn ăn gì ta mới nói, hơn nữa trước đó ta nghe đầu bếp khách sạn đã nghỉ liền muốn đặt đồ ăn bên ngoài, chỉ là ít đồ ăn bên ngoài nhưng ngươi một mực không cho."
"Tay nghề của ngươi ta đã nếm qua, vì sự an toàn chúng ta vẫn nên ăn đồ ăn Tần ca đưa tới đi."
Lục Lệ Hành giọng nói trầm xuống, "Thực không ăn sao?"
Kỷ Khinh Khinh mạnh mẽ lắc đầu, "Không ăn."
Lục Lệ Hành trong lòng tính toán, "Không ăn cũng được, gọi ta một trăm tiếng lão công chuyện này liền cho qua."
"..."
Thật quá đáng!
Lục Lệ Hành thật sự là càng ngày càng quá phận!
Trước kia mười tiếng hai mươi tiếng còn chưa đủ, hiện tại trực tiếp liền yêu cầu một trăm tiếng!
Xem nàng là máy phát sao?
Muốn nghe người khác gọi lão công như vậy, thì không bằng dùng máy ghi âm cho hắn nghe không phải được rồi sao!
Nàng lấy ra di động, hướng về phía di động ghi âm câu lão công.
"Làm gì vậy?"
Kỷ Khinh Khinh ghi âm xong sau đó đưa điện thoại di động tới trước mặt Lục Lệ Hành, "Ngươi không phải muốn nghe sao? Ta đã ghi âm lại ngươi nghe cũng giống nhau mà."
Nói xong liền mở đoạn ghi âm, một lần lại một lần phát cho hắn nghe.
Máy ghi âm một lần lại một lần hô lão công, nhưng mà giá trị sinh mệnh cũng không hề biến hóa.
Lục Lệ Hành đem ghi âm đóng lại.
"Tốt xấu cũng là ta cố ý cho ngươi làm đích, cấp điểm mặt mũi?"
"Lão công, đây tuy rằng là lần đầu tiên ngươi xuống bếp, quả thật đúng là kỷ niệm đáng nhớ, nhưng không nhất thiết phải ăn hết một nữa để chúc mừng, như vậy đi, ta ăn hai miếng."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là 24 tiếng."
Nói xong, Kỷ Khinh Khinh thấy chết không sờn, gắp một đũa thịt cá, nếm một hai cọng rau xanh, nuốt một ít bắp xào, lấy đó làm tôn trọng.
"Lại ăn hai miếng đi."
Kỷ Khinh Khinh sắc mặt suy sụp, đem đũa buông xuống, "Lão công, ta còn là người bệnh.."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là 25 tiếng."
Lục Lệ Hành ánh mắt trầm trọng nhìn ba đĩa đồ ăn kia, sau đó liền lấy đũa gắp một miếng thịt cá, thở sâu bỏ vào miệng.
Cá sú mì hấp so với hai món còn lại dễ ăn hơn, trừ bỏ thịt có hơi nát và chua nhưng cũng không quá khó ăn.
"Ngươi làm gì vậy!" Kỷ Khinh Khinh đem một loại ánh mắt như xem người điên nhìn về phía hắn.
Mấy món này có thể ăn sao?
"Ăn cơm."
"Mấy món này sao có thể ăn? Đừng ăn nữa." Kỷ Khinh Khinh lo lắng nhìn Lục Lệ Hành đang liên tục tự mình chuốc lấy khổ, gắp một miếng thịt gà đã hầm tốt bỏ vào trong chén hắn.
Lục Lệ Hành lại gắp một miếng tôm bóc vỏ cho vào miệng, nhai hai cái, sắc mặt so với đáy nồi trong phòng bếp còn khó coi hơn, vừa ngọt vừa mặn thật khó ăn.
Hắn nhớ tới vừa rồi nấu cơm Kỷ Khinh Khinh có bỏ nhầm muối thành đường, hắn lúc ấy vì cái gì không chỉ ra, vì cái gì lúc ấy phải ôm ý tưởng đâm lao phải theo lao mà rắc bừa vào?
Cho dù làm cho khách sạn một lần nữa đưa nguyên liệu nấu ăn lên cũng so với hiện tại khó nuốt hơn.
Kỷ Khinh Khinh nhìn thấy hắn miễn cưỡng, mi tâm nhíu chặt, quai hàm sinh đau.
Lục Lệ Hành nắm chặt chiếc đũa, vị ngọt cùng mặn chiếm toàn bộ vị giác của hắn, đầu lưỡi đều sắp chết lặng, rốt cục sau khi ăn bảy con tôm bóc vỏ sau, mặt không chút thay đổi đem tôm bóc vỏ phun ra, hướng sự thật thỏa hiệp.
"Thôi được rồi, đều đổ đi."
Kỷ Khinh Khinh e sợ hắn lại làm ra hành vi thương tổn chính mình, mang ba đĩa đồ ăn ném vào thùng rác.
