Hiện Đại [edit] Lột Xác - Vu Tử Ngôn

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 17 Tháng mười 2020.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    [​IMG]

    Tên truyện: Lột Xác

    Tác giả: Vu Tiểu Ngôn

    Edit: Xiao Yun

    Nguồn truyện: Đã hoàn

    Số chương: 67 chương và 3 phiên ngoại

    Thể loại: Vô couple, tình cảm gia đình (mẹ con)

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Xiao Yun

    Văn án:

    Cuộc hành trình nối lại tình cảm mẹ con bị cắt đứt bởi một số hiểu lầm trong quá khứ mà cả hai phải chia cắt nhau mười mấy năm.

    Liệu Tử Ngôn có từ một học sinh bình thường lột xác thành một con bướm xinh đẹp ngoan ngoãn của một nữ vương cao lãnh hay không?

    Liệu Vũ Đồng có vượt qua được ám ảnh trong quá khứ mà lần nữa tiếp nhận đứa con mình bỏ rơi mười mấy năm?​

    Nhân vật chính: Vu Tử Ngôn- Dương Vũ Đồng

    Kết: HE
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2020
  2. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 1: Lời của ta nói chính là thánh chỉ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nghe nói rồi chưa? Lớp chúng ta thay chủ nhiệm lớp rồi."

    "Nghe nói rồi, là nữ, còn là lão sư của trường học khác điều đến hình như là rất nghiêm khắc đó."

    "Thật là, đến học bù của ngày quốc khánh, mới đem lão sư như vậy điều đến dạy lớp chúng ta, những người lãnh đạo đầu vào nước rồi? Có phải là cảm thấy lớp chúng ta quá kém, bây giờ đến uốn nắn a."

    "Ai nha, bọn họ ngược lại là nghĩ thử a, có đứa đần mỗi lần kiểm tra sát hạch đều nộp giấy trắng, lớp chúng ta có thể không kém sao?"

    Nhất thời, tất cả ánh mắt của bạn học toàn bộ tập trung đến một góc tận cùng bên trong của phòng học.

    Ta khẽ cắn răng, dùng một ánh mắt sắc bén nhìn về bọn họ.

    Bọn họ bị ánh mắt của ta nhìn đến hoảng hốt lui về phía sau hai bước.

    Ta xì khinh bỉ một tiếng, thực sự là nhát như chuột, bị liếc mắt nhìn thì sợ hãi đến muốn sắp khóc nhè tìm mẹ dựa.

    "Ngươi cái tên ăn mày này, có ý gì! Muốn ăn đòn có đúng không!" Một tên bạn học không chịu được sự khiêu khích của ta, chuẩn bị đến liều mạng với ta.

    Ta đương nhiên cũng không cam yếu thế, tay vỗ bàn một cái, ta dựng lên thân thể cũng chuẩn bị đón đánh.

    "Cộc cộc cộc cộc.." Vài tiếng giày cao gót chấm đất truyền đến, nhưng mà công phu hai giây, một thân trang phục nghề nghiệp màu đen, tóc bới sau đầu, nữ nhân dáng vẻ hơn 20 tuổi xuất hiện trước cửa, nhìn ra chiều cao có ít nhất 1m75, còn mang giày cao gót, hiện ra toàn là già giặn nhanh trí, còn có trên khuôn mặt tinh xảo kia của cô tản ra một loại cao quý thanh nhã thoát tục, thật sự là "Chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn mà không thể khinh nhờn" Nếu như ở cổ đại, nữ nhân này đại khái sẽ là không hơn không kém "Hồng nhan họa thủy".

    Các bạn học không khỏi hít vào một hơi, dồn dập bị vẻ đẹp của cô say mê, trong lòng cũng của ta sinh ra một loại cảm giác không tên..

    Cô gái lướt nhanh phòng học một vòng, ánh mắt rơi vào trên hai người chuẩn bị đánh nhau, "Thế nào không tiếp tục đánh, chuẩn bị nghỉ học có phải không!"

    Thanh âm không lớn lại vô cùng uy nghiêm, còn có loại khí tràng kia.

    Tên bạn học kia lập tức thu hồi tư thế, "Đánh cô ấy, Làm bẩn tay, cũng không biết trên người của người này có virut gì không." Bạn học vây quanh nhanh chóng tản fi9.

    "Ầm!" Ta hung hăng mà hướng về trên bàn nện một quyền ngồi xuống, mũi chợt cảm thấy chua xót.

    Cô gái nhìn chằm chằm đứa con gái không khỏi nhíu nhíu mày, toàn thân bẩn thỉu, cảm giác thì như mấy ngày không tắm rửa, tóc ngắn ngủn như giả con trai, hơn nữa thân thể gầy yếu, cùng so với học sinh khác trên lớp này, lùn hơn một cái đầu, một cô gái như vậy lại dám cùng bạn học trai xung đột, thực sự là ghê gớm rồi.

    Thu tầm mắt lại đi tới bục giảng, cô nhặt lên phấn ở trên bảng đen lưu lại ba chữ: Dương Vũ Đồng.

    "Dương Vũ Đồng, bắt đầu từ hôm nay chính thức đảm nhiệm giáo viên chủ nhiệm của lớp này, đồng thời kiêm nhiệm lão sư ngữ văn" Xoay người, cô gái không mang theo cảm tình mà nói, "Lời nhảm ta không muốn nhiều lời, tại sao ở thi giữa học kỳ của lớp 9 kết thúc còn muốn đổi lão sư, nói vậy các ngươi đều hiểu rõ trong lòng." Thanh âm của cô rất dễ nghe.

    "Không cần phải nói, có một đứa ngốc ăn mày ở đây, lớp chúng ta có thể không đếm ngược sao?" Bạn học vừa rồi nói ra khiêu khích.

    "Ầm!" Ta lần nữa vung quyền về phía trên bàn, tức giận vác lên cặp sách đứng lên đi đến phía cửa.

    "Đứng lại." Dương Vũ Đồng gọi lấy đứa con gái, "Bây giờ là thời gian lên lớp, ngươi dám đi ra ngoài chính là trốn học."

    Ta phớt lờ lời nói của cô, cũng không quay đầu lại tiếp tục tiến lên.

    "Được" Dương Vũ Đồng chỉ vào nam sinh vừa rồi nói khiêu khích: "Ngươi không phải rất chán ghét nàng sao? Lập tức đem bàn sách của nàng rút khỏi phòng học này, sau này nàng không còn là học sinh của lớp này."

    Đe dọa đến đúng lúc.

    "Ngươi!" Ta tức giận đến đỏ mặt rồi, cô làm sao sẽ dùng cái này đến áp chế ta, nhìn tên nam sinh vì nghe xong lời của cô mà rục rà rục rịch dự định kéo đi bàn học của ta, ta nắm chặt nắm đấm một chút, giận hờn trở lại chỗ ngồi cuộn tròn đó.

    Một giọt ấm nóng đột nhiên rớt xuống.

    Thật là một tên ngốc! Có cần phải khóc sao? Ta nhanh chóng lau đi giọt nước trên mặt.

    Nhìn đứa con gái tới chỗ ngồi, Dương Vũ Đồng nhẹ nhàng nhướng lông mày, "Bây giờ bắt đầu kiểm tra."

    "A!.." Cả lớp tất cả xôn xao.

    "Vừa rồi mới thi giữa học kì kết thúc, kiểm tra? Lão sư ngài lần đầu tiên lên lớp không phải nên điểm danh chút, quen biết chúng ta một chút sao?" Có bạn học nói như vậy.

    "Điểm danh?" Dương Vũ Đồng hai tay chống lấy bệ giảng, "Không cần." Cô nhìn theo tên nam sinh vừa rồi khiêu khích đứa con gái: "Phùng Nặc Phong, 14 tuổi, chiều cao 1m62, cân nặng 50, kết quả học tập cả lớp cao nhất xếp hạng 9, thấp nhất 28."

    Toàn thể bạn học nhất trí nhìn Phùng Nặc Phong.

    Phùng Nặc Phong một mặt bất đắc dĩ: "Đúng thế."

    "Cần tiếp tục không?" Dương Vũ Đồng đứng thẳng người, nhìn phía đứa con gái vừa rồi đối nghịch với mình: "Vu Tử Ngôn, 13 tuổi.."

    "Đủ rồi!" Ta ngăn cản lời của cô.

    Dương Vũ Đồng thu tầm mắt lại cầm lấy bài kiểm tra chuẩn bị xong từ lâu, "Bây giờ bắt đầu kiểm tra, ta mặc kệ kết quả học tập trước đó của các ngươi, ta muốn là trình độ giờ khắc này của các ngươi, thời gian chỉ có 20 phút, hoàn thành hay không đều phải lập tức dừng bút."

    Trong lời nói, bài thi đã phát đến trên tay học sinh, nghe vô số tiếng oán giận, cô vẫn một tiếng không mang theo ngữ điệu: "Bắt đầu."

    20 phút đồng hồ trôi qua, ở dưới sự ra lệnh một tiếng của Dương Vũ Đồng, tiếng "Xoàn xoạt" Lập tức biến mất

    Dương Vũ Đồng lấy bút đỏ đi tới bên cạnh chỗ ngồi của học sinh, nhìn quét bài thi một chút, liền cho ra điểm tương ứng, không tới 10 phút, thì hoàn thành phê sữa của hơn 40 bài thi.

    "Chỉ có 5 bạn học có thể toàn bộ hoàn thành, hơn 90 điểm, chỉ được 3 người, mặt khác, thậm chí có người nộp giấy trắng, coi kiểm tra là cái gì!" Dương Vũ Đồng giận dữ nói, "Ở trên lớp của ta, tuyệt đối không cho phép tình huống như thế."

    Ta trừng cô một chút, tay ở chỗ này của ta, ta thích làm hay không.

    Cô một con mắt đao vung qua, hung hăng nói: "Lần sau ngươi có thể thử xem."

    Không biết làm sao, ta luôn luôn coi lão sư như vật vô hình, bị cô thét như thế, thật sự có thật sự có chút sợ hãi, không dám cho cô sắc mặt nữa.

    Thấy cô gái yên lặng mà cúi đầu, Dương Vũ Đồng tiếp tục nói: "Ta mặc kệ giáo viên chủ nhiệm trước đây của các ngươi là yêu cầu thế nào, hiện tại ta là chủ nhiệm lớp của các ngươi, lời của ta nói chính là thánh chỉ."

    "Ngươi cho rằng là đang quay 《 nữ vương lớp học 》?" Bên dưới bục giảng truyền đến một tiếng như vậy.

    "Ngươi có thể cho là như vậy" Dương Vũ Đồng đáp lại như vậy: "Nhưng ta không có thời gian lâu như vậy dùng phép khích tướng để các ngươi học phẩm đức trên tư tưởng, ta muốn chỉ là kết quả, bắt đầu từ thời khắc này đến thi giữa kì kết thúc, các ngươi nhất định phải từ lớp đếm ngược thứ nhất thăng đến thứ nhất toàn cấp, nếu như không đạt được yêu cầu, lời bình tốt nghiệp của các ngươi, đừng hòng ta sẽ viết một câu hay."

    "Tại sao có thể như vậy, ngươi đang lạm dụng chức quyền!"

    "Chính là vậy đi."

    "Lão sư ngài vừa rồi cũng nhìn thấy rồi, không phải chúng ta không có nỗ lực, mà là luôn có một người mỗi lần đều nộp giấy trắng, chúng ta muốn không đếm ngược cũng khó a."

    * * *

    Bọn học sinh dồn dập đang phản đối phản đối biện pháp của Dương Vũ Đồng.

    Nhưng mà, đại khái là sớm đoán được phản ứng của bọn họ, Dương Vũ Đồng chỉ là nhẹ nhàng nở nụ cười, "Bởi vì một tờ giấy trắng thì làm cho các ngươi luôn hạng một đếm ngược, nói rõ các ngươi cũng không có bản lãnh gì, nếu như muốn lời bình tốt nghiệp của mình đẹp đẽ thì đầu tiên kéo lấy kẻ đầu xỏ kéo thấp trình độ cả lớp của các ngươi, cố gắng trợ giúp một chút để cho các ngươi đau đầu."

    Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.

    Dương Vũ Đồng ở trong nháy mắt tiếng chuông vang lên liền nói tiếng: "Tan học." Lẽ thẳng khí hùng đi ra khỏi phòng học, không để ý tới sự phẫn nộ của bạn học trên lớp phía sau.

    Tiếng giày cao gót chấm đất đột nhiên biến mất rồi, cô quay lại, bổ sung một câu: "Các ngươi không cần nghĩ muốn đi nơi nào khiếu nại ta, ta dạy học nhiều năm như vậy, mỗi một lớp ta tiếp nhận, bất luận khi ta tiếp nhận kết quả học tập là thế nào, nhưng ở khi tốt nghiệp bọn họ đều là đứng đầu, có học sinh vượt qua một nửa thi đậu cấp ba trọng điểm, ta đồng ý tới trường học hạng ba này làm giáo viên hiệu trưởng của các ngươi là cảm kích vạn phần, cũng hứa hẹn tuyệt đối không can thiệp cách dạy học của ta, cho nên đối với phản kháng, ngược lại chi bằng thích ứng sinh tồn." Sau đó lại tiếp tục cất bước lên trước.

