Bài viết: 0 

Chương 319+320
Chương 319: Hôn ta một cái.
Đi vào phủ thành chủ Thái Sơ, như vào chỗ không người.
Đứng ở trên cây, Quân Cửu và Mặc Vô Việt rõ ràng nhìn thấy Gia Cát Hồn nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng. Ông ta còn đang đợi thích khách của mình trở về bẩm báo tin tức, Gia Cát Hồn ngàn vạn lần không thể tưởng được thích khách của ông ta bỏ mình toàn bộ, một người cũng không về được.
Mặc Vô Việt cúi đầu nhìn về phía kiều nhân nhi trong ngực, câu môi sung sướng: "Tiểu Cửu Nhi muốn dùng thi khôi đan?"
"Đúng, biến ông ta thành Bích La thứ hai, thế nào?" Bích La hiện tại cùng Quân Uyển Nhi bị phái phát đi ra ngoài, phụ trách hội đấu giá quốc gia trong mười quốc khác, theo Vân Trọng Cẩm nói thì rất trung thành nghe lời. Quân Uyển Nhi sau đó đã triệt hồi cổ độc, cũng dùng thi khôi đan khống chế nàng ta.
Quân Cửu tiếp tục nói: "Chỉ là thi khôi đan còn không thể khống chế thành chủ Thái Sơ Linh Sư cấp chín, cần phải thêm thao tác tinh thần nữa. Vô Việt khi ta khống chế hắn không thể bị bất luận kẻ nào quấy rầy, đến lúc đó an toàn của ta liền giao cho huynh."
"Được, ta rất vui vui phục vụ cho Tiểu Cửu Nhi." Mặc Vô Việt cười tà trêu người, trong ánh mắt lập loè đều là tà mị sủng nịch.
Càng tiếp xúc, luân hãm càng sâu.
Mặc Vô Việt cũng không giãy giụa, thậm chí phóng túng cho mình trầm luân. Chỉ là đối với linh hồn của Tiểu Cửu Nhi thì sẽ thường xuyên cảm thấy đói khát, muốn ăn! Nhưng mà hắn còn có thể khống chế, không ảnh hưởng. Hiện tại Mặc Vô Việt một khắc đều không muốn tách ra cùng Quân Cửu. Linh hồn bạn lữ chính là hoa anh túc trí mạng, phiêu phiêu dục tiên. Mặc kệ bên cạnh ở ngoài sáng hay là âm thầm lẳng lặng nhìn, Mặc Vô Việt đều cam lòng chấp nhận.
Tay ôm người trong lòng khép chặt vài phần, Mặc Vô Việt mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi khi nào xuống tay?"
"Huynh buông tay ra trước, ôm ta như vậy ta hành động như thế nào?" Quân Cửu co rút khóe miệng, kéo ra cánh tay Mặc Vô Việt ôm nàng càng ngày càng gần. Quân Cửu nhìn về phía thị nữ đến gần ngoài viện, nàng câu môi: "Cũng không thể trực tiếp vọt vào hạ độc thành chủ Thái Sơ, ta đi đường vòng."
Dứt lời, Quân Cửu thả người nhảy xuống cây đi đến gần thị nữ kia.
Mặc Vô Việt đứng ở trên cây ánh mắt đi theo thân ảnh của Quân Cửu. Hắn nhìn thấy Quân Cửu dễ như trở bàn tay một tay bắt lấy thị nữ kia, một tay tiếp được cái khay tránh cho nước trà rớt xuống.
Quân Cửu nói: "Nhìn ta."
Thị nữ bị Quân Cửu che miệng không phát ra thanh âm được, trong lúc kinh hoảng thì nghe được tiếng nói của Quân Cửu, thị nữ dường như bị mê hoặc thế nhưng ngoan ngoãn ngẩng đầu đối diện cùng Quân Cửu, dần dần thị nữ an tĩnh lại. Quân Cửu thấy vậy thì buông ra tay, nàng hòa tan thi khôi đan ở trong nước trà, sau đó trả lại cho thị nữ.
Khóe miệng nhếch lên, ý cười phúc hắc khinh cuồng. Quân Cửu: "Đi thôi, đưa nước trà này qua cho thành chủ Thái Sơ đi."
Thị nữ an an tĩnh tĩnh gật đầu, cẩn thận bưng khay nước trà lên đi đến trong viện, phía sau một trận gió thổi qua, Quân Cửu biến mất không thấy bóng dáng.
Trở lại trên cây, Quân Cửu ôm ngực nhướng mày: "Hiện tại chỉ chờ thành chủ Thái Sơ uống cạn ly trà thêm nguyên liệu này."
Mặc Vô Việt: "Tiểu Cửu Nhi khẳng định hắn sẽ uống?"
"Hắn hiện tại một lòng nôn nóng chờ thích khách hồi âm, không có lòng dạ cố kỵ mặt khác. Lại làm sao sẽ đề phòng người bên cạnh mình? Không tin thì chúng ta đánh đố!" Quân Cửu liếc xéo Mặc Vô Việt, cười trương dương làm càn, sáng quắc bắt mắt lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp!
Mỹ nhân làm cái gì đều là đúng. Huống chi lòng Mặc Vô Việt duyệt nàng.
Nhưng khóe mắt đuôi lông mày nhếch lên, cộng thêm vẻ tà tứ mị hoặc. Mặc Vô Việt cúi người tới gần Quân Cửu, không nhanh không chậm mở miệng trêu người: "Nếu Tiểu Cửu Nhi thắng, hôn ta một cái?"
Quân Cửu: .
Cái gì kêu nàng thắng, thì hôn Mặc Vô Việt một cái! Nàng nhất định là thắng rồi có được không, Mặc Vô Việt đây là cố ý đào hố cho nàng. Quân Cửu co rút khóe miệng, ôm ngực lắc đầu: "Không!"
