Ngôn Tình [Edit] Ta Xác Chết Không Bị Trói Buộc - Tuyết Nguyên U Linh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ngocanh97, 6 Tháng năm 2021.

  1. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 37: Giản tiên sinh phát hỏa

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili5 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng một 2024
  2. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 38: Học bá An Bộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili4 người khác thích bài này.
  3. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 39: Người một nhà

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 40: Giản gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Thành biết được Giản Ninh Huyên trở về, đã ở phòng khách chờ từ sớm, nghe thông báo từ người hầu, trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui vẻ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, thấy Giản Ninh Huyên bước vào, đang muốn chào hỏi, lại bị cô gái đi sau làm hắn quên luôn lời muốn nói.

    Hắn nhìn Giản Ninh Huyên lôi kéo tay cô gái kia chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

    "Bác cả cháu mới về ạ." Giản Ninh Huyên bình tĩnh giới thiệu, "đây là bạn gái của cháu, An Bộ."

    "Chào bác ạ." An Bộ thận trọng cười cười.

    Giản Thành sững sờ gật gật đầu: "Tốt, tốt, ngồi đi, không cần câu nệ." Hắn vừa rồi không nghe lầm chứ, "Bạn gái"? Bạn gái của Ninh huyên?

    Giản Ninh Huyên để người hầu đem hành lý lên phòng, sau đó lôi kéo An Bộ ngồi ở một bên khác trên ghế sa lon.

    Giản Thành thầm giật mình, dùng ánh mắt như tìm thấy sinh vật lạ mà dò xét An Bộ. Giản Ninh Huyên luôn quen với việc ngồi ở vị trí xa mọi người nhất, cũng không phải là cố ý xa cách, mà là không hi vọng nhiệt độ cơ thể cao của mình làm ảnh hưởng đến người khác, nhưng sắc mặt của cô gái này lại như thường khi ngồi ở bên cạnh hắn, cô ấy không sợ nóng chút nào sao?

    "A Huyên, hoan nghênh về nhà." Một âm thanh vui mừng từ cầu thang truyền tới, An Bộ theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn lãng từ trên lầu đi xuống, trong nháy mắt khi đối diện cô, nụ cười trên mặt lập tức bị ngạc nhiên thay thế, "Vị này là?"

    "Bạn gái của em, An Bộ." Giản Ninh Huyên tựa như rất thích loại giới thiệu này, không chút nào ngại phiền phức.

    "Bạn gái của em?" Giản Ninh Trạch vẻ mặt như gặp phải quỷ, "Em thế mà cũng tìm được bạn gái ư?"

    Giản Ninh Huyên: "..."

    "Giản Ninh Trạch, ngươi không biết nói chuyện à?" Giản Thành bất mãn trừng mắt Giản Ninh Trạch, Ninh huyên khó khăn mới tìm được một người bạn gái, ngươi quấy nhiễu cái gì!

    "Ha ha, không có ý gì, anh chỉ là có chút giật mình 'Nhỏ'" Giản Ninh Trạch đi tới, đưa tay nói, "xin chào, anh là Giản Ninh Trạch là anh trai Ninh Huyên, 37 tuổi, đã kết hôn."

    An Bộ buồn bực cùng hắn bắt tay: Ngươi đã kết hôn, đâu có liên quan gì tới tôi? Cần gì phải cố ý nói ra?

    Giản Ninh Huyên lại hiểu rõ tính cách của ánh trai, bởi vì sinh ra đã có một khuôn mặt anh tuấn phong lưu, sợ người khác yêu hắn, khiến vợ mất hứng, cho nên mỗi lần giới thiệu đều sẽ nói mình là người đã có chủ.

    Bắt tay trong nháy mắt, Giản Ninh Trạch trong mắt lóe lên một vòng dị sắc, hỏi: "An tiểu thư, thể chất của cô có phải là cũng rất đặc thù?"

    Nhiệt độ cơ thể An Bộ cực thấp, mặc dù không có Giản Ninh Huyên rõ ràng như vậy, nhưng người bình thường cùng cô tiếp xúc cũng nhận ra điều này.

