Hiện Đại [edit] Lột Xác - Vu Tử Ngôn

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 17 Tháng mười 2020.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 60: Nào có mẹ không cho đứa trẻ học tập.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, NBPDK, Thiêntrinh71 người khác thích bài này.
  2. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 61: Ta sẽ không rời khỏi bên cạnh ngươi.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, NBPDK, Thiêntrinh66 người khác thích bài này.
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 62: Tại sao ta còn không thể trách cứ hắn.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, NBPDK, Thiêntrinh62 người khác thích bài này.
  4. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 63: Bại hoại xã hội.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, NBPDK, Thiêntrinh64 người khác thích bài này.
  5. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 64: Họ Vu các ngươi đều có bệnh.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, NBPDK, Thiêntrinh63 người khác thích bài này.
  6. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 65: Thương tổn ta đã từng chịu chắc là không thay đổi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 66: Ta yêu thích chính mình bây giờ.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, Thiêntrinh, triman62 người khác thích bài này.
  8. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 67 :(End) Cuộc hành trình bỏ mạng.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, NBPDK, Thiêntrinh73 người khác thích bài này.
  9. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Phiên ngoại: Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta uốn gối ngồi ở trên bờ cát, ngắm nhìn biển rộng phía trước bị tà dương đến vàng óng ánh, vẫn rất chán ghét tà dương, cũng rất chán ghét mùa hè, càng chán ghét hơn tà dương của ngày hè.

    Một trận gió biển thổi vào, ta nhắm chặt mắt lại, thi giữa kì vào tháng trước kết thúc, nhưng ở khi báo chí nguyện xuất hiện bất đồng với mẹ và ông bà ngoại, khi so sánh với lớp 9 mới vừa lên, tuy thành tích của ta là tiến bộ không ít, nhưng vẫn là chỉ có thể lên cấp ba thông thường, bởi cách nhà khá xa phải trọ ở trường, bọn họ liền ồn ào nói phản đối, kiên quyết nộp tiền học phí kếch xù chọn ta vào học trường học quý tộc gần nhà, trải qua phản kháng hai ngày, cuối cùng đương nhiên là ta bất đắc dĩ khuất phục ở dưới uy hiếp của cô..

    Vết thương của ba đã khỏi hẳn, hủy bỏ kế hoạch cùng gia gia, Vương nãi nãi, chuẩn bị ở thành phố tìm việc làm, cô cũng từ chức công việc ở trường học, bắt đầu toàn diện tiếp quản Dương thị. Bất quá bọn họ đều nói ở trước khi làm việc phải cố gắng chơi một phen, thêm vào là sinh nhật của ta, liền đem ta mang đến bãi biển này nghỉ phép thuận tiện chúc mừng cho ta, nhưng từ sáng đến bây giờ, không cần nói là bánh ga tô mừng sinh nhật, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không có.. Lẽ nào cô cảm thấy cuối tuần trước đã ở nhà làm tiệc đứng cho nên sẽ không cần nói rồi hả? Nhưng ta muốn căn bản cũng không phải là sinh nhật tiệc đứng..

    "..."

    Đột nhiên có người từ phía sau lưng đem cái mũ nón của ta trùm lên đầu, ta căm ghét quay đầu, thì đoán được là cái người tên ba kia, sau khi đem mũ lấy xuống miệt thị hắn một chút liền không nhìn hắn nữa.

    Hắn chọt chọt gò má của ta: "Tiểu gia hỏa, giận rồi?"

    Ta dùng tay sờ sờ địa phương hắn chọt qua, hừ nhẹ một tiếng.

    Phản ứng của cô gái để Vu Tuấn nhíu nhíu mày, "Thật nhỏ mọn~" tiếp đó quay đầu nhìn biển rộng phía trước, "Chúng ta đi bơi lội có được hay không?"

    "Không biết."

    "Ba dạy ngươi?"

    "Không có hứng thú."

    Trên đầu Vu Tuấn dường như xuất hiện hắc tuyến, cái tên này thực sự là con của Dương Vũ Đồng, chớ nhìn thái độ của người khác vậy mà giống nhau vô cùng.. "Vậy.. ba dạy ngươi Taekwondo đi? Mỗi lần đều dễ dàng như vậy bị ta đánh lén từ phía sau, không học một chút chiêu phòng thân, sau này bị người trói lại phải làm sao a."