"Vậy Tiểu Cửu Nhi thắng, ta hôn nàng một cái làm khen thưởng."
"Ta không đánh cuộc." Quân Cửu hừ lạnh, yêu nghiệt nào đó chơi lưu manh lên rồi, nàng căn bản không phải đối thủ! Quân Cửu quay đầu làm lơ Mặc Vô Việt, nàng chuyên chú nhìn về phía trong phòng thị nữ đang bưng trà đưa cho Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ.
Gia Cát Hồn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng, càng thường xuyên kêu người hầu tiến vào dò hỏi thích khách có trở về hay không. Bắt đầu từ tối hôm qua mãi cho đến hiện tại, Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ càng thêm cảm thấy không thích hợp, tình huống không ổn!
Tiện nhân kia chẳng qua là Linh Sư cấp ba, sư huynh ả cũng mới Linh Sư cấp tám. Hai Linh Sư cấp chín mang theo tử sĩ, là có thể nhẹ nhàng giết bọn chúng, tối hôm qua nên trở về phục mệnh. Như thế nào đến bây giờ cũng không có một chút tin tức nào.
Gia Cát Hồn muốn phái người đi tra xét, nhưng lại sợ ám sát thành công rồi, hiện tại ông ta xuất hiện thì sẽ bị Mục Cảnh Nguyên cùng Vân Nghê bắt được.
"Thành chủ thỉnh uống trà." Thị nữ bưng trà tới.
"Cút! Không thấy được bổn thành chủ đang phiền lòng sao." Gia Cát Hồn sắc mặt âm trầm nổi giận mắng. Nhưng mắng xong phát hiện mình có chút khát nước, lại giơ tay bưng chén trà lấy đi qua như trâu uống nước mà uống sạch sẽ, trực tiếp ném chén trà: "Cút đi!"
Ông ta thở dốc một hơi, xoay người chắp tay ở sau người. Lỗ tai nghe được thanh âm thị nữ lui ra ngoài lại tiến vào, Gia Cát Hồn giận dữ: "Tiện tì, nghe không hiểu mệnh lệnh của bổn thành chủ sao?"
Xoay người một cái, Gia Cát Hồn nhìn thấy người tới thì nháy mắt sắc mặt đại biến. Trừng to mắt, không thể tin tưởng: "Quân Cửu!"
Hiện tại đứng ở trước mặt ông ta không phải Quân Cửu thì là ai? Phía sau Quân Cửu còn có một người ông ta không quen biết, ngẩng đầu muốn đánh giá lại đột nhiên đầu đau xót, Gia Cát Hồn đau kêu một tiếng ôm đầu quỳ rạp xuống đất. Mặc Vô Việt ở bên cạnh mở cái chắn ra.
Quân Cửu lẳng lặng nhìn Gia Cát Hồn, không hổ là Linh Sư cấp chín. Còn có thể chống cự thi khôi đan, không giống Bích La ăn một lần liền thành công.
Nàng đứng ở đối diện Gia Cát Hồn, nhắm mắt lại vươn đôi tay từ rất xa bao phủ ở trên đầu Gia Cát Hồn. Tinh thần lực như một thanh lợi kiếm, hung mãnh bá đạo công kích đại não của Gia Cát Hồn, tiếng kêu thảm thiết một tiếng càng thê lương hơn một tiếng, khiến người nghe sởn tóc gáy.
Quá trình như vậy giằng co ước chừng nửa canh giờ, thẳng đến khi Quân Cửu sắc mặt hơi hơi trở nên trắng, môi mất đi huyết sắc mới thu tay lại dừng lại.
Mặc Vô Việt vẫn luôn đứng ở sau lưng Quân Cửu, chờ nàng thu tay lại thì lập tức mở ra ôm ấp tiếp được Quân Cửu. Quân Cửu dựa vào trong lòng Mặc Vô Việt, bĩu môi mở miệng: "Linh Sư cấp chín quả nhiên lợi hại, khống chế hắn lại khó hơn khống chế Quân Vân Tuyết lúc trước nhiều. Nhưng mà ta vẫn thành công."
"Ừ, Linh Sư cấp bốn có thể thao tác cấp chín, Tiểu Cửu Nhi là người thiên hạ đệ nhất. Thả lỏng nghỉ ngơi một lát đi, ta đưa nàng trở về." Mặc Vô Việt ôm lấy Quân Cửu nói.
"Chờ một chút, ta còn chưa hạ mệnh lệnh đâu!" Quân Cửu lên tinh thần hạ mệnh lệnh với Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ. Nàng cũng có thể hạ độc giết Gia Cát Hồn, nhưng như vậy thì sẽ phải khiến cho học viện Thái Sơ rung chuyển, cái này không phải ý định ban đầu của Quân Cửu.
Không bằng khống chế được Gia Cát Hồn, sau này có thể làm một người giúp đỡ. Lỡ như bọn họ thành công tìm được tầng thứ tư luyện thể thuật, hoặc là xảy ra chuyện khác. Gia Cát Hồn có thể mở cửa sau cho bọn họ, trợ giúp bọn họ rời đi học viện Thái Sơ. Hiện tại Quân Cửu hạ lệnh, hết thảy để Gia Cát Hồn bảo trì nguyên dạng không thể bị người phát giác khác thường.
Làm xong nhết thảy, Quân Cửu hoàn toàn mềm mại ngã xuống trong lòng Mặc Vô Việt: "Thu phục, chúng ta trở về đi!"
"Được." Mặc Vô Việt chặn ngang bế Quân Cửu lên, triệt hạ cái chắn bay ra phủ Thành chủ. Không người nào thấy hai người bọn họ ra vào, cũng không có người nào biết được thành chủ của bọn họ thay đổi đầu óc, đứng về trận doanh một lần nữa.
Chương 320: Ghen đại chiến.