    "Đúng vậy, em trời sinh nhiệt độ cơ thể hơi thấp." An Bộ trả lời.

    "Ha ha, khó trách em cùng với A Huyên, xác thực rất thích hợp."

    Giản Thành chính ở trong lòng khen con trai mình rốt cục nói một câu tiếng người, lại nghe hắn lại nói, "không biết bao giờ em có thời gian rảnh, để anh giúp em kiểm tra toàn thân?"

    "Giản Ninh Trạch!" Giản Thành giận quát một tiếng.

    Giản Ninh Trạch mở tay ra, cười nói: "Không có ý gì, thói quen nghề nghiệp."

    An Bộ nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Giản Ninh Huyên: "Anh trai anh là làm cái gì?"

    "Pháp y."

    An Bộ: "..."

    Khó trách thời điểm nhìn thấy Gianr Ninh Trạch luôn thấy có chỗ nào không đúng, An Bộ quyết định đem Giản Ninh Trạch xếp vào sổ đen cự tuyệt lui tới.

    Tiếp đó Giản Ninh Huyên giới thiệu chị dâu Thư Vân, anh họ Cát Tư Duệ, em gái họ Cát Đình Đình cho An Bộ. Còn những người khác, tạm thời vẫn chưa về.

    Sau khi gặp mấy người Gianr gia, An Bộ có chút hối hận khi cùng Giản Ninh Huyên về nhà. Nguyên nhân rất đơn giản, Chị dâu Thư Vân là chuyên gia khảo cổ, Cát Tư Duệ là tiến sĩ khoa học sinh mệnh, em họ Cát Đình Đình am hiểu về linh dị cũng là chuyên gia tạo hình, lại thêm một anh trai Giản Ninh Trạch là pháp y, nghề nghiệp người một nhà này đối với thi thể tràn đầy địch ý.

    Nghe nói, nhà bọn hắn còn có xử lí linh cữu và mai táng.

    An Bộ đột nhiên cảm giác được mình đợi ở chỗ này rất không an toàn, mỗi người bọn họ đều có đôi mắt thăm dò sinh tử.

    "Thế nào?" Giản Ninh Huyên mang theo An Bộ ra vườn hoa tản bộ, thấy cảm xúc của An Bộ không nhịn được hỏi.

    "Không có gì."

    Giản Ninh Huyên trấn an nói: "Em không cần khẩn trương, anh nhìn ra được, bọn họ đều rất thích em."

    An Bộ: Chỉ mong bọn họ không nên quá thích!

    "Giản tiên sinh."

    "Ừm?"

    "Em nghĩ mang anh đi bỏ trốn."

    "..."

    Bữa tối trên bàn ăn vẫn là những người đã gặp ban ngày, chỉ là nhiều thêm một người mới trở về Giản Tiểu Vi. Giản Tiểu Vi trước kia đã gặp qua An Bộ, chỉ là nhận không ra, bởi vì lúc đó cô đang mặ bộ quần áo của Gấu bảo bảo.

    Một bàn ăn to như vây, Giản Ninh Huyên cùng An Bộ đơn độc ngồi một chỗ, chung quanh hai mét không có những người khác. Đối với việc an bài chỗ ngồi này, tất cả mọi người đã thành thói quen, nhưng theo An Bộ, lại có một loại khó chịu không nói được. Giản Ninh Huyên giống như đang bị cách ly, sống một mình một góc, thân hình thẳng tắp, cao ngạo mà cô độc, lại mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí, tận lực không cho người khác thêm phiền phức. Rõ ràng là người ôn nhu như vậy, lại phải làm bộ bất cận nhân tình.

    Mặc dù biết người nhà của anh không có ác ý, nhưng An Bộ vì anh mà cảm thấy đau lòng.

    "Tiểu Bộ, em cùng Ninh huyên quen nhau như thế nào?" Giản Thành cười hỏi.

    "Một lần trong yến hội." An Bộ về nói, "em là phục vụ của khách sạn, anh ấy là khách được mời."