    Đệt~trói lại thì trói lại, cũng không phải không có bị từng trói, có cái gì phải làm sao, nhưng mà Taekwondo? Ta còn thực sự có hứng thú đó! Miệng ta đô đô giả vờ một bộ dáng dấp suy nghĩ, nhìn sắc mặt của hắn bắt đầu có chút mất mác, liền nhìn như rất cố hết sức gật gật đầu.

    Mất mác trên mặt lập tức bị vui sướng thay thế, hắn hưng phấn kéo ta dậy, làm mẫu một ít động tác cơ bản, sau đó lại tay nắm tay dạy ta.

    Bận rộn một ngày cuối cùng chuẩn bị xong đồ vật, Dương Vũ Đồng hài lòng gật gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến thời gian hẹn bốn lão đầu rồi, liền đi ra phòng nghỉ nhỏ, khi cô muốn kêu cô gái phía ngoài vào nhà, đã nhìn thấy cô gái đang bị nam nhân giơ lên thật cao khiêng ở trên vai, làm dáng cũng bị ném xuống.

    Trái tim bình thường run rẩy mấy lần, lập tức xông tới thét: "Các ngươi đang làm gì? Lập tức đem nàng thả xuống!"

    Phản ứng của cô để ta cảm thấy không tên, sau khi ba nhìn thấy vẻ mặt của cô cũng không dám động tác tiếp theo, cẩn thận đem ta thả xuống đất.

    "Ta đang dạy nàng Taekwondo mà thôi, ngươi làm cái gì vậy chứ? Đem con dọa sợ rồi." Vu Tuấn cau mày nói.

    "Ta làm cái gì? Ngược lại ta muốn hỏi ngươi muốn làm gì! Đem nàng nâng cao như vậy, không cẩn thận không nắm vững té xuống phải làm sao?"

    Trách cứ như vậy để Vu Tuấn có chút không vui, "Ta làm sao sẽ không nắm ổn để nàng té xuống chứ? Ta chỉ là đang làm mẫu động tác cho nàng, phải tự mình trải qua một lần học được rất nhanh."

    "Phải đó, ta lại không phải đứa nhỏ ba tuổi, ta hiểu phải chú ý an toàn." Ở khi ta chơi đến hưng phấn cô liền đến ngăn cản, để ta rất mất hứng, thế là ta cũng không vui nói.

    "Ngươi câm miệng cho ta! Ta nói nguy hiểm chính là nguy hiểm!"

    Lại là như vậy, "Ngươi đừng không nói đạo lý có được hay không! Học trung học ta đã nghe ngươi rồi, tại sao hiện tại ngay cả ta muốn chơi cái gì đều phải can thiệp, cũng phải nghe lời ngươi! Ta là người, không phải con rối, có thể cho ta một chút tôn trọng hay không, mẹ!"

    Lời nói của cô gái triệt để chọc giận Dương Vũ Đồng, "Ngươi lặp lại lần nữa thử xem!"

    Lúc này, ta không biết dũng khí ở đâu ra, thật sự đem câu kia sơ xài lập lại một lần "Ta nói ngươi không nói đạo lý! Sẽ không tôn trọng ta! Thế nào!"

    "Được!" Cô rống lên một chữ được, sau khi nhìn chung quanh một phen liền đến một cách đó không xa lượm một cành cây bước nhanh đi tới.

    Ta sợ đến mũi ê ẩm không ngừng lui về phía sau, dị thường hối hận kích động vừa rồi, nhưng ngay lúc đó cánh tay đã bị bàn tay lớn của cô kéo lấy, thân thể lập tức cũng bị xoay chuyển, dư quang nhìn thấy cô đem một cái tay khác giơ lên, liên tưởng đến đau đớn sắp để ta sợ hãi đến theo bản năng nhắm mắt lại cắn chặt răng.

    "Này này này.." Ở khi ta cho rằng đau đớn lập tức sẽ đến, ba lại xuất hiện ở giữa ta và cô, ngăn trở cái tay cô đang giơ cao, sau đó ở bên tai cô lời nói nhỏ nhẹ, sau khi cô nghe được lời của ba ánh mắt có một thoáng bềnh bồng, nắm lấy tay của ta lại buông ra, tức giận trên mặt cũng đã biến mất.