Khi trở về, Quân Cửu nhìn thấy Khanh Vũ vẫn bị định trụ ở trên băng ghế, nhất thời có điểm ngốc: "Sư huynh ta làm sao vậy?"
"Hắn ngồi nghỉ ngơi." Ánh mắt Mặc Vô Việt chợt lóe, trói buộc trên người Khanh Vũ lập tức biến mất. Khanh Vũ cứng đờ hơn nửa ngày, cởi bỏ giam cầm cũng không động đậy mà chậm rì rì xoay xoay cổ, tay chân lại chậm rãi mới run rẩy bò dậy từ trên băng ghế, đã tê rần luôn rồi.
Quân Cửu nhìn Khanh Vũ như vậy cũng không giống như là đang nghỉ ngơi, nàng vừa muốn mở miệng thì Mặc Vô Việt giành trước một bước, hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi rất mệt cần nghỉ ngơi, ngươi có thể quay lại phòng của mình rồi."
"Được." Khanh Vũ cũng thấy được sắc mặt của Quân Cửu, hắn yên lặng ghi tạc ân oán này trong lòng, về sau tóm được cơ hội nhất định phải nói cho tiểu sư muội, nhốt Mặc Vô Việt vô phòng tối! Bước ra một bước, cả người vừa tê dại lại đau đớn khiến Khanh Vũ nhịn không được nhe răng nhếch miệng một phen.
Thấy vậy, Quân Cửu búng tay cách không đánh vào trên huyệt vị của Khanh Vũ. Cứng đờ cùng tê dại tức khắc thư giải, linh lực du tẩu cũng càng thêm thông suốt. Quân Cửu nói: "Còn không thoải mái, sư huynh tự mình ấn ấn huyệt vị muội vừa mới đánh, sẽ tốt lên rất nhiều."
"Được." Khanh Vũ quay đầu lại lệ nóng doanh tròng, vẫn là tiểu sư muội tốt nhất!
Nhìn theo Khanh Vũ đi ra ngoài, Quân Cửu thu hồi ánh mắt sâu kín nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Huynh định trụ sư huynh của ta ở trong phòng?"
"Ừ." Mặc Vô Việt không có biện giải, chỉ là nhàn nhạt trả lời. Quân Cửu nhướng mày, mở miệng: "Lần sau nhớ rõ sau khi chuyện kết thúc, thả sư huynh ta ra. Bằng không nếu chúng ta không trở lại, chẳng phải là huynh ấy vẫn luôn phải bị cố định ở đàng kia."
Ngẫm lại, Quân Cửu đều vì sư huynh của mình mà rơi một giọt nước mắt đồng tình một phen. Nhưng nàng không trách Mặc Vô Việt, bởi vì đổi lại là nàng thì cũng sẽ làm như vậy.
Duỗi người, Quân Cửu xoa xoa mắt: "Ta muốn ngủ bù, Vô Việt nên làm cái gì thì đi làm đi."
Kết quả Quân Cửu ngồi vào trên giường, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Vô Việt chỉ đứng ở trước mặt nàng khoảng cách một bước. Nghi hoặc ngẩng đầu, Quân Cửu: "Huynh đi theo ta làm cái gì?"
"Ta còn thiếu Tiểu Cửu Nhi một thứ." Mặc Vô Việt câu môi cười tà.
"Cái gì?"
Quân Cửu đang nghi hoặc, nhìn thấy Mặc Vô Việt cúi người tới gần, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng dừng ở mi tâm. Đụng chạm rất nông, lại lưu lại độ ấm nóng bỏng không thể xem nhẹ. Quân Cửu rung động mi mắt, nghe được tiếng nói trêu người của Mặc Vô Việt bám vào bên tai: "Thiếu Tiểu Cửu Nhi một cái hôn khen thưởng."
Quân Cửu há miệng thở dốc: "Nhưng ta không đánh cuộc."
"Ta đánh cuộc." Độ cung trên khóe môi Mặc Vô Việt vừa tà khí lại câu người, giống như móng vuốt một con mèo đảo loạn nước ao, nâng lên gợn sóng nhộn nhạo ở trong lòng Quân Cửu.
Nàng lại nhìn thấy Mặc Vô Việt ngồi xổm xuống, duỗi tay cởi ra một đôi giày vớ của nàng lộ ra chân nhỏ trắng nõn như ngọc. Quân Cửu phản ứng nhanh chóng như tia chớp thu hồi chân, ngồi quỳ đè ở mông phía dưới. Nàng trừng lớn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Huynh!"
"Meo meo meo?" Tiếng mèo kêu meo meo mang theo buồn ngủ mông lung, đang nói: Mặc Vô Việt muốn ngủ cùng với chủ nhân sao?
Quân Cửu quay đầu, mới nhét Tiểu Ngũ lộ ra một cái đầu tròn từ trong ổ chăn trở về. Thuần túy là hành vi theo bản năng, Quân Cửu thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng nghĩ may mắn Mặc Vô Việt nghe không hiểu miêu miêu ngữ! Nhưng mà Mặc Vô Việt nói tiếp theo câu đánh vỡ may mắn của Quân Cửu.
Mặc Vô Việt tà cười mị mắt: "Cái chủ ý này không tồi. Ta thấy giường Tiểu Cửu Nhi rộng như vậy, thêm ta cũng không chật chội."
"!"
Quân Cửu chấn kinh rồi. Kinh ngạc nhìn Mặc Vô Việt thật sự cởi giày ngồi ở trên giường của nàng, trên gương mặt yêu nghiệt có thể nói là họa thủy, hai tròng mắt cực đẹp như sao trời rồi lại tựa lốc xoáy có thể hít người vào đó.
Kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt nửa ngày, Quân Cửu lấy lại tinh thần buột miệng thốt ra: "Vô Việt huynh cùng giường với ta, sẽ không sợ ta làm cái gì với huynh sao?"