Sau đó lấy ly nước ấm cho hắn, "Uống miếng nước đi, súc miệng cho đỡ."
Lục Lệ Hành uống liên tiếp ba ly nước, lúc này mới đem mấy hương vị lộn xộn trong miệng vơi đi đôi chút.
- - "Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ hai mươi điểm giá trị sinh mệnh, trước mắt giá trị sinh mệnh là năm giờ."
"Hai mươi điểm?"
- - "Khó khăn càng lớn, giá trị sinh mệnh càng cao."
Lục Lệ Hành đem ánh mắt nguy hiểm nhìn Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh đang đổ dĩa ra ý thức được cái gì, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Làm sao vậy?"
"Hai ngày trước ở phim trường, ngươi nói, buổi tối ta nghĩ như thế nào liền như thế đó, đến nay còn chưa thực hiện, ngươi nói nên như thế nào?"
Đôi đũa Kỷ Khinh Khinh dừng lại giữa không trung.
Lúc trước ở phim trường vì muốn giảm bớt xấu hổ, nàng là có lệ nói một câu như vậy với Lục Lệ Hành, không nghĩ tới Lục Lệ Hành còn nhớ kỹ như vậy.
Kỷ Khinh Khinh dường như không có việc gì gắp rau ăn cơm, "Bây giờ không phải còn chưa tới buổi tối sao?"
"Được," Lục Lệ Hành ý vị thâm trường nói: "Buổi tối ta chờ ngươi."
Kỷ Khinh Khinh tay dừng một chút, đã nhận ra được một tia nguy hiểm trong lời nói của hắn, nhìn đồ ăn phong phú trước mắt, hơi có chút không nuốt nổi.
Lục Lệ Hành thật kỳ quái.
Nói hắn không có ý tốt thì cũng không phải, trong khoảng thời gian cùng chung chăn gối này hắn cũng không có làm gì khác người, chỉ là tứ chi tiếp xúc mà thôi, thực tôn trọng nàng, sẽ không đối nàng động thủ động cước.
Kỷ Khinh Khinh có đôi khi sẽ nghĩ, Lục Lệ Hành cùng một cô gái xinh đẹp như nàng ngủ chung, thế nhưng không có một chút tính thú, bình thường cũng không có thời gian đi ra ngoài mua vui, nàng thậm chí có chút hoài nghi phương diện kia của Lục Lệ Hành có phải hay không có chút vấn đề.
Buổi tối..
Buổi tối còn có thể làm gì?
Một người nam nhân độc thân lâu như vậy, như thế nào có thể không làm gì?
Ăn cơm xong, Kỷ Khinh Khinh đo nhiệt độ cơ thể, sốt cao đã lui đi đến gần hết, uống hai viên thuốc sau đó lại ngủ mấy tiếng, vừa cảm giác tỉnh ngủ, sắc trời đã ảm đạm đi rất nhiều.
Mùi đồ ăn từ khe cửa tiến vào, Kỷ Khinh Khinh hít sâu, một giấc ngủ trưa không chỉ giúp nàng trị cơn sốt cao, còn giúp dạ dày nàng tiêu hóa đi rau xanh đã ăn, đứng dậy đi ăn cơm.
Đồ ăn buổi tối có lẽ vì bù đắp "tiếc nuối" cho nàng lúc giữa trưa, Lục Lệ Hành đã gọi đầu bếp khách sạn làm món bắp xào tôm, cá sú mì hấp và rau cải xào, nhìn Kỷ Khinh Khinh từ trong phòng đi ra, thuận miệng hô: "Cục cưng, lại đây ăn cơm."
Phục vụ của khách sạn đang đứng trước bàn ăn tươi cười liền lập tức cứng đờ, cúi đầu, che dấu khiếp sợ dưới đáy mắt của mình.
Cục cưng..
Kẻ có tiền thực buồn nôn.
Kỷ Khinh Khinh mặt đỏ lên, có ngườ ngoài ở đây mà Lục Lệ Hành còn gọi nàng như vậy, đành cúi đầu đáp lời, ngồi ở bên bàn ăn.
- - "Nhiệm vụ hằng ngày có tiến độ 1/3, giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là ba giờ."
"Lục tiên sinh, Kỷ tiểu thư, đều ăn đều đã ở đây, nếu không có chuyện gì, ta đi trước."
Lục Lệ Hành gật đầu, người phục vụ liền xoay người rời khỏi phòng.
Trước khi đóng cửa liền nghe được Lục Lệ Hành đối Kỷ Khinh Khinh nói một câu: "Buổi tối đã chuẩn bị tốt chưa?"
Kẻ có tiền thật biết chơi!
Tay Kỷ Khinh Khinh đang bưng bát cơm liền khựng lại một chút, "Lục tiên sinh, lúc ăn cơm đừng nói chuyện này được không?"