    "Không đúng." Giản Ninh Huyên mở miệng nói, "chúng ta gặp nhau lần đầu là tại phòng ăn Krissie, em là nhân viên phục vụ của anh."

    Lúc đó Giản Ninh Huyên đối với An Bộ hoàn toàn là một người qua đường, căn bản không để trong lòng, nhưng Giản Ninh Huyên lại nhớ sâu trong đầu khoảng kí ức đó.

    "Lần thứ hai tại yến hội, em là phục vụ tại khách sạn." Anh tiếp tục nói, "lần thứ ba tại công viên trò chơi, em mặc trang phục gấu bảo bảo."

    "..."

    Giản Tiểu Vi ngạc nhiên nhìn An Bộ, "Chị là người mặc bộ gấu Bảo Bảo!"

    An Bộ cười cười, làm một tư thế chiêu bài của gấu Bảo Bảo.

    Đám người Gianr gia một bầu trời nghi hoặc, cô gái này đến cùng là làm cái gì? Một hồi là nhân viên phục vụ nhà hàng, một hồi là nhân viên phục vụ khách sạn, một hồi lại biến thành gấu bảo bảo?

    "Lần thứ tư," Giản Ninh Huyên nhìn về phía An Bộ, "Anh thuê em làm trợ lý cá nhân, sau đó, em để anh vào nhà em sống."

    Đám người Giản gia: Uy uy, cái tiến triển này có phải là quá nhanh không?

    Giản Ninh Trạch ngạc nhiên nói: "Anh chị bỏ qua quá trình làm quen mà trực tiếp đến ở chung luôn sao?" Gia hỏa này nói đến chuyện yêu đương hiệu suất lại cao như vậy.

    Giản Ninh Huyên một mặt lạnh lùng, nhưng ý cười chợt lóe trên khóe miệng của anh đã làm bại lộ cái tâm tình tốt của anh.

    "An tiểu thư, chị làm sao lại thích anh trai của em vậy?" Cát Đình Đình tò mò hỏi. Bỏ qua việc thể chất bất thường, Giản Ninh Huyên tính cách chính là cô độc, mà An Bộ xinh đẹp sáng sủa, ngoại hình thuộc loại là vô cùng được hoan nghênh.

    Giản Ninh Huyên ánh mắt hơi trầm xuống, bất động thanh sắc liếc về phía bên người An Bộ.

    An Bộ làm như không thấy được đôi mắt ti hí của anh, cười trả lời: "Tôi không tìm được lý do để không thích anh ấy."

    Trong chốc lát, Giản Ninh Huyên cả người đều lóe sáng, hai con ngươi tinh thần thôi xán, đẹp trai đến thiên băng địa liệt.

    Người Gianr gia lần đầu thấy một Giản Ninh Huyên tinh thần phấn trấn như thế này, vẻ lo lắng tan hết, phong thái trác tuấn.

    Ăn xong cơm tối, Giản Ninh Huyên mang An Bộ lên phòng nghỉ ngơi, gian phòng của cô ngay sát vách phòng của anh. Ngoại trừ tại sơn trang suối nước nóng hai người có chút động chạm ra thì hai người luôn một mực chia phòng, mặc dù thường xuyên có hành động thân mật, nhưng cơ bản duy trì từ cổ trở lên.

    Nửa mờ ăn mặn- Giản Ninh Huyên, mỗi ngày luôn trong trạng thái dục cầu bất mãm, nhưng ngoài tôn trọng ra, một mực không có tiến thêm một bước.

    An Bộ tự nhiên cũng không chủ động yêu cầu, dù sao quá mức giao lưu "Xâm nhập" thì càng dễ bại lộ thân phận. Cô không muốn làm đến một nửa, bỗng nhiên Giản Ninh Huyên lại phát hiện cô là một "thi nhân".

    Mấy ngày nay, người Giản gia lần lượt về nhà, Giản Ninh Huyên không thích xã giao, ngoại trừ chào hỏi các trưởng bối có quan hệ thân cận, những lúc khác cơ bản không lộ diện. An Bộ cũng vui vẻ đến thanh tĩnh, như thường lệ học tập, tập thể dục.

