Ngôn Tình [Edit] Ngọt Sâu Răng - Xác Tiểu Đao

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Pim Pim, 21 Tháng bảy 2021.

  1. Pim Pim Bối Bối ^^

    Bài viết:
    516
    Last edited by a moderator: 24 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Pim Pim Bối Bối ^^

    Bài viết:
    516
    Chương 1: Em cho anh mua dưa hấu không hạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần nhất Khương Dư thật sự có chút nhàm chán, cho nên cô mới mang tâm tư trêu đùa trên người Tống Từ-- chọc giận anh. Cô muốn nhìn một chút bộ dáng của anh khi tức giận. A

    Kỳ thật cũng không trách Khương Dư có cái suy nghĩ ác như vậy, Tống Từ quá dựa vào cô, đem cô sủng đến vô pháp vô thiên.

    Vì thế, Khương Dư mang ra cả người ra để thực hiện cái thủ đoạn này, đến cô cũng không thể chịu được, thế nhưng Tống Từ chính là không biết giận, liền ở cô lúc tính toán từ bỏ cái trò chơi nhàm chán này, thì Tống Từ rốt cuộc cungc tức giận.

    Nguyên nhân là cô khuya mới về nhà, chẳng những không gọi điện thoại thông báo, nửa đêm còn đi từ trên xe của một người đàn ông bước xuống.

    Tống Từ ở dưới lầu đón cô, cũng chưa nói cái gì, ôm chặt chẽ cô gái không có chút lương tâm này, tuyên thệ chủ quyền không cần nói cũng hiểu ý.

    Khương Dư thấy thế càng được nước lấn tới, cô tìm đường chết mà hướng phía cửa xe của Lục Lương thả một nụ hôn gió. Sau đó, cô bị Tống Từ lôi cổ về nhà.

    Vừa đến nhà, Tống Từ buông lỏng tay ra, một câu cũng không nói, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

    Khương Dư biết chính mình trêu đùa quá mức, cô lấy lòng thò mặt lại gần, "Anh yêu, anh giận à?"

    Tống Từ không phản ứng cô, ngồi sô pha ở phòng khách, Ti vi đang chiếu phim truyền hình. Các diễn viên phơi bày kỹ thuật diễn, làm người phải nổi da gà.

    Khương Dư cũng chịu không nổi, mà Tống Từ tựa hồ như xem đến chăm chú, nhưng mà nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, anh cũng không xem TV, mà là đối với TV phát ngốc.

    "Thật sự tức giận à?" cô ngồi bênh cạnh Tống Từ chọc chọc cánh tay anh, "Em đến nhà chị Hân Nhu, chị ý không yên tâm, bảo Lục Lương đưa em trở về. Người vừa nãy là Lục Lương."

    Cứ nghĩ rằng giải thích xong, Tống Từ sẽ nguôi giận, kết quả cũng không có, ngược lại chính cô cũng có chút tức giận.

    "Em muốn ăn dưa hấu!" Cô tức giận nhìn về phía Tống Từ nói:

    Tống Từ vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào TV không để ý tới cô. Khương Dư không có biện pháp với Tống Từ, cô lại quay sang lăn lộn TV, cầm lấy điều khiển từ xa, tắt nó trong vòng một giây.

    Khương Dư nghiêng đầu, thì thấy Tống Từ đã đi vào phòng bếp, nghe thấy được âm thanh dao thái trên cái thớt gỗ.

    Tống Từ mang dưa hấu để trên bàn, rửa dụng cụ cắt gọt sạch sẽ, sau đó bưng đĩa đựng trái cây đi phòng khách.

    Anh như cũ không để ý tới Khương Dư, cũng không mời cô ăn dưa hấu, một người ngồi ở đầu khác của sô pha, mặt không biểu tình dùng cây gỡ hạt dưa hấu.

    Dưa hấu ăn ngon nhưng phải bỏ hạt có chút phiền. Anh thật vất vả bỏ sạch sẽ một miếng dưa hấu, thế nhưng Khương Dư từ trong tay anh cướp lấy dưa hấu sau đó cắn một cái.

    "Ngọt thật đấy." cô mặt dày vô sỉ nhìn về phía Tống Từ nói.

    Tống Từ liếc mắt nhìn cô một cái, không nói lời nào. Khương Dư thấy anh thật sự không vui, để miếng dưa xuống, mặt dày mày dạn thò lại gần, ngồi ở trên đùi Tống Từ, cánh tay quàng vào cổ anh.

