Chương 180: "Ta cho rằng, Diệp Kiều nói rất đúng!"
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Thần sắc Quý phi đầy vẻ hoảng hốt nhìn Diệp Kiều dùng khăn che kín mặt, dẫm lên vài người từ trên trời giáng xuống. Ngoan ngoãn? Đứng đắn?
"Bà nội." Chu Tú bò lên, thiếu chút nữa bị thao tác như mãnh hổ của Diệp Kiều làm cho nôn ra tại chỗ, hắn thành khẩn hỏi: "Vừa rồi thứ đuổi theo chúng ta không bỏ, rốt cuộc là gì vậy?"
"Tà thần!" Diệp Kiều đáp không chút giấu giếm.
"Chuẩn xác mà nói là một đạo hư ảnh." Dừng một chút, nàng không quên duy trì dáng vẻ bề trên, thuyết giáo vài câu, miệng lưỡi giống như đang dạy cháu nhỏ: "Người trẻ tuổi thì phải rèn luyện nhiều vào, nhìn xem tốc độ của bà nội ngươi đi."
Nửa câu sau Diệp Kiều nói cái gì, hắn đã nghe không vào, cả đầu óc chỉ tới lui hai chữ. Tà thần.. Tà thần? Vừa rồi thứ đồ chơi truy đuổi bọn họ kia thế mà lại là tà thần?
Chu Tú ngập ngừng nhìn nàng, rất muốn hỏi 'sao ngài lại chọc tới nó'. Người thường muốn nhìn thấy tà thần cũng đã khó như lên trời rồi. Hắn thật sự rất tò mò, rốt cuộc nàng có lai lịch gì, làm xong loại chuyện như vậy còn có thể toàn thân rút lui, Tu chân giới hẳn là không tìm nổi ra người thứ hai.
Chu Tú nghĩ như thế nào, Diệp Kiều tạm thời không biết được, nàng rất không có lương tâm vứt mấy đứa cháu ra sau đầu, bị Mộc Trọng Hi lôi lôi kéo kéo đến trước mặt mẹ ruột của hắn, nhiệt tình giới thiệu: "Đây là đồng môn của con."
Hắn còn chú ý chuyển người che đậy tầm mắt của những người khác: "Tiểu sư muội của con."
Diệp Kiều ngẩn người, ngoan ngoãn để hắn dắt đi, đối diện với gương mặt cực kỳ giống Mộc Trọng Hi của Quý phi, nàng thế mà lại có chút thẹn thùng khó hiểu: "Ta tên là Diệp Kiều."
Những trưởng bối nàng từng tiếp xúc qua đều là các lão nhân, lần đầu tiên nói chuyện với một vị trưởng bối là nữ nhân.
Bên này nàng vừa tự giới thiệu xong, Mộc Trọng Hi cũng đã gấp không chờ nổi muốn khoe với mẫu thân mình, lời trong lời ngoài đều là đang phổ cập khoa học chỗ trâu bò của Diệp Kiều. Hai mẹ con họ ôn chuyện, Diệp Kiều tự giác lui ra, cùng mấy sư huynh khác đứng phía cuối cùng trong đội ngũ.
Quý phi nghe được bản lĩnh của Diệp Kiều liền mở to mắt ngạc nhiên, bà tin mấy thứ này, rốt cuộc trong hoàng cung cũng phát sinh không ít chuyện lạ, chỉ là khoảng cách giữa tiên môn gì đó với những người bình thường mà nói vẫn là rất xa xôi.
"Vậy con ở chung với sư muội cho tốt." Quý phi dặn dò hai câu, lại hỏi tới vấn đề mà bà quan tâm nhất: "Tiểu Hi, con ở chỗ tiên môn kia lâu như vậy, có khuynh mộ cô nương nào chưa? Sư muội họ Diệp kia thì thế nào?"
Tuy tác phong có chút không câu nệ tiểu tiết, nhưng Quý phi cảm thấy trên dưới tông môn bọn họ chỉ sợ cũng không thể tìm ra nổi mấy người bình thường. Nghe trong lời nhi tử nói toàn là khen ngợi Diệp Kiều, bởi vậy có thể thấy được vị tiểu sư muội này của hắn còn rất không tồi.
Mộc Trọng Hi: "..."
Trong đầu hắn một lần nữa hiện lên cảnh tượng trong ảo cảnh nọ, điên cuồng lắc đầu: "Không không không! Nàng chính là sư muội của ta!"
Sư muội a, đó không phải là tồn tại giống như người nhà cùng bằng hữu sao?
Quý phi ngẫm nghĩ: "Vậy Tu chân giới các con, có còn nữ tu sĩ khác không?"
Mộc Trọng Hi nói: "Có, nhưng mà rất ít." Nữ đệ tử trong nhóm thân truyền tính đi tính lại cũng chỉ có khoảng năm sáu người mà thôi.
"Tính cách ôn nhu, nội liễm có không?" Quý phi đã nhìn ra, các nữ tu của Tu chân giới đều rất dũng cảm, hoặc là đi đường lục thân không nhận, hoặc là giống như Diệp Kiều từ trên trời giáng xuống. Đều không hề đi theo con đường bình thường.
Ôn nhu nội liễm? Vân Thước Nguyệt Thanh Tông? Tưởng tượng đến người này, Mộc Trọng Hi không khỏi giật mình, hắn tình nguyện sống với kiếm cả đời cho rồi.
Bên này Diệp Kiều còn đang trao đổi tin tức cùng ba sư huynh khác, Mộc Trọng Hi chịu đủ tàn phá cũng dật dờ thò tới. Diệp Kiều không ngờ hắn còn phải trải qua cảm giác thúc giục thành thân phiên bản cổ đại.