    Ta nhìn bóng lưng rời đi của cô, trong lòng rất không phải là tư vị, bởi vì lời cuối cùng của cô, khiến cho ta trở thành "Kẻ địch" của lớp rồi, ta dùng ánh mắt nhìn quanh bốn phía một cái, không có chỗ nào mà không phải là dùng ánh mắt khinh bỉ và phẫn nộ nhìn ta.

    Hết chương 1
     
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 2: Ngươi chẳng qua là giáo viên của ta mà thôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay thật không biết ngày quỷ gì, cư nhiên thì thay đổi một lão sư biến thái như vậy đến làm giáo viên chủ nhiệm của ta, hơn nữa ta hung dữ với cô một câu, cô thì tàn nhẫn gấp mười lần so với ta, còn lập tức đâm trúng nhược điểm của ta.

    Không muốn không muốn.. Ta nhắm mắt lại lắc đầu một cái, vác lên cặp sách chạy ra trường học, nhanh chóng đến trên phố xử lý sản phẩm sáng sớm để lại.

    Đúng rồi, tên của ta gọi là Vu Tử Ngôn. Từ sau khi ra đời, từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua người gọi là mẹ, cũng không biết chính mình có hay không, nếu chưa từng thấy, coi như cô không tồn tại; Mà ba ở khi ta sinh ra không lâu, bởi vì xí nghiệp nhà mình đối mặt phá sản liền mang đi tất cả vật đáng tiền chạy rồi, bà nội tức giận đến bể mạch máu, từ đó vừa bệnh không dậy nổi, không tới thời gian một năm cũng rời ta mà đi, còn dư lại chỉ có gia gia tuổi già nua dựa vào hưu bổng ít ỏi muôi ta lớn, gia gia là thân nhân duy nhất của ta, là chỗ dựa duy nhất của ta, từ nhỏ ta liền hi vọng mình có thể mau nhanh lớn lên đi làm việc, để gia gia sống cuộc sống tốt một chút, để cho mình trở thành chỗ dựa của gia gia

    "Em gái, cho nè, tiền công của hôm nay." Một đại thúc nói như vậy.

    Ta nhận lấy, hai đồng tiền, "Cảm tạ." Đều là bởi vì giáo viên chủ nhiệm biến thái kia dẫn đến ta không thể rời khỏi trường học trước thời gian, hôm nay thu hoạch giảm phân nửa rồi.

    Vì giúp sinh kế của gia đình, từ nhỏ ta thì đến trên phố tìm kiếm giấy vụn, chai nước ngọt, phế phẩm gì đó, vốn dĩ chỉ là muốn tự mình kiếm tiền xài vặt cho mình, nhưng lâu dần thì trở thành "nghề chính" của ta, so với học tập, ta thà đem thời gian tiêu vào trên những thứ này càng có ý nghĩa, chí ít không cần chịu đói, cũng vì thế mỗi ngày trở lại trường học ta đều là một thân sơ bẩn, nhưng ta không muốn gia gia biết ta làm công việc này, cho nên ở trong túi ta sẽ chuẩn bị thêm một bộ quần áo, sáng sớm sau khi rời nhà thay bộ rách nát đi nhặt, khuya trước khi về nhà đổi lại quần áo sáng sớm ra cửa, như vậy là có thể thần không biết quỷ không hay rồi.

    Hôm nay trước khi về nhà, ta cũng là làm như vậy.

    Đạp lên ánh sáng hoàng hôn, ta về tới nhà tranh nhỏ cũ nát sinh sống 13 năm không quá 10m vuông, trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bàn và một cái ghế ở bên ngoài, nhà bếp và nhà vệ sinh đều là gia gia ở nơi phòng lộ thiên dựng ra, đối với người khác mà nói, đây căn bản không phải nơi người ở, nhưng đối với ta mà nói, đây là bến cảng gia gia xây lên cho ta có thể để ta che mưa chắn gió.

    Đứng ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ nó sắp ngã xuống, một ngày nào đó, ta sẽ để nó trở nên kiên cố, trở nên cũng có thể che mưa chắn gió cho gia gia, lấy lại bình tĩnh hít sâu một hồi, giơ tay đẩy cửa ra, "Gia gia, ta đã trở về."

    Bất ngờ, không nghe thấy đáp lại quen thuộc của gia gia, lại nhìn thấy một cảnh làm ta khó có thể tin, giáo viên chủ nhiệm biến thái kia vậy mà ngồi ở trong phòng mặt không hề cảm xúc nhìn ta.

    "Đều lúc nào rồi, mới trở về?" Không chờ ta mở miệng nói chuyện, cô đứng thẳng tấp đặt câu hỏi về phía ta trước

    "Trong đầu của ta trống rỗng, run rẩy phun ra một câu:" Ngươi.. Ngươi làm sao ở nhà ta? Gia gia của ta đâu? "

    Dương Vũ Đồng híp mắt nhìn cô gái, quần áo không giống với lúc trước, so với ở trường học hoàn toàn là một người khác," Ngươi thay quần áo rồi? "

    " Không có liên quan gì với ngươi. "Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này," Gia gia ta đến tột cùng đi nơi nào? "

    Dương Vũ Đồng hừ một tiếng, chậm rãi từ bên cạnh cô gái đi qua ra khỏi căn nhà.

    Ta nhìn cô cứ như vậy từ bên cạnh ta đi qua, mũi ngửi thấy được một luồng vị bạc hà mới mẻ, mùi vị này khiến ta cảm thấy rất thoải mái, để ta sản sinh một loại cảm giác không tên giống như lúc sáng..

    " Còn đứng làm gì? "Cô xoay đầu lại nói với ta:" Không phải hỏi gia gia ngươi đi nơi nào sao? "

    Ý của cô là để ta theo cô? Ta chạy chậm hai bước đi theo, đứng bên cạnh cô, ta mới phát hiện cô thật sự rất cao, ta miễn cưỡng chỉ tới vị trí lồng ngực của cô, lúc nào ta cũng có thể trở nên cao to như cô đây?

    Có thể cảm giác được ánh mắt của đứa bé đánh giá chính mình," Ngươi nhìn đủ chưa "Dương Vũ Đồng nói mà không mang theo giọng diệu, dọa đến đứa trẻ ngay lập tức liền cúi đầu, hành động này cũng khiến Dương Vũ Đồng cong lên một tia vui sướng, thì ra đứa nhỏ này còn biết thẹn thùng, nhưng mà nàng thật sự rất thấp, học sinh lớp 9, vóc dáng cũng chỉ có to bằng học sinh tiểu học.

    Sau khi bị cô nói một câu, ta vẫn cúi đầu tự mình đi." Còn đi đến nơi nào, đến rồi. "Ta quay đầu lại, cô thì đứng bên một chiếc xe thể thao màu đỏ," Lên xe. "

    Lùi tới bên cạnh xe, ta nhìn chằm chằm cánh cửa không động." Lảng tai sao? "Cô cau mày bất mãn mà nói với ta, ta còn là không nhúc nhích.

    Chân mày của cô càng nhíu chặt rồi, khom người đẩy ra cửa xe, ra hiệu ta đi vào

    Hai tay của ta nắm thật chặt quần một chút, giả vờ trấn định ngồi lên chỗ ngồi kế bên, trên xe cũng có mùi bạc hà tươi mát kia.

    " Dây an toàn. "Cô chỉ vào bên trên ghế của ta nói.

    Ta run rẩy nhìn xung quanh nơi khác, lại nghe được cô một tiếng thở dài, sau đó nhanh chóng kéo xuống dây an toàn cài cho ta, nổ máy xe lao đi trên quốc lộ

    Cô thỉnh thoảng quay đầu nhìn ta một chút, ta cứ như vậy không nhúc nhích ngồi ở trên chỗ ngồi không có hành động," Ngươi chưa từng ngồi xe sao? "Coi ta là thật sự ngốc rồi? Nhưng ta cũng thật sự chưa từng ngồi, đối với con người như ta đây cả ba bữa cơm no cũng không giải quyết được, đi xe quả thực chính là xa xỉ đến cực điểm.

    Không hề trả lời cô ta chỉ nhìn thế giới ngoài cửa sổ, mặt trời lặn đem thế giới nhuộm lên vàng óng ánh một bên, xuyên thấu qua cửa sổ của xe cũng soi sáng trên thân thể của ta, không biết làm sao, ta rất chán ghét loại cảm giác bị tà dương chiếu này, chặt chẽ nắm lấy hai tay áp chế phiền não trong lòng.

    Đột nhiên kính của cửa sổ của xe chậm rãi nâng lên đem tà dương từ chối ở bên ngoài, ta không rõ vì sao nhìn về phía cô, cô không có nhìn lại ta, chỉ là nhàn nhạt một câu:" Không thích thì đóng cửa sổ lại. "

    Cô làm sao biết ta không thích? Còn có, làm sao ta giống như là chuyện đương nhiên ngồi trên xe của giáo viên chủ nhiệm mới lần đầu tiên gặp mặt hôm này đi tìm gia gia chứ?

    " Đến rồi "Sau 10 phút, cô dừng xe lại, lại mở ra dây an toàn cho ta.

    Xuống xe, ta ngẩng đầu nhìn sang, khu nhà người già?

    " Vào đi "Cô không để ý đến ta ngốc mắt, đi thẳng vào.

    Ta vội vã đuổi tới bước tiến của cô," Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì? Gia gia ta làm sao có khả năng ở đây? "

    Cô không hề trả lời vấn đề của ta.

    Không cam lòng không cam lòng," Ngươi rốt cuộc là ai? Quen biết gia gia ta? "

    Cô vẫn không trả lời ta.

    Ta dừng bước lại," Ngươi chẳng qua là giáo viên của ta mà thôi, tại sao ta thì phải đi theo ngươi "Đúng, rất kỳ quái! Lời này vừa là nói cho cô nghe cũng là nói cho bản thân ta, thế là ta xoay người lại chuẩn bị đi trở về.

    " Gia gia ngươi đang ở bên trong. "Cô cuối cùng nói chuyện rồi.

    Ta quay đầu nhìn lại, cô đang đứng ở trước một cánh cửa, giơ tay gõ gõ cửa.

    Rất nhanh thì có được trả lời:" Mời vào. "

    Ta nhận ra đây là thanh âm của gia gia, nhanh chóng chạy đến trước cánh cửa kia xông vào, đập vào mắt chính là gia gia đang thoải thoải mái mái ngồi ở trên ghế salông xem ti vi.

    Vu lão đầu thấy được cháu gái đến thì vui vẻ rồi, vội vàng ngoắc ngoắc tay với nàng," Đến đây, Tử Ngôn bảo bối, tan học rồi, hôm nay vui vẻ không? "

    Ta mờ mịt đi tới, gia gia vẫn là như thường ngày nghênh tiếp ta tan học về nhà, nhưng ở đây cũng không phải trong nhà, nhưng gia gia không hề có loại kinh ngạc này, duỗi ra hai tay đem ta ôm vào trong lòng hôn một cái.

    Ta ngẩng đầu lên nhìn gia gia," Gia gia, tại sao ngài lại ở chỗ này? Không trở về nhà sao? Còn có, tại sao lão sư sẽ biết ngài ở đây? "Ta đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.

    Vu lão đầu buông cháu gái ra," Lão sư? "Nhìn về phía cửa, mới phát hiện Dương Vũ Đồng vẫn đứng ở ngoài cửa. Vội vã thả ra đứa trẻ trong lồng ngực làm thủ thế mời Dương Vũ Đồng vào," Dương tiểu thư, mời vào trong này, đừng đứng trước cửa a. "

    Dương Vũ Đồng gật đầu một cái liền không khách khí đi vào trong nhà ngồi xuống.

    " Thì ra ngài làm lão sư của Tử Ngôn."Vu lão đầu vui vẻ nói.

    Ta bị lời này làm cho càng thêm hồ đồ rồi, gia gia làm sao dùng kính ngữ đối với cô, cho dù là lão sư cũng không cần đâu, rõ ràng gia gia mới phải trưởng bối.

    Hết chương 2
     
  4. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 3: Ta không có thời gian tiêu hao với ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vu bá cũng đừng khách khí, gọi ta giống như trước là được rồi." Dương Vũ Đồng rốt cuộc là người. Hiểu lễ nghi.

    Vu lão đầu cảm kích nở nụ cười, "Được, vậy sau này Tử Ngôn cũng phải làm phiền ngươi rồi."

    Ta càng ngày càng không làm rõ được bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, "Gia gia, nàng chỉ là giáo viên của ta mà thôi, mới từng gặp mặt một lần, bản thân ta có thể chăm sóc tốt chính mình, sẽ không làm phiền đến nàng."