"Nga? Tiểu Cửu Nhi muốn làm cái gì với ta?" Mặc Vô Việt câu môi, biểu tình trên mặt chính là trần trụi chờ mong cùng tò mò. Chỉ kém nói rõ rằng Tiểu Cửu Nhi ta đã nằm yên rồi, nàng muốn làm cái gì thì cứ việc tới! Mặc yêu nghiệt thì không sao cả, ngược lại trên mặt Quân Cửu càng ngày càng hồng.
Nàng hít sâu một hơi, xoay người kéo qua chăn che lại đầu. Thanh âm vừa lạnh lại buồn bực từ trong chăn truyền ra: "Chổ của ta chỉ có một chăn giường, không đủ cho huynh ngủ! Hơn nữa tư thế Tiểu Ngũ ngủ không tốt, cẩn thận nó cào huynh."
"Meo!" Ngay sau đó Tiểu Ngũ bị Quân Cửu đẩy ra từ trong ổ chăn, mắt mèo mộng bức liếc nhau cùng Mặc Vô Việt.
Tiểu Ngũ và Quân Cửu tâm ý tương thông, không chút nghĩ ngợi bắn ra lợi trảo để vẫy vẫy uy hiếp về phía Mặc Vô Việt. Tiểu Ngũ meo meo mở miệng, ngữ khí khoe khoang kiêu ngạo: "Chủ nhân không muốn ngủ cùng với ngươi, chủ nhân muốn ngủ cùng ta, Mặc Vô Việt ngươi có thể đi ra ngoài meo!"
Mặc Vô Việt: "..."
Tiểu Ngũ này không phải đuổi Mặc Vô Việt đi, mà là đang lửa cháy đổ thêm dầu. Cố tình Tiểu Ngũ còn không tự biết, hộ chủ che ở trung gian Mặc Vô Việt cùng Quân Cửu, tiếp theo Tiểu Ngũ nói: "Ta và chủ nhân ngủ chung mỗi ngày, ngươi muốn cướp vị trí của bổn miêu thì không có khả năng, không có cửa đâu!"
"Ngươi chỉ là một con mèo."
"Mèo cũng có thể biến thành người!" Tiểu Ngũ và Mặc Vô Việt tranh giành tình cảm. Nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra, khi Tiểu Ngũ phản ứng lại liền che miệng thì đã không còn kịp rồi.
Mặc Vô Việt nhướng mày, nhìn thân thể con mèo kia cứng rắn không dám động. Qua nửa ngày mới xoay cổ, thật cẩn thận nhìn lén Quân Cửu ở sau lưng, meo meo meo, ngàn vạn lần đừng bị chủ nhân nghe thấy được! Nó lại không phải mèo thuần túy, là Bạch Hổ biến hình, Bạch Hổ là có thể biến thành người. Nhưng Tiểu Ngũ một chút cũng không muốn bị lộ tẩy.
Nó hoàn toàn nghiêng đầu sang chổ khác, nhìn đến trong ổ chăn không có động tĩnh. Tiểu Ngũ trợn tròn mắt mèo, hoảng sợ thò vuốt mèo ra. Nhưng mà còn không có đụng tới chăn đã bị Mặc Vô Việt túm thịt mềm trên gáy ném qua một bên.
Tiểu Ngũ tức giận vung trảo: "Meo meo meo, buông ta ra!"
"Im lặng." Mặc Vô Việt quát khẽ ngữ khí nguy hiểm, Tiểu Ngũ vừa nghe thì lập tức câm miệng. Mặc Vô Việt cũng không thèm nhìn tới Tiểu Ngũ, mà là đáy mắt chuyên chú mang theo kinh ngạc vươn tay, Mặc Vô Việt nhẹ nhàng kéo chăn ra.
Trong chăn, Quân Cửu nhắm mắt lại ngủ rồi. Không có chăn che đậy, linh khí trong thiên địa điên cuồng dũng mãnh lao vào có vẻ càng thêm rõ ràng, mắt thấy một vòng linh khí lập loè quanh thân Quân Cửu như là thân xác bao phủ một tầng ánh sáng. Tiểu Ngũ nhìn mà choáng váng, chủ nhân đột phá!
Mặc Vô Việt cười: "Không hổ là Tiểu Cửu Nhi."
Lúc trước giết thích khách, cảnh giới của Quân Cửu cũng đã ẩn ẩn có dao động; sau đó lại thi khôi đan, tinh thần lực khống chế Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ. Linh lực đạt tới bình cảnh tràn ra nên thuận lợi đột phá. Cái này thay đổi là người khác thì không có khả năng dễ dàng nhẹ nhàng như vậy, nhưng nàng là Quân Cửu, thánh thủ Quân Cửu trời sinh bất phàm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên gương mặt ấm áp của Quân Cửu, tư thái của Mặc Vô Việt tùy ý lười biếng dựa vào trên giường Quân Cửu, hắn đang hộ pháp cho nàng. Tiểu Ngũ không chịu thua, trộm bò hai bước lên trên giường cách Quân Cửu càng gần, tức khắc nó tỏ vẻ biểu tình thắng lợi khoe khoang.
Mặc Vô Việt bỗng nhiên nhìn về phía nó: "Khi Tiểu Cửu Nhi đột phá Linh Sư cấp năm, thì ngươi có thể miệng phun tiếng người."
"Méo!" Tiểu Ngũ kinh ngạc đến ngây người, vậy chẳng phải là mèo sẽ bại lộ?
Nhìn đến Tiểu Ngũ toàn bộ mèo đều không tốt, Mặc Vô Việt gợi lên khóe môi, ngẩng đầu mắt âm u lẳng lặng nhìn Quân Cửu năm tháng tĩnh hảo. Chỉ có một con mèo khẩn trương gặm trảo trảo.
Mặc Vô Việt cố ý. Dám khoe khoang mỗi ngày ngủ cùng Tiểu Cửu Nhi ở trước mặt hắn, ha!