    Nhìn thấy từng điểm óng ánh lóe trong mắt cô gái, Dương Vũ Đồng tự giác đau lòng, "Vào nhà đi, ông ngoại họ đang chờ xem video cùng ngươi."

    Ta rưng rưng nhìn cô không động đậy.

    "Nghe lời," Ba quay người cúi người xuống vỗ vỗ đỉnh đầu của ta, "Vào nhà trước đi, đừng để ông ngoại chờ lâu."

    Ta lau nước mắt đi về nhà, cái bóng bị kéo đến càng ngày càng dài, tà dương của ngày hè quả nhiên rất đáng ghét! Đặc biệt là hôm nay, đặc biệt chán ghét!

    "Đây không phải chuyện rất nhỏ sao? Phát tính khí lớn như vậy, còn làm nàng khóc." Thấy đứa trẻ dần dần rời xa, Vu Tuấn tiếp tục nói với Dương Vũ Đồng.

    Dương Vũ Đồng tiện tay đem cành cây ném qua một bên, "Còn không phải bởi vì ngươi! Dạy Taekwondo cái gì, có cách dạy như thế sao? Vừa bắt đầu liền đem nàng nâng lên ném xuống, nàng không phải ngươi, bởi vì ích kỷ của chúng ta, nàng đã chịu rất nhiều cực khổ rồi, cho nên ta không thể để nàng chịu một chút thương tổn nữa!"

    "Được được được, là ta sai, hiếm thấy nàng đồng ý để ta dạy nàng, ta hưng phấn muốn khoe khoang một chút ta rất lợi hại, mới sơ sót vấn đề an toàn, vì cố gắng bù đắp ích kỷ trong quá khứ của chúng ta, hiện tại nhanh lên một chút trở về đi thôi, thời gian sắp đến rồi." Nói xong, Vu Tuấn từ phía sau lưng đẩy Dương Vũ Đồng đi.

    "Ta nhắc nhở ngươi, sau này đừng tiếp tục để ta thấy tình huống này, bằng không, ngươi đừng hòng thấy được nàng nữa!"

    "Đừng! Được rồi, sau này có được đồng ý của ngươi mới dạy."

    Trở lại trong phòng mở máy vi tính ra, ông bà ngoại gia gia và Vương nãi nãi đã đang chờ đợi.

    Tử Ngôn bảo bối, làm sao vậy, bãi biển chơi vui không? "Ông ngoại thấy ta xuất hiện, lập tức liền hỏi.

    " Ừm, "Ta nhẹ nhàng ừm một tiếng, không muốn để cho bọn họ biết tâm tình giờ khắc này của ta.

    " Tại sao con mắt đỏ ngầu? Đã khóc rồi? "Là gia gia lợi liếc mắt là đã nhìn ra dấu vết trong mắt ta.

    Ta vội vàng vò vò mắt," Không có, bên ngoài gió có chút lớn, hạt cát đi vào mà thôi, "Nhưng âm thanh lại để lộ ra giọng mũi nặng nề của ta.

    Ngay ở khi bọn họ nghi hoặc nhìn lẫn nhau, đèn trong phòng đột nhiên dập tắt..

    " Happy birthday to you.. "Tiếng ca vang lên như vậy, cô và ba đẩy ra bánh ga tô mừng sinh nhật đốt cây nến và một đống đồ ăn," Happy birthday to you.. "Bốn lão nhân gia của một bên máy tính khác hát lên theo," Happy birthday to Tử Ngôn happy birthday to you! "

    " Đến đây bảo bối, mau cầu nguyện thổi cây nến, "Ba đem ta dẫn tới trước mặt bánh ga tô nhẹ giọng nói.

    Nhìn nó, tầm mắt lập tức bắt đầu mơ hồ, ta cắn môi, nỗ lực không cho nước mắt chảy xuống.