    Thẳng đến giao thừa, người Giản gia tề tụ một chỗ, phụ thân của Giản Ninh Huyên Giản Tuần cũng lộ diện. Hắn ước chừng trên dưới 60 tuổi, tinh thần quắc thước, ăn nói có ý tứ, trên người lộ ra khí tràng uy nghiêm thâm trầm. An Bộ từ miệng Giản Ninh Huyên biết được, hắn là quân nhân, quyền cao chức trọng, làm việc khiêm tốn, phong thái cũng không tệ lắm.

    Từ đầu đến cuối, Giản Tuần đều không có nhìn Giản Ninh Huyên một chút, ngược lại thoáng lưu ý một chút đến An Bộ.

    Giản gia ăn tết cũng giống những nhà bình thường khác, nói chuyện phiếm, đánh bài, nhìn tivi, vô cùng náo nhiệt, bình thường. Khác biệt duy nhất chính là, nhiều thêm một An Bộ. Là bạn gái Giản Ninh Huyên, cô nhận lấy toàn bộ sự chú ý của mọi người. Cũng may cô không luống cuống, tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ, thêm kiến thức rộng, tính cách được yêu thích, rất nhanh liền lấy được sự tnas thành của người Giản gia.

    An Bộ bên này ăn sung mặc sướng, Giản Ninh Huyên một người tựa ở bên cửa sổ, lẳng lặng mà nhìn qua cô.

    An Bộ hình như cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu hướng anh nhìn lại, thấy anh lẻ loi đứng ở nơi hẻo lánh, nhiệt độ trong phòng khiến anh đổ mồ hôi mấy lọn tóc dính trên thái dương..

    "Thật có lỗi, xin lỗi không tiếp được." An Bộ hướng đám người xin lỗi, chuẩn bị đi tìm mèo chủ tử nhà cô, miễn cho anh đem mình sốt ngất đi.

    Vừa mới quay người, đã thấy anh đi theo Giản Tuần đi ra đại sảnh, An Bộ cũng đi theo.

    Hai người tới trong hoa viên, nhìn nhau không nói gì, bầu không khí thoáng chút xấu hổ.

    Qua hồi lâu, Giản Tuần rốt cục mở miệng: "Cô gái kia là bạn gái của anh?"

    "Hừm, cô ấy tên là An Bộ." Giản Ninh Huyên ngữ khí bình tĩnh trả lời.

    Giản Tuần lạnh lùng nhìn anh: "Anh không biết tình huống thân thể của mình sao? Vì cái gì còn muốn đi gây họa cho con gái nhà người ta hả?"

    Câu nói này, như một nhát kiếm đâm qua trái tim Giản Ninh Huyên, khiến anh đau sót không thôi. Anh nắm chặt song quyền, lưng thẳng băng, ráng chống đỡ không muốn lộ ra một chút yếu ớt nào.

    "Nếu như không thể cho người ta hạnh phúc, thì đừng trêu chộ người ta, miễn cho tương lai lại hối hận." Giản Tuần từng từ đâm thẳng vào tim gan, không lưu tình chút nào.

    Giản gia những người khác chúc phúc anh, nhưng cha anh lại ngược lại xem anh như cừu địch.

    "Tôi có hối hận không, không có quan hệ gì với ông." Giản Ninh Huyên nói xong câu đó, xoay người rời đi.

    Vừa đi ra mấy bước, liền nhìn thấy An Bộ đang đứng cách đó không xa.

    "Em mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi." Cô duỗi tay về phía anh.

    Tâm tư hỗn loạn của Giản Ninh Huyên bình phục lại, cất bước đi qua, nắm chặt tay của cô, mang theo cô đi đến phòng nghỉ.

    Anh cái gì cũng có thể không cần, duy chỉ có người này, anh không muốn từ bỏ.

    Giản Tuần nhìn bóng lưng dời đi của hai người, trong mắt lóe ra tia phức tạp.