Đi vào phủ thành chủ Thái Sơ, như vào chỗ không người.
Đứng ở trên cây, Quân Cửu và Mặc Vô Việt rõ ràng nhìn thấy Gia Cát Hồn nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng. Ông ta còn đang đợi thích khách của mình trở về bẩm báo tin tức, Gia Cát Hồn ngàn vạn lần không thể tưởng được thích khách của ông ta bỏ mình toàn bộ, một người cũng không về được.
Mặc Vô Việt cúi đầu nhìn về phía kiều nhân nhi trong ngực, câu môi sung sướng: "Tiểu Cửu Nhi muốn dùng thi khôi đan?"
"Đúng, biến ông ta thành Bích La thứ hai, thế nào?" Bích La hiện tại cùng Quân Uyển Nhi bị phái phát đi ra ngoài, phụ trách hội đấu giá quốc gia trong mười quốc khác, theo Vân Trọng Cẩm nói thì rất trung thành nghe lời. Quân Uyển Nhi sau đó đã triệt hồi cổ độc, cũng dùng thi khôi đan khống chế nàng ta.
Quân Cửu tiếp tục nói: "Chỉ là thi khôi đan còn không thể khống chế thành chủ Thái Sơ Linh Sư cấp chín, cần phải thêm thao tác tinh thần nữa. Vô Việt khi ta khống chế hắn không thể bị bất luận kẻ nào quấy rầy, đến lúc đó an toàn của ta liền giao cho huynh."
"Được, ta rất vui vui phục vụ cho Tiểu Cửu Nhi." Mặc Vô Việt cười tà trêu người, trong ánh mắt lập loè đều là tà mị sủng nịch.
Càng tiếp xúc, luân hãm càng sâu.
Mặc Vô Việt cũng không giãy giụa, thậm chí phóng túng cho mình trầm luân. Chỉ là đối với linh hồn của Tiểu Cửu Nhi thì sẽ thường xuyên cảm thấy đói khát, muốn ăn! Nhưng mà hắn còn có thể khống chế, không ảnh hưởng. Hiện tại Mặc Vô Việt một khắc đều không muốn tách ra cùng Quân Cửu. Linh hồn bạn lữ chính là hoa anh túc trí mạng, phiêu phiêu dục tiên. Mặc kệ bên cạnh ở ngoài sáng hay là âm thầm lẳng lặng nhìn, Mặc Vô Việt đều cam lòng chấp nhận.
Tay ôm người trong lòng khép chặt vài phần, Mặc Vô Việt mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi khi nào xuống tay?"
"Huynh buông tay ra trước, ôm ta như vậy ta hành động như thế nào?" Quân Cửu co rút khóe miệng, kéo ra cánh tay Mặc Vô Việt ôm nàng càng ngày càng gần. Quân Cửu nhìn về phía thị nữ đến gần ngoài viện, nàng câu môi: "Cũng không thể trực tiếp vọt vào hạ độc thành chủ Thái Sơ, ta đi đường vòng."
Dứt lời, Quân Cửu thả người nhảy xuống cây đi đến gần thị nữ kia.
Mặc Vô Việt đứng ở trên cây ánh mắt đi theo thân ảnh của Quân Cửu. Hắn nhìn thấy Quân Cửu dễ như trở bàn tay một tay bắt lấy thị nữ kia, một tay tiếp được cái khay tránh cho nước trà rớt xuống.
Quân Cửu nói: "Nhìn ta."
Thị nữ bị Quân Cửu che miệng không phát ra thanh âm được, trong lúc kinh hoảng thì nghe được tiếng nói của Quân Cửu, thị nữ dường như bị mê hoặc thế nhưng ngoan ngoãn ngẩng đầu đối diện cùng Quân Cửu, dần dần thị nữ an tĩnh lại. Quân Cửu thấy vậy thì buông ra tay, nàng hòa tan thi khôi đan ở trong nước trà, sau đó trả lại cho thị nữ.
Khóe miệng nhếch lên, ý cười phúc hắc khinh cuồng. Quân Cửu: "Đi thôi, đưa nước trà này qua cho thành chủ Thái Sơ đi."
Thị nữ an an tĩnh tĩnh gật đầu, cẩn thận bưng khay nước trà lên đi đến trong viện, phía sau một trận gió thổi qua, Quân Cửu biến mất không thấy bóng dáng.
Trở lại trên cây, Quân Cửu ôm ngực nhướng mày: "Hiện tại chỉ chờ thành chủ Thái Sơ uống cạn ly trà thêm nguyên liệu này."
Mặc Vô Việt: "Tiểu Cửu Nhi khẳng định hắn sẽ uống?"
"Hắn hiện tại một lòng nôn nóng chờ thích khách hồi âm, không có lòng dạ cố kỵ mặt khác. Lại làm sao sẽ đề phòng người bên cạnh mình? Không tin thì chúng ta đánh đố!" Quân Cửu liếc xéo Mặc Vô Việt, cười trương dương làm càn, sáng quắc bắt mắt lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp!
Mỹ nhân làm cái gì đều là đúng. Huống chi lòng Mặc Vô Việt duyệt nàng.
Nhưng khóe mắt đuôi lông mày nhếch lên, cộng thêm vẻ tà tứ mị hoặc. Mặc Vô Việt cúi người tới gần Quân Cửu, không nhanh không chậm mở miệng trêu người: "Nếu Tiểu Cửu Nhi thắng, hôn ta một cái?"
Quân Cửu: .
Cái gì kêu nàng thắng, thì hôn Mặc Vô Việt một cái! Nàng nhất định là thắng rồi có được không, Mặc Vô Việt đây là cố ý đào hố cho nàng. Quân Cửu co rút khóe miệng, ôm ngực lắc đầu: "Không!"