    Cô đi tới bên cạnh ta, hơi ôm lấy ta," Tử Ngôn, vừa nãy là mẹ không tốt, mẹ không nên nổi nóng còn muốn đánh ngươi, chỉ là bởi vì nhìn thấy ngươi bị nâng đến cao như vậy, rất sợ ngươi sẽ té xuống bị thương, mới không có khống chế chính mình hô to gọi nhỏ với ngươi, đem ngươi dọa rồi thật sự rất có lỗi, nếu như ngươi thật yêu thích Taekwondo, muốn học, mẹ mời huấn luyện viên chuyên ngành đến dạy ngươi. Còn có chuyện của cấp ba, mẹ không có không tôn trọng ngươi chỉ là trường học ngươi lựa chọn cách nhà quá xa, một tuần mới về một lần, khi lớp 12 thậm chí một tháng mới có thể trở về một ngày, ta và ông bà ngoại cũng không nỡ, cho nên mới ép ngươi như thế, nếu như ngươi cũng thật sự không muốn học trường học mẹ chọn cho ngươi, vậy thì không học đi, đừng khóc có được hay không? "Tay của cô bắt đầu vỗ nhè nhẹ lưng của ta," Ngươi biết không? Ở khi 14 năm trước, trời cao đem một tiểu thiên sứ mang tới bên cạnh ta, nhưng ta của năm đó cũng không hiểu được quý trọng, còn đem nàng coi như ác ma tùy tiện vứt bỏ, vẫn may, tiểu thiên sứ kia không có oán hận ta, còn nguyện ý trở lại bên cạnh ta, bảo bối, 13 năm trước, mẹ đều không có chúc mừng sinh nhật cho ngươi, hiện tại cho ta một cơ hội, để mẹ đích thân nói cho ngươi tiếng sinh nhật vui vẻ đi. "

    Vừa dứt lời, Dương Vũ Đồng liền cảm giác được phần lưng bị một đôi tay nhỏ không ngừng đánh, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cô cũng không có ngăn cản, một mực thừa nhận, mãi đến tận nghe được tiếng khóc khàn cả giọng của cô gái dần dần nhỏ đi, từng cái lực xung kích trên lưng dần dần yếu bớt, sau đó biến thành đau móng tay cắm vào trong thịt, cuối cùng đến biến mất..

    Nhớ tới lúc nhỏ, nhớ tới khi vẫn là chỉ có gia gia cùng với ta, ngày sinh nhật đều sẽ biểu hiện rất bình tĩnh, giả vờ bộ dạng không có sao trãi qua. Khi đó, trước giờ đều không có bánh ga tô, chỉ có gia gia dẫn ta đến cửa hàng ăn mì coi như chúc mừng, nguyện vọng cũng chỉ có một, hi vọng mình có thể nhanh chóng lớn lên, có đầy đủ sức mạnh bảo vệ mình và gia gia. Nhưng ta biết, ta đang lừa gạt chính mình, ta là khát vọng có được, gia gia nói ta là sinh ra lúc hoàng hôn, cho nên ta chán ghét cảm giác bị tà dương chiếu rọi, bởi vì cái này sẽ làm ta nghĩ tới cảm giác bị vứt bỏ, nhưng kì thực ta là thích, bởi vì hoàng hôn kia là thời khắc một lần duy nhất ta có thể nhìn thấy cô, chỉ là còn chưa kịp nhớ kỹ bộ dáng của cô, thì phải chia lìa.

    Nhưng mà, ai lại biết, buổi tối trước khi ngủ, ta đều sẽ cố gắng ảo tưởng dáng vẻ của người kia, hi vọng cô tối hôm đó có thể xuất hiện ở trong mộng của ta, coi ta như báu vật đem ta ôm vào trong lồng ngực, sau đó nói chuyện với ta..

    Tiếng tí tách nhẹ nhàng truyền đến, ta thong thả mở mắt ra, lập tức đã bị một đôi tay ôm vào trong lồng ngực, trong mắt sáng trong suốt tràn đầy thương tiếc," Bảo bối, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! "Sau đó cái trán bị đồ vật mềm mại chạm đến một cái.

    " Tích.."Tiếng chuông lúc không giờ vang lên.

    Ta nghĩ, đây chính là cái gọi là giấc mơ trở thành sự thật đó!

    Hết.
     
  10. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Phiên ngoại: Tại sao ta không có mẹ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cốc cốc cốc.."

    Đang lúc ta hết sức chuyên chú chơi LOL, bà ngoại đột nhiên xuất hiện ở phía sau ta: "Ngươi đứa nhỏ này, hôm qua mới bị mẹ phê bình, hôm nay lại đang chơi game."