Mộc Trọng Hi năm nay cũng mới 17 tuổi, nhưng nếu ở thời cổ đại, hẳn là nên có con trai rồi, đáng tiếc tu sĩ Tu chân giới đều là đám cẩu độc thân, Trường Minh Tông bọn họ ngay cả sư nương còn không có, thật đáng buồn a.
"Tiểu sư muội, mấy ngày muội không ở đây.." Minh Huyền liếc xéo Tiết Dư, hừ hừ hai tiếng: "Chúng ta ở bên ngoài vào sinh ra tử, hắn thì trốn chúng ta vụng trộm cùng người nói chuyện yêu đương."
Diệp Kiều khiếp sợ.
Tiết Dư: "Ta không có. Là các nàng chủ động nói chuyện với ta mà." Tính tình Tiết Dư rất tốt, lớn lên lại đẹp, ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà bắt chuyện đôi câu, huống chi vốn dĩ chính là tìm hiểu tin tức, có thể tìm được thêm nhiều manh mối, Tiết Dư tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tiết Dư nói xong, liền bóp chặt cổ Minh Huyền: "Ta còn không thèm nói đến chuyện ngươi mặc nữ trang rêu rao khắp nơi đâu!"
Minh Huyền: "A a a, ngươi không phải là tam sư đệ ôn nhu trước kia của ta."
"Đừng gây chuyện nữa." Chu Hành Vân trời giáng chính nghĩa, mỗi tay cho mỗi người một quyền, khiến cho hai sư đệ đang nổi điên bình tĩnh lại.
Thiết quyền vô tình của đại sư huynh làm hai người lập tức an tĩnh như gà.
Diệp Kiều đã tới, vậy cứ đưa toàn bộ manh mối cho nàng là đủ rồi, Minh Huyền lười phải động não: "Chúng ta điều tra đám hoàng thất quý tộc trước tiên, toàn bộ hoàng cung đều bị chúng ta lật ngược lên trời rồi, đại khái có thể xác định được một địa điểm mà đám tà tu thường xuyên tụ tập."
"Diệp Thanh Hàn chuẩn bị gọi mấy kiếm tu Vấn Kiếm Tông đi đánh, xốc ngược hang ổ của bọn chúng."
"Vừa hay đêm nay hành động."
Bọn họ tra xét hết tất cả đám vương công quý tộc một lần, liên lụy rất rộng, hơn nữa một vài người muốn che giấu chuyện xấu phạm phải, hoàn toàn có thể khiến cho người ta không bắt được bất luận nhược điểm gì. Có điều nhiều tà tu trà trộn lẫn trong trong đó như vậy, muốn một lưới bắt hết là không thể, nếu thật sự có thể một lưới bắt hết, Tu chân giới sẽ không liên tiếp phái tu sĩ xuống xử lý. Có thể tiêu diệt được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu mà thôi. Nói đến cùng có thể khiến nhiều ta tu càn rỡ như thế, ngọn nguồn căn bản chính vì lòng tham không đáy của đám quý tộc, vừa muốn theo đuổi quyền lợi, lại muốn truy cầu trường sinh.
Bất Kiến Quân bay ra, nói: "Quản bọn họ có vô tội hay không làm gì, cứ gọi đám vương công hoàng thất khả nghi tới, rồi giết hết là xong."
Kiếm linh vốn chính là tồn tại nằm ngoài thiện ác, Triều Tịch kiếm cũng bay ra theo, lung lay, nói: "Đồng ý."
Diệp Kiều một quyền đánh nát hai kiếm linh quát: "Con nít con nôi sao lệ khí lại nặng như thế hả!" Bất Kiến Quân thì thôi đi, sao Triều Tịch cũng thò tới tham gia náo nhiệt thế.
Tống Hàn Thanh: "Vậy để Diệp Thanh Hàn mang theo mấy kiếm tu Vấn Kiếm Tông phá hang ổ của bọn chúng, các tu sĩ khác lưu tại hoàng cung chú ý không để cho đám tà tu đó lợi dụng sơ hở. Bọn chúng muốn thông qua nghi thức hiến tế triệu hoán tà thần, đã nhiều ngày khẳng định sẽ có người mất tích trên quy mô lớn đấy."
Ngoài hoàng cung cũng phải an bài tu sĩ đi canh chừng.
Buổi tối, một đám thân truyền tụ lại một chỗ mở họp, thấy bọn họ đều lười động não đều mơ màng muốn ngủ, Tống Hàn Thanh không chút lưu tình vỗ mạnh xuống bàn, phát ra thanh âm chấn động. Dọa cho đám kiếm tu lười biếng đang ngủ gà ngủ gật giật nảy mình hoảng sợ.
"Các ngươi có ý kiến gì không?" Tống Hàn Thanh nhìn về phía mấy người Minh Huyền vừa rồi đang ngủ ngon lành hỏi.
Minh Huyền làm gì có ý kiến, hắn vừa ngủ không biết trời trăng mây gió gì kìa, thiếu niên cúi đầu, trầm ngâm một lát, đáp: "Ta cho rằng, Diệp Kiều nói rất đúng a!"
Sở Hành Chi không cam lòng yếu thế: "Ta cho rằng, đại sư huynh nói đúng."
"Tiểu sư muội của chúng ta nói mới là đúng nhất."
"Ngươi nói bậy."
Minh Huyền: "Ngươi mới nói bậy, thời khắc mấu chốt, không phải các ngươi đều phải trông cậy vào sư muội của ta sao!"