"Vậy Tiểu Cửu Nhi thắng, ta hôn nàng một cái làm khen thưởng."
"Ta không đánh cuộc." Quân Cửu hừ lạnh, yêu nghiệt nào đó chơi lưu manh lên rồi, nàng căn bản không phải đối thủ! Quân Cửu quay đầu làm lơ Mặc Vô Việt, nàng chuyên chú nhìn về phía trong phòng thị nữ đang bưng trà đưa cho Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ.
Gia Cát Hồn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng, càng thường xuyên kêu người hầu tiến vào dò hỏi thích khách có trở về hay không. Bắt đầu từ tối hôm qua mãi cho đến hiện tại, Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ càng thêm cảm thấy không thích hợp, tình huống không ổn!
Tiện nhân kia chẳng qua là Linh Sư cấp ba, sư huynh ả cũng mới Linh Sư cấp tám. Hai Linh Sư cấp chín mang theo tử sĩ, là có thể nhẹ nhàng giết bọn chúng, tối hôm qua nên trở về phục mệnh. Như thế nào đến bây giờ cũng không có một chút tin tức nào.
Gia Cát Hồn muốn phái người đi tra xét, nhưng lại sợ ám sát thành công rồi, hiện tại ông ta xuất hiện thì sẽ bị Mục Cảnh Nguyên cùng Vân Nghê bắt được.
"Thành chủ thỉnh uống trà." Thị nữ bưng trà tới.
"Cút! Không thấy được bổn thành chủ đang phiền lòng sao." Gia Cát Hồn sắc mặt âm trầm nổi giận mắng. Nhưng mắng xong phát hiện mình có chút khát nước, lại giơ tay bưng chén trà lấy đi qua như trâu uống nước mà uống sạch sẽ, trực tiếp ném chén trà: "Cút đi!"
Ông ta thở dốc một hơi, xoay người chắp tay ở sau người. Lỗ tai nghe được thanh âm thị nữ lui ra ngoài lại tiến vào, Gia Cát Hồn giận dữ: "Tiện tì, nghe không hiểu mệnh lệnh của bổn thành chủ sao?"
Xoay người một cái, Gia Cát Hồn nhìn thấy người tới thì nháy mắt sắc mặt đại biến. Trừng to mắt, không thể tin tưởng: "Quân Cửu!"
Hiện tại đứng ở trước mặt ông ta không phải Quân Cửu thì là ai? Phía sau Quân Cửu còn có một người ông ta không quen biết, ngẩng đầu muốn đánh giá lại đột nhiên đầu đau xót, Gia Cát Hồn đau kêu một tiếng ôm đầu quỳ rạp xuống đất. Mặc Vô Việt ở bên cạnh mở cái chắn ra.
Quân Cửu lẳng lặng nhìn Gia Cát Hồn, không hổ là Linh Sư cấp chín. Còn có thể chống cự thi khôi đan, không giống Bích La ăn một lần liền thành công.
Nàng đứng ở đối diện Gia Cát Hồn, nhắm mắt lại vươn đôi tay từ rất xa bao phủ ở trên đầu Gia Cát Hồn. Tinh thần lực như một thanh lợi kiếm, hung mãnh bá đạo công kích đại não của Gia Cát Hồn, tiếng kêu thảm thiết một tiếng càng thê lương hơn một tiếng, khiến người nghe sởn tóc gáy.
Quá trình như vậy giằng co ước chừng nửa canh giờ, thẳng đến khi Quân Cửu sắc mặt hơi hơi trở nên trắng, môi mất đi huyết sắc mới thu tay lại dừng lại.
Mặc Vô Việt vẫn luôn đứng ở sau lưng Quân Cửu, chờ nàng thu tay lại thì lập tức mở ra ôm ấp tiếp được Quân Cửu. Quân Cửu dựa vào trong lòng Mặc Vô Việt, bĩu môi mở miệng: "Linh Sư cấp chín quả nhiên lợi hại, khống chế hắn lại khó hơn khống chế Quân Vân Tuyết lúc trước nhiều. Nhưng mà ta vẫn thành công."
"Ừ, Linh Sư cấp bốn có thể thao tác cấp chín, Tiểu Cửu Nhi là người thiên hạ đệ nhất. Thả lỏng nghỉ ngơi một lát đi, ta đưa nàng trở về." Mặc Vô Việt ôm lấy Quân Cửu nói.
"Chờ một chút, ta còn chưa hạ mệnh lệnh đâu!" Quân Cửu lên tinh thần hạ mệnh lệnh với Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ. Nàng cũng có thể hạ độc giết Gia Cát Hồn, nhưng như vậy thì sẽ phải khiến cho học viện Thái Sơ rung chuyển, cái này không phải ý định ban đầu của Quân Cửu.
Không bằng khống chế được Gia Cát Hồn, sau này có thể làm một người giúp đỡ. Lỡ như bọn họ thành công tìm được tầng thứ tư luyện thể thuật, hoặc là xảy ra chuyện khác. Gia Cát Hồn có thể mở cửa sau cho bọn họ, trợ giúp bọn họ rời đi học viện Thái Sơ. Hiện tại Quân Cửu hạ lệnh, hết thảy để Gia Cát Hồn bảo trì nguyên dạng không thể bị người phát giác khác thường.
Làm xong nhết thảy, Quân Cửu hoàn toàn mềm mại ngã xuống trong lòng Mặc Vô Việt: "Thu phục, chúng ta trở về đi!"
"Được." Mặc Vô Việt chặn ngang bế Quân Cửu lên, triệt hạ cái chắn bay ra phủ Thành chủ. Không người nào thấy hai người bọn họ ra vào, cũng không có người nào biết được thành chủ của bọn họ thay đổi đầu óc, đứng về trận doanh một lần nữa.
Chương 320: Ghen đại chiến.
Khi trở về, Quân Cửu nhìn thấy Khanh Vũ vẫn bị định trụ ở trên băng ghế, nhất thời có điểm ngốc: "Sư huynh ta làm sao vậy?"