    An Bộ đi theo Giản Ninh Huyên đến gian phòng của anh, thấy anh một mặt trầm lặng, hỏi: "Không định nói gì sao?"

    "Nói cái gì?"

    "Ân oán tình thù, bí mật gia tộc gì đó?" An Bộ nằm trên giường ôm gối đầu bên cạnh, yên lặng nhìn qua anh.

    Giản Ninh Huyên ngồi xuống bên cạnh cô, nặng nề nói: "Cũng không có gì đặc biệt, cha anh ghét anh, bởi vì anh đã hại chết mẹ của anh."

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili1 người nữa thích bài này.
  5. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 41: Sắc thái rực rỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rất nhiều chuyện, anh biết từ bác cả." Giản Ninh Huyên tựa ở đầu giường, biểu lộ nhàn nhạt, giống như là đang giảng nói lời tạm biệt người cố sự, "Cha anh rất yêu mẹ của anh, thời điểm biết là mang thai họ rất là vui. Nhưng 3, 4 tháng sau, thể chất dị thường của anh bắt đầu ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ, nhiệt độ cao gây nên các loại triệu chứng, làm cho mẹ đau đến mức không muốn sống. Mang thai 6 tháng, mẹ liên tục sốt cao, lại bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến thai nhi nên hạn chế dùng thuốc nhất có thể."

    "Cha không đành lòng để mẹ chịu khổ, mãnh liệt yêu cầu phá thai, đều bị mẹ cự tuyệt. Có lẽ lúc đó ông ấy còn ôm mấy phần may mắn, cảm thấy mẹ có thể bình an sinh hài tử ra. Nhưng mà, không như mong muốn, nhiệt độ của anh vượt qua mức cực hạn mà mẹ có thể chịu được, thời điểm sinh mổ tử cung xuất huyết nhiều, cuối cùng chết trên bàn mổ."

    An Bộ lẳng lặng nghe, không có lên tiếng.

    Giản Ninh Huyên ngẩng đầu nhìn trần nhà, tiếp tục nói: "Bởi vì mẹ chết, cha đối với anh hận thấu xương. Từ khi anh sinh ra tới giờ ông ấy không quan tâm anh. Tên của anh là bác cả đặt cho, ăn ở của anh cũng là bác sắp xếp, sinh nhật hàng năm cũng là nhà bác qua tổ chức. Nếu như không có bác, anh sợ anh đã sớm chết ở nơi lạnh lẽo nào mà không có người quan tâm rồi."

    "Anh có hận cha anh không" An Bộ hỏi. Cô cảm thấy Giản Ninh Huyên không trở thành người có nhân cách phản xã hội hận trời hận đất hận người là một cái kỳ tích.

    "Trước kia có hận." Giản Ninh Huyên nhẹ giọng nói, "khi còn bé không rõ vì sao cha lại hận anh như vậy. Nhưng về sau mới phát hiện, anh cùng người khác không giống. Mẹ chết nguyên nhân là do anh. Loại nhiệt độ cơ thể kia ngay cả chính anh đều chịu không được, mà mẹ mang thai anh phải chịu đựng hơn 9 tháng, có thể tưởng tượng đến cùng có bao nhiêu thống khổ."

    Mẹ vì hắn, nhận hết dày vò. Cha mất đi người yêu nhất, đổi lấy một hài tử không thể chấp nhận được, Nguyên bản một gia đình hạnh phúc, bởi vì hắn xuất hiện liền tan thành mảnh nhỏ.

    Giản Ninh Huyên không phải người sẽ để tâm vào việc vụn vặt, nhưng áy náy trong lòng cùng sự tự trách đã khốn nhiễu anh. Người nhà bác cả đối với anh yêu mến đầy đủ, hắn không thể hồi báo, chỉ có thể tận lực quản tốt mình. Anh học xong cách khống chế cảm xúc, cùng người khác giữ một khoảng cách, không muốn nhìn người nhà vì muốn quan tâm anh nhưng phải chịu đựng sự khó chịu vì nhiệt độ cơ thể anh. Nếu như nhất định phải có người gánh chịu áy náy, vậy thì do anh một mình gánh chịu.