Tống Hàn Thanh: "?"
Đỉnh đầu của hắn đầy dấu chấm hỏi, toàn bộ quá trình, Diệp Thanh Hàn cùng Diệp Kiều đều chưa từng xen mồm vào, hai người các ngươi sao có thể tự quyết định đến loại trình độ này?
Mắt thấy hai người sắp lao vào đánh nhau tới nơi, liền bị đại sư huynh của mình nện cho một quyền vào đầu, mới chịu ấm ức an tĩnh xuống.
Diệp Kiều bụm mặt, nói thật, nàng không nhìn nổi nữa, mắt cay lắm rồi! Hai tên ngốc này, dường như trời sinh đều không có dây thần kinh xấu hổ vậy, mặc một thân nữ trang cãi nhau, mà bên Vấn Kiếm Tông không biết bị cái gì kích thích, trên người ai cũng mặc nữ trang, Tu chân giới của bọn họ, còn có tương lai không?
Cùng với các tu sĩ đã đến, đám tà tu kia liền có chút thu liễm, nhưng cũng chỉ là chuyển từ hành động lộ liễu thành sau lưng mà thôi, chỉ dựa vào bọn họ khẳng định là không được, Tu chân giới lại lục tục phái mấy tu sĩ tới. Trong đó có cả các thân truyền vô thanh vô tức tập hợp với nhau.
Suy xét đến vấn đề an toàn của họ, nhóm thân truyền ra ngoài làm nhiệm vụ đều tiến hành bí mật, mỗi người đều rất khiêm tốn, Tư Diệu Ngôn nhẹ nhàng 'ách' một tiếng, ngơ ngác nhìn người đi ngang qua mình, Minh Huyền nam giả nữ trang, đối phương nhìn thấy nàng cũng rất cao hứng, phất phất tay, gọi mấy người các nàng cùng đi qua tập hợp.
Miểu Miểu che miệng: "A. Sau khi tới nhân gian một chuyến, sao bọn họ lại giống như phát điên cả vậy?"
Tư Diệu Ngôn dại ra, lắc lắc đầu, không hiểu. Nàng ta thật sự không biết đám thân truyền này đang làm trò quỷ gì.
Tu chân giới phái thêm người tới nhân gian, trên lý thuyết là chuyện tốt, có thêm thân truyền mấy tông cùng nhau hỗ trợ, áp lực cũng giảm bớt không ít, ban ngày càn quét đám tà tu ở phụ cận, buổi tối còn phải lén điều tra những nơi tà tu ẩn thân. Cứ thế trải qua hai tháng, bận rộn muốn chết, mọi người cơ hồ là mệt đến mức ngã đầu liền ngủ. Lại nói tiếp cũng kỳ quái, từ khi bọn họ tới nhân gian, năm tông thế mà lại không hề truyền đạt thêm bất luận tin tức gì nữa. Trước kia, bọn họ đều hận không thể kèm bọn họ từng bước xem phải làm như thế nào. Thật sự chẳng khác nào bảo mẫu.
Mấy người Diệp Kiều không liên hệ được cũng là bình thường, vốn dĩ những chuyện bọn họ làm ra đều thiếu đạo đức, các trưởng lão không muốn liên hệ cho khỏi nhức đầu, nhưng..
Nàng chọc chọc ngọc giản của Đoạn Hoành Đao: "Không có bất luận tin tức cùng mệnh lệnh gì được truyền đạt xuống sao?"
Đoạn Hoành Đao lắc đầu: "Không có. Có thể là muốn khảo nghiệm năng lực tự xử lý của chúng ta chăng? Cho nên mới không liên hệ?"
Diệp Kiều suy tư một lát. Chuẩn bị chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, trở về Tu Chân Giới xem xét một chút.
Tà tu căn bản là không thể giải quyết hết, cùng lúc với việc bọn họ bắt người, đám tà tu kia cũng rất am hiểu trốn đông trốn tây, tính toán thời gian, nếu đã giải quyết không xong, chỉ có thể để cho thứ tà ám kia bị triệu hoán. Đến lúc đó chính là một hồi đại phiền toái. Tà thần sẽ không tìm đến những người thường gây phiền toái, nhưng tu sĩ Tu chân giới thì lại khác.
Tà tu khó giải quyết không thua gì Ma tộc, dù là các trưởng lão tự mình tới cũng không có khả năng một lần liền có thể giải quyết. Bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời giờ ở nhân gian rồi.
Điều mà nhóm Diệp Kiều có thể làm được, là dốc hết khả năng cứu người, bôn ba qua lại, giải cứu những thường dân bị hiến tế, nàng cũng chứng kiến rất nhiều người bị giết, thậm chí có những lúc, bọn họ chỉ tới chậm một bước, dân chúng đã bị cắt cổ không chút lưu tình, hiến tế cho tà vật. Liên tiếp hai tháng, tâm thái của mọi người đều ít nhiều bị chịu ảnh hưởng. Tinh thần cũng trở nên sa sút.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Chờ giải quyết xong chuyện ở nhân gian rồi lại trở về, ta rất tò mò, bọn chúng cứ định trốn trốn tránh tránh mãi như vậy sao?"
"Đương nhiên là không có khả năng." Chúc Ưu lắc lắc đầu: "Bọn chúng là đang đợi đến lúc hiến tế hoàn thành, rồi tới tìm chúng ta báo thù đi."