    "Thực xin lỗi, em sai rồi, không nên chọc anh tức giận."

    Tống Từ thấy bộ dáng cô là thực lòng, biểu tình hơi buông lỏng, "Có biết anh lo lắng cho em thế nào không?"

    "Em sai rồi, về sau đi đâu đều sẽ nói cho anh, về nhà muộn cũng sẽ nói trước cho anh."

    "Còn gì nữa" Tống Từ vẫn như cũ chưa cho cô sắc mặt tốt.

    Còn có cái gì Khương Dư vẻ mặt khó hiểu.

    "Có biết hay không anh gỡ hạt dưa hấu thực vất vả"

    "A ~" Khương Dư cười, ở bên môi Tống Từ hôn một cái, "về sau em sẽ cho anh mua dưa hấu không có hạt, được không"

    Tống Từ không nói chuyện, sắc mặt lại tốt hơn nhiều, anh thở dài, mút nhẹ môi Khương Dư.

    "Không cần lấy chính mình để chọc giận anh, để xác định trong lòng anh em có vị trí như thế nào, em đối anh rất quan trọng. Hôm nay tha thứ cho em, không có lần sau." Ngữ khí của anh rất ác liệt, tay lại dịu dàng khẽ vuốt gương mặt của Khương Dư, như kiểu cô là trân bảo của anh vậy.

    Khương Dư thâm tình nhìn Tống Từ gật đầu ngoan ngoãn, sau đó hôn bờ môi của anh.

    Khóe miệng Tống Từ lộ ra mỉm cười vừa lòng, rồi gia tăng nụ hôn này.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng bảy 2021
  4. Pim Pim Bối Bối ^^

    Bài viết:
    516
    Chương 2: Đồ ngốc em mua vòng tay cho anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thích Nhược Lễ hoàn thành xong công việc trong lần đi công tác, ra tới đi dạo phố.

    Ven đường có rất nhiều cửa hàng đồ cổ tranh chữ, nhớ tới lần trước đi du lịch cô không mua quà cho Đỗ Hành, anh giống nhau đứa trẻ con vậy, cứ luôn nhắc đến chuyện này mãi.

    Kỳ thật anh ấy cái gì cũng không thiếu, chính là muốn ở trong lòng Thích Nhược Lễ tìm cảm giác tồn tại. Làm sao cô lại không biết chứ, công việc bận rộn cô sợ mình lại quên, cho nên lần này đi công tác cô đã ghi chú để nhớ kỹ chuyện này.

    Cô còn không đủ thích anh, nhưng cô không muốn anh ấy thất vọng, muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của anh, Thích Nhược Lễ điền đạm cười, vừa nhớ tới Đỗ Hành cô liền muốn cười, đại khái là thích anh cũng còn không xa nữa.

    Có rất nhiều cửa hàng đồ cổ, Thích Nhược Lễ không phải là người rành về chuyện này, nhưng cô cũng hiểu được cách mua sắm. Cô ghé thăm một vài cửa hàng, có thư pháp, tranh, quạt giấy, bút mực, giá cả cao thấp đều có. Nhưng không có cửa hàng nào vừa mắt, trước sau không có cái nào hợp mắt, lúc cô muốn từ bỏ thì lại nhìn trúng một cái vòng tay.

    Cô hỏi chủ tiệm, đây là vòng tay kim cương bồ đề. Bề ngoài nhìn có vẻ lồi lõm phập phồng, điêu khắc hoa văn hơi sâu, có điểm giống hồ đào.

    Chủ tiệm thấy cô thích, liền mang vòng tay trong tiệm đều lấy ra tới cho cô chọn, bồ đề trên vòng tay được chia thành một đến hai mươi mốt cánh, mỗi cánh đều có ý nghĩa riêng. Thích Nhược Lễ một bên nghe một bên chọn, sợ bị chủ tiệm lừa, cô liền chọn theo trái tim mình.

    Chọn xong cô mới nhớ tới chuyện kích cỡ. Cô không nghĩ hỏi Đỗ Hành trực tiếp, như thế sẽ không còn bất ngờ. Đột nhiên nhớ đến phương pháp đo kích thước cổ tay mà cô đã nhìn thấy trên một cửa hàng vàng bạc nào đó vào mấy ngày trước. Vì vậy, cô nói với chủ tiệm đợi cô một lúc, sau đó đi ra bên ngoài cửa hàng để gọi điện.