    Nghe xong câu nói này, Dương Vũ Đồng thật cảm thấy đứa nhỏ này da mặt cũng quá dầy chút rồi đó, ta mới vừa vào phòng học, ngươi liền chuẩn bị đánh nhau với người ta, nếu như ta xuất hiện chậm một giây, chắc hẳn thì cùng hắn đánh nhau, còn nói sẽ không làm phiền đến mình.

    Vu lão đầu khẽ véo nhẹ gò má của cháu gái một chút, vuốt đỉnh đầu của nàng, "Cháu gái ngoan, hôm nay gia gia nói với ngươi một chuyện a."

    Ta nhìn vẻ mặt của gia gia có chút nghiêm túc, lông mày không tự giác nhăn lại, "Chuyện gì?"

    "Nè." Vu lão đầu kéo cháu gái đến trên ghế salông ngồi xuống, "Sau này gia gia thì ở nơi này, sau này ngươi phải cùng lão sư sinh hoạt, nàng sẽ chắm sóc tốt ngươi."

    Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang, ta "vọt" đứng lên: "Cái gì gọi là ta phải theo lão sư sinh hoạt, tại sao ta phải sinh hoạt với nàng, ta cùng với nàng lại không quen biết." Trong đầu đột nhiên lóe qua ý nghĩ hoảng sợ, nước mắt không có trải qua sự đồng ý của ta tự ý chảy ra, ta sợ hãi đến cả người phát run lui về phía sau hai bước ngã ngồi ở trên đất, "Gia gia người.. Có phải là.. Không cần ta nữa không.."

    Gia gia căng thẳng tiến lên ôm ta vào trong ngực, "Không phải, gia gia thương Tử Ngôn nhất, làm sao sẽ không cần ngươi chứ."

    Ta thoáng tĩnh táo một chút, "Vậy tại sao muốn ta sinh hoạt với nàng, ta không muốn, ta chỉ muốn đi theo gia gia."

    "Cháu gái ngoan, gia gia cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi theo gia gia nhiều năm như vậy, một ngày tốt cũng không trải qua.."

    "Không" Ta cắt đứt lời của gia gia, "Mỗi ngày ta đều sống rất tốt, chỉ cần gia gia ở bên cạnh ta, ta liền cảm thấy hạnh phúc."

    "Nhưng mà tuổi gia gia cũng lớn rồi, không có năng lực chăm sóc ngươi."

    "Ta lớn rồi, không cần gia gia chăm sóc, qua mấy năm ta cũng tròn 16 tuổi, có thể làm việc kiếm tiền, ta rất nhanh thì có năng lực chăm sóc gia gia."

    Vu lão đầu nghe lời này trong lòng cực kì an ủi, cháu gái này thực sự là bảo bối ông trời bàn tặng hắn, cho nên hắn mới không thể ích kỷ như vậy nữa để đứa trẻ tiếp tục chịu khổ với hắn. "Tử Ngôn, gia gia biết ngươi hiểu chuyện, biết ngươi muốn nhanh chóng kiếm tiền để gia gia hưởng phúc, nhưng mà kiếm tiền không phải dễ dàng như vậy, ngươi cả văn bằng cấp ba cũng không có, ai sẽ mời ngươi làm việc, ngươi cũng biết gia gia vẫn muốn ngươi cố gắng học tập, học thêm chút văn hóa, tương lai mới có thể tìm công việc tốt. Gia gia ở đây sẽ rất tốt, Vũ Đồng đã an bài xong tất cả cho ta, cũng đáp ứng ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."

    Vũ Đồng? Hình như là tên của nàng chứ, thì ra gia gia thật sự thân với nàng như vậy? "Nhưng mà điều này cũng không cần rời khỏi gia gia a, ta ở bên người gia gia cũng có thể cố gắng học tập, làm sao khăng khăng muốn ta theo lão sư kia sinh sống, ta không quen biết nàng."

    Vu lão đầu nhìn Dương Vũ Đồng một chút, cúi đầu nói với cô gái: "Tử Ngôn, nàng là mẹ ruột của ngươi."

    Trong đầu như có đồ vật gì nổ tung, ta ngừng lại hô hấp ngẩng đầu lên nhìn gia gia, ánh mắt của gia gia nói cho ta biết, hắn cũng không hề nói dối, quay đầu nhìn về phía cô, cô lại là một bộ dạng việc không liên quan tới mình, dáng vẻ của cô mới vừa 20 tuổi, tại sao có thể là mẹ ta!

    Giữa lúc ta chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi với cô thì, cô "Vụt" một cái đứng dậy, "Vu bá, ta đi chào hỏi với viện trưởng, sau nữa tiếng trở về."

    Không chờ Vu lão đầu trả lời, Dương Vũ Đồng liền một mình đi ra khỏi phòng.

    Nửa giờ sau, khi Dương Vũ Đồng lần nữa vào phòng, thấy được lại là Vu lão đầu đang cao cao giơ tay cao.

    "Gia gia là đại ngốc nghếch!" Ta khóc lóc từ bên cạnh cô chạy ra khỏi phòng.

    Vu lão đầu trơ mắt nhìn cháu gái khóc lóc chạy ra phòng, tay dừng ở không trung nắm tay vung tới phía sofa, "Xin lỗi, để ngươi cười chê rồi." Nhanh chóng lau đi nước mắt nhỏ xuống, lại cảm thấy tuy là cháu gái của mình, nhưng ở trước mặt mẹ ruột của nàng ý đồ đánh nàng vẫn không thỏa đáng, "Nó vẫn luôn rất ngoan, không biết hôm nay làm sao thì thay đổi quật cường như vậy, mặc kệ ta nói cái gì, nó chính là không nghe theo."

    "Tại sao cần phải muốn nàng rời khỏi, ngài cũng là không nỡ nàng mà."

    "Ta làm sao có khả năng sẽ nỡ nó, nó là bảo bối ông trời ban cho ta, nhưng chính là bởi vì như vậy, ta mới không thể ích kỷ như thế, ngươi xem một chút, bây giờ cũng ngày tháng 10 rồi, nó vẫn là chỉ có một bộ áo khoác đồng phục học sinh, bàn tay nhỏ kia khi mới vừa vào đều đông đến không có nhiệt độ, ta ngay cả một bộ quần áo ấm mua cho nó cũng không làm được. Quan trọng hơn là nó ở bên cạnh ta, ta không thể cho nó một hoàn cảnh học tập tốt đẹp, ta biết bây giờ kết quả học tập của nó là rất tệ, nhưng nó từ nhỏ thông minh, lúc tiểu học còn có thể nhảy lớp đó, nếu như có có thể dạy dỗ có thể dạy dỗ nó, ta tin tưởng nó rất nhanh sẽ có thể theo kịp tiến độ của những bạn học khác, thi đậu cấp ba sau đó vào đại học, như vậy, nó mới có khả năng cùng người khác cạnh tranh, không đến nỗi lại giống như bây giờ ăn không đủ no mặc không đủ ấm."

    Theo ta, ngươi cho rằng nàng sẽ hạnh phúc sao? "

    Vu lão đầu trầm mặc một chút, ý tứ sâu xa phun ra hai chữ:" Sẽ mà. "

    Dương Vũ Đồng nhíu nhíu mày," Thì khẳng định như vậy? Ta không tốt tính như ngài bàn bạc hơn nửa tiếng còn có thể nhẫn nhịn không ra tay. "

    Vu lão đầu chỉ là một cười.

    Dương Vũ Đồng bất mãn vô cùng hành động này của hắn," Đến khi đó đừng đau lòng. "

    Tiếng nói vừa dứt, Vu lão đầu càng là cười ra tiếng," Đồng Đồng, cháu gái của ta thì xin nhờ ngươi rồi, Vu gia chúng ta nợ ngươi, Vu mỗ ta chỉ đành kiếp sau hồi đáp. "

    Dương Vũ Đồng hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại rời khỏi gian phòng.

    Trời đã từ vàng óng ánh biến thành đen kịt, ta ngồi xổm ở dưới tàng cây đem đầu chôn ở bên trong cánh tay khóc lóc, cực kì như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, ở tại nơi này ông bà cụ trong căn hộ đều dồn dập đưa ánh mắt tập trung ở trên người ta, đồng tình nhìn ta lại không có một người tới an ủi.

    Có thể cảm giác được một luồng khí tràng đứng phía trước ta, khứu giác cũng ngửi thấy được vị bạc hà nhàn nhạt, ngẩng đầu lên, cô đang từ trên cao nhìn xuống nhìn ta.

    Nhìn đứa trẻ đầy mặt nước mắt này, Dương Vũ Đồng lòng mền nhũn," Đi thôi. "Nói xong, cô cũng không tin tưởng mình vậy mà có thể ôn nhu như vậy.

    Ta đang tâm tình khổ sở bị thanh âm ôn nhu cứu rỗi, nhất thời không khó chịu nữa, nhưng cô đối với ta mà nói, cô chẳng qua là người xa lạ biết tên đối phương quen biết mấy tiếng mà thôi, tại sao ta phải đi với cô, ta đem đầu vùi xuống khôi phục tư thế như cũ.

    Thật là một đứa trẻ bướng bỉnh," Ta không có thời gian tiêu hao với ngươi! "

    Ta vẫn là không nhúc nhích, cô tóm lấy quần áo của ta hung hăng kéo ta lên, liền đi tới xe, ta bị cô nửa kéo nửa nhét lên xe.

    Xe chạy cách khu nhà càng ngày càng xa, trong thời gian này cô không nói một câu nói nào với ta nữa, ta cũng chỉ đành nhận mệnh cúi đầu nức nở, sau khi xuống xe ta lẳng lặng đi theo sau lưng cô, thỉnh thoảng thút thít một chút, cô dẫn ta đến một tòa căn hộ nhìn qua rất cao cấp, vừa vào cửa, bảo an của sảnh chào hỏi với cô:" Dương tiểu thư chào buổi tối. "

    " Ừm. "Cô nhàn nhạt gật gật đầu đáp lại, quay người nhìn ta một cái," Sau này nàng ở tại nhà ta. "

    Bảo an dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta một chút, rất nhanh liền giả bộ không có chuyện gì bắt chuyện với ta:" Tiểu muội muội chào em. "

    Ta hít hít mũi," Chào anh."

    Hết chương 3
     
  5. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 4: Ngươi coi nơi này là nhà ngươi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà của cô ở lầu 20, đối với ta mà nói thực sự là vô cùng cao, đi lên là một phen khiêu chiến, lực ly tâm khi thang máy hoạt động thực sự là làm ta hoảng sợ cực kỳ.

    Cuối cùng đến tầng thứ 20, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

    "Ta thật hoài nghi ngươi có phải người nguyên thủy hay không." Cô dùng giọng điệu ngả ngớn nói với ta.

    Ta liếc nàng một cái, không hề trả lời.

    2003, ở trước số nhà này, cô ngừng lại, lấy tay đặt ở trên cái hộp bên cạnh, "Cạch" một tiếng, khóa cửa mở ra.

    Vậy mà là khóa cửa vân tay, được thôi, ta quả nhiên là người nguyên thủy.

    Cô vào cửa liền giơ tay đem nguồn điện trên tường mở ra, đèn huỳnh quang lấp loé vài tiếng, ta xem rõ hình dạng của gian nhà, gian nhà thật là lớn đến quá chừng, nhưng mà bên trong lại chỉ có một cái bàn ăn màu nâu, phía trên đặt một chậu hoa trang trí, một bên khác là phòng khách, cũng chỉ có sofa và bàn trà, đối diện đặt một dãy tủ, nhưng phía trên toàn là trống không chẳng có cái gì cả.

    Cô thay đổi dép lê đi vào trong nhà, cầm lấy điều khiển từ xa đặt ở trên bàn trà, "Tích tích" Vài tiếng truyền đến, tiếp đó là thanh âm của máy móc hoạt động, một dòng nước ấm liền từ trong phòng thổi ra, cho dù là trời đông giá rét, ta cũng chỉ có hai, ba áo sơ mi mỏng manh giữ ấm, mới tháng 10 cô thì mở máy sưởi ấm, cô là có bao nhiêu biết hưởng thụ!

    "Còn không đi vào." Cô cuối cùng chú ý tới ta còn đứng ở trước cửa.

    Ta nhìn sàn nhà sạch sẽ trong phòng từ đầu đến cuối không có nhấc chân.

    Cô nhíu mày, Ta cũng là vừa dọn vào hai ngày, chưa kịp chuẩn bị dép lê của ngươi, đi chân trần vào đi, mặt đất rất sạch sẽ, sáng sớm mới quét dọn xong. "

    Ta cẩn thận từng li từng tí một bước vào nhà, chỉ lo dùng sức sàn nhà thì sẽ bị ta giẫm nát, cởi giày đi về phía trong hai bước, thì nhìn thấy cô đứng ở bên cạnh một cánh cửa vẫy tay về phía ta.

    Đi tới bên cạnh cô, cửa đã bị cô đẩy ra.