    Ta sợ hết hồn, chim nhỏ Hoa Lạc thân ái cũng bởi vậy quang vinh dâng đi tính mạng quý giá, nhìn ti vi trắng đen trên màn hình, ta xoay người, chau mày oán giận với bà ngoại: "Bà ngoại, ngươi đi vào không thể gõ cửa sao? Ngươi đem Hoa Lạc của ta hù chết rồi!"

    "Ta gõ rồi, là ngươi quá chuyên tâm trò chơi của ngươi mới không có nghe được," Bà ngoại có chút bất mãn nói: "Mẹ lập tức sẽ trở về, đừng chơi, nếu bị phát hiện bị đánh ta cũng không cầu xin thay ngươi"

    Ta bĩu môi ghét bỏ ừm một tiếng, xoay chuyển trở về trước màn ảnh, "Biết rồi, thì chơi bàn này."

    Nghe được cô gái trả lời, Dương lão phu nhân khẽ thở dài, thật không hiểu bây giờ đứa trẻ làm sao có thể chơi một cái hộp vuông suốt ngày, lắc đầu một cái quay người đi ra khỏi phòng, khi đang muốn đóng cửa lại, không quên chỉ vào cái túi đã nằm ở cạnh cửa hết một quảng một quãng thời gian: "Vật này để nơi này đã lâu rồi, dọn dẹp một chút đi, không cần thì để má Lâm ném đi."

    "Biết rồi!" Mắt thấy đã đếm ngược xong rồi, ta tùy tiện đáp lời liền bắt đầu tiếp tục phá hủy tháp phòng bị của đối phương.

    Dương lão phu nhân tự nhiên là bất đắc dĩ, chỉ đành lần nữa thở dài rời khỏi.

    "Victory!" Sau khi thủy tinh của kẻ địch nổ tung, âm thanh hệ thống lập tức vang lên.

    Ta chậm rãi xoay người, vốn định phấn khởi chiến đấu tiếp, nhưng nhớ tới ngày hôm qua cô mắng to bể đầu kia, không khỏi run lên, lập tức tắt máy mới là cử chỉ sáng suốt!

    Nhớ tới vừa rồi bà ngoại để ta thu dọn đồ đạc, ta đứng lên đi tới trước mục tiêu, đây là lần kia khi gia gia nói muốn cùng ba ba, Vương nãi nãi rời khỏi thành thị này đưa tới cho ta, nói là đồ vật khi còn bé của ta, nhưng sau khi cầm về lại luôn không có động tới.

    Đem túi mở ra, từ bên trong rút ra mấy tờ giấy, nhìn nội dung trên giấy, ta rất là kinh ngạc, toàn là một ít đồ vẽ linh tinh khi còn bé, không nghĩ tới gia gia đều giữ lại cho ta, còn bảo toàn rất khá, không có nửa điểm nhăn nhúm. Tiếp tục lật xuống, nhìn thấy ba chữ "Vu Tử Ngôn" đông nghiêng tây ngã này, đoán chừng là gia gia dạy ta viết tên của chính mình đó, nhưng mà, khi lật tới tờ tiếp theo, ta thì trở nên không bình tĩnh rồi..

    "Người bạn nhỏ, biết tuần này là ngày lễ cái gì không?"

    Ta của bảy tuổi đang ngồi đến đoan chính, hai tay quy củ gấp ở trên bàn sách nghe lão sư giảng bài. Nhưng chủ nhật là ngày lễ cái gì đây? Ta đáp không được, chẳng lẽ không phải chủ nhật sao?

    "Ta biết ta biết!" Bạn học ngồi ở phía sau ta hưng phấn lấy tay giơ lên kêu gọi.

    Lão sư quay về bạn học kia mỉm cười gật đầu một cái.

    "Ngày của mẹ!"

    "Đúng, tuần lễ này là ngày của mẹ a, cũng chính là ngày lễ của mẹ rồi." Lão sư nói tiếp: "Những người bạn nhỏ đều yêu thích mẹ của mình chứ."

    "Yêu thích."

    "Mẹ mỗi ngày chăm sóc các ngươi cũng là rất cực khổ, cho nên chúng ta hôm nay tới vẽ một chút, đem mẹ của các ngươi vẽ ở trên giấy, viết lên lời cảm tạ mẹ, sau đó ở chủ nhật tặng cho mẹ làm quà cảm tạ nàng có được hay không a?"

    "Được!"