Tu sĩ cùng tà tu chơi trò đuổi bắt gần hai tháng, tiến độ hiến tế của tà tu bị làm cho chậm trễ đi rất nhiều, nhưng chỉ là thong thả hơn một chút, tu sĩ cũng không phải thời thời khắc khắc đều có thể ngăn cản bọn chúng, toàn bộ người trong hoàng cung đều trong tâm thái vô cùng hoảng sợ.
"Cảm giác cũng đến lúc nên hiện thế rồi." Diệp Kiều duỗi người: "Trước tiên phải bảo vệ tốt những thường dân đó đã. Ta đi thương lượng với các tu sĩ khác."
Sức mạnh của tà thần kia đang không ngừng tăng cường, trên đỉnh đầu nàng có ba đạo ước thúc, nhưng nếu có thể ngăn cản tà thần hiện thế là tốt nhất, ước thúc cũng không đại biểu nhất định có thể ra lệnh cho đối phương. Nếu nó muốn vi phạm, thì cũng có lỗ hổng để lách qua được.
Các tu sĩ ở Tu chân giới đều có tổ chức cùng người dẫn đầu của mình, Tư Diệu Ngôn từng thử câu thông với bọn họ, kết quả không ai chịu đáp lời, một đám khinh thường nhìn lại.
Tư Diệu Ngôn bất đắc dĩ, vẫn là Diệp Kiều dựa vào độ dày mặt không biết xấu hổ mà đánh bại những người này, nàng lại thiết lập cho mình nhân vật lão bà bà, dựa vào tuổi tác cùng đạo đức để áp chế, làm cho các tu sĩ miễn cưỡng đồng ý nghe nàng nói mấy câu.
Một nửa số thân truyền đi ra bên ngoài sơ tán người dân, tránh cho đến lúc đó tà thần thật sự hiện thế sẽ dẫn phát khủng hoảng, một nửa lưu tại trong hoàng cung, chính diện đối mặt với đám tà tu.
Nhờ vào kinh nghiệm đánh lộn trong bí cảnh đại bỉ, năm tông phối hợp cũng còn tính là không tồi, nhóm phù tu cũng hạ trận pháp gia cố. Đoàn người chờ đợi hành động tiếp theo của đám tà tu, toàn bộ đều nín thở ngưng thần đứng ở bên ngoài.
Diệp Kiều cũng không khẩn trương như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, trên cơ bản phải đợi đến buổi tối mới có thể xuất hiện.
Mặt trời lặn về phía Tây, Diệp Kiều sợ những người thường bởi vì quá sợ hãi mà tán loạn khắp nơi, liền cùng Minh Huyền bày một trận pháp giam cầm, vây bọn họ ở bên trong, cũng có tác dụng bảo hộ cho họ.
Trên lý thuyết mà nói, kết giới đã bày xong xuôi, dù tà thần có thật sự giáng thế, nó cũng chỉ là một tà vật, sẽ có biện pháp đối phó với nó, mà cho dù không đối phó được, các trưởng lão cũng không thể ngồi yên mà nhìn, không đến mức quá nguy hiểm. Nhưng hiện giờ lại không thể liên lạc được với các trưởng lão, chỉ có thể căng da đầu đối chiến mà thôi.
Diệp Kiều cố gắng liên hệ nửa ngày, chỉ có thể liên hệ được với Tạ Sơ Tuyết, giọng nói của đối phương có chút hàm hồ: "Hả? Các ngươi đều đến nhân gian rồi sao? Vậy thì cứ ngoan ngoãn ngốc ở đó đi, đừng vội trở về."
"Tà vật sao?" Tạ Sơ Tuyết trả lời càng tùy ý: "Nó không có chỉ số thông minh gì đâu, nghĩ cách phong ấn lại là được."
Khóe miệng Diệp Kiều khẽ giật, truy vấn: "Phong ấn như thế nào?"
"Người của Nguyệt Thanh Tông biết đấy, bảo Tống Hàn Thanh dẫn người cùng đi, Vân Thước.." Dừng một chút, ngữ khí của Tạ Sơ Tuyết lạnh xuống: "Thiếu một Vân Thước, nhưng cũng không quan trọng, ngươi tới chống đỡ đi. Nghĩ cách phong ấn nó, các ngươi đều ngoan ngoãn ngốc ở nhân gian cho ta."
Nhìn qua tựa hồ thật đúng là đã xảy ra chuyện lớn rồi. Diệp Kiều đột nhiên cảm thấy, các trưởng lão phái bọn họ xuống nhân gian, không nhất định là vì thực hiện nhiệm vụ, mà giống như đi tị nạn thì đúng hơn.
Nàng lắc lắc đầu, không suy nghĩ miên man nữa, hiện tại không chỉ có hoàng cung loạn, bên ngoài cũng loạn.
Các trưởng lão không tới hỗ trợ, điều đó chứng minh đã thật sự xảy ra chuyện, Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, màn đêm buông xuống, đám tà tu trốn trốn tránh tránh gần hai tháng rốt cuộc động thủ, lần này bọn chúng hiển nhiên là có nắm chắc. Đều đã chuẩn bị triệu hoán tà thần, cũng không phải là có nắm chắc sao?
Nhưng Diệp Kiều nhìn vẻ mặt càn rỡ của đám tà tu, cũng cười hai tiếng, thật sự không biết tà thần kia có dám xuất hiện hay không.
Cùng nàng định ra ba điều ước thúc, đây còn là dưới tình huống tà thần cho rằng nàng là tà tu, có tà tu đang triệu hoán nó, phản ứng đầu tiên của nó tuyệt đối là bất an.
Lần hiến tế này có thành công hay không còn chưa nói tới. Tà thần có dám đáp lại hay không, lại là chuyện khác.