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Kỷ Khinh Khinh vẫn có chút tình cảm không hiểu đang nảy lên, hai gò má đỏ lên.
Bình tĩnh mà xem xét, Lục Lệ Hành coi như là nam nhân rất nổi bật, có vẻ ngoài còn có gia thế khủng, dáng người lại không thể chê, giá trị con người lại cao đến nỗi khiến người ta sợ hãi, một nam ưu tú như vậy sẽ không có biết bao nữ nhân muốn bám theo đâu.
Bọn họ là vợ chồng, còn ngủ chung giường, sát ra đốt lửa hoa cũng thực bình thường đích một sự kiện.
Kỷ Khinh Khinh chọc bát cơm, nếu buổi tối Lục Lệ Hành đưa ra việc vận động trên giường, nàng rốt cuộc là nên cự tuyệt, hay là không cự tuyệt đây?
Thật sự là hao tổn tâm trí.
Tám giờ, Kỷ Khinh Khinh từ phòng tắm đi ra, Lục Lệ Hành đang ở trên giường xem tạp chí, vừa thấy Kỷ Khinh Khinh đi ra, xốc lên chăn, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh người, "Đi lên đây."
Lúc này mới tám giờ, sớm như vậy?
Kỷ Khinh Khinh từng bước một leo lên giường, cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn.
Làm một cái đã độc thân hơn hai mươi năm, tưởng tượng đến chuyện một chút nữa mình sẽ làm, trong lòng Kỷ Khinh Khinh thực rối rắm, đến tột cùng là cự tuyệt vẫn là không cự tuyệt đây?
Tưởng tượng đến việc này, vành tai nàng càng lúc càng đỏ.
Kỷ Khinh Khinh thấp thỏm trên giường, lấy chăn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chút, mới vừa tắm xong, ánh mắt như cũng được tẩy đi mà không quá giống bình thường, cặp mắt ngập nước long lanh, trong sáng không hề chớp mắt nhìn hắn.
"Ngươi.. Ngươi muốn làm gì?"
Lục Lệ Hành cúi người đối diện nàng.
Kỷ Khinh Khinh chống lại ánh mắt kiên định trầm ổn của Lục Lệ Hành, nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên có chút luống cuống, "Chuyện này.. Kỳ thật ta cảm thấy, chúng ta có thể trước hết bồi dưỡng cảm tình một chút, sau đó lại.. Giống ông nội và bà nội, bà nội giống nhau.."
Lục Lệ Hành bị nàng ấp úng làm cho hồ đồ, "Cái gì giống ông nội bà nội giống nhau?"
"Ông nội phía trước thường xuyên cùng ta nói, hắn cùng bà nội lúc xưa kết hôn ba ngày chưa nói một câu, một tháng sau, hai người mới.." hai má Kỷ Khinh Khinh đỏ như rỉ máu.
Lục Lệ Hành nhưng từ câu này của nàng mà cũng hiểu ra đôi chút.
"Ngươi nghĩ rằng ta là muốn lên giường với ngươi?"
Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, "Không phải sao?"
Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu, "Kỷ Khinh Khinh! Ngươi trong đầu suy nghĩ cái gì vậy!"
Kỷ Khinh Khinh nghe lời này của hắn, trước tiên chỉ biết là chính mình hiểu sai, lo lắng đề phòng rối rắm mấy giờ liền không cánh mà bay.
Lục Lệ Hành nắm vành tai ửng hồng của nàng, bị tức cười, "Ngươi đang xấu hổ sao?"
Kỷ Khinh Khinh nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng hắn, quả thực xấu hổ vô cùng, chính mình trốn vào trong chăn.
Lục Lệ Hành nhìn một đoàn căng phồng kia, bất đắc dĩ nói: "Đi ra."
Không nhúc nhích.
Lục Lệ Hành vỗ vỗ, "Ta thu hồi câu nói vừa rồi, coi như ta chưa nói gì đi được không?"
Đã nói ra thì sao còn có thể thu hồi. Kỷ Khinh Khinh đem chính mình giấu hết vào chăn, sống chết không đi ra.
Xấu hổ muốn chết, nàng vừa rồi còn nghiêm túc suy nghĩ nên cùng Lục Lệ Hành thương lượng về việc này, còn thật sự thực lo lắng không biết như thế nào uyển chuyển cự tuyệt hắn.
Lục Lệ Hành nhưng thật ra không tức giận, chính là cảm thấy buồn cười, nhìn Kỷ Khinh Khinh lại chui đến một bên giường né tránh, xốc lên chăn, cũng chui đi vào.
Trong ổ chăn có một mùi hương trong veo.
Kỷ Khinh Khinh đưa lưng về phía hắn, cả người như ốc sên cuộn thành một đoàn, Lục Lệ Hành vỗ vỗ phía sau lưng nàng, "Quay lại đây."