    Các bạn học bốn phía đều hưng phấn đáp trả, dồn dập bắt đầu lấy ra bút vẽ và giấy vẽ vẽ mẫu thân nhà mình, chỉ có ta, nhìn giấy vẽ trước mặt không có động tác.

    Lão sư cười dò xét tình huống vẽ tranh của bạn học, còn thỉnh thoảng cho ý kiến.

    Nhìn lão sư dần dần đi tới trước mặt của ta, lập tức cúi đầu, tay không tự chủ được nắm chặt lấy quần, dường như nghe được tiếng tim mình đập.

    "Hả?" Nhẹ nhàng một tiếng, mặt của ta đỏ rồi, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.

    "Vẽ gia gia cũng có thể a."

    Nghe được câu này, ta như nhặt được đại xá yên tâm xuống, cầm lấy bút vẽ vẽ lên trên giấy vẽ..

    Tuy cuối cùng ta là đem tranh này vẽ xong, nhưng ta cũng không có giao cho lão sư, bởi vì ta không muốn ta vẽ khác với những tất cả bạn học họ.

    Mấy ngày sau đó, ta luôn rầu rĩ không vui, gia gia nhìn ở trong mắt, thỉnh thoảng dỗ dỗ ta, ta đều không hề bị lay động, mãi đến tận chủ nhật được kêu là "ngày của mẹ" kia, ở bên dưới không còn cách nào gia gia mạnh mẽ đem ta mang tới trên đường tản bộ, hy vọng có thể để ta một lần nữa đánh lên tinh thần.

    Đáng tiếc chuyện không như ý, nhìn đám người qua lại, mỗi một đứa trẻ đều là mang theo con của chính mình, nắm lấy mẹ của mình, thương lượng một lúc phải đi đâu chúc mừng, mà ta chỉ cần gia gia, trái tim thì trở nên càng thêm trầm trọng, mà gia gia hình như cũng bị màn hình TV trong cửa hàng hấp dẫn lấy, không có chú ý tới ta không ổn.

    Lúc này TV đang truyền phát tin tức tài chính kinh tế, chủ tịch tập đoàn Dương thị đang tuyên bố thành công thu mua đất chuẩn bị xây dựng tầng lầu cỡ lớn trước, sau đó, phía sau chủ tịch Dương thị đột nhiên xuất hiện cô gái, chính là nguyên nhân hấp dẫn Vu lão đầu..

    "Gia gia," Cuối cùng ta không nhịn được, "Tại sao ta không có mẹ?"

    Cô gái này vừa hỏi để Vu lão đầu vốn đã tâm thần bất định trở nên càng thêm thất thần, mãi đến tận nữ tử biến mất ở trong hình, Vu lão đầu nặng nề thở dài, ở trên mặt miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, cúi đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh: "Ai nói Tử Ngôn bảo bối không có mẹ?"

    "Có.. Sao?"

    "Đương nhiên là có," Vu lão đầu ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô gái, "Nếu không Tử Ngôn là từ trong tảng đá nhảy ra sao?"

    "Vậy tại sao nàng không theo chúng ta cùng nhau sinh sống? Hơn nữa ta chưa bao giờ từng thấy nàng, cũng không biết dung mạo của nàng ra sao."

    "Bảo bối," Gia gia chậm rãi ôm lấy ta, "Mẹ của ngươi chỉ là có chút chuyện không nghĩ rõ ràng, cần một quãng thời gian đi làm rõ, đợi nàng nghĩ được rồi, sẽ lập tức trở về gặp ngươi."

    "Vậy lúc nào nàng sẽ nghĩ rõ ràng?"

    "Chẳng mấy chốc sẽ suy nghĩ rõ, bởi vì nàng là người rất thông minh."

    "Mẹ rất thông minh sao?"

    "Đúng vậy a, nàng từ nhỏ đã thi hạng nhất, ngươi nói nàng là có phải rất thông mình không, hơn nữa còn là mỹ nhân a."

    "Vẫn luôn là hạng nhất sao? Vậy ta cũng phải thi hạng nhất, đợi khi mẹ trở lại cho nàng xem!"

    "Được, đến khi đó mẹ nhất định sẽ rất cao hứng!"