    " Nơi này chỉ có một cái giường, đêm nay ngươi ngủ đi, ngày mai ta sẽ để người đem phòng của ngươi bố trí kỹ càng. "Cô vừa nói vừa mở ra đèn bên cạnh, đi vào đem cửa của phòng rửa tay cũng mở ra," Trước tiên ngươi ở nơi này tắm rửa, ta đi gọi người giao hàng. "Sau đó ra khỏi phòng.

    Ta mờ mịt đứng ở nơi xa lạ này, ta đều không có quần áo ở đây, làm sao tắm..

    Tìm góc tường ngồi xuống, cô độc, lạnh lẽo lập tức dâng lên trong lòng ta, nơi này căn bản không có không gian chứa đựng ta, tại sao gia gia thì phải đuổi ta ra ngoài, cô thì tại sao miễn cưỡng muốn đem ta mang đến nơi này, là mẹ ruột của ta thì thế nào, ta từ khi sinh ra bắt đầu coi như chính mình không có mẹ, đột nhiên cho ta một người, ta đối với nàng cũng sẽ không có cảm tình mẫu thân a.

    Qua khoảng nửa giờ, cô gõ gõ cửa của ta, liền lầm bầm lầu bầu:" Người giao hàng đến rồi, tự ngươi ra ngoài ăn, ta ở thư phòng làm việc, chuyện gì cũng đừng làm phiền ta. "

    Thì ra cô cũng là không coi ta là người xa lạ mà thôi, từ từ đứng lên đi ra phòng khách, đã nhìn thấy một hộp đồ vật đặt ở trên bàn trà, mở ra xem, một đùi gà hoàn chỉnh bị cắt ra lại còn chỉnh tề sắp xếp ở phía trên, cải xanh non mơn mởn, còn có trứng tráng màu vàng óng, không thể không nói, ở trong trí nhớ của ta, chưa từng ăn bữa tối giao hàng phong phú như thế.

    Tay cầm đũa do dự trên không trung, không biết nên kẹp miếng kia mới tốt, cuối cùng, ta gấp lên một miếng trứng ráng nhỏ đưa vào trong miệng, ta tin chắc, trong não của ta không có ký ức vị ngon như thế, thế là động tác của ta hơi lớn, nhoài người lên cơm nước trong hộp cơm. Nhưng ăn hai miếng, ta ngẩng đầu lên nhìn căn phòng trống trơn, nhìn lại một chút cơm nước trên tay, yên lặng mà đem nó bỏ xuống, ta nghĩ không phải cái này, không có người thân ở bên cạnh, căn bản là ăn không ngon, đứng lên, ta trở lại gian phòng xa lạ kia.

    Ta mệt mỏi, sờ sờ cái giường mềm mại kia, không có nằm trên đó, mà là ở bên cạnh trên sàn nhà mà ngủ, ta một bộ dạng đồ đê tiện ngủ không quen, thân thể khong tắm rửa cũng không dám nằm trên đó.

    Ánh mặt trời của buổi sáng từ trong khe hở trước cửa sổ chui vào chiếu rọi ở trên mặt của ta, ta mông lung tỉnh lại, hoàn cảnh xa lạ vẫn để cho ta chấn kinh một hồi, đi vào phòng rửa tay rửa mặt, như thường ngày vác lên cặp sách liền đi ra ngoài.

    Âm thanh đóng cửa khi đứa trẻ rời khỏi đem Dương Vũ Đồng bởi vì làm việc suốt đêm chưa ngủ bừng tỉnh, đi ra thư phòng đến gian phòng nhìn thử, không người nào, phòng khách, nhà bếp, phòng rửa tay cũng giống vậy, cô nhìn thời gian trên đồng hồ nhíu nhíu mày, thời gian 6 giờ cũng chưa đến, đứa bé kia là đi làm gì, lại nhìn về phía bàn trà, thì ra cả cơm tối ngày hôm qua cũng không có ăn, lẽ nào quá đơn giản không hợp vị của nàng?

    Ta một mình đi trên đường phố ở sáng sớm, tuy thỉnh thoảng sẽ có gió rét thổi tới, nhưng ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua lại làm cho ta cảm thấy ấm áp. Bên này đều là một ít nơi ở cao quý, phụ cận cả cái chợ ầm ĩ cũng không có, xem ra cũng đừng hòng ở chỗ này nhặt được cái gì có thể bán lấy tiền, nhanh chóng trở lại chỗ" Kiếm ăn "quen thuộc của mình mới là đạo lí, nhưng bởi vì đường xá xa xôi hao tốn thời gian dài, khi ta trở lại, bảo vật đã bị toàn bộ cướp đi, chỉ đành ở buổi chiều trốn học sớm một chút tới nơi này đoạt lại phần sáng sớm. Lúc này, cái bụng càng truyền đến thanh âm" Ục ục "Ta mới nhớ tới tối hôm qua ta chỉ ăn hai miếng liền không có ăn bất cứ đồ vật gì nữa, từ trong túi tiền lấy ra hai đồng tiền của ngày hôm qua, ta ở ven đường mua miếng khoai lang, vừa gặm vừa về trường học.

    Đến trường học, như thường ngày, ta đến muộn rồi, người trông coi cửa cũng không cảm thấy kinh ngạc làm cái thủ thế để ta vào bên trong, bản thân hắn thì lại trực tiếp ở trên sách đăng ký giúp ta viết lên tên của ta.

    Ta quang minh chính đại từ phía sau phòng học đi vào, không có nhìn lão sư trên bục giảng một cái, dù sao nhìn bọn họ cũng là sẽ không quản ta.

    " Vu Tử Ngôn ngươi thái độ gì! "Đột nhiên truyền đến một tiếng mắng, ta quay đầu nhìn phía bục giảng, thì ra hôm nay tiết đầu là ngữ văn, ta thật sự quên chuyện lớp chúng ta thay đổi giáo viên chủ nhiệm và lão sư ngữ văn rồi.

    Dương Vũ Đồng đứng trên bục giảng thực sự là bị nhóc con này tức giận đến đỏ cả mặt, ghét bỏ cơm nước người giao hàng cho nàng, chưa tới 6 giờ thì ra cửa còn đến muộn, nhìn lại một chút dáng vẻ của nhóc con bây giờ, lại còn là quần áo của ngày hôm qua, nói đúng là đêm qua không tắm rửa thì ngủ trên giường người cô rồi, thực sự là quá đáng cực kỳ," Đi vào không cần báo cáo, còn đi cửa sau, ngươi coi nơi này là nhà ngươi? "

    Bạn cùng lớp bị cô thét một tiếng đều đột nhiên run lên, ta cũng không ngoại lệ, nhưng đầu óc xoay một cái ta khôi phục một bộ vẻ mặt tự nhiên tự đắc," Nếu trường học không phải nhà ta, vậy xin mời sau này khi ta trực nhật, đừng yêu cầu đem đem phòng học quét dọn đến sạch sẽ giống như nhà. "

    Tiếng nói vừa dứt, không ít bạn học quăng tới ánh mắt kinh ngạc về phía ta, ta không hề để ý trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

    " Bốp! "

    Dương Vũ Đồng đem sách cầm trên tay vỗ vào trên bàn, sách vở bởi vì không chịu nổi xung kích mà biến hình," Ai cho ngươi ngồi xuống, đến phía sau đứng! Ngươi thì đứng cả ngày cho ta!"

    Các bạn học lần nữa bị dọa hết hồn.

    Trái tim của ta cũng bị nàng dọa đến ầm ầm nhảy lên, nhưng bề ngoài vẫn là một bộ dáng vẻ tự nhiên tự đắc.

    Thấy ta đứng ở phía sau phòng học, cô mới tỉnh táo lại tiếp tục giảng bài, ta ngược lại là cười trộm ở trong lòng, ngày hôm qua gia gia miễn cưỡng muốn ta sinh hoạt với cô, ta chỉ nghĩ đến chính mình không muốn, lại không có nghĩ đến nếu như cô cũng cảm thấy ta đáng ghét, sẽ tự động đem ta đuổi về chỗ gia gia, nhìn thấy dáng vẻ tức giận vừa rồi của cô, ta mới đột nhiên nhớ tới, chỉ cần mỗi khi ta nghịch ý của cô, không bao lâu nữa, chắc chắn cô đem ta đưa trở về!

    Khi ta đang vì sự thông minh của chính mình cười trộm ở trong lòng, vạn vạn không nghĩ tới ở buổi tối mấy giờ sau, ta sẽ vì hành vi hoàn toàn không biết này đánh đổi nhục nhã nhất, từ khi ra đời tới nay..

    Hết chương 4
     
  6. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 5: Nói cho ta nghe một chút, sai chỗ nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta vẫn đứng ở phía sau phòng học, cho đến chương trình học của sáng sớm toàn bộ kết thúc, thừa dịp thời gian bữa trưa, ta trở lại chỗ ngồi nghỉ chân một chút, lập tức liền có ý nghĩ trốn học, nếu quyết định muốn cố ý chọc cô tức giận, vậy thì dứt khoát một chút đi, còn có thể bổ sung về "Công trạng" sáng sớm mất đi, thế là ta cứ làm như vậy rồi.

    Khi mặt trời biến mất mặt trăng và những vì sao lên thay ca, ta cũng đắc ý vênh vang vuốt 6 đồng tiền trong túi tiền, nhảy nhảy nhót nhót trở lại địa phương xa lạ kia.

    Bảo an của đại sảnh nhìn ta cao hứng như thế, cũng không nhịn được tới nhiều chuyện vấn đề ngày hôm qua đã muốn hỏi, ta bĩu môi một cái, "Ta là học sinh của nàng." Thì tiến vào thang máy.

    Đến tầng 20, ở trước căn phòng 2003, ta vẫn là do dự một chút, cái cửa này khóa rồi, ta là không có cách nào mở, chỉ có thể gõ cửa, mấy giây sau, khóa cửa bị mở ra, bóng người của cô xuất hiện ở trong mắt của ta.

    Nhìn thấy mặt đen kéo đến thật dài của cô, ta biết mưu kế của ta thực hiện được rồi, trong lòng mừng thầm a. Nỗ lực che lấp đi nụ cười từ bên người cô đi qua, dự định cứ như vậy trở về phòng thống khoái cười đã nghiền.

    "Đứng lai." Cô đột nhiên ở phía sau ta gọi như vậy.

    Không thể không nói, khi nghe được thanh âm của cô, ta là có chút sợ hãi, nhưng cái này thì chứng minh, hành vi của ta có hiệu quả rồi! Ta như không có chuyện gì xảy ra đem thân thể xoay chuyển qua.

    Thân thể của cô có run rẩy không ít, đại khái là thật sự bị ta chọc giận rồi, "Có chuyện gì sao? Ta mệt rồi, muốn ngủ, có việc ngày mai rồi nói đi." Ta đang mong đợi câu nói tiếp theo của cô là: Cút về chỗ gia gia kia của ngươi!

    Dương Vũ Đồng giờ khắc này thực sự là không thể nhịn được nữa, nhóc con này là toàn tâm chọc giận mình, nếu như hôm nay không trừng trị nàng, thật sự coi chính mình là con cừu.

    Ngoài dự liệu, cô ngay lập tức thì tỉnh táo lại, thân thể đã không có run rẩy, "Ngươi không cảm thấy ngươi có chuyện nói với ta, cho ta một giải thích hợp lý?"

    Giải thích? Ta lườm miệt thị cô một một cái, hừ lạnh một tiếng, liền xoay người chuẩn bị trở về phòng.

    Lúc này, một bàn tay lớn thô lỗ đem phía sau ta kéo một cái, còn chưa kịp nhìn chủ nhân của bàn tay lớn kia, "Chát" một tiếng, một bàn tay lớn khác nắm chặt cây gỗ nhỏ không biết ở khi nào nhảy ra đã rơi xuống trên đùi ta.

    "A!.." Ta bị hành động này của cô triệt để kinh ngạc sững sờ, theo bản năng kêu thành tiếng, mà chủ nhân của bàn tay lớn kia cũng không có bởi vì tiếng kêu của ta mà dừng lại gậy gỗ vung lên, ngược lại, thanh âm chát chát tới càng thêm mãnh liệt.

    Ta bị cô từ đứng đánh tới ngã trên mặt đất, không ngừng trái tránh phải né với ý đồ tránh thoát truy kích của gậy gỗ, nhưng toàn là phí công, ta đã sớm bị nó làm cho toàn thân vết roi, khóc đến âm thanh cũng thay đổi rồi.

    Mắt thấy gậy gỗ lần nữa bị giơ lên cao ở phía trên thân thể, ta không lo được tôn nghiêm, dùng thanh âm khàn khàn xin tha: "Đừng đánh, cầu xin ngươi đừng đánh, rất đau.. Ô ô.."

    Như ta mong muốn, cô thật sự dừng lại không có đem cây gậy vung xuống, mà là mắt nhìn xuống ta bị cô đánh cho chật vật, "Vậy ngươi biết sai rồi chưa?"