Kỷ Khinh Khinh lắc đầu.
Lục Lệ Hành cố nén cười, hai tay bắt lấy cánh tay nàng, đem người cố gắng xoay lại.
Hai người ở trong ổ chăn đối diện nhìn nhau.
"Được rồi, cũng không phải lần đầu tiên không biết xấu hổ, ta đều đã quen."
Kỷ Khinh Khinh bị chọc thủng, trên mặt không nhịn được, không nghĩ để ý đến hắn, nghĩ muốn xoay đi, lại bị Lục Lệ Hành một tay đè lại vai.
"Không phải nói buổi tối ta muốn như thế nào liền như thế đó sao?"
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Lục Lệ Hành nhướng mày, "Gọi lão công."
Kỷ Khinh Khinh tâm tình phức tạp, khó có thể hình dung, "Cho nên ngươi nói muốn như thế nào liền như thế đó, là bắt ta gọi ngươi lão công?"
Lục Lệ Hành hỏi lại: "Còn không thì là gì?"
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy chính mình mấy giờ trước chính là lo lắng dư thừa, Lục Lệ Hành còn có thể nghĩ ra cái gì, nàng sớm nên nghĩ đến, người này có bệnh cực kỳ nặng, không thể cứu được!
Nàng hắng giọng, "Lão công."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là một tiếng rưỡi."
"Tiếp tục."
"Lão công.."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là hai tiếng rưỡi."
Lục Lệ Hành ánh mắt ý bảo nàng.
".. Lão công."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là ba tiếng rưỡi."
"Ân?"
".. Lão công lão công lão công lão công lão công lão công, được rồi sao?"
- - "Giá trị sinh mệnh +6, trước mắt giá trị sinh mệnh là 9 tiếng rưỡi."
Lục Lệ Hành cười, để sát vào tai nàng, "Ta nghĩ như thế nào liền như thế đó, tiếp tục."
Kỷ Khinh Khinh: "..."
Thời gian còn sớm, đêm còn rất dài.
Hai ngọn đèn trên đầu giường phát sáng, trong ổ chăn căng phồng, có thanh âm như có như không từ bên trong truyền ra, ngẫu nhiên hổn hển, ngẫu nhiên thấp giọng thì thào, thường thường có một chút động tĩnh như vậy, ánh trăng treo trên cao ngoài cửa sổ liền trộm trốn mây đen, giấu đi khuôn mặt thẹn thùng.[/BOOK]
[BOOK]Món ăn Tần Việt và Ôn Nhu đưa đến đều là do đầu bếp khách sạn làm, hương vị và màu sắc hoàn hảo, nhìn vào liền muốn ăn
Trái ngược hoàn toàn với ba món Lục Lệ Hành làm ra, cá sù mì được hấp đến nỗi không còn nhìn ra hình dạng và nhan sắc ban đầu của cá, khi vào miệng thì thịt cá lại quá chín.. Mất đi vị tươi vốn có, hơn nữa còn bị cho dấm chua, thật sự mất đi hương vị quý báu của cá sú mì. Còn món bắp xào tôm thì nửa cháy nửa sống, lại còn vừa mặn vừa ngọt. Cuối cùng là món rau màu đen tuyền trên bàn, trực tiếp làm cho người ta mất đi hứng thú ăn uống với thực vật.
Kỷ Khinh Khinh căn cứ theo suy nghĩ trong đầu và cũng vì Lục Lệ Hành, đem mấy món ăn Tần Việt đưa tới bày ra trước mặt Lục Lệ Hành, "Lục tiên sinh, hôm nay ngươi vất vả rồi."
Lục Lệ Hành mi tâm nhíu chặt, sâu kín nhìn nàng một cái.
Chỉ một ánh mắt, Kỷ Khinh Khinh liền hiểu được, sau đó tiện thể sửa miệng, "Lão công, hôm nay ngươi vất vả rồi."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là một giờ."
Lục Lệ Hành hai mắt híp lại, thân trên hơi hướng về phía trước, tới gần Kỷ Khinh Khinh thấp giọng nói: "Ta lần đầu nấu cơm, ngươi hẳn là nên bày tỏ chút ý kiến gì chứ?"
Kỷ Khinh Khinh dựa ra sau, kéo dãn khoảng cách đang gần trong gang tấc với Lục Lệ Hành.
"Bày tỏ ý kiến?"
Lục Lệ Hành đem bắp xào tôm bị Kỷ Khinh Khinh để qua một góc kéo lại.
"Món bắp xào tôm này đã phải tách hạt tôm nửa giờ, tôm ta phải xử lý trong hai mươi phút, bị tôm làm bị thương hai lần, bị dầu bắn đến bốn lần."
Kỷ Khinh Khinh nhìn vết thương của hắn đã hoàn hảo khép lại không còn dấu vết nào, "Cần đi bệnh viện không?"
".. Ngươi nghe ta nói hết lời."