Không xuất hiện là tốt nhất, nhưng nếu nó dám thò ra, Diệp Kiều cũng không ngại tặng cho đám tà tu kia một niềm vui bất ngờ.
"Bà nội." Chu Tú bò lên, thiếu chút nữa bị thao tác như mãnh hổ của Diệp Kiều làm cho nôn ra tại chỗ, hắn thành khẩn hỏi: "Vừa rồi thứ đuổi theo chúng ta không bỏ, rốt cuộc là gì vậy?"
"Tà thần!" Diệp Kiều đáp không chút giấu giếm.
"Chuẩn xác mà nói là một đạo hư ảnh." Dừng một chút, nàng không quên duy trì dáng vẻ bề trên, thuyết giáo vài câu, miệng lưỡi giống như đang dạy cháu nhỏ: "Người trẻ tuổi thì phải rèn luyện nhiều vào, nhìn xem tốc độ của bà nội ngươi đi."
Nửa câu sau Diệp Kiều nói cái gì, hắn đã nghe không vào, cả đầu óc chỉ tới lui hai chữ. Tà thần.. Tà thần? Vừa rồi thứ đồ chơi truy đuổi bọn họ kia thế mà lại là tà thần?
Chu Tú ngập ngừng nhìn nàng, rất muốn hỏi 'sao ngài lại chọc tới nó'. Người thường muốn nhìn thấy tà thần cũng đã khó như lên trời rồi. Hắn thật sự rất tò mò, rốt cuộc nàng có lai lịch gì, làm xong loại chuyện như vậy còn có thể toàn thân rút lui, Tu chân giới hẳn là không tìm nổi ra người thứ hai.
Chu Tú nghĩ như thế nào, Diệp Kiều tạm thời không biết được, nàng rất không có lương tâm vứt mấy đứa cháu ra sau đầu, bị Mộc Trọng Hi lôi lôi kéo kéo đến trước mặt mẹ ruột của hắn, nhiệt tình giới thiệu: "Đây là đồng môn của con."
Hắn còn chú ý chuyển người che đậy tầm mắt của những người khác: "Tiểu sư muội của con."
Diệp Kiều ngẩn người, ngoan ngoãn để hắn dắt đi, đối diện với gương mặt cực kỳ giống Mộc Trọng Hi của Quý phi, nàng thế mà lại có chút thẹn thùng khó hiểu: "Ta tên là Diệp Kiều."
Những trưởng bối nàng từng tiếp xúc qua đều là các lão nhân, lần đầu tiên nói chuyện với một vị trưởng bối là nữ nhân.
Bên này nàng vừa tự giới thiệu xong, Mộc Trọng Hi cũng đã gấp không chờ nổi muốn khoe với mẫu thân mình, lời trong lời ngoài đều là đang phổ cập khoa học chỗ trâu bò của Diệp Kiều. Hai mẹ con họ ôn chuyện, Diệp Kiều tự giác lui ra, cùng mấy sư huynh khác đứng phía cuối cùng trong đội ngũ.
Quý phi nghe được bản lĩnh của Diệp Kiều liền mở to mắt ngạc nhiên, bà tin mấy thứ này, rốt cuộc trong hoàng cung cũng phát sinh không ít chuyện lạ, chỉ là khoảng cách giữa tiên môn gì đó với những người bình thường mà nói vẫn là rất xa xôi.
"Vậy con ở chung với sư muội cho tốt." Quý phi dặn dò hai câu, lại hỏi tới vấn đề mà bà quan tâm nhất: "Tiểu Hi, con ở chỗ tiên môn kia lâu như vậy, có khuynh mộ cô nương nào chưa? Sư muội họ Diệp kia thì thế nào?"
Tuy tác phong có chút không câu nệ tiểu tiết, nhưng Quý phi cảm thấy trên dưới tông môn bọn họ chỉ sợ cũng không thể tìm ra nổi mấy người bình thường. Nghe trong lời nhi tử nói toàn là khen ngợi Diệp Kiều, bởi vậy có thể thấy được vị tiểu sư muội này của hắn còn rất không tồi.
Mộc Trọng Hi: "..."
Trong đầu hắn một lần nữa hiện lên cảnh tượng trong ảo cảnh nọ, điên cuồng lắc đầu: "Không không không! Nàng chính là sư muội của ta!"
Sư muội a, đó không phải là tồn tại giống như người nhà cùng bằng hữu sao?
Quý phi ngẫm nghĩ: "Vậy Tu chân giới các con, có còn nữ tu sĩ khác không?"
Mộc Trọng Hi nói: "Có, nhưng mà rất ít." Nữ đệ tử trong nhóm thân truyền tính đi tính lại cũng chỉ có khoảng năm sáu người mà thôi.
"Tính cách ôn nhu, nội liễm có không?" Quý phi đã nhìn ra, các nữ tu của Tu chân giới đều rất dũng cảm, hoặc là đi đường lục thân không nhận, hoặc là giống như Diệp Kiều từ trên trời giáng xuống. Đều không hề đi theo con đường bình thường.
Ôn nhu nội liễm? Vân Thước Nguyệt Thanh Tông? Tưởng tượng đến người này, Mộc Trọng Hi không khỏi giật mình, hắn tình nguyện sống với kiếm cả đời cho rồi.
Bên này Diệp Kiều còn đang trao đổi tin tức cùng ba sư huynh khác, Mộc Trọng Hi chịu đủ tàn phá cũng dật dờ thò tới. Diệp Kiều không ngờ hắn còn phải trải qua cảm giác thúc giục thành thân phiên bản cổ đại.