    Biết sai? "Ta sai chỗ nào!" Không có trải qua suy nghĩ ta liền đem lời trong lòng rống lên.

    Dương Vũ Đồng lúc này thật sự tức giận rồi, "Gia gia ngươi chính là thương uổng ngươi rồi!" Nói xong, dùng sức đem valy bên cạnh trên tủ đẩy một cái, 3 bộ quần áo mới rải rác tới trên đất, còn có một con gấu nhỏ màu nâu kích cỡ tương đương lòng bàn tay. "Tâm nguyện lớn nhất của người già như hắn, chính là muốn ngươi cố gắng đọc sách, nhưng ngươi thì sao? Mỗi ngày chính là đến muộn về sớm, ngươi cứ như vậy phụ lòng của hắn, những thứ đồ này, ngươi không có tư cách có được!" Một tay nhặt lên gấu con trên đất, dùng sức kéo một cái, bông vải màu trắng tứ tán.

    "A.." Ta lần nữa hét lên một tiếng, nhìn búp bê gấu con bị cô xé nát, hai mắt trống rỗng mất đi tiêu điểm.

    Nhớ tới khi đó ta 11 tuổi, mới vừa lên năm nhất trung học cơ sở, gia gia kéo lấy ta đi ở trên đường tan học về nhà, khi đi qua một cửa hàng bán búp bê, ta từ nhỏ đã không từng có được món đồ chơi, sự chú ý đã bị gấu vải cao to như người bên trong hấp dẫn, nhưng ta biết khi đó gia gia đã không có tiền dư mua cho ta, thế là một chữ cũng không có nói, nhưng gia gia vẫn là chính xác nhìn thấu tâm tư của ta, mỉm cười nói cho ta biết nếu như ta có thể như trước đây thi đạt được 100 điểm, liền mua nó tặng ta. Lúc đó ta chỉ là đem lời này coi như lời dỗ ta, hoàn toàn không có để ở trong lòng, mà khi thi, đừng nói 100 điểm, cả đạt yêu cầu ta cũng rất ít, nhưng hôm nay, gia gia vẫn là đem nó tặng đến trước mặt của ta, tuy hình thể là nhỏ rất nhiều, thì hắn chưa từng quên lời hứa với ta, dù cho ta một lần cũng không có đạt được yêu cầu của hắn.

    "Trả lại cho ta.." Ta nức nở đứt quãng mà nói: "Đó là đồ vật gia gia cho ta, ngươi không thể đụng vào, đem nó trả lại cho ta." Bò đến bên cạnh quần áo tứ tán đem chúng nó toàn bộ bảo vệ ở trong lồng ngực.

    "Vậy ngươi biết sai rồi chưa?" Cô hỏi lần nữa.

    Ta chỉ cố nức nở không hề trả lời cô.

    Thấy ta không có hợp tác, cô cũng là cái gì đều không nói, trực tiếp đi qua đem quần áo trong ngực ta cướp đi hai cái, lấy ra cây kéo trong ngăn kéo, không qua hai giây, quần áo hoàn hảo biến thành vải nát.

    "A!.." Ta sụp đổ rồi, âm thanh kẹt ở nơi cuống họng không ra được.

    Nhưng mà, cô vẫn là câu nói kia: "Ngươi biết sai rồi chưa?"

    Vẫn không có nghe được câu trả lời của ta, cô đem quần áo cuối cùng lấy qua, một khắc đó khi cây kéo sắp cắt xuống, ta nhào tới trước bắt được ống quần của cô, "Sai rồi sai rồi, cầu xin ngươi đừng như vậy, cầu xin ngươi.."

    "Biết sai rồi?" Có được nàng trả lời như vậy.

    Ta gật đầu, "Biết rồi.. Biết rồi."

    Cô quả nhiên liền đem hai tay buông xuống, khi ta cho rằng như vậy liền xong xuôi, cô chỉ vào bàn trà, lần nữa nói ra lời làm ta khó có thể phục tùng: "Vậy liền đem quần cởi đi nằm sấp."

    Ta mở to hai mắt, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

    "Nghe không hiểu tiếng Trung sao?" Cô nhìn ánh mắt của ta không mang một tia nhiệt độ.

    Ta của bây giờ, thực sự là sợ hãi cô rồi, nhưng muốn ta chủ động cởi quần chịu phạt, chuyện nhục nhã như vậy, tuyệt đối không làm được!

    Rất đơn giản, không cần lên tiếng, cô chỉ là nhấc tay cầm lên cây kéo, ta liền khuất phục, "Không được! Ta thì liền đi.."

    Thấy cô dừng lại động tác trên tay, ta cũng chống lên thân thể chậm rãi di chuyển đến trên bàn trà, hai tay đưa đến trên quần, nhận mạng đem nó cởi xuống, lấy tay chống ở trên bàn trà, nhất thời, phía sau liền cao cao vểnh lên.

    Cô nhìn thấy động tác của ta, nói: "Quần lót không phải quần sao."

    Ta ngây ngẩn cả người, còn phải đem quần lót cũng cởi?

    "Ngươi đừng thử thách tính nhẫn nại của ta!" Tay cũng hoạt động lên.

    Ta ngay lập tức sẽ thẳng tắp thân thể không để ý tới mặt mũi đem quần lót cuối cùng dời đi, gương mặt trong nháy mắt đỏ đến tai, khôi phục tư thế vừa rồi, tiếp theo, liền nhìn thấy cô đem hung khí trên tay thả xuống, ta đột nhiên thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó một hung khí khác thì xuất hiện trong tay cô.

    Đứng bên cạnh ta, "Nói cho ta nghe một chút, sai chỗ nào?"

    Sai chổ nào? Muốn cái mông trần ta nhận sai? Đây cũng là một loại phương thức nhục nhã khác sao?

    Ở tình huống không hề chuẩn bị, "Bốp" một tiếng từ phía sau ta vang lên, đau đớn cắt rời khiến cho ta nhảy lên.

    "Nằm trở về!" Cô dùng gậy gỗ gõ gõ mặt bàn, hung hăng mà nói.

    Ta dùng tay lau chất lỏng trên mặt, nghe lời làm theo.

    "Ngươi động nữa ta liền đem ngươi ném ra ngoài phòng đánh." Tiếp đó, lại là cái vấn đề: "Sai chỗ nào?" kia.

    Ta khịt khịt mũi, không hề trả lời.

    "Không trả lời đúng không."

    Nói xong, phía sau ta lại truyền tới năm tiếng lanh lảnh "Bốp bốp bốp bốp bốp".

    Không dám giãy dụa nữa, hai chân ta mềm nhũn, quỳ đến trên đất.

    "Ngươi không trả lời, ta thì đánh tới ngươi nói chuyện mới thôi!"

    "Bốp bốp bốp bốp bốp", lại là năm tiếng liên tục, ta thừa nhận, ta không có sức ý chí cường đại, "Đừng đánh, ta biết sai rồi, ta không nên trốn học."

    Cô ngừng tay hừ lạnh một tiếng, "Còn có."

    Còn có? Lúc này ta nơi nào còn có sức suy nghĩ, chỉ là nằm ở trên bàn trà gào khóc.

    Không nghe thấy câu trả lời của ta, cô tiếp tục vung lên gậy gỗ, "Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp.."

    Đau đớn khiến cho ta cảm giác chính mình cả hô hấp đều không làm được, mà bên tai lại truyền đến thanh âm của cô: "Sáng sớm ngươi là lúc nào tới trường học."

    Ta rõ ràng ý đồ của lời này, "Ta không nên.. Khụ khụ khụ khụ.." Trong khoảng thời gian ngắn đổi không lên hơi, ta bị sặc ngụm nước, mà cô cũng bởi vì tiếng ho khan của ta không có vung lên gậy gỗ nữa, để ta có được cơ hội thở dốc, "Khụ khụ.. Ta sáng sớm đến lớp muộn, ta sai rồi, khụ khụ khụ khụ.."

    Hết chương 5

    Edit: Kiểu này là còn bị đánh dài dài rồi, hic
     
  7. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 6: Dù sao vẫn chỉ là đứa bé

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hừ!" Cô nặng nề hừ một tiếng, thả ra gậy gỗ trong tay, "Đến bên tường phản tỉnh."

    Ta không dám thất lễ, nhưng tay vươn đến bên quần định xách nó lên, thì bị cô ngăn cản: "Không cho xách!" Trực tiếp đem ta kéo tới bên tường quỳ.

    Để trần chịu đòn xong còn phải để trần phạt quỳ ta khó chịu! Mặc dù biết cô là mẹ đẻ của ta, nhưng 13 năm qua ta đều chưa từng gặp cô, bây giờ vừa thấy mặt, liền muốn ta vô tư như vậy bại lộ ở trước mặt cô, ta rất là cảm thấy mất mặt.

    Thời gian quỳ không quá mười phút, lại khiến cho ta cảm giác thời gian di chuyển ngàn vạn thế kỷ.

    "Đứng qua đây." Sau lưng truyền đến một tiếng như vậy.

    Ta đứng lên, bởi vì không nghe thấy cho phép kéo quần, ta liều mạng đem tà áo kéo xuống che chắn vị trí quan trọng, bối bối rối rối di chuyển đến trước mặt cô.

    Dương Vũ Đồng nhíu nhíu mày nhìn biểu hiện của đứa trẻ, thái độ cũng mềm nhũn xuống, "Nói thử sai nơi nào rồi?"

    "Ta đi học đến muộn, còn cố ý trốn học." Âm thanh còn nhỏ hơn con muỗi.

    Cô hài lòng gật đầu, "Biết vừa rồi ta đánh bao nhiêu không?"

    Làm sao đột nhiên hỏi cái này? Vừa rồi ta đều đau đến hô hấp không được nữa, nơi nào còn đếm bị đánh bao nhiêu, ta cắn môi nhát gan đem đầu cúi thấp.

    "20." Cô tự động đem đáp án báo ra, "Lần này là lần đầu tiên, ta thì bỏ qua, sau này còn như vậy, chính là 40, 80, 160."

    Ta vội vàng gật đầu tỏ ra hiểu rõ.

    "Thứ hai, ta cho ngươi cái gì, dù là không hợp vị của ngươi, cũng phải ăn, giống như tối qua không ăn cơm," Cô chỉ chỉ cây gậy trước mặt, "Thì ăn roi mây."

    Ta kỳ quái ngẩng đầu lên, thì ra cô hiểu lầm rồi, khi đang muốn giải thích cho cô, ánh mắt của cô dọa đến ta đem lời nôn đến bên miệng nuốt về trong bụng, gật đầu thuận theo.

    "Cuối cùng." Còn có? "Sau này sau khi tan học phải lập tức trở về nhà, nếu như có nơi nào muốn đi phải về nhà muộn, nhất định phải nói rõ sớm với ta, bằng không, cơm tối hay là roi mây, hiểu chưa?"

    Ta có thể không hiểu sao? "Hiểu rõ.."

    Cô hài lòng ừm một tiếng đứng lên, vòng qua thân thể của ta đi tới cánh cửa đối mặt tối hôm qua, "Hai phút, đem đồ vật thu thập xong trở về trong phòng."

    Ta nghiêng người nhìn cô, do dự không có động tác.

    Cô nhìn ta bất động rõ ràng có chút bất mãn.

    Ta hai tay chăm chú nắm lấy hai đùi trắng nõn, "Quần.."

    Dương Vũ Đồng che dấu ý cười, động miệng: "Kéo lên." Công phu không tới 10 giây, vật thể tứ tán bên trong phòng khách biến mất rồi, cửa bên cạnh cô đã bị mở ra sau đó đóng lại.

    Lảo đảo chạy về phòng, đóng cửa lại, ta phát cáu rồi, trong lòng rất thấp thỏm, ngươi tính là thứ gì! Gia gia cũng không từng đánh ta một cái, ngươi lại dáng dấp như vậy nhục nhã ta, có thể tố cáo ngươi cư*ỡng gian hoặc phi lễ hay không đây! Giữa lúc ta định đem ôm đồ vật, mũi lại cảm thấy ê ẩm, nước mắt lần nữa trượt xuống, đối với gia gia, ta là thẹn trong lòng, ta có lỗi với hắn, chậm rãi đi tới bên mép giường, ta quỳ trên mặt đất ôm lấy đống đồ vật đã vụn vặt khóc rống, trong miệng nói thầm một câu đã nghe không rõ: "Gia gia, xin lỗi.."

    Khi Dương Vũ Đồng đi vào phòng của cô gái, chỉ thấy đứa nhỏ kia mệt hư rồi nằm nhoài bên trên giường ngủ thiếp đi, mi tâm nhăn chặt, mí mắt sưng đỏ còn mang theo nước mắt, trên mặt toát ra vẻ mặt không thoải mái, mà trong lồng ngực thì lại ôm lấy đống quần áo bị chính mình làm hư.