"Ngươi nói đi."
Hắn đem cá sù mì bưng tới.
"Cá sú mì được ta rửa sạch sẽ, hiện tại trên tay còn có mùi."
"Dùng nước rửa tay nhiều lần sẽ bay mùi thôi."
"Còn có đĩa rau xanh này, là ta một cây lại một cây rửa kỹ."
Kỷ Khinh Khinh thử nói: "Cảm ơn ngươi lão công, cố ý làm cho ta bữa cơm này."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là hai giờ."
"Chỉ như vậy?"
Kỷ Khinh Khinh bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng không biết Lục Lệ Hành là như thế nào quản lý công ty, có yêu cầu còn phải vòng vèo như vậy.
"Lão công, ngươi hôm nay làm cho ta bữa cơm này, ta thật sự đặc biệt cảm động, vì cảm tạ ngươi," nàng hít một hơi thật sâu, "Lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công!"
- - "Giá trị sinh mệnh +11, trước mắt giá trị sinh mệnh là 14 tiếng."
"Đã đủ chưa vậy?"
"Không đủ."
"Lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công lão công.." Kỷ Khinh Khinh quan sát ánh mắt hắn dần sung sướng, cười nói: "Vậy thế này đã đủ chưa?"
- - "Giá trị sinh mệnh +9, trước mắt giá trị sinh mệnh là 23 tiếng."
"Không đủ."
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Lục Lệ Hành ánh mắt đặt ở ba đĩa đồ ăn trên bàn, "Ta làm mấy món này, phải ăn một nửa."
"..."
Lục Lệ Hành là mang tâm địa rắn rết như vậy sao? Nếm thử chút hương vị còn được nhưng hắn lại bắt nàng ăn một nửa? Muốn nàng đi chết sao?
Kỷ Khinh Khinh vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
Không ăn, đánh chết cũng không ăn.
Ăn một ngụm đều thiếu chút nữa trúng độc, ăn một nửa sợ là phải thăng thiên luôn?
"Ta tân tân khổ khổ làm cơm cho ngươi, ngươi.."
"Đình chỉ!" Kỷ Khinh Khinh đánh gảy Lục Lệ Hành đang thao thao bất tuyệt, "Lục tiên sinh, ngươi dành nhiều thời gian và tinh lực như vậy để nấu cơm cho ta, ta thực cảm kích, cũng thực vinh hạnh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, trước khi nấu cơm ngươi đã hỏi ta muốn ăn gì ta mới nói, hơn nữa trước đó ta nghe đầu bếp khách sạn đã nghỉ liền muốn đặt đồ ăn bên ngoài, chỉ là ít đồ ăn bên ngoài nhưng ngươi một mực không cho."
"Tay nghề của ngươi ta đã nếm qua, vì sự an toàn chúng ta vẫn nên ăn đồ ăn Tần ca đưa tới đi."
Lục Lệ Hành giọng nói trầm xuống, "Thực không ăn sao?"
Kỷ Khinh Khinh mạnh mẽ lắc đầu, "Không ăn."
Lục Lệ Hành trong lòng tính toán, "Không ăn cũng được, gọi ta một trăm tiếng lão công chuyện này liền cho qua."
"..."
Thật quá đáng!
Lục Lệ Hành thật sự là càng ngày càng quá phận!
Trước kia mười tiếng hai mươi tiếng còn chưa đủ, hiện tại trực tiếp liền yêu cầu một trăm tiếng!
Xem nàng là máy phát sao?
Muốn nghe người khác gọi lão công như vậy, thì không bằng dùng máy ghi âm cho hắn nghe không phải được rồi sao!
Nàng lấy ra di động, hướng về phía di động ghi âm câu lão công.
"Làm gì vậy?"
Kỷ Khinh Khinh ghi âm xong sau đó đưa điện thoại di động tới trước mặt Lục Lệ Hành, "Ngươi không phải muốn nghe sao? Ta đã ghi âm lại ngươi nghe cũng giống nhau mà."
Nói xong liền mở đoạn ghi âm, một lần lại một lần phát cho hắn nghe.
Máy ghi âm một lần lại một lần hô lão công, nhưng mà giá trị sinh mệnh cũng không hề biến hóa.
Lục Lệ Hành đem ghi âm đóng lại.
"Tốt xấu cũng là ta cố ý cho ngươi làm đích, cấp điểm mặt mũi?"
"Lão công, đây tuy rằng là lần đầu tiên ngươi xuống bếp, quả thật đúng là kỷ niệm đáng nhớ, nhưng không nhất thiết phải ăn hết một nữa để chúc mừng, như vậy đi, ta ăn hai miếng."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là 24 tiếng."
Nói xong, Kỷ Khinh Khinh thấy chết không sờn, gắp một đũa thịt cá, nếm một hai cọng rau xanh, nuốt một ít bắp xào, lấy đó làm tôn trọng.