Mộc Trọng Hi năm nay cũng mới 17 tuổi, nhưng nếu ở thời cổ đại, hẳn là nên có con trai rồi, đáng tiếc tu sĩ Tu chân giới đều là đám cẩu độc thân, Trường Minh Tông bọn họ ngay cả sư nương còn không có, thật đáng buồn a.
"Tiểu sư muội, mấy ngày muội không ở đây.." Minh Huyền liếc xéo Tiết Dư, hừ hừ hai tiếng: "Chúng ta ở bên ngoài vào sinh ra tử, hắn thì trốn chúng ta vụng trộm cùng người nói chuyện yêu đương."
Diệp Kiều khiếp sợ.
Tiết Dư: "Ta không có. Là các nàng chủ động nói chuyện với ta mà." Tính tình Tiết Dư rất tốt, lớn lên lại đẹp, ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà bắt chuyện đôi câu, huống chi vốn dĩ chính là tìm hiểu tin tức, có thể tìm được thêm nhiều manh mối, Tiết Dư tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tiết Dư nói xong, liền bóp chặt cổ Minh Huyền: "Ta còn không thèm nói đến chuyện ngươi mặc nữ trang rêu rao khắp nơi đâu!"
Minh Huyền: "A a a, ngươi không phải là tam sư đệ ôn nhu trước kia của ta."
"Đừng gây chuyện nữa." Chu Hành Vân trời giáng chính nghĩa, mỗi tay cho mỗi người một quyền, khiến cho hai sư đệ đang nổi điên bình tĩnh lại.
Thiết quyền vô tình của đại sư huynh làm hai người lập tức an tĩnh như gà.
Diệp Kiều đã tới, vậy cứ đưa toàn bộ manh mối cho nàng là đủ rồi, Minh Huyền lười phải động não: "Chúng ta điều tra đám hoàng thất quý tộc trước tiên, toàn bộ hoàng cung đều bị chúng ta lật ngược lên trời rồi, đại khái có thể xác định được một địa điểm mà đám tà tu thường xuyên tụ tập."
"Diệp Thanh Hàn chuẩn bị gọi mấy kiếm tu Vấn Kiếm Tông đi đánh, xốc ngược hang ổ của bọn chúng."
"Vừa hay đêm nay hành động."
Bọn họ tra xét hết tất cả đám vương công quý tộc một lần, liên lụy rất rộng, hơn nữa một vài người muốn che giấu chuyện xấu phạm phải, hoàn toàn có thể khiến cho người ta không bắt được bất luận nhược điểm gì. Có điều nhiều tà tu trà trộn lẫn trong trong đó như vậy, muốn một lưới bắt hết là không thể, nếu thật sự có thể một lưới bắt hết, Tu chân giới sẽ không liên tiếp phái tu sĩ xuống xử lý. Có thể tiêu diệt được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu mà thôi. Nói đến cùng có thể khiến nhiều ta tu càn rỡ như thế, ngọn nguồn căn bản chính vì lòng tham không đáy của đám quý tộc, vừa muốn theo đuổi quyền lợi, lại muốn truy cầu trường sinh.
Bất Kiến Quân bay ra, nói: "Quản bọn họ có vô tội hay không làm gì, cứ gọi đám vương công hoàng thất khả nghi tới, rồi giết hết là xong."
Kiếm linh vốn chính là tồn tại nằm ngoài thiện ác, Triều Tịch kiếm cũng bay ra theo, lung lay, nói: "Đồng ý."
Diệp Kiều một quyền đánh nát hai kiếm linh quát: "Con nít con nôi sao lệ khí lại nặng như thế hả!" Bất Kiến Quân thì thôi đi, sao Triều Tịch cũng thò tới tham gia náo nhiệt thế.
Tống Hàn Thanh: "Vậy để Diệp Thanh Hàn mang theo mấy kiếm tu Vấn Kiếm Tông phá hang ổ của bọn chúng, các tu sĩ khác lưu tại hoàng cung chú ý không để cho đám tà tu đó lợi dụng sơ hở. Bọn chúng muốn thông qua nghi thức hiến tế triệu hoán tà thần, đã nhiều ngày khẳng định sẽ có người mất tích trên quy mô lớn đấy."
Ngoài hoàng cung cũng phải an bài tu sĩ đi canh chừng.
Buổi tối, một đám thân truyền tụ lại một chỗ mở họp, thấy bọn họ đều lười động não đều mơ màng muốn ngủ, Tống Hàn Thanh không chút lưu tình vỗ mạnh xuống bàn, phát ra thanh âm chấn động. Dọa cho đám kiếm tu lười biếng đang ngủ gà ngủ gật giật nảy mình hoảng sợ.
"Các ngươi có ý kiến gì không?" Tống Hàn Thanh nhìn về phía mấy người Minh Huyền vừa rồi đang ngủ ngon lành hỏi.
Minh Huyền làm gì có ý kiến, hắn vừa ngủ không biết trời trăng mây gió gì kìa, thiếu niên cúi đầu, trầm ngâm một lát, đáp: "Ta cho rằng, Diệp Kiều nói rất đúng a!"
Sở Hành Chi không cam lòng yếu thế: "Ta cho rằng, đại sư huynh nói đúng."
"Tiểu sư muội của chúng ta nói mới là đúng nhất."
"Ngươi nói bậy."
Minh Huyền: "Ngươi mới nói bậy, thời khắc mấu chốt, không phải các ngươi đều phải trông cậy vào sư muội của ta sao!"
Tống Hàn Thanh: "?"