    Dương Vũ Đồng thở dài, lắc đầu một cái, cẩn thận từng li từng tí một đem thân thể của cô bé chuyển tới trên giường, lại nhẹ nhàng cởi ra quần của nàng, hiện ra một mảnh sưng đỏ trước mặt mình, thân thể gầy gò yếu ớt thật sự không chịu nổi đánh, sau khi thoa thuốc, ánh mắt thì cố định hình ảnh ở nơi một đạo dấu vết trên mặt cô gái, thuận tay ở trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, sờ sờ đỉnh đầu của nàng, cong người xuống dừng một chút, hơi đẩy ra tóc rối trên trán, nắm lấy quả đấm, rón rén ra khỏi gian phòng.

    Rời khỏi phòng của cô gái, Dương Vũ Đồng đi đến thư phòng ngồi xuống, sâu sắc thở dài, hai ngày nay thực sự là dài đằng đẵng..

    Nhớ tới ngày ấy, khi nhận được điện thoại của Vu lão đầu, chính mình cũng kinh ngạc chốc lát, làm sao con người ở mười ba năm trước thì đoạn tuyệt qua lại sẽ liên lạc chính mình, thỉnh cầu của hắn càng là hoang đường đến cực điểm, vậy mà hi vọng cô chăm sóc đứa trẻ chính mình mười ba năm trước bởi vì bị con trai của hắn chuốc thuốc mê cư*ỡng gian sinh ra, không có che lấp đi tức giận, dùng ba chữ thét ra: "Không thể nào!" thì cúp điện thoại.

    Nhưng mà đối phương cũng không có buông tha như vậy, mỗi ngày đều đúng giờ gọi điện, liên tục thời gian một tháng, Dương Vũ Đồng bất đắc dĩ, dự định đích thân tới cửa mặt đối mặt rõ ràng, nhưng khi cô đến nhà đứa trẻ sinh sống 13 năm, cảm giác cũng không khá lắm, sau khi cùng Vu lão đầu gặp mặt nói chuyện gần một tiếng, vậy mà thốt ra miệng đáp ứng thỉnh cầu của ông cụ, càng không thể suy nghĩ là, chính mình vậy mà chủ động xin chuyển việc đến trường học của nàng. Sau đó nghĩ đến rất lâu cũng nghĩ không thông, cả một ánh mắt cũng không từng nhìn đứa tre kia, mơ hồ chỉ nhớ rõ một khắc đó đứa trẻ sinh ra, y tá đỡ đẻ nói cho cô biết là con gái, đang muốn đem con ôm đến trước mặt cô để cô nhìn thử, cô là căm ghét đẩy ra, vì thế còn làm thương tổn trẻ con vừa đến thế giới này.

    Lần đầu tiên chính thức gặp mặt là ở trong phòng học, nhưng thấy được chính là nàng dơ dơ bẩn bẩn, đang muốn cùng người khác đánh nhau, còn muốn trốn học, lão già Vu gia không phải nói nàng rất hiểu chuyện sao, làm sao ở trường học lại biến thành người khác như thế, chỉ là chính mình cũng ít nhiều có thể nhìn ra, là người khác khiêu khích nàng trước. Lần đầu tiên kiểm tra, chính là một tờ giấy trắng, còn dám cho mình sắc mặt, nhưng thét nàng nàng thì lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, thì ra là thích cứng không thích mềm, như vậy càng tốt hơn, tùy tiện nói hai câu là có thể khiến nàng bốn bề khổ sở.

    Lần nữa gặp mặt là sau khi tan học ở bên trong nhà nát kia, rất sớm thì tan học rồi, nhưng khi đêm đến, đứa bé kia mới vừa về, là đi làm gì? Nhìn thấy mình ở nhà nàng, hiển nhiên nàng là rất kinh ngạc, sau đó lái xe dẫn nàng đến nhà trọ chính mình an bài cho Vu lão đầu, càng là phát hiện nàng cả xe cũng chưa từng ngồi, thực sự là sinh vật hiếm lạ, sau khi hai ông cháu gặp mặt, không khó nhìn ra tình cảm của bọn họ thật rất tốt, ở trước mặt Vu lão đầu, đứa trẻ vốn là cả người đầy gai kia lại thay đổi thành cừu nhỏ dịu ngoan, đối với Vu lão đầu cũng rất hiếu thuận, chẳng trách thì ra Vu lão đầu này tự đại cuồng mãng sẽ nguyện ý vì nàng mà van cầu chính mình. Khi được cho biết mình là mẹ của nàng, trái tim rất không phải tư vị, liền cố ý rời đi, lúc trở về đã nhìn thấy hình ảnh hai ông cháu cãi nhau, đối với nàng cáu kỉnh chạy mất dép, Vu lão đầu vẫn cứ nói đứa bé kia theo chính mình sẽ hạnh phúc, càng ngầm đồng ý chính mình đối với nàng dùng cách xử phạt về thể xác, là thật cam lòng hay là cảm giác mình không nỡ xuống tay.

    Vốn là thật sự không có dự định muốn đánh nàng, từ đầu đến cuối không phải là mình trông lớn, đối với nàng mà nói, mình chỉ là lão sư mới quen không lâu mà thôi, nhưng đứa bé này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, không ăn cơm tối chuẩn bị cho nàng, tắm cũng không tắm thì ngủ ở trên giường của cô, khiến cô muốn đem ga giường mới vừa mua lần nữa đổi đi, sáng sớm ngày thứ hai thì ra cửa rồi, lại đến muộn, bị phạt đứng một buổi sáng, buổi chiều thì trốn tiết, sau khi vào đêm trở lại cũng không hề có một chút áy náy, xem ra là cố ý đối nghịch với mình, lập tức nhịn không được liền động thủ, nàng khóc lóc kêu đau, nhưng trên miệng vẫn là cứng rắn không chịu nhận sai. Xem ra cần phải ép nàng ép đến không có đường lui, nàng mới biết chính mình kỳ thực cũng không có cái gì có thể nhịn, xé nát đồ vật gia gia nàng tặng, quả nhiên là chịu đi vào khuôn phép rồi, nhóc con còn nghe lời đến nhận sai, cuối cùng để nàng thu thập xong trở về phòng, còn không dám kéo quần, nàng của khi đó, dáng vẻ mặt đỏ au rất đáng yêu, chính mình cũng suýt chút nữa nhịn không được bật cười. Nhưng mà, nhìn nàng trãi qua đêm nay, ôm những vải vụn kia mang theo nước mắt nằm sấp trên mép giường ngủ đi, từ trước đến giờ không có từng bị đối xử như thế, cho nên dọa đến không nhẹ mệt hư rồi chứ.

    Có lẽ làm đến quá đáng rồi, dù sao vẫn chỉ là đứa bé..

    Hết chương 6
     
  8. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 7: Không có sau này..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ngày thứ hai, ta mở ra con mắt mông lung, thấy được chính mình đang nằm sấp trên giường mềm mại, không khỏi cả kinh, ta làm sao ngủ đến trên giường rồi? Xúc động đến phía sau đau để ta nhíu nhíu mày, từng hình ảnh của đêm qua chiếu lại ở trong đầu, lúng túng đỏ cả mặt, lại nhìn đồng hồ báo thức của đầu giường, đã không còn sớm, nhớ tới hôm qua đến trễ, ta lập tức xuống giường, cũng còn may đi hai bước cũng không cảm thấy đau, bởi gian phòng này cùng gian phòng trước đó không giống, không có phòng rửa tay, thế là ta liền tăng nhanh tốc độ ra phòng chuẩn bị đến phòng công cộng rửa mặt

    Cô đang ngồi ở trên phòng khách, thấy ta ra ngoài, thì nói chuyện: "Ngủ ngon không?"

    Ta sửng sốt một chút, cô làm sao liền không biết ta ít nhiều lúng túng, ta nhẹ nhàng gật đầu.

    "Vậy nhanh lên một chút đi tắm rửa, đều ba ngày không thay quần áo rồi."

    Lúc này ta nhìn trên người mình mặc một chút, là ba ngày rồi, nhưng mà quần áo của ta, cũng không ở đây, muốn ta mặc cái gì a?

    Dương Vũ Đồng nhíu nhíu mày: "Ngày hôm qua đem quần áo cho ngươi đều lấy đến rồi, ở trong tủ treo quần áo của phòng ngươi."

    Cô lại biết ta đang suy nghĩ gì? Mặt của ta đỏ đỏ, trở về phòng cầm quần áo liền chạy về phía phòng tắm, đợi ta tắm xong ra ngoài, cô đang ngồi ở trên ghế salông xem báo, thấy ta đi ra, thì ngoắc ngoắc tay với ta.

    Ta không rõ vì sao, nhưng thân thể lại nghe lời di chuyển đến phía người cô.

    Cô vỗ vỗ bắp đùi của chính mình, nói: "Cởi quần, nằm sấp ở đây."

    Ta rút lui vài bước, hai tay che ở phía trên.

    Nhìn thấy phản ứng của đứa trẻ, Dương Vũ Đồng ít nhiều liền biết, ngày hôm qua thì dọa sợ nàng rồi, cho rằng bây giờ lại phải đánh, như vậy cũng tốt, sau này nên quản giáo tốt, mặt lạnh nói: "Qua đây."

    Ta không có động tác, nhưng trong lòng lại sợ hãi bởi vì không nghe lời của cô mà bị đánh đến càng hung hơn.

    Trầm mặc mấy giây, cô một bước xa xông đến đem ta kéo tới ngã vào trên tay vịn của sofa, hung hăng cho ta hai bạt tay.

    "..."

    Vết thương tối hôm qua bị đánh còn đang đau, bây giờ lại bị đánh, ta kêu ra, sau đó là nhỏ giọng gào khóc.

    "Biết đau rồi, thì nghe lời chút," Cô nói như vậy, "Đừng cho là ta như gia gia của ngươi, không nỡ lòng đánh ngươi."

    Ta nơi nào còn có gan nghĩ cô có nỡ lòng đánh ta hay không, gật đầu liên tục nói được, ai biết cô vẫn là đem quần của ta kéo xuống, thời khắc cuống quít ta vậy mà có dũng khí giãy dụa, đưa tay kéo lại quần không cho cô kéo xuống, "Ta đều đáp ứng ngươi rồi, tại sao còn muốn đánh."

    Cô hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra, "Ai nói muốn đánh ngươi, ngươi không cảm thấy đau ta còn mệt đó," Cầm lấy bình nhỏ một bên trên bàn trà, "Ngươi thích ngược đãi mình thì thôi, đừng trách ta chỉ lo đánh bị thương, không trị cho ngươi."

    Thì ra cô là muốn bôi thuốc cho ta, vậy tại sao không nói thẳng, còn đánh ta hai cái, nghĩ tới đây thì có luồng kích động giận hờn, nhưng một lúc còn phải tới trường học lên lớp, ta dáng vẻ này, có thể ngồi sao? Bị những bạn học kia của lớp học biết ta không thể ngồi, còn hỏng mất!

    Sau khi cân nhắc nặng nhẹ ở trong lòng, vẫn cảm thấy ở trước mặt cô khuất phục khá là lý trí, thế là ta đem quần cởi xuống.

    Cô không có răn dạy ta nữa, chỉ là cong người xuống đem thuốc bôi ở phía sau ta.

    Nhìn thời gian, đã không còn sớm, từ nơi này đi đến trường học, cần thời gian rất dài, liền xách quần lên, ở bên góc tường tìm được cặp sách tối hôm qua bị ta vứt đi, đi tới cửa.

    "Đi đâu vậy?" Cô ngồi ở trên ghế nhìn ta, chỉ chỉ thức ăn trên bàn, "Ăn điểm tâm."

    Bữa sáng? Thời gian này nếu như không đi nữa ta thì đến muộn, nhưng mà vừa mới đáp ứng cô phải nghe lời, chỉ đành ngoan ngoãn đi qua ngồi yên ăn cơm, động tác nhanh một chút dùng chạy có lẽ có thể đuổi kịp.

    Dương Vũ Đồng nhìn đứa nhỏ đem đồ vật đưa vào trong miệng, không khỏi cau mày, có đói như vậy không, tối hôm qua hình như là không có ăn cơm.

    Thật sự rất nhanh, ta liền đem đồ vật trên bàn đều giải quyết đi, lần nữa cầm lấy cặp sách đi tới cửa.

    Nhưng cô vẫn là gọi ta lại, "Đứng lại."

    Ta sốt ruột quay đầu lại, thật sự bị muộn rồi, hay là nói cô cố ý muốn ta đến muộn, buổi tối trở về lại đánh ta một trận?

    "Đi đâu?" Lại là vấn đề này.

    Ta thật sự gấp hư rồi, thét nói: "Đi học!"

    "Đi học cái gì." Cô đứng lên, "Hôm nay thứ bảy, ngươi là giả bộ cho ai xem hả."

    Ta sửng sốt, thứ bảy? Hình như.. Đúng đó..

    "Trở về phòng làm bài tập, buổi chiều ta kiểm tra." Nói xong, cô tiến vào thư phòng.