    "Anh đang làm gì đấy"

    "Vừa đi làm về, còn em?"

    "Em vừa mới làm bài kiểm tra, muốn anh cũng kiểm tra."

    Ở kia đầu dây bên kia Đỗ Hành bật cười, cũng không nói được hay vẫn là không được.

    Thích Nhược Lễ có chút xấu hổ, kiểu chơi mà cô gái nhỏ yêu thích chơi này thật sự không hợp với loại thiếu nữ lớn tuổi như cô, tay phải vô thức uốn tóc dài trên vai thành vòng tròn, "Không được đoán trước?"

    "Ừ, em làm đi."

    "Vâng, hiện tại anh không lái xe à?"

    "Anh vừa mới lên xe." Đỗ Hành đặt tay trái lên vô lăng, trong mắt có một tia ấm áp.

    "Được rồi. Bây giờ anh lấy ra năm tệ, mười tệ, hai mươi tệ, năm mươi tệ, một trăm tệ từ trong ví của anh ra rồi lần lượt quấn chúng quanh cổ tay trái của anh, sau đó cho em biết mệnh giá nào phù hợp nhất."

    "Nếu anh nói cho em là anh không có tiền mặt thì phải làm sao?" Giọng nói của anh hơi cao lên, khiến lòng người ngứa ngáy.

    "Hả?" Thích Nhược Lễ sững sờ, cô không nghĩ tới.

    Đỗ Hành cũng không lại trêu cô, "Trừ bỏ năm tệ thì mọi thứ đều có."

    "Vâng, không có năm tệ cũng không sao đâu" Năm tệ quấn lên cổ tay của cô cũng không vừa.

    Đợi một hồi, ở bên kia Đỗ Hành nói "hai mươi tệ. Có gì muốn nói không?"

    Thích Nhược Lễ đắc ý cười, âm thanh lại than thở đáng tiếc, "có hai mươi thôi hả, đáp án này nói lên một loại hình nhân thủ cổ tay không đủ, phải tới trung niên mới có giàu có. Em phải chờ đến lúc anh giàu có, thì thà em lái xe Hạc Tây rồi về hưởng phúc của anh đi, thật đau khổ! Em nghĩ nên suy xét lại quan hệ của chúng ta đi."

    Đỗ Hành nghe xong thật lâu cũng không nói gì. Thích Nhược Lễ cho rằng anh tức giận nên sốt ruột nói: "Alo" vài câu.

    "Lễ, anh cảm thấy rất vui vẻ, khi em muốn phần đời còn lại đều giành cho anh."

    "Nếu không đâu, yêu mà không có mục đích kết hôn thì anh định chơi lưu manh à. Nếu anh nguyện ý, em cũng không ngại chơi lưu manh với anh đâu."

    Đỗ Hành mất tự nhiên ho vài tiếng, "Chuyện này chờ em trở về lại nói nhé. Được rồi, kiểm tra cũng làm xong rồi, em ngoan ngoãn đi ăn cơm đi."

    Thích Nhược Lễ cười, "Vâng, em đi ăn cơm, anh lái xe cẩn thận nhé."

    "Ừ, anh đợi em trở về."
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng bảy 2021
  5. Pim Pim Bối Bối ^^

    Bài viết:
    516
    Chương 3: Không phải ưu tiên mà là sợ em kéo chân sau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tằng Nhị tự nhận mình là học sinh có đức tính tốt. Nhưng mà, sự thật lại vả mặt cô. Cô ngủ hết cả hai tiết học, đến nỗi chuông tan học cũng không thể đánh thức được cô. Bạn cùng phòng không nhìn được nữa đành đánh thức cô.

    "Ôi, tan học rồi à?" Cô ngủ đến mức khiến khuôn mặt phiếm hồng, nhìn rất đáng yêu, làm người chỉ muốn véo một cái.

    Lâm Mộc Mộc vẻ mặt ghét bỏ, "Chân Nhị, đừng nói cậu là bạn cùng phòng tớ nhé, thật không hiểu sao cậu có thể ngủ như vậy được. Tống nam thần rất nhiều lần nhìn về phía của chúng ta đấy. Tớ đẩy cậu nhưng cậu cũng không dậy."

    "..."

    Trong lòng Tằng Nhị rên rẩm, xong đời, thật mất mặt, vừa mới cùng thầy giáo của mình hùng hồn lập lời thề, mà chỉ có mấy ngày, tốc độ vả mặt có thể nói không ai bằng.