"Lại ăn hai miếng đi."
Kỷ Khinh Khinh sắc mặt suy sụp, đem đũa buông xuống, "Lão công, ta còn là người bệnh.."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là 25 tiếng."
Lục Lệ Hành ánh mắt trầm trọng nhìn ba đĩa đồ ăn kia, sau đó liền lấy đũa gắp một miếng thịt cá, thở sâu bỏ vào miệng.
Cá sú mì hấp so với hai món còn lại dễ ăn hơn, trừ bỏ thịt có hơi nát và chua nhưng cũng không quá khó ăn.
"Ngươi làm gì vậy!" Kỷ Khinh Khinh đem một loại ánh mắt như xem người điên nhìn về phía hắn.
Mấy món này có thể ăn sao?
"Ăn cơm."
"Mấy món này sao có thể ăn? Đừng ăn nữa." Kỷ Khinh Khinh lo lắng nhìn Lục Lệ Hành đang liên tục tự mình chuốc lấy khổ, gắp một miếng thịt gà đã hầm tốt bỏ vào trong chén hắn.
Lục Lệ Hành lại gắp một miếng tôm bóc vỏ cho vào miệng, nhai hai cái, sắc mặt so với đáy nồi trong phòng bếp còn khó coi hơn, vừa ngọt vừa mặn thật khó ăn.
Hắn nhớ tới vừa rồi nấu cơm Kỷ Khinh Khinh có bỏ nhầm muối thành đường, hắn lúc ấy vì cái gì không chỉ ra, vì cái gì lúc ấy phải ôm ý tưởng đâm lao phải theo lao mà rắc bừa vào?
Cho dù làm cho khách sạn một lần nữa đưa nguyên liệu nấu ăn lên cũng so với hiện tại khó nuốt hơn.
Kỷ Khinh Khinh nhìn thấy hắn miễn cưỡng, mi tâm nhíu chặt, quai hàm sinh đau.
Lục Lệ Hành nắm chặt chiếc đũa, vị ngọt cùng mặn chiếm toàn bộ vị giác của hắn, đầu lưỡi đều sắp chết lặng, rốt cục sau khi ăn bảy con tôm bóc vỏ sau, mặt không chút thay đổi đem tôm bóc vỏ phun ra, hướng sự thật thỏa hiệp.
"Thôi được rồi, đều đổ đi."
Kỷ Khinh Khinh e sợ hắn lại làm ra hành vi thương tổn chính mình, mang ba đĩa đồ ăn ném vào thùng rác.
Sau đó lấy ly nước ấm cho hắn, "Uống miếng nước đi, súc miệng cho đỡ."
Lục Lệ Hành uống liên tiếp ba ly nước, lúc này mới đem mấy hương vị lộn xộn trong miệng vơi đi đôi chút.
- - "Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ hai mươi điểm giá trị sinh mệnh, trước mắt giá trị sinh mệnh là năm giờ."
"Hai mươi điểm?"
- - "Khó khăn càng lớn, giá trị sinh mệnh càng cao."
Lục Lệ Hành đem ánh mắt nguy hiểm nhìn Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh đang đổ dĩa ra ý thức được cái gì, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Làm sao vậy?"
"Hai ngày trước ở phim trường, ngươi nói, buổi tối ta nghĩ như thế nào liền như thế đó, đến nay còn chưa thực hiện, ngươi nói nên như thế nào?"
Đôi đũa Kỷ Khinh Khinh dừng lại giữa không trung.
Lúc trước ở phim trường vì muốn giảm bớt xấu hổ, nàng là có lệ nói một câu như vậy với Lục Lệ Hành, không nghĩ tới Lục Lệ Hành còn nhớ kỹ như vậy.
Kỷ Khinh Khinh dường như không có việc gì gắp rau ăn cơm, "Bây giờ không phải còn chưa tới buổi tối sao?"
"Được," Lục Lệ Hành ý vị thâm trường nói: "Buổi tối ta chờ ngươi."
Kỷ Khinh Khinh tay dừng một chút, đã nhận ra được một tia nguy hiểm trong lời nói của hắn, nhìn đồ ăn phong phú trước mắt, hơi có chút không nuốt nổi.
Lục Lệ Hành thật kỳ quái.
Nói hắn không có ý tốt thì cũng không phải, trong khoảng thời gian cùng chung chăn gối này hắn cũng không có làm gì khác người, chỉ là tứ chi tiếp xúc mà thôi, thực tôn trọng nàng, sẽ không đối nàng động thủ động cước.
Kỷ Khinh Khinh có đôi khi sẽ nghĩ, Lục Lệ Hành cùng một cô gái xinh đẹp như nàng ngủ chung, thế nhưng không có một chút tính thú, bình thường cũng không có thời gian đi ra ngoài mua vui, nàng thậm chí có chút hoài nghi phương diện kia của Lục Lệ Hành có phải hay không có chút vấn đề.