Đỉnh đầu của hắn đầy dấu chấm hỏi, toàn bộ quá trình, Diệp Thanh Hàn cùng Diệp Kiều đều chưa từng xen mồm vào, hai người các ngươi sao có thể tự quyết định đến loại trình độ này?
Mắt thấy hai người sắp lao vào đánh nhau tới nơi, liền bị đại sư huynh của mình nện cho một quyền vào đầu, mới chịu ấm ức an tĩnh xuống.
Diệp Kiều bụm mặt, nói thật, nàng không nhìn nổi nữa, mắt cay lắm rồi! Hai tên ngốc này, dường như trời sinh đều không có dây thần kinh xấu hổ vậy, mặc một thân nữ trang cãi nhau, mà bên Vấn Kiếm Tông không biết bị cái gì kích thích, trên người ai cũng mặc nữ trang, Tu chân giới của bọn họ, còn có tương lai không?
Cùng với các tu sĩ đã đến, đám tà tu kia liền có chút thu liễm, nhưng cũng chỉ là chuyển từ hành động lộ liễu thành sau lưng mà thôi, chỉ dựa vào bọn họ khẳng định là không được, Tu chân giới lại lục tục phái mấy tu sĩ tới. Trong đó có cả các thân truyền vô thanh vô tức tập hợp với nhau.
Suy xét đến vấn đề an toàn của họ, nhóm thân truyền ra ngoài làm nhiệm vụ đều tiến hành bí mật, mỗi người đều rất khiêm tốn, Tư Diệu Ngôn nhẹ nhàng 'ách' một tiếng, ngơ ngác nhìn người đi ngang qua mình, Minh Huyền nam giả nữ trang, đối phương nhìn thấy nàng cũng rất cao hứng, phất phất tay, gọi mấy người các nàng cùng đi qua tập hợp.
Miểu Miểu che miệng: "A. Sau khi tới nhân gian một chuyến, sao bọn họ lại giống như phát điên cả vậy?"
Tư Diệu Ngôn dại ra, lắc lắc đầu, không hiểu. Nàng ta thật sự không biết đám thân truyền này đang làm trò quỷ gì.
Tu chân giới phái thêm người tới nhân gian, trên lý thuyết là chuyện tốt, có thêm thân truyền mấy tông cùng nhau hỗ trợ, áp lực cũng giảm bớt không ít, ban ngày càn quét đám tà tu ở phụ cận, buổi tối còn phải lén điều tra những nơi tà tu ẩn thân. Cứ thế trải qua hai tháng, bận rộn muốn chết, mọi người cơ hồ là mệt đến mức ngã đầu liền ngủ. Lại nói tiếp cũng kỳ quái, từ khi bọn họ tới nhân gian, năm tông thế mà lại không hề truyền đạt thêm bất luận tin tức gì nữa. Trước kia, bọn họ đều hận không thể kèm bọn họ từng bước xem phải làm như thế nào. Thật sự chẳng khác nào bảo mẫu.
Mấy người Diệp Kiều không liên hệ được cũng là bình thường, vốn dĩ những chuyện bọn họ làm ra đều thiếu đạo đức, các trưởng lão không muốn liên hệ cho khỏi nhức đầu, nhưng..
Nàng chọc chọc ngọc giản của Đoạn Hoành Đao: "Không có bất luận tin tức cùng mệnh lệnh gì được truyền đạt xuống sao?"
Đoạn Hoành Đao lắc đầu: "Không có. Có thể là muốn khảo nghiệm năng lực tự xử lý của chúng ta chăng? Cho nên mới không liên hệ?"
Diệp Kiều suy tư một lát. Chuẩn bị chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, trở về Tu Chân Giới xem xét một chút.
Tà tu căn bản là không thể giải quyết hết, cùng lúc với việc bọn họ bắt người, đám tà tu kia cũng rất am hiểu trốn đông trốn tây, tính toán thời gian, nếu đã giải quyết không xong, chỉ có thể để cho thứ tà ám kia bị triệu hoán. Đến lúc đó chính là một hồi đại phiền toái. Tà thần sẽ không tìm đến những người thường gây phiền toái, nhưng tu sĩ Tu chân giới thì lại khác.
Tà tu khó giải quyết không thua gì Ma tộc, dù là các trưởng lão tự mình tới cũng không có khả năng một lần liền có thể giải quyết. Bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời giờ ở nhân gian rồi.
Điều mà nhóm Diệp Kiều có thể làm được, là dốc hết khả năng cứu người, bôn ba qua lại, giải cứu những thường dân bị hiến tế, nàng cũng chứng kiến rất nhiều người bị giết, thậm chí có những lúc, bọn họ chỉ tới chậm một bước, dân chúng đã bị cắt cổ không chút lưu tình, hiến tế cho tà vật. Liên tiếp hai tháng, tâm thái của mọi người đều ít nhiều bị chịu ảnh hưởng. Tinh thần cũng trở nên sa sút.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Chờ giải quyết xong chuyện ở nhân gian rồi lại trở về, ta rất tò mò, bọn chúng cứ định trốn trốn tránh tránh mãi như vậy sao?"
"Đương nhiên là không có khả năng." Chúc Ưu lắc lắc đầu: "Bọn chúng là đang đợi đến lúc hiến tế hoàn thành, rồi tới tìm chúng ta báo thù đi."
Tu sĩ cùng tà tu chơi trò đuổi bắt gần hai tháng, tiến độ hiến tế của tà tu bị làm cho chậm trễ đi rất nhiều, nhưng chỉ là thong thả hơn một chút, tu sĩ cũng không phải thời thời khắc khắc đều có thể ngăn cản bọn chúng, toàn bộ người trong hoàng cung đều trong tâm thái vô cùng hoảng sợ.