    Cha nói chuyện rất khó nghe, nhưng ông ấy một câu cũng không có nói sai, như mình khăng khăng muốn cùng với An Bộ, tương lai rất có thể sẽ tổn thương đến cô. Lần trước tại suối nước nóng, anh hẳn là may mắn khi không làm được một bước cuối cùng.

    "Giản tiên sinh." Thanh âm An Bộ từ bên người truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của anh, "Anh cảm thấy hối hận khi đi đến bước này ư?"

    Giản Ninh Huyên trầm mặc một lát, chân thành nói: "Không hối hận."

    "Như vậy, tất cả sự nỗ lực của mẹ anh chính là đáng giá." An Bộ ngồi dậy, "Đừng vì những điều mà mình không thể khống chế này mà cảm thấy áy náy, nhớ kỹ vì yêu thương anh mà không tiếc sinh mạng mình, để cho mình sống được càng có ý định hơn nghĩa. Anh nhìn em, em đang 'Sống' rất có ý nghĩa."

    Phía trước còn chững chạc đàng hoàng, câu nói sau lại để cho Giản Ninh Huyên nhịn không được khóe miệng nhẹ cười.

    "Đúng rồi, cha anh trước đó có nói anh đừng đi gây tai họa cho con gái nhà người ta?" An Bộ duỗi chân dài mình ra, miễn cưỡng nói, "em rất hiếu kì, anh dự định làm sao gây 'Tai họa' cho em?"

    Giản Ninh Huyên ánh mắt theo chân của cô, chậm rãi chuyển lên trên mặt của cô, trong mắt lộ ra mấy phần u oán.

    An Bộ xoay người xuống giường, cởi áo khoác xuống, đạp rơi dép lê, cuối cùng chỉ còn lại một cái áo, để trần chân giẫm ở trên thảm: "Thử một chút a?"

    Giản Ninh Huyên: "Thử.. Cái gì?"

    "Giản tiên sinh, loại thời điểm này cũng đừng có giả ngu." An Bộ đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa một cái, "Tới hay không?"

    Người sống một đời, nên phóng thích bản thân, lãng, đãng không bị trói buộc.

    Giản Ninh Huyên nghiêm mặt, cực lực chống cự lại.

    "Giản tiên sinh, anh môn sinh học nhất định không học tốt." An Bộ bỗng nhiên nói một câu.

    "Cái gì?" Giản Ninh Huyên không rõ ràng cho lắm mà nhìn cô.

    "Nhiệt độ cao nhất của một cơ thế là gan, tiếp theo là khoang miệng, còn những vị trí khác, dù cho vận động, nhiệt độ cũng không cao hơn khoang miệng." An Bộ nghiêm trang giải thích, "chúng ta đã có thể vui sướng hôn, như vậy tiến thêm một bước cũng sẽ không có cái gì chướng ngại."

    Giản Ninh Huyên trong mắt phút chốc dấy lên hai đóa ánh lửa.

    An Bộ tiếp tục nói: "Nhiệt độ của em thấp hơn người bình thường, anh còn lo lắng nhiệt độ cơ thể anh cao, còn không bằng lo lắng anh có bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ thấp của em hay không"

    Lời còn chưa dứt, cô đã bị một cỗ lực đạo cuốn lấy bắt tiến vào phòng tắm.

    Tiếng nước soạt vang lên, cửa thủy tinh chiếu lên hai bóng người mờ ảo đang cuốn lấy nhau.

    Nửa giờ sau, sương mù bừng bừng Giản Ninh Huyên ôm An Bộ đi ra phòng tắm, té nhào vào giường, bên trên.. An Bộ nằm sấp nằm lấy ga giường, trong nháy mắt, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, gối đầu vốn màu xám biến thành một mảnh xanh thẳm, như nhuộm màu, từ một chút xíu hướng ra phía ngoài mở rộng. Ga giường màu xanh thẳm, ngân sơn sắc khắc hoa giường, đèn bàn màu vàng nhạt, vách tường màu lam xám, hoa màn cửa màu tím ngầm, tủ quần áo màu nâu, bồn hoa màu xanh..