Buổi tối..
Buổi tối còn có thể làm gì?
Một người nam nhân độc thân lâu như vậy, như thế nào có thể không làm gì?
Ăn cơm xong, Kỷ Khinh Khinh đo nhiệt độ cơ thể, sốt cao đã lui đi đến gần hết, uống hai viên thuốc sau đó lại ngủ mấy tiếng, vừa cảm giác tỉnh ngủ, sắc trời đã ảm đạm đi rất nhiều.
Mùi đồ ăn từ khe cửa tiến vào, Kỷ Khinh Khinh hít sâu, một giấc ngủ trưa không chỉ giúp nàng trị cơn sốt cao, còn giúp dạ dày nàng tiêu hóa đi rau xanh đã ăn, đứng dậy đi ăn cơm.
Đồ ăn buổi tối có lẽ vì bù đắp "tiếc nuối" cho nàng lúc giữa trưa, Lục Lệ Hành đã gọi đầu bếp khách sạn làm món bắp xào tôm, cá sú mì hấp và rau cải xào, nhìn Kỷ Khinh Khinh từ trong phòng đi ra, thuận miệng hô: "Cục cưng, lại đây ăn cơm."
Phục vụ của khách sạn đang đứng trước bàn ăn tươi cười liền lập tức cứng đờ, cúi đầu, che dấu khiếp sợ dưới đáy mắt của mình.
Cục cưng..
Kẻ có tiền thực buồn nôn.
Kỷ Khinh Khinh mặt đỏ lên, có ngườ ngoài ở đây mà Lục Lệ Hành còn gọi nàng như vậy, đành cúi đầu đáp lời, ngồi ở bên bàn ăn.
- - "Nhiệm vụ hằng ngày có tiến độ 1/3, giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là ba giờ."
"Lục tiên sinh, Kỷ tiểu thư, đều ăn đều đã ở đây, nếu không có chuyện gì, ta đi trước."
Lục Lệ Hành gật đầu, người phục vụ liền xoay người rời khỏi phòng.
Trước khi đóng cửa liền nghe được Lục Lệ Hành đối Kỷ Khinh Khinh nói một câu: "Buổi tối đã chuẩn bị tốt chưa?"
Kẻ có tiền thật biết chơi!
Tay Kỷ Khinh Khinh đang bưng bát cơm liền khựng lại một chút, "Lục tiên sinh, lúc ăn cơm đừng nói chuyện này được không?"
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Kỷ Khinh Khinh vẫn có chút tình cảm không hiểu đang nảy lên, hai gò má đỏ lên.
Bình tĩnh mà xem xét, Lục Lệ Hành coi như là nam nhân rất nổi bật, có vẻ ngoài còn có gia thế khủng, dáng người lại không thể chê, giá trị con người lại cao đến nỗi khiến người ta sợ hãi, một nam ưu tú như vậy sẽ không có biết bao nữ nhân muốn bám theo đâu.
Bọn họ là vợ chồng, còn ngủ chung giường, sát ra đốt lửa hoa cũng thực bình thường đích một sự kiện.
Kỷ Khinh Khinh chọc bát cơm, nếu buổi tối Lục Lệ Hành đưa ra việc vận động trên giường, nàng rốt cuộc là nên cự tuyệt, hay là không cự tuyệt đây?
Thật sự là hao tổn tâm trí.
Tám giờ, Kỷ Khinh Khinh từ phòng tắm đi ra, Lục Lệ Hành đang ở trên giường xem tạp chí, vừa thấy Kỷ Khinh Khinh đi ra, xốc lên chăn, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh người, "Đi lên đây."
Lúc này mới tám giờ, sớm như vậy?
Kỷ Khinh Khinh từng bước một leo lên giường, cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn.
Làm một cái đã độc thân hơn hai mươi năm, tưởng tượng đến chuyện một chút nữa mình sẽ làm, trong lòng Kỷ Khinh Khinh thực rối rắm, đến tột cùng là cự tuyệt vẫn là không cự tuyệt đây?
Tưởng tượng đến việc này, vành tai nàng càng lúc càng đỏ.
Kỷ Khinh Khinh thấp thỏm trên giường, lấy chăn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chút, mới vừa tắm xong, ánh mắt như cũng được tẩy đi mà không quá giống bình thường, cặp mắt ngập nước long lanh, trong sáng không hề chớp mắt nhìn hắn.
"Ngươi.. Ngươi muốn làm gì?"
Lục Lệ Hành cúi người đối diện nàng.
Kỷ Khinh Khinh chống lại ánh mắt kiên định trầm ổn của Lục Lệ Hành, nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên có chút luống cuống, "Chuyện này.. Kỳ thật ta cảm thấy, chúng ta có thể trước hết bồi dưỡng cảm tình một chút, sau đó lại.. Giống ông nội và bà nội, bà nội giống nhau.."