    Ta bất mãn đ*ệt một tiếng, làm sao thì quên hôm nay là thứ bảy, chẳng lẽ là tối hôm qua bị cô dọa, cho nên ngốc rồi? Làm sao có khả năng! Thứ bảy là thời gian ta kiếm bộn tiền, không thể lãng phí ở trên chuyện làm bài tập vô dụng này, hơn nữa tiền trên thẻ của trường chỉ còn dư lại số lẻ, nếu như tìm không được tiền bổ sung nữa phải mỗi ngày chịu đói, nắm nắm quả đấm, ta chạy ra ngoài.

    Tận tới đêm khuya, ta mới trở lại nơi đó, đứng ở trước cửa, chậm rãi nhấc lên cánh tay bủn rủn gõ gõ cửa.

    Nhưng ở trước khi ta còn không gõ cửa, cửa đã bị mở ra, cô một mặt bình tĩnh nhìn ta, không biết làm sao, ta bị vẻ mặt như vậy của cô dọa cho sợ rồi, không dám nhìn lên mắt của cô, cúi đầu, liền nhìn thấy hung khí trên tay cô..

    "Bốp bốp."

    Không cho ta thời gian làm ra phản ứng kinh ngạc, cô đã đem ta đặt ở trên tường ngoài phòng, ta bị cô đánh cho kêu thành tiếng, nhưng ta vội vã thì che miệng lại, nơi này là ngoài phòng, nếu như bị hàng xóm nhìn thấy ta chịu đòn, mặt mũi bỏ ở đâu a.

    "Bốp bốp bốp.."

    Cô cũng không nói một câu gì, chỉ là xung kích phía sau tiếp tục từng cái một kéo tới, vết thương của tối hôm qua còn đang đau, hiện tại lại bị đánh, ta sớm đã đau đến ý thức hỗn loạn, tay che miệng lại bị ta cắn ra dấu răng.

    "Bốp."

    "A!.." Tiếng nói đột phá phòng tuyến của ta vọt ra, một roi này cảm giác là đem hai mảnh thịt phía sau của ta cắt ra, hai chân lại vô lực chống đỡ thân thể, ta ngã quỳ trên mặt đất, theo sát là tiếng khóc đè nén.

    Tay cô vẫn là giơ lên thật cao, sau đó vung xuống.

    "Bốp bốp bốp.."

    "A!.. Đau!.. Đau quá.. Đừng đánh.. Đừng đánh.. Ô ô ô ô.."

    "Đau?" Cô cuối cùng lên tiếng rồi, châm chọc hỏi, "Ta cho là ngươi không đủ đau, không đem lời của ta coi là lời đúng chứ, được a, vậy ta thì để ngươi hối hận hôm nay ngươi làm tất cả!"

    "Bốp bốp bốp.."

    Roi mây luân phiên quất ở phía sau ta, bởi vì hai tay bị cô gắt gao bắt lấy, mặc cho ta cố gắng thế nào đều không tránh thoát, chỉ còn dư lại đầu gối có thể hoạt động đang cùng mặt đất ma sát nỗ lực thoát khỏi tàn phá của roi mây, nhưng toàn là phí công, thậm chí đầu gối đều mài rách rồi cũng không thể thành công né tránh một cái, ta cũng khóc đến thở không ra hơi đang thấp giọng cầu khẩn: "A!.. Ta không dám.. Sau này cũng không dám, cầu xin ngươi đừng đánh.. Đau.."

    Dương Vũ Đồng nhìn trước mắt ma sát ra một đường máu, nhớ tới sáng sớm nhìn thấy vết roi phía sau của nàng, cuối cùng là không có vung xuống roi mây nữa.

    "Nếu như sau này vẫn là như vậy, vậy làm sao!" Cô thét hỏi.

    Ta vui mừng cô thật sự dừng tay, đau đớn khiến cho ý thức của ta có chút mơ hồ, "Không có sau này.."

    Câu nói này rõ ràng khiến Dương Vũ Đồng có chút thất thần, "Vậy thì trở lại trong phòng rửa sạch sẽ, đêm nay viết không xong bài tập không cho phép ngủ."

    Hết chương 7
     
  9. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 8: Nếu đã không biết, tại sao không hỏi ta?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có được chấp thuận của cô, ta lập tức trở về trong phòng tắm rửa, nhưng khi dòng nước lướt qua phía sau, lại kích thích để ta nhe răng trợn mắt, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn, phát hiện không ít màu đỏ lấm tấm, xem ra đánh thêm mấy cái nữa, thì sẽ rách da rồi, mà vết thương trên đầu gối cũng không ngừng chảy ra dịch thể, lớp da bốn phía là màu xám đen, ta hung hăng, cầm khăn dùng sức chùi qua, đau đến toàn thân ta như nhũn ra ngụm nước chảy ròng.

    Rất không dễ dàng tắm xong, ta tận lực che giấu hoảng sợ trong lòng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ra ngoài.

    "Tắm xong rồi?" Cô ngồi ở trên ghế bàn ăn, mặc dù là nói với ta, nhưng ngón tay lại như đánh đàn nhúc nhích ở trên laptop.

    Ta thật thà gật gật đầu.

    "Vậy đem bài tập mang tới." Nói xong, cô dùng ánh mắt ra hiệu ta nhìn roi mây đặt ở bên cạnh cô một chút.

    Ta không dám thất lễ đem sách vở lấy ra đặt ở trên bàn ăn, do dự có cần ngồi xuống hay không.

    "Đem quần toàn bộ cởi đi." Cô không mang theo ngữ điệu nói chuyện.

    Cái gì? Ta kinh ngạc sững sờ, nói không ra một chữ, trong đầu nghĩ đến cũng chỉ là, cô muốn nhục nhã ta, cả quần cũng không để ta mặc.

    Thấy ta không có động tác, cô ngừng lại động tác trên tay không lộ vẻ gì nhìn ta.

    Trầm mặc một chút, cô rốt cục không nhịn được nắm lên vũ khí một bên, ta cắn răng sợ đến lui về phía sau hai bước, hai tay theo ý thức che phía sau, trong mắt xuất hiện hơi nước, không thể không nói, vừa rồi cô đem ta đánh sợ rồi.

    Thấy được cô gái có hành động, Dương Vũ Đồng nhíu mày, "Không muốn chịu đòn thì nghe lời."

    Ta là không muốn chịu đòn, nếu như tiếp tục bị đánh, chỉ sợ là đường cũng không đi được, nhưng ngươi có thể đừng để ta làm chuyện mình khó chịu hay không, lẽ nào ngươi thì không thể suy nghĩ cảm thụ của ta sao?

    Mắt thấy hơi nước trong mắt cô gái sắp biến thành giọt nước mưa, trong lòng Dương Vũ Đồng nổi lên một tia không đành lòng, thở dài, cô đem roi mây bỏ xuống, "Qua đây."

    Cái này ta có thể tiếp nhận, thế là từ từ đi qua, đứng ở trước mặt cô.

    "Đừng nhúc nhích." Cô nói như thế, tay cũng đưa đến nơi quần của ta.

    Ta nhất thời hiểu rõ cô muốn làm gì, thân thể đột nhiên lùi lại.

    "Để ngươi đừng động." Nói xong, ở vết thương của ta vỗ hai cái.

    "A!.." Nước mắt rớt xuống, đau đớn khiến cho thân thể của ta ngoan ngoãn xuống, lập tức là mát mẻ của nửa người dưới, quần đã toàn bộ bị cô cởi đến nơi mắt cá chân, mặt đỏ au, hai tay thật chặt kéo lấy góc áo khịt mũi.

    Thân thể cô hơi cong, ngẩng đầu lên nhìn ta nói: "Ngươi là dùng nước tắm?"

    Không phản ứng lại, dùng ống tay áo lau lau con mắt, mới chú ý tới ngón tay nhỏ bé của cô đang chỉ vào đầu gối bị tàn phá của ta. Có chút kỳ quái tại sao cô hỏi như vậy, không dùng nước tắm chẳng lẽ muốn ta như chó con dùng đầu lưỡi liếm? Thế là ta gật gật đầu.

    "Có người làm ẩu như ngươi không?" Cô đứng dậy, vừa đi đến nơi tủ của phòng khách vừa nói: "Có biết nước có rất nhiều vi sinh vật hay không, ngươi cứ rửa vết thương như vậy, vốn dĩ vết thương thì nhiều vi khuẩn rồi, hiện tại chẳng phải là tổn hại thêm nặng, nếu như lây nhiễm đến cắt bỏ chi xem ngươi phải làm sao."

    Cắt bỏ chi? Rách da một chút phải cắt cắt bỏ chi? Có nghiêm trọng như thế, nếu như là thật, tay chân của ta cũng mất từ lâu rồi!

    "Xưa nay ta đều là như vậy."

    Cô cầm một cái rương trở lại trước mặt của ta ngồi xuống, có chút nghi hoặc nhìn ta, nhưng rất nhanh thì giả vờ không có chuyện gì, mở ra cái rương chuẩn bị, "Sau này không cho dùng nước rửa." Nói xong, trên tay cô có thêm một bình chất lỏng và cây tăm bông, sau khi đem cây tăm bông thấm chất lỏng bên trong, không thông báo ta một tiếng liền bôi lên đầu gối của ta, bọt màu trắng xuất hiện ở miệng vết thương, ta cũng đau đến thân thể ngã ở trên bàn la làng.

    Dương Vũ Đồng bị phản ứng của cô gái dọa rồi, kêu đến thê thảm như vậy, vì sao vừa rồi là có thể dùng nước rửa, vội vàng thổi nhẹ vết thương dùng tăm bông lau khô dung dịch ôxy già, mới để cho cô gái dừng kêu gào.

    Kích thích cuối cùng hòa hoãn rồi, nhấc lên thân thể nhìn thấy cô đang cẩn thận từng li từng tí một xé ra băng keo cá nhân dán lên cho ta, ta mới hiểu được thì ra cô muốn ta cởi quần là muốn xử lý vết thương cho ta, bởi vì vết thương ở đầu gối, kéo quần lên khó tránh khỏi sẽ chạm phải. Nghĩ tới đây, lòng của ta ấm áp, lớn như vậy, ngoại trừ gia gia, còn có người quan tâm ta như vậy. Nhưng mà.. Không đúng, nếu như chỉ là dán băng keo cá nhân, tại sao cô phải đem quần lót của ta cũng cởi rồi?

    "Xong rồi." Cô dán xong băng keo cá nhân sau đó thân thể thẳng tấp, mắt không có biểu tình gì nói với ta: "Cứ như vậy đứng làm bài tập, cho đến viết xong mới thôi."

    Quả nhiên, đây mới là mục đích của cô.

    Nhìn ta không có động tác muốn viết chữ, một đạo ánh mắt bén nhọn vung đến về phía ta.

    Ta bị ánh mắt quét đến cả người phát run, cũng đã sớm biết chính mình không có vốn để phản kháng nhận mạng cầm lấy cây viết, mở ra sách bài tập hoàn toàn mới bắt đầu làm đấu tranh với "12345ABCD chi, hồ, giả, dã*".

    (*) Chi, hồ, giả, dã: Trợ từ dùng để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.

    Một phút.. Năm phút.. Mười phút.. Ba mươi phút..

    Thời gian cứ trôi qua như vậy, trong thời gian này ngoại trừ nghe được tiếng cô gõ bàn phím ra, thì chẳng có cái gì cả, ta nhìn những bài tập kia chính là nó biết ta, ta không biết nó, hơn nữa hôm nay lao động cả ngày, ta cũng mệt mỏi không thể tả từ lâu rồi, dần dần, ta thì mệt rã rời, không lo được nửa người dưới đang đứng ở trạng thái thế nào, liền nằm sấp ở trên mặt bàn.

    "Bốp bốp bốp.."

    Tiếng vang đột nhiên xuất hiện khiến cho cơn buồn ngủ của ta bị đuổi sạch, nhưng đổi lấy là đau đớn thấu tim.

    Dương Vũ Đồng vẫn hết sức chăm chú làm việc với laptop, khi đang muốn hơi nghỉ ngơi liếc mắt nhìn đứa trẻ ở bên cạnh mình, vậy mà cứ như vậy nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi, lập tức nâng tay lên nhắm ngay cái mông để trần của đứa trẻ đánh mấy cái.

    Có thể cảm giác được tức giận tỏa ra của người bên cạnh kia, ta cắn răng, nước mắt uông uông ngẩng đầu nhìn cô.

    Một tay cô cầm lên liếc nhìn sách bài tập ta chỉ viết một đề bài, nhất thời gân xanh hiện hết, nặng nề vứt về trước mặt của ta, "30 phút, viết một đề bài, thái độ học tập rất tốt!" Vừa dứt lời, phần eo bị cô đè xuống, sau đó lại là tình cảnh quen thuộc nhất trong hai ngày này.

    "Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.."

    "A.. ô ô.." Ta đã không có cách nào chịu đựng đau đớn như vậy nữa, hai tay ngay lập tức sẽ che phía sau.