"Cảm giác cũng đến lúc nên hiện thế rồi." Diệp Kiều duỗi người: "Trước tiên phải bảo vệ tốt những thường dân đó đã. Ta đi thương lượng với các tu sĩ khác."
Sức mạnh của tà thần kia đang không ngừng tăng cường, trên đỉnh đầu nàng có ba đạo ước thúc, nhưng nếu có thể ngăn cản tà thần hiện thế là tốt nhất, ước thúc cũng không đại biểu nhất định có thể ra lệnh cho đối phương. Nếu nó muốn vi phạm, thì cũng có lỗ hổng để lách qua được.
Các tu sĩ ở Tu chân giới đều có tổ chức cùng người dẫn đầu của mình, Tư Diệu Ngôn từng thử câu thông với bọn họ, kết quả không ai chịu đáp lời, một đám khinh thường nhìn lại.
Tư Diệu Ngôn bất đắc dĩ, vẫn là Diệp Kiều dựa vào độ dày mặt không biết xấu hổ mà đánh bại những người này, nàng lại thiết lập cho mình nhân vật lão bà bà, dựa vào tuổi tác cùng đạo đức để áp chế, làm cho các tu sĩ miễn cưỡng đồng ý nghe nàng nói mấy câu.
Một nửa số thân truyền đi ra bên ngoài sơ tán người dân, tránh cho đến lúc đó tà thần thật sự hiện thế sẽ dẫn phát khủng hoảng, một nửa lưu tại trong hoàng cung, chính diện đối mặt với đám tà tu.
Nhờ vào kinh nghiệm đánh lộn trong bí cảnh đại bỉ, năm tông phối hợp cũng còn tính là không tồi, nhóm phù tu cũng hạ trận pháp gia cố. Đoàn người chờ đợi hành động tiếp theo của đám tà tu, toàn bộ đều nín thở ngưng thần đứng ở bên ngoài.
Diệp Kiều cũng không khẩn trương như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, trên cơ bản phải đợi đến buổi tối mới có thể xuất hiện.
Mặt trời lặn về phía Tây, Diệp Kiều sợ những người thường bởi vì quá sợ hãi mà tán loạn khắp nơi, liền cùng Minh Huyền bày một trận pháp giam cầm, vây bọn họ ở bên trong, cũng có tác dụng bảo hộ cho họ.
Trên lý thuyết mà nói, kết giới đã bày xong xuôi, dù tà thần có thật sự giáng thế, nó cũng chỉ là một tà vật, sẽ có biện pháp đối phó với nó, mà cho dù không đối phó được, các trưởng lão cũng không thể ngồi yên mà nhìn, không đến mức quá nguy hiểm. Nhưng hiện giờ lại không thể liên lạc được với các trưởng lão, chỉ có thể căng da đầu đối chiến mà thôi.
Diệp Kiều cố gắng liên hệ nửa ngày, chỉ có thể liên hệ được với Tạ Sơ Tuyết, giọng nói của đối phương có chút hàm hồ: "Hả? Các ngươi đều đến nhân gian rồi sao? Vậy thì cứ ngoan ngoãn ngốc ở đó đi, đừng vội trở về."
"Tà vật sao?" Tạ Sơ Tuyết trả lời càng tùy ý: "Nó không có chỉ số thông minh gì đâu, nghĩ cách phong ấn lại là được."
Khóe miệng Diệp Kiều khẽ giật, truy vấn: "Phong ấn như thế nào?"
"Người của Nguyệt Thanh Tông biết đấy, bảo Tống Hàn Thanh dẫn người cùng đi, Vân Thước.." Dừng một chút, ngữ khí của Tạ Sơ Tuyết lạnh xuống: "Thiếu một Vân Thước, nhưng cũng không quan trọng, ngươi tới chống đỡ đi. Nghĩ cách phong ấn nó, các ngươi đều ngoan ngoãn ngốc ở nhân gian cho ta."
Nhìn qua tựa hồ thật đúng là đã xảy ra chuyện lớn rồi. Diệp Kiều đột nhiên cảm thấy, các trưởng lão phái bọn họ xuống nhân gian, không nhất định là vì thực hiện nhiệm vụ, mà giống như đi tị nạn thì đúng hơn.
Nàng lắc lắc đầu, không suy nghĩ miên man nữa, hiện tại không chỉ có hoàng cung loạn, bên ngoài cũng loạn.
Các trưởng lão không tới hỗ trợ, điều đó chứng minh đã thật sự xảy ra chuyện, Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, màn đêm buông xuống, đám tà tu trốn trốn tránh tránh gần hai tháng rốt cuộc động thủ, lần này bọn chúng hiển nhiên là có nắm chắc. Đều đã chuẩn bị triệu hoán tà thần, cũng không phải là có nắm chắc sao?
Nhưng Diệp Kiều nhìn vẻ mặt càn rỡ của đám tà tu, cũng cười hai tiếng, thật sự không biết tà thần kia có dám xuất hiện hay không.
Cùng nàng định ra ba điều ước thúc, đây còn là dưới tình huống tà thần cho rằng nàng là tà tu, có tà tu đang triệu hoán nó, phản ứng đầu tiên của nó tuyệt đối là bất an.
Lần hiến tế này có thành công hay không còn chưa nói tới. Tà thần có dám đáp lại hay không, lại là chuyện khác.
Không xuất hiện là tốt nhất, nhưng nếu nó dám thò ra, Diệp Kiều cũng không ngại tặng cho đám tà tu kia một niềm vui bất ngờ.