Lục Lệ Hành bị nàng ấp úng làm cho hồ đồ, "Cái gì giống ông nội bà nội giống nhau?"
"Ông nội phía trước thường xuyên cùng ta nói, hắn cùng bà nội lúc xưa kết hôn ba ngày chưa nói một câu, một tháng sau, hai người mới.." hai má Kỷ Khinh Khinh đỏ như rỉ máu.
Lục Lệ Hành nhưng từ câu này của nàng mà cũng hiểu ra đôi chút.
"Ngươi nghĩ rằng ta là muốn lên giường với ngươi?"
Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, "Không phải sao?"
Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu, "Kỷ Khinh Khinh! Ngươi trong đầu suy nghĩ cái gì vậy!"
Kỷ Khinh Khinh nghe lời này của hắn, trước tiên chỉ biết là chính mình hiểu sai, lo lắng đề phòng rối rắm mấy giờ liền không cánh mà bay.
Lục Lệ Hành nắm vành tai ửng hồng của nàng, bị tức cười, "Ngươi đang xấu hổ sao?"
Kỷ Khinh Khinh nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng hắn, quả thực xấu hổ vô cùng, chính mình trốn vào trong chăn.
Lục Lệ Hành nhìn một đoàn căng phồng kia, bất đắc dĩ nói: "Đi ra."
Không nhúc nhích.
Lục Lệ Hành vỗ vỗ, "Ta thu hồi câu nói vừa rồi, coi như ta chưa nói gì đi được không?"
Đã nói ra thì sao còn có thể thu hồi. Kỷ Khinh Khinh đem chính mình giấu hết vào chăn, sống chết không đi ra.
Xấu hổ muốn chết, nàng vừa rồi còn nghiêm túc suy nghĩ nên cùng Lục Lệ Hành thương lượng về việc này, còn thật sự thực lo lắng không biết như thế nào uyển chuyển cự tuyệt hắn.
Lục Lệ Hành nhưng thật ra không tức giận, chính là cảm thấy buồn cười, nhìn Kỷ Khinh Khinh lại chui đến một bên giường né tránh, xốc lên chăn, cũng chui đi vào.
Trong ổ chăn có một mùi hương trong veo.
Kỷ Khinh Khinh đưa lưng về phía hắn, cả người như ốc sên cuộn thành một đoàn, Lục Lệ Hành vỗ vỗ phía sau lưng nàng, "Quay lại đây."
Kỷ Khinh Khinh lắc đầu.
Lục Lệ Hành cố nén cười, hai tay bắt lấy cánh tay nàng, đem người cố gắng xoay lại.
Hai người ở trong ổ chăn đối diện nhìn nhau.
"Được rồi, cũng không phải lần đầu tiên không biết xấu hổ, ta đều đã quen."
Kỷ Khinh Khinh bị chọc thủng, trên mặt không nhịn được, không nghĩ để ý đến hắn, nghĩ muốn xoay đi, lại bị Lục Lệ Hành một tay đè lại vai.
"Không phải nói buổi tối ta muốn như thế nào liền như thế đó sao?"
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Lục Lệ Hành nhướng mày, "Gọi lão công."
Kỷ Khinh Khinh tâm tình phức tạp, khó có thể hình dung, "Cho nên ngươi nói muốn như thế nào liền như thế đó, là bắt ta gọi ngươi lão công?"
Lục Lệ Hành hỏi lại: "Còn không thì là gì?"
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy chính mình mấy giờ trước chính là lo lắng dư thừa, Lục Lệ Hành còn có thể nghĩ ra cái gì, nàng sớm nên nghĩ đến, người này có bệnh cực kỳ nặng, không thể cứu được!
Nàng hắng giọng, "Lão công."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là một tiếng rưỡi."
"Tiếp tục."
"Lão công.."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là hai tiếng rưỡi."
Lục Lệ Hành ánh mắt ý bảo nàng.
".. Lão công."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, trước mắt giá trị sinh mệnh là ba tiếng rưỡi."
"Ân?"
".. Lão công lão công lão công lão công lão công lão công, được rồi sao?"
- - "Giá trị sinh mệnh +6, trước mắt giá trị sinh mệnh là 9 tiếng rưỡi."
Lục Lệ Hành cười, để sát vào tai nàng, "Ta nghĩ như thế nào liền như thế đó, tiếp tục."
Kỷ Khinh Khinh: "..."
Thời gian còn sớm, đêm còn rất dài.
Hai ngọn đèn trên đầu giường phát sáng, trong ổ chăn căng phồng, có thanh âm như có như không từ bên trong truyền ra, ngẫu nhiên hổn hển, ngẫu nhiên thấp giọng thì thào, thường thường có một chút động tĩnh như vậy, ánh trăng treo trên cao ngoài cửa sổ liền trộm trốn mây đen, giấu đi khuôn mặt thẹn thùng.[/BOOK]