    "Lấy tay ra!" Cô ra lệnh.

    "Ô ô ô.. Không muốn.. Đau quá.." Ta không có nghe lời của cô, khóc lóc xin tha.

    Cô cũng không có tính nhẫn nại, trực tiếp đem tay của ta từ trên mông lấy ra gắt gao trói ở trên eo, tiếp tục giơ lên tay phải vung xuống.

    "Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.."

    "A!.. Đau.. Thật sự đau quá.. Cầu xin ngươi đừng đánh.." Ta liều mạng giẫy giụa, hai chân không lo được hình tượng đá lung tung, cho tới quần đều bị đá xuống.

    Nhưng cô vẫn không có ý muốn dừng lại, tiếp tục đánh ta, tới tới lui lui mấy lần, đã từ lâu giãy dụa đến hơn nửa người nằm nhoài trên bàn ăn, bây giờ thực sự là mặc cô xâu xé.

    Thấy được cái mông của đứa trẻ bị đánh đến tím hồng sưng lên, Dương Vũ Đồng có chút nhẹ dạ, vốn dĩ khi nhìn thấy nàng ngủ là muốn dùng roi mây tiếp tục đánh, nhưng vừa rồi sau khi cởi quần của đứa nhỏ, thấy được tình huống bi thảm của hai khối thịt trắng mịn nên có, đổi lại dùng tay, nhưng vẫn là bị đánh đến càng thảm hại hơn, liền ngừng tay, "Biết đau tại sao không làm bài tập!" Nói xong liền kích động, lại vỗ xuống ba cái

    "A!.. Đau.. Ô ô ô.." Ta ủy khuất nói: "Ta muốn làm, nhưng mà không biết, ô ô ô.."

    Dương Vũ Đồng nghe xong lại tức giận lên, thế là lại thưởng cô gái năm tiếng lanh lãnh, "Bớp bốp bốp bốp bốp."

    "A! A!.." Ta không ngớt kêu thảm.

    "Không biết? Bình thường ngươi làm sao lên lớp! Nghe giảng bài rồi làm sao không biết." Thực sự là càng nói lại càng tức, nhưng lần này cô cũng không có giơ tay lên nữa, "Nếu đã không biết, tại sao không hỏi ta? Tự mình phát ngốc buồn ngủ!"

    Hết chương 8
     
  10. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 9: Cô đẹp đến khiến cho ta thất thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta có chút kinh ngạc nhìn cô, hỏi cô? Ta thật không có nghĩ tới có thể hỏi cô, thì ra có thể hỏi cô sao?

    Dương Vũ Đồng nhìn dáng vẻ sửng sốt của đứa trẻ, nhíu nhíu mày, "Nói chuyện!"

    Ta đem đầu quay lại nhìn chằm chằm mặt bàn, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Xin lỗi."

    Nghe được đứa trẻ nói xin lỗi, Dương Vũ Đồng có chút lúng túng, nếu như lúc đó đứa trẻ thật sự hỏi mình, chính mình sẽ thật lòng giải đáp cho nàng sao? Hay là mắng nàng trở ngại công việc của mình, hơn nữa chính mình căn bản không coi nàng là con gái, bởi vì đứa trẻ này chỉ là sản phẩm không nên tới cõi đời này, thấy được nàng, liền để chính mình nhớ đến những tháng ngày nhục nhã kia, lúc đó cũng không biết chính mình thiếu đi dợi dây nào sẽ đáp ứng chăm sóc nàng.

    Nhưng mà đều nói đến điểm này rồi, Dương Vũ Đồng còn có thể không sao? Để đứa trẻ đứng về trên đất, kéo ra cái ghế ở một bên ngồi xuống, lần nữa cầm lấy quyển vở vừa rồi bị mình ngược đãi: "Vấn đề này không biết sao?"

    Ta lau nước mắt, mới phát hiện thì ra vừa rồi cô chỉ là dùng tay đánh ta, trong lòng dâng lên từng tia ấm áp, bĩu môi gật đầu ừm một tiếng.

    Dương Vũ Đồng thấy được vẻ mặt của đứa trẻ, nhíu mày, rút ra giấy nháp một bên viết hai hàng chữ, sau đó ném đến trước mặt cô gái, "Nhìn có hiểu hay không."

    Ta nhìn trang giấy có bút tích của cô không khỏi thầm khen, nét chữ thật xinh đẹp, giống như diện mạo của cô.

    "Có hiểu hay không?" Cô hỏi lần nữa.

    Ta mới phản ứng lại, nhìn kỹ nội dung trên giấy, gật gật đầu, liền ở trên sách bài tập trả lời, rất nhanh, thì tràn ngập hơn nửa trang.

    Dương Vũ Đồng lạ thường nhìn đứa trẻ một chút, lại đem ánh mắt trở về trên sách bài tập, tuy kiểu chữ là khó coi chút, nhưng đáp án lại là chính xác, vừa rồi không phải nói không biết làm sao? Chính mình chẳng qua là viết hai công thức cho nàng, nàng là có thể dùng giải đề, lẽ nào Vu lão đầu nói không sai, đứa nhỏ này tư chất không tệ.

    Đem vở lấy về, Dương Vũ Đồng liền để nàng tiếp tục hoàn thành đề mục còn dư lại, không ngoài dự đoán, đề mục tương tự đều có thể tự mình trả lời, cái khác cũng chỉ là nhắc nhở một chút, là có thể đáp ra, mà môn học khác cũng vậy, một đứa trẻ thông minh như vậy, nếu như lên lớp có thể chuyên tâm một chút, muốn thi đậu cấp ba, tuyệt đối không phải việc khó, nhưng tại sao thì chà đạp tư chất của mình như thế, mỗi lần thi nộp giấy trắng chứ?

    Dương Vũ Đồng cầm lấy bài tập cuối cùng của đứa trẻ, hài lòng gật gật đầu, khi đang muốn nói cho đứa trẻ biết có thể ngủ rồi, cô gái kia đã nằm ở trên bàn lần nữa ngủ thiếp đi, nhìn thời gian, thì ra đã hơn 3 giờ, bị dằn vặt lâu như vậy, mệt muốn chết rồi cũng là chuyện đương nhiên. Thả xuống quyển vở, cô nhẹ nhàng bồng cô gái đang ngủ say, phát hiện trọng lượng của đứa trẻ là còn nhẹ hơn trong mong muốn, nhưng mà, cô gái bị ôm cảm thấy một luồng mùi vị mình thích đang bao quanh khứu giác của chính mình, một luồng hơi thở ấm áp cũng đến gần chính mình, khóe miệng thoáng vểnh lên, không tự chủ được cọ cọ về phía ấm áp trong lòng, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ say.

    Hành động này của đứa trẻ khiến Dương Vũ Đồng đau lòng một hồi, đứng trước giường càng là có cảm xúc không nỡ lòng bỏ xuống người trong lòng, thế là cứ đứng như vậy, chờ khi chính mình tĩnh táo chút, mới thả xuống đứa trẻ, lấy ra thuốc mỡ bôi lên vết thương.

    Bởi vì mùi vị và ấm áp đều biến mất, vẻ mặt của cô bé trở nên có chút bất an, thêm vào thuốc mang đến đau nhói, cô gái khó chịu đến "Ưm" vài tiếng, dọa đến Dương Vũ Đồng vội vàng ngừng tay, vỗ lưng của đứa trẻ, thấy đứa trẻ lần nữa an ổn xuống, mới thở phào một cái.

    Ngày hôm sau, ta ngủ thẳng đến trưa mới dậy, nhìn thấy chính mình lại nằm ở trên cái giường mền mại kia, vẫn cứ là kinh ngạc, nhớ tới tối hôm qua ta chắc là ngủ ở trên bàn ăn, làm sao thì đi vào phòng rồi? Là cô ôm ta đến? Khi đang muốn xuống giường, cái mông đau đến khiến ta kinh sợ kêu một tiếng, mới phát hiện nửa người dưới của chính mình vậy mà trần tru*ồng, nhiệt độ của gương mặt nhất thời tăng nhanh, càng thêm gay go là, lúc này cửa phòng bị mở ra, cô như không có chuyện gì xảy ra tiến vào, ta không để ý tới đau đớn vội vàng dùng chăn đem mình che kín đáo, mặt đỏ đến tai.

    Dương Vũ Đồng hai tay ôm ngực tựa ở bên cạnh lông mày cau lại, bởi vì nghe được tiếng thét kinh sợ của nàng, mới tới xem một chút, ai biết là cái gì cũng không có xảy ra, ngược lại là đứa trẻ kia xấu hổ đem mình quấn lại, tối hôm qua đều nhìn rồi, thật không hiểu nàng đang suy nghĩ gì, hơn nữa cách quấn như vậy không đau sao? "Ra ngoài rửa mặt ăn cơm."

    Thấy cô ra khỏi phòng, ta thở ra một hơi thật sâu, lấy tốc độ ánh sáng xoay chuyển thân thể đem cái mông vẫn là sưng đến rất cao ra ngoài để giảm bớt nó bị đè ép thật lâu mà phát tiết bất mãn với ta.

    Thay đổi quần áo rửa mặt xong, ta đứng ở phòng khách không biết làm sao.

    "Ăn đi."

    Một thanh âm thoải mái truyền đến, cô đang ngồi ở trên ghế salông tao nhã uống cà phê, lại như mấy thứ "quá xa xỉ" trên phim truyền hình kia, trên bàn trà trước mặt bày mấy chồng trang giấy tràn ngập số liệu, còn có laptop tối hôm qua từng thấy.

    Thì ra làm lão sư vất vả như vậy sao? Có nhiều văn kiện phải xem như vậy, còn phải không rời khỏi laptop?

    "Ăn đi!" Hai chữ như vậy lần nữa truyền đến, nhưng mà lần này cô nhấn mạnh.

    Ta có chút hoang mang liếc nhìn bàn trà, phát hiện ở phía sau laptop có một túi đồ, đi đến phía trước lập tức cúi người mở ra, có thể nói là khiến ta nhìn mà than thở, một bát mì nóng hổi, phía trên phối tôm tươi ta chưa bao giờ ăn qua, còn có chút đồ vật ta không biết tên, cái này thực sự là cho ta ăn? Toàn là cho ta nhớ tới trước đây, chỉ có khi sinh nhật ta gia gia mới có thể dẫn ta đến vỉa hè ăn mì, bây giờ cũng không phải sinh nhật của ta, nhưng cũng có buổi trưa nguyên liệu phong phú như vậy? Ta có chút không tin ngẩng đầu lên nhìn cô.

    "Lại không thích?" Cô nhìn lên tầm mắt của ta có chút tức giận nói, "Có nhớ được ta từng nói không ăn phải ăn roi mây hay không!"

    Ta lập tức cúi đầu, tay tự giác che phía sau, nếu như bị cô tiếp tục đánh nữa, cái mông thật sự phải phế rồi, "Không phải, ta ăn.." Nói xong liền đem mì sợi ăn như hùm như sói nhét về trong miệng.

    Dương Vũ Đồng thấy được hình dạng nhét thức ăn của đứa trẻ liên tục thở dài, ngày hôm qua cho rằng nàng đói bụng cho nên không có nói với nàng, nhưng hôm nay bụng lại đói rồi sao? Tối hôm qua muộn như vậy mới trở về chẳng lẽ là còn không có ăn cơm? Nhưng đem đồ ăn rót vào trong dạ dày như vậy, đối với dạ dày không tốt. "Ăn từ từ, không ai giành với ngươi."

    Lời của cô khiến cho ta có chút lúng túng, cô nhất định là cảm thấy ta như vậy rất thất lễ.

    Thấy động tác của cô gái chậm lại, Dương Vũ Đồng nói tiếp: "Đừng ngồi xổm, rất khó chịu, qua đây ngồi xuống."

    Ta nhìn cô không nhúc nhích.

    "Qua đây ngồi, rất mềm, sẽ không đau." Cô bỏ cà phê xuống, bắt đầu chăm chú với màn hình máy vi tính.

    Ta chần chờ một chút, vẫn là bê lấy mì sợi đi qua, cẩn thận từng li từng tí một ngồi xuống, quả nhiên, sofa rất mềm, không có cảm giác rất đau, thế là ta tiếp tục ăn đồ vật của ta, thỉnh thoảng nhìn lén cô vài lần, cô đẹp đến khiến cho ta thất thần, nhiều lần suýt chút nữa đem nước bên trong chén đổ ra ngoài.

    Dương Vũ Đồng cảm giác được cặp mắt nhỏ một bên kia không ngừng quăng tới ánh mắt về phía mình, rõ ràng trên mặt của chính mình không có thứ gì, có cái gì để nhìn, "Ăn xong thì nằm sấp."

    Lời này vừa ra, mì nước theo tiếng rơi xuống, ta nhanh chóng đứng dậy cúi đầu, hai tay thật chặt nắm lấy quần, viền mắt một vòng một vòng.

    Hết chương 9
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...