"Hắn ngồi nghỉ ngơi." Ánh mắt Mặc Vô Việt chợt lóe, trói buộc trên người Khanh Vũ lập tức biến mất. Khanh Vũ cứng đờ hơn nửa ngày, cởi bỏ giam cầm cũng không động đậy mà chậm rì rì xoay xoay cổ, tay chân lại chậm rãi mới run rẩy bò dậy từ trên băng ghế, đã tê rần luôn rồi.
Quân Cửu nhìn Khanh Vũ như vậy cũng không giống như là đang nghỉ ngơi, nàng vừa muốn mở miệng thì Mặc Vô Việt giành trước một bước, hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi rất mệt cần nghỉ ngơi, ngươi có thể quay lại phòng của mình rồi."
"Được." Khanh Vũ cũng thấy được sắc mặt của Quân Cửu, hắn yên lặng ghi tạc ân oán này trong lòng, về sau tóm được cơ hội nhất định phải nói cho tiểu sư muội, nhốt Mặc Vô Việt vô phòng tối! Bước ra một bước, cả người vừa tê dại lại đau đớn khiến Khanh Vũ nhịn không được nhe răng nhếch miệng một phen.
Thấy vậy, Quân Cửu búng tay cách không đánh vào trên huyệt vị của Khanh Vũ. Cứng đờ cùng tê dại tức khắc thư giải, linh lực du tẩu cũng càng thêm thông suốt. Quân Cửu nói: "Còn không thoải mái, sư huynh tự mình ấn ấn huyệt vị muội vừa mới đánh, sẽ tốt lên rất nhiều."
"Được." Khanh Vũ quay đầu lại lệ nóng doanh tròng, vẫn là tiểu sư muội tốt nhất!
Nhìn theo Khanh Vũ đi ra ngoài, Quân Cửu thu hồi ánh mắt sâu kín nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Huynh định trụ sư huynh của ta ở trong phòng?"
"Ừ." Mặc Vô Việt không có biện giải, chỉ là nhàn nhạt trả lời. Quân Cửu nhướng mày, mở miệng: "Lần sau nhớ rõ sau khi chuyện kết thúc, thả sư huynh ta ra. Bằng không nếu chúng ta không trở lại, chẳng phải là huynh ấy vẫn luôn phải bị cố định ở đàng kia."
Ngẫm lại, Quân Cửu đều vì sư huynh của mình mà rơi một giọt nước mắt đồng tình một phen. Nhưng nàng không trách Mặc Vô Việt, bởi vì đổi lại là nàng thì cũng sẽ làm như vậy.
Duỗi người, Quân Cửu xoa xoa mắt: "Ta muốn ngủ bù, Vô Việt nên làm cái gì thì đi làm đi."
Kết quả Quân Cửu ngồi vào trên giường, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Vô Việt chỉ đứng ở trước mặt nàng khoảng cách một bước. Nghi hoặc ngẩng đầu, Quân Cửu: "Huynh đi theo ta làm cái gì?"
"Ta còn thiếu Tiểu Cửu Nhi một thứ." Mặc Vô Việt câu môi cười tà.
"Cái gì?"
Quân Cửu đang nghi hoặc, nhìn thấy Mặc Vô Việt cúi người tới gần, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng dừng ở mi tâm. Đụng chạm rất nông, lại lưu lại độ ấm nóng bỏng không thể xem nhẹ. Quân Cửu rung động mi mắt, nghe được tiếng nói trêu người của Mặc Vô Việt bám vào bên tai: "Thiếu Tiểu Cửu Nhi một cái hôn khen thưởng."
Quân Cửu há miệng thở dốc: "Nhưng ta không đánh cuộc."
"Ta đánh cuộc." Độ cung trên khóe môi Mặc Vô Việt vừa tà khí lại câu người, giống như móng vuốt một con mèo đảo loạn nước ao, nâng lên gợn sóng nhộn nhạo ở trong lòng Quân Cửu.
Nàng lại nhìn thấy Mặc Vô Việt ngồi xổm xuống, duỗi tay cởi ra một đôi giày vớ của nàng lộ ra chân nhỏ trắng nõn như ngọc. Quân Cửu phản ứng nhanh chóng như tia chớp thu hồi chân, ngồi quỳ đè ở mông phía dưới. Nàng trừng lớn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Huynh!"
"Meo meo meo?" Tiếng mèo kêu meo meo mang theo buồn ngủ mông lung, đang nói: Mặc Vô Việt muốn ngủ cùng với chủ nhân sao?
Quân Cửu quay đầu, mới nhét Tiểu Ngũ lộ ra một cái đầu tròn từ trong ổ chăn trở về. Thuần túy là hành vi theo bản năng, Quân Cửu thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng nghĩ may mắn Mặc Vô Việt nghe không hiểu miêu miêu ngữ! Nhưng mà Mặc Vô Việt nói tiếp theo câu đánh vỡ may mắn của Quân Cửu.
Mặc Vô Việt tà cười mị mắt: "Cái chủ ý này không tồi. Ta thấy giường Tiểu Cửu Nhi rộng như vậy, thêm ta cũng không chật chội."
"!"
Quân Cửu chấn kinh rồi. Kinh ngạc nhìn Mặc Vô Việt thật sự cởi giày ngồi ở trên giường của nàng, trên gương mặt yêu nghiệt có thể nói là họa thủy, hai tròng mắt cực đẹp như sao trời rồi lại tựa lốc xoáy có thể hít người vào đó.
Kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt nửa ngày, Quân Cửu lấy lại tinh thần buột miệng thốt ra: "Vô Việt huynh cùng giường với ta, sẽ không sợ ta làm cái gì với huynh sao?"