    Bởi vì lời của gia gia, tâm tình của ta thay đổi tốt hơn, buổi tối ngày hôm ấy càng mơ mộng đẹp, ở trong mơ, một nữ tử tóc dài trẻ tuổi nắm tay của ta, thỉnh thoảng sẽ ôm lấy hôn lấy hôn để, tuy ta nhìn không rõ bộ dáng của cô, nhưng cảm giác này rõ ràng nói cho ta biết, đây chính là người ta luôn mong mỏi, ta nhẫn nại ngửi ra mùi bạc hà thơm mát.

    Ngày hôm sau khi hừng đông, ta lặng lẽ rời giường ở trên mặt trái của tờ giấy vẽ ra cô xuất hiện ở trong mộng của ta, sau đó viết lên chữ "mẹ", mà ở phương diện học tập, ta trở nên càng thêm cố gắng, tin tưởng chỉ cần thi đến số một, là có thể để mẹ cao hứng.

    Chỉ là không có nghĩ tới những thứ hạng nhất này cuối cùng cũng không có đem mẹ muốn trở về..

    "Cốc cốc cốc.."

    Tiếng gõ cửa để ta hồi phục tinh thần, theo bản năng cầm giấy vẽ trong tay dấu ở phía sau.

    Vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ đứa trẻ có chút hoang mang, Dương Vũ Đồng khó tránh khỏi sinh nghi: "Làm sao vậy, lại làm chuyện xấu rồi hả?"

    Ta đem đầu hạ thấp, cũng không trả lời.

    Kỳ thực Dương Vũ Đồng đã sớm biết nhóc con này vừa rồi nhất định là đang chơi game, dù cho hôm qua mới bị chửi rủa một trận, hiện tại thấy nàng sợ chính mình sợ thành như vậy, cũng không muốn đi trách cứ như thế, chỉ tính toán nhắc nhở chút cho nàng liền coi như thôi, thế là đi đến phía máy tính, dùng tay đụng máy tính một cái, không ngoài dự đoán, vẫn là ấm.

    "Ngươi đứa nhỏ này.." Không nói hết lời, cô gái đột nhiên vọt tới trước người Dương Vũ Đồng đem cô ôm lấy, điều này làm cho cô có chút ngạc nhiên, chắc là cho rằng chính mình muốn đánh nàng, cho nên muốn làm nũng trước tiên thôi, "Được rồi, không nói phải đánh ngươi, chỉ cần ngươi không hề như hai ngày trước chơi quên đi chính sự, không biết ngủ, mẹ đối với ngươi chơi game là không có ý kiến, phải biết có chừng có mực, huh?"

    Ta vẫn cứ không hề trả lời, chỉ là ở trong ngực của cô liều mạng lắc đầu.

    Đứa nhỏ này mỗi một quãng thời gian sẽ làm ra một ít hành động để Dương Vũ Đồng khó có thể hiểu, nhìn đến bây giờ là sắp cuối tuần rồi, nhưng địa phương đứa trẻ vừa rồi đứng rải rác mấy tờ giấy, nhìn kỹ, Dương Vũ Đồng hình như hiểu rõ cái gì, tay phủ lên lưng của cô gái bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve..

    "Ơ, con mắt làm sao đỏ như vậy, khóc rồi? Mẹ lại mắng ngươi rồi hả?" Mới vừa cùng cô đi vào phòng ăn, bà ngoại nhìn thấy hai mắt ta đỏ đỏ, liền bắt đầu triển khai công kích với cô: "Hôm qua mới mắng xong hôm nay lại tới, hiện tại nói khá nhiều rồi, không phải là chơi game, đến mức mắng khóc đứa nhỏ sao! #@%%^%*&^*#@%$.."

    Cô đã quen phát nổ thất thường của bà ngoại, không sao cả ngồi vào vị trí, mãi đến tận sau khi bà ngoại đem hết thảy "Tâm đắc dạy trẻ" đều nói hết, cô móc ra một tấm hình đặt ở trước mặt ông bà ngoại, nhất thời, điên cuồng tiếng cười vang lên.

    Ta không rõ vì sao nhìn tấm hình kia OMG! Là động tác buồn cười khi ta vừa đi toiles xong đang lau cái m*ông! Cô lúc nào đem bức ảnh này có được? Bại hoại! Ta bị cười đến đỏ mặt, khóc lóc đi đến phía cô "Lấy lại công đạo"!

    Tại sao mẹ của ta yêu thích trêu đùa ta như thế?

    Hết.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...