    "Thôi các cậu về ký túc xá trước đi. Tớ muốn yên tĩnh." Tằng Nhị vẻ mặt chân thành nói, bạn cùng phòng cũng không nghi ngờ cô, vỗ bả vai cô rồi rời đi phòng học.

    Tằng Nhị chán nản dọn dẹp cặp sách, sau đó đi thẳng đến văn phòng của Tống Diệp Thăng.

    Anh giống như đang đợi chính mình vậy, đôi chân vắt chéo, kiểu như có chuyện muốn nói vậy.

    "Em có chút mệt, cho nên đã ngủ trong chốc lát, ai biết được sẽ ngủ quên, em bảo đảm lần sau đi học tuyệt đối nghiêm túc nghe giảng." cô vẻ mặt chân thành mà nhìn Tống Diệp Thăng, ngữ khí này không kém dập đầu quỳ xuống.

    "Ngủ là em tự do, giảng bài là công việc của anh. Kiểm tra là nghĩa vụ em, cho nên anh có quyền lợi kiểm tra kết quả giảng bài của em xem có hiệu quả không." Ngoài cười nhưng trong lòng anh không hề cười, "Nói khái niệm cơ bản đi, định nghĩa nhiếp ảnh đo lường."

    Tằng Nhị liền cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi. Xong đời, định nghĩa của nhiếp ảnh đo lường định là cái gì chứ.

    "Nhiếp, nhiếp ảnh đo lường, là, là đem kỹ thuật nhiếp ảnh cùng đo lường kỹ thuật, kết hợp thành một môn học." thật sự là cô không nhớ được, chỉ có thể lung tung bịa đặt.

    "Em nghe giảng như vậy à?" lúc này Tống Diệp Thăng là bật cười.

    Tằng Nhị thở dài nhẹ nhõm một cái, "Em đói bụng, muốn đi ăn cơm?" Đây là lời nói thật, cô thật đói.

    Tống Diệp Thăng trầm mặc thật lâu không nói chuyện. Tằng Nhị cũng ý thức được chính mình không biết nỗ lực, ngón tay không được tự nhiên mà nắm vạt áo.

    Tống Diệp Thăng thở dài, "Đi thôi." Nói xong đứng dậy, nắm tay cô đi đến nhà ăn của giáo viên.

    "Em có thể tự đi được." cô túm ống tay của Tống Diệp Thăng.

    "Hiện tại không phải là lúc ăn cơm, hơn nữa chúng ta là quang minh chính đại, em sợ cái gì"

    "Vâng ạ!" Kỳ thật cũng cô rất nguyện ý để Tống Diệp Thăng dắt tay, cũng không ảnh hưởng gì đến cô.

    "Chương 2 giảng như vậy có hiểu nội dung không?

    " Có ạ! "Tằng Nhị gật đầu.

    " Cơm nước xong, anh sẽ giảng lại tiết học vừa rồi cho em, thuận tiện giảng trước chương 4. "

    Nếu không phải bọn họ đang nắm tay, Tằng Nhị hoài nghi người con trai này có phải là bạn trai cô hay không nữa.

    " Em không nghe giảng có được không anh. "Hiếm khi thấy được cô làm nũng.

    Tống Diệp Thăng dừng lại bước chân, nghiêng đầu xem cô," Đây là trừng phạt lúc đi học ngủ gật. "

    " Anh không thể làm khó người khác, em thật sự nghe không hiểu, em không cần nghe anh giảng nội dung chương 4! Em cự tuyệt. "Cô bĩu môi, trong lòng có điểm nghẹn khuất.

    Bạn trai nhà cô trừng phạt phương thức chính là cho cô đi học. Học có cái gì tốt chứ, có bản lĩnh giảng cho cô. Đương nhiên cô cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.

    " Này không phải ưu tiên, mà là tránh cho em kéo lớp chân sau. "Tống Diệp Thăng để sát vào gương mặt cô, đôi mắt màu đen chứa có ý cười.

    Tằng Nhị bực tức, duỗi tay đi cào anh. Tống Diệp Thăng giảo hoạt né tránh, còn nhân cơ hội ở môi cô hôn trộm một cái.

    " Ngoan một chút, đi trước ăn cơm, trở về lại cho em học bổ túc."Hắn lại dắt tay Tằng Nhị.

    Tằng Nhị không muốn đi học, nhưng trải qua sự ôn nhu của Tống Diệp Thăng, cô không còn lập trường cùng tính tình nữa. Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...