    Khoảng cách càng gần, sắc thái càng tươi sáng.

    An Bộ cúi đầu xuống, nhìn ngón tay trắng nõn trên ga giường màu lam, lập tức lại quay đầu, đối đầu một đôi con mắt màu xanh lam nóng rực, mấy sợi tóc rũ xuống trên trán, mồ hôi lướt qua làn da, dán vào cơ bắp đầy sức sống.

    An Bộ lần thứ nhất nhìn thấy Giản Ninh Huyên rõ ràng như thế, thật sự là đẹp trai, đẹp đến mức chói lóa mắt.

    "Khó chịu sao?" Giản Ninh Huyên đè nén động tác, thấp giọng hỏi.

    "Không phải cẩn thận, anh thân thể cường tráng, sức bền vô cùng tốt!"

    Một câu căng đứt thần kinh, Giản Ninh Huyên triệt để buông xuống lo lắng..

    Cơ hồ là đồng thời, giá trị sinh khí của An Bộ tăng vọt 4 50 điểm, một tia cảm giác khác thường như điện lưu chui lên sống lưng cô, thẳng vào đầu óc của cô.

    Giây phút này, An Bộ phảng phất lại cảm nhận được mình đang sống, xúc giác, khứu giác, thị giác, thính giác, vị giác tất cả đều khôi phục.

    "Giản tiên sinh."

    "Ừm?"

    "Em đột nhiên muốn ăn sô cô la."

    "..."

    Ngày thứ hai, khi Giản Ninh Huyên tỉnh lại, bên người rỗng tuếch, chỉ ga giường rúm dó cùng cái gối đang chuẩn bị rơi xuống.

    Anh bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn quanh hai bên, không tìm được bóng người quen thuộc kia, trong lòng xiết chặt, nhanh chóng mặc đồ ngủ vào, chạy ra ngoài cửa, vừa tới cạnh cửa, cửa phòng được mở từ bên ngoài, thân ảnh An Bộ hiện ra trước mặt anh.

    Anh ôm chặt lấy An Bộ, như sợ cô biến mất.

    "Tỉnh? Vừa vặn, đi rửa ráy một chút, chuẩn bị đi ăn sáng." An Bộ một tay đẩy anh, một tay che chở khay, đi vào phòng ngủ.

    Giản Ninh Huyên theo sát phía sau, nhìn xem cô cước đi vững vàng, thân hình yểu điệu, đột nhiên đưa tay từ phía sau ôm lấy eo của cô.

    Hôm qua làm đến mấy giờ, cô không mệt mỏi chút nào sao? Không phải thân hình mềm mại trong ngực anh, cùng anh một chỗ nghênh đón ánh nắng sáng sớm sao?

    "Đừng nũng nịu, nhanh đi rửa ráy." An Bộ hướng về sau câu lên chân, tại trên đùi anh chọc chọc.

    "Ừm." Giản Ninh Huyên lưu luyến không rời buông cô ra, cất bước đi vào toilet.

    Hồi tưởng kích – tình tối hôm qua, Giản Ninh Huyên giữa lông mày đều là hạnh phúc, cả người mặt mày tỏa sáng.

    Bất quá một lát, anh lại chậm rãi thu liễm ý cười, ngón tay nắm vuốt bàn chải đánh răng có chút trắng bệch.

    "Tới ăn sáng a?" An Bộ thấy Giản Ninh Huyên ra, ngẩng đầu hướng anh lộ ra một nụ cười xán lạn.

    Giản Ninh Huyên yên lặng nhìn chăm chú An Bộ hồi lâu, cuối cùng giống như là hạ quyết định gì, nói ra: "Anh ra ngoài một lát, lập tức quay lại."

    Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng, sau năm phút, anh một mặt trầm trọng đi về.

    An Bộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn anh: "Thế nào?" Bộ dạng này làm cho cô có chút sợ chẳng lẽ tối hôm qua phát hiện cái gì rồi?