"Nga? Tiểu Cửu Nhi muốn làm cái gì với ta?" Mặc Vô Việt câu môi, biểu tình trên mặt chính là trần trụi chờ mong cùng tò mò. Chỉ kém nói rõ rằng Tiểu Cửu Nhi ta đã nằm yên rồi, nàng muốn làm cái gì thì cứ việc tới! Mặc yêu nghiệt thì không sao cả, ngược lại trên mặt Quân Cửu càng ngày càng hồng.
Nàng hít sâu một hơi, xoay người kéo qua chăn che lại đầu. Thanh âm vừa lạnh lại buồn bực từ trong chăn truyền ra: "Chổ của ta chỉ có một chăn giường, không đủ cho huynh ngủ! Hơn nữa tư thế Tiểu Ngũ ngủ không tốt, cẩn thận nó cào huynh."
"Meo!" Ngay sau đó Tiểu Ngũ bị Quân Cửu đẩy ra từ trong ổ chăn, mắt mèo mộng bức liếc nhau cùng Mặc Vô Việt.
Tiểu Ngũ và Quân Cửu tâm ý tương thông, không chút nghĩ ngợi bắn ra lợi trảo để vẫy vẫy uy hiếp về phía Mặc Vô Việt. Tiểu Ngũ meo meo mở miệng, ngữ khí khoe khoang kiêu ngạo: "Chủ nhân không muốn ngủ cùng với ngươi, chủ nhân muốn ngủ cùng ta, Mặc Vô Việt ngươi có thể đi ra ngoài meo!"
Mặc Vô Việt: "..."
Tiểu Ngũ này không phải đuổi Mặc Vô Việt đi, mà là đang lửa cháy đổ thêm dầu. Cố tình Tiểu Ngũ còn không tự biết, hộ chủ che ở trung gian Mặc Vô Việt cùng Quân Cửu, tiếp theo Tiểu Ngũ nói: "Ta và chủ nhân ngủ chung mỗi ngày, ngươi muốn cướp vị trí của bổn miêu thì không có khả năng, không có cửa đâu!"
"Ngươi chỉ là một con mèo."
"Mèo cũng có thể biến thành người!" Tiểu Ngũ và Mặc Vô Việt tranh giành tình cảm. Nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra, khi Tiểu Ngũ phản ứng lại liền che miệng thì đã không còn kịp rồi.
Mặc Vô Việt nhướng mày, nhìn thân thể con mèo kia cứng rắn không dám động. Qua nửa ngày mới xoay cổ, thật cẩn thận nhìn lén Quân Cửu ở sau lưng, meo meo meo, ngàn vạn lần đừng bị chủ nhân nghe thấy được! Nó lại không phải mèo thuần túy, là Bạch Hổ biến hình, Bạch Hổ là có thể biến thành người. Nhưng Tiểu Ngũ một chút cũng không muốn bị lộ tẩy.
Nó hoàn toàn nghiêng đầu sang chổ khác, nhìn đến trong ổ chăn không có động tĩnh. Tiểu Ngũ trợn tròn mắt mèo, hoảng sợ thò vuốt mèo ra. Nhưng mà còn không có đụng tới chăn đã bị Mặc Vô Việt túm thịt mềm trên gáy ném qua một bên.
Tiểu Ngũ tức giận vung trảo: "Meo meo meo, buông ta ra!"
"Im lặng." Mặc Vô Việt quát khẽ ngữ khí nguy hiểm, Tiểu Ngũ vừa nghe thì lập tức câm miệng. Mặc Vô Việt cũng không thèm nhìn tới Tiểu Ngũ, mà là đáy mắt chuyên chú mang theo kinh ngạc vươn tay, Mặc Vô Việt nhẹ nhàng kéo chăn ra.
Trong chăn, Quân Cửu nhắm mắt lại ngủ rồi. Không có chăn che đậy, linh khí trong thiên địa điên cuồng dũng mãnh lao vào có vẻ càng thêm rõ ràng, mắt thấy một vòng linh khí lập loè quanh thân Quân Cửu như là thân xác bao phủ một tầng ánh sáng. Tiểu Ngũ nhìn mà choáng váng, chủ nhân đột phá!
Mặc Vô Việt cười: "Không hổ là Tiểu Cửu Nhi."
Lúc trước giết thích khách, cảnh giới của Quân Cửu cũng đã ẩn ẩn có dao động; sau đó lại thi khôi đan, tinh thần lực khống chế Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ. Linh lực đạt tới bình cảnh tràn ra nên thuận lợi đột phá. Cái này thay đổi là người khác thì không có khả năng dễ dàng nhẹ nhàng như vậy, nhưng nàng là Quân Cửu, thánh thủ Quân Cửu trời sinh bất phàm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên gương mặt ấm áp của Quân Cửu, tư thái của Mặc Vô Việt tùy ý lười biếng dựa vào trên giường Quân Cửu, hắn đang hộ pháp cho nàng. Tiểu Ngũ không chịu thua, trộm bò hai bước lên trên giường cách Quân Cửu càng gần, tức khắc nó tỏ vẻ biểu tình thắng lợi khoe khoang.
Mặc Vô Việt bỗng nhiên nhìn về phía nó: "Khi Tiểu Cửu Nhi đột phá Linh Sư cấp năm, thì ngươi có thể miệng phun tiếng người."
"Méo!" Tiểu Ngũ kinh ngạc đến ngây người, vậy chẳng phải là mèo sẽ bại lộ?
Nhìn đến Tiểu Ngũ toàn bộ mèo đều không tốt, Mặc Vô Việt gợi lên khóe môi, ngẩng đầu mắt âm u lẳng lặng nhìn Quân Cửu năm tháng tĩnh hảo. Chỉ có một con mèo khẩn trương gặm trảo trảo.
Mặc Vô Việt cố ý. Dám khoe khoang mỗi ngày ngủ cùng Tiểu Cửu Nhi ở trước mặt hắn, ha!