    Giản Ninh Huyên đem một cái hộp đặt lên bàn, trầm giọng nói: "An Bộ, thật xin lỗi."

    An Bộ: "?"

    Vừa làm xong liền nói xin lỗi, đây là tình tiết gì định xuống giường liền bỏ chạy ư.

    An Bộ cầm hộp anh để trên bàn nhìn một chút, lại là một hộp thuốc tránh thai!

    Giản Ninh Huyên khó khăn mở miệng: "Anh trước đó không có chuẩn bị biện pháp tránh thai, cho nên.."

    An Bộ: "..."

    "Anh lo lắng em mang thai?" An Bộ hỏi.

    Giản Ninh Huyên thật sâu nhìn qua An Bộ, "Anh không biết thể chất của mình có di truyền không, nhưng dù cho chỉ có 1% khả năng, anh cũng không muốn mạo hiểm, càng không muốn trải qua sự thống khổ giống của cha." Cho nên, anh tình nguyện cả một đời đều không cần hài tử, chỉ hi vọng An Bộ kiện kiện khang khang bồi ở bên cạnh hắn.

    "Anh xin lỗi em vì anh không thể cho em một hài tử ư"

    Giản Ninh Huyên gật đầu không nói.

    "Em hiểu được." An Bộ đem thuốc tránh thai đẩy trở về, "Anh yên tâm, em sẽ không mang thai."

    Giản Ninh Huyên không yên lòng: "Vẫn uống hai viên đi, lần sau anh sẽ chuẩn bị kỹ biện pháp tránh thai, sẽ không lại để em uống thuốc nữa."

    "Biện pháp tránh thai cũng không cần dùng." An Bộ đem một cái chân gác lên trên đầu gối của anh, toàn thân giãn ra tựa ở ghế sô pha, "Anh biết thể chất của em cũng rất đặc thù, căn bản không mang thai được, ở điểm này, chúng ta có thể đạt thành nhất trí. Cho nên, anh không cần cảm thấy áy náy."

    Giản Ninh Huyên ánh mắt sáng rực nhìn qua cô, áp lực trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói. Cùng với cô, khó khăn gì đều có thể giải quyết dễ dàng.

    "Giản tiên sinh, anh nói," An Bộ lại gần, cười nói, "chúng ta có phải là một đôi trời sinh?"

    Giản Ninh Huyên một tay nắm chặt mắt cá chân cô, một để tay lên vai của cô, đưa cô kéo vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi của cô.

    Em chính là bảo vật mà thượng đế ban cho anh, không có thể thay thế.

    "Đừng gọi anh là Giản tiên sinh." Giản Ninh Huyên bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

    "Thế nên gọi là gì?" An Bộ ngồi ở trên người anh, một cái chân cong lên, chồng ở trước ngực, cái cằm đặt ở trên đầu gối, cười nhẹ nhàng nhìn qua anh.

    "Ninh Huyên?"

    "Quá bình thường."

    "A Huyên?"

    "Nghe không có chút nào bá khí."

    "Huyên?"

    "E mmm.." An Bộ suy tư một lát, nói nói, "như vậy đi, bình thường em vẫn gọi anh là 'Giản tiên sinh', anh không cảm thấy cái tên này giống như chúng ta đang nhập vai sao?"

    Giản Ninh Huyên: "..."

    Nguyên lai em bình thường đều là nghĩ như vậy, nghề nghiệp play..

    "Lúc khác em có thể gọi anh là 'Huyên Huyên', 'Mèo chủ tử' hoặc là 'Thân ái', anh cảm thấy thế nào?"

    Giản Ninh Huyên vừa ý cái danh xưng cuối cùng kia nhất.

    "Hừm, em thích gọi thế nào thì gọi đi." Anh ôn nhu nhìn chăm chú nữ nhân trong ngực, hạnh phúc tràn đầy trong lòng.

    Trong lúc An Bộ thỏa mãn với số giá trị sinh khí tràn đầy đã thu hoạch được kia, Giản tiên sinh đã bắt đầu suy nghĩ đến việc cầu hôn.


    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...